1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 72 Điều thứ nhất của người vui



      Ăn xong này bữa ăn gian nan nhất từ trước đến nay, tôi trở lại phòng ngủ, ngồi ở bên giường, cái gì cũng thể làm, trong đầu mảnh hỗn loạn.

      bao lâu, cửa bị người từ bên ngoài mở ra.

      Nhất định là Lưu Phái.

      muốn làm cho ông xã sinh lòng nghi ngờ, tôi vội vàng chấn tĩnh tinh thần.

      điều chỉnh tâm tình, lại nghe thấy giọng mà cả đời này cũng muốn nghe: "Xem ra, mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của tôi."

      Bạch Triển Cơ.

      Tựa như tôi rồi, bỏ qua tôi.

      Tôi phòng bị nhìn , chuẩn bị sẵn nếu bước thêm bước nữa xuất ra công kích.

      Nhưng là có.

      chỉ đứng ở cửa bên, cảm xúc trong ánh mắt đoán ra được, cánh muốn bên dưới có vết thương rất , tôi nhận ra được, đó là tôi dùng hết sức lực căn - - ngày hôm đó.

      "Về sau, tôi thường xuyên tới nơi này." tuyên bố như vậy.

      "Cẩn thận." Tôi nhìn về phía , lạnh lẽo nghiêm nghị: "Vô luận người nào bị chọc giận, cũng trở thành mãnh thú."

      " làm như thế nào đây? Tố cáo việc này cho Cảnh Lưu Phái? . . . . . . Nếu như dám , cũng chờ tới bây giờ rồi." đưa ra lưỡi, nhàng liếm láp vết thương bên ở môi dưới.

      Trong nháy mắt, tất cả tình cảnh xảy ra ngày hôm đó lại xuất trong đầu tôi, làm cho tôi run rẩy.

      Tôi nắm chặt ngón tay, "Pặc" tiếng, móng tay ngón trỏ dài gảy lìa.

      Quả , tôi hận đến tận xương.

      "Rời xa Lưu Phái, như vậy, bị hành hạ nữa." Bạch Triển Cơ vạch ra con đường sống cho tôi.

      giống như là thần địa ngụ, ra lệnh cho tôi.

      Vậy mà, tôi phải đồ vật để cho quản chế: "Ở thế giới này, rất ít ngời có thể ra lệnh cho tôi, mà , nằm trong số đó. Nhưng nếu tôi muốn , chỉ bởi vì cái nguyên nhân - - Lưu Phái hề tôi nữa."

      Bạch Triển Cơ nhìn tôi, vẻ mặt là mơ hồ, mơ hồ, giống như giọng của : "Ngày đó sau khi tỉnh lại, có phải thấy người thiếu mất món đồ ?"

      xong, đưa tay trái ra, quấn ở ngón giữa, là sợi dây chuyền.

      sợi dây kia là tài liệu JGL trong ổ cứng di động(portable hard disk).

      Thấy tình huống như vậy, lòng tôi cứng lại, giống như bị rót nước đá lạnh vào, ngay cả cổ họng cũng lạnh đến cứng ngắc.

      "Nghe Lưu Phái , với cậu ấy, thẻ nhớ(hard disk) này bởi vì nước vào mà hư hại, toàn bộ tài liệu trong đây đều bị mất hết." Bạch Triển Cơ nhàng dời ánh mắt: "Nhưng trải qua kiểm tra của tôi, tài liệu chỉ có ở đây, hơn nữa bên trong còn có phát mới."

      Đúng vậy.

      Tôi dối với Cảnh Lưu Phái như thế.

      Ổ cứng di động (portable hard disk) cũng có hư, nhưng trong lúc tôi vô tình mở tài liệu ra, phát bên trong tuy có ghi chép chuyện Hồng thiếu nhu rửa tiền, nhưng trong đó có ít tài liệu liên quan đến bang Thanh Nghĩa.

      Nếu như tài liệu giao vào trong tay cảnh sát, bang Thanh Nghĩa bị dính líu, Lý bồi cổ cũng là trốn thoát liên quan.

      Cho nên, tôi giữ thẻ nhớ (hard disk) lại xóa hết dữ liệu bên trong, cũng lừa gạt Lưu Phái là bởi vì nước vào mà hư.

      Nhưng là. . . . . . Làm sao lại như vậy?

      "Tôi phục hồi dữ liệu rồi, mặc dù mất ít thời gian, nhưng rất đáng phải sao?" Bạch Triển Cơ dễ dàng nhìn ra nghi vấn của tôi.

      Đầu óc của tôi đối với , giống như là mở quyển sách ra, tất cả tư tưởng cũng có chỗ che giấu.

      "Rời xa Lưu Phái, nếu , tôi giao hết tài liệu ra, tất nhiên, chắc là cũng muốn thấy hai em nhà họ Lý phải vào tù." Đây là tối hậu thư cuối cùng đưa ra.

      Trong khắc đó, tôi như đứng ở mép vách núi.

      còn đường để .

      "Hai người gì thế?" Lưu Phái tới lên tiếng.

      "Chúc mùng vị hôn thê của cậu chuyện hai người đính hôn." Bạch Triển Cơ Thần sắc như thường: "Cũng muốn hỏi ấy muốn quà gì cho ngày kết hôn, chỉ là hình như ấy còn chưa nghĩ ra."

      “Lúc nào cậu trở nên khách khí như vậy rồi hả?" Lưu Phái cười.

      "Phải, như vậy Bất Hoan, nếu em muốn cái gì, lúc nào cũng có thể cho tôi biết, chỉ là nhớ, phải nhanh lên." Bạch Triển Cơ ra câu này, trong phòng này chỉ có hai người hiểu được.

      "Mình lên núi dạo chút, mới vừa rồi tới đây thấy được nơi khá đệp, cúi đầu là có thể nhìn thấy sông."

      "Cẩn thận chút, gần đây thường xuyên mưa to, nước sông bắt đầu dâng cao rồi, núi đá lại tương đối trơn trợt."

      "Yên tâm, cuối cùng nếu có việc gì được nhảy xuống thôi."

      "Tốt, tối nay là ngủ ở đây ."

      "Ừ, nhìn trời chắc có lẻ cũng sắp mưa, chỉ có thể quấy rầy chút."

      "Vậy tốt, mình lên trấn mua vài món đồ."

      Bọn họ chuyện bên cạnh cửa, tôi quay lưng về phía bọn họ đứng nhìn ra cửa sổ.

      Đầu của tôi rất nóng, hơn nữa ngừng phập phòng, giống như là thứ gì đó ở bị nấu lên, nổi lên.

      Giãy giụa đến cuối cùng, chút gì đó rơi xuống, chút hy sinh, chút hồi sinh.

      trận gió thổi qua, xen lẫn mùi thơm hoa cỏ, để cho cái đầu tôi bình tĩnh lại.

      Tôi nghĩ, tôi hiểu nên làm như thế nào rồi.

      Ở sau khi kiện đó phát sinh, tôi dấu Cảnh Lưu Phái mua cây súng.

      sig sauer p228.(1)

      Mới đầu, tôi chỉ là muốn lấy nó dùng để phòng thân, vậy mà hôm nay, tôi thay đổi chủ ý.

      Sau khi Cảnh Lưu Phái xuống núi, tôi ôm cây súng trong lòng tới đỉnh núi.

      Ở Bạch Triển Cơ dạo.

      Ông trời rất biết lựa chọn bầu khí, mới vừa vạn dặm bầu trời vẫn có bóng mây, thế nhưng lúc này trời u ám.

      Cũng chỉ mới hai giờ chiều, lại u giống như là gần tối.

      Rất nhanh trận mưa to như trút nước xuống.

      Cũng tốt, chuyện xảy ra trong cơn mưa to xối xả, cũng nên kết thúc trong trận mưa to như vậy.

      Bạch Triển Cơ đứng ở mép vách núi, phía dưới chính là sông lớn.

      Gần đây nước dâng cao, nước sông luôn luôn chảy ôn hòa trong nháy mắt dòng chảy trở nên điên cuồng, kêu gào hoảng sợ, nước sông chảy xiết, từ nhìn xuống, làm cho người ta sợ đến chảy mồ hôi lạnh.

      Tôi nghĩ, nếu có người té xuống, thi thể chắc chắn bị dòng chảy siết cuốn , ở đường đụng vào đá ngầm, đụng đến hoàn toàn biến dạng.

      Đặc biệt là trời sắp tới mưa to, rửa sạch tất cả chứng cớ.

      Rất tốt.

      Tất cả đều rất tốt.

      Tính tính toán toán thời gian, hôm nay chính là chủ nhật.

      ngày chủ nhật ảm đạm.

      Chạy trốn khỏi ngày ảm đạm.

      Làm như Bạch Triển Cơ cảm thấy bị tôi chỉa súng, cũng xoay người lại.

      Tôi cách nào tả lại vẻ mặt của , có lúc tôi thậm chí hoài nghi cũng có vẻ mặt, cũng có trái tim.

      " nhất định phải làm như vậy?" hỏi, khi chuyện, khóe miệng của có nụ cười nhàn nhạt: "Nếu như Lưu Phái biết chuyện này, cả đời này cậu ấy cũng tha thứ cho ."

      "Nhưng là ấy biết." Tôi nheo mắt lại, đem họng súng nhắm ngay tim của , tay rất ổn định, có run rẩy, bởi vì phải làm, là chuyện cần độ chính xác: "Lưu Phái vĩnh viễn cũng biết thù hận giữa tôi và sâu thế nào, khi ấy trở về, tôi giường ngủ ngon giấc, mà , chỉ bởi vì ngoài ý muốn mà rơi xuống sông, để lại dấu vết nào. ấy đau lòng trước cái chết của , nhưng mà tôi giúp ấy vượt qua."

      " giết tôi, chủ yếu nhất vẫn là vì em Lý bồi Cổ, đúng ?" hỏi.

      "Đúng vậy, tôi tổn thương bọn họ lần thứ nhất, tuyệt đối cho phép lại thọt đao." Ngón tay của tôi chạm đến cò súng: "Cho nên, nhất định phải chết."

      " phải hối hận." , trong thanh thấy ý tứ sợ hãi, dùng loại giọng điệu dự đoán chuyện với tôi.

      "Việc duy nhất tôi có thể xác định, tại hối hận, phải là ." Tôi lạnh hạ mắt xuống.

      "Nghe , người trước khi chết, cũng lời lòng." Bạch Triển Cơ nhìn tôi, cánh môi giống như là dính máu: "Tôi ra lời là được. . . . . . Ngày đó, mùi vị , rất ngon."

      có sấm sét, có tia chớp, có bất kỳ điềm báo trước, cứ như vậy mưa rơi xuống.

      Ở thứ nhất giọt mưa rơi xuống tôi nổ phát súng.

      Đạn bay chính sát đến chỗ trái tim của , ngực trái của Bạch Triển Cơ xuất bông hoa đỏ thẳm.

      Hoa lệ rực rỡ như Mạn Châu Sa Hoa, đỏ tới tăm tối.

      Viên đạn này, nên được nhận sớm hơn.

      Ngày đó, tôi nên mềm lòng.

      Đạn tạo ra áp lực làm cho lui về phía sau, mà phía sau của , chính là vách đá.

      Tôi nhìn thân thể bay trong trung, nhìn rơi vào vực sâu.

      Bỗng nhiên trong lúc đó, tôi thấy cả người rét run, giống như là bị nhốt vào trong khối băng to.

      Bởi vì sau giây đó, Bạch Triển Cơ cười, đó là nụ cười thắng lợi.

      Mà ánh mắt của , cũng phải nhìn tôi, mà là nhìn về phía sau của tôi.

      Tôi quay đầu.

      Sau lưng, là Cảnh Lưu Phái diện mạo.

      Lưu Phái nhìn thấy

      Lưu Phái nhìn thấy tôi tự tay giết chết Bạch Triển Cơ.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 73 Điều thứ nhất của người vui



      Nụ cười của Bạch Triển Cơ phải là có chút ý nghĩa nào.

      thắng.

      Trận mưa này cũng lớn, nhưng lại dày đặc, sắc bén, đâm vào trong đôi mắt, rất đau.

      Hình như chỉ là vài giây, quần áo của tôi và Lưu Phải ướt đẫm.

      Hôm nay chúng tôi cũng chỉ mặc áo mỏng màu sáng, bị mắc mưa chút, dính sát vào cả người, trong suốt giống như là tầng da thứ hai.

      Tôi cùng Lưu Phái, đứng trong mưa, nhìn nhau, giống như hai đứa trẻ mới sinh.

      Nhưng Lưu Phái là thiên thần.

      Mà tôi, lại là ác quỷ.

      tay của tôi, dính máu người bạn tốt nhất của Lưu Phái.

      Lưu Phái từng bước đến bên vách núi, phía dưới, nước sông gầm thét, chỉ còn bọt nước trắng xóa, thi thể Bạch Triển Cơ bị cuốn .

      thể sống tiếp, phát súng kia của tôi, bắn trúng tim của .

      Giờ phút này Lưu Phái, là cứng ngắc, ướt đẫm, phát súng kia của tôi, đồng thời cũng xoa tan toàn bộ ấm áp của .

      Ông xã của tôi, bị viên đạn kia của tôi bắn chết.

      Sau đó tôi mới biết được, ở lúc Cảnh Lưu Phái vừa xuống núi bao lâu Bạch Triển Cơ gọi điện, mượn cớ để cho Lưu Phái quay trở về.

      Bạch Triển Cơ đoán chắc tôi giết , đoán chắc thời gian, đoán chắc tất cả.

      dùng cái chết để thắng tôi.

      Tôi còn lời nào để .

      thực tế, sau khi việc xảy ra, tôi với Lưu Phái chưa lời nào với nhau.

      Tôi dám mở miệng, tôi sợ làm Lưu Phái ra lời tôi dám nghe.

      Tôi hiểu, mỗi câu Lưu Phái , đều là những câu tôi thể thừa nhận.

      Lưu Phái gọi rất nhiều cuộc điện thoại, gọi tới rất nhiều cảnh sát, bọn họ tìm kiếm Bạch Triển Cơ ở xung quanh trường và khắp nơi.

      Lúc này ngọn núi, còn yên tĩnh.

      Mà tôi, yên lặng ngồi ở bậc thang trước nhà, chờ đợi.

      Hai ngày hai đêm, tôi chưa uống giọt nước.

      Tôi chỉ ngồi như vậy, vô luận là mưa to mà hay ánh mặt trời, hoàn toàn cảm giác. Hai ngày sau, Lưu Phái trở lại, cũng rất tiều tụy, đáy mắt có màu đen sâu.

      giống như nhìn thấy tôi, trực tiếp vào trong nhà, bao lâu sau, xách theo đồ đạc của mình ra, tôi nghĩ là muốn rời .

      Khi ngang tôi tôi đứng dậy, đưa tay, kéo vạt áo lại.

      Bỏ năng lực chịu đựng của cơ thể, vừa đứng lên, chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, tay chân xụi lơ. Nhưng vẫn là cố gắng cắn môi, dùng cảm giác đau kích thích giúp chính mình đứng vững.

      Bởi vì sợ, sợ Lưu Phái mặc kệ tôi té xuống. Tình cảnh như vậy xé nát trái tim màu đen của tôi.

      mất tự tin, tôi hàn nhát kéo tay áo cả , như động vật . Vạt áo chuyển động lại làm cho những sợi tóc ở cổ áo cũng chuyển động theo chạm vào người Lưu Phái.

      Lưu Phái ngừng lại, nhưng là từ đầu đến cuối, quay đầu lại.

      Trong rừng núi, ve vẫn kêu to, thanh làm tê tâm liệt phế, vô cùng thê lương, biến thành nặng nề dày cộm, bao quanh chúng tôi chặt tại nơi đó.

      Tôi nhớ được chúng tôi đứng như thế duy trì rất lâu.

      Tôi là bởi vì biết làm sao, mà , còn lại là vì lưu giữ ký ức.

      Ký ức cuối cùng về tôi.

      Tôi lôi kéo Lưu Phái, mảng vải áo nguy hiểm đến khác thường, giống như tùy thời, cũng có thể bay .

      Tôi chịu nổi này thêm nữa, tôi sợ hãi như sặp bị lấy hết tim phổi, tôi bỏ qua lý trí, tôi quyết định đem tất cả xé nát.

      Tôi muốn đem toàn bộ Bạch Triển Cơ làm với tôi ra hết.

      Nhưng Lưu Phái trước tôi bước.

      "Bảy năm trước, khi Triển Cơ đỡ viên đạn kia cho nằm hôn mê trong bệnh viện sống chết chưa biết, thề, đời này, nếu có người dám động đến cậu ấy. . . . . . giết người đó."

      Tôi chưa mở miệng mà phải khép lại, chậm rãi, giống như là đóa hoa héo tàn.

      "Nhưng Bất Hoan, có cách nào xuống tay với em được. . . . . . Đối với , đây là phản bội lớn nhất, điều có thể làm, chỉ là rời , gặp lại em nữa."

      Tay của tôi, chợt gia tăng lực độ, nắm chặt lấy cái cái áo sơ mi kia, làm nó hằn lên nếp nhăn.

      Nhưng nếp nhăn đó lên cảm xúc của tôi.

      "Cho nên, buông tay thôi."

      Tôi nghe theo lời , buông tay ra.

      Mất dựa vào trong nháy mắt lòng bàn tay rơi vào giữa cơn gió mát.

      giây kế tiếp, Lưu Phái di chuyển bước chân, xa dần tầm mắt của tôi.

      Tôi lẳng lặng ngồi trở lại bậc thang trước nhà, nhìn hoa và cây cảnh trước sân.

      Tôi lựa chọn buông tay, tôi giải thích, bởi vì muốn làm cho chuyện này càng thêm trở nên hỗn độn xấu xa thêm nữa.

      Ít nhất, trong lòng của , tôi vẫn chỉ thuộc về mình như cũ.

      Tôi muốn lúc rời , tôi phải trong tư thế toàn vẹn.

      Tôi nghĩ, đây là việc cuối cùng tôi có thể làm, việc tốt nhất.

      Tôi yên lặng nhìn hoa trong sân, buồn cười.

      Nhưng khóe miệng nghe theo sai bảo, vì vậy lấy tôi đưa tay lên lôi kéo nó, vậy mà vừa chạm vào, nhưng đầy tay lại là những giọt nước mắt ấm áp.

      Hai bắp cải trắng rơi mặt đất, quay tròn lăn qua lăn lại.

      Giọng kinh ngạc của bà hàng xóm vang lên: "A, nhóc con, làm sao con lại khóc?"

      Ngyà thứ hai Cảnh Lưu Phái rời , tôi phóng hỏa, đốt căn nhà này.

      Nơi này xảy ra tội ác, nơi này trải qua vui vẻ, tôi lại dám nhớ lại.

      có lấy thêm món đồ nào, tôi cứ rời như thế.

      muốn ra khỏi trấn Tần Chấn Hạ gọi tôi lại.

      " phải sao?" hỏi

      "Ừ" tôi mở ra hai tay trống : "Nhìn này, tôi muốn lang thang."

      "Là bởi vì người đàn ông kia?" hỏi

      "Bởi vì chính tôi." Tôi sửa lại.

      Tóc Tần Chấn Hạ chuyển động theo gió bay, tràn đầy hơi thở tuổi trẻ chịu trói buộc.

      "Có lẽ về sau chúng ta gặp lại." Tôi có dự cảm, chỗ này quá , trói được .

      nhìn tôi.

      người mặc áo ngực, thân dưới mặc quần của , tay cầm cục gạch vàng khảm kim cương.

      Cái quần rất thoải mái, tôi nghĩ nó có thể giúp tôi rất xa.

      "Nhất định như thế." giống như là hạ lời thề: "Nhất định như thế."

      Tôi cười.

      Chuyện sau này, ai cũng biết.

      Bên kia sa mạc, có lẽ là biển, có lẽ chỉ là chỗ sa mạc khác.

      Nhưng là có thể qua, chính là thành công.

      Tôi nghĩ, tôi vượt qua được.

      Mặc dù trái tim bị thiếu góc, nhưng mà tôi vượt qua.

      Bởi vì tôi là Bất Hoan.

      Kết thúc điều thứ nhất vui: với đàn ông hạnh phúc
      người qua đường thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Phần 2: Điều thứ hai chiến binh vui
      Chương 1



      Tôi về phía trước dọc theo đường quốc lộ, phía trước là nơi nào, tôi quan tâm.

      Chung quanh đường quốc lộ, đều là núi hoang, hề có người ở, cơ hội sống duy nhất, là những chiếc xe vận tải vẩn chuyển nông sản và sản phẩm thường thường chạy ngang qua.

      Tôi dựa vào đôi chân mình, rất nhiều ngày.

      Những chiếc xe tải chạy qua phả lại bụi bậm vào mặt tôi, làm thành cái mặt nạ bụi đen bao phủ gương mặt tôi nhìn mặt mũi.

      Mái tóc dài bởi vì trong thời gian dài chưa gội, những sợi tóc chứa nhiều dầu bết lại với nhau, có ngày khi tỉnh ngủ, thế mà lại phát ra đám quạ làm tổ tóc tôi, lại đẻ ra được trứng! ! !

      Tôi cảm nhận được chắc chắn là con quạ này bị cận thị lại thêm cả quán gà.

      Dưới loại tình huống này, việc ăn uống quả vấn đề lớn.

      Nhưng đối với tôi vấn đề đó hề cảm thấy ngại ngùng, nhiều lần giống như ngồi tiểu trong gió thổi qua, việc này căn bản phải vấn đề.

      Chỉ cần có xe chạy qua, tôi lập tức lấy đà lao đến cửa buồn lái, lấy cục gạch có khả năng hủy thiên diệt địa ra giơ lên trước mặt tài xế, hâm he : "Muốn thịt hay muốn mạng?"

      Đám tài xế sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, kêu cha kêu mẹ, thậm chỉ còn tiểu cả ra quần.

      Đương nhiên, bọn họ đều có chung kết cuộc là: ngay cả gà mên cơm cũng bị tôi cướp .

      Thế là ở bên ngoài đặc cho tôi biệt danh "Sát thủ gà mên".

      Nhưng tôi cảm thấy cái biệt hiệu này quá mức đời thường hóa, phù hợp với hình tượng của tôi, nếu có cơ hội phải tiến hành bác bỏ nó.

      Bất quá cướp gà mên lâu ngày cũng có ngày gặp phải quỷ.

      Vào ban đêm ngày kia, tôi tính cướp của tài xế mập mạp, cái mũi linh mẫn hướng về phía cái gà mên của ngữi thấy mùi thịt nóng hổi.

      Nhất thời nước miếng trào ra như suối, nước miếng chảy ra trôi vết bụi bẩn mặt tôi lộ là màu da trắng.

      Ai ngờ vận mệnh cái người mập mạp kia đôi mặt với cục gạch của tôi, ánh mắt của tên Tiểu Bàn này vẫn kiên quyết, thấy chết sợ, ra sức giữ chặt lấy cái gà mên, vung tay hô to : "Thịt còn người con! ! !"

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Phần 2: Điều thứ hai chiến binh vui
      Chương 2




      "Được." Có xe ngồi chính là đầu đất.

      Vả lại, tên mập mạp này là nữ, tôi cũng sợ mình bị cướp sắc.

      Cho dù có lui vạn bước, cho là ta có thể cướp, cũng coi như ta có bản lãnh.

      Tôi lên xe, ngôi bên phía ghế phụ, chung với ta.

      kia cho tôi biết, tên là Lâm Lam.

      Lâm Lâm là hoạt bát phóng khoáng, nàng mặc quần áo trung tính, tóc buộc hết ra sau như đuôi ngựa, dưới ánh nắng mặt trời thường xuyên bay lên mặt của ấy.

      Tôi cảm thấy ấy như là con sói chạy trốn ngừng con đường lớn này, ở giữa trời đất, có bất cứ ai có thể trói buộc ấy.

      "Vì sao lại giúp tôi?" Tôi hỏi ấy như thế.

      "Vì thấy rất giống người bạn của tôi." Ngưng chút, ấy lại tỉ mỉ hơn: "Tôi chỉ, thích ánh mắt của ."

      Tôi muốn hỏi nhiều.

      Thứ tôi muốn cũng nhiều, cho tôi bộ tài liệu đến bổ sung như vậy là đủ rồi, hay giả cũng quan trọng.

      Lâm Lam chủ động đưa đồ cho tôi ăn, hơn nữa cũng hề tính toán, tôi đối với người như thế, cảm thấy rất có thiện chí.

      Tôi trở thành bạn với ấy.

      người phải mình chạy xe cả ngày lẫn đêm đường quốc lộ hoang vắng thường là cực kỳ đơn, nhìn chung quanh thấy vui mắt, tất cả đều là cây biết tên cao đến gần nữa người, ngọn cây hơi và nhọn, màu vàng hơi héo rủ xuống.

      Xung quanh đều vắng lặng.

      Hai người chúng tôi ngồi xe, nghe đều là những bài hát cũ: 《 Hồng hồ thủy, sóng đánh sóng 》《 đêm Thượng Hải 》《 Đỗ Thập Nương 》.

      Yeah Yeah Vâng sóng nước Honghu Sóng ah. . . . . .

      Đêm Thượng Hải, Đêm Thượng Hải là thành phố bao giờ ngủ. . . . . .

      Đêm độc, tôi ngồi mình cabin. . . . . .

      Tôi nghĩ rằng chúng ta đều là người hoài cổ.

      Người hoài cổ là đơn, bởi vì hầu hết các đọc quay trở lại.

      Về sau chúng tôi bắt đầu thảo luận về đàn ông.

      ấy , bản thân từng ngủ với người đàn ông, vốn tất cả đều rất tốt đẹp, kết quả sau khi xong việc người đó lại ghé vào người ấy hu hu khóc lên, bị ấy đạp đạp té xuống.

      ấy , bản thân từng gặp người đàn ông có bệnh đàn ông, thể làm cái việc kia, họ bắt đầu tình trong sáng sau tháng chia tay.

      Cố ấy , bản thân từng gặp người đàn ông rất hòa hợp giường nhưng tên đó lại vô cùng ghê tởm đê tiện và hạ lưu.

      ấy , xem, thế giới này sao lại có chuyện tình kỳ lạ như vậy.

      Nghe thế, tôi lại sùng bái nàng thêm vài bật.

      Tôi tin tưởng, bà chị này đời trước tuyệt đối là Võ Tắc Thiên.

      Hai người ngồi ở trong xe, trò chuyện, tậm , uống chút nước, ăn thịt jambon hung khói, ngày qua ngày vô cùng ung dung tự tại.

      Nếu có chiếc xe đuổi sát ở phía sau chúng tôi còn tốt hơn.

      Đó là hai người đàn ông cao lớn thô kệch.

      Nhưng to cũng phải là cái kia to, ý của tôi, dưa chuột của như được trồng đường gặp phải thiên tai vừa vừa mềm.

      Mà người đàn ông này cứ kiên trì theo đuổi Lâm Lam, nửa năm trước thấy dáng người của có vẻ được, Lâm Lam lăn lộn giường với lần, vì thế, phát ra cái bi kịch kia.

      Lâm Lam làm việc vô cùng dứt khoát, mặc quần áo tử tế, rồi đứng lên tuyên bố cắt đứt đường ai náy .

      "Đúng là nhìn cái dáng người của , cũng đến mức đó." Tôi nhìn người đàn ông dáng người cao lớn như người Mỹ chảy giọt nước miếng.

      "Nhìn người chỉ thấy diện mạo bên người còn bên trong biết được, thấy cơ ngực cơ bụng lại thấy cái đầu thứ hai mềm như cái xốp bọt biển." Lâm Lam nhớ lại chuyện cũ dám nhơ lại: "Lúc bọn mình giường khi đó tivi Lưu tường chạy vượt rào trăm mét, tên đó bắt đầu cùng lúc với Lưu Tường, kết quả tên đó kết thúc còn Lưu Tường vẫn còn chạy đường."

      Giang hồ thiếu hiệp 6 nước hợp lại trong nháy mắt, tôi vỗ vỗ bả vai Lâm Lam, im lặng an ủi .

      Người đàn ông có thân hình đẹp này bởi vì vô tình của Lâm Lam làm cho bị tổn thương hay là do tâm hồn bé của dưa chuột bị tổn thương, nên ghi hận ở trong lòng.

      Về sau, chỉ ở xa xa đường thấy được Lâm Lam, nhất định xe cố ý cho xe húc vào mấy cái.

      Lần này, chúng tôi gặp phải .

      Người đàn ông ô tô kia, ngừng cho xe húc vào đuôi xe chúng tôi, khiêu khích.

      "Tên dâm tặc đê tiện" Lâm Lam giọng mắng.

      Tôi cảm thấy được hối hận của Lâm Lam vì lúc trước để cho dưa chuột của vào trong cơ thể mình có lẽ khi đó nên thiến dưa chuột của .

      nhịn được nữa, Lâm Lam cho xe dừng lại, nhảy xuống tranh luận với ta.

      Giọng tranh luận của hai người càng lúc càng lớn, sau cùng người đàn ông kia thẹn quá thành giận, thế mà lại giơ tay lên tính đánh ấy.

      Tôi thể để cho người đàn ông đánh người phụ nữ, lập tức nhảy xuống xe, chuẩn bị đạp cho trận bẹp dí.

      Còn chưa tiến lại gần, người đàn ông có thân hình đẹp kia nhảy ra sau ba bước, che cái mũi, căm ghét nhìn về phía tôi, hỏi Lâm Lam: " tìm cái người này từ hố nào nào thế? Cái người có mùi lạ kia, hôi đến chết người."

      Tôi nâng nách lên, đưa mũi ngữi ngữi, ừ, quả là mùi hương hề .

      Ngày hôm qua tôi vừa mới hà hơi, cây xương rồng trang trí ở đầu xe liền bị héo ú ngay.

      "Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, thích hợp thích tan, cứ quấn quít làm phiền cũng quá hẹp hòi rồi."
      Nhưng người đàng ông có thân hình đẹp kia là người thiếu nóng nãy, thế mà để ý đến mùi hôi người tôi tỏa ra cuồn cuồn, nhấc tay lên muốn đánh tôi.

      Khi bàn tay to của di chuyển đến trước mắt tôi, tôi trế trụ được cổ tay của , thuẩn thế xoay cái, nháy mắt tên có thân hình đẹp đó liền như con gà con bị mất cánh, đứng dậy đạp cánh nỗi nữa.

      Tôi cầm cái que kem mời vừa ăn xong, chỉ vào ngón tay của cho tiến hành dạy môn sinh học cho Lâm Lam: " ra cần phải lên giường mới có thê phát ra khả năng của đàn ông, quan sát trước là được. cơ bản ngón tay của đàn ông có thể phản ánh độ lớn hay mạnh yếu của dưa chuột. Đây, nhìn ngón tay này xem, bé yếu ớt như tay con , khẳng định sớm giơ súng đầu hàng, chừng ngảy cả lúc vào cùng lúc ra cũng im ẳng có cảm giác. Nhớ kỹ, ngón tay hiên ngang xương khớp to, đó mới chính là đồ tốt."

      Những thứ này là do dì Bích dạy cho tôi, nghe độ chính xác rất cao.

      Lâm Lam lộ ra biểu tình giống như ước gì có thể gặp tôi sớm hơn, vỗ vai tôi kích động : "Ái chà em , nếu gặp em sớm chút, chị cũng gặp phải nhiều sai lâm giường như thế."

      " hay hay, chúng ta cũng thể rơi vào cái hố phân hai lần."

      Trong lúc hai chúng tôi chuyện, tên có thân hình đẹp kia tức giận đến ói máu hai lần, bất tỉnh nhân .

      Tôi nhân sơ hội lấy xuống lốp xe dự phòng của , lại đâm thủng bánh sau cảu , bảo đảm đuổi theo kịp chúng tôi trong khoản thời gian, sao đó lên xe, nghênh ngang lái .

      Tôi cảm thấy mình trộm cái lốp xe quả là ý hay.

      thêm ngày, chúng tôi vào đến thành phố.

      Sau khi giao hết hàng hóa, Lâm Lam lại dẫn tôi đến khu giải trí nổi tiếng ở trung tâm thành phố.

      Xa hoa trụy lạc, tình cảm nam nữ, hoang phí hoa lệ, tội ác sa đọa, tất cả đều có ở nơi này.

      Lâm Lam dẫn tôi thẳng đến cửa sau của hộp đêm có tên "Eoantess Dnacula", quen thuộc đường lối thẳng vào trong.

      "Tôi từng , có ánh mắt giống người bạn của tôi, là thẻ đỏ ở bên trong, tôi muốn dẫn đến gặp ấy." Lâm Lam giải thích như thế với tôi.

      Hộp đêm rất lớn, có hai tầng, tầng dưới có cái sân khấu dài và hẹp nằm ở chính giữa, có mấy cái ống tuýt đặt ở các gốc, mấy trẻ dáng người nóng bỏng hết sức xinh đẹp nhảy thoát ý ở đó.

      Mấy người đàn ông ở dưới hoặc là điên cuồng reo hò khen hay, hoặc là đưa ánh mắt dán chặt vào cơ thể của mấy .

      mặt của mỗi người đều mang đầy vẻ ham muốn.

      Nơi này trang trí theo phong cách thời Trung Cổ ở Âu Mỹ, xanh thẩm đổ sậm, nơi này làm cho người ta đạt được ham muốn tình dục chân và vui sướng nhất.

      Mà tầng được phân thành từng phòng , danh cho những người có tiền hay địa vị cao mới có thể vào.

      Bên trong buông xuống tấm màn xinh đẹp, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng nam nữ giao hoan.

      Hương thụ cao quý nhất, chịu đựng đê tiện nhất.

      Lâm Lam trực tiếp kiếm bà chủ của hộp đêm.

      Đó lên phụ nữ trung niên mặt là vẻ thông minh khéo léo, nhìn ra được, lúc còn trẻ cũng là người đẹp.

      Chỉ là, trải qua quá nhiều long đong vất vả.

      Thấy Lâm Lam, bà chủ phun ra vòng khói, cười : "Lầm Lam à, đề nghị lần trước của tôi suy nghĩ kỹ chưa? Nếu lên sân khấu, tuyệt đối chỉ cần lần là nỗi tiếng. Ở đây tôi thiếu chính là người đẹp nam tính như ."

      "Cám ơn, tôi thích tự lựa chọn đàn ông, mà phải là để cho đàn ông lựa chọn tôi." Lâm Lam đưa mắt quan sát dưới sân khấu, hỏi: "Hôm nay, Tử Kỳ có tới sao?"

      " ấy được người giàu có chuộc thân, mang rồi." Bà chủ đặt điếu thuốc vào gạt tàn dập tắt.

      Lâm Lam tin: " ấy là người đắt khách ở nơi này, bà bỏ được ấy sao?"

      "Vị giàu có kia rất biết cách chuyện." Bà chủ nheo mắt lại, ngón tay vân vê tham làm làm động tác đêm tiền.

      "Bây giờ Tử Kỳ như thế nào?" Lâm Lam hỏi.

      "Lâm Lam, tôi làm nghề này lâu như vậy, dựa vào chữ tín để kiếm tiền, ông chủ cho mở miệng, chúng tôi trở thành câm điếc. Thân bất do kỷ, cũng đừng làm khó tôi." Dừng chút, bà ta chủ động mở miệng: "Bất quá, lúc Tử Kỳ sắp , chờ ta ổn định, tự nhiên đến nơi này tìm ."

      Nếu như vậy, Lâm Lam cũng quấy rầy nữa.

      Bà chủ lại đốt lên điếu thuốc, : "Ai, bảng hiệu sống Tử Kỳ vừa , chỉ còn lại bọn chẳng được việc, là hao tổn tâm trí."

      trong lúc than thở, bỗng nhiên bà ta chuyển đầu, bà chủ nhìn thấy tôi, đôi mắt phát sáng thông minh lanh lợi, bà ta chỉ vào người của tôi hỏi: " bé này là ai vậy? Ánh mắt rất giống Tử Kỳ."

      "Là bạn của tôi." Lâm Lam trả lời.

      Bà chủ như ngừng thở, chịu đựng mùi hôi đến bên cạnh tôi, cẩn thân đánh giá lúc lâu, lại duỗi ra bàn tay dính chút rượu, đưa lên lau mặt tôi, cuối cùng vui vẻ : " bé này sau khi tắm rửa, tuyệt đôi tầm thường."

      Tôi cẩm thấy đó là lời khen từ đáy lòng, vì thế khiêm tốn : "Đâu có đâu có."

      Ai ngờ mới vừa mở miệng, liền có luồng khí bay 10 thước giây thẳng vào mặt bà chủ.

      Bà chủ kêu lên tiếng, ngã xuống đất dậy nỗi.

      Tôi bắt đầu khâm phục mình, nếu như mà kéo cả đám ra đánh nhau, chỉ cần tôi hà hơi, cần tốn nhiều hơi sức là có thể hạ được đám của đối phương.

      Bất Hoan tôi đây quả là thiên tài.

      Tôi cảm động vì chính mình đến nước mắt rưng rưng rồi.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Phần 2 Điều thứ hai chiến binh vui
      Chương 3




      Bà chủ rộng rãi cho tôi mượn phòng tắm chuyên dụng của bà ta tắm rửa.

      Phòng tắm này rất lãng mạn, nhạc du dương, ngọn đèn lung linh, có những cánh hồng trôi bồng bềnh mặt nước, còn có ngọn nến tỏa ra mùi hương thơm lạ lùng thấm vào tận xương.

      Quả tôi chỉ muốn ở trong này ngủ giấc tỉnh lại.

      Trong phòng tắm có cái cân, bước lên cân, sau khi tôi tắm rửa xong được hai mươi cân.

      Hai mươi cân, quả là tôi mặc cái áo giáp người.

      Tôi bội phục chính mình đến sát đất.

      Đứng ở trước gương, thấy chính mình sau khi tắm rửa, bỗng nhiên phát có chút xa lạ.

      Tay chân trắng nỏn, như là bình sữa bò đổ ra nền tuyết trắng.

      Để lộ ra khuôn mặt sáng sủa, đôi mắt ươn ướt, nhiễm đầy sắc xuân.

      Phần đắc thù nữ tính trước ngực, bởi vì bị ma sát để tẩy lớp bùn đất mà chút hồng hồng trong suốt.

      Những thứ dơ bẩn với lôi thôi, bùn đen hòa vào trong nước thành những dòng nước đục chảy vào lỗ thoát nước, trở lại.

      Nhưng mà đây mới là tôi.

      Đây mới là chân chính là Bất Hoan.

      Trước lần du lịch đó, lần mình du ngoạn đó, chỉ là trận tự làm khổ mình.

      Tôi trong lúc đó, chán ghét chính mình.

      Tôi cũng muốn vứt bo đó, vì theo đuổi người mà biến chính mình thành lôi thôi lếch thết.

      Nhưng khi thấy tôi xuất lần nữa trong gương, nhảy mắt hiểu , bất luận bề ngoài chính mình có thay đổi như thế nào nữa, Bất Hoan vẫn chỉ là Bất Hoan như cũ.

      ấy kiên cường, sinh lực dư thừa, hận ràng.

      Tôi thích đó.

      Khi người khác tiếp tục bạn, có thể bạn đau lòng, có thể tuyệt vọng, có thể khóc lóc nức nở, có thể cực kỳ bi thương.

      Nhưng bạn nhất định phải vẫn chính bạn như cũ.

      Chỉ cần giữ vững điểm này, cho dù toàn bộ thế giới này có ruồng bỏ bạn, bạn chỉ còn lại hai bàn tay trắng đâu.

      Thời điểm tôi vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt của bà chủ như lão hổ mới vừa bước vào bên trong sòng bạc Las Vegas, leng keng leng keng dấu hiệu biến hóa thần tốc, cuồi xác nhận là biến hóa vì tiền.

      Lâm Lam ngồi ở ghế sofa, ngồi thẳng bắt chéo hai chân, như là nữ cao bồi, ấy nhìn tôi, mĩm cười: " với Tử Kỳ, rất giống."

      " bé ngoan của tôi, chỉ cần đồng ý lên sân khấu, tôi cam đoan chỉ cần trong năm tìm đủ số tiền dùng đủ ba đời." Bà chủ bắt đầu triển khai khả năng miệng lưỡi khuyên tôi.

      Bất quá bởi vì có vết xe đổ ngất xỉu 3 tiếng đồng hồ, lần này bà ta dám xem thường, ở tước mặt tôi, trong lỗ mũi nhét hai miếng bông gòn.

      Tôi cực kỳ lo lắng bà ta bị biến thành Phúc Nhĩ Khang.

      , tôi hề bài xích cái nghề này.

      "Ông vua mập mạp cùng với ăn xin gầy gầy bàn có loại đồ ăn khát nhau, bất quá đó cũng chỉ là việc."

      Bới vậy để chứng minh, Vương Hậu cao quý hay là người đứng đầu hộp đêm cũng có gì khác nhau.

      Cuối cùng cũng đều trở thanh giòi bọ trong bữa tiệc xa hoa.

      Cái bất đồng, sở dĩ là thẻ đỏ có cơ thể lẵng lơ, tay chân mềm dẻo, hưởng thụ tình dục thỏa mãn đến tận xương.

      Vì tình dục mà phạm vào bất cứ tội nghiệt gì đều có thể được tha thứ.

      Ngoài ra, tôi tin số mệnh.

      Cả đời người hô hấp bao nhiêu khí đều cũng được định sẵn.

      Tôi tin tưởng, tôi đến nơi này cũng chính là an bài của ông trời.

      Tôi quyết định thử xem sao.

      Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là. . . . . . Tôi có tiền rồi.

      Có bực bội với ai cũng thể bực bội với tiền bạc.

      Tôi bị con số của bà chủ đưa ra lấy lòng rồi.

      Vào lúc trước khi bước lên sân khấu, bà chủ tự mình dạy tôi múa cột.

      "Nhất định phải tự tin, chỉ cần bước tiếp theo bước, rồi bầy ra biểu tình quyến rũ nhất đời này."

      Mang vào đôi giày cao gót cùng với áo quần nịt, bà chủ tự mình biểu diển, quay chung quanh ống tuýp bắt đầu vũ đạo.

      Quay về Ai Cập, dáng ngồi mỹ nữ, mở rộng hai chân, bốc lữa như mặt trời, các bước nhảy đều thu hút ánh mắt tôi.

      mê hoặc của phụ nữ phân biệt tuổi tác, thân thể nóng bỏng của bà chủ khiêu khích có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

      "Kỳ bí quyết rất đơn giản, chỉ cần xem cái ống này là đàn ông, mà còn là người đàn ông cực kỳ có tiền, tìm cách hấp dẫn , mê hoặc , làm cho choáng ván, sau cùng móc ra hết toàn bộ tiền của ta."

      Quả bà chủ là người rất coi trọng tiền tài.

      Tôi thích.

      "Đến đây, làm theo tôi." Sau khi làm mẫu hoàn hảo, bà chủ bắt đầu giảng giải các động tác và độ khó.

      Động tác thứ nhất.

      Bà chủ làm mẫu trước cái, hai tay nắm lấy ống tuýp, mượn sức quán tính quay vòng xung quanh, tư thế tuyệt đẹp mà gợi cảm, như là Hoa Hồ Điệp bay.

      Tôi nhìn đằng làm nẻo, ỷ vào chính mình tay chân linh hoạt, rầm rầm bắt đầu dùng tay xoay quanh, tốc độ nhanh gấp đôi so với bà chủ.

      Đúng là đến vài vòng, tay vừa trợt, mất trọng tâm "A" tiếng bị văng ra, ngã quỵ giữa phòng hóa trang ở hậu trường.

      Làm cho người đẹp trang điểm sợ tới mức cơ tim tắc nghẽn.

      là có lỗi.

      Chờ khi tôi khập khiển quay trở lại, khóe miệng bà chủ bắt đầu co rút.

      Động tác thứ hai.

      Đầu bà chủ cuối xuống, dựa vào sức hai chân bám vào ống tuýp, cũng từ từ thả lỏng, thuần thế trượt , cúi người xuống dò xét, nơi mềm để rơi xuống đất, tư thế trêu chọc người khác.

      Phần lực ở chân tôi cũng kém, dựa theo phương pháp dạy của bà chủ, vững vàng bám hai chân vào ống tuýp, treo ở nơi đó.

      Nhưng mà cũng thể treo lên, nếu mọi người còn tưởng rằng là con dơi nha.

      Tôi bắt đầu thả lỏng chân, chuẩn bị từ từ trượt, đúng là giữ vững độ mạnh yếu tốt, tại trọng tâm tác dụng lực hạ xuống, tôi "Chải quét" tiếng trượt dài ra đất, tiếng "Nằm úp sấp" liền ngã sấp nằm dài xuống đất.

      Có nhịn đau nhanh chóng đứng lên, xốc áo lên cẩn thận kiểm tra bộ ngực, thở dài ra: " tệ, lộ ra nhân bánh bao."

      Khóe mắt của bà chủ giật lợi hại hơn nữa rồi.

      Động tác thứ ba có độ khó cao nhất.

      Bà chủ bám ở giữa trung, để cho ống tuýp ở chỗ nhạy cảm của chính mình, đưa cơ thể từ từ dời xuống, vứt ra vô số ánh mắt quyến rũ, giống như là bám vào cơ thể người đàn ông, dùng chính nơi nhạy cảm của phái nữ mò mẫm .

      Tôi muốn là người đàn ông đó, tưởng tượng cái chỗ nhạy cảm thần bí đó lướt qua cơ thể mình, nhất định là máu mũi văng khắp nơi.

      Tôi hít thở sâu, hai tay nắm lấy ống tuýp, hai chân mở to, đưa chân kẹp vào ống tuýp, sau đó, chuẩn bị thong thả dời xuống dưới, liền bị rơi xuống.

      Lần này là bi kịch.

      Do tốc độ trượt quá nhanh, tôi ma sát với cái ống tuýp buốc ra lửa.

      Vì thế, lửa thiêu mọi thú rối mù.

      May mắn Lâm Lam lấy ra cái bình chữa lửa đúng lúc, cứu tiểu 【 cua 】 em của tôi mạng.

      Bất quá, quần an toàn của tôi bị đốt thành quần yếm.

      Lần này, khóe mắt bà chủ còn sức để giật nữa rồi.

      Bà chủ tôi là kỳ nhân.

      Mọi người múa cột để thiêu đốt đàn ông, còn tôi tự đốt chính mình.

      Tổn hại tổn hại, vì tiền bạc, bà chủ vẫn bỏ ra bao tâm huyết huấn luyện cho tôi tốt.

      Bất qua nghe vào khoảng thời gian đó, mỗi đêm bà ấy đều lấy nước mắt rửa mặt, ói máu ra cả vài bồn tắm lớn.

      Lòng tôi đau cực kỳ.

      Vài bồn tắm lớn đó, nếu là bán cho bệnh viện phải là kiếm được khoảng lớn rồi! ! !

      Sớm biết như thế nên chờ sẵng ở trong phòng tắm của bà ấy.

      Buổi tối thứ sáu là ngày đầu tiên tôi bước lên sân khấu.

      Bà chủ , đây là giờ vàng, lượng khách đến đông nhất, lúc này lên sân khấu, nhất định có thể lần là nỗi tiếng.

      Hôm nay quả nhiên là có ít người đến, đều là đàn ông, mặc đồ tây, phải Versace, là Armani.

      Đúng là, hộp đêm này tên Countess Dnacula, có thể có mùi máu tanh sao?

      có chút tư bản vào là được.

      Lầu đều là những người như thế, lầu hai là chỗ ngồi của khách quý mà số tài sản có thể tưởng tượng đến rồi.

      Đàn ông dưới sân khấu, trong ngày thường phần lớn bọn luôn lịch sử nho nhã, trong mắt mọi người đều là người chồng người cha tốt, là thanh niên mười điều tốt tiến bộ của xã hội.

      Nhưng khi ở trong này, bọn đều ném lớp ngoài lich nho nhã dối trá phù hợp giá trị quan của xã hội, lộ ra bản tính của giả thú.

      Dục - vọng.

      Tôi đều thấy dục - vọng mặt của mỗi người bọn .

      "Tôi biết, nơi này có rất nhiều người vì Kim Cơ mà đến, muốn thấy diện mạo xinh đẹp, nhưng là xin lỗi, ấy thoái , về sau chỉ thuộc về duy nhất người."
      xong, nhất thời bên dưới van lên vô số tiếng thất vọng.

      Bà chủ sớm dự liệu đến vẫn đề này, chỉ thấy bà ta chút hoang mang vươn tay ra, đặt ở môi làm động tác im lặng, màu sơn móng tay đỏ thẩm mê ly dưới ánh đèn lại phát ra ánh sáng lòe loẹt diêm dúa: "Các quý ông của tôi, trước tiên đừng thất vọng, người đẹp chưa bào giờ thiếu, tuy Kim Cơ , nhưng chúng ta lại có người mới đẹp hơn. Mọi người bên dưới cùng hoan nghênh em của Kim Cơ, Ngân Cơ lên sân khấu! ! !"

      Kim Cơ là Tử Kỳ.

      Ngân Cơ là tôi.

      Kim là Kê, Ngân là gà, xem ra cái tên này, quả là tả rất .

      Trước ánh mắt tò mò và tiếng thét chói tai, tôi bước lên sân khấu.

      Giờ phút này, người tôi mảnh ngang ngực, bên dưới là quần thụng, rất có phong tình của Ả Rập.

      Quần áo đều là lụa trong suốt lẳng lơ, có những nơi vô cùng mê hoặc.

      Quần áo rộng thùng thình, có nhiều gian làm cho người ta vô cùng mơ màng, giống như là đợi cánh tay mạnh mẽ đưa đến thăm dò.

      Toàn thân đều là màu đỏ thẳm, diễm lệ đến bi thương, lạnh lẽo đến băng giá, như đóa hoa nỡ rộ, hề kiềm nén mà tỏa ra toàn bộ mùi hương.

      Tay chân của tôi đều đeo vòng tay lộng lẫy, hơi hơi vừa động, liền rung động linh linh.

      Như là xiềng xích.

      người con bị khóa lại, có thể kích thích người ta vì tình dục mà muốn phạm tội.

      mặt tôi đeo cái mặt nạ làm bằng chất liệu đặc biệt, dọc theo gương mặt tạo thành sợi dây bằng vàng rủ xuống có hơn ba mươi viên kim cương tạo thành vòng trang sức.

      Ánh sáng ngọc loá mắt, xa hoa đến tận cùng.

      Kim cương vòng trang sức di chuyển theo từng động tác, như là dòng nước.

      Chế tác thủ công, giá cả xa xỉ.

      đến cái lúc mà lấy mấy món này, tôi lập tức ngửa mặt lên trời kêu to tiếng, nhe răng nhếch miệng bắt đầu cắng mấy viên kim cương.

      Sau cùng bà chủ nhìn được nữa, coi như cái mặt nạ này tặng cho tôi, tôi mới dừng lại.

      Mặt nạ che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra ánh mắt trong trẻo quyến rủ, nhìn bọn đàn ông dưới sân khấu.

      Kỳ , diện mào của bọn trong mắt tôi đều giống nhau.

      Bọn là người.

      Người chân nhất.

      Tôi nhún lên cái, theo nhạc nhạc mê hoặc lòng người, bắt đầu nhảy múa.

      Vào thời điểm tôi nhảy, thế giới của tôi rất yên tĩnh, nhìn thấy bóng người nào, nghe thấy tiếng bất cứ ai, chỉ có ngọn đèn, vô số ngọn đèn lóe sáng.

      Những ngọn đèn này, u nhã , đỏ sậm, xanh thẩm, tím sẫm, chíu vào mắt tôi, làm cho tôi thấy hốt hoảng.

      Tôi nghĩ đến rất nhiều người, rất nhiều việc, có thể tưởng tượng đến mức tối đa, là Lưu Phái, khoảng thời gian ở chung chỗ với .

      Di chuyển cái xoay tròn, bốc lên, bởi vì vận động kịch liệt mà mỗi nơi chạm vào máu đều sôi lên.

      Tôi nghĩ, cả đời này tôi khó có khả năng mà quên .

      Người đàn ông dịu dàng kia.

      Nhưng tôi vẫn còn chính mình, cho nên tôi muốn tiến lên phía trước.

      Bởi vì chính mình, cho nên tôi muốn vui sướng thỏa thích, hưởng thụ đời người.

      Chỉ là mỗi góc ở trong lòng, vĩnh viễn đều vì mà có chỗ trống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :