1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Không Thể Buông Tha - Mê Đồ Quân

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      có ai nhầm câu cuối cùng kia là simon thay vi thẩm gia nhất mà thực chất lại thẩm gia nhất như tôi ko hay chỉ mỗi mình tồi ảo tưởng
      Vân DuSoRi thích bài này.

    2. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Chuẩn rồi, chúng ta đều bị mẹ tác giả đánh lạc hướng :v
      Ầy gù, Du vô can :v
      SoRi, quỳnhpinkyvuthuhang thích bài này.

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

      Chương 26: Chỉ là món đồ
      Edit: Vân Du


      Mấy hôm nay đều như vậy, chủ đề là trời đột nhiên nóng đột nhiên lạnh ảnh hưởng đến việc bay thử. Bởi vì nếu máy bay cất cánh trong sáu phút và hạ cánh trong bảy phút, xác suất phát sinh tai nạn đặc biệt lớn, cho nên mới có khủng bố “13 phút đen tối” khiến nhân viên ngừng tiến hành phân tích 13 phút này.


      Lần này, máy bay chiến đấu cất cánh hôm nay qua tất cả các quy trình kiểm tra, có thể do Triệu Vân lái, nhưng Thẩm Gia Nhất đến thăm nên phi hành, chỉ cho người đến kiểm tra máy bay. Mỗi ngày đều phi hành, Triệu Vân cũng quan tâm, dù sao máy bay chiến đấu phát sinh tai nạn gần đây nhất cách đây hơn hai mươi năm trước.


      Thế nhưng hôm nay, lúc máy bay chiến đấu chuẩn bị chạm đất lại xảy ra cố ngoài ý muốn, bảy phút cuối cùng máy bay rơi tan tành, vài phi công có khả năng lựa chọn nhảy dù. Đồng thời, Bành An Nghiêu làm việc với nhân viên tìm kiếm tín hiệu lúc xảy ra cố thể liên lạc được với phi công, tại phái máy bay trực thăng tiến hành dò tìm tầm thấp, khả năng tìm được hay cũng .


      Triệu Vân ngồi trong phòng họp yên, lần này vốn phải theo, nhưng , điều này có thể hoàn toàn do sơ sẩy nên mới có hậu quả như vậy. Hơn nữa những phi công máy bay nếu được tìm thấy kịp thời, rất dễ bị binh sĩ ở biên giới hiểu lầm bắt lại, hoặc nếu bất đồng ngôn ngữ, tự động xuất cảnh, khả năng thương vong là điều tất yếu.


      vị thủ trường từ Cục an toàn đến thăm, nhìn ra Triệu Vân đứng ngồi yên, an ủi : “Lần này phải lỗi của , bất kỳ ai lái máy bay cũng có thể xảy ra cố ngoài ý muốn.”


      Triệu Vân nghe được gì cả, chỉ cau mày gật đầu.


      Thủ trưởng cẩn thận hỏi La Lương đứng bên cạnh: “Có danh sách phi công chưa? Kinh nghiệm bay cụ thể của họ là bao lâu?”


      La Lương như nghe thấy câu hỏi của thủ trưởng, đôi mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm màn hình hiển thị tín hiệu kết nối, hai tay ngừng xoa vào nhau, thân thể chỉ chực chờ ngã xuống.


      Thủ trưởng kinh ngạc.


      Bành An Nghiêu ở bên cạnh thấp giọng ho tiếng, giải thích: “Có năm người, người trong số đó là La Hoắc, em trai La Lương.”


      Triệu Vân nghe vậy quay đầu nhìn sang, La Lương ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào màn hình, hai tay mạnh mẽ siết thành nắm đấm, căng thẳng như có cảm giác gì với mọi thứ xung quanh.


      ở đây tháng, biết người mắng chửi bất mãn với tân binh là La Hoắc, em trai La Lương. La Lương mang phong cách cổ điển với chính trực của quân nhân, thỉnh thoảng chọc cười người khác. Còn La Hoắc hoàn toàn mang dáng vẻ bất cần, vĩnh viễn chỉ cần bất mãn , ngay thẳng đến mức khiến người khác cảm thấy có chút thiếu tế nhị. Hơn nữa La Hoắc và La Lương nhìn cũng giống nhau, đôi má La Lương thoáng, rộng, hàm dưới hơi hô, có chút cảm giác giống Đại Hán Đông Bắc. Nhưng La Hoắc, tuy tên và tính cách đều khiến người ta nghĩ là người rộng rãi, nhưng nhìn lại rất thanh tú, mặt mày ràng.


      Triệu Vân khỏi áy náy trong lòng, nếu biết La Hoắc là em trai La Lương, chắc chắn nhằm vào như vậy, còn bây giờ, La Hoắc có an toàn hay còn chưa biết.


      La Lương có thể cảm nhận được ánh mắt Triệu Vân, rốt cuộc cũng quay đầu với : “ cần tự trách mình.” Trong giọng mang theo nặng nề, giống như người phải trách mình chính là .


      Triệu Vân biết giờ có gì an ủi cũng vô dụng, chỉ có thể chờ tín hiệu liên lạc, bắt đầu cúi đầu suy nghĩ nguyên nhân chủ yếu của vụ tai nạn.


      Bỗng nhiên, giọng của thủ trưởng vang lên: “Ý cậu là lần này có người động tay động chân?”


      Ánh mắt mọi người trong phòng họp liền đưa tới, thậm chí cả La Lương cũng nhìn qua, tất cả đều đổ dồn lên mặt Bành An Nghiêu, cẩn thận chờ câu trả lời tiếp theo của .


      Nếu có người lén động tay động chân, hệ trọng lớn hơn, liên lụy cũng nhiều hơn. Nếu nguyên nhân đúng là do người làm, vậy làm vậy vì cái gì, hay sau lưng phải chăng có người giật dây, hoặc có thể là gián điệp nước ngoài, đánh cắp cơ mật.


      Bành An Nghiêu bị ánh mắt khắp nơi nhìn chằm chằm, thần sắc vẫn bình tĩnh như thường.


      Tất cả mọi người đều nín thở, chờ Bành An Nghiêu trả lời, Triệu Vân lại bỗng nhiên đứng lên, đến bên cạnh Bành An Nghiêu. Bộ quân trang màu xanh da trời, ánh mắt kiên định nhìn thủ trưởng, mang theo ý cương quyết cho phản bác.


      “Chuyện vẫn chưa được điều tra ràng, thể kết luận đơn giản như vậy. Bây giờ phải chờ tin tức của đội cứu viện, nếu có tin gì, lần sau chúng tôi cùng .”


      Vừa dứt lời, La Lương cũng tới, với thủ trưởng: “Tôi cũng .”


      Thủ trưởng nhíu mày nhìn hai người họ, khí khẩn trương sôi sục trong phòng. Thủ trường gần 50 tuổi, kinh nghiệm với tai nạn khá nhiều, tình hình này, quan trọng nhất chính xác là phải cứu viện và tìm được máy bay rơi.


      quay đầu nhìn Bành An Nghiêu đứng bình thản, dùng ánh mắt hỏi có muốn cùng .


      Họ đều tưởng Bành An Nghiêu , nhưng chỉ nhàng lắc đầu, ra hiệu Triệu Vân theo ra ngoài chút, có việc muốn .


      Thủ trưởng gật đầu, Triệu Vân liền theo ra. Bàn trong phòng họp rất dài, hai bên đầy các loại dụng cụ tín hiệu. Thỉnh thoảng chúng lại phát ra tín hiệu tít tít khiến người xung quanh nôn nóng thêm vài phần. Triệu Vân rất nhanh theo Bành An Nghiêu, lúc qua những người khác, trong mắt họ xen lẫn nôn nóng và tín nhiệm.


      Hai người ra khỏi phòng họp, Bành An Nghiêu lập tức dừng bước, đứng ngoài hành lang.


      Đây là phòng hội nghị cấp cao, thậm chí hành lang cũng có ai, yên tĩnh khác hẳn khí khẩn trương trong phòng họp, như hai thế giới khác nhau.


      Bành An Nghiêu : “Tôi cho rằng lần này nên theo, Lục Ngạn mới bị trúng đạn, bay bình thường sao, nhưng giờ nội bộ tiềm nguy cơ, lần này bay, khả năng phát sinh tình huống như máy bay trước. Tuy phải phi hành gia phi hành vũ trụ, nhưng đây là máy bay chiến đấu, ảnh hưởng áp suất khó bảo đảm vết thương của có bị nứt ra hay . Tôi nhận nhờ vả của Lục Ngạn, nhất định phải cam đoan bị tổn thương, dù chỉ là sợi tóc.


      Triệu Vân vẫn lắc đầu: “Tôi tự có chừng mực.”


      Bành An Nghiêu vẫn giữ thái độ kiên định: “ thể, La Đại và những phi công dày dặn kinh nghiệm là được rồi. cần theo, dù cũng giúp được gì, nếu xảy ra tình huống ngoài ý muốn còn tăng khó khăn cứu viện hơn.”


      Triệu Vân để tâm, quay người định , Bành An Nghiêu nhanh chóng vươn tay kéo : “ nhất định phải theo?”


      Triệu Vân xoay đầu lại lần nữa, bất kể thế nào, Bành An Nghiêu cũng chỉ quan tâm , hắng giọng trả lời: “Bành An Nghiêu, tôi tin . Tôi tin có thể xử lý tốt tín hiệu mặt đất, cũng phái người kiểm tra máy bay chiến đấu tốt, có thể làm mà sơ hở.”


      Bành An Nghiêu bất đắc dĩ bật cười, với người phụ nữ cố chấp như , còn cách nào khác, chỉ lấy chiếc hộp Lăng Yên vừa đưa cho từ trong túi quần ra, lắc trước mặt Triệu Vân: “Cái này giữ lại trước được ?”


      Triệu Vân vẫn lắc đầu, thản nhiên : “Đồ tôi ném , tôi nhặt lại.”


      Cùng lúc đó, trong tòa nhà cao cấp của gia tộc Gambia loạn hết cả lên, quản gia, người hầu đều cẩn thận từng li từng tý đứng chờ bên, 52 tiếng đồng hồ Tần Phong chưa chợp mắt, vừa nghỉ ngơi chưa đến 10 phút lại bật dậy, ngừng liên hệ máy bay trực thăng về nước. Monica ngừng Jason an phận, khiến Tần Phong lúc này bất kể thế nào cũng thể rời khỏi.


      Arthur kéo Monica lại để im miệng, chuyện Simon quyết định căn bản thể thay đổi, nhưng Monica nghe, ngừng hét lên với Tần Phong.


      “Người phụ nữ đó có gì tốt, bây giờ có Emily và Jacob, còn cần gì nữa? ta cũng bỏ rồi!”


      Đôi mắt Tần Phong đỏ quạch, đến trước mặt Monica, bỗng nhiên vươn tay giữ chặt tóc Monica kéo về phía sau, cổ Monica đau nhức ngẩng lên, hai tay khua loạn xạ. Arthur lại càng hoảng sợ, nhanh chóng chạy tới định can Tần Phong phát điên.


      Tần Phong hét lớn: “Arthur, cậu cút ngay!”


      Arthur dừng lại, nhưng thấy Monica đau đến méo mó liền tiếp tục chạy tới ngăn cản.


      Tần Phong nhìn Arthur, chỉ hung hăng kéo tóc Monica, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay, Tần Phong động thủ với .


      Giọng u ám của Tần Phong vang lên ràng bên tai : “Nghe đây, Monica, phải về nước, ai có thể ngăn cản. Ba ngày sau trở lại, trong ba ngày này, em phải quản lý gia tộc Gambia cho tốt, được có bất cứ sai lầm gì, tuyệt đối được mềm lòng. Nghe chưa?”


      Monica đau đớn “A” tiếng, nước mắt cũng thi nhau chảy ra, lớn tiếng mắng chửi: “Simon, điên mẹ nó rồi!”


      Tần Phong cứ như nghe thấy, chỉ muốn nghe lời , khắc vào trong lòng: “Nghe thấy ? Em nhớ kỹ cho !”


      Arthur ở bên cạnh gấp giọng khuyên Monica mau nghe thấy rồi, nhìn tóc Monica như sắp bị giật ra hết.


      Monica cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Nghe rồi! Nhớ ! Mẹ nó, mau buông tay ra!”


      Nghe vậy, Tần Phong cuối cùng cũng buông lỏng tay, Monica chế lực tốt, ngã lăn mặt đất, da đầu bị kéo vẫn còn đau. Câu của Tần Phong, Monica cũng nhớ rất - Gia tộc Gambia được xảy ra bất cứ sai lầm nào, tuyệt đối được mềm lòng.


      tại, gia tộc Gambia thay máu, căn bản ổn định, nếu Tần Phong rời khỏi lúc này, nhất định khiến sóng to gió lớn. Mặt khác, những người trong gia tộc đều là Mafia xảo quyệt, nếu biết Tần Phong rời khỏi, nhất định đặt toàn bộ áp lực lên người Monica, thể chống đỡ nổi.


      Monica tính tình buông thả, thích quản lý gia tộc Gambia, Tần Phong cũng nóng nảy mất lý trí mới dùng cách này để nhớ kỹ, nhất định phải quản lý gia tộc Gambia.


      Ngoài cửa sổ vang lên thanh ầm ầm của máy bay trực thăng, Tần Phong nhìn thoáng qua Monica, hít sâu hơi, : “Monica, nhớ kỹ, , em chính là chủ nhân gia tộc Gambia.”


      Arthur đỡ Monica dậy, mắt Monica đỏ lên nhìn chằm chằm Tần Phong rời khỏi, bỗng nhiên vội vàng gọi câu: “...”


      Tần Phong quay đầu lại, khẽ cười cái, ánh mắt kiên định ai dao động được: “Monica, xin lỗi, lần này nhất định phải . ấy là người quan trọng nhất, quan trọng hơn bất cứ ai, thể để ấy xảy ra chuyện, nhất quyết .”


    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

      Chương 27: Xin Đừng Rời Xa
      Edit: Vân Du


      Monica hiểu người phụ nữ tên Triệu Vân kia ngoài trí tuệ siêu phàm ra có cái ưu điểm gì, cũng hiểu sao Tần Phong vì Triệu Vân mà có thể làm những điều liều lĩnh như vậy.


      Monica đứng sau lưng Tần Phong nhìn bước chân liêu xiêu của rời khỏi, hận đến mức nghiến răng, nghĩ đến chuyện ném cho sạp hàng lớn, sau này làm gì còn thời gian của mình nữa? Còn lão gia sau khi giao toàn bộ thực quyền trong tay cho Tần Phong bắt đầu nhàn nhã, ngày nào cũng chơi với Jacob, quan tâm bất cứ chuyện gì.


      Mấy ngày nay, thấy Tần Phong chẳng kể ngày đêm xử lý mọi chuyện càng thấy sợ. Tần Phong muốn làm gì, phải hiểu, nhanh chóng tập trung xử lý công việc như vậy, chính là vì muốn sớm đem sạch gia tộc Gambia vào tay , sau đó về nước tìm Triệu Vân.


      Hoặc có thể cơ hội ba ngày lần này để xem có năng lực quản lý Gambia hay .


      Nhưng mới hai mươi mấy tuổi mà thôi, muốn quản lý sản nghiệp gia tộc lớn như vậy, cần bao hàm rất nhiều phương diện, bỗng nhiên cảm thấy vai nặng, thân thể đều xụi lơ.


      Arthur nhìn ra Monica trở nên yếu ớt, ôm chặt lấy Monica từ phía sau, hôn lên tóc , cực nhàng, như chạm vào con búp bê, cẩn thận từng li từng tý, mang theo che chở. Nhưng che chở đó lại khiến trong lòng Monica càng thêm khổ sở.


      Monica đẩy tay Arthur ra, nở nụ cười kiều diễm, lưng trở nên thẳng tắp: “Arthur vô dụng, phản bội của tôi chịu nổi, phản bội của tôi cũng chịu nổi đâu. Tôi thăm ba và Jacob, giờ nữa đến gọi tôi cùng dự hội nghị ngày hôm nay.”


      Monica bước từng bước yếu ớt, đưa lưng về phía Arthur rời , bóng lưng lộ ra quật cường. Trong mắt người ngoài, vẫn luôn là người phong tình vạn chủng, thậm chí còn thân thiết với đàn ông trong sòng bạc.


      Thế nhưng từng thấy ngây thơ như cún, theo phía sau ngừng . phải đuổi theo nữa, mà là bỏ lỡ .


      Biến hóa kỳ diệu thường xảy ra trong nháy mắt.


      Arthur ở phía sau , ánh mắt nhắm lại từng chút , im lặng sám hối.


      Tần Phong rốt cuộc cũng có thời gian nghỉ ngơi máy bay, dù máy bay căn bản rất bất ổn, vẫn tận lực thả lỏng cơ thể để mình có thể chìm vào giấc ngủ. sốt ruột có nghĩa có lí trí, dù lo lắng, nhưng cũng biết tại cần nhất chính là nghỉ ngơi.


      ra nguyên nhân giờ trở về chỉ có , muốn bảo đảm an toàn của , muốn thấy lần. điên cuồng như bị ma ám, thể khống chế, đến bản thân cũng hiểu vì sao lại thế, chỉ là muốn về nước, muốn với câu: “ ở đây.”


      Trong tháng này, lúc tỉnh dậy, trước mặt chính là Triệu Vân cả người đầy máu, nằm trong nhà tù màu đỏ thê thảm gọi tên , lúc ngủ, trước mặt là đứa con chưa thành hình khóc, cả người đều là máu bò về phía .


      Giống như cơn ác mộng.


      nghỉ ngơi cũng mười giờ, trong mơ, đứa bé đó vẫn khóc ngừng, lờ mờ nghe thấy nó hỏi vì sao ở đó. Lúc bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cả người toàn mồ hôi lạnh, máy bay vừa vặn tiến vào cảnh nội Trung Quốc.


      gọi điện về khu nhà cao cấp tại Ý, giọng của quản gia bất chợt trở nên cực kỳ khẩn trương.


      Ông ta : “Trong bản ghi nghe thấy có người động tay động chân vào kế hoạch phi hành, vốn bay về phía Bắc Trung Quốc, nhưng bản kế hoạch đổi hướng phi hành thành Tây Nam Trung Quốc. Máy bay vừa được phái đến phía Bắc tiến hành cứu viện, hơn nữa còn bị tần suất làm nhiễu, hoàn toàn nhận được tín hiệu, tạo thành chạm đất sai lầm, địa điểm chạm đất vừa vặn tiếp cận khu vực đầm lầy cảnh nội Nga.”


      Tần Phong nhanh chóng ngắt lời : “Triệu Vân ở đâu? Giờ ấy sao rồi?”


      Giọng quản gia lập tức thấp vài độ, do dự : “ ấy biết kế hoạch bị người khác sửa đổi, nên bay về hướng Tây Nam tìm kiếm phi công gặp nạn, nhưng hướng Tây Nam lúc này vừa vặn có núi đá xảy ra cố sụp đổ nham thạch. Triệu Vân mất liên lạc với bộ đội mười giờ, 90% gặp phải cố, tại bộ đội phái người nghiêm túc tiến hành cứu viện.”


      Tần Phong trong đầu “Ầm” tiếng vang lớn, có chút phân biệt được phương hướng, thậm chí tiếng quản gia truyền đến cũng nghe được toàn bộ, chỉ nghe thấy phát sinh cố sụp đổ nham thạch.


      Hô hấp trở nên có chút khó khăn, cuống họng thậm chí khô rát, sợ nóng ruột quá, bị vùi dưới đống đá. Mất tích suốt mười giờ, ai có thể cam đoan an toàn của với .


      Đôi mắt Tần Phong đỏ lên, hét to với phi công chuyển hướng bay sang hướng Tây Nam, vừa liên hệ trước với Lục Ngạn, để Lục Ngạm ra địa điểm hạ cánh cụ thể của máy bay Triệu Vân.


      Lục Ngạn nghe thấy trong bộ đội có chiếc máy bay gặp chuyện may, lúc nghe thấy Triệu Vân tiến hành cứu viện, đổ mồ hôi lạnh khắp người. hai lời, lập tức liên hệ với Bành An Nghiêu, hỏi vị trí cụ thể. Bành An Nghiêu thấy Lục Ngạn biết Triệu Vân mất tích cũng hơi chút kinh ngạc, liếc qua Thẩm Gia Nhất mấy giờ trước có mặt trong đơn vị, sau đó cho Lục Ngạn biết địa điểm. Sau đó, cất chiếc nhẫn Triệu Vân lấy lại vào phòng Triệu Vân rồi mới trở về bộ chỉ huy, nghe tin tức báo cáo mới nhất.


      Lúc tiếp cận địa điểm như lời Lục Ngạn , tay Tần Phong càng run lên, cầm nổi thiết bị liên lạc, rơi bịch tiếng trong buồng phi cơ, phát ra tiếng vang cứng rắn. thanh đó đồng thời lọt vào tai Tần Phong và người điều khiển máy bay, thậm chí khiến tim người điều khiển đập thình thịch kịch liệt.


      Tần Phong cuối cùng cũng tiếp đất an toàn tại vị trí cụ thể, chỉ thấy mảng lớn nham thạch sụp đổ trong đêm đen, dưới ánh đèn lờ mờ, xung quanh có người ngừng cầm dụng cụ dò xét tính mạng tiến hành tìm kiếm. Nhân viên cứu viện bỗng nhiên thấy Tần Phong trong khu khai thác quặng liền bước đến hỏi thăm. Tần Phong như nghe thấy, đứng yên tại chỗ, nghe tiếng gió, cảm nhận sỡ hãi từ đáy lòng truyền đến từng chút trong đêm tối.


      Nhân viên cứu viện thấy hô to thế nào Tần Phong cũng có phản ứng liền đưa tay kéo , vẫn có phản ứng, còn giải thích với phi công của Tần Phong. Nhưng ngôn ngữ hai nước bất đồng, cuối cùng giải thích được, chỉ còn cách gọi điện thoại tìm người phiên dịch.


      Tần Phong đứng bất động tại chỗ chừng năm phút đồng hồ, nhìn đám người bốn phía phân tán ngừng tìm kiếm, trái tim trầm xuống từng chút , toàn bộ sợ hãi, hối hận, tự trách mãnh liệt truyền đến.


      Phi công cẩn thận từng li từng tý kêu to, bỗng nhiên dừng lại thần ra, Tần Phong chạy khắp nơi gào thét tên Triệu Vân.


      Phi công thấy Tần Phong phát điên, nhanh chóng chạy tới giữ chặt tay , cao giọng khuyên can: “Simon, thể chạy lung tung được, dưới lớp đá này có người hay còn chưa xác định, chạy lung tung như vậy dễ giẫm phải nham thạch chìm phía dưới, bất lợi cho việc tìm kiếm!”


      Tần Phong cả kinh, đôi mắt đỏ ngầu như mất hồn, cả đêm như còn linh hồn, ngây ngốc hô hai chữ. Phi công hiểu, vẫn cố chấp kéo Tần Phong, cho động đậy.


      Ước chừng vài phút đồng hồ sau, tay chân lạnh băng của bắt đầu ấm trở lại, lý trí mới về từng chút , đẩy tay phi công ra, đến trước mặt những nhân viên cứu viện, thấp giọng cầu xin họ dạy kiến thức cứu hộ, cho dụng cụ tìm kiếm tính mạng, cùng nhau tiến hành cứu viện.


      Nhân viên cứu viện nhận được thông báo đặc biệt của Bành An Nghiêu, biết người đó là người cùng tới cứu hộ, liền bắt đầu nghiêm túc giải thích cách sử dụng dụng cụ tìm kiếm tính mạng.


      Tần Phong cau mày cẩn thận lắng nghe, tiếp theo khí quanh trở nên căng thẳng, chưa đầy mấy phút, cầm dụng cụ tìm kiếm tính mạng bắt đầu tìm kiếm.


      Nham thạch sụp đổ diện tích lớn, Tần Phong hỏi còn chỗ nào chưa tìm, người nhân viên cứu hộ phụ trách công tác thống kê chút, chỉ ra bốn hướng chưa tìm. Bốn hướng đó đều là nơi nham thạch có thể còn phát sinh sụp xuống lần nữa, bởi vì nơi máy bay chở theo Triệu Vân và phi công cùng hạ cánh cách chỗ đó rất xa, nghĩ rằng tỷ lệ ở đó khá thấp nên chuẩn bị tiến hành tìm kiếm cuối cùng.


      Tần Phong nghe xong câu, mình chạy tới đó tiến hành tìm kiếm. sợ Triệu Vân đợi được , sợ được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Triệu Vân với , sợ được nghe Triệu Vân vui vẻ gọi là Tần tiên sinh.


      Nhân viên cứu hộ dụng cụ tìm kiếm tính mạng có điều kiện tiên quyết, nhất định phải là người sống. Lúc nghe nhân viên cứu hộ tìm kiếm 8,9 giờ vẫn ra bất cứ tín hiệu nào, đáy lòng truyền đến nỗi sợ hãi ngừng.


      Thế nhưng vẫn tự với mình, Triệu Vân chờ tới cứu , lại với chính mình phải tin tưởng .


      Đêm càng khuya, chỗ đến mình căn bản có đèn, cẩn thận từng li từng tý dẫm lên nham thạch để tránh bị nham thạch làm trượt chân. Nhưng trong nửa giờ, Tần Phong bị đập đầu vào mấy chỗ. Phía sau có hai phi công muốn đến đỡ lại bị vung tay, hét to gọi thêm vài người đến.


      Thỉnh thoảng dụng cụ tìm kiếm có tín hiệu, trái tim Tần Phong liền căng lên, nhưng lúc đến gần, tín hiệu chấn động biến mất, trái tim lại chìm xuống đáy cốc. Sau đó lại cố chấp tìm kiếm.


      Ước chừng khoảng nửa giờ nữa trôi qua, xung quanh có người hô to tìm được.


      Tần Phong chân thấp chân cao chạy tới, chỉ thấy chính là phi công của , hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, chỉ muốn chôn lại xuống.


      Nửa giờ sau, phi công được hoàn toàn cứu ra khỏi lớp đất đá, Tần Phong hét to hỏi Triệu Vân ở đâu.


      Ý thức phi công còn yếu, có người kéo Tần Phong ra, lấy cáng nhấc phi công đó lên chuẩn bị đưa đến bệnh viện, Tần Phong kéo lại cho , cố chấp gào thét hỏi Triệu Vân ở đâu.


      Có thể tiếng gào thét bi thương phát ra từ thân thể Tần Phong khiến phi công có ý thức hơn chút, ta chậm chạp mở miệng, mấp máy môi khi phát cho biết: “Xa xa, hướng tây.”


      Tần Phong nhanh chóng buông ra, lần nữa cầm dụng cụ tìm kiếm đến hướng vừa nghe được, vừa mới tìm ngay chỗ này, nhưng tại sao tìm thấy? bắt đầu hô to tên Triệu Vân, điên cuồng gào thét, phi công vừa rồi tay chân đều bị thương, cả người đầy máu nằm đó.


      nghĩ đến Triệu Vân cũng bị tra tấn như vậy, đáy lòng như có ai lấy dao cắt ra từng mảnh.


      Đau.


      Lúc hô to cuối cùng thể phát ra được thanh nữa, chán chường ngồi mặt đá, ôm đầu biết làm sao, chợt thấy dụng cụ tìm kiếm xuất chấn động tín hiệu mãnh liệt.


      Trong nháy mắt, như nhìn thấy ánh sáng mặt trời, nín thở nghe xung quanh, tận lực giữ bình tĩnh.


      sốt ruột hỏi: “Triệu Vân... Là em sao?”


      Dưới mặt đá rốt cuộc cũng truyền đến tiếng người đau đớn: “Có, ai, ?”

      tang tử 15111998, tramanh894vuthuhang thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

      Chương 28: Tần Phong Rơi Lệ
      Edit: Vân Du


      khắc đó, Tần Phong cảm tạ thượng đế.




      Nghe được tiếng tưởng tượng nổi, trái tim Tần Phong ngừng đập.




      Đúng lúc thất vọng hết lần này đến lần khác giày vò thể xác, bỗng nhiên truyền đến thanh phảng phất như đẹp nhất thiên đường. Tần Phong thậm chí biết nên có phản ứng gì, chỉ là đứng cứng ngắc nguyên tại chỗ giữa đống nham thạch đổ sập như thế, giọt nước mắt đàn ông cứ như vậy lăn khuôn mặt.




      Ước chừng giờ sau, đội cứu viện mới dỡ hết nham thạch đè bên ra, may mắn khiến những khối nham thạch khác sụp xuống lần nữa.




      Nhưng cảnh tượng bên trong khiến tất cả mọi người hít ngược lại hơi.




      Máu thịt lẫn lộn, chỉ còn lại bốn chữ máu thịt lẫn lộn.




      Nhìn người đó là trước hay sau, nham thạch bị chuyển ra nhuộm vết máu, bộ đồng phục phi công màu xanh da trời cũng toàn là máu.




      Tần Phong như con sói gào thét lớn, xông lên muốn xem liền bị vài phi công ôm chặt lấy thắt lưng, Tần Phong ngừng vung tay đánh vào phi công, nhưng họ vẫn trước sau như buông tay, hét to: “Simon, yên lặng chút!”




      Tần Phong dùng hết toàn lực thoát ra, đạp cước thẳng vào người người đó, hét to: “Con mẹ nó, đó là vợ của tôi đấy!”




      xong, xung quanh mọi người hoàn toàn yên tĩnh, toàn bộ xoay đầu lại nhìn về phía Tần Phong, kinh ngạc, khổ sở, đồng tình.




      Tần Phong để ý tới phản ứng của bất cứ kẻ nào, từng bước từng bước đến thi thể toàn máu, ràng nghe thấy giọng của , tại sao lại thành ra thế này?




      Tần Phong thậm chí nghe thấy tiếng tim mình đập. Nếu biết sau khi về nước gặp tai nạn như vậy, buông tay để về nước trước mình, có chết cũng giữ ở lại, cùng ở Ý.




      nghiêm túc giải thích chuyện hiểu lầm với , nghiêm túc cho biết, sáu năm qua chưa từng quên dù chỉ là giây, cho biết, rất nhiều. cách giận, cách phẫn nộ, cách lạnh lùng, cả khi cười, con người thực của .




      Thế nhưng lúc nhìn cái hố bị phi công bao vây xung quanh, Tần Phong bỗng nhiên trở nên nhát gan, khí lực toàn thân đều biến mất, quỳ rạp mặt đất. sợ nhìn thấy khuôn mặt , khuôn mặt từng đỏ ửng lên vì - biến thành mảng thịt đầy máu.




      Xung quanh ai dám chuyện, tất cả đều mang ánh mắt đau lòng nhìn người đãn ông quỳ rạp mặt đất.




      với chính mình, chi bằng bây giờ cùng chết .




      mất người mẹ thương nhất, mất đứa con còn hay biết gì, còn bây giờ mất người phụ nữ nhất. biết nửa đời sau nên dựa vào cái gì để vượt qua. Hoặc chờ chỉ còn lại bốn chữ, độc đến già.




      Cả đời, có cả đời, người phụ nữ đó từng ước định cả đời bên , giờ ở trước mặt , ngừng thở.




      tự trách chính mình, chỉ cần tìm được sớm hơn chút hoặc có thể lần nữa nghe được hơi thở của , nghe được giọng của . Nhưng kịp, chậm chân, câu sắp với ở đây” rốt cuộc cũng nên lời. Đau đớn, thậm chí hô hấp cũng bắt đầu khó khăn, tiếng khóc vang lên trong gian yên tĩnh, như từ chỗ chết lạnh như băng truyền đến.




      hi vọng cỡ nào được thay nằm ở đây, làm ra nhiều tội ác như vậy, vì sao người chết phải ?




      Tần Phong bỗng nhiên đứng lên, thuận tay bê khối nham thạch bên chân, định đập vào đỉnh đầu mình. Trái tim đau đến mức thể khống chế, chỉ hi vọng lúc này có thể mất ý thức để biết rằng ra .




      Đột nhiên, tiếng yếu ớt lại chậm rãi từ phía dưới truyền đến: “Có, ai, ?”




      Thân thể Tần Phong cứng ngắc nhìn chỗ nham thạch bị lõm, thừa dịp quan sát kỹ, loại kích động khó thành lời từ trái tim lan ra tứ chi.




      Thi thể đầy máu kia phải !




      Tần Phong rất nhanh ngồi xổm xuống đến bên chỗ thi thể mới phát Triệu Vân bị người đó chặt chẽ đè lên, tổn hại gì, chỉ là bờ môi khô nứt và đôi mắt nhắm chặt, môi khẽ mấp máy nhiều lần: “Có, ai, ?”




      Tần Phong cẩn thận từng li từng tý bế Triệu Vân lên, ôm vào trong ngực như tìm lại được báu vật mất, dám ôm chặt, dám chạm vào quá mạnh, thậm chí dám sờ vào gò má bị nham thạch mài chảy máu, chỉ chăm chú nhìn người phụ nữ .




      Triệu Vân mất ý thức, chỉ đến khi Tần Phong nhàng hôn lên bờ môi khô khốc, bỗng nhiên nghe nhàng : “Phong...”




      Ngày hôm nay, là ngày chật vật nhất từ khi Tần Phong sinh ra đến giờ, tiết đơn yếu ớt này lại khiến người đàn ông rơi nước mắt lần nữa, mang theo nụ cười ngây ngô.




      **




      Thành phố C, biết Triệu Vân gặp chuyện ngoài ý muốn, ba Triệu vội vàng đến, lo lắng đứng chờ ngoài cửa phòng giải phẫu, mấy người đàn ông khác cũng theo ở bên chờ bác sĩ kiểm tra.




      Triệu Thiên Thái, Tần Phong, Thẩm Gia Nhất, Lục Ngạn, Bành An Nghiêu.




      Triệu Thiên Thái và Thẩm Gia Nhất ngồi bên nghỉ ngơi mặt ghế lời, Tần Phong dựa đầu vào tường, đứng cạnh mặt tường, Lục Ngạn và Bành An Nghiêu đứng ở chỗ xa hơn chút thấp giọng chuyện với nhau.




      Triệu Thiên Thái hơn năm mươi tuổi rồi, đột nhiên nghe con gặp chuyện ngoài ý muốn, rạng sáng mặc đại bộ quần áo bật dậy khỏi giường, nhưng lúc xuống tầng vì quá sốt ruột nên chân mất thăng bằng, ngã mất mấy bậc cầu thang, bên mắt cá nhân sưng lên toàn bộ. Sau đó lái xe lại cõng từ dưới lầu lên cửa phòng giải phẫu.




      Những người khác cũng may, thân thể đều có thể chịu được chuyện thức khuya như vậy, nhưng Tần Phong sau khi nghỉ ngơi mấy giờ máy bay, lại phải chịu đựng sợ hãi nhất từ khi sinh ra đến giờ khi tìm Triệu Vân, lúc này như người vừa vòng qua bờ sinh tử, gốc râu dưới cằm lún phún, hai con mắt đỏ ngầu, mặt mang vết bẩn, thậm chí mái tóc vốn đẹp mắt giờ cũng bết chặt đầu. E rằng có người đàn ông nào có thể bẩn hơn .




      Sau khi chuyện rất lâu với Bành An Nghiêu, Lục Ngạn đến bên cạnh Tần Phong, thấp giọng hỏi: “ có cần nghỉ ngơi chút ?”




      Tần Phong lúc này mới xoay người lại, lắc đầu.




      Lục Ngạn bỗng dưng trợn tròn mắt, nhìn quần áo Tần Phong bị rách, quần tây đầu gối cũng rách, xung quanh còn vài vết máu, nhìn còn bi thảm hơn Triệu Vân bị đưa đến đây, Lục Ngạn liền kéo tay ra bên ngoài: “ thành ra cái bộ dạng này còn cố chịu à? Chị Vân lát nữa mới tỉnh được, theo tôi xử lý vết thương chút .”




      Tần Phong tránh khỏi Lục Ngạn, quay trở về, lại tựa đầu lên tường, lắc đầu lời nào.




      Lục Ngạn ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng Triệu Thiên Thái, thấy Triệu Thiên Thái chỉ cúi đầu lẩm bẩm phù hộ cái gì đó, mới quay đầu với Tần Phong: “Lúc đưa đến đây bác sĩ có , chị Vân chỉ vì bị đè lên trong thời gian dài, hô hấp thông, có ngoại thương nên chắc chắn có chuyện gì. Lát nữa bác sĩ ra tôi gọi , nếu chị Vân sao, chết luôn ở đây rồi.”




      Tần Phong lúc này mới mở miệng, giọng khàn khàn như bị hỏng cả cuống họng: “ ấy bị đè ép gần mười giờ đồng hồ, tôi lo lắm.”




      Lục Ngạn nhíu mày, biết nên khuyên thế nào, trạng thái lúc này của giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.




      Đèn phòng giải phẫu tắt, bác sĩ từ bên trong ra, mấy người đàn ông nhanh chóng vây quanh.




      Thẩm Gia Nhất đỡ Triệu Thiên Thái, Triệu Thiên Thái vội vàng hỏi: “Con tôi thế nào rồi?”




      Bác sĩ rất nghiêm túc với Triệu Thiên Thái: “Triệu tiên sinh, con ông đáng lo ngại, lúc nham thạch sụp đổ trong nháy mắt, chắc chắn có người hoàn toàn bảo vệ con ông. Cho nên tại chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được, xin ông cứ yên tâm.”




      Vừa dứt lời, mấy người đàn ông đều thở phào hơi, Triệu Thiên Thái buông lỏng người, xụi lơ ngồi trở lại mặt ghế lạnh buốt nghỉ ngơi.




      Thẩm Gia Nhất cảm ơn tiếng với bác sĩ, bác sĩ cười đáp lại, mang theo trấn an: “ lúc nữa hai người có thể vào thăm, nhưng được nhiều người. Triệu có thể cần thời gian nữa mới tỉnh, giờ ấy cần nghỉ ngơi, các thăm ấy lát rồi ra, tý nữa chuyển phòng bệnh.”




      Thẩm Gia Nhất liên tục đáp ứng làm ảnh hưởng đến , rất nhanh thôi cũng được.




      Bác sĩ rồi, Tần Phong cũng nới lỏng thở hơi. Lục Ngạn thấy thân thể Tần Phong trượt xuống, vội vươn tay ra đỡ, thấp giọng quát mắng : “Được rồi, biết chị Vân sao rồi nhé, mau nghỉ ngơi cho tôi!”




      Lúc này trời vừa tờ mờ sáng, xung quanh đều có người bệnh và nhân viên chăm sóc, chỉ có mấy người đàn ông họ đứng ở đây. Thế nhưng Triệu Thiên Thái nghe xong thanh của Lục Ngạn mới vừa vặn phát ra vài người đứng bên cạnh, xoay đầu nhìn Tần Phong, cảm thấy rất quen, sau nửa ngày mới bỗng nhiên kinh ngạc : “Cậu phải là Tần Phong sao? Sao cậu lại ở đây?”




      Ở Trung Quốc vài năm, Tần Phong cũng lăn lộn thương trường, Triệu Thiên Thái cũng là nhân vật địa sản nổi danh, hai người họ vốn có vài lần duyên phận. Hơn nữa, sáu năm trước, Tần Phong tham gia tiệc rượu của Triệu Thiên Thái, Triệu Thiên Thái còn kiêu ngạo giới thiệu con cho làm quen. Thế nhưng phải mấy năm trước phạm tội bị bắt rồi sao? Sao giờ lại xuất ở đây?




      Biểu phòng bị xuất mặt Triệu Thiên Thái rất ràng, Tần Phong nhìn Thẩm Gia Nhất ngồi bên cạnh Triệu Thiên Thái, phát ra bất kỳ thanh gì.




      Lục Ngạn thấy hai bên lâm vào khó xử, tới giải thích với Triệu Thiên Thái: “Bác Triệu, ấy cứu chị Vân đấy.”




      Triệu Thiên Thái lúc này mới hòa hoãn chút ít, giương mắt nhìn Tần Phong, chật vật nhìn sót gì, bỗng nhiên sinh ra lòng biết ơn. May mà có , con ông mới có thể sống sót trở về, ông hiền lành gật đầu với Tần Phong: “Tần tiên sinh, cảm ơn cậu.”




      Tần Phong nghe ba chữ “Tần tiên sinh” rất thoải mái, Triệu Vân lúc gọi là Tần tiên sinh, cần cũng biết cảm giác thân mật như thế nào, nhưng ba gọi là Tần tiên sinh lại mang theo cảm giác xa cách ràng, quá mức cảm ơn nghiêm túc, khiến cảm thấy chưa gặp mặt bị đứng bên ngoài cửa nhà Triệu Vân.




      Tần Phong vừa định mở miệng giải thích, lại nghe thấy Thẩm Gia Nhất đứng bên bỗng nhiên : “Ba, chúng ta vào thăm Tiểu Vân trước nhé?”




      Thân thể Tần Phong lập tức cứng đờ. tại, là người ngoài, còn Thẩm Gia Nhất là chồng danh nghĩa của Triệu Vân.




      Ba Triệu gật đầu, kính cẩn gật đầu với ân nhân cứu mạng con mình, sau đó được Thẩm Gia Nhất đỡ vào phòng.




      Tần Phong cũng muốn thăm Triệu Vân, nhưng ai cho cơ hội, cứng ngắc nhìn hai người thân mật nhất với danh nghĩa cùng nhau lại gần .

      tang tử 15111998, tramanh894vuthuhang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :