1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Không Thể Buông Tha - Mê Đồ Quân

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Thể Buông Tha - Mê Đồ Quân
      Chương 20: Trói buộc cả đời
      Edit: Vân Du

      Sau khi Tần Phong lần nữa xuất tại Đế Phật trong khu vui chơi, Thẩm Gia Nhất liền dẫn Lưu Tiểu Ngạo từ Đan Mạch trở về Ý. chỉ với Triệu Vân lật lại lời cuối sách để lấy thông tin quân đội, ngoài ra gì khác. Lưu Tiểu Ngạo lưu luyến tạm biệt Triệu Vân xong, vẫn mang bộ dạng vô tâm, hoàn toàn giống với thân phận và tư cách của cậu ta. Triệu Vân từng hoài nghi tình báo của mình có phải sai lầm , nhưng toàn bộ tài liệu đều Lưu Tiểu Ngạo chính là kẻ ngụy trang.

      Lưu Tiểu Ngạo rời khỏi, Triệu Vân và Tần Phong cũng bình an vô trải qua mười ngày.

      Mười ngày, cả mười ngày này, với hai vợ chồng kết hôn bí mật, giống như sống thời gian hạnh phúc nhất trong nửa đời người.

      Ban ngày, họ đến khu cảng mới, tay trong tay nhìn pho tượng Mỹ nhân ngư, nghe truyền thuyết, bãi cát mịn. Bên cạnh khu cảng mới cũng có máy xay gió, phong cách kiến trúc rất giống Hà Lan, điềm tĩnh mà vững chắc. Tần Phong và vợ mới cùng nhau hôn Mỹ nhân ngư lấy may, cùng chuyện phiếm và khiêu vũ với người Đan Mạch.

      Lúc chạng vạng tối, hai người Đế Phật trong khu vui chơi, uống rượu, ăn đồ ăn ngon, xem pháo hoa, tay trong tay tản bộ từng con đường cổ kính trong Đế Phật, cuộc sống ồn ào lại bình yên tuyệt đẹp.

      Cảm giác tay trong tay, giống như có thể cứ nắm như vậy từ khi còn trẻ đến khi về già.

      Rời khỏi căn phòng ở nội thành, xung quanh chỉ còn tiếng biển chiều nhấp nhô, căn phòng kiểu Trung Quốc hiển nhiên cũng do Tần Phong cố ý chuẩn bị cho cả hai. Bàn ghế trúc hoàn toàn giống những ngôi nhà trong thị trấn ở phía nam Trung Quốc, quen thuộc và thân thiết.

      Sáng sớm, mặt trời mới lên, từng vầng sáng xuất bốn phía, ánh sáng xuyên vào trong căn phòng kiểu Trung Quốc này.

      Triệu Vân bị ánh nắng đánh thức, mở to mắt nhìn ánh mặt trời chói chang, gương mặt hề trang điểm hoàn toàn tự nhiên, lẳng lặng nhìn Tần Phong.

      Tần Phong còn chưa tỉnh, cánh tay trần vắt ngang người , dù mở to mắt cũng có thể lờ mờ nhìn ra thần thái thỏa mãn. Tóc giống người phương Tây vểnh lên, vật lộn đêm có chút xõa tung, trông trẻ ra vài tuổi.

      Triệu Vân mỉm cười sờ lên mái tóc thể vểnh nổi của , nhàng giật cái, Tần Phong nhíu mày, phản ứng, giật cái nữa, khóe miệng Tần Phong nhếch nhếch, vẫn có phản ứng, lại giật, Tần Phong duỗi cánh tay ra, đưa tay xuống phía dưới lục lọi véo vào cái mông cong lên của Triệu Vân, miễn cưỡng uy hiếp: “Còn làm loạn nữa kết liễu em luôn đấy.”

      Triệu Vân cười ngả vào ngực Tần Phong, chờ hành động lần nữa, nhanh chóng xốc chăn lên xuống giường.

      Tần Phong cuối cùng cũng miễn cưỡng mở to mắt, nhìn thấy phần lưng trắng nõn của Triệu Vân dường như còn lưu lại những vết hồng tối qua. Triệu Vân vào phòng tắm, giống như đàn ông chỉ quấn khăn tắm phía dưới, giữ lại phần lưng để Tần Phong thưởng thức.

      Tần Phong ở phía sau lên án : “Tần phu nhân, em quyến rũ .”

      Triệu Vân nghe Tần Phong vậy, ngược lại cởi luôn khăn tắm ra ném xuống đất.

      Gào lên tiếng, Tần Phong bị những đường cong cơ thể của Triệu vân mê hoặc, xốc chăn lên xuống giường nhào tới. Nhưng Triệu Vân rất nhanh chạy vào nhà tắm đóng cửa lại.

      Tần Phong hai tay chống nạnh đứng ngoài cửa to: “Tần phu nhân, em cản trở quyền lợi công dân, em phạm pháp.”

      Triệu Vân ở bên trong nhãn nhã tắm nước ấm: “Hả? người nước nào vậy? Em cảm trở quyền lợi công dân của á? tới bắt em à?”

      Tần Phong bắt đầu đấm cửa, trong nhà tắm nghe thấy nhiều tiếng bịch bịch, Triệu Vân điều chỉnh nước ấm, cho vào chút tinh dầu, nằm xuống bồn tắm thoải mái nghỉ ngơi, tiếng động bên ngoài ngừng vang lên, từ khi nào mới sáng sớm Tần Phong có tinh thần thế nhỉ?

      Sau khi Tần Phong cuối cùng cũng đẩy mạnh được cửa ra, vào nhà tắm, chỉ thấy Triệu Vân bị khí nóng mờ mịt làm đôi má ửng đỏ, nhưng lại nhắm mắt thư giãn.

      chạm vào gương mặt , vô thức dụi dụi vào lòng bàn tay , thầm cái gì đó rồi yên lặng trở lại. Tần Phong cười tiếng, tượng sinh lý sáng sớm bị hình ảnh bình yên này dập tắt, lấy khăn tắm lau khô người , cẩn thận sấy tóc từng li từng tý rồi ôm về giường lần nữa, để ngủ ngon lành.

      Khơi lên dục vọng của rồi chui vào nhà tắm ngủ, có thể làm chuyện khiến Tần Phong nổi điên như vậy, e rằng chỉ có người phụ nữ tên Triệu Vân này mới làm được.

      Khi Triệu Vân tỉnh dậy lần nữa, Tần Phong chuẩn bị xong bữa sáng trong bếp, trứng, sữa bò và sandwich.

      mặc bộ quần áo ngủ ở nhà, ngồi ở bàn ăn nhìn . mặc chiếc áo sơ mi của , về phía bàn ăn. Giống như những đôi vợ chồng mới cưới lúc hưởng tuần trăng mật, mặt đều toát ra thương nồng đậm, ngừng lan tỏa, thậm chí lan tỏa đến mức khí trong phòng cũng mang theo ấm áp.

      Triệu Vân tới, Tần Phong duỗi cánh tay dài kéo ngồi đùi , hai tay vòng quanh eo , cúi đầu, ngửa đầu, hôn cái hôn sâu chúc buổi sáng, đồng thời sáng sớm tốt lành.

      Tần Phong ngồi đối diện , chờ Triệu Vân nếm bữa sáng làm. Triệu Vân cắn miếng trứng chần sau đó có chút kinh ngạc, lòng đỏ trứng nửa chín tràn vào miệng. đại thiếu gia Mafia như lại có thể biết làm trứng tươi, còn làm rất ra dáng, muốn người khác kinh ngạc cũng thể.

      “Sao biết làm món này?”

      Tần Phong đắc ý: “ chỉ biết làm món này thôi đâu, sau này em được nếm thử từng món.”

      “Tự đại, điểm ấy quả nhiên thay đổi gì so với sáu năm trước.” Triệu Vân chút do dự tố cáo tự đại của .

      Tần Phong cười sang sảng, Triệu Vân tuy ngoài miệng tự đại, nhưng giữa lông mày lộ ra vui vẻ khiến tâm trạng Tần Phong rất tốt, phí công mới sáng sớm dậy làm bữa sáng cho , chỉ vì muốn chiếm được nụ cười mỹ nhân.

      “Tiểu Vân, chúng ta kết hôn có bất cứ ai biết, cũng chỉ dùng chiếc nhẫn để trói buộc em, em có cảm thấy tủi thân ?”

      Tiếng trầm thấp của chậm rãi rơi vào tai Triệu Vân, thanh đó như bay bổng trong tai , nhàng.

      Triệu Vân cười khẽ ngẩng đầu: “Tần tiên sinh, điều tôi cần chỉ là lời hứa hẹn mà thôi, nhưng cho tôi rất nhiều, màn cầu hôn mộng ảo, khoảng thời gian hạnh phúc. Sao tôi lại cảm thấy tủi thân được chứ?”

      Tần Phong thỏa mãn, chỉ là dường như cảm thấy chưa đủ, ngón tay vỗ lên chân, phát ra tiết tấu, “Cũng hối hận chứ? Muốn biết chứng nhận kết hôn của chúng ta, trừ ra ai có thể tìm thấy. Đồng thời nếu như em hối hận, ly hôn cũng chỉ mình làm được. Nhưng đồng ý, cả đời này em bị buộc bên .”

      Triệu Vân để ý đến cố tình gây , chỉ chậm rãi mấy chữ rồi tiếp tục ăn điểm tâm.

      : “Bị buộc cả đời có làm sao.”

      Tần Phong chống tay nhìn chớp mắt, vẻ đẹp tự nhiên, thú vị, lúc ăn đồ ăn nhai nuốt nhàng, thỉnh thoảng ngẩng đầu cười với tiếng.

      “Này, Tần phu nhân, tại sao em lại ?”

      Triệu Vân dừng ăn, lau miệng, nghiêng đầu nhìn , suy nghĩ kỹ lúc nhưng vẫn lắc đầu: “Quên rồi, em nhớ lần đó mang cả vết thương chảy máu tới tìm em, em chỉ biết là khi đó em rất lo lắng. Nhưng giờ em nghĩ lại, cảm thấy quá gian trá rồi.”

      Tần Phong cũng nhớ tới chuyện ngây thơ làm khi đó, cười khẽ tiếng.

      Khi ấy, sau khi cứu , liên tục xuất trong sân trường đại học C đợi thời gian dài, nhưng luôn chấp nhận theo đuổi của . Sau đó biến mất thời gian ngắn rồi mang theo vết thương giả bỗng nhiên xuất trong căn hộ của .

      Hôm ấy, sau khi Triệu Vân nghe thấy tiếng đập cửa ngừng, mở cửa, còn chưa nhìn là ai tới, Tần Phong vô lực ngã vào ngực . Lúc hành động dùng súng từng thấy người chết, giây phút này lại nghe thấy tiếng tim đập thình thịch khác thường khiến sợ hãi. lo lắng đỡ lên giường, ngón tay run lên, biết xử lý thế nào. Khi thấy khuôn mặt tái nhợt của Tần Phong cùng đôi mắt vằn tơ máu, tất cả tình cảm như núi lửa bộc phát thể khống chế được. Cuối cùng lúc kịp phản ứng phải đứng dậy lấy kéo cắt quần áo của , Tần Phong lại bắt được tay , trầm thấp hỏi : “Em quan tâm ?”

      Triệu Vân cắn môi gật đầu.

      lại hỏi: “Sợ chết?”

      Triệu Vân vẫn gật đầu, nhưng nước mắt tràn đầy hốc mắt, rơi xuống.

      Lông mày Tần Phong bỗng nhiên nhíu chặt lại, tạo thành đường rãnh, giống như chịu đựng đau đớn, lại hỏi: “ sao?”

      Triệu Vân cuối cùng khóc nức nở hét lên: “Em , em đấy đủ chưa! còn tiếp tục nữa mất máu mà chết đấy!” xong nhanh như gió chạy lấy kéo và hộp cấp cứu.

      Sau đó đương nhiên Triệu Vân bắt đầu cắt quần áo của . Đương nhiên cũng biết tất cả chỉ là chiêu khổ nhục kế của Tần Phong.

      Giờ nghĩ lại, lúc đó có chút ngây thơ, nhưng đối với họ mà , chuyện sinh tử vốn là thường tình, nhưng tình hình lúc đó, giống như hoạn nạn gặp chân tình.

      Triệu Vân ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy nụ cười xấu xa của Tần Phong, đá phát vào chân dưới gầm bán, Tần Phong phòng bị, nụ cười xấu xa mặt cứng lại, Triệu Vân thu chân về điềm nhiên tiếp tục ăn sáng như có chuyện gì xảy ra.

      Chỉ là hạnh phúc bình thường nhoi cũng khiến Triệu Vân vô thức phóng đại gấp bội.

      Sau khi hai người ăn sáng xong mười giờ, lúc này có thể dễ dàng quan sát nghi thức giao tiếp của cấm vệ quân. Mặc quần áo tử tế xong, Tần Phong lái chiếc xe thể thao Romeo Alpha cổ đưa Triệu Vân đến lâu đài Rawson.

      11h30, lâu đài Rawson, cấm vệ quân mặc quần áo đen, đầu đội mũ da gấu cao giống nhân vật trong phim hoạt hình. Triệu Vân ôm lấy cánh tay Tần Phong theo , có Thẩm Gia Nhất và Lưu Tiểu Ngạo, bản chất như mèo của bộc lộ thể nghi ngờ, mềm mại khiến Tần Phong cảm thân bên cạnh mình con mèo ngoan ngoãn dịu dàng, tâm trạng khoan khoái dễ chịu.

      Cấm vệ quân xuất phát từ lâu đài Rawson thẳng đến lâu đài Anne Marie, xung quanh bán nhiều đồ lưu niệm.

      Tần Phong tùy ý nhìn bức tượng nặn hình cấm vệ quân thời cổ, cũng tùy ý hỏi : “Chúng ta ở đây bao lâu rồi?”

      Triệu Vân cúi đầu nghĩ: “Ầm..., mười ngày rồi.”

      “Mười ngáy á...” Tần Phong xúc động, “Sao cảm thấy như chưa hết ngày nhỉ, quả nhiên thời gian hưởng tuần trăng mật trôi rất nhanh. Hai ngày nữa chúng ta phải trở về rồi, ba em thích gì? Mang về cho ông ấy chút quà nhé?”

      Giống như nịnh ba vợ, Triệu Vân tự động để ý phải trở về đâu, chỉ cười đáp: “Ba em ngoại trừ những chuyện liên quan đến bất động sản, cũng chỉ thích thi họa, hôm nào đến mang theo bút tích thực cổ tặng ba em, nhất định ông ấy rất thích.”

      Tần Phong mỉm cười gật đầu “Được”, rồi ghi nhớ kỹ.

      Triệu Vân chọn vài đồ lưu niệm, đưa cho Tần Phong.

      Tần Phong cầm tính tiền, dặn : “Em biết tiếng Đan Mạch đừng lung tung, lát nữa quay lại tìm em.”

      Tần Phong cầm túi đồ lưu niệm tính tiền, quay đầu thấy Triệu Vân cúi đầu xem đồ lưu niệm, mới cầm điện thoại lên gọi. gọi cho Arthur, hỏi Arthur lão gia có động thái gì , Arthur biết. lại gọi cho Monica, Monica lão gia đợi giữ lời hứa tháng trở về.

      Tần Phong tính thời gian, đáp: “Lời hứa tháng là ngày kia, ngày mai đưa Triệu Vân trở về.”

      * Vân Du: Dạo này rảnh nên năng suất lên ngôi :v

    2. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Sớm nha nàng , đọc liền đọc liền, rồi bây giờ là ba chồng đây, định làm gì tiếp theo, mà vụ chị sẩy thai chắc biết đâu
      Thanks @Vân Du

    3. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      @ Trần : đoạn sau còn bất ngờ lớn cơ :v
      chuyển biến dữ dội nhưng Du xì poi đâu :v
      Anh Trần thích bài này.

    4. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Thể Buông Tha - Mê Đồ Quân
      Chương 21: Mọi chuyện đều có lý do
      Edit: Vân Du

      Sau khi mua quà lưu niệm và nhìn nghi thức giao tiếp của cấm vệ quân tại lâu đài Anne Marie, hai người đến quảng trường trước tòa thị chính phơi nắng, chuyện phiếm cùng người bản địa như thường ngày.

      đôi vợ chồng già 70 tuổi tại Copenhagen, ngày nào cũng xuất tại quảng trường tòa thị chính đúng ba giờ chiều, ông lão đẩy bà lão ngồi xe lăn, lặng lẽ trò chuyện.

      Mấy ngày gần đây Triệu Vân và Tần Phong đều ngồi chuyện với đôi vợ chồng này.

      Hôm nay cũng ngoại lệ, bà lão ngồi xe lăn, ông lão ngồi ghế dài, bốn mắt tương giao, chuyện qua lại.

      Triệu Vân cười tới, dùng tiếng Đan Mạch vừa học bập bẹ chào ông bà: “Bà ơi, hôm nay bà có đỡ chút nào ?”

      Bà lão cười đáp: “Mỗi ngày tỉnh dậy đều cảm thấy may mắn vì sống được thêm ngày nên ngày nào cũng thấy khá hơn chút.”

      Triệu Vân tựa vào ngực Tần Phong, quay đầu lại hỏi: “Bà vừa gì thế?”

      Tần Phong và ông lão nhìn nhau, giải thích: “Bà sống thêm ngày cũng thấy khá hơn hôm qua chút.”

      Bà lão tim yếu, ngày nào cũng uống rất nhiều thuốc, nhưng mỗi ngày các cơ quan nội tạng đều yếu . Lượng cơm thay đổi gây khó thở, ngày nào cũng tái phát.

      Nhưng chồng bà cũng sống hơn nửa đời người, ông biết đó là kết cục của tuổi già nên rất bình thản tiếp nhận , mỗi ngày đều đưa bà đến đây cảm nhận ánh nắng mặt trời, mỗi ngày đều ở đây nhìn những khuôn mặt vui vẻ, tiếng cười cởi mở của những người trong quảng trường.

      Triệu Vân tới đứng sau xe lăn, thành thạo mát xa vai cho bà lão, bà lão cười hiền lành nhìn Tần Phong đứng đối diện.

      “Các cháu mua gì đấy? Phải về sao?”

      “Vâng”, Tần Phong giơ túi xách trong tay lên, lấy trong túi ra mấy hộp kẹo đường, đặt trong tay bà, “ ấy mua chút quà lưu niệm trước khi trở về, còn mua cho bà ít kẹo đường nữa. Cháu biết bà tại khó có thể ăn nhiều thức ăn, ăn chút kẹo đường làm tăng cảm giác no bụng.”

      Ông lão đẩy mấy hộp kẹo đường lại, chỉ giữ cho bà lão hộp, “Cho bà ấy nhiều kẹo thế làm gì? Nửa đêm hôm qua tỉnh dậy bà ấy còn đòi kẹo đường lần trước hai cháu cho để ăn, đều do các cháu cho nhiều thành thói quen đấy.”

      Tần Phong cười sang sảng, chỉ vào Triệu Vân: “Vậy ông cứ trách ấy .”

      Triệu Vân thấy Tần Phong chỉ tay về phía mình, còn tràn đầy vui vẻ, biết họ gì, nhíu nhíu mày: “ linh tinh gì em đấy? Sao cười đắc ý như vậy?”

      Tính tình Tần Phong vẫn như cũ, ai trị nổi, nhìn bộ dạng Triệu Vân như vợ bé, tới trước mặt mọi người hôn , sau đó mới họ vừa gì.

      Triệu Vân biết trốn tránh trách nhiệm liền véo vào cánh tay , Tần Phong nhe răng cười với ông lão: “Ông ơi, ông nhìn xem, cháu vừa lấy vợ bị bạo hành gia đình rồi.”

      Ông lão lắc đầu, bà lão cười ra nước mắt, kéo Triệu Vân ra khỏi Tần Phong, nhàng : “Năm đó chồng bà thích nhất bà dùng chiêu này, mỗi lần bà làm vậy, ông ấy cũng giống cháu giả vờ như rất đau, nhưng ông ấy biết bà còn véo nghĩa là còn làm nũng, véo mới là tức giận.”

      Tần Phong ngẫm lại đúng thế , quay đầu với Triệu Vân lời bà lão vừa , niềm vui lên trong ánh mắt, bổ sung thêm câu: “ có nên hi vọng em có thể véo cả đời nhỉ?”

      Triệu Vân trừng mắt nhìn : “ cảm thấy vậy à?”

      “Ừm, hi vọng thế.” Tần Phong bỗng nhiên nghiêm túc trả lời, hai người ngồi gần xe lăn bà lão, bốn mắt nhìn nhau. Mặt Tần Phong tràn đầy chăm chú, mặt Triệu Vân tràn đầy hạnh phúc.

      Thời gian dần trôi, cả hai người như nhìn thấy chính mình nhiều năm về sau giống như đôi vợ chồng già này, dù bệnh tật hay khỏe mạnh cũng rời xa nhau.

      Bà lão : “Ông bà kết hôn đều do ông lừa bà về nhà đấy. Ông ấy ông ấy thích rượu nhưng ham rượu. Kết quả lại ham cả đời, vì chuyện này mà ông bà cãi nhau biết bao nhiêu lần. Nhưng giờ ngẫm lại, nếu bà cố chấp bắt ông ấy kiêng rượu, chỉ e ông ấy sống lâu đến giờ.”

      Triệu Vân hỏi: “Vì sao?”

      Ông lão trả lời thay bà: “Bà ấy giờ hối hận, ông là đàn ông mà, cũng vì mặt mũi cả, muốn đơn giản chỉ vì người phụ nữ mà thay đổi thói quen cả đời. Bà ấy càng phản đối, ông lại càng muốn uống, dần dà chút quan điểm chung cũng có.”

      Bà lão sợ Triệu Vân hiểu, cẩn thận giải thích lại với Tần Phong: “Trong hôn nhân, nên so đo quá nhiều, chỉ vì so đo quá nhiều nên mới vĩnh viễn cãi nhau. Lâu lâu giận dỗi nhau có thể xúc tiến tình cảm, nhưng cãi nhau ngược lại. Mỗi lần cãi nhau năng suy nghĩ khiến đối phương nhớ rất lâu, mỗi lần cãi nhau tình cảm vỡ vụn chút, cãi nhau lâu càng hối hận. Giống như bà, nếu lần đầu tiên bà có thể tĩnh tâm chuyện nhàng với ông ấy, có thể giảm bớt số lần cãi lộn sau này.”

      Triệu Vân hiểu: “Cho nên phải mở mắt nhắm mắt phải ạ?”

      Bà lão cười nhìn Triệu Vân bề ngoài lãnh đạm nhưng mỗi lần chuyện đều có thể đưa ra trọng điểm, gật đầu : “Đúng, chính là ý này. Vợ chồng ở chung nhiều chuyện xảy ra lắm, tuổi các cháu còn trẻ, chỉ cần quá so đo, sau này gặp chuyện gì cũng đừng dùng cảm tính là được rồi.”

      Triệu Vân gật đầu, ghi nhớ kỹ.

      Sau khi Tần Phong và Triệu Vân tạm biệt đôi vợ chồng già, Triệu Vân vẫn nhớ những lời bà lão .

      Ngồi trong xe, Tần Phong liên tục quay đầu muốn chạm ánh mắt , nhưng Triệu Vân luôn cúi đầu, còn bất chợt bẻ ngón tay hoặc lẳng lặng lẩm bẩm gì đó.

      Triệu Vân cúi đầu vô thức hỏi Tần Phong: “Này , lần sau chúng ta cãi nhau trước hết niêm phong cất vào kho tuần, coi như có chuyện gì xảy ra, vẫn sống hòa hợp với nhau, tuần sau đưa chuyện này ra tỉnh táo giải quyết, có được ?”

      Tần Phong gì, ngược lại nghiêm túc đánh giá Triệu Vân. Triệu Vân thấy Tần Phong im lặng lúc lâu, ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt màu lam của Tần Phong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt , câu nào.

      nhìn đến mức Triệu Vân cảm thấy thoải mái, mới chậm rãi : “ rất vui, vui vì em cố gắng để làm người vợ tốt của .”

      Triệu Vân hơi mất tự nhiên, ho tiếng, với : “Chăm chú lái xe!”

      Tần Phong cười quay đầu nghiêm túc lái xe, trong xe yên tĩnh, ánh chiều tà chiếu xuống xuyên qua cửa sổ lọt vào trong xe, khiến Triệu Vân có chút đỏ ửng.

      lúc lâu sau, Tần Phong nhàng mở miệng: “ đồng ý với em.”

      Ngày hôm sau, hai người thay quần áo chuẩn bị quay về Ý, Tần Phong gọi điện thoại xác nhận máy bay, Triệu Vân ngồi mình cầm điện thoại chụp những bức ảnh lưu niệm lần cuối.

      Tần Phong gọi điện thoại xong quay về thấy Triệu Vân ngồi đầu giường cúi đầu nhìn chiếc chăn mới trắng tinh, mặt ngừng lưu luyến.

      “Sao thế, muốn về?” Tần Phong tới xoa xoa đỉnh đầu Triệu Vân, cảm giác rất mềm mại, có chút đau lòng.

      Triệu Vân kéo bàn tay đỉnh đầu xuống nắm trong tay, Tần Phong thuận thế ngồi bên cạnh , Triệu Vân rúc vào ngực Tần Phong, hít mạnh mùi hương lạnh lùng khi vừa tắm xong, hai tay vòng quanh eo , lời nào.

      hứa với ba , trở về tiếp quản gia tộc Gambia trước, cũng là nghĩ cho tương lai của chúng ta. Đợi giai đoạn này trôi qua, thời gian nữa, lại đưa em đến đây được ?” Tần Phong nhét chùm chìa khóa vào tay .

      Triệu Vân nắm chặt chùm chìa khóa đó, vẫn gì, Tần Phong trêu ghẹo : “Đường đường là Cảnh quan Triệu, giờ lại trẻ con với thế sao?”

      Những ngày gần đây quá tuyệt vời, khiến người như Triệu Vân quanh năm điều tra người chết với tội phạm có ý niệm muốn trở về. Nhiều khi từng được hưởng khoảng thời gian tuyệt diệu giống như thuốc phiện, rất khó bỏ, đại đa số khó có thể kiềm chế khát vọng với thuốc phiện mà lao đầu chạy theo.

      Triệu Vân trầm mặc lâu, cuối cùng cũng lấy lại bộ dạng tỉnh táo: “Em và cùng nhau trở lại Ý, sau đó em cùng Thẩm Gia Nhất và Lưu Tiểu Ngạo về nước. Em cần bộ đội ba tháng nên Lưu Tiểu Ngạo thể làm được gì, cứ yên tâm.” đẩy Tần Phong dựa cằm lên đỉnh đầu mình ra, “Lúc trước sao ba phải làm vậy? Ông ấy cảm thấy em là chướng ngại vật của à?”

      Vào chủ đề chính, Tần Phong cũng khôi phục dáng vẻ ngày thường, kéo Triệu Vân ra ngoài, vừa vừa chuyện: “Ba cho rằng em là nhược điểm của , ông ấy nghĩ làm Mafia bất luận thế nào cũng được để người khác biết nhược điểm của mình, nếu tạo nên những sai lầm trí mạng thể cứu vãn. Đối với nhược điểm, ông ấy chỉ có cách giải quyết duy nhất, đó là loại bỏ.”

      “Vậy lúc trước sao đồng ý tiếp quản gia tộc Gambia?” Triệu Vân nhíu mày, bỗng nhiên như phát ra, “Mẹ , năm đó trong loạn chiến...”

      Tần Phong gật đầu: “Là ông ấy làm.”

      tiếp được gì, Triệu Vân nghĩ đây có lẽ là bí mật sâu kín nhất của Tần Phong, liền im lặng an ủi .

      máy bay, phi công được phái tới đưa điện thoại cho Tần Phong, Tần Phong mấy câu trong điện thoại rồi giả lại. Triệu Vân hỏi chuyện gì, Tần Phong lắc đầu chỉ là chút việc .

      Sau này hai người xa nhau ba tháng, Triệu Vân bộ đội ba tháng, Tần Phong tranh thủ ba tháng tiếp nhận và xử lý tốt công việc trong gia tộc Gambia. Trong vòng ba tháng, cả hai liên hệ gì với nhau để đề phòng Lưu Tiểu Ngạo, Cục an toàn quốc gia và ba Tần Phong có bất kỳ động thái nào.

      Chỉ sợ đó là khoảng thời gian khó khăn lưu luyến nhất, Tần Phong bất đắc dĩ cười: “Sống chung với vợ hợp pháp của mình như vậy, đúng là làm cho người khác xấu hổ.”

      Triệu Vân liếc nhìn phi công, trừng mắt: “Chú ý thân phận chút.”

      Rời khỏi Copenhagen, Triệu Vân và Tần Phong bay hơn nửa giờ, cuối cùng cũng trở về Rome.

      Bên đường, hai chiếc xe đỗ hướng sang hai đầu, chiếc là Lamborghini LP700 phiên bản đặc biệt của Tần Phong, còn lại là chiếc Ferrari Triệu Vân thuê lúc trước.

      Hai người ăn ý hề có hành động thân mật, máy bay hạ cánh liền hai hướng.

      Nhiều khi dự cảm của con người thể lý giải nổi.

      Lúc Tần Phong vừa đến chiếc xe của mình liền cảm thấy ràng sau giây phút này có gì đó thay đổi, bỗng nhiên quay đầu chạy nhanh tới ôm lấy Triệu Vân từ phía sau.

      Toàn thân Triệu Vân cứng đờ, đôi mắt có chút ươn ướt, nhưng quay đầu lại, chỉ mặc Tần Phong ôm chặt.

      Tần Phong : “Tiểu Vân, dù cho có bất kì chuyện gì xảy ra, em cũng phải chờ .”

      Triệu Vân chậm chạp gật đầu.

      Tần Phong hôn lên đỉnh đầu Triệu Vân, quay người rời khỏi.

      Triệu Vân cười cười, đeo kính râm lên, nhấc chân tiếp, vẫn quay đầu nhìn bóng lưng Tần Phong.

      yên lặng với chính mình: “Tần Phong, em chờ ba tháng.”

      thay đổi, lần ly biệt, đối với hai người họ, biết còn dấu bao nhiêu nguy cơ.

      Ngay khi xe Tần Phong vừa mất hút đường, ba Tần Phong liền xuất trước mặt , phía sau có hơn mười vệ sinh da đen.

      Triệu Vân tháo kính xuống, dùng tiếng Ý chuẩn chậm: “Để ngài đợi lâu rồi.”

      * Vân Du: Fan ngược chuẩn bị lót dép, thời đại của các nàng đến rồi :v

    5. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Ồ ồ chuyện gì đây, mà ai ngược ai đây, bố chồng trước bố vợ sau
      Thanks @Vân Du

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :