1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Không Thể Quên Em - Kim Đại (ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Theo động tác của Tằng Tuấn, hai người cùng nhau dán chặt lại, ngừng cọ xát. ràng rất thích tư thế này, chậm rãi thẳng đến bức tường.

      Lâm Uyển phục hồi tinh thần, lập tức ý thức được rằng cái tư thế này còn xấu hổ hơn nhiều, hơn nữa đây còn là tầng ! Bên ngoài trời tối đen như mực, nhưng trong phòng lại đèn đuốc sáng trưng, nhỡ có ai qua phải là bị nhìn xót thứ gì ư?!

      sợ hãi liếc mắt nhìn cửa sổ, vội vàng nhắc nhở Tằng Tuấn : “Bên ngoài nhìn thấy đó!”

      “Vậy em tắt đèn .” Giọng của Tằng Tuấn rất trầm, vẫn dừng động tác lại mà cứ thế ôm tới vách tường.

      Tường trong phòng khách là màu trắng, nếu bình thường để ý nhận ra lớp hoa văn hơi sần bên .Xung quanh còn có số món đồ trang trí tối màu, trông vừa sang trọng vừa gọn gàng sạch .

      Lúc này đem cả người ép vào vách tường.Trong nháy mắt bị áp sát, Lâm Uyển cảm thấy vô cùng kích thích, ngừng thở dốc, Tằng Tuấn vốn vẫn chậm rãi chuyển động bây giờ lại cố ý tạm dừng, nhìn sâu vào mắt .

      Lâm Uyển toàn thân tê dại, bủn rủn còn chút sức lực nào.Sắc mặt ửng hồng, dám nhìn thẳng vào mắt .

      Rất nhanh, nơi nào đó của cơ thể lại bị người ta dùng sức đâm vào.

      Trong đầu luôn nghĩ tới việc tắt đèn, mà thân thể lại cử động nổi, phải dùng toàn bộ sức mạnh mới có thể với tay ra, nhưng sớm ý loạn tình mê, còn nhớ chỗ nào là công tắc đèn. sờ loạn lung tung mà vẫn thể dò tới, Tằng Tuấn lúc này bỗng nhiên dừng động tác lại.

      cuồng nhiệt như vậy lại đột ngột tạm dừng, khiến cho người ta cảm thấy run rẩy khó chịu, Lâm Uyển hiểu được đây là phản ứng ngược của cơ thể, cố gắng hít sâu hơi.

      Tằng Tuấn hôn lên môi , đồng thời nắm lấy tay , giúp xác nhận được vị trí của công tắc đèn.

      Ngay sau đó, đèn trong phòng được tắt.

      Trong bóng đêm, chân của bị nâng lên cao, cơ thể ngừng đập vào vách tường.Mái tóc được buộc gọn giờ đây cũng bị tung ra, rối bù xõa xuống vai.

      biết qua bao lâu, Lâm Uyển mới cảm giác được, cả hai bọn họ cùng lúc đạt tới giới hạn của sung sướng.

      Trong phòng tối đen, nghe thấy tiếng thở dốc của , cộng với tiếng thở dốc của , triền miên hòa vào nhau…

      lại nâng đầu hôn lên môi . lát sau, khi hô hấp của hai người ổn định trở lại, mới bật đèn lên, cả căn phòng lại sáng rực như trước.Chờ đến lúc đèn sáng trở lại, Lâm Uyển mới nhận ra điều thích hợp.

      người mảnh quần áo đều có, mà Tằng Tuấn người kề sát đây, trái lại vẫn còn mặc áo.

      Lâm Uyển nghiêng đầu nhìn cái, hai ánh mắt vừa chạm nhau, lại lập tức cảm thấy chột dạ, nhanh chóng chuyển hướng sang sô pha.Vừa rồi cả hai người đều rất kịch liệt, sô pha cũng giống như gặp nạn, mấy cái đệm lót đều rơi xuống đất hết.Quần áo của cũng tản mát lung tung, hay ho là…quần lót lại bị ném vào chiếc đèn đặt dưới đất…

      Vừa nãy trong đầu đều chỉ nghĩ tới việc trong nhà và hình ảnh ba quỳ gối, nhưng tại, chút cảm giác về những điều đó đều biến mất, trong cơ thể chỉ còn lưu lại dư vị của Tằng Tuấn.

      Đầu óc của trống trơn, Tằng Tuấn bế bước tới sô pha, bước rất chậm, bình thản như thường ngày, đặt xuống, lại tới chỗ cái đèn lấy chiếc quần lót của ra, rất tự nhiên đưa cho , nhàng : “Em lên nhà nghỉ ngơi , nhớ bảy giờ xuống ăn cơm.”

      Lâm Uyển đỏ mặt cầm lấy quần lót, nhanh chóng mặc vào, luống cuống tay chân đến nỗi quên mặc áo lót, chỉ cúi đầu lấy quần áo che lại rồi chạy lên tầng hai.

      Chạy lên nhà, việc đầu tiên làm đó là tắm cái, chuyện vừa rồi phát sinh cách kỳ lạ như vậy, muốn nhẫn nhịn cũng thành, tự ngược cũng thành, nhưng lại cùng nhau lên cao trào… còn có thể mất mặt hơn được nữa hay ?

      Lâm Uyển buồn bực, tắm rửa cho sạch , sau đó mặc bộ đồ ngủ thoải mái vào.

      Vẫn chưa tới giờ cơm, lại lên giường nghỉ ngơi chút, nhưng vừa mới đặt đầu xuống gối hình ảnh lúc nãy lại lên, hơi thở nồng đậm của Tằng Tuấn, còn làm chuyện kia, khiến cả người mướt mát mồ hôi.Về phần cái gì tòa án cái gì thẩm phán, cả chuyện của ba nữa, tất cả đều biến mất thấy bóng dáng.
      Last edited by a moderator: 30/7/14
      Lee Hoo, lananhtran51, Chris21 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 31

      Edit : Ngân Nhi


      Lâm Uyển xuống nhà sớm hơn bảy giờ chút, cuộc sống của Tằng Tuấn rất có quy luật, rời giường làm việc ăn cơm đều phải đúng giờ.Cho nên lúc này, phục vụ vẫn còn chuẩn bị các món ăn rồi đặt lên bàn.

      Lâm Uyển nhìn thoáng qua Tằng Tuấn ngồi trong phòng khách, dưới ánh đèn đặt dưới đất, Tằng Tuấn cúi đầu xem thứ gì đó.

      thay quần áo, tóc vẫn còn hơi ướt, chắc cũng vừa mới tắm rửa giống .Vì tóc chưa khô nên xòa xuống mắt, lại đem mái hất ra sau, điều này làm cho tất cả những đường nét khuôn mặt lên cách ràng.Đó là gương mặt vô cùng đẹp, cho dù là các ngôi sao thần tượng cũng có mấy ai có được khuôn mặt tinh xảo đến như vậy.

      Lâm Uyển còn do dự biết có nên tới hay Tằng Tuấn lại ngẩng lên nhìn, vừa chạm phải đôi mắt thâm trầm kia, Lâm Uyển lập tức nghĩ ngay đến hình ảnh hai người mới vừa rồi còn mây mưa triền miên trong căn phòng này.Nhất là cái sô pha kia vẫn còn lù lù ở đó, nhưng thoạt nhìn có vẻ sạch hơn, chắc là được dọn dẹp qua.

      Lâm Uyển mặt đỏ tim đập, chỉ muốn đem treo mình lên cao rồi đánh cho trận.May là Tằng Tuấn gì, chỉ khẽ nhếch môi cười.Lâm Uyển cảm thấy xấu hổ liền vào phòng ăn.

      Nơi này gian rất lớn, chỉ là phòng ăn thôi mà còn to hơn gấp đôi so với phòng khách nhà , cách bài trí bên trong lại càng miễn bàn.

      Lúc đầu khi mới tới đây, Lâm Uyển chỉ mong sao có thể ru rú trong phòng ngủ.Tuy nhiên sau thời gian, Lâm Uyển phát ra cuộc sống của mình dường như cũng bắt đầu có quy luật, giống như bị Tằng Tuấn huấn luyện mà thành vậy, cứ đúng giờ là xuống dưới nhà.

      Chờ nhân viên chuẩn bị xong, Lâm Uyển mới qua, ngồi xuống ghế rồi chờ Tằng Tuấn.Nhưng có điều kỳ quái là, lần này Tằng Tuấn lại ngồi đối diện như mọi khi nữa, mà lại tới rồi ngồi xuống cạnh .

      Bàn ăn là dạng bàn dài hình chữ nhật, Lâm Uyển mỗi lần đều có thói quen ngồi đối diện , cách xa khoảng như vậy, chỉ cần cúi đầu là phải nhìn thấy mặt nữa.Nhưng bây giờ lại chủ động ngồi bên cạnh như vậy, khoảng cách lập tức được thu hẹp ít.Hơn nữa trước khi ngồi xuống, còn cố ý dịch ghế lại gần cho sát với ghế của .

      Lâm Uyển cảm thấy rất khó hiểu, toàn thân trở nên cứng nhắc.

      nhanh chóng di chuyển tầm mắt lên bàn cơm, sau đó lại phát ra đồ ăn lần này hình như cũng có chút thay đổi.Ngoại trừ bộ đồ ăn thường dùng, trong tay còn có cái muỗng với tạo hình rất kỳ lạ, phần đầu lớn lắm, tay cầm rất dài, trông khá đáng , quả giống như là tác phẩm nghệ thuật vậy.

      Lâm Uyển biết thứ này dùng để làm gì, liếc qua bàn ăn lượt, cảm thấy có gì bất thường, cùng lắm là có món nào đó được đặt trong đĩa thủy tinh, xung quanh được trang trí bằng số loại rau củ, nhìn khá đẹp mắt.Tuy vậy nhưng món này Lâm Uyển chưa bao giờ ăn nên cũng muốn đụng đến, chỉ cúi đầu ăn các món quen thuộc trước mặt mình.

      Nhưng trong lúc ăn, Tằng Tuấn lại xúc thìa món ăn kia, rồi đưa muỗng đến gần miệng .Lâm Uyển thể mở cái miệng ra ăn, món này có chút lạnh, hương vị dám khen tặng…

      nhíu mày, làm động tác bĩu môi.Tằng Tuấn thấy thích ăn cũng ép, liền đẩy đĩa cá hấp tới gần , ăn nhiều chút.Hai người ai với nhau câu nào, Lâm Uyển ngay cả mí mắt cũng thèm nâng lên, rất sợ chạm phải ánh mắt của .

      ăn rất nhanh, ăn xong vẫn còn sớm, Lâm Uyển bèn tránh sang phòng bên cạnh, giả vờ xem TV giết thời gian.Kết quả mới vừa bật TV Tằng Tuấn ra, vừa tiến vào thang máy vừa gọi .Lâm Uyển liền hít sâu hơi rồi cũng theo vào.

      Vừa nãy làm quá sức rồi, muốn làm lại lần thứ hai đâu!

      Bất quá vừa mới bước vào phòng ngủ, Lâm Uyển lập tức phát ra cửa phòng tắm mở toang, bên trong mơ hồ còn có thể nghe thấy được tiếng nước chảy mạnh. còn buồn bực hiểu Tằng Tuấn đứng phía sau rồi chỉ vào phòng tắm, : “Vào trong thư giãn chút .”

      Lâm Uyển kinh ngạc nhìn , mấy giây sau mới phản ứng lại mà a tiếng. có hơi lo sợ, lúc thay quần áo chỉ nghĩ biết ta có lợi dụng lúc tắm rửa để làm chuyện gì , tuy nhiên nhìn vẻ mặt của ta lại có vẻ rất bình thường, thấy có cảm giác nôn nóng.

      Ánh mắt của liếc Lâm Uyển từ xuống dưới, lúc quay lưng lại về phía để thay quần áo, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của giống như muốn xuyên thấu qua lớp áo để nhìn được cơ thể của vậy.

      Chờ đến lúc thay quần áo xong, còn nghiêng người khẽ sờ lên tóc , Lâm Uyển cảm thấy cổ của mình như đông cứng lại rồi, da đầu cũng run lên từng đợt.May là làm gì, sau khi vào phòng tắm, an vị ngồi giường, cúi đầu xem cái gì đó.

      Lâm Uyển thấp thỏm vào bước vào, lập tức phát ra ánh đèn trong phòng tắm được thay đổi, chắc là các nhân viên lên sửa sang lại trong lúc và Tằng Tuấn ăn cơm.Bên trong các thiết bị đều được sử dụng, ngay cả những ngọn đèn giấu trong vách tường cũng được bật hết lên, tạo thành những ngôi sao lấp lánh vô cùng xinh đẹp.Còn có cả tiếng suối chảy, tiếng chim hót, Lâm Uyển biết những thanh đó phát ra từ đâu, chỉ cảm thấy nó rất dễ nghe.

      Mọi lần đều tắm bằng vòi sen, đây là lần đầu tiên được thử ngồi vào bồn tắm mát xa này.Lúc bước vào bồn, cảm thấy có rất nhiều bọt nước nảy lên, cơ thể cũng được mát xa rất thoải mái.

      Sóng nước ấm áp khiến cho người ta say mê, cả người Lâm Uyển giống như vừa mới chạy quãng đường dài, mới ngâm mình có lúc mà muốn ngủ rồi.Lúc nhắm mắt lại, còn nghĩ liệu như vậy có gặp nguy hiểm gì hay

      Nhưng chờ tới khi tỉnh dậy, là mười giờ sáng hôm sau.

      Lâm Uyển trừng mắt nhìn đồng hồ báo thức hồi lâu mới giật mình nhớ ra, hiểu hôm qua mình leo lên giường như thế nào.

      ngồi giường ngáp cái, lại nhìn trái nhìn phải, nhưng thấy Tằng Tuấn đâu. nhanh chóng thay quần áo rồi xuống lầu, nhìn thấy bàn ăn có hộp cơm giữ nhiệt.Mở ra xem, có ít món, nhìn lúc rồi đổ cho mình chút cháo.

      chuẩn bị ăn, Lâm Uyển lại nhìn thấy bên cạnh bàn có mẩu giấy , liền cầm lên xem.Hiển nhiên người viết lên tờ giấy này là người từng học qua thư pháp, tuy chỉ là những ghi chép bình thường, nhưng Lâm Uyển chưa từng thấy ai có được nét chữ đẹp như vậy.Hồi học tiểu học cũng từng học thư pháp vài năm, thế nhưng để đem so với người này khác gì tự chế giễu mình.

      Mặt chỉ có dòng chữ rất ngắn gọn là ‘ngày kia tôi trở về’, còn có đề tên người viết.Tuy nhiên rất dễ để nhận ra, đây chính là tin nhắn của Tằng Tuấn.Lâm Uyển bận tâm lắm, ta ở đây tốt quá, đỡ khiến cho phải xấu hổ.

      tại rất muốn gọi điện cho mẹ, ngày hôm qua lúc rời , tâm trạng của mẹ được tốt, dù sao cũng là người vợ, sao có thể chịu được cảnh chồng mình vượt quá giới hạn ở bên ngoài, lại còn bị người ta bắt được rồi làm bằng chứng buộc tội.

      ngờ còn chưa gọi đến nhận được điện thoại của mẹ, trong điện thoại mẹ vội vàng : “Lâm Uyển, con tới đây ngay , bác của con lại chạy đến nhà chúng ta rồi.”

      Lâm Uyển có chút ngoài ý muốn, sau chuyện ngày hôm qua mà ông ta vẫn còn mặt mũi chạy tới nhà sao.

      Sợ mình mẹ làm gì được, Lâm Uyển liền đặt chén cháo xuống rồi chạy nhanh về nhà.

      Nhưng bất ngờ là, lúc về tới nhà mọi chuyện vẫn sóng êm biển lặng, ngoài cửa cũng nghe thấy tiếng cãi vã ầm ĩ, trái lại dường như còn thấp thoáng có tiếng khóc, hơn nữa tiếng khóc đó lại là của người đàn ông.

      Lâm Uyển cảm thấy bình thường, lúc đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy ba quỳ gối giữa phòng khách, vừa tự đánh mình vừa với mẹ : “ xin lỗi em, là bị mù, nên mới tìm loại đàn bà này…”

      Lâm Uyển kinh ngạc, lúc trước khi bác đủ những câu nhục nhã lăng mạ , cũng hề khiến cho ông ta động lòng, giờ đây ông ta lại chạy đến cạnh , khom lưng : “Lâm Uyển lại đây…” xong còn bê ghế tới cho ngồi.

      Lâm Uyển liếc mắt nhìn bác cả cái, ngồi xuống mà lạnh lùng nhìn vòng phòng khách, chỉ thấy trong phòng thiếu người, có vài họ hàng thân thích của ba, bao gồm cả Lâm Hiểu Huy cũng có mặt ở đây, nó cũng quỳ xuống bên cạnh ba, vẻ mặt cầu xin tha thứ.

      Phỏng chừng đoán được dù có quỳ gối trước mặt cũng vô dụng, những người này lại chạy tới trước mặt mẹ rồi ra sức thuyết phục.Lâm Uyển nghe thấy Lâm Hiểu Huy khổ sở đáng thương : “Mẹ, con sai rồi ạ, sau này con còn phải đến trường nữa…”

      “Mày đừng gọi tao là mẹ.” Mẹ Lâm Uyển ngồi yên sô pha, ngoảnh đầu chỗ khác, giống như muốn nhìn thấy mặt những người này, cứng rắn trả lời Lâm Hiểu Huy : “Mày phải là cốt nhục do tao sinh ra, mày gọi tao là mẹ để làm gì, tìm mẹ đẻ của mày .”

      Trông thấy Lâm Uyển bước vào, bà liền đứng dậy, lướt qua ba rồi kéo Lâm Uyển cùng ngồi xuống sô pha.

      Lâm Uyển cũng hiểu ra được, phải là ba mang người tới rồi làm ầm ĩ, mà là cố gắng cầu xin họ tha thứ. rất lo lắng, sợ mẹ lại nhu nhược như trước.Nhưng may là mẹ còn tỏ ra yếu đuối nữa, lại quay sang với những người kia : “Được rồi, mọi chuyện đều được giải quyết xong, mấy người còn ở đây làm gì nữa, hết cả !”

      Bác cả lần trước còn ngang ngược phách lối, giờ đây cũng chỉ còn biết đập đầu ủ rũ.Lâm Uyển cảm thấy rất khó hiểu, lẽ ra những lúc như thế này, ba dù cho có làm ẩm lên nữa, cũng thể có ý nghĩ muốn xin hòa giải như thế này được.

      Dùng ngón chân cái cũng biết, hai mẹ con chắc chắn nhân nhượng thêm bất cứ lần nào nữa, bọn họ nghĩ hai mẹ con đều là những tên ngốc có đầu óc sao?Nhất là bác của , lúc rời còn cố tình nở nụ cười rồi với Lâm Uyển : “Lâm Uyển à, dù có mâu thuẫn thế nào vẫn là người nhà, con có rảnh hãy đến thăm ông nội, ông rất nhớ con đấy.”

      đúng là loại người biết xấu hổ, da mặt cũng dày bằng bức tường thành rồi!

      cũng cười lại rồi trợn mắt lườm ông ta cái : “Ông bỏ ngay cái vẻ mặt đó cho tôi, nhanh chóng cút khỏi đây ngay!”

      Nghe vậy, bác cũng dám gì nữa, lúc ra ngoài còn thuận tay đóng cửa lại giúp hai mẹ con .

      Lâm Uyển xem như hiểu được, những người này là ghê tởm từ trong xương tủy, trước đây còn hung hăng bắt nạt hai mẹ con , ra lòng dạ con người lại dễ thay đổi đến vậy, thấy họ thắng kiện liền ngay lập tức thay đổi lại thái độ, dáng vẻ giống như con chó vậy.

      vậy cũng đúng, làm xấu mặt cho loài chó!

      Tuy nhiên sau khi bọn họ rời , Lâm Uyển vẫn cảm thấy hơi lo lắng cho mẹ, sợ mẹ mềm lòng, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng còn biết xấu hổ của họ, có khi bảo gì cũng , bảo làm gì cũng làm.

      Nghĩ vậy liền quay sang hỏi mẹ vài câu.Mẹ trái lại rất tỉnh táo, sau chuyện ngày hôm qua, bà tiếp tục nhu nhược nữa, lại kể thêm cho về chuyện vừa rồi : “Vị trợ lý của Trương luật sư kia rất đáng tin cậy, ngày hôm qua mẹ còn chưa hiểu chuyện gì bên kia đem tài khoản của người phụ nữ kia đóng băng rồi.Hôm nay ba con đến , ta đến ngân hàng rút tiền nhưng được, liền cãi nhau với trận, con nhận ra là mặt mũi của ông ta sưng vù hết lên rồi à, chính là bị người phụ nữ kia đánh đấy.Đánh ba con xong, ta lập tức cuốn gói rời rồi, nghe chút tiền cũng để lại cho ba con, ông ta ở trong khách sạn, nhưng trụ nổi nữa, đành phải nương tựa bác của con…Bác con gì, nhưng bác lại mặc kệ, cuối cùng đuổi ba con , lúc này ông ấy mới nhớ đến chúng ta…”

      Lâm Uyển ồ lên tiếng, nghĩ rằng lại có chuyện như vậy.Chả trách mà vừa rồi nhìn ba như già cả chục tuổi, ngay cả quần áo cũng bẩn thỉu lôi thôi, hoàn toàn khác xa so với hình ảnh hôm qua ở tòa.

      “Ba con lần này tới đây, sống chết muốn hòa giải với mẹ, ông ta vào đường cùng rồi, biết thể trông cậy được vào ai, đối với con lại càng có khả năng muốn ở cùng ông ta.Mẹ với ông ấy, nếu còn dám làm ầm ĩ nữa tố cáo tội trùng hôn (vi phạm chế độ hôn nhân vợ chồng), ông ta nghe vậy sợ ngay.”

      Lâm Uyển hừ tiếng : “Con nghĩ bây giờ mẹ nên tố cáo ông ta luôn .”

      Mẹ vỗ lên tay : “ phải là mẹ chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng tội trùng hôn đủ để giết chết ông ta, sớm muộn gì cũng được ra tù, với hai bàn tay trắng, ông ta mà quay lại trả thù phải là mang tai họa tới cho chúng ta sao.Mẹ nghĩ lúc này dành lại được căn nhà là tốt lắm rồi, cũng muốn so đo với ông ta thêm nữa, vừa nãy mẹ cũng ràng cho bọn họ nghe, bọn họ biết dù có đồng ý hay cũng giải quyết được gì, dù sao họ cũng thua kiện tòa.Lát nữa mẹ còn phải gọi cho luật sư Trương, xem xem ông ấy định giải quyết như thế nào…”

      Lâm Uyển gật đầu, chỉ cần mẹ mềm lòng là được.

      Mẹ nhìn khắp nhà, dường như nghĩ tới điều gì đó, lẩm bẩm : “ giống như nằm mơ vậy, đêm qua mẹ ngủ được, cứ lăn qua lăn lại suốt, con xem, bỗng dưng có được ba phòng ở, lại còn thêm bốn mươi vạn nữa…”

      “Mẹ xứng đáng có được tất cả những thứ này mà.” Lâm Uyển nắm tay mẹ, tuy rằng trong lòng luôn chán ghét những việc Tằng Tuấn làm, nhưng cục diện ngày hôm nay đều là do công của người đó giúp đỡ, nếu biết hai mẹ con giờ này ra sao.

      Lâm Uyển nhàng trấn an mẹ : “ thẳng ra là, ác nhân rốt cục cũng phải nhận quả báo, về sau mẹ chỉ cần vui vẻ sống là được, đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì.”

      “Con cũng phải về nhà mẹ mới cảm thấy an tâm.” Mẹ lại nghĩ khác, tiền bạc tuy quan trọng , nhưng làm sao so được với tương lai của Lâm Uyển, tại nhà cửa tiền bạc đều có, sống trong địa phương cũng phải lo lắng thêm điều gì nữa rồi.

      Mẹ Lâm Uyển tận tình khuyên bảo : “Lâm Uyển à, xa xôi thế nào cũng được, con nhanh chóng xem nhà , con thích chỗ nào chúng ta mua chỗ đó, việc lớn việc mẹ đều nghe theo con, sau đó mẹ đưa tiền cho con mua xe, phòng ở còn lại cũng chuyển giao cho con hết.Ngoài số tiền kia của ba con ra mẹ cũng có ít đâu nhé, mẹ lúc nào cũng dành dụm tiết kiệm cho con mà, con muốn kinh doanh hay gửi ngân hàng cũng được, mẹ quan tâm, mẹ chỉ muốn con mau chóng quay về, đừng ở bên ngoài cho người ta chỉ trỏ thêm nữa.”
      Lee Hoo, Cá bơi ngửa, Chris18 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 32

      Edit : Ngân Nhi


      Mẹ của vất vả mới có thể khổ tận tâm lai, Lâm Uyển sao có thể ra những lời làm bà buồn chứ, chỉ cúi đầu lắng nghe, ra vẻ hiểu chuyện, nhưng Tằng Tuấn là người dễ dàng để cho người khác qua cầu rút ván như vậy sao? Chắc chắn là thể rồi.

      Lâm Uyển chờ mẹ xong, liền chủ động đề suất hai người cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm.Mẹ tại trở nên rất thoải mái, thừa dịp ra ngoài ăn cơm, còn cùng nhau dạo phố, mua nhiều đồ.

      Lúc dạo phố, luật sư Trương có gọi điện thoại đến, rằng mọi việc tiến triển rất thuận lợi, khoản tiền được đóng băng rồi chuyển đến tòa án, luật sư của ba Lâm Uyển cũng chủ động đưa ra cầu hòa giải, vì thế luật sư Trương cố ý thông qua ngân hàng đem tiền chính thức chuyển vào tài khoản của mẹ Lâm Uyển.

      Tối nay, bạn của Lâm Uyển cũng gọi điện tới cho , chuyện còn tùy ý như lúc trước, mà thể ra khách khí cách ràng, trong điện thoại khen Lâm Uyển : “Lâm Uyển à, trong vụ này mình giúp sức được gì nhiều cho cậu rồi, nhưng quả cậu quá lợi hại, khiến cho mình được mở rộng tầm mắt.” Lâm Uyển gì nhiều, chỉ ậm ừ vài cái.

      Mẹ của có chuyện vui nên tinh thần trở nên rất phấn chấn từ hôm qua tới giờ, hôm sau bà còn kéo Lâm Uyển mua cái này mua cái kia, nhưng Lâm Uyển cảm thấy tập trung lắm, ngày hôm qua cũng có trở ngại gì, dù sao Tằng Tuấn cũng phải ngày kia mới về, ở nhà mẹ cũng sao, nhưng bây giờ Tằng Tuấn lại sắp về rồi. rất buồn bã, biết phải ăn với mẹ như thế nào.

      Buổi tối sau khi ăn xong, Lâm Uyển cứ muốn mở miệng ra rồi lại thôi, hiểu tính cách của mẹ, chuyện gì còn có thể thương lượng được, nhưng chuyện kia tuyệt đối coi bằng hạt cát, dù sao mẹ cũng chỉ là vì muốn tốt cho , theo người ta phải là tự chà đạp chính bản thân mình sao.

      Chính là rất khó , cứ như vậy buồn bực qua đêm, hôm sau mẹ Lâm Uyển dậy sớm ra ngoài mua cá, còn do dự biết nên làm gì Tằng Tuấn gọi điện tới.

      Lâm Uyển có cảm giác như bị người ta thúc giục tìm cái chết vậy.

      mệt mỏi nhận điện thoại, lập tức nghe thấy giọng điệu thản nhiên của Tằng Tuấn : “Xe ở bên ngoài chờ em, mau chóng thu xếp rồi ra .” Ý tứ mang dịu dàng hiếm thấy.

      Lâm Uyển dám trì hoãn lâu, nhanh nhẹn thu thập này nọ, lưu lại cho mẹ tờ giấy rồi ra ngoài.

      Nếu ngoài khu nhà bình dân của bọn họ, đột nhiên xuất chiếc xe trị giá hơn ngàn vạn! Thế này hàng xóm xung quanh còn có thể bỏ qua cho sao? Nghĩ vậy liền chạy nhanh ra khỏi tiểu khu, quả nhiên trông thấy chiếc xe đỗ ở ven đường.Tuy rằng là xe thương vụ, nhưng dấu hiệu kia chứng tỏ rằng toàn bộ thành phố này chỉ có duy nhất chiếc như vậy.

      Lâm Uyển chờ tài xế mở cửa xe hộ mà trực tiếp tự mình mở, vội vàng chui vào trong.

      Nhưng vừa mới tiến vào, Lâm Uyển liền ngây ngốc, bởi vì phía sau còn có người nữa ngồi.

      Tằng Tuấn mặc bộ Âu phục phẳng phiu, nhìn thấy dáng vẻ kia của chỉ khẽ mỉm cười, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ý bảo qua đó ngồi.

      Lâm Uyển có chút ngoài ý muốn, ngờ được là Tằng Tuấn tới tận đây để đón về, cùng lắm là nhờ tài xế tới như mọi lần thôi chứ! Hơn nữa tuy rằng là cuối mùa hạ, nhưng thời tiết vẫn mấy thay đổi, mặc như vậy cảm thấy nóng sao?

      ngồi xuống bên cạnh , toàn thân trở nên lo lắng run sợ.

      Trái lại Tằng Tuấn rất thản nhiên nhìn lượt, cao thấp đánh giá .Thấy chăm chú nhìn mình như vậy, Lâm Uyển nhịn được lại suy nghĩ miên man, đây là ánh mắt đói khát đó hả, muốn nhanh chóng đưa về để làm chuyện kia sao?

      Kết quả khi mở cửa xe ra, Lâm Uyển lại ngoài ý muốn phát xe đỗ trước cổng bệnh viện.Đó là bệnh viện chuyên khoa, Lâm Uyển lúc còn từng vào đây nhổ răng, lúc này chỉ biết ngây ngốc ngồi yên, buồn bực hiểu có chuyện gì.

      Lúc xuống xe, nhân viên công tác của bệnh viện rất nhiệt tình chạy ra tiếp đón bọn họ.Lâm Uyển còn hồ đồ lại thấy có người đàn ông trung niên mập mạp đưa cho Tằng Tuấn cái gậy ba toong.

      biết chân bị tật, nhưng cũng đến nỗi phải dùng đến gậy chứ?

      nhịn được liếc mắt nhìn qua, ngay lập tức chạm phải ánh mắt của Tằng Tuấn, gì, đôi mắt thâm trầm có màu đen thông thường, mà là màu nâu, hơn nữa làn da cũng trắng như bột mì vậy, Lâm Uyển vài lần nghĩ rằng liệu có phải là con lai hay .Tuy nhiên nhìn tổng thể lại thấy giống lắm, nên Lâm Uyển cũng có ý nghĩ đó nữa.

      Lúc này gặp được nhiều người như vậy, Lâm Uyển mới phát điều, khi Tằng Tuấn thể ra bộ dạng lạnh lùng, ai cũng đừng nghĩ tới việc do thám được điều gì từ khuôn mặt .

      Cảm giác xa cách này, Lâm Uyển cũng biết là tu luyện ở đâu, trông vô cùng thoải mái, hề thấy có cảm giác là mất tự nhiên, cứ như dáng vẻ đó sinh ra là để dành riêng cho vậy…

      Lúc trước bị Tằng Tuấn làm đủ mọi trò xấu xa nên mới sợ , tại xem phản ứng của những người ra đón họ, hóa ra bình thường lúc đối mặt với Tằng Tuấn, ai cũng có cảm giác nơm nớp lo sợ như vậy.

      Lâm Uyển xen lẫn trong đám người để vào, nhưng càng càng cảm thấy bình thường, bởi vì chỗ nào cũng rất vắng lặng, dường như bóng người, như thể bệnh viện này ngừng hoạt động vậy.

      Vấn đề là đây là bệnh viện công, chẳng lẽ lại có chuyện nghỉ hoạt động ư?

      Còn chuyện nữa, đây là bệnh viện chuyên khoa răng hàm mặt!

      Ma xui quỷ khiến làm cho Lâm Uyển bỗng nhiên nhớ ra, hôm trước Tằng Tuấn còn bóp cằm , khi nào đưa nhổ răng?!

      Lúc đó chỉ nghĩ là đâu có nhàn rỗi đến mức phải quan tâm đến chuyện đó, nhưng tại nhìn thấy cảnh tượng phô trương này…

      Lâm Uyển tự nhiên cảm thấy quai hàm hơi đau, theo bản năng liền bịt kín miệng, quay đầu lại trừng mắt với Tằng Tuấn.

      Thái độ của rất thản nhiên, bị nhìn như vậy cũng chỉ khẽ mỉm cười.

      Vừa mới vào, Lâm Uyển lại được biết thêm người là trợ lý Mạnh, cũng chính là người đàn ông trung niên mới vừa rồi đưa gậy ba toong cho Tằng Tuấn.Lâm Uyển cứ tưởng bên người Tằng Tuấn chỉ có vị Lưu trợ lý kia, tại xem ra những người làm việc bên cạnh Tằng Tuấn ít.

      Hơn nữa trợ lý Mạnh này quả thực trái ngược hẳn với trợ lý Lưu, trợ lý Lưu là người trẻ tuổi tài giỏi, tương lai đầy hứa hẹn, còn vị trợ lý Mạnh này, vừa nhìn biết là người rất thạo đời, vừa mới đến trước phòng bệnh cùng với những người phụ trách trò chuyện vui vẻ, mà những người kia cũng niềm nở nịnh nọt .

      Tuy nhiên Lâm Uyển lại nhìn ra, tuy trợ lý Mạnh luôn mải mê xã giao với người trong bệnh viện, nhưng ràng vẫn chú ý tới từng động tác của Tằng Tuấn.Nhưng Tằng Tuấn sinh ra dáng vẻ ‘chớ nên quấy rầy’ , nên cho dù những người kia có là công nhân viên chức, nhìn thấy cũng phải tỏ ra cung kính, dám bắt chuyện.

      Bất quá lúc bước vào phòng bệnh, điều mà Lâm Uyển lo sợ rốt cục cũng tới rồi, phát ra ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn vào mình, tựa như các vì sao xung quanh mặt trăng vậy, khiến cho thể tiến tới chiếc ghế khám răng kia.

      Vừa mới học tiểu học phải chịu khổ hình, lúc nhổ răng đau đến chết sống lại, còn chảy rất nhiều máu, thế về nhà còn bị ba mắng là đồ yếu ớt.Nếu phải vì vậy cân nhắc tới chuyện nhổ răng, tuy rằng rất nhiều người nên để răng khôn, nhưng nghĩ đến việc phải chịu đau là lại cảm thấy đủ loại khiếp đảm.

      Lúc này, nhìn vị nha sĩ đeo khẩu trang, chỉ còn lộ ra đúng hai con mắt, cộng thêm hai người đứng bên cạnh hỗ trợ… hai chân của Lâm Uyển ngay lập tức run lên cầm cập.

      Trong ánh mắt của rất nhiều người, có tiền đồ mà muốn lùi bước, bóng ma tâm lý trong quá lớn, tình nguyện để cho người ta tát vài cái chứ muốn nhổ răng đâu.

      Nhìn thấy bệnh nhân rất mất mặt lùi về sau, người của bệnh viện cũng dám gì, chỉ đưa mắt nhìn nhau, ngay cả trợ lý Mạnh tuy cười nhưng cũng làm mất dáng vẻ nghiêm túc.

      Trái lại Tằng Tuấn người chống gậy rất nhanh tiến lên từng bước, rồi túm chặt lấy tay .

      Lâm Uyển lúc này mới biết là mình chạy thoát được rồi, đành thở dài cái rồi nhận mệnh ngồi lên ghế, nhưng lại dám mở mắt ra, miệng cũng mím chặt lại.

      Lúc bác sĩ nhắc nhở, Lâm Uyển mới từ từ mở miệng ra.Thuốc tê và các dụng cụ lạnh lẽo hoạt động trong miệng , còn tưởng là rất lâu mới xong, nhưng rất nhanh, vị bác sĩ kia với nhổ xong rồi.

      Mở mắt ra, liền thấy chiếc khay chiếc răng hàm có dính chút máu.Lâm Uyển biết có phải là do tác dụng của thuốc hay mà miệng của cảm thấy hơi tê tê, nhưng điều quan trọng là nó hề đau như nghĩ, cũng chảy nhiều máu.

      Những người kia thấy mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, nên cũng lục đục ra ngoài.

      Lâm Uyển hít sâu hơi, thừa dịp bọn họ ra ngoài mà nhanh chóng chỉnh lại tóc, vừa rồi nằm xuống nên tóc rối tung rồi.

      Tằng Tuấn người vẫn ở trong phòng bệnh từ nãy tới giờ, tới vuốt vuốt tóc giúp .Lâm Uyển rất oán giận , liền trợn mắt lườm cái, miệng và mũi đều nhăn lại. rất mất hứng, chủ yếu là vì nghĩ tới mục đích của việc nhổ răng này là để cho ta lúc hôn cảm thấy thoải mái, nhưng kỳ lại khiến thấy rất khó chịu.

      Tằng Tuấn để ý tới dáng vẻ của , chỉ cúi đầu xuống rồi ra lệnh : “Há miệng ra.”

      Lâm Uyển tình nguyện mở miệng ra, cúi xuống nhìn nhìn, còn khom lưng xuống, nghiêng đầu để trông thấy hơn.

      Lâm Uyển biết chân bị tật, bình thường lại khá tốt, nhưng khi cúi người xuống bất bình thường ở chân ra ràng.Cho nên có thể cảm thấy được là toàn bộ trọng tâm cơ thể của đều đặt lên chân phải, ngay cả tay bên phải chống gậy cũng phải hơi dùng sức chút.

      Lúc này Lâm Uyển mới hiểu ra vì sao lại chống gậy, lúc ở biệt thự dùng gậy nên bước rất chậm, mặc dù có thể nhanh hơn, nhưng khi nhanh, tư thế giống với người tàn tật, bước cách khập khiễng.Vậy nên vì muốn che dấu dáng vẻ đó, nên mới chống gậy?

      xem qua răng của , sau đó bước lùi lại, đứng thẳng lên rồi nhắc nhở : “Vừa mới nhổ răng, lúc ăn cơm chú ý tránh chỗ đó ra.”

      “Tôi biết rồi.” Lâm Uyển thích thái độ như chuyện với trẻ con này của .

      theo ra ngoài, vì hiểu được dụng ý của khi chống gậy, nên Lâm Uyển cũng cố gắng bước chậm lại.Chuyện này làm cho muốn nện cho mình vài cái, biết quan tâm như vậy là vì cái gì, nhưng nếu làm vậy cảm thấy rất khó chịu.

      Lúc ra đến cửa, vị trợ lý Mạnh mập mạp kia đứng chờ sẵn bên ngoài, người này nếu về số tuổi hẳn là lớn hơn nhiều so với trợ lý Lưu.Nếu về khác nhau giữa hai người, Lưu trợ lý là người giải quyết các công việc văn phòng, còn Mạnh trợ lý lại chuyên về xử lý các vấn đề vụn vặt trong sinh hoạt hàng ngày.

      Lâm Uyển lên xe, còn tưởng rằng bây giờ thẳng về biệt thự, nhưng sau khi xe rời , lại phát ra con đường này vẫn phải là đường về nhà.

      Tằng Tuấn lại muốn đưa đâu đây? Chẳng lẽ nhổ răng còn chưa đủ, vẫn muốn mang chịu cực hình tiếp?

      Tuy nhiên sau khi đến nơi, Lâm Uyển mới hiểu ra, Tằng Tuấn là muốn nhân tiện đưa dạo phố?!

      Chính là muốn tới đây với Tằng Tuấn, quá mức phô trương, nhất là địa phương của bọn họ rất , nên tỷ lệ đụng độ với người quen là rất lớn.

      Bất quá vừa nhìn thấy điểm đến, Lâm Uyển mới thở phào nhõm, vì nơi này là nơi đắt đỏ chết người, bình thường tầng lầu cũng chưa có đến mười vị khách.

      Xuống xe, vị Mạnh trợ lý kia luôn theo đằng sau, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định.Điều này làm cho Lâm Uyển nhớ ra chuyện, đó là gia thế của Tằng Tuấn vô cùng bí .Tuy rằng bọn họ luôn vô thanh vô tức, nhưng đối với cuộc sống bình thường của Lâm Uyển mà , chỉ là dạo phố mà còn cần cả tùy tùng bám theo, khiến cảm thấy rất mất tự nhiên.

      Thế nhưng nghĩ đến tình trạng cơ thể của Tằng Tuấn, nên Lâm Uyển cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại.

      Trung tâm thương mại vẫn vắng vẻ hiu quạnh như trước, Lâm Uyển năm cũng chưa vào đây đến hai lần, tuy rằng sau này có làm, thu nhập cũng ít, nhưng so với việc vào đây ném tiền hoang phí, thà mua đồ taobao còn tốt hơn.

      Tằng Tuấn ràng muốn mang đến đây để giải sầu, vì thấy đặc biệt chú ý tới cái gì, trực tiếp dẫn tới cửa hàng quần áo nữ tầng sáu. bước vài bước rồi ngồi xuống sô pha chờ, giơ tay chỉ vào bộ quần áo : “Em qua đó thử .”

      Lâm Uyển đưa mắt nhìn, kiểu dáng rất thoải mái tự nhiên, chỉ có điều toàn là màu đen, khiến cho cảm thấy bộ này có vẻ hơi nghiêm túc, nhưng dù sao Tằng Tuấn mở miệng cầu, đương nhiên vào phòng thay đồ thử xem sao.

      Lúc bước ra, Lâm Uyển tự ngắm nghía chút, bộ này phải là vô cùng lịch , nhưng ra cũng rất khêu gợi, ngực của khá , mặc bộ này vào lại thấy nở nang đầy đặn lên ít, mông cũng vểnh lên rất cao.

      Tằng Tuấn chống tay lên má, gật gật đầu, sau đó lại chỉ tay vào bộ khác, ý bảo Lâm Uyển tiếp tục mặc thử.

      Bộ kia là trang phục mùa thu, tuy rằng mùa hè vẫn còn chưa kết thúc, nhưng trung tâm thương mại này nhập về rất nhiều quần áo thu đông.Hôm nay xuất của Tằng Tuấn làm cho các nhân viên trong cửa hàng như trúng số độc đắc.

      Lâm Uyển biết Tằng Tuấn tự nhiên bộc phát như vậy là có lý do gì, nhưng nghĩ đến việc giúp đỡ mẹ con , nên cũng gì, bảo thử bộ nào liền thử bộ đấy, quả thực ngoan ngoãn giống như vừa mới được thuần hóa vậy.

      Rốt cục sau khi thử lèo mười bộ, Tằng Tuấn mới để cho Lâm Uyển nghỉ ngơi.

      Lâm Uyển lúc này xem như phát ra điều mới, đó là dạo phố cùng với vị đại gia này, tuyệt đối là công việc tiêu hao rất nhiều thể lực.May là Tằng Tuấn cũng có chút kiên nhẫn, sau khi chọn ra bảy tám bộ đứng dậy, dường như có việc phải gấp.

      Lâm Uyển thở hắt ra, nhanh chóng theo đuôi .Bên kia Mạnh trợ lý cũng rất chuyên nghiệp, tính tiền xong liền vội vàng xách túi lớn túi về.

      nghĩ tới người tính bằng trời tính, những chuyện may lại luôn luôn xảy ra vào những lúc ta mong muốn nhất.

      Lúc bọn họ thang máy xuống đột nhiên dừng lại ở khu bán đồ trang sức tầng hai, cửa thang máy mở ra, ngay sau đó có người bước vào.

      Lâm Uyển lúc đầu chú ý tới người đó, bởi vì toàn bộ tâm tư của đều đặt hết lên người Tằng Tuấn rồi.Nhưng trái lại, người kia vừa liếc mắt cái là nhận ra , lập tức kêu lên : “A, Lâm Uyển?”

      Lâm Uyển lúc này mới quay mặt sang, trong nháy mắt cũng nhận ra người vừa kêu tên mình, phải là Vương Kiến – bạn trai trước của đó sao?

      Lâm Uyển tức hóa đá tại chỗ.

      Loại quan hệ nam nữ này thể chỉ ngày ngày hai là có thể xóa tan mọi ân oán, hơn nữa, Lâm Uyển lúc chia tay còn mạnh mẽ đập vỡ cái máy ảnh mà mua tặng nữa.

      Sắc mặt thoáng chốc thay đổi, nhíu chặt mày, đúng là oan gia ngõ hẹp.

      Vẻ chán ghét của , lọt vào mắt Vương Kiến lại trở thành hiểu lầm.Cơ bản là vì để ý là có người đàn ông tuấn mỹ đứng phía trong. chỉ nhìn thấy vị trợ lý Mạnh mập mạp đứng bên cạnh , trong tay ông ta còn cầm mấy túi đồ.Vương Kiến vốn nghe gia đình Lâm Uyển xảy ra chuyện, hơn nữa cũng có tin đồn là bán thân, tại nhìn thấy cảnh này, ngay lập tức làm ra vẻ như hiểu ra điều gì đó, bộ dạng trào phúng : “Tôi sai mà, Lâm Uyển, quả nhiên là bám víu vào kẻ có tiền!”

      xong, Vương Kiến lại hất cằm về phía Mạnh trợ lý, nhếch mép cười : “Là vị này à? Xem ra cũng rất hợp để làm cha nuôi của đó?”
      Lee Hoo, Cá bơi ngửa, Chris17 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 30/7/14
      Lee Hoo, Cá bơi ngửa, inbeibe15 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :