1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 27

      Cho đến khi tôi rời , trong phòng sách cũng có động tĩnh gì.

      Ra khỏi nhà họ Lý, chỉ thấy chân trời thoáng màu đỏ tím, ông mặt trời phải làm rồi.

      Tôi thích dùng từ mặt trời mọc, dù sao đó cũng là từ rất gian ác.

      Mặt trời mọc, mặt trời mọc (nhật xuất), cứ như là cái mông (trung xuất) đấy (trung xuất tiếng Nhật là cái mông).

      Đứng ở trước cửa nhà họ Lý, tôi bắt đầu suy nghĩ tiếp theo mình nên làm những gì.

      Tạm thời việc cứu Lý Lý Cát là nhiệm vụ thể hoàn thành, thứ nhất biết cậu ta ở đâu, thứ hai trải qua chuyện vừa rồi chỉ sợ Lý Bồi Cổ bao giờ đồng ý cho tôi đến gần em trai ta nữa.

      Ngẩng đầu nhìn phía trước, màu sắc của bầu trời đẹp đẽ gì sánh bằng, giống như là sắc thái đậm rực rỡ trong thế giới cổ tích.

      Mây ở đường chân trời ngừng thay đổi hình dạng, lúc đầu giống như con chó con, sau lại thành kẹo đường, cuối cùng lại biến thành đệm nữ ống rộng lớn quen thuộc.

      Tôi thấy là ông trời cho tôi manh mối.

      Lúc này, tôi quyết định quay lại nhà họ Dư ăn uống miễn phí.

      Lần này vào dễ dàng hơn lần trước, hai người giữ cửa thấy tôi giống như chuột nhìn thấy mèo, gà nhà nhìn thấy hồ ly, con rể nhìn thấy cha mẹ vợ, "Xoạt" cái liền tránh sang hai bên, chỉ sợ tôi lại móc ra mấy túi máu người hối lộ bọn họ.

      Tôi thấy bọn họ lo xa rồi, gần đây giá máu tăng, đem cho bọn họ đáng tiếc.

      May mắn, vừa vào phòng khách bữa sáng cũng được mang lên.

      "Tôi về." Tôi .

      Dì Bích vẫn luôn luôn bình tĩnh, chỉ "Ừ" tiếng, quay đầu căn dặn phòng bếp chuẩn bị thêm phần bữa sáng cho tôi.

      Dì Bích đúng là dì Bích, đủ hiểu tôi.

      Trải qua đêm có dưỡng có , bụng tôi bắt đầu reo lên bài ca tên, chờ được đầu bếp nhà họ Mã chậm rãi nấu cơm như thêu hoa, tôi vội vàng lấy miếng sườn bàn.

      Bữa sáng dì Bích chỉ ăn cháo tổ yến, cho nên hiển nhiên, đây là của Mã Lạp Dư.

      Nhưng khi ngón tay tôi vừa mới chạm đến miếng sườn thơm nức mũi này cái dĩa bạc có sức sát thương cực mạnh lại đâm vào miêng sườn, suýt chút nữa cũng xiên luôn cả móng tay tôi.

      Tôi nhìn Mã Lạp Dư, khỏi lắc đầu than thở. . . . . . ràng có miếng giống như vậy, sao lại thể có chút suy nghĩ cao thượng với miếng kia.

      Tàn nhẫn, tàn nhẫn.

      Dĩ nhiên, Mã Lạp Dư cũng phải người mọn như vậy, ta làm vậy vì muốn với tôi: "Hi vọng đổi khách làm chủ, nhớ, đây là của địa bàn của tôi, muốn ở lại phải tuân theo quy củ của tôi."

      "Nhưng tôi đói rồi." Tôi dùng lời và nét mặt chân nhất cho ta biết điều này.

      "Bữa sáng của được mang lên ngay thôi." Mã Lạp Dư lạnh lùng , dĩa ăn của ta vẫn còn miếng sườn.

      Lúc này miếng sườn đại biểu cho uy nghiêm của chủ nhân như ta.

      ra tôi có ý muốn khiêu chiến quyền uy của ta, trong lòng tôi, các loại quyền lực kém miếng thịt xa tít tắp.

      Dĩ nhiên, điều kiện trước hết chính là miếng thịt.

      "Đừng động đến đồ của tôi, đây là quy củ đầu tiên phải tuân thủ." xong, ta dùng cái dĩa đưa miếng sườn vào trong miệng.

      0.01 giây trước khi miếng sườn vào trong miệng ta, tôi chợt hít hơi, sau đó vô cùng chính xác hướng về miếng sườn, hắt xì vô cùng mạnh mẽ, kinh thiên động địa, sét đánh trời đất.

      ra cách làm này trong thế giới của tôi là hành động vô cùng tốt đẹp rồi.

      Rất ít người tranh thịt với tôi mà có thể sống sót.

      Ban đầu Lý Lý Cát cũng làm vậy kết quả suýt nữa bị tôi cắn đứt đầu ngón tay, sau này cũng còn suy nghĩ tranh thịt với tôi nữa.

      Nhưng Mã Lạp Dư lại hiểu hành động tốt bụng của tôi, sau cái hắt xì đó, khuôn mặt lạnh lại kết tầng băng mỏng.

      Dì Bích vẫn bình tĩnh tao nhã húp cháo tổ yến của bà.

      Tôi nhìn miếng sườn Mã Lạp Dư giơ lên trước mặt bị tôi làm ô nhiễm nặng, nước miếng đột nhiên trào lên như nước suối.

      Lần này, Mã Lạp Dư tức, mắt màu xanh lam xám nhuộm đầy phong vị ngoại quốc lạnh băng, hận thể cầm chảo lòng trũng lên đánh tôi, lúc sau, sâu trong lỗ mũi ta phát ra tiếng hừ lạnh: " nghĩ rằng làm vậy, tôi cho hả?"

      Tôi gật đầu, đúng là tôi nghĩ vậy.

      Nhưng Mã Lạp Dư là tên chủ lãng phí lương thực, tôi đề nghị đại biểu tổ chức lương thực thế giời khiển trách ta, ủng hộ đưa thả dù đến Ethiopia.

      vậy là bởi vì hành động sau đấy của ta.

      Chỉ thấy ánh mắt màu lam xám hơi lạnh, tay vừa động, miếng sườn rời khỏi dĩa, bay thẳng đến thùng rác.

      Hành động của có thể dùng lời kịch để hình dung: Cho chó ăn cũng cho ăn.

      Mã Lạp Dư hy vọng có thể thấy tôi giận đến đỏ mặt tía tai, tốt nhất là chảy máu não, ngã xuống đất bỏ mình.

      Nhưng đáng tiếc, ta lại thấy tôi như con chó, "Vù" tiếng bay ra ngoài, dùng miệng ngậm miếng sườn này.

      Cụ thể hơn có thể tham khảo hình ảnh chó cắn đĩa do chủ ném bờ cát.

      Cắn hai ba lần nát miếng sườn, nuốt vào bụng, tôi liếm liếm môi, sau đó dùng đôi mắt sáng trong ý bảo Mã Lạp Dư thêm nữa.

      Tôi nghĩ giờ phút này là dấu ấn lịch sử trong cuộc đời khổ sở của Mã Lạp Dư.

      ta bắt đầu nhìn bằng ánh mắt phải người phải thú sinh vật gì.

      Mà dì Bích vẫn bình tĩnh, ngón tay út tinh tế cong lên cầm muỗng đút cháo tổ yến vào miệng.

      Sau khi ăn xong bữa sáng, tôi quay lại phòng chuẩn bị để tắm rửa sạch .

      Trong phòng tắm ra, tôi thấy dì Bích ngồi giường.

      Dĩ nhiên tôi so đo tại sao bà tới cứu tôi, bởi vì trước khi , tôi với bà đây là chuyện của tôi và Lý Bồi Cổ, bà ra tay ngược lại khiến chuyện thêm phức tạp.

      Dì Bích đồng ý điểm này, hơn nữa bà cũng biết, dựa vào tình cảm gắn bó nhiều năm như vậy, Lý Bồi Cổ làm tôi bị thương.

      Vì vậy, lúc tôi bị nhốt ở đây, bà cũng ra tay.

      Giờ dì Bích tới hỏi tôi tình hình những ngày qua ở nhà họ Lý.

      Tôi vừa dùng khăn sạch lau tóc ướt, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra từ đó tới nay, từ bị mọi người giễu cợt, đến dạ thám lầu các bị bắt, đến kích thước vũ khí sát thương, đến Kim Cơ tàn sát Ngân Cơ.

      Cuối cùng, do dự lát, quyết định cho dì Bích chuyện xảy ra trong phòng sách.

      "Tôi sai rồi sao?" Tôi hỏi dì Bích.

      "Chuyện qua, là lỗi của ai cũng quan trọng." Đây là câu trả lời của dì Bích "Hơn nữa, như vậy cũng là tạm thời hoàn thành giấc mơ thời thiếu nữ của , ít nhất ở mặt khác, cuộc đời của cũng viên mãn rồi."

      Quả nhiên là dì Bích, chuyện rất đúng ý tôi.
      người qua đường thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 28

      “Sau này chuẩn bị thái độ gì đối đãi với Lý Lý Cát, con nghĩ xong chưa?”.Dì Bích hỏi tôi.

      “Thuận theo tự nhiên thôi.” Tôi dường như quan tâm.

      Tiếp tục dùng khăn lông lau chùi tóc, cho đến khi khăn lông trắng noãn bị dính mấy sợi tóc đen. ra tôi cũng thản nhiên như vẻ bề ngoài có, sau khi xảy ra chuyện trong phòng sách, tôi có cảm giác áy náy với Lý Lý Cát. toàn tâm toàn ý với tôi, nhưng mà tôi vẫn theo tính tình của mình, vượt qua quan hệ đó với Lý Bồi Cổ.

      “Dì Bích”. Tôi ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn dì trong gương hỏi: "Dì có đồng thời mấy người chưa?”

      “Có thể.” Dì Bích nhìn thẳng vào mắt tôi từ trong gương, trong ánh mắt lộ vẻ xinh đẹp sáng tỏ: “Đó là do thiếu hụt tình .”

      Nghe vậy, trong lòng của tôi liền dao động. Giữa Dì Bích và tôi cần dùng ví dụ vòng quanh.

      “Bất Hoan, con có khuynh hướng tình , lúc tuổi thơ cực kỳ thiếu sót tình cảm làm cho con cực kì khát vọng tình , khi có người cho con tình cảm con chùm bước mà thuận lợi người kia”.

      Tôi thể phủ nhận lời dì Bích .

      Khi người kia rất tốt với tôi tôi liền .

      Bởi vì ban đầu Lý Bồi Cổ săn sóc tôi, nên tôi ấy.

      Bởi vì Cảnh Lưu Phái liều mình bảo vệ tôi, nên tôi ấy.

      Bởi vì Lý Lý Cát bất chấp theo đuổi tôi, nên tôi ấy.

      Có lẽ ở trong mắt người đời, tôi lỗ mãng có nguyên tắc. Nhưng tình thứ rất đẹp rất đáng quý trọng, nên tôi khát vọng, tôi quý trọng, khi tôi được đến, tôi rất cảm kích.

      Người tôi, cũng nhất định đáng giá để tôi .

      “Bất Hoan, lựa chọn quan hệ có đường lối bằng phẳng , như vậy nhõm hơn.” Dì Bích khuyên nhủ tôi.

      Tôi hiểu ý của dì. Dì bảo tôi buông tha Lý Lý Cát, bởi vì bây giờ giữa tôi và có những bụi hai rối rắm.

      Giống như mối quan hệ giữa tôi và Cảnh Lưu Phái.

      “Mối quan hệ bằng phẳng, con có thể hiểu nhưng thể cầu.” Tôi .

      “Dõi mắt nhìn về bốn phía là tốt.” khóe miệng Dì Bích nhếch lên nụ cười điềm đạm nhàn nhã rất có thâm ý.

      Tôi bật cười: “Dì phải muốn giựt giây con, đặt ánh mắt tội ác ở người con trai dì .

      “Nếu như con nguyện ý, dì nghĩ các con cuối cùng ở cùng nhau.” Dì Bích giống như là Nữ Vu ( bà đồng) xinh đẹp ra lời tiên đoán trước cầu Thủy Tinh.

      Mặc dù có tình cảm tốt với Mã Lạp Dư, nhưng dù sao cũng là con trai độc nhất của dì Bích, vì vậy tôi quyết định . . . . . Tuyệt đối có ý đồ với .

      Đàn ông rơi vào trong tay tôi đều khổ sở. Điều này tự tôi biết . Thượng Đế hài hước, có rất nhiều người cho là tuyệt đối xảy ra nhưng rồi cũng xảy ra.

      thí dụ như sao Diêm Vương bị trục xuất khỏi hệ mặt trời, thí dụ như Lý Bồi Cổ thả Lý Lý Cát.

      Kể từ ngày trở về nhà họ Mã ở tối nay là đêm thứ ba, tôi giường gặm thịt từng chút trong giấc mơ đẹp, lại bị tiếng động vang bên cửa sổ truyền tới đánh thức. Mở mắt vừa nhìn lại phát Lý Lý Cát nằm bệ cửa sổ. Nhiều lần đều là nằm sấp bệ cửa sổ, tôi hoàn toàn có lý do tin tưởng Lý Lý Cát đời trước tuyệt đối là đóa bìm bìm. Vội vàng chạy tới kéo ấy vào phòng.

      “Làm sao tới nơi này?”.Tôi kinh ngạc hỏi.

      rất dài dòng hay là chúng ta ra ngoài rồi hãy .” Lý Lý Cát liền nằm lấy tay của tôi xông ra cửa sổ.

      làm gì vậy?”. Tôi kéo lại.

      “Nhảy xuống”. vừa vừa chuẩn bị hành động.

      thế giới có thứ gọi là cửa chính.” muốn bị đẩy xuống, tôi dùng chân gắt gao chống đỡ vách tường.

      thế giới còn có loại hành động gọi là bỏ trốn.” Gặp tôi nhảy Lý Lý Cát có chút phiền não: “Bất Hoan em có biết thủ vệ nơi này nghiêm ngặt dường nào ? vất vả mới tránh ra được mắt những người đó lén vào!!!”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 29

      Bất Hoan tôi là người biết mang ơn, Lý Lý Cát xả thân cứu tôi, tôi rất cảm động.

      Nhưng tôi vẫn quyết định cho Lý Lý Cát biết : " ra có thể đường hoàng vào."

      “Nơi này trong ngoài đều là thủ hạ của Mã Lạp Dư, nếu bị bọn họ phát . . . . . ." Lý Lý Cát lắc đầu, dùng loại ánh mắt tang thương như phiêu bạt thế gian này lâu nhìn tôi: "Bất Hoan, xem ra kinh nghiệm sống của em vẫn chưa nhiều."

      Vừa dứt lời, Mã Lạp Dư tay đẩy cửa vào, trong tay cầm ví tiền, với Lý Lý Cát: "Đây là vì tiền vừa rồi cậu làm rơi ở bụi cỏ, phu nhân cho người đem tới."

      Sau đó, để xuống, biên quan cạnh cửa giọng lầu bầu : "Kỳ lạ, ràng tất cả cửa chính đều cho người mở, lại cứ khăng khăng chui ở bụi cỏ cả tiếng đồng hồ, đúng là người Thanh Nghĩa Bang đầu óc đều có vấn đề."

      Tôi rút hết thẻ vàng và tiền mặt trong ví ra, sau đó lại để ví vào túi áo Lý Lý Cát, vỗ bả vai cứng ngắc của : " ra em dì Bích dặn thủ hạ từ trước, bảo bọn họ nếu ngày nào đó đến cũng cần ngăn lại."

      Tôi thấy giờ phút này nét mặt Lý Lý Cát gần tới cảnh giới sinh vô khả luyến (1).

      Cũng khó trách, có cửa chính , lại đau khổ cay đắng nấp trong bụi cỏ đầy muỗi cùng con chó béo phệ cả tiếng, là người cũng hỏng mất.

      Thở dài lần nữa, Lý Lý Cát với tôi chuyện xảy ra với trong khoảng thời gian này.

      Sau khi bị bắt, Lý Bồi Cổ đưa quay về nhà họ Lý, mà lập tức cho người trói đưa sang Mỹ nhốt lại.

      Lý Lý Cát vẫn cố gắng chạy trốn, tiếc là giám sát quá nghiêm, đến lỗ cũng có để chui.

      Khi tuyệt vọng bất chợt hôm qua, Lý Bồi Cổ đón về, cũng cho lựa chọn.

      Chọn A tiếp tục làm Nhị bang chủ, giúp đỡ Lý Bồi Cổ báo thù cho cha và quản lý Thanh Nghĩa Bang.

      Chọn B là ở bên tôi, nhưng từ nay trở , tôi và Lý Lý Cát được bước chân vào nhà họ Lý nữa.

      còn nghi ngờ gì, Lý Lý Cát chọn B.

      Về điểm này tôi đoán Lý Bồi Cổ cũng tính được.

      Lý Bồi Cổ, tiếp tục nhốt mình lại nhưng thả tự do cho chúng tôi.

      Đây đúng là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề nan giải giữa ba người chúng tôi, cũng là cách làm trước nay đổi của Lý Bồi Cổ.

      Khi còn bé, mỗi khi có vật gì được mang đến, luôn lẳng lặng chờ tôi và Lý Lý Cát tranh cướp, cuối cùng tùy tiện cầm lấy những gì còn sót lại.

      Từ trước đến nay đều dễ dãi với phóng túng của chúng tôi.

      Lần này cũng vậy.

      Lý Bồi Cổ, tôi biết nên hình dung như thế nào.

      " có thể chấp nhận việc gặp lại trai mình?" Tôi hỏi.

      " nghĩ ngày nào đó ấy hết tức giận." Lý Lý Cát cho là như thế, cũng hy vọng là như thế.

      Tôi thích tính cách này của Lý Lý Cát, luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng lạc quan, có lúc giống như lừa mình gạt người nhưng thể công nhận, cuộc đời của tràn đầy những hy vọng tốt đẹp.

      vui vẻ, mà tôi ở bên cũng lây vui vẻ này, suy nghĩ quá nhiều cho những khó khăn tương lai sắp phải đối mặt.

      Nếu sống, vậy chỉ cần nghĩ đến những điều tốt đẹp là được rồi.

      Chúng tôi quyết định chạy trốn cả đêm.

      Hiển nhiên, bởi vì có người ngăn cản nên cuộc bỏ trốn này khá ảm đạm.

      Mã Lạp Dư vẫn xuất , đương nhiên đây cũng là ước muốn của tôi, dù sao hận thù giữa ta là Lý Lý Cát cũng .

      Trước khi , tôi đến gặp dì Bích, dì Bích chỉ câu: "Tìm được chỗ ở báo cho dì tiếng."

      Sau đó cho tôi khoản tiền hề .

      "Cầm lấy mua thịt ăn ." Dì Bích như vậy.

      Tôi thấy dì Bích đúng là vị Bồ Tát sống.

      Nhưng lại nghĩ Bồ Tát giống người khởi xướng ăn thịt nên tôi thấy dì Bích là vị Thánh Mẫu sống.

      Chú thích, tuyệt đối có ý xấu.

      Lý Lý Cát cầm tiền Thanh Nghĩa Bang, tôi lấy tiền của dì Bích, sau khi gói ghém, chúng tôi vội vàng chạy suốt đêm.

      Nếu tiền phải là vấn đề, chúng tôi cũng cần quay về quê bán thịt, cứ vào trong thành phố thuê căn phòng , cả ngày trải qua cuộc sống nhục sinh nhục tử.

      Mỗi ngày ngủ đến mười hai giờ, gọi đồ ăn ngoài đem thịt đến, sau khi ăn xong tôi lại ăn khối thịt Lý Lý Cát, buổi chiều xem ti vi, chơi game, gần tối lại gọi đồ ăn ngoài đem thịt đến, sau khi ăn xong tiếp tục trò chơi và xem TV, trước khi ngủ lại ăn khối thịt Lý Lý Cát.

      Cuộc sống như thế, là cấp thấp, là có lợi với nhân dân, là lãng phí lương thực, nhưng chúng tôi lại thích.

      Khi chán đồ ăn bên ngoài tôi và Lý Lý Cát đến chợ gần đấy mua thịt về làm, chỉ sau khi ăn thịt do chính mình làm chúng tôi mới có thể cảm nhận sâu sắc đồ ăn ngoài ngon đến mức nào.

      Chợ cũng nhất định chỉ bán toàn đồ ăn, đương nhiên còn bán cả băng đĩa VCD.


      (1) Sinh vô khả luyến: còn sống nhưng có gì lưu luyến, cho dù là người hay vật. Sinh mệnh còn có ý nghĩa, tựa như cái xác hồn.
      người qua đường thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 30

      Sau khi liên tục phát hình tuần, trạch nam lếch nhếch chịu được, đôi mắt sâu đen chạy tới gõ cửa nhà chúng tôi, hơn nữa cũng chỉ câu: "Phiền hai người đóng của tắt nhạc tiếp tục Chân Nhân Tú. (1)"

      Tôi thấy em trai trạch nam này rất phiền phức, tại sao sớm hiểu ra Chân Nhân Tú cũng chả ngây thơ hơn gì tôi nhưng cứ giả vờ mấy bài ngây thơ lại dễ tiếp nhận hơn.

      Dù sao, đĩa băng lậu này cũng rẻ, hai đĩa có thể mua cân thịt bò rồi.

      Bởi vì tôi và Lý Lý Cát còn muốn sống kiếp sống sâu gạo hai năm nữa nên có thể tiết kiệm được bao nhiêu cứ tiết kiệm.

      Ý chính là, nếu hai đĩa băng này vô dụng vẫn nên trả về lấy tiền mua cân thịt bò về ăn.

      Da mặt Lý Lý Cát mỏng, lúc đầu bảo sao cũng đồng ý cùng tôi, đến khi tôi uy hiếp sau này nhất định phải tự mình giải quyết nhu cầu sinh lý mới bất đắc dĩ theo sau tôi.

      Dù trời rất nóng nhưng vẫn đeo kính dâm lớn và khẩu trang, nhìn qua còn tưởng là minh tinh nào.

      Vào chợ, thẳng tới quầy bán băng đĩa VCD kia.

      Bà chủ trông quán nhìn qua cũng biết là người dễ đối phó, chân bắt chéo, miệng ngừng nhổ hạt dưa, đôi ba xem thường xoay xoay, đúng là hình tượng kinh điển của nữ chợ vương.

      ra chỉ mình Lý Lý Cát, tôi cũng muốn nửa đường bỏ chạy, nhưng chỉ nghĩ đến việc trả được hàng, hai cái đĩa vô dụng tay có thể biến thành cân thịt bò, tôi chiến thắng yếu đuối hèn nhát của bản thân, thẳng tới trước mặt nữ vương, vào điểm chính: "Bà chủ, tôi muốn trả lại hai đĩa này."

      Lời vừa ra, nữ chợ vương đưa con mắt trân châu từ từ về phía tôi, trình độ kinh khủng như thế này còn lợi hại hơn trong manga.

      Thoáng chốc, chợ vừa rồi vẫn còn huyên náo yên tĩnh, ánh mắt của mọi người cũng đưa về phía chúng tôi.

      Sau lại mới biết, cái quan trọng phải là tôi trả hàng lại cho nữ vương, chỉ là trước đó có mấy thủ hạ của nữ vương vong mạng.

      là bị nữ vương dùng đôi dép lê nhét vào miệng thối chết, là bị nữ vương đạp phát bay đến quán thịt bị dao chém nhầm chết, còn nữa là bị vỏ dưa nữ vương cắn xuyên qua cổ họng, thở được chết.

      "Lệ thường của Trung Quốc, trong vòng bảy ngày, trả hàng điều kiện." Tôi sợ thế lực ác, dựa vào pháp luật bảo vệ quyền lợi của mình.

      "Lệ thường của quầy, hàng bán ra thể trả lại." Nữ vương quả nhiên là nữ vương, lý do cũng có thể mạnh mẽ đến mức khiến tôi thể cãi lại được.

      Cứng rắn được, vậy đành mềm mỏng.

      Tôi đẩy Lý Lý Cát thẳng lên phía trước, vỗ ngực : “Trả hàng cho bà sờ cái.”

      Nghe vậy, Lý Lý Cát nhìn tôi, đôi mắt chứa lửa.

      Ai ngờ nữ vương hừ lạnh cái: "Bà đây thích Schwarzenegger (2), ai thèm loại ẻo lả này."

      Nữ vương hổ là nữ vương, khẩu vị nặng vậy.

      Nghe vậy, Lý Lý Cát quay lại nhìn bà ta, đôi mắt ra máu.

      Lý Lý Cát thẹn là đồng chí tốt, cuối cùng cũng đứng cùng chiến tuyến với tôi.

      Bên này chúng tôi ám chiến bằng mắt với bà chủ bỗng bên kia chợ lại vang lên tiếng kêu la sợ hãi: "Cảnh sát đến rồi. Chạy mau!!!"

      (Nguyên văn câu này là “"Điều tử đến đây! Tránh mau!!!" nhưng ta hiểu “điều tử” ở đây là gì, kết hợp với đoạn dưới ta mạn phép sửa thành cảnh sát)

      Sau này mới biết, vừa đúng ngày này có hai tổ chức giao dịch ma túy ở đây.

      Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, vì câu này mà bọn họ chọn chợ là nơi tiến hành giao dịch.

      Rất có đầu óc, đem ma túy đóng gói kỹ, nhét đầy trong xác heo, hai nhóm người giả làm người buôn thịt, đưa thịt giả xe , ai ngờ cảnh sát nhanh chóng xông đến.

      Hai nhóm người ngựa tan tác như ong vỡ tổ, cảnh sát bắt đầu truy đuổi, nháy mắt cả chợ trở nên hỗn loạn.

      Giờ phút này, trong mắt của tôi có bà chủ cửa hàng, có đám người chạy trốn, thậm chí có cả Lý Lý Cát.

      Chỉ có thịt xe hàng, tạm thời ai trông.

      Đây chính là con heo nguyên vẹn, đủ cho tôi ăn bao nhiêu ngày! ! !

      Ngay lập tức bỏ nữ chợ vương lại, tôi kéo Lý Lý Cát xuyên đám người chạy như điên đến trước xe hàng.

      Vuốt ve thứ thịt vẫn còn đàn hồi, tôi kích động đến mức ngón tay đều run rẩy.

      Trong mắt tôi, bọn chúng phải xác heo, mà là bàn món ăn: thịt kho, sườn xào chua ngọt, sườn dấm đường, bún thịt, sườn lợn rán, tương móng heo, thịt băm hương cá, thịt xào. . . . .

      "Bất Hoan, cổ áo em. . . . . . bị nước miếng thấm ướt." Lý Lý Cát nhắc nhở.

      Tôi cầm tay áo , lau khóe miệng, tiếp vung tay, hào khí ngàn vạn, ánh mắt kiên định ra lệnh: "Gánh về cho em! ! !"

      Có cơ hội mà tận dụng lãng phí, kế hoạch của tôi là cùng với Lý Lý Cát mỗi người gánh con.

      Hai con heo, nếu tiết kiệm có thể ăn ba ngày.

      Nhìn thiếu gia Lý Lý Cát dáng vẻ khinh thường dọn xác heo chết, thôi, tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm.

      Xe hàng khá cao, tôi đành kiễng chân lên phí sức chuyển con heo xuống .

      Ai ngờ do đánh giá thấp cân nặng của con heo kia, giữa đường tay tôi chợt mềm nhũn, xác heo này lại rơi xuống người tôi.

      Tôi chịu được, nhất thời ngã mặt đất, cảm thấy trước mắt tối sầm lại, môi bị đập đau nhức, khiến tôi suýt chút nữa ngất xỉu.

      Mở mắt ra tôi hận vừa rồi sao ngất - - con heo kia mặt đối, miệng đối miệng với tôi.

      cách khác, tôi hôn môi con heo chết.

      Lập tức tôi thấy mình sinh vô khả luyến.

      Muốn tìm an ủi từ Lý Lý Cát, nhưng lại giậu đổ bìm leo, mặt cười hả hê: "Bảo em đừng có tham lam loại hời này em lại tin, giờ hay rồi, trộm heo được lại được cái hôn."

      Đẩy đầu heo ra, tôi hít sâu hơi, sau đó đáp trả Lý Lý Cát nụ cười sâu xa: "Nghĩ đến chuyện tối nay chúng ta phải làm, chờ hôn gián tiếp nó ."

      Nghe vậy, mặt Lý Lý Cát còn thối hơn cái đầu heo trước mặt ta.

      thầm hả hê, câu đẩy tôi xuống địa ngục: "Lưu Phái, làm gì vậy? Bọn họ ở bên kia, mau đuổi theo! ! !"

      Tôi quay đầu, nhìn thấy người đứng cách đấy mười mét.

      mặc thường phục, dáng người cao gầy có vẻ mảnh khảnh, tóc vẫn rối bù như vậy, êm dịu, quay lưng về phía mặt trời, màu vàng như núp thầm.

      Ánh mắt trong hơn cả ngôi sao sáng nhất, cao nhất bầu trời, tôi thể với tới được.

      Là Cảnh Lưu Phái.

      Đầu óc tôi trống rỗng trong hơn mười giây, trời đất dường như tĩnh lặng, trống trải như chỉ còn tôi và .

      Chỉ có hơn mười giây, nhưng lúc đó, thời gian dài như thương hải tang điền (3).

      Những lúc chúng tôi cùng ở nóc nhà suốt đêm, những ngày tháng sống dưới chân núi, trong nháy mắt đều ùa về, như thuỷ triều tràn vào mắt tôi, khiến tôi đau đớn nhức nhối.

      Tôi hét lên tiếng, cũng biết sức lực ở đâu ra, đẩy xác chết hơn trăm cân, ra sức chạy về phía trước.

      Tôi ép mình chạy, gió thổi bên tai, thổi bản thân tỉnh ngộ, mình phải tỉnh táo.

      Tôi nhìn đường nhưng vẫn là an toàn nhanh chóng quay về phòng trọ .

      Mở cửa, tôi chạy thẳng lên giường, mạnh mẽ vùi chính mình vào trong chăn.

      Khi gặp lại Cảnh Lưu Phái tôi làm gì, thế nào, tôi từng nghĩ tới.

      Nhanh chóng nở nụ cười, tiếp: "Cảnh Lưu Phái, trùng hợp, sao lại ở đây?"

      Tôi từng soi gương luyện tập rất rất nhiều lần, tự cho là mình làm rất tốt.

      Nhưng khi giờ phút này đến những thứ luyện tập trước kia, bình tĩnh và lý trí của tôi tất cả đều hóa thành khối băng, dưới ánh nắng nóng biến mất chút vết tích.

      Tôi thể quên .

      Vĩnh viễn cũng thể.

      Dần dần tỉnh táo lại, tôi nghe thấy tiếng cười lạnh.

      Bỗng nhiên ngẩng đầu, tôi thấy Lý Lý Cát đứng giữa phòng.

      đợi tại chỗ đó lâu rồi, nhìn chăm chú vào từng cử động của tôi.

      Tiếng cười lạnh này là do thể nhịn được nữa mà bộc phát.

      rất tức giận, tôi cảm nhận được..

      “Khoảng thời gian mất tích đấy là ở bên ta sao?" Giọng lạnh băng hỏi.

      Tôi trả lời, nhưng vẻ mặt cho đáp án.

      "Xem ra em thể quên được ta." Nhiệt độ mặt Lý Lý Cát giảm xuống quay về điểm số 0.

      Tôi trả lời, bởi vì những hành động vừa rồi cho đáp án.

      Lý Lý Cát nhìn tôi, đôi mắt như hồ băng mảnh yên tĩnh, cách biết, giữa hồ chợt tỏa ra ngọn lửa hừng hực, lao thẳng về phía tôi: "Được, Bất Hoan, được lắm! ! !"

      Những lời này đúng nghiến răng nghiến lợi , hận ý nồng đậm.

      Sau đó, lấy túi du lịch dưới gầm giường, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình.

      Lúc lâu sau tôi mới hiểu muốn bỏ tôi.

      (còn tiếp ~~~~~~~~~)

      (1) Chân Nhân Tú: http://fc.duowan.com/1108/176086392739.html

      (2) Arnold Schwarzenegger: là nam diễn viên người Mỹ gốc Áo, từng là vận động viên thể hình.

      (3) Thương hải tang điền: chỉ thay đổi lớn lao như ruộng dâu biến thành biển xanh.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 31

      " , muốn ra ngoài tùy ý tìm phụ nữ?" Tôi hỏi.

      "Phải, còn là rất rất nhiều phụ nữ." .

      Tôi thề, tuyệt đối phải tôi cho phép Lý Lý Cát ra ngoài hái hoa dại, dù sao cách đây lâu tôi cũng ra ngoài làm vậy lần.

      Chuyện ích kỷ chỉ cho quan châu đốt lửa cho dân chúng thắp đèn tôi nhất định làm.

      Nhưng, tôi Lý Lý Cát, tôi muốn chịu cảnh bệnh tật hành hạ, đặc biệt là loại bệnh mất khả năng miễn dịch vô địch hành hạ. (Ý chị là HIV/AIDS)

      Tôi quyết định phải ngăn cản con bò như lạc.

      Nghiên răng, hướng vào Tiểu Lý Lý Cát, tôi há to mồm, "NGAO...OOO" tiếng liền cắn.

      Tại sao bệnh mất khả năng miễn dịch rất ít lan truyền ở đồng tính nữ, nguyên nhân phần lớn là họ có dưa leo.

      cách khác, dưa leo là công cụ quan trọng lây bệnh mất khả năng miễn dịch, là căn nguyên của tội ác, tôi muốn giúp Lý Lý Cát bỏ nó .

      Nhưng răng của tôi mới chỉ chạm đến da dưa chuột Lý Lý Cát sợ đến cứng đơ người, mồ hôi trán giọt rơi xuống đất.

      Còn sao? - - Giờ phút này, miệng của tôi là hung khí, thể hành động thiếu suy nghĩ, vì vậy liền dùng ánh mắt hỏi thăm .

      - - cũng , chỉ lắc đầu trả lời tôi, cùng với cái lắc đầu giọt mồ hôi to như hạt đậu trán tăng tốc chảy xuống.

      Còn muốn tìm rất rất nhiều phụ nữ sao? - - Tôi tiếp tục dùng ánh mắt hỏi thăm.

      - - Lý Lý Cát tiếp tục lắc đầu.

      biết nghe lời - - Tôi mỉm cười.

      Em điên rồi - - Trong mắt Lý Lý Cát giấu kiếm.

      Sau khi chiến đấu bằng ánh mắt, tôi từ từ đem hàm răng dời đến nơi có lúc cứng như thép nhưng phần lớn thời gian yếu ớt chịu được đòn thân thể Lý Lý Cát.

      Tuy dùng lực, nhưng Tiểu Lý Cát từ ăn sung mặc sướng, lại thời gian dài bị chôn giấu sâu trong quần lót, đương nhiên da mịn thịt mềm, cho nên vẫn cẩn thận bị tôi để lại dấu răng. Tôi mỉm cười chỉ vào dấu răng giới thiệu: "Đây là minh chứng tình của em với ."

      Nghe vậy, mắt Lý Lý Cát đỏ như trái ớt trong nồi lẩu, hận thể lấy đầu của tôi xuống nhúng trong nước ăn.

      Tôi cũngkhông chịu thua, uy hiếp : "Làm em bực em lấy ngân châm châm lên Tiểu Lý Cát khắc chữ 《 Tư Trì Thông Giám 》! ! !"

      ra tôi muốn khắc chữ 《 Tư Trì Thông Giám 》 chỉ là suy nghĩ, hơn nữa còn là suy nghĩ cách nào thực - - tự cho Tiểu Lý Cát của mình là gậy Như Ý à, có thể trong nháy mắt phóng to ra để khắc được nhiều chữ như vậy sao?

      Nhưng Lý Lý Cát lại bị uy hiếp này kích cho tức giận, nghiêng người, đè tôi sàn, thuần thục lột quần áo tôi, đòi lại công đạo cho những ủy khuất mà Tiểu Lý Cát phải chịu.

      Trong quá trình lấy lại công đạo, trong máy tính của trạch nam lôi thôi sát vách lại truyền đến tiếng nhạc.

      Sau khi nghe , bỗng nhiên tôi thấy mình là có mắt như mù - - người mà em trai trạch nam kia chọn người có trình độ cao, quả thực là vô cùng hợp với tình hình.

      Cậu ta chọn Thái Y Lâm 《 Nhật Bất Lạc 》.

      Sau khi xong chuyện, tôi và Lý Lý Cát nằm sàn nhà, thở từng ngụm từng ngụm.

      Ai kia lại phá kỷ lục rồi.

      Gì nhỉ, người xưa , tiềm năng của xử nam là vô hạn, quả nhiên chính xác.

      Đàn ông tức giận, trêu được.

      Khi tôi quay về chỗ bên này, lên tiếng, giọng ong ong, dường như vẫn còn giận dỗi: "Người đàn ông đó, có quan trọng vậy ?"

      "Là muốn hỏi, trong lòng em, ấy ai quan trong hơn?" Tôi hiểu ý của Lý Lý Cát.

      thích thứ gì hy vọng thứ đó mãi mãi chỉ thuộc về mình .

      Dĩ nhiên đây là điều dễ hiểu .

      Nhưng mà - - - -

      Tôi dùng đầu ngón tay vẽ cái cằm xinh đẹp của , giọng : "Lý Lý Cát, những lời em sắp có thể khiến tức giận, nhưng xin hãy nghe hết, bởi vì đây là những suy nghĩ từ sâu trái tim em."

      Lý Lý Cát ngốc, nhận ra vài điều, miệng mím chặt, cằm có dấu vết nhẫn nại.

      ngồi xuống an tĩnh nghe.

      " đoán sai, những ngày em mất tích kia chính là ở cùng ấy, hơn nữa lúc ấy bọn em nhau."

      Lồng ngực Lý Lý Cát xuất đè nén phập phồng.

      "Nhưng sau này lại xảy ra những chuyện cách nào cứu vãn, em và ấy thể chia tay, hơn nữa cả hai đều hiểu bọn em thể quay lại."

      Tôi nhàng mang những chuyện qua kể lại nhưng tôi thể nào bình tĩnh nhắc đến cái tên Bạch Triển Cơ cũng như tôi cách nào bình tĩnh đối mặt với Cảnh Lưu Phái.

      "Sau khoảng thời gian rối loạn ấy em gặp lại . Ở bên , lần nữa em lại cảm thấy vui vẻ, em rất quý trọng, em cũng mong chúng ta cứ như vậy cả đời, phải tin vào điều này, nếu em theo rời khỏi nhà họ Mã."

      Lý Lý Cát dần dần bình tĩnh lại.

      "Nhưng em thể quên ấy, chuyện này từ lúc chúng em chia tay em hiểu rất , đời này em thể nào quên ấy. Vì ấy từng tồn tại, từng xuất trong cuộc đời em, vì ấy cho em rất nhiều kỷ niệm đẹp, còn vì ấy em rất rất nhiều."

      "Em biết mình rất ích kỷ, với mà trong lòng vẫn còn người đàn ông khác, nhưng Lý Lý Cát, đây chính là em, đây chính là Bất Hoan, khi em ai, em dùng tính mạng khắc tên người đó, bao giờ quên, em phải người bằng cả sinh mạng mình. Nhưng nếu có ngày, chúng ta chia xa bất luận em ở bên ai cũng nhớ đến ."

      Nghe vậy, Lý Lý Cát bắt lấy tay tôi đặt cằm , nắm chặt: "Chúng ta chia xa."

      Đùn vậy, đây cũng là tôi mong .

      Tôi tiếp: "Lý Lý Cát, ấy đều là người em , đừng bắt em phải so sanh, ép em ra trong lòng em ai quan trọng hơn, em thể được, bởi vì hai người giống nhau. Giống như khi em nhớ ấy nhớ đến dịu dàng của ấy, khi em nhìn em nhiệt tình cố chấp của . Địa vị của ấy trong lòng em khác nhau… Nhưng quan trọng nhất chính là, bây giờ, em ở bên cạnh , là đấy, Lý Lý Cát."

      Những lời này của tôi đều là .

      Tôi muốn lừa dối Lý Lý Cát rằng mình quên Cảnh Lưu Phái, dối như vậy cũng phải mong muốn của Lý Lý Cát.

      Cảnh Lưu Phái xuất trong cuộc đời tôi, đây là thể thay đổi, để lại tổn thương, nhưng lại càng nhiều kỷ niệm vui vẻ, tràn đầy hi vọng hơn.

      Quên đồng nghĩa với việc đem tất cả những điều tốt đẹp kia xóa .

      Tôi thể làm như vậy.

      Lý Lý Cát nhìn trần nhà, yết hầu cổ phập phồng chuyển động.

      Hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Em , khi ai, bao giờ quên , vậy. . . . . . ấy sao? Cả đời này em cũng quên ấy sao?"

      Tôi trầm mặc.

      Từ sau chuyện xảy ra trong thư phòng kia, cảm nhận của tôi về Lý Bồi Cổ khó để hình dung.

      Tôi biết nên hình dung về như thế nào.

      Ngay cả chính tôi cũng thể hiểu được, sao có thể mở miệng ra. Tôi chỉ có thể trầm mặc.

      lúc tôi biết nên kết thúc chuyện như thế nào bàn tay Lý Lý Cát đưa ra, để đầu tôi đặt ngực .

      Tôi nghe thấy thanh từ lồng ngực truyền ra: " cần gì cả, coi như chưa hỏi gì."

      Tôi hiểu, Lý Lý Cát sợ, muốn nghe đáp án.

      nhắm mắt lại, an tĩnh ngủ.

      Nhìn gương mặt sinh đẹp, tôi bắt đầu lo lắng.

      Nếu Lý Lý Cát biết được chuyện xảy ra ở thư phòng đêm đó, có phản ứng thế nào?

      Cảnh Lưu Phái và Lý Bồi Cổ, tôi nghĩ Lý Lý Cát rất để ý vị trí của hai người đó trong lòng tôi.

      Dù sao nhiều năm qua, ánh mắt quyến luyến nhiệt liệt của tôi đều bỏ qua , cố chấp đặt người Lý Bồi Cổ, với Lý Lý Cát mà , đó là vết thương cũ.

      tại, tôi và ở bên nhau, cần phải trị vết thương của , nhưng cũng khỏi hẳn, vết thương chỉ là tạm thời khép miệng lại, nếu bị kéo ra, nó vỡ ra như trước.

      Mà lần xảy ra quan hệ đó của tôi và Lý Bồi Cổ chính là hai bàn tay kéo miệng vết thương.

      Lý Bồi Cổ sớm tính được chuyện này, vậy nên mới thả cho tôi và Lý Lý Cát rời , để chúng tôi xa.

      muốn Lý Lý Cát biết chuyện này, dù sao đây cũng là em trai duy nhất của , từ quý em trai, muốn làm tổn thương nó.

      Tôi quyết định phối hợp với Lý Bồi Cổ, vĩnh viễn giấu giếm việc kia.

      Cause two can keep a secret if one of them is dead.

      Chỉ người chết mới giữ được bí mật.

      việc kia ngoài tôi và Lý Bồi Cổ chỉ còn Tiểu Hắc biết, điều này trở thành cái gai trong lòng tôi.

      Cho nên quãng thời gian đó, chỉ cần tôi nhìn thấy người da đen lại xung quanh công viên đều đến đánh cho tê người.

      Tiểu Hắc cũng xuất , ngược lại ngộ thương mấy vị huynh đệ Châu Phi, là ảnh hưởng quan hệ quốctế.

      Tôi vẫn đề phòng Tiểu Hắc, nhưng ngờ rằng, nguy hiểm là do người khác.

      Hơn nữa, còn là người quen.
      người qua đường thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :