1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Điểm thứ nhất của người vui ( 6 )



      Đêm hôm đó, tôi bởi vì mang tội danh làm tổn hại hương khói nhà họ Lý nên bị nhốt trong phòng chứa đồ, cho được ăn cơm.

      Tôi uất ức ngồi ở sàn nhà lạnh lẽo, để cằm ở đầu gối, ôm lấy toàn thân của mình.

      Chung quanh đồ vật lẫn lộn giống như là dã thú mai phục ở trong bóng tối, mà bụng, dường như cũng bắt đầu đánh trống.

      Ở lúc bi thảm này, người mở cửa phòng chứa đồ ra, ngay sau đó, mùi thịt nồng nặc quanh quẩn chóp mũi tôi.

      Ngẩng đầu, tôi nhìn thấy Lý Bồi Cổ cùng với mùi hương thịt tản ra trong đĩa tay .

      biết là bởi vì , hay là bởi vì thịt, tôi bắt đầu"Ừng ực ừng ực" nuốt nước miếng.

      Lý Bồi Cổ tới trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, dùng dao nĩa cắt thịt, tự mình đút tôi.

      Tôi ngay cả nhai cũng kịp nhai, liền nuốt xuống.

      "Từ từ mà ăn, còn rất nhiều." , cũng xiêm khối nữa, đút vào trong miệng của tôi.

      Tôi nghe theo lời , lần đầu tiên từ khi sinh ra bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm.

      Lúc chất lỏng của thịt chảy ra ở răng, sảng khoái trơn nhẵn đọng lại ở đầu lưỡi, mùi hương lưu lại ở bên môi.

      Đây là lần đầu tiên tôi hiểu được, thịt, phải dùng để ăn, là dùng để hưởng thụ.

      Lý Bồi Cổ cực kỳ hài lòng việc tôi nghe lời, dùng ngón tay nâng cằm của tôi lên, khuôn mặt ôn nhã được chiếu sáng từ ánh trăng bên ngoài cửa sổ, khiến khí chung quanh trong nháy mắt cũng trở nên nhu hòa động lòng người.

      "Nhìn, khuôn mặt nhắn rửa sạch này, đẹp."

      Vừa , ngón tay của vừa hoạt động tại bên môi của tôi, lau nước thịt dính phía , sau đó, thu tay lại, liếm nước thịt dó.

      khắc đó, tôi vô cùng muốn trở thành giọt nước thịt đấy.

      Lý Bồi Cổ đem miếng thịt khác đút vào trong miệng của tôi lần nữa, tròng mắt của từ trước đến giờ đều là khẽ nhếch, lấy loại tư thái dịu dàng, : "Về sau, em chính là người của tôi, bất luận tôi cái gì, em đều phải làm theo, hiểu chưa?"(Bonei: mới bé thế học cái trò bá dạo rồi, lớn lên thế nào nữa )

      Tôi tỉ mỉ nhai khối thịt kia, khiến tư vị nó lan tràn ra ở từng góc trong miệng, như buộc phải lấy được mức giá trị lớn nhất trước khi nó biến mất.

      Sau đó, tôi nhìn vào ánh mắt của Lý Bồi Cổ, lần đầu tiên trong đời trịnh trọng thề: " bắt em làm cái gì, em nhất định đều làm."

      " biết nghe lời ." Lý Bồi Cổ cười, chỉ cần cười tiếng, nhất thời cảnh xuân sáng rỡ.
      cúi người xuống, hôn cái ở trán của tôi.

      " thích, muốn em vĩnh viễn nhớ lời của mình ngày hôm nay."

      Khi môi rời , tôi nhìn thấy sau lưng Lý Bồi Cổ, gương mặt trầm của Lý Lý Cát đứng đó.

      Tôi biết xảy ra chuyện gì, nhưng kể từ sau ngày đó, tôi kết thù cùng Lý Lý Cát, này lớn bằng độ, giống như bộ dáng liều mạng của những người em Châu Phi.

      Ở Lý gia, thân phận của tôi rất đa dạng.

      Đệ tử truyền nhân của dì Bích.

      Người chơi đùa của em Lý gia.

      Người phụ việc của đầu bếp.

      Trợ thủ của dì giúp việc.

      Nhưng chuẩn xác nhất, phải là -- ăn ngồi rồi.

      Mỗi ngày, tôi cùng em Lý gia cùng nhau rời giường, ăn sáng, sau khi bọn học, tôi chạy đến thư phòng , dì Bích mời gia sư dạy kèm ở nhà cho tôi học tập.

      Nội dung học tập rất rộng rãi, văn hóa, nhạc, khiêu vũ, mỹ thuật, còn có võ thuật.

      Tôi rất thích cuộc sống như thế, bởi vì mỗi ngày, đều có rất nhiều rất nhiều thịt ăn.

      được hoàn mỹ chính là, trong nhà này, có Lý Lý Cát người này.

      là kể dịch lớn nhất của tôi, cũng như tôi là kẻ địch lớn nhất của .

      Mỗi ngày tan giờ học về nhà, bất luận tôi núp ở cái xó nào, Piano, trong rèm cửa sổ, trong bụi cỏ, cũng có thể níu lấy bím tóc của tôi, kéo tôi lôi ra ngoài.

      "Nhóc ăn xin, nhìn thấy mày liền cảm thấy phiền." Đây là câu cửa miệng của .

      Tôi cảm thấy được rất kỳ quái, như vậy, vậy tại sao mỗi ngày còn phải phí hơi sức lớn như vậy đem bắt tôi kéo tới đây?

      Nghĩ lâu, chân tướng chỉ có -- Lý Lý Cát bị coi thường.

      Tôi ghét Lý Lý Cát bao nhiều, lại ngưỡng mộ Lý Bồi Cổ bấy nhiêu.

      đối với tôi rất tốt rất tốt, mặc dù cái loại tốt đó, giống như là đối đãi vật cưng thích, cũng đánh chửi, bận rộn, liền sờ sờ đầu của tôi, lấy tư thái thân mật.

      Mỗi khi làm như vậy, ngày đó Lý Lý Cát khi dễ tôi dữ dội hơn.

      Dĩ nhiên, mỗi lần, tôi đều trả thù, có thể tăng lên theo số tuổi, khác biệt sức lực nam nữ cũng càng thấy ràng.

      trong lúc đánh nhau cùng Lý Lý Cát, tôi bắt đầu chiếm hạ phong.

      Ở liên tiếp tháng mặt lúc nào cũng chảy máu, dì Bích bắt đầu truyền thụ tuyệt chiêu cho tôi.

      ngày kia, khi em Lý gia học, dì Bích gọi tôi đến bên bể bơi.

      Dì mặc đồ bơi bikini đỏ thẫm, nỗi bật làn da trắng hơn tuyết, ở trong hồ nước xanh, dì linh hoạt bơi lội giống như là Mỹ Nhân Ngư.

      Tôi đứng ở bên cạnh hồ, vừa ăn thịt nướng, vừa nhìn cái bóng của mình phản chiếu mặt nước -- mắt phải ứ đọng máu, má trái sưng to -- đều là bị Lý Lý Cát đánh.

      Dì Bích bơi đủ rồi, từ trong hồ bơi lại bờ, nháy mắt nổi mặt nước, nước trong suốt chảy dọc ở thân thể dì bao trùm ra khỏi mặt ngoài như tầng quần áo.

      Vẻ đẹp của dì, đủ để chọc mù mắt người khác.

      Phủ thêm khăn tắm người giúp việc đưa tới, dì Bích nằm ở mặt ghế dài, rảnh rang hỏi: "Muốn báo thù ?"

      Đáp án dĩ nhiên là muốn, tôi gật đầu thiếu chút nữa giữ được đầu để cho nó rớt xuống đất.

      "Biết tại sao con đánh nhau với Lý Cát luôn thua ?" dì Bích đeo mắt kính lên, uống miếng trà chanh.

      "Đó là bởi vì. . . . . ." Tôi hết sức khẳng định : "Con ăn thịt ít ."

      Dì Bích: ". . . . . ."

      Đáp án của tôi cũng có lấy được đồng ý của dì Bích, ý của dì là: "Dẫn đến thất bại, đó là bởi vì, con có sử dụng vũ khí của phụ nữ."

      Thấy tôi mặt lộ vẻ nghi ngờ, dì Bích vì tôi mà làm mẫu: dì đứng lên cách duyên dáng, đôi chân thon dai dang rộng ra, đôi tay siết chặt, bắt đầu chậm rãi, bắt đầu duỗi thân chuyển động hết sức mị hoặc.

      Mà hai viên cầu trắng noãn giữa hai cánh tay, tại vì bị đè xuống ngừng chuyển động.
      Khi bọn họ nghiêng về phía bên trái người làm vườn tỉa mấy nhánh cây từ cây té xuống.

      Khi bọn họ nghiêng về hướng bên phải người giúp việc cho chó ăn đem lấy ngón tay chính mình ngay ngốc duỗi ra cho chó săn ăn, cũng bị chúng chút khách khí nào cắn .
      Khi dì Bích khom lưng, hai viên cầu lộ ra ở mức độ lớn nhất hấp dẫn bọn cận vệ đứng bên bể bơi mặc tây trang màu đen mang kính râm màu đen mặt chút thay đổi khốc cũng được lạnh cũng xong trong lỗ mũi"Phốc phốc phốc phốc phốc phốc phù phù" tám dòng máu phun ra như suối.( Bonei: sức mạnh vũ khí của phụ nữ là vô tận http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif, nó chỉ vô tận đối với ai biết sử dụng http://***************.com/images/smilies/icon_cool.gif )

      Dì Bích cần tốn nhiều sức, liền khiến năm dặm bên trong Phương Viên máu chảy thành sông.

      Tôi trợn mắt há mồm cộng thêm cực kỳ kính nể.

      Dì Bích thướt tha trở về nằm mặt ghế dài, đầu tóc dài quăn tư thế phong tình vạn chủng, tổng kết lại mà : "Đây chính là vũ khí của phụ nữ -- hung khí, có nó, con có thể chinh phục tất cả bọn đàn ông, cùng với hưởng thụ giang sơn bọn họ khổ cực giành được."

      Tôi cúi đầu, nhìn ngắm bình nguyên vô tận của mình, cảm thấy nếu như dùng cái bộ ngực này tập kích Lý Lý Cát, rất có thể bị đánh cho tứ chi đứt lìa.

      "Con bây giờ còn , cho nên cái vũ khí này tạm thời còn dùng tới, mới vừa rồi làm mẫu cho con, chỉ là vì để cho con hiểu, cùng đàn ông đấu, nhất định phải dùng sức." Dì Bích vỗ vỗ tay, gọi người giúp việc lấy ra hộp trang điểm tinh xảo, : "Này, giai đoạn của con nay đồ vật này mới cần thiết."

      Ta ôm nỗi kích động, thấp thỏm, tò mò rồi hưng phấn tâm trạng rối loạn mở cái hộp trang điểm đó ra.

      Nhìn thấy đồ vật bên trong tôi ngây ngẩn cả người -- đó là khối dài 20 cm, rộng mười phân đỏ tươi ướt át cứng rắn là cục gạch được làm theo tiêu chuẩn nhất định.

      Tôi cầm trong tay, ước lượng, cảm thấy vô cùng thuận tay, giống như biết nó từ đời trước.

      Đôi môi đỏ tươi của dì Bích nhàng khạc ra câu : "Nhìn thấy đầu, liền hướng nơi đó đánh tới."

      Ngày đó, đầu Lý Lý Cát liền bị tôi dùng cục gạch đó đập cho ra hoa.
      lyly, Trúc Doanh, bornthisway0110912 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Điểm thứ nhất của người vui ( 7 )



      Từ sau vụ đó, tôi liền cả ngày đêm đeo ba lô , bên trong, liền chứa cục gạch này tôi chỉ hận gặp sớm hơn.

      Chỉ cần Lý Lý Cát dám dùng vũ lực đối với tôi, tôi lập tức lấy cục gạch ra, tìm đầu của dùng cục gạch đập xuống.

      Trải qua mấy lần bể đầu, Lý Lý Cát cũng cầm theo vũ khí của mình -- Kiếm Liễu.

      Dù sao luyện Kiếm Liễu nhiều năm, , có kiếm nơi tay, tôi đánh chỉ là.

      Chỉ là may, Kiếm Liễu này mặc dù lợi hại, nhưng mang theo bất tiện, cho nên cũng phải là mỗi lần đánh nhau Lý Lý Cát cũng có thể mang theo kiếm người.

      Cho nên, thời điểm có kiếm, tôi chính là bị cầm Kiếm Liễu đuổi chạy khắp các phòng đến tán loạn, thời điểm có kiếm, chính là bị tôi lấy cục gạch đuổi khắp phòng đến chạy tán loạn.

      Thời gian, giống như giai đoạn đàn ông lăn lộn giường, bước sau cùng bắ ra, quá khứ trôi qua rồi.

      trong lúc cùng Lý Lý Cát đánh nhau chảy mồ hôi chảy máu thương gân động cốt, chúng ta đều trưởng thành rồi.

      Tôi ở Lý gia, 14 năm.

      Tại trong lúc này, tôi học tập rất nhiều: đánh lén, 跆 quyền đạo(teakwondo), thuật phòng thân của con , kéo mì sợi, may vá. . . . . . Tóm lại những gì dì Bích có thể nghĩ tới, cũng cho tôi học hết.

      Nhưng trong đó, sở trường sống của tôi, còn có cục gạch.

      Kỷ thuật tấn công bằng gạch của tôi, đạt được mức độ tột cùng của hoàn hảo.

      Tôi có thể khống chế lực chính xác, lựa chọn đánh cho người ta té xỉu hoặc là mắt nổ đom đóm hoặc là tự động ra mật mã ngân hàng.

      Tôi chỉ có thể tấn công ở cự ly gần, còn có thể ném gạch, chính xác đánh trúng bất kì điểm yếu nào cơ thể kẻ thù trong vòng mười mét.

      Những thứ này, đều là đánh nhau đẫm máu trong nhiều năm cùng Lý Lý Cát mà luyện thành.

      Có biến hóa là chỉ là bản lĩnh của tôi, còn có thân thể của tôi.

      Thời điểm tôi bắt đầu trổ mã, dì Bích luôn kêu người giúp việc làm móng heo hầm cho tôi, còn có đu đủ sữa tươi hầm cách thủy, dười chế độ dinh dưỡng mạnh mẽ bồi bổ như thế, làm cho tôi khi phát triển hoàn thiện, bộ ngực của tôi, thành công trở thành cở D.

      Tôi trò giỏi hơn thầy, có đôi hung khí so dì Bích còn tốt hơn.

      Nhưng tôi còn chưa có sử dụng qua loại hung khí này, ý của tôi là, đối phó Lý Lý Cát, tôi sử dụng gạch nhuần nhuyễn dư dả rồi.

      Năm tháng cũng để lại dấu vết mặt của dì Bích, chỉ là vẻ đẹp của dì, hề chói mắt như vậy nữa, mà biến thành loại lắng đọng, nhìn như phai nhạt, kì thực nồng đậm hơn.

      Lý Phong phải người hiền lành, bên ngoài có rất nhiều người tình, nhưng đặt ở trong nhà hai mươi năm , chỉ có mình dì Bích.

      Cho nên, dì Bích là báu vật, báu vật có trí thông minh.

      Mà năm tháng, cũng cho tôi ít đồ vật.

      Tôi ở trong gương, còn là gầy trơ cả xương xanh xao vàng vọt tóc khô thưa thớt.

      Mỗi ngày dì Bích đều để cho tôi dùng sữa tươi tắm, cho nên da của tôi trắng nõn sáng ngời.

      34D, 60, 89-- mềm mại rất tròn, cơ bụng kiên cố xinh đẹp, cái mông tròn ngạo nghễ ưỡn lên, hai chân thẳng tắp thon dài -- tất cả đều là kết quả vận động hàng năm.

      Dì Bích , tôi xinh đẹp, mặt của toi vốn là mang theo nét nhạt nhẽo, mảnh khảnh thanh tú, vậy mà cặp mắt kia lại đốt sáng lên cả khuôn mặt.

      Đôi mắt của ta, dài trong trẻo, đuôi mắt dường như muốn quét qua như muốn tập trung tất cả vào trong đó, bởi vì lười biếng nhìn người khác, cũng có dùng hơi sức, nhưng mà lại làm cho người ta có cảm giác bị quyến rủ. Cho dù có vẽ viền mắt, chung quanh vòng, cũng giống như mơ hồ có màu sắc hoa đào.

      Lỗ mũi của tôi, mảnh mai ngạo nghễ ưỡn lên, sống mũi nơi có nhô lên chút, theo lời dì Bích , là người chủ thuần phục tốt.

      Môi của tôi, đường cong ràng, hơi có vẻ mỏng chút, nhưng tôi thích, bởi vì tương đối tiết kiệm son bóng.

      Tôi ghét nhất, là cái trán của tôi, mặc dù trơn bóng mượt mà, nhưng quá lớn, quá đầy đặn, cuối cùng tôi dùng phần tóc mái đem nó che kín.

      Nhưng dì Bích thích, dì này chính là cái trán này chỉ người làm chuyện lớn mới có.

      ra , dã tâm lớn nhất của tôi, cũng chính là có thể hơi ăn xong 10 ký thịt.

      Mà đổi thành dã tâm thể cho ai biết, chính là trở thành phụ nữ của Lý Bồi Cổ.

      Tôi có quyết tâm có chút phức tạp, dì Bích cùng Lý Bồi Cổ giống như là người con trai và phụ nữ đầu tiên giúp tôi lột xát.

      Dì Bích là người phụ bữ đầu tiên rất tốt với tôi, cho nên tôi thề, vĩnh viễn bảo vệ dì, kính dì.

      Mà Lý Bồi Cổ là người con trai đầu tiên rất tốt với tôi, cho nên tôi thề, thương , hấp dẫn , ăn .

      Nhưng cái dã tâm này hình như so với hơi ăn xong 10 ký thịt còn khó đạt thành hơn.

      Lý Bồi Cổ đối với tôi rất tốt, nhưng đồng thời, đối với bất kỳ nào cũng tốt.

      Từ khi lên mười bảy tuổi, tôi liền thường xuyên nhìn thấy mang theo con vào trong phòng của .

      Cho dù lúc ấy tôi đây chỉ có mười tuổi nhưng cũng tin tưởng bọn họ đơn giản chỉ là đắp chăn bông chuyện phiếm như vậy.

      Mỗi đêm mang khác trở về, tôi đều cầm đĩa thịt đứng ở ngoài cửa phòng của Lý Bồi Cổ, vừa nghe tiếng ừ a a mất hồn bên trong này, bên ngoài từng ngụm từng ngụm cắn thịt, cũng tưởng tượng mình ăn, chính là Lý Bồi Cổ.

      Tôi cứ như vậy làm đến lần thứ hai mươi lăm Lý Bồi Cổ mở cửa.

      Ngay lúc đó người xích  ̄ lỏa, bắp thịt rắn chắc vừa phải, nhiều hơn phần rắn chắc phù hợp khí chất của , thiếu phân là có vẻ nhìn qua mỏng manh.

      Cái hông của , bọc khăn tắm màu trắng, dài tới đầu gối, lộ ra cặp chân dài kia thẳng tắp.

      Căn cứ động tĩnh mới vừa rồi bên trong, tôi cảm thấy được có cơ hội rất lớn, điều này dưới khăn tắm cái gì cũng có.

      Dì Bích dạy tôi, mọi việc phải có tinh thần tìm tòi nghiên cứu, cho nên, tôi nghĩ xong rồi đem trọn thân thể nằm mặt đất, vểnh mông dòm vào bộ vị quan trọng của Lý Bồi Cổ được bọc trong khăn tắm.

      Sau này hồi tưởng lại, tôi mới giật mình, tôi khi đó, từ bề ngoài bẩn thỉu nội tâm thuần khiết bắt đầu chuyển sang phía ngoài bề ngoài bẩn thỉu nội tâm cũng bẩn thỉu quá độ rồi.

      ra , tôi chỉ là muốn dò xét , dưa chuột này, đến tột lớn bao nhiêu, cũng có muốn cắn hớp, hoặc là ý niệm hái xuống.

      Nhưng đợi tôi nhìn được cái, Lý Bồi Cổ liền níu lấy cổ áo tôi, đem tôi kéo lên, đối mặt với .

      cũng có dấu hiệu tức giận, mà là mang theo nụ cười cưng chiều, xem như là con vật cưng quá nghe lời: "Ngoan, tìm Lý Cát chơi."

      Tôi còn chưa kịp trả lời, nơi khúc quanh sau lưng liền lập tức tuôn ra giọng Lý Lý Cát ở thời kỳ đổi giọng tương tự tiếng vịt đực hợp cùng bề ngoài cực độ tuấn mỹ : "Ai muốn cùng chơi với nó!"

      Tôi thế nào cũng còn ngờ tới, Lý Lý Cát cũng núp ở này trong góc rình coi, ra là người cùng sở thích đây mà.

      Nhưng góc độ đứng nhìn, có thể nhìn thấy, chỉ là chỗ của tôi đứng.

      Cho nên tôi cho là, kỹ thuật nghe lén của Lý Lý Cát thuần thục, lần sau nên cùng trao đổi cho tốt.

      bị phát như vậy rồi, Lý Lý Cát chỉ có thể theo từ trong chỗ tối tới trước mặt chúng ta, mái tóc tự nhiên xõa dài tới vai, có lúc nhìn từ phía sau lưng, giống như là nữ sinh.

      tới trước mặt của tôi, vẫn như cũ dùng lỗ mũi nhìn tôi, lặp lại: "Ai muốn cùng cái này nhóc ăn xin thối này chơi?"

      ra tôi cho tới bây giờ cũng có cùng Lý Lý Cát chơi đùa vui vẻ qua, vì vậy liền : " dễ chơi." Lý Lý Cát gương mặt có chút ửng hồng: "Ai muốn cho mày chơi?"

      Tôi lắc đầu: "Tôi muốn chơi ."

      Lý Lý Cát thẹn quá hóa giận: "Mày cái gì?"

      Tôi tiếp tục thành của mình: "Cho tôi ba đĩa thịt tôi cũng vậy chơi ."

      Cái máy nổ Lý Lý Cát lại bắt đầu phát hỏa: " học thức nhóc ăn xin thối, nên tùy tiện sử dụng cái chữ chơi này!"

      Tôi nghe thấy Lý Lý Cát ý kiến, dùng từ tương đối mà tương đối có văn hóa: "Cho tôi ba đĩa thịt tôi cũng vậy đùa bỡn , buông tha ."

      ra , nếu như là bốn đĩa thịt, tôi xem xét lại.
      lyly, Trúc Doanh, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Điểm thứ nhất của người vui ( 8 )


      Xem ra Lý Lý Cát cũng thưởng thức được văn hóa của tôi, giận đến đỉnh đầu bốc khói. Tay nâng cao, nhanh chóng hướng tát vào mặt tôi.

      Lần này, tôi cũng tránh né, bởi vì có Lý Bồi Cổ ở đây Lý Lý Cát là thể đánh được tôi.

      Quả nhiên, Lý Bồi Cổ ngăn trước mặt của tôi, cản bàn tay của em trai lại.

      "Đối với bé , nên dùng vũ lực." Lý Bồi Cổ thủ thỉ thù giáo dục Lý Lý Cát, hình như chưa tức giận bao giờ.

      "Bất luận nó có làm chuyện gì?" Lý Lý Cát hỏi.

      "Bất luận bé ấy có làm chuyện gì." Lý Bồi Cổ xác định lại quan điểm của mình.

      "Cho dù là, " Lý Lý Cát thấp xuống mắt, đưa ánh mắt về phía tôi: " Nó nhìn cảnh tượng phía dưới của ?"

      Lý Bồi Cổ cúi đầu, vừa đúng nhìn thấy tôi thừa dịp phòng bị, thân thể dán chặt mặt đất lần nữa, cái mông nhếch lên. Tôi đây hận thể moi con ngươi ném vào trong cái khăn tắm kia.

      Lại lần, tôi bị Lý Bồi Cổ cho nhấc cổ áo lên, ném vào gian phòng mình, rồi bị khóa cả đêm.

      Nhưng tôi cảm thấy đáng giá, bởi vì, cái nên nhìn, tôi đều nhìn thấy.

      Dưa chuột, hoàn thiện, hơn nữa, là loại hàng thượng hạng cao cấp.

      ngày đó, tôi kiên định hơn với ý tưởng muốn ăn khối thịt cao cấp này của Lý Bồi Cổ.

      cách khác, tôi thèm thuồng khối này thịt. Đến nay, qua tám năm rồi, nước miếng này của tôi đoán chừng cũng đủ đầy bồn tắm rồi.

      Nhưng Lý Bồi Cổ đối với tôi hình như cũng có cái ý tưởng nam nữ gì. Mặc dù thỉnh thoảng cũng hôn tôi, nhưng chỉ giới hạn trong viêc hôn trán của tôi – vẫn nâng cao hơn được, đến cái rắm hứng thú cũng có.

      Vậy mà vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của tôi chuyện này có mới tiến triển.

      Tôi chưa bao giờ muốn sinh nhật của tôi cho người khác biết. Bởi vì tôi cảm thấy, đó là điềm xấu, người thân của tôi đều ly kỳ mà chết vào ngày đó.

      ra , tôi muốn quên sinh nhật của mình, nhưng việc này hình như bó tay -- bởi vì ngày này, cũng là sinh nhật Lý Lý Cát.

      Mỗi năm, thổi cây nến tôi đều nhớ lại quá vui vẻ -- tôi là nhi.
      Vì thế, tôi có chút hận Lý Lý Cát.

      Cho nên , chúng tôi trời sinh là kẻ thù của nhau.

      Ngày này, Lý Lý Cát bước qua tuổi hai mươi mốt, mà tôi tròn mười tám tuổi. Như cũ, chúng tôi lại chỉ đứng giữa chiến trường.

      Bởi vì đó là tôi đưa quà tặng cho .

      Trước kia mỗi lần sinh nhật , tôi đều có tặng quà, cho tới nay, cũng có gì khác thường. Cho đến năm ngoái ngày nào đó trong lúc vô tình nhìn thấy tôi đưa quà sinh nhật cho Lý Bồi Cổ -- khăn quàng cổ tự tay tôi đan.

      Lúc ấy, dường như giống như là lần đầu có kinh, lửa giận rất lớn, mặt trầm, trực tiếp kéo tôi từ phòng khách tới bên bể bơi. Sau đó, ở trong thời tiết tháng mười hai, khách khí chút nào đạp tôi xuống.

      Vì thế, tôi lại bị cảm tuần lễ.

      Cho nên năm nay, vì để tránh cho đánh nhau vô ý nghĩa, tôi quyết định bỏ tiền mua món quà tặng cho .

      Khi tôi đặt hộp quà ở trước mặt Lý Lý Cát hình như trong mắt có lóe lên ánh sáng thoáng qua. Nhưng ngay sau đó, liền quay đầu, làm bộ như chẳng thèm ngó tới, mặn nhạt hỏi: "Đây là cái gì?"

      "Quà sinh nhật của ." Tôi cảm thấy được Lý Lý Cát hỏi có chút dư thừa, nhưng vì hòa bình, tôi vẫn trả lời câu hỏi của .

      Đôi mắt đen nhánh của Lý Lý Cát nghiêng mắt nhìn tôi cái, : "Có phải năm ngoái tặng món quà sinh nhật quý giá cho Bồi Cổ ?"

      Tôi rất nghiêm túc gật đầu.

      Đương nhiên là có, năm ngoái cái chiếc khăn quàng cổ kia, bất luận sợi lên hay cây đan len, đều là lấy trong nhà, tốn tôi xu. Nhưng quà tặng hôm nay tôi đưa cho là dùng tiêu vặt của tôi mua.

      Lý Lý Cát hài lòng, khóe miệng hình như muốn nhếch lên, nhưng lại hết sức nhịn xuống: " đưa tôi cũng lạ gì, chờ ngày nào tôi rãnh rỗi, lại mở ra thôi."

      như thế, nhưng tôi phát , sau phút ăn xong cơm tối, liền cầm quà tặng của tôi, vội vàng chạy trở về phòng.

      Chẳng lẽ sớm nhìn ra tôi đưa cái gì, cho nên kịp chờ đợi chạy dùng thử rồi hả?

      Tôi bên nghĩ như vậy, bên lại muốn phần thịt bò bít tết.

      Nhưng đợi thịt bò bít tết bưng lên tới bàn, phòng của Lý Lý Cát lầu truyền đến tiếng vang tương tự núi lửa phun trào. Ngay sau đó, Lý Lý Cát mang theo lửa giận khắp người lao tới chỗ tôi.

      "Nhóc ăn xin thối, đây là cái gì? !" Lý Lý Cát cơ hồ là rống giận vứt quà tặng xuống mặt tôi.

      Tôi xoa xoa sống mũi bị đập đau, nhặt lên cái chai dài đó vốn tặng Lý Lý Cát dùng thông hậu môn, cũng đọc lên bảng hướng dẫn sau cái hộp : "Thuốc xổ, thành phần chính của sản phẩm này là glycerol, ngăn chặn vi khuẩn; sản phẩm này được sử dụng điều trị táo bón ở trẻ em và người cao tuổi yếu, Sản phẩm này có thể bôi trơn và kích thích thành ruột, làm mềm phân, làm cho nó dễ dàng để xả, để sử dụng bạn chỉ cần mở nắp, chai được phủ lớp dầu, từ từ chèn qua cửa đường hậu môn ¯, và sau đó bóp thuốc vào trong trực tràng, chai cho người lớn, nữa chai cho trẻ em."

      "! Đưa! Tôi! Cái! Này! Là! Có! Ý! Gì!" Lý Lý Cát hình như muốn cắn nát hàm răng.

      "Bởi vì mỗi ngày tính khí cũng rất dễ nỗi nóng, tôi nghĩ, nguyên nhân rất có thể là táo bón. Có bệnh phải mua thuốc trị, là rất bình thường. Nếu như chính nhét vào lọt, tôi có thể tới giúp nhét vào." Trong khắc kia, tôi quên trước đó chúng tôi chuẩn bị cho điều bất ngờ.

      Nhưng Lý Lý Cát của tôi đấy, cũng là Kiếm Liễu sắc bén-- truy sát tôi giờ, chung quanh ở người tôi đâm sáu vết thương.

      Tôi bắt đầu vì tính lương thiện của mình mà cảm thấy xấu hổ.

      Buổi tối, ở trong phòng, dì Bích bôi thuốc lên vết thương cho tôi.

      "Con nên buông lỏng cảnh giác, cư nhiên mang cục gạch theo bên cạnh." Tôi bắt đầu tổng kết nguyên nhân thất bại trận chiến này.

      Nhưng cảm giác hứng thú của dì Bích cũng phải cái này.

      "Sinh nhật mười tám tuổi, chẳng lẽ cứ yên lặng trôi qua như vậy sao?" Dì hỏi.

      Tôi kinh ngạc, dù sao, bằng bản lĩnh của dì Bích, trong bụng tôi có mấy con giun đũa dì đều có thể biết, huống chi là sinh nhật còn gì lạ?

      "Có muốn cái gì ?" dì Bích hỏi.

      Đáp án của tôi vĩnh viễn là như vậy tiêu chuẩn mà thống nhất: "Thịt."

      Dì Bích: ". . . . . ."

      "Trừ thịt ra?" Dì hỏi tiếp.

      Tôi lên tiếng: trừ thịt, chính là thân thể Lý Bồi Cổ.

      Tâm tư của tôi căn bản bị nhìn thấu trong mắt dì Bích: "Tối nay là ngày trưởng thành của con, muốn ăn thịt, phòng bếp, muốn ăn người nào, phòng của người đó."

      Trong đầu của tôi nhất thời ra hình ảnh: đôi tay hai chân Lý Bồi Cổ bị trói buộc ở giường, cách nào nhúc nhích. Mà lỗ mũi tôi mở lớn, bộ mặt co rút vì kích động, giạng chân ngồi ở eo , đẩy mạnh thuyền vào huyệt động của tôi.

      Kế tiếp, chuẩn bị hưởng thụ, thuyền Lý Bồi Cổ vừa vào hoa động của tôi cm, liền lập tức chạy vào, trượt ra ra khỏi huyệt động của tôi.

      Lửa dục y hệt nham thạch nóng chảy vẩy khắp toàn thân của tôi. Tôi bị cháy sạch chỉ còn lại bộ xương vụn nát, gió vừa thổi, bụi đều bay hết còn gì.

      Cho nên, tôi hướng về phía dì Bích kiên định lắc đầu: "Miễn cưỡng có hạnh phúc và tính phúc ."

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9: Điểm thứ nhất của người vui ( 9 )



      "Cưỡng  ̄ gian, loại chuyện tình này có hàm lượng kỹ thuật, dì làm sao để con làm đây?" dì Bích mỉm cười, ánh đèn màu tím đem nụ cười trở nên khuynh quốc khuynh thành: "Đối phó đàn ông, phải tiến hành hấp dẫn."

      Tôi vừa định giả bộ thuần khiết tôi , con mắt dì Bích liền lập tức vạch trần bộ mặt của tôi: "Con len lén xem mấy cái dĩa phim của dì, đoán chừng chồng hết lên cũng có thể cao đến thước , xem nhiều như vậy, còn ?"

      Ở bên trong phòng của dì Bích, trong tủ treo quần áo có ngăn đặc biệt để đặt đồ dùng tình thú.

      Từ , tôi liền thích thừa dịp dì có ở nhà chạy vào lục xem.

      Bên trong có nhiều loại áo lót, có còng tay, có roi da, có cây nến, có thu thiên, còn có cây. . . . . . Lang Nha bổng(cây gậy) dính vết máu.

      Mỗi lần nhìn thấy, tôi đều nghiêm trang cúi người chào, vì đóa Cúc Hoa biết tên mặc niệm ba phút.

      Cực kỳ hấp dẫn tôi, chính là đống lớn đĩa phim.

      Cũng phải AV Nhật Bản xích lõa ~ trần truồng, mà là phim cấp 3 hơi thở tình dục vô cùng nghệ thuật, hơn nữa, đều là bản chính đấy.

      Những nữ chính hấp dẫn bên trong ống kính kia, có thể kinh điển, tôi cảm thấy được cho dù là phụ nữ, bị loại hấp dẫn này, cũng nhịn được cùng nhau làm kéo kéo rồi.
      Phim cho những bé mới nhập môn 《 địa đạo chiến 》, 《 thư hoả tốc 》, 《hồng tinh lòe lòe》, mà tôi , vẫn là 《 Mãn Thanh thập đại khốc hình 》, 《lúc mật đào thành thục 》, 《 Ngọc Nữ Tâm Kinh 》.

      Cho nên , tôi cùng cái từ ngữ thuần khiết này là vô duyên.

      "Nhưng con còn chưa có chân chính thực hành qua, rất hồi hộp." Tôi liền sợ đến lúc đó xảy ra cố.

      Trước mặt Lý Bồi Cổ, chỉ cho phép thành công, tuyệt thể thất bại.

      "Vậy trước tiên tìm vật thí nghiệm luyện tập lấy kinh nghiệm." Dì Bích nghĩ kế cho tôi.

      Nghe vậy, tôi bắt đầu ở trong phòng càng tới lui ngừng, tay nắm chặt thành quả đấm, lông mày nhăn lại, mặt mũi vặn vẹo, do dự hồi lâu, rốt cuộc quyết định, tới trước mặt dì Bích, hít hơi sâu, thành khẩn : "Dì Bích, xin chỉ dạy con thêm. . . . . . Cái đó, người đó ngủ, hay là con nằm?"

      Dì Bích: ". . . . . ."

      Chờ trận hoa mắt kia trôi qua, di Bích càng ràng hơn: " tìm người cùng địa vị tương tự cùng Bồi Cổ cho con luyện tập."

      Lý Lý Cát?

      Tôi cảm thấy được đây là nhiệm vụ độ khó cao, đoán chừng tôi còn chưa có đến gần liền bị chém thành tám khúc.

      Dì Bích dùng lập luận chặc chẽ mà thuyết phục: "Chẳng lẽ, Lý Bồi Cổ đáng giá để con làm việc này sao?"

      Nhớ tới thịt tôi thèm thuồng nhiều năm. . . . . . Cơ thể, mắt của ta bắt đầu kiên định, như Khâu Thiểu Vân trong ngọn lữa(1), như là cây súng trước mắt Hoàng Kế Quang(2), như Đổng Tồn Thụy nâng lên bao thuốc nổ (3) .

      "Con ."

      Đứng trước cuộc thám hiểm, dì Bích dẫn tôi đến căn phòng của dì, đưa chiến y mới tinh cho tôi. . . . . . bộ nội y sexy mắt lưới màu đen.

      đợi tôi thay dí Bích chợt cảm thấy tò mò đối với vấn đề: "Lúc con mười tuổi nhìn thấy cái kia của Bồi Cổ rất hùng vĩ, rốt cuộc là hùng vĩ như thế nào?"

      "Cái này, làm thế nào hình dung đây?" Tôi khó khăn .

      "Dùng vật để hình dung là tốt nhất." Dì Bích đưa tay hướng sau lưng duỗi cái, biết từ chỗ nào lấy ra chai nước rữa kính sát tròng 355ml, lạnh nhạt : " Ba Lý Bồi Cổ lớn bằng chai này sai biệt lắm." | miệng của tôi nhất thời ra hình "o".

      hổ là đại boss!

      Dì Bích nhàng liếc tôi cái, lại: "Dì , là nắp chai này."

      Nhất thời, nhiệt tình của tôi biến mất.

      Lại , thân là đại ca, cái này , cũng quá mất mặt , thế nào có được bản lĩnh đây?

      Chẳng lẽ , đại ca liền mang theo dưa chuột gầy gò của chạy quanh giữa các tình nhân kia?

      Bỗng nhiên nhớ lại người tình của đại ca đông đảo như vậy, chẳng lẽ . . . . . . Là có công mài sắt rồi hả?

      tưởng tượng lan man, dì Bích lại hỏi: "Nơi kia của Bồi Cổ, đến tột cùng là lớn bao nhiêu, con mau chọn cái có kích thước gần giống nhất."

      Định thần nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào, dì Bích bày sẵn hàng giường.

      Từ lớn tới , từ trái sang phải, từ cây tăm, chiếc đũa, bàn chãi đánh răng, bút máy, son môi, xúc xích, dưa chuột, đèn pin cầm tay, oa ha ha chai nước suối, đồ hộp, còn có. . . . . .

      "Đây là?" Tôi quay đầu, nhìn về phía góc khuất nhất chai nước uống dùng cho gia đình.

      " Thần thoại trong truyền thuyết." Dì Bích .

      Hai người cùng nhau nhìn cái thần thoại đó, dùng ánh mắt sùng bái.

      Dì Bích dù sao công lực cao thâm chút, rất nhanh liền thoát thân từ trong ảo tưởng tuyệt vời ra ngoài, : "Chọn thôi."

      Tôi trái trái phải phải, quan sát hồi lâu, do dự, chọn dưa chuột , hình như so nó lại hơn chút xíu, vậy đèn pin , hình như lại so nó to hơn chút.

      Giữa lúc đó chợt có tia sáng chớp qua, trong đầu tôi chớp sáng chái, chạy trở về phòng, lấy ra bình dưỡng thể 200ml làm sáng da của tôi.

      "Con xác định?" Dì Bích nhíu mày.

      Tôi nắm chắc thân bình lần nữa, nặng nề gật đầu.

      Hai người ngửa đầu, lại bắt đầu tưởng tượng lan man.


      [​IMG]
      (1)
      Khâu Thiểu Vân sinh năm 1931, Tứ Xuyên Tongliang County. Tháng 12 năm 1949 để tham gia trong quân đội Trung Quốc. Người lính dũng cảm, trong cuộc chiến tranh chống nổi bệnh chiến đấu, tiêu diệt và làm bị thương hơn 10 tên tội phạm. Tháng 3 năm 1951 để tham gia tình nguyện Nhân dân Trung Quốc vào chiến tranh Triều Tiên. Quân tiền tuyến hành quân của mình, ông bất chấp vụ đánh bom lửa của máy bay quân Mỹ, từ việc đốt các ngôi nhà nơi cứu sống trẻ em Hàn Quốc. Tháng 10 năm 1952, đơn vị chịu trách nhiệm thanh toán của cuộc tấn công tây "Liên hợp quốc lực lượng" tiền đồn 391 Tây Nguyên. Để rút ngắn khoảng cách tấn công, dễ bất ngờ tấn công, 11 ngày và đêm, hơn 500 người trong các tổ chức quân hàng đầu của kẻ thù trong cỏ. Lúc 12:00 vào ngày 12 hay như vậy, quân đội Mỹ đưa ra mù gây cháy, rơi vào điểm giao bóng đầu tiên của mình nấp bụi cây gần đó ngay lập tức đốt cháy, ngọn lửa nhanh chóng lan sang . Qiu Shaoyun là cái hố sau, miễn là ta lùi lại về tiềm năng các trang, bạn có thể trong bùn trong ngọn lửa bị dập tắt. Tuy nhiên, để để lộ mục tiêu để đảm bảo an toàn của tất cả các nhân viên và tấn công các nhiệm vụ , ông từ bỏ tự lực, nghiến răng, và để cho tóc bị cháy lửa và xác thịt, tuân thủ hơn 30 phút, cho đến khi hy sinh hùng. Thực hành viết trong ứng dụng của mình để gia nhập nhóm: "Để cuộc cách mạng thế giới, để chiến đấu, tôi sẵn sàng để cung cấp cho tất cả họ!" Thép tuyên thệ. Sau chiến tranh, nơi cả nhóm quân phê chuẩn ông là Đảng Cộng sản Trung Quốc, và sau khi chết "viên thanh niên mô hình" tiêu đề. Các tình nguyện viên postscript điện PL Nhân dân Trung Quốc đến trụ sở của mình, truy tặng ông là " hùng" tiêu đề. Uỷ ban thường vụ di cảo nhân dân tối cao CHDCND Triều Tiên ông "CHDCND Triều Tiên hùng" tiêu đề và sao Kim huy chương, lá cờ trong huy chương.

      (2) Ta tìm ra chắc cũng là vị hùng nào đó của Trung Quốc.

      (3) Đổng Tồn Thụy nâng lên bao thuốc nổ
      [​IMG]
      Đồng Tồn Thụy, 1929, Huailai County. hùng nổi tiếng chiến tranh, mô hình cộng sản Đồng Cunrui, nhân dân vùng Đông Bắc của Quân đội Giải phóng mười cột ba mươi hai hai bộ phận trung đoàn tiểu đoàn chín mươi sáu Sáu Sáu đội hình. 25 Tháng Năm năm 1948, trong giải phóng cuộc chiến lâu dài, cơ thể của mình khi ống đỡ động mạch, Đáp ứng vật liệu nổ, nổ tung quân đội Quốc Dân Đảng hầm bảo vệ cây cầu, hy sinh dũng cảm, khi ông mới 19 tuổi.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10: Điểm thứ nhất của người vui (10)


      Mọi việc trôi qua đều chỉ mới là so sánh, sau đó là mô tả của dì Bích, trong nháy mắt tôi hiểu Lý Bồi Cổ là trò giỏi hơn thầy mà hơn rất nhiều cm so với số người, là cực phẩm trân quý cỡ nào.

      Cho nên, tôi bắt đầu hành động của mình.

      Tôi sịt lên mùi nước hoa mê người, khoác áo khoác, mang đôi giày cao gót gợi cảm có mũi, tới trước căn phòng Lý Lý Cát.

      Nhưng gõ cửa rất nhiều lần, người bên trong căn bản có phản ứng, tôi chỉ có thể tự mình mở cửa ra.

      Quả nhiên có ai: bên trong chỉ có ánh sáng của chiếc đèn bàn, giường để máy laptop chưa tắt, sờ sờ chăn, còn nóng, đoán chừng là nhà bếp lất đồ ăn khuya rồi.

      Nhân cơ hội này, tôi vội vàng tới trước gương to trong phòng của , cởi ra nút áo khoác, cho bàn tay vào bên trong trong nội y, tranh thủ có thể nâng lên thành cúp E, kích đầu tiên phải đánh cho Lý Lý Cát chấn động mà ngất .

      Tôi tạo hình cho bộ ngực tư thế đứng đắn: cái mông hơi vểnh, eo hơi cong, cho bàn tay vào bên trong quần áo, mãi cho đến dưới nách, cố gắng kích thích cặp ngực, tranh thủ tạo cảm giác cho các địa phương quan trọng.

      Thân thể vặn vẹo, ánh mắt nhấp nháy mắt.

      Trong gương, là khuôn cảnh hoàn toàn phá hư mỹ cảm.

      Thảm hại hơn chính là, vào giờ khắc này, bên trong gương còn xuất bóng dáng người khác.

      Là Lý Lý Cát, cầm hộp bánh ngọt, nhìn tôi, trong con ngươi đen thuần khiết, là kinh ngạc, cùng với loại khác, tâm tình phức tạp.

      Tôi vội vàng đem áo khoác che kín lại, xoay người, lúng túng nhìn .

      khắc kia, ngây người, tôi cũng sửng sốt.

      Ước chừng qua phút, mới phục hồi tinh thần lại, : ". . . . . . Tại sao ở phòng của tôi, tính bày mưu quỷ kế gì đây?"

      Nghe, giọng hình như là muốn giả bộ cứng rắn chút, nhưng ra đến miệng, thanh kia lại bị tâm tình nào đó làm cho tan chảy đôi chút.

      Lý Lý Cát cư nhiên có mở miệng mắng tôi nhóc ăn xin thối, là từ khi khai thiên lập địa(từ khi trời đất tạo thành) đến nay chưa từng có.

      Thấy tôi lời nào, chỉ phải đưa mắt đặt lên bánh ngọt ở trong tay, giống như là cùng người nào đó giận dỗi, giọng lúngt úng : "Còn nữa, mặc cái gì dưới cái áo khoác kia? Là muốn quyến rũ ai sao? cần bắt chước bừa , mặc . . . . . . Khó coi."

      Hai chữ cuối cùng, có chút do dự, nghĩ đằng miệng lẽo.

      câu "Quyến rũ" trong nháy mắt để cho tôi nhớ lại mục đích tới đây, tôi hạ quyết tâm, mắt vừa nhắm lại, gạt áo khoác xuống.

      Bất cứ giá nào!

      Áo khoác, chính là chiến y dì Bích tặng cho tôi.

      Nội y sexy màu đen, trong áo lót có gúc thắt nơ bướm, ngọt ngào trong hấp dẫn, hòa lẫn tinh khiết của thiên sứ cùng mê hoặc của ác ma.

      Quần lót làm từ chất vải mỏng manh, hình dáng chỗ kín như như , nối với mặt sau chỉ bằng sợi đây mỏng manh, gợi lên cho đàn ông ý nghĩ muốn xé tan nó ra.

      Đôi bít tấc có nịt bằng ren, mờ ảo chỉ như bọc hờ lại đôi chân dài mê người, tiếng lòng mê người.

      Được bao bọc bởi chiến y như thế, thân thể của tôi giống như trái cây mới chín mê người, chờ đợi người hái.

      Tôi xoay người, tới giường của , nằm nghiêng, hai chân vén lên, nhàng chậm rãi vuốt ve, mà tay, tại gần như nửa ~ trắng trợn vô tình hay cố ý hoạt động nơi rất tròn trước ngực.

      Đôi mắt quyến rủ của tôi, nhìn ở trong bóng tối, như mèo Ba Tư(1) trong đêm, chờ đợi thức ăn tự chui đầu vào lưới.

      Thị lực của tôi là 1.5, tinh tường nhìn thấy hầu kết Lý Lý Cát trược lên trược xuống.

      động tác nuốt.

      động tác đè nén dục vọng.

      Sau này, Lý Lý Cát cho tôi biết, khắc đó, cảm thấy rất khát nước.

      Bởi vì tôi lúc đó, da thịt trắng như tuyết, nỗi bật áo lót đen nhánh, liền giống sữa tươi thuần trắng bị nhốt ở bên trong màu đen, hết sức muốn xé nét cái bao bọc đó, đem tôi toàn bộ nuốt vào trong bụng.

      "Bất Hoan, . . . . . . làm gì?" hỏi.

      Vừa rồi là lần đầu tiên -- Lý Lý Cát lần đầu tiên, kêu tên của tôi.

      "Phần quà mới vừa nảy, cũng phải quà tặng chân chính." Tôi đưa tay, đem cây trâm cố định búi tóc gở xuống, những sợi tóc, như thác nước rơi nghiêng xuống, rơi vào đầu vai bạch ngọc: " ra , quà tặng chân chính, là tôi."

      nhúc nhích, trong con ngươi trong sáng chói lọi chỉ còn lại bóng dáng của tôi.

      Qua lâu, mới lẩm bẩm : ". . . . . . Là muốn báo thù mới vừa rồi sao?"

      Tôi thêm gì nữa, thậm chí nhìn nữa, chỉ là tựa đầu đặt ở gối đầu, nửa gương mặt cũng chôn ở bên trong màu trắng mềm mại này, tôi nhắm mắt lại, tay phải di chuyển lên xuống ở da thịt lộ ra, mang theo tiết tấu mềm mại cùng quyến luyến.

      Hàm răng của tôi, khẽ cắn môi, cánh môi đỏ tươi, ở dưới ánh đèn, có vẻ đầy đặn, chỉ chờ cái miệng khác gặm nuốt.

      Tôi có thể cảm thấy, thân thể cứng ngắc của người khác trong phòng, khát vọng cùng với do dự.

      Tôi lại hơi nghiêng mặt sang bên, hít sâu mùi hương hơi thở gối đầu.

      Mùi hương thơm mát của dầu gội đầu, hơi thở thuộc về Lý Lý Cát.

      Tôi thở ra hơi, lấy tốc độ chậm rãi, giống như tơ nhện, giống như là thở dài, giống như là dẫn dụ.

      Rốt cuộc, Lý Lý Cát mất khống chế.

      ngồi xuống bên giường, đưa tay, vuốt ve mặt của tôi.

      Bàn tay ấm áp cùng mềm mại làm cho tôi hơi ngạc nhiên, dám tin tưởng đây cũng là tay Lý Lý Cát lúc nào cũng như núi lửa hoạt động.

      Bàn tay của , mơn trớn từng cái góc gương mặt tôi, mang theo loại tìm tòi nghiên cứu tin, giống như là khát vọng nào đó lâu rốt cuộc đến lúc đó, theo bản năng sinh ra do dự.

      Sau khi đem các đường cong gương mặt tôi vuốt ve qua lần, rốt cuộc tin chắc tất cả đều là .

      Cho nên, cúi người xuống, hôn hít mí mắt tôi khép lại, môi của , từ khóe mắt tôi hôn lên, từng điểm , hôn đến đuôi mắt.

      Kế tiếp, là sống mũi, từ chóp mũi, mãi cho đến chóp mũi, mỗi tấc, đều bỏ sót.

      Cuối cùng, còn lại là môi của tôi.

      Khi chạm được cánh môi mềm mại của tôi trong cơ thể chợt bộc phát ra nỗi cảm xúc bị đè nén.

      Mới vừa rồi cái người do dự dịu dàng đó như biến mất, còn dư lại, là thiếu niên bộc phát tràn đầy ham muốn.

      ngang tàn cạy môi của tôi ra, mạnh mẽ đem lưỡi có vẻ lưu loát nhét vào, này lưỡi, giống như hy vọng tới Thánh Địa lâu, cuồng hoan ở nơi nào, toát ra.

      Lưỡi của , day dưa lưởi của tôi, bắt đầu nhảy điệu Tăng-gô bản vĩnh viễn dừng lại, dây dưa, lôi kéo, vòng vòng lại.

      Tôi bỗng nhiên ý thức được, đây là nụ hôn đầu của tôi, cư nhiên dân tặng cho Lý Lý Cát, ngờ.

      Nhưng vừa nghĩ nữa, lòng tôi ao ước đêm đầu tiên cùng Lý Bồi Cổ cũng biết chờ đợi bao nhiêu năm, nếu như cho , có chút công bằng.

      Lý Lý Cát mặc dù đáng ghét, nhưng ít ra, coi như là tương đối trong sáng, cho , cũng thua thiệt.

      Làm sao có thể cũng còn ngờ tới, nụ hôn đầu của tôi cư nhiên kéo dài hơn mười phút, tôi thậm chí cảm thấy phải Lý Lý Cát là đói đến chóng mặt, đem đầu lưỡi của tôi biến thành kẹo que rồi.

      Đến cuối cùng, tôi nhịn được, chỉ có thể mạnh mẽ đẩy mặt của Lý Lý Cát ra.

      thở hổn hển, trong mắt nhuộm đầy ham ~ muốn mê ly, tự nhiên cuốn phát, bên quai hàm rũ xuống, có vài giọt nước nhìn qua hấp dẫn khác lạ.

      Tôi giương mắt nhìn bên ngoài chút, phát thời gian trôi qua ít.

      Hôm nay tới cũng chỉ là vì hiến nụ hôn đầu, tôi lại muốn lãng phí thời gian, trực tiếp lật người, giạng chân ở hông của Lý Lý Cát.

      Hai tay của tôi, chống ở lồng ngực của , duy trì thăng bằng cho thân thể.

      Lý Lý Cát hình như thích tư thế như vậy, ôm eo của tôi, muốn kéo tôi từ người xuống.

      Nhưng tôi chết sống nghe lệnh -- tôi là tới luyện tập đè người, phải luyện tập bị áp đảo.

      Lý Lý Cát cắn răng, thanh khàn khàn mang theo đè nén ràng: "Đồ ngốc, tôi là vì tốt cho , lần đầu tiên dùng loại này tư thế, đau chết !"

      Tôi rất cảm tạ ý tốt của Lý Lý Cát, nhưng là, chúng ta căn bản có lần đầu tiên.

      Ngón tay của tôi, xoa ở đôi môi của , tiếp, cúi người, nhìn thẳng , tóc dài rơi vào gương mặt của , trở thành tơ nhện như kiểu quỷ mị nước hoa thoang thoảng hấp dẫn, dần dần xâm nhập cốt tủy , ở nơi nào nảy sinh tính khó có thể nhẫn nại: "Tối nay, chỉ có thể nghe tôi."

      Lý Lý Cát nghe theo, bỏ qua quyền chủ động, an tĩnh nằm, mặc cho tôi định đoạt.

      Ngón tay của tôi, tới cái hông kéo lên áo ngủ của , nhàng xé ra, áo ngủ liền được cởi ra.

      Ở dưới phối hợp của Lý Lý Cát, món áo ngủ đó bay rơi sàn nhà.

      tại, người xích ~ lỏa, mà hạ thân, còn lại là bốn góc quần rộng thùng thình.

      Vóc người của , so với bộ xương trong trí nhớ tôi tốt hơn biết bao nhiêu, vóc người cùng trai rất tương tự, chỉ là khung xương hơn chút.

      Tôi cúi người xuống, đưa ra lưỡi, liếm láp ngực , di chuyển từng điểm , giống như là cái miệng mèo nhắn.

      Theo động tác của tôi, thân thể Lý Lý Cát càng trở nên căng cứng, tay của , cũng theo eo của tôi xuống phía dưới, tới hai bên cái mông, đem bọc lại cũa , vuốt ve.

      Tôi cảm thấy được mình bị ăn đậu hủ -- mặc dù tôi cũng ăn đậu hũ Lý Lý Cát.

      "Tay của , quá nghe lời." Tôi giận trách , giọng so quá khứ mềm mại hơn rất nhiều.

      Kế tiếp, tay của tôi tới bắp đùi của --"Soàn soạt soàn soạt" hai tiếng, từ bốn góc quần lột xuống hai khối vải.

      Vải đó, tôi làm ác đem hai tay của Lý Lý Cát cho trói ở hai cột bên giường.

      có trở ngại, tôi lai tiếp tục.


      (1) mèo Ba Tư
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :