1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thể quên em - Hoa Thanh Thần (47c + 3nt)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      CHƯƠNG 47 - THE MOST DISTANT WAY IN THE WORLD
      Khi Tang Du tỉnh lại, mở mắt ra màu trắng vô tận quen thuộc lại đập vào mắt , cổ tay phải truyền nước, cả cánh tay cứng ngắc nhúc nhích nổi.

      Cửa khép hờ, ngoài hành lang, vị bác sĩ mặc blouse trắng giáo huấn ai đó: "Đây là bệnh viện, xem kìa, từ lúc vào đây gọi bao nhiêu cú điện thoại rồi? Nếu bận thế còn đến bệnh viện làm gì?".

      "Xin lỗi..."

      "Xin lỗi à? xin lỗi tôi để làm gì? Người cần xin lỗi là vợ kìa. Xem làm chồng thế nào? Hôm qua mới với là dạ dày vợ thể chịu được kích thích, sao lại để ấy ăn cay? Vợ chồng cãi nhau là chuyện thường nhưng cũng thể đùa với sức khỏe được. Là đàn ông phải biết gánh vác, có chuyện gì phải nhường nhịn ấy chứ."

      "Tôi biết rồi, có lần sau đâu."

      Vị bác sĩ ấy có vẻ tức giận, lần trước người đàn ông này và người khác làm náo loạn bệnh viện như hai tên điên, về sau các y tá cứ bàn tán xem ai đẹp trai hơn, hại là chủ nhiệm khoa được mệnh danh là "gốc cổ thụ khoa nội" rất tức giận, quá mất mặt! Đàn ông đẹp trai để làm gì? Ánh hưởng đến cảnh quan thành phố.

      "Lần sau còn để tôi thấy đưa vợ vào bệnh viện tôi gọi đến Hội liên hiệp Phụ nữ đòi công bằng cho vợ đấy!"

      Đối diện với vị bac sĩ "quá nhiệt tình" thế này, Thẩm Tiên Phi bỗng thấy tức cười, chỉ gật gù rồi hỏi gọn: "Bây giờ tôi... có thể vào trong được chưa?".

      "Ừ", bác sĩ đó lườm cái rồi hừ tiếng, bỏ .

      Nghe tiếng cửa kêu "lách cách", Tang Du nhanh chóng nhắm mắt lại.

      nhàng đẩy cửa vào, Thẩm Tiên Phi đến bên giường, thấy Tang Du vẫn ngủ ngồi xuống bên cạnh, cầm tay đặt bên môi rồi lặng lẽ ngắm .

      ngủ say, sắc mặt trắng bệch hoàn toàn có vẻ lạnh lùng thường ngày, mà ngược mang vẻ yếu đuối kỳ lạ, có ai ngờ rằng yếu đuối ấy lại có kiên trì và nghị lực phi thường như thế?

      Đột nhiên, chú ý thấy rèm mi khẽ động đậy, nhướn mày, trong đầu xuất suy nghĩ chọc . cúi người xuống gần chỉ cách mặt vài centimet, tay nắm chặt tay trái của , ngón tay cái ngừng vuốt ve bàn tay .

      Rèm mi động đậy mỗi lúc nhiều, lồng ngực bắt đầu phập phồng bất an.

      Khoảng cách càng lúc càng gần, muốn xem thử có thể kiên trì bao lâu.

      giây, hai giây, ba giây... Ngắm gương mặt trắng trẻo, hàng mi dài và dày, sống mũi thẳng tắp, nhắn và cả đôi môi quyến rũ kia, dần dần, hơi thở bắt đầu gấp gáp, ý muốn được hôn mỗi lúc mãnh liệt.

      Tuy nhắm mắt nhưng Tang Du vẫn có thể cảm nhận được bóng đen phủ lên mình, sau đó mùi vị nam tính quyến rũ phả vào mặt , ngưa ngứa, tê dại... tim bắt đầu đập loạn, thình thịch, thình thịch, giây, hai giây, ba giây... Bóng đen ấy nhũng rời mà mùi vị nam tính riêng có của mỗi lúc gần, rốt cuộc muốn làm gì đây?!Cuối cùng giả vờ được nữa, đột ngột mở mắt ra, thấy khuôn mặt kề sát mình, ánh mắt Thẩm Tiên Phi nhìn nồng nàn, đôi môi trong tích tắc cũng ép xuống.

      " làm...", hoàn toàn ngờ rằng kết quả của việc giả vờ ngủ lại là thế, mở miệng ra định mắng nhưng lại giúp có cơ hội lấn tới. Đầu lưỡi nhanh nhẹn luồn vào quấn lấy , trợn trừng mắt, đẩy ra theo bản năng nhưng tay trái bị đè, bất lực nhúc nhích cánh tay phải truyền nước, nó cũng bị đè xuống.

      hề cho cơ hội nào, nụ hôn cuồng nhiệt khiến choáng váng, có thể nghe thấy tiếng trái tim của hai người loạn nhịp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. sắp ngạt thở mất! Những tình cảm bị đè nén, ngủ vùi bấy lâu nay bừng tỉnh, có thể cảm nhận được nụ hôn của rất cố chấp, thâm tình, khiến cảm thấy hạnh phúc và đủ đầy.

      về rồi, về rồi, A Phi của về rồi... Ban đầu còn kháng cự quyết liệt, lúc này đây lại toàn tâm toàn ý hôn trả lại .

      Thẩm Tiên Phi nhận ra phản ứng của nên buông hai tay ra, ôm chặt lấy , hôn rất cuồng nhiệt và quấn quýt. Tay được thả lỏng, theo bản năng Tang Du vòng qua cổ, ngón tay luồn sâu vào mái tóc , môi và lưỡi quấn lấy nóng bỏng.

      Hai người hôn nhau say đắm như quên hết mọi thứ xung quanh, lúc đó y tá trực ban đến để xem rút kim ra được chưa, nhìn thấy cảnh tượng quấn quýt như thế sửng sốt kêu lên: "Hai người làm trò gì thế?! Máu ấy chảy ngược lên kìa!".

      Tiếng kêu ấy làm kinh động họ.

      Tang Du mở bừng mắt, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay Thẩm Tiên Phi, mặt đỏ hồng hệt đóa tường vi nở rộ, xấu hổ quay .

      Thẩm Tiên Phí hơi đỏ mặt, ngượng ngùng đứng dậy, khi thấy ống dẫn dịch truyền tay Tang Du hút ngược máu lên rất nhiều hoảng hốt: "Chuyện đó... tôi..."

      "Đúng là chịu nổi hai người, đây là bệnh viện, phải nơi đương, chỉ tí nữa là truyền hết thuốc rồi, an phận được à", y tá nghiến răng nhìn đôi nam nữ, quá đáng, sớm biết thế giành đến đây, nhìn thấy cảnh tượng đau lòng này, muốn đập đầu vào tường quá.

      Tang Du thấy y tá còn định cắm kim cho minh nữa rụt tay lại: "Còn chút, cần truyền nữa".

      "Lãng phí là vô sỉ", y tá hung dữ.

      "Nhưng tôi thích vô sỉ đấy."

      y tá nghẹn lời, dọn dẹp bình thuốc và ống dẫn rồi hậm hực bỏ .

      Trong phòng chỉ còn lại , vì lúc nãy bị người ta bắt gặp hôn nhau thắm thiết nên bây giờ vô cùng ngượng ngùng.

      Tang Du chậm rãi ngồi dậy, muốn xuống giường, Thẩm Tiên Phi vội vàng đỡ lấy : "Em dậy làm gì?".

      " vệ sinh!", nghĩ đến cái gã đáng ghét này thừa nước đục thả câu, Tang Du tức chịu được, đáng ghét nhất là vẫn đáp trả lại rất nhiệt tình như trước kia vẫn thế.

      "Ờ..." Thẩm Tiên Phi nghe thế lập tức bế lên.

      "Này, làm gì thế?"

      "Bế em vệ sinh."

      "Tôi đau dạ dày chứ có phải què chân đâu, bỏ tôi xuống."

      "Dù sao cũng bế rồi, chỉ mấy bước chân", Thẩm Tiên Phi bế nhanh vào phòng vệ sinh rồi đặt xuống.

      " còn đứng đó làm gì?"

      "Sợ em cần."

      Tang Du suýt nữa tức đến thổ huyết, trừng mắt nhìn : "110 ngay bên cạnh, lúc nào tôi cũng có thể kiện tội quấy rối tình dục đấy".

      "Rầm", tiếng, sập mạnh cửa lại.

      Đợi Tang Du vệ sinh xong, Thẩm Tiên Phi bất chấp phản đối của , lại bế về giường.

      "Đói ?", đến tủ đựng đồ, đổ cháo từ bình giữ nhiệt vào bát. Quay lưng lại với Tang Du, tay run, trái tim vẫn đập cuồng loạn, nụ hôn ban nãy tuy bị y tá quấy rầy, có hơi buồn bực nhưng đa phần là ngọt ngào vì đáp trả , mà còn đỏ mặt e thẹn, cảm thấy bây giờ mình giống như gã trai mới lớn mười bảy, mười tám tuổi.

      Tang Du nằm giường, nhìn Thẩm Tiên Phi bận rộn, ngơ ngẩn đến thất thần, như có cảm giác trống trải sau khi trải qua cuộc đấu mất sức vậy, đầu óc rỗng tuếch, trắng mênh mang.

      thích nhất dáng vẻ khi chăm chú làm gì đó, thái độ sống nghiêm túc, dù là thiết kế hay nấu ăn hoặc thảo luận vấn đề gì đó. Nhưng người nghiêm túc như vậy lại khiến ánh sáng hạnh phúc vốn có trở thành bóng đêm vô tận.

      "Mặt có gì à?", Thẩm Tiên Phi đưa bát cháo đến cho , múc thìa , "Vẫn là mẹ nấu, mang đến lúc rồi, khi đó em còn ngủ, giờ vẫn nóng".

      Ngửi thấy mùi cháo thoang thoảng, Tang Du cảm thấy rất đói, giơ tay ra định tự ăn thìa cháo đưa đến tận môi , nghe khản giọng : "Lúc nãy hại tay em bị sưng, cứ để đút cho em".

      Nhìn cánh tay phải vừa sưng vừa bầm tím của mình, nhớ đến nụ hôn mãnh liệt ban nãy. Đột nhiên mặt nóng lên, khẽ cử động, đúng là rất đau, thế là há miệng, để đút cháo.

      Trong phòng bệnh im ắng, ngoài thanh va chạm vào bát khẽ của chiếc thìa chỉ có thể nghe được hơi thở như dồn dập của hai người.

      "Có muốn ăn thêm bát nữa ?", Thẩm Tiên Phi dùng khăn giấy nhàng lau miệng cho Tang Du.

      lời, mím chặt môi, Tang Du thẫn thờ nhìn , cho đến khi ngừng lại, bốn mắt nhìn nhau, mới quay .

      "Tôi có phải heo đâu..." Tang Du nhìn xuống.

      "Lúc em ngủ cũng giống lắm", Thẩm Tiên Phi nhướn mày, đưa vào bệnh viện ba lần rồi, lần nào cũng ngủ rất lâu.

      "...", Tang Du trừng nhìn , kìm được hỏi, "Hàng của tôi giao rồi à?".

      Thẩm Tiên gật đầu: "ừ".

      Tảng đá trong lòng rơi xuống, Tang Du thở phào nhõm.

      Thẩm Tiên Phi nhíu mày, : "Bác sĩ bảo em phải nằm viện theo dõi ba ngày, bắt em cai thuốc, cai rượu, café, trà đặc và các đồ uống có ga, ăn uống điều độ, đúng giờ đúng bữa, được thức đêm, giữ tâm trạng vui vẻ".

      Ngước lên, lặng lẽ nhìn , khi nghe bảo phải nằm viện theo dõi, bất giác nhíu mày lại.

      sắp xếp giúp em rồi, em cứ ở đây tĩnh dưỡng ba ngày .

      Tang Du vốn định qua tối nay hoặc sáng mai ra viện bỗng nghe Thẩm Tiên Phi tự ý giúp mình làm thủ tục nhập viện ba ngày kích động: 'Thẩm Tiên Phi, là gì của tôi? Cùng lắm chỉ là khách hàng, dựa vào đâu mà tự ý thay tôi làm thủ tục nhập viện chứ?".

      "Khách hàng là thượng đế giờ là Thượng đế, Thượng đế có quyền quyết định mọi việc của em."

      "Thần kinh."

      "Vậy xem như thần kinh là được", Thẩm Tiên Phi nhét cái gối sau lưng Tang Du để dựa thoải mái hơn, sau đó lại đưa tờ báo cho , "Đây là báo hôm nay. phải giúp em mà là thể giúp em như em nghĩ được, trong ngành có bao nhiêu cặp mắt theo dõi và em. Hoàng Đình phải của , tác phong của Chủ tịch Hoàng chắc em hiểu hơn ".

      Trong ba mươi sáu kế có chiêu gọi là khổ nhục kế, Giang Hoài Thâm biết hôm qua Tang Du vào viện vì viêm dạ dày cấp tính, thể ăn những món có tính kích thích, sở dĩ làm khó như vậy, mục đích là để phải nằm viện, với mọi người trong ngành rằng Tang Du dựa vào bản lĩnh, lấy tính mạng của mình ra để đàm phán chuyện chuyển hàng, hề liên quan tới Thẩm Tiên Phi, cũng chẳng liên quan tới Hoàng Đình. Tuy cách làm hơi tàn nhẫn nhưng cũng chính là tác phong xưa nay của Giang Hoài Thâm.

      Tang Du cười lạnh, giúp ? Giúp vào bệnh viện? Chiêu khổ nhục kế này cũng độc , oán trách ai được, oán trời oán đất? Chỉ có thể oán bản thân đen đủi, cha mẹ qua đời sớm, lại gặp số xui. liếc qua tờ báo rồi ném sang bên, nội dung ràng là mềm mỏng hơn bài báo hôm qua, chỉ đăng tải góc tình hình tổn thất kho hàng của Tang thị, những chuyện khác gì thêm, gây áp lực quả nhiên là có hiệu quả.

      "Em gây áp lực với phóng viên, có những việc bọn họ thể chọc ngoáy, tự khắc chuyển hướng. Trong bệnh viện ít nhất em có thể tĩnh dưỡng ba ngày bị quấy nhiễu, tinh thần khá lên rồi chiến đấu tốt."

      Ngẫm nghĩ, Tang Du thấy lời phải là vô lý.

      nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, trời chạng vạng, quay sang nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ chỉ đến số bảy, sực nhớ ra chuyện, tại sao nằm viện mà Chi Chi và má Ngô lại đến thăm, vì sao lại ở đây?

      " ở cạnh tôi suốt buổi chiều?", kìm được, hỏi.

      ", đưa em đến bệnh viện rồi má Ngô đến, sau đó về công ty. Tan sở xong và Chi Chi cùng tới, thấy em còn ngủ nên ấy làm phiền, về với má Ngô rồi, sau đó ở lại."

      "Tại sao ở lại?"

      "Em nghĩ sao?"

      Nhìn gương mặt Thẩm Tiên Phi mỗi lúc gần, Tang Du bỗng giật mình, vội vàng nhích ra sau, phát ra mình lại bị ôm ngồi giường, chỉ dựa nửa người vào lòng mà tay cũng nằm trong tay , ngón tay vuốt ve mu bàn tay , tư thế này... chen lên giường từ bao giờ?

      "Xuống", Tang Du đẩy nhưng nổi.

      "Đợi em ngủ rồi xuống", Thẩm Tiên Phi ôm chặt . Cảm giác này rất tuyệt, ôm , cả trái tim đều đầy tràn, thậm chí có thể cảm nhận được năm năm trước, từng ôm thế này.

      Bất chấp Tang Du giằng co thế nào, Thẩm Tiên Phi vẫn ôm chặt. Có lẽ vì quá mệt, cơ thể yếu , cơn bệnh lần này mài mòn rất nhiều sức lực, cuối cùng từ bỏ, bất đắc dĩ cuộn người vào lòng .

      Hai người chiếc giường bệnh xíu, dựa vào người , Tang Du có thể nhận thấy hơi thở nóng hổi của phả vào cổ . Trước giờ ngủ sâu, thường xuyên tỉnh giấc lúc nửa đêm, sau đó thức đến sáng. Được ôm thế này làm sao ngủ được?

      lật người, quay lưng lại với .

      Trong bóng tối tĩnh lặng, chỉ nghe thấy hơi thở.

      Thẩm Tiên Phi đằng hắng, kề sát tai , khẽ đọc:

      "The most distant way in the world

      is not the way from birth to the end. It is when I sit near you

      that you don't understand I love you.

      The most distant way in the world

      is not that you're not sure I love you. It is when my love is bewildering the soul

      but I can't speak it out.

      The most distant way in the world

      is not that I can't say I love you. It is after looking into my heart

      I can't change my love.

      The most distant way in the world

      is not that I'm loving you. It is in our love

      we are keeping between the distance.

      The most distant way in the world

      is not the distance across us. It is when we're breaking through

      the way we deny the existance of love.

      Trong khí ấm áp, giọng đọc trầm ấm quyến rũ của dừng lại, tiếp tục nữa.

      Trong tích tắc, Tang Du cảm thấy tim mình như sắp ngừng đập.

      Cảm nhận được thay đổi của cơ thể , lồng ngực Thẩm Tiên Phi phập phồng, cánh tay ôm siết chặt hơn.

      Lúc ở , mỗi lần nhìn thấy con cá sau lưng, tim lại nhói đau, tâm trạng sa sút lạ thường, từng thử nghĩ đến chuyện hình xăm sau lưng nhưng lần nào cũng đau đầu mà phải dừng lại. Lần nào có tỏ ý với , phản xạ trong đầu là từ chối, có lúc nghi ngờ biết mình có phải bị bệnh , ra trong tiềm thức trốn tránh nhưng lại vì mà từ chối người khác.

      Bao lâu nay đợi người, đợi người biết bao giờ mới xuất . Bây giờ ở đây, trong vòng tay , họ lãng phí năm năm tuổi trẻ và còn bao nhiêu lần năm năm nữa để chờ đợi?

      Chim và cá, mối tình có đoạn kết, phải chim, cũng phải cá, tuy rời khỏi vùng nước ấy nhưng lại quay về, còn bơi khỏi đó nhưng lại sợ trở về tìm ra mình nên quay về mỏi mòn chờ đợi.

      Đột nhiên, ép quay người lại, bắt nhìn mình, e dè hỏi câu: "Tang Du, chúng ta làm lại lừ đầu, được ?".

      Tang Du trả lời, chỉ vùi mặt vào ngực , nghe nhịp tim đập, cảm giác an toàn quen thuộc đó khiến nhanh chóng nhắm mắt lại, chìm vào giấc mộng.

      Nghe hơi thở đều đều của , bất giác thở dài, cảm thấy hụt hẫng.

      Hôm sau lúc Tang Du dậy hơn chín giờ sáng. Lâu lắm rồi ngủ giấc ngon như thế. Mở to mắt, có phần cuống quýt tìm kiếm bóng dáng ai đó nhưng chỉ thấy má Ngô bận bịu và cả Viên Nhuận Chi ôm chồng tài liệu ngồi thẫn thờ góc.

      "Học tỷ, chị tỉnh rồi à?"

      "Sao em đến đây, làm à?"

      "Đương nhiên là , em mang tài liệu đến cho chị ký."

      Tang Du xuống giường, tắm rửa xong vùi đầu vào đám tài liệu. Trong đó có mấy hợp đồng thuê mới ký, chuyện các công ty quảng cáo cũng xong. Tang Du nhìn đám tài liệu, bỗng cảm thấy bình thường quá nhân từ với họ, nếu hôm ấy nổi trận lôi đình mấy người đó biết còn trì hoãn tới bao giờ, có tí hiệu quả gì cả, đợi ra viện về chỉnh đốn chuỗi cửa hàng đó.

      Vừa ký xong nhận điện thoại của vị cổ đông, chuyện khiến lo nhất là chuyện ngân hàng đòi nợ được giải quyết ổn thỏa. Thần kinh căng thẳng cuối cùng nhõm, xem ra mấy hôm nay có thể yên tâm ở lại bệnh viện rồi.

      "Đúng rồi, tìm người này, bảo ta giúp chị chỉnh đốn lại biệt thự Thiên Hằng", Tang Du tìm số điện thoại trong di động, rồi nghĩ ngợi, cười rất quái dị, "Bảo ta là, chị muốn ngôi nhà đó có ma... đúng, có ma".

      "Có... có ma?! Học tỷ, sao chị phải tạt nước bẩn vào nhà mình thế?", Viên Nhuận Chi mở to mắt băn khoăn.

      Tang Du cười cười: "Chị muốn mọi người đều biết ngôi nhà đó mẹ chị phù hộ".

      Người Trung Quốc rất chú trọng phong thủy, muốn xem xem Vu Giai có khả năng bán giá cao . Hai năm nay đụng đến ả đàn bà đó, là vì quyền thừa kế nằm trong tay ả, hai là quyền quản lý chuỗi cửa hàng kinh doanh cũng do ả nắm giữ. Để đuổi ả , phải mất hai năm mới gạt ta ra khỏi chuỗi cửa hàng rồi bức ta bán luôn biệt thự.

      Nụ cười của Tang Du khiến Viên Nhuận Chi bỗng thấy kinh dị, da đầu tê dại.

      lâu sau khi Viên Nhuận Chi ra về, phòng bệnh VIP bỗng trở thành phòng khách, liên tục có khách đến thăm, có các trưởng phòng đến thông báo tin tức, có người đến thăm bệnh, thậm chí có cả phóng viên trà trộn vào, liên tục ngớt, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc và trình tự làm việc của bệnh viện. Trước kiến nghị của các bệnh nhân, bệnh viện ra thông báo với Tang Du, trong thời gian nằm viện, ngoài người nhà ra cấm tất cả những người khác đến thăm.

      Vì có quá nhiều công việc cần xử lý, năn nỉ mãi, bệnh viện mới miễn cưỡng cho Viên Nhuận Chi ra vào.

      Mỗi ngày tan sở xong, Thẩm Tiên Phi mang cháo hoặc canh dinh dưỡng mẹ nấu vào viện cho Tang Du, lúc đó má Ngô tự động biến mất, đến bảy giờ sáng hôm sau mới xuất lại.

      Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, chăm sóc chu đáo của Thẩm Tiên Phi khiến Tang Du bắt đầu thấy mình có thay đổi rệt. Ban đầu còn phớt lờ rồi về sau mong mỏi xuất . Lúc ngủ trưa được ôm như buổi tối, phải mất ít nhất mười lăm phút hoặc nửa tiếng để ru mình, có lúc còn lặng lẽ đọc lại bài The most distant way in the world của Tagore.

      Ở bệnh viện bốn ngày ba đêm, cuối cùng cũng xuất viện, lại bắt đầu cuộc sống bận rộn chóng mặt.

      Mọi thứ lại trở về trạng thái cũ.

      Qua việc này, trong ngành bàn tán Phó tổng Thẩm của Hoàng Đình càng lúc càng mê mệt trước tinh thần bất khuất, kiên cường của Tang Du tập đoàn Tang thị, ngày vui của hai người cũng gần kề.

      Chậu xương rồng bé được chuyển sang tặng lúc mười giờ mỗi ngày, lời nhắn thiệp đổi thành: "Nhớ ăn cơm trưa đúng giờ, được hút thuốc, được uống café", những lời y hệt quản gia hay .

      Trong vô thức Tang Du có thói quen rảnh rỗi lại thích ngắm xương rồng, nhìn mãi rồi, lại nhớ đến người đàn ông đáng ghét kia.

      Hất tóc ra sau, Tang Du đứng lên định đến khu thương mại xem, ra khỏi văn phòng thấy Viên Nhuận Chi gục đầu xuống gọt cái gì đó. bước đến, thấy nàng gọt táo say sưa.

      "Kỹ thuật gọt táo của em sao kém thế? Vỏ đứt hết rồi", Tang Du chê bai.

      Viên Nhuận Chi phát ra Tang Du, vẫn cúi đầu: "A, vỏ đứt là bình thường, mình ăn mà, có phải khắc hoa tặng người đâu".

      Lời Viên Nhuận Chi như liều thuốc, thức tỉnh Tang Du.

      chê vỏ táo Viên Nhuận Chi gọt như thế là vì tối nào cũng gọt cho quả táo, gọt rất chăm chú, kiên nhẫn. thích ăn táo vì phải gọt vỏ, rất phiền toái, cho dù năm năm trước cũng chưa để gọt táo cho mình ăn bao giờ. Lúc ấy nhìn đến thẫn thờ, vì lại có thể gọt vỏ táo rất mỏng và dài, mỏng như tờ giấy, đồng thời gọt hết mà vỏ táo hề bị đứt, vẫn còn ép vào quả táo, khi nhàng kéo vỏ táo ra, nhìn thấy quả táo trơn nhẵn, cảm thấy đó phải là táo mà là tác phẩm nghệ thuật.

      Vì quả táo đó là gọt cho ăn nên mới tốn nhiều tâm sức như thế.

      Viên Nhuận Chi gọt xong, cắn miếng rồi quay lại thấy Tang Du đứng trước mặt mình, run giọng gọi: "Tổng giám đốc Tang...".

      Hoàn hồn lại, Tang Du gọn: "Ăn táo , chị khu thương mại tí".

      Viên Nhuận Chi suýt bị nghẹn bởi miếng táo trong miệng, sao học tỷ nhìn thấy ăn táo mà dạy dỗ nhỉ, đúng là kỳ tích!Tang Du vào khu thương mại, những nhân viên trong đó thấy đều tỏ ra cung kính.

      Nhìn những vật dụng trang trí lấp lánh nổi bật, bất giác nhớ đến năm năm trước vì theo đuổi Thẩm Tiên Phi mà mất ngày để sửa sang lại ngôi nhà đó. Tuy chỉ bài trí đơn giản, thêm vài thứ nhưng khiến ngôi nhà có mùi vị của "gia đình". Lúc quyết định đăng ký kết hôn, còn muốn sửa sang lại ngôi nhà thêm lần nữa. Khi ấy ôm , rầu rầu : " được, nếu muốn sửa đợi về. rồi, chỉ cần em làm việc: Phải luôn nhớ , lúc nhớ đừng quên rằng cũng nhớ em".

      làm được, luôn nhớ đến , nhưng lại quên .

      Mất trí nhớ mang tính chọn lựa.

      phải trách ai? Trách ai đây?

      Nằm viện ba ngày, thỉnh thoảng A Mục lại đến trò chuyện với . A Mục hổ danh là bác sĩ tâm lý, tìm hiểu cặn kẽ tâm của , hôm đó trước mặt Thẩm Tiên Phi, vạch trần , tuy khiến thẹn quá hóa giận nhưng thực là thế. Căn bản là có bệnh, chỉ vì biết Thẩm Tiên Phi về nước lâu thế mà đến tìm , giải thích cho biết, cảm thấy rất cay đắng, mới đến tìm bác sĩ tâm lý, cố ý viết tên bệnh án, chính vì mong muốn A Mục chú ý, hy vọng mượn A Mục làm cái cớ để đến tìm .

      A Mục và rất nhiều chuyện về Thẩm Tiên Phi trước kia, vì gia đình mà tính cách luôn khép kín, biết, cái giá phải trả năm năm trước, hiểu hơn ai hết.

      A Mục chọn quên là vì quá . Lúc người luôn cảm thấy sợ hãi, sợ có được rồi đột nhiên mất . Cảm giác thấp thỏm đó luôn hành hạ , khi gặp phải kích thích bên ngoài, do tính cách được nuôi dưỡng từ mới khiến chọn cách tự bảo vệ, chọn cách trốn tránh. Nếu mất tự tin và ý chí phấn đấu, cũng đau khổ mà chọn cách đó.

      A Mục , hãy cho nhau cơ hội làm lại từ đầu , tình vì cố chấp mà hạnh phúc, tình cũng vì cố chấp mà đau khổ, muốn hạnh phúc hay đau khổ?

      A Mục , hai người bỏ lỡ nhau năm năm, lúc trẻ có bao nhiêu lần năm năm?

      Tha thứ cho ngày mưa mang

      Trong đêm tối khi bất ngờ tỉnh lại

      Phát ra cuối cùng em còn rơi nước mắt

      ...

      Nhạc chuông này được cài đặt thành nhạc chuông khi gọi đến.

      Tang Du nhìn màn hình di động nhấp nháy hai chữ "Chim Ngố", chần chừ mãi nghe máy.

      Ba đêm ở bệnh viện, khi ôm , cảm giác mạnh mẽ vô cùng, giống như lúc nào cũng sợ có thể bay mất. Mỗi tối đều lặp lại với câu : "Tang Du, chúng ta làm lại từ đầu, được ?".

      Trong lòng cũng tự hỏi: Bắt đầu lại từ đầu, được ?

      Như có tiếng trong tim nhắc nhở , chờ đợi mỏi mòn năm năm, lý do quái quỷ rằng vì quá mà lãng quên, giống như cây kim đâm vào tìm , phải làm sao mới khiến nó biến mất? Năm năm nay mọi đau khổ chịu đựng, lẽ nào qua nhàng thế sao? Tha thứ cho dễ dàng vậy ư?

      giọng khác lại bảo, khổ sở chờ đợi bao năm chẳng phải vì ngày hôm nay? Nếu vì sao lại tìm đến A Mục? Nếu vì hận tại sao lúc hôn , lại đáp trả cuồng nhiệt? Lúc nhìn thấy , lại mong nhớ... vẫn . Bây giờ còn trở ngại, hai người nhau tại sao thể ở bên nhau, tại sao còn giày vò nhau làm gì?

      Góc bên trái có đôi tình nhân chọn vật dụng gia đình, hai người cứ chần chừ khó xử và tranh cãi khá lâu, cuối cùng quay người bỏ bảo mua nữa, chàng trai vội vàng kéo lại, : Vậy em muốn thế nào?

      bảo: Vác tấm gương kia về nhà , được gọi xe.

      Chàng trai giận đến nỗi gì, quay lưng đến cửa hàng chuyên bán gương kia.

      Tiếng chuông di động vẫn reo vang, khóe môi nhướn lên, Tang Du bấm nút nhận, giọng của người đàn ông chiếm cứ toàn bộ trái tim vang lên: "Tổng giám đốc Tang, xin hỏi tối nay có rỗi ?".

      "Có", cười.

      Bên kia im lặng vài giây, rồi chất giọng khàn khàn vì xúc động lại vang lên: "... Tang Du".

      "Sáu rưỡi tối, gặp ở Chính Đạo, được đến muộn."

      "... Được."

      Cúp máy, nhìn chàng trai vác tấm gương và bên cạnh cứ làu bàu, nở nụ cười.

      người rất khó, từ bỏ người mình càng khó hơn.

      Nếu có thể nữa từ bỏ từ lâu rồi.

    2. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      NGOẠI TRUYỆN
      Ngoại truyện 2: Như ý

      xa đó, người phụ nữ trung niên chống nạnh mắng chửi xối xả ở đầu con ngõ .

      Giẫm lên bùn bẩn suốt đoạn đường, Thẩm Tiên Phi vào con ngõ nghèo nàn ấy, bao lâu rồi chưa ở trong những ngôi nhà thế này, cảnh tượng quen thuộc khiến cảm thán biến thiên của thời gian.

      Ngẩng lên nhìn số nhà, Thẩm Tiên Phi xác định chắc là nhà này rồi.

      đẩy cánh cửa gỗ, bên trong có tiếng chơi mạt chược, vào trong mấy bước thấy đứa bé khoảng năm, sáu tuổi đất.

      "Xin hỏi Trần Giai Lệ ở đây phải ?", mỉm cười hỏi đứa bé.

      Gương mặt lem luốc nở nụ cười, đứa bé đáp mà bò dậy chạy vào phòng, gọi to: "Mẹ ơi, ngoài này có người tìm".

      "Tìm cái đầu mày, thấy mẹ bận à, , ra chỗ khác chơi", Trần Giai Lệ miệng ngậm điếu thuốc, tay bốc bài , "Can! Tam điều, bà đây lật!".

      Thẩm Tiên Phi bước vào, bên trong nồng nặc mùi thuốc lá, gian phòng hơn hai mươi mét vuông bày đến ba máy đánh mạt chược tự động, người chăm chú nhìn quân bài bé xíu máy.

      Thẩm Tiên Phi đành cất cao giọng hỏi: "Xin hỏi Trần Giai Lệ có đây ?".

      Trần Giai Lệ ngẩng phắt đầu lên, thấy Thẩm Tiên Phi đứng cách đó mấy bước chân, ngược sáng, mờ nhòa, những người tìm ta thường gọi là "chị Phi", hiếm ai gọi thẳng tên. ta gọi người đứng cạnh đánh thay rồi đứng lên tiến đến gần : "Tôi chính là Trần Giai Lệ, là ai?".

      "Có thể ra ngoài chuyện ?", Thẩm Tiên Phi cau mày.

      Trần Giai Lệ ra khỏi đó, mới nhìn Thẩm Tiên Phi rồi kêu lên kinh ngạc: "Là à?".

      Thẩm Tiên Phi nghi ngại: " Trần biết tôi?".

      "Ờ, có gặp mặt lần", Trần Giai Lệ mãi mãi quên được, mấy năm trước cùng đám Chó Chết cưỡi mô tô cướp của đôi tình nhân ấy, phụ nữ đều cái đẹp, vì ta khen chàng đó đẹp trai nên bị Chó Chết cho cái bạt tai, chàng ấy còn nhớ là ai nhưng ngờ bao năm qua rồi lại đến tìm , " tìm tôi có chuyện gì?".

      "Tôi họ Thẩm. Hôm nay làm phiền rồi, tôi chỉ muốn hỏi có nhìn thấy chiếc nhẫn này ?", Thẩm Tiên Phi mở tấm ảnh vi tính ra cho xem.

      Trần Giai Lệ vừa nhìn thấy chiếc nhẫn ấy biến sắc, vội : "Chưa thấy".

      Phản ứng của Trần Giai Lệ qua được mắt Thẩm Tiên Phi, cuộn tấm ảnh lại, thực đoán chắc rằng "Như Ý" mà tìm, người phụ nữ này nhìn thấy.

      "Tôi nghĩ... có chuyện tôi phải thẳng, mấy năm trước vì 'tai nạn' mà tôi mất chiếc nhẫn này", Thẩm Tiên Phi cố ý nhấn mạnh hai chữ "tai nạn", sắc mặt Trần Giai Lệ lại thay đổi, tiếp, "Tôi điều tra ra chuyện năm đó có liên quan đến Vương Phi chồng , tôi cũng đến nhà tù XX tìm chồng , ta năm đó tặng nhẫn lại cho ..."

      Trần Giai Lệ vừa nghe Thẩm Tiên Phi tìm Vương Phi hét lên: "Tặng tôi sao? Chiếc nhẫn đó tôi bán nó từ đời nào rồi, chẳng đáng mấy xu, cần tiền à? Bà đây có".

      " Trần, đừng kích động, tôi đến đòi tiền . Chiếc nhẫn này là vật đính ước giữa tôi và bạn , vì hiểu lầm mà tôi và ấy xa nhau năm năm, khó khăn lắm tôi mới khiến ấy chịu quay lại nhưng điều kiện của ấy là tôi phải tìm được chiếc nhẫn mới chịu lấy tôi. Nên..."

      " cưới hay liên quan quái gì đến bà đây? Nếu có gì đừng cản trở bà đây đánh bài", Trần Giai Lệ ném thuốc lá rồi quay người bỏ vào trong.

      Thẩm Tiên Phi vì Trần Giai Lệ từ chối mà bỏ cuộc, gần như cứ cách ngày lại đến tìm ta, mua rất nhiều đồ ăn, đồ chơi cho con ta, đứa bé rất thích cứ bám lấy .

      Trần Giai Lệ biết hết nhưng gì.

      Ngày nọ, nhắc đến chuyện đứa bé sắp phải học rồi.

      " học? Cha nó còn ờ trong tù, mẹ nó có tiền, lấy gì cho nó học?", Trần Giai Lệ cáu kỉnh.

      Ngày hôm sau, Thẩm Tiên Phi mang thông báo nhập học đến, bảo rằng đứa bé có thể nhập học, học phí trả rồi.

      Trái tim con người bằng xương bằng thịt.

      Buổi tối, Trần Giai Lệ lấy từ trong tủ ra chiếc nhẫn mà năm nào Chó Chết cướp .

      Chuyện năm năm trước ta biết, Chó Chết vì thế mà trốn dạo rất lâu. Lúc ấy biết Chó Chết cướp của chàng đẹp trai họ Thẩm ấy, khăng khăng đòi lấy cho bằng được chiếc nhẫn. Ở cạnh Chó Chết, suốt ngày họ khắp nơi, có dạo đặc biệt khó khăn, mấy lần Chó Chết định bán chiếc nhẫn nhưng đều bị ta ngăn lại, rằng đó là vật đính ước của tặng, được bán, tương lai còn phải để lại cho con dâu. Chó Chết tuy đối xử chẳng ra gì với nhưng con trai là máu thịt, nghe bảo là thứ để lại cho con trai nỡ đụng đến.

      Thực ra ta hiểu vì sao cứ giữ chiếc nhẫn này, có lẽ là đêm ấy... Lấy di động ra, theo danh thiếp Thẩm Tiên Phi để lại, gọi cho : "Họ Thẩm kia, sáng mai rảnh đến đây, tôi có thứ này đưa ".

      Hôm sau, Thẩm Tiên Phi đến nhà Trần Giai Lệ, ta lấy ra chiếc túi nhung ở dưới đáy ngăn kéo, đưa cho : "Này, thứ tìm".

      Thẩm Tiên Phi nhận lấy, định mở ra xem nghe Trần Giai Lệ hét: "Lấy được rồi biến ngay".

      Thẩm Tiên Phi sững người rồi gật đầu, tiếng "Cảm ơn", sau đó rời .

      nắm chặt chiếc túi trong tay, xa rồi bỗng nghe tiếng Trần Giai Lệ vang lên sau lưng: "Họ Thẩm kia, tôi thay chồng tôi xin lỗi . Năm ấy nếu vì nuôi đứa bé, chúng tôi thiếu tiền ta cũng làm chuyện thất đức đó. Còn nữa, người đàn ông thuê ấy đánh tên MC".

      Thẩm Tiên Phi thẫn thờ nhìn Trần Giai Lệ, hồi lâu sau mới cười: "Cảm ơn ".

      Ngồi trong xe, Thẩm Tiên nhìn chiếc túi nhung trong tay, ngần ngừ chưa mở.

      Như Ý? Là chiếc nhẫn như thế nào nhỉ? Tại sao mỗi lần nhắc đến Như Ý, đáy mắt Tang Du lúc nào cũng có thoáng đau khổ khó che giấu, đồng thời khiến năm qua, mãi chịu lấy ?

      chậm rãi mở chiếc túi, lấy chiếc nhẫn vàng được giữ gìn mấy năm nay, kiểu dáng rất bình thường, mặt nhẫn bầu dục có hai chữ vuông vức – Như Ý, kiểu dáng cũ kỹ phổ thông này tuyệt đối phải lựa chọn của thanh niên.

      nhìn chiếc nhẫn rất lâu, đầu bỗng dưng nhói đau, phải đưa tay lên ấn huyệt thái dương.

      Đột nhiên, trong đầu vang lên giọng nữ trong vắt: "Đây là gì thế?".

      Tại sao giọng ấy lại quen thuộc thế?

      Hình bóng trước mặt mỗi lúc ràng, ấy quay lại, ngước lên nhìn , gương mặt trẻ trung xinh đẹp, là Tang Du!Lúc ở , thường nghe giọng trong mơ cười, nũng nịu với , lúc ấy nghĩ mình mơ linh tinh, nhưng bao giờ nghĩ rằng hình bóng trong đầu lại có , đó là Tang Du, Tang Du của .

      nhìn thấy mình đeo chiếc nhẫn Cát Tường do tổ tiên truyền lại vào ngón vô danh tay trái Tang Du, đỏ mặt ra lệnh được tháo ra.

      Tang Du cười e thẹn, giống như con cáo gian xảo, rồi cười lớn, ôm lấy : " chiếc nhẫn muốn giam em lại, quá lời cho . được, theo em".

      Tang Du kéo , nụ cười thanh xuân rạng rỡ, chưa bao giờ thấy. bây giờ đa phần là cười nhàng, có chừng mực, giống như nữ hoàng cao quý. năm trước khi từ về, lần đầu thấy Tang Du, vẻ mặt nhìn ngoài nỗi đau ra cũng chỉ có nỗi đau.

      kéo vào cửa hàng vàng bạc, chọn chiếc nhẫn, giống hệt chiếc Như Ý nằm trong tay , đồng thời đeo vào ngón tay .

      cười , với : "Tang Cát Tường, bắt đầu từ hôm nay, em phải ăn mì gói với ".

      Tang Du phục, hét lên: "Cái gì, cái gì, Thẩm Như Ý kia".

      Tang Cát Tường... Thẩm Như Ý... Cát Tường Như Ý... Ký ức ập đến như thủy triều, nhớ ra chiếc nhẫn này là nhẫn đính hôn với Tang Du, tuy kiểu dáng cổ xưa lại làm bằng vàng nhưng hẹn ước, đợi khi tốt nghiệp cưới .

      nhớ ra hết, vì chai Pepsi mà và Tang Du, hai người cùng thế giới đến với nhau, họ cùng học, cùng ăn, thậm chí sống chung mái nhà, còn chung giường, thân mật như bây giờ.

      "A Phi, như vậy, con cá này nằm trong tay em, khi tay rời , em giao con cá này cho , nhất định phải giữ nó kỹ", năm năm trước, cảm giác tay phủ lên thắt lưng như mới ngày hôm qua... Con cá sau lưng , xăm vì người khác, mà là vì Tang Du.

      "Nếu khoảng cách giữa chúng ta là ngàn bước chân, em chỉ cần trước bước đầu tiên, về phía em chín trăm chín mươi chín bước còn lại", đó là lời hứa của .

      Nực cười là hề bước nào, mà còn mỗi lúc bước xa theo hướng ngược lại, giống như ngốc, đứng tại chỗ chờ đợi, đợi năm năm, tròn năm năm.

      có bao nhiêu lần năm năm để lãng phí, còn Tang Du của lại đợi năm năm trong đơn đau khổ, cần biết bao ý chí kiên cường, dũng khí và tình sâu đậm mới có thể chống đỡ, đợi đến ngày hôm nay.

      Chỉ vì hiểu nhầm, cuộc đối thoại chỉ nghe nửa mà chọn cách trốn tránh, rời bỏ. Miệng nào lúc nào cũng Tang Du, nhưng cuối cùng lại vì sợ tổn thương quá lớn mà chọn quên lãng , quên hết những tháng ngày hạnh phúc khi ở bên nhau, là tên ích kỷ biết bao.

      như vậy, sao có thể lời cách vô tư, đòi lấy mình... Tay chống vào cửa kính xe, đỡ lấy trán, nước mắt ướt nhòe, lồng ngực phập phồng, khó mà bình tĩnh.

      Đột nhiên di động đổ chuông, là Viên Nhuận Chi.

      Thẩm Tiên Phi hít sâu vài lần sau đó thở ra, bình tĩnh lại rồi nghe máy: "A lô?".

      "Sư huynh à, ở đâu?", Viên Nhuận Chi có vẻ cuống quýt.

      "Xảy ra chuyện gì?", nhíu mày.

      có thể tìm lại Tang Du đa phần là nhờ Viên Nhuận Chi làm "quân sư tình ", bình thường luôn báo cáo tình hình của Tang Du với , bây giờ giọng điệu lại cuống cuồng như thế nhất định là xảy ra chuyện.

      "Ối, sư tỷ ấy, vốn dĩ lái xe ngon lành, có người tuân thủ quy tắc giao thông, cướp đường của chị ấy, chị ấy bỗng dưng như lên cơn điên, cứ đuổi theo xe người ta tha, về sau ép người ta lái xe đâm thẳng vào gốc cây ven đường. Bây giờ vì chuyện này mà chị ấy cãi nhau với người ta đấy, suýt nữa là đánh nhau luôn."

      "Ở đâu?", Thẩm Tiên Phi cuống lên.

      "Đại lộ XX", Viên Nhuận Chi .

      "Gửi vị trí cụ thể đến di động , đến ngay. Em giúp trông ấy nhé."

      "Vâng, vâng, vâng."

      Thẩm Tiên Phi cúp máy, nhanh chóng khởi động xe.

      lúc sau đến trường tai nạn, từ xa Thẩm Tiên Phi thấy Tang Du cãi nhau với người đàn ông mặc áo sơ mi sọc, cảnh sát giao thông tìm hiểu việc.

      nhanh đến, kéo Tang Du kích động lại: "Em có sao ?".

      Tang Du vừa thấy tức giận hất tay ra: "Biến , bây giờ muốn nhìn thấy !".

      Thẩm Tiên Phi ngơ ngẩn.

      Tang Du chỉ vào người mặc áo sọc, : "Xem sau còn dám lái xe giành đường !", xong quay người chui vào xe mình.

      Viên Nhuận Chi chen vào, với Thẩm Tiên Phi: "Người đó cứ bị sư tỷ đuổi theo, về sau chịu nổi lao nhanh về phía trước, ai ngờ trước mặt lại có người đột ngột xuất , ta đảo vô lăng quá gấp nên đâm vào gốc cây. Cảnh sát giao thông bảo do lỗi của ta nhưng ta phục".

      Viên Nhuận Chi hăng say Tang Du thò đầu ra, hét: "Viên Nhuận Chi, nếu lên xe tự bộ về".

      "Mấy hôm trước chị ấy nhìn thấy ở cạnh bà chị có quả đầu điện giật", Viên Nhuận Chi le lưỡi, nháy mắt ra hiệu với Thẩm Tiên Phi, ném lại câu rồi chui vào xe.

      Thẩm Tiên Phi thoáng sững người, nhìn theo chiếc BMW nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt, khóe môi nhướn lên.

      Chạng vạng, Tang Du vừa mở cửa ngửi thấy mùi thơm quyến rũ dạ dày của .

      Hừ, chết tiệt , muốn dùng bữa cơm mua chuộc sao?

      Thẩm Tiên Phi nghe tiếng động ở cửa thò đầu ra khỏi bếp, cười : "Em về đúng lúc , cơm nước vừa nấu xong, ăn được rồi".

      Tang Du lườm rồi khoanh tay ngồi xuống bàn ăn.

      lúc sau, thức ăn đầy bàn.

      liếc mắt nhìn, bất giác nhíu mày.

      Trứng chiên rau hẹ, nấm hương xào, bắp cải thái và canh cà chua trứng?

      Dần dần, ánh mắt trở nên mơ màng, cảm giác về bốn món ăn này khắc sâu trong tâm khảm. Nhớ lại năm năm trước, hai người họ đến cửa hàng mua nhẫn xong, nấu mấy món ăn thường ngày này.

      Tại sao thấy miếng thịt nào? Vì trong nhận thức của , ăn rau có nghĩa là phải sống những ngày kham khổ, thế nên kéo đến chợ mua rất nhiều loại rau, lúc đó chỉ cười, về sau rảo siêu thị vòng, mua mấy loại rau nhưng còn đắt hơn cả thịt cá.

      Tôi đó gắp rau vào bát cho Thẩm Tiên Phi, : "Màu xanh là thực phẩm tốt, ăn nhiều . Bây giờ giá rau đắt như thế, sau này chưa biết chừng phải đến mức ngày nào cũng ăn thịt cá đó".

      Năm năm trước, dù cách xa bao lâu, quãng thời gian đó đối với là những ký ức mãi mãi bao giờ phai nhạt.

      Thẩm Tiên Phi xới xong cơm, mang đến cho , đồng thời gắp rau cho vào bát , : "Màu xanh là thực phẩm tốt, ăn nhiều vào. Bây giờ giá rau đắt như thế, sau này chưa biết chừng phải đến mức ngày nào cũng ăn thịt cá đấy".

      Tay Tang Du run lên, mở to mắt, nhìn : "Lúc nãy gì?".

      Thẩm Tiên Phi ngẩn người, nhướn mày hỏi: "Sao? em ăn nhiều rau", lại gắp hẹ cho , "Nào, còn hẹ nữa".

      "A Phi, có phải nhớ ra điều gì ?", Tang Du hỏi.

      Thẩm Tiên Phi mỉm cười: " lại rất muốn nhớ ra cái gì đó". muốn biết hồi phục trí nhớ, mà từng bước nhắc lại ký ức cũ để cảm nhận từng chút .

      Ánh mắt rạng rỡ trong tích tắc tối lại, Tang Du mím môi hỏi: "Chiều hôm kia đâu vậy?".

      "Chiều hôm kia? nhớ xem, chiều hôm qua có khách hàng cần bản thiết kế, buổi sáng xem nhà mẫu với khách, hôm kia... vẫn là xem nhà mẫu với khách."

      Tang Du lườm , thầm nhủ: Hừ, ràng hẹn hò mà dối là với khách hàng à.

      "Bắt đầu từ hôm nay, được phép chuyện với em."

      "Ờ...", Thẩm Tiên Phi cúi đầu, mím môi cười.

      Ăn cơm xong, Tang Du làm việc vất vả cả ngày cảm thấy rất mệt nên tắm rửa sớm và lên giường.

      lúc mơ màng, cổ phả đến luồng hơi ấm quen thuộc.

      Bàn tay to lớn của người đàn ông đáng ghét ấy luồn vào áo ngủ , nhàng sờ nắn nơi ngực. từ từ mở mắt, muốn quay đầu lại trách , ai ngờ vừa nghiêng sang, cả cơ thể bị lật lại, đôi môi đỏ bị "niêm phong".

      Lát sau, Tang Du cảm thấy cơ thể có thay đổi, toàn thân nóng rực.

      Vẫn còn tức, thể để người đó được nước làm tới!!! đưa tay ra, định tạo khoảng cách giữa hai người, nhưng đôi môi nóng bỏng của quấn lấy , hai tay vuốt ve những nơi nhạy cảm cơ thể . Khao khát trong lòng hoàn toàn bị nụ hôn đầy dục vọng của khơi dậy, dâng đến cực điểm.

      Dù kiên trì đến mấy, cũng bị đánh bại, hai tay vòng qua cổ , để mặc "tấn công" mình.

      Sau cuộc ái ân, Thẩm Tiên Phi ôm chặt Tang Du vào lòng.

      Đến khi cảm thấy nóng đến thở được, mới cắn vào tay cái.

      Thẩm Tiên Phi cười khẽ, hơi lỏng tay ra nhưng vẫn nỡ buông .

      "Tang Du, nếu quay lại, hoặc kết hôn với người khác em làm sao?", Thẩm Tiên Phi vùi mặt vào mái tóc , hít ngửi hương thơm mà cả đời cũng muốn buông tay ấy.

      " cứ sống thế thôi, thế giới này đàn ông tốt nhiều lắm, có phải chỉ mỗi là đàn ông đâu, nếu phải đột ngột trở về, em muốn hỏi cho chưa biết chừng bây giờ kết hôn với kẻ khác rồi", Tang Du cố ý chọc tức .

      "Đúng là nghĩ đằng nẻo", Thẩm Tiên Phi cắn cái lên vai như trừng phạt.

      Tang Du rên rỉ tiếng rồi thở dài: "Nếu về, có lẽ em cứ sống như thế. Nhưng nếu kết hôn với người khác với tính cách trả thù rất mạnh của mình, biết đâu ta phơi xác ngoài đường rồi".

      Thẩm Tiên Phi lại cười khẽ.

      "Cả đời này cũng có người khác đâu, chỉ có Tang Du thôi. Thẩm Tiên Phi này may mắn thế nào mới gặp được em", hôn lên lưng , cánh tay siết chặt hơn.

      "Hứ, ngủ nhanh , ngày mai phải làm đó", trong lòng Tang Du như đầy ắp mật ong ngọt ngào.

      "Ừ, em ngủ trước ."

      Mấy ngày sau đó, Thẩm Tiên Phi đều sớm về muộn.

      Sau đêm nồng nhiệt ấy, hai người giống như từ nước sôi ùng ục chuyển sang nước lạnh vậy. Ngoài mỗi đêm nồng nàn giường với nhau, khi xuống giường rồi, tình cảm ấm áp thường ngày đều tan biến cả. biết mỗi ngày bận những gì, chỉ cần nhắc đến là lại nhanh chóng cắt ngang vấn đề bằng cái cớ công việc.

      càng nghĩ càng tức, gì mà cả đời chỉ có mình , bây giờ bộ dạng thờ ơ, hờ hững đó mà bảo là chỉ có mình sao?

      Quả đúng là những lời đàn ông giường tin được.

      Có lẽ thư ký thân cận Viên Nhuận Chi nhận ra mấy hôm nay kém vui, nên tối đó kéo đến quán bar mới mở.

      vốn muốn nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh về nhà, lên giường có lẽ cũng chưa chắc gặp người đàn ông chết tiệt kia thấy tức tối để đâu cho hết.

      Tan sở xong, theo Viên Nhuận Chi đến bar.

      "Bà chị vui lên, nếu đến đây sung sướng . Em này, chủ quán bar vừa đẹp trai vừa quyến rũ, vẻ u sầu thua kém ai đâu", Viên Nhuận Chi vừa an ủi Tang Du vừa quay lại, sao học trưởng Thẩm vẫn chưa đến nhỉ?

      Mấy hôm nay những giấu học tỷ, ngày nào cũng lên kế hoạch cầu hôn cùng học trưởng, mà còn dè dặt trông chừng bà chị ấy, đúng là vất vả quá, xem như cũng đến tối hôm nay, đợi học trưởng cầu hôn với học tỷ thôi. Nếu cứ làm trò vô gian đạo kiểu này mãi, nhất định suy sụp trước mất.

      Tang Du hừ tiếng rồi nhấc chai bia lên uống ngụm.

      Chắc chắn kiếp trước làm chuyện thất đức gì đó nên kiếp này mới bị ông Trời ngược đãi. Bị bỏ rơi năm năm, rồi làm lại từ đầu cũng ngoan ngoãn nghe theo. Được thôi, làm lại làm lại. Bắt đầu lại lâu rồi mà vẫn chưa nhớ chuyện cũ thôi, cầu hôn chỉ đúng lần rồi bỏ cuộc. Lẽ nào bắt tìm được Như Ý rồi mới kết hôn là sai? là heo hay sao mà còn ngốc hơn cả trước kia, Như Ý còn, thể mua cái khác ư? Cho dù đặt cái để dỗ dành cũng được mà, xuống nước tí là xong thôi. Chẳng lẽ còn bắt cầu hôn ?

      Đáng hận nhất là cũng biết ngoại tình, thỉnh thoảng lại đến tìm ả uốn tóc xoăn như bị điện giật kia, bị người ta nhìn thấy còn chịu nhận mà giả vờ giả vịt. cả đời này chỉ có mình , kết quả sao, hôm qua bạn còn báo cáo thấy đón cậu bé năm tuổi tan học về, sau đó còn dắt nó ăn pizza, theo kẻ quan sát lớn bé, cảm giác vô cùng thân mật như thể hai cha con vậy.

      cho là chết rồi hay sao? Lén ngoại tình mà lại còn có con nữa.

      quyết định, tối nay về đánh cho trận tơi bời, sau đó quét ra khỏi cửa.

      sân khấu sao đám người kia ồn ào thế nhỉ, cứ cầm micro làu bàu gì đó .

      "Học tỷ, nhìn kìa, có người sắp cầu hôn", Viên Nhuận Chi huých Tang Du.

      "Liên quan gì đến chị?", Tang Du đặt mạnh chai bia xuống.

      Loại người gì đáng ghét thế? Cầu hôn mà cũng chạy tới bar à?

      Bất ngờ, cả quán bar bỗng lặng phắc, rồi tiếng đàn dương cầm réo rắt vang lên, Tang Du nghe thấy giọng người đàn ông trầm trầm quyến rũ hát ca khúc xưa cũ.

      Bỗng dưng thích em, em sâu đậm, nguyên nhân cũng chẳng lý do

      Bỗng dưng thích em, em sâu đậm, bắt đầu từ hôm nhìn thấy em

      Em có biết em ?Nếu em quan tâm đến

      Sao lại để đêm tối vô tận đồng hành cùng

      Em có biết đợi em ?Nếu em quan tâm đến

      sao lại để bàn tay cầm nụ hoa run rẩy trong gió mưa...

      ...

      Tại sao giọng ấy quen thuộc đến thế?

      Giọng này... ràng là của Chim Ngố... Qua làn khói mờ mịt trong quán bar, Tang Du ngẩng đầu lên, chỉ thấy sân khấu, ngồi trước đàn dương cầm là mặc bộ váy hai dây màu đỏ tươi, mái tóc dài buông xõa chăm chú đệm đàn, ngón tay như nhảy múa, những nốt nhạc lãng đãng trôi trong khí hỗn tạp của quán bar.

      Tại sao nhìn thấy người hát?

      bóng đen cản tầm mắt Tang Du lại, cau mày, định bảo người đó tránh ra đột nhiên, nghe thấy giọng mình tìm kiếm: "Tang Du, lấy nhé?".

      Tang Du sững sờ nhìn Thẩm Tiên Phi ôm bó hoa hồng lớn đứng trước mặt.

      Lúc nãy người mà mắng là vớ vẩn, biến thái lại là , mà nữ chính lại là ?

      Quán bar bắt đầu dậy lên những tiếng hoan hô: "Lấy ấy! Lấy ấy! Lấy ấy!".

      Nghe những tiếng "lấy ấy", mặt Tang Du hơi nóng lên, Chim Ngố này định thừa cơ hội hỗn loạn mà cầu hôn ư? Quá đáng! Nhịn lúc lâu, hung hăng: " ràng em đợi đến khi hoa tàn, đợi em bao giờ đâu?".

      Thẩm Tiên Phi nhíu mày: "Xin lỗi, vậy đổi bài khác, em vạn năm, hát lại nhé".

      "Xùy, em vạn năm, đó là lời quỷ quái mà đàn ông các thích , nghĩ em là rùa mà sống được vạn năm hay sao?"

      Đột nhiên, Thẩm Tiên Phi cúi xuống thầm bên tai : "Em , chỉ cần tìm ra Như Ý lấy ".

      Sao cứ băn khoăn mãi về chuyện đó? muốn cả đời cũng gả nổi, theo như thế sao? trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi : "Vậy đợi tìm được hẵng tính".

      Rồi đột ngột, chiếc nhẫn vàng quen thuộc xuất trước mặt. Mở to mắt, nhìn chiếc nhẫn, ngước lên nhìn Thẩm Tiên Phi chăm chú, sững sờ đến độ nên lời.

      Trong tay là... Như Ý... cầm lấy chiếc nhẫn, dưới ánh đèn đủ màu, nhìn phía trong có khắc chữ "Du".

      tìm lại chiếc nhẫn ấy... Trong khoảnh khắc, hai dòng nhiệt lưu dâng lên mắt , ngờ lại tìm thấy Như Ý. chỉ cầu hôn lần, sau khi viện lý do tìm lại Như Ý để từ chối tìm nó mà còn tìm lại được.

      Thẩm Tiên Phi ôm chặt thầm vào tai " "Người phụ nữ đó tên Trần Giai Lệ, năm nào chặn cướp chúng ta, là vợ của tên Chó Chết lông vàng bị em đánh trận. Năm đó Như Ý sau khi bị Chó Chết cướp , nó luôn ở chỗ ta. Mấy hôm nay vất vả cầu xin ta trả Như Ý lại cho em. Hôm qua vì ta đánh mạt chược mà cãi nhau với kẻ khác, bị bắt đến đồn cảnh sát, cậu bé con ai đưa về nên bất đắc dĩ phải gọi điện cho , nhờ đón giúp".

      "Tại sao sớm?"

      "Vì chỉ khi tìm ra Như Ý, em mới chịu lấy ."

      "Phụ nữ cần tức là cần. đúng là Chim Ngố, ngốc chết được, trước kia ngốc mà bây giờ cũng ngốc..."

      "Tang Du, lấy nhé."

      gật đầu, vòng tay ôm chặt , dụi đầu vào ngực , khóc to.

      Cuối cùng được gả rồi.

      ***

      Ngoại truyện 3: Nhà thiết kế thiên tài

      Cưới nhau rồi, tối nọ, Tang Du quấn khăn tắm vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm.

      Thẩm Tiên Phi nằm giường đọc báo buông tờ báo xuống, đôi mắt nóng bỏng nhìn cơ thể quyến rũ của vợ mình.

      "A Phi, sao mấy bộ đồ ngủ của em mất rồi, kỳ lạ quá", Tang Du lục tìm trong tủ.

      "Thế à? Ngăn thứ hai ở giữa của tủ bên trái ấy, tìm thử xem."

      " có, kỳ quá. Thôi, em vào tắm trước, tìm giúp em, lát nữa đưa cho em nhé", Tang Du vừa vừa vội vã chạy vào phòng tắm.

      Nhướn môi, Thẩm Tiên Phi nhanh nhẹn nhảy xuống giường, rút từ ngăn kéo thứ hai trong tủ ra bộ áo ngủ màu đỏ hoa hồng, đến phòng tắm, khẽ gõ cửa, đưa cho Tang Du.

      Khoảng mười lăm phút sau, Thẩm Tiên Phi nghe bên trong có tiếng hét.

      lát, Tang Du quấn khăn chạy ra, lao đến giường với vẻ mặt chất vấn tội phạm, xấu hổ : "Thẩm Tiên Phi, là đồ biến thái!".

      " biến thái chỗ nào?", mỉm cười, gương mặt đẹp trai xuất nụ cười gian xảo.

      "...", Tang Du đỏ mặt, sau đó kêu lên, "Bộ đó phải của em!".

      "Bộ nào?"

      "..."

      "Bộ mà lúc nãy đưa à? Ồ, để xem", Thẩm Tiên Phi kéo phắt tấm khăn tắm người Tang Du ra, lại hét lên.

      " đúng là biến thái quá."

      "Đẹp lắm", Thẩm Tiên Phi hài lòng nhìn bộ váy ngủ hai dây Hello Kitty màu đỏ vừa quyến rũ vừa ngây thơ mà Tang Du mặc, nửa trong suốt nửa thêu hoa, nơi trong suốt đều sửa thành chất liệu lụa có hình mèo HK, đặc biệt là hình mèo trước ngực và sau lưng, như tưởng tượng, mặc người vừa gợi cảm vừa ngây thơ.

      Ôm chặt, tay nâng cằm lên, chăm chú thưởng thức gương mặt đỏ hồng của , nở nụ cười thỏa mãn, cúi xuống, chạm trán vào trán , mũi chạm mũi, môi kề môi, khẽ thầm: "Bộ váy ngủ này do đích thân thiết kế cả thế giới chỉ có , có cái thứ hai. Tang Du, em".

      Người phụ nữ trong lòng chưa kịp phản ứng, hôn say đắm.

      Trong quấn quýt cuồng nhiệt và mạnh mẽ, cổ họng Tang Du chỉ phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn...

      . HẾT .

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :