1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 57 Điều thứ nhất của người vui



      Lại trải qua vô số lần nếm thử, tuy lần nào cũng thất bại, ngay cả miếng thịt Cảnh Lưu Phải cũng để cho tôi nhìn thấy.

      Tôi vô cùng tức giận, tay ngứa ngáy, ngón chân cũng ngọ ngậy ngứa ngáy, cái mông ngứa ngáy, vẫn tìm ra cách nào dùng được.

      Hơn nữa sát vách còn có thặng nữ kiêm hũ nữ thâm niên có việc gì cứ chưng ra cái vẻ mặt tươi cười sáng lạng như hoa cúc, thân thiết gọi tôi tiếng nhóc con, là làm cho tôi tức giận chịu nỗi.

      Đau khổ, khó nhịn đến đau khổ.

      Vì vậy, mỗi ngày tôi chỉ có thể lấy việc hành hạ Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) mà sống.

      Cả ngày chỉ ăn uống..., uống rồi ngủ, ngủ lại ăn nữa, tôi phát ra thịt người tôi tăng ngày càng nhanh.

      Đây cũng phải là dấu hiệu tốt, tôi hiểu được điều này, tôi lập tức kéo Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) chạy xung quanh núi vài vòng.

      Khi trở về, Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) mệt mỏi ngay đến dưa chuột cũng rũ ở đất, mà khắp người tôi đều bốc mùi hôi.

      chịu nổi được mùi này, tôi trực tiếp vọt vào phòng tắm, thành thạo cởi xuống quần áo, vọt vào chiến đấu với bồn tắm.

      Sau khi tắm xong mới phát vừa rồi vào quá vội vàng, đừng tới lấy quàn áo thay, ngay cả khăn tắm cũng quên cầm vào.

      Do dự ba giây đồng hồ, tôi liền để trống trơn như thế mà ra khỏi phòng tắm.

      Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) uể oải nhìn thấy cơ thể tôi, mí mắt giơ lên, lại rũ xuống lần nữa.

      Vậy mà có chút phản ứng ngạc nhiên nào, con chó có năng lực thưởng thức.

      Tôi nổi giận môi nở nụ cười lạnh lẽo, nhìn về phía Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) : "Chưa được cho phép nhìn cơ thể của tao, phạt mày nhịn ăn ngày coi như trừng phạt."

      Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn): ( nước mắt chảy dài ) Trời ơi đầu năm nay là năm gì vậy? Ông trời ơi, hãy bắt người phụ nữ này lại ! 

      Tôi nhớ được khăn tắm ở hộc tủ tầng dưới cùng, liền khom lưng xoa xoa cái mông tìm.

      Ai ngờ ở lúc tôi khỏa thân ngẩng đầu nhìn trời tôi nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra cùng với giọng của Cảnh Lưu Phái: "Hôm nay làm thịt bò cho em. . . . . ."

      Tôi thấy trong tình cảnh này chắc phải có môt câu ra ngoài” vang lên , chỉ là mắt thấy dáng vẻ tôi khỏa thân, cái câu “ ra ngoài” cũng tự động mà từ nuốt trở về rồi.

      Cúc hoa của tôi mềm ra, cứ như vậy bị xem sạch bách rồi.

      Tôi nắm quyền, phẫn nộ.

      Quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Cảnh Lưu Phái yên lặng đứng ở trước cửa phòng, sóng mắt xoay chuyển.

      Đôi mắt , từ trước đến giờ là như bờ đê Dương Liễu tháng ba, bốn bề yên tĩnh, hơi nước ấm, xa xa tĩnh lặng.

      Mà giờ phút này, trong nháy mắt lại như ngày mùa hè, nhiều loại hoa nhấp nháy, tràn đầy màu sắc, bên trong nồng đậm tình cảm.

      Tôi liếc mắt nhìn Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) cái, ý muốn với nó: học hỏi chút, đây mới chính xác là vẻ mặt cần có.

      Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn): ( nước mắt đóng thành dòng ) thôi, ông trời, tin rằng ngài cũng đấu lại với người phụ nữ này, hay ngài vẫn nên bắt tôi về .

      ra tôi rất cam tâm.

      Mấy bạn thử nghĩ xem, tôi khổ sở bận rộn lâu như thế, ngay cả miếng thịt của Cảnh Lưu Phái tôi vẫn còn chưa thấy qua.

      Ai ngờ thế mà lại có thể dễ dàng nhìn thấy hết mấy chục ký thịt người tôi như vậy.

      Nhưng mà bây giờ phải là thời điểm công bằng hay công bằng, tại quan trọng nhất là làm thế nào để hóa giải tình cảnh lúng túng này.

      Thấy bộ dáng này của Cảnh Lưu Phái chắc cũng là lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, có kinh nghiệm giải quyết.

      làm sao được, chỉ có thể để tôi tiếp tục hy sinh.

      Hít sâu hơi, tôi đưa đôi tay ra, làm động tác lượn sóng vài cái sang bên trái, cả người cũng thuận theo bước sang trái, sau đó, lại đổi hướng, tay làm vài động tác lượn sóng sang bên phải, cả người cũng thuận theo bước sang bên phải.

      sai, đúng là tôi học theo động tác múa của mấy nàng Hawai.

      Vừa múa, còn vừa hát ca khúc《bây giờ đánh chim ngói rồi kìm lông 》sơn ca đại danh đỉnh đỉnh.

      "( nam ) mặt trời lên hồng Đâu Đâu, tôi có ổ chim ngói , miệng con chim ngói này tham nhất, chuyên ăn em vợ con cá trạch."

      "( nữ ) chàng trai trẻ vậy làm tôi xấu hổ, có tổ chim ngói , coi chừng em tôi đây bắt được , lần lượt nhổ sạch lông người ."

      Mặc dù đầu tôi có vòn hoa, người có áo ngực, cổ có vòng hoa, nhưng ít ra ở phía dưới tôi có chíp bông.

      Mặc dù hơi ngắn chút, ít nhất nó có chút giống váy cỏ bị ném tung bay.

      Nhảy xong hát xong bỏ mọi thứ ở phía sau, Cảnh Lưu Phái sửng sốt ước chừng ba phút, cuối cùng đưa tay nắm thành quyền, cười đến đứng thẳng lên được.

      là quá nể mặt tôi rồi ! 

      Lửa giận, lửa dục, hỗn tạp cháy chung chỗ, tùy thời có thể như Tiểu Vũ Trụ đốt cho tôi cháy rụi.

      Thôi, từ trước đến nay Bát Hoan tôi đây tin tưởng và chấp hành nam bắt nữ, còn giả bộ thuần khiết cái gì đây.

      Lùi về phía sau lấy đà, tôi bước chân chạy thẳng về phía trước.

      Bởi vì có mặc áo ngực, cộng thêm hai bầu ngực phía trước tương đối hùng vĩ, chạy giống như là cái túi chứa đầy nước biển, có chút khó khăn.

      Đây là lần đầu tiên tui thấy may mắn khi nó phải là cúp H, nếu khi chạy đó chính là hai quả cầu sắc, như muốn rớt xuống 100m, mặt cũng bị đập thành lòng chảo rồi.

      Chạy vội tới trước mặt Cảnh Lưu Phái tôi đột nhiên đứng lại, sau đó ở tại chỗ nhảy lên, tay chân cố gắng ôm chặt người .

      Tôi là gấu Koala, là cây.

      Hôm nay Cảnh Lưu Phái mặc áo T shirt tay ngắn, vừa đúng cánh tay trần trụi chen chúc ở giữa hai bàu tuyết trắng của tôi, cảm giác đó, tuyệt đối là mất hồn.

      "Mau xuống đây, làm thịt cho em." giọng của Cảnh Lưu Phái vẫn là dịu dàng như bình thường, chỉ là nhiệt độ hơi cao nóng rực.

      Đoán chừng giống như tôi, chịu đựng được nữa rồi.

      Đừng chính trực nữa, ông xã, chúng ta chơi trò nam rượt nữ chạy như điên thôi.

      "Hôm nay em ăn thịt, em muốn ăn ." Miệng tôi thổi hơi thở như lan ở bên tai , muốn bỏ thêm củi vào lửa dục cho người ta.

      Tôi cảm thấy quyến rũ của mình rất thành công, bởi vì bắp đùi của tôi theo sát cảm nhận được động tĩnh dưa chuột của rồi.

      Nhưng cũng có như tôi dự đoán, trong nháy mắt biến thành Kim Cương, ném tôi lên giường, đấm ngực gầm thét lên rồi muốn làm gì làm.

      thực tế, Cảnh Lưu Phái vững vàng đặt tôi xuống đất, dịu dàng mà nghiêm túc : "Bất Hoan, chỉ đến khi em người nào đó em mới có thể cùng làm chuyện đó."

      "Em ." Tôi bật thốt lên, có chút do dự nào, giọng tự nhiên lại chân đến khiến tự bản thân tôi cũng lấy làm kinh hãi.

      "Bất Hoan, cái câu này, chừng nào xác định ràng rồi mới được ra." Giọng của Cảnh Lưu Phái rất nhàng, giống như là khuyên đứa bé hiểu chuyện.

      Nhưng tôi phải là đứa bé nữa rồi.

      "Em ." Tôi trực tiếp nghênh đón ánh mắt của : "Em mang thịt bò tới cho em, em đối tốt với vì bất cứ lý do gì, em để ý đến an nguy của mình mà lao đến cứu em khi bị rớt xuống biển. . . . . . Đúng vậy, em ."

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 58 Điều thứ nhất của người vui



      Nhiều khi, tôi muốn suy nghĩ nhiều.

      Tương lai của mình, tình cảm của mình, tôi muốn suy nghĩ nhiều, bởi vì tôi hiểu được, khi đến thời điểm muốn sáng tỏ, tự nhiên nó sáng tỏ.

      Giống như là tại, tôi thông qua miệng của mình, biết được .

      Tôi Cảnh Lưu Phái.

      chỉ là thân thể của , còn có cả con người .

      Cho nên, tôi muốn buông tay, cả người vẫn ôm chặt cơ thể như cũ.

      "Em ." Tôi .

      Cảnh Lưu Phái nhìn tôi, tròng mắt như nước, tràn vào trong lòng của tôi, rực rỡ như đóa hoa đào, làm cho mỗi dây thần kinh của tôi cũng mềm mại .

      lời nào, mà là bắt đầu. . . . . . Làm.

      Chuyện kế tiếp, có thể dùng ba phiên bản để diễn tả.

      , bản thô.

      Cảnh Lưu Phái ôm tôi đến giường, cởi xuống quần áo của tôi, sờ, hút, bắt, cầm, bấm, vê, chen vào, bắn, cuối cùng ngủ. =.=”

      Hai, chỉ có thể hiểu ý, thể dùng lời để truyền tải.

      Cảnh Lưu Phái là cái cuốc, tôi là sắc trời giữa trưa, sau đó. . . . . . Mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày ngày.

      Cảnh Lưu Phái là sắc trời sáng trong, tôi là sông ngòi, sau đó. . . . . . Tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất.

      Cảnh Lưu Phái là cung giương lên, tôi là con chim to, sau đó. . . . . . Bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn bắn.

      Ba, bản bình thường.

      Cảnh Lưu Phái đưa tay ôm tôi đến giường, động tác cẩn thận giống như tiếp xúc với món đồ cực kỳ trân quý.

      cúi đầu, hôn tôi, cánh môi của , non mềm, dịu dàng, giống như là dùng lông vũ để vuốt ve.

      hết sức khống chế dục vọng của mình, muốn nóng vội, muốn cho tôi lần đầu tiên tốt nhất.

      Nhưng Cảnh Lưu Phái quên mất, tôi làm động tác nam rượt nữ đường lớn chạy như điên khoảng thời gian, loại hôn này đối với tôi mà , ngay cả gãi ngứa cũng tính.

      Tôi nhịn được nữa, há miềng, khẽ cắn môi của , dùng cái này loại phương thức như thế tuyến bố rằng tôi thể chờ đợi được nữa.

      Cảnh Lưu Phái cười, như hiểu ra được giờ phút này bỗng nhiên cười rộ lên, khóe mắt ửng đỏ, lại có chút thần thái câu hồn phách của người khác.

      Đôi môi kia kia, từ môi của tôi di chuyển xuống dưới, lướt qua cằm của tôi, đến cần cổ nhạy cảm của tôi, đến nơi ngực kiêu ngạo vươn lên, phía dưới bụng bằng phẳng, nơi rừng rậm tư mật, rồi bắp chân trắng nỏn thẳng tắp.

      Giống như là đối đãi cái thánh vật, tiến hành quỳ bái với tôi.

      Trong nháy mắt làn da của tôi biến thành mỏng manh, trở nên nhạy cảm khác thường, thậm chí cảm thụ được nhiệt độ ở cánh môi của , môi khô tạo thành khe, đầu lưỡi thô ráp của .

      Hai cánh tay tôi nắm lấy ra giường màu trắng tạo thành hai đóa hoa.

      Nó nở rộ ra đợi ông xã tôi đến hái.

      Chiếc gương to bên cạnh phản chiếu hình dáng của tôi.

      Toàn thân ửng hồng mang đậm ham muốn, đôi mắt mèo hơi ngước lên lưu chuyển ánh sáng đầy vẻ mê ly, đôi môi bởi vì dục vọng mà tách ra, kìm lòng được phát ra thanh mất hồn.

      Mặc dù giờ phút này khó mà nhịn được, nhưng tôi rất hài lòng cách làm của Cảnh Lưu Phái.

      Bởi vì cái dạng cảm giác này, giống như là con dấu.

      ấn xuống quanh cơ thể tôi để lại ấn ký của chính mình.

      Từ đó, tôi chính là người phụ nữ của Cảnh Lưu Phái.

      Sống ở đời đến giờ, tôi cũng có danh phận rồi.

      Tôi cảm thấy, quả chất lỏng tràn đầy ra ngoài rồi.

      , cũng cảm thấy như vậy.

      Vì vậy, đôi tay thon dài sạch kia, dịu dàng tách chân tôi ra, cũng đem vật đặc trưng của phái nam đặt ở cửa động nơi tư mật.

      Cho dù hào phóng là người hào phóng như tôi, cũng bởi vì thiếu hụt kinh nghiệm mà cảm thấy hoang mang.

      Tôi bỗng đưa tay vòng qua ôm lấy cổ .

      Ở tại thời khắc như vậy, đàn ông và phụ nữ, có tỉnh táo như nhau.

      Cơ thể của cũng căng thẳng, nhiệt độ cả người của cũng nóng rực, hô hấp của cũng ổn định.

      Hơi thở của , phả vào gương mặt của tôi, lo lắng thổi những sợi tóc lất phất: "Bất Hoan, Bất Hoan, Bất Hoan. . . . . ."

      kêu tên của tôi, giống như ca tung thanh khiết của thiếu nữ bằng lời thơ.

      Cùng lúc đó, vật cứng rắn kia chuẩn bị khá lâu tiến vào trong cơ thể tôi.

      Tấm màng mỏng kia bị công phá, từ đó trở thành lịch sử.

      Đau nhức theo đó mà kéo đến, thế nhưng chỉ là tôi, cũng có huy chương kỵ sĩ ngực, đó là vết xẹo lưng của vị tướng quân, là phần thưởng cam tâm tình nguyện.

      hết sức kiềm chế, cẩn thận chuyển động từng li từng tí, chỉ sợ tăng thêm đau đớn khổ sở cho tôi.

      Móng tay của tôi, bấm sâu vào lưng , hàm răng của tôi, cắn chặt vào vai , phần mềm mại của tôi, bao quanh vật cứng rắn của .

      Nóng bỏng, điên cuồng, run rẩy, thét chói tai, biển động, gió bão, tối tăm, vui sướng tột cùng, tận hưởng đến nơi thấp nhất, da thịt trắng noãn, bùn đất tối tăm.

      Cảm giác lúc ấy chính là cả người tôi như thủy tinh rơi xuống bể tan tành.

      Khi tất cả yên ắng lại ôm lấy tôi, thậm chí còn cẩn thận hơn so với trước kia.

      Tôi nghiêng đầu, để nước mắt thấm vào gối.

      Con mẹ nó, dễ dàng, rốt cuộc tới cũng tới tay cái tờ..rim !
      Tôm Thỏngười qua đường thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 59 Điều thứ nhất của người vui



      Cảm giác "này nọ í é í é", cũng như cảm giác ăn thịt làm cho người ta thấy mê muội.

      Vì vậy, mỗi ngày tôi có hai việc phải làm đó là: là ăn thịt Cảnh Lưu Phái làm, hai là ăn khối thịt Cảnh Lưu Phái này.

      Tôi sa đọa bao nhiêu, bấy nhiêu vui sướng.

      Cùng hỗn chiến ở giường, đánh cho đến khi trời đen kịt, thể tách rời ra.

      Chỉ là , ông xã cũng rất là thích thú.

      Chỉ có ba kiện khiến chúng tôi ngưng chiến.

      , mắc tè.

      Hai, tôi mắc tè.

      Ba, bụng của tôi đói.

      Nhưng đến giai đoạn cuối, ngay cả kiện cuối cùng tôi cũng muốn thủ tiêu nó luôn.

      Dĩ nhiên tuyệt đối phải là ăn cơm, mà là hi vọng Cảnh Lưu Phái đem thời gian nấu cơm rút ngắn lại hết mức có thể, để thời gian ở giường tăng lên nhiều nhất.

      Vì vậy hôm nay, khi leo xuống từ người tôi , bảo là đến giờ làm cơm cho tôi, tôi ngăn lại động tác mặc đồ của .

      "Em xác định là muốn để người mặc đồ làm cơm cho mình ăn?" Cảnh Lưu Phái cười đến làm cho người ta xuân phong phơi phới, quả là binh sĩ dịu dàng.

      ràng cũng bị tôi cho gì kia rồi, làm thế nào còn là có nhiễm chút bộ dạng phong trần đây?

      Tôi quyết định muốn tiếp tục làm cho thêm gì kia rồi.

      " ra mỗi khi nấu cơm, ở trong mắt của em, đều là mặc đồ, cho nên mặc hay mặc có gì khác nhau." Thuần khiết lương thiện như tôi, lại lần nữa ra lời .

      làm sao khác được, chỉ có thể theo tôi, buông quần áo xuống.

      Tựa như vô số lần tôi qua vậy, tôi là gấu Koala, là cây.

      Tôi dùng tay chân quấn lấy người , hai người đều là trống trơn, , nhìn từ góc độ nghệ thuật, cũng rất giống với loại hành vi nghệ thuật.

      Vẫn là làm gì khác, Cảnh Lưu Phái chỉ có thể nắm lên ga giường phủ lấy người tôi, ôm đến phòng bếp đặt tôi bàn bếp.

      "Muốn lỏa mọi người cùng nhau lỏa, như vậy mới công bằng." Tôi khí phách vỗ ngực , xong kéo cái ga giường xuống.

      Nhưng Cảnh Lưu Phái giữ cánh tay tôi lại, lòng bàn tay của , ấm áp khô ráo, giọng của , mang theo sương mù tình dục: "Chỉ có khi em mắc quần áo che lại, đôi mắt của mới có thể nhìn bếp lò."

      Vì suy nghĩ cho cái bụng, tôi thỏa hiệp, lấy ga giường quấn lại cơ thể trần trụi, ngồi xếp bằng ở bàn, nhìn nấu ăn.

      Cảnh Lưu Phái mặc tạp dề, ngoài mặt là có lộ cảm xúc gì, nhưng may mắn, tôi vừa vặn ngồi ở sau lưng của , nhìn thấy cặp đùi xong xong đều đặn cùng với cặp mông trắng noãn đầy đằn vung cao.

      Mỗi lần cơ thể di chuyển, cũng khiên cơ mông chuyển động, cơ mông lớn và cơ mông cùng nhau di chuyển.

      Mỗi lần cơ mông lớn, cùng cơ mông di chuyển, đều gia tăng nhiên liệu thiêu đốt lửa dục của tôi.

      Ngày đó, làm cho tôi thèm chết người.

      Hiển nhiên ánh mắt tôi cũng lòi lõm theo, tập trung ở cái mông của , nếu là ở giữa có thêm cái kính triển vọng ..., đoán chừng bắp thịt này bị nướng khét.

      Hiền tại tôi càng thêm cảm thấy may mắn vì phần nhìn thấy là phía sau —— nếu là trước mặt, cộng thêm kia dây leo và dưa chuột kia, chẳng phải là lủa thiêu cháy dưa chuột sao?

      Sai lầm rồi, dưa chuột ông xã nhà tôi rất lớn.

      Chân vòng vèo, có chút tê, đổi lại tư thế, tiếp tục nhìn .

      người đàn ông nhã nhặn dịu dàng, người đàn ông cưng chiều luôn thỏa mãn thói tùy hứng của tôi, người đàn ông làm cho tôi cảm nhận được mười phần vị trí của mình trong lòng .

      , là người đàn ông tôi có thể rất nhiều rất nhiều.

      Đây chính là điều tôi muốn.

      Cảnh Lưu Phái, là người đàn ông tôi muốn.

      Tôi lặng lẽ tới phía sau , đứng tại chỗ, nhảy lên người , giọng : "Em muốn , ngay bây giờ."

      "Nếu như sau đó em có thể ăn những món đồ này, có vấn đề." Cảnh Lưu Phái cười khẽ.

      Suy nghĩ chút, tôi thay đổi chủ ý: "Em muốn , sau khi ăn cơm xong."

      Tôi được như nguyện.

      Sau khi ăn xong, chúng tôi đại chiến 300 hiệp lần nữa.

      Tôi sa đọa.

      Tôi vui vẻ.

      Chúng tôi cứ ở chỗ này sống như vậy được ba tháng, trong vòng ba tháng, mỗi ngày đều là vui vẻ.

      phải cái loại vui vẻ cười to đó, mà là cười tự nhiên, giống như là nghĩ đến chuyện tình ấm áp nào đó, khóe miệng tự chủ được mà vểnh lên.

      Đường cong lớn, nhưng vừa đầy đủ.

      Có lúc tôi là bi ảnh hưởng của chủ nghĩa bi quan, càng hạnh phúc, càng sợ hãi.

      Tựa như buổi sáng sớm nay tỉnh lại, thấy Cảnh Lưu Phái bên cạnh, cảm nhận ở trong lòng tôi.

      ra cũng phải chào mà —— tủ đầu giường để tờ giấy, có chuyện phải ra ngoài thời gian, rất nhanh trở lại.

      khi thiếu có , trong phòng trở nên tĩnh lặng khác thường, giống như ngay cả thanh bụi bậm rơi xuống cũng có.

      Trong nội tâm trở nên rất trống rỗng, bất kỳ chút tiếng động nào cũng có thể ảnh hưởng đến tâm tình tôi.

      Nằm ở giường, mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà trợn mắt nhìn như vậy tiếng đồng hồ, trừng đến tám chân của con nhên ở góc phòng cũng run lên, cẩn thận tuột xuống, rớt tại chung như chơi nhày bungee rồi.

      thể tiếp tục như vậy nữa, vì vậy tôi ra ngoài cửa chuẩn bị tìm ông xã của mình.

      Nhưng là hôm nay có xem hoàng lịch, vừa ra khỏi cửa liền gặp bà lão đầu đội rau cải trắng chuẩn bị đến trước cửa nhà tôi.

      muốn bị đả kích nữa, ta vội vàng giả bộ nhìn thấy, lòng bàn chân như bôi dầu heo, nhanh chóng chạy .

      Nhưng bà ấy là ai, số băng vệ sinh bà ta dùng chừng có thể chất thành hai tòa cao ốc, liếc mắt cái thấy ngay ý đồ của tôi, hơn nữa lập tức bắt được tôi uy hiếp: "Phải nhóc con muốn tìm cái thằng nhóc họ Cảnh kia ?"

      Tôi miễn cưỡng ngưng lại bước chân: "Bà biết ấy đâu sao?"

      Bà lão làm bộ dáng bát quái cả thiên hạ đều nắm trong tay, : "Hôm nay bà lên trấn mua dâm thấy nó chuyện với người đàn ông, bộ dáng cực kỳ thân mật."

      Tiếp đó, bà lão đặt cánh tay như củ cái trắng lên vai tôi, ý vị sâu xa : "Nhóc con, con cần phải quấn chặt lấy, nàng dâu bi cướp di, con có khóc cũng vô dụng. về xã hội nay, tiểu tam đánh tới nơi đều là, đều là khó mà được, nhóc con, chớ có khinh thường."

      Tôi lấy ra con dao gọt trái cây đưa cho bà lão, : "Bà à, bà giết con ."

      Gương mặt bà cười rực rỡ như hoa cúc: "Bà giết con làm gì?"

      "Bây giờ bà giết co, ngày nào đó, con nhịn được mà giết bà."

      ". . . . . ."

      Bà cho là bởi vì tôi biết được có tiểu tam xuất , đau lòng quá độ mê sảng, cũng so đo với tôi, lại đôi lên mớ rau cải trắng về.

      Mà tôi chạy vội về phía trấn dưới chân núi.

      Chỉ khi nhìn thấy Cảnh Lưu Phái, tôi mới có thể an tâm.

      Bởi vì, hôm nay là sinh nhật mười chín tuổi của tôi.
      người qua đường thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 60 Điều thứ nhất của người vui



      Bởi vì, hôm nay sinh nhật mười chín tuổi của tôi.

      Sinh nhật tuổi tôi mất ba.

      Sinh nhật hai tuổi tôi mất mẹ.

      Sinh nhật ba tuổi bà ngoại tôi rời .

      Sinh nhật bốn tuổi ông nội rời .

      Mặc dù đoạn thời gian ở vừa qua phát sinh biến cố nào nữa, nhưng tôi vẫn tồn tại nỗi sợ hãi đối với sinh nhật của mình.

      Tôi vào trong trấn, đoán chừng nguyên nhân vì lạ mặt, người đường cũng rối rít nhìn về phía tôi.

      Mắt tôi vẫn nhìn thẳng, thẳng tới trước quầy tạp hóa mà bà lão , hỏi thăm bà chủ.

      Nhưng bà chủ kia là bà già lụ khụ, hàm răng cũng sắp rụng hết rồi, tai nghe cũng tiện.

      Tôi hỏi bà buổi sáng có thấy hai người đàn ông lạ mặt nào , bà trả lời tôi bí đỏ còn trái, muốn mua phải nhanh tay lên.

      Tôi lấy ra tấm hình cảu Cảnh Lưu Phái đưa cho bà xem, bà nhìn hồi lâu, , con khỉ này dáng dấp giống người, hỏi tôi nuôi như thế nào.

      Tôi ngửa mặt lên trời cười to.

      Bà lão này với bà lão hàng xóm chắc hai bà này là thân thích rồi! 

      lúc tôi muốn phát điên, cậu thiếu niên thời kỳ bể tiếng giọng như vịt vang lên: "Tôi biết ta ở nơi nào."

      Tôi mừng rỡ, quay đầu, nhìn thấy mặt cậu thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi nổi đầy mụn.

      Những mục mụn tuổi dậy kia phồng lên lấp lánh, nỗi lên cái cùi trắng, tôi đặc biệt muốn giúp nặn cho nó ra hết.

      " ta ngồi với người đàn ông, ở quán cơm phía trước, tôi dẫn chị " Cậu thiếu niên mặt mụn này vô cùng tận tâm, chủ động dẫn đường cho tôi.

      theo qua rất nhiều nới cuối cùng quẹo vào trong ngõ hẻm.

      Ở ngõ cụt trong hẻm rất yên tĩnh, bên trong có hòm gỗ bỏ hang đặt giữa đống đồ lộn xộn, bên cạnh cái rương, có hơn mười thiếu niên lưu manh hút thuốc lá, trong tay mỗi người còn cầm cây gậy sắt.

      Hính như ánh mặt trời vĩnh viễn lan tỏa được đến nơi này, trong khí toàn mụi mục nát.

      Cậu thiếu niên mặt mụn hô lớn: "Các em, tao mang về dê béo!"

      Tiếng kêu này vang lên, mấy tên thiếu niên này liền chạy đến quay quanh bên người tôi, mỗi người đều dùng ánh mắt xấu xa nhìn tôi.

      "Ô, dáng dấp xinh đẹp, ngực là lớn nha! Tiểu Đậu Tử, mày kiếm được hàng tốt như vậy ở đâu?"

      "Chị ta phải là người ở đây, là tới chỗ chúng ta tìm người, chưa quen cuộc sống nơi đây, cũng còn người quen, dễ gạt vô cùng!"

      "Hắc hắc, vậy hôm nay chúng ta có thể tận hưởng thoải mái chút."

      bị vây vào giữa bị đám nít ranh trêu đùa, tiếng "Đại ca tới" trong nháy mắt để bọn chúng tự động tránh ra lối.

      Giương mắt lên, tôi nhìn thấy thiếu niên đứng cái rương, đại khái khoảng mười sáu mười bảy tuổi.

      Đôi mắt , đen nhánh sáng ngời, giống như là màu mực, giống như là ánh sao lộng lẫy nhất, đường cong ánh mắt, giống như là dòng nước sâu, tự do tung bay, mang theo chút ngạo mạn.

      Sống mũi của , giống như là nhất sườn núi hiểm trở, vươn cao lên tận trời cao, mang theo cao ngạo.

      Bờ môi của , mỏng manh như băng, luôn là tà tà hướng lên, hơi thở nhuộm đầy vẻ cương quyết cùng bướng bỉnh.

      Cằm của , khẽ nâng lên, cho thấy đường cong quật cường.

      Rất tuấn tú, rất du côn, rất xấu, rất kiêu ngạo.

      Đây là ấn tượng của tôi đối với .

      "Đại ca, em chuẩn bị người đẹp cho ." Bạn học mặt mụn lập tức học theo cách nịnh nọt của chó nhật cầm đầu chạy vội tới trước mặt cậu thiếu niên cầm đầu kia lộ vẻ ân cần.

      Cậu thiếu niên cầm đầu nhảy xuống khỏi cái rương, đôi tay để vào trong túi quần rộng thùng thình, chậm rãi về phía tôi, người mặc bộ đồ thể thao bình thường vô cùng đẹp trai.

      bước đến dừng trước mặt tôi, tóc trán rơi rũ xuống, che kín mắt phải.

      Ngay cả từng sợi tóc của cũng suông thẳng, kiêu ngạo, cứng rắn, giống như là muốn chọc vào mắt người khác.

      lấy tay, nâng cằm của tôi lên, hỏi: " tên là gì?"

      "Mẹ." Tôi bình tĩnh trả lời.

      "Mẹ?" Giữa lông mày của vừa nhíu.

      "Con trai ngoan." Tôi tiếc gì mà ra lời khen ngợi .

      Thiếu niên biết mình bị chơi khâm, nhưng cũng có xuất vẻ mặt thẹn quá thành giận.

      Thiếu niên này, suy nghĩ đủ sâu, rất có tương lai.

      Chỉ là khóe miệng của hơi vểnh lên, kềm chế được ánh mắt lóe lên tia sáng: " kiếm lời chỗ tôi trước, như vậy tôi cũng khách sáo với nữa."

      xong, đưa tay đến trước ngực tôi, tròng mắt thu lại, làm bộ xé nó ra.

      Nhưng là tay của có hơi sức.

      Bởi vì cùng lúc đó, chân của tôi nâng lên, chính xác, mạnh mẽ đá trúng trứng của .

      phải dưa chuột, là trứng.

      Mẫn cảm nhất, là hai cái đau nhất.

      Trong nháy mắt, ánh mắt cương quyết của , bị nhuộm đầy tia máu, giống như là có con nhện đỏ to bò vào trong đó.

      Thiếu niên che thân dưới của mình lại, lưng hơi khom xuống, chậm rãi ngồi xổm xuống.

      Mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.

      Ánh mặt trời, vĩnh viễn cũng len vào được ngõ hẽm tâm tối này.

      Nửa giờ sau, tôi nằm ở trong sân nhà Cảnh Lưu Phái, thiếu niên đứng bên cạnh thay che dù giúp cho tôi, thiếu niên khác gọt trái táo cho tôi, người thiếu niên thứ ba bưng thức uống cho tôi, thiếu niên thứ tư đấm chân cho tôi, mà thứ năm sáu bảy 8~9 người thiếu niên ở bên trong quét dọn phòng.

      Ánh mắt của mỗi người, đều sưng lên giống như gấu mèo.

      Nếu là cục bảo vệ động vật nhìn thấy cảnh này, tuyệt đối vu khống tôi nuôi gấu trúc quốc bảo trong nhà.

      Còn là đống quốc bảo.

      Mới vừa rồi sau khi dùng cước đá trúng trứng của đại ca bon nó, những đứa này cầm vũ khí xông lên muốn liều mạng với tôi, nhưng kỹ thuật đủ, bị tôi đánh cho phải gọi mẹ.

      Tôi liền có thêm mười đứa con trai.

      "Quét dọn cho tốt, đừng có lười biến, đợi lát nữa chị đây kiểm tra thấy hạt bụi móc ruột mấy đứa ra." Tôi nhắm mắt lại, dằng dặc uy hiếp .

      Vừa dứt lời, động tác người ở bên trong nhanh hơn, thỉnh thoảng còn nghe tiếng nức nở thầm.

      Mà khi tôi đứng bên cạnh bọn nó, tụi nó sợ đế mức xương cốt rung cầm cập.

      Nằm thấy mệt mỏi, tôi liền ra lệnh cho bọn nó khiêng tôi với cái ghế nằm đến sát vách nhà bà lão hàng xóm.

      Cậu thiếu niên cầm đầu với cậu thiếu niên mặt mụn bị tôi kêu cắt cỏ ở sân sau nhà bà lão.

      Thiếu niên cùng hai khiên ghế cho tôi, thiếu niên ba cầm dù cho tôi, thiếu niên thứ tư bưng bình trà cho tôi, bên cạnh là chó Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) còn cáo mượn oai hùm sủa lên hai tiếng, tôi như thiếu nữ sống trong xã hội cũ học vấn nghề nghiệp cướp đoạt con trai nhà đàng hoàng.

      Đoàn người chúng tôi, lồng lộng hùng dũng tới sân sau nhà bà lão.

      đến nghe thấy bà lão nhìn thiếu niên cầm đầu : " bé, dáng dấp con xinh đẹp, có gia đình gì chứa, để bà đây giới thiệu cho con."

      Tôi vui mừng.

      Cuối cùng là có người cùng chịu cảnh bị bà lão kia đầu độc với tôi.

      "Làm cho tốt, nếu đánh cho mông của mấy đứa thành bốn múi! " tôi lấy vỉ đập ruồi hướng đập xuống đất, thay cho cái roi.

      Xã hội mới, cái loại vũ khí roi dễ tìm lắm.

      Chỉ là hiệu quả tệ, vỗ xuống, năm con ruồi chết tại chỗ.

      " được được, đánh cái tên nhóc mặt mụn này, nhưng cũng thể đánh cái đứa này." Bà vô cùng có tinh thần trọng nghĩa trêu chọc đẩy cậu thiếu niên mặt mụn lên phía trước, kéo thiếu niên cầm đầu ra phía sau lưng che chắn lại, giải thích tiếp: " Con bé này có cái mông vểnh, dễ sinh đẻ, thể đánh hư."

      Nghe vậy, đôi mắt của thiếu niên cầm đầu lạnh giống như thời tiết tháng mười hai, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy ta, này mắt càng thêm lạnh được giống như thời tiết ở cực Bắc vậy.

      "Cậu phục sao?" Tôi hơi híp mắt.

      Tôi lười biếng phơi nắng.

      " phục." Giọng cậu ấy lớn, nhưng kiên định, lời rất thẳng, có phần ngông nghênh.

      "Như vậy, mọi lúc mọi nơi hoan nghênh đến tìm chị đây tỷ thí." Tôi uống ngụm trà, hỏi: "Cậu tên là gì?"

      "Tần Chân Hạ." bướng bỉnh ngạo thốt ra ba chữ này, rồi chậm rãi, giống như là thề mà : " ngày nào đó, tôi khiến cho chị chịu thua."

      Sau này, là có ngày như thế, tôi chịu thua.

      Cũng chỉ là ở giường.

      Tôi miễn cưỡng : "Chỉ là, ở trước khi tôi chịu thua, các đám người các cậu, vào thời điểm buổi trưa hai giờ mỗi tuần đều phải lên núi quét dọn nhà cho tôi, nếu như đến trễ, đến, về sớm. . . . . . Như vậy, cũng đừng trách tôi vô tình."

      Hàm răng mấy thiếu niên còn lại bắt đầu run lên, duy chỉ có Tần Chân Hạ này vẫn còn bình tỉnh, dưới gương mặt, tràn đầy vẻ quật cường và chịu thua.

      Đuổi đám thiếu niên này, tôi ngồi ở trong phòng còn hạt bụi, trong nội tâm vẫn vô cùng lo lắng.

      ba giờ chiều, chưa bao giờ Cảnh Lưu Phái ra ngoài lâu như vậy.

      Chẳng lẽ , xảy ra chuyện gì?
      người qua đường thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 61 Điều thứ nhất của người vui



      Căn phòng trở nên quá yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của mình tôi.

      Cái loại đó an tĩnh này giống như là bạn nhảy vào hồ bơi, cái cảm giác nước ngập qua ngực, hít thở thông, vô hình, lại có ma lực làm cho mình muốn phát điên.

      Tôi chịu nỗi, thẳng tới trong sân, ngồi ở thềm đá, để cằm ở hai đầu gối, chờ đợi.

      Mặt trời dần xuống núi, ánh nắng chiều rực rỡ, màn đêm buông xuống, trăng treo ngọn cây.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mà lòng của tôi cũng dần dần chìm xuống.

      Vẫn chìm đến đáy cốc biết tên.

      Mà cái đầu kia, cũng biến thành nặng nề, cho dù được hai đầu gối chống đỡ, cũng ngăn được nó cuối thấp xuống.

      Qua lâu, những bật thang vốn bị ánh nắng phơi cho nóng rực lên trỡ nên man mát ẩm ướt như được thấm nước, trong sân nhà những thứ khi buổi chiều ràng lại trở nên mơ hồ tràn ra phản chiếu dưới ánh trăng nhiễm lạnh lẽo buồn tẻ, côn trùng kêu to trong bụi cỏ, nhưng là thanh cũng lười biếng, đơn.

      Tôi nằm trong gió mang hơi lạnh, gối lên lạnh lẽo, tôi nhắm mắt lại, ngủ.

      Chờ đợi là việc mệt nhọc khác thường, mỗi ti gió thổi cỏ lay, tôi đều cho rằng đó là điểm báo Cánh Lưu Phái trở về.

      Đè nén mừng như điên chờ đợi hồi lâu, đổi lấy là cánh của vẫn đóng kín như cũ.

      Tâm tình dưới nhấp nhô bất định, giống như là càng ngừng chơi nhảy Bungee, sức lực bị tiêu hao.

      Mơ thấy, đều là chút đoạn ngắn tạp nhạp.

      Lý Lý Cát quay đầu, có nhìn lại tôi lần nào, : "Mặc quần áo tử tế. . . . . . Lúc này rời thôi, vĩnh viễn cần trở lại."

      Lý Bồi Cổ lạnh như băng, : "Mày cho là, tao quan tâm tính mạng của kẻ phản bội sao?"

      Ánh mắt của dì Bích, mệt mỏi mà an tĩnh, dì : "Dì già rồi, còn lại được mấy ngày, chỉ là chú yếu yên lặng ở bên cạnh nó nhìn nó sống qua ngày thôi."

      Thậm chí còn mộng thấy cha cùng mẹ, bà ngoại cùng ông nội, mặt của bọn họ mắt rất mơ hồ, nhưng cả quá trình nhìn tôi đều là vẻ mặt lạnh nhạt.

      Cuối cùng nhìn thấy, là Cảnh Lưu Phái, tay của , chậm rãi từ lưng của tôi xuống, giọng dịu dàng, rất là dễ nghe, : " rất nhanh trở lại, rất nhanh."

      Tôi quýnh lên, tay tùy ý động, lập tức cởi áo sơ mi của .

      Vải vóc quá trơn, tôi cầm được, nhất thời lòng như lửa đốt, tiến lên đuổi theo, nào có thể đoán được dưới chân bị khối đá lớn làm tôi bị trật chân té, thân thể mất thăng bằng, lại thẳng tắp đập xuống mặt đất.

      Cả người vùng vẫy, tôi tỉnh lại.

      Mà đôi tay ấm áp sạch , lau trán của ta.

      Giương mắt, nhìn lại nụ cười của Cảnh Lưu Phái, như gió xuân, có ma lực thổi tan băng tuyết.

      " xin lỗi, về trễ."

      thành tâm xin lỗi.

      Tôi kinh ngạc mà nhìn lúc lâu, đột nhiên đứng dậy, muốn chạy vào phòng ngủ.

      Cảnh Lưu Phái theo sát phía sau, theo vào, dụ dỗ : " xin lỗi, về trễ là đúng, nhưng hôm nay là có tình huống đặc biệt. mua rất nhiều món em thích ăn, tôm, cá, cua, thịt bò bít tết, mỗi loại đều nấu món cho em ăn có được hay ?"

      Tôi ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục lục đồ trong hộc tủ, tìm hồi lâu, mới nhớ tới khi mình đến nơi này người món đồ nào.

      có gì để lấy.

      "Bất Hoan, em làm sao vậy?" Cảnh Lưu Phái cảm thấy có chuyện gì đó đúng.

      "Chúng ta nên tách ra thôi." Tôi nhìn về phía : "Em ."

      xong xoay người, trực tiếp tới phía cửa.

      "Bất Hoan, có phải em giân đúng ?" Cảnh Lưu Phái ngăn tôi lại.

      Tôi cúi thấp đầu, càng ngừng lắc đầu.

      Cảnh Lưu Phái ngăn ở trước người của tôi, nghe hồi lâu, khi mở miệng giọng lại dịu dàng hơn vài phần: "Bất Hoan, có phải cùng ở chung chỗ làm cho em cảm thấy phiền?"

      Tôi vẫn lắc đầu.

      "Vậy vì cái gì?" Cảnh Lưu Phái nắm tay của tôi, có chút lo lắng: "Làm sao tay lại lạnh như vậy?"

      "Bởi vì em sợ." Tôi ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của , từng chữ từng câu mà : "Em sợ Em càng lún càng sâu, em sợ em càng ngày càng lệ thuộc vào , mà sợ nhất là đột nhiên biến mất"

      Từ khi Lý Bồi Cổ và Lý Lý Cát xem tôi như là kẻ thù hay chỉ là người đường, mà dì Bích cũng tìm được con trai ruột của mình, chỉ còn lại mình tôi, tôi chỉ có Cảnh Lưu Phái.

      Chỉ có , để cho tôi cảm thấy ấm áp và .

      Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cho tôi cảm thấy sợ hãi.

      Tôi sợ có ngày, rời xa tôi, tôi sợ đến lúc đó mình có cách nào chịu đựng được.

      Cho nên, tôi muốn rời trước bước.

      ra Bất Hoan tôi đây, nhưng cũng chỉ là người con có lá gan hay lo sợ.

      Nhưng tôi được, nhất định tôi được.

      Cảnh Lưu Phái đem tay của tôi đặt ở môi , hôn, môi của , mềm mại ấm áp, mang theo ấm áp tự nhiên, hòa tan đôi tay lạnh lẽo của tôi.

      " rời xa em, em là người con mà cõi đời này nhất."

      Tôi tin tưởng lời của .

      Tôi được, thể tách rời người đàn ông ấm áp này, thể rời bỏ người đàn ông luôn làm thịt cho tôi, thể rời bỏ người đàn ông làm cho tôi rất nhiều rất rất nhiều.

      "Đói bụng thể tức giận, lập tức làm thịt cho em ăn." Ở mọi lúc mọi nơi Cảnh Lưu Phái luôn quan tâm đến cái bụng của tôi.

      Nhưng tôi vòng tay ôm chắc hông của , mảnh mai, ở hông tí thịt dư nào, mang theo điểm hấp dẫn ý vị mà : "Nhưng là bây giờ, em muốn ăn ."

      "Là tại. . . . . . Bên ngoài có khách." Cảnh Lưu Phái có chút khó xử.

      Khách?

      Mới vừa rồi tôi chỉ lo tâm tình của mình, có chú ý tới có người theo cùng Cảnh Lưu Phái trở về.

      Chẳng lẽ chính là tiểu tam trong miệng của bà lão hàng xóm?

      Lại dám hấp dẫn ông xã nhà tôi ra từ giả, là thấy sống quá nhàm chán rồi.

      Tôi hai lời, trực tiếp xách theo cục gạch hoàng kim khảm kim cương, vọt tới phòng khách, chuẩn bị thừa dịp người khách kia chưa chuẩn bị, lấy cục gạch đập mạnh vào người .

      Nhưng khi thấy được người ngồi ghế sa lon toàn thân cứng ngắc.

      Bạch Triển Cơ.

      Chính là cái tên đàn ông mị.

      mặc áo sơ mi màu đen, màu sắc khiêm tốn mà kín kẽ, nhưng hữu của vẫn làm cho tôi có cảm giác mãnh liệt như cũ.

      Thân thể cao ráo ngồi ở ghế sa lon, mà chân thon lại có lực co lại, chân này gác lên chân khác.

      Nhìn ta, cặp mắt kia, là màu đen thuần túy, quá mức đậm đặc, làm cho người ta nắm bắt được, làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.

      Như chứa đầy tội ác, nghiệt bùn đất.

      Chúng tôi nhìn nhau, hồi lâu, chợt cười, những nếp nhăn sóng mũi cao thẳng cũng ra ràng.

      Cười tiếng như vậy, giống như là vô số hoa Mạn Châu Sa Hoa nở rộ, đỏ tươi, nền đất đen nhánh.

      Chỉ đơn thuần diêm dúa lẳng lơ và vô cùng nguy hiểm cùng tồn tại.

      " chính thức giới thiệu, cậu ta là người em vào sinh ra tử với , Bạch Triển Cơ." Cảnh Lưu Phái đứng ở sau lưng tôi .

      Nhưng là, cho dù bàn tay ấm áp của đặt vai tôi, cũng cách nào hóa giải cái cảm giác buồn bực mà Bạch Triển Cơ mang đến.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :