1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Phần 2 Điều thứ hai chiến binh vui
      Chương 22



      Nghe thế, trong mắt của Lý Bồi Cổ, nổi lên chút biến hóa.

      Giống như tảng băng mặt hồ bỗng nhiên có cơn gió mát thổi qua, làm tan chút tầng bên ngoài, mặc dù, bên dưới là lớp băng dày, nhưng ít ra cũng nổi lên tầng hơi nước.

      "Bất Hoan, vẫn giống như trước kia." .

      ra tôi rất muốn cho biết: tôi trãi việc vận động giường rất nhiều lần rồi nên còn thuần khiết nữa, hai cai bánh bao bự của tôi cũng càng thêm vĩ đại, có khuynh hướng phát triển lên tới cup E.

      Dù là chưa bằng, đạt D+ rồi.

      Đáng tiếc về điểm này, là có rất người phát .

      Lần trước tôi nhịn được, đem ngực tạo dáng thành đỉnh Everest cho Lý Lý Cat nhìn, hy vọng có thể nhìn thấy được mê đăm đặc biệt của đàn ông khi nhìn thấy bánh bao thịt lớn như vậy.

      Song trôi qua lúc lâu, trong mắt của cũng chỉ là mản mờ mịt thuần khiết.

      có cách nào khác, tôi chit có thể nắm tay của , đặt lên bánh bao thịt lớn của tôi, muốn cho tự cảm nhận biến hóa của vật nằm trong tay.

      Lý Lý Cát hết xiết chặt bên trái, rồi xoa bóp bên phải, cách khoảng thời gian 2 giây, rốt cuộc cũng chau mày : "Bất Hoan, chẳng lẽ mới ba ngày ăn thịt mà tuyết ngực của em bị ung thư rồi hả?"

      Tôi nhất thời dâng lên ý muốn bạo cúc hoa của .

      Lý Lý Cát ơi là Lý Lý Cát, đó chính là nguyên nhân gọi là xử nam! ! !

      Vừa muốn chuyển động thân thể, dạ dày lại truyền tới trận đau ĩ -- đây là cái đau ĩ sau tai nạn.

      Cảm giác đau này làm cho tôi nhớ đến người: "Kim Cơ đâu? ta ở đâu?"

      "Tôi muốn gặp ta." Tôi vẫn cố gắng nâng thân thể ngồi dậy, ít nhất ngồi như thế có thể nhìn thẳng Lý Bồi Cổ.

      Lý Bồi Cổ nhìn vào mắt tôi, nhìn thẳng nhàng: "Hình như quên mất mình cũng là kẻ bị giam cầm."

      Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt của , , chút tránh né: " sợ cái gì sao?"

      Lý Bồi Cổ trả lời.

      Tôi lại nhấn mạnh thêm: " ta cho tôi biết rất nhiều chuyện."

      Nghe thế, trong mắt lóe lên tầng u, như cái bóng u từ từ lướt qua tôi.

      Giống như những tia sáng của ánh trăng, chậm rãi chuyển động quanh các đỉnh núi.

      Cuối cùng, tôi thấy được Kim Cơ.

      ta bị giam ở nhà lao riêng của Trung Nghĩa Đường.

      Tôi nhìn thấy ta, tóc tai của Kim Cơ toán loạn, son phấn lấm lem, hẳn là rất chật vật, chẳng qua tinh thần hết sức bình tĩnh, chính là loại bình tĩnh mang theo chút thiếu sức sống sau điên loạn ta thường gặp.

      Nghe thấy tiếng mở cửa, mí mắt ta hơi nâng lên, dùng cặp mắt quen thuộc lại có phần xa lạ quan sát tôi, trong nháy mắt, tôi thậm chí hoài nghi phải ta đễ quên tôi rồi chăng.

      Nhưng sau đó, ta liền nở nụ cười hiểm ác: " ra là chưa chết."

      " tin rằng có thể giết tôi dễ như vậy?" Tôi hỏi.

      " cảm thấy rất kỳ quái phải ? thấy chúng ta chỉ mới gặp mặt nhau có lần, tại sao tôi lại giống như nổi điên lên muốn dồn vào chỗ chết." Khi ra lời này, ta ngồi bệt xuống nền xi măng lạnh như băng, mà đầu tựa vào vách tường bằng vôi, cả khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ dưới ánh trăng: " thực tế, hiểu biết của với tôi, có thể là xa lạ, nhưng mà , Hà Bất Hoan, nhưng với , tôi lại rất quen thuộc."

      Ở bên trong khí tĩnh lặng, tôi im lặng nhìn ta.

      " biết ?" ta bỗng hạ giọng xuống, giống như đứa trẻ muốn ra bí mật của mình với người lớn, nhạy bén mà lạ thường: "Lúc Bồi Cổ ngủ, ấy gọi tên của : Bất Hoan, Bất Hoan của . . . . Mỗi khi ấy kêu tiếng, tôi liền muốn giết lần."

      Đúng vậy, có chuyện tình nào khác khó chịu hơn so với chuyện này -- đặc biệt là, khi người đàn ông kia là người ta .

      Chẳng qua là --

      " cho rằng giết chết tôi chuyện gì cũng giải quyết được sao?" Tôi bình tĩnh nhìn ta.

      "Đúng vậy, chỉ cần chết, chỉ cần thế giới này , ấy nhìn thấy tôi, chú ý đến tôi, như vậy, tôi có thể dốc hết lòng làm cho ấy tôi." gương mặt xinh đẹp của Kim Cơ, cặp mắt kia mở ra rất lớn, tia sáng chợt lóe lên trong bóng tối, giống như con thú rục rịch muốn ngóc đầu dậy.

      Tôi lắc đầu: ", bất quá chỉ sợ hãi, bất quá chỉ hèn nhát."

      "Cái gì?" Lông mi của ta rung rung, giống như cánh quạt múa, lúc sau, trong đôi mắt đôi mắt của con thú đó lên chút mê mang về sai lầm.

      "Trong lúc tôi ở vị trí giữa và Lý Bồi Cổ, lựa chọn giết tôi, chỉ là bởi vì tôi là người tương đối dễ ra tay, chỉ cần lọ thuốc độc, tôi liền có thể biến mất. Nhưng Lý Bồi Cổ thể, dám đối mặt với ta, dám nhìn thẳng vào nội tâm của ta, sợ hãi ta vĩnh viễn cũng đáp lại tình của ." Tôi thẳng vào vấn đề.

      "Đúng vậy, mềm yếu đáng thương tựa như con ốc sên." Tôi có dừng lại, trong lúc này việc dùng lại là cần thiết: "Đàn ông làm tổn thương , sao cả, bất quá tức giận thôi, hoặc có thể cầm dao lao về phía tên khốn đó, hoặc là lựa chọn cách làm dứt khoát hơn -- quay người rời , ngay cả cái nhìn lần cuối cũng nhìn, mà phải là cầm dao quay lại đâm về phía đồng loại của mình. Bởi vì bất kể có như thế nào, nếu người đàn ông đó đáng giá, căn bản ta bởi vì lý do gì mà làm tổn thương bất kỳ người con nào mà tự tổn thương chính mình."

      Bạn có thể người đàn ông, có thể cho ta tiền, có thể cho ta thân thể, co thể cho ta cả tính mạng của mình, nhưng bạn thể đem cả suy nghĩ của chính mình cũng giao cho ta.

      Bởi vì đó là chuyện tình kinh khủng nhất thế giới.

      Kim Cơ mang theo ánh mắt chút kiên nhẫn nhìn tôi ..., : "Sao đột nhiên lại như thế, thắng rồi, ấy ."

      Mười ngón tay tôi đan vào nhau, dần dần gia tăng sức thêm, các ngón tay giống như hình cụ dùng để kem tay vậy, biết tại sao, từ tôi rất thích động tác này, cảm nhận gia tăng của nhịp tim, có thể làm cho mình bình tĩnh hơn.

      " ta tôi? . . . . . . . . Nếu như ta tôi, cũng mang tôi cho người khắc. Tôi từng có vô sô lần đứng mặt ta tôi ta, nhưng mà có bất kỳ đạp lại nào, hiểu được cảm giác này ? Từ lúc bốn tuổi, tôi bắt đâu thích ta, liên tục cho ta biết, chỉ cần ta ra câu kia, tôi sẵn lòng ở lại bên cạnh ta, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì, nhưng câu trả lời của ta là: ta thể , dám , cuối cùng, ta tùy ý mang tôi cho người đàn ông khác. Kết quả như vậy, chính là điều ngưỡng mộ sao?"

      Trong mắt ta thoáng lên vẻ kinh ngạc: " , bây giờ là người phụ nữ của người đàn ông khác?"

      "Tôi phải phải là người phụ nữ của bất kỳ kẻ nào cả?" Tôi : "Tôi là người phụ nữ của chính mình."

      Sau khi xong tôi tự cảm thấy tự hào, hào quang rạng rỡ tự vẽ lên thành bức tranh, tạo ra ngôi sao sáng chói.

      Ừ, những lời này có trình độ triết lý đến mức giống như Hà Bất Hoan tôi có thể ra được.

      nghĩ tới Bất Hoan tôi đây ăn toàn thịt, mà phun ra câu nào cũng toàn là vàng ngọc.

      Bất quá cũng vừa khéo. . . . .tính thời gian, đến giờ cơm tối rồi, vẫn nên nhanh thôi.

      Đầu của Kim Cơ hơi cuối xuống, mệt mỏi, khuôn mặt mang theo chút lo sợ, giống như mới vừa trãi qua cảnh khói lữa ở chiến trường.

      Tôi nghĩ, ít ra ta cũng hiểu được vài chuyện.

      "Lâm Lam tìm , vẫn luôn ở chỗ đó. Nhớ kỹ, bất kể có như thế nào, vẫn còn người bạn này." Tôi muốn nhiều, trực tiếp mở cửa ra: "Nếu như nghĩ thông rồi, , bọn họ ngăn cản ."

      Đây là giao ước của tôi với Lý Bồi Cổ.

      Người Kim Cơ giết là tôi, tôi truy cứu, ta cũng có lý do để truy cứu.

      Cứ như vậy, để Kim Cơ rời .

      Mặc dù thiếu chút nữa ta giết được tôi, nhưng suy cho cùng, ta cũng là bạn của Lâm Lam.

      Hơn nữa phương diện nào đó, ta rất giống tôi, chỉ là ánh mắt, còn có ở trong lòng từng khát cọng tình đối với Lý Bồi Cổ.

      Lẵng phí cả tuổi xuân, chúng tôi là người cùng cảnh ngộ.

      Cho nên tôi lựa chọn bỏ qua chuyện này.

      Kim Cơ rời , mà tôi vẫn tiếp tục ở là nhà Lý Bồi Cổ.

      Với vì cơ thể bị tổn thương do trúng độc, Lý Bồi Cổ có tiếp tục nhốt tôi tầng gác, mà để cho tôi ở trong căn phòng trước kia của mình.

      Ở trong lòng mấy người em, hành động này quả chính là lời nước lợi dân có đầy đủ ý nghĩa lịch sử sanh ngang với Đô Giang Yển cùng với Trường Thành.

      Dù sao, từ đó bọn họ cần phải đổ bô cho tôi nữa rồi.

      đến cái ngày Kim Cơ giết tôi, hơn mười người em có mang mặt nạ phòng độc chạy vào, nhưng vẫn chịu nổi , toàn bộ đều bị hy sinh hết.

      Đối với bọn họ mà , tôi quả chính là quả bom hẹn giờ, hay là người xấu xa mang hình dáng quả bom hẹn giờ.

      Nhưng mà từ lúc tỉnh lại sau khi bị trúng độc, tôi phát mình giải quyết rất có quy luật.

      Mỗi sáng sớm làm lần, rất đúng giờ.

      Hơn nữa mùi cũng dịu rất nhiều, hoàn toàn có lực sát thương, nhiều nhất chỉ xông chết góc thôi.

      Về điểm này, bác sĩ giải thích như sau, thành phần thuốc chứa gì gì đó gây tác dụng với trực tràng trong cơ thể tôi, có phát sinh ngoài ý muốn từ đó giúp cho tôi bị táo bón nữa.

      Tôi khỏi chảy nước mắt đầy mặt: cái này vốn là vũ khí mang tính sat thương của tôi mà, từ nay về sau nó còn nữa rồi! ! !

      Mặc dù nơi ở tốt hơn nhiều rồi, nhưng tôi vẫn như cũ lúc nào nghĩ đến chuyện bỏ trốn.

      Nhưng trốn thoát -- tay của tôi mang cái xích sắt, dín với vách tường.

      cách khác, trừ phi tôi có thể mang theo cái vách tường bỏ trốn cùng, nếu đừng nghĩ đến việc trốn thoát.

      đến cũng biết là chơi tôi hay đối tốt với tôi, cái xích sắt này rất dài, vừa đủ để tôi có thể đến hồ bơi sau vườn phá nước.

      Bất quá suy nghĩ cẩn thận lại xem, người trôi nổi trong hồ bơi, mà tay cái khóa sắt từ cửa sổ lầu hai, cái tình cảnh này, vô cùng quái dị.

      Bất quá quái dị hơn nữa, tôi cũng làm như thế, dù sao đây cũng là trò giải trí duy nhất của tôi.

      Hôm nay cực kỳ hưng phấn thay đồ bơi muốn phá nước, nhưng khi xuống cầu thang xích sắt lại bị người khác đạp lên, thiếu chút nữa làm cho tôi té ngã như kiểu chó ăn phân rồi.

      Quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đen của Tiểu Hắc.

      Bởi vì vẫn chưa tìm được Tiểu Thủ, nên đổi xử với tôi như kẻ thù vậy, thỉnh thoảng cũng gạt chân tôi.

      Có câu châm ngọn Đại nhân có đại lượng, tôi đọc thầm 100 lần, tha thứ cho , tiếp tục về phía hồ bơi.

      Nhưng sau này mới biết được, ở trong mắt mấy người em xung quanh, tôi vọc nước ở hồ bơi chính là làm con rùa tinh ngàn năm. Bơi trong hồ cũng hơn nữa tiếng, da thịt cũng nhăn hết rồi, quyết định lên bờ.

      Bất quá trước khi bước lên bờ, vẫn còn việc muốn làm.

      Tôi ngoắt ngoắt tay gọi Tiểu Hắc chịu trách nhiệm đứng canh gác ở bên cạnh, : " xuống đây."

      "Có chuyện gì?" kiên nhẫn hỏi.

      " xuống đây, tôi cho biết." Móng vuốt của tôi tiếp tục vẫy.

      Tiểu Hắc cho rằng lương tâm của tôi trỗi dậy, muốn cho biết tung tích nơi Tiểu Thu bị giam, vội vàng nhảy xuống nước, đưa lỗ tai lại gần miệng tôi, thúc dục: " mau mau, tôi nghe."

      Tôi đưa tay kéo đến chỗ tôi vừa mới đứng, tiếp theo tằng giọng, giọng : " có cảm thấy hay , nước này hơi nóng nha?"

      Tiểu Hắc ngơ ngác biết tôi muốn gì, chỉ có thể gật đầu: "Ừ, chỗ nước này nóng. . . . rốt cuộc muốn cho tôi biết cái gì?"

      Tôi vỗ vào vai , cười đến thiếu chút nữa mất hết nữa bạn sống của con rùa tinh vạn năm này: "Tiểu Hắc à, mới vừa rồi tôi mắc đái, đành giải quyết ở trong bể bơi này, chính là cái chỗ tại đứng, lát nữa lên bờ nhớ thay nước nhé."

      Quên chưa , còn có câu châm ngôn đó chính là Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Phần 2 Điều thứ hai chiến binh vui
      Chương 23

      Coi như là Hổ Đông Bắc trong sở thú, mặc dù bị giam trong chuồng, bạn cũng xích sắt sao.

      Vừa nghĩ như thế, tôi chợt cảm thấy cái xích sắt tay lúc nào nhắc nhở tôi : Hà Bất Hoan tôi ngay cả thú trong vườn thú cũng bằng! ! !

      Đối với cái đồ kim loại giam cầm cả thể xác và linh hồn này tôi căm thù đến tận xương tủy, quyết định muốn phá hủy nó.

      Tôi dùng lửa nung nó: lửa cháy, nhưng kim loại dẫn nhiệt, thiếu chút nữa nướng chín chân tôi.

      Tôi dùng cưa để cưa nó, nhưng cuối cùng hy sinh hết 85 cái cưa cỡ 16.

      Rốt cuộc đến ngày, lúc tôi cố gắng dùng răng nanh gặm sợi xích, Lý Bồi Cổ vào.

      Tôi phản xạ có điều kiện muốn che dấu mưu vượt ngục, nhưng dấu răng cùng vệt sáng long lanh của nước bọt sợi xích bán đứng tôi.

      Bất quá phải là dùng cưa cưa lúc lâu vẫn có lưu lại dấu vết nào cả thế mà lại bị răng của tôi cắn lõm , răng của tôi phải có khẩu vị tốt nha.

      Lý Bồi Cổ đưa mắt dò xét tay tôi vài giây, tiếp theo quay người rời câu nào.

      Trong nội tâm tôi nổi lên trận thất vọng: xong, tuyệt đối là dặn đàn em mang xích sắt gia cố rồi.

      Tôi đau lòng hàm răng của mình, các em nhất định là phải hy sinh vài đứa rồi.

      Nhưng lại nằm ngoài dự liệu của tôi, khi quay trở lại lần nữa, tay cầm hộp thuốc.

      Đôi mắt tôi mở to, nhìn cởi dây xích tay tôi xuống, cẩn thận bôi thuốc lên cổ tay ra vết rách da quanh cổ tay màu hồng hồng.

      Lý Bồi Cổ cuối đầu xuống, con ngươi tĩnh lặng dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu màu hổ phách.

      Tôi lặng lẽ cầm bình hoa ở tủ đầu giường lên, chuẩn bị cho nó tiếp xúc thân mật với đầu của Lý Bồi Cổ.

      Nhưng cuối cùng, tôi ném bình hoa xuống đất.

      Bởi vì lương thiện ở trong lòng tôi.

      Cũng bởi vì câu lạnh nhạt của : "Trước khi vào, tôi ra lệnh cho đám đàn em chĩa súng canh chừng ở phía ngoài, coi như có đánh cho tôi ngất xỉu cũng ra ngoài được."

      Đầu Lý Bồi Cổ vẫn cuối xuống, phần xương nho nhô lên ở gáy, phản chiếu ánh sáng trắng, từ góc độ tôi nhìn lại, chóp mũi mang theo chút nhu hòa, rất thẳng, giống như ngọn núi .

      Hơi thở ấm áp của phảng phất làn da của tôi, từng cái lỗ chân lông của tôi cũng phảng phất như say rượu.

      Say khướt.

      Cả trong lòng, cũng cảm nhận được chất rượu nồng nặc đó, phân biệt được đây là cảm giác gì.

      Ánh mặt trời chiếu rọi nền nhà, cũng dễ dàng trở nên lộn xộn, cũng có thanh nào.

      Trước yên tĩnh bên trong căn phòng, tôi lên tiếng: "Tại sao muốn mua Kim Cơ?"

      Có lẽ tôi là người biết đáp án nhất, nhưng tôi muốn xác nhận, mỗi khi nhìn thấy Lý Bồi Cổ của lúc trước, bất cứ đáp án nào cũng xác định được.

      Ở trước mặt , tôi luôn luôn thiếu tự tin.

      "Bởi vì ấy rất đẹp." Lý Bồi Cổ : "Tôi thích mọi thứ xinh đẹp."

      Cũng phải là nguyên nhân này.

      Về điểm này, tôi biết, cũng biết.

      Nhưng lại có thể bình tĩnh như vậy, lạnh nhạt như vậy, như thể đó có thể là lời lòng, tôi liền muốn tin tưởng .

      Nếu như đây chính là lý do muốn tôi tin.

      tiếp tục bôi thuốc, chất lỏng trong suốt lạnh băng thấm đầy đầu ngón tay theo những đường vân tay rối loạn kia.

      Động tác của dịu dàng, cái cảnh tượng này cũng mấy xa lạ gì, trước khi tôi bị thương, cũng thường vào trong căn phòng này bôi thuốc cho tôi.

      Khác biệt chính là, ánh mắt của khi đó dịu dàng đến mức có thể làm cho tôi bất tỉnh, mà bây giờ. . . . . . thể như thế nữa.

      Tôi nghĩ, tôi hẳn là nên quên vài câu Kim Cơ .

      Những lời kia còn có ý nghĩa.

      Nếu như tôi, buông tôi xuống được, như thế nào tôi lại phải biết được điều đó từ trong lời của người khác chứ?

      Tôi nhìn thấu Lý Bồi Cổ, vf thế tôi dời ánh mắt nhìn về phía khác, nên tự tìm việc phiền não.

      Thoa thuốc xong, Lý Bồi Cổ kêu người ta làm lại cái còng tay mới cho tôi, bọc thêm lớp chất liệu mềm bên trong, để ma sát với da nữa.

      Tăng thêm độ thoải mái, nhưng xét cho cùng, tôi vẫn bị xích, hay xem như khác xưa mấy.

      Xét thấy sợi xích kia đủ dài, Bất Hoan tôi có thể tùy tiện lắc lư trong phòng, phòng khách xem tivi chút, bay vùn vụt phòng bếp lục tủ lạnh, phòng sách đọc manga.

      Những hành động lần này vừa chọc giận các huynh đệ, bởi vì tôi cứ giống như Du Hồn lang thang vậy, cái sợ xích kia luôn làm bọn họ bị vấp té.

      vấp té là còn , có khi tôi cong nghe thấy được tiếng vang, trong nháy mắt vừa mới quay đầu lại, xích sắt kia run run, mặt các em in dấu đỏ đậm rồi.

      Còn nữa, tôi rảnh rỗi đến trứng dái cũng muốn nhứt rồi, liền nhắm mắt lại, chạy lên chạy xuống vòng quanh cầu thang.

      Mở mắt mới phát , người em bị khóa sắt quấn quanh cổ hơn mười vòng, miệng sùi bọt mép, da mặt chuyển sang màu xanh tím rồi.

      Vội vàng đưa vào bệnh viện, thiếu chút nữa còn cứu kịp nữa, nghe sau này tên đó cố sống cố chết nắm chặt lấy cửa bệnh viện chịu xuất viện, có gì cũng chịu tiếp tục sống chung dưới mái nhà với tôi.

      Tôi cảm thấy được uy lực của xích sắt có thể so sánh với đám mây sấm sét.

      Hôm nay, tôi vừa rãnh rỗi muốn tán gẫu, liền bắt đầu dạo bước trong phòng, cẩn thận, làm cho Tiểu Hắc vấp té.

      bò dậy, tức giận nhìn tôi, hai con ngươi đỏ lên giống như hai viên thủy tinh bị nung nóng, ửng lên màu hồng trong suốt.

      Tôi cẩn thận quan sát , đợi xem coi trừng cho hai con mắt rớt ra ngoài , tôi đây rốt cuộc phải lấy cái dũng khí gì để có thể đem nó bán lấy tiền?

      Hai nắm tay bên người vừa mới nới lỏng, vừa thả lỏng ra, cuối cùng quyết định xem tôi như quả bí đỏ thối, thèm để ý tới nữa.

      Tiểu Hắc định rời , lại bị tôi kéo trở lại: "Hôm nay sao nhìn thấy Lý Bồi Cổ?"

      Hai hạt châu thủy tinh nóng đỏ trong hốc mắt Tiểu Hắc mới vừa tắt trong thoáng chốc lại bốc lên trở lại: " tìm cậu chủ làm cái gì? Rốt cuộc có ý đồ gì?"

      "Vậy quan tâm chuyện tôi tìm cậu chủ làm gì? Rốt cuộc là có ý đồ gì?" Tôi hỏi ngược lại Tiểu Hắc.

      Quả nhiên hai mắt của Tiểu Hắc lại giống như hòn than lăn vòng trong lò nung, gắng hết trừng tôi, mới vừa rồi trong nháy mắt hai con ngươi lại biến thành hai quả cầu máu, hận thể bay ra cướp lấy cái đầu lâu của tôi.

      Kể từ khi tôi bắt cóc Tiểu Thủ của với sau cái ngày làm cho bơi giữa vũng nước tiểu trong hồ bơi của tôi, Tiểu Hắc hận tôi đến tận xương.

      Nhìn từ góc độ khác, cũng tôi đến tận xương.

      Hà Bất Hoan tôi lại vừa làm hại chàng trai.

      "Tóm lại là ta đâu?" Tôi kéo lại cái đề tài mới vừa rồi.

      "Vì cái quái gì tôi phải cho biết?" Tiểu Hắc tức giận .

      "Bởi vì nếu như cho tôi biết, tôi rất phiền não, khi tôi phiền não lại chạy vòng quanh các phòng dưới, đến lúc đó lại cẩn thận siết ngất vài người em, vậy đây là lỗi ở rồi." Hôm nay tôi mới phát giác, quả nhiên Bất Hoan tôi là kẻ vô sỉ.

      ra những chuyện tình trong nhà họ Lý, hỏi thăm từ Tiểu Hắc là có chỗ nào tốt hơn nữa -- cả ba đời nhà đều là người của bang Thanh Nghĩa.

      Mặc dù Tiểu Hắc sinh ra lớn lên ở nơi này, nhưng vẫn bị người vô sỉ là tôi uy hiếp được rồi, chỉ có thể trả lời câu hỏi của tôi: "Hôm nay là ngày giỗ của bà chủ, hằng năm cậu chủ đều đến mộ của bà chủ cúng tế."

      Sau đó Tiểu Hắc liếc tôi cái, trong mắt kèm theo khinh bỉ: " cũng sống ở đây nhiều năm như vậy, làm sao lại biết được chuyện này, chẳng lẽ đầu óc cũng bị thịt chiếm chỗ hết rồi?"

      Dừng chút, vừa thở dài: "Có đôi khi nghĩ thấy, cậu chủ sống cũng dễ dàng gì -- mới chỉ là đứa bé sáu tuổi, vui vẻ cùng mẹ chơi, ai ngờ lại gặp phục kích đường, chính cậu ấy tận mắt nhìn bà chủ chết ở trước mặt mình."

      Tôi mở miệng, muốn cái gì đó, nhưng lại bị chặn lại: "Tôi biết muốn hỏi chuyện xảy ra lúc đó. . . ra chuyện này có mấy người biết được tình hình cụ thể ràng, tôi cũng chỉ nghe được trong lúc ba tôi say rượu cẩn thận ra."

      Đầu óc tôi vừa mới chuyển, nhưng vẫn lại bị cắt đứt lần nữa: " cần hối tôi, phải tôi từ từ cho biết sao, gấp gáp cái gì? . . . . . . . . Chuyện là như vậy, nhớ tới lúc đó tôi vẫn còn tuổi, cậu chủ mới sáu tuổi, câu hai mới ba tuổi, ngày đó hình như là ở trường học cậu chủ đạt được điểm tối đa môn toán học, bà chủ rất vui vẻ, nên liền dẫn bọn họ khu thương mại mua đồ chơi làm quà thưởng. Nhưng đường vào lúc ấy lại gặp phải bang đồi địch phải người tới tập kích, lúc ấy bên cạnh họ chỉ có bốn năm người vệ sĩ, căn bản là thể kháng cự được. Bà chủ và các vệ sĩ liều chết che chở cho hai cậu chủ chạy trốn. Nhưng lực lượng của đối phương rất mạnh, lâu sau giết chết hết bọn vệ sĩ, sau đó lái xe đuổi theo. Bà chủ nóng lòng lo cho hai con trai, nên giữa đường để cho hai cậu chủ xuống xe, đưa bọn họ núp vào trong bụi cỏ, rồi mới tiếp tục lái xe chạy về phía trước, dẫn dắt những kẻ đuổi theo kia hướng khác. Nhưng may là cuối cùng vẫn bị đuổi theo kịp, đến, những kẻ đó cũng rất tàn nhẫn. . . . . . . . ."

      Tôi vừa mới mưu tính há miệng đắc ý, Tiểu Hắc liền đưa ngón tay lên miệng, ý bảo tôi chớ có lên tiếng: "Tôi biết muốn hỏi, sau đó như thế nào, phải tôi sao? gấp gáp cái gì? . . . . . . Những tên sát thủ kia ra là muốn giết người thừa kế tương lai của bang Thanh Nghĩa. Vốn bọn họ muốn tìm hai cậu chủ ở xung quanh, chuẩn bị làm việc cỏ tận gốc, nhưng người của bang Thanh Nghĩa nhận được tin tức, khẩn cấp chạy tới, bọn đó chỉ có thể chạy trối chết."

      Cuối cùng, ngay cả mưu đồ há miệng của tôi cũng bị mất, Tiểu Hắc vẫn cắt đứt lời tôi chuẩn bị như cũ: "Đừng nóng đừng nóng, chỉ còn đoạn cuối cùng nữa tôi. . . . . Sau cậu chủ ra từ trong bụi cỏ, sau khi đem cậu hai giao cho những người bên cạnh, muốn tới cái nơi mà bà chủ gặp chuyện may, để ý đến ngăn cản của mọi người, khăng khăng muốn xem thi thể của bà chủ. Cậu ấy khóc, cũng , chẳng qua chỉ ôm bà chủ vào trong lòng, mặt có bất cứ cảm xúc nào cả, vẫn cứ ngồi ở đó cho đến khi trời tối, cho dù ai cũng kéo cậu ấy được."

      Chuyện xưa xong rồi, Tiếu Hắc mang theo giọng điệu than thở: "Cái gì tôi biết cũng đều cho biết hết rồi, đủ nghĩa khí rồi chứ. . . . . . Nhớ kỹ phải có qua có lại, nên lập tức cho tôi biết tung tích của Tiểu Thủ cho tôi biết, hiểu ?"

      Nhìn thấy bóng lưng xa, tôi than tiếng ở trong lòng.

      Tiểu Hắc ơi Tiểu Hắc, bất quá là ba thiếu tôi muốn kiếm Lý Bồi Cổ để chơi mạt chược thôi, chỉ muốn hỏi chút đâu lúc nào mới trở về, có ai hỏi mà cả vòng lớn thế này, đến cả chuyện tình của đời trước chứ?

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Phần 2 Điều thứ hai chiến binh vui
      Chương 24

      Từ chút mấu chốt trong lời kể đó tôi rút ra việc quan trọng - - buổi tối ngày này hằng năm, Lý Bồi Cổ uống rượu mình trong phòng sách.

      Có là thần nữa, lúc say rượu cũng là lúc yếu nhất

      Chỉ cần Lý Bồi Cổ ngã xuống, cả đàn mất người đứng đầu, vương bát tai họa ngàn năm là tôi cũng liền có thế nhân cơ hội đó mà trốn thoát.

      Dù sao, trong căn nhà này người có thế trở thành đối thủ với tôi chỉ có mình Lý Bồi Cổ.

      Tôi quyết định chạy trốn vào tối nay.

      Nhưng ở trước lúc đó, còn có hành động nguy hiểm hơn: tôi phải lén tìm cái chìa khóa sợi xích này người Lý Bồi Cổ mới chết chứ.

      Chỉ cần thành công, tôi liền có thể thoát khỏi nhà tù năm sao này.

      Nếu như thất bại. . . . . . Cùng lắm cổ tay lại xuất thêm cái khóa sắt thôi.

      Trời tối dần, bầu trời đầy ánh sao sáng như ngọc, ánh trăng nhô lên cao, bóng đêm xinh đẹp mang theo tĩnh lặng.

      Ở trong đêm thơ mộng đầy ý thơ như thế, tôi lại như con thằn lằn hề có hình tượng bám bên ngoài vách tường nhà.

      Dĩ nhiên tay vẫn còn cái khóa sắt như hình với bóng.

      Nhìn từ xa, chính là con thằn lằn kèm cái khóa xích sắt.

      Kế hoạch của tôi là thế này: trực tiếp bò từ cửa sổ phòng tôi đến cửa sổ phòng sách, len lén lẻn vào, cái cái chìa khóa Lý Bồi Cổ luôn mang theo bên người.

      Mà bây giờ, kế hoạch áp dụng đến phiên nữa.

      Phòng của tôi cách phòng sách căn phòng lớn, là chổ ngủ của mấy em làm nhiệm vụ về trễ.

      Kinh động đến bọn họ cũng phải dễ chơi, lướt qua của sổ phòng bọn họ, tôi cố chân tay, sợ tạo ra tiếng động nào đó.

      Khi bò đến cửa sổ bên trái, tôi nghe thấy tiếng Tiểu Hắc liên tục mớ: "Tiểu Thủ, nhất đinh tìm được em, đến lúc đó giúp em báo thù, điều tra ai bắt cóc em, nam bán làm vịt(trai bao), bán làm gà()."

      tay của tôi vừa mới trượt cái, thiếu chút nữa là té xuống rồi.

      Ngay cả mớ mà cũng lớn như thế, Tiểu Hắc nhà mà đích thân ra trận quả nhiên tỷ lệ bảo hiểm được cao.

      Khi bò đến của sổ chính giữa: ở giữa, chính là Quana Tử chiu trách nhiệm canh cửa bỗng nhiên quát lên tiếng lớn: "Bóp dzú Long Trảo thủ! ! !"

      Vừa rống lên tay cũng giơ lên giữa trung, hung hăng như muốn năm lấy hai cây, sau đó lại tho tục nuốt ngụm nước miếng lớn: " phải là Long à."

      Dưới chân tôi vừa trợt, thiếu chút nữa là té xuống rồi.

      ra trong căn nhà này vẫn còn có người đàn ông có giới tính bình thường.

      Khi bò đến cửa sổ bên phải, tôi nghe thấy người vệ sĩ Cao Mã to cao càng khác lạ dùng giọng nũng nịu noi mớ: "Ha ha ha ha Hmm, tới bắt tôi , tới bắt tôi nè~~~."

      Chết chân và tay tôi đều trợt lúc, thiếu chút nữa té xuống.

      tuyệt đối là mơ thấy cảnh mình cùng ai đó liếc mắt đưa tình đùa giỡn bãi cát rồi.

      Mấy người này hổ là tinh hanh của bang Thanh Nghĩa, ngay cả mớ cũng có lực sát thương lớn đến thế.

      là chịu nỗi, tôi vội gia tăng tốc độ, thu gì tóc độ sét đánh.

      Nhanh tay nhanh chân bò đến cửa sổ phòng sách nhìn vào bên trong, hoa dại trong nội tâm tôi nhất thời nổ rộ đầy núi, rực rỡ khắp nơi.

      Trời cũng giúp tôi, bàn sách bày đầy chai rượu nằm ngổn ngang, mà Lý Bồi Cổ nằm gục ở bàn sách, nhúc nhích.

      Rón rén tính mở cửa bò vào phòng sách, mặc dù hề có chút phân tâm nào, hay là cái khóa sắt vướng tay vướng chân gây ra tiếng vang nào, đoán chừng Lý Bồi Cổ say đến bất tỉnh nhân , cũng có phản ứng gì.

      Theo để ý thường ngày của tôi, cái chìa khóa được Lý Bồi Cổ để ở trong túi quần.

      Tôi cư như Ngô Công, lúc lắc hai chân bò đến phía sau Lý Bồi Cổ, ngồi bệt xuống, chậm rải chuyển đến gần .

      giờ Lý Bồi Cổ như con sư tử ngủ, tôi tuyệt đối thể đánh thức .

      Tôi đưa tay vào miệng túi quần Lý Bồi Cổ, dùng hai ngón tay cẩn thận đến 12 vạn phần gắp ra được chiếc chìa khóa.

      Nghe cái tên trộm cũng nhờ vậy mà học ra được kỹ thuật này.

      Bất quá Lý Bồi Cổ đúng là người tỉ mỉ cẩn thận, cái chìa khóa để rất sâu, tôi phải nhét cả bàn tay vào, mới có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lạnh kim loại của chiếc chìa khóa kia cùng với vật thể mềm có độ cứng.

      Tôi nghĩ rằng đó chính là xúc xích mẫn cảm của Lý Bồi Cổ.

      Cho nên rất ràng, đây chinh là cây lạp xưởng nhà .

      ra đáy túi quần cũng cách vị trí trọng điểm đó khoảng, nhưng trời sinh lạp xưởng nhà Lý Bồi Cổ lựa chọn nghiên bên trái.

      Tôi đối với cái cấu tạo cái lạp xưởng này của bọn con trai vô cùng thích thú.

      Bạn cứ nghĩ , vào buổi sáng, có thể ném tiền xu cược xem hôm nay lạp xưởng giắt bên trái hay bên phải, rất có tình thú nha.

      So sánh tiếp ngực của phụ nữa nhàm chán hơn nhiều.

      Nếu là buổi sáng, chúng ta cũng có thể ném tiên xu cược xem hôm nay nó di chuyển đến phia sau làm đệm lưng hay di chuyển chạy lên vai làm miếng lót vai, vậy lại tốt rồi.

      Lúc đầu đường tôi chạy trốn, tôi thích nhất chơi trò đoán xem hôm nay lạp xưởng của Lý Lý Cát giắt bên trái hay là bên phải.

      Nếu đoán sai Lý Lý Cát nằm tôi, còn đoán đúng tôi nằm .

      là gian tình miên man tuyệt vời.

      Lạt đề rồi, quay lại việc trước mắt.

      ra đối với việc tôi cợt nhã lạp xưởng của Lý Bồi Cổ là hoàn toàn vô ý.

      Bất qua dù sao cũng mang tiếng cợt nhã, tôi cảm thấy mình nên sờ cái đến cùng luôn.

      Cợt nhã xong, tôi lấy chìa khóa ra, đưa vào trong ổ khóa, xoay cái, vang lên tiếng 'rắc', khóa sắt mở ra, tay của tôi đẫ khôi phục tự do.

      Tôi dè xuống kích động trong lòng, tình thần trấn định, quyết định nhảy từ cửa sổ ra ngoài, chạy khỏi nhà họ Lý này.

      Nhưng chính trong lúc tôi muốn đứng dậy, lại bỗng nhiên cảm giác đính đầu có ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, tò mò ngẩng đầu lên, càng nhìn càng thấy đôi con người thâm thúy sâu thấy đáy, cái loại màu đen này, phảng phất như có thể hấp thụ hết tất cả tối tắm thế gian này.

      Là ai từng cuối cùng có ngày tôi chết vì thịt? Mở gian hàng coi bói , mẹ nó chứ, là quá đúng.

      À , hôm nay tôi chết vì cái lạp xưởng nằm lệch của Lý Bồi Cổ.

      Chúng tôi cứ mắt to trừng mắt , mắt mèo trừng mắt đen, trợn mắt nhìn nhau lúc lâu, trong đầu trống rỗng của tôi bỗng vang lên hai tiếng 'lạch cạch', chợt ý thức được mình phải chạy trốn lấy người rồi.

      Nhưng lệnh chỉ mới truyền đến tứ chi, Lý Bồi Cổ lại như tấm lưới lớn lao về phía tôi, đè tôi nằm mặt đất.

      Đến giờ phút này, tôi rất hy vọng có thể lấy khóa xích khóa cổ tay tôi lại lần nữa, rồi gọi người ném tôi trở lại tầng gác kia.

      Nhưng có làm gì cả.

      chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt thâm trầu sâu như biển.

      Tôi nhìn thấu tâm tư của --- trôi qua bao nhiêu năm vẫn luôn luôn như thế.

      Đối mặt với chuyện àm thể đoán trước, con người đều cảm thấy sợ hãi trong lòng.

      Tôi nghĩ giờ phút này tôi nhìn Lý Bôi Cổ với đôi mắt mang theo sợ hãi.

      Bởi vì tôi biết bước kết tiếp làm gì với tôi.

      Tôi thấy sợ hãi.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Phần 2 Điều thứ hai chiến binh vui
      Chương 25

      Trong lồng ngực tôi giống như có ai đó cầm cây búa ngừng đập vào, làm sao cũng thể bình tĩnh được.

      người Lý Bồi Cổ, có loại mùi hương đặc biệt, mùi hương thanh nhã của phái nam kèm theo hỗn hợp mùi của rượu cồn và thuốc lá.

      Tròng mắt của , đơn lạnh lẽo như băng, nhưng khi chạm vào làn da của tôi, lại mang đến cảm giác nóng bỏng.

      Tôi cảm thấy vào giờ phút này, lựa chọn tốt nhất của tôi chính là rời .

      "Nếu như ngại, tôi tình nguyện bò lại về bằng con đường cũ, tuyệt đối làm phiền giấc mộng đẹp của mọi người." Tôi đưa bàn tay lên khẽ nắm lại, nhích lại gần sợi xích sắt kia, chuẩn bị đeo vào khóa lại lần nữa.

      Nhưng cánh tay vươn tới sợi xích lại bị Lý Bồ Cổ nắm cổ tay đè lại.

      Đè chặt tay tôi xuống nền nhà, giống như cái tháp Lôi Phong đè lên người Bạch Tố Trinh.

      chỉ có bàn tay, còn có thứ thịt khác, ngay sau đó cũng hạ xuống phủ lên đôi môi của tôi.

      Giống như hàng ngàn binh lính mặc áo giáp sắt muốn công phá cửa thành, lưỡi của trực tiếp tiến vào trong miệng của tôi.

      Cũng giết chóc, có chảy máu, thậm chí thanh của hủy hoại.

      Động tác của mãnh liệt, nhưng dáng vẻ lại tĩnh lặng.

      Giống như vị tướng quân, đứng ở nơi cao nhất bình thản quan sát, áo giáp người dính máu kèm theo ánh sáng phản chiếu của kim loại, nhìn ngắm cảnh công chiếm tiếng động này, ánh mắt trầm như nước.

      Trong lòng tôi bỗng dâng lên cơn tức giận.

      Tôi ghét lúc nào cũng xinh đẹp bình thản như thế.

      Cố sức nghiên mặt sang bên, để có thể tránh thoát , nhưng ngay sau đó lại kiềm chặt cổ của tôi.

      Khoang miệng ấm áp ẩm ướt nhưng vẫn thấy lạnh như băng, da thịt như được giải phóng nhưng lại nhanh chóng co rút lại.

      vẫn cứ ép chặt lại gần như cũ, tôi thể nhịn được nữa, quay đầu lại, nhanh như chớp cắn lấy môi .

      cái cắn này mang theo những thù hận qua, chạm vào chưa tới giây, môi của liền bị thương rồi.

      Môi của vốn màu nhạt như màu da, màu sắc lạnh lẽo, nhưng trong nháy mắt nơi miệng vết thương kia tràn đầy màu đỏ sẫm, lan khắp nơi.

      Giống như tất cả máu dưới cánh môi ấy tích tựu lâu nay lại được phun trào.

      Máu của tựu lại, nhiều đến có thể tạo thành giọt lớn.

      Rất có sức nặng -- nó rơi xuống cằm của tôi.

      Máu chảy dọc theo đường cong ở cổ của tôi, dọc theo đường nó lưu lại cảm giác chẳng biết nóng hay lạnh.

      " nên chạm vào tôi." Tôi nhắc nhở .

      "Đúng vậy, tôi nên." .

      "Vậy buông ra." Tôi nhìn vào ánh mắt của .

      Thế nhưng lại chẳng gì.

      "Ngay bây giờ." Tôi kiên trì nhắc nhở .

      "Buông tay, ." Gương mặt của giống như băng tuyết ngàn năm.

      Giọng của vô cùng tỉnh táo, hề mang theo men say, nhưng lại cho tôi cảm giác xa lạ, tôi cứ như là chuyện cùng với người khác.

      Tôi phân biệt được là tỉnh hay là say nữa.

      " là người buông ra trước." Tôi ra : "Có lẽ từ lâu trước kia, quyết định buông tay rồi."

      thể phủ nhận, có đôi khi, tôi muốn hận Lý Bồi Cổ.

      Tôi nghĩ, nếu như ban đầu phải mang tôi đưa , có lẽ tôi có thể vĩnh viễn ở lại căn nhà này, cần phải gặp nhiều người như thế, gặp nhiều chuyện như vậy.

      Tôi thích cái thế giới khi đó của mình, phiền não lớn nhất mỗi ngày chẳng qua là phải lựa chọn nên ăn món thịt nào thôi.

      Tôi nhớ cái khoảng thời gian ăn uống buông thả hạnh phúc đó.

      "Đúng, phải buông tay." Lúc chuyện, cách môi chuyển làm động đến vết lại rỉ máu, tụ lại thành từng giọt, cho đến khi tràn đầy, rơi xuống mặt tôi.

      Từng giọt máu rơi xuống da sức nặng của nó làm cho cảm nhận được chân , mang theo chút sợ hãi.

      " phải làm thế." : "Bất Hoàn, có thế lực mạnh đến như thế để bảo vệ em, cho nên thể em, chỉ có thể buông tay để em ."

      Những lời này từng cho tôi biết, lúc đó tôi hiểu, chỉ cho rằng bất quá cho có lệ thôi.

      Nhưng sau khi nghe Tiểu Hắc kể về chuyện kia, tôi có chút hiểu.

      "Là bởi vì chuyện của mẹ sao?" Tôi hỏi.

      số việc, phải đến thời khắc mới có thể tỉnh ngộ.

      Ví dụ như chuyện tại, hình như tôi có chút hiểu , ở trong căn nhà này, người bị xích sắt khóa lại chính là Lý Bồi Cổ phải tôi.

      Đó là khóa sắt tự mình hình thành, khóa sắt vô hình -- chính bởi vì nó vô hình, nên muốn mở ra càng khó khăn.

      Tôi tin rằng, giờ phút này Lý Bồi Cổ say, vì người làm chủ cơ thể bây giờ chính là đứa bé sáu tuổi năm đó, im lặng lên chân đó.

      Khi đắm chìm trong ký ức, mẹ của người phụ nữ dịu dàng, bà luôn thích mặc chiếc váy liền màu trắng tinh khiết, phủ qua gối, chất liệu vải luôn mềm mại, là do bà thường hay ôm hai người con trai của mình, bà muốn làm da của bọn họ bị tổn thương.

      Cho dù là đứa bé sáu tuổi, cũng cảm giác được tình cảm giữa cha và mẹ có chút gợn sóng. biết, quan hệ giữa mẹ và ba cũng mấy tốt. Cha thường xuyên về nhà, cho dù có về, người vẫn luôn mang theo mùi thơm thoang thoảng xa lạ. Nhưng bà cũng ồn ào, chẳng qua chỉ hờ hững làm trọn bổn phận làm vợ.

      Bà cũng vui vẻ, cũng đứng bên cửa sổ ngắm nhìn bầu trời xanh lâu, bà đứng bên khung cửa sổ, tạo thành bức tranh -- giống như bà vĩnh viễn bị giam trong bức tranh ấy.

      muốn làm cho bà vui vẻ, vì thế, bất cứ chuyện gì đều muốn làm tốt nhất, trong trường học có bất kỳ hoạt động gì, vẫn luôn cố gắng giành hạng nhất -- vì khi bà nhìn thấy bằng khen, nụ cười mặt bà giống như mọc ra cánh, bay quanh quẩn trong phòng, thỉnh thoảng rơi xuống vài cộng lông vũ vỗ về mặt .

      lần, trong cuộc thi số học đạt được điểm tối đa, ngày đó, bà rất vui vẻ, quyết định dẫn mua món đồ chơi để làm phần thưởng.

      đường, bà ôm chặt lấy , những sợi tóc mềm mại của bà lượn lờ trước mắt , đây chính là cảm giác thiêng liêng và tốt đẹp nhất.

      cảm thấy có bà bên cạnh, toàn bộ thế giới này đều mang màu sắc của câu chuyện cổ tích vậy.

      Chẳng biến cố xảy đến quá mức nhanh, tài xế lái xe vững vàng lại bị xóc nảy, chung quanh vang lên tiếng súng dọa người, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu thảm thiết.

      biết xảy ra chuyện gì, bởi vì bà lao thẳng đến ôm chắc đầu vào trong ngực mình, để cho nhìn thấy những thứ máu tanh kia.

      Bà mang theo em lên chiếc xe, sau đó bà bắt đầu lái , tốc độ rất nhanh, bánh xe lăn mặt đất tạo nên tiếng vang ổn định mà sợ hãi.

      Nhưng những chiếc xe ở phía sau vẫn theo sát ngừng nghỉ, biết những người kia là người nào, nhưng biết, nếu như bị bọn họ đuổi theo kịp, , bà và cả em trai đều gặp nguy hiểm.

      Trong tình cảnh huyên náo ồn ào, nghe thấy bà thở mạnh hơi, như hạ quyết tâm.

      Bà thắng xe lại, ôm bọn họ xuống xe, cố gắng nở nụ cười nhàng, dặn bọn họ phải núp ở trong bụi cỏ, cho dù có thế nào nữa cũng được lên tiếng, bà rời trước, lát nữa nữa quay lạ đón bọn họ.

      Em trai chỉ mới ba tuổi vẫn ngây thơ như thế, trong mắt vẫn phát ra tia sáng trong trẻo, chỉ cho rằng chơi trò chơi. Nhưng như thế, có dự cảm, chia cách lần này, giống những lần trước.

      để cho bà , níu kéo bà, bắt bà phải núp cùng với bọn họ.

      : ' Mẹ con bảo vệ người.'

      Bà cười, vẫn là nụ cười có đôi cánh như cũ.

      : 'Bồi Cổ, mẹ biết con có thể, chẳng qua bây giơ, con còn , cho nên mẹ phải bảo vệ các con.'

      : 'Chăm sóc tốt cho em con, nên chiều nó, nhưng cũng đừng quá nghiêm khắc.'

      : 'Mẹ trở lại nhanh.'

      : 'Mẹ luôn các con.'

      Bà lái xe, hề sợ hãi mà lao thẳng về phía trước, dẫn toàn bộ đám người đuổi theo truy sát kia.

      cùng em trai trốn ở trong bụi cỏ đợi lâu, mặt đất rất ẩm ướt, ngồi lâu, quần áo cũng bị ẩm ướt theo, giống như thấm vào trong nội tâm vậy, tạo ra lỗ hổng, khi gió thổi qua, vang lên tiếng kêu trống rỗng.

      Trong thế giới của đứa bé đó, khoảng thời gian đó là dài, giống như cứ dài mãi có điểm dừng vậy.

      giữ vững lời hứa của , còn em trai ngủ say trong ngực của .

      Nhưng bà lại giữ vững lời hứa của mình -- bà quay lại ngay, nhưng mà lại quay lại.

      Cũng còn có thể trở lại nữa.

      Lại nhìn thấy, bà ngủ ở ghế da trong buồng lái.

      có chút hốt hoảng, vì nhớ hôm nay khi ra ngoài bà mặc chiếc váy thêu hoa màu vàng nhạt, sao bây giờ lại biến thành chiếc váy màu đỏ.

      màu đỏ sẫm.

      Áo cũng có thay đổi, chẳng qua là do máu đỏ nhuộm đỏ chiếc váy màu vàng nhạt rồi.

      Ngực và bụng của bà trúng hơn mười phát súng, máu từ phía sau và phía trước ngừng trào ra.

      cũng biết, cơ thể mảnh khảnh như thế làm sao lại có nhiều máu đến như thế, nhiều đến mức có thể nhuộm đỏ cả chiếc váy đến mức ướt đẫm.

      giao em trai cho người bên cạnh, tự mình từ từ bước tới.

      Thân thể của bà còn mềm mại dịu dàng như trước nữa, bà từ từ trở nên cứng ngắc, từ từ lạnh .

      muốn ôm lấy bà.

      muốn dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho bà.

      Chỉ là sao cơ thể của bà vẫn cứ lạnh , từ từ đông cứng lại, muốn giử lại vẫn được.

      mình bảo vệ bà, những câu kia chỉ như chiếc lông vũ có sức nặng.

      Đây chính là chiếc khóa sắt của , vĩnh viễn giam cầm lại.

      Về chuyện này, buổi sáng Tiểu Hắc kể hết cho tôi nghe, nhưng mà tôi lại cố hết sức đóng chặt tại mặt lại.

      Tôi muốn nghe, tôi sợ nghe rồi trong lòng sinh ra chút biến hóa.

      Nhưng trong hoàn cảnh này, dưới gượng ép này, tôi phải mặt đối mặt với đứa trẻ sáu tuổi ấy.

      Cho dù tôi có đóng lại hết tất cả lỗ chân lông nữa, giọng đó vẫn truyền được vào trong đầu tôi.

      Kể từ ngày hôm đó, bắt đầu hận ba của mình, hận ông bởi vì sơ xuất thèm để ý đến nên mới hại chết mẹ.

      Nhưng người mà hận nhất, là chính mình, hận mình tại sao lại bé yếu ớt như thế.

      dám bất cứ ai nữa, trừ khi chính mình trở nên mạnh mẽ đến mức có thể vĩnh viễn bảo vệ người đó phải gặp bất kì nguy hiểm nào.

      Bởi vì sợ cái bi kịch đó lại tái diễn lần nữa, chịu nổi, hiểu điều đó.

      Có lẽ trong mắt mọi người xung quanh, là câu hai của bang Thanh Nghĩa, tiếng hô gọi có trăm người dạ, bất quá đó cũng chỉ là cảnh bên ngoài thôi, thực tế, cũng chỉ là thanh kiếm đổ máu để tự bảo vệ mình thôi.

      Trong giang hồ việc thay đổi vị trí rất dễ dàng, hôm nay bạn đứng ở vị trí cao nhất, có khi ngày mai bạn có thể bị ám sát mất mạng.

      Mà đáng sợ nhất chính là, những kẻ thù lẫn trốn kia dùng đến mũi tên có chứa nọc độc nhắm vào người thân nhất bên cạnh bạn.

      Nếu như thương bất kì ai, có điểm yếu --- vào lúc trước khi mình trở thành người đủ mạnh.

      "Cho nên, dám tôi." Tôi bình tĩnh , tôi bao giờ nghĩ ... mình ra với giọng bình tĩnh như thế.

      "Ừ, thể em." Câu này hình như Lý Bồi Cổ lập lại rất nhiều lần với tôi.

      "Vậy tại sao lại tìm Kim Cơ có nét giống tôi làm gì? Tại sao trong giấc mơ, lại ngừng gọi tên tôi? Tại sao bây giờ lại muốn ngăn cản tôi?" Tôi hỏi.

      Tôi cho rằng trả lời lại chỉ là im lặng, nhưng phải, Lý Bồi Cổ cho tôi câu trả lời mà cũng tính là câu trả lời: "Bất Hoan, em biết mà."

      Phải.

      Tôi biết câu trả lời, vào khoảnh khắc Kim Cơ xuất , câu trả lời xuất trong lòng tôi.

      phải là dám tôi, mà là dám thừa nhận là tôi.

      Nhưng mà nếu phải chính miệng thừa nhận, đáp ăn này chỉ có thể là trò đuổi hình bắt chữ, so sánh với giấy bạc còn bạc hơn nữa.

      Mà Lý Bồi Cổ vĩnh viễn thừa nhận điều này.

      biết , tôi còn biết hơn.

      " hẳn là nên buông ra." Tôi bình tĩnh : "Nếu như dám , như vậy nắm tay níu lại làm gì; nếu như dám , vậy quên tôi ; nếu như dám , cũng đừng có tìm bóng dáng của tôi từ người nào khác cả; nếu như dám , vậy đừng có ở trong mơ mà gọi tên tôi; nếu như dám , vậy hãy biến mất khỏi thế giới của tôi ."

      Tôi muốn vùng lên.

      Vào cái ngày lần đầu tiên quay về sau khi rời , Lý Bồi Cổ đè tôi nằm bàn sách từng .

      "Bởi vì, em , ràng như thế, sáng chói như thế, mãnh liệt như thế, nồng nhiệt như thế. Nếu như xứng đáng, mừng rỡ mà đón nhận, nhưng mà. . . . nhận được, vẫn còn chưa đủ mạnh để có thể bảo vệ em, cho nên thể để cho mình em được, thể để cho em trở thành điểm của . Nhưng mà cố gắng, vẫn luôn cố gắng để trở nên mạnh hơn, chờ tới ngày, có thể, có thể. . . . . ."

      Có thể thừa nhận tôi.

      Đúng vậy, đối với tôi phải là vô tình.

      mang tôi đầy , cũng phải là muốn buông tay, mà là muốn chờ đến khi mình trở nên mạnh hơn, lại mang tôi trở về.

      Nhưng chưa bao giờ nghĩ, đợi đến ngày đó, Hà Bất Hoan có thể già, chết, hoặc là, ấy người khác.

      cho rằng Hà Bất Hoan thay đổi, vĩnh viễn cũng chỉ dùng đôi mắt mèo to dõi theo , nhìn thấy mừng rỡ.

      Cho nên khi tôi vứt bỏ , thấy sợ hãi đến tột cùng, thậm chí, so với những người ra tay giết chết Lý Phong, vẫn hận tôi hơn.

      Bởi vì nơi mà tôi làm tổn thương, là chỗ khác, là nơi ớt nhất của .

      Chỉ là tôi có cách nào hiểu được.

      "Đời người rất ngắn, tại sao sống cho vui vẻ." Tôi than .

      Đây là phương châm sống của tôi.

      Ích kỷ, cũng là vui vẻ, lại có tư tưởng ngược lại với .

      "Những điều em muốn, cũng là những điều muốn làm." Giọng của rất ràng, cũng rất mệt mỏi: "Nhưng mà có rất nhiều chuyện, thể theo ý mình được."

      " rất hâm mộ Lý Lý Cát, nó nhớ cái cảnh lúc mẹ chết, nó sống rất đơn giản, sống rất vui vẻ, quan trọng hơn là, nó có thể đơn giản mà ." Lời của làm cho tôi nhớ lại lúc chạm mặt ở hộp đêm Countess Dracula, cái ánh mắt lúc nhìn thấy tôi và Lý Lý Cát.

      Ngoài cửa sổ, ánh trăng trong vắt, mỗi phiến lá đều phản chiếu ánh sáng.

      Ở trong màn đêm vắng lặng, lưng của tôi áp chặt vào sàn nhà cứng rắn lạnh như băng, mà Lý Bồi Cổ nằm ở người của tôi.

      Ở cái vị trí này, hình như tình cảm quấn quýt nhiều năm trước kia như cái bàn tay to mở ra, lao thẳng đến, làm cho tấm vải thẳng đến còn nếp nhăn.

      Hết thảy đều rành rành.

      Chẳng qua là nhưng ngay sau đó, trong đầu tôi là biến thành mảnh rách , mảnh hổn độn thể được bản chất của việc.

      Trong lúc tôi ở bên cạnh , phát sinh nhiều chuyện phức tạp như vậy, mối hận giết cha, phản bội, Lý Lý Cát, bất kỳ vấn đề nào cũng đủ để làm cho chúng tôi như hai thỏi nam châm cùng chiều nhau bao giờ có thể chạm vào nhau.

      Đúng vậy, bao giờ có thể chạm vào nhau.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Phần hai Điều thứ hai chiến binh vui
      Chương 26

      Tôi cắn chặt răng, dùng cơn đau để phá vỡ tầng sương mù trước mặt này.

      Tôi dồn hết sức lực, đánh cú vào đầu của Lý Bồi Cổ, sau đó chạy về hướng cửa sổ.

      Tôi muốn rời khỏi đây.

      Nhưng mà tôi có thành công.

      tấn công tôi từ phía sau, môi của ở bên tai tôi ra câu: "Đời người ngắn ngủi, sao sống cho vui vẻ."

      Câu đó giống như loại ma chú, mở ra tất cả trói buộc xiềng xích.

      xoay người tôi lại, bắt đầu hôn tôi lần nữa, môi của hôn tôi, tay vút ve thân thể tôi, cởi áo của tôi, làm chuyện thường tình của nam nữ với tôi.

      Về chuyện này, cho đến lúc này tôi vẫn còn hoảng hốt, nhớ mình có phản kháng nhiều hơn lần , hay từ đầu đến cuối vẫn là thuận theo.

      Bởi vì lúc đó trong đầu tôi chỉ nghĩ đến khoảng thời gian trước kia.

      Khi mang thịt tới nhà kho cho tôi, hay lúc trước bên cạnh lúc tôi sốt cao, hay lúc tôi bị thương lại vẽ loạn thuốc mỡ lên vết thương băng bó cho tôi.

      14 năm, hơn 5000 đêm, tôi từng lâu như thế.

      Cho nên, câu ma chú đó mê hoặc tôi.

      Lý Bồi Cổ là người đầu tiên tôi , là người cho tôi biết được thương tốt đẹp thế nào, là người cho tôi nếm được cảm giác đau khi bị vứt bỏ.

      Lúc này, chính là lễ truy điệu, để tưởng nhớ đối với tất cả tình cảm từng trải qua giữa tôi và .

      giống như đôi bàn tay to, mà tôi là miếng bọt biển, đè tôi xuống, ép ra toàn bộ hồi ức, giọt cũng chừa lại.

      Khi dùng sức, tôi co người lại thành khối, tế bào cả người đều co rút chặt lại, cảm nhận từng đợt sóng.

      Khi lơi lỏng, cả cơ thể tôi giãn ra, để cho khí tràn đầy từng khoảng trống tới cả trong xương.

      càng ra vào ngừng, biết mệt mỏi, để ý đến đạo đức, để ý đến hậu quả.

      Ai là phức tạp, trong mắt của tôi, nó phức tạp và đơn giản như thế.

      Chẳng qua nguyên liệu là vui vẻ, thành phẩm cũng là vui vẻ.

      Chúng tôi đối với nhau cũng chỉ là vô tình, chỉ muốn làm cho bản thân vui vẻ, móng tay của tôi gắm chặt vào da thịt của , bàn tay của như muốn bóp nát xương cốt của tôi.

      Chúng tôi đều dùng sức rất mạnh, cảm xúc mãnh liệt, lấy dục vọng dồi dào mà đối đãi với nhau.

      Như thể có ngày mai.

      Tay của ép nơi hấp dẫn nhất cơ thể tôi, giống như muốn nặng ra vật mà tha thiết, giống như người lên cơn nghiện hướng về phía ma túy hấp dẫn vậy.

      Bên ngoài cơ thể của cực kỳ nóng, nhưng trong thời khắc dưới loại tình huống này, cái loại nóng rực này cũng mang theo trong trẻo mà sạch .

      Tôi nhắm hai mắt lại, cố gắng cảm nhận cái chuyện càn rỡ này.

      tiến hành vận động cơ thể tôi, những sợi tóc thỉnh thoảng lướt qua gương mặt tôi, giống như chiếc lá rơi mặt nước, ngừng tạo ra những vòng gợn sóng, phủ kín cả mặt hồ.

      chỉ có mặt hồ, ngay cả hòn đá ở đáy hồ cũng rung động ---- như hàng trăm mũi kim đâm vào xương của tôi.

      Đây là lần đầu tiên của hai chúng tôi, nhưng khi hai thân thể chạm vào nhau, lại hề có cảm giác xa lạ.

      tìm được chính xác nơi mẫn cảm của tôi, mỗi động tác của người tên đều phát huy được tác dụng của nó.

      Mà tôi cũng buông lỏng cơ thể, thả lỏng người nằm sàn nhà, mở rộng cả người, tùy cho cướp đoạt, tùy ý để mút lấy.

      Miếng bọt biển cứ bỏ mặt mọi thứ để mặc cho bàn tay to đó xoa nắm, miếng bọt biển màu trắng ngừng bị nặng ra nước, mà từ từ trở nên mỏng manh hơn, cho đến khi biến mất.

      Cuối cùng, từ người tôi phát ra tiếng gầm , gần như là kết thúc, mà cũng gần như là bất đầu.

      Trận này giống như tấm vải lụa, đưa tay vươn tới, chạm vào bóng loáng lạnh lẽo xa xỉ đó làm cho người quên năng lực suy nghĩ.

      Trận này vẫn còn tiếp tục, tôi vẫn còn những việc suy nghĩ, chẳng qua để tùy ý để cho cơ thể phản ứng theo thôi.

      Tôi cảm thấy vui vẻ, mặc dù chỉ là thoáng qua trong nháy mắt.

      Nhưng phải là vui vẻ bởi vì ngắn ngủi nên mới có nhiều người mong muốn sao?

      Bên trong cơ thể dần dần bình ổn lại, chỉ còn lại mùi hương mập mờ tràn đầy căn phòng.

      Như những nén nhang cắm trước tượng phật vậy, cháy trong chốc lát, lại tạo ra khói trắng phiêu phiêu, như bàn tay của con , mềm mại xương.

      Chúng tôi nằm ở sàn nhà, cả người trống trơn, giống như trẻ sơ sinh mới sinh ra, chẳng qua là còn thuần khiết nữa rồi.

      Nhưng người nào lại cần thuần khiết đó?

      Tôi nhớ lại chuyện vừa mới phát sinh, cũng phân biệt được đâu là đúng đâu là sai, khẳng định duy nhất, trong nội tâm tôi hề có ý niệm hối hận.

      Lúc ban đầu Lý Bồi Cổ là tính mạng của tôi, tôi có cách nào dứt bỏ được lúc ban đầu đó.

      Đây chính là chuyện làm theo cảm tính, cũng là là chuyện định trước, giống như là sống nhất định phải lần.

      Nếu , lại lãng phí những thứ tình cảm gút mắt rối rắm kia.

      Vấn đề duy nhất, chính là Lý Lý Cát, nếu như ấy biết chuyện này rồi, có phản ứng thế nào, tôi biết được.

      Bởi vì. . . . sau chuyện này, tôi quyết định rời , vào tối nay, ngay lúc này.

      Lý Bồi Cổ nhắm mắt nằm bên cạnh tôi, hai chân mày nhíu lại tựa như suy nghĩ gì đó, tôi chợt nhớ đến giấc mộng trước kia, đứng dưới tán cây, cơn gió thổi qua, hoa lê rơi xuống bay đầy trời, nhưng vĩnh viễn chạm đến được bờ vai của , cho dù là vạn vật của thiên nhiên, cũng cách xa đến thế.

      Tôi biết vẫn còn tỉnh, ngầm đồng ý để tôi .

      Sợ rằng lần này chính là lần đầu tiên để cho cơ thể mình hành động nhanh hơn cả việc suy nghĩ.

      Trong nội tâm, cũng đấu tranh.

      Mặc quần áo tử tế xong, tôi vươn ngón trỏ ra, đầu ngón tay chạm vào di chuyển theo đường lông mày của , giống như việc thường làm khi còn bé: khi ngủ trưa, tôi thường len lén chạy vào phòng của , chải chuốt lông mày của .

      ra mỗi lần tôi làm như thế, đều tỉnh dậy, chỉ là mở mắt mà thôi.

      dung túng cho tôi hưởng thụ trò chơi của mình.

      Lần này cũng giống như thế, chẳng qua lại bất đồng nguyên nhân: muốn giữ tôi lại.

      Tôi ra từ cửa chính --- nếu người giam giữ quyết định thả tôi , cũng cần thiết phải lẩn trốn nữa.

      Nhưng cửa chính vừa mở ra chỉ thấy Tiểu Hắc biết tỉnh từ lúc nào đứng ngay cửa, cái dáng vẻ đen như viên socola toàn thân hình trong bóng tối lại ra khuôn mặt có thần sắc cổ quái như nuốt phải con ruồi vậy.

      Tôi biết, vừa rồi thông qua khe cửa, nhìn thấy Lý Bồi Cổ nằm mặt đất, ràng là biết tôi với Lý Bồi Cổ đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

      Tôi đoán chừng, cái tên nuốt phải con ruồi này chỉ là có nghĩ tới Lý Bồi Cổ ngủ với tôi thôi, mà cái tên đen như phủ lớp socola này mới vừa rồi chỉ nhìn thấy nửa thân của Lý Bồi Cổ thôi.

      May là tôi sáng suốt, lúc rời lấy áo phủ lên người Lý Bồi Cổ.

      Con ngươi đen nhánh của Tiểu Hắc lộ ra vẻ háo sắc.

      Tôi bắt đầu lo lắng cho trinh tiết của Lý Bồi Cổ.

      "Tôi phải ." Tôi thông báo cho Tiểu Hắc biết.

      Đến thời điểm chia tay mới hiểu được cách chia tay đặc biệt của em nhà mình.

      Nhờ vào cái loa tuyên truyền Tiểu Hắc, tin tức tôi muốn rời truyền khắp cả căn nhà trong nháy mắt.

      em bang Thanh Nghĩa xếp thành hàng, giơ cao biểu ngữ, đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt trong suốt, nước mắt rơi đầy cả chậu.

      Đây đều là mến nha, đối với tôi thích sâu sắc như thế.

      Dĩ nhiên, nếu tấm biểu ngữ phải là hàng chữ 'Gió phương nam thổi đừng đổi chiều, để tai họa vừa này đừng trở lại' càng hoàn mỹ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :