1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Không Thể Buông Tha - Mê Đồ Quân

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

      Chương 29: Tần Phong Bị Thương
      Edit: Vân Du


      Tần Phong cùng Lục Ngạn xuống, xử lý vết thương ở đầu gối và tay, sau đó Lục Ngạn sắp xếp vào phòng bệnh người nghỉ ngơi mấy giờ.


      Thế nhưng mấy giờ đó chút cũng yên ổn, trong mơ luôn là mảng màu đỏ, cùng với thi thể mơ hồ toàn là máu, sau khi vươn tay lật thi thể lại, trước mặt liền xuất gương mặt của Triệu Vân.


      Cứ mơ như vậy, lặp lặp lại, cuối cùng Tần Phong bừng tỉnh, khi tỉnh lại, sờ mặt toàn là mồ hôi lạnh mới phát tất cả chỉ là giấc mộng mới thả lỏng thở ra hơi.


      Đánh giá bốn phía, mới nhớ Lục Ngạn nhét vào đây, gian phòng màu trắng rất sạch . Thế nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy màu trắng này khiến rất chướng mắt, đâm vào trái tim , cả tiếng “Ba” Thẩm Gia nhất rất tự nhiên như vậy nữa.


      Gượng ngồi lên, tự nhiên cảm thấy còn khí lực, lại co quắp trở về, vô lực cười nhạo tiếng, đại thiếu gia Mafia hôm nay rơi vào dáng vẻ chết tiết này, đủ ưu nhã như Thẩm Gia Nhất.


      Lục Ngạn chưa tới gọi , biết hẳn là Triệu Vân vẫn chưa tỉnh lại, nhưng bây giờ rất muốn vào nhìn cái. Xung quanh như ngưng đọng, đồng hồ tay cũng biết bị ném đâu, cổ tay còn có vết khâu.


      Tần Phong lắc đầu, cố để mình tỉnh táo chút, nhưng vừa cử động cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, vô lực nhắm mắt lại.


      tỉnh lại lần nữa là do bị y tá đánh thức. đến giữa trưa, ý tá mang hộp cơm đến, đổi cho chai đường gluco, sau đó đỡ lên, mở hộp cơm để trước mặt .


      Tần Phong tựa đầu, tóc hỏng bét loạn xạ, mặt cũng bẩn, hoàn toàn nhìn ra dáng vẻ tuấn lãng thuở nào, đến mức y tá cũng muốn liếc nhìn nhiều hơn cái.


      Trợn tròn mắt nhìn loạt động tác của y tá, suy nghĩ lâu, mới hắng giọng hỏi: “ Triệu đêm qua mới đưa tới tỉnh chưa?”


      Y tá mắt trắng còn chút máu, tức giận : “Chưa tỉnh, gặp ai cũng mở miệng hỏi Triệu, liên tục luôn. Còn nữa, đồ ăn này là do vị tên là Lục tiên sinh chuẩn bị cho , mấy giờ nữa ta đến tìm . Nếu Triệu tỉnh, ta cho người đến thông báo với .”


      Tần Phong ừ tiếng xem như đáp lại. Đồng thời nghe y tá hai chữ “liên tục” cảm thấy chói tai, nhưng vẫn cầm đũa lên, nghĩ đến việc bổ sung thể lực là quan trọng nhất.


      Y tá thấy Tần Phong gì nữa, giống như xem thường nên hừ lạnh tiếng, cầm lấy chai thuốc vừa thay, ra ngoài cửa: “Cũng phải chuyện gì lớn mà hơn nửa đêm còn gọi đám y tá chúng tôi, đúng là chẳng ra sao cả.”


      Chiếc đũa Tần Phong cầm khựng lại, giương mắt, gọi y tá lại: “ tới đây chút.”


      Y tá muốn, nhưng vẫn xoay người, đến giường bệnh của Tần Phong, cao giọng mang theo ý châm chọc : “Còn có chuyện gì, thưa tiên sinh?”


      Tần Phong đưa mắt nhìn bảng tên y tá đeo ngực, lạnh lùng câu: “ có việc gì, ra ngoài.”


      Y tá bị tức hề , nhưng quy tắc cơ bản nhất vẫn hiểu, ta hít sâu hơi, phản bác, chỉ ra ngoài đóng sập cửa, trong phòng vang lên tiếng cực lớn.


      Tần Phong đưa mắt nhìn cánh cửa bị đóng sập, nghe bay bổng đấy, có bất kỳ phản ứng nào, tiếp tục bổ sung năng lượng.


      Bữa cơm này Tần Phong ăn lâu, lâu mới hết, lâu đến mức sau khi cơ thể hoàn toàn hồi phục khí lực mới đứng dậy xuống giường, thành thục rút ống tiêm ra, cầm lấy miếng bông đè lên rồi ra ngoài cửa.


      dựa vào trí nhớ đến gần phòng giải phẫu của Triệu Vân mới nhớ ra đổi phòng bệnh, nhưng phòng bệnh đó ở đâu lại biết.


      Lúc này là giữa trưa, người đến khám bệnh rất nhiều, người cùng cũng rất đông, cả trai lẫn chen chúc nhau tại hành lang.


      Chỉ nhìn bề ngoài, Tần Phong chật vật ở chính giữa, giống như hòa hợp thành cùng loại người với họ. Thế nhưng cẩn thận nhìn khuôn mặt con lai kia, nhìn vào đôi mắt màu xanh da trời thấy bên trong mang theo bình tĩnh.


      hỏi thăm mãi, hỏi vị trí phòng bệnh cao cấp, rồi lại hỏi vị trí giường bệnh của Triệu Vân, mới lên thang máy.


      Bên trong thang máy ngừng có người ra vào, Tần Phong bị đẩy vào trong cùng, nghe lời ra tiếng vào giữa thang máy.


      người phụ nữ : “Hai người đàn ông kia cũng hơi quá đáng, đánh nhau ngay trong bệnh viện, cũng biết ảnh hưởng đến người bệnh nghỉ ngơi nữa.”


      Người phụ nữ bên cạnh phụ họa: “Đùng vậy, giờ người vô ý thức nhiều lắm, còn cả đám chó đội lốt người nữa cơ. À đúng rồi, nhìn xem, người trong đó nhìn rất đẹp trai, tôi vốn tưởng ta đánh lại người đàn ông kia, nhưng động thủ đúng là hung ác .”


      “Hừ, còn xem đẹp trai à, sao nhìn mình chút xem bao nhiêu tuổi rồi, con phải là đứa thứ hai rồi à?”


      xong, câu chuyện lại chuyển chủ đề sang đàn ông chịu trách nhiệm, người phụ nữ đó tiếp tục đứng giữa thang máy hô: “Đàn ông là lũ con mẹ nó bại hoại, gieo giống xong rồi bỏ , đến kiểm tra thai sản cũng cùng, thậm chí đến lúc sinh non, lông mày cũng nhăn dù chỉ chút, chưa đẻ xong vài ngày nhao nhao bắt làm việc, có đôi khi tôi muốn tự tay bóp chết . Tức chết được!”


      Hai người phụ nữ đều là người trung niên, chuyện kiêng kị gì, mọi người cùng trong thang máy đều lườm lườn, số trong lòng châm chọc, số gật đầu đồng ý.


      Thế nhưng những lời này lọt vào tai Tần Phong lại như xé toang vết sẹo của , nghe nổi, đến tầng 17 liền ra, thang bộ ba tầng nữa.


      Người phụ nữ đó gieo giống xong rồi bỏ , trong đầu ngừng tua lại, thậm chí thấy cả hình ảnh Triệu Vân lạnh nhạt nhìn . Còn cả lúc ở Ý, Triệu Vân im lặng với ba chữ: Tôi hận .


      Tần Phong dùng sức nhắm hai mắt lại, đẩy cửa thang lầu vào, lúc ngước lên nghe có tiếng đánh nhau. muốn để ý, nhưng lúc tới gần thấy mồn người vung quyền là Thẩm Gia Nhất, bước chân dừng ngay tại chỗ.


      Tần Phong cảm thấy kinh ngạc, hóa ra hai người vô ý thức đánh nhau mà hai người phụ nữ trong thang máy lại là bọn họ. Xem dáng vẻ giống như chuyển từ bên ngoài vào trong thang lầu đánh tiếp.


      Hai người phát bỗng nhiên có xuất của Tần Phong, vẫn hùng hùng hổ hổ đánh.


      Tần Phong dứt khoát dựa vào tường nhìn hai người đánh nhau. đến đánh nhau, Thẩm Gia Nhất rất nghiêm túc, thậm chí thoát khỏi dáng vẻ nho nhã bình thường, nắm đấm ngừng vung lên mặt đối phương. Đối phương cũng lão luyện, đánh mò mẫm mà có công kích cũng có phòng thủ.


      Kính đen Thẩm Gia Nhất hay đeo bỗng nhiên bị người đàn ông kia đánh rơi xuống dưới chân Tần Phong.


      Tần Phong cúi đầu nhìn nhìn, nhấc chân, đạp xuống, Sau đó tiếng vụn vỡ thanh thúy vang lên, nát hết.


      Thẩm Gia Nhất quay đầu nhìn thấy Tần Phong đứng bên, hơn nữa còn đạp vỡ mắt kính của , phân tâm, bị đối phương đánh quyền vào mặt. Tần Phong nhướn mày, khoan thai đứng bên tiếp tục xem cuộc chiến.


      Thẩm Gia Nhất bỗng nhiên lớn tiếng hét lên, lưu tình chút nào đạp cước vào xương bánh chè của đối phương, đối phương bị đá vào đầu gối, Thẩm Gia Nhất lại dùng khuỷu tay xuống kích vào thân thể cúi của đối phương khiến ta ngã xuống mặt đất.


      Tần Phong thấy tình hình chiến đấu xong, mặt biểu cảm vào trong thang lầu.


      Thế nhưng Thẩm Gia Nhất rất nhanh đuổi theo Tần Phong, túm vào vai Tần Phong.


      Tần Phong trở tay vật ngã Thẩm Gia Nhất xuống, nhưng Thẩm Gia Nhất thành thục đứng lên, đá cú rất nhanh về phía Tần Phong, Tần Phong thấy tình thế liền né tránh, lùi về phía sau mấy bước.


      Hai người ngang tài ngang sức.


      Lúc Thẩm Gia Nhất vỗ vỗ quần áo, giương mắt nhìn Tần Phong, mắt hơi híp lại, hẳn là còn kính mắt, ánh mắt có tiêu điểm, khí thế có chút yếu .


      đạp vỡ kính của tôi.”


      Tần Phong gật đầu: “Ừm, là đạp vỡ.”


      Thẩm Gia Nhất bật cười, khôi phục lại dáng vẻ nho nhã, Tần Phong cũng cao cao tại thượng như lúc ở Ý.


      “Tần Phong, thắng lúc bắt đầu, nhưng thua ở điểm giữa, sau này còn thua đến cùng đấy.”


      Tần Phong lắc đầu, đồng ý : “, bất kể là bắt đầu hay đến cùng, tôi đều thắng, tôi quan tâm quá trình.”


      Thẩm Gia Nhất nhíu mày với câu trả lời của Tần Phong, tự tin : “Cho nên thất bại, vì biết có quá nhiều phụ nữ quan tâm đến quá trình, ví dụ như Triệu Vân.”


      Tần Phong bỗng nhiên bị chạm vào nỗi đau, lần đầu tiên chịu thua có câu trả lời.


      Giằng co lúc, có y tá tới gọi Thẩm Gia Nhất: “ Thẩm, Triệu tỉnh rồi, ông Triệu gọi vào cùng.”


      Tần Phong vừa nghe thấy y tá Triệu Vân tỉnh rồi đột nhiên dâng lên niềm vui sướng, nhưng rất nhanh lại bị gió thổi mất, ngơ ngác nhìn Thẩm Gia Nhất mang theo nụ cười qua , cảm ơn với y tá, sau đó đẩy cửa đến gần phòng bệnh số 2014.


      Triệu Vân tỉnh, thế nhưng người đầu tiên nhìn thấy lại phải .


      đứng ngoài cửa, xuyên qua cánh cửa khép hờ, tay nắm chặt thành nắm đấm, nghe thấy Triệu Thiên Thái đau lòng gọi Triệu Vân, gọi xong ông vẫn tiếp.


      Ông : “Tiểu Vân, con sao là tốt rồi, sao là tốt rồi. Giờ con cảm thấy thế nào?”


      Triệu Vân gần như trả lời, hoặc trả lời thanh quá , nghe , thậm chí ánh mắt cũng bị Triệu Thiên Thái và Thẩm Gia Nhất ngăn trở, nhìn tới mặt Triệu Vân, nhìn tới ánh mắt .


      Sau đó nghe Thẩm Gia Nhất tình : “Tiểu Vân, sao rồi, ở đây.”


      Tần Phong bỗng nhiên muốn cười, cười chính mình ngu xuẩn, cười chính mình vì những lời vẫn muốn với Triệu Vân bị người kia trước. thua ở quá trình, có vẻ như đến cùng cũng thể đến được, muốn cười đến mức tim đau nhói.


      lâu sau, nghe được Triệu Vân khẽ : “Con được La Hoắc cứu, con nhớ người con là La Hoắc, là cậu ấy dùng cả người ngăn cản... nham thạch bỗng nhiên sụp xuống. Giờ cậu ấy chết rồi phải ?”


      Tần Phong thấy bóng lưng già nua của Triệu Thiên Thái chậm rãi gật đầu, sau đó nghe thấy Triệu Vân : “Ba, con sao, ba và Gia Nhất ra ngoài trước , con muốn nghỉ ngơi chút. Phiền Gia Nhất thay em xin lỗi với La Lương, chờ em xuất viện, ấy muốn em làm gì cũng được.”


      Triệu Thiên Thái như trách móc Triệu Vân: “ gì đó, ai dám làm gì con thử xem! Còn nữa, sao lại khách khí với Gia Nhất như vậy! Chúng ta ra ngoài trước, con nghỉ ngơi cho tốt, ba về nhà mẹ Lưu nấu cho con món cháo gà con thích nhất, lát nữa đưa đến cho con.”


      Tần Phong rất nhanh đến góc rẽ ấp núp. thấy Triệu Thiên Thái và Thẩm Gia Nhất từ phòng bệnh ra, sau đó cẩn thận từng li từng tý đóng cửa lại, nghe Triệu Thiên Thái giao phó cho Thẩm Gia Nhất: “Điều tra cho lần này ai là người khởi xướng, ba muốn phải trả giá đắt!”


      Đợi sau khi hai người rời , Tần Phong rốt cuộc mới vào phòng bệnh của Triệu Vân.


      Triệu Vân nhắm mắt nghỉ ngơi. Tần Phong thẳng đến trước mặt , chăm chú nhìn khuôn mặt , trầm tĩnh, xinh đẹp. Giống như cho tới giờ khắc này, mới xác định chết, mà rất ổn ở trước mặt .


      Tần Phong ngồi lên ghế, nghiêng đầu cứ như vậy nhìn .


      nghĩ, nhất định biết ở bên cạnh, họ vừa ra ngoài, thể chìm vào giấc ngủ nhanh như vậy, hẳn là muốn nhìn . Vậy đợi, đợi đến khi nào nguyện ý liếc nhìn cái.


      là chỉ cần liếc cái là được rồi.


      lâu lâu, thời gian vội vàng trôi qua, Triệu Vân rốt cuộc cũng mở mắt.


      Tần Phong cười nhìn , vươn tay cầm chặt tay , tay rất ấm, là nóng đúng hơn.


      thấp giọng : “Tiểu Vân, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”


      Triệu Vân đưa mắt nhìn hồi lâu, chậm rãi rút tay từ trong tay trở về. gì.


      Tần Phong có chút run sợ, nhưng vẫn cười, giọng nhàng như mang theo nịnh nọt: “Tiểu Vân, có thể giải thích, giờ em nghe giải thích được ?”


      Triệu Vân trả lời, chăm chú nhìn môi khẽ mím rồi khẽ mở, thản nhiên : “ ra ngoài, tôi muốn gặp lại .”




    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

      Chương 30: Chỉ Chữ Tổn Thương
      Edit: Vân Du


      , ra ngoài, tôi muốn gặp lại .


      Khuôn mặt tươi cười của Tần Phong cứng đờ, lông mày nhíu lại như có như . Cho tới bây giờ đều sao làm vậy, cho tới bây giờ chưa từng nịnh nọt người khác, vĩnh viễn vô cùng bá đạo cao cao tại thượng, thậm chí mở miệng chuyện cũng khinh thường.


      Chỉ riêng với Triệu Vân lại kiên nhẫn như vậy.


      Thế nhưng sau khi tỉnh lại, chỉ , ra ngoài, tôi muốn gặp lại .


      Nhưng vô cùng , sau khi cứng ngắc trong chớp mắt, vẫn mỉm cười với . định vươn tay xoa lên mặt , do dự chút, dám đưa tay ra.


      Tần Phong chăm chú nhìn , nhu tình như nước, : “Bây giờ, em nghe giải thích có được ?”


      phản bác mà chỉ như đứa bé cố chấp lại những lời này.


      nhìn thấu trong lòng Triệu Vân nghĩ gì, nhưng ít ra lặp lại câu kia lần nữa đuổi ra ngoài, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại.


      Như ngầm đồng ý, tối thiểu còn lãnh đạm nữa.


      Tần Phong nhớ tới đứa con bị giết, nhớ tới dáng vẻ nằm trong vũng máu khi rời , lúc mở miệng lần nữa, thanh bất ổn, mang theo hối hận cùng cực: “Tiểu Vân, biết, biết khi đó em mang thai. Nếu biết em mang thai, bất kể thế nào nữa, cũng , đối xử với em như vậy...”


      “Tiểu Vân, cho cơ hội lần nữa có được ? Sau này chúng ta lại có con, dành tất cả tình cho nó. Tiểu Vân, em tha thứ cho có được ? Em? Cho cơ hội lần nữa được ?”


      Giọng Tần Phong nghẹn ngào, vô cùng hối hận, tiếc là lại cảm thấy mình chính là tên khốn kiếp, ràng tự tay giết chết con mình. Mà sau khi bỏ , làm sao để đối mặt với nỗi đau ấy? Thậm chí còn tin , cho rằng hại những em của , người chết, người ngồi tù. còn hận suốt sáu năm.


      Nghĩ tiếp, Tần Phong sợ chính mình khống chế nổi tự cho mình dao, chỉ ngừng lặp lại, ngừng cầu xin: “Tiểu Vân, sai rồi, sai rồi... Em có thể lần nữa cho cơ hội được chứ?”


      Triệu Vân lời nào cũng mở mắt, nôn nóng muốn tự ra nghe được những gì.


      Bỗng nhiên có chút hoảng sợ, mặt Tần Phong thoáng cái liền trắng nhợt, quá hiểu Triệu Vân, hiểu hiểu lòng người, cũng hiểu tàn nhẫn của .


      hạ giọng cầu xin tha thứ của , từ đầu đến cuối có phản ứng, giống như bất kể thế nào cũng tha thứ cho .


      Tần Phong vươn tay nắm lấy tay Triệu Vân mạnh, ngừng lay , giọng nôn nóng mà run rẩy: “Tiểu Vân, em thể cứ thế phán tử hình như vậy được! Em thể tàn nhẫn như vậy!”


      Tay Triệu Vân thấy đau, mở mắt ra mới nhìn thấy nét bối rối chưa bao giờ xuất mặt Tần Phong, có chút run sợ, mặc kệ ngừng lay .


      Thế nhưng, trái tim chết, còn cái gì có thể vãn hồi nữa hay sao? chết, cớ sao phải miễn cưỡng?


      Giọng Triệu Vân lạnh lùng như từ U Minh truyền tới, khiến cả người Tần Phong đều đóng băng.


      : “Tần Phong, nếu bây giờ muốn tôi chết trước mặt ngay ra ngoài.”


      Tim Tần Phong đập mạnh và loạn nhịp, buông lỏng tay, chán nản ủ rũ, nhìn mặt Triệu Vân mang theo chút tình cảm nào, dáng vẻ lạnh như băng có thể hủy diệt , đôi mắt ươn ướt.


      Triệu Vân để ý tới Tần Phong, thu tay lại, đắp kín chăn, nhắm mắt lại lần nữa.


      Tần Phong đưa tay trùm lên mắt mình, cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt, ngửa đầu cười khổ.


      biết khả năng tha thứ cho là rất thấp, nhưng lãnh đạm như vậy giống như dao cứa vào trái tim , cảm thấy bên trong như rỉ máu, đau đớn. Đứa con chết kia, phải cũng là con của sao?


      “Tiểu Vân, em nghe giải thích lần cuối cùng . Jacob phải con của , cho nên, lừa dối em. Nó là con của Monica.”


      xong câu đó, Tần Phong hoàn toàn còn tín nghĩa, từng hứa để cho người thứ năm biết chuyện này.


      Thế nhưng, vì Triệu Vân, nguyện ý. Cho dù bị cả thế giới này ruồng bỏ, cũng nguyện ý.


      Monica năm nay 24 tuổi, đứa bé đó năm nay 5 tuổi. Ở nước ngoài, 19 tuổi sinh con cũng phải chuyện gì đặc biệt, nhưng đứa bé đó phải kết tinh từ tình , trong mắt Monica, đó là kết quả cuộc giao dịch.


      Ba của đứa bé là hộ vệ của , cũng là người em dốc sức khi Tần Phong về nước.


      Monica tính tình cực đoan, là điên cuồng nhưng cũng là người con có khát vọng được . có thể dễ dàng tha thứ cho phong lưu của Arthur, nhưng thể dễ dàng tha thứ cho quan tâm của Arthur với .


      Chờ đợi quan tâm, chờ đến lúc chết tâm.


      Cho nên, cực đoan, sinh con, khiến Arthur vĩnh viễn thể chấp nhận được. Hai chữ phản bội, thể chịu nổi, cũng thay đổi được.


      mình sinh hạ Jacob.


      Ba Jacob vì sóng gió do Triệu Vân mà chết.


      Chuyện này, chỉ có bốn người biết, Tần Phong, Monica, Arthur và ba Tần - Mike.


      thể với bên ngoài nguyên nhân chưa kết hôn mà có con, Monica khiến gia tộc Gambia hổ thẹn. Cho nên trong cơn giận dữ, Mike bắt họ phải cam đoan, thân thế của đứa bé này phải là bí mật, thể để bất cứ ai biết.


      Nhưng dù ba Tần có muốn bóp chết Monica và đứa con, đứa bé đó mang trong mình dòng máu gia tộc Gambia là thể chối cãi, ba Tần thể nào nhẫn tâm đưa đứa bé , cuối cùng quyết định đặt đứa bé danh nghĩa con của Tần Phong và Emily. Trong gia tộc biết Tần Phong và Emily có đứa con, bên ngoài, ai biết tồn tại của nó.


      Ngày đó, Tần Phong trở lại Rome vì Jacob viêm phổi nhập viện, vội vàng rời . Nhưng đến bệnh viện mới biết, là ba khuếch đại việc lên, Jacob đúng là bị viêm phổi, nhưng cơ bản hồi phục.


      nghĩ, đến thăm Jacob rồi ở lại với nó thêm chút. Lúc Jacob nhìn thấy rất vui sướng, tinh tường nhìn thấy trong mắt nó.


      Nhưng mọi chuyện luôn khiến người ta trở tay kịp. chuẩn bị tốt ý định với lão gia để Monica tiếp nhận, ngờ lại bị lão gia đâm sau lưng. Lão gia quyết tâm bắt tiếp quản gia tộc Gambia, tiếc lừa gạt Triệu Vân.


      Triệu Vân cứ như vậy hề báo trước xông vào tầm mắt , thấy “Tôi hận ”, thấy tuyệt tình xoay người rời khỏi.


      nghĩ, sáu năm trước là người bỏ , sáu năm sau để bỏ lần, sau đó quản lý tốt mọi chuyện rồi lại đến theo đuổi .


      Thế nhưng lại , sáu năm trước lừa gạt , sáu năm trước, giết con của họ.


      như phát điên xử lý mọi chuyện của gia tộc Gambia rất nhanh, từ báo cáo tài vụ đến thiết kế dự án cần phải bỏ ra nhiều thời gian công sức cũng tự thân làm, sau đó điều tra đối tác và những người trong gia tộc Gambia từ xuống dưới, ngừng thị sát phân tích xử lý thị trường để đảm bảo khi giao vào tay Monica phải hoàn mỹ, vì có thể về nước tìm sớm hơn chút, vội vàng như ngựa thể dừng vó. Thậm chí còn phải đào rỗng thực quyền của lão gia, phòng ngừa ông thầm ra tay với Triệu Vân.


      Nhưng chưa từng để ý, phụ nữ buông tay buông tay, hận hận , có bất kỳ khoan nhượng nào.


      Rốt cuộc sau khi ra toàn bộ mọi chuyện, Triệu Vân lâu vẫn trả lời, lại để trái tim nguội lạnh thêm lần nữa, cuối cùng nản lòng thoái chí.


      ngẩn ngơ đứng lên, với : “ ra ngoài đây, em nghỉ ngơi cho tốt.”


      vẫn đáp lại bất kể câu nào, vấp phải cái ghế ngã lảo đảo xuống đất, lúc đứng lên, mặt đất xuất vết máu, lúc đó mới phát bàn tay bị chảy máu.


      quay đầu lại nhìn về phía Triệu Vân, vẫn bình tĩnh nằm giường, lông mày cũng nhăn chút, Tần Phong chán nản rời khỏi phòng.


      Bên ngoài cửa phòng bệnh, Thẩm Gia Nhất đứng bên cạnh, thấy dáng vẻ chật vật của , cười an ủi sau đó đẩy cửa tiến vào. lần nữa ngăn cách với .


      **


      Lúc Monica thông qua Lục Ngạn liên lạc được với Tần Phong, Tần Phong thay quần áo, bỏ đôi mắt còn tiêu điểm, chí khí đàn ông lộ ra, trở lại thành đại thiếu gia mafia.


      Tần Phong đứng phía trước cửa sổ phòng bệnh, tay cầm điện thoại, tay kẹp thuốc lá, tuấn lãng mang theo u buồn, để những y tá qua phải dừng chân nhìn từ xa.


      Monica : “Simon, em nghe chuyện của Triệu Vân, vậy lần này chừng nào mới về?”


      Tần Phong thẳng thừng hít hơi thuốc, giống như bị sặc, lại thể khống chế ho khan vài tiếng.


      Monica ngớt lời hỏi: “ sao chứ?”


      Tần Phong đau đầu ném điếu thuốc xuống đất, giẫm lên, nhìn điểm sáng màu đỏ dần dần bị dập tắt, phất tay để khói tản ra, mới : “Thực xin lỗi Monica, ba ngày hứa với em sợ được rồi, định trở về.”


      Monica nhất thời kêu thất thanh, ngay sau đó còn như đập vỡ thứ gì đó, thanh bén nhọn vang lên cùng lúc truyền đến: “ quay lại? muốn ở đó với ta? Gia tộc lớn như vậy buông tay là buông tay?”


      “Chuyện quyết định thay đổi được, chính là muốn buông tay. Monica, giải phóng năng lực của em, cho dù giao toàn bộ gia tộc Gambia vào tay em, em cũng có thể quản lý nó tốt. Có nhiều thời gian khai thông ba chút, nhiều năm như vậy, chuyện ông ấy bỏ mặc quá nhiều rồi, nhưng trong lòng ông ấy cũng biết, ông ấy giúp em diệt trừ cỏ dại.”


      Monica vẫn lải nhải: “ được, em quản lý được! còn trở về em con nhúng tay vào quản, nếu trở lại em dứt khoát bỏ , sản nghiệp lớn như vậy em quản được!”


      Giọng Tần Phong trầm xuống: “Đừng quên em còn có Jacob.”


      Monica hoàn toàn im lặng, Tần Phong cũng yên tĩnh chờ câu trả lời của .


      còn cách nào, chỉ có thể thỏa hiệp.


      Monica hít sâu hơi, đưa tay lên cắn vào mu bàn tay cái, mu bàn tay xuất dấu răng và vết máu, mới tỉnh táo trở lại: “Được, Simon, điên rồi. Như vậy , em cho biết, vài ngày nữa, em để Emily mang theo Jacob đến Trung Quốc.”


      đợi Tần Phong trả lời, quyết đoán tắt điện thoại.


      Điện thoại truyền đến tiếng tắt máy, Tần Phong thở dài đắng chát. Monica cũng điên theo rồi.


      Lúc Tần Phong lần nữa trở về phòng bệnh của Triệu Vân, vừa mở cửa liền thấy Thẩm Gia Nhất ngồi trước giường bệnh, ta nắm tay .


      Đôi mắt màu lam của Tần Phong nheo lại, màn chướng mắt này khiến nảy sinh cảm giác ác độc muốn động thủ đánh người.


      Sau đó, nghe thấy Triệu Vân : “Gia Nhất, em xin hãy đuổi ta .”


    3. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Thể Buông Tha - Mê Đồ Quân
      Chương 31: Vừa Đáng Thương Vừa Đáng Hận.
      Editor: Vân Du

      Lúc Thẩm Gia Nhất tìm được Tần Phong, Tần Phong ngồi ghế dài cạnh thảm cỏ dưới tầng bệnh viện ngẩn người.

      Xung quanh có vài đứa trẻ mặc áo xanh bệnh viện đùa nghịch mang theo tiếng cười trong trẻo. Nắng tháng sáu ấm áp chiều lên mặt những đứa trẻ, dù tái nhợt nhưng vẫn rất rạng rỡ.

      Tiếng cười lây sang cả khuôn mặt những người bệnh phơi nắng dưới tầng, họ đều cởi mở bật cười, ràng bớt rất nhiều áp lực ở khu giường bệnh nội trú này.

      Nhưng xem ra vẫn đủ để khiến trái tim lạnh buốt của Tần Phong ấm áp trở lại.

      Năm đó, nếu bỏ giờ ở bên Triệu Vân, vui vẻ cùng những đứa con của .

      Buổi sáng sau khi cùng nhau ăn hết bữa sáng, họ cùng đưa con đến nhà trẻ. Năm giờ chiều lại đúng giờ cùng đón con tan học về. Hai người lớn người khoác ba lô sau lưng như bạn học , hai bàn tay nắm lấy hai bàn tay lớn khác nhau, nhảy lên nhảy xuống gọi ba gọi mẹ. Hoặc tay ôm con, tay khoác vai Triệu Vân, nghe Triệu Vân dịu dàng hỏi bảo bối của họ, hôm nay học được những gì, nhạc thiếu nhi hay kết giao được bạn tốt.

      Con trai nên đặt tên là gì nhỉ? Con trai gọi là Tần Tư Nặc, Tư trong tư niệm (nhung nhớ), Nặc trong nặc ngôn (lời hứa). Nếu là con gọi là Tần An Trữ, An trong bình an, Trữ trong hương điềm (hương vị ngọt ngào). Biệt danh là gì nhỉ? Có thể gọi là Tiểu Thái Dương, trong nhà có gió (Phong) có mây (Vân), có nên có thêm mặt trời nhỉ?

      Người ta đều nghèo nuôi con trai giàu nuôi con , để Tần Tư Nặc có gian đủ lớn để tự lực cánh sinh, chỉ cho lời khuyên; để Tần An Trữ giống như công chúa trong vương quốc cổ tích, nó hạnh phúc, có tài năng và học vấn.

      Lúc con trai gặp khó khăn có thể tới hỏi , chỉ dạy cho nó toàn bộ những từng trải trong cuộc đời mình, nếu như nó muốn, cũng có thể dạy nó phương pháp theo đuổi phụ nữ, kiêu ngạo với con trai rằng, năm đó ba con theo đuổi mẹ con như vậy đấy.

      Lúc con gặp phải chuyện tình cảm ôm kể khổ, nâng niu bảo bối của trong lòng bàn tay, sau đó đích thân giáo huấn những người ức hiếp nó, hoặc thầm cưỡng chế người con trai nó theo đuổi phải dời nơi khác.

      Giống như người ba trong gia đình bình thường.

      Thế nhưng... Tất cả đều khó có thể trở thành thực.

      Thẩm Gia Nhất hỏi : “Vì sao suốt sáu năm qua chưa từng quan tâm ấy?”

      Tần Phong cúi đầu suy nghĩ lâu, cụp mắt xuống nhìn đầu ngón tay bị chầy xước lúc chuyển nham thạch, lần đầu tiên hiểu tay đứt ruột xót là có ý gì, chỉ lớp da bên bị xây xát, mà ngay cả những dây thần kinh cũng hợp lại tại điểm, đau đớn trong nhất thời phóng đại gấp mười mấy lần.

      “Tôi vẫn cho rằng ấy chưa từng tôi...”

      Nghe được chữ “” này, đồng từ Thẩm Gia Nhất co rụt lại, quyết đoán ngắt lời : “ có thể tiếp tục cho rằng ấy .”

      Tần Phong mỉa mai cười ra tiếng: “Thẩm Gia Nhất, chưa từng phát ra mình quá nhiều chuyện hay sao? thích Triệu Vân, nhưng ấy chưa bao giờ biết. Bây giờ là chuyện tình cảm giữa tôi và ấy, tôi cho rằng có bất kỳ lập trường nào để chuyện ở đây.”

      Thẩm Gia Nhất nghe thấy vậy vẫn nản chí, chỉ duỗi ngón tay chỉ vào người đàn ông và người phụ nữ trung niên ở phía xa: “ thấy họ ? Người phụ nữ đó vì sinh non nên mới nằm viện, bị thương nặng nên mới sinh non. Lúc đưa đến bệnh viện vì sạch nên phải nạo thai lần thứ hai. Người đàn ông bên cạnh cũng phải chồng ấy mà chỉ là bạn tốt thôi. Bởi vì ta từng nhìn thấy nỗi đau của ấy, nên ta có tư cách ở bên ấy, mà phải người chồng khiến ấy trọng thương.

      Tôi, Thẩm Gia Nhất, chưa bao giờ thích Triệu Vân. Nhưng sau khi tôi thấy ấy đau khổ, tôi nguyện ý chăm sóc ấy, để ấy phải hứng chịu bất cứ giày vò nào, với tư cách là chồng hay bất cứ thân phận nào. Thế nhưng , Tần Phong, với người phụ nữ có thể vì mà mất tính mạng, vĩnh viễn đủ. Cho nên, tôi có tư cách ở đây, mới là người có.”

      Tần Phong mấp máy bờ môi, phát ra bất kỳ thanh gì, nhìn người đàn ông phía xa dịu dàng giúp người phụ nữ ngồi xe lăn, ánh nắng chói mắt chiếu vào mặt, thầm .

      quá sai lầm rồi, chẳng trách Monica vô số lần ngăn cản về nước. Hóa ra, đứng ở góc độ tư duy của người phụ nữ, khả năng Triệu Vân tha thứ cho là rất . Monica chưa từng thấy đau khổ của nên sớm dự liệu được sau khi về nước có kết quả như vậy.

      ấy bảo đuổi tôi , đúng ? Thế nhưng tôi . Khi Triệu Vân ra viện tôi lại đến, hai ngày này để ấy nghỉ ngơi cho tốt, tôi vẫn tranh thủ thời gian thăm ấy. Đồng thời tôi điều tra nguyên nhân chủ yếu của cố lần này.”

      Tần Phong đứng bật dậy, với Thẩm Gia Nhất, sau đó tới xoa lên đầu những đứa trẻ thả diều, ngồi lên bãi cỏ cùng thả diều.

      như đứa trẻ to lớn, vóc dáng 1m8, co chân cùng nhau chơi đùa với chúng.

      Thẩm Gia Nhất lần đầu tiên cảm thấy đồng tình với tên đại thiếu gia xã hội đen này.

      Hoặc là, Triệu Vân cuối cùng vẫn tha thứ cho .

      Căn cứ vào định luật con mèo của Schrödinger, (nhà vật lý học cho con mèo và bình khí độc được bịt kín vào trong cùng chiếc hộp, trước khi chiếc hộp mở ra, ai biết con mèo còn sống hay chết, mọi người có thể cho rằng nó còn sống hoặc chết.), ai biết Triệu Vân lựa chọn thế nào, Tần Phong có thể chiếm được tình của thêm lần nữa, cũng có thể mất vĩnh viễn. Mất chốt nằm ở chiếc hộp trong tay Triệu Vân, mở nó ra, đó là kết cục.

      **

      cố lần này, chỉ có Triệu Vân gặp rủi ro, những phi công khác cùng cũng vậy, kể cả La Hoắc, phi công lái ban đầu, cũng là phi công cuối cùng lái máy bay cùng Triệu Vân.

      Hai máy bay trực thăng, tổng cộng có mười người, trừ La Hoắc cứu được Triệu Vân, những người khác đều bị đá núi nham thạch đè chết.

      Tình hình lúc đó ai biết, trừ Triệu Vân, nhưng Triệu Vân vẫn mở miệng giải thích lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại bộ đội quân hàng vũ trụ náo loạn.

      Triệu Vân bị thương, em trai La Lương hi sinh vì đất nước, người phụ trách bộ đội quân hàng bỗng nhiên chỉ còn lại mình Bành An Nghiêu. vừa ngừng phân nhiệm vụ cho binh sĩ, vừa đồng thời tiến hành điều tra. Bởi vì chuyện lần này là chuyện lớn trong mấy năm qua tại quân hàng , cấp ngừng tạo áp lực cần tra ra ai là người sửa kế hoạch phi hành, và ai là người tiến hành làm nhiễu sóng tần suất của máy bay trực thăng.

      Cấp tạo áp lực, thủ trưởng cũng sống yên theo, sau đó ngay cả Bành An Nghiêu cũng được yên.

      Thủ trường mỗi giờ lại đến tìm Bành An Nghiêu lần, Bành An Nghiêu lại phải nhận khiển trách của thủ trưởng thêm lần, áp lực chịu nổi.

      Bành An Nghiêu tranh thủ thời gian đến bệnh viện thăm Triệu Vân, nhưng phải vì chuyện tai nạn , mà là vì chuyện chiếc nhẫn. trở về rồi, nghĩ có lẽ nên trả lại chiếc nhẫn gửi . Nhưng bị Thẩm Gia Nhất ngăn cản.

      Còn La Lương, tất cả mọi người đều cho rằng vì chuyện em trai mình gặp nạn mà tìm Triệu Vân cãi nhau, nhưng lại làm. Cũng may quân nhân trong bộ đội đều có kỷ luật tương đối mạnh, vẫn tiến hành huấn luyện, chỉ là thỉnh thoảng chuyện về biến cố lần này, La đại đều bình thường.

      La Lương vì cái chết của La Hoắc, tâm trạng cực kỳ bi thương, trầm mặc ngừng xử lý hậu , cũng rảnh bận tâm đến những lời đồn trong bộ đội.

      Thế nhưng có lần La Lương đến lấy quần áo của La Hoắc khi còn sống, Bành An Nghiêu gặp . Chuyện khiến Bành An Nghiêu kinh ngạc, là suốt ngày La Lương lo xử lý hậu , nhưng mặt hiểu sao lại xuất rất nhiều vết máu khô, lúc muốn đến gần hỏi thăm, La Lương liền cúi đầu xuống chạy rất nhanh.

      Vì nhiệm vụ của Bành An Nghiêu chủ yếu là tìm người khởi xướng chuyện này nên để ý, chuyện đó cứ như vậy qua.

      Lúc Bành An Nghiêu điều tra chuyện này, vốn hỏi Tiểu Trương về kế hoạch phi hành do ai tiếp nhận, sau khi Tiểu Trương tiến hành thẩm tra đối chiếu, phát kế hoạch phi hành lần này chỉ do Triệu Vân tiếp nhận.

      Kế hoạch phi hành là cơ mật trong bộ đội, mỗi lần phi hành, địa điểm đều khác nhau, vì tiết lộ ra ngoài canh phòng nghiêm ngặt liên tiếp bị những quốc gia khác quấy nhiễu, cho tới bây giờ đều chỉ có người phụ trách biết. Chỉ khi người phụ trách theo phi hành kế hoạch mới được chuyển đến tay người phụ trách phi công máy bay trước mười phút.

      Như vậy, Bành An Nghiêu tự giác loại người tiến hành huấn luyện mười phút đó, những người còn lại tiếp tục cẩn thận loại trừ.

      Mặt khác, ngừng điều tra, loại trừ nhân viên tiếp thu tín hiệu lúc đó. Thế nhưng vài ngày sau vẫn ra bất kỳ manh mối nào, có bất kỳ ai có hành vi đặc biệt trong lúc đó.

      còn cách nào khác, Bành An Nghiêu cầm giỏ hoa quả và chiếc nhẫn, xuất lần nữa trước cửa phòng bệnh của Triệu Vân.

      Lần này có Thẩm Gia Nhất canh ở cửa ra vào, người thay Thẩm Gia Nhất thoạt nhìn rất trẻ tuổi, có chút giống người chưa trải đời, thanh niên chưa vào xã hội.

      Bành An Nghiêu vừa định lịch hỏi thăm, người canh cổng nghiêm nghị ngắt lời : “ Gia Nhất , bất kỳ ai cũng thể ảnh hưởng đến nghỉ ngơi của chị Vân, mặc kệ người ở đâu cũng được vào.” Dáng vẻ nghiêm nghị như vậy, giống như hộ vệ của đại nhân vật mang tầm cỡ quốc gia.

      Bành An Nghiêu liếc tròng mắt cười cười, ôn hòa tưởng: “Xin hỏi, cậu có thể mang giỏ trái cây này vào cho ấy giúp tôi ? Chúc ấy sớm hồi phục.”

      Lưu Tiểu Ngạo sững sờ, người này sao lại ôn hòa như vậy, còn ôn hòa hơn cả tên hồ ly Thẩm Gia Nhất, đây mới thực là ôn hòa như ngọc.

      Cả buổi biết nghĩ gì, đột nhiên duỗi ngón tay chỉ vào phòng bệnh, thỏa hiệp : “, tôi cho phút.” xong, đẩy cửa ra, để cho Bành An Nghiêu vào.

      Triệu Vân vẫn chưa tỉnh, nhắm mắt ngủ giường. Tiện nghi ở đây rất tốt, máy điện tâm đồ, máy hô hấp, dụng cụ bên giường cũng ít, còn có cả ti vi, tủ lạnh, vào bên trong nhìn giống như còn có mấy gian phòng. Bên cạnh giường bệnh Triệu Vân có ghế dựa mát xa, biết Triệu Vân chuẩn bị hay ba chuẩn bị nữa.

      Phía trước cửa sổ còn bày đầy lẵng hoa quả, ánh nắng mặt trời chiếu vào, lộ ra ánh sáng tươi mát, trong phòng đều là mùi hoa quả.

      Quả nhiên là con của Chủ tịch Triệu, phòng bệnh cao cấp như vậy quá xa hoa rồi.

      Bành An Nghiêu cẩn thận đặt giỏ hoa quả lên tủ đầu giường Triệu Vân, ngồi xuống, lấy chiếc nhẫn ra nhìn nhìn, biết có nên gọi tỉnh hay . Dù sao bây giờ vẫn ngủ rất yên ổn.

      Bành An Nghiêu nghĩ lát, vẫn đánh thức , người thanh niên bên ngoài chỉ cho phút, ngồi như vậy thêm vài phút rồi, cũng nên ra ngoài, liền kéo kéo góc chăn cho Triệu Vân rồi mới ra cửa.

      Thế nhưng chưa được mấy bước liền nghe thấy có vật nặng phía sau rơi bịch tiếng. Bành An Nghiêu quay đầu, chỉ thấy giỏ hoa quả vừa mới đặt đầu giường rơi xuống mặt đất, quả táo lăn đến dưới chân , những quả khác cũng chia năm xẻ bảy lăn tán loạn.

      Bành An Nghiêu thoáng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Triệu Vân, chỉ thấy Triệu Vân xấu hổ nhìn .

      Bành An Nghiêu nhướn mày bày tỏ nghi vấn, Triệu Vân cong cong khóe môi, có chút thấy có lỗi: “Tôi vừa tỉnh liền thấy giỏ hoa quả, cứ tưởng lại là Tần Phong, ngờ là .”

      * Vân Du: Simon lại bị Thẩm Gia Nhất rỉa cho tơi bời rồi :v
      tang tử 15111998, tramanh894, Kimiko5 others thích bài này.

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      chả hiểu sao thích xem đoạn simon bị ngược hơn là triệu vân bị ngược
      caonamnoi thích bài này.

    5. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :