1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 32

      Chuyện xảy ra ngày ấy, tôi và Lý Lý Cát lại đến chợ tìm nữ vương.

      Ngoài dự đoán của mọi người, tôi thành công trả hàng về tay nữ vương, bị dép nhét vào miệng thối chết, bị đá cái đến quán thịt bị dao chặt nhầm chết, bị vỏ dưa xuyên qua cổ, thở được chết, ngoài ra, tôi còn thiết lập quan hệ hợp tác lâu dài với nữ vương, tôi định kỳ tải chuyện vận động giường mới nhất của Nhật giao cho nữ vương, mà nữ vương bí mật ở nhà xưởng in thành đĩa đem bán.

      Bởi vì đồ đẹp, giá thấp lại mới mẻ, lượng tiêu thụ CD của chúng tôi cực tốt.

      Hợp tác giữa tôi và nữ vương rất có giá trị.

      Từ phương diện , chúng tôi mang đến lợi ích cho đàn ông xung quanh, gián tiếp thúc đẩy phát triển của giấy vệ sinh địa phương.

      Từ mặt chuyên gia mà , hành động này của chúng tôi đẩy mạnh quan hệ hữu nghị, trao đổi văn hóa Trung Nhật, rất có ích cho việc cân bằng quốc tế.

      Mười lăm năm sau, chính tôi nhìn thấy hình ảnh nữ chợ vương báo chí lần nữa, khi ấy tổng giám đốc đại diện cho công ty điện ảnh và truyền hình, hơn nữa còn trèo lên được vị trí trong bảng tài phú. (bảng những người giàu có)

      Tất nhiên đấy đều là chuyện sau này.

      Ít nhất bây giờ, vẫn là nữ chợ vương vắt chéo chân ngồi cắn hạt dưa.

      Tôi đem mười bộ phim mới nhất giao cho , cầm tiền, vừa vừa dùng nước bọt dính ngón tay đếm tiền. thể thừa nhận, tư thế này khiến tôi có cảm giác thành công.

      Mặc dù Lý Lý Cát khinh thường hành vi này của tôi, nhưng tạm thời cũng có cách nào thay đổi, chỉ có thể mặc kệ tôi bất nhã.

      Ở cổng chợ, chúng tôi bị chiếc xe chặn lại.

      Màu đen bóng loáng phản chiếu gương màu trắng, đáng tiếc là lệch tông màu.

      Cửa kính từ từ hạ xuống, tôi nhìn thấy đôi mắt dài hơi nhếch vô cùng quen thuộc.

      cần gì, là cái thằng trời đánh Hồng Thiếu Nhu.

      Lý Lý Cát phản ứng khá nhanh, tay kéo tôi ra sau lưng , dùng thân thể mình ngăn tầm mắt phân biệt được nhiệt tình lạnh nhạt của Hồng Thiếu Nhu.

      “Bất Hoan, tôi muốn với em hai câu." Hồng Thiếu Nhu lời vô nghĩa, vừa đến luôn cầu.

      ấy với có chuyện gì để ." Lý Lý Cát tự động làm người phát ngôn của tôi.

      xong, để biểu đạt hơn, Lý Lý Cát kéo tôi theo hướng ngược lại.

      Hồng Thiếu Nhu là người thế nào, ta ung dung ra câu khiến tôi phải dừng bước: " ra tôi chỉ muốn hỏi, đêm hôm đó, trong thư phòng tại Lý gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Đâu chỉ là dừng bước lại, tôi lập tức chạy như bay đến trước cửa xe ta, dùng mắt nhìn chằm chằm vào ta: “Hồng Thiếu Nhu, rốt cuộc muốn gì?”

      Bắt đầu nghiền ngẫm từng chữ , điều này vấn đề: Tôi hoảng.

      cần biết ta làm thế nào, nhưng kết quả bây giờ là: Hồng Thiếu Nhu biết quan hệ giữa tôi và Lý Bồi Cổ cách xa cái gọi là thuần khiết vạn dặm rồi.

      Trong lòng tôi Hồng Thiếu Nhu là tên tinh phiền toái, tôi thấy kiếp trước nhất định tôi biết trời cao đát dày, trước mặt Diêm Vương vẩy bầu nước tiểu nên Diêm Vương mới đưa ta tới bên tôi hành hạ kể ngày đêm.

      ta giống như con chó Nhật, theo sau lưng bạn, thỉnh thoảng cắn vào gót chân bạn, bạn tức giận quay đầu lại, nó lùi xa đến năm thước nghiêng nghiêng đầu nhìn bạn, khi bạn quan tâm đến nó, chỉ lúc sau nó lại nhảy lên cắn bạn.

      Đáng giận hơn là, bạn vẫn thể cầm con dao phay chặt nó, bởi vì nó cắn mạnh, cùng lắm là xước da, giống như đùa với bạn, vĩnh viễn cũng đến mức hai bên chém giết nhau.

      Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc bạn mãi mãi thoát được nó.

      Có điều bây giờ, ta cắn hơi mạnh.

      "Em cũng muốn đê tôi chuyện này trước mặt cậu ta đấy chứ?" Hồng Thiếu Nhu hơi hất cằm về phía Lý Lý Cát, mắt dài chuyển động, quang ảnh biến ảo, giống như khe suối chuyển động.
      “Rốt cuộc có chuyện gì mà thể trước mặt ?" Lý Lý Cát đuổi sát phía sau rất bất mãn với việc làm trái ý của tôi, lại nghe những lời này của Hồng Thiếu Nhu càng thêm nghi ngờ.

      Hồng Thiếu Nhu nhìn tôi, khóe miệng cười rạng rỡ đến đáng đánh.

      Nếu ánh mắt là a- xít sun-phu-rit, tôi hủy dung ta trăm lần rồi trăm lần.

      chờ em ở quán trọ trước mặt, nếu em . . . . . ." Hồng Thiếu Nhu bỏ dở nửa câu sau, cửa xe theo xe nghênh ngang rời .

      Đây là lần đầu tiên ta tự rời - - bởi vì đoán được tôi nhất định đến chỗ hẹn.

      Tôi cùng Lý Lý Cát lòng đầy nghi ngờ quay lại phòng trọ , dọc đường , đều dùng ánh mắt nhìn phạm nhân nhìn tôi.

      Tất nhiên cảm giác dễ chịu, nhưng lời của Hồng Thiếu Nhu lại càng khiến tôi ảo não hơn.

      Nếu . . . . . . ta đem chuyện của tôi và Lý Bồi Cổ cho Lý Lý Cát biết chứ?

      Cuối cùng bây giờ tôi hiểu ý đầu chữ sắc có con dao rồi.

      Sau khi qua cửa, tay Lý Lý Cát đẩy tôi ngã ngồi sofa, mà khom người, hai tay nắm vai tôi, dùng sức ấn chặt xuống sofa khiến tôi thể động đậy.

      Hai con mắt đên nháy vững vàng kia nhìn tôi chằm chằm: "Đừng giấu ."

      Nhất thời tôi có cảm giác binh đến dưới thành, vô cùng lo lắng.

      thấy tôi tiếp lời, nắm chặt cằm, uy hiếp: " cũng được, dù sao nếu em đến, Hồng Thiếu Nhu tự tìm tới cửa ra chân tướng, như vậy, chúng ta cùng chờ ta cũng tốt."

      tại, trước mắt tôi chỉ có hai con đường.

      cho Lý Lý Cát chân tướng của việc.

      Hai là phải tìm Hồng Thiếu Nhu, xem xem có cách nào khác tiếp tục giấu việc này .

      Tôi từng đấu tranh.

      Mở miệng, do dự hồi lâu, rốt cuộc : "Em muốn thẳng thắn chuyện, đó là, đó là, đó là. . . . . ."

      liên tục ba chữ đó là, tôi vẫn có dũng khí ra .

      Chẳng lẽ cho biết, tiểu muội muội của tôi và tiểu đệ đệ của trai tại thư phòng tiến hành gặp mặt thành công?

      Tôi sợ sau khi nghe tôi xong, lời đầu tiên Lý Lý Cát là giết, sau đó giết cả nhà tôi.

      Cuối cùng, tôi lựa chọn cách thứ hai.

      "Vốn là trời xanh mây trắng, đột nhiên thiên địa biến sắc, cát bay đá chạy, luồng khí nổi lên bốn phía."

      Tôi yên lặng lâu ngày, Quỷ Kiến Sầu thấy người lo gặp rắm cuộn cộng thêm nước tiểu chảy, rốt cuộc cục gạch vàng cũng lại được thấy ánh mặt trời rồi.

      Màu vàng sáng trong trung rơi xuống theo đường vòng cung sắc bén, chỉ nghe tiếng "Đông" trầm đục, Lý Lý Cát xụi lơ như đất dẻo ngã mặt đất.

      Tôi quyết định thừa lúc hôn mê tìm Hồng Thiếu Nhu thương lượng, đợi đến khi tình thể cứu vãn .

      Từ đấy có thể biết, Bất Hoan tôi là người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

      Để an toàn, tôi lấy sợi dây trói Lý Lý Cát hôn mê thành cái bánh chưng.

      Xác định có vấn đề gì nữa, tôi ra cửa, chạy thẳng đến nơi Hồng Thiếu Nhu .

      Hồng Thiếu Nhu thẹn là phú thương trong truyền thuyết, chỉ đơn giản thuê nơi đàm phàn này mà ta còn mua hẳn nhà trọ kia.

      Ở dưới mì sợi dẫn tôi vào trong phòng ở tầng hai, cần nhiều lời, ta chờ tôi ở đấy.

      Vọt vào cửa, tôi hai lời, nhày luôn lên giường, nằm xuống, tứ chi dang ra hình chữ đại, nhắm mắt lại, bộ dạng vì nghĩa sợ, nghiêm túc : "Đến đây ! ! ! Chúng ta giải quyết lần."

      Tôi lý giải nguyên nhân Hồng Thiếu Nhu đuổi sát tôi buông thành Cầu bất đắc khổ của Bát khổ trong Phật giáo. (1)

      Bởi vì Cầu bất đắc, cho nên mới thấy hứng thú với tôi.

      Vậy tôi hiến thân lần là có thể hoàn toàn thoát khỏi ta.

      Nghĩ theo chiều hướng tốt, coi như là tìm vịt lần- - tuy là mí mắt con vịt nhíu lại.

      "Bất Hoan, em xem, em hiểu tôi." Hồng thiếu nhu đứng ở phía trước cửa sổ, cũng tới đây, chỉ mỉm cười: "Nếu như chỉ muốn thân thể em, tôi cần gì phí công làm nhiều chuyện như vậy?"

      "Đối với người bản thân tôi quan tâm, trước giờ tôi cần hiểu." Ta thẳng thắn.

      “Vậy theo logic này, Lý Lý Cát coi như là người em quan tâm, em nên hiểu ta, vậy Bất Hoan, cho biết, saukhi ta biết em và Lý Bồi Cổ xảy ra quan hệ có phản ứng thế nào đây?" Ánh mặt trời chiếu lên gò má Hồng Thiếu Nhu, da mặt trắng hoàn hảo tỳ vết.

      Tôi nghĩ, lột da người này làm đèn lồng da nhất định bán rất đắt.

      "Có điều kiện gì, ra luôn ." Thời gian nhiều, lúc nào Lý Lý Cát cũng có thể tỉnh, tôi phải nhanh chóng giải quyết chuyện này.

      "Rất đơn giản, quay về bên cạnh tôi." Hồng Thiếu Nhu cũng phải người dài dòng.

      Đáng tiếc cái cách giải quyết đơn giản này tôi làm được.

      "Như vậy, tôi thể làm gì khác hơn là cho ta biết." Hồng Thiếu Nhu lờ mờ uy hiếp.

      "Yên tâm, trước lúc đó, tôi cho ấy biết." Nếu đàm phán thất bại, tôi quyết định con đường cuối cùng.

      nghĩ ta có thể chấp nhận?" Hồng Thiếu Nhu hỏi.

      "Tôi giải thích." Tôi .

      Nụ cười của Hồng Thiếu Nhu từ khóe miệng nhàng lan ra, lúc này gương mặt thanh tú có nét sắc sảo lay động: “Lúc Lý Lý Cát vì em mà tuyệt thực mất nước phải nằm viện em lại cùng trai ta điên loan đảo phượng (2), loại chuyện này phải giải thích thế nào đây?"

      gì?" Màng nhĩ chợt bị ngăn chận, giống như là xe lửa qua đường hầm lúc loại cảm giác đó.

      "Vì được gặp em, Lý Lý Cát tuyệt thực ba ngày, cuối cùng mất nước được đưa vào viện, suýt nữa giữ được cái mạng , mà khi ấy, em và Lý Bồi Cổ ở trong thư phòng giao hoan." Hồng thiếu nhu từng chữ đều là đinh, đem ta đính tại tường.

      Lý Lý Cát chưa từng đến chuyện này.

      Khi đến tôi thấy sắc mặt trắng bệch, nhưng vì tinh lực vẫn tràn trề như thường nên tôi cũng để ý, ngờ, sau tái nhợt ấy là chuyện như vậy.

      Cảm giác tội lỗi vỡ òa trong sâu thẳm, tôi bị lời này của Hồng Thiếu Nhu đánh bại: “Đừng cho ấy, chuyện còn lại, chúng ta có thể từ từ thương lượng."

      Giờ phút này, đầy trời hỗn loạn suy nghĩ mảnh vụn ở bên trong, ta chỉ bắt được cái: Nhất định thể để Lý Lý Cát biết chuyện này.

      Nhưng quá muộn.

      Bởi vì cửa phòng bị người ta mở ra, giọng lạnh lùng của Lý Lý Cát từ cửa truyền đến: " cần. . . . . . biết."

      Đúng, nghe thấy tất cả..

      (Còn tiếp ~~~~~~~~~~~~~)

      (1) Bát khổ trong Phật giáo chính là tám điều khổ con người ai cũng gặp:

      Sinh khổ
      Con người khổ trong sinh sống. Người ta khổ từ khi còn là bào thai trong bụng mẹ. Con phải nằm trong bụng mẹ chật hẹp, cũng là khổ. Mẹ phải mang nặng đẻ đau biết bao khó nhọc, đó là khổ. Sinh con ra rồi cha mẹ cũng phải khổ. Con người sống đời phải mưu kế sinh nhai, cũng là khổ.

      Lão khổ
      Khi đến tuổi già thân thể trở nên già nua, mắt mờ, tai điếc. Đó là khổ.

      Bệnh khổ
      Con người phải chịu đau đớn, khổ sở cả về thể xác và tinh thần khi mắc bệnh. Đó là khổ.

      Tử khổ
      Khi sắp chết sợ hãi tinh thần, ngạt hơi rất khổ. Chết rồi thân xác phân hủy, hôi tanh. Gia quyến đau lòng. Đó là khổ.

      Ái biệt ly khổ
      Con người phải chịu khổ khi mà lại phải chia lìa điều mình , hàng ngày đem lòng mong nhớ. Đó là khổ. Có hai loại ái biệt ly khổ: sinh ly (chia lìa nhau khi còn sống) và tử biệt (chia lìa nhau khi chết).

      Sở cầu bất đắc khổ (hay cầu bắt đắc khổ)
      Con người khổ khi được toại (bất đắc) nguyện vọng, tham muốn, khao khát của bản thân (sở cầu). Chẳng hạn, lúc đói muốn có cái ăn cái mặc; lúc no lại muốn giàu sang phú quý.

      Oán tăng hội khổ
      Con người chịu khổ khi phải tiếp xúc với những thứ mà thích hoặc oán ghét.

      Ngũ uẩn khổ (hay ngũ uẩn xí thạnh khổ)
      Con người khổ vì có hội tụ và xung đột của ngũ uẩn - sắc, thụ, tưởng, hành và thức - trong cơ thể. Chẳng hạn, mơ ước (tưởng) quá cũng khổ, biết (thức) nhiều cũng khổ.

      (2) Điên loan đảo phượng: Cụm từ chỉ chuyện phòng the.
      người qua đường thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 33.

      Bất Hoan tôi đây luôn phóng túng mình, hành động tùy ý, nghĩ cái gì làm cái đó, dĩ nhiên, loại tính cách này còn được gọi là ích kỷ.

      Nhiều khi, tôi chỉ nghĩ đến niềm vui của mình, chưa bao giờ nghĩ đến người bị tổn thương là .

      Trước khi tôi và Lý Bồi Cổ xảy ra quan hệ, tôi biết chuyện này đối với Lý Lý Cát mà là khó có thể chấp nhận được.

      Nhưng tôi vẫn tiếp tục làm.

      Nếu dám làm chuyện sai lầm, vậy phải có lá gan gánh chịu.

      Tôi quyết định gánh chịu sai lầm này.

      "Để cho tôi và ấy chuyện chút." Tôi nhìn Hồng thiếu nhu, thỉnh cầu .

      có cự tuyệt, lúc rời , nhân tiện giúp chúng ta khép cửa.

      Giờ phút này, bên trong gian phòng chỉ còn lại tôi và Lý Lý Cát.

      Gian phòng này cũng , vậy mà tôi lại cảm thấy đè nén, giống như là vách tường từ bốn phía từ từ chen lấn tiến về phía tôi.

      Tôi chợt nhớ tới cái đêm sinh nhật mười tám tuổi của tôi, khi Lý Lý Cát biết được tôi quyến rũ chỉ vì muốn quyến rũ Lý Bồi Cổ mà làm ra cuộc luyện tập thái độ của .

      Đó là cực kỳ tức giận, ánh mắt của giống như là nung đỏ bàn ủi, hận thể đem tôi đốt trọi toàn thân, tâm tình của giống như là mưa to gió lớn mãnh liệt, tức giận đánh thẳng vào mặt tôi, làm cho người ta vừa nhìn liền sinh lòng sợ hãi.

      vì chuyện đó mà cư xử với tôi rất lạnh nhạt, đến giờ phút này lần nữa tôi lại nhìn thấy nét mặt này của .

      Lúc này Lý Lý Cát cũng có cái loại cảm xúc tươi mới như thường ngày, rất an tĩnh, là loại im lặng mệt mỏi, kiểu vẻ mặt kia để cho lòng của tôi như mảnh lạc diệp nhanh chóng cuộn lại tới khô vàng.

      Ánh mặt trời rất tốt, vàng rất ấm áp, cùng gió thổi vào nâng rèm cửa lên tạo thành khe hở ở giữa lẻn vào gian phòng.

      “Là sao?”. Rốt cuộc cũng mở miệng hỏi thăm.

      Giấu giếm chỉ làm tội lỗi càng thêm sâu nặng, điều tôi có thể làm chỉ có thừa nhận: “Lý Lý Cát, xin lỗi.”

      cắn chặt răng, vì vậy đường cong cằm cứng chắc rất nhiều: “ cho biết, vậy chuyện đó chuyện xảy ra lúc nào?”.

      Tôi trầm mặc, nhưng bắt đầu, có lý do gì để rút lui nữa rồi.

      Lý Lý Cát có quyền biết đáp án, có quyền lựa chọn dùng loại phương thức nào trừng phạt tôi.

      “Ba ngày trước khi quay về.” Tôi thành trả lời.

      Nghe vậy, lại cười, chỉ là nụ cười đó giống như là hoa giấy đón lấy ánh mặt trời, đạm bạc tái nhợt.

      “Biết ? Hồng Thiếu Nhu tính toán rất chính xác, khi đó xác thực là ở trong bệnh viện •••••• bọn họ coi chừng rất chặc chẽ, ra được, nhưng nghĩ, nhất định phải nhìn thấy em, cho nên quyết định tuyệt thực.” Lý Lý Cát tiếp tục dùng cái giọng bình thản hiếm thấy : “Ba ngày ba đêm, giọt nước cũng uống, nhưng khi nằm ở giường bệnh em lại cùng Bồi Cổ ở chung chỗ.”

      Mỗi câu của Lý Lý Cát, tất cả giống như con dao sắc bén nhất đời này, từng dao từng dao, cắt trái tim của tôi.

      Nhưng hôm nay chịu đau đớn hơn nữa cũng cách nào đền bù những lỗi lầm kia.

      Tôi thậm chí cảm thấy được trái tim tôi đau cũng chỉ là dối trá.

      “Tại sao là ta?” Lý Lý Cát giọng chất vấn: “ luôn nổ lực em như vậy, nhưng em vẫn thể quên ta. Trước kia có thể an ủi mình, bởi vì thái độ đối với em, là bởi vì em biết tình cảm của , cho nên em mới say đắm Bồi Cổ, cho nên em chẳng thèm ngó tới . Nhưng bây giờ •••••• còn có thể cái gì, còn có thể vì mình tìm chút lý do gì?”.

      thể gì, thể vì mình tìm lý do, tôi cũng như vậy.

      Tôi làm chuyện sai lầm, tôi hoàn toàn làm tổn thương Lý Lý Cát, tôi có lý do để được tha thứ.

      Vàng nhạt rèm cửa sổ bám vào cửa, ra khung cửa sổ bằng gỗ, giống như da thịt bao bọc xương cốt.

      “Chúng ta còn có thể sống chung nữa ?” Tôi hỏi.

      Lý Lý Cát dần dần thả lỏng, giống như cảnh ngộ tình cảm phức tạp vô cùng tức giận sau cùng là yên tĩnh, mỗi tấc da thịt đều có được giãy giụa mệt mỏi: “Bất Hoan, biết.”

      •••••• muốn rời xa em sao?”. Tôi hình như đoán được chuyện sắp xảy ra.

      phải , ít nhất là tại, thể nhìn thấy em.” .

      trở lại chứ?” Tôi hỏi.

      biết, Bất Hoan, biết.” .

      nhìn sâu vào mắt tôi, ánh mắt rất trơn nhẵn, giống như ánh mặt trời mê mang, nhưng mặt tôi, lại làm cho tôi cảm thấy được thịt của mình ở từng điểm bị khoét .

      dư thừa ngữ ngôn nữa, Lý Lý Cát xoay người rời .

      Tôi muốn đuổi theo, nhưng chân cách nào di chuyển, cuối cùng chỉ có thể ngồi liệt ở giường.

      Chẳng biết lúc nào, Hồng Thiếu Nhu vào, đứng ở cửa, giọng hỏi: “ Em sao chứ?”.

      Tôi lắc đầu cái, đầu của tôi rất nặng, cho nên động tác này biên độ cũng lớn, ở trong mắt của , chỉ sợ là qua loa và do dự.

      “ Em hận sao?” hồi lâu, lần nữa đặt câu hỏi.

      Tôi muốn chuyện, chỉ lắc đầu, ít nhất động tác này là chân .

      Cảnh Lưu Phái bỏ , tôi có thể đổ lỗi cho Bạch Triển Cơ, nhưng Lý Lý Cát rời khỏi, bị cáo ai khác là người ngồi chiếu là tôi.

      Tôi nhớ khi còn bé dì Bích tìm đến ông cụ râu bạc dạy tôi viết chữ, ông quy định ta mỗi ngày phải nộp ba bài văn, mà tôi chưa bao giờ có thể làm được, ông rất tức giận, luôn dùng cây thước đánh vào bàn tay tôi để trừng phạt, cho nên thời gian đó, lòng bàn tay của tôi luôn sưng đỏ .

      Nhưng tôi chưa từng trách ông, vẫn cũng cảm thấy uất ức, bởi vì này đều tự tôi tạo thành, là do tôi ham chơi mà ra nên tôi chấp nhận.

      Lần này cũng giống như vậy.

      Trong lúc cùng Lý Bồi Cổ phát sinh chuyện kia

      cho tôi nhận bản tính của mình.

      Lúc tôi sinh ra, ai thương tôi, lúc đó thứ tôi cần nhất là tình thương, nhưng thứ tôi nhận được chỉ là lạnh nhạt.

      Tôi xem như có gì lo lắng vẫn khỏe mạnh lớn lên, nhưng dòng máu bên trong của tôi cũng tràn đầy khát khao được thương.

      Tôi giống như là người cực kì khát nước, điên cuồng hấp thụ lấy say đắm người khác, giống như là con đĩa lớn nhìn thấy máu, xông đến hút lấy, tư thế tham lam tà ác.

      Tôi cũng phải là hiểu được , nhưng kiểu của tôi, là chỉ biết tổn thương người khác, tôi có cách nào khống chế mình khát khao được , tôi còn cách nào làm phụ nữ bình thường, toàn tâm toàn ý người khác được.

      Cho nên tôi làm tổn thương Lý Lý Cát.

      Là lỗi của tôi, thể đổ lỗi cho ai khác cả.

      kiện kia, Lý Lý Cát chắc chắn biết, chỉ là chuyện sớm muộn.

      “Hôm nay, xuất của ta ngoài kế hoạch của .” Hồng Thiếu Nhu giải thích.

      Tôi gật đầu cái, bày tỏ biết được.

      Tôi tin tưởng , nếu như Hồng Thiếu Nhu ngay lúc đầu muốn cho Lý Lý Cát biết, nếu vậy ra lúc ở chợ bán thức ăn rồi, cần phải tốn nhiều thời gian và công sức như vậy.

      cho cùng, Hồng Thiếu Nhu muốn ép tôi cùng chơi trò chơi với , mấu chốt là Lý Lý Cát, mất , trò chơi này cũng cách nào tiếp tục được nữa.

      Vậy là người nào cởi trói Lý Lý Cát, là ai làm tỉnh dậy để cho chạy tới.

      Tôi muốn điều tra, bởi vì còn quan trọng nữa.

      Chỉ có chuyện quan trọng là - Lý Lý Cát rời .

      Bên trong gian phòng gian tĩnh lặng, nhiệt độ bên ngoài vào được bên trong.

      “Cùng trở về thôi.” Hồng Thiếu Nhu , lần đầu tiên mang giọng điệu đùa giỡn, mà lại mang theo thái độ nghiêm túc: “Ở bên cạnh , em rất thoải mái, mà quan trọng nhất là, rời bỏ em.”

      Rất hấp dẫn, nhưng câu trả lời của tôi là: “.”

      “Tại sao?” hỏi.

      Tại sao?

      Bởi vì tôi muốn quá nhiều thứ, cho được.

      Bởi vì tôi rất hiếu thắng, áp chế nổi.

      Bởi vì tôi khát vọng tự do, khống chế được.

      Tôi phải sao cho Hồng Thiếu Nhu hiểu đây.

      Hồng Thiếu Nhu hỏi vấn đề: “Đàn ông em ít người, nhưng tại sao lại thể ?”

      sai, tôi ít đàn ông, Lý Bồi Cổ, Cảnh Lưu Phái, Lý Lý Cát, tuy là nếu chơi mạt chược còn thiếu người, nhưng ít ra cũng có thể xưng bá Tam Quốc Diễn Nghĩa rồi.

      Nhưng tôi cũng hề rẻ, tôi bọn họ.

      Tôi cho Hồng Thiếu Nhu đáp án: “Là trước giờ tôi, tôi có thể nhìn thấy với tôi chỉ là trò chơi, dường như cảm giác có được mãi mãi chỉ là theo đuổi niềm vui lạ, mặc dù thỉnh thoảng cũng có thể cho tôi chút hư vinh, nhưng cuối cùng đó phải là thứ tôi muốn. Có lẽ ngày nào đó, khi nghiêm túc tôi tôi . Nên nhớ, phụ nữ cũng phải là trời sinh yếu đuối, khi coi tôi như đồ chơi tôi cũng đối với như vậy.”

      Tôi mở tủ lạnh trong phòng ra, lấy ra vài viên nước đá, đổ vào trong ly rượu, đung đưa, hơi uống cạn sạch ly rượu.

      Rượu cũng uống hết rồi, cũng đến lúc tôi nên rời .

      Tôi tới sắc mặt Hồng Thiếu Nhu trước mặt, vươn tay, nắm cằm của , cằm hơi bén nhọn, trong lòng bàn tay tôi có cảm giác trơn nhẵn,

      Tôi hôn lên gương mặt của , tư thế tay trong tay, lấy thế chủ động, dùng ánh mắt để lừa , còn suy nghĩ đến trò đùa quái đản – tay phải của tôi đưa vào quần của , đem toàn bộ khối băng ở trong tay giấu từ trước nhắm ngay bộ phận quan trọng của bỏ vào.

      Em trai bé , em cho là cả ngày núp ở trong quần an toàn sao? Cho dù em đắp lều chị cũng làm theo hay là em muốn bị mưa đá đập!!!

      Khi Hồng Thiếu Nhu cúi người xuống tôi ra ngoài.

      Tôi dối, tôi có trách Hồng Thiếu Nhu, hành động vừa rồi chỉ là đe dọa uy hiếp chút, trừng phạt nho , tôi tin và em trai bé của tuyệt đối có thể hiểu.

      Sau đó, tôi trở lại căn hộ tôi thuê, Lý Lý Cát đem tất cả đồ đạc của mình , mặt đất có đoạn dây thừng bị dao cắt, giống như lột da người xuống.

      Tìm lâu, rốt cuộc cũng tìm được đồ vật của Lý Lý Cát bỏ quên – tìm được cái quần lót mà dùng qua.

      Bất Hoan tôi rất khó trong lúc mà bình thường trở lại được, lại người nữa chỉ còn trong kí ức.

      Như tôi qua, trong thâm tâm của tôi, mãi mãi dành góc trong tim để nhớ về .

      (chưa xong còn tiếp………..)


      P/s: là editor mới nên mong được nhiều bạn góp ý kiến cho mình hoàn thiện hơn, mong được nhiều quan tâm cmt để mình có thêm động lực :)
      Last edited by a moderator: 17/3/15

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor: Ta là gió(E-Star)
      Tiếp chương 34


      Tôi muốn mình giờ phút này dáng vẻ phải khác thường, bởi vì hận thể làm cho Mã Lạp Dư ở cầu thang lập tức dừng bước.

      Cúp điện thoại, tôi ngẩng đầu, hướng về phía câu : “Dì Bích xảy ra tai nạn xe cộ, ở bệnh viện.”

      đường xe chạy cực kỳ nhanh, tôi cùng với Mã Lạp Dư cùng nhau ngồi ở ghế sau, rơi vào trong trầm mặc.

      Cây ven đường, màu xanh thẫm, giống như bức họa, bị đôi tay vô hình ngừng mở rộng, chỉ là giấy dính nước, cảnh vật cũng bị kéo duỗi, kéo đứt, lẫn lộn thành mảnh.

      Mã Lạp Dư vẫn có lên tiếng, chỉ trầm mặc, cả người càng giống như Hàn Băng khối vạn năm thay đổi, chỉ là lần này, lạnh lẽo của phải nhắm vào tôi đây.

      Tôi cho là trầm mặc kéo dài suốt quãng đường Mã Lạp Dư chợt đánh tan yên tĩnh, mở miệng hỏi: “Trong điện thoại cuối cùng là thế nào?”

      “Dì Bích ngồi xe ra ngoài mua đồ, trong lúc đợi đèn giao thông chiếc xe tải từ sau xông thẳng tới, điều tra tài xế xe tải là lái xe trong trạng thái mệt mỏi, phải bang khác trả thù.” Dừng chút, tôi lại : “Bệnh viện , cần truyền máu gấp, nhưng nhóm máu của dì rất hiếm, nhất thời tìm được.”

      “Tại sao sớm?” đôi tròng mắt kia của Mã Lạp Dư giống như đóng băng trôi giữa bầu trời xanh, lập tức hướng về phía tài xế nghiêm giọng : “Lái đến đó với tốc độ nhanh nhất!”

      Xe này quả chạy khá nhanh, tôi nhắm hai mắt lại, cảm giác mình giống như là bay.

      Nhanh như chớp chạy tới bệnh viện, Mã Lạp Dư nhanh chóng mở cửa xe, chạy thẳng vào trong, thân hình kia chạy nhanh nhất có thể, dưới chân giống như đạp hai Phong Hỏa Luân, cái này nếu bả vai tròng thêm cái vòng, quả chính là Na Tra.

      Chỉ thấy khối băng mặt hình người, Na Tra bản sao trong nháy mắt chạy vội tới phòng giải phẩu, vừa vặn bắt gặp bác sĩ mổ chính muốn tiến vào, lập tức cản đường : “Lấy máu của tôi!”.

      Bác sĩ kia mang khẩu trang to, thấy mặt mũi, cặp mắt rất sáng nhưng tà ác.

      ra , đó cũng phải cặp mắt tam giác của người xấu, mà là đôi mắt mô tả người vô cùng đào hoa, ánh mắt lưu động, có loại đào hoa được che dập cách tuyệt đẹp.

      “Được, theo tôi.” Bác sĩ có đôi mắt đào hoa .

      Tôi cuối cùng cảm thấy, ánh mắt của bác sĩ kia hình như từng thấy qua ở nơi nào đó.

      Hiệu suất mọi người cũng rất cao, bác sĩ có cặp mắt đào hoa giống như tập được kỹ năng nháy mắt, lập tức mang Mã Lạp Dư đến phòng lấy máu, mà khi chúng ta kịp phản ứng lại, máu từ cánh tay Mã Lạp Dư bắt đầu chảy ra rồi.

      Tôi vừa ăn khoai tây chiên vừa nhìn máu tươi chảy giữa ống , trong đầu nhất thời xuất tiền vàng rầm rầm rơi xuống.

      Tiền, là nhiều tiền! ! !

      Toàn bộ rút hai túi lớn, bác sĩ có cặp mắt đào hoa mới thỏa mãn mà đem máu đưa cho y tá bên cạnh, dặn dò: “Nhớ, hai túi này là tự tôi có được, tính toán giá cả ràng, tới tổng kết cuối tháng tôi tự mình đến lấy tiền.”

      Thái độ của y tá như gặp chuyện xảy ra thường ngày, giống như là bị sét đánh đánh vô số lần lần sau trở nên thờ ơ.

      “Tại sao cầm vào cứu bà?" Mã Lạp Dư dùng bông gòn đè vết thương, cảm thấy đúng.

      “Có hai nguyên nhân: Thứ nhất, là nhóm máu A, bệnh nhân là nhóm máu O, cùng loại máu, làm cẩn thận xảy ra án mạng, người chết cũng chẳng có gì, thế nhưng tôi tiền thưởng mà tôi lấy được chẳng còn thú vị rồi, tiếp theo, bệnh nhân bên trong chỉ là phải làm giải phẫu nho vì bệnh trĩ, căn bản cần quá nhiều máu. hiểu ?” Bác sĩ có cặp mắt đào hoa kia tùy tiện liếc cái giật điện vô cùng.

      “Cái gì bệnh trĩ ? phải tai nạn xe cộ sao?” Mã Lạp Dư cau mày.

      “Tôi rất khẳng định ta tuyệt đối là bị bệnh trĩ.” Bác sĩ có cặp mắt đào hoa khẳng định.

      “Bệnh nhân bên trong tên Lý Bích phải ?” Mã Lạp Dư hỏi.

      , là nam, họ Mai tên Tư.” Bác sĩ có cặp mắt đào hoa nghiêm túc phụ trách, mặc dù quý trọng mạng sống của bệnh nhân, nhưng ít ra biết tên họ bệnh nhân .

      “Như vậy trước khi lấy máu, tại sao ngươi ?” Mã Lạp Dư giữa răng môi có nước đá, khi chuyện bắt đầu tỏa ra hơi lạnh.

      Cho dù là mang khẩu trang, nhưng tôi hình như có thể nhìn thấy môi của bác sĩ có cặp mắt đào hoa này cười gian mãnh : “Máu tự động đưa tới cửa tại sao lấy?"

      Tôi vỗ tay vỗ tay, đống khoai tây chiên tay tôi nhất thời từng mảnh từng mảnh rơi xuống cách hổn loạn.

      Chả trách có cảm giác ánh mắt của bác sĩ có cặp mắt đào hoa rất quen thuộc, ra chính là ánh mắt của tôi khi tôi nhìn mình trong gương khi mình kiếm được tiền! ! !

      Người cùng nghề, người nghề mà.

      Nghe thanh vỗ tay, bác sĩ có cặp mắt đào hoa xoay đầu lại, liếc tôi cái, ánh mắt phong phú.

      Nhưng còn kịp để liếc mắt đưa tình, Mã Lạp Dư đứng trước mặt của tôi, chất vấn: “ lừa tôi?”

      mặt có mơ hồ gió mà buông xuống.

      Tôi hiểu giữa mình và Mã Lạp Dư cần chuyện lần, hơn nữa là tương đối bí mật chuyện, cho nên cần chỗ.

      “Bác sĩ, có thể cho chúng tôi chổ thuận tiện để chuyện được ? Tôi muốn mình chuyện với chút.” Tôi hướng về phía bác sĩ có cặp mắt đào hoa nhờ giúp đỡ.

      Bác sĩ có cặp mắt đào hoa quả nhiên tuấn mỹ đẹp trai lại dễ chuyện, lại sử dụng kỹ năng nháy mắt, dẫn chúng tôi vào phòng làm việc của .

      Trong lúc tôi đối với trong lòng đầy cảm kích mở miệng bánh xe lớn lời : “Phòng làm việc tiền mướn là giờ trăm đồng, máy điều hòa khí giờ mười đồng, ghế ngồi tiền giờ mười đồng, nước tinh khiết ly lấy mười đồng, tổng cộng là trăm ba mươi đồng đồng, chỉ lấy tiền mặt.”

      ra là muốn tiền, nhìn hai tay vô sỉ của đưa ra, tình cảm tốt tôi giành cho lập tức giảm xuống năm mươi điểm.

      Vô cùng đành lòng lấy tiền riêng của tôi lấy từ nữ vương ở chợ bán thức ăn, tôi thầm: “Tại sao làm 'vịt' (trai bao ấy) , kiếm được tiền còn nhanh hơn.”

      Lời vừa ra khỏi miệng, bác sĩ có cặp mắt đào hoa nhìn tôi bằng ánh mắt mười phần điện giật, dịu dàng : “Dĩ nhiên làm, lần ba ngàn, qua đêm thêm ngàn, phải lời ưu đãi trăm.”

      Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, cũng phải là bác sĩ có cặp mắt đào hoa, mà là bác sĩ vịt.

      Quả nhiên là Sơn Ngoại Hữu Sơn, Nhân Ngoại Hữu Nhân (2 câu này giống như là núi cao có núi cao hơn), tôi thừa nhận mình bại dưới tay .

      vất vả mới tiễn đươc bác sĩ vịt, tôi cùng Mã Lạp Dư cũng bắt đầu chuyện.

      “Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?” kiên nhẫn của có nhiều lắm: “Trong điện thoại đến tột cùng là cái gì?”

      Tôi : “Điện thoại là dì Bích điện tới, dì đúng là xảy ra tai nạn xe cộ, chỉ là cái trán trầy chút da, máu cũng có chảy, nhưng nếu đến bệnh viện, dì thuận tiện ở khoa thẩm mỹ làm giải phẫu hút mỡ, tiêu giảm hạ túi mắt, buổi tối cũng trở về ăn cơm, bảo mình đừng chờ.”

      “Bất Hoan, cảm giác mình rất nhàm chán sao?” Mã Lạp Dư cả người lạnh tới cực điểm.

      nên biết, mục đích tôi làm chuyện này là gì.” Tôi nhìn thẳng .

      Mã Lạp Dư mặt ngoài bình tĩnh, nhưng tôi nhìn ra được, đối mặt ánh mắt của tôi, có lại dấu vết trốn tránh.

      nên biết, tôi làm như vậy cũng phải bởi vì nhàm chán mà tiến hành Ác Tác Kịch, tôi chỉ muốn xem chút, dì Bích ở trong lòng của đến cuối cùng là quan trọng như thế nào.” Tôi giọng giải thích.

      “Tôi rãnh chơi với .”Con ngươi màu của dao động, xoay người muốn .


      Nhân vật mới sắp xuất , đố mọi ng là ai?

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 34 (tiếp)

      Editor: nhok tinh nghịch


      Muốn ? Vì chỗ tồi tàn này, tôi bị bác sĩ vịt chết kia nuốt sống 130, sao có thể dễ dàng để chạy như vậy!!!

      Tôi đè Mã Lạp Dư lại, theo dõi , bức bách trái tim : " ra vốn quan tâm dì Bích. ra vốn phải là người hiểu chuyện như vậy. ra biết cũng hiểu lúc đó dì ấy là bất đắc dĩ.

      ra sớm tha thứ cho dì ấy. ra rất muốn nhận dì ấy. ra rất muốn gọi dì ấy tiếng mẹ. ra ... là bị Lỗ Gia Thành ép nên mới có thể làm ra những chuyện lạnh lùng như thế với dì Bích."

      "Là Lỗ Gia Thành bức ," Tôi to hơn: "Sao ông ta lại phải làm vậy?"

      Sau khi nghe suy đoán của tôi, tuy nét mặt Mã Lạp Dư như thường nhưng tôi lại nghe thấy giọng , giọng phát ra từ người , tựa như tiếng tảng băng ngâm trong nước vỡ tan.

      Tảng băng trong suốt lạnh lẽo có vết nứt.

      "Ông ta biết và dì Bích quen nhau. Ông ta vẫn khống chế phải ?" Tôi ra thay .

      ra để đưa ra kết luận này cũng khó.

      Đúng vậy, Lỗ Gia Thành - người này chưa bao giờ xuất trước mặt chúng tôi nhưng tất cả những biến cố xảy ra trong hai năm qua đều là do ông ta thao túng sau lưng. Thủ đoạn của ông ta, mưu kế của ông ta, nghĩ là biết.

      Rốt cuộc ông ta là người như thế nào? Tôi rất tò mò.

      Mã Lạp Dư lời nào. Bởi vì suy đoán của tôi là chính xác nên phản bác.
      còn chuyện gì để .

      "Hôm qua dì Bích còn nhắc tới tình cảnh lúc sinh . Tôi nghĩ đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời dì ấy." Tôi tiếp: "Dì ấy cho tới bây giờ mình chưa từng hối hận."

      Mã Lạp Dư đứng bật dậy, tới trước cửa, khi tay chạm vào tay nắm cửa dừng lại. đưa lưng về phía tôi, giọng khàn khàn: "Rất nhiều chuyện có cách nào giải quyết. Nếu có lòng xin giúp tôi hiếu thảo với dì ấy."

      Dứt lời, cứ như vậy mà .

      Tôi cũng ngăn cản . Bởi vì tất cả những gì nên hết. Hơn nữa có thể nhìn ra quả có chỗ khó xử.

      Vốn định ra ngoài cùng nhau, nhưng suy nghĩ chút mình ném ra ngoài 130 đồng, là thịt đau như cắt. Vì vậy tôi mạo hiểm nguy hiểm có thể bị lây bệnh trĩ băng ghế người khác vừa làm ấm, dịch mông ngồi chỗ vẫn còn hơi ấm mà Mã Lạp Dư vừa ngồi

      10 đồng lần, ngồi phí!!!
      Nhưng vừa ngồi xuống bác sĩ con vịt kia lại vào, còn cười tới mức như nhặt được phân bộ hung: " ngồi ghế này? Tốt quá, mời nộp trước 10 đồng."

      "Vì sao?!?" Lông mày tôi vặn lại thành hình con sâu róm:"Phí ngồi ghế là tôi đưa!!!"
      "10 đồng vừa rồi là ta ngồi. Bây giờ ngồi, phải trả 10 đồng trước." Bác sĩ vịt chết chút hoang mang, đúng lý hợp tình.

      Bác sĩ vịt chết à bác sĩ vịt chết, lòng đen như nhà vệ sinh công cộng có đèn vậy!!!

      Tôi cắn răng, run lẩy bẩy mà móc ra 10 đồng, ném cho ta.

      Mà bác sĩ vịt chết kia đưa cho tôi tấm danh thiếp, đó viết chức vụ mà chỉ viết tên và số điện thoại di động của ta.

      "Cho tôi làm gì?" Tôi nghi ngờ.

      Chẳng lẽ để tôi làm người giới thiệu làm phẫu thuật cho ta?

      chứng mình, tôi là quá ngây thơ quá trong sáng. Bởi vì bác sĩ vịt chết mỉm cười, lập tức khí xung quanh tràn đầy mùi thơm của hoa đào: "Tôi biết xem tướng. Mặt củ cho thấy sau này là người đại phú đại quý. Mà nguyện vọng của tôi chính là tìm phú bà. Tôi chờ , nhớ, giá cả sau khi chiết khấu là 2900 đồng lần."

      Tôi cúi đầu, liếc nhìn tên ta danh thiếp.

      Tưởng Bản Nhai.

      Tưởng vị muối.

      Qủa nhiên là vịt, cha mẹ ta có tâm nhìn xa.

      Tôi định nhưng trước khi còn làm chuyện: Tôi mượn cái chậu rửa mặt vặn đầy chậu nước, nhất cổ tác khí* uống ừng ực hết vào bụng.

      NHẤT CỔ TÁC KHÍ tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dúng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí còn. Sau này ví với nhân lúc hăng hái làm mạch cho xong việc.)

      ly nước lọc 1 đồng, tôi đây chính là cái ly!!!

      Tưởng Bản Nhai nhìn tôi, ánh mắt lại rất phong phú lần nữa.

      Sau khi về tới nhà, tôi như thể chưa có chuyện gì xảy ra, sống tiếp cuộc sống của mình. Tuy thỉnh thoảng còn thích dùng băng vệ sinh trắng tinh đáng dọa Mã Lạp Dư chút, nhưng ít ra nhắc lại chuyện giữa và dì Bích.

      Với lần này, Mã Lạp Dư rất yên tâm.
      Nhưng tôi là người chuyện gì vui nhất định phải tìm chuyện mà làm. Tôi án binh bất động chẳng qua là bởi vì địch động.

      Mà ngày đó, rốt cuộc địch động.

      Cho nên tôi cũng động.

      Qua quan sát, tôi phát mỗi hai tuần Mã Lạp Dư ra ngoài lần. Rạng sáng bốn mùa đều lên đường, tới tối muộn mới về, gió mưa đổi.

      Từ đó có thể suy ra ba điều. , là cùng nơi, hai, gặp người hết sức quan trọng, ba, người kia vô cùng thần bí.
      Nhất định người kia là Lỗ Gia Thành. Tôi muốn gặp ông ta.

      Nhất định là Mã Lạp Dư dẫn tôi . Tôi chỉ có thể dùng cách theo dõi. Nhưng lái xe theo tất nhiên là được. Năng lực điều tra của hắc bang rất mạng. Chạy bộ càng cần phải , mệt chết tôi!

      Cách duy nhất chính là nằm mui xe.

      Cho nên sáng sớm hôm nay, thừa dịp màn đêm còn đen nhánh, chờ Mã Lạp Dư lên xe, tôi cũng len lẽn cọ tới, nằm sấp mui xe, nhờ xe.

      Sợ mắt bị gió cát làm mờ, tôi đeo kính bơi. chứng minh hành động này rất có tính dự báo. Bão cát đường mới gọi là lớn, thổi mặt tôi tới nỗi còn cảm giác. Nhưng nếu đeo, e rằng đồng tử cũng bị thổi xuống đất.

      Xe về phía ngọn núi phía đông áp với thành phố. Sau khi lên núi từng vòng quanh đường núi. vòng hai vòng ba vòng, suýt chút nữa khiến tôi bị xoay vòng mà ói ra.

      Rốt cuộc, sau ba giờ đường tới mục đích, dừng trước tiểu viện lịch tao nhã đỉnh núi.

      Tốc độ xe giảm , tôi phải chớp thời cơ xoay xuống bám vào gầm xe -- gầm xe được cải tiến trước, rất dễ dàng dùng tay kéo lên.

      Tôi cảm giác mình quả chính là con rùa thần giỏi chịu đựng.

      Lúc này, trong tầm nhìn của tôi chỉ có rất nhiều đôi chân, xem ra số người ít.
      giọng truyền tới: "Bang chủ chờ ngài."

      "Ừ."

      Đây là giọng Mã Lạp Dư. Sau đó tôi thấy chân về phía đình viện -- sai được, dưới đế giày da bị dám cái đệm làm ký hiệu.

      Xe từ từ tiếp về phía trước, cuối cùng dừng trước chỗ tối thui.

      Chờ mọi người rời hết tôi mới chui ra từ gầm xe, lúc này tay đều mỏi nhừ như phải của mình.

      ra cách làm hôm nay của tôi rất mạo hiểm. Tôi cũng biết tình hình Lỗ Gia Thành, chừng gặp nguy hiểm.

      Nhưng tôi muốn tiếp tục nhìn dì Bích vui. Cho dù kết quả là làm nên chuyện gì nhưng cũng tận hết sức lực bé của mình.
      Last edited: 21/3/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 35.1

      Editor: nhok tinh nghịch

      Đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này tôi mới phát chỗ này là ga ra, thảo nào đen thui như thế.

      quan sát vừa hay gặp người tới, nhìn dáng dấp xem chừng là thủ hạ gì đó của Lỗ Gia Thành.

      Chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi căn bản kịp làm ra bất cứ phản ứng nào, thậm chí còn quên lấy cục gạch khảm vàng trăm trận trăm thắng của mình ra.

      Tôi chỉ biết, nếu ta lên tiếng cái mạng của tôi xem chừng chơi xong.

      Tình huống này như là chơi game, vất vả mới qua năm cửa ải chém sáu tướng, bò tới chỗ đại Boss sống, ai ngờ lại thình lình bị binh tôm tướng tép chém chết, mà hình lập tức tối sầm, ra mấy chữ đẫm máu to tướng "Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, xin đại hiệp chơi lại."

      Xuất sư chưa thành người chết trước, sao tôi vui mừng cũng quá xấu hổ rồi.

      khi minh đời của tôi sắp sửa trôi theo dòng nước vàng còn sót mấy, người kia nhìn tôi hồi lâu. Binh cua bé lại nhìn thăng, cắn răng, "bịch" tiếng, ngã xuống đất, cứ run người lên ngất xỉu như vậy, tựa như thấy ác quỷ địa ngục gì đó vậy.

      Lui về sau nhìn, có người, lại cúi đầu nhìn, đất có vũng nước đọng lại, mặt nước phản chiếu khuôn mặt ngược đầy kinh khủng của tôi: ngoài xung quanh đôi mắt bị kính con ếch che , chỗ còn lại mặt đều đen thui, bụi bặm đóng thành từng cục dính vào hai má như thể làn da thối rữa. Mà mái tóc bồng bềnh đầu lại càng như quần ma loạn vũ (bầy ma nhảy loạn), quả thực chính là cây đón gió sườn núi, toàn bộ cành lá đều bị thổi ngược ra sau.

      Tôi thừa nhận dáng vẻ này suýt chút nữa cũng tự dọa mình ngất .

      Nhưng dù lúc này mình là kẻ trộm cũng phải chú ý hình tượng. Tôi cởi quần áo người đó ra, lau bụi đen mặt, lại vuốt tóc cho ngay ngắn, lúc này mới lén chạy ra ngoài.

      Đây là đình viện kiểu Nhật, rất u tĩnh. Tuy ít đại khí hơn kiến trúc kiểu Trung, nhưng lại hơn ở chỗ lịch tao nhã, cũng coi như là mỗi thứ đều có cái hay của nó.

      Hành lang thâm u, hoa và cây cảnh xanh tươi, tất cả cảnh vật tạo thành loại mát mẻ tươi đẹp.

      Mà lúc này điều khiến tôi vui nhất là: Ngói phủ nóc nhà quả thực chính là đặc biệt dành cho người nghe lén nhìn lén.

      Tôi leo lên nóc nhà, khẽ bước, bắt đầu nhấc ngói từng phòng tìm Mã Lạp Dư.

      Rốt cuộc, lúc nhất ngói lần thừ năm tôi nhìn thấy Mã Lạp Dư quỳ ngồi ở dưới và người đàn ông trung niên ngồi xe lăn.

      Bị hạn chế góc độ quan sát, tôi thể nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông. Chỉ có thể khẳng định điều là bọn họ thi hành chính sách bảo vệ đầu khá tốt, xuất dấu hiệu hoang vu, đáng được ăn mừng.

      Người đàn ông trung niên này, hề có gì đáng để nghi ngờ, chính là Lỗ Gia Thành.

      Cuộc chuyện của bọn họ như sau --

      Lỗ Gia Thành: "Gần đây bang Thanh Nghĩa có hành động gì ?"

      Mã Lạp Dư: "Cũng có động tĩnh gì."

      Lỗ Gia Thành: "Miễn là bọn họ chủ động tấn công đừng để ý."

      Mã Lạp Dư: "Nhưng cha nuôi, chắc Lý Bồi Cổ từ bỏ ý đồ. Bây giờ yên ổn chẳng qua chỉ là chuẩn bị trong bóng tối. Cuối cùng ông ta đối phó chúng ta. Sau tiêu diệt bọn họ mà lại cho bọn họ thời gian chỉnh đốn?"

      Lỗ Gia Thành: "Cha có tính toán riêng. Con chỉ cần thi hành theo mệnh lệnh của cha là được."

      Mã Lạp Dư: "Cha nuôi, chiến tranh của chúng ta với Lý Bồi Cổ là thể thiếu. Bây giờ ông ta toàn tâm toàn ý muốn đối phó với chúng ta."

      Lỗ Gia Thành: "Cha rồi, thứ ta muốn chỉ là mạng của Lý Phong! Về phần hai đứa con trai của ông ta, các con được tổn thương bọn nó."

      Tôi nghe mê mẩn bên cạnh có con chim bồ câu vỗ cánh "phành phạch", ngồi bên chân trái tôi kêu "líu ríu", còn vỗ cánh ngừng, là đáng ghét.

      còn cách nào khác, tôi chỉ có thể lấy cục gạch kia quơ quơ về phía nó để đe dọa.

      Con chim bồ câu này rất thức thời, vỗ cánh "phành phạch" bay mất. Nhưng lúc gần đôi mắt màu đỏ thông minh quá có ý tốt.
      Last edited: 21/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :