1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Không Thể Quên Em - Kim Đại (ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 37

      Edit : Ngân Nhi


      “Ôi, đây là tủ lạnh cửa đôi đó sao?” Mợ Lâm Uyển biết mở tủ lạnh từ lúc nào, cứ đứng đó hâm mộ : “Tủ lạnh là phải đại như thế này chứ.”

      hiểu có ý gì mà tự nhiên mợ lại với em Lưu Vi của câu : “Con nhìn Lâm Uyển , rồi nhìn lại mình xem, cả ngày chỉ biết ngơ ngơ ngác ngác, đầu óc cũng thông minh chút nào, về sau phải theo chị mà học tập nghe chưa…”

      Lâm Uyển đứng bên cạnh bàn trà, bỗng dưng lại cảm thấy hơi khó chịu.

      Mợ thế giống như muốn ám chỉ vậy, trong lòng vốn muốn chuyện với họ, liền đơn giản đứng lên rồi trốn vào phòng ngủ, nhà cậu thấy thờ ơ như vậy, chắc cũng phải biết khó mà lui chứ.

      Nào biết vừa mới chạy vào phòng ngủ ngoài kia em Lưu Vi cầm lấy điện thoại của đặt bàn trà.

      em bình thường còn tỏ ra lễ độ, lúc này lại hề có chút khách sáo, dù gì họ cũng sớm nghe thấy chuyện của Lâm Uyển, cho nên chắc hẳn ai nấy đều rất tò mò.

      bé liền quay sang với mẹ mình : “Mẹ, Lâm Uyển nhận về khoản tiền lớn như vậy, nhưng chị ý vẫn chưa đổi điện thoại, thế nào vẫn còn dùng hàng trong nước như vậy chứ…”

      Mợ Lâm Uyển nhìn con , cũng có ý muốn ngăn cản, vẫn như trước nhìn ngó khắp nơi, quả chỉ muốn đem đồ dùng trong nhà Lâm Uyển chuyển hết sang nhà mình.

      Lưu Vi vẫn thản nhiên nghịch di động của Lâm Uyển, rất nhanh mở màn hình lên, lần lượt xem hết nhật ký điện thoại và nội dung tin nhắn trong máy, sau đó nhếch miệng : “ ra người tình của Lâm Uyển họ Tằng, bất quá người này thẳng tính, lại ít như vậy, gửi tin nhắn chỉ có ba chữ ‘ làm gì’.”

      Lâm Uyển ở trong phòng ngủ thu dọn, cảm thấy có điều ổn nên lại ra ngoài, kết quả vừa đúng lúc gặp Lưu Vi làm chuyện xấu.

      Lâm Uyển cực kỳ tức giận, bước lên phía trước giật lại di động trong tay Lưu Vi. chưa từng gặp người có gia giáo như vậy, nghĩ tới từng này tuổi rồi mà Lưu Vi vẫn còn giống như đứa trẻ. hung hăng trợn mắt nhìn Lưu Vi, : “Mày nên nhớ mình chỉ là người ngoài, lớn như vậy rồi còn lén lút xem điện thoại của người khác, còn chuyện tử tế nào để làm sao.”

      Nếu như là trước đây Lưu Vi sớm phản bác lại, nhưng lần này biết tại sao mà nó lại gì, chỉ ra vẻ đáng thè lưỡi, làm nũng muốn em có cố ý.

      Hơn nữa làm điệu bộ kia xong, Lưu Vi cư nhiên còn đưa tay sờ sờ quần áo Lâm Uyển, lấy lòng : “Chị ơi, quần áo của chị đẹp quá, chắc là của nhãn hiệu thời trang thế giới phải ạ?”

      Lâm Uyển nhìn vào bộ đồ mặc người mua hơn năm, có gì để , liền dứt khoát hất tay Lưu Vi ra.

      Thế nhưng em kia lại hề biết xấu hổ, cứ thế tiếp tục quấn lấy, còn khoát tay rồi thân thiết : “Chị Lâm Uyển, em nghe gần đây chị rất lợi hại, muốn cái gì có cái đó…”

      Lâm Uyển liếc mắt nhìn Lưu Vi. em này cũng coi như là có chút nhan sắc, nhưng cuộc sống sinh hoạt lại rất hỗn loạn, lúc học trung học còn chạy tới ký túc xá nam sinh để ngủ với người ta…

      Lúc này lại tỏ ra sùng bái như vậy, Lâm Uyển chỉ còn biết nhíu mày.

      Quả nhiên rất nhanh nghe thấy em : “ mình chị trông chừng ông chú như vậy cảm thấy lo lắng sao? Vạn nhất ngày nào đó chán ngấy chị, sau đó tìm người phụ nữ khác coi như chị xong đời rồi.Hai chị em mình là người nhà nên em mới thẳng, chị có cần em giúp , hai chúng ta cùng nhau giám sát , có phải là tốt hơn so với việc mình chị làm ? Hai chị em mình có thể giúp đỡ lẫn nhau, chị nếu gặp khó khăn gì em cũng có thể thay chị chăm sóc …”

      Lâm Uyển có thể xem như là người từng trải, nhưng từng câu từng chữ em này ra cũng khiến cho phải trợn tròn mắt, sau vài giây mới có thể phản ứng lại được những câu kia.

      Lâm Uyển lập tức thay đổi sắc mặt, dứt khoát hất tay Lưu Vi ra, vẻ mặt chán ghét mắng : “Mày ghê tởm! Lời biết xấu hổ như vậy mà cũng có thể ra được!!!”

      Lưu Vi dường như cũng có chút bẽ mặt, sắc mặt tốt cãi lại : “Cái gì mà ghê tởm? Loại chuyện này chị có thể làm, chẳng lẽ tôi lại à? Tôi xem chị là người nhà nên mới lên tiếng muốn giúp chị, chị cho là với gương mặt bình thường đó có thể thành công giữ được người ta sao, nếu tôi là chị, chắc tôi phải độn ngực, sau đó đem cả người chỉnh sửa lại hết mới dám ra ngoài câu dẫn người ta.”

      “Lăn ngay cho tao!” Lâm Uyển muốn cãi lý, sợ phải nghe thấy những từ làm ô uế lỗ tai mình, chỉ vào cửa hô : “Mày nhanh chóng cút cho tao, muốn ra ngoài bán thân cứ việc, cứ tùy tiện tìm thằng đàn ông mà bám vào, đừng tới đây làm bẩn nhà của tao!”

      Lâm Uyển kêu như vậy khiến mẹ ở trong phòng bếp cũng nghe được, bà liền vội vàng ra, thấy hai đứa đỏ mặt tía tai đứng cãi nhau.

      Cậu mợ Lâm Uyển cũng đến, mợ cũng khuyên ngăn, chỉ lại gần Lâm Uyển rồi thầm : “Lâm Uyển à, Lưu Vi dù gì cũng là em họ của cháu, sao cháu lại như vậy, hơn nữa cái gì mà biết xấu hổ chứ, Lưu Vi của mợ làm chuyện gì sai đâu, ít ra nó cũng để cho người ta bao dưỡng…”

      Vừa dứt lời, Lâm Uyển còn chưa mẹ nổi cáu, bà hùng hổ mở toang cửa ra rồi hét vào mặt những người đó : “Các người cút hết cho tôi! Về sau còn dám bước chân vào đây đừng trách!”

      Vừa thấy mẹ Lâm Uyển trở mặt, những người này cũng biết nên làm gì, thế nhưng trước khi ra cửa còn có chút bất mãn, còn quay lại ôm đống hoa quả vừa mang tới đem hết.

      Còn quả dưa hấu mẹ Lâm Uyển đem bổ, lúc này Lâm Uyển hai lời liền vào phòng bếp bê khay dưa hấu ra, sau đó đứng trước mặt cậu mợ hất thẳng hết xuống đất.

      Đóng sầm cửa lại, Lâm Uyển tức run cả người, mẹ thấy vậy liền an ủi : “Xem ra từ nay về sau nên ít cùng họ hàng lui tới hơn, hai mẹ con mình ở với nhau cũng tốt, yên tĩnh lại thanh nhàn…”

      Lâm Uyển cảm thấy sống mũi cay cay, nguyện có những người thân như vậy, chỉ cần có mẹ là đủ, hiểu, vì sao lúc hai mẹ con gặp khó khăn, người tìm đến gây phiền toái lại phải là ai khác mà lại chính là những người thân thích trong gia đình?!

      Tại sao người thân lại có thể làm ra những chuyện bỉ ổi đến như vậy chứ? Giống như toàn bộ tâm trí sức lực của họ đều dùng để ức hiếp những người trong gia đình vậy!

      Mẹ Lâm Uyển tuổi cao nên đương nhiên là rất thấu hiểu suy nghĩ của Lâm Uyển, bà cúi đầu nắm tay , khẽ khuyên nhủ : “Con đừng để bụng những chuyện đó, hồi trước mẹ còn chịu ấm ức nhiều hơn con, ngờ mợ con ta lại có thể ra những câu khó nghe như vậy, coi như mẹ nhìn ra, cũng chẳng phải điều gì tốt đẹp, đáng để con phải tức giận vì bọn họ, đáng chút nào đâu con à.”

      Lâm Uyển gật đầu, cũng cảm thấy như vậy, chính còn hận thể nhảy ra khỏi hố lửa, nhưng còn có người lại hy vọng muốn nhảy vào đó kìa, em họ kia phải loại não tàn là cái gì chứ hả.

      Ngồi lúc, cảm thấy nhõm hơn rất nhiều, lúc này mới đứng dậy tiếp tục giúp mẹ thu dọn phòng, nhân cơ hội bàn bạc về tấm rèm cửa, nghĩ lần sau lúc rảnh rỗi giúp mẹ đặt tấm rèm theo cầu.

      Nào biết lúc sau, Lâm Uyển lại nhận được cuộc điện thoại.

      nhìn vào màn hình, đúng là số điện thoại của lái xe, cảm thấy rất khó chịu, còn hai tiếng nữa mới đến thời gian mà Tằng Tuấn cầu, lúc này lại gọi tới để làm gì chứ.

      Bấm nút nhận, liền nghe thấy đầu bên kia tiếng tài xế lịch : “Lâm tiểu thư, Tằng tiên sinh bảo tôi đưa đến nơi, bây giờ tôi đứng dưới lầu, phiền nhanh chóng ra.”

      May là mẹ cũng dọn dẹp sắp xong, Lâm Uyển liền với mẹ câu, nhân tiện mang đồ đạc của mình luôn, chính là còn thắc mắc biết là Tằng Tuấn muốn đưa đâu.
      Lee Hoo, Cá bơi ngửa, Chris15 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Lúc ngồi lên xe phát ra đây phải là đường về biệt thự, trái lại con đường này lại có chút quen thuộc.Tuy nhiên cũng muốn nghĩ tiếp, dù sao Tằng Tuấn và cậu của có thể xem như là cách xa vạn dặm.

      Nhưng mà đường càng lại càng thấy giống, chỉ ít phút sau, xe đỗ lại ngay dưới nhà của cậu mợ .

      Trong lòng Lâm Uyển cảm thấy thể tin nổi, bản thân vừa mới cùng nhà cậu gặp mặt, bây giờ Tằng Tuấn lại đưa tới đây?

      Có chuyện trùng hợp như vậy sao?

      Tài xế gì, thế nên càng khiến cho Lâm Uyển rối như tơ vò, buồn bực bước xuống xe, có hơi chần chừ vì biết phải đâu, bèn thử tiến vài bước thăm dò xem thế nào.

      vốn chỉ muốn nhìn qua chút, nào biết còn chưa vào nhà nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc.Thanh đó ràng là của mợ và em họ .

      Lâm Uyển ngây ngốc, hơn nữa cửa nhà lại khóa, mới đầu còn tưởng là họ quên đóng cửa, kết quả vừa tiến lại gần mới phát ra, cánh cửa kia căn bản chính là bị người ta phá hỏng, khóa còn có lỗ thủng trông rất khủng bố.

      kinh ngạc nhìn vào bên trong, chỉ thấy cảnh tượng trong nhà quả giống như vừa trải qua trận động đất, càng thần kỳ hơn đó là trong đống đồ đạc hỗn độn, Lâm Uyển liếc mắt cái liền chú ý ngay tới bức ảnh dán tường…

      Mà vấn đề chính là bức ảnh này quá sức tưởng tượng!

      Bức ảnh tuy là được in máy nhưng lại vô cùng ràng và sắc nét, người phụ nữ toàn thân trần truồng, trước ống kính làm đủ các tư thế.

      Người đó chính là Lưu Vi!

      Lâm Uyển hít sâu ngụm khí lạnh, Lưu Vi vẫn khóc sướt mướt, lúc này vừa hay nhìn thấy , liền vừa gào vừa khóc chạy tới, gắt gao bám lấy tay Lâm Uyển, lắc đầu lia lịa : “Em sai rồi, em sai rồi, em sai rồi chị ơi, em nên gửi ảnh của em cho ta…Em chỉ muốn có thể tạo được mối quan hệ với ta thôi, em có ý muốn cướp đoạt bất cứ thứ gì của chị đâu…”

      Lâm Uyển khẽ than tiếng, đến bây giờ đầu óc vẫn còn mù mờ chưa hiểu chuyện gì, cũng hiểu vì sao mình lại bị đưa đến đây.Lúc này nghe thấy vậy, cũng chỉ biết nhíu mày, theo bản năng hỏi câu : “Ảnh gì cơ?”

      Mẹ Lưu Vi hiển nhiên cũng bị dọa chết khiếp, lúc bọn họ trở về vẫn còn gió êm sóng lặng, nào ngờ bao lâu sau xảy ra chuyện này…

      Tuy rằng biết đường trở về, Lưu Vi tức giận vài câu, nào là cho Lâm Uyển đẹp mặt, còn bảo cái gì mà biết số di động của người kia, có Lâm Uyển nó cũng có thể làm cái này làm cái nọ…

      Thế nhưng bà cũng lại, dù sao diện mạo của Lâm Uyển cũng thể đẹp bằng con mình, cho nên chắc chắn chuyện kia kéo dài được lâu, cứ để cho nó vài câu chà đạp Lâm Uyển cũng sao hết.

      Nào biết vừa mới về nhà chưa được bao lâu thấy đám người kéo đến, bọn họ gõ cửa mà trực tiếp phá khóa xông vào.Sau đó lại hề tiếng mà bắt đầu đập hết cái này cái kia trong nhà, phàm là thứ gì chắn đường chướng mắt đều làm cho hỏng hết.

      Lúc này mợ Lâm Uyển liền đem chuyện này kể lại với .

      “Em cháu cố ý đâu, nó chỉ muốn trêu đùa “bạn trai” của cháu chút thôi mà, gửi cho ta mấy tấm ảnh, cháu nhìn xem, bây giờ lại thành ra như vậy…”

      Lâm Uyển bây giờ mới hiểu ra mọi chuyện, nhịn được mà liếc mắt xem thường, trong lòng thầm nghĩ đó chính là báo ứng. có việc gì lại tự nhiên chọc vào dã thú, người ta mà nổi điên lên quả là uổng phí.

      quanh phòng lượt, tưởng tượng được rằng em họ này lại có thể chụp được những tấm ảnh mất mặt đến vậy, chính là Tằng Tuấn sao lại có nhiều ảnh của nó như thế, nhìn kỹ giống như photoshop, mà nếu là photoshop em họ kia sợ hãi như vậy…

      nhịn được liền hỏi : “ ta lấy ảnh của mày bằng cách nào?”

      “Những ảnh này em đều để trong hòm thư QQ…” Lưu Vi đưa tay lau nước mắt : “Em sai rồi, em vốn chỉ muốn đùa chút…”

      Lâm Uyển hiểu ra, cũng thêm gì nữa.Nhưng trong đầu sớm tính toán đến thời gian có thể thực được chuyện này, từ lúc Tằng Tuấn nhận được ảnh từ điện thoại, sau đó quyết định xử lý những người này…

      Tuy rằng là Tằng Tuấn có bao nhiêu người trợ giúp, thế nhưng sau khi biết số di động của Lưu Vi, lập tức tìm người xâm nhập vào hòm thư QQ của nó, lấy hết những tấm ảnh nhạy cảm, sau đó gọi người tới đây đập phá…

      Lâm Uyển tính trước tính sau mà vẫn thấy khủng bố, bởi vì nhớ ràng gia đình cậu mợ rời khỏi nhà chưa đầy ba tiếng đồng hồ…

      Với năng lực hành động này, nếu Tằng Tuấn muốn xử ai, phỏng chừng chưa đến ngày có thể làm cho người ta ngay cả bản thân chết thế nào cũng biết.

      Lúc Lâm Uyển ra khỏi nhà cậu mợ, liền rầu rĩ ngồi trong xe, trong đầu ngừng nghĩ xem biết Tằng Tuấn có hiểu lầm gì , dù sao số di động kia nghĩ thế nào cũng giống như là cố ý cho Lưu Vi biết vậy…

      Liệu có nghĩ là muốn giới thiệu em họ của cho ?

      Lúc Lâm Uyển về biệt thự, vào phòng khách, thấy Tằng Tuấn ngồi sô pha làm cái gì đó.

      nghe thấy trong tay truyền đến tiếng kim loại va chạm, hình như là có thứ gì đó cần gỡ ra. rất chuyên tâm tháo rời, vẻ mặt vô cùng trầm tĩnh.

      Lâm Uyển đứng giữa phòng khách chần chừ hồi lâu, rốt cục quyết định phải thanh minh cho mình câu, nhưng mà còn chưa kịp há miệng đằng kia Tằng Tuấn lên tiếng : “Em qua đây chút.”

      Lâm Uyển hết hồn, chậm rãi bước tới, vừa nãy còn biết phải mở miệng thế nào, lúc này lại cuống quýt hết cả lên, vội vàng giải thích : “Tằng Tuấn, em họ lén lút xem trộm điện thoại của tôi…Tôi cũng biết là nó lại nhớ số di động của , sau đó còn gửi ảnh cho nữa…Tôi cái gì cũng biết…”

      Tằng Tuấn cắt ngang lời , cũng thêm câu gì, chỉ đưa tay ra hiệu cho đến gần.

      Lâm Uyển lúc này thể tới. ngẩng đầu lên, cư nhiên lại thế ra nét mặt vô cùng vui vẻ, cánh tay liên tục giơ lên hạ xuống, cuối cùng cũng tháo được hết nút thắt của cái vòng.

      Lâm Uyển hiểu là có ý gì, cắn cắn môi, ngay giữa lúc biết phải làm sao lại bỗng nhiên cầm lấy tay rồi kéo vào lòng, đưa tay khẽ sờ lên tóc , sau đó suy nghĩ lúc rồi : “Tóc của em nếu cắt ngắn chút chắc rất đẹp.”

      Lâm Uyển trước kia cũng từng cắt tóc ngắn, nhưng lại cảm thấy khuôn mặt của mà cắt ngắn quá trông rất khó coi, cho nên lúc còn học đại học cắt kiểu bông hoa lê, nhìn cũng tệ.

      nghĩ tới Tằng Tuấn lại thông thạo như vậy, người như mà còn có thể biết kiểu tóc nào phù hợp với khuôn mặt của phụ nữ. bình tĩnh nhìn lúc lâu, dường như nghĩ đến điều gì đó, lập tức lên tiếng đề nghị : “Cắt kiểu bông hoa lê , chắc chắn rất hợp với em.”

      ***
      Ngân Nhi : Tóc hoa lê đây các nàng ạ ^^

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 30/7/14
      Lee Hoo, Cá bơi ngửa, Chris17 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 38

      Edit : Ngân Nhi


      Lâm Uyển biết là Tằng Tuấn có ý gì.

      chuẩn bị tốt để nghe dạy bảo, kết quả chuyện tóc xong, Tằng Tuấn dường như lại có phát sinh thêm chuyện gì, lại cúi đầu tiếp tục chơi đùa với chiếc vòng kim loại.

      Lâm Uyển cảm thấy rất bội phục chính mình, đúng là có thần kinh thép nên mới có thể chịu được con người lúc nào cũng bình thản này, phải người khác chắc là phát điên mất!

      Tằng Tuấn chơi cái này giống như bị nghiện vậy, chơi được nửa còn đưa cho chuỗi , bảo thử gỡ bỏ cái vòng này ra.

      Lâm Uyển thường chơi mấy loại này nên cũng có kiên nhẫn, vừa chơi lúc bị đống lộn xộn này làm cho phiền não.Trong tay thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu như muốn giựt tung đống vòng này ra vậy.

      Tằng Tuấn thấy vậy liền ngồi sát bên , đem nửa người dựa vào ngực , nắm tay rồi trực tiếp chỉ dạy.

      Tuy rằng tư thế này xấu hổ, nhưng Tằng Tuấn là lòng muốn dạy .

      Lúc ngón tay mơn trớn ngón cái của , Lâm Uyển cảm thấy cả người rất ngứa, cũng hiểu sao cơ thể mình lại như vậy, chỉ cần vô tình tiến lại gần là có thể khiến cho giật bắn cả lên.

      cố gắng rời chú ý của bản thân, nhiệt độ cơ thể của khi ngồi cạnh , còn có hơi thở nóng bỏng đó, nỗ lực làm cho nó trở nên mờ nhạt .

      tại, Lâm Uyển chỉ tập trung vào cái vòng kia, dù cho thích giải mấy thứ này bây giờ cũng chăm chú làm cho đến cùng.

      Dần dần Lâm Uyển cũng nhìn ra được phương pháp của nó, vòng kim loại này chế thành những hình tròn , cứ thế đan vào nhau, nhìn rất hỗn loạn, nhưng nếu để ý kỹ gỡ ra được.

      Tằng Tuấn cầm tay làm những động tác dường như chỉ lặp lặp lại, nhưng nếu xem kỹ nhìn ra khác biệt, tuy nhiên quá trình này đúng là muốn kiểm tra kiên nhẫn của con người.

      nghĩ tính nhẫn nại của Tằng Tuấn lại tốt đến vậy, vẫn thấy là rất nóng tính, ngờ lúc ở cạnh lại kiên nhẫn như thế.Tay của hề thô cứng, nhưng khi phải làm những việc tỉ mỉ đủ linh hoạt.

      Mỗi lần nhìn thấy làm được, Tằng Tuấn đều dừng lại hướng dẫn cho . những gì, chút cũng hiểu được.

      Bất quá chơi trò này khiến cho bản thân có được cảm giác thành công.Lúc gỡ bỏ được hoàn toàn, Lâm Uyển liền nở nụ cười, nhịn được cầm hai cái vòng tròn lớn nhất lắc lắc vài cái, cố ý để cho nó phát ra tiếng vang chói tai.

      Đặc biệt là lúc cười, liền phát ra Tằng Tuấn cũng cười theo , còn cầm tay lắc lắc thêm vài cái nữa.

      Lâm Uyển hiểu sao khi nghe thấy tiếng vang thanh thúy kia, ngực giống như bị bóp chặt lại, quả giống như có điềm báo gì đó, làm cho phải vội vàng cúi đầu xuống.

      May mắn đến giờ cơm, các nhân viên sớm dọn xong đồ ăn.Lâm Uyển mau chóng đứng dậy, làm bộ như có chuyện gì, chạy tới ngồi xuống bàn ăn.

      Chính là vừa mới ăn mấy miếng, Lâm Uyển lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên.

      đưa mắt nhìn Tằng Tuấn cái.

      Tằng Tuấn rất yên lặng ngồi ăn cơm, phần lớn thời gian đều câu nào, lúc này Lâm Uyển nhìn như muốn đưa ra chỉ thị, mong chờ muốn nhận được đồng ý của .

      Thấy Tằng Tuấn gật đầu, mới chạy đến phòng khách, lấy điện thoại từ trong túi xách ra nghe.

      Rất nhanh liền nghe thấy giọng của mẹ truyền tới : “Lâm Uyển, cậu con vừa gọi điện thoại đến, gào khóc bọn họ sai rồi, mong con thủ hạ lưu tình…Còn đến chuyện ảnh chụp gì đó…Rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy?”

      Lâm Uyển than tiếng, ràng lúc rời cố ý dặn dò nhà cậu vài câu, nhưng loại não tàn nhà bọn họ nghĩ gì mà còn dám gọi điện tới kêu khổ với mẹ chứ.

      Lâm Uyển chỉ sợ mẹ trở nên lo lắng!

      vội vàng trấn an mẹ : “Có chuyện gì đâu mẹ, nhà bọn họ mẹ còn sao, yên lành lại thích kiếm chuyện gây , nhưng mà mọi chuyện qua rồi, mẹ cần quan tâm nữa, đấy, có vấn đề gì đâu ạ.”

      Mẹ Lâm Uyển thèm quan tâm đến những người đó, bà chỉ lo lắng cho Lâm Uyển thôi, chỉ là thể ra được, bèn khuyên nhủ : “Tóm lại con ở bên ngoài phải luôn cẩn thận mọi việc nghe .”

      “Con biết mà mẹ.” Lâm Uyển sau khi tắt máy quay về bàn ăn cơm, lại thấy Tằng Tuấn gác đũa chờ , thấy tới, mới lại cầm đũa lên.

      Lâm Uyển ngồi xuống tiếp tục ăn, nhưng ăn Tằng Tuấn nãy giờ vẫn yên lặng bỗng lên tiếng hỏi câu : “Nhà em còn có họ hàng nào nữa ?”

      Lâm Uyển hiểu ý của .

      Hiển nhiên hề thuận miệng hỏi câu này, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào , chờ đợi trả lời.

      Sau khi mắt to nhìn mắt lúc, Lâm Uyển mới đại khái hiểu được ý của , muốn ám chỉ nhà có rất nhiều thành phần đặc biệt sao?

      Cho nên mới hỏi xem nhà còn có người thân nào giống vậy nữa hay ?

      Lâm Uyển vừa ăn vừa : “Trong gia đình tôi, những người họ hàng như vậy đúng là có rất nhiều, bất quá cũng biết rồi đó, tôi cắt đứt hoàn toàn quan hệ với họ hàng của ba, còn phía gia đình bên mẹ, chắc cũng gặp nhau nữa...Dù sao trong nhà cũng luôn xảy ra những chuyện như vậy mà…”

      cũng biết là có phải mình bộc lộ hơi nhiều hay , nhưng dù gì Tằng Tuấn cũng ở khắp nơi rêu rao chuyện của , nên cũng giọng thêm : “Kỳ trắng ra là, trong nhà tôi có mấy ai là người thành đạt, cho nên những người đó cả ngày chỉ biết đấu đá nội bộ…Hôm nay ai có nhiều bánh bao hôm sau người đó thiếu cái bánh nhân đậu, từ khi tôi còn , trong nhà lúc nào cũng ầm ĩ như vậy, chuyện dọa người nào cũng được chứng kiến hết…”

      Tằng Tuấn im lặng ngồi nghe , hề chen ngang cắt lời.

      Lâm Uyển được nửa ngẩng đầu lên nhìn cái, có phần thể tin nổi, tại sao mình lại hết chuyện gia đình cho người ngoài biết như vậy chứ.

      nếu có thể giải quyết chuyện nhà việc tỏ ra gần gũi chút cũng có vấn đề gì.

      Nếu lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cũng rèn luyện được tính cách kiên cường như ngày hôm nay.Từ khi còn rất , tình thân trong mắt chẳng khác gì đồ bỏ .

      Nhưng mà điều này với bất cứ ai, bởi vì khẳng định vài thánh mẫu đứng ra khuyên , đừng nên như vậy, nét bút thể viết nên trang sách hay đại loại như thế.

      Nhưng khi Tằng Tuấn nghe , lại chẳng hề lên tiếng.

      Lâm Uyển biết có lời nào để hay là đồng cảm với , bất quá cũng muốn để ý tới phản ứng của , trước mặt có thể thoải mái thể ra con người của mình, bởi vì khi ở đây, có gì cần phải giấu diếm cả.
      Lee Hoo, Cá bơi ngửa, Chris18 others thích bài này.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Lúc xong, Lâm Uyển lại nhớ tới chuyện, kỳ vẫn luôn rất tò mò, biết Lưu Vi kia gửi cho Tằng Tuấn những tấm ảnh như thế nào mà lại khiến cho nổi giận đến vậy, dứt khoát phái người tới nhà bọn họ làm loạn.

      cũng liền trôi chảy hỏi câu : “Đúng rồi, những tấm ảnh gửi cho là ảnh gì vậy?”

      “Em tự xem .” Tằng Tuấn thản nhiên chỉ vào chỗ bàn trà.

      Lâm Uyển biết là di động của để ở đó, liền lập tức đứng lên, chạy vài bước rồi cầm lấy máy.

      Nhưng mà di động của Tằng Tuấn phải xác nhận dấu vân tay mới mở ra được.Thế nên lại cầm về bàn ăn rồi đưa cho Tằng Tuấn.

      Hơn nữa di động của Tằng Tuấn được làm bằng gì biết, nhìn chỉ dày hơn điện thoại bình thường chút, nhưng cầm tay lại nặng như cục gạch vậy.

      Lâm Uyển nhìn mấy lần nhưng vẫn chưa phát ra di động của Tằng Tuấn là của nhãn hiệu nào, chỉ biết nó có màu đen, kiểu dáng rất tinh tế, xúc cảm khi sờ vào cũng vô cùng thoải mái.

      Di động được Tằng Tuấn mở ra, cấu hình bên trong cực kỳ đơn giản, rất nhanh những tấm ảnh chụp được ra.

      Lâm Uyển cúi người nhìn vào, sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng.

      Là ảnh bán khỏa thân, trong hình Lưu Vi còn làm ra vẻ ngây thơ trong sáng nữa. ngờ lá gan của Lưu Vi lại lớn đến như vậy, cư nhiên lại dám gửi tấm ảnh này cho người mà nó hề quen biết.Loại này thể chỉ coi là não tàn nữa rồi.

      Lâm Uyển gì, im lặng ngồi vào chỗ ăn cơm tiếp.

      Tằng Tuấn nhanh gọn xóa tấm ảnh của Lưu Vi , sau đó mở camera lên, giơ máy về phía Lâm Uyển làm động tác chụp ảnh.

      Lâm Uyển còn phồng mồm ăn cơm, vừa nhìn lên liền ngây ngẩn cả người, chính cũng biết làm thế nào để tạo dáng chuẩn bị chụp ảnh.Kết quả lúc Tằng Tuấn chụp xong, Lâm Uyển mới nhớ ra, biết trông có ngốc hay , cư nhiên lại dùng khuôn mặt đó để cho Tằng Tuấn chụp lại…

      Tằng Tuấn cũng cho xem ảnh, tùy ý để di động sang bên cạnh, sau đó tiếp tục ngồi ăn cơm.

      Điều này càng khiến cho Lâm Uyển có phần nuốt trôi, Tằng Tuấn chụp ảnh để làm cái gì biết.

      Ăn cơm xong, Lâm Uyển biết là khi nào Tằng Tuấn tiến đến sủng hạnh mình, mà nhìn dáng vẻ của dường như cũng có phần sốt ruột cho lắm.Cho nên liền nghĩ tới việc chơi máy tính để tiêu khiển.

      Thừa dịp Tằng Tuấn xem tạp chí, lấy laptop ra, chính là biết ở trong biệt thự này lên mạng bằng cách nào.

      Lâm Uyển liền ôm laptop rồi đến trước mặt Tằng Tuấn cúi đầu xem tạp chí, cẩn thận hỏi : “Tằng Tuấn, trong này kết nối internet thế nào vậy…”

      Tằng Tuấn rất nhanh ngẩng đầu lên, trực tiếp cho : “ có internet.”

      “Hả? có internet?” Lâm Uyển kinh hãi, nhà của Tằng Tuấn thế nhưng lại có internet?

      Người như Tằng Tuấn, cho dù là phòng bếp cũng có thể chuẩn bị mọi thứ chu đáo, đến cả cái nạo rau củ cũng có! Thế mà lại nghĩ tới việc lắp mạng?!

      Vậy bình thường lúc làm việc tại nhà liên lạc với bên ngoài kiểu gì hả? Hay là chỉ đơn độc làm mình, cần phải liên hệ với ai.

      Lâm Uyển ngây ngẩn cả người, khó tin nhìn .

      Nếu có mạng, vậy cái laptop này coi như là đồ bỏ rồi.

      “Em có thể dùng wifi.” Tằng Tuấn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của , liền rất hiếm có mở miệng nhắc nhở câu.

      Lâm Uyển ậm ừ tiếng, có biết điều đấy, bất quá ai mà biết được ở nơi hoang vu hẻo lánh này đường truyền có tốt hay .

      Lâm Uyển liền ôm laptop lên phòng ngủ tầng hai.

      ở trong phòng mân mê lúc lâu, cuối cùng mới sử dụng được gói cước wifi tính tiền theo tháng, chính là cả giá cả và đường truyền đều đúng là lừa bịp.

      hạn chế lưu lượng, còn hạn chế cả thời gian sử dụng, vậy mà tốc độ vẫn vô cùng chậm.

      Nhìn vào cột sóng, đừng là xem phim giải trí, kiểu này chắc chỉ có thể lên mạng đọc tin tức thôi.

      cũng liền nằm bò giường, kiên nhẫn chơi lúc, sau đó tùy tiện đọc vài tin tức mới nhất.

      Chờ đến khi Tằng Tuấn lên, Lâm Uyển buồn ngủ muốn chết.Nhìn thấy , liền mau chóng thu hồi lại laptop, chính là còn chưa kịp tắt Tằng Tuấn ngăn lại.

      dựa nửa người giường, rất tự nhiên muốn biết vừa xem cái gì.

      Bên trong đều là những tin tức gần đây.

      Tằng Tuấn chỉ đại khái liếc qua, ngay tại lúc Lâm Uyển nghĩ rằng tắt máy lại tiếp tục mở phần lịch sử ra.

      Lâm Uyển hâm mộ bất cứ ai khác, chỉ duy nhất ngôi sao thần tượng mà thích hồi còn học, mỗi lần lên mạng đều giống như thành thói quen, thích tìm kiếm thông tin về đối phương, còn có các tin tức mới nhất nữa.

      Tằng Tuấn chậm rãi đưa chuột lên xuống xem xét.

      Ngọn đèn trong phòng chiếu lên mặt , ngũ quan của phi thường góc cạnh, cho nên khi được ánh đèn chiếu vào, gương mặt của lại có chút cảm giác tranh tối tranh sáng.

      Lâm Uyển theo bản năng nuốt nước miếng, hiểu vì sao mà bỗng nhiên lại cảm thấy sợ.

      Trái lại sau khi xem xong, Tằng Tuấn cũng gì, rất nhanh tắt laptop , còn đem nó đặt lên bàn trang điểm, nổi giận đập vỡ nó, cũng có chỉ vào mũi rồi giáo huấn trận.

      Sắc mặt của vẫn tự nhiên như trước, lúc nhìn thậm chí còn nở nụ cười.

      Lâm Uyển biết làm sao, tự dưng giống như phản xạ có điều kiện, tóc gáy liền dựng đứng hết cả lên.

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      :):):)họ hàng nhà chị Lâm uyển chẳng có ai tốt đẹp cả.sống như thế làm sao chịu nổi.khổ thân 2 mẹ cọn chị.thank bạn.mau ra chương mới nha..:))))))
      Ngọc HươngNgân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :