Chương 33.
Bất Hoan tôi đây luôn phóng túng mình, hành động tùy ý, nghĩ cái gì làm cái đó, dĩ nhiên, loại tính cách này còn được gọi là ích kỷ.
Nhiều khi, tôi chỉ nghĩ đến niềm vui của mình, chưa bao giờ nghĩ đến người bị tổn thương là .
Trước khi tôi và Lý Bồi Cổ xảy ra quan hệ, tôi biết chuyện này đối với Lý Lý Cát mà là khó có thể chấp nhận được.
Nhưng tôi vẫn tiếp tục làm.
Nếu dám làm chuyện sai lầm, vậy phải có lá gan gánh chịu.
Tôi quyết định gánh chịu sai lầm này.
"Để cho tôi và ấy chuyện chút." Tôi nhìn Hồng thiếu nhu, thỉnh cầu .
có cự tuyệt, lúc rời , nhân tiện giúp chúng ta khép cửa.
Giờ phút này, bên trong gian phòng chỉ còn lại tôi và Lý Lý Cát.
Gian phòng này cũng , vậy mà tôi lại cảm thấy đè nén, giống như là vách tường từ bốn phía từ từ chen lấn tiến về phía tôi.
Tôi chợt nhớ tới cái đêm sinh nhật mười tám tuổi của tôi, khi Lý Lý Cát biết được tôi quyến rũ chỉ vì muốn quyến rũ Lý Bồi Cổ mà làm ra cuộc luyện tập thái độ của .
Đó là cực kỳ tức giận, ánh mắt của giống như là nung đỏ bàn ủi, hận thể đem tôi đốt trọi toàn thân, tâm tình của giống như là mưa to gió lớn mãnh liệt, tức giận đánh thẳng vào mặt tôi, làm cho người ta vừa nhìn liền sinh lòng sợ hãi.
vì chuyện đó mà cư xử với tôi rất lạnh nhạt, đến giờ phút này lần nữa tôi lại nhìn thấy nét mặt này của .
Lúc này Lý Lý Cát cũng có cái loại cảm xúc tươi mới như thường ngày, rất an tĩnh, là loại im lặng mệt mỏi, kiểu vẻ mặt kia để cho lòng của tôi như mảnh lạc diệp nhanh chóng cuộn lại tới khô vàng.
Ánh mặt trời rất tốt, vàng rất ấm áp, cùng gió thổi vào nâng rèm cửa lên tạo thành khe hở ở giữa lẻn vào gian phòng.
“Là sao?”. Rốt cuộc cũng mở miệng hỏi thăm.
Giấu giếm chỉ làm tội lỗi càng thêm sâu nặng, điều tôi có thể làm chỉ có thừa nhận: “Lý Lý Cát, xin lỗi.”
cắn chặt răng, vì vậy đường cong cằm cứng chắc rất nhiều: “ cho biết, vậy chuyện đó chuyện xảy ra lúc nào?”.
Tôi trầm mặc, nhưng bắt đầu, có lý do gì để rút lui nữa rồi.
Lý Lý Cát có quyền biết đáp án, có quyền lựa chọn dùng loại phương thức nào trừng phạt tôi.
“Ba ngày trước khi quay về.” Tôi thành trả lời.
Nghe vậy, lại cười, chỉ là nụ cười đó giống như là hoa giấy đón lấy ánh mặt trời, đạm bạc tái nhợt.
“Biết ? Hồng Thiếu Nhu tính toán rất chính xác, khi đó xác thực là ở trong bệnh viện •••••• bọn họ coi chừng rất chặc chẽ, ra được, nhưng nghĩ, nhất định phải nhìn thấy em, cho nên quyết định tuyệt thực.” Lý Lý Cát tiếp tục dùng cái giọng bình thản hiếm thấy : “Ba ngày ba đêm, giọt nước cũng uống, nhưng khi nằm ở giường bệnh em lại cùng Bồi Cổ ở chung chỗ.”
Mỗi câu của Lý Lý Cát, tất cả giống như con dao sắc bén nhất đời này, từng dao từng dao, cắt trái tim của tôi.
Nhưng hôm nay chịu đau đớn hơn nữa cũng cách nào đền bù những lỗi lầm kia.
Tôi thậm chí cảm thấy được trái tim tôi đau cũng chỉ là dối trá.
“Tại sao là ta?” Lý Lý Cát giọng chất vấn: “ luôn nổ lực em như vậy, nhưng em vẫn thể quên ta. Trước kia có thể an ủi mình, bởi vì thái độ đối với em, là bởi vì em biết tình cảm của , cho nên em mới say đắm Bồi Cổ, cho nên em chẳng thèm ngó tới . Nhưng bây giờ •••••• còn có thể cái gì, còn có thể vì mình tìm chút lý do gì?”.
thể gì, thể vì mình tìm lý do, tôi cũng như vậy.
Tôi làm chuyện sai lầm, tôi hoàn toàn làm tổn thương Lý Lý Cát, tôi có lý do để được tha thứ.
Vàng nhạt rèm cửa sổ bám vào cửa, ra khung cửa sổ bằng gỗ, giống như da thịt bao bọc xương cốt.
“Chúng ta còn có thể sống chung nữa ?” Tôi hỏi.
Lý Lý Cát dần dần thả lỏng, giống như cảnh ngộ tình cảm phức tạp vô cùng tức giận sau cùng là yên tĩnh, mỗi tấc da thịt đều có được giãy giụa mệt mỏi: “Bất Hoan, biết.”
“ •••••• muốn rời xa em sao?”. Tôi hình như đoán được chuyện sắp xảy ra.
“ phải , ít nhất là tại, thể nhìn thấy em.” .
“ trở lại chứ?” Tôi hỏi.
“ biết, Bất Hoan, biết.” .
nhìn sâu vào mắt tôi, ánh mắt rất trơn nhẵn, giống như ánh mặt trời mê mang, nhưng mặt tôi, lại làm cho tôi cảm thấy được thịt của mình ở từng điểm bị khoét .
dư thừa ngữ ngôn nữa, Lý Lý Cát xoay người rời .
Tôi muốn đuổi theo, nhưng chân cách nào di chuyển, cuối cùng chỉ có thể ngồi liệt ở giường.
Chẳng biết lúc nào, Hồng Thiếu Nhu vào, đứng ở cửa, giọng hỏi: “ Em sao chứ?”.
Tôi lắc đầu cái, đầu của tôi rất nặng, cho nên động tác này biên độ cũng lớn, ở trong mắt của , chỉ sợ là qua loa và do dự.
“ Em hận sao?” hồi lâu, lần nữa đặt câu hỏi.
Tôi muốn chuyện, chỉ lắc đầu, ít nhất động tác này là chân .
Cảnh Lưu Phái bỏ , tôi có thể đổ lỗi cho Bạch Triển Cơ, nhưng Lý Lý Cát rời khỏi, bị cáo ai khác là người ngồi chiếu là tôi.
Tôi nhớ khi còn bé dì Bích tìm đến ông cụ râu bạc dạy tôi viết chữ, ông quy định ta mỗi ngày phải nộp ba bài văn, mà tôi chưa bao giờ có thể làm được, ông rất tức giận, luôn dùng cây thước đánh vào bàn tay tôi để trừng phạt, cho nên thời gian đó, lòng bàn tay của tôi luôn sưng đỏ .
Nhưng tôi chưa từng trách ông, vẫn cũng cảm thấy uất ức, bởi vì này đều tự tôi tạo thành, là do tôi ham chơi mà ra nên tôi chấp nhận.
Lần này cũng giống như vậy.
Trong lúc cùng Lý Bồi Cổ phát sinh chuyện kia
cho tôi nhận bản tính của mình.
Lúc tôi sinh ra, ai thương tôi, lúc đó thứ tôi cần nhất là tình thương, nhưng thứ tôi nhận được chỉ là lạnh nhạt.
Tôi xem như có gì lo lắng vẫn khỏe mạnh lớn lên, nhưng dòng máu bên trong của tôi cũng tràn đầy khát khao được thương.
Tôi giống như là người cực kì khát nước, điên cuồng hấp thụ lấy say đắm người khác, giống như là con đĩa lớn nhìn thấy máu, xông đến hút lấy, tư thế tham lam tà ác.
Tôi cũng phải là hiểu được , nhưng kiểu của tôi, là chỉ biết tổn thương người khác, tôi có cách nào khống chế mình khát khao được , tôi còn cách nào làm phụ nữ bình thường, toàn tâm toàn ý người khác được.
Cho nên tôi làm tổn thương Lý Lý Cát.
Là lỗi của tôi, thể đổ lỗi cho ai khác cả.
kiện kia, Lý Lý Cát chắc chắn biết, chỉ là chuyện sớm muộn.
“Hôm nay, xuất của ta ngoài kế hoạch của .” Hồng Thiếu Nhu giải thích.
Tôi gật đầu cái, bày tỏ biết được.
Tôi tin tưởng , nếu như Hồng Thiếu Nhu ngay lúc đầu muốn cho Lý Lý Cát biết, nếu vậy ra lúc ở chợ bán thức ăn rồi, cần phải tốn nhiều thời gian và công sức như vậy.
cho cùng, Hồng Thiếu Nhu muốn ép tôi cùng chơi trò chơi với , mấu chốt là Lý Lý Cát, mất , trò chơi này cũng cách nào tiếp tục được nữa.
Vậy là người nào cởi trói Lý Lý Cát, là ai làm tỉnh dậy để cho chạy tới.
Tôi muốn điều tra, bởi vì còn quan trọng nữa.
Chỉ có chuyện quan trọng là - Lý Lý Cát rời .
Bên trong gian phòng gian tĩnh lặng, nhiệt độ bên ngoài vào được bên trong.
“Cùng trở về thôi.” Hồng Thiếu Nhu , lần đầu tiên mang giọng điệu đùa giỡn, mà lại mang theo thái độ nghiêm túc: “Ở bên cạnh , em rất thoải mái, mà quan trọng nhất là, rời bỏ em.”
Rất hấp dẫn, nhưng câu trả lời của tôi là: “.”
“Tại sao?” hỏi.
Tại sao?
Bởi vì tôi muốn quá nhiều thứ, cho được.
Bởi vì tôi rất hiếu thắng, áp chế nổi.
Bởi vì tôi khát vọng tự do, khống chế được.
Tôi phải sao cho Hồng Thiếu Nhu hiểu đây.
Hồng Thiếu Nhu hỏi vấn đề: “Đàn ông em ít người, nhưng tại sao lại thể ?”
sai, tôi ít đàn ông, Lý Bồi Cổ, Cảnh Lưu Phái, Lý Lý Cát, tuy là nếu chơi mạt chược còn thiếu người, nhưng ít ra cũng có thể xưng bá Tam Quốc Diễn Nghĩa rồi.
Nhưng tôi cũng hề rẻ, tôi bọn họ.
Tôi cho Hồng Thiếu Nhu đáp án: “Là trước giờ tôi, tôi có thể nhìn thấy với tôi chỉ là trò chơi, dường như cảm giác có được mãi mãi chỉ là theo đuổi niềm vui lạ, mặc dù thỉnh thoảng cũng có thể cho tôi chút hư vinh, nhưng cuối cùng đó phải là thứ tôi muốn. Có lẽ ngày nào đó, khi nghiêm túc tôi tôi . Nên nhớ, phụ nữ cũng phải là trời sinh yếu đuối, khi coi tôi như đồ chơi tôi cũng đối với như vậy.”
Tôi mở tủ lạnh trong phòng ra, lấy ra vài viên nước đá, đổ vào trong ly rượu, đung đưa, hơi uống cạn sạch ly rượu.
Rượu cũng uống hết rồi, cũng đến lúc tôi nên rời .
Tôi tới sắc mặt Hồng Thiếu Nhu trước mặt, vươn tay, nắm cằm của , cằm hơi bén nhọn, trong lòng bàn tay tôi có cảm giác trơn nhẵn,
Tôi hôn lên gương mặt của , tư thế tay trong tay, lấy thế chủ động, dùng ánh mắt để lừa , còn suy nghĩ đến trò đùa quái đản – tay phải của tôi đưa vào quần của , đem toàn bộ khối băng ở trong tay giấu từ trước nhắm ngay bộ phận quan trọng của bỏ vào.
Em trai bé , em cho là cả ngày núp ở trong quần an toàn sao? Cho dù em đắp lều chị cũng làm theo hay là em muốn bị mưa đá đập!!!
Khi Hồng Thiếu Nhu cúi người xuống tôi ra ngoài.
Tôi có dối, tôi có trách Hồng Thiếu Nhu, hành động vừa rồi chỉ là đe dọa uy hiếp chút, trừng phạt nho , tôi tin và em trai bé của tuyệt đối có thể hiểu.
Sau đó, tôi trở lại căn hộ tôi thuê, Lý Lý Cát đem tất cả đồ đạc của mình , mặt đất có đoạn dây thừng bị dao cắt, giống như lột da người xuống.
Tìm lâu, rốt cuộc cũng tìm được đồ vật của Lý Lý Cát bỏ quên – tìm được cái quần lót mà dùng qua.
Bất Hoan tôi rất khó trong lúc mà bình thường trở lại được, lại người nữa chỉ còn trong kí ức.
Như tôi qua, trong thâm tâm của tôi, mãi mãi dành góc trong tim để nhớ về .
(chưa xong còn tiếp………..)
P/s: là editor mới nên mong được nhiều bạn góp ý kiến cho mình hoàn thiện hơn, mong được nhiều quan tâm cmt để mình có thêm động lực
Last edited by a moderator: 17/3/15