1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Phần2 Điều thứ hai chiến binh vui
      Chương 4


      Ánh đèn mê hoặc chạy dọc theo làn da tôi, nhạc mê loạn mê mẫm bên tai tôi - tìm tòi, lục lạc vòng đeo ở chân tôi ngân vang thấm vào trong máu tôi, ánh mắt của tôi lóe lên mặt nạ kim cương đẹp đẽ rực rỡ.

      Như là cơn mơ xa hoa lãng phí.

      Trong gian đầy tiếng hoan hô reo hò, tôi nhảy, tôi múa.

      Bộ áo màu bạc, tinh tế phủ lên lớp da thịt, dưới ánh đèn, giống như viên thuốc hối thúc dục ham muốn.

      Tôi xoay tròn, tư thế giống như đóa hoa nỡ rộ, tùy ý tỏa ra toàn bộ hương thơm của mình.

      Tôi nhảy, giống như mỹ nhân ngư dưới đáy biển sâu phá tan tầng nước xanh thẩm, lao ra cố tìm tự do của mình.

      Tôi cúi người, như là xà tinh ngàn năm, thả lỏng bầu ngực phía trước ngực.

      Cảm xúc người em ở phía dưới dần trào gần như điên cuồng, tựa hồ khí như xôi lên, vô số tiền giấy được quăn lên sân khấu.

      Vì thế, giây trước tôi vẫn còn mị, lập tức lại nguyên hình, nhảy xuống cái, quỳ rạp mặt đất, bắt đầu hề để ý hình tượng của mình mà nhặt tên nền sân khấu nhét vào ngực.

      Lại vừa chảy nước miếng tí tách.

      Bà chủ ở phía sau sân khấu bên ôm ống mà ói máu, môt bên thấp giọng quát: "Trời đất ơi, chỉ mình tôi chịu khổ, trời đất ơi, chỉ mình tôi chịu khổ. . . Này, quay trở lại múa tiếp cho bà đây! ! !"

      Tôi tựa như nghe thấy, tiếp tục hcảy nước miếng đem đống tiền đỏ chói trước mắt nhét vào nội y.

      Sau lúc, ngực tôi từ cup D thành công biến thành cup H.

      Nhìn phía bên ngoài có phần giống như bị người khác cắn bốn năm cái.

      đùa, có tiền bạc, tôi có thể mua được rất nhiều thịt.

      lấy chính là đầu đất.

      Sau khi ói máu vào ống nhổ xong, bà chủ rốt cuộc chấp nhận: "Đợi lát nữa tôi cho người ra nhặt, tôi bảo đảm, số tiền này đều là của , tờ cũng thiếu!"

      Tôi nhìn cái ống nhổ trong tay bà, gật gật đầu: "Thành giao, bất quá cái ống máu tay bà cũng phải cho tôi. . . . . . . Gần đây giá máu tăng, lấy bán, vẫn có thể đủ ăn bữa."

      Vừa ra lời này, bà chủ liền ói thêm ngụm máu miễm phía nữa vào ống nhổ cho tôi.

      tại muốn tự nuôi sống chính mình, nhất định phải cố gắng khai thác, tham tiền là làm được.

      Vì bù lại cảm xúc mới vừa rồi bị tiêu tán của mọi người, tôi lại đến mép sân khấu, theo thứ tự vuốt ve tầng khuôn mặt của bọn .

      Trêu đừa ở khoảng cách gần như thế, làm cho bọn họ lộ ra bản chất .

      Bàn tay nhắn mềm mại, đụng chạm da thịt, làm cho động tác mê hoặc trở thành thuốc độc, tim thẳng vào trong tim bọn họ, vào ánh mắt của bọn họ

      Theo đường men theo xuống, có ba cái đầu tóc trét đầy mỡ heo, có hai có mặt da thô ráp như da ở lòng bàn chân, còn có người đội tóc giả đều được tôi vuốt qua hết.

      Trong lòng tôi run rẩy run rẩy.

      Thôi, thừa dịp còn ở giữa sân khấu, nên sớm phô ra cái tư thế tuyệt vời.

      Tôi xoay tròn hời ở giữa sân khấu, hai tay giơ lên cao, làm tư thế kết thúc, nhân lúc những ngọn đèn kia được tắt nhanh chóng thẳng vào phía sau sân khấu.

      Bà chủ đứng ở kia đợi tôi, mặt có chút huyết sắc nào, cả môi cũng xanh xao.

      Quả nhiên, cái ống nhổ kia thể trống được.

      Tôi cảm thấy được bà rất muốn bóp chết tôi, nhưng bởi vì có việc muốn nhờ, chỉ có thể đưa bộ mặt tái mét ra tươi cười, làm cho tôi hợp tác, lên lầu hai gặp người.

      Tôi tình nguyện lắm, tôi chán ghét cảm giác bị người khác khống chế.

      Đứng biểu diễn ở sân khấu, tôi được tự do, nhưng vào trong phòng lầu hai, giống như vậy nữa rồi.

      Vì thế, tôi ngồi xuống, cú thế ăn xong phần cánh gà, để ý tới hấp dẫn hay cưỡng ép của bà chủ.

      "Chỉ cần lên, tôi liền cho con số này."

      "Tôi cho biết, tôi cũng là người có máu mặt, nếu , tôi liền cho người vẽ hoa mặt chặt chân ra!"

      "Bà của tôi, coi như nể mặt tôi vì mà ói ra nhiều máu như thế, lên đó thôi. tại người đó uống say khướt, ngay cả muốn làm gì cũng làm được đâu!"

      Nhưng mà, trong mắt tôi chỉ có gà quay.

      Sau cùng, bà chủ bị tôi chọc cho máu nóng bốc lên, ngay cả hơi sức chuyện cũng có, chỉ có thể ngồi xuống thở hổn hển.

      Nhưng an tĩnh được bao lâu, người mặc đồ phục vụ vào hậu trường, lo lắng nhìn về phía bà chủ báo cáo: " ổn rồi, Lý Nhị thiếu bắt đầu đập bể ly chén, nếu Kim Cơ lên, ta đốt nơi này!"

      Như có cái bao cát đập mạnh vào lòng ngực, trong lòng tôi bỗng nhiên cứng lại, tôi đẩy gà quay ra, hỏi: "Ai là Lý nhị thiếu?"

      Bà chủ thấy biểu kỳ lạ của tôi, biết có hy vọng, lập tức giải thích: "Là Nhị thiếu ở bang Thanh Nghĩa Lý Lý Cát, chẳng lẽ biết người này?"
      người qua đường thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Phần 2 Điều thứ hai chiến binh vui
      Chương 5


      Đau chỉ là quen biết.

      Tôi từ chối cho ý kiến, tiếp tục hỏi: " ta là khách quen ở đây sao?"

      "Đúng vậy, mà mỗi lần đến đều chỉ đích danh Kim Cơ, đêm nay vừa đến liền uống hết hai chai rượu, say khướt, giải thích cho ta rất nhiều lần Kim Cơ có ở đây, nhưng vẫn chịu nghe." Bà chủ cẩn thận quan sát biểu tình của tôi, thăm dò hỏi han: "Như thế nào, vẫn kiên trì muốn sao?"

      Tôi mở đôi tô son đỏ chót như môi máu, đem phần gà quay còn lại nuốt vào bụng, hất mái tóc quăn ra sau, đeo mặt nạ kim cương lên, nhìn mình trong gương, khẽ: " với ta, Kim Cơ lên ngay thôi."

      Lau những vết mồ hôi, điều chỉnh lại quần áo biểu diễn có chút lộn xộn, tôi nâng chân bước , lên lầu hai.

      Tôi tìm thấy .

      Lầu hai được trang trí theo phong cách Ba Tư, xa hoa hoang phí, mỗi món đồ trang trí đều có giá cả xa xỉ.

      Chân đền rỗng làm bằng tơ vàng, bóng bẩy, thần bí, cao quý, làm cho cả căn phòng mang màu sắc đỏ sậm.

      Là màu sắc vô cùng kích thích ham muốn.

      sàn nhà được trải thảm, chất nhiều đệm dựa mềm mại, mặt được thêu những hoa văn tinh tế, bốn góc đềm đều có tua rủ xuống.

      Tua tơ luốn mang vẻ cổ điển.

      Bên cạnh có thêm cái bàn thấp màu vằng cổ kính, ba vách tường đều có màn che vải hoa tạo thành.

      Khi tôi bước vào, màn che rủ xuống trước mặt tôi, giống như bàn tay xinh đẹp vuốt ve mặt tôi.

      Lý Lý Cát dưa lưng vào vách ngăn, nằm thẳng mặt đất, tay trái cầm ly rượu, tay phải cầm bình rượu còn khoảng nữa bình.

      Tay , trắng nõn xinh đẹp, là đôi tay từ thiếu niên ngây ngô thành người trưởng thành chững chạc.

      say, cách nào đổ rượu vào ly, chất lỏng màu nâu sách vào áo của , áo bị ước, dính sát vào da.

      Tạo ra loải vẻ đẹp thuần túy.

      cảm giác được có người vào, cố gắng muốn năng lên ánh mắt say mê.

      Bởi vì cố gắng, mà cặp lông mi kia hơi run động.

      Đôi lông mi kia rất đẹp.

      "Kim Cơ, cuối cùng em cũng đến." nhìn tôi cười, yết hầu chuyển động theo lời của : "Bọn họ lại vẫn gạt tôi, em rồi, thấy , tôi có mắc lừa bon họ phải ."

      gương mặt trắng nõn của , vì say rượu mà sắc hồng, gương mặt say rượu dưới ánh đèn làm tạo vẻ trong trẻo, xinh đẹp mà sạch .

      Kỳ , là người thân thiết nhất.

      "Tôi phải Kim Cơ." Chiếc mặt nạ cũng run run theo từng lời của tôi.

      Lý Lý Cát lại vẫn cười, giống như lời của tôi chỉ là cơn gió, trận gió thổi tạo thành bão được.

      để lại dấu vết, quan trọng.

      đưa tay về phía tôi, giọng ra lệnh: "Kim Cơ, em lại đây."

      "Tôi phải Kim Cơ." Tiếp tục lại cho đúng, cũng vẫn làm theo về phía .

      chân trần tấm thảm mềm mại, thỉnh thoảng có chút cảm xúc bất an, giống như đám mây, lo sợ bị rơi xuống đất.

      Khi chỉ còn cách nữa thước, tôi chậm rãi ngồi xuống.

      Nhưng mà Lý Lý Cát lại nhanh tay, bắt lấy cánh tay tôi, trong nháy mắt kéo tôi vào trong ngực .

      Cơ thể di chuyển đột ngột, làm cho trang sức người chuyển động mạnh vang lên tiến vang to, vòng trang sức mặt nạ kim cương đánh vào mặt .

      Những tiếng động này, như là trận gió, thổi về phía ánh mắt Lý Lý Cát.

      Khi tôi nhìn thẳng vào mắt , trong mắt chỉ còn lại mảnh hoang vu.

      Tiếng vang mang theo cảm xúc tươi đẹp giữa hương thơm thoang thoảng trong phòng.

      "Ừ, bọn họ , em là Ngân Cơ, Ngân Cơ mới đến. . .. . . . Nhưng là Kim Cơ. Ngân Cơ, có gì quan trọng. . . . . " đưa ngón trỏ lên xoa mí mắt tôi, phần thịt ngón tay mềm mại mang theo nhớ nhưng dai dẳng: "Đều cũng như nhau, chỉ cần có ánh mắt này, chỉ cần em có đôi mắt như ấy, tôi cần biết em là ai."

      đưa ngón tay dính rượu vuốt ve xung quanh mắt tôi, quyến luyến, nhớ nhung.

      Giống như phải dùng rất nhiều sức lực, mới có thể dời tay khỏi mắt tôi.

      giây sau, ôm tôi, cùng nằm xuống tấm thảm.

      Tôi vùng vẫy theo bản năng.

      từ từ nhắm mắt lại, khẽ: "Đừng sợ, Kim Cơ, tôi chạm vào em, để cho tôi ôm em ngủ giấc, giống như lúc trước vậy."

      Tôi thôi vùng vẫy.

      ôm tôi chặt thêm chút nữa, cái tư thế đó tạo cho cảm giác an toàn.

      Sau đó, lại thở dài nhõm. Lấy giọng buồn tẻ: "Bất Hoan, rốt cuộc lại mơ thấy em rồi."

      Chúng tôi nằm đổi mắt với nhau, hơi thở của phả vào mặt tôi, đưa chất cồn vào trong mỗi lỗ chân lông của tôi, suy nghĩ của tôi bắt đầu mơ hồ.

      Tôi nghĩ đến rất nhiều chuyện trước kia.

      bé trai xinh đẹp mà hung dữ cầm kiếm hoa làm tôi bị thương.

      Bé trai nhìn thấy tôi sau khi được tắm rữa nhưng bùn đất người mà ngu ngơ.

      Thiếu niên cố gắng kiềm lại ý cười khóe miệng, khi được tôi tặng quà.

      Thiếu niên mà trong lúc vô ý được tôi tặng nụ hôn đầu tiên.

      Thiếu niên bất chấp nguy hiểm tính mạng chạy vào nhà Họ Hồng để cứu tôi.

      Thiếu niên bất chấp tất cả bảo vệ tôi trong phòng sách, cho dù tôi tổn thương sâu sắc.

      Cho đến lúc này, tôi mới có thể hiểu ra được, Lý Lý Cát tôi.

      Người đàn ông này, cho đến bây giờ, đều vẫn tôi.

      như đứa tre bốc đồng, bên hy vọng tôi tiến đến gần, bên lại dùng thái độ gắt gỏng che dấu nội tâm của mình.

      Tôi vươn tay ra, vuốt ve mặt của .

      Lý Lý Cát ngủ say, gương mặt bình thản mà yên ả.

      Tay của tôi, mơn trớn gò má của .

      Người đàn ông này, tôi.

      Hương thơm như sợi tơ len vào lỗ mũi tôi, tan vào tận xương tủy, sau đó, lan ra, ăn mòn.

      Tôi mệt mỏi.

      Tôi cũng muốn ngủ giấc.

      Ngủ giấc ở trong lòng Lý Lý Cát.

      Chúng tôi như là hai đứa trẻ vô cùng thiếu thốn cảm giác an toàn, leo lên ngọn núi ra cáo, xa lộ rất xa, dòng sông rất sâu, rốt cuộc tìm được cái ôm ấp an toàn.

      Cứu lấy lẫn nhau.

      Nằm ở bên cạnh , tôi như rơi giữa đống bông, có lớp bông mềm mại bên dưới.

      Tôi biết.

      Tôi hiểu .

      Cho nên tôi cực kỳ yên tâm.

      Tôi mệt mỏi vô cùng, mà ngay cả mình vào giấc ngủ lúc nào cũng có ấn tượng, cảm giác mình ngủ rất say, giấc mộng cũng có.

      Vì sao tỉnh dậy, là do cảm nhận ánh nhìn mãnh liệt thể phản ứng.

      Trợn mắt, tôi chống lại đôi con ngươi trong trẻo, bên trong mang theo nóng bóng với ngạc nhiên thể tin.

      Lý Lý Cát thức dậy.

      Mới vừa tỉnh đầu óc tôi chưa được tỉnh táo, mãi đến khi thấy tay cầm cái mặt nạ kim cương.

      Tôi khẩn trương đưa tay lên xoa gò má, dĩ nhiên, mặt có gì che lại.

      Tôi và nhìn nhau rất lâu, ai cũng mở miệng chuyện trước.

      Sân khấu bên dưới lầu vẫn vang lên tiếng nhạc như cũ, đêm chỉ mới trôi qua nữa.

      Cứ nằm lâu như vậy cũng phải biện pháp, thân thể có chút tê cứng, tôi đưa tây ra khởi động thân thể, chuẩn bị thư giãn gân cốt.

      Nhưng mới vừa cử động, Lý Lý Cát như có được linh mẫn của loài thú, nhào lên người tôi, chế trụ tôi bên dưới.

      " để em lại ra lần nữa." , giọng cực kỳ ràng, dĩ nhiên khống phải là do hàm hồ sau khi say rượu.

      Trong mắt , cũng rất là kiên định.

      Sâu rượu của , thức dậy.

      Sau khi xong lời như lời thề này, cúi người, bắt đầu hôn tôi.

      Môi của giống như mà con chim ưng lào xuống mặt đất bắt giữ con mồi, đập vào môi tôi đau đến chảy nước mặt.

      Trong nháy mắt ngọt ngào tỏa ra.

      giống như muốn lấy máu của tôi ra để chúng minh tồn tại của tôi, tiếp tục dùng răng nanh căn cánh môi mềm mại như cánh hoa của tôi, động tác như ở trong mộng.

      Tôi đau đến thể tả, hai tay tôi bị kềm chặt bên dưới, chỉ có thể dùng trán đánh mạnh lên cái mũi của , lúc này mới có thể cứu được cái môi đáng thương của tôi biết trêu ai chọc ai.

      " xem nó là lạp xưởng hả! ! !" Tôi phẩn nộ rồi.

      Cái mũi của Lý Lý Cát bị thiết đầu công của tôi làm cho đau nhứt, cũng nỗi giận rồi, ánh mắt bắt đầu bốc lên lửa giận.

      Dựa theo như thường lệ trước kia, tát tôi cái, làm cho đầu tôi hôn mê hoa mắt.

      Vì thế, tôi thở sâu, cắn chặt hàm răng, chuẩn bị tốt tinh thần để nghênh đón cái tát.

      Nhưng mà lần này có ngoại lệ.

      Lý Lý Cát Lý Lý Cát cũng có đánh tôi, mà kéo phần áo che ngực của tôi xuống, cắn lên bánh bao của tôi.

      Lòng tôi trở nên lạnh lẽo.

      Xong rồi, gần năm thấy, lũy thừa độc ác của thằng nhóc này tăng lên ít.

      định cúi xuống cắn tiểu đào của tôi.

      Xem ra, Hồng Thiếu Nhu có làm được cái chuyện tình này, muốn làm thay sao.

      Tôi thầm hạ quyết tâm, nếu tiểu đào của tôi có xảy ra chuyện gì hay, ít nhất trứng chim nhà cũng phải bị đá cái.

      Nhưng mà tâm lý của tôi thiếu chiếu sáng của ánh mặt trời, nhân Lý Lý Cát cũng có cắn, mà là nhấm nháp từ từ.

      Tôi cực kỳ cảm động, bởi vì động tác của như rất trân trọng, tôi cảm thấy được trước ngực còn là bánh bào bình thường, mà là cặp bánh bao có nhân bào ngư.

      Động tác của Lý Lý Cát, mang theo điểm ngây ngô.

      Loại ngay ngô này nháy mắt làm cho tôi nhớ là đoạn thời gian trước kia.

      Khi đó chỉ có tôi, dì Bích, hai em bọn họ.

      Khi đó, tôi còn chưa có trưởng thành.

      Khi đó, tôi cũng có gặp được những chuyện tình thể chấp nhận được.

      Khi đó, tôi thỏa mãn và vui vẻ.

      Ở giờ phút này, tôi hạ quyết tâm.

      Tôi muốn ở trong vòng tay của Lý Lý Cát, ôn lại những chuyện ở lúc trước.

      Vì thế, tôi bắt đầu thả lỏng tay chân, thả lỏng mình mềm như nước nằm ở thảm.

      Mà Lý Lý Cát cũng cảm nhận được điểm này, thả lỏng sức lực kềm chế tôi ra.

      hôn cơ thể của tôi, có quy luật gì, vội vội vàng vàng như muốn có được toàn bộ.

      Dưới trêu trọc của , tôi ướt át, chuẩn bị sẵn sàng.

      cởi ra cái quần thụng của tôi, tách hai chân của tôi ra.

      Ngón tay khẽ run chạm vào phần da thịt mẫn cảm ở bắp đùi của tôi.

      Tôi nhắm mắt lại, đợi tiến vào.

      Lý Lý Cát khó khăn thở dốc hơi, sau đó, tiến vào tôi.

      Trong giây phút chớp mắt tiến vào đó, tôi mở to hai mắt, trong mắt che kín đầy tơ máu đau đớn.

      Bởi vì, tên xư nam Lý Lý Cát kia cực kỳ độc ác.

      , tiến vào, sai, sơn động.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Phần 2 Điều thứ hai chiến binh vui
      Chương 6




      Chặn lại xự đau đớn vô cùng mà tôi phải chịu, bằng cái tát, tôi liền đẩy tên Lý Lý Cát muốn phát sinh tính thú người mình xuống.

      "Em làm gì thế?" Giọng khàn khàn mang theo căm tức vì dục vọng bị quấy rầy.

      Tôi cũng tin tưởng mà cảm thông thay cho .

      Nếu muốn cho người khác hiểu được nổi đâu của bạn, phương pháp duy nhất là để cho nếm thử nỗi đau đó.

      Vì thế, tôi đưa hai ngón tay của mình đưa ra phía trước, đưa thẳng vào trong lỗ mũi của .

      Khi hai lỗ mũi nhất thời căn lên như bị nhét vào hai viên bi thép.

      "Đau hay , đau hay , đau hay ! ! !" Tôi lấy hai ngón tay làm vận động pít-tông trong lỗ mũi của .

      Đáp án đương nhiên là đau nhức vô cùng, cả hai mắt Lý Lý Cát bắt đầu đỏ lên.

      cắn chặt hàm răng, nhẫn nại muốn chặn lại kích thích của tôi, dừng lực đẩy hai ngón tay của tôi ra, thấp giọng : "Lần đầu tiên, vốn là đau, em cắn vào vai sao."

      " phải vấn đề này! ! !" Tôi phát tư tưởng của tôi cũng với tên xử nam này có khoảng cách xa như vậy như cách cả đại dương: " tiến vào sai phòng rồi! ràng là phòng 101, lại tiến vào phòng 102! ! !"

      "Có ý gì?" Hô hấp của càng ngày càng nặng nề, cái trán trơn bóng bắt đầu chảy mồ hôi vì kiềm chế.

      Cũng khó trách, tên dây, bắn được.

      Tôi có thời gian giáo dục sinh lý cho , chỉ có thể thầm câu, sau đó đưa tay về phía bụng dưới của , cầm cái dưa chuột kia, giúp nó tìm đúng phòng 101 mà bị lạc đường nữa.

      Tìm đúng nơi, tốt tôi cũng khỏe.

      Được ấm áp bao quanh Lý Lý Cát phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, bắt đầu ra vào trong cơ thể của tôi, vì vào con đường chính xác.

      Tay tôi xoa xoa sau gáy của , bắp thịt nơi đó cứng rắn như sắt thép.

      vẫn kiềm chế như cũ, với cái dục vọng tích lũy nhiều nằm động tác cần phải càng kịch liệt, nhưng lại em tôi như tờ giấy mỏng yếu ớt, động tác nhàng hề giống .

      Đầu óc tôi hơi chuyển, tôi hiểu được suy nghĩ của .

      Mọi người sảng khoái mới là sảng khoái.

      Vì đạt tới này mục đích, tôi dũng cảm vỗ vỗ bờ vai của , : "Yên tâm làm , cái màng vướng bận kia em phá bỏ rồi."

      Sau khi tôi ra lời này, đôi mắt chứa dục vọng của Lý Lý Cát trong nhất thời tối lại: "Là Hồng Thiếu Nhu, tến đó ép buộc em?"

      " phải tên đó, mà em cũng phải bị ép buộc." Tôi giải thích.

      Nghe vậy, Lý Lý Cát im lặng, khó chịu sau lúc lâu, bỗng nhiên cúi đầu, cắn cái lên hai các bánh bao của tôi.

      Tôi bị đau, hít sâu hơi, ở kẽ răng của tôi vang lên tiếng vang.

      Mẹ nó chứ, quả nhiên trong đầu đàn ông luôn có môt mặt biến thái.

      Tôi hung ác uy hiếp : "Nghĩ cho kỹ, lần này mà cắn xuống nữa, lần sau liền cho làm nữa kết thúc rồi! ! !"

      Giọng rầu rĩ của Lý Lý Cát truyền ra: "Vì sao đợi ?"

      ra là tức giận vì tôi dành lần đầu tiên cho .

      Tôi ân cần giải thích, kiên nhẫn khuyên nhũ: "Làm người đều cầu duy nhất, đều giống như vậy, nhân loại làm thế nào để sinh sản? Hơn nữa, em thấy cái chỗ đó của nghẹn hai năm, bị rỉ sét đó, nghe đến hộp đêm này vô số lần, lại vẫn là xữ nam, ra có bị bẽ mặt hay đây."
      Lý Lý Cát tức giận trong mắt như muốn phát ra lửa: " còn phải vì. . . . . "

      cũng hết câu, chỉ giận dữ trợn mắt nhìn tôi cái.

      Tôi cảm thấy cách cư xử của này là vui, quả tình cảm bị lạnh, tôi cũng khó chịu: " làm thôi, tránh ra, em phải mặc quần áo rồi."

      Lý Lý Cát cũng tránh ra, thở mạnh hơi, sau đó lại ấn tôi xuống bên dưới, im lặng làm tiến vào.

      Ra vào chính là phòng 101.

      Trẻ con là dễ dạy, tôi vui vẻ.

      Tôi cố ý lấy Lý Lý Cát làm thế thân, tế, âu yếm tôi giống với cách làm của Lưu Phái, mang theo chút ngây ngô và lỗ mãng.

      Cơ thể phụ nữ, cực kỳ dễ dàng nhận ra những cảm giác này.

      Dù sao vẫn là ngây ngô, lần đầu tiên, kiên trì bao lâu đầu hàng rồi.

      Cơ thể bao trùm lên người tôi, cả khuôn mặt chôn ở cổ tôi, lần đầu tiên của chúng tôi, ai được gần như vậy.

      Lý Lý Cát giống như chăn bông dày chiếc giường to, hề biết chăm sóc, như trong mùa nóng có khả năng xử lý cả thân mùi mồ hôi người bạn, nhưng nếu trong mùa đông khắc nghiệt, những cái lạnh trong thời gian này có thể đoạt tính mạng của con người, bảo vệ bạn bình an.

      Tôi và đều thích áp dụng phương thức bạo lực đối đãi với mọi người, đúng là giữa chúng tôi, trước sau luôn có loại dịu dàng.

      Sau khi có chút tình cảm mãnh liệt mái tóc có chút ươn ướt.

      Lúc này, bỗng nhiên kêu tên tôi: "Bất Hoan."

      "Hả?" Tôi từ từ nhắm hai mắt lại, câu được câu trêu đùa tóc của .

      " mặc kệ chuyện tình trước kia, nhưng là sau này, chỉ có mới có thể ôm ấp em, biết ?" ra lệnh: "Đồng ý với ."

      Tôi tin lắm vào lời thề.

      Tôi hứa tôi gả cho Lưu Phái, nhưng bao lâu sau tôi giết người bạn tốt nhất của .

      Lời thề, lời hứa, đầu là do con người quy định, mà con người, bình thường là rất bé, lây chuyển được ý trời.

      "Đồng ý với ." Cảm nhận được trầm mặc của tôi, ôm tôi càng chặt.

      " việc ba của , tha thứ cho em sao?" Tôi hỏi lại.

      "Ba chết, có liên quan đến em, là lỗi của Lý Bích cùng với Mara." Lý Lý Cát ngẩn đầu lên, đổi diện với tôi.

      Lý Bích là quý danh của dì Bích.

      "Nhưng là phải hiểu , em tuyệt đối đứng trơ mắt nhìn các tổn thương dì Bích." Tôi lộ ra lá bài chưa lật tẩy của mình: "Đến lúc đó, dĩ nhiên chúng ta lại đối đầu."

      Ngoài ra, còn có Lý Bồi Cổ.

      Nếu biết chuyện tình của tôi và em trai , biết lại làm ra hành động gì.

      "Lý Cát, chuyện của tương lai, với em có cách nào nắm trước được." Tôi khẽ .

      Trong mắt Lý Lý Cát lướt qua tia ảm đạm.

      Sỡ dĩ thiên đường địa cũ nghe êm tai, chỉ bởi vì nó chưa có hóa.

      Chỉ thế thôi.

      Tôi đưa tay lên xoa xoa ngực , nhìn mắt , khẽ : "Em chỉ có thể đảm bảo duy nhất chuyện, trong lòng em, cho tới bây giờ đều quan trọng nhất."

      Đôi mắt của Lý Lý Cát lên vệt hồng, bao quanh tầng như nước chảy, mềm mại, cũng đưa tay xoa lồng ngực tôi, trịnh trọng, giống như dùng hết toàn bộ sức lực : "Mà duy nhất có việc có thể đảm bảo, đời này kiếp này, buông tay em ra lần nữa."

      Sau đó, dùng thể lực khôi phục lại, mang đến sảng khoái cho tôi lần nữa.

      Châm ngôn của tôi là: ngày, tính ngày.

      Còn châm ngôn của Lý Lý Cát lại là: làm lần, tính lần.

      Chúng tôi có bao nhiêu hài hòa.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Phần 2 Điều thứ hai chiến binh vui
      Chương 7




      Coun terrdnacula là mảnh đất tình dục hấp dẫn nhất, chỉ cần bạn có thể bỏ tiền ra, có thể ở trong này làm theo ý mình thích gì làm đó.

      Dục vọng.

      Tôi cùng với Lý Lý Cát ở trong căn phòng lầu hai triền miên suốt cả hai ngày.

      Trong hai ngày này, đều có người mang thức ăn đến, bổ sung năng lượng cho chúng tôi bị tiêu hao bởi vì lăn lộn.

      Trải qua sa đọa trong hai ngày, tôi học được bài học, đó là ngàn vạn lần nên coi thường sức khỏe của xử nam.

      Lý Lý Cát đói khát nhiều năm như vậy, em 【 cua 】của tôi đối với , quả nơi thế ngoại đào nguyên, khi bước vào, vui vẻ đến quên cả đường về.

      Đơn giản mà , nếu là bác nông dân, tôi là thửa ruộng kia, ngừng bị khai hoang.

      Tôi cảm giác được, ngay cả thân xác cũng chịu nỗi bị mân mê như thế, huống chi là so sánh nội tâm to lớn của tôi với chốn đào nguyên mảnh mai kia?

      May mắn, trong lần bị khai khẩn gieo đậu, bà chủ lên timg tôi.

      Tôi khẩn trương mang bộ dáng lưu luyến rời chạy vội ra ngoài.

      Tôi chịu nỗi con bọ cánh cam độc hại Lý Lý Cát nữa rồi.

      Ý của bà chủ là muốn tôi lên múa lần nữa, rằng sau lần biểu diễn trước, có rất nhiều người hâm mộ mà đến, mà tôi lại trì trệ thân.

      Bởi vậy làm phật lòng ít khách.

      Kỳ tôi căn bản phải là cái hồng bài to lớn gì, hôm trước bất quá là vì trút hết cảm xúc trong lòng.

      Hơn nữa, chơi hay gặp bất cứ việc gì hai lần đều cảm thấy hứng thú.

      Nhưng bà chủ chủ động đến tới khuyên, nếu lại từ chối có trọng tình nghĩa, cuối cùng tôi quyết định lên múa bản.

      Quan trọng nhất là, còn có thể lấy cớ luyện múa, tạm thời thoát khỏi cái cuốc của bác nông dân kia.

      Vào lúc tối, bà chủ lấy tôi ra làm chiêu bài câu khác, giá vé vào của bán với giá trời.

      Thế mà lại tham tiền tới mức này. . . . . . .Tôi nháy mắt với bà ý như chúng tôi hiểu lẫn nhau cần phải ra.

      Tuy nhiên vé vào cửa cao đến thể tưởng, nhưng đêm đó counterr dnacula vẫn đông kín người còn chỗ.

      Sau khi tôi ăn ba cái đuồi gà, hai cánh gà và cái chân giò heo, tôi lên đài biểu diễn.

      Dùng lụa hoa quay mình trong trung, lấy cơ thể mình múa ra điệu múa làm cho người xem phát ra loại ảo tưởng.

      Ở bên dưới đài từ từ trở nên điên cuồng.

      Điệu múa kết thúc, lấm tấm mồ hôi đầm đìa, dáng điệu kiều, tôi đứng ở cái máy, thừa dịp bắt đầu phun sương khói, cái máy nhanh chóng hạ xuống, tôi biến mất khỏi sân khấu.

      Bà nội nó con gấu, vẫn lại biểu diễn màng ảo thuật, quả thuật như thế tôi tróa cup D với David Copperfield.

      trong lúc tôi tháo trang sức, bà chủ lại cười nheo mắt tới kêu tôi lên căn phòng ở lầu hai gặp khách quý.

      Hôn còn mẹ nó chứ, tôi ở hai ngày liền lầu hai, thiếu chút nữa là bị Lý Lý Cát làm cho cái thắt lưng bị gẩy làm đôi, bây giờ lại kêu tôi lên đó, còn có đường sống sao?

      Đương nhiên là .

      Kết quả là, bà chủ lại bắt đầu khóc hai nháo ba thắt cổ, hai cứng rắn ba mà còn có người.

      Sau cùng bà chủ hạ quyết tâm, bày ra điều kiện được ăn thịt bò cao cấp nhất cả đời.

      "Chỉ cần chịu , tấm thẻ này là của ! ! !" Bà chủ căn rắng các bộ phận thích đều như bị rút gân rồi.

      Cũng khó trách, bà chứng kiến qua cảnh tượng tôi ăn thịt.

      Cầm cái tấm thẻ kia tản ra sắc vàng chới sáng cái thẻ vàng, nước mắt tôi liền chảy ra.

      Bà chủ ơi là bà chủ, bà là hiểu tôi đến như vậy, nếu phải tôi có định hướng tình dục bình thường, suy nghĩ nhiều mà muốn lăn lộn với bà ấy.

      Thịt vừa ra mặt, tôi liền đồng ý.

      chứng minh, bà chủ này cũng có thời điểm gừng càng già càng cay, về sau, hằng năm bà ta phải bỏ ra số tiền trả cho nhà hàng sô thịt bò mà tôi ăn đến nội thương.

      Nghe khi cuối năm bà chủ đến tính tiền, khi về trốn ở trong phòng tắm lại ói máu ra bồn tắm lớn.

      Nghe được tin tức đó, lòng tôi đau như cắt.

      tắm máu lớn nha, bán được bao nhiêu là tiền!

      Bị thịt hấp dẫn, tôi lên cái phòng kia lầu hai.

      Tôi nhơ lâu trước kia, khi tôi ăn như lang như hổ mà bị nghen cho đến mức xanh tím cả mặt, Lý Lý Cát dùng chiêu Kháng Long Hữu Hối vỗ mạnh vào lưng tôi, thành công giúp tôi phun ra được khối thịt kia.

      Sau đó, quăn lại cho tôi ánh mặt nhìn kẻ hèn mọn: "Tên nhóc ăn xin, ngày nào đo mày chết vì thịt!"

      Mà thời khắc này, tôi khắc sâu lí giải lời đó.

      Bởi vì khi tôi bước vào căn phòng đó, phát thân hình đẹp đẽ mặc áo dài tơ lụa quý giá, gương mặt xinh đẹp đến sắc bén, trong tay cầm cái tẩu thuốc ngọc, đôi mắt dài của người đàn ông đó như như giữa làn khới lượn lờ.

      đó chính là Hồng Thiếu Nhu lâu gặp.

      Đại não tạm ngưng hoạt động giây lại nhanh chóng hoạt động lại.

      Giờ phút này, tôi mang mặt nạ, cũng xác nhận được Hồng Thiếu Nhu có thể nhận ra tôi .

      Dù sao Lý Lý Cát mặc quần yếm lớn lên cùng với tôi nhận ra tôi dưới cái mặt nạ mà vẫn cứ tưởng Kim Cơ hay là Ngân cơ thôi sao?

      Thế nhưng tôi xem hai việc.

      , lúc ấy Lý Lý Cát say đến mức hai con mắt chỉ như hai hạt châu xoay vòng trong.

      Hai, khí chất độc đáo khác người của tôi, giống như mùi hôi nách cứ ngừng tỏa ra.

      Cái chứng minh tốt nhất là khi tôi bước vào căn phòng đó, hai mì ăn liền có thâm niên lập tức kẹp chặt hai chân, trong nháy mắt tóc gáy đều dựng đứng lên.

      Bang quang bị co rút liên tục.

      Thế mà khi đó tôi cũng biết chính mình lại vĩ đại như thế, vẫn còn sắm vai Ngân Cơ, chuẩn bị chỉ qua loa hai câu liền bỏ chạy lấy người.

      "Ngân Cơ đến."

      "Vâng, Hồng thiếu." Tôi nhéo nhéo cổ họng, để cho giọng trở nên mềm mại hơn.

      Cái kỹ năng này là do dì Bích mời thầy bên ngoài đến dạy tôi, sau khi nắm được kỹ thuật, là có thể bắt chước tiếng của tất cả mọi người còn có thể giả cả tiếng động vật.

      Bất quá tôi thích nhất là giả tiếng kêu của chim sẻ, kêu gọi tui nó bay đến rồi bắt lại nướng ăn.

      Hành động làm cho thầy rất tức giận.

      Tuy nhiên tôi chịu khó, cho nên học mãi vẫn học xong, tôi cho rằng mình giả giọng bị lộ ra điểm nào.

      Nhìn bộ dáng của Hồng Thiếu Nhu, hình như có phản ứng gì ràng, thoáng yên tâm chút.

      "Mọi người ra hết ." Hồng Thiếu Nhu vẫy vẫy tay, đuổi hai mì ăn liền ra nguyên nhân chính là do tôi bước vào mà họ khẩn trương đến lỗ mũi phập phồng thở.

      biết, còn tưởng rằng bọn họ ngửi được mùi đánh rắm của người nào đó.

      "Mời Ngân Cơ ngồi bên này." Hai mì ăn liền vừa ra ngoài, Hồng Thiếu Nhu nâng cái cằm nhọn kia lên, kêu. . . Tôi ngồi bên cạnh .

      , rất nhiều khi tôi rất sợ chỉ cần gật đầu cái cái cằm kia trở thành hung khí đập vào cái ót của tôi làm cho nó bị lủng lỗ như cái hang động.

      Tôi ngồi cái đệm gối cách xa thước.

      "Ngân Cơ có muốn uống chút gì ?" hỏi.

      " cần, tôi khát." Hồng Thiếu Nhu có tiền án phạm tội, uống bất kì thức uống nào ở đây, cũng thể trúng khế.

      "Vậy có muốn ăn chút gì ?" tiếp tục khách sáo hỏi tôi.

      Dáng vẻ của làm cho tôi nhớ tới chương trình thế giới động vất xem lúc trước, con chồn cũng nhìn con gà như thế.

      " cần, tôi đói bụng." Tôi tiếp tục nhéo nhéo cổ họng, cũng rũ hai mắt xuống.

      Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, tuy nhiên trong cái cửa số kia biết có phản chiếu cảnh tôi lăn lộn giường , chừng cũng có thể làm cho phát ra điểm nào đó ở tôi.

      Liên tục bị từ chối hai lần, thẹn buồn bực uể oải, tiếp tục : "Chẳng lẽ, thịt cũng muốn ăn sao?"

      Nếu như coi lời này chưa ràng mấy, câu tiếp theo của cũng đủ làm cho mỡ toan cáo áo che ngực của tôi: "Bất Hoan, thế này giống em nha?"

      Tôi cảm thấy có làm ra vẻ huyền bí quả là lãng phí cổ họng của tôi.

      Nếu mà soi mói, giả bộ mổ xẻ ra tiếp nữa, tôi trực tiếp hỏi: " đến tìm tôi làm gì? Là vì tư liệu trong cái thẻ nhớ kia sao? cho biết tin tức tốt, cái thẻ kia mất rồi."

      bay theo cái người chết kia rồi.

      "Chẳng lẽ em nghĩ tới là tới tìm em à?" Lúc cười phần thịt nho ở đuôi mắt hơi hé ra.

      "Chẳng lẽ nghĩ đến tôi thà chết cũng theo trở về sao?" Tôi nể mặt chút nào, bởi vì tôi cảm thấy mặt của Hồng Thiếu Nhu so với chày gỗ còn dày hơn.

      "Tôi biết giờ em ở chung chỗ với Lý nhị thiếu rồi." lấy cái tẩu thuốc gõ gõ bàn, tàn thuốc từ từ rớt xuống: " đáng tiếc, hoàn toàn bị tên đó giành trước bước."

      Kỳ tôi muốn cho biết, là bị giành trước hai bước.

      thực tế là ba bước đó.

      Chỉ là bước kia, có chết tôi cũng thừa nhận.

      "Nhưng cái gọi là trân bảo, di chuyển ở trong tay những người sở hữu khác nhau, đó tất cả là số mệnh của nó, chỉ cần kết quả cuối cùng vẫn nằm trong tay của tôi, quá trình quan trọng." Bài thơ tư tưởng của Hồng Thiếu Nhu giống như bị cái chân của nghệ sĩ ballet đá ra.

      "Tôi phải rồi." Nhảy múa cả đêm, ăn khuya, có tâm trạng ngồi nghe Hồng Thiếu Nhu sử dụng cách lấy mọi người ra mà dụ hay nhân cách hóa.

      "Phải gặp Lý Lý Cát à?" cười, dùng tẩu thuốc xốc lên tấm màng che ở cửa chỉ cho tôi xem tình huống ở phía đối diện. "Em nhìn xem, tại tên đó rất bận."

      Tôi vừa nhìn thấy việc, tấm màng che phòng đối diện hơi mở, thân dưới của Lý Lý Cát quấn tấm thảm lông, đánh nhau cùng với mấy mì ăn liền.

      Dùng mũi suy nghĩ cùng hiểu , khi mấy mì ăn liền này xông vào, xác định lúc đó chắn chắn khỏa thân.

      Đáng thương, bị nhìn thấy hết.

      Đó là quả báo nha, lúc trước mấy mì ăn liền này bị tôi nhìn thấy, tại Lý Lý Cát lại bị bọn họ nhìn thấy hết.

      Quả là thiên lý tuần hoàn.

      Bất quá suy nghĩ cẩn thận lại, tôi có thể đổi dưa chuột của Lý Lý Cát để nhìn thấy muôn kiểu dưa chuột kia, cũng đáng giá.

      Nhưng mà, như thế nào cũng là Lý Lý Cát của tôi. Bác nông dân, hoa màu đến cứu người đây! ! !

      Dưới đáy lòng tôi hô to tiếng, tiếp the chuẩn bị dậm chân tại chỗ cái, bước lên lan can gỗ trực tiép lao ra ngoài cứu .

      Nhưng mới vừa đứng dậy, bắp chân phải bị Hồng Thiếu Nhu nắm chặt lại, tôi như con chó mập, ngã quỳ ở mặt đất.

      giây sau, Hồng Thiếu Nhu kéo tôi về phía , cúi người đè lên tôi.

      "Rốt cuộc em muốn cái gì?" hỏi, mùi thuốc lá nhè tràn ngập khoan mũi của tôi "Cái tên đó có thể cho em, tôi cũng có thể cho em gấp đôi."

      "Đúng là cái tôi có thể cho ấy, cũng tuyệt đối đồng ý cho ." Tôi .

      "Em cho rằng, Lý Bồi Cổ để cho em trai mình ở chung với người hại chết cha sao?"

      Có đôi khi, tôi ghét người ta ra lời , đặc biệt là lời xuôi tai.

      ví dụ như trước kia ở tại nhà họ Lý, hai người thợ may lễ phục theo cầu trong lúc vô tình câu 'Ở phần ngực như thế nào lại bị rộng rồi?'

      Ba phút sau, mông của biến thành lưng con nhím.

      Mặt đều là kim châm phát sáng cấm vào người .

      Cho nên, sau khi Hồng Thiếu Nhu là lời làm cho tôi phật lòng nhất, tôi lại bạo phát cái phần khí chất xấu xa của mình.

      Đưa tay bóp chặt bờ vai của , đẩy mạnh xuống mặt đất, để đầu của Hồng Thiếu Nhu nằm ở bụng dưới của tôi.

      Sau đó, kẹp chặt hai chân, giữ chặt quấn láy cổ của .

      Phần chân của tôi luôn có rất nhiều sức, lại thêm tức giận, trở thành phiên bản Tiểu Vũ Trụ, sức mạng thể xem thường, bao lâu sau, mặt Hồng Thiếu Nhu đỏ lên như quả cà chua rồi.

      Chân cách lớp lụa mỏng nhạt, có thể cảm thấy động mạch ở cổ họng vì bị trọng lực đè ép mà nhảy vô cùng nhanh.

      Nghe , câu cửa miệng của mẹ tôi chính là: hai chân bà đây mở ra có thể ép chết mày.

      Nhưng cả đời, bà cũng chưa ép chết được người nào.

      Hôm nay, tôi quyết định kế thừa ý nguyện của bà -- -- hai chân mở ra ép chết Hồng Thiếu Nhu.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Phần 2 Điều thứ hai chiến binh vui

      Chương 8




      Hai chân của tôi, giống như sợi xích sắc cuốn lấy cái cổ của Hồng Thiếu Nhu. Tôi thừa nhận tư thể của mình được lịch lắm, nhưng hành động này vẫn có lực sát thương rất lớn đối với kẻ địch mạnh, yết hầu của Hồng Thiếu Nhu bắt đầu xuất thanh bình thường.

      Thừa dịp não của thiếu khí, trong tình huống có năng lực phản khán, tôi phải làm số việc mà khi gặp mặt nhất định phải làm — tôi ngồi dậy, dùng đầu ngón tay khều khều mí mắt của , dùng sức năng lên.

      Cuối cùng, mắt của cũng mỡ to ra — tuy nhiên là do bị ép.

      Ngay lại lúc tôi loay hoay tìm cây tâm ở dưới đất để chống hai mắt của lên, Hồng Thiếu Nhu làm ra việc.

      Lúc này, nếu là tôi là tình huống bao phát biến tành Tiểu Vũ Trụ, nhưng nếu là do làm ra tình huống là chó cùng rứt chậu.( Bonei: có nghĩa là dồn con chó đến chân tường, nó quay lại cắn bạn.)

      Ý kiến của tôi, đây là tâm lý cùng lúc lọt vào thời khắc bị tương nặng, đưa ra ngón trỏ và ngón giữa khép chặt lại như thanh kiếm, đâm mạnh cái vào lối vào chốn đào nguyên của tôi.

      Tất cả tim gan phèo phổi của tôi, như con Lạc đà Aplaca ăn cỏ liên tục dứt! ! !

      Lạc đà Aplaca
      [​IMG]
      Qủa so với bọ cánh cam Lý Lý Cát còn hung ác hơn gấp trăm lần.

      Thân thể tôi đau đến ngã lùi ra sau, hai chân mất sức lực, trong nháy mắt thả lỏng hai chân kiềm chế .

      Hai chúng tôi nằm mặt đất, dùng hết sức hít thở khí, nhưng tôi lại ôm lấy cái chốn đào nguyên ấy chờ cơn đau qua.

      lệch trong trọn vẹn phút đồng hồ, chúng tôi mới tỉnh lại, cùng lúc chậm chạp mà khó khắn ngồi dậy.

      Nhìn nhau trong khoản thời gian chiếc lá rơi từ cây rớt xuống đất.

      "Toàn bộ phát sinh mới vừa rồi, đều là ảo giác." .

      ", vừa rồi ngay cả ảo giác cũng có phát sinh." Tôi ác hơn chút.

      Trong nháy mắt đó, chúng tôi đạt thành thỏa thuận.

      Dù sao, thiếu chút nữa bị tôi dùng hai chân kẹp chết, mà tôi bị dùng chiêu nhất dương chỉ, ra người nghe cũng lọt tai được.

      Chuyện này giống như bản nhạc đệm, ở bên kia Lý Lý Cát vẫn còn hăng hái chiến đấu đẫm máu.

      " muốn giết ấy chứ?" Tôi nhắc nhở: "Đừng quên, dừ thế nào nữa, ấy cũng là cậu hai của bang Thanh Nghĩa."

      "Trong mấy ngày em mất tích, mối hận giữa chúng tôi và bang Thanh Nghĩa thực hóa, cho dù có cộng thêm cái mạng nữa, quan hệ giữa bọn tôi cũng thể chuyển hóa xấu hơn được nữa." Hồng Thiếu Nhu lại khôi phục lại bộ dáng bình thảnh, lấy tay vân vê môt quả nho ở cái bàn thấp, ném vào trong miệng, chậm rải nhai nuốt.

      Màu tím của quả nho sáng trong mượt mà, mộng nước lưu chuyển dưới lớp da sáng bóng, cùng với đầu ngón tay trắng nõn có thể so sánh với tỷ lệ tươi sáng.

      bức ảnh rất đẹp, đẹp đến mức làm cho tôi có chút nhẫn tâm ra lời này: "Chẳng lẽ ý thức được, cái tay lấy nho kia đúng ngay cái đụng vào chỗ kia của tôi sao?"

      lại chuyện cũ, cả người Hồng Thiếu Nhu trở nên cứng ngắc rồi.

      Quả nhiên tôi chính là ác ma.

      Tôi ăn năn.

      Nhưng mà cũng rảnh an ủi cái tâm hồn bé còn lại của , bởi vì cái màn che ở bên kia vừa bay lên, tôi thấy được ràng cảnh tượng ở trong phòng bên kia, ở phía sau chỗ Lý Lý Cát đứng có mộta nh mì ăn liền chỉa súng nhắm ngay người Lý Lý Cát.

      Cái này, chính là đánh lén trong truyền thuyết nha.

      Tôi cố gắng cao giọng nhắc nhở Lý Lý Cát, nhưng cái cách làm này giống như là uống rượu độc để giải khát.

      Bởi vì Lý Lý Cát giờ phút này, vô luận có chuyển hướng bên nào, phía sau lưng đều có đòn công kích ảnh hưởng đến tính mạng.

      Giống như tiểu thụ xinh đẹp bị hai đại thúc bỉ ổi kẹp lại ở chính giữa, bất kể có tránh như thế nào, đều khó mà thoát khỏi vận mệnh bị tấn công.

      Duy nhất việc có thể làm, chính là tiếp tục tấn công về phía trước.

      kịp suy nghĩ nhiều, tôi trực tiếp cầm lấy tẩu thuốc của Hồng Thiếu Nhu nằm ở thảm, tiến hành bước chạy lấy đà, chạy xuyên qua hai cái màng che, thông qua ba bước nhảy, vẽ ra đường cong màu hồng ở trung, nhảy thẳng đến bên trong căn phòng ở phía đối diện.

      Trong quá trình tôi nhả qua, tôi nghe thấy ở dưới lầu có giọng người đàn ông vang lên.

      "Bà xã, nhìn thấy chiếc quần chữ T thần tiên ra nha! ! !"

      Tôi chấn động đến mém chút nữa từ trung mà rớt xuống.

      Tôi cầm chắt tẩu thuốc trong tay lấy tư thế kinh điển vào trong căn phòng kia.

      Tẩu thuốc lúc nảy, vẫn còn cháy nho , độ nóng có thể cảm thấy được.

      Mà tôi lấy đà, đem tẩu thuốc đâm thẳng vào đóa hoa ở cửa sau của mì ăn liền đứng ở phía sau lưng Lý Lý Cát chuẩn bị muốn đánh lén.

      Chỉ nghe thấy vang lên tiếng "Chi" tiếng, ở bên trong căn phòng ngay lập tức tràn ngập mùi thịt bị khét, tôi hiểu ra, cái đóa hoa ở cửa sau này héo rũ triệt để.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :