1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không Thể Ngừng Yêu - Lục Xu (43c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 35:

      Edit: Tuệ Như

      Khi Nhâm Niệm tỉnh lại, trán tinh mịn mồ hôi, nhớ mình mơ giấc mộng, ở trong mộng, hình như đến vùng nông thôn , ngồi ở ghế tựa cũ kĩ, vây quanh cái bàn cơm lớn, ăn cơm. Ở chỗ đó có rất nhiều, rất nhiều người, bên trong có số quen biết, có số người biết, nhưng tất cả đều rất mơ hồ. phân ai. cảm thấy tay mình rất đau, ra là bị rắn cắn, có người đàn ông nhanh chóng bước đến cầm máu cho , sau đó ôm chuẩn bị chạy tìm bác sĩ. Nhưng cảm thấy tay mình vẫn rất đau, rất đau, người đàn ông ấy, tựa hồ cũng nhìn thấy khác thường của . Vén tay áo lên, phát vết cắn , nhưng mặt còn có dấu rất lớn. giống như bị hai cái răng nanh nhọn hoắc cắm vào rất sâu. Ở trong mộng, cảm thấy có chỗ bình thường, phải rắn có răng nanh sao?.

      Nhưng ở trong mơ, nhìn thấy miệng vết thương lớn như vậy, máu ngừng chảy xuống, nghĩ mình sắp chết rồi, thể cứu được, sinh mệnh kết thúc ở đây

      có sao đâu, nhất định phải kiên trì lên, cho dù phải vì , cũng là vì đứa bé trong bụng của ” Giọng của ta vội vàng mà quen thuộc, dường như có thể đoán được ta là ai vậy

      Đứa bé?

      thấy mình càng ngày càng lạnh, càng lúc càng đau, máu từ tay ngừng chảy xuống!

      Lạnh như vậy, khiến đột nhiên tỉnh lại

      Bốn phía tất cả đều là màu trắng, giường cũng màu trắng, drap giường cũng màu trắng, ngay cả rèm cửa sổ bị gió thổi bay cũng màu trắng. Hình như có thể cảm giác được, tất cả đều là cảnh trong mơ, biết cảnh giới là mộng, nhưng vẫn nhịn được nhìn tay phải của mình, ở trong mơ, nó đau vô cùng

      Trong thực, ngã nhào từ thang cuốn xuống đất, trong nháy mắt lúc đó, trời đất quay cuồng, căn bản quên mất đau đớn. giật giật, phát ngoại trừ chân hơi đau, có cảm giác gì khác, xem ra mạng mình cũng lớn

      Có lẽ là người có lòng tốt đưa đến bệnh viện?

      Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, nhắm 2 mắt lại

      “Mẹ, ấy như thế nào rồi?”

      Thanh của Chu Gia Trạch tràn ngập khẩn thiết, vừa hỏi vừa nhìn Nghê Vân đứng bên cạnh mình

      Nghê Vân có trả lời, sau khi vào cửa nhìn Nhâm Niệm chút, phát chưa tỉnh lại khỏi thở dài, lại kéo Chu Gia Trạch ra ngoài, Chu Gia Trạch vốn muốn, nhưng bị ánh mắt của Nghê Vân ra hiệu

      vào ra như vậy, Nhâm Niệm chỉ cảm thấy kì quái

      “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Cách cánh cửa, thanh trở nên rất , , nhưng vẫn đủ để nghe được ràng

      “Mẹ còn muốn hỏi rốt cuộc giữa 2 đứa xảy ra chuyện gì đấy!” Hiển nhiên Nghê Vân có phần thở gấp: “Tiểu Niệm ngã từ thang cuốn xuống ở Ngu Giang lâu”

      Giọng của Nghê Vân vừa dứt, sắc mặt của Chu Gia Trạch liền thay đổi

      Nghê Vân phát con trai mình khác thường, đại khái cũng đoán được phần nào, chỉ là ngừng thở dài : “Gia Trạch, lòng dạ đàn bà, chỉ biết hại người hại mình, tiểu Niệm, con bé vừa mới sinh non…”

      Ánh mắt của Chu Gia Trạch đờ đẫn

      Nghê Vân vỗ vỗ bả vai của Chu Gia Trạch: “Đứa bé còn , cũng chỉ mới 2 tuần, chỉ cần làm cuộc tiểu phẫu, cũng có trở ngại gì …”

      Chu Gia Trạch rất lâu mới tìm về được thanh của mình: “ ấy…. ấy biết ?”

      “Chắc là biết, người trong nhà cũng biết, chuyện này mẹ cũng muốn nhiều lời, nên làm cái gì bây giờ, trong lòng của nên hiểu”

      tựa vào tường, cứ liên tiếp kéo đến, bóp nghẹn trái tim , quá mức đột ngột rồi. còn nhớ, ban đầu khi dùng bao, Nhâm Niệm uống thuốc, cảm thấy như vậy làm tổn thương thân thể của , nên nhận lấy việc tránh thai, vẫn luôn áp dụng biện pháp… cũng nghĩ tới phương diện này, dường như lần trước có phần xúc động, lo lắng đến những thứ này

      Trước đây có nữ sinh oán hận, đàn ông chỉ vui vẻ trong chốc lát, nhưng lại khiến cho phụ nữ gánh vác nhiều trách nhiệm như thế, ràng là công bằng, lúc ấy chỉ cảm thấy buồn cười, có người đàn ông cày cấy, người phụ nữ có thể mang thai và sinh con sao?. Bây giờ nghĩ tới lời ấy, ngực chỉ cảm thấy ê ẩm

      Nghê Vân còn gì đó, nhưng tất cả đều nghe lọt, chỉ đẩy cửa ra lần nữa. Người giường, ngủ rất an ổn, chỉ là ngủ, giống như có bệnh tật gì cả

      Ở chỗ nhìn thấy, Nhâm Niệm gắt gao nắm chặt tay lại

      Đứa bé, ra ở trong mộng, những lời người đó , nhắc nhở đứa bé của còn. ra, có bao nhiêu cảm giác, thậm chí khi nghe được đối thoại của với Nghê Vân, dường như chuyện xảy ra là của người khác, có chút cảm giác đau nhức nào

      Nhưng chỉ cần trong đầu nhớ lại cảnh tương đó, và Thẩm Tâm Dịch ngồi ở trong quán ăn cơm, lại giống như binh lính đào ngũ, luồng giận dữ và bất mãn dâng lên trong lồng ngực của , có cách nào tiêu tán được

      Dù sao thể giả bộ ngủ mãi được, phải tỉnh lại. Sau đó Nhâm Niệm lời, cho dù trong phòng còn có người. Nhưng ngay cả liếc mắt, cũng nhìn cái

      Nhâm Niệm được người có lòng tốt đưa đến bệnh viện, mà bác sĩ bệnh viện lần trước có tham dự sinh nhật của bà nội Chu, khi nhìn thấy người được đưa tới là Nhâm Niệm lập tức gọi điện thoại cho Nghê Vân

      Chu Gia Trạch cảm thấy mình là khốn nạn, cúi đầu qua lâu lâu mới ngẩng đầu lên nhìn : “Em đều biết rồi à?”

      Nhâm Niệm cười như cười nhìn , biết hỏi việc sẩy thai, hay là nhìn thấy quá trình hẹn hò với người phụ nữ khác. Tóm lại, nhìn cũng

      “Chỉ là bữa cơm bình thường thôi, có gì” Lời này ra, rất khó khăn, là vì từ chối nhiều lần lắm, từ từ trở nên hổ thẹn, vì thế thể nhận lời, có lẽ trong lòng vẫn còn chút nhớ nhung, muốn thừa nhận quên hết quá khứ giữa và Thẩm Tâm Dịch, chỉ là dối

      Nhưng nghe Nghê Vân sinh non, ngực rất đau, giống như có ai đấm cho trận vậy, nhưng toàn thân có bất kì vết thương gì, chỉ cảm thấy rất đau, đau có vết thương

      Nhâm Niệm nhắm 2 mắt lại, nghiêng đầu sang chỗ khác

      ngờ, hóa ra chỉ qua mấy giờ, tâm tình của tựa hồ trải qua đời

      Chu Gia Trạch đứng dậy: “Em đói bụng , em muốn ăn gì, mua”

      Nhâm Niệm lại nghiêng đầu, chỉ nhìn , ánh mắt dừng lại ở mặt , phải nhìn kĩ, cũng thu hồi tầm mắt. cho rằng muốn gì đó, nhưng môi của vẫn nhếch lên

      Thanh của càng xuống thấp: “Ăn ít cháo , mua”

      đói bụng” rốt cục cũng mở miệng

      “Ăn chút gì !. đói bụng cũng phải…suy nghĩ cho sức khỏe chút”

      “Sức khỏe?” dường như lĩnh ngộ được cái gì đó, “ quan tâm sức khỏe của em sao?. là buồn cười”

      cảm thấy ngực của mình buồn cực kì: “Em…”

      “À, có phải bỗng nhiên cảm thấy em giống lúc trước, hiền lành, tốt bụng hay ?. Chuyện gì cũng lấy làm trọng, Ừm, bây giờ mới là bộ mặt của em, chịu khúm núm ở trước mặt đủ rồi. À, nhớ rồi, nhắc nhở em trong lòng nghĩ cái gì ra cái đó, nếu cứ giấu suy nghĩ ở trong lòng, phát điên mất”

      Chu Gia Trạch chỉ nhìn , nửa ngày mới tiếp tục : “Em muốn ăn cháo gì?. Ở phía dưới bệnh viện có bán rất nhiều loại, hương vị cũng tệ lắm”

      Nhâm Niệm nhìn nở nụ cười: “ ra đây là cách bày tỏ áy náy sao?”

      Thẩm Tâm Dịch tìm vài bệnh viện cuối cùng cũng tìm được chỗ này, sau khi Chu Gia Trạch nhận được điện thoại, sắc mặt biến đổi, trực tiếp rời khỏi, mơ mơ hồ hồ nghe được 2 chữ bệnh viện, suy đoán có lẽ là người nhà của ngã bệnh phải vào bệnh viện, cho nên liền liên lạc hỏi thăm người quen, vội vàng suốt mấy giờ, rốt cuộc có người nhìn thấy ở bệnh viện, lúc này mới chạy đến đây

      Chẳng qua là khi biết người nằm trong bệnh viện là Nhâm Niệm, tâm trạng của trở nên phức tạp. Sau khi quay về, phải phát số thay đổi của Chu Gia Trạch, hẹn mấy lần, nhưng trước sau vẫn cự tuyệt, lợi dụng chút áy náy của , mới có thể hẹn ra ngoài. Trước đây, ghét nhất chính là sử dụng những thủ đoạn vặt như thế này, ngờ có ngày phải dùng đến chúng

      Khi phát Nhâm Niệm sẩy thai, thần kinh của như bị chấn động, cơ hồ suýt đứng vững

      Rất nhanh, lại an ủi mình, sinh non dù sao vẫn tốt hơn biết ấy mang thai, chẳng lẽ lòng kiêu hãnh của cho phép mình tranh giành người đàn ông với phụ nữ mang thai?.

      Sau khi an ủi mình, mới đến phòng bệnh của Nhâm Niệm, trước khi đến cũng hỏi thăm ràng, tại sao Nhâm Niệm lại sẩy thai. suy nghĩ nguyên nhân hậu quả lần, mới phát ra Nhâm Niệm chỉ là con hổ giấy, ở biệt thự Chu gia, vang vang dội dội như vậy, chỉ là muốn hù dọa bản thân mình.

      chẳng qua chỉ ăn bữa cơm với Chu Gia Trạch, người phụ nữ ấy có thể xúc động ngã từ thang cuốn xuống, còn sẩy thai

      Thẩm Tâm Dịch đẩy cửa phòng bệnh, nhìn thấy Nhâm Niệm nằm ở giường bệnh, nhịn được cười : “ có khỏe ?”

      đem thuốc bổ vừa mới mua xong để ở trước giường: “Đây là ít thuốc bổ tôi mua cho , cho bồi bổ thân thể, dù sao loại “bệnh” này cũng rất tổn hao đến sức khỏe”

      Nhâm Niệm nhìn ta, nhanh như vậy chạy đến bỏ đá xuống giếng rồi

      xin lỗi, người có trở lại gì, xem ra còn phải ngại ánh mắt của ” Khóe miệng của Nhâm Niệm cong lên, dáng vẻ như lơ đễnh

      Thẩm Tâm Dịch híp mắt: “Giả bộ rất giống”

      “À…” cuối của cao lên

      ràng để ý như vậy, nhưng lại cố tình làm bộ như quan tâm, thiếu chút nữa bị lừa rồi” Thẩm Tâm Dịch dừng chút: : “ hẳn là nhìn thấy cảnh tượng tôi và Chu Gia Trạch ăn cơm, cho nên chịu được, vì thế…”

      Nhâm Niệm nhìn ta chằm chằm: “ , nếu như tôi với Chu Gia Trạch, có người gửi tin nhắn cho tôi, để cho tôi bắt kẻ thông dâm, nghĩ ấy như thế nào?”

      “Chuyện đó liên quan gì đến tôi?”

      “Liên quan gì?” Nhâm Niệm nhìn trần nhà: : “Tại sao Mạc Vĩnh Diễm lại gửi tin nhắn cho tôi, ta vô duyên vô cớ biết các người ở đó ăn cơm sao?. Nếu như Chu Gia Trạch biết, chắc chắn cho rằng là 2 người liên hợp lại…”

      Thẩm Tâm Dịch lập tức thay đổi sắc mặt: “Tôi có”

      Nhâm Niệm nhún nhún vai: “Tôi còn tưởng sợ trời sợ đất, vào lúc này phải là, người ấy , bất luận có làm gì, ấy vẫn đứng về phía . Xem ra tôi đánh giá cao cái gọi là tình vĩ đại của 2 người, làm cho người ta tiếc nuối”

      …”

      “Được rồi, tôi thu hồi lời mới vừa rồi, có muốn tư vấn cho tôi khóa , cho tôi biết tình của 2 người vĩ đại cỡ nào, xem xem có thể làm tôi cảm động ?” Dáng vẻ của tựa hồ như thương lượng chuyện bình thường, nhưng mà lời lại làm cho người ta phát điên

      quả thực giống như người điên”

      Nhâm Niệm nhún nhún vai: “Như vậy , tôi đánh cược với chuyện, cho dù Chu Gia Trạch sâu đậm cỡ nào, nhưng tôi giữ ấy bên mình, tôi cảm thấy giữ thân thể của người đàn ông tốt hơn, tiền bạc của ấy cũng là của tôi, đói bụng kêu ấy ra ngoài mua đồ ăn, lạnh có thể ôm ấy ngủ giấc, điều này so với những thứ gọi là tình tốt hơn nhiều, còn , chỉ nhận được tình của ấy, cho nên, cố mà giữ “tình qua đó

      Thẩm Tâm Dịch tức giận đến phát run: “ mơ mộng hảo huyền”

      “Có phải là mơ mộng hảo huyền hay , thử xem biết”

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 36:

      Edit: Tuệ Như

      Chu Gia Trạch mang theo cháo nóng hổi trở về, ở cửa chính bệnh viện, đụng phải Thẩm Tâm Dịch đùng đùng nổi giận ra, chau mày:

      “Vì sao em lại ở chỗ này?”

      Trong lòng thể chán nản, nếu như đồng ý ăn cơm với ta, có lẽ Nhâm Niệm gặp chuyện may, ý niệm này càng ngày càng mãnh liệt, thấy hành vi của mình giống như tội ác, càng hối hận và càng tự trách mình. Lúc này, sau khi nhìn thấy Thẩm Tâm Dịch, cảm xúc vốn chôn giấu trong đáy lòng, lại mãnh liệt tuôn trào. Nhưng mà từ trước đến nay, thích đổ trách nhiệm lên người khác, cho nên loại khó chịu này thể dùng thù hận hay là phẫn nộ nào để trút lên đầu người khác

      Thẩm Tâm Dịch cắn môi, bước nhanh đến trước mặt , nhìn thoáng qua thứ cầm tay, phi thường phẫn hận: “ vậy mà mua những thứ này cho ta?”

      Chu Gia Trạch chỉ nhìn , bây giờ cảm xúc của ta khống chế được: “Tại sao em lại ở chỗ này?”

      Thẩm Tâm Dịch bình ổn lại cảm xúc của mình: “Em chịu được, em có cách nào dùng lý trí để đối diện với chuyện này” nhìn về phía , thậm chí còn có chút khẩn cầu :

      “Chúng ta đừng như vậy nữa được ?. Trước đây em rời , là lỗi của em, là em quá kiêu ngạo, luôn tự cho mình là thông minh, tính toán mọi chuyện chu toàn, có nghĩ đến cảm nhận của , đều là lỗi của em, đừng trừng phạt em có được ?. Em đồng ý với , sau này em bao giờ làm những chuyện như thế nữa. sau này chuyện gì em cũng thương lượng với

      Chu Gia Trạch chỉ cảm thấy hiểu ra sao cả: “Em… Làm sao vậy?”

      nhìn cháo trong tay, nếu chờ chút có lẽ nguội mất, vào lúc này còn có thể nghĩ đến việc như vậy, khỏi cười khổ

      Thẩm Tâm Dịch nhìn cười khổ, lập tức tiến lên kéo tay , Chu Gia Trạch cả kinh rút tay mình ra, Thẩm Tâm Dịch muốn bắt tay lại nhưng niềm kiêu ngạo trong lòng cho phép: “Em biết lần lữa nhắc đến mọi chuyện, bởi vì muốn cho em bài học, bây giờ em biết rồi, có thể cách xa ta chút”

      Con ngươi của Chu Gia Trạch càng trở nên thâm trầm: “Em vừa mới ra từ phòng bệnh của Nhâm Niệm?”

      “Đúng, em hiểu, cho dù có tức giận, cũng cần tìm loại phụ nữ như vậy…”

      “Sau này đừng tới đây nữa”

      Chu Gia Trạch xoay người về phía đại sảnh của bệnh viện, tựa hồ muốn nhiều lời với nữa. Thẩm Tâm Dịch nhìn lướt qua trước mặt mình, quả thực thể tin vào thái độ này của , lập tức đuổi theo: “Lời ban nãy của có ý gì?”

      đứng ở tại chỗ, mày nhăn lại: “ ấy vừa mới…”

      được: “Em đừng xuất trước mặt ấy nữa, ấy muốn nhìn thấy em”

      Thẩm Tâm Dịch nháy mắt mấy cái: “ lặp lại lời mới xem?”

      “Sau này đừng đến đây nữa”

      “Rốt cuộc có ý gì?” Thẩm Tâm Dịch lôi kéo tay , muốn để bỏ , thanh cao hơn, tất cả người bên cạnh đều quay lại nhìn bọn họ

      “Chúng ta chia tay rồi, em xem, tôi có ý gì?” nhìn , sau đó nhàn nhạt

      “Chu Gia Trạch, ràng phải như vậy, trước đây chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ”

      “Tôi hối hận rồi”

      Thẩm Tâm Dịch nghiêng đầu nhìn , hôm nay nếu ràng bỏ qua

      “Tôi hối hận, vì sao tôi lại đồng ý ăn cơm với em, nếu tôi mềm lòng, ấy căn bản sẩy thai, tất cả đều tại tôi lòng dạ đàn bà” xong lại nở nụ cười:

      sai, ngay từ đầu là sai lầm, tôi nên có thái độ ràng như vậy, làm em tưởng rằng chúng ta còn có cơ hội tái hợp, ấy cũng khó chịu, tất cả đều là lỗi của tôi, hy vọng bây giờ vẫn còn kịp….”

      “Chu Gia Trạch, tên hỗn đãn này, tôi vì làm nhiều như vậy. bây giờ với tôi những thứ này, phụ lòng tôi sao?” Thẩm Tâm Dịch rống lên với : “ là đồ siêu lừa đảo, ràng đời nay phải tôi cưới, ràng chúng ta mãi mãi ở bên nhau, ràng chỉ mình tôi….

      là đồ siêu lừa đảo…”

      điên cuồng đến tận cùng, lắc lắc bả vai , cháo tay rơi xuống mặt đất

      mặt chút thay đổi nhìn : “Em từng, phải như thế này, lúc em bỏ dứt khoát như thế, tôi xin em, em cũng quay đầu lại, khi đó tôi nghĩ, có lẽ có ngày, này trở về cầu xin tôi, tôi cũng quay lại”

      Thâm Tâm Dịch nghe những lời mà toàn thân cứng đờ, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt. Vẫn là hình dáng trong kí ức của , vẫn là người mà , vì sao ta có thể ra những lời lạnh lùng như vậy

      Thân thể của tựa hồ làm nóng tay , rụt tay về

      , , , đúng, Chu Gia Trạch mà biết, phải là người này, chấp nhận, người đó ra những lời như vậy, tuyệt đối , chạy , như trốn chạy

      Chu Gia Trạch đứng ở tại chỗ, thang máy đến rồi, nhưng vẫn nhúc nhích

      Khi dì làm vệ sinh cầm cái chổi và cái khăn, nhìn thấy cháo rơi vãi như vậy, khỏi oán trách : “Trời ơi, đứa nào lại thiếu đạo đức như vậy…”

      Ánh mắt lạnh lẽo liếc qua, đối phương lập tức im miệng, ánh mắt của dạo qua vòng: “Nhìn đủ chưa?”

      Người chung quanh lập tức thu hồi ánh mắt của mình, dường như vừa rồi có xảy ra chuyện gì, tiếp tục làm công việc tay mình. thở dài hơi, nhìn thoáng qua mặt đất được quét sạch , ra cổng bệnh viện

      muốn hút thuốc, lần đầu tiên bức thiết muốn hút thuốc, vừa đến bên ngoài bệnh viện, vừa hút thuốc

      Lúc xem sách, rất ấn tượng với câu thơ của Lý Bạch: “Say những lúc khi ta đắc ý” rất thích câu: “Cần tẫn hoan” , có bao nhiêu phù hợp với định nghĩa cuộc đời , hồi tưởng về quá khứ cũng buồn phiền về tương lai, luôn luôn như vậy

      Khi đó Chu Gia Minh cười : “Sau này bị thiệt thòi lớn”

      “Đó là chuyện sau này” lơ đễnh trả lời

      ra lại như vậy, ràng biết, nếu như cứ tiếp tục như thế, chỉ tổn thương với tất cả mọi người, nhưng cứ lần lữa nhắc tới. Các bạn cứ về và Thẩm Tâm Dịch, trong đầu tự nhiên nhớ lại những hình ảnh trước kia, tốt đẹp, ngọt ngào, đại biểu cho tất cả thanh xuân của . Bảo tự tay đặt dấu chấm hết, lại hạ quyết tâm được.

      Bà nội dưới lần nhắc nhở , nên đối xử tốt với Nhâm Niệm, nghĩ đến những ngày Nhâm Niệm chăm sóc cho , nghĩ đến những ngày bọn họ cùng nhau vượt qua, biết bà nội sai, quả thực nên đối xử tốt với Nhâm Niệm

      Hai loại suy nghĩ đều có, nhưng trước sau lại thể nào quyết định được, biết ánh mắt chờ mong của Thẩm Tâm Dịch , biết mình nên đối xử tốt với Nhâm Niệm

      càng muốn lại càng thấy mình khốn nạn, có lẽ thế giới này những tên khốn nạn đều sai biệt lắm, phải trường hợp vạn bất đắc dĩ, dường như vĩnh viễn biết mình nên lựa chọn như thế nào

      Lần thứ hai Chu Gia Trạch bước vào phòng bệnh, Nhâm Niệm nghiêng đầu nhìn , lâu như vậy, tựa hồ lãng phí ít thời gian để suy nghĩ

      “Thừa dịp còn nóng, em dùng ” Giọng của hơi khàn khàn

      Nhâm Niệm nhìn nửa ngày, nhưng có liếc mắt nhìn cháo cái: “Chúng ta chuyện

      Nghe thấy thế, ánh mắt của Chu Gia Trạch sáng rực lên nhìn : “ chuyện gì?”

      “Vừa rồi em vẫn liên tục suy nghĩ, xem, tại sao đứa bé lại mất vào lúc này…” nở nụ cười nhìn : “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn em, em sinh non lẽ em biết sao?. Lúc này có lẽ vừa đúng, nó muốn em sinh nó ra….cũng có thể nó tốt bụng, sợ ra đời của nó ảnh hưởng đến hạnh phúc của , cho nên biến mất, để có thể tìm hạnh phúc của mình”

      “Em bậy gì đó”

      Gương mặt của đột nhiên trở nên dữ tợn, chống nạnh tới lui trong phòng bệnh, được vài vòng mới ngừng lại: “Trước đây, tất cả đều là lỗi của , có thể đừng tính toán những chuyện qua được ?. Sau này, chúng ta xem như chưa có chuyện gì xảy ra được ?”

      tựa hồ rất sợ sai lầm này lại tái phát. muốn nhắc đến, nhưng có biện pháp…. từng muốn xem nó như tờ giấy, sau khi xé bỏ, mọi thứ như chưa từng xảy ra

      “Xem như chưa từng có chuyện gì sao?” Nhâm Niệm cảm thấy dường như mình nghe câu chuyện cười: “Cũng đúng, em nhận lấy thương hại của , từ trước đến nay cũng coi là quan trọng, đương nhiên có thể xem như có chuyện gì xảy ra. Môt câu của , tựa như muốn xóa sạch tất cả, cho rằng là ai?. Dựa vào cái gì tất cả mọi người đều phải chiều theo suy nghĩ của ?”

      “Em muốn thế nào mới dễ chịu chút?. Em , tất cả đều nghe theo em” xoay người ngồi vào ghế tựa, cảm thấy mình mệt mỏi cực kì, muốn nhắm mắt lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì

      Ngực của phập phồng lên xuống, ánh mắt nhìn trần nhà, Caravat trước ngực lệch sang bên, thần sắc mặt hết sức suy sụp. Nhâm Niệm đánh giá từ xuống dưới, thở dài hơi, nhưng muốn nhiều lời. Có đôi khi, cảm thấy hết thảy đều do mình tự chuốc phiền, lúc trước vì sao lại trở về thành phố này, nếu như quay về, có lẽ tất cả đều xảy ra, biết đâu tất cả mọi người đều sống cuộc sống của mình, ko ai mắc nợ ai

      Chu Gia Trạch nhắm mắt lại, hình như vô cùng mệt mỏi: “Chuyện của và Thẩm Tâm Dịch, em biết… ấy bọn nhau rất lâu, tất cả mọi người đêu tin bọn với nhau đến tận cùng, bao gồm cả bản thân . Nhưng giữa chừng lại xảy ra biến cố, từng suy sụp, từng khó chịu…Sau đó còn muốn chạy trốn” đến đây, nhìn : “ nghiêm túc muốn lời tạm biệt với quá khứ, và chung sống với em tốt”

      Nhâm Niệm chu chu môi, nhưng cắt ngang lời

      “Sau này, ấy lại trở về, cũng biết nguyên nhân vì sao ấy bỏ . cảm động, có ai dám tin. ấy trốn xa như vậy, chính là vì muốn đau khổ… ấy nếu như ấy chết, nhưng biết đâu vì ấy chia tay , nên quá đau khổ, nếu như ấy còn sống, …Với cảm động, ấy có thể lựa chọn làm nhiều như vậy vì . có hỏi qua chính mình: “Nếu như kiên định chờ ấy sao?” và biết thế giới này có nếu như”

      “Bất kể em tin hay tin, chưa từng có suy nghĩ chia tay với em để tái hợp với ấy”

      Tay Nhâm Niệm siết chặt nhưng cũng lời nào

      “Vừa rồi…” Chu Gia Trạch hết than lại thở: “Khi mua cháo trở về, đụng phải ấy, ấy với , ấy vì trả giá nhiều như vậy, làm nhiều chuyện như vậy. ý niệm đầu tiên của phải là cảm động cũng phải cảm thấy mình hổ thẹn. Mà nghĩ đến khi bị thương, phải vào bệnh viện mấy ngày, ấy ngã bệnh, thà mình bỏ nước ngoài cũng với , để bọn cùng nhau đối mặt, từ trong tiềm thức ấy tin tưởng . Mà khi ở bệnh viện, trong khoảng thời gian bị thương, cũng từng nghĩ, nếu như bị tàn phế, cũng nhất định rời xa ấy. cũng lòng tin với ấy. ra bọn đều giống nhau” dời tầm mắt nhìn về phía khuôn mặt :

      “Mà nghĩ, nếu như bị tàn phế, ngoại trừ bố mẹ bỏ rơi , người nghĩ đến chính là em….Trước đây hèn hạ, làm sai rất nhiều chuyện, nhưng mà từ bây giờ, muốn chung sống với em tốt, em có thể cho cơ hội ?”

      Nhâm Niệm cong cong khóe miệng, hơi muốn cười, sau khi bị tổn thương mới nghĩ đến , chẳng lẽ nên cảm thấy vinh hạnh sao?

      Nhưng muốn chuyện, chút cũng muốn

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 37:

      Edit: Tuệ Như

      Nhâm Niệm vẫn kiên trì muốn xuất viện, Chu Gia Trạch khuyên bảo vô hiệu, Nghê Vân cũng tới chuyến, khuyên nhủ thế này thế kia. Nếu thực như vậy, phụ nữ làm gì cũng phải suy nghĩ nhiều. Cuộc đời vốn ngắn ngủi, hà tất vì những chuyện thoải mái mà luôn canh cánh ở trong lòng, Nhâm Niệm nhẫn nại nghe nhưng vẫn được lời nào. Thái độ như vậy cũng làm Nghê Vân nở nụ cười, sau đó vỗ bả vai Chu Gia Trạch , bọn họ đều nhìn nhầm, xem ra sau này Chu Gia Trạch cũng chịu ít thiệt thòi

      Nhâm Niệm muốn nghe bọn họ khuyên bảo, giống như phiên dịch là có thể thành công được, bởi vì gắt gao muốn giữ lấy Chu Gia Trạch, cho nên nếu quay đầu lại, cũng muốn so đo tính toán những chuyện qua.

      muốn xuất viện, sau khi khuyên bảo có hiệu quả, Chu Gia Trạch đành đưa về. biết bây giờ mình muốn cái gì, con người có khi thích để tâm vào những chuyện vụn vặt, cảm giác được ý nghĩa của cuộc sống, đúng giờ ăn cơm, đúng giờ ngủ…. ngày rồi lại ngày, nếu như còn muốn theo đuổi ý nghĩa của cuộc sống, cuộc sống như thế thể tiếp tục. tựa vào cửa sổ xe, nghĩ cả đời này mình vẫn luôn bình bình đạm đạm tiến lên phía trước, sau đó cha mẹ đều mất, bị thân thích chiếm hết tài sản, nhưng thể trở thành người phụ nữ mạnh mẽ đoạt lại những thứ thuộc về mình

      Cũng biến thành lương thiện trong lòng người khác, suy nghĩ như vậy cũng thất bại

      khẽ cười khổ, đến nỗi hoài nghi chính mình, rốt cuộc thích ở điểm nào?

      ngồi ở vị trí lái, đường nét ngũ quan vẫn tinh xảo như cũ, giơ tay nhấc chân vẫn mang phong thái nhanh nhẹn của con nhà thương nhân, thích ở điểm nào?. À, có tiền, xuất thân cao quý?...Giống như đại đa số phụ nữ, thích cải thiện cuộc sống, vật chất…

      Tay hơi siết chặt, loại cảm giác tự hạ thấp mình, dường như có thể làm khoái cảm xa lạ, đó chính là thích , tuyệt phải , từ trước đến nay đều

      Nét mặt của biến hóa vài lần, Chu Gia Trạch nhiều lần muốn chuyện với , nhưng vẫn gì, tùy ý để cho bầu khí kì lạ len lỏi giữa 2 người

      nghĩ đến đồng xu mà mình phát , nghĩ đến năm đó cũng mới 10 mấy tuổi, mơ hồ như vậy, ra thích lâu như vậy, lâu như vậy

      Bên trong gian đồng nhất, trong lòng 2 người nghĩ đến những chuyện khác nhau, phải buồn, cũng phải bi thương

      Đến dưới lầu nhà trọ của , Chu Gia Trạch xuống xe trước, mở cửa xe

      Lúc này, di động của Nhâm Niệm vang lên, nhìn là số của bà nội Chu gọi đến, qua bên nghe điện thoại. thế giới này, nếu còn có người lòng đối xử tốt với mình vậy nên cố gắng quý trọng người đó, đừng suy nghĩ tới mục đích và nguyên nhân.

      Chu Gia Trạch đứng ở bên, nhìn đứng dưới tàng cây nghe điện thoại, bóng cây dừng ở người , làm đứng lệch khỏi ánh sáng. Bị bóng cây ảm đạm bao trùm. cảm thấy vừa gầy, đứng ở đó vừa đơn vừa trống trải. dường như giữa trời đất chỉ còn lại bóng dáng gầy yếu của mà thôi. Đứng lặng ở nơi đó, bạn cho rằng ấy bị gió thổi bay, nhưng ấy càng thêm kiên cường so với trong tưởng tượng của bạn. mạnh mẽ ấy, lại làm cho ngực bạn cảm thấy chua xót

      Nhâm Niệm cúp máy, theo bản năng dùng tay sờ lên ngực, rồi rụt lại chút. Nếu như mình kiên cường bảo vệ mình, người đó có bảo vệ mình ?.

      muốn qua, cơn tức giận vốn còn đó, nhưng dường như chậm rãi biến mất, trở nên rất mỏng, nhưng quả thực vẫn còn tồn tại, dù với phương thức yếu ớt nhất. có thể làm cho mình bình tĩnh, dường như có thể làm được… xem là quan trọng nhất

      về …Em tự lên” nhìn nửa ngày, rồi gật đầu, ý bảo mình tự lên

      Nhìn qua, có gì bình thường, nhưng đây là bình thường đến quá mức bình thường

      Chu Gia Trạch tay nắm lấy tay , quay đầu, cùng bốn mắt nhìn nhau, lực kéo cánh tay của rất : “ đưa em lên”

      Nhâm Niệm thu hồi tầm mắt, được, cũng được

      im lặng theo phía sau , cách đèn đường càng ngày càng xa, 2 bóng dáng càng ngày càng dài, bóng tối càng lúc càng mờ nhạt

      tới cửa, lấy chìa khóa ra mở cửa, mím chặt môi: “Còn có chỗ nào thoải mái ?”

      Oanh tiếng, cửa bị đẩy ra, vào trong: “Cám ơn đưa em về”

      Giọng điệu xa lạ đến cực điểm, chợt cảm thấy hoảng hốt, ngăn cánh cửa lại, cho đóng lại: “Giữa chúng ta có cần cảm ơn ?”

      “Lễ phép, là loại thói quen rèn luyện hằng ngày, truyền thống mấy nghìn năm văn hiến, bất luận người nào cũng có thể sử dụng” xong, lời như giả như

      “Giữa chúng ta cần” kiên định nhìn

      Giống như giằng co, đột nhiên cảm thấy hứng thú, buông lỏng tay xuống. thuận thế vào: “Hôm nay trễ rồi, về nữa”

      “Nhà ?” nhàng , lời vốn mang theo tức giận, nhưng vì quá mức bình tĩnh nên lộ ra vài phần quỷ dị

      tìm ở người hồi lâu, sau đó quơ quơ chìa khóa trước mặt , có chìa khóa, đại biểu cho quyền lợi của , hành vi ấu trĩ như vậy là buồn cười, rất nhanh quay đầu

      giống như bình thường vậy, để chìa khóa sang bên, rồi lên giường nằm. Có khoảng thời gian, rất chờ đợi giấc ngủ, bởi vì khi mở mắt ra, ngày mới, hy vọng mới

      Chu Gia Trạch rửa mặt xong cũng nằm xuống giường . trở mình theo bản năng, đưa lưng về phía , Chu Gia Trạch nằm lát lật người ôm chặt lấy , thấy giãy dụa, hơi dùng sức để mặt quay lại nhìn mình

      “Nếu trong lòng em có bất mãn, có chuyện vui, cứ ra, nên giữ lại trong lòng” xong lại thở ra hơi, hoàn toàn che giấu phiền muộn và mệt mỏi của mình

      “Em rất khỏe” Nhâm Niệm xong nhắm mắt lại.

      Nhưng cho dù nhắm mắt lại, vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của , dừng lại ở mặt . Giả vờ được, cuối cùng vẫn phải mở mắt ra, chống lại ánh mắt của

      cảm thấy rất buồn cười, đàn ông lúc nào cũng dựa vào hành động của mình để đòi hỏi phụ nữ thích mình, hợp lý hay đều do bọn họ làm chủ

      Bộ phim điện ảnh được chiếu gần đây nhất, phải vô số đàn ông đều mắng nữ chính là có tố chất thần kinh sao?. Hao tốn thời gian để xem trộm danh sách cuộc gọi của bạn trai mình, đốt hình chụp của bạn trước….Phụ nữ làm như vậy bị coi là thần kinh, là điên khùng, làm như vậy có vô số người nghĩ rằng bạn quan tâm đến họ. là tức cười

      Trong phim Nam Nữ Chủ giác có kết cục, kì cũng tốt, đời người làm sao có kết cục cố định

      “Rốt cuộc có ngủ ?. ngủ, em ngủ, xin nghỉ 2 ngày rồi, làm chậm trễ ít công việc” Giọng điệu của khiến chính cũng tin được, cuối cùng có ngày lại trở thành người phụ nữ lạnh nhạt

      Nhưng vui vẻ sao?.

      vui

      Tính cách của Nhâm Niệm làm Chu Gia Trạch cách nào nắm bắt được, thường quan sát phản ứng của , phán đoán mỗi câu của , thậm chí ý nghĩa của mỗi việc làm, thần kinh của luôn tập trung cao độ

      Lúc vài người bạn gọi điện thoại tới cho , nghĩ cũng nghĩ quyết định luôn

      phải là người có lòng kiên nhẫn, kiên trì suốt mấy ngày nay là hay lắm rồi. Nghe các bạn trêu chọc, cảm thấy cuộc sống như thế cũng tệ, cả ngày có thể nghĩ cái gì, phải muốn cười cười, muốn khóc khóc sao

      uống rất nhiều, ai đến mời cũng cự tuyệt. Mọi người cũng rất đê tiện, thấy phối hợp như vậy cả đám đều chuốc rượu cho . Chính cảm thấy buồn bực, uống rất nhiều, nhưng chút men say cũng có, thậm chí càng uống bản thân lại càng tỉnh táo

      “Bạn bè, đều biết chuyện của cậu rồi” Đối phương đặt tay lên bờ vai : “Chuyện này đơn giản như vậy, vì sao cậu cứ biến nó trở nên phức tạp thế?”

      Chu Gia Trạch nhìn chằm chằm cái tay đặt vai mình, kiềm chế kích động muốn hất nó sang bên, uống vào hớp rượu lớn

      “Nghe người phụ nữ kia sẩy thai, cũng đúng lúc thôi, có quan hệ gì…Vừa khéo mượn dịp này chia tay , ai dính dáng đến ai”

      Con mắt của chợt mở to. Nhìn bạn học cũ của mình chằm chằm: “Ai ?”

      “Ai ?” lặp lại lần nữa

      Người bạn học đó chớp chớp mắt, cũng chuyện. Đầu óc Chu Gia Trạch lại vô cùng tỉnh táo, mở miệng thở phì phò, cởi áo khoác của mình ném lên sofa bên cạnh: “Hôm nay tôi muốn chuyện với mọi người. Cảm ơn mọi người lo lắng cho tôi, chỉ có điều chuyện của bản thân tôi nhọc mọi người phải quan tâm”

      Sắc mặt của hết sức tốt, trường yên tĩnh lại vài giây, lập tức có người cười đứng ra hòa giải, bầu khí mới trở nên náo nhiệt như trước

      ngồi ở tại chỗ nhưng lại rất khó chịu, ràng biết người đó là ai. Ngực càng cảm thấy phiền muộn, trong đám bạn học của , tất cả đều biết từng có người bạn , thương khiến tất cả mọi người phải hâm mộ, ghen tị, có bề ngoài xinh đẹp, tính cách trong sáng, thậm chí sau khi bị bệnh. Sợ đau khổ, lời chạy nước ngoài chịu khổ mình, tự mình chịu đựng hành hạ của bệnh tật, toàn bộ người thế giới đều biết, ấy vĩ đại đến cỡ nào, vì thế đều khuyên nên phụ

      phần ép buộc đến từ người khác, giống như xiềng xích vô hình, trói buộc con người .

      chán ghét ánh mắt thản nhiên của người khác, dường như ai cũng đều là người quyết định sáng suốt, còn chỉ là thằng ngớ ngẩn

      Vài người bạn học của , đều đánh giá vẻ mặt , dám tùy tiện chuyện với nữa

      Lời vừa rồi, quả thực có hơi quá đáng, khẽ thở dài: “ qua rồi, cho nó qua ” Người bạn học bên cạnh , khi chia tay người , đau khổ chết sống lại, nhưng chỉ trong chớp mắt, trong lòng có người khác. Người đối diện với , khi chia tay bạn cũng , có lẽ đời này ai nữa, nhưng cuối cùng cũng kết hôn, vợ còn mang thai

      Đều lý trí trong tình cảm của người khác, nhưng trong tình cảm của mình chẳng khác gì người mù trong đêm

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 38:

      Edit: Tuệ Như

      Khoảng thời gian gần đây, tần suất Chu Gia Trạch xuất vô cùng cao, buổi sáng đưa làm, buổi chiều chờ tan ca, nếu như phải thấy nghe điện thoại thoái thác ít bữa tiệc và lịch trình công tác, quả nghĩ có việc gì làm. Nhâm Niệm nhìn thấy ân cần, cũng biểu thái độ gì. Thực ra, càng hy vọng đừng xuất , tốt hơn lượn lờ trước mặt mỗi ngày

      Nhưng mà, bất luận minh kì ám kì cần xuất , nhưng dường như nghe hiểu ám chỉ của , mỗi ngày cứ xuất theo lẽ thường. hơn nữa hoàn toàn để ý đến thái độ của như thế nào

      Lúc Nhâm Niệm tan tầm, lại nhìn thấy đứng chờ ở chỗ ấy, giống như ngày hôm qua với hôm kia, tựa vào bên cạnh xe, chỉ nhìn thấy thân hình thon dài của , đưa lưng về phía , nhìn thấy nét mặt , nhưng người toát ra đơn dày đặc như vậy. đứng lại hồi, sau khi tạm biệt bạn đồng nghiệp, mới từ từ về phía . Các đồng nghiệp cười ái muội với , mọi người đều biết người bạn trai: “nhị thập tứ hiếu”

      Nếu như là trước đây, có lẽ cảm thấy mình hạnh phúc?. Đáng tiếc là, ngày hôm qua còn nữa

      Khi vừa mới đến bên cạnh xe, xoay người nhìn hồi lâu: “Bà nội gọi điện thoại đến, bảo chúng ta cùng ăn cơm”

      Thanh của bất giác xuống thấp, thản nhiên giống như trong quá khứ, mà hàm chứa thăm dò nhàn nhạt, thậm chí sợ cự tuyệt. đột nhiên như thế, làm cảm thấy nên lời

      Loại cảm giác này giống như thời điểm dạo phố, người nhìn thấy con búp bê xinh đẹp, ấy cực kì thích con búp bê ấy, bảo mẹ của mua cho, nhưng làm thế nào mẹ cũng đồng ý. vừa khóc vừa giãy dụa, trong lòng vô cùng ủy khuất, sau đó mẹ ấy cũng mua con búp bê đó cho ấy, rốt cuộc cũng đạt được tâm nguyện, nhưng biết vì sao khi có được búp bê lại cảm thấy xinh đẹp như lần đầu nhìn thấy

      nghĩ nếu như ngay từ đầu đều có tâm trạng như vậy, dù có đạt được ước nguyện tâm tình cũng thay đổi

      Trước đây, hy vọng đối xử với như thế, tôn trọng suy nghĩ của , giữa bọn họ luôn luôn ngang hàng, bây giờ tựa hồ làm được rồi…Nhưng lại vui vẻ giống như trong tưởng tượng của , ra trả giá nhiều để đạt được thứ gì đó, nhưng lại cảm thấy kiêu ngạo và hạnh phúc như vậy

      vẫn cảm thấy khó chịu, thoải mái

      “Ừm” gật đầu rồi lên xe

      Thấy động tác của , dường như rốt cuộc thở phào nhõm

      Nhâm Niệm chỉ biết gặp phải những thứ này, đầu tiên là lúc ăn cơm, trong lúc vô ý, Nghê Vân nhắc đến chuyện bọn họ quen nhau cũng lâu rồi, có tính đến chuyện kết hôn , Nhâm Niệm im lặng, Chu Gia Trạch nhìn vẻ mặt của , đành phải bây giờ tạm thời chưa có kế hoạch này. Bầu khí lại trở nên lạnh lẽo lần nữa, Chu Gia Dao đành phải đứng ra giảng hòa

      Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.

      Đầu tiên là Chu Trị An tìm chuyện, Nhâm Niệm vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía, trước đây bọn họ có mặt đối mặt chuyện với nhau, cảm thấy mình lo sợ giống như học sinh tiểu học làm sai, bị thầy giáo bắt gặp

      Chu Trị An : “Chuyện của 2 đứa, bố đều biết , cũng muốn xen vào. Suy nghĩ của những người trẻ tuổi luôn luôn lúc nào cũng khác với suy nghĩ của người già như chúng ta, nhưng bây giờ, nhìn thấy 2 đứa như vậy, bố cũng nhịn được”

      Nhâm Niệm chỉ cười, cũng chuyện

      “Chuyện của con bé họ Thẩm, bố mẹ đều biết, trước đây nhúng tay vào, quả có tư tâm. Muốn để Gia Trạch hiểu lòng mình, để tránh sau này hối hận. Nó tự quyết định được bởi vì nó phải là người lỗ mãng, bởi vì nó biết bản thân mình làm gì”

      “Là bọn con tốt, còn hại cha mẹ nuôi phải lo lắng cho bọn con, nhưng mà có rất nhiều chuyện, lý luận là chuyện, cảm nhận lại là chuyện khác, con nghĩ con cần có thời gian”

      Chu Trị An tỏ vẻ thấu tình đạt lý : “Bất kể như thế nào, bố cũng phải nghiêm túc câu, Gia Trạch là người đáng để con phó thác cả đời”

      Nhâm Niệm lại lần nữa nở nụ cười

      Kế tiếp là Nghê Vân

      Nghê Vân trực tiếp nắm lấy tay của Nhâm Niệm: “Cái khác mẹ cũng nhiều lời, mẹ tin con cũng hiểu được. Mẹ chỉ hỏi con, con có cam lòng ?. Con trở về từ nơi xa như vậy, phải là muốn được ở bên Gia Trạch sao?. Bây giờ rốt cuộc con cũng đạt được ước nguyện của mình, lẽ con muốn từ bỏ sao?”

      Nghê Vân hỏi những lời này, quả thực Nhâm Niệm chưa từng nghĩ đến, Hai chữ cam lòng này, có đôi khi rất phức tạp, cam lòng sao, nếu như kết cục cuối cùng vẫn được như ý nguyện, vậy nên chia tay sớm, có phải tốt hơn ?.

      Đối với những thứ chiếm được, kì thực mãi mãi có cách nào hài lòng

      Nghê Vân cho rằng bị thuyết phục: “Con đạt được những thứ con muốn, vậy đừng để những thứ đó làm con phải buồn lòng, con người hà tất phải làm khó dễ bản thân mình. Nhất là phụ nữ, dù sao cũng phải tìm lý do để cởi bỏ những khúc mắc của mình, để cho mình có thể có được cuộc sống tốt”

      Nhâm Niệm nhìn Nghê Vân nhưng cũng phản bác lại

      Chẳng qua là cảm thấy mình có chút khác người, nếu muốn buông tay nên dứt khoát, để cho mình tự do, có thể làm cho đối phương vui vẻ, nhưng tại, chỉ kéo, tựa hồ muốn quyết định gì

      Sau đó là bà nội Chu

      Bà nội Chu với về những lý luận trống rỗng, chỉ bảo Nhâm Niệm dùng canh. Sau khi nhìn uống xong mới thở dài: “Bà bảo tiểu Niệm vì sao lâu như vậy đến thăm bà, nhất định là tên tiểu tử Gia Trạch lại chọc giận cháu rồi”

      Trong lòng Nhâm Niệm có chút áy náy, nghĩ nghĩ, hình như lâu rồi về thăm bà.

      “Là lỗi của cháu, bà nội phạt cháu

      “Nha đầu ngốc” Bà nội Chu vuốt tóc của : “ , có phải Gia Trạch lại chọc giận cháu ?. với bà nội, bà nội làm chủ cho cháu, đánh nó”

      Nhâm Niệm che miệng cười: “Chỉ sợ bà nội nỡ”

      “Vì tiểu Niệm nhà chúng ta, có cái gì nỡ chứ?”

      Thái độ của 2 em Chu Gia Dao và Chu Gia Dực rất chung lập, định tham gia vào chuyện này, chỉ phái Hàn Giai Giai đứng ra làm đại diện. Nhâm Niệm cảm thấy buồn cười, giống như hôm nay bị bom thay phiên nhau oanh tạc, chỉ là cũng thấy khó chịu như trong tưởng tượng. Khi chuyện, bọn họ nhìn sắc mặt của mình mà , ngoại trừ cảm thấy kì quái những cái khác cũng tồi.

      Nhâm Niệm vẫn rất hâm mộ Hàn Giai Giai, bất luận Chu Gia Dực làm cái gì, đều suy nghĩ đến vợ đầu tiên, từ góc nhìn của phụ nữ mà , hôn nhân như vậy, ít nhất cũng rất hạnh phúc.

      Đứng ở ban công, Hàn Giai Giai đưa tới ly coca, xoay người mặt đối mặt với : “Có phải em cảm thấy rất phiền ?. Giống như phạm nhân bị thẩm vấn?”

      tiếp nhận ly nước: “Kỳ nếu chị , em cũng có cảm giác”

      Hàn Giai Giai cười khẽ

      Nhâm Niệm uống vào hai ngụm nước: “Hơn nữa, chẳng lẽ chị phải muốn tiếp tục thẩm vấn em sao?”

      Ánh mắt Hàn Giai Giai tự do di chuyển mặt nửa ngày, ý cười càng đậm hơn

      Nhâm Niệm nhún nhún vai.

      Hàn Giai Giai vừa xoay người, nhìn bầu trời chằm chằm: “Trước khi quen Gia Dực, ra chị có thích nam sinh, nam sinh rất nhanh nhẹn”

      Nhâm Niệm có phần bị thu hút bởi lời của

      “Mặc dù thành tích học tập của người đó rối tinh rối mù, còn đánh lộn đánh lạo nữa, nhưng có thể trở thành …của ít nữa sinh, …Ừm, đối tượng ái mộ, lúc đó tâm hồn giống như bị ma nhập vậy, chị , rất thích người đó”

      “Sau đó sao?”

      Hàn Giai Giai cười thần bí: “ ấy thổ lộ với chị, em đoán xem kết quả là gì?”

      Nhâm Niệm suy nghĩ lát: “Chị cự tuyệt”

      Hàn Giai Giai, chị ấy có nhiều ưu khuyết điểm, nhưng mà nếu nhìn kĩ, chị ấy thường dùng kết quả để thúc đẩy quá trình, ví dụ như tác phong làm việc của người nào đó hợp với chị, chị thẳng thừng tiếp xúc với người đó nữa… nhìn người nam sinh đó, có thể đoán được, thể cùng nhau đến cuối cùng. Nếu như như vậy, chị ấy làm những chuyện vừa vô dụng, vừa lãng phí thời gian, chỉ vì đoạn tình cảm có kết quả

      Hàn Giai Giai gật đầu: “Đoán đúng rồi” Chẳng qua là ấy nhịn được thở dài: “Mà bây giờ chị có chút hối hận, hà tất phải suy nghĩ nhiều làm gì, đời người có thể gặp được người như vậy, chính là loại may mắn, gặp rồi lùi bước mới là tiếc nuối chân chính”

      tồn tại nguy hiểm như vậy, đủ để thiêu đốt tình của mình, gặp được là may mắn, nếu gặp được, cũng là loại may mắn khác, chỉ là phải mang theo chút phiền muộn mà thôi!

      Nhâm Niệm im lặng

      Chu Gia Trạch là người đó sao?.

      nhắm 2 mắt lại, sau đó chậm rãi mở lời: “Nhưng chị lại quên , loại người như vậy, thích hợp thuộc về thực”

      Bọn họ chỉ thích hợp ở lại trong hồi ức, ở trong hồi ức, nhìn thấy người ấy tưởng rằng người đó có thể thiêu đốt tình của mình, cho dù nhiều năm sau, phát thực ra cũng thường thôi, chỉ có ở thời niên thiếu, mới xem tình cảm đó là to lớn, là vĩ đại

      “Hình như cũng đúng, chỉ có điều, dường như phụ nữ chỉ có loại suy nghĩ, hy vọng người khiến trái tim mình rung động và người kết hôn với mình là cùng người” Hàn Giai Giai tiếp tục cười

      Có lẽ vậy, cho nên “cùng” người mất , mới khiến mình khó chịu như vậy

      Thẩm vấn cuối cùng cũng kết thúc

      Chu Gia Trạch đưa trở về, muốn đợi ở chỗ này

      cũng biết ý định của bọn họ…”

      “Ừm…” cắt ngang lời

      Nếu biết, mang về nhà, biết điểm ấy

      Dọc đường , họ đều

      Sau khi trở lại nhà trọ, Nhâm Niệm có vội vàng ngủ, bởi vì ngày hôm sau là chủ nhật, tìm phim để xem, phim kinh dị, ngồi ở sofa, còn ngồi ở chỗ khác

      “Em đói bụng” Sau khi phụ đề phim xuất , đột nhiên thốt lên câu

      “Em muốn ăn gì?”

      “Đậu hủ thúi” xong, quả nhiên thấy mày nhíu lại, khóe miệng giật giật nhưng có phản bác, chuẩn bị đứng lên ra ngoài mua

      Nhìn thấy dáng vẻ của , vốn định gọi lại. nhưng vẫn nhịn xuống

      Biết ghét mùi đậu hủ thúi, lúc bọn họ cùng dạo phố, chỉ cần quán ven đường có đậu hủ thúi, đều trốn rất xa, rất xa, nếu muốn đường đó, mày của luôn nhăn lại

      Bây giờ lại mua đậu hủ thúi cho

      hiểu sao, cảm thấy mình thích cảm giác như vậy, giống như ngọn lửa lớn hừng hực, bị lũ lụt dập tắt

      Đơn giản là, biết, mấy ngày nay Thẩm Tâm Dịch liên tục tìm , có gặp Thẩm Tâm Dịch, Thẩm Tâm Dịchngay cả mặt cũng thấy, nhưng muốn ăn mà nửa đêm chạy ra ngoài mua đậu hủ thúi, cảm giác thoải mái ấy, làm cho tâm tình của càng thêm tốt đẹp.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 39:

      Edit: Tuệ Như

      Trong quá trình chờ đợi, đột nhiên xuất cảnh tượng kinh dị, trước kia có xem bộ phim Trinh Tử, lúc đó vì sợ hãi, còn cùng xem với Mộc Lương Tây, cái gọi là cùng xem, là các chia nhau ngồi trước máy tính của mình xem cùng bộ phim nhựa, hơn nữa còn chỉnh thời gian giống nhau

      Khi Nhâm Niệm nhìn thấy hình ảnh quỷ dị, dùng cách này để dời sợ hãi của mình, hoặc là cái khác, hình như lúc đó Mộc Lương Tây : “Đặt máy tính bên cửa sổ, đối diện với bên ngoài, Trinh Tử leo từ giếng ra bên ngoài”

      Khi đó Nhâm Niệm ngây ngốc suy nghĩ vài giây: “Nếu ngã đau làm sao bây giờ?”

      Mộc Lương Tây trực tiếp hóa đá

      suy nghĩ đến xuất thần, hình ảnh quỷ dị đó cũng qua, tiếp tục xem mà gọi cú điện thoại cho Mộc Lương Tây, dường như rất lâu rồi liên lạc với ấy, biết dạo này ấy sao rồi

      Mộc Lương Tây tiếp rất nhanh, tựa hồ còn ngủ, thanh lười biếng lộ ra tựa hồ hết sức sảng khoái

      “Mang thai rồi?” Nhâm Niệm cười, xem ra bây giờ Mộc Lương Tây rất khá, có thai, sau đó có thể làm cho người đàn ông đó hồi tâm chuyển ý: “ tốt”

      Mộc Lương Tây trái lại im lặng lát, sau đó thở dài : “Có cái gì tốt?. Bây giờ tớ do dự có muốn giữ nó hay ?”

      Nhâm Niệm theo bản năng sờ sờ bụng của mình, cho rằng mình có tình cảm gì với đứa bé, sau khi mất cũng có đau lòng gì nhiều. nhưng mà cảm thấy cam lòng, thoải mái, cái loại cảm giác khó chịu này ảnh hưởng đến , nó cứ quanh quẩn lại trong ngực, có cách nào làm cho nó biến mất. Bây giờ mới phát , phản ứng của chỉ tới chậm, phải đau lòng, mà vì đem cảm xúc chồng chất lên, nghĩ, nếu bây giờ đứa bé vẫn còn, có lẽ đối với cuộc sống của mình như thế?.

      “Vì sao cần?. Đó là con của cậu. Hơn nữa đứa sợi dây kết nối quan trọng đối với gia đình” ra lúc đầu cũng cho rằng như vậy…

      Mộc Lương Tây thở dài: “Tớ chuẩn bị ly hôn rồi”

      Nhâm Niệm đột nhiên muốn khóc, các từng là bạn tốt rất lâu, đương nhiên biết, Mộc Lương Tây người đàn ông đó như thế nào, thậm chí lúc người đàn ông ấy còn chưa biết, bây giờ ấy lại muốn ly hôn với người đàn ông đó, tự tay đẩy người đàn ông mình nhất ra khỏi cuộc sống của mình…Giống như muốn cắt trái tim mình ra khỏi máu thịt, nhưng thanh của Mộc Lương Tây rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi nghe mà muốn khóc

      “Ly hôn?”

      Mộc Lương Tây trừng mắt nhìn, tựa hồ phải chỉnh sửa cảm xúc của mình lại chút: “Ừm, tiểu Niệm, tớ phải là loại người như trước giờ cậu vẫn nghĩ, có lẽ quá khứ từng là như vậy, nhưng bây giờ phải nữa rồi. tại, tớ là người phụ nữ vì mục đích mà từ thủ đoạn mà thôi, tốt, vì cậu ko có nhìn thấy mặt ác độc của tớ. cậu biết tớ ác độc cỡ nào, tự tay giết chết con riêng bên ngoài của chồng mình, tự tay phá vỡ hôn nhân của mình, thậm chí còn chuẩn bị phá đứa bé trong bụng của mình…Tớ trở thành như vậy đấy nhưng tớ có hối hận, cám ơn cậu còn nhớ đến tớ, còn quan tâm tớ, tớ hy vọng cậu sống tốt, đừng biến thành loại người như tớ”

      Mộc Lương Tây xong, trực tiếp cúp điện thoại

      Tay nắm di động của Nhâm Niệm ngừng run rẩy: “Biến thành cái dạng này…” muốn phải làm sao bây giờ, tớ cũng biến thành dạng người độc ác khiến người ta chán ghét

      Có phải bắt đầu nghĩ đến chuyện cũ?. Kết cục cũng rất giống?.Mộc Lương Tây Lạc Minh Khải như vậy, nhưng lại tự tay phá vỡ hôn nhân của , tình của

      Chính sao, cho tới bây giờ cũng là người giả bộ yếu đuối, từ trước đến nay đều là giả

      Thời điểm Chu Gia Trạch trở về, Nhâm Niệm ngừng khóc, chỉ là ánh mắt vẫn còn hơi hồng hồng, mình suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều chuyện, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, nội tâm của bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, cái loại bình tĩnh, nguội lạnh giống như tro tàn

      Mi tâm của Chu Gia Trạch nhăn lại, Nhâm Niệm nhìn thứ gì đó trong tay : “ còn thèm nữa, muốn ăn nữa rồi”

      Giờ này, những chỗ bán đậu hủ thúi còn rất ít, phải chạy nhiều nơi, đến trước cổng trường đại học nào đó mới mua được, có rất nhiều sinh viên về trễ. Quán bên ngoài cũng bày bán đến khuya, chạy nhiều chỗ như vậy, nhưng chỉ câu: muốn ăn nữa

      đem những thứ đó đặt sang bên, nhìn hồi lâu: “Làm sao vậy?”

      ngồi vào bên cạnh , vươn tay muốn sờ mặt , nhưng quay mặt , Chu Gia Trạch nhìn tay mình, lòng thoáng đơn: “Vì sao lại khóc?”

      “Con mắt bị ngứa” nghiêng đầu căn bản muốn nhìn , lúc này lại quay đầu nhìn , muốn nhìn cho kĩ: “ đối với em tốt như vậy, có phải vì cảm thấy mắc nợ em ?”

      Đôi mắt trợn to, lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường: “Em hy vọng thế sao?”

      Có lẽ cũng vì nguyên nhân như vậy , vẫn hy vọng những chuyện phiền toái ảnh hưởng đến mình, cho nên sống được ngày nào hay ngày ấy. nhưng mà ngày đó, khi thấy Thẩm Tâm Dịch ở dưới cổng bệnh viện, theo bản năng đoán bọn họ gặp mặt, ý niệm đầu tiên của phải sợ Thẩm Tâm Dịch biết được quan hệ thân mật của với Nhâm Niệm mà nghĩ đến bộ dạng nhẫn của Nhâm Niệm trước mặt Thẩm Tâm Dịch, dáng vẻ ủy khuất đó…Đột nhiên, cảm thấy rất đau lòng, cực kì đau lòng

      Có lẽ Thẩm Tâm Dịch đúng, trước kia phải như vậy, nhìn thấy phụ nữ khóc như hoa lê trong mưa cảm thấy phiền, bởi vì thích những nhanh nhẹn, tự tin, nhưng bây giờ thay đổi….

      Buổi chiều, trước khi đón Nhâm Niệm đến biệt thự Chu Gia, và Thẩm Tâm Dịch có gặp lần. Có lẽ lúc trước thái độ của hơi quá khích, cho nên Thẩm Tâm Dịch buông bỏ sỉ diện, trực tiếp chờ ở ngoài công ty của

      đứng ở bên cạnh xe của , như thế này: “Chu Gia Trạch, vội vàng gặp ai vậy, rảnh sao, đây chính là rảnh của sao?”

      cảm thấy mệt mỏi, muốn tiếp tục kéo dài đề tài này nữa, nhưng thể nào thoát được: “Em đừng như vậy, trước đây, em căn bản làm những chuyện này”

      “Đúng, em thay đổi, nhưng sao, trở nên càng lợi hại. Em thay đổi như bây giờ là do bức em, Chu Gia Trạch làm em thất vọng sao?. Tại sao có thể đối với em như vậy, em như vậy, vì em tiếc mình chịu đau đớn lâu như vậy, thi sao, có người đẹp làm bạn, vẫn tiêu dao như thường. ý của là trước đây em phải như thế này, bởi vì em của trước đây bị bóp chết rồi”

      Chu Gia Trạch nhàng cong cong khóe miệng, lúc bỏ , mình sống như thế nào, chỉ có bản thân mình biết, khi đó hận thể tìm đến cái chết, cảm thấy tiếp tục sống cũng còn ý nghĩa gì nữa. Khi đó, cảm thấy có gì có thể khiến thích thú, bây giờ nhớ lại, tựa hồ như trải qua kiếp, lâu đến nỗi cần phải nhớ lại, tìm lại. Bởi vì từng trải qua, cho nên cảm thấy mình chưa từng mắc nợ, dùng cách của mình để tạm biệt với đoạn tình cảm đó

      Khi hoa nở rộ, bạn hái nó xuống, nhưng lúc nó héo úa, tàn phai lại cố cố chấp chấp hỏi mình, vì sao khi nó nở rộ đẹp nhất, bạn lại nắm bắt cơ hội

      tại, phải chịu trách nhiệm với người phụ nữ khác, người cứu vớt trong lúc tuyệt vọng nhất

      có thói quen đem những chuyện mà mình làm, ra để làm chứng cứ so sánh, lấy ra để làm minh chứng cho si tình của mình, có lẽ phụ nữ đều thích làm như vậy, nhưng , làm vậy, càng tự hạ thấp tình cảm của mình

      “Đều qua rồi, nhắc lại cũng có ý nghĩa gì nữa” nhìn chằm chằm: “Em nên kiêu ngạo giống như quá khứ, bằng cách sống tốt, với phong thái tốt nhất…Đương nhiên, cũng nên tìm người đàn ông tốt, có thể cho em hạnh phúc, chứ phải người như

      Thẩm Tâm Dịch gắt gao trừng mắt nhìn : “Tóm lại là mắt bị mù hay lỗ tai bị điếc, thế nhưng lại vì người phụ nữ như thế, mà đối xử với em như vậy, rốt cuộc làm sao vậy, có lẽ chưa từng nhìn thấy bộ mặt của người phụ nữ đó, nhất định biết ở trước mặt em, ấy ác độc và tự tin như thế nào. Dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, ở trước mặt , chắc là ta trưng ra dáng vẻ con cừu , phải ?”

      Chu Gia Trạch ngẩn ngơ, nghĩ kì phụ nữ hiểu đàn ông, họ cho rằng đàn ông bị người phụ nữ khác mê hoặc, là vì vấn đề có tính chất đặc biệt, hay vì vật chất, thực ra những người đàn ông khác có để ý như vậy, ví dụ như người phụ nữ vừa thủ đoạn và có nhiều thói xấu khác….Đàn ông cầu rất đơn giản, có thể sống qua ngày, đừng làm ầm ĩ, miễn là hài lòng, phụ nữ có dáng vẻ như thế nào cũng quan trọng”

      Vả lại, nếu người phụ nữ có thể hồn nhiên khi cần, nên thủ đoạn thủ đoạn phụ nữ cho rằng như thế là dối trá, đàn ông cho đó là sức hấp dẫn của phụ nữ, như vậy mới là người phụ nữ thông minh, biết sắm vai nào trong những trường hợp nào

      đều biết hết, bây giờ rất vội” muốn nhiều lời, cũng muốn lý do

      “Chu Gia Trạch, rời khỏi em, cho dù có tìm được người phụ nữ tốt hơn, em cũng gì, nhưng lại tìm loại phụ nữ này… chỉ làm nhục chính mình mà còn sỉ nhục em”

      “Em đừng ấy như vậy” Động tác mở cửa xe của dừng lại chút: “Tâm Dịch, lúc trước em là vì hoàn mỹ, hoạt bát, tự tin của em, em cảm thấy những thứ đó, bây giờ có còn ?”

      Thẩm Tâm Dịch còn muốn gì, nhưng Chu Gia Trạch ngăn lại: “Đúng, quả thực biết Nhâm Niệm ở trước mặt em như thế nào, nhưng biết ở trước mặt , ấy là người rất nhạy cảm, lại muốn những lời lòng. Nhưng, dù ấy cảm thấy buồn bực, cũng thức dậy làm điểm tâm sáng, trưa chiều để lấp đầy bao tử của , lúc khó khăn nhất, ấy biết mình có biện pháp nào để an ủi , cho nên ấy gì, chỉ ngồi đó với , cho dù có xem ấy như người vô hình, hoặc là trong lúc làm chuyện có lỗi với ấy, ấy cũng : Chu Gia Trạch, trước đây tôi đối xử tốt với như vậy, như bây giờ làm tôi thất vọng sao?”

      Thẩm Tâm Dịch đứng ở tại chỗ, muốn , những thứ này cũng có thể làm được, nhưng chỉ sửng sốt lát, sau đó lái xe rời

      Quá khứ qua rồi, nhưng khi bạn làm điều gì đó sai lầm, ảnh hưởng đến nó, dù từng tốt đẹp bao nhiêu, người ta cũng muốn nhớ lại

      Nhâm Niệm thêm gì, vẫn ngủ giống như mọi khi, nhưng mà lại trằn trằn trọc trọc ngủ được. Chu Gia Trạch cũng giống như , chớp mắt, cảm thấy dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra

      Mãi đến khi di động của vang lên, lập tức nghe điện thoại.

      Nhâm Niệm để ý đến, giả vờ ngủ thiếp , chỉ biết tay chân, tiêu sái ra khỏi phòng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :