1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Phần 2 Điều thứ hai chiến binh vui

      Chương 9


      Thế là Lý Lý Cát tạm thời được an toàn rồi.

      Chỉ tội nghiệp mấy mì ăn liền nằm cuộn tròn ở mặt đất, hai tay che mặt, nước mắt nước mũi cùng với mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      Thế nhưng giờ phút này tôi nhìn mặt tên đó vặn vẹo biến hình, nhưng tôi vẫn cảm thấy tên mì ăn liền đó có chút quen mặt, hình như lúc trước có gặp qua ở trong nhà Hồng Thiếu Nhu.

      Bất quá mấy mì ăn liền ở trong nhà đó đều bị tôi chỉnh đến thê thảm.

      "Chẳng lẽ, là người bị tôi đổ năm bình nước vào miệng khiến cho bao tử phình lên nhìn cái bụng giống như mang thai sao?"

      lắc đầu, vẻ mặt đau khổ.

      "Chẳng lẽ, là người bị tôi lấy lược nhé vào miệng làm cho cặp môi sưng lên giống hai cái lạp xưởng sao?"

      lại lắc đầu, hai mắt bi thương.

      Tôi dùng hết sức ăn thịt bao năm vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ lại được: "Đúng rồi, là cái người bị tôi bẻ gẩy cái gốc rễ kia! ! !"

      Rốt cuộc gật đầu, mặt phớt qua vẻ tuyệt vọng.

      Tát cả chuyện cũ này cũng phải đúng hoàn toàn xem như là tôi sai.

      Đó là vào ngày sáng sớm khí trong lành, làm theo lời Hồng Thiếu Nhu đến kêu tôi dậy.

      Song sau khi đến gần cạnh giường tôi được mười giây đồng hồ, bị tôi trong lúc ngủ mê bẻ gẫy cái gốc rễ kia - - lúc ấy, tôi nằm mơ thấy mình hát dưa chuột, vì thế, tiện tay nắm lấy hai đầu, dùng lực bẻ gẫy đôi nó.

      Cứ như vậy, mệnh căn của mì ăn liền đó bị chặt đứt.

      Đưa vào bệnh viện ở lại hết hai tháng, nghe đặc tính phái nam bị suy giảm nghiêm trọng.

      Tôi cảm thấy nên cảm thấy may mắn - - lúc ấy nếu tôi nằm mơ thấy mình gặm xương, cái mệnh căn của đâu chỉ bị gẫy, sớm bị tôi cắn cho chỉ còn lại có phần rồi.

      Song sau khi nghe mấy lần an ủi khuyên giải của tôi, tức giận đến mức phải ở lại trong bệnh viện thêm tháng.

      Hồi tưởng lại chuyện cũ xong, tôi suy nghĩ đem thân thể mình như con tôm nhích lại gần , cảm thấy được bản thân mình là đủ tần nhẫn.

      Người ta trời tuyệt đường người, cho nên Thượng Đế muốn ban cho người em này cái tuyến tiền liệt.

      Như vậy, cánh cửa ở phía trước bị đóng lại, ở phía sau cái cửa sổ được mở ra.

      Nhưng mà tôi ngược lại rất giỏi, liên tiếp khóa lại mấy cái cửa sổ ở phía sau của người khác, tại đương nhiên chút hy vọng cũng có rồi.

      Cực kỳ bi thảm.

      Bất quá nếu như ra tay, cũng cần phải đẻ ý nhiều mà tạo ra chút tội ác.

      Lác này, tôi cầm cái tẩu thuốc đuổi theo cửa sau của mấy mì ăn liền, tranh thử làm cho tất cả cửa sau của họ đều như đóa hoa nở rộ.

      Bọn họ sợ tới mức mặt xám như tro, như nước tiểu chảy cuồn cuộn, đến sau nằm tập thể mặt đất, lấy thảm bảo vệ cửa sau.

      Dì Bích thường xuyên dạy tôi, làm việc phải biết linh hoạt.

      Cho nên gặp phải loại tình huống này, tôi tiện tay xoay tẩu thuốc lại lấy đầu thuốc cháy đặt lên hai hạt đậu đỏ.

      Cái gọi là có hoa cúc, đậu đỏ cũng được thôi.

      bao lâu sau, tất cả mì ăn liền ở trong phòng đều núp ở mặt đất, cuộn mình lại, hai tay che đằng trước hoặc đằng sau, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối chảy ra sông vậy.

      Đánh xong kết thúc công việc.

      Kỳ cũng tính là khó khăn đặc biệt gì, tôi thầm ở trong lòng.

      Nhưng mà tôi có chút đặc tính của quả đen.

      Bởi vì khi tôi phủi tay xoay người, lại phát có vô số cây súng nhắm ngay vào tôi và Lý Lý Cát.

      Tất cả đều là mặt lạnh đổi sắc, mấy mì ăn liền này ở trong hộp đêm mà cũng cần phải đeo mắt kính.

      Hồng Thiếu Nhu, chậm rãi bước xuyên qua đám người đó tự đồng tráng ra nhường đường để vào phòng.

      "Bất Hoan, nhiều ngày gặp, phương thức đánh nhau của em lại thay đổi như vậy." .

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Phần 2 Điều thứ hai chiến binh vui
      Chương 10




      " có biện pháp, mấy người thủ hạ trong tay quả rất đáng , tôi đối với mỗi người bọn họ đều có ham muốn ngược đãi." Tôi ăn ngay .

      Vừa dứt lời, ánh mắt của đám người mới xuất kia mang đầy ý hận dưới cái mắt kính phóng về phía tôi.

      "Bất Hoan, bây giờ em có còn cái gì muốn ?" Hồng Thiếu Nhu hỏi.

      Xét thấy bao tử có chút đói bụng, tôi quyết định ít chuyện phiếm, lúc này đứng che ở trước mặt Lý Lý Cát, hiên ngang lẫm liệt mà : "Thả ấy ra, tôi theo ."

      Trong khắc đó, tôi cảm thấy cơ thể của mình vô cùng to lớn, đạt đến cảnh giới mới.

      Có thêm cái bình hoa tôi biến thành Quan .

      Có thêm cái đầu tóc quăn biến thành Như Lai.

      Có thêm cái mũ lạt ma tôi liền biến thành Đường Tăng.

      Nhưng Hông Thiếu Như tôi có thêm cơ hội để biểu , giọng của giống như cây búa , dễ dàng đánh tan cái hình tượng cao lớn tôi vừa mới hình thành: "Bất Hoan, hình như em hiểu lầm, tôi cũng điều kiện với em - - tôi là , em nhất định phải theo tôi, mà tên kia cũng phải bị tôi bắt ."

      Tôi ngửa mặt lên trời oa tiếng, nếu như vậy, vậy tên này còn hỏi tôi cái gì nữa! ! !

      loạt mì ăn liền võ nghệ cao siêu tiến lên hàng loạt, làm bộ như muốn lao đến bắt tôi, biểu tình cực kỳ phức tạp, lại mang theo chút phiền muộn, chút xót xa, chút run rẩy, chút cam lòng, chút đau khổ, chút bi thương, chút u ám, chút rưng rưng như muốn khóc, chút đau thương.

      Hình tượng đều có điểm chung, làm tôi thấy cũng quá mót muốn đẩy cửa lao vào toilet, biểu tình lúc đó của tôi giống như thấy ràng cái thứ màu vàng bóc mùi lên cuồn cuộn của người náo đó thải ra.

      cho tôi mặt mũi mà.

      Nhưng mấy mì ăn liền tiến lại gần tôi, Lý Lý Cát che chở trước mặt tôi, lại tạo nên hình tượng quang vinh hùng cứu mỹ nhân lần nữa: "Tụi mày được đụng vào ấy! ! !"

      Lần này, đổi thành bóng dáng vĩ đại của được năng lên.

      Tôi đứng phía sau , dùng ánh mắt dò xét thân thể để nhớ lại lần nữa.

      Sống lưng bóng loáng trắng nõn ở dưới ánh đền nhu hòa hơi có chút ái muội, nỗi bật lên xương bả vai, đặc biệt gợi cảm, bắp thịt ở hai cánh tay căn đầy xinh đẹp, phần eo mảnh, hai chân thon dài, mông vểnh cao.

      Nếu phải có cái thảm che ở bộ phận quang trọng thể thấy được cái phần nằm ở giữa thảm phía trước cái mông mà , hiệu quả càng cao hơn.

      Hồng Thiếu Nhu lại cực ký thích phá vỡ hình tượng của người khác.

      Bởi vì hình tượng của Lý Lý Cát được tạo nên còn ấn tượng, ánh mắt của , tiện thể bảo mấy mì ăn liền bên cạnh đồng loạt chĩa súng về thẳng vào giữa trán của Lý Lý Cát.

      "Nếu mày cố chấp như thế, tao phải làm cho Bất Hoan phải khóc lúc rồi."

      Tôi còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, có hai tiếng súng vang lên.

      Tôi như ngưng thở, trong nháy mắt đứng ngay ra đó, như rơi vào trong mộng.

      Nhưng mà chờ rất lâu, cũng thấy Lý Lý Cát có dấu hiệu ngã xuống.

      Tôi đưa ánh mắt chuyển qua sau lưng , vừa nhìn qua, phát ra tình của biến cố.

      Phía đó có hai tay súng té nằm mặt đất, bên huyệt thái dương có cái lỗ to, máu tươi tuông ra, bị thảm trải sán hút hết như con mảnh thú thèm máu tươi.

      Tôi hiểu được cái cách chơi đánh rắm lẫn nhau của bọn họ, vậy nguyên nhân duy nhất gây ra việc này chỉ có .

      Tôi xoay đầu từ từ quan sát về phía bên phải.

      Tôi nhìn thấy, trong phòng đối diện, có nhiều khuôn mặt quen thuộc.

      Trong đó, có khuôn mặt tôi quen thuộc nhất, có hình dáng tỏa sáng nhất, gương mặt ôn hòa, nhưng từng gốc cạnh khuôn mặt đều như bao trùm tầng băng mỏng, ánh mắt như cái hồ nước sâu thấy đáy.

      Lý Bồi Cổ.

      Vẻ mặt của , bình tĩnh biểu cảm, bình tĩnh đến mức dị thường.

      Ánh mắt của , chậm rãi di chuyển từ người tôi sang Lý Lý Cát, giống như là ánh trăng lạnh lẽo xa xôi kia lướt qua mặt hồ.

      Tôi hiểu , nhìn thấy cảnh thân mặt giữa tôi và Lý Lý Cát cộng với người Lý Lý Cát chỉ quấn tấm thảm ngay chỗ quan trọng, là ai cũng đều hiểu được, cái hương vị gian tình kia tỏa ra khắp nới xông thẳng vào mũi, bay khắp nới dứt.

      Lý Bồi Cổ ngốc, biết tôi và Lý Lý Cát trong lúc đó làm cái gì.

      Lý Bồi Cổ xuất vào lúc này, phải là chuyện lạ.

      Cơ sở ngầm của bang Thanh Nghĩa ở khắp nới trong thành phố này, Lý Lý Cát nhiều ngày chưa về nhà, dĩ nhiên Lý Bồi Cổ phải từ mình ra cửa tìm.

      Cái làm cho tôi kinh ngạc chính là hai phát súng giết chết hai mì ăn liền cứu Lý Lý Cát, lại là trai tài xế từng bị tôi đùa giỡn đến chết sống lại -_-, chỉ là ánh mắt của kiên định, tay cằm khẩu súng tỏa ra khói trắng.

      chỉ có thể lái xe chạy thành chữ "SEX", mà còn có thể bắn súng trúng ngay huyệt thái dương của người khác.

      Quả nhiên trai tài xế đúng là cao thủ giấu nghề thâm tàng bất lộ.

      Tôi bái phục --, tiền thưởng của nhất định là rất cao.

      "Lý đại thiếu, tới đúng lúc." Sắc mặt Hồng Thiếu Nhu vẫn bình tĩnh như thường, hề có chút dao động, giống như hai cái xác chết nằm ở bên chân chỉ là hai quả bí đỏ.

      Hai viên đạn vừa rồi kia, cũng coi như là bay lướt qua mặt , nhưng cái tên đó hoàn toàn quan tâm.

      Cái gì gọi là bình tĩnh, đây mới gọi là bình tĩnh.

      Tôi cũng bái phục.

      "Sau này, lúc mà tôi lấy súng chĩa thẳng vào người thân của , tôi nghĩ, Hồng thiếu cũng chạy đến đúng lúc thôi." Giọng nhàn nhạt của Lý Bồi Cổ vang lên, như có như .

      "Hôm nay, hai chúng ta cũng mang theo nhiều người lắm, nếu liều mạng với nhau, hai bên cũng phân định được thắng thua. bằng chúng ta mỗi người nhừơng bước, mang nhị thiếu về, để Bất Hoan ở lại, như thế nào?"

      Giọng điệu của Hồng Thiếu Nhu giống như người thương nhân bàn chuyện làm ăn, cực kỳ chân thành, cực kỳ vô hại, cho thể làm cho người ta buông lỏng cảnh giác lúc nào hay.

      Sau đó. . . . . . Ở trong lúc bạn chú ý, mạnh mẽ nhào đến, cắt dứt cổ của bạn, uống sạch máu tươi của bạn.

      "Tôi tách ra khỏi Bất Hoan! ! !" Lý Lý Cát nắm chặt tay của tôi, thể thái độ kiện định của mình.

      Lý Bồi Cổ đứng ở phía đối diện, nhìn hai bàn tay nắm chặt của chúng tôi, ánh mắt sau như biển.

      Mọi người, đều chờ đợi câu trả lời của .

      Cuối cùng, mở miệng: "Lý Cát, em qua đây."

      Nghe vậy, trong lòng tôi đau đớn như bị nứt ra cái khe nho .

      lại đây tôi cho Hồng Thiếu Nhu lần nữa.

      Nhưng mà tôi có tư cách oán giận, giống như Hồng Thiếu Nhu , tôi là kẻ đồng lõa hại chết ba của họ.

      Là tôi đẩy ra trước.

      Chân Lý Lý Cát vẫn di chuyển bước nào, ngược lại còn nắm tôi càng chặt hơn.

      "Lý Lý Cát." Lý Bồi Cổ kêu lên tên đầy đủ của : "Em quên chính mình là ai, quên ta là ai rồi sao?"

      "Em biết rất mình là ai, ấy là ai, giống như em biết rất bản thân mình làm cái gì." Lý Lý Cát nhìn Lý Bồi Cổ, gằn từng chữ, dùng giọng vô cùng bình tĩnh, và đầy tình cảm : " hai, em phái là chưa thử qua, nhớ sao? Vào thời gian ba mới vừa qua đời, em quyết định gặp lại Bất Hoan nữa, tôi quyết định từ nay quên người con này.. Nhưng là. . . . . . .Tận mắt nhìn thấy ấy rơi xuống biển, trong khoảng thời gian năm đó em tự mình tìm ấy, tự mình trải qua những ngày tháng vĩnh viễn mất ấy, em buông tay lần nữa, cái loại cảm giác mất đó, em muốn phải chịu đựng lần nữa."

      Sức lực của Lý Lý Cát rất lớn, có ý thức được rằng mình nắm tay tôi đến bầm tím cả lên.

      Nhưng tôi có lên tiếng, chỉ để tùy ý nắm như vậy.

      Chỉ là, vào nhưng khi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, đều ôm tôi chặt trong vòng tay, giống như sợ là tôi biến mất trong vòng tay của vậy.

      Mà đến lúc này tôi mới biết được nguyên nhân.

      Lý Lý Cát.

      rất kỳ quái, muốn cái gì cũng ra, tính tình bốc đồng như trẻ con, làm cho người ta biết phải làm như thế nào.

      "Lý đại thiếu, xem ra, em trai của thành hơn nhiều." Hồng Thiếu Nhu ra câu mang ý vị sâu xa.

      Trong mắt Lý Bồi Cổ giống như cánh rừng um tùm, có màng sương màu đen.

      "Cũng thể tranh cải tiếp nữa, trời cũng sắp sáng." Hồng Thiếu Nhu nhắc nhở: "Vậy , tôi mang Bất Hoan trước, còn nhị thiếu giao lại cho ."

      Tôi dám khẳng định, trước kia mấy mì ăn liền này mỗi khi gặp phải kì thi môn ngữ văn, tuyệt đồi giải thích cái đề thi kia cực kỳ tốt.

      Bởi vì, lời Hồng Thiếu Nhu vừa xong, bọn họ ngay cả nấc cục cũng nấc cái, lập tức tiến về phía Lý Lý Cát, chuẩn bị bắt trói lại ném cho Lý Bồi Cổ.

      Bị người hai bên cưỡng chế, tôi và Lý Lý Cát như cá nằm trong chậu, chỉ có thể giơ tay chịu trói.

      Ngay vào lúc cả người Lý Lý Cát căng cứng vì khẩn trương, giây phút tôi khẩn trương đến bàng quang cũng co rút liên tục, tất cả đèn đều bị tắt hết.

      Cả hộp đêm đều bị chìm trong bóng tối giơ tay lên cũng thấy được năm ngón tay.

      Ngay lúc đó, người xem biểu diễn ở lầu kêu la hỗn loạn, thỉnh thoảng còn có tiếng ly thủy tinh vỡ vụn.

      Bóng tối luôn luôn đến cũng với hoảng loạng.

      Cơ hội ngàn năm có , lúc này chạy trốn, vậy nán lại đợi đến lúc nào nữa?

      Tôi kéo Lý Lý Cát, chạy thẳng ra khỏi phòng.

      Dù sao tôi cũng ở hộp đêm này khoảng thời gian, đối với việc chạy trốn có chút quen thuộc đường , tôi trực tiếp kéo Lý Lý Cát chạy nhanh , ngay cả đường vòng cũng bỏ qua.

      Dọc theo đường , chúng tôi chạy trốn nhanh như gió bay, hô hấp dồn dập, ruột gan đứt từng khúc, như trở lại lịch sử ngàn năm trước.

      Tốc độ mà nhanh thêm chút nữa, căn cứ vào thuyết tương đối của Einstein, chừng có thể xuyên rồi.

      Về sau, Lý Lý Cát nhơ đến chuyện ngày hôm nay đều luôn miệng khen ngợi tôi dứt, tôi so với con Husky hay thè lưỡi ra thở bốn chân nhanh nhẹn vui vẻ chạy loạn lên còn lợi hại hơn.

      Tôi im lặng, cái này mất hình tượng.

      Bất kể có như thế nào, cuối cùng chúng tôi cũng chảy được ra ngoài từ cửa sau của hộp đêm.

      Chỉ là tôi cảm thấy rất kỳ lạ, vào lúc tôi mò mẫm chạy ra ngoài, cảm thấy sàn nhà có chút mềm mại, còn có*.

      Về sau nghe lúc cảnh sát đến thu thập chứng cớ, thấy mặt rất nhiều người xuất vết dấu chân màu đen to.

      Trong hẻm ở cửa sau, có mấy thùng rác to xêp chồng lên nhau, tuy đèn tắt, nhưng ánh trăng cũng rất sáng, ánh sáng trong trẻo mà lạnh lùng đủ cho tôi thấy được bóng dáng đứng ở đằng kia.

      Lâm Lam.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Phần 2 Điều thứ hai chiến binh vui
      Chương 11
      Trong lúc tia ánh sáng lóe lên trong chớp nhoáng, tôi hiểu ra được -- người gạc cầu giao tắt hết đèn trong hộp đêm là ấy, giúp cho chúng tôi chạy trôn.

      giúp đỡ to lớn này có lời cảm tạ nào hết được, tôi chỉ có thể trả lại cho ấy ánh mắt cảm kích.

      Chỉ cần ánh mắt, có thể giữ được tình hữu nghị của chúng tôi.

      " nhanh , nếu bọn họ đuổi kịp đó." ấy thúc giục.

      "Còn ?" Tôi hỏi.

      "Tôi? Dĩ nhiên là tiếp tục lái xe tải của mình, coi như có việc gì xảy ra, nếu muốn gặp tôi, ngay tại đường quốc lộ kia, tùy lúc tùy nơi đều có thể thấy." Ánh trắng chiếu lên giữa trán ấy làm lộ ra vẻ mạnh mẽ của hùng.

      "Sau này còn gặp lại." Sau đó tôi liếc ấy cái sau cùng, rồi chạy trốn theo Lý Lý Cát.

      người Lâm Lam mang theo hơi thở của tự do làm cho tôi rất thích, như là thảo nguyên rộng lớn đều là thiên hạ của Lam, có bất kỳ ràng buộc nào, bởi vì vô dục vô cầu.

      Tôi cực kỳ thích ấy.

      Tuy hai chúng tôi ở chung bao lâu, nhưng tôi thấy, ở nới nào đó sinh mệnh của hai chúng tôi gắn kết nét bút nào đó.

      phải màu mực đậm đặc, mà lại vết mực được tô lại, nhưng sâu sắc.

      giờ sau, tôi và Lý Lý Cát trú lại ở trong khu nhà trọ ở ngoại ô.

      Cùng với việc chạy chối chết, là tâm lý mệt mỏi.

      Cho nên tắm rửa xong, tôi liền ngã ra giường, khép chặt hai mắt, mệt mỏi mà muốn ngủ.

      biết có phải cùng tôi lánh nạn thời gian dài hay , Lý Lý Cát từ người biến thành cầm thú *-- thế mà lại cầu hoan trong lúc tôi mệt mỏi đến mức xương cốt như muốn rả ra.

      Bác nông dân à, hoa màu bị rút hết nước chết đó! ! !

      " có tin hay là em kéo cái đó của cho nó liệt ?" Xem ra là do mệt làm thiệt hại, ngay cả gióng uy hiếp tôi cũng có hơi.

      "Em cứ việc ngủ là được rồi, tự chơi mình là được." ở bên cạnh vừa hôn cổ tôi, vừa .

      là độc ác, vậy mà coi tôi như búp bê hơi rồi.

      Tôi cũng còn hơi sức đâu mà lý luận với , nhắm mặt lại tiếp tục ngủ.

      Lý Lý Cát nhàng cởi ra toàn bộ quần áo của tôi, môi của , giống như lông vũ lướt qua gương mặt tôi, viền tai của tôi, cổ của tôi, ngực của tôi, và hai tiểu đào.

      Sau cùng . .. . . . . . Là chốn đaò nguyên của tôi.

      Lưỡi của , giống như chiếc thuyền , xuyên qua bụi cỏ lau, tới bên ngoài khe đá hẹp, vốn là chỉ nhàng ngang qua chút.

      Nhất thời, cái loại mẫm cảm ở nới đó như là mũi tên bắn thẳng vào trung khu thần kinh của tôi, làm cho cơn buồn ngủ của tôi hoàn toàn biến mất.

      Tôi ngồi dậy, theo bản năng muốn chạy trốn.

      Nhưng Lý Lý Cát cho, chế trụ tôi lại, thuận thế tách hai chân của tôi ra.

      Tôi hoàn toàn bị chế trụ.

      Chiếc thuyền lá kia, tựa chư cảm nhận được ánh sáng hấp dẫn hoa lệ của chốn đào nguyên, khẩn cấp muốn tiến vào bên trong.

      Tại khu vực khe nước hẹp, nó thong thả qua, tạo nên đợt sóng mặt nước phẳng lặng, đánh thẳng lên đầu tôi.

      Tôi ưỡn người, hai tay nắm chặt khăn trải giường, cắn rặng kiềm chế.

      nghĩ tới, trong nhà bác nông dân chỉ có cái cuốc lợi hại, mà công phu của em cũng rất lợi hại.

      Như màu của hoa đào đỏ ửng, rớt xuống mặt của tôi, rồi từ từ nhiễm đỏ cả khuôn mặt.

      Tôi hé môi ra, phát ra thanh kiều diễm.

      Tôi muốn phải kiềm chế nữa, bởi vì loại sa đọa vui sướng này, là loại hưởng thụ cao nhất.

      Khi đạt được tới đỉnh cao của cao trào, mũi chân tôi duỗi thẳng ra, đại não trống rỗng, tại trong thanh êm tai, tôi giải thoát ra được tất cả tình cảm mảnh liệt.

      Sau khi kết thúc toàn bộ, tôi như trân châu rụng tê liệt ngã xuống giường.

      Cái loại cảm giác tê dại này giống như cái em kia vẫn còn ở bên trong tôi làm cho tay chân tôi tê dại.

      Hơi thở của tôi nhè phả vào trong gối, tạo thành thanh mờ ám.

      Sau khi những chấm đen chi chít biến mất khỏi mắt tôi, tôi nằm ở bên cạnh Lý Lý Cát, giọng hỏi: "Trong năm nay, luôn tìm kiếm em sao?"

      lên tiếng trả lời, nhưng đôi môi xinh đẹp kia lại lặng lẽ thể độ cong trong im lặng.

      "Lý Cát, cảm ơn ." Tôi chủ động nhoài người lên hôn lên mặt cái.

      Tại lúc môi tôi chuẩn bị rời khỏi gò má của , đột nhiên đưa tay giữ lại cái ót tôi, hôn tôi.

      Lưỡi của , tràn đầy sức lực, tha thiết đuổi theo lưỡi tôi.

      Nóng bỏng mà cố chấp, giống như chính chủ nhân của nó.

      Từ đầu đến cuối cái hôn này đều mang đầy nóng bỏng, tràn ngập tình cảm mãnh liệt, có chút thả lỏng nào.

      Sau khi buông môi nhau ra, hai bên gò má của chúng tôi đều vì thiếu khí mà ửng hồng.

      màu đỏ lại khơi lên cái đôi mắt vẫn còn sót lại tình cảm mảnh liệt -- đây là điều chúng tôi nhìn thấy ở đôi bên.

      Lý Lý Cát thở phì phò, cái mũi xinh xắn hơi phập phồng, trước sau vẫn tập trung nhìn thẳng vào mắt tôi.

      Tôi hiểu được, ra suy nghĩ của mình, tôi lẳng lặng chờ đợi.

      Sau cùng, mở miệng: "Lúc ấy, tận mắt em bị ảnh hưởng trong vụ nổ đó mà rơi xuống biển."

      Giọng của như quay ngược thời gian trở về hoàn cảnh lúc đó mang theo dằng dặc, trong đó vẫn còn sợ hãi đau thương hề suy giảm.

      "Giây phút đó, cảm giác được loại khó thở mà chưa bao giờ gặp , giống như có đôi tay to lớn mạnh mẽ xé rách nữa trái tim , làm cho cả người phát run lên."

      " muốn lao đến, nhưng những người đó ngăn lại, lao qua được, sau đó, có rất nhiều bom rớt xuống, biến cả chiếc thuyền biến thành địa ngục, nơi nới đều là bụi mù, mảnh , máu tươi, chỗ nào cũng hỗn loạn . Quan trọng nhất là, em biến mất ở mặt biển."

      " cố gắng với chính mình, rằng là em chết, tuyệt đối chết, bởi vì em chính là Bất Hoan, so với đàn ông Bất Hoàn còn mạnh mẽ hơn."

      "Mẹ kiếp cái ý nghĩ trấn an chính mình để tiếp tục duy trì, thông qua các loại phương tiện ma tìm kiếm tăm tích từ nơi mà em rơi xuống."

      "Nhưng mỗi ngày trôi qua, cái hy vọng tươi sáng cũng từ từ ảm đạm hóa thành tro."

      " cực kỳ hối hận, vì cái gì mà vào lúc đó ở cùng chỗ với em, mà chính bản thân mình tại sao cũng côs gắng nghĩ cách."

      " thích em, biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần thấy em dùng ánh mắt thương ngưỡng mộ nhìn Bồi Cổ, biết sao lại cảm thấy khó chịu."

      "Khi đó, trong mắt em chỉ có Bồi Cổ, chỉ có hai, cho nên, dùng hết các loại phương pháp chọc cho em tức giận, chỉ là muốn làm cho em để ý đến , chỉ muốn để cho em biết, bên cạnh em vẫn còn có ."

      "Loại phương pháp này cực kỳ ngốc, bởi vì em càng ngày càng ghét , càng ngày càng cách xa , lại càng muốn bắt em lại, đó là biến chuyển càng ngày càng xấu ."

      " hiểu, luôn luôn mong muốn có ngày nào đó em chủ động giữ chặt lấy , chủ động tiến lại gần , nhưng trong khoảng thời gian em mất tích đó, hiểu ra tất cả, thời gian là có hạn, thời gian chúng ta sống chỉ có đời này, chúng ta chỉ có vài năm để người kia. Quan trọng nhất, và em, lúc nào cũng có khả năng rời thế giới này."

      " với chính mình, chỉ cần có thể lại gặp được em, buông tay nữa."
      Đèn trong phòng đều tắt hết, nhưng tối nay ánh trăng vô cùng sáng, làm cho cả phòng có tầng ánh sáng.

      Gió lạnh thổi làm lây động bức màn cửa sổ, chuyển động, như có đôi tay vô hình khuấy động.

      "Sỡ dĩ thường xuyên đến tìm Kim Cơ, là cảm thấy ấy trong em sao?" Tôi hỏi.

      "Ừ, lần đầu tiên nhìn thấy cặp mắt của ấy, liền cảm thấy thế, ánh mắt ấy, rất giống em. Kỳ với ấy cũng có phát sinh quang hệ nào khác, mỗi lần đến, chỉ ôm ấy vào giấc ngủ, giống như là được ôm em vậy." Lý Lý Cát choàng tay qua ôm chặt lấy tôi: "Ngày đó lúc tỉnh lại, lại phát , người nằm bên cạnh, chính là em. Em có tin , vẫn nhúc nhích chỉ lẳng lặng nhìn em cả tiếng đồng hồ, chỉ sợ chỉ chạm vào em chút, tất cả biến mất, giống như cảnh tượng xảy ra vô số lần trong mơ vậy."

      "Chẳng lẽ cảm thấy hối hận sao?" Tôi hỏi: " theo em ở chung chỗ, Bồi Cổ tha thứ cho ."

      " chỉ biết, nếu ở chung chỗ với em, tha thứ cho chính mình." .

      Tôi nằm ở bên cạnh Lý Lý Cát, lắng nghe tiếng tim đập có quy luật của .

      ra, cả hai chúng tôi đều là đứa ngốc.

      biết biểu đạt tình của mình như thế nào, tôi cũng biết cảm nhận tình như thế nào.

      Hai chúng tôi đều là hai đứa nhóc kiên cường mà vụng về, ngu ngốc tổn thương lẩn nhau.

      Cho đến hôm nay.

      Tương lai có rất nhiều chuyện rối rắm, nhưng mà ai muốn để ý chứ?

      Binh đến tướng chặn, cho dù đến sau cùng thể ở chung chỗ, ít nhất cũng từng vui vẻ bên nhau.

      cho tôi tình , rất nhiều đến mức có thể tùy ý cho tôi sử dụng.

      Tôi rất vui sướng.

      Chuyện tươi đẹp nhất của đời người, chính là được ở cạnh người mình làm cho mình vủi vẻ.

      Tôi đưa tay xoa xoa ngực của , khẽ: "Muốn làm lần nữa ?"

      "Thôi, hôm nay em cũng mệt mỏi rồi." khẽ thở dài, mang theo chút hương vị quyến luyến: "Vẫn nên nghĩ ngơi ."

      "Đúng là vừa rồi còn chưa hưởng thụ đến đỉnh." Đều chỉ có mình tôi hưởng được.

      "Còn nhiều thời gian." .

      "Câu này ra là chính xác." Tôi khen ngợi.

      ".. . . . . . ." trầm mặc.

      " làm à?" Tôi dẫn dụ.

      "Dù sao sau này luôn có cơ hội." hạ quyết tâm.

      Nhưng mà Lý Lý Cát sai lầm rồi.

      Những ngày tiếp theo, chúng tôi bị bọn người bang Thanh Nghĩa cùng với mấy mì ăn liền đuổi chạy khắp nơi.

      Mỗi khi chúng tôi làm chuyện vui vẻ, luôn luôn bị quấy rầy.

      Lần đầu tiên là ở trong khách sạn kia, chúng tôi chuẩn bị làm việc, người bang Thanh Nghĩa phá cửa phòng chúng tôi lao vào -- mông của Lý Lý Cát lại bị nhìn thấy hết.

      Lần thứ hai là trong bụi cỏ dại, chúng tôi muốn đánh giả chiến, nhóm mấy mì ăn liền bao vay phóng hỏa xung quanh ép chúng tôi phải ra -- thiếu chút nữa mông của Lý Lý Cát bị nướng chín.

      Lần thứ ba là ở cây, chúng tôi ở trạng thái muôn cái kia, đám ông mật nỗi lên lòng ác đọc lao về phía chúng tôi mà chích tơi -- Mông của Lý Lý Cát bị sưng lên mảng lớn.

      Quả là thê thảm đến cực điểm.

      Tôi thương cảm cái mông Lý Lý Cát nhà tôi.

      Kỳ cẩn thận ngẩm nghĩ lại, chúng tôi đóng phim thần tượng.

      Thiếu niên nhà giàu cùng mồ côi nhau, gặp phải phản đối mảnh liệt của gia đình thiếu niên, mà mồ côi lương thiện yếu đuối lại bị cậu chủ nhà giàu khác nhìn trúng, còn cách nào khác, hai người hẹn nhau bỏ trốn, dọc theo đường tuy vất vả mà lại cảm thấy sung sướng.

      Sau đó --

      Tôi cùng Lý Lý Cát sinh ra bị chia cách, rồi tôi lại cùng Hồng Thiếu Nhu sinh ra bé trai, rồi Lý Lý Cát lại cùng thiên kim nhà giàu sinh ra bé trai, rồi hai mươi năm sau, ba đứa trẻ gặp nhau, con trai của tôi với Hồng Thiếu Nhu, con trai của Lý Lý Cát với thiên kim nhà giàu, đều cùng con của tôi với Lý Lý Cát, sau đó liền diễn cảnh làm quá mức lên quấn quýt cải nhau như lấy vải quấn vào chân lại tách ra lại gặp nhau che lỗ tai la to tôi thích nghe tôi thích nghe những chuyện tôi được đến gần em mà tôi biết tại sao, sau cùng sau cùng, tôi lại run rẩy cho bọn nó biết tất cả bọn nó đều có liên quan huyết thống em với nhau, rồi, sau khi sấm sét giữa trời quang xong, con của tôi với Lý Lý Cát vì ăn nhiều đồ chua, bị ung thư, trước khi chết ngồi tựa lưng vào người con trai của tôi với Hồng Thiếu Nhu ở bờ cát, cuối cùng câu là "Oppa, em muốn ăn thịt rồi.". . . . . . .

      Tranh thủ chiếu vào khoản mười hay hai mươi phút lúc người ta ăn cơm, bảo đảm ba trăm tập thành vấn đề.

      Khi tôi đem cái ý kiến này cho Lý Lý Cát nghe, bởi vì nghe thấy tôi với Hồng Thiếu Nhu sinh ra đứa con trai nên ghen muốn lấy cơ thể tôi ra để trừng phạt.

      Lúc đó trong đồng ruộng hoang, có con chó ngang qua, thấy cái mông của , nhịn được mà lao đến căn cái.

      Tôi sớm qua, tôi thương cảm cho cái mông của Lý Lý Cát.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Phần 2 Điều thứ hai chiến binh vui
      Chương 12


      Tôi và Lý Lý Cát bắt đầu kiếp sống chạy trốn, có đôi khi, tôi cảm thấy loại tình cảnh này cực kỳ quen thuộc.

      Nhất định là cảnh tượng kiếp trước của tôi và Lý Lý Cát còn lưu lại, thôi nghĩ như thế.

      Nhưng mà vài năm sau, khi tôi thấy đứa trẻ hăng say chơi trò chơi, mới tỉnh ngộ nhận ra tồn tại của cảm giác quen thuộc này.

      Mẹ nó chứ. . . ., kiếp trước kiếp này chỉ là cái rắm, phải là giống bản sao của siêu cấp Mario( Bonei: nhân vật trong trò chơi Mario chắc ai cũng biết nhĩ) sao?

      Bang Thanh Nghĩa cùng với mấy mì ăn liền giống như là những cái cây nấm ác độc, đuổi theo cắn ngừng, chúng ta chỉ có thể ngừng nhảy lên để trốn tránh, tiếp tục hăng hái tiến về phía trước, cuối cùng nhảy qua kéo được lá cờ xuống, hoàn tất qua vòng này.

      Tôi cũng nhớ chúng tôi rốt cuộc chạy qua bao nhiêu con đường.

      đường có núi, có sông, có hồ, coi như là lần du lich ngắm sông núi.

      Dọc theo đường , nhóm người cây nấm ác độc quả chỗ nào có.

      Có đôi khi, bọn họ như con quạ ru rú trốn ở ngọn cây, chuẩn bị sẵn đợi khi chúng tôi qua tung lưới bắt gọn.

      Có đôi khi, bọn họ như con tôm núp dưới hồ, đợi khi chúng tôi tắm kéo chúng tôi vào trong nước làm cho choáng váng đầu óc.

      Có đôi khi, thậm chí bọn họ trốn cả trong thùng rác, để mùi hư thối tanh tưởi bôi lên người, xông đến ôm lấy chúng tôi, tính làm cho chúng tôi ngạt thở mà ngất .

      Quả đội cảm tử ruồi bọ.

      Tôi và Lý Lý Cát chỉ có thể giống như thuốc sát trùng, càng ngừng phun ra khắp nơi.

      Hai chúng tôi lấy búa chặt cây, bỏ thức ăn nuôi cá vào hồ, nhét pháo vào thùng rác, tuy mệt mà cũng vui.

      Nhưng mặc kệ là chúng tôi có trốn như thế nào, bọn họ luôn có thể mất thời gian ngắn nhất tìm ra chúng tôi.

      Lúc mới đầu, tôi nghi ngờ bọn họ gắn thiết bị theo dõi người, đúng là từ xuống dưới từ trong ra ngoài, thiếu chút nữa tôi mượn cả giao giải phẫu đến giải phẫu Lý Lý Cát đến cả dưa chuột cũng muốn mỗ ra, cũng tìm được bất cứ thiết bị nào.

      Sau tháng sống chết mệt mỏi chạy trốn, tôi rốt cuộc phát ra bọn họ có thể tìm được chính xác nơi chúng tôi đến -- là do Lý Lý Cát sử dụng cái thẻ vàng, là cái thẻ mà bang Thanh Nghĩa có thể xác định địa điểm sử dụng.

      Vào lúc ban đêm, sau khi tôi giày xéo Lý Lý Cát trận, tịch thu lấy tấm thẻ vàng.

      Lại chạy trốn ba ngày, rốt cuộc thoát khỏi đám người nấm ác độc.

      Nhưng là vấn đề lại đến nữa -- thẻ vàng thể dùng, chúng tôi chỉ có thể tự lực cánh sinh.

      Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định về lại cái thôn kia chỗ ông nội ở.

      Ít nhất, cái căn nhà cũ nát kia vãn thuộc về tôi.

      Lại trỏ về, cảm thấy nơi này cũng có biến hóa gì lớn, đồng ruộng vẫn tỏa ra độc đáo như cũ, vẫn thường có gian phụ bị phát bị người chồng cầm liềm đuổi theo.

      Xem ra ông nội của tôi vẫn có người thừa kế.

      Cái căn nhà ngói kia nhiều năm có người ở, chỉ có thể kéo hơi dài hơi tàn qua năm tháng.

      Nóc nhà lũng nhiều lỗ to, khi trời mưa ngồi bên trong nhà hay bên ngoài cũng có gì khác nhau. Bất quá có chỗ tốt là ngày hôm sau sáng sớm cần phải rời giường, cứ ngồi ở cái ván giường nỗi giữa biển nước trối đến phòng bếp mà lấy đồ ăn sáng.

      vách tường hơn phân nữa đều mọc đầu rêu xanh, ẩm ướt lạnh lẽo, các món đồ trong nhà bằng gỗ đều bị chuột cắn đến thảm thương giống như nó có mùi vị của phô mai vậy, căn bản còn có thể nào dùng được nữa.

      Tôi đối với nơi ở hoàn toàn cầu cao gì hết, chỉ là có chút lo lắng Lý Lý Cát từ sống an nhàn sung sướng quen.

      Nhưng nằm ngoài dự kiến của tôi, thế nhưng lại câu oán giận.

      Chẳng lẽ tình có thể thay thức ăn no bụng sao?

      Tôi cảm thán, Lý Lý Cát, quả là thiếu đòi hỏi trong tình rồi.

      Tôi và Lý Lý Cát trốn lại ở đây, chuyển sang cách sống hoàn toàn mới.

      Mất tấm thẻ vàng, người chúng tôi xu, bất quá thôn trang này có vẻ nghèo nàng, tiền bạc cũng mang đến tác dụng gì lớn.

      Có đôi khi ngẫm lại, Lý Lý Cát đường đường là cậu ấm ăn nhân sâm trứng cá muối thế mà lại cùng với tôi đến cái nơi cả chim chóc đều bị táo bón này, là đáng thương.

      Xuất phát từ lòng áy náy và đồng tình, tôi sắn tay áo lên, vận động bắp thịt ở cánh tay, mỗi ngầy sớm về khuya. . . . . . Chạy trộm đồ ăn còn có lạp xưởng thịt khô nhà người ta.

      Từ sau khi tôi trở về, tệ nạ trong thôn tăng đến múc cao nhất.

      Tôi hối hận.

      Trừ bỏ trộm thức ăn, tôi còn chủ động ra phía sau lấy nước dưới giếng lên nấu chín, thùng lại thùng, hoàn toàn phải là vấn đề.

      Nhưng mà chỉ cần Lý Lý Cát thấy tôi nấu nước, liền cực kỳ vui, trực tiếp chạy thẳng đến giành lấy trùng gỗ trong tay tôi, lông mày xinh đẹp nhăn lại thành hàng: "Bất Hoan, xin em hãy biểu ra mặt nữ tính của con có được ?"

      "Được." Tôi cực kỳ hợp tác mà gật đầu, sau đó cởi sạch toàn bộ quần áo người, lộ ra hai cái bánh bao.

      "Em. . . . . . làm cái gì thế?" Khóe miệng Lý Lý Cát co rút.

      phải muốn nhìn thấy mặt nữ tính của em sao? Nhìn này, chỉ là yếu đuối mà còn có rất có *." Tôi lấy tay rung rung bánh bao trước ngực, khiến chúng nó nảy lên xuống phải trái ngừng rung động, động tác mạnh đến thiếu chút nữa làm cho xương bả vai hay là hai cục bứu lưng Lạc Đà cũng muốn rớt xuống luôn.

      Lý Lý Cát: " .. . . . . . ."

      ra ngẫu nhiên tôi cũng lộ ra mặt nữ tính.

      ví dụ như hôm nay khi tôi thấy con chuột to béo bò chậm chạp ở bàn, tôi liền giống như đa số chị em phụ nữ, hét to lên.

      Lý Lý Cát cực kỳ vui mừng, khẩn trương chạy đến ôm lấy tôi, an ủi: "Đừng sợ, bắt nó ném ."

      Tôi lao ra từ trong lòng , trực tiếp xông tới chụp lấy cái đuôi con chuột, cầm nó giơ lên trước mặt mình, nở nự cười quái dị: "Con chuột mập thế này, chắc chắn người có rất nhiều thịt, nữa dùng để kho tàu, nữa dung để hấp, còn cái đuôi đem phơi khô làm thịt chuột khô làm đồ ăn vặt."

      Những lời này tạo thành kết cục đáng thương khi chết của con chuột.

      Hai chân con chuột quẫy đạp trong trung, sau đó bị những lời kia hù chết.

      Lý Lý Cát ngồi phịch xuống ở giường, máu nóng bốc lên, bị sét đánh đến nội thương.

      Chuyện này thành công làm cho Lý Lý Cát hiểu được hai điểm.

      , muốn để cho tôi biểu ra dáng vẻ yếu đuối của con , trừ phí trời đổ mưa đỏ, thái giám có cái kia dài.

      Hai, Bất Hoan tôi, kẻ đói khát thịt rồi.

      Lạp xưởng và thịt khô thể trộm nhiều, tôi ăn tiết kiệm, chén đĩa đựng thịt mỗi ngày đều bị tôi liếm cho sạch sáng bóng đến mức có thể làm gương soi.

      Lại tiết kiệm nữa, sau khi ăn thịt xong rồi, mà tôi, cũng bắt đầu làm ra chút hành vi bình thường.

      Ngày đầu tiên ăn thịt, tôi bắt đến hơn mười con gián, trộn lẫn với bột cà ri, khi chuẩn bị há miệng nuốt vào, bị Lý Lý Cát cản lại.

      Ngày thứ hai ăn thịt, tôi ngồi xổm ở bên khung cửa, lè lưỡi, khi chuẩn bị học theo loài thú ăn kiến lè lưỡi hút sạch kiến ăn, bị Lý Lý cản lại.

      Ngày thứ ba ăn thịt, nữa đêm tôi thức dậy, hoảng hốt nhìn thấy lạp xưởng của Lý Lý Cát, nước miếng chảy đầy đất, nhào lên chuẩn bị cắn đứt nó, bị Lý Lý Cát rơi nước mắt cản lại.

      Thiếu chút nữa mất cái kia Lý Lý Cát như tìm được đường sống trong chỗ chết, rút được kinh nghiệm xương máu, hiểu nếu có thịt, tôi hóa thành con bọ ngựa cái, sau khi giao phối ăn thịt luôn bọ ngựa đực.

      Ngày thứ tư ăn thịt, nấu nước, khi trớ về trong tay cầm theo mười cân thịt bò.

      Ba phút sau, thịt bò bị tôi nuốt hết vào bụng.

      Tôi sờ sờ bụng, xỉa răng, bắt đầu hỏi Lý Lý Cát lai lịc số thịt bò đó.

      Vẻ mặt có chút né tránh, tỉ mỉ, sau cùng bị tôi làm cho nóng nảy, mới ra : hình dáng như Narcissus(*) thiếu niên xinh đẹp tuấn dật trong thần thoại Hy Lạp, đứng ở bên cạnh giếng, cởi trần, nước giếng trong vắt phẩn chiếu lại đường cong cơ ngực trần đây cơ bắp, làm cho mấy con nhà nông đứng ở chung quanh chảy nước miếng ngừng.

      Lý Lý Cát nhắm mắt lại, dùng hết toàn bộ sức lục nhàng ra nhưng chuyện mà trước kia có giết chết cũng muốn : " lần sờ cơ ngực, cân thịt bò."

      Chỗ thịt bò đó hơn mười cân, chứng minh Lý Lý Cát bị sờ soạng hơn mười lần.

      Tôi đau lòng, nước mắt rơi thành sông.

      ra điển cố Ngưu Lang, là như thế này sao.

      (*)Đây là truyện về Narcissis: http://helian-design-blog.blogspot.com/2011/12/narcissus.html mọi người đọc để hiểu thêm nhé.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Phần 2 Điều thứ hai chiến binh vui
      Chương 13


      Sau ngày đó, Lý Lý Cát bắt đầu kiếp sống bán thịt của .

      Tôi nghẹn ngào nhìn tham lam ngấu nghiến nuốt thịt heo, thịt dê, thịt bò, thịt gà và thịt vịt.

      Nhưng dần dần cũng thành thói quen.

      Vài ngày sau, tôi trở thành trợ thủ của – Lúc khoe cơ ngực rắn chắn tôi phụ trách đứng bên nhận thịt.

      Trai bao đúng là dễ làm, kể mập gầy đẹp xấu chỉ cần có thịt trong tay là có thể sờ sờ.

      Lý Lý Cát vẫn mực im lặng nhẫn nại, cho đến khi gặp được người.

      Đó là có răng vàng khè, đó còn vướng mấy sợi rau cần, bắp thịt cuồn cuộn, lưng hùm vai gấu, toàn thân tản ra mùi phân hóa học tự nhiên.

      Bà ta đưa thịt cho tôi, sau đó tròng mắt sáng long lanh, miệng còn chảy nước miếng. Bà ta dùng móng vuốt của mình chuẩn bị sờ lên phần ngực của Lý Lý Cát.

      Trời đất như đảo ngược với nhau, toàn thân Lý Lý Cát cứng ngắc, cắn chặt hàm răng, hai tay nắm chặt lại.

      Lúc sắp bị lăng nhục tôi nắm lấy bàn tay tà ác kia.

      Lý Lý Cát thở phào nhõm, dùng ánh mắt vui mừng nhìn về phía tôi.

      Mà bà kia há to miệng ra, hướng về phía tôi gầm thét: “Tôi nộp thịt rồi sao cho tôi làm ăn chứ, nhìn tôi dễ bắt nạt lắm phải ?”

      Bà ta phun nước miếng đầy mặt tôi chỉ với câu .

      Tôi bình tĩnh chùi nước miếng được tặng kèm miễn phí, sau đó nhìn bà ta : “Vì phần thịt kia chỉ có 9,2 cân.”

      kia hít hơi sâu, quay người , lấy miếng thịt lớn từ trong giỏ đem đến trước mặt tôi.

      Tôi lập tức tươi cười, bận rộn thu gom thịt: “Mời bà sờ .”

      Lý Lý Cát tuyệt vọng, nhắm chặt hai mắt lại lần nữa.

      Trời đất rộng lớn, cỏ hoang mộc cao đến đầu gối, che lấp bao phủ cả những ngôi mộ lẻ loi.

      Dần dần, tôi đem chuyện bán thịt này làm kế sinh nhay cả đời, cũng tạo nên quy tắc cho nó.

      Ngực cũng có bao nhiêu tiền, cân thịt có thể sờ rồi.

      Nhưng cái mông hơi mắc, hội viên sơ cấp sờ cái phải nộp 6 cân thịt, hội viên cao cấp 3 cân. (P/S: từ hội viên sơ cấp lên hội viên cao cấp phải nộp 30 cân thịt.)

      Đương nhiên, còn có sờ toàn bộ, lúc đó phải nộp 50 cân thịt muốn sờ chỗ nào sờ.

      Tôi còn muốn mở rộng thị trường, cho đàn ông cũng tới sờ nhưng Lý Lý Cát lấy cái chết để uy hiếp tôi, là chỉ được tới đây thôi.

      Từ sau khi có Lý Lý Cát hy sinh thân mình, mỗi ngày tôi đều có thịt để ăn, rất là vui vẻ.

      Mà biểu nhất của tôi là vừa tắm nước nóng vừa gặm đùi gà.

      Giống như bây giờ.

      Nhưng Lý Lý Cát, người phụ trách thay nước nóng cho tôi gương mặt đen lại, làm vui vẻ của tôi cũng giảm mấy phần.

      đóng vai Bao Công hả?" Tôi hỏi.

      trả lời, đem thùng nước nóng đổ trực tiếp vào thùng gỗ, thiếu chút nữa là làm bỏng da tôi.

      “Lý Lý Cát, điên rồi sao?” Tôi nhíu mày.

      “Tại sao em nhìn bị nhiều người sờ như vậy mà lại có thái độ gì hết vậy?” Tròng mắt của đen láy, ánh sáng lấp lánh, là đẹp trai.

      ra em cũng muốn thế chỗ cho , em cũng có hạ giá rồi nhưng người ta chịu.” Vẻ đẹp của tôi, mấy bà kia làm sao biết thưởng thức chứ.

      “Nhưng mà để người khác chơi đùa như vậy, em đau lòng sao?” Lúc này giọng của có gì đó được bình thường.

      ra là khi tôi nhìn thấy có nhiều phụ nữ giở trò với mà lại ghen.

      Nhưng bạn học Lý Lý Cát à, những thứ kia là thịt, là thịt đó.

      Át-xi-méc , chỉ cần cho ông ta điểm tựa ông ta nâng cả trái đất lên.

      Tôi cũng muốn , chỉ cần cho tôi bữa cơm thịt, tôi cũng có thể nhận giặc làm cha, nhận heo làm mẹ.

      Chỉ là hy sinh nhan sắc có gì quan trọng chứ.

      Dù sao, thân thể cũng là hư ảo .

      Vậy mà Lý Lý Cát lại hiểu đạo lý này, thấy tôi mặt lạnh xoay người muốn rời .

      Tôi đưa tay níu lấy cổ áo , dùng sức kéo vào thùng gỗ

      Thùng gỗ rất lớn, đủ cho hai người tắm uyên ương.

      Lý Lý Cát sặc mấy ngụm nước, trồi lên mặt nước, hơi nước dính lên da thịt trắng nõn của , sợ tóc vướng mặt nhưng mà hàm răng cắn chặt, khẽ rít từng chữ: “Này! Bất! Hoan! Em! Muốn! Chết!”

      Tôi giống như cún con, nhào qua ôm lấy cổ , há mồm cắn lỗ tai của : “Em muốn chết nhưng có chết cũng phải chết giường.”

      Đây mới gọi là quyến rũ, quyến rũ giữa ban ngày.

      Lửa giận của Lý Lý Cát bỗng chốc biến thành *.

      “Coi như em thông minh.” hừ câu.

      Sau đó, màn tắm uyên ương bắt đầu.

      Áo của ngâm trong nước giống như lớp da khác.

      Tay của tôi, từ từ kéo lấy áo *, vải vóc dán chặc, đôi tay an phận bắt đầu tấn công da thịt .

      Trong làn nước ấm, chúng tôi ôm hôn nhau, cởi bỏ mọi trói buộc.

      Dưa chuột của , bắt đầu chuyến lữ hành.

      … Chợt gặp được chốn đào nguyên. Nông sâu mấy trăm bước, rừng cỏ tươi đẹp, Lạc rực rỡ…

      . . . . . . Bắt đầu là kết hợp, theo sau là ham muốn. Rừng cây tận dụng nguồn nước, diệt được ngọn núi. Núi có động , hình như có phẩn phất ánh sáng. Thế tiện thể bỏ thuyền, dùng miệng mà thưởng thức.

      Mới đầu hẹp, nhưng mời người đến khai thông, kết hợp vài chục cái, lại rộng mở thông suốt.

      Sau khi xong chuyện, tôi kiệt sức bước ra khỏi thùng gỗ, bò lên giường đắp chăn nghỉ ngơi.

      Còn tinh thần rất sảng khoái, cọ rửa thùng gỗ.

      Dù sao, nơi đó cũng là chiến trường mai táng vô số thi thể của các .

      Lý Lý Cát đem thùng gỗ ra phía sau, tôi dựa vào tường, ngước đầu nhìn bầu trời qua cái nóc nhà bị thủng lỗ.

      Đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh đến ngay cả thanh cũng có.

      Chợt tôi liền nhớ tới tình trạng của mình vào năm 4 tuổi.

      Khi đói, tôi mình lên núi tìm trái cây mọng nước để ăn, nó có vị hơi chua, ăn vào miệng toàn là màu đỏ.

      Còn có cây bồ công , vừa cầm tay vừa thổi, những cánh hoa nhàng bay theo chiều gió.

      Tiếng động khác thường vang lên kéo tôi trở về tại.

      Tiếng đó từ nóc nhà – có người ở .

      Là bọn người bang Thanh Nghĩa, hay là mấy mì ăn liền?

      đợi tôi suy nghĩ nhiều, nóc nhà liền đổ sụp xuống, vật thể rơi xuống kéo theo biết bao nhiêu là bụi bặm.

      Lúc tên đó rớt xuống, còn hét to câu: “Cái nóc nhà này là mục quá .”

      Có thể mục sao? Cũng hơn mười năm có sửa chữa, đừng là người, ngày hôm qua chim đậu đó còn rớt xuống, kết quả là cánh của nó bị gãy mất.

      Tôi mặc niệm trong lòng cho người mới rơi xuống.

      Người em, vận số của tốt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :