1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 52 Điều thứ nhất của người vui



      còn kịp rồi, Lý Bồi Cổ tới.

      Tôi cảm thấy may mắn là, dùng súng chỉ vào chính là trán của tôi mà phải chỉa vào dì Bích.

      Chúng tôi nhìn nhau, giữa vô số những việc ở năm tháng trước đây ùa về.

      Về việc ăn trộm đậu hũ cùng bị ăn trộm, quan tâm của cùng nụ cười của , tôi say đắm cùng khát khao, ràng như chỉ mới hôm qua.

      hiểu, tại sao thời gian luôn trôi qua nhanh như vậy, để ý, chúng ta đều trưởng thành rồi, phức tạp. . . . . . cùng với dao súng.

      "Bất Hoan, đây là cơ hội duy nhất của em, để cho tôi giết người đàn bà này, như vậy mọi chuyện lúc trước tôi đều có thể bỏ qua, em cũng có thể lần nữa trở về nhà họ Lý." Lý Bồi Cổ giọng , giọng nam trung thấp, mang theo dụ dỗ.

      Đây là ranh giới cuối cùng của , đối với tôi là rất khoan dung rồi.

      Tôi nhìn thẳng vào mặt của , gương mặt dịu dàng đoan trang tao nhã y hệt gương mặt của hoàng tử, chậm rãi gật đầu cái: "Tốt."

      Sau đó, tôi nghiêng người sang phía, khó khăn, chậm lại, di chuyển từng chút, cuối cùng để dì Bích xuất trước mặt của .

      Lý Bồi Cổ nhìn thấy dì Bích, con ngươi lại trở nên lạnh lẽo, kiên định, giống như hạt thủy tinh trong mùa đông, tiếp đó, ngón tay khẽ cong, bóp cò.

      Mà 1 giây trước khi ngón tay đụng chạm chạm vào cò súng , tôi nâng chân dài đá cái, thành công đá văng khẩu sùn xuống biển làm mồi cho cá mập.

      Nhưng tôi có thắng lợi, bởi vì cùng lúc đó, cái tay khác của Lý Bồi Cổ đưa ra rút khẩu súng để sau lưng phía bên trái chỉa vào thái dương của tôi.

      Từ lúc đầu tôi đính đá khẩu súng trong tay , mà vừa lúc bắt đầu đoán ra tính toán của tôi.

      Quan hệ tàn phá đến thế này rồi, chỉ còn duy trì lại sợi chỉ đó chính là tính toán.

      "Tôi rồi, đó là cơ hội duy nhất của em." Giờ phút này Lý Bồi Cổ, thành hoàng tử băng giá, mặc áo sơ mi trắng, giống như là tản băng nổi did chuyển, gắn vào người, lạnh đến kinh người.

      "Hai chúng ta chắc hẳn tin tưởng vào người kia nữa đúng ?" Tôi hỏi.

      Mà nay tôi đoạt lại khẩu sún của , chỉa vào ngực từ trước.

      Huyệt Thái Dương, trái tim, đều là chỗ trí mạng.

      "Là em phản bội trước." Lý Bồi Cổ nhìn thẳng vào mắt tôi, mang theo lạnh lẽo tiến vào trong lòng tôi.

      "Như vậy, đời này là cái gì tôi cũng có thể cho nữa rồi." Tôi , trong thanh dẫn theo chút ngập ngừng: "Chỉ là, tôi thể trở mắt nhìn giết dì Bích."

      "Có lẽ em quên, là người đàn bà này, hại chết ba của tôi trước." mắt Lý Bồi Cổ lạnh như đao, thẳng tắp liếc về phía dì Bích.

      "Tôi quên, nhưng Bất Hoan tôi đây là người ích kỷ , hắc bạch trong mắt tôi cũng có gì khác nhau, chính tà đối với tôi mà chỉ khác nhau ở cái tên, lễ nghĩa liêm sỉ trong mắt tôi đáng giá đồng, điều duy nhất mà tôi quan tâm, là những người tôi quý, mặc kệ bọn họ có làm ra tội ác tầy trời gì, chỉ cần là người tôi quý, tôi bảo vệ họ bằng mọi giá." Gió biển đổi hướng, thổi tóc tối bay lất phất về phía trước mặt, thỉnh thoảng có vài lọn tóc quấn cả vào họng súng.

      Màu đen của tóc, màu đen của súng.

      Ta cách nào làm cho Lý Bồi Cổ buông tay việc trả thù.

      Tôi bất lực, việc duy nhất có thể làm, chính lấy mạng của chính mình ra đánh cược.

      "Dì Bích, ." Tôi bình tĩnh mà .

      Dì Bích vẫn nhúc nhích, chỉ là lạnh nhạt : "Bất Hoan, con tránh ra , đây là ân oán giữa dì và nhà họ Lý."

      "Dì Bích, từ lúc Mara lớn lên cho tới khi gặp lại đến giờ ta vẫn chưa kêu dì tiếng mẹ." Tựa như dì Bích có thể nhìn thấu được tính toán trong lòng của tôi, tôi cũng có thể nhìn thấu nội tâm mềm yếu của dì.

      Dì Bích đấu lại tôi đấy, giống như tôi cũng đấu lại dì.

      "Bất Hoan. . . . . ." Dì Bích chỉ là gọi tên của tôi, phía sau thiên ngôn vạn ngữ đều ra trong lặng lẽ.

      cần phải thành tiếng, tôi đều hiểu, là tự tôi muốn.

      Mắt thấy dì Bích sắp , Lý Bồi Cổ cũng chạy lên phía trước bước, nhưng tôi cũng nhanh tay chỉa súng sát về phía .

      Ngắm ngay trước vị trí tim của .

      "Nếu như tôi thả em ngay thừ lúc đầu, em cũng giúp tôi giống như bây giờ em bảo vệ người đàn bà này sao?" Lý vào thời khắc này Bồi Cổ chợt hỏi câu như vậy.

      "Nhưng nếu ngược lại sao, nêu hôm nay là dì Bích muốn giết , tôi cũng lấy mạng sống của mình ra bảo vệ cho , bây giờ là như vậy, sau này cũng như vậy." Chúng tôi đứng rất gần nhau, gần đến thậm chí có thể nghe được mùi thơm cơ thể lẫn nhau, người của , là mùi thơm gỗ sam nhàn nhạt, tăng thêm chút mùi tanh của máu —— từ lúc lên thuyền đến giờ biết có bao nhiều người chết tay của .

      Tóc dài, tung bay giữa hai người chúng tôi, thậm chí có vài sợi chạm vào khóe mắt của .

      Có lẽ là bởi vì chết cảm giác quen thuộc làm cho nhớ về những kỷ niệm trước kia, Lý Bồi Cổ như thất thần trong chốc lát.

      "Bất Hoan, tôi muốn, chưa bao giờ gặp được em." Lý Bồi Cổ dời ánh mắt , chợt nhìn về phía phía sau: "Lý Cát, ra tay ."

      Nghe vậy, máu quanh người tôi dâng trào, quay đầu, đột nhiên nhìn thấy trán của dì Bích có người chỉa súng vào.

      Người nọ, chính là Lý Lý Cát.

      Đầu của ta giống như là bị đụng mạng vào cái chuông lớn, ông ông ông ông .

      Tôi khinh thường.

      để ý tới họng súng huyệt thái dương, tôi vội vàng xông về phía trước.

      Đánh cuộc, cũng chính là Lý Bồi Cổ bắn phát súng kia, giống như ta bắn vào trái tim của .

      Lý Bồi Cổ có đè xuống cò súng, nhưng là lại tự tay ngăn tôi, cũng tiếp tục với Lý Lý Cát: "Nổ súng, giết người đàn bà này!"

      Ngón tay Lý Lý Cát bắt đầu cong, chuẩn bị bóp cò.

      Tôi gấp đến độ cả lục phụ ngũ tạng như bị thiêu đột, hô lớn: "Lý Lý Cát, Đừng! Nếu như mà ra tay, tôi hận cả đời!"

      Nghe vậy, Lý Lý Cát tay ngừng lại, trong mắt, là con ngươi xoay tròn, đen nhánh , phức tạp, do dự.

      Tôi bắt đầu lao về phái Lý Bồi Cổ, đây là lần đầu tiên, tôi đánh nhau với .

      Mà hôm nay, làm lần đầu tiên chúng tôi sử dụng quyền cước với nhau.

      Tôi lấy cục gạch vàng khảm kim cương từ cái túi ra, bắt đầu lao về phái đầu của , mà quả đấm của cũng tay, gò má của tôi bị trúng quyền khá mạnh.

      "Lý Lý Cát, mau ra tay, chẳng lẽ em phải muốn trả thù cho ba sao?" Lý Bồi Cổ mới vừa xong, ót bị tôi nên cục gạch vào.

      "Lý Lý Cát, tôi cầu xin cho dì Bích đường sống !" Mới vừa xong, tôi liền bị trúng quyền của Lý Bồi Cổ ngã ra đất

      "Lý Lý Cát, ra tay ! " Lý Bồi Cổ trầm giọng, sắc mặt vô cung giận giữ.

      "Lý Lý Cát, nên để cho tôi hận ! " tôi gào thét.

      Tay Lý Lý Cát bắt đầu run rẩy.

      Gương mặt xinh đẹp rạng ngời của lại thoáng qua vô số cảm xúc phức tạp, nhiều tình cảm như vậy ép tới thở nổi, thậm chí để cho nét mặt xuất vẻ vặn vẹo.

      nhắm mắt lại, phút trầm mặc kia làm cho chúng tôi như muốn ngừng thở.

      Khi mở ra lần nữa trong đôi mắt , mảnh trấn tĩnh.

      "Bất Hoan, xin lỗi."

      Tôi nghe thấy như vậy.

      Sau đó, tôi nhìn thấy chỉa súng vào trán của dì Bích, bóp cò.
      Tôm Thỏngười qua đường thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 53 Điều thứ nhất của người vui



      Tại thời điểm này, chân của tôi giống nhứ bước vào hố cát lún vậy, dù cho có vận dụng toàn bộ lực ý chí, cũng thể vùng ra được, cái loại cảm giác vô lực đó, làm cho tôi như bị nghẹt thở.

      khí chung quanh giống như là trong nháy mắt biến thành vô số cây hút máu, tham lam hút máu tười người tôi.

      Tôi thậm chí có thể cảm nhận được gương mặt tái nhợt của mình cũng với tiếng thét vang tuyệt vọng.

      Tâm của tôi giống như bị bàn tay vô hình bóp cho vỡ tan ra, giọng trong trẻo vang lên: "Để súng xuống."

      Thanh đến từ chính sau lưng Lý Lý Cát—— chẳng biết tên mặt lạnh đó xuất từ khi nào tay cầm cầm khẩu súng ngấm thẳng vào sau ót của Lý Lý Cát.

      Tình huống xảy ra làm đảo lộn tình thế.

      Bây giờ trở thành cục diện bế tắc.

      "Người đứng ở phía sau gây ra tất cả mọi chuyện, chính là sao?" Lý Bồi Cổ hỏi, giọng bình tỉnh đến làm cho tôi hết sức ngạc nhiên.

      Tôi trả lời.

      "Tôi buông bà ta ra." Tên mặt lạnh lặp lại.

      "Mày bỏ súng xuống trước." Lý Lý Cát .

      Tên mặt lạnh thu ánh mắt lại, đưa súng tiến tới gần cái ót Lý Lý Cát hơn, nhưng ngay sau đó Lý Lý Cát cũng đem súng đưa súng đến gần trán dì Bích hơn.

      Cái trò chơi này rất nguy hiểm.

      Tôi thể đứng ra khuyên can được: " bằng, tôi đếm tới ba, mọi người cùng nhau để súng xuống."

      ai phụ họa, nhưng là ai lên tiếng phản đối, tôi đương nhiên cho là đồng ý, vì vậy bắt đầu đếm: ". . . . . . Hai. . . . . . Ba!"

      thời điểm tôi đồng thời đếm đến tiếng thứ ba, tôi thừa dịp Lý Bồi Cổ chưa chuẩn bị, đoạt lấy khẩu súng của , sau đó cởi xuống chiếc giày của mình, ném chiếc giày giống như ném dĩa, phân ra ném về phía tên mặt lạnh và Lý Lý Cát.

      Chỉ nghe hai tiếng kêu rên, hai khẩu súng cũng bị tôi ném bay.

      Trò chơi nguy hiểm kết thúc, tôi nửa là vui mừng nửa là hưng phấn lấy tay ra dấu hình chữ “V”, lại đồng thời bị tên mặt lanh và Lý Lý Cát tức giận xem thường.

      Tôi cảm thấy mình rất vô tội, phải chỉ là ném trúng tay bọn họ bị tụ máu bầm thôi sao, cần gì quan tâm như vậy.

      Mỗi tháng tôi cũng có mấy ngày bị máu chảy áo ào, ngay cả lông mày tôi còn chưa nhíu cái.

      Chỉ là chút cảnh giới như thế này mà bọn họ cũng học được.

      chút hả hê này phải tạm gác lại để chút nữa hưởng thụ , lúc này, tên mặt lạnh vọt đến tay của Lý Lý Cát, mà người của bang Thanh Nghĩa cũng vọt tới từ sau lưng của Lý Bồi Cổ.

      Nơi đây nên ở lâu, tôi học theo Tomb Raider Laura(1), cầm hai cây súng, nhanh chóng chạy như bay đến bên cạnh dì Bích, kéo dì chạy về phía sau của chiếc du thuyền.

      Hồng Thiếu Nhu từng , ở phía sau có chút đồ dự bình để tiếp ứng.

      Nơi này khắp nơi đều là người của bang Thanh Nghĩa, tôi phải nhanh chóng đưa dì Bích đến nơi an toàn.

      Bước chân của dì có chút do dự: "Kéo theo Mara. . . . . ."

      "Yên tâm dì Bích, nhân vật lớn chắc là chết sớm như vậy đâu, cái chết đều là đánh đấm giả bộ, tên mặt lạnh con trai dì cũng phải là dáng vẻ của tên yếu đuối." Tôi vừa lớn tiếng vừa kéo dì chạy .

      tại du thuyền là mảnh hỗn loạn, cảnh sát, bang Thanh Nghĩa, cùng mấy mì ăn liền canh cữa xen lẫn nhau, đánh nhau túi bụi.

      Cứ là dùng đến đạn coi như xong, thế mà nhìn thấy trong tay cảnh sát cầm mấy quả lựu đạn, muốn ném vào giữa đám chống đối hỗn loạn.

      Tôi hoàn toàn nổi giận, trực tiếp chạy tới, lấy cục gạch ném cho ngã vật xuống đất, rồi nâng chân trần lên, đạp đạm mạnh vào dưa chuột nhà , vừa đạp vừa : "Tôi cho ném lựu đạn nè, tôi cho ném lựu đạn nè! "

      Cũng là bởi vì mới vừa rồi ở phòng ăn bị pháo phá huy trần nhà, làm cho thịt bò Cảnh Lưu Phái tỉ mỉ chuẩn bị cho tôi ăn bị dính phải bụi, làm giảm vị ngon của nó.

      Lại dám hạ thấp thịt của tôi, vậy đơn giản chính là nhổ lông người con cọp, còn là nhổ râu ở mép của nó!

      Cảnh sát kia bị giẫm đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, ở lúc hơi cuối cùng, vô cùng uất ức câu.

      "Thứ tôi ném là đạn khói mà."

      loại vũ khí trong sáng lương thiện hệ mang theo lực sát thương là đạn khói trong gia đình vũ khí của những bé trai đáng .

      Nhưng là, đạn khói cùng loại lựu đạn nhìn qua khác là bao nhiêu, nhất thời phân biệt cũng là chuyện thường.

      Nhìn vào đôi mắt đỏ vô tội đáng thướng như con thỏ của viên cảnh sát trẻ này, tôi hối hận, tôi ảo não, tôi sám hối, tôi đau lòng.

      Tôi quyết định muốn bồi thường .

      Vì vậy, tôi đưa ra ngón chân cái cùng hai ngón chân, chặt nhéo vào cái dưa chuột của , dùng sức gập lại.

      "Rắc rắc" tiếng, miệng viên cảnh sát trẻ sùi bọt mép, hai mắt trợn ngược, hoàn toàn ngất .

      Hôn mê, mà có thể cần phải vượt qua trận mưa đạn này, sau khi mọi chuyện kết thúc còn có thể hưởng chể độ tại nạn lạo động, tốt.

      Bé trai đáng , cần cảm ơn chị đây .

      Tôi đưa tay chỉ vào hào quang Thánh mẫu, tiếp tục lôi kéo dì Bích chạy về phía chiếc phao cứu sinh.

      P/s: lại có nạn nhân vô tội chết dưới độ biến thái của chị Hoan hổ là boss trùm cuối

      (1)Tomb Raider Laura:Lara Croft: Tomb Raider (hoặc đơn giản Tomb Raider) là phim phiêu lưu Mỹ sản xuất năm 2001, chuyển thể từ dòng trò chơi Tomb Raider. Đạo diễn bởi Simon West, bộ phim có tham gia của Angelina Jolie trong vau Lara Croft, ra mắt ngày 15 tháng 6 năm 2001 tại Mỹ. Bộ phim đạt được thành công thương mại, nhưng nhận được nhiều ý kiến khen ngợi từ giới phê bình. Bộ phim sau đó trở thành bản chuyển thể game-thành-phim ăn khách nhất, cho đến 16 tháng 6, 2010, kỷ lục được phá vỡ bởi Prince of Persia: The Sands of Time, thu về $335 triệu toàn cầu đến ngày 10 tháng 10, 2010.
      người qua đường thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 54 Điều thứ nhất của người vui




      Ra sức chạy xuống phía dưới, rốt cuộc nhìn thấy được cái phao cứu hộ ở đuôi du thuyền, giao dì Bích cho mấy mì sợi và người của tên mặt lạnh, tôi quyết định quay lại đó.

      Dù sao, trong lúc này hai em nhà họ Lý và tên mặt lạnh muốn lấy máu rửa hận.

      thể chú ý.

      Dì Bích biết tại dì phải an toàn rời mới chính là giúp cho chúng tôi, cũng như những người làm mấy chuyện vô tri như "Phải cùng , tôi tuyệt đối mình".

      Trước khi , dì nhìn tôi, gương mặt trang điểm tinh xảo tươi đẹp lộ ra loại ánh sáng tỏa ra bốn phía trong lúc này làm cho mặt dì lộ ra phần tỉnh cảm như mạch nước ngầm, cuối cùng, chỉ gói gọn lại trong câu .

      "Bất Hoan, nhớ, nếu như mỏi mệt rồi, con vẫn còn có dì Bích."

      Tôi gật đầu.

      Tôi hiểu.

      Vẫn luôn hiểu.

      còn thời gian để tiếp tục bồi dưỡng mấy thứ tình cảm kia, tôi lại mạo hiểm lần nữa lao về nơi diễn ra mưa đạn.

      ra cả ngày hôm nay đều phải chạy tới chạy lui, là mệt đến thở nỗi.

      Ở tầng của du thuyền có ít nơi giằng co, tôi lặng lẽ tới tầng hai, khom lưng bò sàn nhà, nín thở quan sát xung quanh.

      Phía dưới não nhiệt hơn nhiều so với lúc tôi rời : Cảnh Lưu Phái cùng hai em nhà họ Lý nhập thành phe, Hồng Thiếu Nhu cùng tên mặt lạnh thành phe, hai bên cầm súng chỉ vào nhau.

      Đếm chút, vừa đủ mở bàn mạt chược rồi.

      "Chẳng lẽ gần đây cảnh sát thiếu thốn tiền bạc, nên các cũng bắt đầu hợp tác với bang Thanh Nghĩa rồi sao?" Hồng Thiếu Nhu hỏi, bất cứ lúc nào, vẫn luôn thích thảnh thơi như vậy, dáng vẻ giống như cái gì cũng đáng quan tâm.

      Đoán chừng là từ đến lớn đều được sống trong hoàn cảnh thiếu thốn thứ gì, ăn, xem, chơi, cả những món đồ quý giá đều có rất dễ dàng.

      khó khăn mới tìm thấy được người luôn làm trái lại ý của là tôi đây, dĩ nhiên cảm thấy mới mẻ.

      Cho nên mới mới muốn giữ tôi lại thôi.

      Vậy là nếu lúc nào đó tôi làm theo ý , dĩ nhiên cũng trở thành những muốn đồ để cho cất giữ.

      Mà, đó cũng phải mong muốn của tôi.

      "Tôi hiểu rất nhiệm vụ hôm nay, chính là phải bắt được bọn người các , về phần dùng loại phương pháp nào, hợp tác cùng người nào, cũng quan trọng." Cảnh Lưu Phải cũng có để ý đến mấy lời chế nhạo của .

      " phải từ trước đến nay bọn cảnh sát các luôn tự xưng là lẻ phải là chính nghĩa sao? Chẳng lẽ sợ hợp tác với xã hội đen tạo tạo thành vết bẩn sao?" Hồng Thiếu Nhu hỏi.

      "Bắt lại được bọn người các , ngăn cản được những việc tệ hơn, đây chính là chính nghĩa." Cảnh Lưu Phái nhìn như người nhã nhặn, kì thực là người cứng đầu.

      Tình huống bây giờ trở nên rất phức tạp.

      Cảnh Lưu Phái với em nhà họ Lý, trong lòng tôi cũng muốn thấy họ bị thương.

      Nhưng với phần tình cảm tôi dành cho dì Bích, tôi cũng thể để cho tên mặt lạnh bị thương.

      Phương pháp duy nhát, chính là tìm cách cho tên Hồng Thiếu Nhu và tên mặt lạnh có thể chạy trốn.

      Tôi nhìn quả lựu đạn khói trong tay cảnh sát trẻ, tròng mắt hơi híp, tiếng "Đốt" ở khóe mắt tôi phát ra tia sáng trắng.

      Tôi hướng về phía phía dưới hô to tiếng: "Lưu đạn tới!  mọi người tránh mau! "

      Sau đó kéo ra chốt khóa, ném đạn khói xuống phía dưới.

      Màu khói trắng mù mờ trong nháy mắt tràn ngập cả tằng , che hết tầm mắt của mọi ngươig, trong phút chốc mọi thứ trở nên lộn xộn.

      Tôi nhân cơ hội này mà nhảy xuống tầng , tới nơi Hồng Thiếu Nhu với tên mặt lạnh đứng, kéo bọn họ lên rồi liền chạy ra bên ngoài.

      Nhưng khi chạy ra khỏi nơi có khói nhìn kỹ lại, mới phát mình kéo lên là chú cảnh sát với mì ăn liền.

      Các bạn xem hai cái người này tại sao lên tiếng vậy? Lãng phí thời gian vàng bạc của tôi.

      Dưới cơn nóng giận, tôi lấy cục gạch ra, "Bốp bốp" đập vào mặt của bọn họ.

      Kết quả là như thế này, của mì ăn liền biến thành mặt bẹp, mà mặt của chú cảnh sát kia vốn là mặt bẹp nên tránh khỏi mặt biến thành lòng chảo.

      Bi kịch 

      có thời gian để buồn bã, tôi lại lao vào nơi có khói mù lần nữa, tiếp tục tìm kiếm.

      Lần này rút kinh nghiệm của bài học vừa rồi, quyết định đổi thành lấy tay sờ soạng.

      may là người Hồng Thiếu Nhu với tên mặt lạnh đặc biệt ràng, tôi đưa tay, trực tiếp mò được nhíu tên hí mắt, lại đưa tay, trực tiếp mò được mặt lạnh.

      Sau khi xác định, vội vàng kéo bọn họ chạy ra ngoài.

      Nhưng Bất Hoan tôi đây chính là người sinh ra có mệnh phải lao lực —— lần này lại sai lầm rồi.

      Cái đó là tên giả mạo Hồng Thiếu Nhu, là mắt hí, đến hai chữ mắt hí là muốn khóc.

      Ánh mắt của , giống như là lấy tờ giấy gói trái bí đỏ lại thăn bí đỏ bọc rất mỏng, viên cát muốn bay vào cũng khó khăn, nếu lúc có gió cát thổi tới cũng cần phải nhắm mắt lại.

      Mà cái cái tên giả mạo tên mặt lạnh, căn bản là tiểu thụ. xinh đẹp

      Tôi nổi giận: "Cái tên này có việc gì sao lại chỉnh dáng dấp của mình thành như vậy để làm gì?"

      Này em giả này dịu dàng : "Người ta vốn có thể chất mang tính hàn, phải thường xuyên uống nước đường đỏ ấy."

      rãnh càu nhàu với bọn họ, trực tiếp lấy cục gạch đập hai cái làm họ bất tỉnh, vọt vào trong vùng khói mù lần nữa.

      Tầng khói trắng càng ngày càng mỏng, đoán chừng sắp tan hết.

      Đây là cơ hội cuối cùng, tôi thể thất bại.

      Nhắm mắt lại, tôi dựa vào trực giác mọi việc đều thuận lợi của mình, bắt được hai người, lần cuối cùng xông ra ngoài.

      Mở mắt, nhìn phía bên trái, quả nhiên là tên mặt lạnh! 

      Lần này cuối cùng ông trời cho có làm khó tôi nữa.

      Tôi ôm lòng kích động quay đầu nhìn phía bên phải, trong nháy nụ cười mặt cứng lại.

      Trong sáng lương thiện như tôi, đánh giá xấu xa của ông trời quá thấp —— người bên tay phải tôi, là Lý bồi cổ.

      Quả thực là tôi kéo sư tử với cọp lại gần nhau, kéo Lưu Bang và Hạng Vũ lại ở chỗ, đem Tần vương cùng Kinh Kha đặt ở cái giường. . . . . . , này phải bi kịch, mà là mà là giờ cao điểm để phân tích kịch đam mỹ.

      Kế sách giờ, chỉ có thể là tốc chiến tốc tháng sử dụng cục gach hoàng khảm kim cương trực tiếp đánh cho bọn họ bất tỉnh.

      Thế nhưng sức đánh đấm của hai người này giống những người qua đường ABC, khả năng dễ nhất chính là đánh thẳng vào đầu.

      Tôi còn chưa kịp lấy cục gạch ra, Lý Bồi Cổ lấy súng chỉa vào tên mặt lạnh.

      Mà tên mặt lạnh qua nhiên là người thông minh, biết vẻ mặt than của mình đủ sinh động để chống lại, thế mà lại dùng tay kẹp cổ tôi, còn chỉa súng vào huyệt thái dương của tôi, : " muốn làm cho ta bị thương đừng tới đây."

      Tôi chảy máu chảy mồ hôi bất chấp nguy hiểm chạy tới giúp , cuối cùng lại bị biến thành con tin, mỗi khi nhớ tới cảm thấy trong lòng lạnh.

      Giữa năm nay, là năm nào đây.

      Lúc này, đạn khói tan hết, tầm mắt trở nên ràng, những người còn lại mặt, đều có từng đều có vẻ mặt và tâm riêng.

      "Khổ nhục kế? Mày cho rằng tao biết bọn mày là phe sao?" súng của Lý Bồi Cổ vẫn chỉa vào tên mặt lạnh như cũ.

      "Dù là người cung phe, nhưngtrên đời này cũng có bữa tiệc tàn, chúng ta đều phải ai đường nấy, phải sao?" súng tên mặt lạnh vẫn chỉa vào huyệt thái dương của tôi như cũ.

      ". . . . . ." Lý Lý Cát nhìn nhìn tôi, lại nhìn Lý Bồi Cổ chút, muốn lại thôi, nóng nảy trong mắt có thể thấy .

      "Vị cảnh sát này chắc cũng hy vọng tính mạng của con tin bị uy hiếp đúng ." Tên mặt lạnh nhìn về Cảnh Lưu Phái có tia chán nản khó có được.

      Chỉ có Hồng Thiếu Nhu là đứng yên tại chổ, mặt bình tĩnh, quan sát phát triển của việc.

      Cứ giằng co qua lại như vậy, tất cả súng cũng được giơ cao trong tay, khác biệt duy nhất với vừa rồi chính là —— theo hướng súng chỉa ra, hình như tôi trở thành cai bia của nhiều người.

      Sớm biết như vậy lao vào sống chết với mầy người, đám lòng lang dạ sói!

      Ánh mặt trời nóng bỏng, nướng đến cái trán mọi người cũng phải rịn ra tầng mồ hôi.

      Tôi vẫn tốt, bên cạnh tên mặt lạnh tủ lạnh A.I., nóng cũng phải nóng, chính là tôi bị tia tử ngoài chiếu vào thôi.

      Cuối cùng chịu đựng được rồi, chỉ đành phải xin phép mấy vị lòng lang dạ sói này: "Này, trước để cho tôi thoa chút kem chống nắng được ?"

      Năm nay tôi có ý định biến thành có làn da màu đồng cổ.

      Kết quả có ai để ý đến tôi, thể làm gì khác được, chỉ có cố gắng núp vào trong ngực tên mặt lạnh, dùng để cản lại tia nắng của mặt trời.

      Với tiếp xúc như thế cả người tên mặt lạnh trở nên cứng ngắc, cánh tay đặt cổ tôi kẹp lại chặc, thiếu chút nữa ép đến làm cho tôi bị hôn mê.

      " cần lãng phí thời gian, tính mạng của ta ở trong tay mày." Tên mặt lạnh .

      Giờ phút này, chú ý của mọi người cũng tập trung ở người Lý Bồi Cổ.

      Nếu như đây là võ đài, này giờ phút này, ánh đèn chỉ chiểu vào người mình Lý Bồi Cổ.

      là vai nam chính.

      Mà vị vai nam chính, ra lời thoại rất quan trọng: "Mày cho là, tao quan tâm đến tính mạng của kẻ phản bội sao?"

      Nghe vậy, lòng của tôi bị trận co rút đau đớn.

      Nhất định là nguyên nằm ở việc mới vừa rồi tôi vừa chạy vừa há miệng, gió thổi vào trong ngực.

      Tôi là tự với chính mình sao.

      "Chỉ cần mày nổ súng, ta, chỉ có con đường chết." Khóe mắt tôi, ngón tay của tên mặt lạnh bắt đầu cong lại.

      Lý Bồi Cổ mở miệng, đôi môi mọng nước, phun ra bốn chữ: "Tao quan tâm."

      Lòng tôi lại co rút đau đớn, mạnh hơn nữa.

      Lần sau, nhất định thể chạy bộ trước gió nữa.

      Ngón tay của Lý Bồi Cổ, cũng bắt đầu cong, thời khắc chuẩn bị bóp cò.

      ", được! " rốt cuộc Lý Lý Cát nhịn được nữa, vươn tay đoạt khẩu súng trong tay Lý Bồi Cổ.

      Nhưng chân của Lý Bồi Cổ co lại, đá ngã xuống đất.

      Lý Lý Cát muốn đứng dậy, lại bị tên lính đứng bên cạnh nghe theo lệnh của Lý Bồi Cổ ngăn lại.

      "Mạng của mày, tao nhất định phải lấy." Giọng của Lý Bồi Cổ như bị nhiễm tầng băng sương.

      Tôi thậm chỉ cũng hiểu , từ ‘Mày’ này , chỉ là tôi, hay là tên mặt lạnh nữa.

      Dựa vào kinh nghiệm dùng súng bao lâu nay, tôi nhìn ra được, ngón tay của Lý Bồi Cổ, bắt đầu muốn hành động.

      Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi giây phút đó đến.

      Nhưng ở ngoài trời, cho dù nhắm mắt, ánh sáng cũng có thể xuyên qua mí mắt, tôi nhìn thấy vỏ quýt bóng dáng, quay vòng tròn liên tục.

      Bên tai của tôi, truyền đến giọng ấm áp của vỏ quýt: "Để súng xuống."

      Chợt mở mắt ra, tôi nhìn thấy Cảnh Lưu Phái chỉa súng vào Lý Bồi Cổ.

      " có ý gì?" Lý Bồi Cổ cũng có để súng xuống, vẫn chỉa vào tên mặt lạnh như cũ.

      "Tôi để súng xuống." Cảnh Lưu Phái lặp lại.

      Tên Hồng Thiếu Nhu luôn bàng quan im lặng đứng bên canhk, chợt cười : "Bất Hoan, sức quyến rủ của em, ."

      Nghe vậy, sắc mặt của Lý Bồi Cổ và Cảnh Lưu Phái đều có chút khác thường.

      Cảnh Lưu Phái, là vì tôi?

      Tôi tin.

      muốn tin tưởng.

      thể tin được.

      Đầu óc vòng vo vài vòng, trong giây phút như sét đánh, chợt nhớ dây chuyền tới cổ.

      Đúng rồi, thứ muốn là tài liệu, nhất định là vậy.

      cục diện nguy cấp có lối thoát bầu trời chợt có thanh chiếc mấy bay trực thăng bay tới, thậm chí có thời gian ngẩng đầu nhìn, mưa đạn lại phủ xuống lần nữa.

      Lần này hỏa lực càng thêm mãnh liệt, căn bản là muốn bắn tất cả chúng tôi thành tổ ông.

      "[bad word]! Là người Hà Truân phái tới!" Tên mặt lạnh khẽ nguyền rủa tiếng.

      "Chẳng lẽ muốn giết chết tất cả chúng ta sao?" Tôi hỏi.

      " ta để cho người biết được thông tin về bị cảnh sát bắt!" Tên mặt lạnh kéo tôi về phía khoan thuyền.

      muốn làm như những con tin khác, thừa dịp chú ý của bị phân tán, tôi nắm lấy cánh tay , dùng sức ngắt cái, tránh ra, như con ruồi đầu chạy về phía trước.

      Còn chưa chạy được mấy bước, liền đụng vào ngực của người, ngẩng đầu nhìn lên, vận khí tệ, là Cảnh Lưu Phái.

      Gở dây chuyền cổ xuống, trực tiếp nhét vào trong tay , lời ít mà ý nhiều chào tạm biệt: "Đây coi như là cám ơn mấy phần thịt bò beefsteak của , về sau chúng ta xem như ai nợ ai, hẹn gặp lại."

      xong, tôi nhấc chân chạy về phía sau chiếc du thuyền, hi vọng vẫn còn phao cứu hộ.

      Nhưng cái tên Hà Truân đó cũng có cho tôi cơ hội này —— trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy mấy món đồ đen thui thùi lui mà máy bay trực thăng bỏ lại, bay phía tôi.

      người trong đó vừa vặn rơi vào trước mặt tôi cách đó xa.

      Rất giống với đạn khói tôi mới ném vừa rồi, nhưng có khói bay ra.

      Giống như là đạn khói nhưng thả khói . . . . . . phải là vũ khí gia tộc lợn cừu trong truyền thuyết trai lựu đạn?

      lúc tôi nhất thời phản ứng kịp, chợt có người xông lại, bảo vệ tôi trong ngực.

      Sau đó, chính là mấy tiếng nổ khổng lồ mạnh đến làm cho người ta muốn bị nổ màng nhĩ, tôi và người đó bị áp lực của vụ nổ, rơi vào trong biển.

      Ở lúc trước khi mất ý thức, trong đầu tôi chỉ có ý niệm.

      Cái tên họ Hà đó, thế mà lấy tay móc mãnh đạn ra, có hàm lượng kỹ thuật, khi dễ người!

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 55 Điều thứ nhất của người vui



      Sau khi được cứu lên từ dưới biển, tôi biến thành con heo.

      heo con lười biếng tới cực điểm.

      người phụ nữ hiền hệu sau lưng người đàn ông thành công, mà sau lưng con heo cái luôn cần người đàn ông cần cù.

      Tôi biến thành heo, đều là do ép.

      Nằm ở giường lớn mềm mại, muốn ăn cơm, làm, muốn uống nước, rót, muốn lướt web, lấy máy vi tính tới, muốn xem TV rồi, đem cái điều khiển ti vi đặt ở trong tay tôi. . . . . .

      Nếu như phải trong lòng tôi còn dư lại chút giá trị liêm sỉ, đoán chừng ngay cả bồn cầu tôi cũng bắt mang đến bên cạnh giường.

      Chỉ là chưa lười hoàn toàn, cuối cùng tôi quyết định kêu mang giường đến cách toilet khoảng mét.

      Chỉ là chớ mang bánh nhân đậu đỏ cho tôi ăn, mét cũng là phải , tới nhà vệ sinh cũng đủ làm cho tôi mệt mỏi.

      Đúng rồi, mỗi ngày phải chịu trách nhiệm xoa bóp cho tôi.

      Dù sao cả ngày tôi sống ở giường, vận động, xương sống thắng lưng và đùi thường xuyên bị ê ẩm, cần bàn tay của đến chửa trị.

      Tôi sa đọa như thế.

      Mà cái tên đàn ông cần cù khiến cho tôi rơi vào cái vũng bùn thành heo mẹ, lại có bề ngoài là bộ dáng thiên sứ.

      Mặt mũi nhu hòa, luôn mỉn cười như gió xuân, dưới ánh mặt trời khuôn mặt luôn tỏa ra tầng hào quang nhu hòa.

      Mỗi câu , mỗi cái động tác, từng cái ánh mắt, thân hình, quần áo, thái độ, tư thế, cũng có thể làm cho người ta cảm giác ấm áp.

      Giống như là cái hòm thuốc màu trắng được trang bị đầy đủ, bất cứ lúc nào bị thương, cũng có thể lấy thuốc ở chỗ ra chửa trị.

      sai, bề ngoài chính là nhìn như đầu bếp, bên trong cũng là người nằm vùng Cảnh Lưu Phái.

      Trước giây mảnh đạn nổ gim vào tay tôi, người nhào tới bảo vệ tôi, và bị áp lực của vụ nổ cùng tôi bị văng xuống biển, chính là Cảnh Lưu Phái.

      cứu tôi, cũng mang tôi giấu ở trong vùng núi .

      Phòng ngủ của chúng tôi nằm giữa sườn núi, là người chú ở xa tặng cho .

      hào hoa, cũng là đơn giản sạch , liếc nhìn lại, làm người ta thấy thoải mái, rất hợp với khí chất của .

      Đẩy cửa sổ ra, liền có thể trông thấy khắp núi đều được phủ màu xanh cùng hương hoa thoang thoảng, thậm chí chỉ cần đưa tay, là có thể hái được quả dại mọng nước ngọt ngào.

      Hoàn cảnh nơi này rất trong lành, cây xanh um tùm, nhiều loại hoa nở, khí mát mẻ, cách xa thành phố, rất thích hợp để nghỉ phép.

      Bình thường khi cảnh chảy phái muốn rời thành phố ồn ào đông đúc đến đây.

      Chân núi, có trấn , mỗi ngày lái xe mua đồ, mà tôi ở trong nhà chới trò chơi điện tử đợi về.

      Tôi rất thích nơi này, bởi vì ở chỗ này, tôi có thể quên rất nhiều chuyện mà mình muốn nghĩ đến.

      thí dụ như ân oán giữa dì Bích và hai em nhà họ Lý, thí dụ như Lý Bồi Cổ chỉa súng về phía tôi, lạnh lùng , căn bản quan tâm tính mạng của tôi.

      Ở chỗ này, chỉ cần đẩy ra cửa sổ, là có thể thấy được màu xanh mát mẻ của cây cối.

      Mỗi ngày chuyện tôi cần làm, chính là chờ đợi ông xà mua thức ăn về nhà nấu cho tôi ăn.

      Sau đó liền cùng nhau trãi qua năm tháng vui vẻ, an ổn sống hết cuộc đời này.

      Ông xã nhà tôi chính là Cảnh Lưu Phái, đây là cái danh hiệu mới tôi đặt cho .

      Bởi vì là đối với tôi quá tốt, tốt mức tôi chỉ có thể lấy xưng hô ông xã này để trả ơn .

      Lúc đó tôi vốn tưởng rằng chỉ súng vào Lý Bồi Cổ, chỉ là vì tài liệu bên trong sợi dây chuyền của tôi.

      Thế nhưng sau khi tôi đưa tài liệu cho , vẫn cứ như cũ làm việc nghĩa chùng bước xã thân cứu tôi.

      Tôi ngốc, cũng có thể từ vẻ và thái độ của mà hiểu được ít chuyện.

      Cho nên, tôi gọi là ông xã.

      Hơn nữa, đối với xưng hô này của tôi cũng khó chịu, vì vậy, cứ gọi như thế.

      Nơi này cái gì cũng tốt, dĩ nhiên, nếu là giọng của bà lão cách vách, vậy hoàn mỹ hơn.

      Phòng bà ở cách chúng tôi khoảng chừng hai mươi mét chưa bao giờ kết hôn, năm nay bảy mươi tuổi, tự xưng là thặng nữ ( ế) thâm niên.

      Tôi chỉ có thể cảm khái, bà lão này theo trào lưu.

      Mặc dù bà lớn tuổi, nhưng động tác nhanh nhẹn, từ sân sau nhà trồng mảng lớn rau cải, tự cày tự trồng, chưa bao giờ cần người hỗ trợ.

      Duy nhất tốt, chính là ánh mắt quá kém.

      Ngày đầu tiên Cảnh Lưu Phái dẫn tôi qua chào bà, bà híp mắt nhìn tôi từ xuống dưới trái phải trước sau, rốt cuộc gật đầu ra câu: "Tên nhóc này, đẹp trai."

      Cắn chặt hàm răng, tôi nhẫn nhịn.

      Lần thứ hai qua chào bà, tôi lấy mái tóc dài quăn vô cùng nữ tính đen nhánh xỏa ra tự nhiên, bay ngổn ngang trong gió.

      Thưởng thức hồi lâu, đột nhiên bà lấy ra cái kéo ở phía sau mông, hướng về phía mái tóc bay tới trước mắt "Rắc rắc" cắt bỏ.

      Những sợi tóc quăn hồng nhan bạc mệnh của tôi cứ như thế mà ra .

      Cầm cây kéo, bà bình tĩnh mà : "Nhóc con chớ có để tóc dài, cẩn thận có chí đó."

      ra , nếu như có thể, bà à, tôi đặc biệt muốn mấy con chí kia khiên bà .

      Cắn nát răng ngà, tôi lại nhịn.

      Lần thứ ba chào bà, tôi cố ý mặc áo bó sát người hở ngực, cổ áo này đủ thấp cho, thiếu chút nữa là chạy đến rốn rồi, hai bầu ngức trước ngực giống như trong quảng cáo hoa quả, QQ lắc lắc.

      Lần này bà có phản ứng, đưa ra hai cánh tay khô quắc nhấn lên ngực tôi, thiếu chút nữa xem nó như bánh bao mà lấy nhân ra cho bằng được.

      Hít hơi khí lạnh chờ đợi, chuẩn bị nghe bà xác định lần nữa giới tính của tôi.

      Ai ngờ bà giống như là nhu diện đoàn dường như xoa hồi lâu sau, rốt cuộc : "Nhóc con à, trước ngực con đều là mỡ, sao luyện tập cho cơ bắp chút, sao mà giống đàn bà thế. Đến đây, ra sân sau cắt cỏ giúp bà, luyện bắp thịt chút ."

      Tôi cầm lấy lưỡi hái, vô cùng muốn giết người, giết cái thặng nữ thâm niên này.

      Cắn đứt đầu lưỡi, tôi lại nhịn.

      Lần thứ tư chào bà, tôi mặc áo thể thao, nhưng trước ngực lại hùng vĩ như đỉnh núi Everest, thô sơ giản lược đoán chừng ít nhất cũng là cúp H.

      Lòng tin mười phần đến lượn mười vòng trước bà ngồi làm dưa muối, lỗ mũi bắt đầu hướng lên trời.

      Bà đây cũng tới cúp h rồi, cũng tin mắt của thặng nữ thâm niên này vẫn mỡ ra.

      Bà bị đồ chua cay trong miệng làm cho thở phì phò, nhìn thấy tôi, mắt chợt sáng lên, : "Nhảy hai cái ở chỗ này cho bà."
      Nhảy liền nhảy, tôi khụy gối, nhảy lên, rơi xuống, lại khụy, nhảy lên, rơi xuống.

      Nhảy xong hai cái, hai quả cầu từ trước ngực tôi rơi xuống đất.

      Bà cười hì hì nhặt lên này hai quả dừa, : "Nhóc con, là hiểu chuyện, biết bà khát nước, cố ý mang dừa đến, hôm nào bà giới thiệu cho con hoa khôi ở vùng này cho con cưới về làm vợ."

      Đến đây, trong miệng tôi còn gì có thể cắn nát nữa rồi.

      Cảnh Lưu Phái vô cùng hiểu sở thích của tôi, mỗi ngày cũng nấu lượng thịt lớn cho tôi ăn, ngay cả đồ ăn vặt tất cả đều là mua thịt bò khô cùng chà bông còn có cá viên, đem hết khả năng thỏa mãn ham muốn đối với thịt của tôi.

      Ta no ấm rồi, vì vậy liền bắt đầu suy tư ham muốn kia.

      ra ta có thể trực tiếp xông tới đẩy ngã Cảnh Lưu Phái, cắn xé, nuốt vào trong bụng.

      Nhưng là vậy quá có cảm giác rồi.

      Ăn miếng thịt đầu tiên, phải nhai nhuyễn nuốt chậm, nhất định phải để mùi vị của nó thấm đầy lưỡi mỗi chỗ trong khe hở, khiến mỗi góc khoang miệng nhuộm đầy mùi thịt, để hàm răng cắn nát nó mỗi sớ thịt.

      Thịt chính là đàn ông.

      Đàn ông chính là thịt.

      Tôi quyết định muốn muốn thưởng thức từng miếng thịt người ông xã của tôi.

      ra cái kế hoạch này là từ lúc tôi nhét hai quả dừa vào ngực đến trước mặt bà lão chứng minh mình là con thứ thiệt lại chưa được toại nguyện ủ rủ về nhà mà nghĩ ra.

      Lúc ấy tôi vừa vào phòng, liền phát trong phòng rửa tay truyền ra thanh nước chảy.

      Quan trọng hơn là, áo choàng tắm của Cảnh Lưu Phái vẫn còn đặt ở ghế dựa bên ngoài cửa phòng tắm.

      Nhất thời trong đầu tôi lên cảnh đẹp trai tắm.

      Dòng nước trong suốt men theo da thịt trắng nỏn chảy xuống.

      Những sợi tóc đen nhánh bám vào trước trán, quanh tạo cảm giác quyến rủ.

      Gương mặt bị khí nóng bốc hơi phải hơi trong suốt hấp dẫn.

      Cánh môi mềm mại mang theo tình cảm mảnh liệt, làm cho đôi môi nhiễm thánh màu đỏ.

      Nước chảy, theo đường cong cần cổ tuyệt đẹp chảy xuống, tới xương quai xanh, chạy qua cơ ngực, cơ bụng, sau đó là rừng rậm phái nam tươi tốt, cuối cùng cuối cùng, chính là là cái trái thần thánh.

      Trái dưa chuột.

      Dưa chuột, khi nước chảy thấm vào, tươi mới ngon miệng, nhàng khoan khoái mê người.

      Vừa có thể chiên, vừa có thể hấp, còn có thể làm rau trộn, vô cùng vui vẻ vô cùng có mùi vị.

      Cảnh Lưu Phái nhìn tôi, đôi mắt u, tràn đầy tình dục, hơi thở phả ra, mang theo mùi thơm hoa bàn tay phật.

      "Bất Hoan, đến đây , dùng hàm răng bén nhọn của em, dùng đầu lưỡi linh hoạt của em mà thưởng thức ! "

      thể thừa nhận, cái ý nghĩ này giống trong tình cảnh làm cho máu tôi sôi trào, này như ngọn lữa của Tiểu Vũ Trụ muốn thiêu đốt mọi thứ, này máu phốc phốc phốc phốc trào ra, từ lỗ mũi phun ra khi nóng.

      Dục niêm cả người đều bị khơi dậy.

      Mẹ nó, con bà nó gấu nha.

      Ông xã, em tới đây! 

      Tôi đặt tay tay nắm cửa, dùng sức xoay cái, cửa lại vẫn nhúc nhích.

      Thế mà của bị khóa rồi.

      Chỉ là, càng khó khăn, Bất Hoan tôi đây liền càng thấy kích thích.

      Mái tóc quăn dài của tôi như vừa được hồi sinh, thẳng tắp dựng đứng lên đỉnh đầu.

      Đôi mắt của tôi giống như bị căng mạch máu, hồng đến dọa người.

      Từng kẻ răng trong miệng tôi đều lóa ra ánh sáng ham muốn.

      Động tác của tôi giống như là liên tục bị ấn "ctrl" nhanh chóng khóa như vậy.

      Tôi dùng cái kẹp mở khóa, tôi dùng kềm rút khóa ra, tôi dùng chùy đập khóa, nhưng cửa kia giống như là bà lão mắt mờ kia, đến chết đều mở.

      Lau mồ hôi trán với nước miếng ở khóe miệng, nhìn ánh mặt trời sáng rỡ ngoài cửa sổ, trong nháy mắt tôi hiểu ra việc, thế giới tốt đẹp như thế, sao tôi lại nóng nảy như thế này, như vậy tốt, tốt.

      Hít hơi khí trong lành, tôi học theo Lý Tiểu Long ngửa mặt lên trời hét lớn tiếng "A ye" , rồi lấy chân đá cái, thành công đạp cho cửa mở ra.

      Người bên trong đúng là tiến hành hoạt động tắm rửa.

      Nhưng bị tắm lại là con chó —— Cảnh Lưu Phái tắm cho con chó.

      chút cảnh xuân cũng có lộ ra.

      Cảnh Lưu Phái sửng sốt, con chó sửng sốt, cánh cửa ngược lại cũng sửng sốt, trong phòng tắm chỉ còn lại chiếc vòi hoa sen phun nước.

      lúc lâu sau, tôi mở miệng: "Em đói bụng."

      Sau đó, thản nhiên ra ngoài, kết thúc chuyện này.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 56 Điều thứ nhất của người vui



      Con chó này là do Cảnh Lưu Phái nhặt được đường lên núi, nhìn qua mới khoảng tháng tuổi, nhìn thấy nó núp ở trong bụi cỏ run lẩy bẩy, hình như là bị lạc khỏi chó mẹ.

      Ban đêm nhiệt độ núi rất thấp, nhưng nếu mặc kệ, rất có thể nó bị đông cứng mà chết.

      Cho nên, ông xã lương thiện nhà tôi mang nó về, là vào thời điểm có ở nhà để nó làm bạn với tôi.

      Tôi nhìn con chó được Cảnh Lưu Phái ôm trong ngực thoải mái hưởng thụ hơi ấm, khóe miệng tôi mỉm cười, mà ánh mắt lại lạnh như dao.

      Giả bộ điềm đạm đáng , sau đó làm cho người ta nảy sinh lòng thương tiếc với mình, vì thế sử dụng khổ nhục kế để mình trở thành nhi, là lợi hại.

      Chó ( rơi lệ ): bà chị suy nghĩ quá nhiều, tôi đây tìm được mẹ mà.

      "Đặt cho nó cái tên ." Cảnh Lưu Phái dịu dàng dùng khăn lông sạch lau bộ lông ướt của nó, tôi cắn răng nghiến lợi, ghen ghét dứt.

      Tôi vừa híp mắt vừa lòng nhìn cảnh nó hưởng thụ Cảnh Lưu Phái vuốt ve bộ lông vàng toàn thân của nó, phần dưới lỗ tai, miệng ngắn, đây là giống chó thông thường ở vùng nông thôn Trung Quốc có tên khoa học là Chó Đất cái tên vô cùng chuẩn xác với khí chất phi thường của nó, trong đầu tôi ra cái tên vô cùng hay.

      "Gọi nó là cái gì cũng được sao?" Tôi hỏi.

      "Dĩ nhiên, mang nó về để tặng cho em mà." Cảnh Lưu Phái .

      Giờ phút này, con chó kia ý thức được có cái gì đó đúng, lập tức dùng móng vuốt cào cáo cánh tay Cảnh Lưu Phái, như muốn nhắc nhở.

      Đáng tiếc kịp rồi, đôi mắt tôi sắc nhọn giống như đinh thoáng nhìn dưới ánh mặt trời tỏa ra tia sắc bén, tiếp: "Khó có được con có bộ lông toàn màu vàng, vậy quyết định kêu nó là. . . . . . Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) ."

      Cảnh Lưu Phái: ". . . . . ."

      Chó: ". . . . . ."

      Chu vi địa bàn nó có thể làm chủ, tên nó do tôi làm chủ, từ giờ phút này, chú chó nông thôn Trung Quốc này có tên là Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn).

      Hừ, giành đàn ông với tao, mày còn non lắm.

      Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn): ( rơi lệ ) bà chị, chị suy nghĩ nhiều quá.

      Tôi rất khó chịu về con Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) này.

      Có ba nguyên nhân.

      Thứ nhất, tôi thích Cảnh Lưu Phái đối với nó tốt hơn tôi, vẫn chưa từng giúp tôi tắm rửa nha, vậy mà tắm cho con chó kia, tại sao chứ?

      Thứ hai, nhìn thấy nó chỉ làm cho tôi nhớ đến con chó gay biến thái mà Lý Lý Cát mang về nhiều lần khi dễ tôi sau cùng bị ngón tay của tôi bạo hoa cúc cảm thấy được khoái cảm thích nên thoát khỏi giới tính cũ chuyển sang con chó tiểu thiếp mặc sườn xám mang giày cao gót.

      chừng bọn nó chính là cá mè lứa.

      Thứ ba, cũng chính là điểm quan trọng nhất, đó chính là. . . . . . Dưa chuột của nó cũng quá , quả chính là cọng hoa tỏi non, lấy tay nhàng sờ chút cái liền bị lệch , về sau con chó mẹ nào muốn làm quả phụ mới tới nó, quả thực làm mất mặt nhà chúng tôi.

      Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn): ( rơi lệ ) người ta tại vừa mới có tháng tuổi, có dưa chuột lớn mới chính là kỳ quái đó.

      Mặc dù tiểu tử này thuộc dạng tâm cơ thâm trầm, nhưng nó cũng tạm thời có làm ra hành động gì như con thiêu thân, nên cũng tạm bỏ qua cho nó.

      Cái quan trọng nhất chính là, tôi nên tiếp tục thực cái kế hoạch ham muốn kia của tôi như thế nào.

      Tôi quyết định, nhất định đầu tiên phải nhìn thấy dáng vẻ ông xã mình mặt quần áo, mới có thể tiếp tục ăn .

      Thế nhưng dễ dàng dễ dàng dễ dàng.

      Cảnh Lưu Phái có thói quen dậy sớm, rạng sáng năm giờ đúng liền rời giường, việc đầu tiên khi rời giường, chính là tắm.

      cách khác, tôi muốn nhìn lén tắm, cũng phải dậy sớm như thế.

      Nhưng tôi dùng năm cái đồng hồ báo thức cũng thắng được cái đồng hồ sinh học của tôi, tôi vẫn có thể ngủ như heo chết, cuối cùng vẫn là sau khi tắm xong Cảnh Lưu Phái bước ra từ trong phòng tắm tắt hết đồng hồ.

      Kết quả như thế làm cho tôi thấy rất buồn bực.

      Ngày thứ hai, khi chó Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) vẫy đuôi mừng chủ hướng về phía tôi muốn xương tôi đưa ra cầu bắt nó nhảy nhảy lên giường, để bóng lên đầu, né tránh mấy con dao phóng tới với độ khó cao nhất.

      Tôi thoa son bóng nước môi mở ra ba chữ: "Học tiếng mèo kêu."

      Lời vừa ra, Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) gào lên tiếng, ngã xuống đất, dậy nổi.

      Nếu buổi sáng dậy nổi, vậy tôi ngủ! 

      Rút kinh nghiệm từ những bài học trước, tôi uống ấm cà phê to, sau đó dùng cây tăm chống mí mắt, nhìn đồng hồ báo thức chậm rãi di chuyển từ 12 tới 5.

      Ánh mắt, chóp mũi, hàm răng và cả người tôi đều phát ra ánh sáng ham muốn, từ xa mà lắc lư mà chạy tới trước cửa phòng tắm, cửa chợt mở ra, bên trong lại bóng người.

      Tức giận tìm Cảnh Lưu Phái, lấy được câu trả lời chính là hôm nay là ngày tập thể dục, muốn tập chạy hai tiếng rồi mới về tắm.

      Nhưng vào hai tiếng sau khi trở về tôi ngủ say như chết ở bên ngoài của phòng tắm.

      Kết quả như thế lại làm cho tôi rất buồn bực.

      Ngày thứ hai, tôi liền đem Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) có việc gì dưới ánh mặt trời giang chân ra, liếm láp dưa chuột của nó mà quay lại, đem trình chiếu miễn phí hai bốn giờ cho tất cả chó nuôi trong nhà hay chó hoang ở vùng núi này xem.

      Từ sau ngày đó, Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) chỉ cần vừa ra khỏi cửa, đầu liền rũ thấp, căn bản có thể sanh ngang thấp đến song song với dưa chuột của nó.

      Nhìn lén tắm là có cơ hội rồi, tôi chỉ có thể đường vòng tìm đường tắt thôi.

      Lấy xúc xắc ra, tôi quyết định chơi trò cởi quần áo với Cảnh Lưu Phái, điểm của người này hơn, phải cởi món đồ.

      Lần này ta là quyết định nhất định phải thắng, cho nên động chân động tay ở viên xúc sắc.

      bên ảo tưởng cảnh Cảnh Lưu Phái cởi sạch hết đồ ngượng ngùng lấy tay che phía dưới, bên tôi lau nước miếng chảy viên xúc sắc.

      Nhưng là, sau mười lần đổ xúc sắc. . . . . .

      Toàn thân tôi chỉ còn đồ lót, thế mà Cảnh Lưu Phái ngay cả vớ cũng chưa cởi ra.

      Mắt thấy ván này lại thua, tôi nổi giận, đem xúc xắc ném , ngửa mặt lên trời cảm thán: "Tại sao lại như vậy? !"

      Cảnh Lưu Phái sờ sờ tóc an ủi tôi, nhàng bỏ xuống câu : "Quên cho em biết, sở trường trước kia của là cờ bạc."

      Sau đó đứng dậy vào phòng bếp luộc thịt cho tôi.

      Lửa dục đốt cháy lý trí của tôi, tôi chạy thẳng đến sau lưng Cảnh Lưu Phái, lấy tay muốn đẩy ngã , nổi điên lên, bất chấp tất cả, nôn nóng khó nén, kích động điên cuồng mà : "Em muốn cưỡng bức ! "

      Vào giờ phút này, tôi bỏ qua nguyên tắc, quyết định nuốt xuống khối thịt nguyên vẹn ngon lành này.

      Nhưng đợi tôi tháo ra cái nút áo thứ ba của Cảnh Lưu Phái, bà lão có ánh mắt tốt ở sát vách kia cầm hai cặp củ cải trắng tươi mới tới trước cửa, vừa đúng nhìn thấy tư thế mập mờ này của chúng tôi.

      Tôi vốn định biểu hiệu chút vẻ ngượng ngùng, nhưng cúi đầu mà xem xét tóc quăn dài xõa ra mặc áo lót hấp dẫn người cưỡi Cảnh Lưu Phái, lập tức cảm thấy được thách thức.

      Ta cũng tin lần này bà lão ngài còn có thể xem tôi như con trai nữa ! 

      Quả nhiên, trong mắt bà lóe ra loại sáng loáng nặng chưa thấy, này hai củ cải trắng rơi mặt đất, quay tròn đánh vòng.

      Sau đó, bà lão kích động mà nhìn tôi : "Bà sớm biết hai người có chuyện mờ ám, nhóc con, con quả nhiên quỷ thú công nha! "

      Tôi ói ba lít máu.

      ra là bà những là thặng nữ thâm niên, bà còn là hũ nữ thâm niên nữa.

      Cho rằng tôi là con trai coi như xong, lại còn cho rằng tôi là quỷ thú công! 

      Tôi đây mọc ra cái cúp D dễ dàng lắm sao! 

      Kết quả như thế làm cho tôi vô cùng buồn bực.

      Ngày thứ hai, tôi lấy con dao phản chiếu ánh sáng lanh lên mặt Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) : ", trộm cho tao miếng thịt về đây, nếu , tao liền đem mày hầm."

      Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) vừa nghe, lập tức chạy ra ngoài như có gắng tên lửa ở phía sau mông bỏ lại bộ lông vàng của mình.

      Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn): ( còn là lệ rơi đầy mặt) chạy như bay được ? Bà chị vẫn mài dao soèn soẹt đợi phía sau kìa !

      Nửa giờ sau, Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) gậm thịt trở lại.

      Dưới ánh mắt nó có ngấn nước mắt lấp lánh, miệng ngắn vụng về, mà trong miệng, là con chuột cống béo.

      Quả nhiên là thịt, còn là thịt béo.

      Tôi cảm thấy được Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) vẫn rất có tiền đồ, là vui mừng, vì vậy lần đầu tiên trong đời sờ sờ đầu của nó, hiền lành mà : "Ngoan, con chuột này thức ăn ba ngày nay của mày, từ từ ăn, cần cảm ơn tao."

      Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn): ( nước mắt rơi như mưa ) meo meo mẹ kiếp nó.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :