1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không nhớ, không quên - Trừu Phong Mạc Hề (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 37

      Editor: Lost In Love

      Sau hai giờ chiều, Hàn Niệm đến đường Bình Hải. Diệu Linh nhớ Hạ Đông Ngôn từng dẫn mình đến đây. Lần đó mẹ rất lâu, nó vừa khóc vừa ầm ĩ, Hạ Đông Ngôn dần nó tìm mẹ, kết quả là thấy bà ngoại sói ở đây hung dữ với mẹ!

      "Mẹ, đây là đâu ạ?"

      Hàn Niệm hít sâu vào hơi, dắt thằng bé vào, từng bước vào chỗ cũ, giống như vào thành trì đầy bụi gai, nhưng lúc này, còn dẫn theo con vào.

      Diệu Linh có cảm nhận giống mẹ, chỉ cảm thấy cái sân vừa lớn vừa đẹp, nhà nhìn cũng rất tốt, "Mẹ! Có ao kìa! Có cá ạ?"

      Thằng bé hồn nhiên biết, biết Hàn Niệm vừa mừng vừa lo, chuyện gì cho Diệu Linh biết cả, vì nghĩ, Đường Diệc Thiên có tàn nhẫn lại với mình, cũng làm tổn thương đến con, vậy để Diệu Linh biết gì tốt hơn. Để thằng bé vui vẻ tự do, còn hơn là hoảng sợ giống mình.

      Bà Trần mở cửa, đại khái là Đường Diệc Thiên với bà chuyện mình dẫn con tới, bà thấy Diệu Linh cũng ngạc nhiên, ngược lại vô cùng vui vẻ, ôm lấy thằng bé hôn ngừng, "Diệu Linh, bà có làm khoai môn với đường, con có muốn ăn ?"

      "Dạ!" Trước giờ Diệu linh sợ người lạ, bà Trần ôm cũng né, "Bà, nhà bà lớn!"

      "Ha ha, phải nhà ba, là nhà của Diệu Linh," Bà Trần cười .

      Diệu Linh quay đầu qua hỏi mẹ, "Mẹ, là nhà của chúng ta sao?"

      Lúc vẻ mặt của Hàn Niệm lúng túng, Đường Diệc Thiên bước vững vàng từ lầu xuống, trả lời câu hỏi thay , "Đúng vậy, đây là nhà của ba, Diệu Linh, còn có...mẹ nữa."

      Diệu Linh nhìn ba, rồi nhìn mẹ, giống như nghe mẹ phải, thằng bé dám chắc, "Mẹ, vậy sao?"

      Đường Diệc Thiên đến gần, duỗi cánh tay dài ra, ôm Hàn Niệm vào trong ngực. Bàn tay nhìn như khoác lên vai rất nhàng, thực ra đầu ngón tay siết chặt, như muốn chui vào xương vai của , nhắc nhở hoàn cảnh lúc này thế nào. Hàn Niệm cắn răng ép mình nở nụ cười, "Đúng..., Diệu Linh thích nơi này ?"

      "Wow!" Diệu Linh lập tức vỗ tay, "Thích ạ!"

      Đường Diệc Thiên hơi rũ mắt nhìn thằng bé, thân hình của đứng thẳng lên cao hơn khoảng lớn, lúc cúi đầu, Hàn Niệm chỉ có thể ngửa mặt lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của , "Tiểu Niệm, em xem, Diệu Linh rất vui vẻ! Em nên quay về sớm mới phải."

      Vòng ôm của vẫn ấm áp quen thuộc, hơi thở mang theo mùi cam quýt và đoan mốc hương, độ ấm của lòng bàn tay cũng giống như thường ngày, người đàn ông này giống như bước ra từ trong trí tưởng tượng, lạnh lùng có chút tình cảm.

      Hai người dựa sát vào nhau ở trong mắt Diệu Linh vô cùng ngọt ngào, ai để ý tới, ngón tay của Hàn Niệm khẽ run rẩy.

      Đường Diệc Thương nở nụ cười dịu dàng, "Chào mừng quay về, Tiểu Niệm."

      * * *

      Mấy ngày trước Đường Diệc Thiên kêu người đến trang trí tốt phòng của Diệu Linh, căn phòng này bọn họ đặc biệt giữ lại từ lúc kết hôn, vẫn chưa hề dùng tới.

      Diệu Linh vào phòng nhìn thấy giường trẻ em màu đỏ có hình xe tia chớp, ngạc nhiên kêu lên, cả chuyện cũng ràng, "Ba ba ba...Đây, đây là giường của con sao ạ?"

      "Đúng vậy." Đường Diệc Thiên đưa tay ôm thằng bé ném lên giường, ném thằng bé lên chiếc giường mềm mại, căn phòng trẻ em lấy màu đỏ và trắng làm chủ đạo, từ tủ đầu giường đến tủ quần áo có chỗ nào là có hình hoạt hoạ《Đội xe》 mà Diệu Linh thích, ngay cả thảm thông với nhà vệ sinh, cũng có hình vẽ đường đua màu xám.

      Hàn Niệm lấy đồ của Diệu Linh ra sắp xếp tốt, tiểu Diệu Linh giống như chú chó chủ vui vẻ lượn vòng khắp nơi trong phòng, quay quanh bên chân mẹ, "Mẹ, con rất thích chỗ này! Mẹ! Ở đây rất đẹp! Mẹ, con có thể mời các bạn ở nhà trẻ đến đây chơi ?"

      Có Đường Diệc Thiên ở đây, Hàn Niệm chỉ có thể cười cay đắng.

      Đường Diệc Thiên nheo mắt thưởng thức nụ cười khổ sở của , ở bên cạnh mình là đau khổ và hạnh hạ sao? khi vậy, đau khổ , giống như mấy năm nay mình luôn đau khổ, "Hai người thu dọn trước , thu dọn xong, xuống lầu ăn cơm." lạnh lùng với , xoay người ra khỏi phòng.

      Hàn Niệm nghĩ, chắc chắn điên rồi, hoàn toàn điên rồi. Chỉ có điều người ép

      [​IMG]

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 38

      Editor: Lost In Love


      Sáng hôm sau Đường Diệc Thiên tỉnh, giường trống . đứng dậy ra khỏi phòng nhìn, Hàn Niệm đút Diệu Linh ăn dưới lầu. mặt đều là nụ cười tự nhiên, giống như cuộc sống của rất vui vẻ và hạnh phúc.

      Kỹ xảo biểu diễn của tốt!

      quyền của Đường Diệc Thiên nặng nề dừng tay vịn bằng gỗ, tiếng nặng nề. cười, tức giận, cười, càng tức hơn.

      Diệu Linh thấy ba đứng lầu, vui vẻ gọi , "Ba cũng rời giường rồi à! Diệu Linh là người đầu tiên!"

      Đường Diệc Thiên mỉm cười xuống lầu, ba hiền từ, mẹ dịu dàng, con hồn nhiên đáng , nhà ba người hoà thuận vui vẻ, Hàn Niệm nhìn tất cả, cười động lòng người hơn.

      Bà Trần cũng múc thêm cho Đường Diệc Thiên chén cháo nữa, đưa đôi đũa ra, "Hàn Niệm hầm cháo tệ, tay nghề còn tốt hơn bà già này nữa."

      Trong tiểu viện dưới chân núi, Đường Diệc Thiên từng nếm thử cháo của Hàn Niệm, mấy ngày ngắn ngủi giống như trận pháo hoa rực rỡ, chợt sáng chợt tắt. cười yếu ớt hỏi Diệu Linh, "Ba đưa con nhà trẻ chịu ?"

      "Dạ!" Diệu Linh lập tức gật đầu, "Ba có thể dắt con vào lớp ? Sau đó với tất cả các bạn, ba là ba con!"

      "Vậy ba và mẹ cùng dắt con được ?" Đường Diệc Thiên xong đưa mắt nhìn về phía Hàn Niệm, muốn bắt được chút bất an khuôn mặt tự nhiên của , dùng để chứng minh kỹ xảo biểu diễn của quá kém, cũng từng dao động. Nhưng mặt Hàn Niệm cong cong, cười vô cùng tươi, còn mê người hơn hoa hồng mùa xuân.

      nhàng nhìn , Đường Diệc Thiên đáp lại bằng ánh mắt lạnh lẽo, cúi đầu ăn cháo.

      * * *

      Đưa Diệu Linh xong, Hàn Niệm quay lại xe, nhàng hỏi , " phải công ty sao?"

      "Ừ." Đường Diệc Thiên lên tiếng, hỏi ngắn gọn câu, "Còn em?

      "Tôi gọi điện thoại hiẹn Cam Nguyện và Lâm Trăn chơi, để tôi ở "Bách Liên" được rồi. cười nhạt . Hôm nay mặc đồ mùa xuân màu ngó sen, làm tăng thêm khí chất của rất nhiều. tai đeo đôi bông tai ngọc bích, là mua lâu sau khi kết hôn. còn nhớ ngày chủ nhật đổ mưa hôm đó, nằm sấp ở cửa sổ trong phòng làm việc của ngắm mưa, bĩu môi thích mưa.

      Hết cách với , dẫn mua bông tai hình giọt mưa, lúc đeo cho , cười , "Giờ thích mưa chưa?"

      đưa tay sờ lỗ tai, chậc chậc miệng , "Nếu có thể ăn thêm nồi thịt kho măng, càng thích mưa hơn."

      Đường Diệc Thiên nhìn món đồ này và , "Cái này có liên quan gì đến thịt kho măng chứ?"

      "Măng mọc sau mưa!" Hàn Niệm bĩu môi cười có óc tưởng tượng.

      Về chuyện cũ, luôn nhớ rất ràng, cho nên rồi Đường Diệc Thiên thu dọn đồ bỏ vào trong rương đặt ở tận cùng bên trong tủ quần áo, có lẽ là sáng nay thu dọn và lấy ra.

      Buổi sáng làm cơm sáng cho chồng và con ăn, sau đó đưa con nhà trẻ, tiếp theo hẹn mấy người Khuê Mật ăn cơm dạo phố, buổi chiều đón con tan học, đây là những điều tưởng tượng sau khi kết hôn trước kia của Hàn Niệm, cuối cùng bây giờ cũng thực được.

      Nhìn bên mặt với đường nét tao nhã của , vẫn sáng sủa như trước kia, nhưng thành thục hơn chút, trong trí nhớ của cũng là như vậy, kiêu căng, ngồi tít cao, đảo lộn chúng sinh, cũng là công chúa thuộc về .

      ràng là ép quay về, ép diễn xuất, nhưng diễn quá tốt, lục phủ ngũ tạng của đều giống như bị dao cắt. Mỗi cái nhăn mày và mỗi nụ cười giống như lấy ra từ trong lòng, đưa đến trước mặt để nhìn cho ... có thể làm tất cả cho Hàn Phục Chu, đây là quyết tâm của .

      Sau ba giờ chiều, xe của Đường Diệc Thiên đậu trước cửa nhà trẻ Cây Bao. Diệu Linh nhớ được xe của ba, lon ton chạy tới, xe của ba là đẹp!

      Hàn Niệm mang cặp của thằng bé theo sau lưng nó, Diệu Linh trèo lên ghế trẻ em ở phía sau, Hàn Niệm bỏ cặp ra thắt dây an toàn cho thằng bé, sau đó mình mới ngồi vào ghế bên cạnh tài xế.

      "Ba, ba muốn dẫn con mua đồ chơi phải ạ?"

      Đường Diệc Thiên nhìn thấy cặp mắt mong đợi của Diệu Linh qua kính chiếu hậu, hơi liếc mắt, Hàn Niệm im lặng lên tiếng. ho , "Diệu Linh, quy định trước kia của mẹ con thế nào? Ngày nào cũng có thể mua đồ chơi sao?"

      " thể..." Diệu Linh cúi đầu ngoan ngoãn , trước kia mẹ quy định Diệu Linh phải nghe lời mới mua đồ chơi khen thưởng. Với lại trong phòng mới của mình có rất nhiều đồ chơi, quả thực nó nên cứng đầu.

      "Quy định của mẹ, cả ba cũng phải tuân thủ..." Đường Diệc Thiên có chút nghiêm khắc, "Cho nên hôm nay chỉ có thể dẫn cho ăn đồ ăn ngon thôi."

      Vừa nghe có đồ ăn ngon, Diệu Linh lập tức có tinh thần lại, "Ba, con muốn ăn tôm hùm và cua! lâu rồi chưa ăn ạ!"

      Đường Diệc Thiên biết, lâu Diệu Linh chưa ăn tôm hùm và cua, có lẽ là tôm hùm và cua Úc, chỗ làm ngon nhất ở thành phố J, đương nhiên là Paradise.

      đạp ga, xe chạy nhanh hơn ngựa, Hàn Niệm vẫn cười nhàng như trước, giống như mèo con ngoan ngoãn, lười nhát nghỉ ngơi dưới ánh mặt trời, giống như mọi thứ xung quanh đều liên quan đến mình.

      Từng cây ngô đồng ở
      [​IMG]

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 39.1

      Editor: Lost In Love


      "Tôi ! Từ năm mười lăm tuổi tôi ! Đến bây giờ tôi vẫn còn , có lúc nào tôi ! Nhưng xin hãy cho tôi biết! Tôi...có..thể...... sao?"

      "Tôi ! Từ năm mười lăm tuổi tôi ! Đến bây giờ tôi vẫn còn , có lúc nào tôi ! Nhưng xin hãy cho tôi biết! Tôi...có..thể...... sao?"

      chống người dậy cách khó khăn, tóc đen cong cong dính bờ vai trắng nõn, che khuất những vết nhéo ứ đỏ của , nặng nề nghiêng người qua, ngẩng mặt nhìn , cặp mắt ướt và sáng, nước mắt đảo quanh, giống như ngừng được trào ra bi thương, giây phút vỡ đê, tất cả nguỵ trang, tất cả kiên cường của đều vỡ tan đỡ được.

      Trong mắt có vui buồn, hận, chỉ còn tuyệt vọng.

      "Tôi từng cho rằng tôi là người hạnh phúc nhất, nhưng cuối cùng chúng ta còn lại gì?" nở nụ cười thê lương, " nhìn xem tôi là ai...ngay cả bản thân tôi cũng biết tôi là ai? Tôi là con của ông ấy, là vợ của , nhưng bản thân tôi là ai?"

      "Quay đầu lại cũng chỉ lo chạy mất, vậy còn tôi, giống như tôi, sao có thể chuyện đương chứ?" Giọng của thấp dần, cuối cùng đến mức gần như nghe được, "Nếu phải có tình này, tôi sớm được giải thoát..."

      Nếu , bọn họ có thể giải thoát cho nhau, cần vùng vẫy trong vũng bùn này. người quá mệt
      [​IMG]
      thư hồsanone2112 thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 39.2

      Editor: Lost In Love


      Đường Diệc Thiên chưa từng nghe về chuyện hồi của Diệu Linh, lúc này nghe vô cùng nghiêm túc, hận thể bổ sung lại những thứ lỡ mất kia. tới con, dường như Hàn Niệm thả lỏng rất nhiều, khóe miệng của nở nụ cười nhạt, "Diệu Linh chuyện rất sớm, nhưng trễ, con người khác có thể , thằng bé còn bò đất, tuổi rưỡi, cũng đỡ tường đứng được. Lúc ấy em sốt ruột muốn chết, gặp bác sĩ khắp nơi. Ngày nào Hạ Đông Ngôn cũng đỡ cánh tay thằng bé ép nó , nó cũng chịu, lập tức đặt mông ngồi xuống đất."

      Người đỡ
      [​IMG]
      thư hồ thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 40

      Editor: Lost In Love


      tỉnh giấc, còn khổ sở, cứ lẳng lặng dựa vào lòng , nhìn bầu trời ngoài cửa sổ gần lú mặt trời. Sau khi yên tĩnh lại Đường Diệc Thiên chỉ khẽ nhắm mắt, ngủ.

      Cách lúc lâu, đột nhiên hỏi, "Thời gian dài sau đó, là Hạ Đông Ngôn chăm sóc em sao?"

      Hàn Niệm ngạc nhiên khi vẫn chưa ngủ, hơi ngửa đầu nhìn rồi lên tiếng, "Đúng. Sao vậy? Sợ em có gì với ấy..."

      "." ngắt lời , "Chỉ cần em , em đúng ?"

      Hàn Niệm muốn mắng thối tha, nhưng nghĩ lại thực như thế, bọn họ quá hiểu đối phương, giống như có nhiều tin đồn bậy ba như vậy, cũng chưa bao giờ nghi ngờ việc Thẩm Du có bản lĩnh trèo lên giường của Đường Diệc Thiên.

      Có lẽ ta có bản lĩnh, nhưng chắc chắn bị đá xuống.

      cảm thấy dường như ngủ lại được nữa, giọng hơi khàn, "Nhưng cậu ta chăm sóc con và vợ giúp , muốn trả phần ân huệ này lại cho cậu ta."

      "Hả?" Hiếm khi Hàn Niệm thấy khách sáo với Hạ Đông Ngôn, có chút ngạc nhiên.

      Đường Diệc Thiên chậm rãi hết, "Trả nợ cho cậu ta trước, vậy lúc tìm cậu ta tính sổ mới hợp tình hợp lý, cần nương tay."

      Hàn Niệm nhịn được cười khanh khách, "Vậy phải trả cho ấy tốt, ấy thực chăm sóc cho em hơn ba năm, nhưng..." Nụ cười của hơi cứng lại, "Em biết bản thân mình có nợ ấy hay nữa, bởi vì ấy làm rất nhiều...nhiều đến mức em thể tin được."

      Người phụ nữ của mình chịu ơn nghĩa của người đàn ông khác, thiếu chút phải lấy thân đền ơn, khiến Đường tiên sinh mất mặt! Hùng hồn , "Nợ bao nhiêu, trả bấy nhiêu."

      Hàn Niệm trở mình, nằm ngực xấu xa hỏi, "Vậy phải trả đến tán gia bại sản làm sao đây?"

      Đường Diệc Thiên nhìn , nhướng mày, nở nụ cười tự hào, "Điều này chứng minh người phụ nữ của đủ cao quý."

      Đôi mắt đen của tĩnh lặng và sâu giống như bầu trời đêm, mà chính là ngôi sao sáng chói nhất bầu trời, xem như báu vật, coi như ngọc quý, trả giá tất cả vì cũng đáng.

      Mũi của Hàn Niệm đau xót, cúi người hôn xuống. Đường Diệc Thiên nhíu mày, gần như , "Em...còn chưa...đánh răng."

      quan tâm, ngược lại hôn sâu hơn, hai tay an phận chạy trước ngực . Móng tay cào lên da , tỉ mỉ trêu chọc thần kinh nhạy cảm của .

      nắm lấy cổ tay , đôi mắt càng ngày càng sâu lắng, giống như hồ sâu khiến chết đuối trong đó. Còn nhớ tối hôm qua mới bị thương, vốn muốn để nghỉ ngơi cho tốt, nhưng lại trêu chọc mình, giọng khàn khàn ra tối hậu thư, "Đừng chọc ..."

      Ánh mắt nặng nề của làm cảm thấy sợ hãi, ngược lại càng cười động lòng người hơn, giống như con mèo nghịch ngợm, cố ý dùng đuôi lông mềm khiêu khích người ta. Vươn đầu ngón tay ra, di chuyển từ yết hầu của xuống dưới, lướt qua xương đòn, sau đó đến cơ ngực chắc nịch, cơ bụng đều đặn, cuối cùng là chỗ cứng nóng nhất.

      Chọc chọc đầu ngón tay vào, dùng đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn , " Diệc Thiên, đây là gì vậy?"

      xong đưa đầu lưỡi hồng ra liếm đôi môi khô khốc, hỏi từng chữ, "Ăn, được, ?"

      Dù Đường tiên sinh cố gắng kiềm chế, cũng thể chống lại được quyết rũ trần trụi này, nhất là lời, mời, tình, !

      nhịn được đẩy vai xuống ép lên thân dưới, cách vải vóc, vật nóng lớn kề sát mặt vào , mặc dù là bản thân Hàn Niệm quyến rũ , nhưng chạm vào đầu vai vẫn hoảng hốt mà khẽ run, hai má ửng hồng.

      Sau khi hơi hoảng hốt, bình tĩnh lại, cắn môi dưới, ngẩng mặt nhìn thẳng vào , chưa bao giờ làm thế này, hơi nóng lòng muốn thử, cặp mắt sáng ngời của đầy kiên định.

      Trong phút chốc Đường Diệc Thiên hiểu ý trong mắt , làm sao? Cơ thể cứng đờ như sắt, tất cả lửa nóng giống như hiểu được đều chuyển xuống thân dưới, chỗ đó vừa đau vừa căng, giống như lửa đốt.

      Trước tiên là Hàn Niệm cởi áo ngủ của mình, sau đó trần truồng quỳ gối giữa hai chân , cởi quần lót của ra, to lớn nghẹn gần tháng nhảy ra trước mắt .

      Hàn Niệm ngạc nhiên mở to mắt hơn, nhìn gần...hình như còn to hơn bình thường nhìn thấy. cúi người, quan sát xung quanh, nhưng bị nhìn thẳng vào khiến kiềm chế được, vội vàng hối thúc tiếng, "Tiểu Niệm..."

      Cơ thể lung linh của vô cùng hấp dẫn, sáng bóng giống như được bao phủ bởi mặt trời, muốn dùng tay mình vuốt ve làn da mượt và mịn màng của , bắt lấy mông , nắm chặt eo dùng sức đâm vào, hận thể lật người đè xuống ngay, rồi vùi vào trong cơ thể mềm mại của .

      vỗ vào bàn tay mò mẫm yên phận của , nghiêm túc , "Hôm nay là em ngủ với !" xong đưa tay, gian nan nắm lấy nóng rực, khó khăn chuyển động lên xuống hai lần.

      Trong bàn tay mềm mại của , khô khan cọ xát khiến lớn thêm mấy phần, hít khí lạnh, chống tay muốn ngồi dậy, lại bị vỗ xuống lại.

      ra tối hậu thư, " còn nhúc nhích, em làm nữa!"

      Đường Diệc Thiên hết cách, chỉ có thể mặc cho từ từ tra tấn dục vọng sớm cháy người của mình. Sau khi chuyển động mấy cái, nghiêng đầu nghĩ tới điều gì đó, áp eo mình lên , đưa vật to lớn vào giữa mềm mại tròn trịa của mình, vụng về ma sát.

      đưa tay đỡ trắng nõn tròn trịa của mình, kẹp lấy rồi vuốt ve quái vật lớn, hai đỉnh đỏ tươi cọ bụng bằng phẳng của , tóc dài lướt qua đùi , bộ ngực mềm mại và trắng nõn bao lấy , kẹp rất chặt, thực muốn chết người!

      vừa vân vê mình vừa quyến rũ hỏi , " Diệc Thiên, vậy đúng ?"

      Quả đấm của Đường Diệc Thiên nắm chặt gần như muốn bóp nát xương của mình, đếm xỉa đến căng thẳng của , mềm mại vẫn cọ lên người như cũ, cuối cùng cúi đầu, vươn chiếc lưỡi, liếm lên.

      "A..." cắn chặt răng
      [​IMG]
      Phong nguyet, hoadaoanhthư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :