1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Phần 2 Điều thứ hai chiến bình vui
      Chương 18.1


      Hà Bất Hoan tôi là người rất thích nằm mơ.

      Cái giấc mơ mà tôi thích nhất đó chính là được sống trong căn phòng toàn thịt – trong căn phòng đó cửa được làm bằng thịt bò, đèn chùm treo bên được làm bằng cá, thảm trải được làm bằng thịt heo, ghế salon được làm bằng thịt cua, tủ lạnh làm bằng thịt dê, bồn cầu làm từ thịt tôm, quan trọng nhất là ngay cả dụng cụ quét dọn vệ sinh cũng làm từ thịt gà, lúc đói bụng có thể tùy tịn lấy ra ăn.

      Giấc mơ bi thảm nhất tôi từng gặp đó chính là bị biến thành ni , thấy mình nằm bên cạnh Thanh Đăng Cổ Phật, cầm bát cháo ăn với dưa muối, ngay cả giọt nước sôi cũng giọt – tôi nhớ là đến cuối giấc mơ tôi lôi ni già ra xé thịt ăn, cuối cùng bị người người dùng gậy đánh cho đến chết.

      ra cẩn thận suy nghĩ lại mà xem, trước khi chết tôi còn ăn được miếng thịt người — mặc dù vừa bị đau lại phải chết.

      Cũng coi như phải là tệ lắm.

      Ý của tôi là, tại tôi so với giất mơ đó tốt hơn chút.

      Nếu tại tôi nằm mơ, ở trong mơ tôi nhìn thấy Hồng Thiếu Nhu.

      Thời gian diễn ra: sáng ngày hôm sau, đêm tôi chuyện với Mara.

      Tôi ưỡn cái lưng mỏi, mở mắt ra, thấy ràng có người đứng ở trước giường.

      Cái cầm nhọn như đầu búa, gương mặt xinh đẹp đến sắc bén, đôi mắt như bị cái trục cần cẩu kéo ngược xuống dưới.

      Cho dù có đem băm nhuyễn ra làm thịt viên tôi vẫn có thể nhận ra.

      Đó chính là Hồng Thiếu Nhu.

      Tôi nhớ mình từng đề cập qua, đây là người thứ ba dì cả của tôi tới.

      xuất của , làm cho trái tim tôi đập nhanh liên tục, * căng thẳng, tiếng ‘ùng ục’ vang lên, hồng thủy dân trào.

      * cái nóng hùng hực tỏa ra từ dòng máu ấm của dì cả cho tôi biết, đây phải là mơ, đây là .

      Đúng là Hồng Thiếu Nhu đứng ở bên cạnh giường tôi.

      “Em dậy?” hỏi, giọng rất tự nhiên, giống như việc đứng ở bên cạnh giường tôi so với với việc tôi thích ăn thịt từ còn cần giải thích hơn nữa.

      có thể đoán được tôi suy nghĩ gì trong đầu lúc này ?” Mặc dù cảm giác của tôi đối với Hồng Thiếu Nhu nhiều, nhưng tôi luôn luôn cho là mình và chút thấu hiểu tâm ý của nhau.

      chứng minh, cảm giác của tôi là chính xác.

      Hồng Thiếu Nhu đoán được vấn đề tôi suy nghĩ, cũng đưa ra lời giải thích cho nó: “Tôi đến để đón em về.”

      Chẳng qua lời giải thích này hợp ý tôi: “Cám ơn ngại vất vả cực nhọc, hơn nữa, tạm thời tôi trở về.”

      “Em tạm thời, ý là cả đời này sao?” Đầu của Hồng Thiếu Nhu hơi cuối xuống, cái cổ duyên dáng như tỏa ra ánh sáng.

      Đấy nhìn , tôi tôi và cảm nhận được linh cảm của nhau mà.

      “Tôi nghĩ em chơi đủ rồi.” Hồng Thiếu Nhu đưa tẩu thuốc lên, hút hơi, đốm lữa tẩu thuốc tỏa ra màu vàng sáng lóng lánh.

      “Tôi vĩnh viễn bao giờ chơi đủ.” ra những lời này, tôi có cảm giác dâng trào, nhất thời cám thấy mình giống như mọc ra đôi cánh chim ưng.

      Oh, , là băng vệ sinh, có dì cả làm chứng.

      “Nhưng mà,” Môi Hồng Thiếu Nhu mâm mê rồi phun ra hơi khói trắng, khói có màu sắc nhàn nhạt, hết sức thông suốt : “Em cam lòng ở núi cùng với Peter thời gian dài như vậy, tôi còn tưởng rằng em chán ghét những nơi ồn ào này rồi.”

      Nghe thấy, trái tim của tôi giống như bị cây im chầm chậm đâm xuống.

      đúng, nên kêu là Peter, tên là Cảnh Lưu Phái, đúng .” Hồng Thiếu Nhu với vẻ thích thú.

      Cây kim đâm vào tim tôi, như trở nên sắc bén thêm chút.

      Càng đâm càng sâu.

      Xem ra, cái gì Hồng Thiếu Nhu cũng biết hết cả rồi.

      Chuyện tình tôi và Cảnh Lưu Phái ở núi, cũng biết rồi.

      “Tin tức của rất nhanh.” Tôi cười châm biếm.

      “Tôi lại chưa từng nghĩ tới, tên đó lại là người đàn ông đầu tiên của em.” Hông Thiếu Nhu lẵng lặng nở nụ cười nhạt, gương mặt phản phất phủ lớp sương.

      “Thế vô thường(*).” Tôi nhún nhún vái. (Bonei: * việc đời luôn luôn (biết) trước được.)

      tôi cũng muốn làm người phụ nữ đầu tiên của Lý Lý Cát đâu.

      “Chẳng qua việc tôi nghĩ ra chính là, tại sao tên đó lại chịu buông tha để cho em ra .” Hồng Thiếu Nhu hỏi, ngón tay trắng nõn vuốt ve cái tẩu thẩu thuốc, ngón tay như bạch ngọc hòa cùng màu ngọc bích của tẩu thuốc, giống như trời sinh ra hai màu đó là để dung hòa với nhau vậy.

      Có đôi khi, tôi cảm thấy Hồng Thiếu Nhu là người đàn ông được tạo ra từ ngọc.

      Nhưng cũng phải là ôn nhuận như ngọc, mà là ngọc Hạ Thiên — luôn tỏa ra hơi lanh.

      “Bởi vì ấy có con mắt biết nhìn người như .” Tôi cười.

      Tôi chẳng để ý đến vấn đề gì, ngược lại còn cười đến rất thản nhiên.

      Hồng Thiếu Nhu nhìn tôi, ánh nắng chói chang chiếu vào qua khe hỡ của màn che cửa, chiếu đến ánh mắt của , mí mắt mỏng đến mơ hồ có thể thấy được những mạnh máu li ti đó.

      Còn có phản chiếu dáng người mượt mà đó.

      “Bất Hoan em bị thương.” Giọng của giống như những hạt bụi trong khí.

      Nhưng sức nặng của những hạt bụi này cũng có thể đủ để đè ngã cả người tôi.

      “Rốt cuộc là muốn cái gì?” Tôi có chút kiên nhẫn được nữa rồi.

      “Tôi muốn uy hiếp em.” Hồng Thiếu Nhu cười đến lịch lãm, khóe miệng tinh tế giãn ra hai bên, gống như là đóa hoa hoa sen xanh: như đóa hoa sen lẵng lặng nở rộ ra: “Tôi muốn lấy Cảnh Lưu Phái ra uy hiếp em.”

      bắt ấy?” Tôi hỏi.

      “Bây giờ còn chưa tới lúc làm đến bước đó.” Hồng Thiếu Nhu đưa bàn tay chạm vào gương mặt tôi, mà ngón tay cái nhân thể vuốt môi tôi, giống như thỏi son nhè điểm theo hình dáng cánh môi của tôi, nàng mà tỉ mỉ di chuyển: “Nhưng nếu như em cứ tiếp tục nghe lời tôi nữa. . ., tôi đảm bảo được rằng mình có làm ra việc gì với tên đó .”

      Khi ngón tay cái của di chuyển đến gần giữa môi, tôi hé miệng, cắn cái ngón tay của kẻ xâm lăng kia.

      Cũng có dùng nhiều sức, tôi có cắn nát da tay của , cũng có cắn đến mức làm máu của chảy ra, chẳng qua chỉ để lại vòng dấu răng thôi.

      Ngón tay của Hồng Thiếu Nhu vẫn rất xinh đẹp, tôi muốn phá hư vẻ đẹp này.

      ra cẩn thận suy nghĩ lại, tôi cũng là người có tính cách đặc biệt.

      Cho nên hai người có tính cách như thế, tuyệt đối thể thản nhiên đợi ở trong phòng, đây chính chính là vấn đề giữa tôi và Hồng Thiếu Nhu.

      “Tôi tồi chối đề nghị của , cho nên, muốn làm cái gì, cứ việc tiếp tục làm.” Tôi lại ngã lên gối nằm lần nữa.

      Giường rất mềm mại, giây thứ nhất sau khi ngã xuống, cả người giống như bập bềnh mặt nước.

      “Chẳng lẽ, em còn quan tâm đến tên đó nữa sao?” Hồng Thiếu Nhu dùng loại giống như với bạn tri của mình mà bát bỏ cái phỏng đoán này: “Bất Hoan, đây phải tính cách của em.”

      “Dĩ nhiên là tôi quan tâm ấy, chỉ là tôi cho rằng làm ra điều gì bất lợi đối với ấy.” Tôi cũng dùng cách như với bạn tri : “Với tính cách của , nếu quả muốn uy hiếp tôi, ở lúc bước vào đây, thấy cảnh bắt được ấy, nhưng là có làm.”

      Đưa hai tay ra sau gáy, duỗi thẳng hai mũi chân, làm ra tư thế mà tôi thích nhất, tôi tiếp tục : “Tạm thời còn chưa đụng đến ấy được, vì ấy là người bên phía cảnh sát, cảnh sát lại theo dõi chặt chẽ như vậy, ngốc đến mức chủ động chọc vào tổ ong vò vẽ, bởi vì người thông minh.”

      Hồng Thiếu Nhu nhìn tôi, khóe miệng lại như hoa sen: vẫn như đóa hoa sen nỡ rộ: “Bất
      Hoan, có đôi khi tôi hy vọng em nên nhìn thấu được mọi việc như thế.”

      “Có đôi khi tôi hy vọng nên trực tiếp khen tôi thông minh tuyệt đỉnh.”

      “Như vậy, nếu như tôi Mara Dư kêu tôi đến mang em sao?” Hồng Thiếu Nhu nhàng : “Nếu hoan nghênh em, vậy em chỉ có thể với tôi thôi, tôi bảo đảm, em có thể ăn rất nhiều rất nhiều rất nhiều thịt.”

      ta dám!” Tôi cau mày.

      Trừ khi lá gan của Mara lớn hơn rồi.

      Nhưng tôi vẫn chưa ra câu đó, lúc này gióng lạnh lùng từ cửa truyền đến: “Đuổi người luôn ăn cơm chực như , tôi có cái gì mà dám.”

      Lại còn tôi ăn cơm chực, quả là có thể xem như là nhìn tôi như khỏa thân mặc quần áo, tôi lúc này làm nóng người để cứu vớt thanh danh của mình: “Hà Bất Hoan tôi ăn chính là thịt của nhà , phải là cơm, đây là việc quan trọng, chớ có xằng bậy! ! !”

      Thức ăn Hà Bất Hoan tôi ăn, tuyệt đối phải là là món ăn bình thường.

      Là món ăn xa hoa là thịt, thịt, thịt! ! !

      Hai thứ này có khác nhau rất lớn.

      “Tóm lại, ở nhà tôi ăn ngồi rồi, cho nên tôi tuyệt đối có quyền ném ra đường, tuyệt đối có chuyện ‘ dám’.” Tôi cảm thấy rất bất mãn với việc Mara lấy quyền lợi ra khiêu chiến với tôi.

      Nghe vậy, tôi cười như gió xuân thổi vào mặt, nếu là ở trong phim hoạt hình, bối cảnh sau lưng tôi tuyệt đối là trăm hoa khoe sắc, đóa hoa tươi phát giận, hơn nữa còn có tia sáng dịu dàng, làm cho ánh mắt đến lỗ mũi cũng lóa .

      Sau đó, khóe miệng tôi chứa ý cười, nhàng ném ra câu mang hàm nghĩa phong phú:

      “Hôm nay, chính là ngày thứ ba dì cả của tôi đến.”

      Tới đây có thể dịch ra là: Bọn tôi có đầy đủ khả năng có thể làm cho nghe tin sợ đến vỡ mật, đó là chất dịch mịn màng nguyên chất giường.

      Cảm giác của Mara đối với dì cả cũng giống như sợ hãi của học sinh tiểu học đối với thầy giáo chủ nhiệm.

      Ngay lập tức, sắc mặt của Mara có khuynh hưởng biến đổi trở nên trắng bệt như hàng loạt thiếu nữ bằng bông xoay chiều trong trung vậy.

      đưa ánh mắt lạnh lẽo liếc tôi cái, sau giây lại co chân chạy rồi.

      Bất quá cho dù tư thế chạy nhanh hay là lúc lịch bình tĩnh đều giống tản băng cả.

      “Người có thể dọa cho tên Mara đó bỏ chạy chỉ có mình em.” Hồng Thiếu Nhu nữa trêu chọc nữa khen ngợi .

      ra tôi tính cho biết, hù dọa làm cho Mara sợ phải là tôi mà là dì cả của tôi.

      Nhưng do chút lòng hư vinh quấy rối, tôi thản nhiên đón nhận lời khen ngợi nhầm lẫn này.

      Lòng hư vinh của tôi sôi sục như những bong bóng bay lên liên tục lúc lâu, tôi lại qua trở lại với việc chính.

      “Theo như tình hình vừa mới xảy ra, tôi thấy tôi vẫn còn có thể tiếp tục ở lại nơi này, cần làm phiền tới , có rãnh rỗi, nên về sớm chút, nhìn , trời ngày càng u, chắc sắp mưa rồi, về trễ, chừng đường bị xét đánh đó.”

      Hồng Thiếu Nhu chăm chú nhìn bầu trời bao la bên ngoài cửa sổ cả mảng trời mênh mông xanh biết gợn chút mây, cười đến cho chút nghiền ngẫm.

      “Cho dù có mưa to, bị ánh nắng gay gắt chiều lên người cũng tốt.” Tôi tốt bụng nhắc nhở.

      Hồng Thiếu Nhu thở dài hơi, : “Bất Hoan ơi Bất Hoan, seo em lại có tên là Bất Hoan thế?”

      Ôi mẹ ơi, lại gợi lên chuyện 《 Romeo và Juliet 》 rồi.

      ra ,” Tôi nghĩ ra biện pháp: “Nếu có ngày, khi buông tha tôi, tôi chủ động chạy theo , hay là, thử chút xem sao?”

      Tôi cảm thấy biện pháp này của mình rất tốt, nhưng Hồng Thiếu Nhu là người chịu hình thức giáo dục phải theo con đường nhất định, hoàn toàn có tinh thần muôn thử nghiệm cái mới.

      Ý tôi là, cần suy nghĩ mà dứt khoát trả lời tôi: “Tôi vẫn chờ em.”

      Dừng lại chút, dùng giọng điệu khẳng định: “Đúng vậy, Bất Hoan, tôi vẫn chờ em,
      cho đến khi biển cạn đá mòn.” (Bonei: ôi ta bắt đầu thấy thích boss Hồng rồi nhé, hơi bị đáng đó nha, ước gì có đẹp trai nào đó với ta như thế, *mơ mộng ~ing*)

      , tôi có cảm động chút.

      Tuy Hồng Thiếu Nhu là kẻ gian xảo vô sỉ * cặp mắt luôn hiếp lại, nhưng đối với tôi cố chấp như vậy, tôi nghĩ bất cứ nào nghe thấy câu đó, trong lòng đều mềm chút.

      Lòng tôi liền mềm .

      Theo như tế, từ ‘mềm’ đối với đàn ông là loại sỉ nhục, còn đối phụ nữ mà đó là loại tại nạn.(Bonei: đây có lẻ là chân lý mới.)

      Bởi vì lòng tôi vừa mềm được giây, Hồng Thiếu Như đưa tay, thở dài, ra nguyên nhân làm cho cố chấp như thế: “Dù sao, gần đây cuộc sống cũng rất buồn tẻ.”

      Tôi cảm thấy, xem tôi như tờ vé số.

      Chẳng quan tâm có trúng hay , cũng chỉ là giải trí thôi.

      Hông Thiếu Nhu dự đoán được kết quả — bị tôi đá đá bay ra ngoài cửa sổ.
      Mara lại đoán được kết quả khác — Hồng Thiếu Nhu bị tôi đá bay ra ngoài cửa sổ vô tình rơi xuống ngã người Mara.

      Hồng Thiếu Nhu và Mara hợp lại thể đoán được kết quả động trời khác — bởi vì có người nhìn thấy được tình cảnh ở sau vườn hoa, nên nỗi lên lời đồn hai người hẹn hò chăn dê giống trong Brokeback Mountain (Núi Lưng Gẩy), có muốn ngăn chặn cũng ngăn được.(Bonei: :)) Brokeback Mountain là tên bộ phim Phỏng theo truyện ngắn của tác giả E. Annie Proulx (từng đoạt giải Pulitzer), Brokeback Mountain đến mối tình giữa hai chàng cao bồi ở miền Tây Hoa Kỳ vào những thập niên 1960, 1970, 1980. Bộ phim được dàn dựng cùng với nền nhạc của phim là tiếng đàn ghi-ta có hưởng lúc sâu lắng, lúc phóng khoáng và lãng mạn.)

      Ông trời quả nhiên là ưu đãi như thế với tôi.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 18.2

      Tuy là ở đây có bể bơi có vườn hoa có thịt có rượu có dì Bích còn có thể thỉnh thoáng trêu đùa tên Mara mặt lạnh kia, là làm cho người ta vui đến quên cả trời đất, nhưng tôi là viên châu màu đen chứa đầy ý nghĩa xấu xa thối nát vẫn luôn nhớ đến Lý Lý Cát tiểu xử nam táo bạo nhà chúng ta.

      Tôi nhất định phải cứu ấy.

      Nhưng làm sao để cứu, cũng là vấn đề.

      Tôi nghĩ ra được vài phương án:

      Phương án thứ nhất, lấy thương cảm của lòng người.

      Ở bên ngoài cổng lớn nhà họ Lý, tôi quỳ xuống ở đó, bước, quỳ cái, dập đầu lần, đường đến trước cửa nhà, trán của tôi cũng chảy máu như máu lương máu ngày thứ hai dì cả tới, làm cho người ta cảm thấy đau lòng, làm người ta muốn rơi nước mắt.

      Tôi quỳ ở trước nhà ba ngày ba đêm ăn uống, chịu đựng ánh nắng gay gắt, mưa to, làm cho bà con chưng quanh cảm động đến con người cũng rơi xuống đất, muốn nhét ngược trở lại cũng nhét được, tạo thành áp lực mạnh mẽ, buộc Lý Bối Cả phải chập nhận giàn tình của tôi và Lý Lý Cát.

      Nhưng mà, dì Bích mở miệng câu đầu tiên chính là bát bỏ phương án của tôi: “Con cũng từng là người của bang Thanh Nghĩa, con có cảm động trước chuyện này ?”

      Đáp án của tôi: tuyệt đối là .

      Nhớ trước đây có người ngoài bang thích tiểu thái muội chúng ta cũng dùng cách này van xin Lý Bồi Cổ tác thành.

      Mà lúc đó tôi chính là trong những người trong đám em bang Thanh Nghĩa cầm bịch khoai tay chiên người ở băng ghế ngoài sân nhìn tên Thần Tiên đó, còn đặt cước cá rằng tên nhóc đó đến ngày thứ mấy ợ ra rắm.

      Tôi cá ngày thứ tư, ai người tên đó chịu cố gắng kiên trì, đến buổi tối ngày thứ ba tự bò đến bệnh viện truyền dịch, hại tôi thua tháng tiền tiêu vặt.

      Phương án thứ nhất bị bát bỏ rồi.

      Phương án thứ hai, cứng đối cứng.

      Tôi gắn bom hẹn giờ lên cả người, hai tay cầm hai trái lựu đạn, kiên quyết la hét chạy đến trước cổng nhà họ lý lấy mạng sống bọn họ ra uy hiếp, lấy khí thế của Võ Tắc Thiên, ánh mắt của Lữ Hậu, giọng của Schwarzenegger : “Tôi cho mọi người trong thời gian ba phút phải giao Lý Lý Cát ra đây, nếu chút ta cùng chết, mỗi người người bị nổ cháy thành bộ xương đen thui! ! !”

      Dù sao tất cả mọi người ai cũng thích gặm xương, mà chắc muốn bị biến thành bộ xương.

      Cho nên ở dưới uy hiếp mạnh mẽ, Lý Bồi Cổ chỉ có thế đem Lý Lý Cát bỏ vào cái hộp dài gói lại thành muốn quà mang đến cho tôi.

      Dì Bích lại chỉ dùng câu hủy bỏ phương án của tôi: “Mấy Năm trước phải cũng xuất người mang bom sao? Con còn nhớ kết quả của ?”

      Nhớ lại, khuôn mặt của người đàn ông Cầu Nhiên cả người đầy bom năm đó, vào buổi sáng sớm người đàn ông đó như cơn gió nhàng như con cua hiên ngang vượt qua mấy tên bảo vệ vào nhà họ Lý, phải lập tức cho ba trăm vạn tiền mặt(tức 3 triệu) tiền mặt, nếu cho tất cả mọi người nổ tung.

      Lúc đó tôi mới vừa tỉnh ngủ ở xa xa nhìn tới tưởng miếng thịt heo bó lại như cái bánh chưng, chảy nước miếng nhạy lên lao đến cắn miếng, lại bị Lý Bồi Cổ nắm lại.

      Nhìn thấy mắt Lý Bồi Cổ mà rùng mình, nóc nhà, bên bụi cỏ, ngay cả trong hồ nước đồng loạt lao ra vô số tay súng.

      Kết quả là, người đàn ông như cái bánh chưng đó còn chưa kịp câu, bị giết chết ngay lập tức rồi.

      Hơn nữa, còn cố ý cột bom vào phía dưới cái * của rồi cho nổ.

      Chỉ nghe “BÙm” tiếng, vật thể đen thui có hình dáng như cái lạp xưởng bay vào trong phòng tôi.

      Sau khi nghiên cứu tỉ mỉ, tôi xác định, đó là cái * tên đó bị nổ mắt bay lạc vào phòng tôi.

      Chuyện đời tính trước được.

      Phương án thứ hai cũng bị hủy bỏ rồi, như vậy, chỉ còn phương án cuối cùng.

      Kỹ thuật hóa trang.

      Chỉ cần tôi hóa trang thành người ở trong nhà họ Lý, hoán đổi với người đó, sau đó xem tình hình mà làm, dưới tình huống thần biết quỷ hay len lén mang Lý Lý Cát ra ngoài, như thế mọi chuyện đều ok rồi.

      Dì Bích dùng hành động để ủng hộ phương án này — dì mang đến cái túi lớn, đặt ở trước mặt tôi.

      Bên trong, tất cả đều là dụng cụ chuyên nghiệp để hóa trang.

      Trước kia dì Bích từng mời đến thầy đặc biệt dạy tôi cách thay đổi diên mạo như thế nào.

      Bất quá lúc đó tôi thích nhất là hóa trang thành các quản lý phòng bếp — lấy danh nghĩa kiểm tra để ăn vụn thịt.

      Hành động đó thiếu chút nữa làm cho vị thầy giáo kiêu ngạo kia tức đến muốn chảy máu não.

      Muốn làm lập tức thực ngay, mục tiêu chính là Tiểu Thủ người làm vườn của nhà họ Lý, nhìn tới nhìn lui, chỉ có thân hình của gần giống với tôi nhất thôi, hơn nữa trong tượng của tôi, trước giờ Tiểu Thủ luôn là người trần lặng ít , tạo cảm giác tồn tại rất thấp, dễ dàng bị người khác phát , cho nên đó là lựa chọn thể nào tốt hơn được nữa.

      Công việc hóa trang tốn rất nhiều thời gian, tôi phải dùng hết ba giờ mới tạo được thành hình.

      kiểm tra tỉ mỉ, nhưng lại nhìn thấy trong gương xuất gương mặt lạnh.

      Mara Dư.

      đứa trẻ lại dám rình coi tôi?

      Tôi còn chưa có nỗi giận, lại nghe thấy giọng lạnh lùng của :“Lần ngày rời , cũng đừng trở lại nữa.”

      Tôi lại tiếp tục động tác tay, phản bát ngược lại : “Tôi muốn trở về sao, lại đặc biệt lựa chọn những ngày đó mà trở về.”

      vẫn tiếp tục duy trì gương mặt lạnh ngàn năm đổi, : “ cho rằng Lý Lý Cát đồng ý quay lại với sao? Đừng quên ân oán giữa tôi và bọn họ.”

      "Tôi quên, việc phức tạp này, ai cũng khó mà trước.”Tôi đội tóc giả lên, đoán chừng ngay cả cha mẹ của Tiểu Thủ cũng phân biệt được giả rồi.

      Mara lại tiếp tục : “Tôi chỉ muốn cho biết, nhưng nếu nhất định phải tạo ra quan hệ với nhà họ Lý, như vậy tốt nhất ít liên lạc với bà ta .”

      mà cứ gọi mẹ mình là “bà ta”, bị thiên lôi đánh đấy.” Tôi uy hiếp.

      “Tóm lại, tôi chỉ muốn cho hiểu, chập nhận , nếu cứ day dưa đến cuối cùng người chịu khổ cũng chỉ có .” Mara Dư .

      ra tôi làm sao lại biết hận thù phức tạp trong đó của bọn họ.

      Chẳng qua là tôi cảm thấy, chuyện cũng đến nước này rồi, buồn lo tóc bạc cũng chỉ uổng công.

      chừng đến ngày tận thế rồi, có suy nghĩ nhiều chăng nữa căm bản cũng lãng phí.

      Ở dưới giúp đỡ của dì Bích, chúng tôi điều tra ra được, thứ năm hàng tuần Tiếu Thủ đều ra ngoài mua hoa cỏ, khi đường về nhà, chúng tôi phái người bắt cóc .

      Tiếp theo, tôi đem theo hoa cỏ qua trở về nhà họ Lý.

      Vừa mới bước vào nhà, trong nội tâm tôi có chút thấm thỏm, cho cùng nếu như bị bọn họ phát , rất có thể có cách nào sống sót ra ngoài được nữa.

      Song có thể sống sót qua tiếng đồng hồ, thấy ai nỗi lên nghi ngờ, thấm thỏm trong lòng cũng từ từ buôn xuống.

      biết có phải vân may của tôi tốt hay hông, những ngày qua Lý Bồi Cổ có ở nhà.

      Như vậy cũng tốt, dù sao, rất có thể tôi lộ ra sơ hở trước mặt .

      có ở đây, coi như ông trời giúp tôi.

      Tôi vốn cho rằng hóa trang thành Tiểu Thủ là lựa chọn tốt nhất, nhưng sau hai ngày ở nhà họ Lý, tôi mới biết được mình sai lầm.

      Tiểu Thủ là tên con trai trắng trẻo, nhưng lại xinh đẹp có chút giống búp bê bé trai, phụ nữ ở nhà bọn họ có thể xem như là quốc bảo ít ỏi ngược lại với mênh mông cuồn cuộn hormone giống đực trong nhà: cho nên chính là miếng thịt béo trong nhà.

      căn bản, mỗi người đàn ông nhìn tôi, , là nhìn Tiểu Thủ trong ánh mắt đều có chút khác thường.

      Ngẫm lại mà xem, Tiểu Thủ đối với bọn họ mà , có vẻ xinh đẹp của con , lại có cảm giác quen thuộc của đàn ông, cho nên đây chính là đối tượng tốt nhất để đừa giỡn.

      Phương thức chào hỏi của bọn họ đối với toi, , là đối với Tiểu Thủ chính là đánh mông, thậm chí còm bấu vào mông.

      Mà người ra vào trong nhà thường có thể lên đến cả trăm người, cách khác, cái mông đáng thương của tôi bị chừng trăm người sờ cùng bấu đến bầm cả lên.

      Qua hai ngày, mông của tôi sưng như hai ngôi sao phát sáng, đau đến mức làm cho tôi ngay cả ngủ cũng phải nằm sắp.

      Đây coi là cái gì, Tiểu Thủ ở đây cũng năm sáu năm.

      Là năm sáu năm đó, biết cái mông của Tiểu Thủ bị bấu thành cái hình dạng gì nữa đây? !

      Khó trách lúc tôi lấy gậy sắt đánh Tiểu Thủ bất tỉnh, mặt lộ ra nụ cười như được giải thoát, giống như tâm trạng vui vẻ cần trở về để cái mông phải chịu cực hình nữa rồi.

      Tôi khỏi muốn gào khóc, Tiểu Thủ chết tiệt, mày xem cuộc sống của mày trôi qua trong nhà này là cái kiểu gì đây hả! ! !

      Có đôi khi tôi nghĩ, đây là quả báo đến chậm của tôi — ban đầu đàn ông trong nhà này có mười người mông của tám người bị tôi bấu sưng cả lên.

      Nhưng quả báo đến ngày cũng dễ chấp nhận thôi.

      muốn bước theo con đường cũ của Tiểu Thủ, cuối cùng tôi nghĩ ra được biện pháp, nhét thêm cái gói vào phía sau mông, cái mông của tôi cuối cùng cũng thoát khỏi khổ ải.

      Bất quá đối khi Tiểu Thủ vẫn có chỗ tốt, đó chính là có rất nhiều rất nhiều quà.

      Hoa nè, chocolate nè, CD trò chơi mới nhất nè, thậm chỉ có cả quần lót CK nè, căn bản là mỗi ngày đề mang đến thùng lớn.

      Tất cả đều là do mấy người bấu mông Tiểu Thủ đưa tới.

      Có thể thấy được, đàn ông trong nhà này đói khát đến cở nào.

      Tôi vừa im lặng làm việc, vừa hỏi thăm tin tức của Lý Lý Cát.

      Theo thám tử báo lại, Lý Lý Cát từ khi trở về nhà bị nhốt ở tầng gác nóc nhà, cho bước chân ra ngoài dù chỉ bước, mà cửa tầng gác đó lại có thêm năm ổ khóa, mỗi ngày đều có người chuyên đưa cơm nước đến.

      Tiểu xử nam đáng thương của tôi, cứ như thế mà bị cấm túc rồi.

      Với tính tình của Lý Lý Cát, bắt chỉ ngồi đợi ở chỗ như vậy, quả so với chết còn khó chịu hơn.

      Tôi quyết định phải chọn ngày hành động sớm, cứu ra.

      Dĩ nhiên, sở dĩ muốn hành động sớm, còn có nguyên nhân quan trọng nữa, đó chính là Tiểu Hắc.

      Mấy ngày nay, tôi hoa trang thành Tiểu Thủ cỏ trong vườn, Tiểu Hắc nằm tay tôi kéo tới góc tường, mặt đỏ bừng, hít hơi sâu, mới : “Tiểu Thủ, em mau ràng với , em rốt cuộc, có thích hay ?”

      Tôi muốn trả lời, tôi chỉ muốn ngất xỉu.

      Tôi hoài nghi mình là nhóm Super Junior trắng trẻo của Hàn Quốc hát sân khấu.

      Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Tiểu Hắc, cũng chỉ có thề miễn cưỡng trả lời: “Thích, có gì sao?”

      Tiểu Hắc hít hơi sâu như vừa nín tiểu thời gian dài như vậy, mới lớn tiếng : “Vậy tại sao lại muốn nhận quà của Thanh Tử?”

      Tôi sai rồi, tôi là ở đỉnh cao của sân khấu.

      Thanh Tử cũng là người Mục Tiểu Thụ, buổi sáng mới vừa cho tôi bịch khô bò.

      Khô bò có khô chăng nữa cũng là thị, lâu thấy được thịt tôi cảm động đến nở nụ cười sáng lạn với Thanh Tử trước mặt mọi người.

      Ai ngờ nhanh như vậy chuyện truyền tới tai Tiểu Hắc.

      Từ đó có thể biết được, đàn ông trong nhà nay chỉ có đói khát mà còn nhiều chuyện nữa.

      “Bởi vì, ta đáng thương, em muốn kích ấy.” Tôi giải thích sao đây.

      Lúc này Hắc Tử mới yên lòng lại, lại hít hơi dài giống như trước, vừa mở miệng: “Tiểu Thủ, tối nay đến phòng tìm em, lần này, nhất định để cho em chạy thoát nữa.”

      xong, xiết mạnh tay tôi cái, rồi rời .

      Tôi buồn bực.

      Tuy thịt vui, nhưng có đến mức chọn cái tên mà tắt đèn cũng tìm thấy được .

      Đen đến mức như thế, đừng là phía trước hay phía sau, chính alf cả đầu và chân cũng nhìn ra được.

      Tôi quyết định, ở vào tối nay hành động giải cứu tiểu xử nam.

      Tôi lấy thuốc mê ra chuẩn bị trước, cho vào phần cơm tối của mọi người, đợi qua nữa tiếng, xác định tất cả mọi người ngủ say, mới len lén lên tầng gác.

      Năm ổ khóa cửa đối với tôi mà rất đơn giản, năm tiếng “lach cách” vang lên, tất cả ổ khóa được mở ra.

      Quên mất cho mọi người biết, lúc đầu tôi học mở khóa cửa chính là nghệ thuật.

      Cửa được tôi đẩy mở ra, vang lên tiếng “Két”, giống như con chim bay, vang vọng cả tàng gác.

      Nhờ ánh sáng từ ánh trăng, tôi mơ hồ thấy được cái giường trong phòng, mà giường có người nằm.

      Đó chính là Lý Lý Cát – tiểu xử nam trong sách nhà tôi! ! !

      Tôi kích động như ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của thịt, lập tức chạy qua, nhào lên người , dùng sức lây mạnh người , cũng thấp giọng : “Tiểu xử nam, em tới cứu đây!”

      Nhưng mà, tôi dần dần phát hiên, cảm giác ở tay có chút đúng.

      Hà Bất Hoan tôi luôn nhớ cảm giác mùi vị thịt mình từng ăn, luôn luôn nhớ được vóc dáng người đàn ông mình từng ngủ chung.

      Mà thân thể người đàn ông này, tuyệt đối phải của Lý Lý Cát.

      Chẳng lẽ đây là. . . . .bẫy sao?

      Đúng vào lúc tôi kịp thời có phản ứng, cổ tay bị thứ kim loại lành lạnh khóa lại.

      Mà người kia, cũng chậm rãi xoay người lại.

      Người đàn ống có dáng vẻ dịu dàng nay biến thành sắt bén.

      tầng lông mi như cánh quát phủ lên con người màu đen của .

      phải Lý Lý Cát.

      Mà là Lý Bồi Cổ.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Phần 2 Điều thứ hai chiến binh vui
      Chương 19




      Tôi cảm thấy cả người mình run cả lên.

      Lý Lý Cát giống như hạt gạo trong đống tuyết.

      Mà Lý Bồi Cổ lại là tên vạn ác cướp túi xách của tôi.

      ra đến cuối cùng, người bị giam cầm chính là tôi.

      Sau này tôi mới biết được, từ đầu Lý Lý Cát bị đưa ra nước ngoài rồi, căm bản ở bên trong căn nhà này.


      Lý Bồi Cổ biết tôi chắc chắn đến cứu , nên thả ra tin tức giả, và cũng đoán ra được rằng tôi dùng thuật hóa trang để len lén lẻn vào.

      Mặc dù nhất thời khó có thể đoán ra tôi giả trang thành người nào, nhưng sao, có thể đợi, bởi vì tôi nhất định lên tầng gác cứu Lý Lý Cát.

      Lý Bồi Cổ thắng, tôi thua, và trừng phạt chính là bị giam ở trong căn phòng hẹp ở tầng gác này — mà tay phải còn bị khóa sắt khóa lại.

      Tôi cảm thấy mình có thể kiện tội giam cầm trái phép.

      Nhưng xem xét lại thấy mình cũng bắt cóc Tiểu Thủ phi pháp, nên bỏ qua.

      Sao khi lau lớp hóa trang của tôi, người nỗi điên đầu tiên là Tiểu Hắc.

      lao đầu về phía trước, níu lấy cổ áo tôi, gân cổ nổi lên, hít sâu hơi giống như phải nín tiểu thời gian lâu lắm rồi vậy, sau đó, dùng thanh giận dữ như muốn dời núi lắp biển hét lên: “ mau đem Tiểu Thủ trả lại cho tôi! ! !”

      Nhưng là Tiểu Hắc quên mất chuyện — chính là cái khóa sắt khóa ở cổ tay của tôi, chứ tôi phái là người tính toán chi li.

      Ban miễn phí cho cú đá Phật sơn vô ảnh cước, chỉ có được tin tức của Tiểu Thủ, mà ngay cả tiểu * của cũng sắp mất cảm giác rồi.

      Tôi chỉ muốn kể chút: Tiểu Hắc được kiêng xuống bằng băng ca.

      Kẻ hóa điên tiếp theo là những người từng sờ qua mông của tôi mấy ngày qua.

      Sau khi truyền ra tin tức Tiểu Thủ của mấy ngày nay chính là do Bất Hoan giả thành, cả căn nhà này sục sôi cả lên.

      Ngày đó, có hơn mười người quỳ gối ở phòng khách, đầu đeo vải trắng, bảo là muốn chặt tay để tỏ rỏ ý chí của bản thân.

      Cho đến khi Lý Bồi Cổ ung dung lên tiếng để cho bọn họ chặt tùy ý, dù sao mấy cánh tay bị chặt xuống được trực tiếp mang chưng với rong biển để dành cho tôi ăn, nhưng phần tử kích động kia mới thôi.

      Thế mới hiểu được, những em trong căn nhà này chán ghét tôi đến thế nào.

      Mặc dù trước kia quả tôi thường; trộm quần lót của bọn họ, cắt bỏ tiểu * của bọn họ, bảo bã đầu vào cơm của bọn họ, đặt lang nha bổng(chày gai) lên ghế ngồi của bọn họ, dùng hết toàn lực trộm máu tiền và mồ hôi của bọn họ.

      Nhưng những chuyện này là chuyện cũ rồi, vì sao bọn họ thể xem nó như cọng lông cứ để nó phiêu phiêu bay theo gió vậy?

      Tôi thấy rất phiền muộn.

      Hơn nữa, tôi là có hai cái bánh bao lớn quá khổ làm sao mà tên Tiểu Thủ ngực phẳng kia có thể so sánh được.

      Tôi là người đáng thương.

      Tôi vốn cho rằng mình bị tra tấn.

      * xé quần áo của tôi, dùng roi da tẫm qua nước muối quất tôi, dùng bùn ủi nung đỏ đè lên da tôi, dùng cây kim nhọn đam vào đầu ngón tay tôi, dùng đèn cày đỏ đốt lên nhiễu sáp nóng lên người tôi. . . Nhầm rồi, đây phải tra tấn, mà là SM rồi.

      Nhưng tế, tôi cũng có gặp phải bất cứ tổn thương nào da thịt.

      Chẳng qua Lý Bồi Cổ chỉ đem tôi nhốt lại, mỗi người co người chuyên lo cơm nước mang đến cho tôi.

      Nhưng người bị giam lại, rất là nhàm chán.

      Cho nên, tôi thay đổi thời gian nghỉ ngơi và làm việc, ban ngày ngủ, ban đêm nhảy nhót ngừng.

      Bởi vì trong đêm khuya yên tĩnh nên tiếng chân vang vọng cả căn nhà, giây cũng ngừng đánh thẳng vào màng nhĩ của tất cả mọi người.

      Mấy ngày đó, trong nhà của họ Lý lại xuất số lượng gấu mèo gần bằng cả đàn.

      tế ngày tôi ở căn phòng tầng gác này 24 giờ, mà trong phòng có nhà vệ sinh, bọn họ chuẩn bị cho tôi cái bô như cái ống nhổ của Cảnh Thái Lam để cho tôi vệ sinh.

      Có ống nhổ, nhất định phải có người đổ ống nhổ.

      Tiểu Hắc cố gắng đề cử Vàng Tử tình địch của mình, sỡ dĩ Vàng Tử có cái tên này, là bởi vì cả người đều vàng vàng.

      Lấy câu giang hồ mà , chính là cái bô.

      Tôi là người thành về phần ăn uống của mình: tôi là người ăn uống khỏe mạnh, đa phần chỉ ăn thịt, rất ít ăn các thức ăn có chất sơ, cho nên chức năng ở trực tràng của tôi thường xuyên bị suy yếu.

      cách khác, tôi thường xuyên rất ư là vinh hạnh bị tạo bón.

      Song nhưng đến ngày tôi có thể khai thông, quả chính là ngày tận thế.

      như thế là vì có lần chính tôi cũng bị xông cho ngất , đến tiếng đồng hồ sau mới từ từ tỉnh lại.

      Bi kịch chính là, sau khi tỉnh lại cái mùi đó vẫn có bay , cho nên tôi lại bị xông ngất lần nữa.

      Tội nghiệp cho Vàng Tử, lần đầu làm loại công việc này nên hề có kinh nghiệm, vừa mới mở cửa phòng ra được ba giây toàn thân đen , hôn mê.

      Bác sĩ khám bệnh chuẩn đoán là do hít phải khí độc, thậm chí còn hoài nghi loại khí độc này là vũ khí có tính sát thương nghiêm trọng do bọn phần tử khủng bố nghiên cứu ra, thiếu chút nữa chạy báo cáo cho chính phủ biết đấy.

      Từ đó, mỗi ngày người nào tới đổ bô giúp tôi đều phải đeo mặt nạ chống độc.

      May là như thế, nhưng có số người sức chịu đựng yếu đều phải hy sinh.

      Ngay cả chất thải của tôi cũng lợi hại như thế.

      Hà Bất Hoan tôi quả nghiệt.

      Về phần Lý Bồi Cổ, tôi nghĩ, cũng muốn nhìn thấy tôi.

      Coi như cái đêm giăng bẩy là tự mình làm, cũng chỉ dặn dò đàn em mấy câu cho xong chuyện, sau đó liền rời .

      Cho nên khí chủ động xuất ở tròn phòng, tôi có chút bất ngờ.

      Lý Bồi Cổ phải đến để ôn chuyện, thẳng vào vấn đề: “Bất Hoan, nên rời .”

      Tôi giơ tay lên, đông đưa hai cái, khóa sắt rung động ‘cạch’ và tiếng.

      Ý của tôi rất ràng: đại ca, phải là tôi muốn , khóa tôi lại thế này làm sao tôi đây?

      “Ý tôi nên rời xa Lý Lý Cát.” .

      Trong phòng tầng gác ánh sáng mờ mờ, mặt ánh lên ánh sáng dịu dàng, quan sát tỉ mỉ thấy gương mặt tôi có chút gợn sóng để che hoảng hốt.

      “Tại sao lại bắt tôi phải rời xa ấy?” Tôi hỏi.

      “Bởi vì lựa chọn Lý Bích, lựa chọn đối lập với chúng tôi, lựa chọn phản bội, dĩ nhiên cũng chứng tỏ tôi lựa chọn phải rời .” Lý Bồi Cổ chậm rãi , mỗi câu, người lại tăng thêm phần xa cách.

      lần nữa hai chúng tôi lại bất đầu từ từ xa cách .

      lựa chọn của tôi đối với công bằng, đối với việc lần này, tôi lòng xin lỗi. Nhưng Lý Lý Cát và tôi muốn ở cùng nhau, chẳng lẽ , thà rằng làm cho em trai mình đau khổ, thà rằng nhốt tôi vĩnh viễn ở chỗ này sao?” Tôi quan sát ánh mắt .

      “Nếu như phối hợp tốt với tôi, cho nó biết, còn thương nó nữa, như vậy tất cả có thể kết thúc.” Lý Bồi Cổ .

      Cảm giác khi đưa tay chạm vào tượng thủy tinh vào mua động, trơn bóng xa cách lạnh như băng, chính là cảm giác mà Lý Bồi Cổ mang đến cho tôi vào này.

      Giọng của , thanh trầm tĩnh như thể suy tính kỹ hết thảy.

      chính là người như vậy, vình viễn cũng là đúng nhất, biết cái gì nên làm, cái gì nên làm.

      Mỗi câu , mỗi động tác của , cũng là vừa đúng, tăng thêm phân dư, giảm bớt phân thiếu.

      Khi muốn, có thế cho cảm giác ấm áp cho bất luận là ai.

      Giống như, khi muốn, cũng có thể lấy lạnh lẽo cho bất luận ai đao.

      Lý trí tới cực điểm.

      Vô tình tới cực điểm.

      “Đáp án của tôi là: thể nào.” Tôi làm Lý Lý Cát đau lòng.

      Cái đem ở quán bar Ountess Dracula, Lý Lý Cát đưa ra lựa chọn, bỏ qua thù hận, mà chọn tôi.

      tôi, là ích kỷ.

      Tôi chấp nhận tình của , cũng là ích kỷ.

      Chúng tôi cam nguyện đối mặt với chỉ trích cùng nhau, nhưng tuyệt đối tù bỏ hạnh phúc.

      “Nếu như thương nó, muốn tốt cho nó, như vậy hẳn là nên phải chấp nhận cầu của tôi.” Trong ánh mắt của Lý Bồi Cổ đều là bình tĩnh, phía sau cũng là khoảng yên lặng.

      Trước mắt tôi bỗng lên cái cảnh tượng của đêm rất nhiều năm về trước, khi dùng bông vải nhàng bôi thuốc loạn lên mắc cá chân bị rách da của tôi.

      cúi đầu xuống, gương mặt trong trẻo, lông mi dày mềm mại, cúi gần thêm chút, hàng lông mi đó có thể chạm vào da tôi.

      Tất cả chỉ như mới ngày hôm qua.

      Nhưng hết thảy cũng là quá khứ.

      Those were such happy times, and not so long ago.(Bonei: theo ta cầu này có nghĩa ‘cách đây lâu, khoảng thời gian đó đẹp đẽ như thế’)

      Lý Bồi Cổ ở trước mặt tôi, còn là người con trai như thế nữa.

      , có lẽ vẫn thay đổi, chỉ có tôi thay đổi.

      Tôi còn là bé luôn nghe lời ngàn điều nghe trăm điều thuận theo, là Bất Hoan vĩnh viễn chỉ làm theo lời của của .

      Đối với người xa lạ là tôi đây, lộ ra ánh mắt cũng xa lạ.

      phải do ai có lỗi.

      Hoặc là, mỗi người đều có chỗ sai.

      Chúng tôi từ mang theo nguồn gốc tội lỗi rồi.

      Tôi lắc đầu: “ nếu như thương Lý Lý Cát, lòng muốn tốt cho ấy, vậy hãy để ấy tự do.”

      “Tự do?” Lý Bồi Cổ giống như lần đầu tiên nghe đến cái từ này, giọng điệu nhắc lại mà kéo dài như có điều phải suy nghĩ: “Tự do. . . . . Nhưng mà, nó cần đến thứ này.”

      phải ấy, thể quyết định thay ấy cần cái gi?” Tôi .

      “Lý Cát, là cậu hai của bang Thanh Nghĩa, là con trai của Lý Phong, nó cần chịu cái trách nhiệm này cùng với tôi, cần cùng tôi báo mối thù giết cha.” Lý Bồi Cổ cười , nữa dịu dàng, nữa lạnh lẽo.

      Tôi giọng : “Bởi vì có tự do, cho nên muốn mọi người đều phải bị giam cầm giống như sao?”

      Trong bóng đêm, nước biển có màu đen, nước biển tĩnh lặng, đột nhiên lại dậy sóng hưng dữ đánh về phía tôi.

      Lý Bồi Cổ tay đè tôi vào tường, vai của tôi đạp vào khối đá cứng, khóa sát ở tay tôi phát ra tiếng vang giao động của thứ kim loại lạnh lẽo, đôi mắt của tôi, bị ánh mắt của làm cho đau.

      Đó là ánh sáng ban ngày của tháng bảy, có thể dễ dàng thiêu cháy hết thảy.

      tin ? Tôi nhốt ở nơi này vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng cho bước bước ra ngoài.” .

      Tôi tin, được, làm được.

      Nhìn nhau khoản thời gian lâu, buông tôi ra, ánh mắt sẹt qua cổ tay tôi, dừng lại giây.

      Đến nước này, tôi cảm giác được dường như mình muốn bị nhồn ép vào góc tường.

      Mới vừa rồi, sức lực của lớn như thế.

      Phản ứng mạnh như thế, cái gì, cần cũng biết.

      Tự do, đối với Lý Bồi Cổ mà , là từ chưa từng có.

      Lý Bồi Cổ, từ quản lý đàn em nội bộ trong bang Thanh Nghĩa, muốn gánh vác tất cả trách nhiệm.

      Lúc Lý Lý Cát và tôi còn ồn ào đuổi đánh nhau, nhất định phải tham gia cuộc hộp nội bộ với Lý Phong, tham gia vào nhưng thứ máu tanh sạch .

      Có lẽ người ngoài cảm thấy, may mắn, cái gì cũng có.

      Nhưng mà tự do, là thứ bao giờ thuộc về , ngay cả sờ cái thôi, cũng là hy vọng xa vời.

      phải gánh vác trách nhiệm của bang Thanh Nghĩa, nhất định phải báo thù cho Lý Phong.

      Đây là xiềng xích của .

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Phần 2 Điều thứ hai chiến binh vui
      Chương 20



      Sau đêm đó, Lý Bồi Cổ có lên tầng gác nữa.

      Tôi nghĩ, có mấy lời, rất thích hợp để tôi so sánh.

      Cái câu gì ‘thân bất do kỷ’, là rất có đạo lý, phải mỗi người ai cũng là loại giống như tôi, vướng víu.

      Lý Bồi Cổ, tư nhiên có trách nhiệm của , thể trốn tránh.

      Chẳng qua trước kia tôi hiểu điều này, cho nên mới phát ra chút hy vọng hảo huyền.

      Xem ra việc lớn lên phải là chuyện tốt — dĩ nhiên, hai khối thịt trước ngực là ngoại lệ.

      Lý Bồi Cổ có đến gặp tôi cũng coi như xong, dù sao tôi cũng muốn biến thành Hổ Đông Bắc bị vay xem.

      Trải qua đêm hôm đó, cứ như phải nín tiểu cả ba tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng tìm được bồn cầu để xã, “Rào rào” tiếng nước xã chạy liên tục ra, muốn ngưng cũng ngưng được.

      Tôi cũng biết mình ở trong căn phòng lầu các bao lâu — những người này ngay cả đồng hồ cũng để lại cho tôi cái.

      Bất quá sao, người xưa lấy dây thắt gút lại để đánh dấu việc, tôi lấy thời gian đổ bô được mấy lần để tính thời gian.

      căn bản, cứ ba ngày tôi nặng lần.

      Dựa vào mấy lần có em bị xông cho ngất đưa vào bệnh viện, xem ra tôi ở trong đây cũng hơn nữa tháng rồi.

      Hơn nữa tháng, tôi như tuổi xuân mới nở của hoa màu gà, cứ như vậy mà héo rồi.

      Tôi bên gậm thịt bên lại cảm thán.

      Ở trong căn phòng này rất nhàm chán, tôi bắt đầu ảo tưởng đến chút phát sinh ngoài ý muốn.

      Tỷ như có người sao hỏa đến đánh chiếm trái đất, tỷ như nhà họ Lý bị cơn gió lốc lớn cuốn tới tận sa mạc, tỷ như Lý Lý Cát bỗng nhiên xuất cứu tôi ra.

      Phải thừa nhận, tôi thích nhất chính là cái khả năng cuối cùng, bởi vì nếu Lý Lý Cát cứu được tôi ra, chúng tôi có thể tiếp tục suy nghĩ bậy bạ triền miên, cấu kết bậy bạ, thầm to , nhào nặng thở dốc.

      Đó là có bao nhiêu vui vẻ lành mạnh.

      Tôi thích.

      Hôm nay, tôi nhắm mắt tưởng tượng cơ thể rắn chắc thuần khiết của tiểu xử nam Lý Lý Cát làm nước miếng chảy ra ước hết nữa cái gối đầu, cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng lộn xộn.

      Chẳng lẽ tiểu xử nam Lý Lý Cát của tôi trở về muốn nhào nặng thở dốc với tôi rồi hả?

      Tôi phấn chấn lên, nước miếng chảy ước bên mông, cái gối đầu cũng ướt hết.

      Nhưng lắng nghe cẩn thận, thấy đúng lắm, đây phải tiếng động mở khóa, mà là tiếng động có người mở cái cửa .

      cánh cửa sắt có mọt cái cửa , thức ăn và nước uống hằng ngày của tôi đều được đưa vào từ cái cửa đó.

      Chẳng lẽ là đưa cơm?

      thể nào, tiếng trước tôi vừa mới nặng lần.

      Tôi tự biết , dù sao số người bị xông ngất xỉu cũng có thể chất đầy cái hồ bơi rồi, bọn họ có can đảm đến mức cho tôi ăn nhiều để gia tăng hệ bài tiết của tôi làm hy sinh thêm càng nhiều em của bọn họ.

      Nghe đầu bếp trong nhà bị vô số vũ khí uy hiếp bắt ông phải nghiên cứu làm sao mà làm món thịt như thế nào mới có thể làm bài tiết của tôi giảm đến mức thấp nhất.

      Đủ thấy lực sát thương của tôi mạnh cở nào.

      Tôi thấy tự hào.

      Tiếng động này quá bí , lòng hiếu kì của tôi nhịn được ngày càng tăng lên, xuống giường, kiễng mũi chân lén lút di chuyển gần về phía tiếng động phát ra.

      May là khóa xích sắt đủ dài, vừa đủ cho tôi đến trước cánh cửa.

      Tập trung nhìn vào, cái cửa để đưa cơm có người ở bên ngoài từ từ mở ra.

      Vội vàng cuối xuống đất, cái mông hương lên trời, tập trung tinh thần, cái ánh nhìn tập trung giống như Tiểu Vũ Trụ có thể thiêu cháy đồ vật.

      Tôi dám khẳng định, tuyệt đối là có người đến rình xem tôi.

      Buồn cười, cho tới bây giờ cũng chỉ có Bất Hoan tôi rình coi người khác, bây giờ nếu như bị người ta rình côi, tôi đây làm sao còn có thể còn chỗ đứng giang hồ đây?

      Cho nên tôi dùng ánh mắt người giang hồ gọi là “Đôi mắt Hoa Đào giết chết người” đôi mắt thần ti hí.

      Cái cửa dùng để đưa cơm cuối cùng cũng mở ra.

      Tôi nhìn thấy đôi mắt.

      Trong sáng quyến rũ, đuôi mắt hơi nhếch lên, chợt đảo quanh mang theo chút trong trẻo lạnh lùng, nhưng khi trở về vị trí cũ lại tràn đầy vẻ xinh đẹp.

      Đôi mắt quen thuốc đến làm cho tôi bị chấn động.

      Đó là. . . . . . . . .

      ý nghĩ chợt xuất trong đầu tôi, ánh mắt trong hốc cửa lại thấy nữa.

      Ánh trăng cũng bị cả tàng gác kín bưng này phá tan , mỗi món đồ vật cũng như mắt sức sống, vắng vẻ đến tĩnh lặng.

      Chuyển mới xảy ra vừa rồi cứ như chỉ là ảo giác.

      Tôi ngồi chồm hổm mặt đất, cho đến khi hai bắp chân cảm thấy như có vô số kim đâm vào chân, mới giật mình bình tĩnh lại.

      Ngồi chổm hổm khá lâu, chân tôi tê đến mức như còn là của mình nữa rồi.

      Tôi tĩnh bước bước trở về giường, cuộn tròn người lại, hai tay liên tục xoa bóp chân.

      Chân như phải của mình, cặp mắt kia cũng phải của mình.

      Trong tầng gác chỉ có cửa sổ , mặc dù có gắn song sắt, nhưng ánh sang vẫn có thể len vào, lượn lờ ở sàn nhà.

      Sàn gỗ cũ kỹ, đặc biệt phủ đầy bụi bậm theo năm tháng.

      Giữa hai tấm ván gỗ có khe hở, giống như là lúc nào cũng có thể trồi lên bất cứ thứ gì.

      Trong đầu tôi, càng ngừng trồi lên số thứ.

      Tôi cứ nhìn như thế, rồi trước mắt trở nên hốt hoảng.

      Ngày hôm sau, đến lượt trai tài xế đến đổ bô giúp tôi

      Bất quá vận may của ta khá tốt, bởi vì tôi có chuyện trong lòng, chút phân ra, giọt nước tiểu cũng chảy.

      Từ tôi trêu đừa ta cho tới lớn, ta cũng coi như là cánh tay phải hay cánh tay trái của Lý Bồi Cổ hẳn nên cái gì cũng biết.

      Cho nên tôi quyết định hỏi thăm ta: “ tầng gác này, còn có khác đúng ?”

      Nghe vậy, gương mặt trai tài xế lên nụ cười may mắn vì thoát được việc vị xong ngất lại tự dưng lên vẻ mất tự nhiên.

      Như thể có thể hiểu được chuyện.

      Với cái cặp mắt quen thuộc kia, mất tự nhiên của trai tài xế, và lời của bà chủ.

      Chuyện quá ràng.

      Nhưng đồng thời, chuyện cũng trở nên phức tạp rồi.

      Đối mặt cới chuyện phức tạp, tôi muốn suy nghĩ quá nhiều, cho nên chẳng qua chỉ ngồi yên lặng chờ đợi.

      Tôi nghĩ, nếu như Lý Bồi Cổ muốn đến tìm tôi, muốn cho tôi biết chuyện gì, đến.

      Song liên tục mấy ngày trôi qua, chuyện gì cũng có phát sinh.

      Thôi cũng được, việc đến tìm tôi, tôi cũng tìm việc, tránh khỏi phải phiền muộn.

      Tôi nghĩ đến, lo ăn cơm người ta vừa đưa lên.

      Bất quá hôm nay cơm này có chút lạ, sau khi ăn xong, tôi lập tức muốn nặng rồi.

      Vội vàng ngồi lên ống nhổ, hừ hừ Hmm hắc hơn mười phút đồng hồ sau, cuối cùng cũng đến chất thải trong bụng bài tiết ra hết.

      Sau khi cho ra hết đáng lẻ cả người phải cảm thấy nhỏm, nhưng sao đầu tôi co cảm giác choáng vàng có sức.

      Chẳng lẽ bị ảo giác rổi sao?

      Tôi vội vàng vào quần vào chỉnh tề, lấy nắp đậy lại, ngặn chặn khí độc lại, rồi quay lại nằm lên giường.

      Ai ngờ vừa nằm xuống, cơn buồn ngủ cứ như thủy triều đánh tới, quả muốn chống cự được.

      Có chuyện đúng lắm.

      Chẳng lẽ trúng bẫy rồi hả?

      Tôi nhìn trời than tiếng, tại sao lần nào cũng dùng thuốc ngủ? Có chút thiếu sáng tạo biết ?

      ra bất quá Bất Hoan tôi còn thảm hại hơn, lần nào cũng thua bởi thuốc ngủ, là tật xấu.

      muốn la lên kêu người đến hổ trợ, cửa bổng dưng mở ra, có người từ từ bước vào.

      Tôi mở mắt ra, đối diện với đôi mắt quen thuộc, thế nhưng lúc này ánh mắt lại ánh lên tia sáng quỷ mị.

      là Kim Cơ?” Tôi ra mình đoán ra.

      “Đúng vậy.” ta thẳng thắn thừa nhận, chẳng qua tôi cảm thấy ta cũng có lý do gì để giấu diếm.

      “Ông chủ giàu có mua , chính là Lý Bồi Cổ?”

      ra cái vấn đề này khá dư thừa, nhưng giờ phút này tôi phải kéo đai thời gian chút.

      Nguyên nhân rất đơn giản — tay Kim Cơ cầm bình thuốc .

      Dĩ nhiên tôi đơn thuần cho rằng đó chỉ là quả sơn trà ngâm đường Tứ Xuyên trị ho rồi.

      “Đúng, Bồi Cổ chính là ông chủ mua tôi.” Giọng Kim Cơ mang theo chút mềm mại, giống như lớp da bánh trồi làm bằng gạo, chẳng qua để lâu, có hơi lạnh, ngụm nuốt vào, giống như nó có thể dính vào thực quản, làm cho người ta cảm thấy có chút thoải mái: “Đồng thời, ấy cũng chính là người tôi , là người duy nhất mà cả đời này tôi , là người đàn ông tôi muốn vĩnh viễn ở bên cạnh.”

      Tôi lên tiếng, chỉ nhìn Kim Cơ.

      Bà chủ, Lâm Lam, còn có Lý Lý Cá rất đúng, ánh mắt ta rất giống tôi.

      Nhưng mà gương mặt Kim Cơ, so với tôi hoàn mỹ hơn.

      phải gương mặt tôi có tỳ vết, mà là có khuyết điểm.

      Ví như, sóng mũi của tôi chỉ hơi nhô ra nho , làm mất đường nét gương mặt; ví như môi của tôi, có vẻ hơi mỏng chút, xứng với cái càm; ví như cái trán của tôi, quá cao, quá đầy, đủ xinh xắn.

      Mặt của tôi, có rất nhiều khuyết điểm.

      Nhưng Kim Cơ lại giống như thế.

      Cái trán, lông mày, gương mặt, miệng, lỗ tai, cổ và cả tay chân của ta đều rất hoàn mỹ.

      Mỗi đường nét, mỗi tấc da, từng cái lỗ chân lông đều tìm ra được bất kỳ thiếu sót nào.

      Cũng bởi vì, ánh mắt của ta, cũng xuất sắc.

      Giống như hai viên bảo thạch quý giá đính ở đỉnh núi.

      Tôi thưởng thức người đẹp, mà người đẹp lại tính toán đưa tôi vào chỗ chết.

      chính là Hà Bất Hoan, đúng .” ta hỏi.

      Tôi hít sâu hơi, sau đó, tựa như cái trống lắc liên tục: “ , hoàn toàn nhận nhầm người.”

      Rất ràng, Kim Cơ đến chính là để giết Hà Bất Hoan, bây giờ tôi mà thừa nhận, chẳng phải là muốn chết?

      Nhưng Shakespeare : người đẹp phải là quả bí đao ngu ngốc.

      Kim Cơ ngu ngốc, người ta thăm dò hết tất cả rồi mới đến.

      ta tới trước giường của tôi, ngồi xuống, tôi phải vươn tới đôi mắt của tôi.

      Ngón tay của ta, nhợt nhạt mảnh mai, chợt nìn thấy đầu ngón tay, giống như cây kim bén nhọn, tôi bất chợt nhấm mắt lại.

      Mí mắt truyền tới lạnh lẽo cùng chút run rẫy từ đầu ngón tay đó: “Đôi mắt này, chính là đôi mắt này, ấy mỗi lần nhìn tôi, chính là nhìn đôi mắt này, quả nhiên sai, ấy chính là nhớ về , ra tôi chỉ là thế thân.”

      Trong nháy mắt, tôi xác định được chút chuyện tính mình sớm biết.

      “Hà Bất Hoan, có thể hiểu được loại tâm tình này ? Tôi vốn cho rằng mình rốt cuộc cũng có hạnh phúc, tôi có thể đợi ở bên cạnh người đàn ông tôi , có thể vui vẻ cả đời. Nhưng mà. . .Tại sao, bất quá tôi chỉ đến nhìn cái, xác định chút chuyện, ấy là bắt tôi ra , ấy đuổi tôi ! ! ! Tiền, đúng vậy, ấy cho tôi rất nhiều tiền, nhưng mà bây giờ cái tôi muốn phải là tiền, hiểu ? Tôi muốn chính là ấy, tôi muốn chính là Bồi Cổ, tôi chỉ cần ấy! ! !”

      Trong giọng của Kim Cơ là tuyệt vọng cùng với điên cuồng, mà sức của bàn tay nền mí mắt tôi cũng càng ngày càng mạnh, giống như muốn móc đôi mắt tôi ra vậy.

      đau đớn ở mắt đánh thẳng vào trí óc tôi, tôi giãy dụa co người về phía sau.

      Mí mắt hơi hé ra, trước mắt là mảng mờ ảo, lức sau mới thấy được gương mặt vặn vẹo của Kim Cơ: “, thể hiểu được, tôi và giống nhau, là người , mới chính là người mà ấy luôn nhớ nhung, dĩ nhiên thể hiểu được. Nhưng mà sao, sao. . . . . Cho dù là người , tôi là thế thân, nhưng là nếu như còn ở thế giới này, ấy nhất định muốn giữ tôi lại, thông qua tôi mà hoài niệm về , đây là việc duy nhất mà ấy có thể làm, như vậy, tôi liền cần phải rời . . . . . Đúng vậy, chỉ cần chết.”

      xong, bổng nhiên Kim Cơ tiến lên, chợt kéo càm của tôi lên, đẩy miệng của tôi ra, dùng sức đổ chất lỏng trong cái bình vào trong miệng của tôi, động tác mang theo tính thần bất thường mà lúc này lạ đặc biệt nhanh chóng quyết đoán.

      “Nhìn , ấy rất quan tâm , mỗi ngày đều tự mình thử độc trong thịt và nước mang đến cho , xác định thức ăn nước uống có gì mới để cho người ta mang lên. Nhưng mà ấy thử ra được trong thức ăn có thứ khác phải thuốc, tôi biết người rất lợi hại, nhưng là tại, còn sức để phản kháng! ! !” gương mặt Kim Cơ, tràn đầy vẻ hung ác. giống như con giao sắc lạnh dữ tợn, ta nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, giống như ánh dao, dao hạ xuống, muốn cắt hết thịt của tôi.

      Tôi biết nguyên nhân Lý Bồi Cổ muốn thử độc cho tôi — Trong căn nhà này, người muốn giết tôi quả nhiều kongo kể xiết, thể đề phòng.

      Nhân phẩm thấp chính là có kết quả như vậy đó! ! !

      Tôi tự mặc niệm cho chính mình.

      Tựa như lời Kim Cơ , tôi bị cơn buồn ngủ mạnh mẽ ập tới, tay chân cũng còn sức lực, chỉ có thể cố hết sức khép chặt cổ họng, để cho chất lỏng đậm đặc đắng chát này chảy vào.

      Nhưng là còn kịp nữa rồi, vẫn có ít độc chảy được xuống bụng.

      Nhất thời, trong bụng tôi như có thanh đao nhọn, ngừng giãy dụa.

      Trong lúc tầm mắt tôi mơ hồ, thấy được gương mặt vặn vẹo dữ tợn của Kim Cơ, ánh trăng sàn nhà, cong có . . . . Cái ống nhổ trong góc.

      Phải đánh cược lần cuối cùng, sống hay chết đều là nhờ cử động này.

      “Tử Kỳ! ! !” Tôi cao giọng gọi tên ta.

      Đây là tên của Kim Cơ.

      Giống như tôi lường trước, Kim Cơ thất thần trong chốc lát, kiềm chết ở tay tôi được nới lỏng.

      Nhân cơ hội này, tôi cầm cái gối lên, dùng hết tất cả khí lực ăn thịt, bất thình linhg ném mạnh về phía cái ống nhổ.

      Cái gối bay chính xác đập vào cái ống nhổ, cái ống nhổ lay động mấy cái, rốt cuộc cũng ngã xuống nền nhà.

      Vào nhiều năm sai, nhớ lại cảnh tượng thảm thiệt năm đó, tôi vẫn còn sợ hãi trong lòng như cũ.

      Sau khi cái ống nhổ bị ngã sàn nhà, chất bài tiết chảy ra, nhất thời, khí độc màu đen dâng lên cuồn cuộn, giương nanh múa vuốt đánh về phía chúng tôi.

      “Tôi chỉ nghe Kim Cơ kêu “A” lên tiếng, nhất thời mắt trợn trắng, bọt bép trào ra, té nằm mặt đất, chân tay co rút mấy cái, bị xông cho ngất .

      đau nhứt trong bụng cùng với mùi hôi thối của chất bài tiết xông tới đồng thời bị kích cùng lúc khiến cho tôi hít thở thông, làm cho ý thức của tôi từ từ mất .

      Ở trước giây cuối cùng trước tôi rơi vào bóng tối, tôi nghe thấy ở dưới lầu truyền tới tiếng la như ngày tận thế: “Người đâu mau tới đây được rồi, cái bô bị đổ, mau đeo mặt nạ chống độc lên! ! !”

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Phần 2 Điều thứ hai chiến binh vui

      Chương 21


      Tôi cảm thấy mình giống như mới vừa vượt qua đường hầm rất lớn, tối đen, trong đường hầm có bất cứ vật cản nào.

      Tôi thấy rất nhiều giấc mơ.

      Giấc mơ đầu tiên là mơ thấy có cái mông gà to cái khay.

      Đừng tưởng cái mông của con gà có thịt, khi cơn đói đến lấy cái mông của tôi ra ăn cũng khác lắm.

      ngoài dự liệu tôi há miệng cắn cái mông đó ăn, bỗng nhiên trận gió quái lạ thổi qua, cuốn cái mông gà tôi thưởng thức.

      Tôi muốn khóc lên, lại phát trước mặt xuất hàng loạt cái mông của con người xếp hàng chỉnh tề.

      Tạo thành mảng trắng xóa dưới ánh mặt trời, ánh sáng phản chiếu lên bề mặt trơn nhẵn tạo nên vẻ sáng bóng mê người.

      Hắc hắc hắc, Hà Bất Hoan tôi ngay cả mơ cũng càng lúc càng có khẩu vị nặng.

      Bất quá khi người lên cơn đói cồn cào, quản cái gì là mông gà cái gì là mông người, mông nào có thịt chính là cái mông tốt.

      Theo Hà Bất Hoan tôi gậm nhầm.

      Vật nào hiếm tất quý, giữa vườn mông sáng bóng tôi chọn lấy cái mông có màu chocolate, ha miệng định cắn xuống, chủ nhân của cái mông chocolate chợt quay đầu lại.

      Dĩ nhiên chính là Tiểu Hắc! ! !

      bóp chặt cổ của tôi, bộc phát cơn giận nhẫn nhịn trong khoảng thời gian ngắn, quát lên: “Mang Tiểu Thủ trả lại cho tôi! ! !”

      Làm cho tôi sợ hãi trận, nỗi sợ đó xuyên qua cả giấc mơ.

      Giấc mộng đầu tiên mang theo ánh sáng mờ ảo, mờ đến mức ngay cả lỗ chân lông cũng nhìn thấy được.

      Sau đó, tôi nhìn thấy Cảnh Lưu Phái, mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi, quần vải kaki, mới tóc rồi bù, làm cho người ta sinh ra dục vọng muốn đụng chạm.

      Nhưng nhìn thấy được mặt , vì đứng cách tôi rất xa.

      nhìn tôi, trong mắt mắt trống rỗng.

      mở miệng, giọng rất rất , : “Bất Hoan, em như thế.”

      Tôi muốn gì đó, nhưng trong cổ họng nghẹn lại ra được câu nào.

      Cảnh Lưu Phái lùi từ từ về phía sau, dần dần biến mất trong làn sương khói, tôi muốn chạy theo, nhưng mà biết sao lại bỗng nhiên suất đôi tay cứng như thép bóp chặt cổ của tôi.

      Chủ nhân của đôi tay đó chính là Bạch Triển Cơ.

      Trong mắt của có cảm xúc, nhưng lại giống như miến bọt biển khổng lồ, từ từ hút toàn bộ máu của tôi.

      Sau đó, biển hoa mạn châu sa đầy trời bay vọt về hướng tôi, màu đen nhánh của đất, màu đỏ tươi của hoa, bộ xương trắng bên ngoài nhuộm đầy vết máu loang lổ.

      Ở vào lúc tôi sắp thở nỗi, lại có mùi thơm nhàn nhạt của hoa Diên Vĩ (hoa Iris), kéo tôi quay trở lại từ con đường chết.

      Chính là Lý Lý Cát.

      Đôi mắt xinh đẹp của nhìn tôi, từng câu từng chữ: “Bất Hoan, đời này, tôi bao giờ buông tay em ra nữa.”

      Nhưng lời vừa dứt, cơn gió xen lẫn những hạt cát thổi qua, trong nháy mất biến mất thấy đâu.

      Trong giây lát, cảm giác độc ập tới tôi, giống như thế giới này còn ai có thể cho tôi dựa dẫm vào nữa.

      Tôi cứ tiếp tục về phía trước, phát trong bão cát ánh đèn ấp ám màu vỏ quýt.

      Đó là ánh đèn hắc ra từ bên trong căn phòng đằng trước.

      Tôi men theo ánh đèn vào, thân thể như đột nhiên biến lại.

      Bỗng nhiên tôi nhớ ra, đây phải là mơ, mà là tôi nhớ lại.

      nhớ lại rất ràng.

      Khi đó tôi chỉ mới 14 tuổi, vào ngày nào đó tôi ngang qua căn phòng của Lý Bồi Cổ, lại phát cầm tấm hình, vẻ mặt đó của , tôi chưa từng thấy qua bao giờ.

      Giống như là màu sắc tâm tối nhất của đau buồn.

      Tôi lén lút tới phía sau lưng , tôi nhìn thấy, cầm tấm hình người phụ nữ xinh đẹp trong tay, gương mặt xinh đẹp này làm cho người ta vừa gặp lền có cảm tình.

      tay người phụ nữ ôm đưa bé mới sinh, mà tay khác nắm tay bé trai.

      Xem ra, đó là hình lúc của Lý Bồi Cổ.

      Mà người phụ nữ kia. chính là mẹ — Lữ Phối Kiều.

      Tôi chưa từng được gặp Lữ phu nhân, vào lúc trước kia tôi đến, bà ấy chết bởi bị bang khác ám sát.

      Tôi từng loáng thoáng nghe qua người làm trong nhà nhắc tới, vào lần, lúc hai em Lý Bồi Cổ và Lý Lý Cát đến trường.

      Với tấm tính của đứa trẻ, tôi từng khéo léo hỏi chuyện này với Lý Lý Cát, nhưng lắc đầu, lúc đó mình còn quá , đối với chuyện này có chút ấn tượng nào.

      Nhìn biểu tình của , giống như dối.

      Lý Bồi Cổ nhìn tấm ảnh của mẹ, gương mặt dịu dàng như muốn nở hoa, song trong vẻ mặt dịu dàng đó, lại mang theo chút đau buồn vơi.

      biết tại làm sao, hình ảnh đó của làm cho tôi đau lòng, nhưng tôi biết phải làm gì, chỉ có thể yên lặng đứng bên cạnh nhìn .

      Đúng vào lúc tôi cho rằng mình đứng mãi như thế, Lý Bồi Cổ bỗng nhiên đưa tay ra, ôm lấy eo tôi.

      Đầu tựa vào trước ngực tôi, hít thở nhàng, bộ ngực của tôi, hình như có thể bị hơi thở của làm tổn thương, cứ tùy thời có thể bị chốc da ra.

      “Bất Hoan em có thấy sợ hãi ?” Ngay lúc đó hỏi tôi.

      “Sợ hãi cái gì?” Tôi hỏi.

      “Sợ có ngày, người mà em thương bị người ta giết, biến mất hoàn toàn ở thế giới này.” Giọng của mang theo buồn bã, ngay cả như thế, ở ngay vào lúc đó, tôi vẫn thấy đó như là thanh của trời như cũ.

      sợ.” Tôi nhớ mình trả lời như thế.

      “Tại sao?” hỏi.

      “Bởi vì em dùng hết toàn lực, dùng tính mạng của mình, bào vệ người em .” Tôi với khí phách vạn phần, nếu phải suy nghĩ cho cái đầu của Lý Bồi Cổ ở trước ngực, tôi nhất định vỗ ngực để gia tăng thêm hiệu quả diễn kịch.

      Khóe miệng kéo lên, nhưng trong mặt lại mang nụ cười: “Nhưng mà Bất Hoan, rất sợ, tận mắt nhìn thấy người thương nhất chết , sợ rồi. . . . . thể, cũng dám trải qua chuyện như thế lần thứ hai, em hiểu ? Bất Hoan.”

      Tôi hiểu, luôn luôn hiểu.

      Chỉ nhớ , đêm hôm đó, ôm tôi rất lâu.

      Sau khi hồi tưởng kết thúc, tôi tỉnh dậy cách tự nhiên.

      Đầu óc tôi rất tỉnh táo, có chút hỗn loạn nào.

      Trước mặt là màn ánh sáng chói mắt, tôi hiểu ra đây phải là căn phòng tầng gác hẹp tối tắm, mà là căn phòng trước kia của tôi.

      Tôi di chuyển ánh mắt, dò xét từng góc trong căn phòng.

      Từ khi giả dạng thành Tiểu Thủ đến giờ, tôi ngủ ở căn phòng của người làm, cũng chưa có cơ hội vào phòng của chủ nhà, cho nên, đây là lần đầu tiên tôi trở lại phòng của mình từ lần rời kia.

      Tôi vốn cho rằng, tất cả đồ đặc của tôi đều bị Lý Bồi Cổ ném hết ra ngoài rồi.

      Nhưng mà có, bàn trang điểm của tôi, nước hoa của tôi, hộp trang sức đeo tay của tôi, túi trang điểm của tôi, tất cả đều là của tôi, vẫn nằm nguyên ở vị trí cũ, có bất kỳ thay đổi nào, giống như đoạn thời gian kia chưa từng xảy ra.

      Mà Lý Bồi Cổ, ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường tôi.

      Tôi cho rằng câu tầm thường nhưng lại là câu mở đầu rất tự nhiên như — “ tỉnh?”

      Nhưng .

      Hai chân Lý Bồi Cổ gác lên nhau, đôi mắt nhìn tôi, mang theo màn sương mỏng.

      Tôi bị nhìn đến mức muốn dựng cả lông lên, đến cuối cùng, chỉ có thể nuốt nước miếng, tự động khai báo: “Vâng, tôi tỉnh.”

      Mohamed : Núi ở bên tôi, tôi tự tìm núi.

      Hà Bất Hoan tôi : đẹp trai trêu đùa tôi, tôi tự trêu đùa đẹp trai.
      người qua đường thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :