1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Phần 2 Điều thứ hai chiến binh vui
      Chương 14


      Thừa dịp mì ăn kiền kia té xuống bị thương, sức chiến đấu giảm xuống, tôi cầm lấy cái muổn múc canh bằng gỗ, dùng lực gõ mạnh vào đầu .

      Dùng cục gạch vàng kim khảm kim cương đối phó với giống giết gà dùng dao mổ trâu, tôi làm được.

      Chỉ thấy mắt mì ăn liền kia trợn trắng, chết ngất ngay tức khắc.

      Mới vừa xử lý xong tên này, nóc nhà lại rầm rầm sụp xuống mảng lớn, ba bôn mì ăn liền liên tục rớt xuống.

      Lấy sai lầm của mấy nàng dâu là tự cho mình đẹp như thiên tiên, mà sai lầm của mấy mì ăn liền ở chỗ là bọn họ quá tin tưởng vào cái nóc nhà.

      đoàn mấy mì ăn liền này, là phải xem TV nhiều hơn, cho rằng mấy cái nóc nhà đều chắc chắn như vậy sao? thấy trong các cảnh quay mấy diễn viên đều được mang dây thép à?

      biết thưởng thức.

      Ở trong khí trần ngặp tro bụi, tôi cầm gáo nước gõ mỗi mì ăn liền cái, thoải mái àm gõ cho đến khi bọn họ choáng váng.

      Sau đó, lấy cái ghế ngồi ở trong góc, đợi mấy thêm mấy mì mì ăn liền tiếp tục sa lưới.

      Đây mới gọi là ôm cây đợi thỏ.

      Khi nóc nhà hoàn toàn sụp xuống, trong phòng cũng chất đầy thi thể của mấy mì ăn liền.

      tính nghịch vẽ mấy hình người bọn họ, bỗng nhiên nhớ tới Lý Lý Cát.

      Vội vả lao ra, lại thấy bên ngoài đồng ruộng, đồng loạt đứng hằng đều là người của bang Thanh Nghĩa.

      Tôi nhận ra, tất cả bọn họ đều là trở thủ đắc lực tinh của Lý Bồi Cổ.

      Mà khi Lý Bồi Cổ phái ra nhóm tinh , tôi hiểu ra, vô luận muốn làm cái gì, đều thành công.

      Quả nhiên, ở nơi xa xa trong màn đêm, có bôn người khiên cái bao tải to bước nhanh chạy .

      Trong bao bố đó, dĩ nhiên là Lý Lý Cát.

      Thế mà lại đêm Nhị Đương Gia bỏ vào cái bao bố có khí chất như vậy, sau chuyện này tôi nhắc Lý Lý Cát trừ tiền lượng của bọn họ.

      Cầm đầu nhóm người kia mà người toàn thân mặc đồ đen mang theo gương mặt như thấy kẻ thù giết cha tên Tiểu Hắc, là trợ thủ đắc lực của Lý Bồi Cổ, nhìn tôi, trong mắt mang theo tia chán ghét cũng khinh thường: "Bất Hoan, chúng tôi mang nhị thiếu , nếu là người thông mình nên trở về nhà ngủ !"

      Kỳ trước kia Tiểu Hắc rất có hảo cảm đối với tôi, từ đến lớn, tôi trộm vô số cái quần lót của , nhưng chưa từng thấy trách mắn tôi.

      Nhưng tại, dưới toàn bang đều coi tôi và dì Bích là , cho rằng tôi là nội gián núp hơn mười năm.

      Nghe thân phận của tôi ở bên trong bang lưu truyền có bao nhiêu là phiên bản.

      , tôi là con ruột của dì Bích, cha tôi bị Lý Phong giết, cho nên mẹ cọn bọn tôi núp nhiều năm, cuối cùng giết chết Lý Phong.

      Hai, tôi và dì Bích là đôi bách hợp, vì tương lai tốt đẹp, chúng tôi liên thủ loại bỏ Lý Phong vật cảng trở này.

      Ba, tôi là đứa con trước kia bị Lý Phong vứt bỏ, bởi vì có được tình thương của cha nên tình nguyện hại chết ông.

      Nghe cái phiên bản thứ ba được ủng hộ nhiều nhất, cho nên sau khi tôi và Lý Lý Cát công khai quan hệ, dưới trong bang là mảnh sầu thẩm thảm thương, là xém chút nữa chập nhận được mà kéo bè kéo lũ ra ngoài đánh nhau rồi.

      Dù sao, đó cũng là em cùng cha khác mẹ.

      Loạn cái gì đó.

      "Tôi trở về phòng ngủ, chỉ cần các người để Lý Lý Cát lại." Tôi phóng cái gáo nước ra, lấy ra cục gạch hoàng kim khảm kim cương.

      Vô nghĩa, ngủ chính là phải có hai người ngủ mới có ý nghĩa nha.

      Tiểu Hắc nhíu mày, mặt lộ vẻ tức giận, nhìn ra được, dùng rất lớn sức mạnh ý chí mới có cắn xuống cái cổ của tôi: " cái tên phản bội này, nếu phái có lệnh của đại thiếu gia, trước tiên tôi chặt cái đầu của đem bái tế đại ca!"
      Ừ, xem ra người bang Thanh Nghĩa vẫn hận tôi thấu xương.

      Mắt thấy Lý Lý Cát bị khiên càng lúc càng xa, có thời gian chuyện vô nghĩa với , tôi làm cái động tác giả, vượt qua Tiểu Hắc, lấy vận tốc ánh sáng chạy về phía Lý Lý Cát trong cái bao bố.

      Chưa chạy được vài bước, phía sau lại truyền đến tiếng gầm thết của Tiểu Hắc: "Xem đây!"

      Nhìn thấy bay tạo ra đường cong parabon tuyệt đẹp, tôi thở dài lắc đầu: "Tiểu Hắc ơi là Tiều Hắc, như thế nào cái tốt học, lại học theo cái ngốc của Lý Lý Cát cái loại đánh lén mà luôn nhắc nhở người khắc thế này?"

      Vừa dứt lời, bị tôi trả lại cước, "Phù phù" tiếng bay vào trong cái giếng nước.

      Thừa dịp những tinh còn lại bị bần thần vì cước dùng hết sức kia của tôi, hai chân tôi biến thánh bánh xe Tank, chỉ mất hai ba bước đuổi đến cái bao tải di động kia.

      Bốn người khiên cái bao tải nhìn thấy tôi, gia tăng tốc độ nhanh hơn.

      Tôi cũng theo sát phía sau bám chặt bọn họ.

      Đại khái chạy được nữa dặm đường, tôi cảm thấy liều chết đuổi theo quá mất sức, liền giơ cục gạch lên, nhằm phía sau đầu của người tinh nhất mà ném tới.

      Nhưng tốc độ của bọn họ đồng nhất, tính ra vị trí là khó khăn lớn đối với cục gạch của tôi, nên cục gạch nện vào phía bao tải.

      Nhìn hình dáng, đúng là đầu của Lý Lý Cát.

      Lúc này, trong khí vang lên tiếng kêu thảm thiết của Lý Lý Cát: "Tên nào đập bể đầu tao? ! Tao lột da của mày! ! !"

      Bốn gả tinh dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi.

      Tôi xấu hổ cười cười, cước bộ tiếp tục nhanh hơn, lấy cơ hội thử lần nữa, giơ cục gạch lên nhắm phía sau đầu của gả tinh kia ném tới.

      Rút ra kinh nghiệm của bài học trước, lần này vừa vặn cái bị đập bể là đầu của gả tinh kia "hừ" cũng chưa được tiếng như bùn nhão té nằm ở mặt đất.

      Chú Lưu từng : ". . . . . . .Tất cả đều là ý trời, tất cả đều là vận mệnh. . . . ."
      Tôi đồng ý với nhưng lời mang đạo lý thâm sâu này.

      Ý của tôi là, cái gả tinh bị tôi ném bể đầu chính là người khiêng đúng ngay vị trí đầu của Lý Lý Cát.

      ngã xuống, đầu Lý Lý Cát mất điểm tựa, nên cũng theo nện xuống mặt đất.

      Giữa đồng ruộng lại vang lên tiếng gầm thét của Lý Lý Cát: "Tên nào làm tao ngã? ! Tao lấy đầu mày! ! !"

      Ba tên tinh còn lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi.

      Tôi muốn bị lột da, cũng muốn mất đầu, biện pháp duy nhất chính là. . . . . .Tiêu diệt nhân chứng mục kích.

      Vì thế, tôi thở sâu, sâu ba tiếng "thùng, thùng, thùng", mỗi tiếng vang là gả tinh bị ném bẻ đầu té nằm sấp xuống đất.

      Đúng là kẻ thông minh luôn nghĩ đến nghìn điều.

      Kết quả của việt làm như thế là trong nháy mắt cả người Lý Lý Cát đều té nằm ở đất.

      Mà vị trí té ngã, vừa lúc lại có mấy khối tảng đá sắc nhọn.

      Giữa đồng ruộng, lại lần nữa giọng mang theo lửa giận ngút trời có thể thiêu rụi cả thế giới: "Mặc kệ kẻ làm hại tao là ai, tao đều cho kẻ đó sống bằng chết! ! !"
      Toàn thân tôi run lẩy bẩy.

      Thôi, tạm thời vẫn là nên tháo cái bao tải đó ra.

      Lúc này, đám tinh kia đuổi tới, vây xung quanh tôi thành vòng tròn.

      Bọn họ cầm vũ khí, ánh mắt lạnh lùng tới gần tôi.

      Tuy lực sát thương của cục gạch lớn, nhưng cái đầu quá , khi chọi có thể chiếm được chỗ tốt, nhưng trong tình huống hiên tại khó mà được.

      Tôi đưa mắt nhìn tay phải cầm cục gạch, lại liếc nhìn tay trái đở bao tải chứa Lý Lý Cát, trong đầu nhất thời nảy ra chủ ý.

      Hét lớn tiếng, bạo phát toàn bộ sức mạnh của Tiểu Vũ Trụ, hét khàn hết cả cổ họng, tôi giơ Lý Lý Cát lên, coi như cây tre dài mà ra sức xoay tròn.

      Tạo thành vòng trong mấy gả tinh hoặc là bị đầu của Lý Lý Cát hoặc là bị chân Lý Lý Cát làm văng ra ngoài.

      Nhưng lực là tác động qua lại.

      cách khác, đầu và chân của Lý Lý Cát đều bị tổn thương nghiêm trọng.

      Việc này, Lý Lý Cát chỉ có thể ngừng liên tục kêu rên ra những am thanh nghe xuôi tai thôi.

      Lý Lý Cát là kiểu vũ khí có lực sát thương trong phạm vi lớn, nhưng quá hao sức cho việc sử dụng, lúc này mới quay được vòng, hai cánh tay của tôi đều mệt mỏi.

      Nhưng mà tập trung nhìn vào, phía sau còn có mấy gả tinh chạy tới.

      Tôi dùng mắt thương nhìn vào cái bao tải, chính xác mà , là nhìn Lý Lý Cát ở bên trong bao tải.

      Tiếp theo, khẽ cắn môi, dằn lòng, quay cái, quay người đưa chân đạp mạnh ra trước cái.

      Nhất thời, Lý Lý Cát như cái ống tròn đá bay cả đoàn tinh kia .

      Điểm duy nhất có thể hình dung la: Lý Lý Cát giống như trái bowling, nhím tinh giống như ky(bình gỗ), bị đụng ngã xuống rầm rầm.

      Lý Lý Cát, khổ thân rồi.

      Nhớ đến mũi chân, dẫm lên mặt của nhóm tinh nằm vật dưới đất, tôi ngang nhiên bước qua, khiêng cái bao tải lên, chạy như tìm gò đất cất kỹ.

      Nhưng là vừa mới cơi bổ day thừng ra, ở ben trong thấy mặt của Lý Lý Cát có cục xanh tím, trán còn có hai quả trúng cở lớn.

      Hiển nhiên là phiên bản trưởng thành của Tiểu Long Nhân(là nhân vật chú rồng con mà hội mọi người hay xem ý.)

      Tôi xác nhận chắc chắn là ngất rồi.

      Bất quá cho dù ở trong giấc ngủ mê, hàm răng của Lý Lý Cát vẫn cắn chặt, giống như muốn cắn xé thịt của người nào đó xuống vậy.

      Hy vọng phải là tôi.

      Đúng lúc này, bỗng nhiên vang lên tiếng súng, hòa với tiếng kêu la như xé lòng của Tiểu Hắc: "Nhị thiếu cẩn thận! ! !"

      Vội vàng tập trung nhìn vào, tôi phát viên đạn bay về phía đầu của Lý Lý Cát.

      giây đó, tôi cảm thấy Lý Lý Cát là đứa trẻ gặp nhiều xui xẻo nhất -- hôn mê thế này àm viên đạn vẫn buôn tha .

      Đây là hậu quả có bình thường tu luyện nhân phẩm.

      Chuyển còn kịp nữa, chút do dự, tôi nhanh chóng lấy cánh tay mình che ở đầu của .

      Đạn bay chuẩn xác vào cơ thể của tôi.

      Ngay tức khắc, ở cánh tay tôi truyền đến cơn đau nhứt như muốn nổ tung, làn da cả người đều đau đến nhanh chóng co rút lại, chỗ trúng đạn giống như truyền thẳng đến tim, ngừng run lên.

      Ngay tại lúc tôi đau đến muốn lên cơn sốc, lại có tiếng súng vang lên.

      Tôi lại khỏi gầm tiếng "Chết tiệt", đúng là muốn đoạt cặp mắt sở trường của tôi mà, nghỉ cũng muốn nghỉ! ! !

      Cắn răng đưa cánh tay còn toàn vẹn khác che ở đầu của Lý Lý Cát, quay đầu lại nhìn, cảm thấy viên đạn đột nhiên bay chệch hướng.

      Phát súng vừa rồi, là do mì ăn liền bắn về phía huyệt thái dương của Lý Lý Cát.

      Mà phát súng lúc sau này, là do Tiểu Hắc bắn về phía huyệt thái dương của loạt mấy mì ăn liền.

      loạt thi thể của mấy mì ăn liền nấc rắm nằm ở mặt đất, đêm nay, vận khí của bọn họ tốt lắm.

      Mà vận khí của tôi cũng tốt hơn.

      Tay bị thương, cuối cùng đỡ nỗi Lý Lý Cát, chỉ có thể đứng chỗ, tùy ý để nhóm tinh bang Thanh Nghĩa tiến lại gần.

      Tiểu Hắc vừa bò từ dưới giếng lên, dưới toàn thân đều ướt đẫm, vẫn ngừng nước, nhưng mà ánh mắt nhìn tôi, có chút nóng bỏng.

      "Cám ơn cứu nhị thiếu." Giọng điều của lạnh lẽo như vừa rồi.

      Cám ơn cám ơn, nhưng vẫn muốn mang người .

      tại, tôi có năng lực ngăn cản, chỉ có thể nhìn bọn họ khiêng Lý Lý Cát hôn mê .

      Tiểu Hắc lướt qua tôi, qua vài bước, bỗng nhiên quay đầu, trầm mặt trong chốc lất, đưa cho tôi bình thuốc , : "Cái này có thể giúp cầm máu rất nhanh."
      xong, xoay người ngay.

      Tôi gọi lại: "Khoan ."

      Tiểu Hắc quay đầu, trong ánh mắt đen tuyền có viết câu: Tôi biết co gọi tôi lại là muốn cám ơn nhưng kỳ cần cám ơn tôi bởi vì lương tâm của tôi kêu tôi làm như vậy, bất quá nếu như muốn cám ơn tôi tôi cũng hẳn từ chối nhưng mà nên chú ý đến phương thức cám ơn dùng phương pháp lấy thân báo đáp mà hoàn thành mong muốn của tôi.

      Tôi đón ánh mắt của , vươn tay ra.

      Bàn tay trắng trẻo như mảng tuyết trắng dưới ánh sáng của trăng, ngay ca đường gân cũng trở nên mềm mại.

      Tiếp theo, tôi mỡ miệng: "Ôi chao, ai, ôi, tôi này cho tôi bình thuốc này có ích gì, vẫn nên cho ít tiền , tôi muốn mua thịt ăn để bồi bổ thân thể."

      Dù sao, bây giờ có Lý Lý Cát bán mình đổi thịt, tôi chỉ có thể dùng tiền để mua.

      Sau khi xong, mặt của Tiểu Hắc, nhất thời đen như ngâm trong lọ mực hơn mười năm vậy.

      Ngay cả như vậy, bọn họ cũng mang Lý Lý Cát rồi.

      Nhưng tôi từ bỏ ý định.

      Điểm này, tất cả mọi người đều biết.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Phần 2 Điều thứ hai chiến binh vui
      Chương 15.1

      Sau cùng, Tiểu Hắc lòng dạ đen tôi chân đen tay đen vẫn để lại tiền cho tôi, cái gì tôi chỉ cần dùng cái bình kia là được rồi.

      F u c k y o u, Tiểu Hắc ơi, trước kia cho xem nhiều phim truyền hình như vậy, còn tưởng rằng chúng ta mặc đồ cổ trang đóng phim sao, chỉ cần bôi dược lên là được sao?

      CSI cho chúng ta biết, đạn nằm trong cơ thể rất là nguy hiểm! ! !

      Tôi chỉ có thể chịu đừng đầu bị choáng váng, mấy dặm ở núi gõ cửa nhà bà đỡ duy nhất trong thôn.

      Nhà bà đỡ chỉ có vị thầy thuốc, họ Đinh, 70 tuổi, tóc và râu đều hoa râm hết rồi.

      Cả đời này của thầy thuốc Đinh đều làm việc ở gian phòng khám này.

      Ông từng thấy qua loại bệnh xa xỉ nhất đó là chứng bệnh kén ăn của Tiểu Hoa có bím tóc đen.

      Ông từng thấy qua loại bệnh khủng bố nhất đó là chứng bệnh của Ngô Cẩu có ong vò vẻ ở trong cổ họng ở phía tây của thôn.

      Mà chứng loại bên mang hàm lượng khoa học kỹ thuật cao là ông được nhìn thấy qua vết thương của tôi.

      Cho nên trong quá trình xử lý vết thương thầy thuốc Đinh vô cùng hưng phấn, đôi mắt đực ngầu cũng trở nên phát sáng, bàn tay đày nếp nhăn run nhè , xem thần thái biểu tình kia còn có chút oán giận về cái khẩu súng mà tôi hiểu lắm.

      Sau hơn giờ, ông rốt cuộc lấy ra được viên đạn nằm trong cánh tay tôi, rồi băng bó vết thương lại.

      Hưng phấn hưng phấn, nhưng sau khi xong việc, thầy thuốc Đinh vẫn đưa tay ra đòi tôi phí trị liệu.

      Mà tôi có chuẩn bị từ sớm -- ở đường đến đây, tôi lấy bao xốp hứng số máu chảy ra từ vết thương.

      Đem bao máu đầy tràn cả ra ngoài đặt lên bàn, tôi hào phóng vỗ vỗ ngực, : " cần thối lại. . . . .Tiền dư."

      Sau đó, để ý đến râu bạc của thầy thuốc Đinh run rẩy, tiện tay mò tìm hai tờ tiền giấy mệnh giớ lớn trong ngăn kéo của ông rồi rời .

      Bao máu lớn kia của tôi đúng là có đủ giá trị, ông ấy được lợi rồi.

      đến bờ sông, tôi lấy tay hứng nước sông lên uống vài ngụm, ngăn chặn việc choáng đầu thình lình xảy ra.

      Nước sông lạnh lẽo chảy vào cổ họng, làm cho tinh thần hỗn độn tĩnh táo được vài phần.

      tại, là thời điểm phải ngẩm lại làm gì tiếp theo rồi.

      Tôi nhất định phải cướp Lý Lý Cát trở về.

      Ở trong ánh mắt mọi người, tôi và Lý Lý Cát nên ở bên nhau, tôi có liên quan đến việc ba của chết, hơn nữa, theo tôi hồ đồ khắp nơi, từ thiếu gia nhà giàu sa đọa thành ngưu lan nguy hiểm.

      Chỉ là, tôi và Lý Lý Cát, đều muốn ở cùng chỗ với đối phương.

      Đây là chuyện giữa hai người chúng tôi, ai cũng có quyền can thiệp.

      Cho nên, tôi quyết định phải đoạt lại.

      Nhưng việc này hề dễ dàng.

      Khẳng định Lý Bồi Cổ cũng đoán ra được tôi chịu dễ dàng buông tha như thế, giờ phút này nhà họ Lý tuyệt đối được canh phòng nghiêm ngặc, lại thêm thân thể tôi bị thương, trừ phi tôi muốn gặp Ngọc Đế, nếu vẫn nên yên tĩnh nghĩ ngơi vài ngày tốt hơn.

      Tôi cảm thấy nhóm mấy mì ăn liền cũng tìm tới được nơi này, nên tôi cũng thể ở lại cái thôn này nữa.

      Vì thế, vào lúc trời vừa mới tờ mờ sáng, tôi ở đường quốc lộ, ngăn lại chiếc xe khách chạy về hướng nội thành.

      Đưa cho người bán vé xe là túi máu lớn thay cho tiền vé -- hiển nhiên là máu đó lấy từ mấy mì ăn liền nằm hôn mê đất trong căn nhà cũ nát của tôi.

      Dù sao, sau khi trả tiền phí chữa trị cho thầy thuốc Đinh tôi cũng cần phải mua thịt ăn.

      Người bán vé xe có vẻ bình tĩnh, chỉ là sau vài phút choáng váng rồi xoa xoa hai bên thái dương -- rồi lại xoa lần nữa ở huyệt nhân trung giữa mũi và miệng.

      Sau giờ, tôi lại lần nữa rồi cái thôn núi trở lại nơi từng bắt đầu cuộc sống mới.

      Chỉ là năm đó, tôi có dì Bích làm bạn bên cạnh.

      Bước xuống xe, tôi thẳng vào trong tiệm bán thức ăn nhanh, dùng hai tờ tiền lớn mua liền hơn mười cái burger, ngôi ở bên cửa sổ bắt đầu ăn.

      Sau hơi ăn liền năm sáu cái, bỗng nhiên cảm thấy khi xung quanh có chút căng thẳng, vừa đưa mắt lên nhìn, phát thấy tất cả mọi người xung quanh đều trợn mắt há mồm mà nhìn tôi, tròng mắt như muốn rớt đất.

      Chưa từng thấy qua chuyện như vậy sao, Lý Lý Cát ngưng cho tôi ăn thịt vài ngày rồi bây giờ có ăn cả con lợn sữa nướng cũng gì đáng .

      đôi tình nhân ngồi bên cạnh, ăn mặc rất thục nữ, õng ẹo liếc về phía tôi, chỉ vào cái humbug trước mặt với người bạn trai: "Đáng ghét, em giống như ta, sao mà lại mua nhiều humburg, cái dạ dày của em như thế làm sao mà ăn hết được?"

      Sau khi đó làm nũng xong, tôi lập tức chạy lại, giống như cún con chạy đến gậm ngay cái humburg của kia, cắn ba cái liền ăn xong cái humburg, rồi lại uống hớp ly coke của kia, : "Dạ dày của tôi lớn, có thể ăn giúp , cần cám ơn tôi."

      Nhân lúc hai người bọn họ thất thần, tôi nhanh tay tiêu diệt hết phần gà rán bàn của bọn họ luôn.

      Hậu quả của việc làm như thế là, sau phút đồng hồ, tôi bị quản lý của tiệm thức ăn nhanh đuổi ra ngoài.

      Cầm gói humburg, tôi vừa vừa gậm, nữa tiếng sau, tôi tới trước cửa nhà có địa chỉ mà dì Bích từng cho tôi.

      Nơi này là nhà của tên mặt lạnh kia.

      tòa biệt thự mang phong cách cổ điển rất tao nhã, hành rào sắt bao quanh cả bãi cỏ cùng với vườn hoa rộng lớn, đủ loại hoa hồng mà dì Bích thích nhất.

      Chính là nơi này rồi.

      Giờ phút này, tôi cần trợ giúp của dì Bích, cần nhất chính là hoàn cảnh tốt và thức ăn dinh dưỡng tốt nhất để dưỡng thương.

      Cho nên tôi đến nơi này.

      Tôi oai phong hùng dũng khí phách hiên ngang mà chuẩn bị vào căn biệt thự, nhưng lại bị hai vệ sĩ áo đen đứng trước cửa lớn ngăn cản: " muốn đâu?"

      "Tìm tên mặt lạnh, , tôi tìm Mara." Tôi .

      Người áo đen bên trái đưa mắt đánh giá tôi từ xuống dưới, qua mở miệng : "Gần đây Mara tiên sinh bận rộn nhiều việc, đưa ra chỉ thị, muốn gặp người lạ."

      Kỳ tôi cũng hay xem tivi, biết may người canh cửa luôn cần tìm thêm thu nhập.

      Cho nên, tôi đưa cho bọn họ phần tặng phẩm, cười : " ra, tôi quả là người của tên mặt lạnh, là bạn cũ của Mara, làm phiền các sắp xếp dùm."

      Bọn họ nhìn phần tặng phẩm này, hai tên canh cửa hít sâu hơi, gằng giọng hỏi thăm: "Đây là món đồ gì?"

      "Đây là máu tươi còn mới bị ô nhiễm, chỉ mới được rút ra vào sáng nay." Tôi tiếp tục cười xả giao : "Chỉ là chút thành ý, các đừng từ chối."

      Chỉ là hai cái túi chứa bao nhiêu máu của mấy mì ăn liền.

      Hai tên gác cửa cũng tức giận đến cái * cũng muốn lên lên xuống xuống, hơn nữa ngày, mới quát: "Cầm về ! ! !"

      Xem ra phương án tặng phẩm thành rồi, còn biện pháp khác, tôi chỉ có thể * rồi.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 15.2

      Nhưng hôm nay vận may của tôi tốt lắm, tôi mặc cái quần jean cũ của Lý Lý Cát, thể được dáng người của mình.

      Tôi chỉ có thể cố hết sức ưỡn ngực ra, nháy mắt đá lông nheo, điệu mà : " ra, vòng của tôi là cỡ cup D đó....~"

      Người áo đen bên trái liếc mắt nhìn tôi cái, tiếng động phát ra từ lỗ mũi hừ cái: "Đường kích cái kia của tôi 5cm sao."

      Tôi cẩn thận quan sát quần của , khẳng định chắc chắn mà : " dối."

      Bị người khác nghi ngờ tên áo đen đó toàn thân đỏ bừng, giận dữ hét lên muốn rút súng ra bắn tôi, nếu có tên đồng nghiệp cản lại, tôi có thể thành cái tổ ong vò vẻ rồi.

      Nếu như là mấy ngày trước kia tôi cũng ngại cùng tên kia so mấy chiêu, nhưng lại sợ hoạt động mạnh là miệng vết thương bị tét ra lại phải hoản lại thời gian cứu Lý Lý Cát, tôi chỉ có thể chịu thua, nhanh như chớp chạy mất.

      Nếu thể vào được bằng cửa chính, chỉ có thể vào bằng cửa sau.

      Tôi dạo quanh căn biệt thự vài vòng, cuối cùng tôi cũng phát được khoảng trốn dưới bãi đất trống ở phía đông, chỉ cần leo lên vách tường nhảy xuống, là tôi có thể vào được bên trong căn biệt thự, cần phải chịu hạch hỏi của bọn canh cửa.

      Quyết định xong phương pháp, là làm.

      Chân vừa mới đặt xuống, nhìn thấy mái che nắng, phát ra vận may của mình đúng là được tốt lắm.

      Tuy tầm nhìn bị cái mái che nắng kia che khuyất , nhưng vẫn có thể xác định được, phía dưới là bể bơi.

      mảng nước màu xanh, trong suốt sạch , hơi hơi dao động, phản chiếu ánh nắng mắt trời ánh ánh lên màu vàng chói mắt.

      Mặc dù sau khi nhảy vào bể bơi vết thương tay bị thấm nước, nhưng so với bị trật chân vẫn tốt hơn.

      Hít sâu, nhắm đúng chỗ, cánh tay liền chuyển động hai ba cái, liền dùng sức, dồn lực lao về phía trước.

      ra sức cũng được, nếu mà lao đến được đích đến, em tôi liền phải hy sinh rồi.

      Lúc bơi được nữa đường, gió thổi gào rít làm cho tôi phải nhắm mắt lại, tóc dính vào mặt, làm cho tôi cảm thấy đau.

      Cũng giống như trong dự liệu của tôi vậy, vào lúc chạm vào nước, chân của tôi tựa hồ đạp vào đến thứ gì đó.

      Tôi ló đầu ra từ trong nước, lau nước dính mặt, đưa mắt nhìn xung quanh, phát xung quanh bể bơi có ai.

      Chẳng qua, bên cạnh bể bơi lại có đôi dép lê và áo choàng tắm của đàn ông.

      Lại làm tôi liên tưởng đến cảm giác khi mới rơi vào nước mới vừa rồi, tôi xác định việc duy nhất: tôi, giống như, , đạp phải, người nào đó, trong bể bơi, rồi.

      Vì muốn xác nhận lại phán đoán của mình, tôi đạp chân mạnh về phía đấy hồ, có cảm giắc mềm mại truyền đến mũi chân.

      Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm ăn thịt của tôi, tôi dám khẳng định, chỗ tôi sờ trúng chính là thịt.

      Dựa vào việc tôi làm sắc nữ nhiều năm, tôi dám khẳng định, tôi dám khẳng định chỗ thịt sờ được chính là mông của đàn ông.

      Đều do những cái lá cây chết tiệt che khuất tầm mắt của tôi, làm hại tôi phát trong bể bơi có người, kết quả làm tôi nhảy xuống đạp người kia xuống đáy hồ.

      Việc cấp bách bây giờ đó là cái người kia ngay cả cái rắm cũng có phát ra.

      Vì thế, tôi mỡ rộng ngón chân cái và ngón thứ hai, nhéo miếng thịt của người đàn ông kia, sau đó, xoay tròn 360 độ cái.

      Cái cách làm này vô cùng hữu hiệu, bởi vì giây sau, có cái đầu "soàn soạt" nỗi lên mặt nước.

      Bọt nước tóe lên bắn vào mắt tôi, có chút đau đớn, tôi lấy tay xoa xoa mắt, khi mỡ mắt ra, thấy cái mặt "xoạt xoạt xoạt" tỏa ra khí lạnh.

      sai, chính là chủ nhân căn biệt thự này, tên mặt lạnh -- Mara.

      chiếc mũi đặc trưng của người Ý tuyệt đẹp như điệu khắc và bên cạnh nó có dấu ấn đỏ hồng to như dấu ngón chân, đoán chừng đó chính là dấu tích do tôi nhéo ra khi nãy.

      Mà con mắt màu xanh xám của , có xu thế dần chuyển hồng, đó là điểm báo trước nỗi giận.

      Tuy thời tiết cực kỳ nóng, nhưng tôi lại cảm thấy nước trong hồ bơi lại có trộn lẫn nước đá vậy.

      Sau hồi trầm mặt lâu, tôi bày ra nụ cười vô tội, vẫy vẫy tay, : "Hi, khéo, cũng bơi sao?"

      Mara liền nhìn tôi chằm chằm, bởi vì bị nhìn như vậy, tôi cảm thấy toàn thân rét run, máu huyết cả người giống như ngưng kết đóng băng lại hết vậy.

      lâu sau, mới mở miệng: " tự ý xông vào nơi này?"

      Tôi chỉ có thể gật đầu thừ nhận.

      Mara bơi tới gần tôi chút, đến bên cạnh tỏa ra khí lạnh hỏi: "Chính là đạp tôi?"

      Tôi vẫn gật đầu thừa nhận.

      Mara đưa tay đặt lên cổ của tôi, dần dần nắm chặt lại: " dùng chân nhéo tôi?"

      Tôi cảm thấy được, rất có khả năng là giết chết tôi, sau đó chốn ở dưới vườn hoa hồng màu hồng phấn mà dì Bích thích nhất.

      Vì mạng sống, tôi chỉ có thể hy sinh hình tượng của chính mình.

      "Thấy những vết máu này ?" Tôi dùng ánh mắt đưa về phía màu đỏ của máu trôi bồng bềnh trong nước lan ra từ những tơ máu ở vết thương cánh tay tôi.

      "Đây là?" Đôi mắt màu xanh xám của giống như vực nước biển sâu thẩm, rất đẹp.

      "Là dì cả của tôi đến." Tôi hề nể tình mà làm ô nhiễm nước trong hồ bơi này.

      Nghe vậy --

      Ngón tay của Mara cứng lại rồi.

      Khóe miệng của Mara cũng cứng lại rồi.

      Cả người Mara cũng cứng lại rồi.

      trận gió thổi qua, Mara như bị tan .

      Tôi khỏi cảm thấy cảm khái, dì cả ơi là dì cả, dì quả nhiên là kẻ thù của đàn ông! ! !

      Sau năm qua , gặp lại tôi lần nữa, dì Bích cũng có kích động quá mức.

      Dì cũng có mừng rỡ như điên, có vui mừng quá mà khóc, có bổ nhào đến ôm lấy tôi, kêu to lên tôi là tâm can bảo bối của dì.

      Dì chỉ nhàn nhạt mỉm cười, : "Con đến rồi."

      Giống như tôi chỉ mới vừa ra ngoài mua băng vệ sinh về vậy.

      Dì Bích cũng phải là người thích biểu đạt tình cảm, cuộc đời mài giũa làm cho dì trở nên là mộ người thể vui buồn gương mặt.

      Nhưng tôi biết, khi dì nhìn thấy tôi, vui mừng từ tận đáy lòng.

      Dẫn tôi vào bên trong phòng giành cho khách, để cho tôi tắm rửa thay quần áo, lại kếu bác sĩ đến thay băng vết thương ở cánh tay cho tôi lần nữa, sau khi làm xong hết toàn bộ, dì mới chậm rãi hỏi: "Bất Hoan xảy ra chuyện gì?"

      Tôi đem hết chuyện tình trong lúc tôi ở cùng với Lý Lý Cát đều kể hết tất cả cho dì Bích nghe.

      Chỉ là, kể ra chuyện núp với Cảnh Lưu Phái và chuyện xảy ra với Bạch Triển Cơ.

      Dĩ nhiên dì Bích cảm thấy trống đoạn thời gian dị thường, nhưng dì vẫn có hỏi.

      Bởi vì tôi .

      Mỗi người đều có bí mật của riêng mình.

      "Như thế, tại con định giải quyết như thế nào?" Dì Bích hỏi.

      "Con muốn cứu ấy ra." Tôi : "Con muốn ở lại nhà dì dưỡng thương trước, đợi khi vết thương hoàn toàn bình phục, lại chuẩn bị chu toàn hết mọi việc."

      "Con, tính toán muốn ở cùng chỗ với Lý Lý Cát sao?" Dì Bích hỏi.

      Tôi lắc đầu: "Dì Bích, dì cũng biết con phải là người có mơ ước về tương lai, bởi vì vận mệnh tự có an bài của nó, con chỉ muốn duy nhất việc, nhưng đạt được lại là chuyện khác, con muốn lấy sinh mệnh mình ra lãng phí để thất vọng về việc này. Con cùng Lý Lý Cát có thể đến tình trạng nào, có thể ở bên nhau bao lâu, con hề để ý, chỉ cần tại bọn con ở bên cạnh nhau vui vẻ, đó mới chính là điều quan trọng."

      "Trước kia, dì nghĩ là con có thể ở cùng chỗ với Lý Lý Cát, tuy nhiên dì biết nó từ có cảm tình với con, và tính cách hai đứa ở phương diện nào đó có chút tương tự, nếu phải con mất tính rồi sau đó tình cờ gặp lại, có lẽ lại bỏ lỡ nhau cả đời." Dừng chút, bỗng nhiên dì Bích nỡ nụ cười: "Chuyện tình ở đời này rất kỳ lạ, trước con luôn luôn vì Bồi Cổ mà làm Lý Cát tức giận, nhưng tại, vì Lý Cát mà bắt đầu đối phó với Bồi Cổ."

      Tôi nhún nhún vai: "Đó là bởi vì đời người gặp phải, bạn vĩnh viễn cũng hiểu được điểm tiếp theo xảy ra chuyện tình gì."

      "Đúng vậy." Dì Bích chạm vào phía dưới tóc tôi, ánh mắt mang theo ý vị hứng thú: "Con vĩnh viễn cũng biết được giây sau mình người nào, phải ở bên cạnh người nào."

      "Vậy còn dì? Dì Bích, những ngày qua dì sống có tốt ?" Tôi hỏi: "Mara, ta đối xử với dì như thế nào?"

      "Dì hạ thấp tiêu chuẩn mến xuống, như vậy hẳn cảm thấy thất vọng." Gương mặt phong tình của dì Bích trần đầy vẻ phóng khoáng: "Nguyện vọng của dì là có thể ở bên cạnh nó hết nữa quãng đời còn lại, có thể nhìn thấy nó từng giây từng phút. Dì được như thế, cảm thấy cực kỳ vui vẻ."

      Ý của dì là, Mara vẫn cảm thấy thoải mái với dì.

      Cái tên mặt lạnh này có chút ngang ngược.

      chuyện tâm , thời gian trôi qua đến giờ cơm chiều lúc nào cũng hay, tôi theo dì Bích xuống dưới nhà ăn cơm.

      Quả nhiên là dì Bích của tôi, cả bàn đều là món tôi thích ăn.

      Tôi vừa ngồi xuống, liền bắt đầu ăn ngấu nghiến.

      Mara cũng ngồi bàn, ánh mắt màu xanh xám nhìn tôi, mang theo cảm xúc nặng nề.

      tên đàn em tới, cung kích ghé vào lỗ tai : "Tiên sinh, nước trông hồ bơi được xã ra hết rồi."

      Mara vẫn tiếp tục nhìn tôi, tầm mắt như núi tuyết: "Kêu người xuống đó chà rữa trong trong ngoài ngoài ba lần."

      Nhìn , tôi mà, đàn ông quả nhiên là thích dì cả.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Phần 2 Điều thứ hai chiến binh vui
      Chương 16



      Tôi ở lại nơi này vài ngày, tuy nhiên cũng chưa thấy Mara câu nào, nhưng cuối cùng tôi cũng cảm thấy được đôi với tôi là hoàn toàn hoan nghênh.

      Ví dụ ràng nhất chính là: Ánh mắt nhìn tôi tựa như chỉ nhìn con rận.

      Đứng ở lập trường của mà ngẩm lại, nếu có người đạp tôi vào trong bể bơi, tôi tuyệt đối có tâm muốn giết .

      Cho nên tôi trách Mara.

      Cho dù ở chung vài ngày, tôi phát giác sở dĩ Mara giận tôi, nguyên nhân là do: dì cả của tôi.

      Đúng như tôi , chán ghét dì cả, và số sản phẩm có liên quan đến dì cả.

      Thậm chí mỗi khi tivi có chương trình quảng cáo băng vệ sinh, đều nhíu mày tránh ra .

      Tôi phát , ghét nhất đó chính là loại băng vệ sinh siêu dài 350mm dùng ban đêm, bơi vì mỗi khi có loại quảng cáo đó, mặt của nhăn lại thành vô số nếp nhăn.

      Tôi thể lý giải được loại tâm lý này của đàn ông, ý tôi là, tôi cũng chưa chán ghét bao cao su của bạn họ, bọn họ dựa vào cái gì chán ghét băng vệ sinh đây?

      Chẳng biết tại sao.

      cơ bản, tôi hạ quyết tâm trêu Mara nữa.

      Dù sao tôi cũng xin cơm ở dưới mái hiên nhà .

      Tôi hy vọng mình và tận lức tránh gặp nhau, chờ vết thương của tôi dưỡng tốt hơn, liền có thể cứu Lý Lý Cát tiếp tục bỏ trốn đến nơi khác bán thịt kiếm sống.

      Nhưng mà Mara vẫn lại chọc giận tôi -- thái độ của đối với dì Bích quả là lạnh nhạt đến đả thương người khác.

      Lần đầu tiên.

      Ngày thứ hai khi tôi mới đến, dì Bích từ xuống bếp làm đồ ăn cho tôi, làm rất nhiều món ăn tôi thích.

      Tôi vui vẻ đứng nhấm nháp ở bên cạnh, mà Mara lại lạnh giọng hỏi dì Bích: " phải cho bà nấu ăn sao?"

      "Mẹ biết con thích mẹ nấu ăn, mấy món ăn của con đều do đầu bếp nấu." Dì Bích giọng giải thích.

      Mara dùng ánh mặt lạnh lùng mang vẻ miệt thị nhìn tôi, hoặc là nhìn vào trong dĩa đồ ăn của tôi, để lại câu "Nhưng chỉ nghe thôi, chịu nỗi rồi.", sau đó lập tức phẩy tay áo bỏ .

      Lần thứ hai.

      Thấy khăn trải giường của Mara có chút cũ, di Bích dạo trong khu thương mại cả ngày, cuối cùng mang về mấy loại khăn trải giường có nhiều màu sắc và hoa văn mong rằng thích.

      Nhưng Mara ngay cả nhìn cũng thèm nhìn, trực tiếp ném thẳng ra ngoài cửa sổ.

      Làm dì Bích vô cùng đau lòng.

      Hơn nữa, cũng là đầu tôi bị thương -- đúng lúc tôi ngang qua nên bị nện trúng đầu.

      Đối mặt với đủ loại hành vi của , tôi chỉ có thể , Mara cực kỳ đáng đánh đòn.

      Bất Hoan tôi chỉ để ý đến hai việc, đó là thịt và người tôi .

      Dì Bích là người tôi mến, mà Mara là người làm dì đau lòng.

      Vì thế Mara chọc tôi tức giận.

      Cho nên buổi tối ngày hôm nay, tôi thừa dịp dì Bích ra ngoài tản bộ, tiện tay cầm lấy vũ khí bí mật đứng ở góc rẻ lầu hai chờ Mara.

      bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang của vang lên, tôi di chuyển bước chân, xuất .

      liếc nhìn tôi, nhàn nhạt mà lạnh lùng, đặt câu hỏi, muốn lướt qua tôi tiếp tục về phía trước.

      Tôi đứng đối diện cản lại: " gặp dì Bích giải thích."

      "Nếu như cảm thấy mình vô cùng rảnh rỗi, có thể chà rửa hồ bơi vài lần." .

      Từ sau kiện dì cả lần trước, Mara còn ra hồ bơi bơi lội nữa.

      Phỏng chừng là do để lại di chứng tâm lý.

      " cảm thấy cách cư xử của mình hơi quá đáng sao?" Tôi đứng ở trước mặt , ngửa đầu nhìn .

      thể thừa nhận, cái mũi của tên đàn ông này, mặc kề nhìn ở góc độ nào cũng đều đẹp như vậy.

      "Tôi chỉ cảm thấy được chuyện tình giữa tôi và bà ta liên quan đến ." Đôi mắt của Mara mang theo lạnh lùng.

      "Bà ta? Bà ta là ai?" Tôi gặn hỏi: " tính cả đời này đều dùng cái cách xưng hố đó gọi mẹ ruột của chính mình sao?"

      "Biết ?" bỗng nhiên : "Hôm nay Hồng Thiếu Nhu đến tìm tôi giao cho ta, tôi vốn chưa quyết định dứt khoát, nhưng tại xem ra, tôi nên ném cho ta có lẽ cảm thấy thanh tịnh hơn."

      Tôi để ý tới lời uy hiếp của , thậm chí có điểm thích uy hiếp của .

      Bởi vì, khi người muốn chuyển hướng sang đề tài khác, chỉ có thể lên điều đó là trọng tâm của vấn đề đó chỉ còn là miếng băng mỏng, nếu tiếp tục truy xuống nữa, mới là hợp lý.

      " cũng có ngăn dì Bích ở ngoài cửa, ngược lại để cho dì sống ở trong nhá cùng với thời gian dài. Đúng là thu thứ cho dì, nhưng lại vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, chứng tỏ vết thương cũng có bị thương tổn sâu lắm." Tôi thở dài xem thường tiếng: "Mara, loại cử xử như thế phải cách làm của đàn ông. Cuối cùng là muốn như thế nào, muốn trách móc muốn oán giận, lại thể ràng dứt khoát sao? Cần gì phải che đậy làm cho vết thương ở trái tim càng thêm lở loét ra thành nỗi khổ cả đời chứ?"

      "Căn bản, hiểu gì cả." Ánh mắt của , như lạnh lẽo của nước giếng dưới sâu, lạnh tận xương tủy: "Nhớ kỹ thân phận của , chỉ ở nhợ tại căn nhà này vài ngày, cần lo đến việc vớ vẩn."

      xong, nắm cánh tay tôi, đẩy tôi ra.

      Nhưng tôi đảo ngược tình thế, lôi ngược ra.

      "Hiểu cho tôi biết, thời gian sau này, được dùng thái độ này đến hành hạ dì Bích như thế nữa?" Đây chính là điều mà tôi quan tâm nhất.

      "Nếu như tôi , có thể làm gì được tôi?" Câu Mara vừa mới ra tương tự với câu có tầng suất xuất rất cao phim truyền 'Nếu như tôi có được , tôi đây liền muốn hủy hoại .'

      Ánh mắt tôi tối , lạnh giọng : "Tôi đại diện cho phe băng vệ sinh trừng phạt ."

      xong, tôi đưa tay cầm vũ khí bí mật giơ lên -- mở ra miếng băng vệ sinh ở giữa có dính mảng máu.

      Ngay tức khắc, mặt của Mara,

      Băng vệ sinh vừa xuất , chợt toàn bộ tinh thần của Mara đều bị giảm xuống.

      Mara liền quay đầu tính bỏ chạy, nhưng chạy trốn thành.

      Bị Bất Hoan đánh lén từ phía sau.

      [Mara] hướng về phía [Bất Hoan] tiến hành công kích, [Bất Hoan] phải chịu 71 điểm tổn hại.

      [Bất Hoan] tiến hành công kích ngược lại phía [Mara], [Mara] phải chịu 78 điểm tổn hại.

      [Mara] lại phát động công kích về phía [Bất Hoan], [Bất Hoan] phải chịu 65 điểm tổn hại.

      [Bất Hoan] ra tuyệt chiêu, toàn bộ chỉ số tổn hại bây lên ngừng.

      Lần công kích này của [Bất Hoan] đáp trả cho [Mara], khiến [Mara] phải chịu 125 điểm tổn hại.

      [Mara] tiến hành đòn trả đũa với [Bất Hoan], [Bất Hoan] chỉ chịu 1 điểm tổn hại.

      [Bất Hoan] lại hướng về phía [Mara] tiến hành công kích, [Mara] phải chịu 110 điểm tổn hại.

      [Mara] xuất chịu ném thuốc độc về phía [Bất Hoan], thể lực [Bất Hoan] bị giảm phân nữa.

      Tôi ngừng dùng tuyệt chiêu ngàn ánh sáng Phương Tàn kiếm, chuẩn bị kết kiễu Mara.

      Mà bởi vì Mara ở trong trạng thái nằm đất, ngay cả quả hồi sức và cỏ cầm máu cũng có mang theo.

      Chỉ có thể phòng thủ.

      [Bất Hoan] tiến hành công kích cuối đánh về phía [Mara], [Mara] phải chịu 221 điểm tổn hại.

      [Mara] bị đánh bại rồi.

      Chúng tôi cứ đuổi đuổi dánh đánh, dây dưa quấn quít, nếu tôi là lạc đà chính là sa mạc bậc thang.

      Đó là nơi nguy hiểm, nơi mà tính tiết trò chơi tạo ra.

      nghĩ tới, quên đăng chú thích, trực tiếp hóa thân thành trạng thái hoạt hình.

      biết được là người nào đanng đẩy người nào, cũng biết người nào kéo người nào, tóm lại, chúng tôi lăn xuống sa mạc cùng lúc.

      Mà, cũng phải sa mạc bằng phẳng mà toàn là cồn cát tạo thành đoàn, mà thân thể cứ như tấm ván gỗ cứ liên tục trượt xuống.

      Hơn nữa, những chỗ này cũng phải nơi êm ái, chân đè lại chân trượt xuống, mà chân và đầu lại phi thường dịu dàng, đầu và chân chạm nhau trượt xuống cùng nhau.

      thế, khi trượt xuống cũng phải cùng tốc độ, mà là trước tôi sau, lát sau lại là tôi trượt xuống trước trượt theo sau.

      Ba loại tác động tạo thành hậu quả như sau.

      Miệng của tôi, liên tục tiếp xúc với các bộ phận của như: cái trán ----- Cơ ngực ----*---- dưa leo và trứng gà ----- cẳng chân.

      Cái miệng của , cũng liên tục tiếp xúc với các bộ phận của tôi: cái trán ---- tiểu đào đáng banh bao thịt lớn ----*----- em ----- cẳng chân.

      Hơn nữa, phần nhiều trong đoạn thời gian đó, khi miệng của tôi chạm trúng bộ phận thứ tư của , đúng lúc cái miệng của cũng chạm vào bộ phận thứ tư của tôi.

      Cũng giống như kiểu thứ 69 trong số 108 kiểu giường trong truyền thuyết.

      Tôi có ngờ tới được, Bất Hoan tôi đây dù là té cầu thang cũng có thể rơi vào tịnh trạng thuần khiết như thế.

      là bội phục chính mình.

      Cầu thang dù dài đến đâu, cũng phải trượt xuống dưới cùng.

      Sau khi kết thúc là đoạn anime đó, tinh thần của hai người chúng tôi cũng tụt xuống toàn bộ: Mara bị gẩy tay, còn vết thương ở tay tôi bị tét ra rồi.

      Từ sau kiện này, ánh mặt của Mara nhìn tôi chỉ là con rận nữa mà phân của của con rận.

      Chuyện này còn để lại cho Mara di chứng nhiêm trọng: từ đó, vô càm nhạy cảm đối với các loại vải mà đó có màu đỏ.

      Cho nên mỗi khi nhìn thấy lá cờ của nước Nhật luốn cắn chặt răn, người biết còn tưởng rằng người vô cùng nước.

      Sau này, tôi tìm thấy cuốn lịch ở trong ngăn kéo của , phía mỗi tháng trong trang lịch đều có mấy ngày được khoanh lại mà mấy ngày đó chính là thời gian đến kỳ của tôi.

      Chính xác đến thể chính xác hơn được nữa.

      Dù sao trong mấy ngày đó, cũng sớm về trễ, lại sợ tôi từ trong toilet xuất cầm theo vũ khí có lực sát thương cực mạnh đến xử .

      Mặc dù có cuộc chuyện lần đó, nhưng thái độ của Mara đối với dì Bích vẫn có gì thay đổi.

      Tôi liền quyết định gặp chuyện lần nữa.

      Nhưng tôi là ai, là phân con rận, muốn ra trận dĩ nhiên phải luôn luôn núp.

      Tôi chỉ có thể im lặng chờ đợi, cho đến nữa đêm hôm nay bắt gặp đứng ở bên cạnh vườn hoa.

      Đêm khuya yên tĩnh, mùi hương thơm của hoa hồng ngào ngạt như ở trong thâm cung U Tình, lượn lờ tan.

      Thân hinhg hơi cao đứng thẳng dưới trăng cùng với hương thơm càng àm tăng thêm khí ám muội quyến rũ.

      Tôi quan sát kỹ địa hình, chọn vị trí vững chắc, có đường lui, xác định thể trồn ở phía sau, mới lên tiếng cắt dứt suy tư của : "Có thể vài câu ?"

      phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy tôi, trong con người màu xám xanh liền tràn đầy vẻ phòng bị.

      "Yên tâm, tôi có mang theo vũ khí." Tôi vội vàng giơ hai tay trống trơn lên để bày tỏ trong sạch của mình.

      hơi thả lỏng chút, dừng chút, do dự hỏi: "Cái vật kia ngày đó, đó là cái kia sao?"

      Để tôi phiên dịch lại, ý Mara chân chính muốn hỏi đó là: Đêm hôm đó tôi mang theo miếng băng vệ sinh, đó là máu à.

      Tôi lắc đầu: "Dĩ nhiên là , đó là thuốc màu."

      Nghe thế, hai đầu chân mày của Mara giản ra.

      Tôi tiếp: "Máu là thứ quý giá, tôi bán từ sớm, làm sao lại có thể dễ dàng lấy ra dùng để đối phó với đây?"

      Nghe vậy, chân mày vừa mới giản ra của Mara lại nhăn lại.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Phần 2 Điều thứ 2 chiến binh vui
      Chương17


      Tôi ngồi chồm hổm xuống trước bồn hoa, đưa bàn tay nâng đóa hoa lên, chạm vào cẩm thấy cánh hoa mềm mại như bông vải, mang theo chút ẩm ướt.

      " ra có nhiều khi, tôi cũng hy vọng dì Bích có thể là mẹ ruột của tôi. . . . . . . Mara, tôi rất hâm mộ , đó."

      "Hâm mộ sao?" Mara lầm bầm lập lại từ này, lúc lâu sau mới : "Khi bà ấy đem vứt bỏ ở nhi viện, cũng nghĩ như thế nữa."

      "Tin tôi , ở ngay dưới tính huống lúc đó, điều dì Bích làm rất tốt rồi." Tôi thu tay về, ngón tay vẫn còn vươn lại mùi thơm, quẩn quanh tay tôi hồi lâu.

      "Tôi nghĩ, cần phải có cuộc sống tốt, chẳng qua là hy vọng có thể ở chung chỗ với người thân duy nhất của mình, có cực khổ hơn nữa, tôi cũng cam tâm tình nguyện chịu đựng tất cả." Tầm mắt của Mara, lơ đảng liếc qua: "Nhưng mà, ở tại trong lúc tôi cảm thấy cuộc sống vui vẻ nhất bà ta lại vứt bỏ tôi."

      "Lúc đó, dì Bích cũng còn con đường nào khác có thể chọn." Tôi đứng lên, ngồi chồm hổm lúc lâu, chân có chút mỏi, hai bắp chân cứ giống như có ngàn mũi kim li ti đâm vào chân vào tận xương cảm thấy tê tê: "Dì chấp nhận làm những gì để đổi lại tiền chữa bệnh cho , hy sinh như thế nào, tôi nghĩ, hiển nhiên biết."

      Mara lên tiếng, mang theo dáng vẻ phản phất quyến rủ kích thích khí xung quanh, gương mặt lạnh lùng mà khôi ngô, trong đêm tôi mà cũng lóe ra ánh sáng khắp nơi, nhìn vẻ mặt đó, dưới ánh trăng, như sương như băng, cảm thấy xa cách nhất mà cũng hấp dẫn nhất.

      Đôi môi bạc của nhè nhàng mím lại.

      biết, chuyện lúc trước, đều biết tất cả.

      "Cách làm của dì Bích lúc đó, khổng phải là đúng tuyệt đối, mà cũng phải alf sai lầm tuyệt đối. Bất luận như thế nào, điểm xuất đầu tiên của dì cũng là vì thương , chỉ cần có thương, tại sao thể buông xuống chút, chuyện qua hãy để cho nó qua sao? Tôi hỏi.

      Mara hơi trầm mặc, nhìn dưới ánh trăng phẩn phất lạnh lùng cùng đẹp đẽ.

      lúc sau, cuối cùng cũng lên tiếng: "Cuộc sống ở nhi viên thể tưởng tượng được, bị đói bụng, rét lạnh, thiếu quần áo có thức ăn, cả khoản thời gian dài, mỗi ngày chỉ được ăn bữa cháo loãng, vào mùa đồng chỉ được mặc chiếc áo mỏng cũ rách, tay chân đều bị nứt da, sưng to đến nỗi nhìn ra nhìn dáng ban đầu. Bởi vì tôi là con lai, bọn họ coi thường tôi là người ngoại quốc, bị đánh đó là chuyện bình thường như cơm bữa. Ngày nào tôi cũng đứng bên hàng rào chắn, tự với mình, bà nhất định . . . . .Nhưng mà mỗi ngày trôi qua đều là thất vọng."

      "Cho nên hận dì?" Tôi hỏi.

      "Đúng vậy." Mara do dự ra.

      Tôi cẩn thận nhìn mặt , những đường viền duyên dáng này, trong mắt màu xám xanh dưới ánh trăng trở nên sâu sắc, khóe miệng tôi nhếch lên: ", phải nguyên nhân này, ra , muốn chấp nhận dì Bích."

      "Tôi hiểu muốn gì." Mara xoay người muốn rời , mái tóc màu đen bi gió thổi bay trong trung mang đầy cảm xúc.

      Tôi chắn ở trước mặt .

      " cho dì Bích pha cà phê, nấu cơm hay trải giường cho , tựa như cự tuyệt tất cả những gì dì Bích làm cho ." Tôi đưa ngón tay chỉ về phía bồn hoa hồng trong bồn hoa: "Nhưng lại trồng vườn hoa hồng mà dì Bích thích nhất ở nơi này, luôn luôn đến nhìn bọn nó, là bởi vì bọn nó ở trong lòng , chính là dì Bích, đây là lặng lẽ nhích lại gần dì Bích."

      "Trí tưởng tượng của cũng quá phong phú rồi, tôi đến đây, chỉ là muốn tránh mặt . Bây giờ, mời tránh ra." Cả gương mặt Mara phủ tầng phiến băng mỏng.

      Tôi là sợi gân rắn chắc, nên cho phép thất bại: "Nếu như hận dì Bích, đồng ý sống cùng dì dưới mái nhà, ngày ngày nhìn thấy dì để chọc cho mình vui. muốn nhìn thấy dì, nhưng là lại thể tiếp nhận dì. Đến tột cùng là tại sao, Mara, sợ điều gì, hay là muốn bảo vệ cái gì? Chẳng lẽ. . . . . . . bị ai đó kiềm chế sao?

      Tôi bỗng nhiên phát ra vấn đề, Mara luôn làm ra những chuyện cự tuyệt dì Bích ở trước mặt rất nhiều người.

      Là muốn làm cho ai thấy sao?

      Mặc dù cả bầu trời là màu đen, cả màu đen tối, nhưng tôi vẫn cảm thấy dao động nét mặt của Mara.

      Giống như hồ nước bình lặng bị ném vào hòn đá vậy.

      Vẻ mặt của làm cho tôi càng thêm xác định suy đoán của mình.

      dòng suy nghĩ chợt sẹt qua, tôi chợt nhớ đến dì Bích từng đến người, là người cứu Mara, nuôi dưỡng , bồi dưỡng cho , là Lỗ Gia Thành con trai của đường chủ Nghĩa An Đường trước kia.

      "Chẳng lẽ là Lỗ Gia Thành muốn làm như vậy? Tôi hỏi.

      Bỗng nhiên Mara quay sang nhìn tôi, đôi con ngươi giống như bông tuyết màu xanh, cứng rắn mà rét lạnh: "Nếu như còn muốn tiếp tục ở lại đây, đừng nên nhảm nhiều như vậy nữa. Nhớ hiểu , đây là chuyện giữa tôi và bà ấy, mà , chẳng là ai cả."

      Tôi cũng có tức giận, bởi vì lời : "Đúng, tôi chẳng là ai cả, nhiều lắm, bất quá chỉ là người đứng xem. Tôi chỉ hiểu chuyện: Những năm gần đây, giây nào dì Bích nhớ đến , có thể chờ đợi ở bên cạnh , chịu đựng chỉ trích của , đối với dì xem như là may mắn lớn nhất rồi. Biết ? Có người có cùng huyết thống với còn sống ở đời, nhớ tới , quan tâm , mọi việc đều lấy làm tiêu điểm, đó là hạnh phúc rất khó có được. Từ lúc bốn tuổi tôi còn người thân nào, tin tôi , cái loại cảm xúc này tính là tốt đâu."

      Trong bóng đêm, Mara đưa mắt nhàn nhạt nhìn tôi cái, mặc dù người tính tình như băng đá, nhưng so với mới vừa rồi tốt hơn rất nhiều rồi.

      "Tôi chỉ là muốn nhìn thấy hối hận. Chúng ta luôn cho rằng còn rất nhiều thời gian, có rất nhiều cơ hội, cho nên cũng thường dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình. Quên mất người chúng ta thương, đều có thể rời bất cứ lúc nào." Tôi nhếch miệng, cười cười, cho dù có soi gương, tôi cũng tin tưởng, đó là nụ cười rất chân : "Tôi mất hơn người tôi thương, chuyện tôi hối hận nhất, chính là mấy câu cho người đó biết, tôi rất thương ấy, rất giận ấy, bởi vì tôi cho là chúng tôi còn có cả cuộc đời. . . .. . Nhưng là có, còn có nữa rồi."

      Mara câu nào, giống như nghe thấy gì.

      Nhưng tôi nghe thấy tiếng nước chảy, rất khẽ, tiếng nước chảy rất , giống như là tiếng nước tan ra từ tản băng.

      "Tôi cũng biết cái gì với dì Bích, bởi vì giống như , đây là chuyện giữa hai người, muốn giải quyết, chỉ thể dựa vào hai người." Tôi .

      vẫn trầm mặc.

      Nhưng tôi tin tưởng, có mấy câu, vẫn nghe vào.

      Điều cần phải , đều xong.

      Cảm thấy lưng hơi mỏi, tôi về phòng mình.

      được năm sáu bước, chợt nhớ đến chuyện, dừng lại, xoay người về phía Mara vẫn còn đứng tạo hình ở vườn hoa dưới ánh trăng : "Đúng rồi, có chuyền này quên cho biết."

      "Việc gi?" hỏi.

      "Vừa rồi chờ , tôi có ngồi xuống giường của , vừa đúng hôm nay là ngày thứ hai dì cả tới, cho nên cẩn thận để lại chút lễ vật, drap trải giường màu sáng nên nhìn thấy rất ." Tôi có lòng tốt đề nghị: "Sau này, nên mua loại drap giường có màu tối, để tôi có thể thuận tiện vào lúc có chỗ có thể ngồi lên giường chút."

      Nghe vậy, mặt của Mã Lạp Dư trở nên trắng bệt như hàng loạt thiếu nữ gian bảy độ bằng bông.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :