1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không Phải Oan Gia, Không Cùng Nhà - A Bạch Bạch (7 chương + 1PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5


      Giảng đường. Vị trí gần cửa sổ. Lúc tan học.


      tay Vệ Ý Túc nâng cằm, vẻ mặt ung dung thản nhiên liếc mắt nhìn ra điểm nào đó ngoài cửa sổ.


      " nhìn gì vậy?" Nam sinh ngồi bên cạnh tò mò nhìn người muốn nghiên cứu chút xem nhìn cái gì.


      "Đọc sách." giơ tay đẩy nam sinh kia về chỗ cũ, thản nhiên thu lại tầm mắt, cầm cái bút lên giống như rất nghiêm túc nghiên cứu quyển sách giáo khoa đặt trước mặt.


      "Xem chút có sao đâu." Chàng trai kia vẫn bỏ cuộc, nghiêng người xem, phải là muốn nhìn cái gì cả chỉ là hứng trí lát mà thôi. Từ trước đến nay dáng vẻ Vệ Ý Túc luôn xa cách lạnh lùng, dửng dưng, hiếm khi có hành động nôn nóng khó hiểu giống như vừa rồi, phải tận dụng thời cơ thôi.


      "A, nữ sinh hệ thương mại quốc tế học thể dục đó." Bên này Vệ Ý Túc vừa mới đẩy ta ra, bên kia có bạn học còn tò mò hơn đến trước cửa sổ nhìn xem, cũng kêu ra thành tiếng.


      " suy tư nhìn các bạn ấy sao?" Lại có bạn học sờ cằm suy nghĩ.


      "Cũng đúng ha... Khả năng lớn lắm..." Mọi người vây vòng tròn xung quanh lắc đầu. Vệ Ý Túc nhìn nữ sinh trong lớp thể dục? Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết có khả năng rồi. Dám chắc Vệ Ý Túc là loại người cho dù bên cạnh đều là xinh mắt cũng nhìn thẳng. Vậy vừa rồi ta nhìn cái gì nhỉ?


      Có gì đâu mà nghĩ ngợi, ngắm mấy em quan trọng hơn, nhìn mới lỗ nặng đó." Có bạn học gào to, "Mấy em hệ thương mại quốc tế đúng giờ quá."


      "Đúng vậy đúng vậy, tồi đâu." đám sói đều vây lại.


      Cậu nhìn xem nhìn xem, MM tóc dài kia kìa, oa, là rất phong các, mặt mũi cũng được.


      " đúng đúng, mặt như trẻ con kia mới đáng chứ, đúng là kiểu mình thích."


      Vệ Ý Túc sờ sờ môi mỉm cười, bắt đầu thu dọn sách vở bàn định đổi chỗ, nhưng câu của nam sinh nào đó làm cho ngừng lại động tác tay.


      "Thực ra chỉ có kia là đặc biệt."


      "Ai ai?"


      "Bạn tóc ngắn, ừm, tựa vào cây trông hình như rất buồn chán."


      "Đặc biệt gì..." Tiếng đồng tình cao thấp nối tiếp nhau.


      "Mọi người nhìn thấy, mới vừa rồi ấy cười lên. Wow, là làm cho hai mắt người ta tỏa sáng! là rực rỡ a! Ơ kìa, mau nhìn , ấy vừa cười nữa kìa!"


      "Wow..... rất rực rỡ a! Tinh mắt tinh mắt ..." Đám đông thở dài, "Ơ, Ý Túc sao cậu cũng chen vào?"


      "Tò mò thôi." đẩy đẩy cái kính râm, nhìn bọn họ chăm chú nhìn về hướng kia: "Mọi người nữ sinh kia?"


      "Đúng vậy đúng vậy, Ý Túc, cậu cảm thấy thế nào?"


      im lặng, đánh giá cái dáng vẻ kia như thế nào.


      Vì vậy tất cả mọi người nín thở. nam sinh chỉ cần dáng dấp đẹp mắt có thể làm cho rất nhiều nữ sinh nhìn thêm vài lần, nhưng mà nam sinh muốn làm cho nam sinh khác cũng có cảm giác sùng bái như vậy, nhất định mọi thứ phải hàng đầu giống như Ý Túc. Nam sinh trong lớp từ trước đến nay đều coi là người dẫn đầu, tuy rằng tính tình của trông rất lạnh lùng, dường như dáng vẻ thích giao du với mọi người.


      Sau lúc lâu, rốt cục cũng đưa ra kết luận: "Bình thường thôi."


      Sau đó cầm đồ bàn ra ngoài.


      Những nam sinh còn lại đối mặt với nhau muốn hóng chuyện biết gì cho phải.


      " ra nếu nhìn kĩ cũng bình thường thôi..." Lúc này mới có giọng nho của ai đó mở miệng.


      "Đúng đúng đúng, hoàn toàn bình thường!"


      "Ai là người đẹp?"


      "Là cậu ta." Mọi người xung quanh đồng thời chỉ tay về hướng nam sinh đầu tiên tán tụng.


      "... Đừng làm thịt tôi mà...."


      Vội vàng chứng minh là ánh mắt mình có vấn đề, bọn họ phát ra Ý Túc ra ngoài, tay cầm sách siết chặt cỡ nào.


      là biến thái, giờ thể dục được đặt ở hai tiết đầu, biết tên nào sắp xếp thời khóa biểu nữa. Học thể dục xong là tới môn quản lý quốc gia, ai còn tâm trạng học hở? vậy còn là giờ của Diệt Tuyệt sư thái, có muốn trốn cũng hết cách!


      Đường Tâm Mãn rất buồn chán cùng bạn học bên cạnh chơi cờ caro, đột nhiên cảm thấy bầu khí có chút khác thường. Sao cả đám nữ sinh bên cạnh đều lộ ra cái vẻ mặt của người ba ngày đói bụng xếp hàng chứ? Có chuyện kì quái! Bầu khí này vừa quen thuộc vừa xa lạ, quen thuộc bởi vì trước đây xảy ra rất nhiều lần, xa lạ là vì mấy năm nay ở trường học tránh người nào đó!


      Vệ Ý Túc!


      Mắt sáng lên, khó tin nhìn về phía cửa, quả nhiên nhìn thấy dáng vẻ ngọc thụ lâm phong kia.


      Tay áo đồng phục rất chỉnh tề xắn đến tận khuỷu tay, tay cầm theo mấy cuốn sách, dưới phần tóc mái lộ ra cái trán trơn bóng, gọng kính màu đen sống mũi đẹp của trông đậm chất thư sinh, đôi môi gợi cảm mím chặt, mà đôi mắt đen như quân cờ bao trùm tất cả hô hấp của , sau đó cất bước đến...


      Ảo giác! Nhất định là ảo giác! Đường Tâm Mãn tự nhủ như vậy, lập tức thấy nữa, nhất định thấy nữa!


      ... Nhưng tại sao nhắm mắt nhiều lần vẫn biến mất chứ? Lại còn đứng chỗ cách gần đến vậy... có thể ngửi thấy làn hương khoan khoái nhàng người của .


      Vẻ mặt bình tĩnh, rất tự giác lục túi xách của : " phải là hôm qua để nhầm cái quần ở trong túi xách chứ?"


      Đám người xung quanh vẫn chú ý phát ra tiếng hít khí lớn: Quần? Để nhầm túi?! Quá mức khiến cho người ta tràn ngập trong gian tưởng tượng để diễn tả!


      hóa thành đá rồi. Thanh danh của !


      tùy tiện lật cái, kết quả chắc chắn là có, dù sao vốn cũng phải đến tìm đồ, nếu ý đồ đạt được có thể thành công mà rút lui.


      "Có thể là để quên ở nhà." đưa ra câu kết thúc, chuẩn bị .


      Khoan ! kéo góc áo của lại, lúng túng hỏi: "Vì sao..." Vì sao muốn chạy tới chỉnh ...


      Mắt chớp chớp, cúi thấp người nhàng bên tai : "Ai cho em cười loạn ở khắp nơi."


      thản nhiên , để lại oán thán.


      Ôi, ai bảo cười loạn khắp nơi đấy... thở dài.


      Chờ chút! đúng! Cái gì gọi là cười loạn khắp nơi? đâu có cười loạn khắp nơi? Đây căn bản phải là vấn đề quan trọng! Quan trọng là tại sao có thể giữ lời hứa chứ? rửa sạch bát nửa năm trời có thể chất cao thành cái núi đấy...


      "Hì hì." Lúc này, xuất trước mặt là N khuôn mặt tươi cười nịnh hót, "Tâm Mãn... Hóa ra cậu quen biết bạn học Ý Túc hả... Hơn nữa lại còn... Hì hì..."


      "Hì hì cái gì hả! ấy là trai tôi." Chết chết. Cùng lắm giúp người đưa thư tình, so với bị người ta coi như động vật xem ra còn tốt hơn.


      "Biết rồi biết rồi." Người bên cạnh tiếp tục che miệng cười, lộ ra biểu tình 'cậu là xấu'. "Tình em à~"


      " ấy của tớ." Đường Tâm Mãn dở khóc dở cười, chưa từng giây phút nào giống như bây giờ, chờ đợi người ta hiểu quan hệ của bọn , "Tớ cùng họ với mẹ, ấy cùng họ với ba, thế thôi." Lời đấy.


      "Thực chỉ là ?"


      Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng có người bắt đầu tin lời của .


      ", ." gật đầu như giã tỏi, "Đương nhiên là rồi. Sau này có cái gì muốn đưa cho ấy có thể đưa cho tớ gửi cho, vừa an toàn lại thuận tiện, hơn nữa còn nhanh chóng, so với bưu điện còn tốt hơn." Chỉ cần có thể khiến cho người ta tin tưởng, có thể vẫn còn trong sạch, hu hu, cùng lắm cũng cần cuộc sống thanh nhàn nữa.


      "Dừng, Tâm Mãn, cậu xem bọn tớ thành người như thế nào." Có người than thở với .


      Ơ, ơ, ơ, sao bây giờ phổ biến đưa thư tình hay sao? mở to mắt hết sức ngạc nhiên.


      "Đúng, nếu như thích người ta, phải giống phụ nữ thời đại mới như chúng ta tự mình ra tay mới cơm no áo ấm được."


      "Đúng đúng, hơn nữa phải giống phụ nữ thời đại mới chín chắn cẩn thận như chúng ta, phải nhìn vào thực tế này. Giống như bạn học Ý Túc cực phẩm như vậy, chỉ thích hợp để ngắm, thích hợp để ăn."


      " rất đúng. Tâm Mãn, cậu là lạc hậu." Mọi người cùng nhau xem thường .


      Hả? Hóa ra thời đại thay đổi thành như vậy à, mấy năm vừa rồi cẩn thận là vì cái gì? Phải vinh danh cho phong trào giải phóng phụ nữ này mới được.


      Chỉ có điều đến khi tan giờ học liền bỏ qua cái ý nghĩ này. Bởi vì khi trong túi xách của chất đầy tất cả các bức thư gửi .


      Đường Tâm Mãn đành chịu, gõ đầu của mình cái, sao lại quên con có cái thuyết pháp "rụt rè đúng cách" này chứ...


      Về nhà, lộc cộc về nhà. Đường Tâm Mãn bộ lối trong khuôn viên trường, có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ cái túi xách phồng lên, nếu cứ mỗi ngày có thể nhận được lượng thư chuyển thế này, cho dù mỗi ngày thu giấy vụn cũng rất hoành tráng rồi.


      Thời kì khác nhau còn phụ nữ vẫn vậy... Về có thể để cho Vệ Ý Túc gấp máy bay chơi.


      Tại sao luôn cảm thấy có người nhìn chứ? Cảm giác bị nhìn trộm rất mãnh liệt cứ quấn quanh lấy , cuối cùng nhịn được liền dừng bước, quay người lại.


      Mắt của cứ như thế đối chọi với đôi mắt sắc bén giống như chim ưng. Người đàn ông koa đứng dưới tán cây, toàn thân tỏa ra hơi thở như săn mồi, đây phải là người bao giờ bỏ cuộc.


      Chẳng qua về cơ bản có sở thích đối với các loại động vật, bất kể là ánh mắt giống chim ưng hay ánh mắt giống heo, đối với cũng có hứng thú gì, cho nên rất nhanh chuyển tầm nhìn, sau đó nhìn thấy thanh niên có đôi mắt giống như chim ưng đứng bên cạnh thanh niên tóc vàng ở phía xa kia.


      Wow, là ấn tượng.


      đến, mỉm cười làm cái tiếp đón với chàng đẹp trai kia: "HI, đẹp trai, gần đây có gây ra chuyện nào mới ?"


      "Chị, làm người phải phúc hậu chứ." Tóc vàng rất bối rối gãy đầu, dù sao thua tay nữ sinh này là chuyện rất mất mặt, "Đại ca của tụi em muốn gặp chị."


      "Đại ca? Chính là người bị bắt vào đồn công an, sau đó có người hỏi cậu: ', đại ca của mày là ai?' Là loại đại ca kia hả?" Đường Tâm Mãn tươi cười hỏi.


      " phải đâu, là đội trưởng đội bóng rổ trường của chúng em."


      "Hả? Cậu thuộc đội bóng rổ của trường sao?" Đường Tâm nghi ngờ nhíu mày, phải đâu, nghe trình độ đội đội bóng rổ của trường đứng hàng thứ hai thành phố, cậu ta như vậy làm sao lại lên được hàng thứ hai.


      "Chị à... Em trong đội bóng rổ của trường..."


      "Chào bạn, tôi tên là Tiết Ngạo." Người thanh niên kia đưa tay ra, cắt đứt cuộc cái chủ đề lằng nhằng lâu la của tóc vàng và .


      "Xin chào." cũng tự nhiên trang nhã bắt tay lại.


      "Tháng sau thành phố có trận đấu bóng phối hợp, từng đội bóng rổ ra sân nhất định phải có nữ sinh, biết bạn Đường có hứng thú gì ?"


      Quả nhiên là người thích thẳng vào vấn đề, Đường Tâm Mãn nghĩ thầm, mặt là nụ cười trống rỗng trả lời: "Tôi nhớ vốn trường có đội bóng rổ nữ." ta sợ tìm thi đấu thế này làm mất lòng đội bóng rổ nữ?


      "Thắng mới là mục đích, thủ đoạn cũng có vấn đề gì, nếu biết tồn tại của bạn đương nhiên bạn là lựa chọn tốt nhất."


      "Được." gật đầu cười. Cảm giác cùng nam sinh thi đấu cũng tệ, nếu mình có hứng thú cần gì phải từ chối, từ trước đến giờ phải là người biết ngại. Ngoại trừ đôi khi ở trước mặt người nào đó có đôi khi phản ứng quả thực có phần giống vẻ ngoài của mình.


      "Hả? Đội bóng rổ? Đội bóng rổ nam à?" Đường Uyển Như rất ngạc nhiên hỏi.


      "Vâng ạ." Đường Tâm Mãn nhấp hớp nước ấm.


      "Có đẹp trai hay ?" Trong mắt Đường Uyển Như đều là ngôi sao.


      "Mẹ!" Đường Tâm Mãn ném cho bà cái liếc mắt, đây là mẹ của tôi à, nào có người mẹ nào hưng phấn như vậy hỏi về những điều này.


      "Tâm Mãn, mẹ chỉ lo lắng cho con thôi, bây giờ con cũng 22 rồi, mặc dù tính cách giống con trai nhưng cũng thấy có nhiều con trai thân thiết với con, đây phải cơ hội để thân thiết với con trai à! Đương nhiên phải nắm chút rồi. Có đẹp trai hả?"


      "Đẹp trai đến chết luôn." Đường Tâm Mãn thuận miệng đáp. Có điều là nhắc tới Tiết Ngạo quả thực dáng vẻ cũng xấu, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao lớn, chẳng qua làm cho người ta có cảm giác quá mức sắc sảo. Đương nhiên có rất nhiều nữ sinh thích kiểu này, nhưng có cảm giác gì cả, thích... ngẩng đầu lên, im lặng ăn cơm rồi nhìn Ý Túc cái, sau đó lập tức dời tầm mắt . thể nào, sao có thể thích kiểu người giống như được chứ? Đây phải là thích ác ma đấy chứ.


      "Đẹp trai hả? Ha ha." Đường Uyển Như duyên dáng cười tiếng, "Vậy con có thích ta hả, Tâm Mãn?"


      "Thích thích, thích đến chết sống lại ấy chứ." Tâm Mãn bị hỏi đến điên rồi, cũng bắt đầu vừa và cơm vừa lung tung.


      Vệ Ý Túc tái xanh đứng lên khỏi chỗ. Tất cả mọi người dừng động tác lại giật mình nhìn .


      " ngại quá, con ăn no rồi, lên phòng trước đây." xong rồi kéo ghế ra .


      Đường Tâm Mãn khó hiểu cầm chiếc đũa chỉ chỉ bóng lưng của : " ấy sao vậy mẹ?"


      Đường Uyển Như cười giống mèo trộm cá: "Biết sớm chút chứ con ." Chẳng qua nó chỉ ngây thơ thôi, phải là đần độn, ít nhất bà ăn cơm còn nhiều hơn so với bọn chúng ăn cơm (bởi vì bà thích ăn muối), nhìn xem, lần thăm dò nho này liền nhìn ra chút ý tứ, ha ha, thân càng thêm thân xem ra phải là mơ mộng nhé.


      *Người Trung Quốc có câu thành ngữ là "tôi ăn muối còn nhiều hơn ăn gạo"


      ý chỉ là người đó từng trải hơn người kia.
      Mizuki thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6


      Đường Tâm Mãn ném bay quả bóng như sao băng.


      Theo sau đó là tiếng còi vang lên, tay trọng tài hạ chéo xuống, sau đó duỗi tay thành hình vòng cung qua đỉnh đầu, tuyên bố trận đấu kết thúc.


      Quả bóng vẫn ở sau đó rơi xuống, xoay tròn như gió vài vòng rổ rồi lọt vào!


      Trọng tài giơ ba ngón ở hai tay lên, tuyên bố thành công ghi được ba điểm.


      Bảng tỉ số điện tử phía sau khán đài cực lớn, sáng ràng: 86: 87.


      Phải đến nửa giây im lặng sau đó là tiếng vỗ tay vang lên như sấm.


      Thắng rồi! Cuối cùng cũng thắng rồi! Đội bóng rổ của học viện Z mấy chục năm qua lần đầu tiên thắng đại học G, trở thành hạng nhất của thành phố!


      Đội bóng rổ nam học viện Z hưng phấn nâng Đường Tâm Mãn tung lên trung, để hưởng thụ đãi ngộ cao nhất của học viện Z với người hùng này. Mãi đến khi Tiết Ngạo cầm cúp mỉm cười ló mặt ra trước mặt , bọn họ mới yên lòng tranh nhau ôm lấy cúp.


      Cảm giác làm đến nơi đến chốn thoải mái. Khoảnh khắc khi chân Tâm Mãn chạm đất, nghĩ như vậy nhưng sau đó lúc, lại bị người mạnh mẽ ôm vào trong ngực.


      Ặc... ta ôm rất chắc đấy. Đường Tâm Mãn khó có thể hô hấp nên đẩy vai Tiết Ngạo cái, cơ bắp người này giống như tảng đá vậy, đẩy mà có động đậy gì.


      Thôi kệ, thời gian luyện tập dài như vậy mới có thành tích như ngày hôm nay nên mọi người rất vui vẻ, phải cùng bọn họ chơi đùa chút. Đường Tâm Mãn nghĩ như vậy, bèn tay vòng qua lưng Tiết Ngạo rồi ôm, dùng sức nhấc lên.


      Cuối cùng cũng buông ra, kiên định : "Đường Tâm Mãn, chúng ta tìm hiểu nhau !"


      câu tỏ tình vang dội này khiến cho hầu hết toàn bộ người ăn mừng học viện Z đều im lặng.


      Tỏ tình à! Đúng là tỏ tình! chàng đẹp trai này tỏ tình! Sau khi trận bóng chiến thắng tỏ tình! Biểu diễn màn tỏ tình ngay trước toàn bộ đội bóng! là lãng mạn quá ! Rất nhiều nữ sinh đều mơ mộng, hai tay đặt lên gò má muốn xem tiếp kết quả.


      Hả? Đúng là tỏ tình hả? Đường Tâm Mãn lui về sau từng bước, hơi bối rối gãi đầu, nên trả lời như thế nào chứ? Trời đất, chuyện như thế này chưa gặp phải bao giờ.


      "Xin lỗi, ấy là của tôi." cánh tay vòng từ phía sau đặt lên vai , hơi thở thanh mát lập tức khiến biết người đằng sau lưng là ai. tựa đầu vai của , dùng giọng dễ nghe miễn cưỡng tuyên bố mười phần chiếm giữ.


      Hả, đại ca à, đến đúng lúc. thở phào nhõm.


      "Gì cơ?" Trong lòng Tiết Ngạo có dự tính trước, cười : "Theo tôi được biết, chỉ là trai của ấy mà thôi."


      Tiết Ngạo biết Ý Túc chẳng qua chỉ là trai của thôi! vội vàng quay đầu nhìn vẻ mặt của , thế nào đây, giải quyết giúp thế nào đây?


      Từ trong ánh mắt , nhìn ra nhờ cậy đối với , tâm tình cực kỳ tốt, nở nụ cười với , đứng thẳng lên, dùng hai tay ôm lấy bả vai , nhìn thẳng vào Tiết Ngạo: "Vậy tôi chỉ có thể xin lỗi, tin tức của quá lạc hậu rồi. thực tế, Tâm Mãn chính là con dâu nuôi từ bé của nhà tôi."


      Từ bé... Con dâu nuôi từ bé? Sao mỗi lần kiếm cớ tình hình của lại rất bi thảm chứ?


      "Con dâu nuôi từ bé?" Tiết Ngạo khuất phục lên tiếng: "Miễn là ngày chưa kết hôn tất cả mọi người đều có cơ hội. Hơn nữa xứng với Tâm Mãn sao?"


      Xứng? Vệ Ý Túc nhếch mày, lý luận này là mới mẻ: "Thế nào gọi là xứng?"


      "Với trình độ bóng rổ của có tư cách đứng bên cạnh ấy sao?" đến bóng rổ, trong mắt Tiết Ngạo lóe lên vẻ tự hào.


      "Vậy bằng thử chút xem tôi có xứng hay ?" Lúc lời này, ánh mắt mới đầu vẫn còn bình thường rồi bất ngờ bắn ra rất nhiều đốm sao.


      "Đợi câu này của ." Tiết Ngạo làm động tác ra dấu để Tóc vàng ném bóng cho , sau khi nhận lấy quả bóng, vừa xoay bóng vừa "ONE VS ONE, năm quả quyết định thắng thua."


      " nên lãng phí thời gian, quả quyết định tất cả." Vệ Ý Túc lắc đầu cái.


      "Được." Tiết Ngạo xoay cầu tới dưới cái rổ, khi đến gần khung bóng cả người nhanh chóng nhảy cái, dễ như trở bàn tay chụp vào cái rổ. Sau khi bóng lọt vào rổ, nhảy xuống ngay mà giơ ngón tay hướng về phía Ý Túc: "I WAIT YOU."


      Vệ Ý Túc cười vô tư, khẽ bên tai Tâm Mãn: "Đúng lúc thay em thực ước nguyện hôm sinh nhật." Rồi tới.


      Tiết Ngạo chẳng hề để ý, bắt lấy bòng đứng giữa sân.


      Vệ Ý Túc đếm xỉa tới, hạ thấp trọng tâm xuống, nhìn mắt của ta.


      Điện, quang, hỏa, thạch.


      Tiết Ngạo chuyển động! Thuần thục đem bóng từ bên ngoài tiếp cận vào vòng nguy hiểm.


      Nhưng biết từ lúc nào Ý Túc đứng chắn phía trước đường của ta, đến khi ta còn chưa kịp phản ứng quả bóng trong tay được đem đến vạch thứ ba.


      Tiết Ngạo cũng phải là đồ bỏ , rất nhanh chặn lại đường tấn công của Ý Túc, chẳng qua vẫn chưa cướp được bóng.


      Hai người cứ đối nghịch như vậy, Ý Túc chuyển đến bên kia, Tiết Ngạo lại đến bên đó, tấc cũng rời. Trong lúc tâm tình mọi người sôi sục, pha quyết định luôn là pha đẹp mắt nhất.


      Trong thời điểm đó, đột nhiên Ý Túc giương mắt để lại cho Tiết Ngạo nụ cười nhõm: "Cuộc chơi đến đây là kết thúc."


      Tiết Ngạo ngẩn ngơ, trong lúc đó, quả cầu vẫn luôn nằm vững tay đột nhiên bị búng lên cao, nảy qua cả người Tiết Ngạo, Tiết Ngạo xoay người cái, trong khoảnh khắc mà xoay người kia, Ý Túc lướt qua bên cạnh , bắt lấy quả bóng nhanh, sau đó mình sải ba bước dài chụp lên cái rổ kia.


      cũng bám lấy cái rổ treo cao kia, từ cao nhìn xuống với Tiết Ngạo: "GAME OVER."


      Tiết Ngạo phát đờ ra, lắc đầu cái, có điều muốn lên lời, đột nhiên cười lớn cách quái lạ.


      Vệ Ý Túc nhảy xuống, nhìn cái, sau đó tới kéo tay Tâm Mãn chuẩn bị .


      "Khoan !" Tiết Ngạo vừa gọi vừa đến trước mặt họ.


      "Tránh ra." Vệ Ý Túc nhíu mày, đối với người khác từ trước đến nay có nhiều kiên nhẫn.


      "Đại ca của đội bóng rổ thành phố quả sai, chỉ cần Đường Tâm Mãn tỏ vẻ hứng thú xuất ! Tôi tìm lâu rồi! Chỉ muốn chơi bóng rổ cùng thôi!" Trong mắt Tiết Ngạo có niềm nở kì quái, là đối với bóng rổ có cố chấp.


      "Hả?" Tâm Mãn trợn to mắt, lại nếm thêm kinh hãi, phải vì ta tỏ tình với là giả mà là vì trong lời của có tiết lộ ra chút tin gì đó.


      "Chúng ta ." Vệ Ý Túc hơi lúng túng kéo Tâm Mãn vòng qua ta.


      "Chờ chút, Vệ Ý Túc có muốn tham gia đội bóng rổ của chúng tôi ?" Tiết Ngạo chưa từ bỏ ý định đuổi theo phía sau.


      " có hứng thú." lạnh lùng trả lời câu, Tiết Ngạo bị đả kích trong lòng, sau đó ủ rũ.


      " ta ..." Vừa ra khỏi sân bóng, Tâm Mãn thể chờ đợi được muốn hỏi , chỉ vào bên trong sân bóng, lại biết nên hỏi ra sao. Nên hỏi thế nào đây? Trực tiếp hỏi có phải vừa có người đối với tỏ vẻ hứng thú nên phải đánh bóng rổ hay ?


      " cơ bản là sai." hiểu muốn hỏi gì. ra đâu chỉ bóng rổ, còn cho rằng piano cấp tám và đai đen Taekwondo của chui từ đâu ra biết.


      "Tại sao..."


      " hiếu chiến." lại cắt đứt lời của , đừng nhìn mắt, ho khan để che dấu ngượng ngùng.


      tức giận đập cái: "Trả lời nghiêm túc chút có được , dù gì cũng là lần tỏ tình đầu tiên của người ta cũng bị phá hỏng."


      "Vốn dĩ cũng phải tỏ tình ." lạnh lùng .


      "Mặc kệ, dù sao cũng là tỏ tình, phải đền lại cho em." Lúc ấy biết , lần tỏ tình đầu tiên bị phá hoại cũng cảm thấy chút đau lòng hay tiếc nuối, ngược lại thở phào nhõm. là kỳ quái... Đặc biệt là khi ôm lấy " ấy là của tôi", giây phút đó thiếu chút nữa cho là toàn bộ mọi người đều nghe thấy tiếng tim đập của mình vang lên...


      "Đền lại thế nào? Để cho người khác tỏ tình lần sau đó em phá hỏng?"


      Hai người bên cười bên đùa về phía trạm xe bus, trời chiều chiếu vào bóng của họ đổ dài, cái bóng ở phía sau bọn họ đan vào cùng chỗ gọn.


      Cùng lúc đó, khắp các góc sân bóng.


      "Dì này... Bây giờ dì có thể được rồi..." Giọng nho của nam sinh hỏi người vẫn núp sau người , người kỳ quái, lúc bắt đầu trận bóng phải che kín bà ấy, mới vừa rồi còn muốn che cho bà ấy nhích gần đến sân bóng nữa chứ....


      Phía sau Đường Uyển Như chui ra, Đường Uyển Như đem khăn che mặt giả dạng theo như hình ảnh đặc biệt của "mèo máy Doraemon" cung cấp.


      Bà cười nham hiểm: "Có vẻ như là thời điểm tiếp theo cần phải quan sát kĩ hơn rồi."
      Mizuki thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7


      "Mẹ ~ con rất đói~" Đường Tâm Mãn vừa lấy mu bàn tay dụi dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ, vừa vào phòng bếp kêu lên.


      Rất yên tĩnh. Phòng bếp trống , người cũng có.


      Đúng rồi, hình như trong thoáng chốc nửa đêm hôm qua có người phụ nữ hấp tấp chạy vào với là hôm nay họ muốn du lịch. Giật gân, du lịch làm cái gì?


      quan tâm xem họ làm cái khỉ gió gì, trước tiên xem có cái gì có thể nhét vào bụng . Đường Tâm Mãn mỉm cười kéo cánh cửa tủ lạnh ra. Mỗi lần mở tủ lạnh tâm trạng của vô cùng tốt, có cảm giác như mở ra kho báu.


      Thế nhưng cánh cửa tủ lạnh vừa được mở ra, cả khuôn mặt của liền xụ xuống.


      Trống ! Lại là trống ! Giá cả tăng lên rồi à? Mẹ già muốn ly hôn với chú à? Mất mùa à? Ai từng gặp cảnh tủ lạnh của gia đình bình thường trống chưa?


      Để sống thế nào đây trời... đói....


      "Đại ~~~~ ca~~~~" Tiếng kêu thảm thiết của vọng lên tầng, lúc này chỉ có Vệ Ý Túc mới có thể cứu .


      ngoài dự đoán, người nào đó còn chìm trong tình trạng của ta, bất kể là sáng sớm hay mặt trời lên cao vẫn nằm ở trạng thái ngủ.


      "Đại ca~" tự động trèo lên giường của , kéo cái chăn của ra. Có việc cầu người nên dùng kiểu quá kịch liệt gọi dậy.


      quấn lấy chăn, xoay người, lại ngủ say.


      "Đại ca -" tiếp tục nắm lấy góc chăn kéo ra bên ngoài, dùng sức mạnh, "Dậy ~~ a!!!"


      Vệ Ý Túc bị tiếng thét chói tai của đánh thức, khẽ chống người lên, khóe mắt nâng lên mệt mỏi chỉ muốn ngủ, nhìn thấy ngã ngồi ở cuối giường của , dáng vẻ hai tay che mắt. nhíu mày, liếc nhìn cái chăn bị kéo quá thắt lưng , thấy ràng liền cười tiếng rồi thuận tay kéo chăn lên cái: " còn tưởng là em có cảm giác của con chứ."


      "Dê xồm!" Hai tay Đường Tâm Mãn che gương mặt nóng bỏng, lên án.


      "Tiểu thư à, người bị nhìn hết hình như là mà." nhàn hạ đưa hai tay chắp sau gáy, cũng vội mặc quần áo.


      làm sao biết đột nhiên lại chập mạch ngủ trần truồng như vậy! "Thích cởi truồng hả! mau mặc quần áo vào !" toi rồi, cảm giác như mình là tảng đá bị dung nham trực tiếp thiêu đốt.


      "Từ từ, đợi ngủ thêm chút nữa ." ngáp cái, chỉnh tư thế thấp xuống, lại chuẩn bị chuyện cùng Chu công.


      "Đừng mà, đại ca ~ em sắp chết đói rồi." Mặc kệ xấu hổ, dân sinh vẫn là vấn đề quan trọng hơn, buông hai tay nhào qua ôm lấy bắp chân giả khóc lóc.


      "Đói? Dì đâu rồi?"


      " du lịch rồi."


      "Tủ lạnh đâu?"


      "Trống ..." đến cái kia làm buồn bực.


      "À, vậy cùng mua thức ăn."


      "Hả? Mua thức ăn á?..." Mặt của sau khi nghe xong câu "à" kia sáng hơn chút, nhưng ngay lập tức bị câu mua thức ăn của khiến cho bị đả kích biến thành màu đen. Từ trước đến nay thích thức ăn bán ở chợ, luôn cảm thấy mùi vị rất bẩn, ăn vào thấy choáng váng đầu.


      " muốn mua? Vậy ngủ tiếp." ra vẻ muốn nằm xuống.


      "Em em em ." có dũng khí, sửa giọng ngay lập tức.


      "Vậy dậy đây." hoàn toàn vô tư cứ thế vén cái chăn lên, sau đó mỉm cười chờ phản ứng của .


      "A -" Nửa giây sau, chợt có tiếng thét chói tai của người nào đó từ trong phòng rồi chạy ra, mà cười điên cuồng suốt đoạn đường theo .


      Tên biến thái chết tiệt này. vừa thở vừa tức giận.


      công bằng, sao có người xách cái làn đường cũng đẹp trai vậy chứ?


      Ví dụ như người trước mặt đây, ung dung dùng tay khoác cái làn lên vai, từng đường cong cơ thể như viết ba chữ "Cực đẹp trai".


      Quan trọng phải cái này mà quan trọng là sao lại nhìn ra người viết ba chữ "cực đẹp trai" chứ? Đây là điều trăm lần thể hiểu nổi. Mấy ngày nay thường xuyên nhìn bóng lưng của mà ngẩn người sau đó tâm tình là lạ. Lấy từ ngữ trong tiểu thuyết ngôn tình ra mà đó gọi là "Trong trái tim có con nai nhảy loạn", hơn nữa là con nai rất có tế bào vận động.


      Ai... biết là bệnh gì nữa?


      "Ê, em xem , cái này rất giống em." Vệ Ý Túc thẳng trước mặt bỗng nhiên kéo tay của chạy tới tủ kính trưng bày hàng phía trước.


      "Giống mới đúng." Dở hơi à, chỉ vào món đồ chơi linh tinh mà giống , nhận mới là lạ. quay người nhưng chợt phát ra là tay của vấn còn bị kéo.


      Tay của hai người đan vào nhau chặt cũng chỗ.


      Nghĩ đến đây, mặt bỗng chốc đỏ bừng, vội vàng rút tay ra.


      A, rút được.


      ngẩng đầu nhìn , nhàn nhã vừa vừa nhìn xung quanh. khẽ dùng sức - ngờ rút ra chẳng được! giả bộ phớt lờ, sau đó rút ra, vẫn nhúc nhích, lại giả bộ nhìn cửa tủ kính rồi bất thình lình chạy về phía trước, cũng bắt đầu chạy theo, làm thế nào cũng dứt được ra.


      Xong rồi, xong rôi, con nai lại bắt đầu nhảy.


      "Tiểu Vệ!" Đột nhiên có người gọi rất nhiệt tình. cụ già tóc bạc, dáng vẻ tuy già cả nhưng vẫn khỏe mạnh, thanh lúc cười lên rất lớn. Sở dĩ thấy ông ấy cười lên rất lớn là vì ông ấy nhìn bọn bọ nắm tay nhau, "Tiểu Vệ, đây là bạn cháu à?"


      Vệ Ý Túc nháy mắt với ông, nhưng dường như ông nhìn thấy tiếp tục ha ha cười: "Ha ha, đừng xấu hổ. Tiểu Vệ, lần trước cháu tới xưởng của ông học chế tạo trang sức để làm cái trâm tặng này à?... Tiểu Vệ? Mắt cháu bị giật giật à?"


      Ám hiệu sáng tỏ thế này. Vệ Ý Túc thở dài, vốn muốn để biết sớm như vậy.


      "Trâm... Là làm?" Tim đập nhanh, dường như có cái gì đó có xu hướng muốn dâng lên. hơi sợ hãi nhưng càng mong chờ hơn.


      "A, hoá ra tiểu Vệ cho cháu biết à. Nó học trong xưởng của ông suốt nửa năm ròng. Đứa này chắc là xấu hổ."


      " là làm?" vẫn còn chút cảm giác như nằm mơ.


      "Cẩn thận!" đỉnh đầu đột nhiên vang lên lời cảnh báo gấp gáp.


      Theo phản xạ của bọn họ là ngẩng đầu lên xem thấy chậu hoa rơi xuống rất nhanh, lời cảnh báo quá trễ rồi, chỗ rơi chính là cánh cửa ra vào trước mặt Tâm Mãn.


      Gần như chưa kịp suy nghĩ, trong giây phút đó Vệ Ý Túc tiến lên từng bước ôm vào trong ngực.


      Trong lúc đó. Có tiếng động .


      Tiếng của xương bị gãy.


      "Ý Túc..."


      Vì đau nên mặt của tái nhợt, nhưng vẫn nở nụ cười với : " sao."


      Nếu người cứu bạn, bạn biết ơn ta, nhưng nếu người kia lại có bộ dạng như đại ca, có lẽ nên tức giận đến nghiến răng ấy chứ?


      Tay của Vệ Ý Túc bị bó thạch cao lớn, tay cầm quả táo ăn, vừa cắn vừa hạ thánh chỉ như hoàng đế: "Trẫm muốn ăn cháo."


      "...Em mua..." Thái độ của phục vụ coi là được chứ gì.


      "Trẫm muốn ái khanh tự mình nấu." tùy tiện giơ quả táo tay lên.


      "..." nghiến răng nghiến lợi. ta biết biết nấu cơm! Bây giờ cũng hiểu vì sao nhiều người muốn giết chết hoàng đế như vậy rồi.


      Nhưng mà vẫn phải làm.


      Con người đúng là động vật kì quái, có lẽ rất nhiều người xấu hổ tim đập nhanh, trái tim ngừng nửa giây có thể biết tình cảm của mình. Mà có vài người lại phải trải qua kích thích mạnh mẽ của người khác, ví dụ như nổi máu ghen gì gì đó mới hiểu được trái tim của mình. Mà có lẽ càng phải mạnh hơn nhiều, mặc dù có nhiều lần đỏ mặt như vậy cũng phải đến ngày đổ máu vì , mới biết được mình thích ai.


      Vì người mình thích nấu ăn, theo góc độ tưởng tượng mà , có lẽ là phần việc hoàn toàn bình thường. Đương nhiên theo góc độ áp dụng mà , vẫn còn có chút khó khăn.


      Chẳng hạn như biết mẹ vo gạo thế nào, đem đổ giữ lại bao nhiêu nước, chẳng hạn như biết có phải đổ nồi nước để nấu cháo , hay đổ ít nấu thành cơm sau đó lại thêm nước thành cháo.


      Song tình cảm có thể giải quyết được muôn vàn khó khăn!... Mặc dù sau khó khăn còn có khó khăn nữa...


      Tóm lại khí thế của vẫn rất hùng dũng oai vệ nung nồi... Có chút giống cháo, sau đó rạo rực khấp khởi chờ khen ngợi.


      "Ặc..." cân nhắc dùng từ, muốn tìm cách làm sao mới đả kích tích cực của , "Bát cháo của em... rất tươi sống..."


      "Cái gì gọi là tươi sống..."


      "Chính là... hơi đắng."


      " thể nào! Có thể là mẹ chưa rửa bát, em lấy cái khác!" Lúc ăn thử thấy đắng mà.


      chạy lấy cái bát.


      "...Thành ... khác nhau lắm..."


      "A, chẳng lẽ là cái này chưa rửa sạch?"


      Đổi lại cái bát.


      "Vẫn..."


      "Hả, nhất định là đống bát này đều chưa rửa sạch!"


      dứt khoát đem cả nồi tới.


      dở khóc dở cười ý bảo đem nồi đặt sang bên cạnh, ngoắc ngoắc ngón tay để cho đến gần: "Thực ra cần phải phiền phức như vậy."


      "Cái gì cơ?" Theo tư thế của càng sát lại gần.


      " chỉ muốn cho em nếm thử tài nghệ lần đầu của mình mà thôi." , tầm nhìn xoay quanh đôi môi hồng hồng của , con mắt lên màng nước mỏng.


      muốn chuyện nhưng biết sao lại thấy , dường như tất cả thanh kháng nghị đều mắc lại ở cổ họng, chỉ có thể nhìn môi của cách càng ngày càng gần, gần đến mức có thể cảm nhận được độ ấm môi của tản ra.


      Trong thời khắc mấu chốt, nghiêng mặt sang bên, hắng giọng: "Lúc em làm xong ăn rồi."


      " giống." Giọng của trầm thấp ấm áp trong trẻo khêu gợi khiến người ta phát run.


      "Cái gì mà giống?" quay đầu lại, nhưng đúng lúc bị thuận thế giữ chặt đầu.




      kịp chờ đợi, đôi môi cứ mạnh mẽ áp lên như vậy.


      Ý thức... Ý thức cũng bốc hơi rồi... Làn nhiệt nóng vây quanh làm khó có thể mở miệng...


      Cũng biết qua bao lâu, rốt cục cũng buông ra, căn bản biết mới vừa rồi mình làm cái gì.


      "Tại sao..." Tiếng thào vừa thốt lên xong, liền hận thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, sao giết chứ, vì sao lại hỏi ra câu hỏi trẻ con với tên heo này chứ. ta và phải là loại người tùy tiện đương, sao lại thế này, vì sao chứ?


      quả bị chọc cười: "Dù sao giúp người cũng phải mang chút từ thiện chứ."


      "Này!" Mỗi lần đều đều thẳng với . Quà tặng là lấy miễn phí, cùng người ta thi đấu là hiếu chiến, cho nên ta là người vô sỉ.


      "Được rồi. đùa em nữa." cười yếu ớt, mắt nhìn chăm chú, "Tâm Mãn, em biết lý do."


      " làm sao em biết~" Ông trời ơi, lại có thể làm nũng, muốn tự sát!


      nắm tay lên: " nghĩ chúng ta đều phải gì đâu." Nhiều năm như vậy, hiểu như hiểu chính bản thân mình, đối với cũng thế, nhưng cả hai đều hiểu cảm giác của đối phương, còn cần mấy lời thừa thãi làm cái gì?


      "Nhưng những người khác làm như thế này?" đương, nhưng người ta phải nên mấy lời thương liên tục sao?


      " bé ngốc nghếch, thế giới này tình cảm có rất nhiều loại, người có rất nhiều loại, cho nên tình cảm ở chung với nhau cũng có rất nhiều loại, em cần bắt chước ngây thơ nhu tình như nước, cũng vậy chuyện nhàng lãng mạn du dương. Cãi nhau đúng là phương thức thích hợp nhất giữa chúng ta, mãi mãi biết tại sao lại khiêu khích nữ sinh khác đánh bóng rổ, em cũng biết tại sao đánh lộn cùng người khác. dùng cách của để thương em. Em dùng cách của em đối với . thế giới này, hợp với em nhất cũng chỉ có ."


      Đúng rồi, nếu là khiến cho bỗng nhiên liên tục lời thương, có lẽ sợ thét lên mà bỏ chạy. Nhưng mà cũng thấy đường hoàng như vậy vẫn còn chịu câu ba chữ kia lần.


      " sai!" đấm cái lên chỗ đau của , tuy sai nhưng nếu đấm cái lòng yên được.


      Quả nhiên là con rất khó nuôi. đau đớn nghiến răng chịu đựng. Nhưng có biện pháp nào đâu, ai bảo trong bao nhiêu năm như vậy trong mắt cũng chỉ có tiểu oan gia là .


      Nơi xa xôi nào. người phụ nữ cầm ống nhòm và người đàn ông uống cà phê.


      "Nhìn xem, em sai chứ, đúng là phải mạnh mẽ hơn dự liệu chứ!"


      "Đúng vậy đúng vậy." Người đàn ông hùa theo, bà xã luôn luôn đúng, chỉ là đáng thương con trai số khổ của , ngay cả tiếng gãy xương cách xa cũng nghe thấy được, ôi..."
      Mizuki thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phiên ngoại


      Ngày xửa ngày xưa....


      Hoa đào bay bay....


      Từng cánh hoa như từng cánh bướm đầy màu sắc tung tăng khiêu vũ hạnh phúc rợp trời.


      Mùa xuân là mùa vạn vật sinh sôi, là mùa của tất cả sống. Tại cuộc sống muôn màu muôn vẻ, tại nơi đầy màu sắc tươi tắn, tại nơi rực rỡ ánh sáng, được nắm tay lấy nhau nguyện thề, đó chính là ước mơ tha thiết của mỗi con người.


      Hôn lễ cử hành nhưng Đường Uyển Như vẫn dám tin đây là . Bà hạnh phúc ve vuốt chiếc nhẫn ngón tay vô danh cẩn thận tỉ mỉ.


      hề biến mất, phải tỉnh lại, phải là giấc mơ. tốt biết bao nhiêu!


      Vệ Tề Lãng buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ đáng của bà. Ông đến dịu dàng nắm lấy tay bà "Sao vậy em?"


      " có gì. Chỉ là dám tin mình lại có thể hạnh phúc đến thế." Đường Uyển Như nở nụ cười ngọt ngào.


      Vốn cho rằng tình chỉ có lần trong đời, giống như pháo hoa sau khi nở rộ chỉ còn lại khói bụi lạnh lùng. Cho đến khi gặp được ông....


      Nhiều năm làm vợ chồng như vậy, nhưng tình cảm cũng hề đổi thay. Ông có khuyết điểm, bà cũng có, nếu như tình đương mù quáng hôn nhân chính là ngọt ngào bao dung. Trong hôn nhân bọn họ bỏ đường vào lọ lấy ra là ngọt ngào.


      Cũng nên cho là hôn nhân là mộ phần của tình , chỉ cần bạn còn tin tưởng vào tình .


      " rất thần kỳ." Vệ Tề Lãng nâng tay bà lên, nhàng đặt nụ hôn lên ngón tay đeo nhẫn thể tình vô tận. Sau đó lại bỗng nghĩ ra gì "Đúng rồi, dâu chú rể chạy chơi ở đâu rồi, cả nhà chúng ta chụp chung tấm ảnh ."


      người thanh niên đẹp trai nhìn nhét đầy kẹo vào miệng.


      miệng đầy kẹo cam lòng yếu thế trợn mắt nhìn lại, ràng: “Nhìn cái gì vậy! So xem mắt ai lớn hơn à!”


      Người thanh niên cười ấm áp như mùa xuân, sau đó đem ôm vào ngực mình: “ sao, bà xã của mình cũng được nhìn à?”


      muốn cho nhìn!” sẵng giọng.


      “Tâm Mãn, tiểu Vệ, các con ở đây hả!” Vệ Tề Lãng cùng với Đường Uyển Như dẫn nhiếp ảnh gia tới, “Ôi chết, có phải cha mẹ phá hỏng thế giới của hai con ?”


      “Mẹ ~” Đúng là mẹ, lúc nào cũng thích trêu trọc bọn !


      Vệ Tề Lãng cười to: “Đến đây , cả nhà chụp bức.”


      bằng chúng ta lại chụp bức “ phải oan gia cùng nhà” nữa nhỉ?” Đường Uyển Như hào hứng đề nghị.


      “Hình như rất vui vẻ nhé!” Đường Tâm Mãn cũng rất vui vẻ gật đầu.


      Hai người đàn ông kia tất nhiên cũng đưa ý kiến từ chối.


      Cho nên bọn họ lại chụp tấm ảnh POSE như năm đó. Nhiếp ảnh gia bấm máy.


      tấm hình là cảnh hoa đào nở rộ và những cánh hoa bay bay.


      Tâm Mãn cùng với Ý Túc cũng làm điệu chu môi, hai tay khoanh trước ngực, đưa lưng về phía đối phương, bộ dạng như cả đời qua lại với nhau, nhưng hai khóe miệng cong lên mang theo nụ cười hạnh phúc, nhịn được cùng liếc mắt về phía sau nhàng nhìn nhau, cũng mang theo bao thương ngọt ngào.


      Mà ở phía sau họ, tay của Vệ Tề Lãng và Đường Uyển Như nắm chặt với nhau. nhiều năm như vậy mà tay của họ vẫn lắm lấy cùng nhau.


      Mùa xuân thực mùa tràn đầy hạnh phúc. Hạnh phúc giống như hoa đào kia bay múa, như có thể đưa tay chạm đến.


      Tâm tình ông trời hôm nay vô cùng tốt, ở trời dùng mây đen như những dòng mực đậm, ánh nắng mặt trời xuyên qua như giơ bút lên, viết xuống vài chữ to: “Thiên cổ tình buồn, nhưng mà phải oan gia thể gặp gỡ.”


      ~~~HẾT~

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :