1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Không Thể Quên Em - Kim Đại (ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]

      Tác giả: Kim Đại
      Editor: Ngân Nhi
      Nhân vật: Lâm Uyển, Tằng Tuấn
      Kết cấu:
      Tình trạng: hoàn

      Giới Thiệu

      Ai cũng ước mơ mình có bạch mã hoàng tử, đẹp trai hào hoa phong nhã, nhưng điều đó là lạc hậu rồi.

      Ít ra với mình là như thế. Bởi những nam chính là mình thích nay còn là những chàng đẹp trai, hào nhoáng với vẻ bên ngoài, thí dụ như chàng chằn tinh Sherk da xanh, hay chàng quái vật trong Beaty and the Beast.

      Nhắc đến bạn quái vật này, tự dưng mình lại nhớ đến chàng nam 9 của chúng ta mà tôi sắp giới thiệu đến các bạn đây.

      Ồ, đến đây, chắc các bạn nghĩ ấy có bộ dáng cao to kệch cỡm hoặc gương mặt xấu xí đúng ?

      Ôi, , phải thế đâu, cái mình muốn đến ở đây đó chính là tính cách.

      u và co độc như gã quái vật chỉ biết sống trong lâu đài hào nhoáng của chính mình mà hề mở rộng lòng mình để đón nhận ai, cho đến khi gặp .

      Theo 1 số bạn nhận xét hình như với gia thế và tài năng của ta nên tác giả cho tính cách của ta BT 1 tí, chân hơi bị thọt 1 tí để cân bằng hay sao ấy.

      ấn tượng đầu tiên của mình về đó chính là này quá mức biến thái , có ai lại mở lời bao 1 khi vừa mới gặp mặt 1 lần bao giờ?

      Lần thứ 2 gặp lại, đó chính là lúc nữ 9 có chút chuyện muốn tìm trợ lí của , nhưng người tiếp , lại là , và… mặc , … Sờ mặc .

      Và đáp trả lại bình hoa được giáng thẳng vào đầu , khi gặp lại lần nữa là cái băng trắng xoá đầu nhìn rất ư là buồn cười....

      Thuở thiếu nữ ai chả mong mỏi mình có được người đẹp trai, toàn tâm toàn ý bảo vệ mình, nhưng đây là thực, thực nó có cái tàn khốc của chính nó, nữ 9 trong truyện này vấp phải rất nhiều tàn khốc từ người cha vô lương tâm, và gia đình bên nội nhẫn tâm đuổi và mẹ ra khỏi nhà, khi ông ta ôm hết tiền theo người tình trẻ và đứa con ngoài giá thú, bạn thân của lại ngừng xấu , bôi nhọ .

      Số phận thảm quá đúng , dễ sa ngã quá đúng ? Nhưng đừng lo, cũng như bao truyện khác của CQH, đương nhiên chàng cực phẩm đứng ra bảo vệ

      Cách thức xuất cua của rất lạ, và cả cách bảo vệ của cũng rất lạ, nên tôi đảm bảo bạn cứ đọc mà thấy ngán, tuy dán mác cường thủ hào đoạt, nhưng thấy ngược thấy đau lòng, mà ngược lại có chút gì đó buồn cười, hài hước xen lẫn ấm áp. Và hoà trong đó là ngọt ngào đến tưởng giữa Nam và nữ 9.

      có tình Oanh Oanh liệt liệt, ban đầu họ đến với nhau chỉ là trao đổi, nhưng dần dần giữa họ có ăn ý đến lạ thường, mà dù cho là đôi vợ chồng sống lâu năm vẫn chưa có thể ăn ý với nhau đến như thế.

      Nhưng họ lại hoà hợp với nhau cách kỳ lạ, những ai dám hiếp bức , điều trả đũa sót ai.

      Việc làm, khi biết co nhàn nhạt chấp nhận mà thánh mẫu thương xót những người từng hại mình.

      Vẫn như những cặp tình nhân khác, vẫn có chuyện hiểu lầm, vẫn có chia ly, nhưng hiểu lầm và chia ly của bọn họ, khi bạn đọc bạn ko hề có đau lòng thương xót, có chăng chỉ là buồn cười cứ như nhìn đôi vợ chồng son tình thú với nhau.

      Thế đấy, khí hài hước, nhàng, ngòn ngọt như viên kẹo sô la xuyên suốt từ đầu đến cuối truyện mang đến cho bạn cảm giác ngọt mà ngấy, sắc, nhưng thô tục.

      Hãy đọc và cảm nhận, vì sao lại có tựa đề là thể quên em, tiêu đề câu truyện là bắt nguồn từ câu chuyện với có lẽ là câu chuyện nên thơ, đẹp và lãng mạn ngọt ngào như câu chuyện cổ tích giữa đời thường, khi .... Khi chàng trai... À m thôi bạn đọc và cảm nhận nhé

      Còn với nữ chính cái mà Nam 9 gọi là đọc như cổ tích với là... Xui xẻo gặp phải thằng cha biến thái, hay tên điên mới xổng từ trại nào ra.... Vâng, đúng thế đấy, cứ như đôi đũa lệch giữa nhận thức của 2 người, nhưng ngược lại hợp nhau cách lạ thường, thôi để dành điều bí ngọt ngào đó cho các bạn đọc và cảm nhận nhé.

      Văn án:

      Người khác ở ngã rẽ gặp được tình , còn lại ở ngã rẽ gặp phải tên biến thái. Đây là người đàn ông luôn muốn ngủ với , khiến muốn tránh chả được mà chạy càng thoát. Cố tình đống rắc rối đáng xấu hổ của gia đình lại được giải quyết chu toàn từng chút

      Và đây là câu chuyện của nàng “có tuổi” gặp phải tên biến thái đẹp trai giàu có...

      Nam Chính khá Biến Thái thích 'Làm' hơn , tình đến vs 2 người chậm rãi nhưng ấm áp và ngọt ngào, 3S

      Last edited by a moderator: 22/4/18

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1

      Edit : Ngân Nhi


      vậy là sao?” Lâm Uyển đứng phắt dậy, gào thét trong điện thoại với bạn trai Vương Kiến:“Bảy mươi vạn! còn chưa thèm thương lượng gì với em mà vay tiền mua nhà, , có hai người chúng ta thôi, có nhất thiết là phải mua căn nhà lớn như vậy ? Hơn nữa tháng kiếm được bao nhiêu tiền, phải trả tiền mua nhà bao nhiêu?”

      Vương Kiến cảm thấy có gì là đúng cả, hai người vẫn chưa kết hôn, đâu có cần thiết phải thương lượng với Lâm Uyển về chuyện mua nhà, hơn nữa căn nhà kia ba mẹ cũng xem qua, vị trí khá đẹp, lại gần với chỗ làm của , giá cả lại hợp lý, mua mới gọi là ngốc đấy.

      tháng cũng chỉ khoảng ba ngàn.” Vương Kiến thản nhiên đáp.

      Đầu dây bên kia Lâm Uyển rơi vào trạng thái ngớ ngẩn, bấm đầu ngón tay tính toán cho nghe:“Cái gì gọi là chỉ khoảng ba ngàn, tại tháng kiếm được bao nhiêu tiền, cũng chỉ khoảng ba ngàn hai thôi, phần cũng dành ra để tiết kiệm mà lấy hết để trả tiền nhà sao? Về sau nếu chúng ta kết hôn phải làm sao, còn phải nuôi con nữa chứ?”

      phải còn có em đấy sao?” Vương Kiến như thể đó là điều hiển nhiên.

      Lâm Uyển sử dụng hai ba phần tức giận,“Tôi Vương Kiến, có thể đừng ghê tởm như vậy được , nếu muốn tôi giúp về vấn đề tiền vay mua nhà, trước khi mua ít nhất cũng nên với tôi tiếng chứ, ha, mua nhà thương lượng với tôi thôi, bây giờ nghĩ tới tiền nhà mới nhớ đến tôi, xem tôi là cái gì? Chính mình có bao nhiêu bản lĩnh cũng tự nhận thức được sao, với thu nhập của , mua căn nhà lớn như vậy để làm cái gì, bỗng chốc phải gánh thêm khoản để trả tiền vay trong hai mươi năm cảm thấy rất thú vị đúng ?!”

      Vương Kiến cho là đúng, trước kia sẵn sàng lừa Lâm Uyển là vì biết gia cảnh nhà rất khá, hơn nữa cũng khá giỏi giang, nhà của Lâm Uyển còn có ba ngôi nhà, dù thế nào trong tương lai khi hai người kết hôn, nhà chắc cũng phải tặng cái làm của hồi môn chứ?

      Kết quả ngờ ngay sau khi tốt nghiệp Đại học Lâm Uyển liền nguyên hình, cái gì mà bố làm công trình, cái gì mà trong nhà thiếu tiền, đều là giả hết, điều kiện của đâu có tốt đến vậy, thời điểm tìm việc làm liền phát ra.

      Những người khác đều có người đứng sau hỗ trợ an bài công việc, còn Lâm Uyển lại chả thấy người nhà giúp đỡ gì, hơn nữa sau khi đến nhà Lâm Uyển mới biết được, Lâm Uyển còn có người em trai, ba của Lâm Uyển còn ở ngay trước mặt , gọn gàng dứt khoát , sau này nhà của họ, bao gồm cả tiền bạc, đều để lại hết cho người em trai.

      Đừng đến chuyện tặng căn hộ làm của hồi môn cho Lâm Uyển, ngay cả sính lễ có khi còn chẳng có.

      Vương Kiến lúc ấy còn cảm thấy như mình bị lừa, tại chẳng qua là muốn cùng trả tiền mua nhà, liền ma ma chít chít mắng , phải biết rằng cũng phải hy sinh rất nhiều đó.

      cũng là người có tri thức, công với tướng mạo khôi ngô, hoàn toàn có thể tìm được người làm công nhân viên chức hoặc bác sĩ.

      Vương Kiến nhớ lại lời mẹ , lúc học phải xác định tình cảm ràng, khi kết hôn phải tìm người tài, cầu có nhiều tiền, nhưng ít ra cũng được làm ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống của gia đình họ, huống chi Lâm Uyển lại thể giúp được gì.

      Với lại cũng chỉ riêng nguyên nhân đó, Vương Kiến còn có điểm rất hài lòng với Lâm Uyển.

      Lâm Uyển ngày trước, coi như cũng là người có ý chí phấn đấu, cũng biết cố gắng làm kiếm tiền, nhưng đến năm, Lâm Uyển liền lấy lý do công việc quá vất vả, lại phải tăng ca, người trong công ty lại tranh giành đấu đá với nhau rất ác liệt, cứ tiếp tục như vậy chừng giảm thọ, rồi quyết định từ chức, bây giờ lại làm việc khác, là làm quản lý tiểu khu cao cấp, nhưng trắng ra phải là làm quản gia cho gia đình giàu có sao?

      là công việc nhàn hạ, môi trường làm việc tốt, nhưng thu nhập hàng tháng đâu hơn nổi hai ngàn.

      Vương Kiến thấy Lâm Uyển kiều nhõng nhẽo mặc đồ đắt tiền, đúng là tự tưởng tượng mình là thiên kim tiểu thư.

      thẳng suy nghĩ trong lòng:“Nếu như em từ chức ba ngàn tiền nhà đâu có đáng là bao, lại còn kiếm được ít tiền, thu nhập của em có được nổi như thế ?”

      có phải là đàn ông ? Công việc lúc trước của em cũng phải là biết, tết lịch cũng phải tăng ca, giống như đem con người biến thành súc vật vậy, năm nào cũng phải lao đầu vào làm việc, làm đủ mọi thứ để kiếm sống, sức khỏe của em kém như thế nào, cũng phải là biết......”

      “Phụ nữ các ai cũng chỉ tiền.” Vương Kiến rất nhanh kết cho Lâm Uyển câu,“ nhiều như vậy, chung quy vẫn là chê kiếm được ít tiền phải , nếu như có bản lĩnh em thử kiếm thằng giàu có hơn xem nào?!”

      Lâm Uyển tức đến nỗi đầu muốn bốc khói, muốn lại đầu dây bên kia Vương Kiến tắt điện thoại.

      Vành mắt Lâm Uyển đỏ hồng rơm rớm nước mắt, thể tin được người từng theo đuổi mình, bây giờ lại mình như vậy.Lại bảo là người tiền, chơi cùng Vương Kiến, thứ gì cũng đến phiên trả tiền, sinh nhật của , tặng cái gì, còn đáp lại như thế nào!!

      Lâm Uyển tận dụng thời gian nghỉ trưa để gọi điện thoại, ngắt máy, chạy nhanh đến trước gương để sửa sang. làm rất hay xuất những bà tám hay soi mói, cho nên luôn luôn rất chú ý, lúc gọi điện thoại cũng cẩn thận chui vào góc.

      Sau khi sửa sang xong xuôi mới bước ra khỏi nhà vệ sinh.

      Công việc tại tuy thu nhập cao, nhưng môi trường làm việc lại rất tốt.

      Dường như mỗi ngày đều được đến công viên, khắp nơi đâu đâu cũng là cây xanh.Lúc trước đồng ý làm công việc này, cũng là vì môi trường rất tốt.Hơn nữa công việc lại rất nhàn hạ, nửa thời gian trong ngày là để nghỉ ngơi.

      Khu biệt thự này được xây cách đây 5-6 năm, có khá nhiều các hộ gia đình chuyển tới sống.

      Quy mô thành phố cũng khá , ngôi biệt thự bất kì cũng phải có giá từ bảy đến tám trăm vạn, người có khả năng mua nhiều.Cho nên phần lớn các hộ gia đình sống ở đây đều đến từ những thành phố lớn.Nhất là vào mùa đông có sương mù, rất nhiều hộ gia đình tới đây nghỉ ngơi dịp cuối tuần, còn phải thuê khoảng hai đến ba người giúp việc.

      Bởi vì chủ căn hộ hầu hết đều là những người giàu có, tiền đương nhiên thành vấn đề, trong khu này luôn luôn có cảnh sát tuần tra, hơn nữa còn được điều động xe rác bảo vệ môi trường, ròng rọc xe, côn cảnh sát vân vân... trong tiểu khu khắp nơi đều được lắp thiết bị theo dõi.

      Vấn đề duy nhất là, tuy các hộ gia đình ở đây ít ít , nhưng lại vẫn có những cầu vô cùng kỳ quặc.

      Ví như căn hộ ở khu C, chủ nhân căn nhà đó, quanh năm thấy mặt, cũng biết là nghĩ cái gì, trong nhà chỉ nuôi mỗi hai con chó to.Vì thế cần có người trông nom chăm sóc cho chúng.

      Với lại đáng lẽ ra loại chó lông vàng này là giống rất dễ nuôi và lành tính, lại biết chủ nhà này đào đâu ra hai con chó lông vàng này, nhìn rất dễ gần, nhưng lại cắn mấy người trông coi nó phát.Vết rách bàn tay rất lớn, máu chảy đầm đìa, lại còn là lúc tan tầm, rất nhiều người trông thấy.

      Sau đó tổ hậu cần cũng có tuyển người chăm sóc cho hai con chó, nhưng chưa có người nào dám liều chết mà nhận lời. khổ cho ba người trong tổ hậu cần, mời mọc nài nỉ khắp nơi nhưng nhân viên nào dám làm việc này.

      Trái lại Lâm Uyển lần trước nhìn thấy chúng, tâm tư khẽ lay động, trước đây cũng rất thích chó, hồi có nuôi con, đáng tiếc con chó kia vì tuổi già, nuôi đến hơn mười tuổi chết.Tuy nhiên cũng tìm hiểu rất tính cách của các loài chó, , nếu dắt chó dạo và cho ăn là tháng có thể kiếm thêm hai ngàn, Lâm Uyển có chút động tâm.

      Lâm Uyển cũng muốn thử xem sao, cầm lấy chuỗi chìa khóa của căn nhà.

      Vì muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ này, Lâm Uyển còn lên mạng tìm hiểu, nào là phải chú ý dắt chó dạo thường xuyên, nào là đủ thứ phải lưu ý cẩn thận, thậm chí còn gọi điện cho chủ căn nhà, muốn được đích thân người ta chỉ bảo giải thích về tình hình thực tế của mấy chú chó này.Tuy nhiên ngoài ý muốn của , người nhận điện thoại lại là trợ lý của chủ nhà.

      Tuy rằng thái độ của người trợ lý kia rất tốt, nhưng cuối cùng cũng giúp chuyển điện thoại cho chủ nhà.

      Lâm Uyển liền cảm thấy chủ nhân căn nhà này đúng là người kiêu ngạo phách lối, nhưng mà sao, chính từ từ tiếp cận được, vì dù sao cũng có những phương pháp riêng của mình.

      Lúc đối mặt với hai con chó, đầu tiên đưa cho chúng ít xương để gặm.Tuy nhiên hai con chó kia lại tỏ ra rất cảnh giác, chịu ăn đồ ăn mà đưa đến.Lâm Uyển có cách nào, làm đủ mọi trò cuối cùng cũng trở nên đần độn luôn.

      biết tên của hai con chó đó là gì, vậy tên đành tùy tiện đặt cho chúng cái tên là Đại Mao và Nhị Mao.

      Lâm Uyển nhìn thời gian cũng còn sớm nữa, thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị dắt chó dạo.

      Khu C là khu xa hoa nhất ở đây, nội thất trong nhà được thiết kế vô cùng đặc biệt, cho dù nhà chỉ có hai tầng cũng được lắp đặt thang máy.Tuy rằng Lâm Uyển cảm thấy việc này là vô cùng hoang phí, nhưng dù sao những người giàu có thường rất thích vung tiền như vậy.

      rất tự nhiên vào phòng khách, chủ nhân căn nhà này rất chó, luôn để chúng tự do ở trong nhà, lúc trước tổ bảo vệ mấy lần đề nghị để chúng trong chiếc lồng sắt, nhưng đều bị từ chối ngay lập tức.

      Lâm Uyển ra, đầu tiên kiểm tra cẩn thận đồ đạc cũng như bát đĩa ăn của hai con chó, rồi còn thay nước uống mới cho chúng nữa.Lúc loay hoay làm những việc này, hai con chó kia lại ngừng vây quanh rồi vẫy vẫy đuôi.

      ra chủ nhà này cũng chuẩn bị sẵn đồ ăn cho chó, nhưng Lâm Uyển vẫn thường có thói quen thỉnh thoảng mang cho chúng chút thức ăn mềm nấu sẵn.Chủ yếu là sợ để chúng ăn quá nhiều đồ ăn cho chó tốt cho răng, lại nhớ đến trước kia luôn nấu đồ ăn cho chú chó của mình nên cũng có chút cảm giác nhớ nhung.

      Trộn thức ăn mềm cùng với ít xương, mùi vị có hơi tanh, nhưng chó lại rất thích.

      Nhưng mà cũng phải là khoe khoang gì đâu nha, sau khi chúng ăn thức ăn của làm, Đại Mao Nhị Mao thế nhưng lại thích ăn thức ăn cho chó nữa.Càng thần kỳ hơn là, mới chăm sóc cho hai con chó kia chưa đến tuần người trợ lý của chủ nhà liền gọi điện thoại tới, muốn nhờ thường xuyên làm thức ăn cho chúng, chủ nhà trả thêm tiền.

      Lại kiếm được thêm ngàn nữa, Lâm Uyển mặt mũi lập tức hớn hở, dường như cảm thấy có chút .Tuy nhiên cũng muốn nghĩ nhiều.

      tại việc quan trọng nhất bây giờ là làm đồ ăn, trước kia vì tiết kiệm tiền nên chỉ toàn chọn những nguyên liệu giảm giá, bây giờ chọn những thứ tốt nhất để mua.

      Chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy, hai con chó cùng ăn no no rồi, Lâm Uyển liền xích chúng lại rồi dắt ra ngoài.

      Chó lông vàng ra là loại chó rất hoạt bát nhanh nhẹn, nhất là lại theo đôi tần suất hoạt động lại càng lớn, Lâm Uyển mới đầu làm việc trong văn phòng cảm thấy thích ứng được, nhưng từ sau khi làm công việc chăm sóc cún này, thân thể của lại cảm thấy càng ngày càng khỏe ra.

      Dắt chó dạo xong, Lâm Uyển mới thở dài nhõm, đến giờ tan tầm nhưng lại cảm thấy rất mệt mỏi lười biếng, chủ yếu là vì khu C cách văn phòng của khá xa, nhân viên lại được phép sử dụng phương tiện giao thông ở đây, cho nên vì muốn tiết kiệm thời gian, chỉ dắt chó dạo lúc rồi đứng luôn trong phòng khách thay quần áo.

      Lúc này cởi bỏ đồng phục xuống, gần đây thời tiết nóng nực, khiến những nhân viên có những ý tưởng hung ác, cho nên đồng phục cho những nhân viên nữ được nhà thiết kế may theo kiểu bó sát người.

      Sau khi cởi bộ đồng phục ra, Lâm Uyển người chỉ còn lại nội y.

      cũng phải là người hay chú trọng hình thức, bộ nội y nhìn cũng rất bình thường, quần lót còn được in hình hoạt hình, cũng cảm thấy có gì lạ, miễn là mặc vào thấy thoải mái là được.

      Thay quần áo xong, tiếng với Đại Mao và Nhị Mao rồi cầm túi xách chuẩn bị tan tầm.Trước khi tan tầm gọi điện cho Lưu Viện Viện, cho nên vừa bước ra khỏi tiểu khu, liền thẳng tới tiệm lẩu cay trong phố.
      Đây là nơi mà và Lưu Viện Viện rất hay tới, hai người thường gọi nồi lẩu cay đặc biệt rồi ăn no.Lưu Viện Viện vừa ăn vừa chuyện với Lâm Uyển.

      nghĩ tới Lâm Uyển sau khi ăn mấy miếng mới chậm rãi :“Viện Viện, có khả năng mình và Vương Kiến chia tay nhau.”

      Lưu Viện Viện lập tức ngây người, kêu lên tiếng,“ thể nào, hai người chẳng phải ra mắt ba mẹ hai bên rồi sao?”

      Lâm Uyển ra sớm có ý định chia tay, việc ngày hôm nay như thể chính là giọt nước tràn ly,“Vì gặp ba mẹ rồi nên mới như vậy ...... Từ lần trước đến nhà mình, ba mình về sau khi mình kết hôn giúp đỡ gì, liền lập tức thay đổi thái độ.”

      Chuyện của nhà Lâm Uyển, Lưu Viện Viện cũng biết .

      ra điều kiện của nhà Lâm Uyển rất khá, nhưng lại may mắn, có người cha khốn nạn như vậy.Lúc Lâm Uyển học tiểu học, biết ba của ôm ở đâu về đứa con trai, sống chết muốn nó về nhà nhận tổ tông.Lúc ấy mẹ Lâm Uyển khóc lóc rất thương tâm, nhưng lại hận nỗi tuy mình là bà chủ nhưng lại thể kiếm ra tiền, cuối cùng chỉ có thể cố nén nỗi đau vào lòng.

      Cuối cùng ông bà nội của Lâm Uyển phải đến khuyên giải mãi mẹ của Lâm Uyển mới chịu mở lòng, chấp nhận cậu con trai kia, nhưng dù sao cũng phải là con mình, quan hệ của ba mẹ Lâm Uyển trở nên căng thẳng từ đó cho đến tận bây giờ, ai thèm quan tâm đến ai.

      Hơn nữa Lâm Uyển cũng rất kín tiếng, chưa từng chủ động với người khác là mình có em trai, bao gồm cả bạn tốt Lưu Viện Viện, mãi đến lúc tới nhà Lâm Uyển chơi mới biết.

      Lưu Viện Viện biết phải an ủi Lâm Uyển thế nào, đàn ông bây giờ, biết có cái gì tốt đẹp, ràng bản thân mình có bản lĩnh cũng kiếm được nhiều tiền, còn ồn ào rêu rao phụ nữ là loại người ham hư vinh.

      Vương Kiến kia chỉ là tên con trai dựa dẫm vào ba mẹ thôi, có gì đâu, Lâm Uyển tốt đẹp hơn nhiều, lại còn muốn tìm như thế nào nữa chứ?
      Last edited by a moderator: 14/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2

      Edit : Ngân Nhi


      Lâm Uyển và Lưu Viện Viện ăn uống xong xuôi, ngồi hàn huyên thêm vài câu rồi mới về nhà.

      Kết quả vừa về đến nhà, liền nhận được điện thoại của Vương Kiến, Vương Kiến trong điện thoại cũng đề cập tới chuyện cãi nhau lúc sáng của hai người, chỉ hỏi câu:“Cái máy ảnh đưa hôm trước em mang sửa chưa?”

      Cái máy ảnh đó là quà sinh nhật mà Lâm Uyển tặng , kết quả là biết dùng kiểu gì, chưa tới vài ngày kêu hỏng, tuy rằng hóa đơn giấy tờ đều ở chỗ , nhưng lại tự mình sửa mà lại đưa cho Lâm Uyển, bảo Lâm Uyển .

      Lâm Uyển lập tức nên lời.

      Vương Kiến vẫn truy hỏi tới cùng :“Em vẫn chưa sao, chuyện của mà em cũng thèm quan tâm đến? Rốt cục trong mắt em có còn có ?”

      Lâm Uyển kiên nhẫn đợi xong, mới gằn từng chữ :“Vương Kiến, tôi chịu nổi nữa rồi, chúng ta chia tay .”

      Vương Kiến lập tức sửng sốt, tưởng rằng Lâm Uyển chỉ vì quá tức giận mà đùa giỡn với , vội vàng :“Em vừa gì vậy?”

      “Tôi chia tay !” Lâm Uyển khẳng định lại lần nữa:“Trước kia là do tôi ngu ngốc nên mới thằng nhóc như , còn bây giờ tôi mệt mỏi lắm rồi, tốt nhất nên tìm người khác mà tiếp tục cưng chiều hiến dâng cho , lão nương đây hầu hạ nữa.”

      xong cũng buồn quan tâm đầu dây bên kia Vương Kiến phản ứng như thế nào, lập tức ngắt điện thoại.

      Mặc kệ Vương Kiến kia có phải loại người đáng ghê tởm hay , chia tay luôn cho thoải mái, Lâm Uyển bao đêm mất ngủ, cảm giác như bị chó cắn vậy, mà hết lần này tới lần khác thể quay lại cắn trả.

      nên cảm thấy vui vì biết dừng lại đúng lúc.

      Lúc đến công ty, toàn thân cảm thấy rất uể oải, giữa trưa cũng muốn tới căn tin ăn cơm, còn phải tới khu C chăm sóc mấy con chó nữa.

      Lúc trước cũng thường ăn trưa mà mang cái nồi cơm điện , cắm điện trong biệt thự rồi nấu mì ăn.

      Nấu xong, sợ mình ăn cẩn thận làm sopha nhà người ta bị bẩn nên ngồi ở đó, mà vào nhà bếp ngồi, nhưng mà căn nhà bếp này sao có thể được thiết kế sang trọng đến như vậy chứ.

      Đây là lần đầu tiên bước vào phòng bếp, lúc trước cũng chưa xem xét kĩ từng phòng, lúc này đứng đây rồi, phải ngắm nghía đánh giá căn bếp này chút mới được.

      Bên trong máy rửa bát rồi máy khử trùng cái gì cũng có, hình như còn có hệ thống máy xử lý rác thải.

      tò mò tiến lại nhìn, ba của kỹ sư, mấy thứ thiết bị máy móc gì đó cũng có biết chút ít, ba lại là chủ thầu nên các thiết bị trong nhà cũng đại kém.Tuy nhiên đem so với căn nhà này nhà giống như là tiểu nhân gặp đại nhân, các thiết bị được trang trí phải là bình thường, phải đó chính là nghệ thuật.

      bỏ sót bất cứ chi tiết nào, tất cả đều được chăm chút rất tỉ mỉ chi tiết và tương xứng.

      Thiết kế lộng lẫy sang trọng như vậy mà chủ nhân căn nhà này nửa năm cũng đến đây lần.

      Lâm Uyển ngồi trước bát ô tô to mì ăn liền, nhịn được câu:“Nơi này để quá lãng phí, nếu được ở đây vài ngày tốt quá.”

      xong quay lại cười với Đại Mao và Nhị Mao.

      Hai con chó kia trở nên rất thân thiết với , thấy cười chúng cũng quay sang thè lưỡi vẫy đuôi với .

      Lâm Uyển ăn mì xong rồi chơi với hai con chó lúc, cuối cùng tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.

      Kết quả ngờ lúc quay về công ty, Vương Kiến thối tha biết xấu hổ kia lại gọi điện thoại cho .

      Trong điện thoại lại nhắc về chuyện cái máy ảnh, còn chuyện chia tay kia biết nghĩ như thế nào mà lại hề đề cập tới, Lâm Uyển cảm thấy rất buồn cười.Chuyện này cũng chưa buồn cho mẹ biết, vả lại cũng chia tay, nên làm cho người ta việc gì đó cũng là điều tất yếu, cũng muốn người ta vì việc này mà tham tiền.

      Lâm Uyển trả lời cách rất thoải mái :“Cái máy ở chỗ tôi, hay là sau giờ làm tới đây lấy .”

      Điều khiến cho Lâm Uyển ngờ tới là, Vương Kiến tên khốn nạn này rất ghê tởm, vẫn chưa tới giờ tan tầm, vậy mà dường như sợ tham lam mà lấy cái máy ảnh, liền lập tức tới đây.

      Trong văn phòng có rất nhiều bà tám hay soi mói.Lâm Uyển muốn cho người khác xem kịch vui, kêu Vương Kiến đứng bên ngoài.

      chuyện ở bên ngoài cũng chẳng có vấn đề gì, tuy trong khu có dựng các chòi để ngồi nghỉ ngơi, nhưng cũng cần thiết phải vào.

      Lâm Uyển vội vàng muốn đuổi ngay lập tức, liền nhanh chóng dẫn ra cổng.Khu biệt thự này có mấy cổng vào, chọn phía cổng vào tương đối kín đáo, bình thường cũng có nhiều người qua lại, tiến vào chỗ có lùm cây, ít nhất cũng khiến cho mọi người nhìn thấy họ.

      muốn nhiều, lấy máy ảnh ra nhét vào tay Vương Kiến rồi xoay người bước .Kết quả Vương Kiến lại cầm tay , dường như chợt nhớ ra điều gì đó, truy vấn câu:“Còn hóa đơn đâu?”

      Lâm Uyển đúng là sơ sót, chỉ hấp tấp cầm máy ảnh chạy gặp nên quên mất hóa đơn.

      lạnh lùng :“Đứng đây chờ tôi, tôi quay về lấy.”

      vừa mới quay đầu liền nghe thấy Vương Kiến lẩm bẩm :“ chỉ tặng cho có mỗi cái máy ảnh rẻ tiền thông thường mà vẫn còn tiếc cái hóa đơn, đúng là loại đàn bà keo kiệt.”

      Vương Kiến lúc trước cũng hay đòi hóa đơn, tuy nhiên chỉ nghĩ, cái đó dù sao cũng khá quan trọng nên để tâm mấy, lại đến sinh nhật , Vương Kiến cũng chỉ tặng có đúng đôi găng tay nhung giá mấy chục đồng, cho nên tới dịp sinh nhật liền mua cho cái máy ảnh tốt giá rẻ, nghĩ bụng tấm lòng mới là quan trọng.

      Lời phía sau lưng làm cho tức đến sôi máu.

      Lâm Uyển về lấy hóa đơn nữa, xoay người đoạt lại cái máy ảnh trong tay Vương Kiến, rồi lại chút chần chừ, giơ cao chiếc máy ảnh lên rồi ném mạnh xuống đất.

      Sản phẩm điện tử vốn nên tránh va đập mạnh, bây giờ tốt rồi, cái máy ảnh kia bị đập vỡ đến tứ phân ngũ liệt.

      Vương Kiến trợn tròn mắt.

      Lâm Uyển trừng mắt nhìn :“Vương Kiến, đừng có mà biết xấu hổ, nếu cần hóa đơn chính mình tự mà mua, đừng có ở đó mà phán xét phụ nữ, nhìn lại mình xem, tính cách có khác gì đàn bà , muốn làm tiểu bạch à, còn chưa đủ tư cách đâu!”

      xong cũng thèm nhìn phản ứng của mà quay người bước .

      vừa ra khỏi lùm cây, Vương Kiến dường như lúc này mới kịp phản ứng lại đuổi theo sau, túm lấy cổ tay , thở hổn hển quát:“ phải bồi thường cái máy ảnh cho tôi!”

      Lâm Uyển lườm cái “Đó đâu phải là máy ảnh của , đó là tiền của tôi bỏ ra hiểu chưa, mau buông tay!”. xong liền hướng ra ngoài giằng co giãy dụa.

      Các nhân viên trong phòng bảo vệ lúc trước cũng chú ý lắm đến tình huống bên ngoài, tại thấy bọn họ cãi nhau ầm ĩ như vậy, các nhân viên an ninh cũng cảm thấy có điều bất thường nhưng cũng muốn chen ngang, chỉ sôi nổi túm tụm lại xem.

      Lúc này, chiếc xe từ bên ngoài tiến vào.

      Vương Kiến và Lâm Uyển đứng ở hành lang cổng vào cãi nhau nên lối có phần chật hẹp.

      Lâm Uyển vừa thấy có xe tiến vào, vội vàng tránh ra để nhường đường, trái lại chiếc xe hơi nhìn nhãn hiệu kia lại khiến Vương Kiến nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên quát :“ phải rất muốn dựa vào kẻ giàu có sao? Tôi cho biết, cứ ngồi đó mà mơ , sau khi tôi và chia tay, tôi chắc chắn tìm được người hơn gấp vạn lần, còn về phần , đời này đừng mong kiếm được người tốt hơn tôi!”

      Lâm Uyển cũng phải dạng hiền lành ngu ngốc, lúc phát hỏa cũng đáng sợ kém, lập tức gào lại:“Muốn tìm người ghê tởm như đâu phải là dễ, yếu đuối keo kiệt lại ích kỷ, chia tay nhanh cho khỏe! mới là loại biết thưởng thức, tôi cho biết, về sau muốn tìm người vừa thiện lương vừa phóng khoáng như tôi e là rất khó đó!”

      Vương Kiến chiếm được tiện nghi, lại thấy Lâm Uyển thường ngày ăn nhã nhặn thế mà lúc tức giận rất dọa người.Cuối cùng Vương Kiến chỉ còn biết ủ rũ mà rời .

      Chuyện Lâm Uyển đập vỡ cái máy ảnh, rất nhanh truyền tới tai các bà tám.

      Lúc Lâm Uyển quay về văn phòng, ràng có thể cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của mọi người nhìn vào .

      Lại hận tên Vương Kiến kia vừa mới hắt cho bát nước bẩn, Lâm Uyển sau khi nhẫn nhịn ngồi trong văn phòng được tiếng, cuối cùng chịu nổi thêm nữa, vội vàng lấy chìa khóa ra, chuẩn bị dắt chó dạo hít thở chút khí.

      điều kỳ lạ là, bình thường chỉ cần mở cửa là Đại Mao và Nhị Mao nhiệt tình vẫy đuôi lao tới.

      Lần này biết tại sao vào phòng khách mà vẫn nhìn thấy hai con chó kia.

      vội vàng chạy vào trong, sau khi gọi hai tiếng trong phòng khách trống trải, mới nhìn thấy hai con chó kia vui mừng chạy từ tầng hai xuống.
      Lee Hoo, Cá bơi ngửa, quyenpt210935 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3

      Edit : Ngân Nhi


      Lâm Uyển thở phào nhõm, hai con chó này bình thường cũng rất hiếu động, chắc là chạy lên lầu chơi.

      ở đây chăm sóc hai con chó này cũng khá lâu, nhưng lại chưa từng lần lên thử tầng hai xem.Căn nhà này dù sao cũng là của người quen biết, lại còn là người được thuê tới để chăm sóc chó nên đương nhiên được phép thất lễ.

      Lâm Uyển ngồi vào sô pha, tại còn chút sức lực nào, vuốt ve đầu của Đại Mao, ánh mắt chua xót, khổ tâm về tình cảm ra cũng có nhiều, chỉ cảm thấy rất hối hận.Lúc học Đại Học sao mắt của lại như thể bị mù vậy, cư nhiên lại bị những lời ngon tiếng ngọt của Vương Kiến làm tâm rung động.

      tại điều duy nhất may mắn đó là, năm đó Vương Kiến lừa thuê nhà nghỉ, sống chết đồng ý.Nếu lúc đó mà đồng ý, phỏng chừng tại tức đến hộc máu mất.

      Nhưng trong lòng vẫn như có tảng đá đè nặng, Lâm Uyển biết hiệu quả cách của các căn biệt thự trong khu này đều rất tốt. liền hít sâu hơi, rồi trút hết những khó chịu bực bội trong lòng ra bằng nước mắt.

      ra cũng phải hoàn toàn chỉ là vì chuyện của Vương Kiến, từ lúc Vương Kiến tới nhà , bị tổn thương sâu sắc, biết ba mình là người rất trọng nam khinh nữ, nhưng ngờ ông lại thẳng tất cả những chuyện đó trước mặt Vương Kiến.

      Dù là chuyện gì cũng cho đồng, làm chuyện gì sai chứ, cũng là con của ba mà!!

      Tuy rằng chưa từng mong trông cậy được gì vào gia đình, nhưng chênh lệch này khiến cho lòng đau như cắt.

      Hơn nữa dù cho có cố gắng nỗ lực thế nào cũng vô dụng, lúc ba bế bé trai về nhà, từng khóc rồi hỏi mẹ, có phải là vì ngoan, cho nên ba mới thương hay .

      cho tới bây giờ vẫn nhớ lại lúc đó mình còn nơm nớp lo sợ, muốn ba lần nữa để ý tới , nhưng đều vô dụng.

      Lúc có con trai, còn có thể tạm thời làm hòn ngọc quý trong gia đình, bây giờ có con trai rồi, ngay cả hòn đá cũng bằng.

      Khóc xong, Lâm Uyển vẫn quên công việc của mình, hít hít cái mũi, lau nước mắt rồi bận rộn chuẩn bị thức ăn cho lũ chó, chờ chúng ăn xong, lại đưa chúng ra ngoài dạo.

      Sau khi xong việc, cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời.Vốn ngày hôm qua được nghỉ ngơi tốt, vừa nãy lại khóc trận, cảm thấy mi mắt nhíu lại.Nghĩ tới lát nữa còn phải chen chúc xe bus, liền nằm sô pha nghỉ ngơi lúc.

      Kết quả đơn giản chỉ là nghỉ ngơi, vì quá mệt mỏi nên ngủ quên mất.

      Lâm Uyển ngủ rất sâu, mãi cho đến khi trời tối mới mơ mơ màng màng ngồi dậy.

      Trong lúc nhất thời nhận thức được là mình ở đâu, trong phòng lại hơi tối, đợi đến khi chớp chớp mắt, nhìn thấy cái bàn trà quen thuộc, mới nhớ ra là mình vẫn ở khu C.

      nhanh chóng đứng dậy, sau đó mới cảm thấy được có cái gì đó trượt xuống người mình.

      buồn bực nhìn, mới phát ra người mình biết từ lúc nào lại xuất cái chăn.

      Chuyện này quá kỳ lạ!

      dụi dụi mắt, chỉ thấy Đại Mao và Nhị Mao sô pha vẫy vẫy cái đuôi, chó lông vàng tuy thông minh , nhưng cái chuyện đắp chăn cho người phải là quá thần kỳ sao?

      sờ đầu Đại Mao và Nhị Mao, tin nổi :“Hai đứa đắp chăn cho chị à, sao lại lợi hại như vậy chứ?”

      chuyện với chúng, Lâm Uyển liền thấy đèn trong phòng được bật sáng.

      buồn bực nhìn quanh bốn phía, sau đó liền thấy có người ngồi ghế trước cửa sổ.Người kia cầm trong tay chiếc điều khiển từ xa, chắc ta là người vừa bật đèn.

      Mấy giây sau mới phản ứng lại được, đây là...... chủ nhân căn nhà này trở lại rồi sao?

      Nghĩ đến đây, Lâm Uyển mang theo xấu hổ từ sô pha đứng lên, chính là đứng lên nháy mắt, vuốt lại cái váy mặc biết từ lúc nào bị vén lên tới thắt lưng.

      Đồng phục của bọn họ nhìn cũng khá đẹp, đều là váy ngắn, tuy rằng đến mức hở hang, nhưng đứng ngồi gì cũng phải để ý chút.

      Vừa nghĩ tới mình vừa rồi thoải mái nằm sô pha, còn lộ cả quần lót?!

      Lâm Uyển hận thể tìm cái lỗ để chui xuống......

      vội vàng sửa sang lại váy áo, xấu hổ tới mức chỉ muốn độn thổ, nhưng lại có cách nào để giải thích.

      chạy nhanh lại :“Xin chào, tôi là nhân viên ở đây, tới đây để chăm sóc chó...... ngại quá, vì hôm qua tôi bị mất ngủ nên......”

      vừa vừa xoay người sửa sang lại sô pha, còn cẩn thận gấp chăn lại.

      Lúc giải thích, người kia cũng có động tác gì, biểu cảm hề thay đổi.

      Chính là sau khi Lâm Uyển nhìn thấy diện mạo của người kia, liền lập tức trở nên ngây dại.

      ở đây cũng lâu, nhưng ra lại chưa từng nhìn thấy chủ nhân của căn nhà này.Ít nhất cũng đoán ra được đối phương lại là người trẻ tuổi như vậy...... xinh đẹp......

      liền lập tức tự chủ được mà hít hơi sâu.

      Người kia nhìn , ánh mắt kia làm Lâm Uyển nhìn ra được là ta cao hứng hay mất hứng.

      Ngay giữa lúc Lâm Uyển còn ngơ ngác, người kia mới thản nhiên mở miệng :“ muốn kiếm thêm thu nhập phải ?”

      Lâm Uyển thề, từ bé đến giờ đây là giọng đàn ông hay nhất mà được nghe.

      có chút bất ngờ, tuy nhiên rất nhanh nghĩ rằng, người này chắc là muốn làm thêm việc gì đó.

      “Đương nhiên là muốn rồi ạ.” Thấy đối phương truy cứu việc ngủ sô pha, Lâm Uyển cảm thấy rất may mắn, trong lòng còn suy nghĩ, người này phải là muốn tắm rửa làm đẹp cho mấy con chó đấy chứ?

      biết người này chắc chắn là rất chú ý đến hai con chó, cứ khoảng mấy hôm lại thuê người đến "chăm sóc sắc đẹp" cho chúng, giúp chúng tắm rửa sạch , thỉnh thoảng cũng gọi tới để giúp đỡ.

      Ngay tại lúc mong chờ kiếm thêm thu nhập từ việc tắm rửa cho chó.Người kia lại giống như thương lượng với chuyện rất bình thường,“Nếu tôi tôi muốn bao dưỡng em sao?”

      Lâm Uyển tưởng rằng mình nghe lầm, có chút do dự, lúc ta hình như có chút giọng địa phương, cũng lắm về giọng địa phương, ngẫm nghĩ, vừa nãy ta là bao dưỡng....Bảo dưỡng?

      Là muốn giúp bảo dưỡng sô pha?

      Người kia thấy đứng im , lại bổ sung thêm câu:“Còn hơn là phải vụng trộm hưởng thụ căn phòng này, em có thể quang minh chính đại bước vào đây, trở thành bà chủ, huống hồ tôi tháng có khi cũng chẳng qua đây lấy lần.”

      Lâm Uyển lúc này mới hiểu được ý tứ của đối phương.

      Mặt của lập tức phình to xanh mét.

      Đối phương tưởng rằng do dự, lại thêm câu:“Em muốn tôi trả em bao nhiêu?”

      Lâm Uyển trong nháy mắt muốn cầm lấy cái gạt tàn thuốc bàn trà đập thẳng vào đầu !

      Tuy nhiên lại lưỡng lự vì lo lắng đến công việc tại, cuối cùng chỉ từ:“Đồ cặn bã!”

      xong liền quay đầu chạy lấy người.

      Hơn nữa chuyện này cũng làm cho quá ngạc nhiên!!

      Mặt chẳng lẽ giống loại người cần bao dưỡng lắm sao?

      Là vì lớn lên rất gợi cảm và xinh đẹp, hay là cặp mắt nai của dễ làm cho người khác phạm tội!?

      nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, Đại Mao và Nhị Mao có thói quen tiễn , thấy phải cũng cùng, dọc đường vui vẻ vẫy vẫy cái đuôi.

      Vốn bước đầy căm phẫn, Lâm Uyển lập tức lại mềm lòng, biết có khả năng mình qua đây chăm sóc hai con chó này nữa, đứng lại, cam lòng xoa đầu Đại Mao và Nhị Mao, hai con chó này dù sao cũng ở cùng được nửa năm, nghĩ phải xa chúng rất khó khăn.

      Lúc cúi đầu sờ sờ hai con chó, người kia cũng tới.

      Lâm Uyển vốn nghĩ muốn ngẩng đầu lên mắng cho đối phương trận, tuy nhiên vừa mới nhìn thấy tư thế của người kia, liền ngây ngẩn cả người.

      ta khập khiễng bước .

      Trong lúc còn kinh ngạc, người kia vẻ mặt đổi giọng làm ăn với :“Đây là số điện thoại của tôi, có thể cân nhắc.”

      Cái này làm cho Lâm Uyển ghê tởm đến mức người run lên bần bật.

      quay đầu với câu cũ rích:“Có tiền giỏi lắm à, bổn nương quyết bán thân, phiền toái nếu còn muốn mua phụ nữ, tôi nghĩ nên mua con gà còn có ích hơn đấy? Hay nên rằng đứng bất tiện, là người què, cho nên muốn để lộ ra?!”

      Người kia sau khi nghe những lời này, nét mặt vẫn thay đổi, bình tĩnh nhìn gương mặt :“Lâm tiểu thư, tiền đối với tôi quan trọng, nhưng với khác đấy.”

      xong liền đem danh thiếp nhét vào tay .

      Lâm Uyển khách khí cúi đầu nhìn lướt qua, sau đó liền phát ra đây phải là loại danh thiếp đánh máy bán đầy bên ngoài, chữ như được viết tay, hơn nữa trong danh thiếp cũng có ghi tên công ty, chỉ có tên và số điện thoại mà thôi.

      Lâm Uyển cũng quản tới chuyện mất mặt hay mất mặt, hai lời liền đem tấm danh thiếp kia xé làm đôi rồi vứt xuống chân, dường như chưa hết giận, lại nhổ thêm bãi nước bọt xuống rồi mới xoay người hiên ngang bước .
      Lee Hoo, Cá bơi ngửa, quyenpt210934 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4

      Edit : Ngân Nhi


      Sau khi ra khỏi đó lâu, Lâm Uyển bỗng nhớ ra chuyện, tại sao người kia lại biết là họ Lâm, còn mở miệng gọi Lâm tiểu thư?

      Nhưng mà là người chăm sóc cún cho nên có khi là công ty cung cấp số thông tin của cho đối phương biết, Lâm Uyển cũng nghĩ nhiều, lúc này xe bus cũng tới, vội vàng chạy lên rồi chen chúc trong xe.

      Dọc đường về nhà xe bus lắc lư liên tục, Lâm Uyển bụng đói dẹp lép, ngày hôm qua bởi vì tâm trạng tốt nên cũng ăn được nhiều, trưa nay lại ăn mì ăn liền, cho nên vừa về đến nhà, nhìn thấy bàn ăn có con gà quay, hai lời lập tức lao vào bẻ cái đùi gà để ăn.

      Nhưng lúc ăn, em trai chơi điện tử xong liền bước ra khỏi phòng.

      Kết quả vừa nhìn thấy Lâm Uyển ngồi ăn đùi gà, em trai liền xông tới, giọng rít lên như lợn bị chọc tiết:“Sao chị dám ăn đùi gà của em!!”

      Lâm Uyển đối với người em trai này tuy có chút cảm tình nào, nhưng dù sao cũng có nửa huyết thống, khi nghe các bậc trưởng bối dạy bảo, cũng từng lần nghĩ rằng, biết mình có nên cố gắng trở thành người chị tốt hay .

      Thế nhưng tên Lâm Hiểu Huy này rất quá quắt, mặc kệ mình đối với nó như thế nào, nó đều có cách để chống lại.

      Lâm Uyển xoay người liếc mắt xem thường:“ phải còn cái đùi đó sao.”
      “Cả hai cái đùi đều là của em!” Lâm Hiểu Huy dường như rất ấm ức, đặt mông ngồi lên ghế, bắt đầu lấy tay xé gà, rất nhanh bẻ xong cái đùi còn lại và hai cái cánh rồi đặt vào bát của mình.

      Lâm Uyển nhịn được lại bĩu môi xem thường, muốn mẹ của hình như nghe thấy tiếng động ầm ĩ trong phòng bếp, ló đầu vào kêu:“Lâm Uyển, đem trả cho nó .”

      Lâm Uyển hiểu được tâm trạng của mẹ, từ khi ba đem đứa con trai từ bên ngoài về, mẹ bắt đầu nén đau thương mà sống, mặc kệ có chuyện gì, mẹ của cũng chỉ biết nhẫn và nhẫn, càng ngày càng lầm lũi như con rùa!

      thở hổn hển tới phòng bếp, thầm với mẹ :“Loại thối tha này phải bị trừng trị thích đáng mới phải, mãi mà vẫn hiểu chuyện!! Với lại bỏ nhiều tiền ra cho nó học ở trường tốt làm cái rắm gì biết, điểm thi phải toàn xếp thứ nhất từ dưới lên sao, thế mà ba vẫn còn mù quáng, điện thoại quả táo còn thay cho nó mấy lần, mẹ xem, tuổi như vậy dùng đồ giá trị để làm cái gì chứ, cả ngày chỉ biết mở miệng thối ra mà khoe khoang!”

      Mẹ thở dài :“Con cũng đừng làm ầm ĩ nữa, tí nữa ba con về lại mắng cho.”
      xong bà liền đem đồ ăn trong bát đưa cho em trai Lâm Uyển, lại dường như nhớ ra điều gì, hỏi câu:“Đúng rồi, con và cái cậu Vương Kiến lần trước tới nhà chúng ta thế nào rồi, chừng nào muốn sắp xếp cho gia đình hai bên gặp mặt?”

      muốn cũng phải , Lâm Uyển buồn bực quệt miệng:“Mẹ, về sau đừng nhắc đến nữa, bọn con chia tay rồi.”

      đứng thái đồ ăn, mẹ Lâm Uyển liền lập tức ngây người, kinh ngạc nhìn .
      Lâm Uyển thể giải thích:“Có thể chia tay được sao, thèm thương lượng gì với con mà vay tiền mua nhà, vay tận bảy mươi vạn, với số tiền lương của đến bao giờ hai đứa mới có thể trả xong, hơn nữa cũng là loại ra gì, đến cả chuyện mua nhà cũng gạt con, về sau nếu còn phát sinh thêm nhiều chuyện, chừng làm con tức chết mất.”

      Mẹ đúng là người lạc hậu, nghĩ nên hòa giải hòa giải chứ đừng nên chia tay, chỉ thở dài :“Con đừng nên kích động quá mức, nghĩ cho kỹ rồi hẵng quyết định.”

      Lâm Uyển nữa, xoay người bưng đĩa đồ ăn bước ra ngoài, đằng kia Lâm Hiểu Huy mặc quần tụt hở cả mông, cũng quan tâm xem người khác ăn chưa, mà chỉ chăm chăm bẹp bẹp chụt chụt ăn đồ ăn trong bát.

      Lâm Uyển tức giận lườm cái.

      Sau khi mẹ làm cơm xong, ba Lâm Uyển vẫn chưa trở về, trái lại còn gọi điện thoại tới, bận bàn chuyện làm ăn.

      Lâm Uyển bắt đầu ngồi ăn cơm, ăn xong, Lâm Hiểu Huy lại thèm ở lại giúp dọn dẹp, rất nhanh chạy vào phòng ngủ chơi điện tử.

      Lâm Uyển hoàn toàn hề xem trọng nó, nó có cái gì đặc biệt hơn người chứ, phải chỉ là cái kia dài hơn thôi sao, cứ làm như mình là vô địch vũ trụ vậy, ba mà còn nuông chiều nó nữa đảm bảo nó lớn lên cũng chẳng ra gì.

      Nhưng những lúc muốn những điều này với ba lại bị mẹ ngăn cản, mẹ cho tới bây giờ vẫn vậy, nhiều chuyện bằng bớt chuyện.

      Lâm Uyển đành phải giúp đỡ mẹ dọn dẹp phòng bếp, sau khi xong việc, chuẩn bị bước vào phòng ngủ lại thấy mẹ cũng bước theo sau.

      Lâm Uyển buồn bực nhìn về phía mẹ, hơn nữa lúc mẹ bước vào, trong tay còn cầm cuốn sổ .

      Cuốn sổ kia Lâm Uyển cũng nhìn thấy vài lần, là thứ để mẹ ghi chép chi tiêu, nào là hôm nay mua bao nhiêu tiền thức ăn, nào là tiền điện tiền nước các kiểu.

      Trái lại lần này mở cuốn sổ ra, bên trong là cuốn sổ tiết kiệm ngân hàng màu xanh lục.

      Mẹ cẩn thận đưa cuốn sổ cho , sâu sắc :“Con đừng lo lắng nhiều về chuyện tiền bạc, ba con ràng là đồ cưới của con cung cấp, nhưng mẹ có ngốc, ra mấy năm nay mẹ đều cố gắng tích góp cho con.”

      Lâm Uyển cầm lấy cuốn sổ, nhanh chóng mở ra nhìn, lập tức kinh hãi, tổng cộng có khoảng hơn hai mươi vạn.

      Mẹ của chỉ làm nội trợ, bình thường cũng được ba đưa cho nhiều tiền.

      Nhưng cư nhiên lại vụng trộm tiết kiệm được nhiều như vậy?!

      “Lúc trước mẹ , là vì sợ con cẩn thận để cho ba biết, mẹ rất hiểu và nghĩ cho con rất nhiều, sao có thể tay mà gả cho nhà người ta chứ.”

      Lâm Uyển cảm thấy hai mắt cay xè.

      Mẹ của chân thành :“Đời này mẹ cũng vẫn như vậy thôi, con cũng biết chuyện của ba mẹ rồi, mẹ nửa đời sau cũng thể trông mong vào ai khác, chỉ có thể trông cậy vào con, con cầm lấy số tiền này, coi như là mẹ đưa làm của hồi môn.Chuyện của Vương Kiến kia, con cũng nên suy nghĩ, nếu lo lắng về chuyện tiền vay hãy dùng số tiền này, cũng nên để mắt chút, đừng nên ngu ngốc như mẹ...... nên quá lòng với đàn ông, năm đó ba con cũng đối xử với mẹ rất tốt, còn để cho mẹ nghỉ làm để ở nhà chăm sóc con, nhưng con nhìn xem, cuộc sống của mẹ bây giờ......”

      Lâm Uyển hiểu được gật gật đầu, lúc còn , tình cảm của ba mẹ cũng tệ, khi đó mẹ còn làm việc trong công ty, sau này ba nghiệp thành đạt liền trở nên kiêu ngạo, được nhiều người đến nhà hối lộ, lúc này mẹ mới từ chức để toàn tâm toàn ý lo lắng việc nhà, ngờ rằng bao lâu sau, ba ở bên ngoài ăn chơi bồ bịch, cuối cùng đáp lại mẹ là việc bế đứa bé về nhà.

      Khi đó mẹ cũng quan hệ xã hội được thời gian dài, nghĩ muốn làm cũng thể hòa hợp được như trước nữa, hơn nữa lúc đó lại còn , ba nội của lại cũng rất cưng chiều quý cháu trai, cuối cùng bị quá nhiều áp lực, mẹ chỉ còn biết nhẫn nhịn cho êm ấm cửa nhà.

      Nhưng số tiền này thể nhận, biết mẹ hề có thu nhập, tích góp được số tiền này chắc chắn là phải rất vất vả, chạy nhanh tới đem tiền giao cho mẹ:“Con và Vương Kiến phải chỉ có chuyện đó, con thích , hơn nữa mấy năm nay nhìn mẹ và ba như vậy khiến cho con đối với chuyện tình cảm cũng rất thờ ơ, dù sao con vẫn chưa sốt ruột về chuyện kết hôn, cứ chậm rãi thôi, với con mà , tại việc quan trọng nhất là tìm công việc tốt, ít nhất còn có được khoản thu nhập ổn định......”

      Mẹ của là người từng trải qua nhiều đau khổ, nên cũng thúc giục Lâm Uyển phải nhanh chóng tìm đối tượng, là, thà lấy chồng muộn còn hơn là lấy sai người, nếu hối hận cả đời.

      Chờ mẹ rồi, Lâm Uyển nghĩ lại mọi chuyện, lúc trước bỏ việc là do quá mệt mỏi, thân thể lại tốt, nhưng công việc tại chắc cũng làm được nữa, lại đến hôm nay Vương Kiến ở công ty náo loạn, cảm thấy quá kinh hãi vì gặp phải quá nhiều chuyện xui xẻo như vậy.

      quyết định hay cũng nên cưỡi ngựa xem hoa xem sao, hơn nữa làm nhiều việc mới có thể gặp được nhiều loại người, mẹ như vậy, phải cố gắng sống tốt, tốt, rồi đem mẹ bước ra khỏi bùn lầy.

      Nghĩ vậy Lâm Uyển liền mở máy tính ra, đảo qua số thông tin tuyển dụng, lại thức đêm để viết hồ sơ, chuẩn bị chiến đấu.

      Ngày hôm sau ngồi ăn điểm tâm, Lâm Uyển khó có được nhìn thấy ba.

      Lâm Uyển cảm thấy hơi kỳ quái, ba rất ít khi dậy sớm như vậy, hơn nữa nhìn ba dường như rất cao hứng.

      Ba là chủ thầu, dẫn theo đội quân lớn , cuộc sống cũng rất hỗn tạp, phần lớn đều là nhận thầu cho công ty, hay căn tin trường học, lần này biết như thế nào, ba hôm qua giống như nằm mơ, nhận được phần việc phụ trách trang trí nội thất cho khách sạn năm sao.

      Đây quả món hời lớn, ba vui sướng đến mức khoa chân múa tay, lần đầu tiên tỏ ra quan tâm đến , thậm chí còn hỏi tình hình công việc của , rồi lại hỏi đến chuyện của Vương Kiến.

      Lâm Uyển có chút khó chịu, thể :“Con và chia tay rồi.”

      “Vì sao?” Ba Lâm Uyển lập tức mất hứng.

      Lâm Uyển thể đem chuyện của Vương Kiến ra lại lần nữa.

      Ba Lâm Uyển cho tới bây giờ đều đổ trách nhiệm lên đầu con nhà mình, lập tức phê bình Lâm Uyển, cái gì mà tính cách tùy hứng lại còn tham ăn.

      Tính cách tùy hứng này đều là được thừa hưởng từ ba, Lâm Uyển chỉ xem như là gió thoảng bên tai, còn tham ăn, Lâm Uyển ngồi yên, lúc nào tham ăn, liền phản bác câu:“Con tham ăn gì chứ?”

      phải là mày tranh nhau đùi gà với em à?”

      Lâm Uyển tức muốn chết, chỉ vì cái đùi gà mà phán xét như vậy sao!!

      “Cả ngày hôm qua con ăn gì, phải chỉ có cái đùi thôi sao, con đâu có ăn hết cả con gà.” Hơn nữa tên Lâm Hiểu Huy này cũng quá bản lĩnh , ba hôm qua về muộn như vậy mà nó còn có thể đêm hôm khuya khoắt chạy tới mách lẻo, đúng là loại lòng dạ hẹp hòi!!

      “Em trai mày còn , mày làm chị phải biết nhường em, hơn nữa mày cũng nên đối tốt với em trai , như vậy mới có lợi cho mày, đây chính là người nhà của mày, nửa đời sau mày còn phải trông cậy vào em mày nhiều, tin cứ thử xem, nếu có nó, mày ở bên ngoài chịu ủy khuất, bị khi dễ phải làm gì? Còn phải là dựa vào em trai sao?”

      Lâm Uyển nhếch môi :“Nó làm cho con tức chết mới là lạ đấy.”

      Mẹ Lâm Uyển ngồi bên cạnh, thấy hai người lại sắp cãi nhau, vội vàng chen ngang:“Đừng tranh cãi nữa.”

      xong liền nháy mắt với Lâm Uyển, Lâm Uyển có khẩu vị, cơm cũng ăn mà trực tiếp cầm lấy túi xách, với mẹ tiếng rồi ra ngoài.

      Lúc làm trái lại vẫn còn sóng yên biển lặng, vốn có chút lo lắng, mình ngày hôm qua cãi nhau với người ta, biết bị khiển trách thế nào.

      Dù sao bọn họ ở đây phải coi chủ nhà hơn cả ông trời, bất luận là lý do gì, chỉ cần bị khiếu nại là lập tức chết chắc.

      Kết quả đợi lúc, Lâm Uyển cũng thấy gì khác thường, thầm cảm thấy may mắn quản lý lại tiến lại gần.

      Vừa thấy sắc mặt của quản lý, Lâm Uyển liền bày ra bộ dạng làm chuyện xấu bị phát .

      Quản lý cũng vòng vèo, trực tiếp chất vấn :“Hôm nay chăm sóc chó sao?”

      Lâm Uyển ai tiếng, nhanh chóng giải thích:“Chủ của hai con chó hôm qua về rồi.”

      Tuy nhiên cũng biết tần suất hoạt động của hai con chó kia, vị chủ kia đứng tiện, phỏng chừng cũng có khả năng dắt chúng dạo.

      Nhưng vẫn kiên trì :“Tôi nghĩ là cần phải dắt chúng dạo đâu.”

      “Bây giờ qua đó lúc .”

      “Nhưng quản lý, đây vốn là việc của bên hậu cần, tôi chỉ là hỗ trợ thôi mà, chị xem xem có thể thay người khác được ?”

      Quản lý lập tức với ,“Dông dài cái gì, bảo , đừng chậm trễ nữa.”

      Lâm Uyển chần chừ chút, muốn cưỡi ngựa xem hoa, song nếu bắt buộc phải , cũng cần thiết phải làm, công việc này là rất nhàn hạ, nhưng ra thu nhập cũng chẳng được bao nhiêu.

      cũng rất đơn giản kể lại chuyện hôm qua cho quản lý:“Về việc đó, tôi muốn tới chăm sóc chó nữa cũng là vì có nguyên nhân, bởi vì ngày hôm qua xảy ra việc, chủ căn hộ kia đối với tôi...... có hành vi quấy rối.”

      Quản lý đứng trước mặt lập tức có chút bất ngờ, tuy nhiên cũng rất khéo đưa đẩy, rất nhanh liền pha trò :“ phải là có hiểu lầm gì đó chứ? Hay là như vậy , trước tiên hãy đến gặp chủ nhà kia, nếu có hiểu lầm mặt đối mặt cho ràng.”

      Lâm Uyển hiểu được ý tứ của quản lý, cũng phải là biết tập quán ở đây, địa phương này là nơi sa hoa, mỗi phân tiền kiếm được đều là do chủ nhà cấp, nơi này đạt được nhiều thành công cũng là nhờ những lời đánh giá cao của chủ nhà.

      dễ nghe, nơi này cũng phải là chưa từng phát sinh chuyện quấy rầy các nữ nhân viên xinh đẹp, nhưng đa phần đều là nhắm mắt cho qua chuyện.

      Hơn nữa cấp đều là nam giới, ai lại muốn đem việc này mà báo cáo chứ.

      tại thấy quản lý như vậy, Lâm Uyển cũng thoải mái đáp lại:“Tôi với có gì để với nhau hết, nếu như vậy tôi xin từ chức.”
      Lee Hoo, Cá bơi ngửa, quyenpt210933 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :