1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 62 Điều thứ nhất của người vui



      Cảnh Lưu Phái láo, làm cả bàn toàn là thịt.

      Tôi vừa ăn vừa nghe bọn họ trò chuyện, từ trong cuộc trò chuyện đó giúp tôi hiểu ít chuyện.

      Bạch Triển Cơ cũng giống như Cảnh Lưu Phái, đều là cảnh sát.

      Bọn họ là bạn tốt ở chung với nhau từ đến lớn, tình cảm rất thân thiết, cho tới bây giờ hai người đều luôn cùng nhau kề vai chiến đấu.

      Hai năm trước, cảnh sát hoài nghi Hồng Thiếu Nhu lén lút cấu kết với xã hội đen, làm việc rữa tiền kiếm lợi, liền phái Cảnh Lưu Phái có tài nấu nướng cải tranh thành đầu bếp, tiếp cận Hồng Thiếu Nhu, thành công tiến vào nhà Hồng Thiếu Nhu để thu tập tài liệu.

      Mà Bạch Triển Cơ danh nghĩa quản lý quán rượu đó, chính là nơi bọn họ lén lút gặp nhau trao đổi thông tin.

      Hồng Thiếu Nhu là con hồ ly giảo hoạt, cho dù tin Cảnh Lưu Phái, cũng luôn cảnh giác mọi lúc mọi nơi, làm cho Cảnh Lưu Phái gặp khó khăn lớn trong việc điều tra thu thập tư liệu.

      Cảnh Lưu Phái dùng thời gian hai năm, cuối cùng thu được tài liệu vào trong tay, chỉ thiếu cái phần tài liệu trong tay tôi.

      Vốn là muốn thu vào tay phần tài liệu ký kết voi JGL rồi bắt Hồng Thiếu Nhu, nhưng lại ngoài ý muốn biết được sắp liên lạc gặp mặt với Hà Truân.

      Hà Truân là ông trùm ma túy, quanh năm ở cung Tam Giác Vàng, hành tung bí , ai biết tuổi hay tướng mạo của .

      Điều duy nhất có thể biết, chính là thủ đoạn của sắc bén, mưu kế hiểm.

      Ma túy thị trường, 70% đều là xuất ra từ tay .

      Cảnh sát từng nhiều lần phái người vây quét , nhưng đều bị đánh cho tan tác, tổn thất thảm trọng.

      So với việc Hà Truân làm, chuyện Hồng Thiếu Nhu làm quả là thuần khiết giống như giấy trắng.

      Cảnh sát lúc này thay đổi kế hoạch, lần này chủ yếu hành động lùng bắt Hà Truân.

      Mà bang Thanh Nghĩa bởi vì có tù oán với tên mặt lành và Hồng Thiếu Nhu, liền chủ động mới liên kết hợp tác với cảnh sát.

      Cảnh sát suy tính thế lực lớn mạnh của Hà Truân, nên đồng ý ngay.

      Nhưng là tên Hà Truân từ sáng sớm biết nơi này có mai phục, phái tới thế thân, làm xáo trộn tầm mắt, cuối cùng, lại còn tính toán giết chết tên mặt lạnh với Hồng Thiếu Nhu.

      Sau khi tôi và Cảnh Lưu Phái nhảy xuống sông, máy bay lại ngừng thả bom, làm cho chiếc du thuyền bị nổ hoàn toàn biến dạng.

      Nghe thế, tôi giật mình, vội dừng nĩa lại hỏi: "Lý Bồi Cổ cùng Lý Lý Cát bọn họ có sao chứ?"

      "Bọn họ an toàn rời ." Cảnh Lưu Phái đưa cho tôi con tôm bốc vỏ, giọng dịu dàng, giống như gió , như mưa phùn, dịu dàng ngấm vào lòng của tôi, khiến nó trở nên yên bình.

      Thịt tôm màu hồng nhạt, óng ánh trong suốt, dính giấm chua, mùi vị tươi mới, mùi thơm ngát ngon miệng.

      Vậy mà ta lần đầu tiên có muốn ăn - - bởi vì ánh mắt của Bạch Triển Cơ phía đối diện.

      Khi nghe thấy tôi hỏi thăm hai em nhà họ Lý ánh mắt đó vẫn nhìn tôi, hàm ý nhìn về phía tôi.

      Cái loại tròng mắt màu đen như đất sâu ấy, giống như là ao đầm, tính chất của keo dán, khi bước chân vào, liền cách nào thoát ra, chỉ có thể vô lực mặc cho những thứ màu đen bùn nhão kia xuyên vào mắt tai miệng mũi của bạn, xâm nhập vào mỗi lỗ chân lông.

      người hình dạng như thế nhìn, tôi chỉ ăn được hai phần thịt beefsteak, 4ký tôm, 4 con Cua Đồng, còn có hai con cá.

      Chỉ mới nữa bụng, tôi rời bàn ăn, vào phòng ngủ.

      Cùng lắm nữa đêm đói bụng kêu ông xã làm đồ ăn khuya thôi.

      Cảnh chảy phái cũng nhìn thấy tôi muốn ăn, hơn mười phút sau cũng vào, : "Bất Hoan, Triển Cơ muốn ở lại hai ngày."

      Tay tôi nắm cần chơi game controller bị trượt, Mã Lý Áo ngã vào vách núi, ô hô thương thay rồi.

      "Căn nhà này cũng lớn, em thường xuyên thích mặc đồ, có người ngoài ở chung tiện, dứt khoát để cho ta sang nhà bà hàng xóm ở , dù sao cũng ở sát vách cách bao xa." Tôi .

      Có ba nguyên nhân khiến tôi đề nghị như vậy.

      , tôi hết sức bài xích Bạch Triển Cơ, muốn cùng ở chung dưới cùng mái nhà.

      Hai, tôi vô cùng muốn nhìn chút, vậy bà lão mở mắt đến tột cùng đem Bạch Triển Cơ nhìn thành nam, hay là nữ.

      Ba, nhưng nếu Bạch Triển Cơ ở nơi này, vậy tôi với ông xã thể mọi lúc mọi nơi "này nọ í é í é" kế hoạch phải bị phá.

      Từ tổng hợp lại, Bạch Triển Cơ tuyệt đối thể ở đây.

      Nhưng Cảnh Lưu Phái chút cũng để ý đến cái lo lắng tính toán của tôi.

      ngồi xuống bên cạnh tôi, ngưng chút, giọng hỏi: "Bất Hoan, em thích Triển Cơ tới vậy sao?"

      "Vâng" ưu điểm lớn nhất của tôi chính là thành thực.

      "Tại sao?" Cảnh Lưu Phái sờ sờ tóc của tôi.

      Ngón tay của ở ti mơn trớn giữa tóc tôi, tay nhắn mềm mại sạch , mang theo ấm áp rót vào mỗi sợi tóc.

      " biết, bản năng thôi." Cơ thể tôi tự động nhích tới gần người , giống như là ở mùa đông giá rét tự động tới gần vật ấm áp.

      Đó là bản năng của động vật.

      "Nhưng là Bất Hoan, Triển Cơ là người bạn tốt nhất của , em tốt nhất. Trong quá khứ trong chiến dịch lần thứ nhất, thậm chí cậu ấy còn đỡ viên đạn trí mạng cho , cậu ấy chỉ là người bạn người em của , mà còn là ân nhân cứu mạng. Em và cậu ấy, đối với , đều vô cùng quan trọng, cho nên Bất Hoan. . . . . ." Cảnh Lưu Phái nhìn về phía tôi, ánh mắt thân thiết, giọng ấm áp như gió mát, mang theo mùi vị dụ dỗ: "Bất Hoan, hy vọng em có thể có khả năng thoải mái ở chung với cậu ấy, có thể ?"

      Tôi cách nào cự tuyệt.

      Tôi muốn làm khó Cảnh Lưu Phái.

      Nếu như Bạch Triển Cơ đối với có quan trọng như vậy, tôi có tư cách để cho yên tâm vứt bỏ người bạn này.

      Tôi có thể thích Bạch Triển cơ, nhưng ít nhất tôi có thể giữ vững lễ phép ngoài mặt.

      "Chỉ là, em hy sinh to lớn như thế, dĩ nhiên muốn lấy được chút thù lao." Tôi hé môi, lộ ra hàm răng trắng đều, phía , tia ham muốn lóe lên.

      Tiếp đó, ánh trăng lên, sói cái thức tỉnh, tay tôi đẩy Cảnh Lưu Phái lên giường.

      Sau đó, , , , , , , , , mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày

      chỉ có như thế.

      Sáng sớm ngày hôm sau, theo thường lệ Cảnh Lưu Phái đến phòng tắm tắm.

      phút đồng hồ sau, ra ngoài, nhìn về phía tôi bình tĩnh hỏi.

      "Bất Hoan."

      "Hả?"

      "Lông của đâu?"

      Ngạo mạn từ từ mở mắt ra, lười biếng kiều mỵ duỗi người cái, nhìn về phía mặt trơn bóng của , trong đầu nhớ lại tình cảnh nửa lúc đêm tối hôm qua.

      Trong đêm tối yên tĩnh, bóng dáng, lấy ra dao cạo râu, nhàng cởi ra quần người ngủ say bên giường, khóe mắt thoáng qua ánh sáng bén nhọn sắc bén, sau đó, giơ tay chém xuống. . . . . . Chíp bông bay múa đầy trời.

      "Thời tiết quá nóng, em sợ bị nổi sảy, nên giúp cạo , cần cảm ơn em đâu." Tôi ngáp cái.

      "Như vậy, tranh này chính là cái gì?" tiếp tục bình tĩnh hỏi.

      "Con voi." Tôi bình tĩnh trả lời.

      ra cũng chính là ở cái phần da bị cạo hết lông kia tôi lấy chì kẻ mắt ra vẽ, tạo thành lỗ tai con voi, đầu, cùng mắt.

      Về phần lỗ mũi, còn lại là có sẵn . . . . . . Dưa chuột.

      Quả thực là tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời, so với mấy cái bình bình lọ lọ kia của Hồng Thiếu Nhu có giá trị nghẹ thuật hơn nhiều.

      "Tại sao muốn làm như vậy?" Cảnh Lưu Phái tiếp tục bình tĩnh hỏi.

      "Gia tăng tình thú." bình tĩnh, tôi cũng bình tĩnh.

      Chủ yếu là có người mới tới, phá hư khí Ái Ái giữa chúng tôi, cho nên mới cần gia tăng tình thú.

      "Mau nhảy vũ điệu con voi." Tôi lấy tay chống cầm, nửa nằm ở giường, chân vén, hai vú nửa thân trần, mới ra ánh mắt quyến rũ, ra lệnh: "Học tập tiểu Tân, hát con voi con voi, lỗ mũi của bạn tại sao dài như vậy?"

      Xem chút, Bất Hoan tôi đây là người phụ nữ có nhiều tình thú nhất, quả đều muốn cúng sùng bái chính mình.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 63 Điều thứ nhất của người vui



      Cảnh Lưu Phái vẫn còn bình tĩnh , lát sau, rốt cuộc mở miệng: "Em sợ phạt em sao?"

      Cầu còn được, cầu còn được nha 

      Ông xã, em chờ đến trừng phạt em đây! 

      Lúc này, tôi bày ra cái tư thế trêu chọc lòng người, đưa ra biểu tình làm cho máu huyết càng thêm sôi trào.

      Đến đây , đến đây , dùng thân thể của tới trừng phạt em ! 

      Vậy mà, trừng phạt mà Cảnh Lưu Phái tuyên bố là: "Hôm nay nấu thịt cho em ăn."

      Nghe vậy, hồn phách của tôi như bị đánh mất, nhất thời được tiếng nào, vừa si lại ngây ngô.

      biết đâu, bình thường gặp phải tình huống như thế, vai nam chính phải giống như sói đực bị đói khát ừ rất lâu, giống như chỉ Hầu Tử lao về phía máu gà, giống như trực nam hai mươi năm chưa chạm vào phụ nữ là lao tới, đem tôi nhào qua nhào lại nhào qua nhào lại, lăng nhục lăng nhục nữa lăng nhục sao?

      Đến cuối cùng, tôi thở gấp liên tiếp, đầy nước mắt, đổi giọng điệu cầu xin tha thứ: " cần, , . . . . . . Muốn."

      , thế mà lại chớp mắt như cuồn phong trong gió cười tiếng, : "Muốn? Tốt, như em mong muốn, chúng ta tiếp tục."

      Sau đó, tôi là gió, là cát, ooxx đến chân trời.

      Nhưng là bây giờ, thế nhưng lại sử dụng chiêu này.

      Tôi ngửa mặt lên trời cười to, nước mắt ràn rụa.

      Thịt của mình cũng cho tôi ăn, thịt người khác cũng làm cho tôi ăn, người đàn ông độc ác! 

      Chỉ là suy nghĩ kỹ chút, là mình gây lỗi trước.

      Nghĩ đến đây, bày thân thể thành hình chữ đại - hình người nằm dang hai tay hai chân, nhắm mắt lại, gương mặt hiên ngang lẫm liệt, : "Đến đây , cọng đổi cọng, lấy dao cạo tới cạo sạch lông phía dưới của em , nhưng là xin nhớ kỹ, bất kỳ khốc hình nào cũng thể thây đổi tin tưởng kiên định của em - - em tình nguyện chết, cũng muốn ăn thịt! "

      Đợi rất lâu, cũng thấy Cảnh Lưu Phái có động tĩnh gì.

      Vừa mở mắt ra nhìn, thấy mặt tràn đầy nụ cười lịch tao nhã ôn hòa, căn bản có bộ dạng tức giận.

      "Được rồi, chỉ chọc em thôi, về sau đừng những chuyện như vậy nữa." Cảnh Lưu Phái .

      "Bất Hoan em đây thề với trời, về sau bao giờ nữa cạo chíp bông của ông xã nữa." Tôi giơ tay lên thề, giọng điệu thành khẩn.

      Chỉ là trong lòng lên kế hoạch lần sau cạo thành hình đầu lâu.

      Cảnh Lưu Phái đứng dậy, chuẩn bị giống như thường ngày vậy, trước vận động, lại lên trấn mua thức ăn.

      Nhưng khi mặc quần áo tôi kéo lên giường, ngăn trở hành động của .

      " tức giận?" Tôi hỏi.

      "Thế nào, muốn tức giận?" Cảnh Lưu Phái hỏi ngược lại.

      "Là bất luận kẻ nào làm chuyện này với cũng tức giận sao, hay là chỉ có mình em?" , tôi rất muốn nghe được rằng ở trong lòng tôi có địa vị cao nhất.

      " nghĩ, trừ em ra, hẳn là có người nào làm ra chuyện như vậy với , quan trọng hơn là, bọn họ đến gần được thân thể của ." .

      Tôi hài lòng cười, sau đó chợt cúi đầu, cắn cái tiểu đào bên ngực phải của .

      "Được rồi, ."

      Nhưng Cảnh Lưu Phái , bắt lại cánh tay tôi che lại cảnh xuân trước ngực, cúi đầu, cũng nhìn trái bầu vẽ cái gáo, cắn cái vào hạt đậu hồng trước ngực tôi.

      Chỉ là sức lực so với tôi hơn.

      Mà tôi vẫn nổi giận, cái hạt đạu hồng như vậy, quả chính là thời kỳ đại hạn, mà hạt đậu hồng của tôi lớn như vậy, tuyệt đối là mỹ đế chuyển gien cho máy sản phẩm.

      là quá công bằng! 

      Tức giận bất bình tôi nhào về phía , bắt đầu gặm cắn hai tiểu đào trước ngực .

      Bất Hoan tôi đây chỉ ăn thịt, thiệt thòi! 

      Dần dần, miệng của tôi hề nữa thoả mãn với hạt đậu hồng, mà là tiếp tục xuống phía dưới, tới này nơi đồi đốn củi mà mới tối qua bị tôi cạo trọc.

      Giờ phút này, hộ hấp của Cảnh Lưu Phái bắt đầu dồn dập.

      Dù sao nơi đó cũng là nơi mẫn cảm của .

      Rồi sau đó, tiếp tục hướng xuống, đưa lưỡi ra, từng cái, quyến rũ dường như liếm láp làm cho lỗ mũi con voi nỗi lên.

      Mỗi tia máu cơ thể chủ nhân con voi đều cảm nhận được đầu lưỡi của tôi, phía sau tiếp trước tụ tập máu về lỗ mũi con voi.

      Kết quả là, nó vươn lên rồi.

      Mặc dù đây là lần đầu tôi sử dụng chiêu này, nhưng bằng kinh nghiệm nhiều năm nhìn tình vận động giường, rất nhanh liền nắm giữ phương pháp.

      Phương pháp nào làm cho trở nên điên cuồng.

      Tôi tiến hành thăm dò cái mũi voi tính liếm láp - - mở ra cái nút dục vọng của .

      Sau đó, từ từ, chậm rãi, dùng khoang miệng ấm áp bao lấy cái mũi voi- - phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

      Tiếp đó, bắt đầu ra vào, thể bản năng của động vật - - cơ thể căng thẳng đến cực hạn.

      ra , làm chuyện như vậy, sinh lý tôi cũng có vui vẻ, nhưng là có thể nhìn người đàn ông nằm trong tay mình, nhìn kích động theo động tác của mình, cái loại đó tâm lý thỏa mãn này cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt được.

      Tôi bắt đầu gia tăng tốc độ, chỉ mấy toàn lực cho người mới đủ.

      Gương mặt trắng nỏn của Cảnh Lưu Phái, bởi vì kích tình mà trở nên ửng hồng, mang theo loại màu sắc trong suốt.

      bởi vì tình dục màng ngữa đầu năng cổ lên, cho thấy cái đường cong đẹp nhất thế giới.

      cắn hàm răng, giọng hô tên của tôi, giọng kia, đè nén tràn đầy thể tưởng tượng nổi khàn khàn: "Bất Hoan. . . . . . Bất Hoan. . . . . . Bất Hoan"

      Tôi ngước cặp mắt mào lên, nhìn về phía , mang theo vẻ quyến rũ.

      Nhìn ta, con ngươi có lớp sương mù mỏng, sáng bóng vẻ ham muốn.

      "Bất Hoan, cả đời cũng bao giờ buông em ra."

      như vậy, thậm chí mang theo điểm cảm giác cắn răng nghiến lợi.

      Mà tôi, cũng giống như vậy.

      Cả đời, cũng buông ra.

      Đỏ tươi về trắng thuần, nộ phóng héo tàn, thối nát hoa lệ.

      Cái phút chốc sau cùng kia, có chuyện hay vật đều là vừa mâu thuẫn, vừa hài hòa.

      Cả người phát ra trận co rút, cái loại đó hòa lẫn khoái cảm vô tận cùng với khổ sở, như ly rượu ngon pha với thuốc độc, cho dù có bỏ mạng, cũng mê hoặc làm cho người ta uống vào.

      Buông thả, phải kết thúc, là bắt đầu bữa tiệc mới.

      mệt mỏi sau khi vận động xong.

      Tôi nhìn này thây bừa bãi sau bữa tiệc, khỏi lệ rơi đầy mặt.

      Nhà họ Cảnh có bao nhiêu con cháu, đều bị diệt vong ỏ trong cuộc chiến này.

      Lại sát sinh.

      Tôi sám hối.

      , trong trận vận động này tôi là chủ lực, mặc dù kết quả là thắng lợi, nhưng quá trình là mệt nhọc.

      Nằm ở bên trong lòng ngực của Cảnh Lưu Phái, tôi nhắm mắt lại, rồi chìm vào giấc ngủ lần nữa.

      Khi tỉnh lại lần nữa, phát bàn bên cạnh để bữa ăn sáng cho tôi, mà thấy Cảnh Lưu Phái.

      Xem ra là trấn mua thức ăn.

      Tôi ngồi ở giường, ăn xong bữa ăn sáng, rửa mặt xong, liền mở cửa chuẩn bị dạo trong sân hít thở khí trong lành.

      Nhưng tới phòng khách, lại nhìn thấy tên Bạch Triển Cở tôi muốn nhìn thấy.

      ngồi ở bên bàn, trong tay cầm tờ báo, nhưng đôi ánh mắt quỷ mị của , lại nhìn cổ của tôi.

      Ừ, bộ dáng khác thường.

      Tôi lập tức trở về đến phòng tắm, nhìn lên gương, phát cổ trải rộng mấy ấn ký ô mai.

      Đều là do Cảnh Lưu Phái để lại.

      Tôi hoàn toàn tin, cái họ Bạch này chính là đố kỵ, trắng trợn đố kỵ nha.

      Dùng miệng hồng lần nữa đem chút ấn ký lưu lại sâu hơn, tôi ra khỏi phòng tắm.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 64 Điều thứ nhất của người vui



      sai, mục đích của tôi chính là kích thích , để cho cảm nhận được đơn khổ sở khi mình, sau đó sớm rời chỗ của chúng tôi, người phụ nữ ngây ngô tiểu bạch thỏ có thể cảm hóa người đàn ông thô bạo và vô tình này, sau đó hai người người điên ngu, vui vui mừng mừng đến chân trời.

      Hap¬py end¬ing mới phải có , bad end¬ing là biết bị kia bị đánh.

      Đáng tiếc Bạch Triển Cơ cũng có trúng kế, nhìn tôi, hồi lâu, dùng giọng phân cảm xúc : "Lưu Phái mua đồ."

      "Tôi biết rồi." Thấy vẫn có dấu hiệu muốn tìm kiếm Tiểu Bạch Thỏ, tôi rất thất vọng, muốn thêm câu nào với nữa, liền lễ phép chào : "Tôi dạo sang nhà bà lão hàng xóm, ."

      Nhưng Bạch Triển Cơ kêu tôi lại, : " cần, bà ấy tới."

      Vừa dứt lời, bà tay cầm hai bó rau cải trắng từ phòng bếp ra ngoài, nhìn thấy tôi, trong con ngươi cặp mắt tràn đầy nếp nhăn kia lóe ra nhiệt huyết ánh sáng bát quái.

      Tôi thể hiểu nỗi - - bà, cải trắng nhà bà làm sao lại nhiều như vậy chứ?

      Bà kéo tôi đến bên, bà ấy kích động dùng cái miệng thiếu răng cửa, chuyện kèm theo tiếng gió miệng : "Nhóc con, nay tên nhóc công thứ ba tìm tới cửa, theo bà thấy, thực lực của rất mạnh, đấu cứng với , con cứ như vậy đến ngay cả xương cũng còn thường lại. Nghe bà câu , này hai công gặp nhau, phải có người chịu nhường bộ, con đó nha, dứt khoát chỉ là chịu uất ức, biến thành chịu nhượng bộ thôi. Lại tình thế này, mặc dù cam chịu nhưng tiền đồ rực rỡ! "

      Tôi tìm ra cái mền, bắt đầu xé thành từng mảnh.

      "Nhóc con, con làm gì thế?" Bà hàng xóm hỏi.

      "Xé thành sợi dây, để siết chết bà." Tôi trả lời.

      Bà hàng xóm: ". . . . . ."

      Bà lão thấy làm phát bực tôi, chỉa vào hai bó rau cải trắng lần nữa rồi thản nhiên rời .

      Tôi bà này, lần sau bà thay đổi cái tính mơ hồ của mình, thí dụ như rong biển gì hay sao?

      Bên ngoài nhà có bà hàng xóm, bên trong nhà có Bạch Triển Cơ.

      Suy nghĩ lại, tôi quyết định trấn tìm mấy thiếu niên lưu mạnh ôn chuyện cũ.

      Thoa lên kem chống nắng, cầm ô che nắng, tôi bước ra cửa, nhưng Bạch Triển Cơ ngồi ở trước cửa sổ sát đất, thân thể nghiêng dựa vào lớp kính thủy tinh.

      Loại thủy tinh này, phản chiếu bóng dáng của , vô cùng mơ hồ, nhìn .

      Chỉ nhìn được cái bóng mờ mờ.

      Tôi dự tính mặt biến sắc lướt qua , nhưng là câu của Bạch Triển Cơ làm cho tôi ngừng lại: " phải là người thích hợp với cậu ấy."

      Giọng cũng phải là lạnh như băng, cũng phải là dịu dàng nhiệt tình, giọng của , nghe ra cảm xúc gì.

      Cho dù cách xa, nhưng tôi cũng nhìn ra vui hay buồn.

      Hoặc giả cho có, căn bản biết những cảm xúc này là thứ gì.

      Đó là người đáng sợ dường nào.

      " phải là người thích hợp vơi Lưu Phái." lập lại lần nữa.

      Thậm chí, khi ra này lời này vẫn có nhìn tôi, mà là nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

      Giống như là lầm bầm lầu bầu, hoặc là như chuyện hết sức bình thường.

      "Tại sao?" Tôi hỏi, tôi đè nén lại cảm xúc trong lòng mình.

      "Bởi vì là phụ nữ xã hội đen." Gương mặt của theo ánh mắt chậm chạp di chuyển đến mặt của tôi, mỗi đường cong mang theo mỵ say lòng người.

      "Cho nên?" Tôi tiếp tục hỏi.

      ", làm hại cậu ấy." Giọng của , cao thấp, lại đủ để phá vỡ màng nhĩ của tôi.

      "Tôi muốn biết, tại sao lại cho ra cái kết luận này?" Tôi hỏi, nhìn mắt có chút nguội lạnh.

      "Những người phụ nữ như vậy, đều là như vậy." con ngươi Bạch Triển Cơ, nhàng, giống như là cách tôi rất xa rất xa.

      " cần phải thích tôi." Tôi ra .

      "Mà tôi, cũng thích ." Tôi tiếp tục ra thứ hai.

      "Tôi biết sau này xảy ra cái gì, nhưng là tại, ít nhất là tại, Lưu Phái ở chung chỗ với tôi, ấy rất vui vẻ, đúng vậy, rất vui vẻ." Đây là là cái thứ ba.

      "Cho nên, " tôi bước bước tới gần , nhìn thẳng ánh mắt của , mặc dù tôi nhìn ra cảm xúc của , nhưng tôi muốn để cho thấy quyết tâm của tôi: " nên lời như vậy nữa, nếu , nơi này còn hoan nghênh ."

      xong, tôi bước thẳng ra ngoài ngay cả đầu cũng quay lại.

      ra từ cửa sau, mặc dù khắp núi khí mát mẻ, nhưng bên trong ngực của tôi vẫn cảm thấy khó chịu buồn bực như cũ.

      Cái tên Bạch Triển Cơ này, thế mà lại dội gáo nước lạnh trong lúc tôi và ông xã mặn nồng thân thiết với nhau, đúng là có ý xấu.

      Hơn nữa, có vị trí rất quan trọng trong lòng của ông xã tôi, đó cũng là việc tôi lo lắng nhất, giở ra thủ đoạn để cản trở chuyện tốt của tôi với ông xã.

      Tôi biết ngay giác quan thứ sáu của mình là cực kỳ chính xác.

      Việc cấp bách, chính là nghĩ biện pháp làm thế nào nhanh chóng khiến cho tên ôn thần Bạch Triển Cơ này rời .

      lúc sắp buồn bực, đạo kình phong đánh tới, tôi cảnh giác hạ thấp người xuống, tránh được quyền.

      Tần Chân Hạ.

      núp ở ngoài cửa đánh lén tôi.

      là đốt đèn trong hầm cầu - - muốn chết.

      Đánh ra quyền bị thất bại, cũng có bỏ qua, tiếp tục tấn công tới, hai quyền nắm chắt lại như khối sắt, hoàn toàn hề tay.

      đánh lén, hoàn toàn đốt lên lửa giận của tôi.

      Tôi làm động tác khí dồn đan điền, khi tấn công tới đá ra cước mạnh, đá xuống núi.

      Tần Chân hạ bướng bỉnh ngạo mạn này, ở trong tầm mắt của tôi, từ từ biến thành điểm đen , biến mất ở cuối chân trời.

      Tựa như Hôi Thái Lang.

      Còn hô kèm theo câu kinh điển kia "Tôi còn trở lại nữa " .

      Tôi ra lệnh tiếng, tôi bắt mười tên thiếu niên kia tập hợp lại, sau đó ra lệnh cho bọn họ xoa bóp cho tôi, làm sai vặt cho tôi.

      Đúng là thiếu niên đều là phản nghịch .

      lúc tôi nhắm hai mắt lại, vừa lòng hưởng thụ xoa bóp người thiếu niên chợt làm phản, lấy ra con dao đặt ở cổ tôi.

      hung tợn : " quá mức mà hả hê mà quên mất tình hình của mình rồi, hôm nay, tao muốn báo thù cho đại ca với mấy em, nữ, chịu chết ! "

      Tôi mở mắt, bầu trời hôm nay, là màu hồng.

      Ba phút sau.

      Tôi vẫn như cũ vừa lòng nằm ở ghế, mười thiếu niên vẫn xoa bóp ở bên cạnh như cũ.

      Chỉ là. . . . . .

      Cái tên thiếu niên làm phản đó. . . . . .

      để lỏa thân trước mặt tôi, đôi tay bị trói ở giá treo, mà hai tiểu đào trước ngực bị hai kẹp gỗ kẹp lại.

      Trong mắt của hàm chứa nước mắt khuất nhục mà khổ sở, giọng nức nở.

      Tôi từ từ , dùng loại giọng uy hiếp căn bản phải uy hiếp : "Thấy ràng kết quả của người này? Lần sau nếu như còn dám làm phản, cũng chỉ là hai điểm phía , mà điểm phía dưới tôi cũng kẹp! "

      Vừa dứt lời, chung quanh vang lên mảnh tiếng hàm răng run rẩy.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 65 Điều thứ nhất của người vui



      ra bản tính của mấy đứa bé này hư.

      Tôi là chỉ, trái tim đập trong lồng ngực đựng cái ý nghĩ đen tối xấu xa lấy ra mà .

      Ở chính sách vừa mềm mỏng vủa cứng rắn, bọn họ cam tâm làm đàn em của tôi.

      Tôi có tư chất nhân tính của nhà tư bản, làm hết sức bóc lột giá trị của bọn để lấy thặng dư.

      Quét dọn phòng, trừ trong cỏ dại viện, mang tôi kiểm khắp nơi, Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) chuồn mất, thậm chí tôi còn bắt bọn họ đào ao trong vườn.

      Đáng tiếc tôi phán đoán sai lầm, mấy thằng em đào xuống đến năm sáu thước cũng thấy được giọt nước, chỉ phá hủy mấy ổ rắn.

      xin lỗi Bạch nương tử cùng tiểu Thanh thôi.

      ra , tôi cảm thấy được mình là làm chuyện tốt, chuyện tốt to.

      Khiến cho đám thiếu niên lưu manh có thể gây hại cho xã hội trút hết sức lực, quả thực là lợi nước lợi dân.

      Cho nên, Thượng Đế chắc chắn tha thứ tội lỗi của tôi.

      Mà cuộc đối thoại kia giữa tôi và Bạch Triển Cơ, tôi cũng cho Cảnh Lưu Phái nghe.

      Tôi muốn làm cho ông xã khó xử.

      Dù sao, đó cũng là em tốt của ông xã.

      Sau lần chuyện đó, tôi cố ý tránh né Bạch Triển cơ, chỉ có lúc ông xã ở nhà, mới gặp mặt , khi ông xã ra ngoài, tôi tình nguyện mạo hiểm nguy hiểm để cho bị tức đến hộc máu bỏ mình tìm bà hàng xóm, cũng muốn ở mình với .

      Chỉ nhìn dáng vẻ của , hình như cũng có muốn tiến hành cuộc chuyện lần hai với tôi.

      Khi ba chúng tôi ở chung chỗ toàn là ông xã tôi cố gắng làm cho khí sinh động hơn.

      Ông xã muốn cải thiện tình hình giữa tôi và Bạch Triển Cơ.

      Nhưng đó là thể nào - - hai chúng tôi xem nhau thuận mắt.

      Tôi cùng Bạch Triển Cơ có điểm duy nhất giống nhau đó chính là đều muốn tốt cho Cảnh Lưu Phái, cho nên ở ngoài mặt, chúng tôi vẫn là hòa thuận.

      Chỉ là khi hai mắt nhìn nhau, có chút khác thường.

      Tôi nhìn , trong mắt là phòng bị.

      nhìn tôi, trong mắt. . . . . . Là gì tôi nhìn ra.

      Duy nhất có thể khẳng định là, đó cũng phải là ý tốt.

      Bấm tay tính toán, ở nơi này tháng, dĩ nhiên, mỗi tuần cũng ra ngoài cá hai ba ngày.

      Mỗi khi ra ngoài, tôi liền cảm giác giống như là đến lễ mừng năm mới, muốn cởi quần lót xuống múa điên cuồng.

      Cho nên hôm nay, sau khi ra cửa, tôi trực tiếp đem đồ bàn quăn xuống đất, rồi đẩy ông xã nấu ăn nằm xuống bàn bóng loáng.

      "Em muốn làm gì?" Cảnh chảy phái hỏi, trong mắt mang theo giữa hè nùng lệ nụ cười.

      "Chơi ." Tôi xấu hổ chút nào, giống như là nữ vương Chiêm Sơn Vi Vương phải là đem chàng trai tre trung xinh đẹp vừa qua ngang qua bắt về nhốt làm từ bình bên trong trại, xé quần áo kia, giở trò, theo lời lời kịch đem nước miếng thèm thuồng trong suốt rơi vào cái da thịt trắng noãn bóng loáng kia.

      Tôi thừa nhận mình là thô lỗ.

      Đồng thời, xét về tình vẫn có thể tha thứ- - nghĩ Bạch Triển Cơ này là bóng đèn 3000 wh phát sáng hết công suất, làm cho phạm vi hoạt động của tôi và ông xã chỉ gói gọng ga giường trong phòng ngủ, là tàn nhẫn.

      vất vả, bóng đền 3000 wh kia mới tạm thời rời , hiển nhiên là tôi muốn quý trọng khoảnh khắc này.

      Dã tâm của tôi, thừa dịp lần này chỉ có hai người tôi và ông xã, nhất định phải lăn qua mỗi nơi trong căn nhà này.

      Giống như là Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) lúc ra cửa luôn là cách đoạn đều đái lần để đánh dấu phạm vi thế lực của mình.

      Chỉ là may cái nhà này lớn, nếu ông xã có mài sắc thành kim chúng tôi cũng thể làm xong.

      Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) liền thảm, ngọn núi bên ngoài lớn như vậy, tôi thấy tiểu đến độ sắp hư thận rồi.

      Hãy bớt nhảm , xấu ít câu, sau khi đẩy ngã ông xã, móng vuốt sói cái của tôi "Xoạt" tiếng xé áo sơ mi của ông xã ra, da thịt bóng loáng này, giống như là loại ngọc thạch thượng hạng, trơn mềm bóng sáng.

      Tôi nuốt xuống nước miếng mênh mông, tiếng cười thông qua lồng ngực của ông xã truyền lại đến môi của tôi, vui thích, ấm áp, càng thêm kích thích động tác của tôi càng ra sức.

      Ông xã nằm ở bàn, áo sơ mi mở rộng, lồng ngực phơi bày ra, nước da như ngọc tảng lớn tảng lớn quả thực là loại hấp dẫn tiếng động.

      Gương mặt hơi có vẻ gầy của ông xã, con ngươi nhàng khoan khoái, sống mũi nhu hòa thẳng tắp, đôi môi ngày thường vô cùng mềm mại từ từ khép lại, cần cổ đẹp đẽ, mỗi nơi, cũng vô cùng hấp dẫn tôi.

      Ở trong mắt của tôi, quả ông xã chính là bữa tiệc thỏa mãn.

      Môi của tôi, như là bút vẽ, mà lồng ngực của , lại là tờ giấy trắng, cho tôi cảm giác rộng lớn bao la, mặc tôi tự do thoải mái tưởng tượng.

      Mà tôi, là vẽ ra mãnh đất đậm vẽ ham muốn.

      Phía , là vô số dấu ấn của đôi môi, nhuộm dịch thể sáng trong.

      Tôi chút kiêng kỵ, tôi kiêng kỵ gì, tôi là thích gì làm đó.

      Chỉ vì, đây là người đàn ông của tôi.

      Là người đàn ông chỉ thuộc về tôi.

      Sau khi hoàn thành bản vẽ, tôi dời trận địa, tới cổ của ông xã.

      Này phải cần cổ có đường cong hoàn mỹ loại bạch ngọc, để cho tôi lưu luyến quên đường về, đó là Thánh Địa của tôi.

      Môi của tôi, chạm vào động mạch của ông xã, cảm thụ chuyển động máu huyết của ông xã, sau đó, liếm liếm, hôn, dùng các loại phương thức biểu đạt tình rực lửa của tôi.

      Chiếc lưỡi an phận, tiếp tục hướng lên, chạy lên tai của ông xã.

      Giống như vào mê cung, miêu tả đường cong này.

      Hô hấp của ông xã bắt đầu có thây đổi, cơ thể của ông xã bắt đầu nóng lên, gương mặt bắt đầu ửng hồng.

      Tôi cảm nhận ham muốn dưới kiềm chế của ông xã.

      Hàm răng của tôi, cắn lên vành tai của ông xã.

      Mặc dù ít, đó cũng là thịt nha.

      Ở lúc tôi trêu trọc cắn xuống, dưa chuột của ông xã bắt đầu trương lớn lên.

      Tôi leo lên bàn, ngồi ở bụng ông xã, hai chân để hai bên hông.

      Sau đó, cúi người xuống, đem môi lại gần vành tai của ông xã, bắt đầu phát ra tiếng rên mất hồn.

      Tôi người đàn ông này.

      Tôi muốn để cho ông xã hưởng thụ tình dục cùng khoái cảm cao nhất.

      Tuy ông xã là người dịu dàng, nhưng cũng có dã tính.

      Tay của ông xã, từ dưới váy tôi tiến vào trong, thẳng tới phía sau lưng của tôi, lưu loát mà thuần thục mở ra nút cài áo ngực, sau đó, khóe léo mà kéo nó ra ngoài.

      Này áo ngực Lace (viền tơ) đỏ tươi, nhuộm nhàn nhạt U Hương, dây tinh tế, quấn quanh vào đầu ngón tay ông xã.

      Lấy lại áo ngực của tôi, che kín môi của ông xã, cúi người, tóc dài quăn rơi vào lồng ngực và cổ của ông xã, giống như là ống khóa hoa mỹ : " thích em mặc màu này sao?"

      Tròng mắt ông xã, giống như bị màu áo ngực của tôi nhiễm màu vào, tạo ra mảnh nhàn nhạt màu hồng phấn: " thích em mặc gì cả."

      Quả nhiên là tri kỷ, ra tôi cũng muốn ông xã cái gì cũng mặc.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 66 Điều thứ nhất của người vui



      bàn rượu gặp tri kỷ ngàn ly say, giường gặp tri kỷ đó là nghìn lần cũng ngại nhiều.

      Nếu công tác chuẩn bị cũng hạnh phúc hoàn thành, vậy nên tôi cũng khách sáo nữa.

      Rửa tay, chuẩn bị ăn thịt.

      Tôi dùng miệng chận ông xã lại, đôi tay là thầm tới phần eo của ông xã, bắt đầu kéo khóa kéo dây kéo, cho bàn tay vào, bắt lấy dưa chuột hiên ngang ngẩn đầu lên.

      tệ tệ, chín.

      Tôi cười đến dâm quang văng khắp nơi, hai cái móng vuốt sói cái càng thêm phách lối, chuẩn bị gọt vỏ dưa chuột của ông xã cắt thành từng miếng làm rau trộn ông xã chợt cầm chặt tay của tôi, ngăn cản : "Dừng lại!"

      "Tên lắp vào cung, thể bắn, dừng được rồi ! " tôi cười gằn ra lời này.

      "Bất Hoan, mau xuống!" Mặt ông xã càng đỏ hơn.

      Vớ vẫn, ra là muốn đổi tư thế.

      "Cũng chỉ làm lần, ông xã cần gì phải gấp, lần này em ở ở dưới, đợi lát nữa lại ở em ở dưới." Tôi kiên quyết như vậy, hai tay tiếp tục giày xéo dưa chuột của ông xã.

      Nghe tôi hồi, trong mắt ông xã tuyệt vọng như muốn hóa thành tro, ông xã giọng, chậm rãi, ràng với tôi câu: "Triển Cơ, cậu ấy. . . . . . Trở lại."

      Tôi quay đầu, nhìn về phía cửa.

      phải chứ, cái tên Bạch Triển Cơ bóng đèn ngàn KW đáng đâm ngàn đao này đứng ở cửa, là phát ra tia sáng vô cùng chói mắt.

      Con mẹ nó chứ, bị thấy hết.

      chút lòng xấu hổ còn lại làm cho chân tôi bị chuột rút, kích động. . . . . . Từ bàn té xuống rồi.

      Bởi vì quá mức HL, kế tiếp chuyện kết thúc như thế nào tôi ràng lắm, chỉ nhớ duy nhất ánh mắt của Bạch Triển Cơ.

      Tĩnh mịch, khó lường, phong phú.

      Từ sau lần đó, tôi quyết định lần sau mà có lăn lộn nhất định phải khóa cửa.

      Những kẻ có tâm địa xấu toàn quay lén! 

      Bởi vì ban ngày có tiến hành, cho nên tối hôm đó, tôi và ông xã lăn lộn cả đêm.

      Nhưng vẫn chưa thỏa mãn, cho nên ngày hôm sau ông xã mua thức ăn tôi cũng theo ra cửa nắm tay ông xã nước mắt lưng tròng: " nhất định phải sớm về sớm."

      Khóe miệng ông xã hơi giật chút: "Bất Hoan, chỉ ra ngoài mua thức ăn, tiếng sau trở về, cần phải đóng kịch như vậy."

      Nếu đóng kịch rồi, tôi liền bồn nôn hơn nữa trao cho ông xã nụ hôn tiễn biệt, rồi đưa mắt nhìn ông xã xuống núi.

      lúc động tình, khóe mắt lại liếc thấy cây có bóng đen nhảy xuống, tay cầm gậy sắt đánh về phía tôi.

      Tôi ngẩng đầu, mang theo ánh mặt trời, thấy này bộ dáng đánh lén, nhưng kềm chế được ánh mắt của , cũng là đặc biệt mà quen thuộc.

      Tần Chân Hạ,

      sớm mai phục đến đây rồi.

      Giờ phút này, mở rộng hai chân, chữ đánh tới, đôi tay giơ gậy sắt lên, ra sức đánh về phía tôi.

      Sắc mặt tôi vẫn thay đổi, ở lúc gậy sắt sắp hạ xuống đầu tôi nhanh chân lùi về phía sau bước.

      Tiếp theo, đưa tay lên.

      chiêu hầu tử hái đào, xuất ra xuất thần nhập hóa, làm người ta vỗ tay hô tuyệt.

      chỉ có là hái, còn hung hăng nắm chặt lấy quả đào. ( Bonei: khụ khụ, chắc là mọi người biết quả đào ở đây là quả gì rồi hen, và cái tư thế hầu tử hái đào đó chị em chúng ta nên học để đối phó với râu xanh và bọn cướp bây giờ nhá.)

      ra nếu tôi , đây là lỗi của , có việc gì lại đánh tới gậy, đây phải là ràng tìm bóp sao?

      Sau khi bóp xong, Tần Chân Hạ này vốn là giống như là Hầu Tử uống thuốc kích thích trong nháy mắt biến thành tôm tép hoàn toàn vô lực, co rúc ở đất, che quả đào của mình, chảy ra vô số mồ hôi lạnh, đau đến cả cơ thể đều co rút lại. ra , đánh lén tôi phải là ngày ngày hai.

      Hai ngày trước tự nhiên đào hố ở trong sân nhà, chuẩn bị hại người nằm phơi nắng là tôi đây.

      Kết quả dĩ nhiên là thất bại, tiện thể tôi còn đạp xuống hố, lấp đầy đất, còn nhảy lên đạp hơn mười lần.

      ra tôi thích tên nhóc này, như thế nào đây, người luôn là có luồng sức mạnh chịu thua.

      Tôi tin tưởng sau này thành người có địa vị.

      "Này, có muốn tôi đưa cậu bệnh viện ?" Thấy tình huống tương đối nghiêm trọng, tôi liền dùng chân đá đá , dò hỏi.

      Ai ngờ chân của tôi còn chưa có chạm đến cơ thể , liền bị ngăn cản lại, lôi kéo, tôi bị kéo té nằm xuống được chữ nào.

      Hoàn hảo phía dưới có nhánh cây nào, nếu tôi liền mất trinh rồi.

      Thấy ý muốn phản công, tôi lấy chân kẹp lấy cổ , cho đến hít thở được mà sắc mặt trắng như lúa mạch, mới buông ra.

      Công sức tôi luyện tập yoga cũng uổng phí.

      Ưu nhã đứng dậy, phủi lá rụng người, ngạo mạn từ từ hỏi: "Có phục hay ?"

      Tần Chân Hạ che cổ, liên tiếp thở hổn hển bốn năm lần, mới có thể câu: " phục! "

      "Tốt, hoan nghênh lần sau trở lại." Tôi cũng tức giận, chỉ là cười híp mắt nhìn về phía .

      xong chuẩn bị , nhưng vẫn gọi tôi lại: "Người đàn ông kia là như thế nào với ?"

      "Người đàn ông nào?" Tôi dừng bước lại, hỏi ngược lại.

      "Chính là mới vừa rồi. . . . . . Người mà hôn đó." Tần Chân Hạ .

      ra là từ mới vừa rồi núp cây rình coi, quả nhiên giống như tôi, luôn đề cao tình thần bát quái.

      Tôi cảm thấy được đứa này là rất có tiền đồ, trong lòng hứng thú đối với ngày càng tăng lên.

      "Đó là ông xã của tôi." Tôi .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :