1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 67 Điều thứ nhất của người vui



      "Bản lĩnh của ta rất mạnh sao?" Tần Chân Hạ nâng lên cái cằm ngạo nghễ, hỏi.

      "Hoàn hảo." Tôi nhún nhún vai.

      Chỉ là, ngược lại mà bản lĩnh giường của ông xã rất chi là hoàn hảo.

      "Vậy tại sao ở trước mặt ta lại dịu dàng như vậy?" Tần Chân Hạ hỏi.

      "Bởi vì, ấy là ông xã của tôi." Tôi lặp lại lần nữa.

      "Tại sao ta lại trở thành ông xã của , bởi vì ta đánh bại được sao?" Quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tinh thần bát quái của đứa này là to lớn nha.

      "Chúng tôi cũng đánh nhau." Trừ phi là Tinh đánh nhau.

      "Tôi cho là, thích làm nữ cường nhân." Ánh mắt của Tần Chấn Hạ sáng ngời dưới ảnh mặt trời.

      Tôi lắc đầu: " phải chuyện gì, cũng có thể dùng sức lực mạnh yếu để giải quyết."

      Nghe vậy, Tần Chân Hạ nhìn về phía tôi, lâu gì, mặt mày lại nhuộm vẻ kinh dị.

      "Nhóc con, nhìn ra được năng lực của cậu cũng tệ, nếu như muốn làm được chuyện lớn, tôi có thể đề cử cậu chỗ." Tôi vươn tay, ra trước mặt , chuẩn bị bắt tay làm hòa với .

      Nhiều bạn bè vẫn tốt hơn là có nhiều kẻ thù.

      Ánh mắt của , di chuyển từ mặt đến tay của tôi.

      Có lẽ là nhiệt độ dưới ánh mặt trời, tay của tôi, bắt đầu nóng hầm hập.

      Tần Chân Hạ cầm tay của tôi, ngón cái ở trong lòng bàn tay tôi bóp mạnh cái, giống như là ở khắc họa ký hiệu nào đó.

      Tôi dùng năm phần lực, kéo lôi lên.

      Vậy mà sau khi đứng dậy chân cũng đứng vững, mà là đưa thân thể về phía trước, cái đưa môi chạm vào môi của tôi, tại ở môi tôi cắn cái.

      Đại não của tôi nhất thời trống rỗng.

      Ra cửa xem hoàng lịch, ông xã, quả nhiên là em thất trinh rồi! 

      Sau khi hôn trộm được, Tần Chân Hạ lập tức né tránh đến bên, tránh ra trả đũa của tôi.

      liền đứng ở đó, gương mặt trẻ tuổi tuấn tú mang theo lười biếng xấu xa vô lại: " là người phụ nữ đặc biệt, ngày nào đó, tôi khiến phục tôi, để cho phải dịu dàng như khi đứng trước người đàn ông kia, tự động hôn tôi."

      còn kịp nữa chờ tôi móc ra cục gạch vàng khảm kim cương, thân thể nhún cái, nhảy mấy cái, chạy mất dạng.

      Nhìn bóng lưng của , tôi rất hối hận.

      Mới vừa rồi làm sao lại sờ nhiều mấy cái tròn tròn của , bây giờ lại chịu thua thiệt! 

      Giận đến ngực bị nội thương, tôi tính vào trong nhà nằm, nhưng xoay người, ngờ phát Bạch Triển Cơ xuất quỷ nhập thần này đứng ở thân cây.

      đứng ở đó, giống như là hấp thu toàn bộ đen tối hoa lệ khắp núi.

      Tôi hiểu, nhìn thấy toàn bộ việc mới vừa rồi.

      Đoán chừng người này chuyện tôi bị hôn trộm rồi thêm mắm thêm muối cho ông xã của tôi, tôi phải sớm chuẩn bị đề phòng.

      chuẩn bị lướt qua trở về nhà chủ động gọi tôi lại: "Phải suy tính như thế nào?"

      "Suy tính cái gì?" Tôi cau mày.

      " tính toán, lúc nào rời xa Lưu Phái?" hỏi.

      "Vĩnh viễn cũng ." Tôi trả lời chắc chắn như đinh chém sắt.

      " làm liên lụy đến cậu ấy." nhàng giương mắt, chỉ là động tác , cũng có ma lực làm cho lòng người ta sợ hãi.

      Nhưng tôi thể lui về phía sau: "Chuyện ngày hôm qua, xem ra đau lòng, cùng tôi ở chung chỗ, ấy rất vui vẻ."

      "Tôi thể , phương pháp đối phó đàn ông của , rất có thủ đoạn." .

      "Cám ơn khích lệ, mà phương diện kiến cho người ta chán ghét, cũng rất có thủ đoạn." Tôi trả lời lại cách mỉa mai.

      "Người phụ nữ như vậy, phải là người mà cậu ấy cần ." tiếp tục .

      Tôi ngừng chốc lát, hỏi: " hoặc là gia đình của , từng bị người phụ nữ trong giới xã hội đen tổn thương qua, phải ?"

      Nghe vậy, mặt Bạch Triển Cơ cũng có cái gì khác thường, - - từ trước đến nay mặt đều là đeo mặt nạ.

      Nhưng tôi buông tha, tôi tập trung toàn bộ tinh lực chăm chú quan sát nét mặt của .

      Tôi phát khác thường.

      Cái loại khác thường này, là rất rất , giống như là giọt mực rơi vào trong nước rồi tiến hành hòa tan.

      Chậm chạp, mỏng manh, tiếng động.

      Nhưng là đầy đủ, tôi xác nhận suy đoán của mình.

      Bạch Triển Cơ để ý là thân phận của tôi, nhìn tôi, nhưng ra là nhìn người phụ nữ trong giới xã hội đen khác mà căm hận.

      Vì vậy, tôi mở miệng, ràng cho biết : "Tôi là tôi, ta là ta, quan trọng hơn chút. . . . . . Này, là chuyện giữa tôi và Cảnh Lưu Phái, có liên quan đến .”

      Tôi là vô tội, cần nhận cái biên lai thù hận của .
      người qua đường thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 68 Điều thứ nhất của người vui



      " Cái loại vui vẻ đó, chỉ cần là phụ nữ đều có thể mang đến cho cậu ấy." Bạch Triển Cơ .

      Tôi nhìn , chậm rãi cười: " vĩnh viễn cũng hiểu được chuyện giữa tôi và Cảnh Lưu Phái, vĩnh viễn cũng hiểu tôi cho ấy rốt cuộc là cái gì."

      chỉ là tình dục, còn có tình .

      Tựa như Cảnh Lưu Phái đối với tôi.

      Nghe vậy, con ngươi Bạch Triển Cơ, lại như biển đen thâm trầm như bình thường.

      "Tôi cảm thấy được, mọi người đều suy nghĩ cho chúng tôi, nên đợi ở chỗ này nữa." Tôi lạnh lùng .

      Cuộc sống quá ngắn, cần phải tận hưởng lạc thú trước mắt.

      Nếu như có thể tránh được người ghét, tùy hứng chút như thế nào?

      Tôi di chuyển bước chân, chuẩn bị vào phòng, tránh vào trong phòng ngủ.

      Vậy mà chưa được hai bước, tay trái của tôi lại cổ lực mạnh mẽ bắt lấy.

      Cả cơ thể tôi đều bật hệ thống tự vệ, tay phải dễ dàng nâng lên, đánh về phía sau.

      Đáng tiếc lần này tay phải của tôi cũng bị cổ lực ấy công kích nắm lại.

      Cơ thể của tôi bị buộc phải bắt đầu chuyển động, khi dừng lại sau lưng bị ép chặt vào thân cây.

      Vỏ cây thô ráp cứng rắn áp sát vào da thịt ở lưng tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu.

      Tôi nhanh chóng nâng hai chân lên, dùụng hết toàn lực tấn công, nhưng Bạch Triển Cơ kịp thời dùng đầu gối giữ chặt thân dưới của tôi.

      Tôi phát giác mình rơi vào cảnh nguy hiểm - - tay chân của tôi đều bị khống chế được.

      Giống như là con bướm tiêu bản bị đính kim vào tường, thể động đậy.

      Nhưng cái này cũng coi như là kiếp nạn.

      Tôi là chỉ, - - cái đáng ở đây là việc mà Bạch Triển Cơ làm với tôi, cúi đầu, hôn tôi.

      Đó là cảnh là bóng tối có thể quan minh chính đại hấp thụ ánh thông qua nụ hôn.

      phân sức lực, phân thời gian lâu dài.

      Lại làm cho cả người tôi xương cốt cứng ngắc, khiến máu huyết trong người đều đông lại, khiến tất cả thần kinh cũng bị kéo đứt.

      Cánh môi của , là có nhiệt độ .

      phải lạnh, cũng phải là nóng.

      người đàn ông cực kỳ nguy hiểm.

      nụ hôn cực kỳ nguy hiểm.

      Khi môi rời khỏi môi của tôi mùi máu tươi nhanh chóng lan ra cả khoang miệng tôi.

      Là máu.

      Máu của tôi.

      "Bây giờ rời , có thể lấy được kết quả tốt nhất." Đến lúc này mới buông tôi ra.

      "Mà, là lấy được trừng phạt nhất." Tôi giơ tay lên, nhanh đánh cho bạt tai.

      "Chát" tiếng, thanh thúy vang dội.

      Tôi ghét Bạch Triển Cơ, thế giới nữa bất luận kẻ nào có thể làm cho tôi chán ghét đến tột cùng như .

      muốn dây dưa cùng nữa, ta bước nhanh hướng phòng tới.

      sau thân ta hỏi câu lời : "Nghe , trang bị ổ cứng di động (portable hard disk) chưa tài liệu JGL bởi vì bị ngâm trong nước biển mà bị phá hủy, vậy sao?"

      Trong chớp mắt bước chân của tôi dừng lại, nhưng cuối cùng cũng có dừng lại.

      Đúng thế, tôi với Cảnh Lưu Phái như vậy.

      câu nào với Bạch Triển Cơ, tôi vào phòng ngủ, vững vàng khóa cửa lại.

      Trong vòng ngày thế mà mất hai lần trinh, đúng là xem hoàng lịch, tôi bị thua thiệt lớn.

      Đêm đó, tôi phân trần với Cảnh Lưu Phái, tôi ràng cho ông xã biết, hi vọng Bạch Triển Cơ có thể rời .

      Dĩ nhiên là làm khó Cảnh Lưu Phái, ông xã hỏi tôi nguyên nhân tại sao.

      Tôi chưa chuyện hư hỏng kia giữa tôi và Bạch Triển Cơ cho ông xã biết, bởi vì trực giác cảm thấy việc này gây cho Cảnh Lưu Phái tổn thương .

      Dĩ nhiên, còn có nguyên nhân sâu sắc khác.

      Nếu như ra cái hôn kia, ý nghĩa của nó là bắt Cảnh Lưu Phái phải lựa chọn giữa tôi và Bạch Triển Cơ.

      Mà tôi, sợ mình trở thành người mà ông xã từ bỏ.

      Cho dù là có hàng tỉ người đẹp tuyệt thế tới hấp dẫn Lưu Phái, tôi vẫn luôn tin người ông xã chọn là tôi.

      Nhưng là nếu như đối thủ là người em có ân cứu mạng của ông xã, tôi liền cảm thấy có tự tin.

      Vì vậy, chỉ có thể giống như bạn bốc đồng, hy vọng giống như người lấy lý do, đẻ cho Bạch Triển Cơ rời .

      Tôi tỏ thái độ kiên quyết, mềm cứng cũng chịu, Cảnh Lưu Phái chỉ có thể chuyện lần với Bạch Triển Cơ.

      Ngoài dự liệu của tôi, Bạch Triển Cơ rất hợp tác.

      cũng có tức giận, bao lâu liền thu dọn đồ rời .

      Giữa và Cảnh Lưu Phái, cũng có sinh ra khó chịu nào.

      được dễ dàng như thế, nhưng tôi biết, trở lại.

      Nhất định.

      Kể từ sau khi Bạch Triển Cơ rời , tôi lấy thân thể của mình dùng hết toàn lực bồi thường lại cho ông xã.

      Hoặc là , là bổ sung thôi.

      Tóm lại, chúng tôi ở giường là cực kỳ hòa hợp, nghe nữa bao cao su trong trấn là do chúng tôi sử dụng hết.

      Mặc dù tạm thời cần lo lắng về tiền, nhưng tiết kiệm luôn là chuyện tốt.

      Vì vậy, vào sáng sớm nào đấy, tôi tự mình lên trấn, đứng trước mặt bà chủ bán tạp hóa, vung tay lên, mở miệng, kết thúc với giá cả vô cùng hợp lý siêu bán sỉ mang về hai thùng bao cao su.

      Khi nhìn thấy chiến lợi phẩm của tôi ông xã yên lặng ý kiến mười phút.

      Khi biết được người cả trấn nhìn tôi mang vai hai thùng mang lên núi, ông xã lại lẳng lặng đứng nghiêm mười phút.

      Khi biết tôi còn hao hết nước miếng bắt bà chủ tạp hóa phải làm cho tôi thẻ VIP đầu tiên từ trước đến nay chủa từng có trong chấn ông xã lặng lẽ hóa đá mười phút.

      Sức chống đỡ tốt, tôi cảm thấy được ông xã nên tăng cường luyện tập phương diện này.

      Cứ như vậy, chúng tôi lại vui vẻ sa đọa tháng nữa.

      Đảo mắt, chúng tôi ở cùng nhau nữa năm.

      Hôm nay, khi ông xã nấu thịt tôi chống càm nhìn, đột nhiên hỏi: "Chúng ta vẫn tiếp tục ở lại nơi này sao?”

      ra những lời này sao cả trải qua suy tư, cũng có thâm ý gì, trong mắt của tôi, cũng giống như câu hỏi tôi hỏi tối nay ăn gì vậy.

      Lần đầu tiên ông xã trả lời...ngay sau câu hỏi của tôi, ông xã giống như là nghe thấy, tiếp tục đưa lưng về phía tôi nấu ăn.

      Tôi để ý, cầm điểu khiển ti vi lên chuyển kênh.

      bao lâu sau, món ăn được bưng lên rồi, tôi cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.

      Ông xã ngồi ở bên cạnh tôi, nhìn tôi.

      Ông xã thích nhìn dáng vẻ của tôi lúc ăn, giống như là lời khen tặng tiếng động cho tay nghề nấu ăn của ông xã.

      ra cách khác mỗi lần tôi đều giống như con hổ đói hay là môt cư dân mọi da đỏ.

      Lại còn phải dễ nghe như vậy, quả nhiên ông xã của tôi là người phúc hậu.

      Dù sao thành thói quen để ông xã nhìn chằm chằm, tôi cúi đầu, coi ai ra gì dọn dẹp đĩa thịt của mình

      vui vẻ, chợt nghe ông xã hỏi: "Bất Hoan, em thích nơi này, hay là thành phố?"

      Tôi phun ra cục xương gà mới gặm xong, suy nghĩ chút, : " Cũng thích, nơi này rất yên tĩnh, mà ở thành phố mua bao cao su dễ hơn."

      Tôi có lòng tin, nếu là ở trong thành phố, tôi có thể lấy giá giảm 30% giá sĩ để mua bao cao su.

      Khóe miệng ông xã co quắp chút, từ lần trước sau khi tôi khiêng bao cao su trở về, nên khi ông xã vừa nghe từ này liền sinh ra phản ứng như thế.

      Trải qua mấy phút khôi phục, ông xã bị tôi đánh lạc hướng lại quay trở về vấn đề, ông xã thử dò xét hỏi: "Bất Hoan, rốt cuộc em muốn sống cuộc sống như thế nào?"

      Nếu là lúc trước, tôi nhất định biết nên trả lời cái vấn đề này thế nào.

      Nhưng là tại, tôi cũng rất ràng: "Có ông xã, có thịt, cuộc sống của em chỉ cần như vậy."

      Lời của tôi làm cho ông xã rất vui vẻ, nụ cười của ông xã, giống như là hoa đào nở rộ ngày xuân, cái loại màu sắc đó, làm cho lòng người tôi ấm đến cực điểm, giống như là có thể xua tan tất cả lo lắng.

      "Như vậy, vậy kết hôn với thế nào?" Ông xã hỏi.

      "Kết hôn?" Tôi đối với cái từ này có chút xa lạ.

      "Ừ, kết hôn với ." Nụ cười của ông xã dịu dàng mà thân thiết.

      Chà mẹ nó nước sốt ở khóe miệng, trịnh trọng gật đầu: "Tốt, chúng ta kết hôn."

      Tôi chưa từng thấy qua ông xã vui vẻ như vậy qua, thấy tôi đồng ý, ánh mắt của ông xã cười, nụ cười tràn đầy ra ngoài, thậm chí thổi đến ấm áp mặt tôi.

      Ông xã cầm tay của tôi, nhàng hôn mỗi đầu ngón tay, từng cái khớp xương.

      Tôi hoài nghi là ông xã xem tay của tôi thành móng gà.

      "Bây giờ chúng ta xem là đính hôn, đúng ." Ta hỏi.

      "Ừ." Ông xã gật đầu.

      "Như vậy, " Tôi xòe tay ở trước mặt ông xã, : "Thẻ tiền lương cùng mật mã tài khoản, bây giờ lập tức lập tức giao cho em cất giữ."

      Ông xã: ". . . . . ."
      người qua đường thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 69 Điều thứ nhất của người vui



      Sau đó, ông xã chuyện chúng tôi đính hôn cho Bạch Triển Cơ biết.

      Trong điện thoại, Bạch Triển Cơ chỉ chúc mừng chúng tôi.

      Đối với lần này, tôi nổi lên tia phòng bị, nhưng rất nhiều chuyện, làm cho bạn khó lòng phòng bị.

      Sau khi bước vào mùa hè, trong núi bắt đầu có mưa xối xả kéo dài.

      Tôi nhớ được ngày đó cũng là ngày mưa xối xả, rạng sáng năm giờ tôi bị tiếng chuông điện thoại của Cảnh Lưu Phái đánh thức.

      Hình như là có việc khẩn cấp, bởi vì sau khi cúp máy, ông xã liền rời giường mặc quần áo, mình phải ra ngoài chuyến.

      Tôi ôm chắt cái hông gầy gò của ông xã, nhắm hai mắt lại, mơ mơ màng màng để cho ông xã : "Em sợ sấm sét, phải ở lại với em."

      Lưu Phái tính tình dễ chịu dụ dỗ : "Khi về làm thịt cho em ăn."

      Khẩu vị của tôi quá lớn: "Sau đó còn phải cởi hết quần áo cho em ăn."

      "Tốt, sau khi trở lại nhất định tắm rửa sạch để cho em ăn." Ông xã cười.

      Lúc này tôi mới buông tay, nằm lại vào trong ổ chăn.

      Trong ánh trăng mờ, cảm thấy bao lâu sau Cảnh Lưu Phái thay đồ, sau đó, ông xã tới bên giường, hôn vào trán của tôi.

      Mũi của tôi chạm vào cổ của ông xã, có mùi nước cao râu thơm ngát.

      Tiếp đó, tôi lại thiu thiu ngủ say .

      Là bị tia sấm chớp đánh làm cho giật mình, tiếng sấm này, ầm ầm, giống như là muốn đánh sập ngọn núi này vậy, tia chớp này, giống như là đôi bàn tay khổng lồ xé đôi mảnh trời tăm tối, những hạt mưa lớn bằng hạt đậu, nện ở lớp kính thủy tinh, giống như bị thiên quân vạn mã chà đạp.

      Quả thực là Ngày Tận Thế.

      Cho dù lấp máy trợ thính, đeo chụp tai, tôi cũng cách ngủ lại được nữa.

      có cách nào, chỉ có thể mặc quần áo vào, vào phòng tắm tắm rữa thôi.

      Nhìn đồng hồ, mới mười hai giờ trưa, nhưng bên ngoài trời vẫn tối như đêm khuya.

      Ghét nhất là sấm chớp đánh vào ban ngày, thể xem TV, thể vọc máy vi tính, thảm hại hơn chính là, ông xã ở nhà, vẫn thể chơi trò chới lăn lộn giường.

      Ngây ngô 懜 thêm vài phút đồng hồ, trong bụng phát ra tiếng kêu lỗ lỗ làm cho tôi phục hồi tinh thần lại.

      Trời đất bao la, dạ dày lớn nhất.

      Tôi tới trong phòng bếp, tìm cái gì ăn.

      Ông xã để lại cái đĩa thịt, đặt ở Microwave giữ ấm, có ly nước canh mới vắt, tôi bắt đầu hưởng thụ mình bữa trưa.

      Vậy mà hôm nay mọi chuyện cũng thuận lợi.

      Biểu là mắt phải càng ngừng nhảy lên, liên tiếp mấy khối thịt vụn bị rơi đất, rồi hàm răng căn vào thành miệng.

      Hơn nữa sấm sét bên ngoài càng ngày càng vang dội lợi hại, trong nội tâm tự chủ dâng lên cảm giác khác thường.

      Giống như là loại mùi nguy hiểm từ từ che tại miệng và mũi của mình, cảm thấy buồn bực khó chịu.

      Phiền não mà ăn xong bữa ăn, cầm lên cái đĩa lên chuẩn bị đặc vào trong bồn rửa chén, đứng dậy, lại phát có điều khác thường.

      sàn nhà, có vết nước nhàn nhạt.

      Hài vết, vết chân đàn ông.

      Sáng nay Lưu Phái ra ngoài, cũng chưa có trở về, cho nên đó cũng phải ông xã.

      Như vậy. . . . . . Chính là có người lẻn vào?

      Tôi để cái đĩa xuống, cơ thể bắt đầu phát ra tình trạng báo động.

      Tiếng sấm, tiếng tia chớp, tiếng mưa rơi, nhưng tai tôi vẫn nghe được tiếng vang nhất.

      tiếng "Kèn kẹt", đó là tiếng kêu to của miếng gỗ chục năm.

      Thanh đến từ chính - - cửa phòng giành khách.

      Mà phòng giành khách, chỉ có người từng ở qua.

      Bạch Triển Cơ.

      Chợt quay đầu, tôi nhìn thấy Bạch Triển Cơ đứng dựa lưng vào tường.

      yên lặng đứng ở nơi đó, giống như là đóa hoa màu đen nở lớn im lặng tỉnh táo, trong nhụy hoa động lại làn sương nước màu đen.

      Màu đen hoa lệ mà nguy hiểm.

      Ánh mắt của , giống như là vũ khí vô hình, muốn giam tôi đứng tại chỗ.

      "Ăn ngon ?" dùng ánh mắt chỉ chỉ cái đĩa trước mặt của tôi.

      Tôi cúi đầu, nhìn nước thịt còn lại trong đĩa, trong nội tâm đột nhiên rung lên.

      " làm, hạ độc?" Tôi lên này.

      Bạch Triển Cơ lời xác nhận suy đoán của ta: "Đừng lo lắng, phải độc dược, chỉ tạm thời làm mất sức lực của thôi."

      Tôi ngầm nắm chặt đôi tay, sai, quả có chút dùng sức được.

      Xác nhận xong điểm này, sống lưng của tôi toát mồ hôi lạnh: " muốn làm gì?"

      "Rời xa Lưu Phái, đây là điều tôi sớm cảnh cáo ." Bạch Triển Cơ từ từ tới gần tôi: "Nhưng là, quý trọng cơ hội đó."

      Giày của , tiếp tục để lại những vệt nước sàn nhà khô ráo.

      cần phải dò hỏi, tôi đoán ra.

      Sáng nay, khi Lưu Phái sau khi rời , liền lẻn vào phòng, hạ độc ở trong thức ăn.

      "Cuộc điện thoại Lưu Phái nghe sáng nay, cũng có liên quan đến đúng ?" Tôi hỏi, tay là lặng lẽ lẫn vào ngăn kéo tủ.

      "Cậu ấy bị công việc quấn chân, suốt cả ngày, cậu ấy muốn thông báo cho , nhưng nhưng điện thoại lại bi sét đánh hư thể nào gọi được, mà khi cậu ấy trở về, bị trừng phạt." Bạch Triển Cơ, đem tất cả mọi chuyện, làm thành kế hoạch hoàn hảo.

      "Bất luận làm bất cứ chuyện gì với tôi, cũng thể ngăn trở tôi và Cảnh Lưu Phải ở chung chỗ." Tay của tôi tiếp tục dò vào.

      "Chúng ta, đại khái có thể thử xem chút." tiếp tục tới.

      Thuốc bắt đầu có tác dụng, sức lực trong cơ thể tôi từ từ biến mất.

      Thành công hay thất bại là nằm trong hành động lần này.

      Khi Bạch Triển chỉ còn cách tôi bước chân tôi lấy ra cây súng dự bị của Cảnh Lưu Phái, bắn về phía cánh tay của .

      Tôi dám bắn vào điểm yếu của .

      Tôi lo lắng mình giết , tôi cách nào đối mặt với Cảnh Lưu Phái.

      Cùng nằm trong kế hoạch của tôi, tôi bắn trúng cánh tay trái của .

      Kế tiếp, nên dừng lại, nên bị tôi dùng súng uy hiếp bước ra khỏi phòng này.

      Nhưng chuyện cũng phải phát triển như vậy.

      Sau khi đạn bắn vào cánh tay của , Bạch Triển Cơ giống như là có cảm giác, chút chần chờ, sải bước tiến lên trước, cướp lấy súng của tôi.

      Giống như là toàn bộ thần kinh chỉ quan tâm đến chuyện - - giữ chặt tôi.

      Ngay cả thân thể mình đều quý trọng, mới là điều dáng sợ nhất.

      Xoay người, tôi kinh hoàng lào về phía ngoài cửa phòng.

      Tôi gặp được khắc tinh.

      Tôi chưa bao giờ hốt hoảng như vậy, mười ngón tay biết là bởi vì thuốc hay là bởi vì sợ hãi, lại run rẩy.

      Tôi mở cửa, xông ra ngoài trời đầy mưa gió.

      Thế giới bên ngoài giống như là địa ngục, trời màu đen, đất màu đen, mưa màu đen.

      Nhưng người đàn ông phía sau, so với địa ngục còn đáng sợ hơn.

      Tôi có thể làm, chỉ có cố gắng chạy về phía trước.

      Hạt mưa đánh vào thân thể và mặt của tôi, nó như sợi gai sắc bén làm cho tôi cảm thấy đau đớn.

      Quần áo người bị nước mưa thấm ước, bám chặt vào da tôi, giống như là nặng ngàn cân.

      Bùn đát dưới chân giống như là ao đầm, hút lấy bàn chân trần của tôi, mỗi bước chân nâng lên, đều như phải dùng hết tất cả sức lực của tôi.

      Tôi cứ chạy có mục đích, chỉ hy vọng có thể tránh xa Bạch Triển Cơ.

      Nhưng có thành công, bắt được tôi.

      Hiệu quả của thuốc rất nhanh, sức lực tôi như thế phải là đối thủ của

      Tôi thét lên, nhưng tiếng la lại dễ dàng chị chôn vùi trong tiếng sấm chớp, có ai nghe, có ai biết được.

      kéo tôi trở về nhà, nước mưa rời vào trong vết thương của , mùi máu tanh nhuộm đầy cả người của tôi, làm cho tôi lo sợ yên, làm cho tôi muốn nôn.

      Tôi bị bắt lôi kéo vào phòng tắm, Bạch Triển Cơ mở vòi phun nước, nước rầm rầm xối vào cơ thể tôi.

      Nước tuy nóng, thế nhưng cơ thể tôi lại lạnh lẽo.

      Tôi bao giờ chờ đợi người khác tới cứu giúp, bởi vì mỗi lần tôi đều tự cứu mình.

      Nhưng là hôm nay, tôi cứu được mình.

      Khi rửa xong hết toàn bộ vết máu và bùn đất, Bạch Triển Cơ tắt vòi nước, kéo tôi tới trước gương

      Bởi vì khí nóng, gương phủ tầng sương trắng.

      dùng khăn lông lau lớp sương trắng, giờ phút này đột nhiên tôi xuất ở trong kính.

      Quần áo ẩm ước dán chặt vào người, lộ ra những đường cong mê người.

      Tóc tôi, dán chặt vào cổ, giống như là bàn tay xinh đẹp, đưa về phía ngực trắng nõn.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 70 Điều thứ nhất của người vui



      "Nếu như làm như vậy, vĩnh viễn Cảnh Lưu Phái tha thứ cho ." Tôi cảnh cáo.

      ra lời này , tôi phát ra hàm răng của mình có thể dịch chuyển, bị khống chế.

      Bạch Triển Cơ đặt môi chạm vào vành tai tôi, mà mắt lại nhìn tôi qua gương, bên trong, là màu đen tĩnh lặng như nước: "Đáng tiếc, vĩnh viễn Cảnh Lưu Phái cũng biết chuyện này, bởi vì. . . . . . nỡ ra việc này để làm tổn thương cậu ấy."

      Mỗi tấc da cơ thể tôi, đều nhanh chóng co rút lại.

      Bởi vì tay , tới bắp đùi của tôi, vuốt ve tôi, giống như là con rắn, từng mảnh vẩy chạm vào da, làm người ta hoảng sợ.

      "Hôm nay, tôi chỉ muốn thử chút, làm thể nào để cho Cảnh Lưu Phái vui vẻ." , thái độ, có bày tỏ ràng bất kỳ vui buồn nào.

      Vết thương cánh tay của , vẫn chảy máu như cũ, những thứ máu kia, rơi vào quần áo ước đẫm của tôi, tạo ra những đóa hoa làm cho người ta choáng ván.

      "Có chút vướng bận phải ?" cười phớt lờ, sau đó hơi chút dùng sức, kéo xuống chiếc váy của tôi, cột chặt cánh tay, vết thương tạm thời ngưng chảy máu.

      "Bây giờ, chúng ta có thể tiếp tục." Tay của vuốt ve phần đùi mất lớp vải che lại của tôi.

      Người đàn ông mà ngay cả cơ thể của mình cũng coi trọng, đối với thân thể của người khác, dĩ nhiên bạn có thể đoán được là tàn nhẫn.

      Thuốc lan ra toàn bộ cơ thể tôi, tay chân mất sức lực, nếu như phải là Bạch Triển Cơ giữ chặt, nhất định tôi tê liệt ngã xuống mặt đất.

      Ngón tay của , mang theo nhiệt độ , linh hoạt len vào quần lót của tôi, tiếp xúc với nơi mẫn cảm nhất của tôi.

      Sau đó, ngón tay kia, ngấm ngầm muốn tiến sâu vào bên trong của tôi.

      Áp bức và nhục nhã sâu nhất như thủy triều bao trùm lấy tôi cả tai mắt mũi và miệng, rồi nhấn chìm tôi.

      Tay của , kềm eo của tôi chặt, để cho thể chạy trốn.

      Tôi cắn môi, hận thể lập tức chết .

      Ngón tay của , ở bên trong trêu chọc tôi, lục lọi, cực lực trêu chọc ham muốn của tôi.

      Vậy mà thế nhưng lại tỉnh táo, kiềm chế, hưởng thụ tất cả khổ sở của tôi.

      Tôi cái gì cũng làm được, giống như là con ếch bị gây mê, trần trụi ở kính, tay chân mở ra, để mặc cho dao kéo giải phẩu.

      "Thân thể của , hình như còn có phản ứng." duỗi ngón tay ra, phía có dấu hiệu ham muốn của tôi.

      " ai cam tâm tình nguyện giao thân thể của mình cho con chó." Tôi phát ra mỗi tiết đều nhuộm đầy ý hận.

      Tôi cảm thấy cằm mình căng thẳng đến cực hạn, giống như hàm răng đều muốn vỡ vụn.

      " sao, tôi cũng cần cam tâm tình nguyện." Tay Bạch Triển Cơ, tới trước ngực của tôi, cầm áo tôi lên, xé ra, cảnh xuân trước ngực lộ ra.

      Tôi mở to mắt.

      Tôi có dũng khí nhìn vào gương để thấy tất cả việc diễn ra.

      Nhưng Bạch Triển Cơ cho.

      kềm cằm của tôi, ép tôi nhìn về phía gương.

      Cái gương bóng loáng ràng này, có thể cho tôi thấy tất cả tội nghiệt.

      "Thấy ràng chuyện kế tiếp xảy ra, vĩnh viễn giữ ở trong ký ức. Khi cùng Cảnh Lưu Phái làm chuyện này cũng nhớ tới tôi." Giọng điệu của nhàng, điệu cao thấp, ngữ tốc độ nhanh chậm.

      Có lẽ, đây chính là thanh địa ngục.

      Tôi tinh tường thấy từng việc xảy ra trong gương.

      lấy lớp áo ngực của tôi, bầu ngực tròn trắng như tuyết thả xuống tự nhiên.

      nắm nó, mười ngón tay bao lấy thứ mềm mại, dùng sức rất mạnh, tôi cảm nhận được đau đớn, đó là loại tàn bạo bất chấp mọi thứ.

      chơi đùa, tình cảnh này đối với chỉ là trò chơi.

      Đối với tôi, lại như con dao sắc nhọn đâm vào trí nhớ.

      tách hai chân tôi ra, có bất kỳ báo trước nào, cái vật nóng hỏi xa lạ kia vào bên trong tôi.

      Tôi kháng cự, thân thể của tôi thể kháng cự ràng, nó vẫn động tình.

      Khi tiến vào tập kích vào nơi khô ráo khổ sở của tôi.

      Cùng người thích làm chuyện này, có gì vui thích.

      , lại đạt được vui vẻ lớn nhất, vui vẻ tâm lý.

      "Chính là cái vẻ mặt này." Tay của làm nhục ngực của tôi, vật phái nam của ở ra vào trong thân thể của tôi, ánh mắt của ở chăm chú nhìn mỗi tia khổ sở mặt của tôi: "Vẻ mặt vô cùng hoàn mỹ."

      Nếu như mà tôi có móng sắc, tôi dùng những thứ đó xé ra từng mảnh .

      Nếu như mà tôi có răng, tôi dùng nó cắn ra từng mảnh vụn.

      Nhưng tôi có.

      Giờ phút này tôi có, chỉ là cơ thể yếu duối.

      Tôi chỉ có thể mặc cho sắp đặt.

      Tôi bị buộc đối mặt cái gương, đem tất cả đều ghi chép vào trong đầu.

      Bên ngoài trời mưa còn quan trọng, quần áo ẩm ướt, cơ thể xích lõa, tế xâu xa.

      Sau đó, đem tôi ra khỏi phòng tắm, ở giường, muốn tôi lần nữa.

      Tôi cũng phải là người mới biết mùi đời, nhưng loại này hành động mang tính cưỡng ép này mang lại đau đớn cho cơ thể tôi.

      Đến cuối cùng, lý trí hoàn toàn còn chịu đựng được nữa, thân thể tự động lựa chọn hôn mê.

      Khi tỉnh lại, mưa gió ngừng nghỉ, ánh mặt trời chói mắt tràn vào phòng ngủ, hình như có thể xuyên thấu qua da làm cháy bắp thịt.

      Cả người bủn rủn chịu nổi, đau đớn rất như hàng vạn con kiến bò vào tận trong xương.

      túi chườm nước đá đặt ở trán tôi, có thể làm tan đôi chút khổ sở của tôi.

      Sau túi chườm đá, là gương mặt quan tâm của Cảnh Lưu Phái.

      Hôm qua đến gần tối Cảnh Lưu Phái mới trở về, lúc ấy tôi nằm ở giường, thân thể rất nóng, có chút phát sốt, ông xã chăm sóc tôi cả đêm.

      Bệnh có phát cái gì khác thường.

      Trước khi Bạch Triển Cơ rời , tiêu hủy toàn bộ chứng cứ.

      Tôi mặc quần áo sạch chỉnh tề, trong phòng tắm ngay ngắn trật tự, sàn nhà tia nước đọng.

      Giống như là cái gì cũng chưa có xảy ra.

      Thậm chí có lúc ngay cả tôi cũng hoài nghi đây chẳng qua là cơn ác mộng.

      Nhưng khi cởi quần áo ra, những dấu vết ở nơi kín đáo kia ngừng nhắc nhở tôi.

      Đó là .

      Bạch Triển Cơ làm tổn thương tôi, nhưng là tựa như , ta thể tố cáo việc này cho Lưu Phái biết.

      Tôi biết nên mở miệng thế nào.

      Đây là việc người bạn tốt nhất làm nhục vị hôn thê của mình.

      Tôi có thể thấy rất ràng, nếu như Lưu Phái biết chuyện này, chắc chắn tuyệt giao với Bạch Triển Cơ, lập tức kết hôn với tôi.

      Cả quãng đời còn lại, Lưu Phái mang theo áy náy mà thương tôi.

      Lưu Phái mất người em như mất nữa sinh mạng.

      Toàn bộ vui vẻ của Lưu Phái chỉ còn lại nữa.

      Đây phải là điều tôi muốn.

      Vì Lưu phái, tôi lựa chọn giấu giếm.

      Bất Hoan tôi đây làm bằng sắt, Bất Hoan làm bằng sắt, có chuyện gì có thể đánh sụp tôi.

      Đây là tôi tự với chính mình sao.

      Tôi quên chuyện này, vĩnh viễn chôn nó ở đáy lòng.

      vất vả, tôi với Lưu Phái mới tìm được nhau, tôi dễ dàng buông tay.

      Tuyệt đối .

      Tuyệt đối thể.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 71 Điều thứ nhất của người vui



      Tôi nghĩ là nghĩ như thế, nhưng khi chân chính thực , vô cùng khó khăn.

      Suy cho cùng những ký ức đáng ghê tỡm kia thường xuyên trong lúc tôi lơ đãng mà xuất trong đầu tôi, lấy vui vẻ của tôi.

      Tôi cố hết sức duy trì bình tĩnh, nhưng Lưu Phái vẫn nhìn ra khác thường.

      Ông xã hỏi thăm tôi là có phải có gì khó chịu trong người .

      Bởi vì kể từ sau kiện kia, tôi lăn lộn giường với ông xã nữa.

      Câu kia của Bạch Triển Cơ cứ như lời nguyền vang bên tai tôi: "Thấy ràng chuyện kế tiếp xảy ra, vĩnh viễn giữ ở trong ký ức. Khi cùng Cảnh Lưu Phái làm chuyện này cũng nhớ tới tôi."

      Tôi sợ chuyện này xảy ra.

      tại việc duy nhất có thể làm, chính là mong đợi ma lực của thời gian có thể xoa những thứ trí nhớ chịu nổi kia.

      Tôi hoản lại việc kết với Cảnh Lưu Phái, hắ mặc dù ông xã có nghi ngờ, nhưng vẫn tôn trọng ý của tôi.

      Vẫn có còn có chút bị ám ảnh, cũng dám mình ở nhà nữa, chỉ cần Cảnh Lưu Phái vừa rời , tôi cũng ra khỏi cửa.

      Bình thường trốn sang nhà bà hàng xóm kế bên, nhưng gần đây bà lão bỏ chủ nghĩ độc thân, bắt đầu ngừng nghỉ tìm đối tượng kết hôn.

      Đối tượng đều là những ông lão gần đất xa trời thiếu răng cửa ở trấn , thậm chí có người mang theo cả bình dưỡng khí theo cùng.

      Tinh thần thiếu sót có thể khen.

      Chỉ cần là bà xem mắt ở nhà, tôi lên lên trấn dạo quầy ăn vặt, giống như hôm nay vậy.

      Nhưng là ông chủ quày tạp hóa vừa nhìn thấy tôi giống như Dương Dương nhìn thấy Hôi Thái Lang, co chân chạy trốn nhanh, lập tức đóng cửa lại, đóng cửa tiếp khách.

      Chủ yếu là bởi vì mỗi lần tôi trả giá đều làm cho ông chủ tạp hóa giận đến mức ói máu.

      ra tôi cảm thấy được ông ta cũng bị thua thiệt, phun máu cũ xấu để tao ra máu mới tốt hơn, đẩy cái nóng trong người có thể tiếp tục được ăn lẩu.

      Nghe kể từ tôi làm tìm cách VIP ở tạp hóa, thế mà ông chủ bán bao cao su nữa, làm hại phụ nữ bụng bự ở trấn gia tăng vô cùng nhanh.

      Ông chủ này, quả phải người phúc hậu.

      Vốn là muốn tìm tôi đám thiếu niên lưu manh kia vui đùa chút, nhưng là kể từ làm đàn em cùng sai vặt cho tôi, tất cả bọn họ đều cải tà quy chánh, để gậy sắt xuống, lòng học, bảo là muốn tập trung tinh thần, cố gắng thi được trường khác ra khỏi trấn này, để có thể cách xa bàn tay nữ ma đầu của tôi.

      Ba mẹ của mấu cậu thiếu niên đó cảm động đến lệ đóng thành dòng, nghe làm cái cờ danh dự đến tặng tôi.

      Xoay vòng, có gì hay để chơi, tôi liền vào cái hẻm u ám kia ngồi chơi.

      Tôi cảm thấy được, cái nơi u ám nhất đó là thể có ánh mặt trời.

      Hôm nay thời tiết thoáng chuyển biến tốt, ánh mặt trời chiếu xéo vào hẻm, chiếu vào tốt cả nơi bụi bậm trong đây chỗ nào có.

      Tôi ngồi ở rương gỗ bỏ hoang, ngửa đầu, nhìn ánh mặt trời chiếu rọi có chút nghệ thuật, nhìn cảnh rạng rỡ khóe mắt buồn bã rơi lệ - - con bà nó, dầm ở thùng gỗ thô này, đâm vào làm cho cái mông tôi đau nhứt.

      Đứng lên, giống như bánh quai chèo thay đổi tư thế nhìn về phía cái mongo, lúc này mới phát ra thảm hại lớn, phía đâm vào rất nhiều cây dầm, dính vào cái mông vừa đau vừa ngứa, vội vàng đưa tay nhổ.

      Thế nhưng ít dầm gỗ cũng có thế lên đến hàng trăm, cổ của tôi xoay ra phía sau cũng chỉ dc phần tư.

      Nhưng mặc cho bọn nó ở đó, đừng ngồi, ngay cả đứng cũng thấy khó chịu.

      phiền não, giọng vang lên: "Muốn tôi giúp tay ?"

      Ngẩng đầu, nhìn thấy cái Tần Chân Hạ bướng bỉnh kiêu ngạo kềm chế được, đôi tay để ở trong túi quần, mắt dò xét cái mông của tôi, ánh mắt xấu xa, lưu manh .

      "Cầu cũng được." Tôi chút khách khí.

      Năm phút sau.

      "Tôi giúp tay là ý muốn gỡ dầm ở mông giúp ." Tần Chân Hạ bình tĩnh .

      "Mà tôi cầu cũng được chính là lột xuống quần của cậu cho tôi mặc." Tôi dùng sức nhanh chóng kéo quần nó xuống, tệ tệ, chính là ống quần hơi rộng, kéo cái liền tuột xuống rồi.

      may là ở bên trong Tần Chấn Hạ quần lót bốn góc, áo thể thao che qua eo, cũng giống dâu bị làm nhục phải che dưa chuột chạy về nhà.

      "Cái quần này coi như là bồi thường lần trước cậu ăn đậu hủ của tôi." cái hôn đổi cái quần cũ, ta cảm thấy được mình cho được lợi.

      Tần Chân Hạ tựa vào cái bên rương, tóc rơi rủ xuống bên vành tai, này ánh mắt mang theo chút cao ngạo và lười biếng yên lặng nhìn tôi, hồi lâu sau, đột nhiên hỏi: "Phải làm thế nào mới chịu rời người đàn ông kia?"

      Đột nhiên, cả người tôi cũng lạnh xuống: "Chẳng lẽ s của ông trời cho toi và ấy ở chung với nhau sao?"

      Giọng rất là nguội lạnh.

      Sau khi ra khỏi miệng, tự tôi cũng cảm thấy nên trút giận lên người khác, chỉ có thể thay đổi giọng điệu, giọng giải thích: "Xin lỗi, phải nhằm vào cậu."

      "Có người chọc sao?" hỏi.

      "Ừ." Tôi gật đầu: "Có người, làm chuyện quá đáng với tôi."

      "Quá đáng tới trình độ nào?"

      Tôi cầm cánh tay của mình, phía hình như còn tồn lại cái vòng tay nhiệt độ ràng của tân khốn kia, mặc kệ tắm bao nhiêu lần, cũng có thay đổi gì: "Quá đáng đến, tôi hận thể nỗi nóng giết chết ngay lập tức."

      "Như vậy, giết tôt thôi." Tần Chân Hạ , giọng như gió nước chảy, chút mang theo vết máu.

      "Chuyện phải đơn giản như vậy." Tôi sửa sang lại quần, chuẩn bị .

      " cảm thấy tôi ngây thơ?" hỏi, cặp mắt kia hình như có thể nhìn thấy đáy lòng của tôi: "Suy nghĩ của tôi rất đơn giản, người làm thương tổn mình, mình nhất định cần cần phải trả lại, bởi vì có thể tổn thương mình lần thứ nhất, có thể hại mình lần thứ hai, mình lựa chọn."
      Ánh mặt trời chiếu nghiêng mặt đất chuyển lên, ràng chiếu ra vô số nơi tạo ra khe hở.

      Nhìn chút, trong đầu cũng giống như là có chút gì đó nảy mầm.

      "Có lẽ vậy, ai biết được." Tôi ra những lời này, mặc quần Tần Chân Hạ, lên núi về nhà.

      Tần Chân Hạ cũng ngây thơ, lời của là chính xác.

      có thể tổn thương mình lần thứ nhất, là có thể hại mình lần thứ hai.

      Khi tôi về nhà phát Bạch Triển Cơ ngồi trong phòng khách.

      Tôi giống như bị điểm nguyệt vậy, đứng tại chỗ, thể động đậy.

      Tôi thể chuyển bước, bởi vì từng tế bào trong cơ thể đều kêu gào muốn giết người đàn ông này.

      Tôi sợ mình khống chế được nội tâm xúc động phẫn nộ, nhào tới đem xé thành mảnh , từng ngụm cắn nuốt.

      Nhưng mà tôi lại thể - - Lưu Phái ngồi ở bên cạnh.

      "Bất Hoan, em đâu vậy?" Lưu Phái tới sờ sờ gương mặt của tôi, tay của ông xã rất ấm, thế nhưng lúc này sưởi ấm cho tôi được.

      Tôi quá lạnh rồi.

      " lung tung thôi." Tôi , giọng của mình nghe có chút xa lạ.

      " rửa tay, sắp ăn cơm, Triển Cơ tới, cậu ấy câu được chút mấy con cá tươi." Lưu Phái trở về phòng bếp lần nữa.

      Bạch Triển Cơ nhìn tôi, nhàng cười: "Nghe hai người muốn kết hôn, chúc mừng, về sau, chúng ta chính là người nhà."

      Tôi trả lời, bởi vì toàn bộ hơi sức đều đặt ở nhẫn nhịn kiềm chế bản thân.

      Thức ăn chuẩn bị xong, chúng tôi ngồi xuống ăn cơm.

      Đây là lần đầu, đầu lưỡi của tôi phân biệt ra mùi vị thịt trong các món ăn.

      Bọn họ chút chuyện vụn vặt, tôi tự với chính mình nên nghe, nên suy nghĩ.

      Cho đến khi Bạch Triển Cơ : " ra tuần lễ trước mình định tới, nhưng là. . . . . . Ngày đó vừa đúng lúc mưa rất to."

      Mưa to.

      Tôi cầm chặt chiếc đũa, các đốt ngón tay bắt đầu trắng bệch.

      "Ngày đó cũng đúng lúc mình có việc ra ngoài, khi trở về phát Bất Hoan có chút sốt." Lưu Phái gắp miếng cá vào chén của tôi.

      "Là bị hù sợ sao?" Bạch Triển Cơ giọng hỏi, gợi ý làm cho tôi tự hiểu.

      Tôi ngẩng đầu, đôi đũa gỗ trong tay bắt đầu bị bẻ cong.

      Tôi hiểu.

      Chuyện ngày đó, cũng phải điểm cuối, chỉ là bắt đầu.

      Bạch Triển Cơ, hành hạ tôi, mãi cho đến khi tôi rời khỏi Cảnh Lưu Phái mới thôi.

      Vĩnh viễn đều kết thúc.

      Giữa hai người chúng tôi, nhất định phải có người rời xa Cảnh Lưu Phái.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :