1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 46 Điều thứ nhất của người vui



      Sau khi tỉnh ngủ, còn dư lại chút tác dụng của rượu cồn ở trong người, lâng lâng, thoải mái, thừa dịp trạng thái tệ, cũng chào tạm biệt Cảnh Lưu Phái, lặng lẽ rời .

      Vị trí quán rượu cách nhà họ Hồng ở khoảng cách khá xa, nỡ phải dùng 250 trong túi của mình, liền đứng ở đầu đường ngã tư, chờ đợi chiếc xe hàng chuyên đưa đồ ăn rau quả thịt cho nhà họ Hồng chạy qua, trốn vào trong buồng xe sau lần nữa.

      Chờ xe đến nơi, mở cửa dỡ hàng xuống tôi tay trái xách theo thịt gà, tay phải khiêng thịt bò, đầu còn đội khối sườn lớn, có chút khí thế mà từ xe nhảy xuống, thiếu chút nữa đem người dỡ hàng dọa cho cơ tim mém bị tắc nghẽn.

      để ý ánh mắt kinh ngạc của các mì ăn liền, tôi phối hợp tự mình trở lại căn phòng của mình, đem các mớ thịt dự trữ nhét dưới gầm giường, lấy quần áo tắm rửa, liền vào phòng tắm tắm.

      Mùi rượu, mùi thịt tanh, hỗn hợp ở chung chỗ là hôi như cú.

      Tắm xong, chuẩn bị đứng lên cửa phòng tắm chợt bị người từ bên ngoài mở ra.

      Người tới chính là Hồng Thiếu Nhu.

      Mặc dù ánh mắt của quanh năm suốt tháng, bốn mùa như mặt đất híp lại, nhưng tôi dám khẳng định, nên nhìn, chút cũng sai qua.

      Ở nhà họ Lý chỉ có Lý Bồi Cổ cùng Lý Lý Cát đề phòng đối với tôi, trong ngày thường mỗi khi tắm, bọn họ luôn đem cửa phòng tắm khóa lại ba tầng ngoài ba tầng trong, chỉ sợ tôi đột nhiên tập kích.

      Đặc biệt là Lý Bồi Cổ, cửa phòng tắm lại có hệ thống dấu vân tay cùng phân biệt giọng .

      Trong ngày thường đều đem lực chú ý đặt ở việc mở khóa, bỏ quên lại cái vấn đề khóa này.

      để ý, toàn thân dưới của tôi đều bị thấy hết.

      Mất phần đậu hủ lớn, thua thiệt thua thiệt, thua thiệt thảm.

      Ở bên trong phòng có hới nóng bốc lên, tôi cảm thấy, người của Hồng Thiếu Nhu, lại thầm bị lữa thiêu đốt.

      Đó nhất định là ngọn lửa dục vọng trong truyền thuyết.

      Tôi nhắm mắt chút, đem con ngươi điều chỉnh thành ánh sáng nhu hòa, đôi tay ra sữa tắm giống nữ chính sử dụng động tác kinh điển trong phim quảng cáo: tay trái xoa rồi tay phải xoa, tay phải xoa rồi tay trái xoa, xoa vui sướng, xoa cực kỳ vui mừng.

      Cứ như vậy, ngọn lửa dục vọng của Hồng Thiếu Nhu rừng rực hơn rồi.

      Thừa lúc cơ hội tốt này, tay trái tôi nắm lấy cục xà phong, bay về hướng mặt của , tay phải nắm lên cây bàn chải chà bồn cầu hướng về phía thân dưới của .(Bonei: hai chỗ quan trọng đều bị nhắm vào hỏi thử nếu bị trúng còn gì là Hồng nữa đây, haizzz!)

      Chỉ là thằng nhãi này phản ứng khá nhanh, lúc này đóng cửa phòng lại, cục xà phòng cùng với bàn chải bồn cầu đều nằm cửa rồi.

      Tận hưởng bọt xà phòng, xoa ngực, thổi khô tóc, từ phòng tắm ra ngoài, nhìn cái thấy Hồng Thiếu Nhu vẫn ngồi ở giường tôi.

      Hai ta ánh mắt giao nhau, trận tiếng sét đánh nhau nổ vang, trong nháy mắt đạt thành ăn ý.

      "Ah, tới lúc nào?" Tôi hỏi.

      "Vừa đến tới mấy giây." đáp.

      Cứ như vậy, chuyện mới vừa rồi bị chúng tôi lựa chọn quên lãng.

      Tôi bị xem sạch bách, bị bàn chải bồn cầu đuổi đến chạy trốn, đều phải là chuyện có mặt mũi gì, quên tốt hơn.

      Xã giao làm xong, bắt đầu chuyện chính.

      "Nghe em trở về nhà họ Lý?" Hồng Thiếu Nhu hỏi.

      "Vâng" tôi hào phóng thừa nhận.

      Mới vừa tắm xong, cổ họng rất khô, tôi lấy nước ép hoa quả bàn uống.

      "Em quên lời của tôi rồi sao?" đoán chừng là Hồng Thiếu Nhu muốn ở vấn đề này làm chuyện xé to ra.

      "Phần lớn là bị quên mất." Tôi quả nhiên là đứa bé ngoan thành thực ấy.

      Hồng Thiếu Nhu cũng có bị chọc giận: "Tôi ngại nhắc nhở em, thực tế, tôi đây cả đời cũng ngừng nhắc nhở em —— em là phụ nữ của tôi."

      Tôi lời nào, tiếp tục uống nước trái cây, cơm của các loại quả tròn đầy đặn, rất gợi cảm , tôi thích.

      "Dĩ nhiên, tôi cũng có lỗi, dù sao. . . . . ." Giọng của chậm nửa nhịp, hơn nữa dính vào mùi thơm khinh mị: "Tôi còn chưa có được cơ thể của em."

      Tôi cảm thấy đúng, phải là bởi vì ý vị trong lời của , mà là. . . . . . Tay chân của tôi, từ từ bắt đầu vô lực rồi.

      cỗ ngọc hoa lệ chất hô hấp kèm theo lời của phun ra chút ướt át ở cổ tôi: "Mất dê mới lo sửa chuồng, tính ra thời gian cũng sai lắm."

      Hồng Thiếu Nhu xác nhận suy đoán của tôi: "Thuốc do tổ tiên truyền lại, từ xạ hương, hoa tím nhạt, cùng với hơn mười vị thảo dược chế thành, đặc biệt là dùng ở tại người chưa từng bộc phát hết thú tính ra bên ngoài như em, cũng phải thuốc mê, chỉ là để cho người em trở nên vô lực, lại có thể nhớ tinh tường mỗi chi tiết mất hồn cả đêm. Quan trọng hơn là. . . . . . Thuốc này gây ra dục hỏa đốt người."

      Tôi nhìn trời than khóc tiếng, mẹ nó, tổ tiên thằng nhãi này rốt cuộc là làm nghề nghiệp gì đó a.

      Đôi tay hoàn toàn vô lực, ly thủy tinh rơi xuống mặt đất, vỡ thành đóa hoa trong suốt .

      Cơ thể tôi mềm như nước, bị ôm nằm ngang ở giường, giống như là cái dụng cụ nhu thuận hề có sức sống.

      Giường rất mềm mại, chôn sâu làn da trắng như tuyết, ngọc làm xương cốt.

      Vạc áo của ao choàng tắm tản ra như đóa hoa, mà cành hoa, còn lại là cặp chân dài kia, mê người, trắng nõn, lóe lên sáng bóng nhu hòa.

      Mới vừa tắm rửa xong, trừ áo choàng tắm, bên trong cũng có mặc gì hết.

      Tay của đàn ông, bàn tay ngọc, men theo cành hoa hướng lên vuốt ve.

      Cánh hoa màu trắng tản ra từng mãnh, từ từ lộ ra chân , tảng tuyết lớn càng thêm xinh đẹp.

      Ngón tay của đàn ông, bắt đầu tiến công hướng nhị hoa.

      Nơi thần bí nhất, cực kỳ có tinh thần, chỗ vui chơi triệt để nhất.

      ở lúc đầu ngón tay muốn đụng chạm lấy bụng của tôi bình thản chợt bộc phát ra hồi sấm sét cuồn cuộn.

      Ừng ực ừng ực ừng ực ừng ực ừng ực ừng ực ừng ực ừng ực ừng ực ừng ực ừng ực ừng ực. . . . . .

      Dạ dày trong phát ra tín hiệu khó hiểu.

      Hồng Thiếu Nhu dừng lại, nhìn về phía sắc mặt chợt tái nhợt, cái trán tôi đây rỉ ra mồ hôi hột, do dự liên tục, khó khăn hỏi vấn đề mà cả đời cũng muốn hỏi: "Em giống như, muốn bị tiêu chảy rồi."

      "Trong thuốc của , có phải có chứa hạnh nhân hay ?" Tôi hơi thở mong mah hỏi.

      Nhìn cái cằm Hồng Thiếu Nhu gặt cái, tôi nhất thời bộc phát.

      Hạnh nhân vạn ác! dạ dày của tôi, vừa gặp phải nó ngay lập tức, kéo đến thê thảm nỡ nhìn.

      "Em tự mình , hay là tôi đỡ em đây?" Hồng Thiếu Nhu hỏi vấn đề quan trọng nhất.( Bonei: cái này gọi là ‘tự mình tạo nghiệt thể sống’)

      "Tốt nhất là, ôm tôi ." Tôi giọng tế nhị : "Bởi vì, cơ vòng của tôi, chịu nổi."(Bonei: cơ vòng còn gọi là cơ thắt giữ chức năng kiềm chế điều tiết lúc vệ sinh ý)

      Chuyện xảy ra kế tiếp, tôi muốn nhớ lại, bởi vì đối với tôi, cùng với đối với Hồng Thiếu Nhu, đều là bị kinh kinh hoàng.

      Tóm lại, tôi như nước sông cuồn cuộn Trường Giang chảy về hướng đông đem dập tắt toàn bộ thân ngọn lửa dục vọng của Hồng Thiếu Nhu .

      Chuyện này, chúng tôi ai cũng nhắc lại.
      Tôm Thỏngười qua đường thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 47 Điều thứ nhất của người vui



      Trải qua phen đả kích này, trong thời gian ngắn Hồng Thiếu Nhu cách nào coi tôi như người phụ nữ, tạm thời quan hệ của chúng tôi dừng lại ở mặt ngoài thân thể.

      Muốn tiến sâu vào, cần chút thời gian để trí nhớ phai nhạt dần.

      Thừa dịp khoản thời gian này, tôi đưa ra cầu muốn gặp dì Bích.

      Vốn tưởng rằng phải tốn phen miệng lưỡi, nào có thể đoán được cư nhiên Hồng Thiếu Nhu rất sảng khoái mà đồng ý với tôi.

      Nguyên nhân là: "Em muốn gặp dì Bích."

      Đúng vậy, dì chắc biết, tôi muốn tìm kiếm chút lời giải đáp.

      Lần gặp mặt này, là ở chiếc du thuyền hào hoa to lớn, cần phải , chủ nhân của chiếc du thuyền chính là Hồng Thiếu Nhu.

      Tôi cũng có quan trọng như vậy, vì lần này Hồng Thiếu Nhu phải gặp mặt cái cối xay thịt trong truyền thuyết kia, thuận tiện mang theo tôi .

      Cũng thế, trợ giúp cái tên mặt lạnh đó tiêu diệt Lý Phong, bây giờ là thời điểm được trả công rồi.

      Khi tay trái tôi xách theo thịt gà, tay phải khiêng thịt bò, đầu còn đội mấy cân sườn lên thuyền miệng của Hồng Thiếu Nhu mở ra cứng ngắn giống như thạch cao vậy.

      "Em làm gì đấy?"

      "Nếu như tên cối xay thịt đột nhiên nổi giận muốn xay thịt, có thể dùng những trong những thứ này, tranh thủ thời gian chạy trốn." Vì cái nhìn xa trông rộng của mình mà tôi cảm giác sâu sắc kiêu ngạo.

      " ta chỉ xay thịt em thôi." Hồng Thiếu Nhu từ từ .

      "Như vậy. . . . . ." Tôi có ý tốt quan sát Hồng Thiếu Nhu.

      Mắt Hồng Thiếu Nhu mặc dù nheo, nhưng vẫn lập tức liền nhìn ra mưu kế của tôi, lạnh nhạt : "Yên tâm, đến lúc đó, tôi nhất định dùng thi thể của em chắn ở trước người."

      Tôi khỏi thầm mắng tiếng cầm thú —— tự nhiên đoạt lời kịch của tôi.

      "Chỉ là, tôi để cho ta nhìn thấy em." lông mày tuấn của Hồng Thiếu Nhu nâng lên, cười như cười: "Tôi quyết định vĩnh viễn đem em cất giấu , tuyệt đặt ở phòng khách mặc cho người khác nhìn ngắm."

      Tôi tin tưởng những lời này của .

      Bởi vì những bức tranh cổ trân quý của đều là đặt ở trong phòng sách máy tính có lực lượng bảo vệ hùng hậu canh chừng, còn thêm hệ thống mật mã công nghệ cao.

      Tôi thầm mắng tiếng cầm thú lần nữa, thiệt thòi tôi còn cầm 10 cái G ổ cứng di động (portable hard disk) chuẩn bị sao chép bản chính.

      Du thuyền là của Hồng Thiếu Nhu, là chủ nhân, theo lễ phép, chúng tôi tới trước tiếng đồng hồ để đợi tên người băng, tên cối xay thịt, cùng với dì Bích.

      Hồng Thiếu Nhu dẫn tôi tham quan từng chỗ du thuyền, hồ bơi, đại sảnh, phòng khiêu vũ, khoang thuyền trưởng, gian phòng, còn có phòng bếp mà tôi thích nhất.

      Mà ở trong phòng bếp, liền nhìn thấy Cảnh Lưu Phái chuẩn bị trổ tài.

      Mặc dù thời gian cấp bách, nhưng chút cũng có bộ dáng tay chân luống cuống, động tác như nước chảy mây trôi, rất là nhàng bình thản, giống như mình cũng phải làm món ăn, mà là sáng tạo cái tác phẩm nghệ thuật.

      thân áo trắng, phong cách nhu hòa tràn ra cả phòng bếp, ấm áp đến ngay cả ánh mặt trời cũng bằng, làm cho lòng người ta kìm được mà an tâm.

      Tròng mắt trong suốt, cánh môi mỏng, ngay cả độ cong sống mũi cao thẳng cũng nhu hòa, hề có uy hiếp.

      Lòng của tôi, kìm được mà mềm mại ba phần.

      Nhưng mặt tuyệt đối thể biểu ra, tuyệt đối là nhìn chớp mắt —— dù sao tại danh nghĩa tôi là bà chủ của .

      Vì vậy, chỉ có thể cùng Cảnh Lưu Phái chuyện bằng thần giao cách cảm.

      Ngàn vạn phụ nữ của mấy ông giàu có, đơn nơi khuê phòng, đều cùng vụng trộm với đầu bếp ở trong nhà.

      Cái đề mục này, . . . . . . mà rất là kích thích, rất là mất hồn.

      ra là, giữa lúc lo suy tư để ý đến, tôi cùng Cảnh Lưu Phái trở thành Gian Phu Dâm Phụ rồi.

      "Per, hôm nay có nhân vật quan trọng đến đây, nhất định phải làm ra món ăn tốt nhất." Hồng Thiếu Nhu dặn dò.

      "Tôi biêt." Cảnh Lưu Phái mỉm cười gật đầu, kiêu ngạo tự ti, thái độ văn nhã, giống như cũng phải đầu bếp.

      Quả nhiên là gian phu.

      Chỉ là, Per, lại là tên tiếng của Cảnh Lưu Phái, tốt. . . . . . cái tên đường phố thối nát.

      Tôi tha thiết hi vọng đây chỉ là cái tên giả.

      "Per là đầu bếp của bữa tiêc lớn mà hai năm trước tôi gặp ở Pháp, tay nghề rất tốt, tốn số tiền lớn mới mời được cậu ta về làm đầu bếp gia đình. Những năm này, tôi mời khách quý đều là cậu ta ra tay, bữa cơm có thể làm cho người ăn tâm tình vui vẻ, tới việc buôn bán cũng thuận lợi nhiều hơn, đúng là trợ thủ hiếm có." Hồng Thiếu Nhu bắt đầu kể lại lai lịc của Cảnh Lưu Phái.

      Lúc này nếu tôi đáp lời có vẻ có chút mất tự nhiên, vì vậy tôi rảnh rang lên tiếng: "Ừ, đồ ăn của ta làm quả tệ."

      Lời này cũng có chỗ sơ hở, bởi vì Hồng Thiếu Nhu luôn luôn là để Cảnh Lưu Phái phụ trách việc ăn uống của tôi, cũng bại lộ chuyện ước hẹn nóc nhà của tôi với Cảnh Lưu Phái.

      Nhưng vui vẻ ở mặt Hồng Thiếu Nhu sâu hơn chút: "Món ăn tệ, như vậy em ăn thử sao?"

      " cũng đẹp trai." Tôi quyết định vừa nhìn tình thế vừa đường.

      Hồng Thiếu Nhu có hỏi nữa, nhưng vẫn là nhìn tôi cười, hàm nghĩa nụ cười càng ngày càng phức tạp, làm cho trong nội tâm tôi nhộn nhạo.

      Tôi thích loại cảm giác này, cho nên tôi quyết định cũng nhìn cười.

      Hơi hí mắt, nữa mở ra trong con ngươi tràn đầy quyến rũ, đôi mắt mèo ra sức ngừng, trong nháy mắt đầy tràn cả toàn thân, phong tình vạn chủng, khuynh đảo chúng sanh mà cười.

      Lần này, Hồng Thiếu Nhu thay đổi ý vị của cười, biến thành loại cười vui thích.

      Tôi vui vẻ, vớ vẫn, xuân tâm nhộn nhạo , hoa đào từng đóa nở ra , cùng đấu với chị đây, còn thiếu chút độ lửa nữa.

      Thắng lợi vui sướng lam cho tôi cười càng quyến rũ hơn, miệng liệt càng mở lớn hơn, trước cảnh này, Hồng Thiếu Nhu cũng cười vui thích hơn.

      Chúng ta bèn nhìn nhau cười, cười đến kiêng kỵ gì, cười đến muốn ngừng mà được, cười đến hát vang "we are the world" .

      Cười đến làm cho chân của mì ăn liền bên cạh bắt đầu run lên, cười đến chim hải âu bay đầu cũng bị rụng lông, cười đến khóe miệng co quắp rút gân Hồng Thiếu Nhu giọng : "Bất Hoan, quên cho em biết, từ khi mới bước lên thuyền, trong kẽ răng của em, bị dính hạt mè đen."

      Trong nháy mắt, mọi thứ vỡ vụn, chiến tranh thế giới, cả người tôi cứng ngắc.

      Ở trong lòng tôi lại tên tiếng chữi câu cằm thú nữa.

      Mẹ nó, gấu con bà nó, ra mới vừa rồi là cười cái việc này đó hả.

      Buồn bực trong toilet đem mè đen bữa dính vào trong kẽ răng lúc ăn sáng lấy ra ngoài, cũng còn tâm tình lại để ý tới tên Hồng Thiếu Nhu, liền mình đứng ở boong thuyền ngắm cảnh biển.

      mặt biển rất bình lặng, trời xanh biển biếc, đẹp cả lòng người.

      " người phụ nữ, ở căn nhà, mua miếng đất, ngắm cảnh đẹp, cùng nhau đến cuối cùng?" 《nghệ sĩ dương cầm biển》 trong năm 1900 phải trải qua những việc này mới chính là cuộc sống, tình nguyện theo bom cùng thuyền cùng nhau biến mất.

      là rất ràng chính mình muốn gì, nhưng tôi sao, tôi cần chính là cái gì?

      Thịt, trong đầu tôi xuất đầu tiên chình là thứ này.

      Tại sao phải thích thịt?

      Bởi vì, sau khi ăn thịt, loại cảm giác chắc bụng chân , tứ chi bắt đầu nóng lên, lạnh nữa, giống như là. . . . . . Lấy được rất nhiều rất nhiều thương.

      Hôm nay tôi mặc cái váy đuôi dài theo phong cách Bohemia, có hoa văn xinh đẹp, thắt lưng là sợi dây deo quanh eo màu trắng, tóc dài đến eo hơi xoăn, mang theo vị mặn của gió biển Phi Dương, rất giống Dị tộc bị lạc đường.

      Chung quanh có ánh mắt dán ở người tôi, mang theo chút thích thú kinh ngạc.

      Tôi để ý tới, tay trái nắm lan can, tay phải hơi cong, đưa vào sợi tóc, vuốt về sau chút.

      Đôi mắt hạ thấp, gương mặt, thiên ngôn vạn ngữ( Bonei: muôn ngàn lời muốn ), gương mặt khẽ nâng, giống như là hoa dưới ánh mặt trời, như đóa hoa nở to ra, nở vô cùng kiều diễm, nở vô cùng chói mắt.

      Về sau, có người , troi trong lúc đó, chính là làm cho người cả boong tàu kinh ngạc như vậy, hấp dẫn ánh mắt của mọi người du thuyền.

      Tôi biết, lúc ấy chỉ cảm thấy mặt hướng biển rộng, suy nghĩ phập phồng, trong lòng có vô số cảm xúc lao vụt qua.

      Vì vậy, giây kế tiếp

      Tôi kềm chế được, chân đạp lên lan can, giống như hàm răng bình thường thử Kim Cương, đôi tay nắm ôm chặc ngực cở D, cổ nỗi gân, học theo Jack, khí thế hào hùng hô lên câu: "I am the king of the world! "

      "哐 Bịch" , có mấy người ngã xuống đất.

      "Tũm Tũm" , có mấy người rơi xuống biển.

      Lỗi của tôi, khiến mọi người vỡ mộng rồi.

      Trừ lúc đó ra, tôi còn nghe Hồng Thiếu Nhu cười khẽ, quay đầu, muốn cùng đấu khẩu mấy câu, ngờ phát , bên cạnh Hồng Thiếu Nhu còn có hai người.

      là tên người băng thấy trong phòng sách, làm như khi tôi xoay đầu lại trong mắt của , có tâm tình nào đó nhanh chóng biến mất, lại biến thành lạnh lẽo.

      người khác, còn lại là. . . . . . là người lâu tôi chưa gặp, dì Bích vẫn quyến rũ như cũ.Chương 48 Điều thứ nhất của người vui



      Hồng Thiếu Nhu vẫn là rất có ánh mắt, mượn cớ mang cái tên mặt lạnh đó , để mình tôi và dì Bích ở lại boong thuyền.

      hôm nay mục đích tôi lên thuyền, chính là muốn hỏi ràng lý do dì Bích phản bội nhà họ Lý, mà bây giờ, ở nơi gió biển thổi lất phất này, ở trong tiếng kêu to của hải âu, tôi lại cái gì cũng hỏi ra lời.

      Là dì Bích mở miệng trước, dì nhìn tôi, chân mày khóe mắt giống như châu ngọc, lóe lên ánh sáng nhu hòa: "Bất Hoan, mấy ngày nay, Hồng Thiếu Nhu đối với con tốt ?"

      Nghe vậy, mắt hơi nhột ngứa chút, gồm cả nóng chút, có thể là mắt bị bệnh, tôi quay sang phía biển rộng, bắt đầu dụi mắt.

      "Cám ơn con giúp dì." Dì Bích đứng ở bên cạnh tôi.

      "Tại sao lại như vậy chứ?" Tôi rốt cuộc hỏi lên.

      Tại sao muốn phản bội, tại sao muốn tổn thương, tại sao muốn thay đổi tất cả thói quen sớm tạo thành với tôi.

      Tôi hạ mi mắt xuống nhìn thấy đôi tay trắng nỏn của dì được bảo dưỡng rất tốt, phía có chiếc nhẫn kim cương, lóe sáng chói mắt.

      Giống như là cực lực mà đem hấp dẫn lực chú ý của mọi người, có thể làm cho mọi thứ dưới kia tái nhợt chạy trốn.

      Phía sau tỏa sáng rực rỡ lóa mắt của mỗi viên kim cương, hình như đều là cuộc đời nhợt nhạt của người phụ nữ.

      Dì Bích kể cho tôi nghe chuyện xưa của dì.

      Cha mẹ ly dị từ , gia cảnh bần hàn, người nào quan tâm thương, dựa vào vẻ đẹp trời cho vào năm mười bốn tuổi bắt đầu ra ngoài làm hầu rượu, làm trò chơi cho cuộc sống.

      Ở năm 15 tuổi, gặp phải người đàn ông Italya, vừa gặp , giao phố hết cả thể xác lẫn tinh thần, nhiều đêm lãng mạn, cho đến khi mang thai.

      Tựa như đại đa số chuyện xưa như vậy, người đàn ông kia cái gì cũng , cứ biến mất như vậy.

      Dì Bích chịu hết bao nhiêu khó khăn đau khổ, sinh con, là bé trai, thông minh khỏe mạnh.

      Vì đứa bé, dì phải thoát khỏi tình đó, ngừng tìm kiếm công việc.

      người thiếu nữ trẻ tuổi học vấn, mình mang theo đứa bé, trong đó chịu bao nhiêu khó khăn có thể hiểu được.

      Dĩ nhiên cũng có công việc tôt kiếm tiền dễ dàng, nhưng công việc cung cấp các ánh mắt thèm thuồng của đàn ông cho dì biết, cần dùng thân thể để đổi.

      muốn để cho con của mình nhìn thấy những điều đó, cho nên cự tuyệt.

      Ở trong vài năm đó, dì làm rữa chén, làm bảo mẫu, thời điểm khó khăn nhất, thậm chí còn nhặt cả đồ bỏ , nhưng khó khăn hơn nữa, cũng đều qua.

      Nhưng là, ở lúc đứa bé bốn tuổi, bị cơn bệnh nặng, cần khoản tiền lớn để chữa bệnh.

      Dì Bích còn đường để , chỉ có thể trở nơi trước kia, mượn tiền đại ca Hoa.

      Lãi suất cao, ý nghĩa nhiều năm sau này của dì, đều phải bước ra bán rẻ nụ cười của mình giữa đời người.

      còn biện pháp khác, là thượng đế vứt bỏ bọn họ.

      Đứa bé hết bệnh, 4 tuổi trưởng thành sớm trong biển người, mỗi khi sáng sớm thấy mẹ vè nhà với gương mặt mệt mỏi.

      Rốt cuộc có ngày, dì tận mắt thấy người đàn ông cao lớn ở cách vách khi dễ con trai của mình, vừa đánh vừa chửi lời khó nghe.

      Kỹ - nữ, Gà, hạ - tiện, tiện - loại, Tiểu Tạp Chủng.

      Con trai còn , bị đánh đến ngã nhào đất, cặp mắt kia màu xanh dương xám, nhưng vẫn trước sau cứng rắn.

      Đêm đó, dì đưa ra quyết định.

      Dì muốn đưa con trai của mình .

      theo mình, phá hủy cả đời nó.

      Ngày kế, dì dẫn đến khu vui chơi, vui chơi sảng khoái cả ngày, con trai rất vui vẻ, ôm chặt món đồ chơi Tiểu Hùng mà dì mua cho ngủ thiếp .

      Sau đó, dì ôm , tới viện nhi ở ngoại ô, để ở tại bên trong viện nhi kia, quay đầu lại nhìn dù chỉ cái, bước nhanh rời .

      Bởi vì dì hiểu, nếu như quay đầu lại, dì bỏ được.

      Thường cách đoạn thời gian, dì nhờ người len lén nhìn , biết tin tức khỏe mạnh, vui vẻ lâu, lại phiền muộn lâu.

      Nhưng tới mấy cái tháng, người nhìn lại đưa về tin dữ —— con trai bởi vì bệnh cấp tính qua đời.

      Dì Bích nằm giường cả tháng, lúc có thể đứng dậy, dường như là trải qua mấy đời.

      Dì vẫn phải kiên cường, vẫn phải sống tiếp, chỉ là góc nào đó trong lòng chết .

      Dì quyết định muốn thường chỗ cao cấp, quyết định phải có tiền, trở nên mạnh mẽ hơn.

      Nếu như từ lâu có tiền, có địa vị, như vậy, con trai cũng rời mình.

      Dùng hết thủ đoạn, dì gặp Lý Phong, làm tình nhân của ba năm, rốt cuộc tiến vào nhà của .

      Sau đó, chính là nhận nuôi tôi.

      Dì Bích coi tôi như là thế thân của con trai dì.

      4 tuổi ra , 4 tuổi ta tới đây, quan trọng hơn là, lúc tôi và con chó lớn cắn nhau cặp mắt mở to kiên cường.

      Rất giống cặp mắt lúc con trai dì bị khi dễ.

      Đây mới là, nguyên nhân dì nhận nuôi tôi.

      Vốn cho là ngày vĩnh viễn trôi qua như vậy, nhưng ở năm trước, người tới tìm dì, cũng cho động trời.

      Con trai của dì, có chết.

      Thậm chí có để cho dì có thời gian hoài nghi, đồng thời lần lượt đưa tới trước mặt dì, là máu cùng tóc.

      Thuộc về con trai của dì.

      Dì Bích cầm những thứ đồ này làm giám định DNA, kết quả làm cho dì mừng như điên —— máu cùng tóc sở thể giả được đúng là con trai của mình.

      Dì muốn gặp , nhưng là người kia lại có điều kiện —— phản bội Lý Phong.

      Dì Bích đồng ý.

      Giữa dì và Lý Phong, cũng có tình cảm nhiều, mặc dù có thể vào nhà họ Lý, trừ thủ đoạn bên ngoài, cũng bởi vì dì cực kỳ giống người.

      Hơn nữa, dì chỉ có làm như vậy, mới có thể nhìn thấy con trai của mình.

      Cho nên, vào lúc đó dì Bích mới hỏi tôi cái vấn đề đó.

      "Như vậy, nếu như có ngày, dì cùng nó trở thành kẻ thù, con giúp người nào?"

      "Sợ nhất, đến lúc đó chính là ai con cũng giúp được."

      ra là, dì quyêt tâm.

      ra là, dì biết chuyện xảy ra như thế nào.

      Dì vụng trộm đem tất cả tài liệu bí mật trong nhà họ Lý tiết lộ cho cái người đó.

      Lần tập kích ám sát ở quán cà phê ngoài trời kia ra chỉ là màng kịch.

      Dì đem phương thức liên lạc của tôi và Lý Bồi Cổ tiết lộ ra ngoài, dì hạ độc ở trong rượu của Lý Phong, dì giết chết nhứng tâm phúc của Lý Phong các thuyền kia.

      Sau đó, dì được như ý muốn gặp được con trai của mình.

      Cũng chính là cái tên mặt lạnh đó.

      Thế mới biết hiểu, cái viện trưởng nhi viện đó là tên đại gian ác, bề ngoài trung thành với Thượng Đế, bên trong cũng là tín đồ của quỷ Satan.

      giết hại những nhi, rồi tuyên bố với bên ngoài là bị bẹnh chết, lén lút lại bán nội tạng của bọn , mỗi lần đều kiếm rất nhiều tiền.

      Mà vào lúc cái tên mặt lạnh gặp phải chuyện đó lại gặp được người cứu mạng.

      Người nọ cứu , nuôi dưỡng , dạy dỗ .

      Chỉ là, tên mặt lạnh đó vẫn coi dì như người dưng.

      chịu nhận dì.

      hận dì.

      "Dì có oán trách suy nghĩ của nó, dù sao, là dì đem nó vứt bỏ tại cái nới đáng sợ đó. Dì già rồi, còn lại bao nhiêu ngày, chỉ là muốn yên lặng nhìn nó sống qua ngày. Mặc kệ nó đối với dì như thế nào, nhưng là nó còn sống, cuộc đời của dì mới có hi vọng." Kêt thúc những lời này giống như dì dùng hết sức cả nữa đời người để nhớ lại.

      Ừ, về chuyện tình tên mặt lạnh con trai dì Bích chết, toi sớm đoán được .

      Chính là ngày ở trong phòng sách, nhìn thấy lần đầu tiên nhìn tháy tên mặt lạnh kia, tôi liền phát giác, ánh mắt của , giống với dì Bích.

      Chỉ là là màu xanh lạnh lẽo, là màu đen yên lặng.

      Nhưng là cái loại đó cảm giác quen thuộc, là sai được.

      Hơn nữa trước kia Lý Lý Cát từng trong lúc vô tình đề cập tới tôi, bọn họ hoài nghi trong bang có nội gian, bởi vì có chút tài liệu cơ mật bị tiết lộ.

      Tôi cố ý đem chuyện tình Hồng Môn Yến báo cho Lý Bồi Cổ, chủ yếu nhất, chính là vì thử dò xét thân phận của dì Bích.

      Trong thời gian ngắn ngủi Hồng Thiếu Nhu biết tôi tiết lộ bí mật tin tức như thế, chỉ có thể chứng minh nội gian là người ở trong nhà chính của nhà họ Lý.

      Dì Bích.

      Đúng là dì.

      Ở trong lúc chúng tôi chuyện, du thuyền được khởi động, phía dưới sóng biển bắt đầu lên xuống, màu xanh thâm thúy, giống như là nước mắt của biển.

      "Người kia, cái người hết sức nếu muốn giết Lý Phong, còn cứu con trai của dì, đến tột cùng là người nào?" Tôi hỏi.

      Mái tóc dài của dì Bích được búi lại ở sau ót bằng cây trâm, thân thanh lịch, lại che giấu được tất cả phong tình: "Con nhất định nghe qua Nghĩa An đường."

      Nghĩa An đường là hơn hai mươi năm trước là ông trùm giang hồ, đáng tiếc bởi vì tranh đấu nội bộ, Đường chủ bị giết, tan rã trong đêm.

      "Lý Phong, chính là lúc ấy con trai của Nhị đương gia ở Nghĩa An đường, hai cha con bọn họ muốn đoạt vị, liền bày độc kế giết chết Đường chủ Lỗ Nhân Giáp, hơn nữa còn đuổi tận giết tuyệt con cái của ông. Nhưng cuối cùng, bởi vì thực lực đủ, nắm giữ được đại cục, liền dẫn mang tài sản Nghĩa An đường đến làm con rễ của Thanh Nghĩa bang, mặc cho Nghĩa An đường tan rã." Đôi môi căng mộng của dì Bích, bình tĩnh kể lại chuyện sóng gió ngày xưa.

      Năm đó chém giết cùng máu tanh, tựa như có lẽ như xuất trước mắt tôi.

      "Mà người kia, người nhận nuôi con trai của dì, chính là đứa con trai duy nhất còn sống của Lỗ Nhân Giáp, Lỗ Gia Thành."

      Tên mặt lạnh, tên là Mara.

      Thù hận, cho tới bây giờ đều phải là con đường nhàng, mà là rất phức tạp.

      Hôm nay mày giết cha của tao, ngày mai tao lại giết cha của người nào đó.

      Trong đó những việc đó, ai có thể phân ra đúng cùng sai?

      Ở giữa đen và trắng, luôn là có màu xám tro.

      Chẳng lẽ Lý Bồi Cổ biết được việc này là có thể báo thù? thể nào.

      Ân Ân Oán Oán, đều vẫn kéo dài nữa.

      "Hai em nhà họ Lý, nhất định hận dì tận xương, hơn nữa, chắc đổ lỗi cho con?" trong đôi mắt được trang điểm của dì Bích dường như đều thấy tất cả.

      Đúng vậy, bọn họ cũng nhân tiện hận tôi tận xương.

      , có thể so với hận dì Bích họ càng hận hơn tôi.

      Bởi vì, tôi vốn là người bọn họ hề đề phòng, liền đâm vào sâu lưng bọn họ.

      "Bất Hoan, dì thực xin lỗi con." Dì Bích thành tâm xin lỗi.

      Tôi lắc đầu.

      Đây là là lựa chọn của tôi, liên quan đến bất cứ ai.

      "Nếu như con muốn ở chung chỗ với Hồng Thiếu Nhu, như vậy, vậy về ở cùng với dì ." Dì Bích đề nghị.

      "Dì Bích, con chưa có nghĩ đến cái vấn đề này."

      Đó cũng phải cự tuyệt, chỉ là lời , sau khi tình xảy ra, tôi chỉ nghĩ là nên hỏi dì Bích tất cả mọi việc, mà sau đó tột cùng như thế nào, tôi vẫn có chút ngờ được.

      "Như vậy, suy nghĩ cho tốt chút." Dì Bích nắm chặt chiéc áo lông dê làm bằng thủ công, : " thôi, vào ngồi chút."

      Phòng ăn to như vậy, chỉ có hai người Hồng Thiếu Nhu cùng tên mặt lạnh kia ngồi đối diện nhau.

      Hồng Thiếu Nhu vẫn híp mắt như cũ, khóe miệng cười như cười, mà tên người băng còn lại đưa ra cái mặt than đen thấy đấy.

      Hai người cũng chuyện, cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt nhau, hình thức chung đụng như vậy nhìn qua rất là quái dị.

      Chúng tôi vào, ngồi xuống ở bên cạnh họ, dì Bích thấy khí nặng nề, liền quay đầu hướng Hồng thiếu nhàng : "Hồng thiếu, Bất Hoan hiểu chuyện, trong khoảng thời gian này mang đến thêm phiền toái cho cậu rồi."

      "Làm sao có thể như vậy? Bất Hoan rất ngoan, người mà dì Bích dạy, tôi rất hài lòng." Hồng Thiếu Nhu cũng là người có kinh nghiệm sa tràng, đến việc láo so với cởi quần phong lưu còn tự nhiên hơn.

      "Vậy sao, vậy tốt, mới vừa rồi tôi có chuyện với Hồng Thiếu Nhu, nếu là làm Hồng thiếu phát bực, chỉ có thể để cho con bé trở lại ở với tôi." Dì Bích đối với Hồng Thiếu Nhu nửa đùa nửa cảnh cáo.

      ra ý tứ chính là minh xác cho Hồng Thiếu Nhu, tôi vẫn còn có dì Bích dung nạp tôi, nếu để cho tôi hài lòng, tôi hoàn toàn có thể thuận tay cầm vài món đồ cổ bỏ trốn.

      Hồng Thiếu Nhu vẫn còn chưa kịp giở ra thủ đoạn xã giao, liền nghe tên khối băng mặt than : "Tôi rất vui lòng mua căng nhà cho bà cùng kia, để cho hai người ở với nhau."

      Ý tứ rất ràng, muốn ở cùng dì Bích.

      Dì Bích hình như là chịu quen những lời lạnh nhạt như vậy, chỉ cười.

      Lúc này, người phục vụ bưng lên bốn ly cà phê, dì Bích bỏ hai khối đường vào ly ca phê, đưa cho tên mặt lạnh.

      Tên mặt lạnh bưng lên ly cà phê, lúc mọi người chúng tôi cho là uống ly cà phê bao hàm nồng đậm tình thương của mẹ tiếp tục biểu cái gương mặt máy móc cuae , mắt nhìn thẳng mà đem lay cà phê ném xuống đất.

      Cuối cùng, để ý chút nào nhìn người phục vụ : "Mang lên ly cà phê nữa."

      Dì Bích vẫn mỉm cười như cũ, có thể thấy được trong khoảng thời gian này chuyện như vậy xảy ra ít lần.

      Chỉ là, chiếc lắc ở cổ tay, hơi lay động.

      Kim cương lắp lánh, giống như là chứa đựng giọt lệ.

      Tôi hoàn toàn nổi giận.

      Giống như là đuổi con muỗi bình thường suốt ngày vo ve hoạt bát đáng sung quanh chúng ta, mà con muỗi hôm nay chính là dì Bích quyến rũ phong lưu sao?

      Lá gan của tên này cũng quá mập.

      Tôi lấy lý do toilet, tới phòng bếp, ngăn lại người phục vụ chuẩn bị bưng ly cà phê được tỉ mỉ chuẩn bị tốt ra, lấy tới nắp hủ tiêu sâu hít hai cái, lấy tinh thần lần nữa, niềm vui tràn trề hướng về phía ly cà phê đánh bốn năm nhảy mũi.

      Cuối cùng, vừa lau lỗ mũi, vừa làm như có việc gì nhìn người phục vụ hóa đá : "Mới vừa rồi những gì cậu nhìn thấy tất cả đều là ảo giác, mau bưng , đừng để người ta đợi lâu."

      Người phục vụ lảo đảo bưng cà phê rời phòng bếp.

      Tôi quay đầu lại gian phu phía bên kia chuẩn bị đồ ăn : "Vẫn theo quy định cũ, tôi muốn phần thịt của tôi là phần lớn nhất."

      xong chuẩn bị rời , Cảnh Lưu Phái lại kêu tôi lại: " lát nữa hẳn là dùng bữa cùng bọn họ phải ?"

      "Ừ, có tên cối xay thịt muốn tới, ba người đàn ông bọn họ cùng ăn với nhau, tôi cùng dì Bích ăn riêng ở phòng khách." Tôi .

      "Vậy tốt." Cảnh Lưu Phái giọng .

      "Cái gì?" Tôi hiểu.

      " có việc gì." mặt Cảnh Lưu Phái rải đầy tia sáng ánh mặt trời, nhìn tôi cười cái.

      Phải, lại xuân về hoa nở rồi.

      Vẫn là làm việc chính quan trọng hơn, tôi buôn tha niềm đam mê thịt, chạy về phòng ăn, đường, nhìn thấy người phục vụ bưng cà phê kia, vẻ mặt khổ như mớ rau cải thìa.

      Vì khích lệ tinh thần, tôi vỗ xuống cái mông của , giọng : "Làm rất tốt, chuyện này làm xong tốt, chị đây cậu."

      Vừa như thế, mặt của phục vụ càng thêm khổ giống như ăn phải hoàng liên(Bonei: vị thuốc đông y có vị rất đắng) vậy.

      Tôi buồn bực, phải nha tôi để ý mặt cậu lớn lên giống như mới rút miếng ở vỏ trái đất lên, như mấy cọng rau cải thìa nhổ ra bị sâu ăn thủng vài lổ, cậu còn dám ghét bỏ tôi đây?

      Nếu phải là bởi vì còn hữu dụng, muốn ném vào trong biển đưa cho cá heo ấy ấy – làm món đồ chơi.

      Trở lại bộ dáng vô ngồi trở lại bên cạnh Hồng Thiếu Nhu, nhìn này người phục vụ này nơm nớp lo sợ mà đem cà phê đặt ở trước mặt tên mặt lạnh, tay kia run, giống như là chứng Parkinson(1) tổng hợp.

      Tôi khinh bỉ, nhớ năm đó Kinh Kha giết Tần vương người ta bình tỉnh đến nỗi ngay cả rắm cũng có phóng cái nào.

      Chỉ là, Kinh Kha giết Tần vương, lại kịch bản đam mỹ tốt.

      Hai người này đều thuộc về công.

      Nhưng hai công gặp nhau, phải có chịu.

      Người ta hai người thương lượng xong rồi, đầu tiên là Kinh Kha gai ( công ) Tần vương, bản đồ dần dần triển khai ( y phục dần dần cởi xuống ), lộ ra chủy thủ (Tiểu Kinh kha nhà Kinh Kha), chuẩn bị gai ( công ), đáng tiếc chủy thủ ( Tiểu Kinh kha ) ngắn, dùng khó chịu, Tần vương người ta liên quan, đứng dậy liền chạy lượn quanh cây cột, Kinh Kha cùng tiểu Kinh Kha suốt ruột, nhanh chạy đuổi theo, đuổi đến khi lữa nóng của Tần vương bộc phát, dưới nhắc nhở của người khác, cũng rút kiếm ra ( tiểu Doanh Chính ), phản công Kinh Kha. Cuối cùng, dưới giúp đỡ của quần thần đứng nhìn náo nhiệt ở chung quanh hồi lâu, Tần vương quần lâm thiên hạ, vô địch chiến thắng, hoàn toàn chinh phục được Kinh Kha.

      Từ đó, Tần vương là công thây đổi, Kinh Kha là vạn thụ vô cương. . . . . .

      Bắt trở lại suy nghĩ tán loạn, tôi chăm chú vào chuyện tình ở trước mặt.

      Chỉ thấy tên mặt lạnh bưng cà phê lên, nhấp miếng, tuấn lông mày vừa nhíu, lạnh lùng : "Cà phê này có vị gì đó đúng."

      Lời còn chưa dứt, tên phục vụ xanh nữa mặt, nửa mặt trắng bệch, xem xét như vậy, càng giống như cọng cải thìa rồi, hốt hoảng khoát tay, lời có mạch lạc : " liên quan tới tôi, người nhãy mũi vào trong cà phê phải tôi! "

      Tôi ở phía bên này giống như con mèo mới vừa ăn vụng được mà cười khúc khích, mặt tên mặt lạnh bên kia là vẻ mặt co quắc lại mắt hai màu xanh dương xám giống như là mang theo dao phóng về phía tôi.

      có việc gì có việc gì, tôi tự an ủi mình, tôi cũng tin còn có thể tấn công tôi rồi.

      Vì vậy, tôi tiếp tục giống như là mèo bình thường thích trộm đồ cười khúc khích.

      "Rất thú vị nha." Hồng thiếu nhu đưa tay kéo tôi nắm ở trong ngực, vuốt tóc của tôi, giống như là đứa trẻ khoe mình mới vừa học thuộc lòng thơ cổ, híp mắt.

      Tôi an phận núp ở trong ngực Hồng Thiếu Nhu, mang mặt nụ cười hả hê.

      Tên mặt lạnh càng thêm băng lãnh.

      lúc ấy , người phục vụ báo lại —— tên cối xay thịt trong truyền thuyết kia tới.


      (1)Parkinson: (hay còn gọi là PD) là rối loạn thoái hoá của hệ thần kinh trung ương làm suy yếu khả năng vận động, lời , và các chức năng khác.
      Bệnh Parkinson thuộc nhóm các bệnh rối loạn vận động. Nó có đặc điểm cứng cơ, run, tư thế và dáng bất thường, chuyển động chậm chạp và trong trường hợp bệnh nặng người bệnh có thể mất số chức năng vận động vật lý. Các triệu chứng chính xuất tương ứng với giảm các kích thích ở vùng vỏ não thuộc phạm vi điều khiển của hạch nền. Thông thường điều này liên quan đến giảm hình thành và sản xuất dopamine trong tế bào thần kinh dopaminergic của não giữa (cụ thể là substantia nigra). Các triệu chứng phụ như có thể xuất rối loạn chức năng nhận thức cấp cao và các vấn đề về ngôn ngữ tinh tế. PD là bệnh mãn tính tự phát, hoặc trong trường hợp thứ cấp, nguyên nhân gây bệnh có thể là do độc tính của số loại thuốc, chấn thương đầu, hay các rối loạn y tế khác. Căn bệnh này được đặt theo tên tiếng dược sư James Parkinson, ông mô tả chi tiết của bệnh trong bài tiểu luận: "An Essay on the Shaking Palsy" (1817).
      Đông y gọi bệnh Parkinson là Ma mộc, Tứ chi nhuyễn nhược, Chấn chiến. Giai đoạn cuối cùng của bệnh được xếp vào loại Nuy chứng.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 49 Điều thứ nhất của người vui



      Lại hổ là đại boss cối xay thịt trong truyền thuyết, ra trận đều là ngưu bức bò rống, lại là ngồi máy bay trực thăng riêng bay đến biển, còn nhảy dù xuống du thuyền.

      Làm trò quá nhiều, cũng sợ máy bay trực thăng rơi xuống biển làm cho chết đuối sao!

      Thấy đại nhân vật đến, Hồng thiếu nhu liền ý bảo mì ăn liền mang tôi và dì Bích vào trong phòng khách nghỉ ngơi.

      Vậy mà tên mặt lạnh nhìn thấy được tâm địa gian sảo của Hồng Thiếu Nhu: "Thế nào, sợ người khác cũng coi trọng ta sao?"

      Hồng thiếu nhu sờ sờ tóc của tôi, : "Quái lạ nhự vậy, nên chỉ phù hợp khẩu vị của tôi thôi."

      Phải, tôi từ món đồ cổ trực tiếp xuống đến cấp bậc đậu tằm quái lạ.

      "Như vậy đừng ngay thẳng như thế, phải mỗi người đều giống như cậu có mở mắt bao giờ." Tên mặt lạnh lạnh lùng ra, tròng mắt màu xanh dương xám của hình như có thể ra tầng sương hàng lông mi đông cứng kia.

      Tôi là gió chiều nào theo chiều đó, nghiêng ngả, có lập trường gì cố định, vừa nghe tên mặt lạnh chế nhạo Hồng Thiếu Nhu, liền rất cho mặt mũi mà nụ cười rồi.

      Nhưng cười cười, lại chợt ý thức được tiếng người trong hàm nghĩa tên khối băng .

      Tình cảm là châm chọc ánh mắt Hồng Thiếu Nhu khó coi nên mới coi trọng tôi!

      Sau khi tôi bắt đầu hối hận mới vừa rồi cho thêm nhiều đồ lạ trong cà phê của .

      Ngay tại trong lúc như vậy, tên cối xay thịt này liền mang theo nhóm người vào phòng ăn.

      Khí thế là rất mạnh mẽ, chỉ thấy tên cối xay thịt mặc bên trong là tây trang màu đen, người khoác áo gió màu đen, mặt mang kính râm màu đen, phía sau xếp hàng dãy người áo đen, đều là là loại mì ăn liền.

      Nhiều mì ăn liền như vậy, hiển nhiên là thao tác của bác sĩ phẫu thuật Hàn Quốc sản xuất dây chuyền ra đây.

      Dò xét cẩn thận tên cối xay thịt lúc, rất cao, rất đàn ông, ngũ quan cũng đàng hoàng, cũng có khí thế.

      Nhưng là, cuối cùng tôi cảm thấy có chút đúng, cùng với tên cối xay thịt kém quá xa trong suy nghĩ tưởng tượng của tôi.

      đơn giản chút, chính là dài giả bộ mặt đánh đấm, phải là mặt của vai nam chính, ngay cả nam thứ cũng chưa được xếp vào.

      Khóe mắt liếc về hướng tên mặt lạnh, chợt thấy trong con ngươi của cặp mắt màu xanh dương xám kia chớp động ba cái, nhưng rất nhanh chóng, lại khôi phục thái độ bình thường.

      Ừ, có biến.

      Hai bên hàn huyên chút, bắt đầu thảo luận chuyện liên quan đến nội dung mình, thí dụ như cảnh đẹp California ở Mỹ, thí dụ như quần đảo Hawai, thí dụ như xì gà Cuba.

      Nghe tới sắp buồn ngủ, Cảnh Lưu Phái gian phu nhà ta đẩy xe thức ăn lên tới.

      Nhìn thấy ta, cái kia song luôn luôn bình tĩnh nhu hòa trong con ngươi cũng xuất tia ba động.

      "Hà tiểu thư cùng phu nhân dùng bữa ở chỗ này sao?" hỏi.

      Dù sao bị nhìn thấy, Hồng Thiếu Nhu cũng là có cần thiết lại đem tôi dấu , vừa gật đầu : "Ừ, dọn phần ăn của hai người họ ở đây ."

      mặt Cảnh Lưu Phái thoáng qua tia cảm xúc tra ra được, nhưng vẫn là làm theo.

      vất vả đợi các muốn khai vị cùng súp dọn lên, rốt cuộc chờ đến thịt của tôi.

      Nhìn phân lượng thịt bò beefsteak cực lớn này, vẻ mặt tôi nghiêm túc.

      Nhìn ra được, hiệu quả ba động hai người Cảnh Lưu Phái cùng tên mặt lạnh kia so hai cací bánh bao cở D trước ngực tôi rung động còn mạnh hơn.

      Tôi hiểu, hôm nay nhất định phải ngày yên tỉnh.

      Máu tanh, chém giết, mưu, quỷ kế, từ từ bắt đầu mở màn.

      tại việc tôi phải làm, chính là làm chuẩn bị sớm chút.

      Cho nên tôi lặng lẽ giơ dao nĩa lên, sau đó. . . . . . Lấy tốc độ gió cuốn may tan, lấy tư thế con sói bổ nhào vào con đê ăn phần thịt bò beefsteak trước mặt mình.

      Ta nhất định sử lý hết phần thịt bò trước khi bọn họ ra tay.

      Ngay tại lúc tôi nghẹn ngào nước mắt, đỏ mặt tía tai tiếng súng mấy hài hòa vang lên.

      Con bà nó gấu chứ, quả thực là quá giày vò rồi, tôi vội vàng buông dao nĩa ra, bắt đầu lấy tay nắm lấy thịt bò beefsteak nhét vào trong miệng.

      Mọi người bởi vì lo chú ý tiếng vang ở khác thường bên ngoài, nên đối với trò hề của tôi chỉ đưa tới ánh mắt khinh bỉ.

      Tiếp đó, mì ăn liền thở hồng hộc chạy vào, nhanh chóng báo cáo: "Hồng thiếu, xong, có người tấn công tới rồi ! "

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 50 Điều thứ nhất của người vui



      "Người ở bên trong nghe , mọi người bị bao vây, chúng tôi là cảnh sát, nhanh chóng bỏ vũ khí xuống đầu hàng! "

      Vừa nghe giọng kêu gọi đầu hàng quen thuộcnhư vậy cũng biết là chú cảnh sát.

      Nhưng thẳng thắn được khoan hồng, ngồi tù mục gông, kháng cự bị nghiêm trị, về nhà ăn tết.

      Mọi người ngồi bàn, tôi của những người này làm ra có thể phải bị xử ngồi tù vài thế kỷ, ngu mới đầu hàng đấy.

      "Phát tin tức kêu chi viện đến đây ." Hồng Thiếu Nhu ra lệnh cho cấp dưới, sau đó đưa mắt nhìn tên mặt lạnh, cười híp mắt hỏi: " cũng có chuẩn bị đúng ."

      "Có là có, nhưng tôi cho là mọi người vẫn bảo vệ mình tương đối khá." Tên mặt lạnh thành mặt than trở thành loại dấu hiệu, loại tinh thần, thời đại ảnh thu .

      "Chúng ta là người cái thuyền, nếu như tôi bị bắt, làm sao nhẫn tâm bỏ qua mọi người đấy." Hồng Thiếu Nhu cười đến qua loa, nội dung cũng rất phong phú.

      "Yên tâm, tôi tuyệt đối để cho cậu còn sống mà bị cảnh sát bắt được." Tên mặt lạnh cũng phải là người hiền lành gì.

      Tôi hận hai người đàn ông này, đến lúc nào rồi, còn có tâm tình cải nhau, có rãnh rỗi, giúp tôi đem phần thịt bò còn dư lại cắt ra cho tốt .

      lúc ấy , chợt vang lên tiếng bom nổ.

      Tôi khỏi "Mẹ nó" tiếng, cái tên kia đáng bị đâm ngàn dao tư nhiên chơi pháo ở thuyền, thuyền chìm làm thế nào?

      Thịt bò dính nước biển rất khó ăn! 

      "Xem ra hôm nay vận số tốt lắm, tôi cũng nên trước bước thôi." Tên Cối xay thịt đứng lên, cho gọi thủ hạ, chuẩn bị .

      Nhưng được rồi, bởi vì gian phu của tôi giúp chúng ta mang thức ăn lên từ phía sau xe thức ăn lấy ra khẩu súng, chỉ vào tên cối xay thịt : "Mời ngồi xuống, các người bị bộ rồi."

      ra là, Cảnh Lưu Phái là . . . . . Cảnh sát.

      Sau khi thoáng kinh ngạc, tôi lại dâng lên vui mừng.

      Xem ra, tên Per kia quả nhiên là dùng tên giả mà, uổng công mong đợi tôi đối với Cảnh Lưu Phái.

      " ra là cậu là cảnh sát, là lợi hại, ở bên cạnh tôi hai năm, thế nhưng lộ ra chút dấu vết nào." Đến lúc lữa sắp cháy xém lông mày, Hồng Thiếu Nhu vẫn còn cười.

      Suy luận như vậy, đối với lông mày của mình cũng có tình cảm gì, ít nhất tình cảm sâu có đối với lông ở phía dưới của mình.

      "Đắc tội, Hồng thiếu." Cảnh Lưu Phái giọng .

      căn bản, Cảnh Lưu Phái chính là người thân rải đầy tia nắng mặt trời, tưởng tượng, người như vậy cũng thích hợp cầm súng, nhưng là chân chính đến lúc này thấy mặt tràn đầy chính nghĩa, càng nhiều mùi vị của đàn ông.

      "Tôi muốn hỏi chút, trước khi bắt tôi, các người lấy được chứng cớ chưa?" Hồng Thiếu Nhu vội hoảng hốt hỏi.

      " Thời gian hai năm, đủ cho tôi thu thập được rồi." Ánh mặt trời đem bóng của ô cửa sổ phản chiếu mặt Cảnh Lưu Phái, làm cho cả người thêm phần lắng đọng.

      "Nhưng là tài liệu số liệu quan trọng nhất, vẫn là còn chưa tới tay mà." Cho dù có súng chỉa ở đầu, Hồng Thiếu Nhu vẫn là là người như chưa có gì xảy ra.

      Nghe vậy, ở giữa trán Cảnh Lưu Phái hơi nhăn lại, xem ra là bị trúng rồi.

      " là chỉ phần hợp đồng IGL ký tên kia sao?" Tôi hỏi.

      Nghe vậy, Hồng Thiếu Nhu cùng Cảnh Lưu Phái cũng cùng lúc nhìn về phía tôi, vẻ mặt đồng nhất.

      "Tôi có." Tôi .

      "Làm sao lại như vậy?" khóe miệng Hồng Thiếu Nhu đây vốn là có phương hướng đến gần trục y bắt đầu lại có phương hướng đến gần trục x.

      ra cũng coi là ngoài ý muốn lấy được.

      Lần trước khi phòng sách của an bày khí hậu ****, ta chỉ có nghe lén đến chút tin tức nội bộ, còn nghe lén đến trong máy vi tính có những bức trinh cổ quý giá, lập tức tâm ngứa ngáy, nửa đêm ở nóc nhà sau khi cơm nước xong, thuận tiện từ dưới nóc nhà đến phòng sách, sử dụng công cụ mở lớp thủy tinh ra, cầm ổ cứng di động (portable hard disk) tới.

      "Muốn mở tài liệu ra phải có mật mã." khóe miệng Hồng Thiếu Nhu tiếp tục tiến gần về phía trục x.

      "Cái mật mã đó chỉ có 12 đơn vị, tôi thông minh đối phó với cái này rất tốt. Chỉ là tranh của muốn mở ra lại có mật mã đến 24 đơn vị, ta thông minh có chọn việc khó, liền chỉ lấy cái phần tài liệu đó xuống mà thôi." Tôi chỉ chỉ dây chuyền cổ : "Ừ, lưu ở trong này."

      Lại ban đầu rời nhà họ Lý mang theo ít đồ công nghệ cao, dây chuyền này chính là cái ổ cứng di động (portable hard disk)mà tôi nhiều lần nhắc đến.

      Sau khi xong, tiếp tục cúi đầu ăn thịt bò beefsteak, vừa ăn vừa nghe tiếng hút khí lạnh của Hồng Thiếu Nhu cùng Cảnh Lưu Phái.

      Cuối cùng ăn xong miếng thịt bò vẫn còn miếng lớn cỡ bàn tay chợt vang tiếng "Ầm" lớn, nóc nhà phòng ăn chúng tôi bị tạc bắn ra nổ tung cái hố.

      Chiếc máy bay trực thăng ở phía giống như là bác nông dân gieo mầm mà xã trận mưa đạn xuống.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 51 Điều thứ nhất của người vui



      Tất cả việc xảy ra trong chớp nhoáng, làm cho người ta kịp chuẩn bị bất cứ cái gì.

      Tôi dựa vào bản năng, tay trái nắm được dì Bích, tay phải cầm lên miếng thịt to bằng tay còn dư lại, bước bước dài chạy đến núp sau cây cột.

      Đạn giống như là cần tốn tiền để mua, từ nóc phòng ăn liên tục xả về phía chúng tôi.

      Tôi la lên tiếng, nả đạn tính là cái bản lãnh gì, có gan mấy người cứ ném tiền với vàng xuống đây, chị đây đứng yên cho tụi bây đánh.

      Chung quanh náo loạn cực kỳ, gỗ vụn bay tán loạn, bụi bậm khắp nơi, liên tục vang lên kêu thảm thiết.

      Cái tình trạng này, thua gì Địa Ngục.

      Mấy phút sau, tiếng súng dừng lại, đợi tro bụi thoáng tan chút, tôi phát , Cảnh Lưu Phái, Hồng Thiếu Nhu cùng với tên mặt lạnh chia ra núp sau các cây sột khác nhau.

      Nhưng trong phòng ăn, tên khối say thịt chưa nới được mấy câu nằm ớ đó rồi.

      hy sinh.

      Tôi mặc niệm, người em, phải nên đem cái bộ mặt như chai xì dầu kia, nhìn, dấu thôi.

      "Người này là giả mạo." Hồng Thiếu Nhu cách cây cột với tên mặt lạnh: "Cái tên đó chỉ tay chân căn bản bọn chúng quan tâm đến sống chết của tên đó."

      " sai, ta cũng phải là Hà Truân chân chính." Đến giờ phút này tên mặt lạnh mới ra .

      "Tại sao phái ta tới?"

      "Có thể là sáng sớm nay biết được tin cảnh sát phục kích, cho nên Hà Truân quyết định xuất ."

      "Cái tên này cũng chẳng tốt lành gì, nếu sớm biết, cũng báo cho chúng ta biết tiếng."

      "Cũng tốt lành gì, vì tiền, cũng giống như vậy cũng muốn hợp tác với ."

      "Chỉ là Hà tiên sinh cũng là Thần Thông Quảng Đại, nghe , chỉ có số it người có thể gặp qua, ngay cả cảnh sát cũng biết trông như thế nào, đúng , Per."

      Nghe vậy, trong miệng tôi ngậm thịt bò beefsteak, quay đầu quát tên Hồng Thiếu Nhu đứng cách tôi hai cây cột: "Per chỉ là tên giả củaanh ta! "

      trán ba người đàn ông đồng thời suất vạch đen.

      có biện pháp, tôi đối với cái tên đó cực kỳ có ý kiến.

      Đoán chừng ngưng bắn đạn trong khoản thời gian ngắn mới vừa rồi là để nạp đạn, tôi mới vừa dứt lời bao lâu, máy bay trực thăng đỉnh đầu lại tiếp tục xả đạn.

      Sợ miếng thịt cuối cùng này dính phải bụi bậm, ta vội vàng lôi kéo dì Bích khom lưng chạy ra khỏi phòng ăn.

      Tình huống bên ngoài cũng lạc quan lắm, mấy mì ăn liền đọ sức với mầy chú cảnh sát, đạn bay loạn khắp nơi.

      Tôi che chở cho dì Bích, cùng nhau trốn được trong phòng điều khiển, miễng cưởng có thể an tĩnh chút, ai ngờ hai người đàn ông trực tiếp xông vào, cầm súng, hung thần ác sát mà : " được nhúc nhích, theo chúng tôi!"

      Nước mắt tôi rơi đầy mặt.

      Tôi cũng dễ dàng gì, ngậm miếng thịt bò beefsteak lớn bằng bàn tay, từ trong mưa bom bão đạn chạy vội ra đây, vất vả mới tìm được nơi yên tỉnh để giải quyết hết miếng thịt bò, nhưng hai người này lại đuổi theo phía sau mông tôi.

      chịu nổi, tôi nhìn dì Bích, sử dụng ánh mắt trao đổi tiếng động với dì.

      Tôi cũng biết có thể làm như thế nào, cái áo choang lông dê thủ công tinh khiết cứ như vậy rơi đất, người của dì, mặc cái áo lông bó sát thấp ngực, đem toàn bộ đường công của cơ thể lộ ra ngoài, cái loại phong tình đó, cần thêm động tác, cũng đầy đủ.

      "Ngại quá, làm phiền đội tôi nhặt lên, dĩ nhiên chúng tôi với các ." Dì Bích xong cũng từ từ cuối thắp người xuống.

      Tư thế kia giống như là gốc cây cây liễu lã lướt lượn lờ, khẽ cong eo, bộ ngực rất tròn giống như là kịp chờ đợi muốn vùng tránh thoát ra khỏi trói buộc, uy lực nhất thời tăng gấp mấy lần.

      Tôi nhìn thấy, nước miếng hai người kia chảy ra đủ đầy bồn tắm.

      Thừa dịp vào lúc này, tôi hơi hiếp mắt lại, dồn khí về đan diền, rồi hoạt động hai tay. . . . . . Ra sức mà đem thịt bò nhét vào trong miệng.

      Lại nếu là ăn hết miếng thịt này, tôi là chết nhắm mắt.

      Bằng tốc độ nhanh nhất ăn xong miếng thịt bò, mặc dù nghẹn đến mặt hồng tai đỏ, nhưng tôi hạnh phúc.

      Mà dì Bích vẫn còn tiếp tục phát công, sau khi nhặt lên áo choàng, từ từ đứng dậy, mặc cho cái tua áo choàng này từ từ lướt qua bắp chân mảnh khảnh thẳng tắp, lướt qua bắp đùi khít khao hấp dẫn, lướt qua hai bầu ngực đầy đặn. . . . . .

      Cũng nhịn được nữa, mũi của hai tên này cũng bắt đầu truyền ra tiếng “phụt phụt” phun ra, vẩy vào thủy tinh, ghép thành chữ “ h o t”.

      Tôi đối với dì Bích nể phục sát đất, quả dì so mới vừa rồi này đạn từ mấy bay trực thăng xả xuống còn lợi hại hơn.

      Thừa dịp hai tên này sắp chết mê chết mệt, tôi bước thông thả qua, dùng cục gạch vàng khảm kim cương đập bể đầu bọn họ.

      Quả thực là dễ dàng, so chơi Tiên Kiếm bốn mùa dùng làm công cụ lừa đảo điều chỉnh cấp bặc cao thấp lại thạch chìm suối động đánh tiểu bên trong còn dễ dàng hơn.

      "Bọn họ là người của bang Thanh Nghĩa." Dì Bích xác định.

      Trong nội tâm của tôi xao động, bang Thanh Nghĩa cũng tới?

      Bọn họ, nhất định là vì báo thù cho Lý Phong, như vậy, dì Bích gặp nguy hiểm.

      Lại dám tiếp tục chậm trễ, tôi gỡ súng của bọn họ ra, đeo ở hông, mang theo dì Bích ra ngoài, ra cửa quẹo phải, ba bước, ở khúc quanh, tôi ngừng lại.

      Tôi thể ngừng.

      Bởi vì có họng sùng đen ngòm chỉa vào trán của tôi.

      Phía sau họng súng, là đôi mắt.

      Tôi đem 14 năm cái ánh mắt đó.

      Ánh mắt của Lý Bồi Cổ.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :