1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thị tẩm? Chém! - Lam Ngã Thảo (47c

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phiên ngoại: Yến Bình (thượng)

      Khi còn , có chuyện vẫn làm ta hết sức sợ hãi, đó chính là hàng năm tham gia yến hội trong cung, con trai độc nhất của An bá bá luôn bá đạo muốn dẫn ta chơi.

      từ bướng bỉnh, ta từ thể yếu, luôn ở trong nhà tĩnh dưỡng, bị mạnh lôi kéo leo cây gãy cỏ, ở ngự hoa viên chạy mấy vòng lớn, cao hứng, ta mệt mỏi chết thảm, trở về luôn luôn nghỉ ngơi chừng mấy ngày, khổ thể tả.

      Nhiều năm về sau, khi nàng và ta càng lúc càng xa, có thể tiếp tục ngày đó, ta mới phát , chuyện này so khi còn bé càng làm ta sợ hãi tuyệt vọng hơn.

      Thời điểm Khinh Quân điện hạ tuổi được phong làm tiểu thái tử, bốn tuổi vỡ lòng, bệ hạ phong ta là Thái Phó thái tử, khi nện bước ngắn ngủn bắp chân có da có thịt đứng trước mặt ta, ta từ trong đôi mắt đen bóng giống như bồ đào của thấy được bóng dáng của nàng, nhất thời đau lòng như cắt, kềm chế được.

      đôi mắt phượng của Bệ hạ uy nghi sẵn có, vậy mà nàng lại là đôi mặt đen xoay tròn trời sanh mang cười, từ rất nhiều chủ ý, như nước đàm trong suốt, mang theo chân vô tội biết thế đời hiểm ác, khi hướng về phía ta cười lên có chút nào đề phòng , tựa hồ tổng có thể soi sáng trong nội tâm người khác.

      Có lẽ, chính là vui sướng hoặc là đưa đám che dấu chút nào như vậy, mới có thể làm cho bệ hạ ở lần đầu sứ Đại Trần, có thể nhìn chằm chằm nàng bất giác nụ cười đầy mặt ?

      Khi đó, số mạng dùng phương hướng chính đáng thể nghịch chuyển bước về phía trước, ta ở trong ánh mắt nóng bỏng truy đuổi của nàng hằng ngày hận được chạy trối chết, lực chống cự miễn cưỡng tụ tập lại luôn là yếu kém đến ngay cả mình cũng cảm thấy chịu nổi kích.

      Nhưng nàng hoặc giả chưa bao giờ cảm thấy, chỉ ngây ngốc ngày qua ngày đuổi theo ở sau thân thể của ta chặc, ta hoảng sợ chạy trốn, còn kịp xoay người tỉ mỉ suy nghĩ người đuổi theo sau thân của ta.

      Trong cung có người vụng trộm châm biếm nàng đồng tính, khi gặp ta lại ở trong cung, vụng trộm biết gặp qua bao nhiêu khó chịu chỉ chỉ chõ chõ, gặp lại nụ cười vô tội ngây thơ của nàng, liền hận thể cước đạp nàng xuống hồ.

      —— ta cũng đạp nàng xuống hồ, xoay người .

      Loại chuyện như vậy cũng phải là lần, ta thói quen càng thêm ác ngữ đối với nàng.

      Sau khi thái tử điện hạ Đại Tề , phụ thân gọi ta vào thư phòng, tâm tình phen công lao nghiệp của nam nhi, rồi ưu tâm lo lắng về thái tử điện hạ ngu ngốc, cuối cùng rốt cục vạch trần bài —— xem thái tử Đại Tề có khả năng thịnh thế minh quân, vụng trộm đầu phục thái tử Đại Tề, cũng ở tương lai lúc hai nước tranh nhau, giúp Đại Tề tay.

      Ta ngơ ngác nhìn cha của mình, thái dương có tóc bạc lẻ tẻ, nhưng mặt mũi vẫn mang theo lệ khí nửa đời chinh chiến sa trường, chỉ điểm giang sơn, lời văn hùng dũng, chí lớn thay đổi.

      Quan lại Đại Trần đối chọi gay gắt, gần hai năm long thể bệ hạ khoẻ, trong triều do Thái hậu xếp vào ngoại thích, thái tử lại là người đần độn, độ mẫn cảm đối với chính trị bằng , dưới tình huống này, trọng thần năm xưa theo bệ hạ đánh thắng giang sơn cũng bị ngoại thích chèn ép và chèn ép ở trình độ khác nhau.

      Phụ thân và An bá bá đứng mũi chịu sào.

      Bất quá An bá bá từ trước đến giờ ngay thẳng chính trực, là người nịnh chủ, Thái hậu nhiều lần oán trách An bá bá ở trước mặt phụ thân, biết biến thông, luôn được phụ thân khuyên, mặt ngoài trong triều đều bình tĩnh.

      Bệ hạ đèn cạn dầu, băng hà rồi, loại kết cấu bình tỉnh này bị đánh rách, khi phụ thân lại bí mật chuyện với ta ở thư phòng lần nữa, tới khối binh phù thần bí trong tay An bá bá, nghe khối binh phù này chính là tiên đế giao để bí mật huấn luyện đội binh, phải vạn bất đắc dĩ thể điều dụng.

      Nay dưới hỗn loạn, khó thành nghiệp lớn, ba năm nay lúc thái tử Đại Tề đánh đông dẹp tây, đem các nước phụ thuộc Đại Tề bao quát trong túi, phụ thân luôn thầm khen ngợi thái tử Đại Tề vĩ, ban đầu chưa từng cùng sai chủ tử.

      Phụ thân : "An Dật tiểu tử kia từ trước đến giờ đối với ngươi gì nghe nấy, ngươi chỉ cần hỏi thăm khối binh phù kia giấu ở nơi nào, nếu như có thể lừa gạt ra ngoài tốt hơn. Có khối binh phù này, giống như cái công lớn."

      Trong đầu của ta tự nhiên nhớ tới đôi mắt như nước sơn, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, biết gì đối với nguy cơ bên cạnh —— tại sao có thể ngây thơ đến bước này?

      cần lựa chọn cần phát nguy cơ bên cạnh, đơn giản đến trình độ đáng xấu hổ.

      Đêm hôm đó ở bên hồ Tiểu Chu, nhàng hôn lên, môi mềm mại mang theo hương ngọt thể kháng cự, trong nháy mắt ta mê hoặc, trong đầu có thanh ngừng gọi: đủ đủ.. . . Ta phải khắc chế lâu, mới có thể áp đảo ở trong Tiểu Chu.. . .

      cái thế giới này, tại sao có thể có nam tử hấp dẫn lòng người như vậy?

      Ta cảm giác mình, có chút cầm giữ được .. . . . .

      đợi ta moi ra cái gì từ trong miệng , trong cung truyền ra tin tức, An bá bá mệnh lâu.

      vị trong cung kia, kiến thức mưu lược giống với phụ nhân, nhưng tâm địa ác độc lại giống như trượng phu.

      Duệ Vương gia có ý đám hỏi, đêm hôm đó phụ thân ra hiệu ta mang theo Ngọc Tranh Quận chúa ra cửa cùng dạo, ta ở bên hồ Tiểu Chu cả đêm, tinh thần về, vô số lần hỏi ngược lại mình, có có ý muốn phải với nam tử hay .. . . Kết quả làm người ta sợ hãi. . . .

      Vợ tương lai của ta, lý nên là ôn hương nhuyễn ngọc như Ngọc Tranh Quận chúa bên cạnh.. . . Ta ngừng báo cho mình. Vậy mà ngày trong mưa to, nhìn thấy nàng đứng ở cửa nhà ta, mờ mịt trống rỗng trong ánh mắt lại làm ta suýt nữa cầm được đến an ủi.

      Ta giận người trước mắt, giận đến ngay tiếp theo mình cũng ràng cảm xúc, nhiều năm về sau chuyện cũ tích lũy xuống, ta xem lại tình cảm ở thời đại thiếu niên của mình, rốt cục có thể cho ra cái kết luận, được đôi mắt lưu luyến si mê như vậy chăm chú theo đuổi, coi như là khối sắt cũng muốn tan chảy.. .

      . . . . Chẳng qua là, ánh mắt lưu luyến si mê như vậy, về sau ta chưa từng thấy qua ở trong mắt nàng nữa.

      Nàng tự nhiên vẫn cười, coi như chôn cất An bá bá, bị giáng chức đến trong doanh Hoàng Giới được nguyên soái thích nhất làm hiệu úy nho , tiền đồ thấy ánh sáng, cũng thấy mặt nàng có bất kỳ bất mãn. Khi đó ta mới hiểu được, nàng cũng phải là quần áo lụa là theo ta nghĩ, mà là cái loại thực vật bền bỉ đến di cư đến địa phương nào, cũng đủ để cắm rễ vững vàng đến trong dất, tự sống.

      Ta thể với nàng bất kỳ bày tỏ gì, sợ mình nhiều lời mấy câu, trút hế toàn bộ ý hối hận trong đáy lòng.

      Trước trận Hoàng Hà cốc, ta lấy hết dũng khí giữ đầu ngựa nàng lại, bình sanh lần đầu tiên nhìn lên thiếu niên cho tới bây giờ đều đứng ở sau thân thể của ta, lần đầu tiên thấy được tư thế vô cùng tuyệt người .. . dùng loại ánh mắt chịu chết lãnh đạm quét tới người ta. .. .

      Khi đó trong lòng ta liền mơ hồ cảm thấy, cuộc sống qua thể quay lại nữa.. . .

      lâu về sau, nhận được tin tức, bị thương đầu, trong đầu có máu bầm, quên hết trước kia.. . . Ta ra tư vị mâu thuẫn trong lòng mình.

      Ta vừa mong đợi quên mất trước kia, lại sợ hoàn toàn quên ta.. . .

      Hơn nửa năm gặp, như cũ là bộ dáng cà lơ phất phơ kia, trong tròng mắt đen bóng trời sanh mang cười cất giấu ý quyết tuyệt lạnh như băng.. . . Ước chừng là người chưa từng chịu chết thể lĩnh hội sâu sắc. .. .

      Lửa lớn ở Cẩm Tú các đốt ba ngày ba đêm, ta ngồi ở trước Cẩm Tú các, chợt nghĩ đến ánh mắt mang cười lại lạnh như băng của .. . Kết cục này, có lẽ là vừa bắt đầu quyết định tốt lắm. . . .. .

      Lúc này liền ra chỗ kỳ quái của thái tử điện hạ.

      ngủ nghỉ đứng ở trước mặt phế tích, đốc thúc mọi người dọn dẹp, đợi đến người từ Cẩm Tú các dọn dẹp ra , lại chưa từng dọn dẹp ra bất kỳ hài cốt, mặt của rốt cục mang theo nụ cười.

      "An Dật, ngươi đừng mơ tưởng chạy thoát!"

      Ta đứng ở phía sau , chợt cảm thấy dị thường hoảng sợ, giống như bảo bối của mình bị người mơ ước, đoạt .

      Thời gian ba năm, ta nhận được mật lệnh của thái tử điện hạ, nay vinh thăng lên hoàng đế bệ hạ Đại Tề, lấy danh nghĩa tuần phòng tìm kiếm các nơi.. . . Trong lòng riêng, ta hi vọng có ngày có thể tìm được . . . . .

      Phiên ngoại: Yến Bình (hạ)

      Thời gian ba năm trôi qua rồi, ta vẫn còn nhớ ngày đó sau khi lửa lớn cháy ba ngày ba đêm ở Cẩm Tú các được dập tắt, thái tử điện hạ cắn răng nghiến lợi, hai tròng mắt đỏ ngầu ra lệnh thiết vệ dọn dẹp đám cháy.

      Ngày đó từng chút tro bụi Cẩm Tú các được dọn dẹp ra ngoài, cuối cùng lại chưa từng tìm được chút tro bụi hài cốt.

      khắc kia, thái tử điện hạ chỉ vào nền tảng Cẩm Tú các bị thiêu huỷ hạ lệnh: "Đào sâu ba thước! Bổn cung cũng tin nàng có thể chui xuống đất!"

      cũng giống như ta, ba ngày ba đêm chưa từng chợp mắt.

      Hoàng đế bệ hạ tại Tề cung phía xa, cũng theo thái tử viễn chinh, có thể vứt bỏ tất cả quân chánh yếu vụ, ở trận lửa này ba ngày.

      Khi bí đạo ở Cẩm Tú các kia đột nhiên xuất ở trước mặt mọi người, trong lòng ta chợt sinh ra mấy vạn loại chờ đợi, thái tử điện hạ vỗ vai của ta, lập tức liền cắt cử ta mang đội người tìm kiếm .

      Ba năm, phụ thân qua đời, Tề hoàng đế băng hà, thái tử quân lâm thiên hạ, chấp chưởng giang sơn.

      Trong cung từng bị tiên đế và Thái hậu lấp rất nhiều nữ nhân, nhưng đều chưa từng được lâm hạnh, có tin đồn xôn xao, đó chính là hoàng đế bệ hạ có bệnh tiện ra.

      Nhưng chỉ có mình ta biết chân tướng, hoàng đế bệ hạ phải là có bệnh tiện ra, mà sợ rằng có long dương chi hứng (chỉ thích nam sắc).. . . . .

      Đây bất quá là lòng riêng của ta suy đoán.

      Khi ta ở thâm sơn cùng cốc vô tình gặp được thôn dân dùng binh khí đánh nhau, tên bay , để làm cảnh cáo, trước mắt, ngờ phát , nàng nghèo túng vất vả, da gầy bọc xương, trong khoảng thời gian ngắn bao nhiêu chuyện cũ như khói xông tới mặt.. . .

      Nàng ở cẩm tú chồng chất, trong điện hoa lụa lớn lên, tiêu xài vàng như sắt, bạc như đất, ra tuấn mã, xe kiệu nghênh, còn trẻ bừa bãi, nếm tận phồn hoa.. . . Ta thất hồn lạc phách đứng ở trước nhà lá cũ rách mà nàng và Tần Huy dựa vào che thân, nhà chỉ có bốn bức tường, bàn gỗ thô còn bày hai bộ bát đũa, nửa dĩa rau xào bị khét, chén cơm chưa chín kỹ .. .

      Ta chưa bao giờ từng nghĩ tới, chịu đựng gió thảm mưa sầu đời người, dùng tư thái chật vật như vậy xuất ở trước mặt của ta.. . .

      Chưa bao giờ từng.

      Ta gắp đũa rau cháy xém đút vào trong miệng.. . . Khổ thể tả, thẳng thấu đầu quả tim.

      Sau lưng thân vệ hoàng đế bệ hạ của đứng thẳng, ba năm nay đều cùng ta bước qua núi cao sông lớn, các nơi thành trấn phồn hoa.. . .

      Cho đến ở trong lao ngục, nở nụ cười: "An Dật vốn là chính là nữ nhi, há lại thích nam tử?"

      Giống như trời đẹp sấm vang.. . . Tất cả trải qua thành trò cười. . . .

      Ta cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, tim phát đắng, những trí nhớ bị nàng đuổi theo gọi "Vợ" đột nhiên cũng ngọt ngào đến làm ta hôn mê.. . .

      Ba năm nay hoàng đế bệ hạ phái người tìm kiếm nàng chung quanh. .. Hoặc là ở nửa năm nàng bị bắt làm tù binh, có chuyện tốt gì từng xảy ra.. . .

      Tần Huy bị cướp , ta cho là nàng tất nhiên tức giận.

      Nhưng cuối cùng sai lầm rồi, từ quen biết, ta nhìn tận mắt, tự tay đem nhiệt tình của nàng hao mòn khinh hết từng chút, nhắm mắt lại, cùng buồng xe với nàng, từng tầng hối hận trong tim tràn lên.. . . Giờ khắc này trước đến giờ, khiến cho ta hối hận tâm cao khí ngạo khi còn trẻ, nay còn.. . .

      Cửa cung vừa vào sâu tựa như biển, dưới thân vệ túm tụm của bệ hạ, ta tự tay đưa nàng vào trong cung, đưa đến trước mặt bệ hạ.

      Chuyện xưa của nàng và bệ hạ, khi nào nguyên nhân, ta thể nào biết được.

      Hoặc là, năm kia lúc bệ hạ là thái tử sứ Đại Trần, hay hoặc là nửa năm bị bắt kia, sớm chiều cùng nhau.. . .

      sớm biết nàng là nữ nhi, cho nên tình thế bắt buộc!

      Vô luận như thế nào, đây phải là ta tình nguyện thấy.

      Ta tình nguyện bệ hạ sinh ra hận ý đối với nàng, ta đem đầu người cổ và công trận của phụ tử liều mạng, cầu cho nàng được đặc xá, như vậy ta có thể cùng nàng kết bạn thiên hạ, ôn lại uyên mộng.

      Ta đem nhu tình còn sống giao hết, chỉ trông mong nàng sáng sủa cười tiếng, trở lại thời gian còn trẻ.

      Ngày hôm sau, ta vội vã vào cung, đến chỗ thị vệ gác thám thính, nghe tối hôm qua nàng ngủ lại Trọng Hoa điện, chỉ cảm thấy trong đầu ông tiếng, gánh nặng ngàn vạn nhất thời đè ép tới đây.

      Bên rừng cây bích đào, hàng năm hoa lá gió xuân, nàng và Tần Ngọc Tranh sóng vai đứng, liếc nhìn lại, lòng ta chợt mang đau buồn.

      An tiểu lang nổi danh thiếu niên song kiệt với ta khắp đế đô Đại Trần, trừ tiếng xấu "Đồng tính" ra, thể nghi ngờ dung nhan của nàng là cực kỳ xuất sắc.

      Nếu thời gian có thể quay ngược lại, thái bình thịnh thế, nữ nhân thanh lệ đến mức tận cùng như vậy, như trăng xuống sen xanh, bóng sen trong nước, trời quang trăng sáng, lòng mang thản nhiên, ta cùng với nàng, là tình cảnh kiều diễm thế nào?

      Ta dám nghĩ, rồi lại nhịn được từng lần hối tiếc, từng lần suy nghĩ.

      Nàng mặc nữ trang, cười khẽ đứng ở trước mặt của ta, mang theo nụ cười lãnh đạm xa lánh, trong con ngươi trong suốt thản nhiên còn tia tình .. . . Là ta, ở thời điểm biết, tự tay đánh nát thứ trân quý nhất. . . .

      Trong cung dần dần có lời đồn đãi nổi lên bốn phía, bệ hạ thích nữ nhân vô danh, ngay tiếp theo trọng thần trong triều cũng bắt đầu dâng sớ khuyên nhủ, cầm đầu , dĩ nhiên là hộ quốc tướng quân.

      Hộ quốc tướng quân chính là đệ ruột của Thái hậu, cha ruột của Đức Phi nương nương.

      Nghe Thái hậu từng lập Đức Phi làm hậu, bị bệ hạ lấy con làm lý do khước từ .

      Cung nhân nhất thời rối rít đồn đãi ở sau lưng, bệ hạ chưa bao giờ ngủ chung, Đức Phi làm sao có long tử?

      Hôm nay nghe bệ hạ hàng đêm cưng chìu nữ nhân lai lịch , hộ quốc tướng quân tay cầm quân quyền làm sao có thể nuốt xuống khẩu khí này?

      Trong lúc trong ngoài vây khốn hết sức này, ta quỳ gối trước Trọng Hoa điện thỉnh cầu tứ hôn, rước lấy hoàng đế bệ hạ giận dử.

      Ở trước mộ An tướng quân, nàng : "Ngươi cho là, hôm nay ta còn ôm ý nghĩ ngu lúc trước, còn phải toàn tâm toàn ý đối tốt với người?"

      Ta cho là ta có thể dùng chút ánh sáng trước đây, giữ lại những thứ tình và nhớ thương kia, thời gian tốt đẹp nhất kia, và ánh mắt luôn theo đuổi chặt ở xa sau lưng.. . . ra tất cả bất quá là ta si tâm vọng tưởng. . . . . .

      Số mạng mạnh lật ngược, quốc thù gia hận, loạn thế khói lửa, tình của tiểu nhi tử có bao nhiêu giá trị?

      Che ở miệng tim, quý trọng nghìn vàng, ném ở đầu cầu, theo nước chảy về hướng đông.. . .

      Ta trơ mắt nhìn nữ nhân mình , mặc y phục hoàng hậu, được hoàng đế bệ hạ nắm tay từng bước lên đài cao chín mươi chín cấp, tế trời giổ tổ, từng bước cách ta .

      Mà ta, cả đời củng quỳ xuống ở dưới chân của nàng, nhìn lên phong thái của nàng.. . .

      Ta gặp qua An tiểu lang bá đạo, An tiểu lang tuỳ tiện, An tiểu lang mối tình thắm thiết, An tiểu lang cười đùa tức giận mắng chê cười nản lòng thoái chí, nàng nhiều như vậy nhiều như vậy, trong lúc vô tình, từng khuôn mặt lặng lẽ khắc vào trái tim của ta, cũng cách nào xóa .. .

      Bệ hạ từng , hoàng muội của trẫm trẻ tuổi ngọc mạo, cùng tướng quân xứng đôi, bằng do trẫm hạ chỉ tứ hôn?

      Ta tạ tuyệt (cảm tạ + cự tuyệt).

      lần Ngọc phi chặn ta ở bên rừng cây bích đào, giống như điên: "Bình ca ca, ngươi từ đầu tới cuối, cũng nhớ kỹ con tiện nhân An Dật kia sao?"

      Tâm trạng của ta khẽ thở dài, cùng là người độc, nàng oán hận, nghèo túng chân trời, dù là trở lại cẩm tú phồn hoa, kiêu ngạo, thong dong biết dừng lại, vui mừng xử thế, so với Ngọc phi thân ở buội rậm lụa hoa, đâu chỉ khác biệt trời vực?

      "Ngọc phi nương nương xin cẩn thận ngôn từ!"

      Hai hàng lệ của Tần Ngọc Tranh chảy dài: "Bình ca ca ngươi hiểu sao, nàng hôm nay là hoàng hậu rồi, trong bụng cũng có xương thịt của bệ hạ, bệ hạ sủng ái thương nàng có thêm, nâng tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, trong cung ai biết?"

      "Kia như thế nào?"

      Ta tình nguyện thủ vệ hoàng cung này, giống như khi còn bé nàng bảo vệ ta.

      Ta chưa bao giờ biết, nàng mực cẩn thận đợi ta lớn lên, giống như lặng lẽ bảo vệ mộng đẹp.. . Mặc dù, ta so với nàng còn lớn hơn hai năm.

      Sau khi Khinh Quân điện hạ ra đời, ta thường thường thấy nàng ôm Khinh Quân điện hạ trong ngực, bước chậm trong cung, bệ hạ ở bên người nàng làm bạn, giống như vô số vợ chồng bình thường thế gian, vợ chồng tốt đẹp, ân ái cùng nhau.

      Trong mắt của bọn họ, trừ lẫn nhau, tha cho bất luận kẻ nào.

      Mà ta, ở trong mắt bọn họ, cùng cung nữ thị vệ đứng hầu xa xa chung quanh còn phân biệt.. . .

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Haizzz cho cùng Yến Bình cũng là người tội nghiệp, quá trọng sĩ diện, cũng quá thân bất do kỹ.

      Tình ... có được khó, giữ được càng khó, biết giữ vào lúc nào lại càng khó. Đáng tiếc cho tài...



      Ghi chép cuộc sống của Khinh Quân

      1. Vũ Khác

      Ngày nào Vũ Khác tướng quân tìm hoàng đế bệ hạ công , bị Hoàng hậu nương nương ngẫu nhiên trong lúc rãnh rỗi khi dễ, hoàng đế bệ hạ chịu làm chỗ dựa cho Vũ Khác tướng quân, Vũ Khác tướng quân đánh rớt hàm răng và nuốt máu, yên lặng lui ra, đường gặp phải Khinh Quân điện hạ.

      Phượng Khinh Quân lúc đó chừng mười tuổi, thấy Vũ Khác tướng quân như cà tím sưng, lòng dạ biết , tiến lên hôn nong nóng an ủi Đại tướng quân thảm bại mà về: "Mẫu hậu từ trước đến giờ bắt nạt kẻ yếu, huống chi năm đó ngươi đánh nàng búa, nàng thể hướng phụ hoàng đòi lại, chỉ có thể mềm mại ngắt nhéo.. . ."

      Mắt Vũ Khác ánh lệ: ta hãn tướng chinh chiến sa trường.. . . Là quả hồng mềm sao?

      Phượng Khinh Quân vỗ vỗ cánh tay của (Vũ Khác tướng quân quá cao, muốn đập vai với tới), gương mặt ủy khuất: "Mẫu hậu cũng luôn khi dễ ta.. . . Phụ hoàng chỉ thích ngồi ở bên cạnh cười ngây ngô. . . ."

      Vũ Khác tướng quân có biện pháp vẽ "hoàng đế bệ hạ cười ngây ngô" ở trong đầu ra ngoài, nhưng tự dưng lại cảm thấy Khinh Quân điện hạ đáng thương, đụng phải người mẹ như vậy.

      Vì vậy lời nước trung quân nhiệt huyết trong lồng ngực của bị kích thích, vỗ ngực bảo đảm: "Vi thần bảo vệ điện hạ !"

      Khinh Quân điện hạ: phụ hoàng, này cũng đừng oán ta à.. . . Là Vũ Khác tướng quân tự muốn trung thành với ta!

      (nghe vi thần trung thành với thái tử điện hạ ở khi thân thể hoàng đế bệ hạ khoẻ mạnh là cấm kỵ lớn! )

      Khinh Quân điện hạ mặt cảm động đến rơi nước mắt: "Vũ Khác tướng quân, phụ hoàng ngươi dũng nhất! Chờ Bổn cung làm hoàng đế, còn phải dựa vào tướng quân phụ tá!"

      Vũ Khác tướng quân mang theo tràn đầy tín nhiệm của thái tử điện hạ, hăng hái xuất cung, quên sạch bị Hoàng hậu nương nương ăn hiếp.. . .

      Khinh Quân điện hạ yên lặng đưa mắt nhìn xa. . . . . .

      Phụ hoàng : tỏ ra yếu kém để lung lạc lòng người là loại thủ đoạn cần thiết.. . .

      2. Tiểu công chúa

      Khinh Quân điện hạ mười tuổi, thư viện hoàng gia học, thuận tiện kết giao nhóm con cái quyền tước, đặt nền móng cho chính quyền ở dưới.

      Tiểu công chúa theo phía sau lưu luyến rời, mặc váy màu hồng, đầu búi sơ.

      Tiểu công chúa: "Ca ca ta cũng muốn thư viện hoàng gia học."

      Khinh Quân điện hạ: "Muội muội, các ca ca ở thư viện hoàng gia cũng rất xấu, kéo tóc nữ sinh, bóp mặt nữ sinh."

      Dáng dấp muội muội quá đẹp cũng là loại phiền não a, ngộ nhỡ bị nhóm sói ở thư viện hoàng gia để mắt tới sớm, có thể là hay lớn.. . .

      —— phản đối điện hạ ngài cũng mới mười tuổi ?

      —— đám sói ở thư viện hoàng gia đều chỉ lớn hơn chứ hơn ngài a!

      Tiểu công chúa, (mặt hoảng sợ): "Giống như mẹ sao?"

      Tiểu công chúa lớn như vậy, thường bị Hoàng hậu nương nương bóp mặt, hơi chút xíu kinh sợ liền hai mắt rưng rưng, bộ dáng điềm đạm đáng .

      Khinh Quân điện hạ: "Còn đau hơn mẹ bóp!"

      —— trừ mẫu hậu, ai dám động thủ đối với Công Chúa Điện Hạ, muốn sống à?

      Tiểu công chúa: "Ca ca ta .. . Ta nên trở về cùng phụ hoàng!" (Tại sao phải là cùng mẫu hậu?)

      3. Cữu cữu

      Quan hệ của Khinh Quân điện hạ và cữu cữu luôn luôn tệ, cơ hồ có thể tính có gì giấu nhau.

      Khinh Quân điện hạ: "Cữu cữu, nghe trước kia ngươi làm hoàng đế ?"

      An Nhạc hầu (mặt đắc ý): "Uh! Mỗi ngày ngồi bảo tọa ngủ gà ngủ gật!"

      Khinh Quân điện hạ: " trách ngươi mất nước, đơn giản là quá kém đó! Ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua phụ hoàng ngồi bảo tọa ngủ gà ngủ gật !"

      An Nhạc hầu: ".. . ." Tiểu tử đáng chết ngươi so ta với sao? !

      Phụ hoàng thối nát của ngươi, chẳng những đoạt giang sơn của ta, còn đoạt mỹ nhân tỷ tỷ của ta, ta vốn chuẩn bị để cho tỷ tỷ làm hoàng hậu của ta.. . .

      4. Tiểu Viên Tử (bánh trôi )

      Lúc Khinh Quân điện hạ mười hai tuổi, cũng như ngọc như mài, tuấn dật siêu quần .

      Mỗi lần Tiểu Viên Tử - tiểu cung nữ Đông cung hầu hạ mặc quần áo nhìn thấy cũng nhịn được đỏ mặt lên.

      Vì vậy Khinh Quân điện hạ thường xuyên ban thưởng cái ăn cho Tiểu Viên Tử, cười híp mắt nhìn nàng ăn.

      Mỗi lần Tiểu Viên Tử được Khinh Quân điện hạ ban thưởng trái tim cũng nhảy loạn, dù có no cũng ăn xong món điện hạ ban thưởng.

      Nửa năm về sau, Tiểu Viên Tử tròn mập như cầu , tròn trịa mập mạp trắng trắng mềm mềm như bánh trôi .

      Khinh Quân điện hạ ôm cánh tay quan sát dưới nàng chừng N lần rồi, nhéo mặt đầy thịt của nàng, ghét bỏ : Bổn cung thích loại nha đầu tròn trịa mập mạp nhất.. . ."

      Vừa bóp vừa ghét, rồi lại chịu buông tay. . . . . .

      Tiểu Viên Tử bị ghét bỏ mặt rơi lệ, bị thái giám quản mang theo yên lặng thu thập hành lý cung khác, bình an nhịn đến hai mươi tuổi, xuất cung lập gia đình.

      Sau đó phố lời đồn đãi, Khinh Quân điện hạ chỉ mỹ nhân đẫy đà, chẳng qua là phi tần thị thiếp ở Đông cung đông đảo, cạnh tranh sủng ái, cùng với đương triều bệ hạ hoàn toàn bất đồng, cũng phải chỉ chung ái mình Hoàng hậu nương nương.

      Khi đó Tiểu Viên Tử sớm gả người sinh con, từ đám mây rơi xuống, cách xa phồn hoa, giúp chồng dạy con.

      Khi nghe đến mấy lời đồn đãi này, nàng tổng nhịn được nhớ tới thiếu niên nho đó.. . .

      Lúc này tựa hồ còn có thể nhớ lại đa số điểm tâm ngon trong hoàng cung.. . . .

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Có bạn đứa trẻ này được tốt như Văn ca, đáng tiếc. Ta thấy đứa trẻ này cũng đáng thương. người lại chỉ có thể cho người ấy cả đời an nhàn...

      Cảm giác như Văn ca thiếu tình cảm gia đình nên rất quý gia đình, còn đứa trẻ này gia đình đầy đủ, lại trọng quyền lực, hùng tâm tráng chí, đời minh quân, nghiệp chắc hơn cả Văn ca...

      Nhưng ngoảnh đầu nhìn lại, ai có thể cho biết "nhất cố khuynh thành, nhị cố khuynh quốc." Đáng tiếc a ~~~~


      Phiên ngoại: Tiểu Hoàng



      An Nhạc hầu

      Tiểu Ngũ ở bốn năm tuổi bị người từ đường nhặt về, liền sống ở trong đạo quan.

      Người nhặt nàng thân hình cao kiện, tướng mạo uy nghiêm.. . . Dĩ nhiên, động thủ nhưng ra là thuộc hạ của , chẳng qua là giật giật miệng lưỡi.

      Nhưng khi nam nhân này ra lệnh tiếng, cũng khác với thanh của tự nhiên, cứu vãn cái mạng của Tiểu Ngũ đói bụng.

      Lúc ấy bọn lưu lạc bị nhặt về ít, khi lần đầu tiên bọn họ ăn được bánh bao trắng, hơn nữa đủ no bụng rồi, trong đầu đối với vị trung niên nam tử này cũng chứa ý niệm báo đáp tuần hoàn.

      Vô luận sau đó cuộc sống huấn luyện gian khổ cỡ nào, những người bạn từng cùng nhau ăn xin bị sai phái đến các ngành các nghề, hay hoặc là từng người biến mất ở trong tánh mạng của nàng, đối với nam nhân nhặt nàng trở về, trừ cảm kích, nàng chưa từng sinh ra ý niệm khác trong đầu.

      Nàng cũng thường gặp được ân công, năm ước chừng có lúc cũng thấy được lần, rốt cuộc khi biết thân phận của , cũng sau khi Đại Trần mất nước.

      Dực Vương Đại trần.

      Hôm nay ở dưới thống trị của hoàng đế Đại Tề bất quá là chó nhà có tang thôi.

      Dực Vương lời chí lớn, cũng ngại đương triều bệ hạ là kẻ hồ đồ, lâu sau, khi Dực Vương mang theo tên thiếu niên đen gầy trong mắt tựa hồ đốt hai luồng lửa tự mình tiến đến, hơn nữa từ ái dặn dò: "Tiểu Ngũ, đây là hoàng đế bệ hạ, chỉ vì chưa từng tập võ, thân thể có chút yếu, về sau giao cho ngươi dạy bệ hạ tập võ!" Tiểu đạo Tiểu Ngũ cuối cùng tìm được phương pháp báo đáp Dực Vương.

      —— khốn kiếp đến mất giang sơn Đại Trần quốc, thứ người như thế phải nên hảo hảo dạy dỗ sao?

      Cây gậy rơi vào người của lần thứ nhất, Tiểu Ngũ nghe được tiếng kêu thảm thiết cực kỳ bi thảm.. . . .

      ước chừng chưa bao giờ từng bị đánh, yếu ớt đến ngay cả nàng cũng cảm giác đỏ mặt. Nhưng loại yếu ớt này khơi dậy oán khí trong lòng nàng.

      —— nếu như có đảm đương, có dũng khí, có năng lực nên thối vị nhượng hiền, để cho người có thể nhận. Tỷ như Dực Vương.

      Nhưng thiếu niên này có chút nào tự giác, cuộc sống cũng chưa từng học ngoan, trừ cắn răng học võ, cũng theo bên cạnh phụ tá Dực Vương học.

      lần trong lúc nàng rãnh rỗi, ngang qua thư phòng, nghe được phụ tá ngay mặt chê cười , mặt đỏ lên, "Trẫm.. . . Trẫm" nửa ngày, cũng chỉ đổi lấy tiếng cười nhạo càng khó hơn càng lớn hơn thôi.

      Rồi đến thời khắc luyện võ, nàng nhìn thấy thiếu niên sãi bước tới đây, bất quá mấy tháng, ngọn lửa sáng kinh người trong mắt trước kia hoàn toàn dập tắt.

      Mơ ước của mọi người có bao nhiêu?

      Tốc độ nhận thực tế lại mau bao nhiêu?

      càng thêm ra sức luyện võ, nào sợ bị đánh, cũng chưa từng nghe thấy tiếng hét thảm nữa.

      Nhưng Tiểu Ngũ sâu cảm kích Dực Vương, cảm thấy là thiếu niên này đoạt tất cả vốn nên có của Dực Vương. Nếu thiên hạ này là của ân công cả, Đại Tề có cơ hội nhất thống sơn hà hay phải bàn lại từ đầu.

      Tự nhiên đều là oán .

      Thời gian mấy tháng dằng dặc mà qua, thiếu niên càng ngày càng trầm mặc, thỉnh thoảng theo Dực Vương các nơi, thầm hoạt động. Cũng chỉ có mấy lần kinh hiểm tránh thoát đuổi bắt của quân Tề, mệnh ở sớm tối.

      Thiếu niên trầm mặc như núi.

      Nàng vẫn nghĩ tới có ngày buông tha nơi che chở cuối cùng này, thấy tung tích.

      Bọn họ ngay cả hà khắc hơn với , tổng còn có lo lắng tính mạng, nếu cẩn thận rơi vào trong tay Đại Tề hoàng đế, sợ rằng tánh mạng khó giữ được.

      Dực Vương đối với việc đứa cháu duy nhất này mất, hết sức tức giận, hạ lệnh toàn bộ người trong ngoài hành động, đêm khuya ngày nào đó, An Dật - ái nữ của nhiếp chính vương trước, từng là Quảng Vũ tướng quân, hôm nay được hoàng đế bệ hạ Đại Tề xuống chiếu thư phong hậu, trầm mặc của thiếu niên rốt cục bị đánh rách.

      Tiểu Ngũ từng nghĩ, thiếu niên này là tuỳ tiện , là người đần độn vụng về như lời đồn đãi. bất quá là cái nguỵ trang Dực Vương dùng để hiệu triệu chí sĩ đầy lòng nhân ái phục quốc trong thiên hạ.. . . Tương lai, chờ nghiệp lớn hoàn thành, ngụy trang này tự nhiên vô dụng.
      Nhưng, Quảng Vũ tướng quân phá vỡ tất cả.

      Trong truyền thuyết, nhiếp chính vương chỉ có đứa con, người mang binh phù, sống nương tựa lẫn nhau với hoàng đế ba năm.

      Người như vậy, có thể Đại Trần trung dũng chi sĩ.

      Nhưng, lời đồn đãi thường thường tên hợp thực.

      Trong thực Quảng Vũ tướng quân mặc dù hình mạo xuất chúng.. . Nhưng mà làm việc chuyện, hoàn toàn có kết cấu, trong vô lại lộ ra hoang đường.. . . có hôn ước với hoàng đế bệ hạ Đại Tề, vẫn có thể cùng giường chung gối với hoàng đế bệ hạ, bắt đầu cuộc sống hàng ngày nghiễm nhiên như vợ chồng.. . . .

      Toàn văn hoàn


      [​IMG]




      Table of Contents


      Văn án:

      Chương 1: Xa quê gặp bạn cũ, bạn cũ là thù địch

      Chương 2: Đại Tề hoàng đế bị suy tưởng

      Chương 3: Tai vạ đến nơi đều tự bay

      Chương 4: Cơm chém đầu kinh hồn

      Chương 5: Tù phạm đợi chém ngủ giường rồng

      Chương 6: Oan gia ngõ hẹp, tình địch đỏ mắt

      Chương 7: Hậu quả cắn long trảo (tay rồng) cái

      Chương 8: Đội nón xanh cho hoàng đế bệ hạ

      Chương 9: Ai là kiếp của ai

      Chương 10: Ai là chướng của ai

      Chương 11: Làm cho cung đấu tới mạnh hơn chút ít a

      Chương 12: Khẩu vị thần mã là vấn đề

      Chương 13: Mong đợi cả đời của An Dật

      Chương 14: Môn nghệ thuật sống qua sông đoạn cầu

      Chương 15: Hoàng hậu là nghề nghiệp nguy hiểm cao

      Chương 16: Cầu hôn đến chậm

      Chương 17: Trí nhớ tín nhiệm nhất

      Chương 18: Hôn nhân vô cùng cấp bách

      Chương 19: Vũ lực trấn áp và dụ dỗ

      Chương 20: Đây là mỹ nam kế

      Chương 21: Hắc y huynh và cấm vệ quân

      Chương 22: Tổng động viên sung sướng trước khi chiến đấu

      Chương 23: Đàn ông nhà ai sắc khuynh thành

      Chương 24: Đạo ở chung với cấp và đồng

      Chương 25: Phương thức sưởi ấm tốt nhất

      Phiên ngoại: An tiểu lang dưỡng thành ký

      Chương 26: Kết quả đồng tình con sư tử

      Chương 27: Chính sách đất khô cằn

      Chương 28: Tình tiết luyến cha của An tiểu lang

      Chương 29: Thu phục tù binh như thế nào

      Chương 30: Son sắc nhuộm hết giang sơn

      Chương 31: Thuật thu phục kẻ dưới

      Chương 32: Lừa dối lớn và lừa dối

      Chương 33: Khóc cho trẫm xem chút

      Chương 34: Cười cái cho trẫm xem

      Chương 35: Kiếm sống là vấn đề lớn

      Chương 36: Ngửi hương

      Chương 37: Có qua có lại mới toại lòng nhau

      Chương 38: núi thể chứa hai cọp

      Chương 39: Cần cù là phẩm chất tốt

      Chương 40: Nhi tử riêng của phụ thân

      Chương 41: Hướng của binh phù

      Chương 42: Mộ tổ bị bới

      Chương 43

      Chương 44

      Chương 45

      Chương 46: Hiền hậu

      Chương 47: Ngươi là của ta

      Phiên ngoại: Yến Bình (thượng)

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :