1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không nhớ, không quên - Trừu Phong Mạc Hề (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29

      Editor: Lost In Love



      Đầu tháng ba, hoa đào lặng lẽ nở rộ.

      từ hẻm phía sau ra, có con đường dốc, hai bên đường đều là cây đào, mỗi dịp đầu xuân, đường có đủ loại hoa. đào nở rộ, rất rực rỡ cũng rất vội vã, chỉ bất cẩn để ý, bỏ lỡ mùa ngắm hoa.

      lâu Hàn Niệm qua con đường có hoa đào này, ngày xưa mỗi mùa hoa đào nở rộ, Đường Diệc Nhu hẹn mình ngắm hoa dạo phố. quay đầu hỏi , "Diệc Nhu...ở nghĩa trang nào?"

      Người sau lưng hơi dừng chân lại, sau đó thấp giọng , "Ở thành phố T. Chồng và con của con bé thường đến thăm nó." Lúc Hàn Niệm bỏ trốn, cũng là lúc em Đường Diệc Nhu của vừa kết hôn. Đường Diệc Nhu là bác sĩ khoa chỉnh hình của bệnh viện An Nhân ở thành phố T, gả cho bác sĩ ngoại khoa Lộ Phi, sau khi kết hôn chưa đến năm, bị người bệnh có thần kinh thất thường sát hại.

      Hàn Niệm về nước nghe thấy tin này vô cùng ngạc nhiên, bất luận trong lòng hận Đường Diệc Thiên đến cỡ nào, cũng hy vọng người nhà có chuyện ngoài ý muốn.

      "Em muốn thăm con bé sao?" Đường Diệc Thiên hỏi.

      Hàn Niệm lấy điện thoại ra xem giờ, ba giờ chiều, "Bây giờ ...kịp ?"

      dắt tay , "Có gì kịp chứ."

      Hàn Niệm chưa từng đến thành phố T, biết cụ thể bao xa, nhưng nghe giọng điệu của hình như xa lắm, cũng phản bác hành vi kích động của . Đường Diệc Thiên kéo về nhà, lái xe xuất phát, đến tám giờ tối, lúc ngang qua ghé vào khu phục vụ nghỉ ngơi, bưng hai ly mì ăn liền quay lại xe với , "Em ăn trước chút , còn ba tiếng nữa."

      Lúc đó Hàn Niệm mới hiểu được, Đường Diệc Thiên bắt đầu quay lại kiểu mẫu của quá khứ.

      Ăn mì ăn liền, trong xe cũng ấm, Hàn Niệm hơi mệt, liên tục ngáp mấy cái. Nghe thấy ngáp mấy lần, Đường Diệc Thiên , "Em ngủ lát ."

      "Em ngủ ảnh hưởng đến việc lái xe à?" Hàn Niệm nháy mắt, đôi mắt như nước. Đường cao tốc ban đêm, người ngồi bên ghế phụ chắc chắn ngủ được.

      lục tìm bao thuốc trong xe ra, lấy ra điếu ngậm lên môi, "Có thể sao?"

      Trước kia hút thuốc lá, Hàn Niệm cũng chưa từng thấy hút thuốc, càng ngạc nhiên hơn là mình về lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy hút thuốc.

      Nhìn thấy ngạc nhiên trong mắt , khẽ cong khóe miệng giải thích, "Thỉnh thoảng mệt mỏi quá, mới lấy ra hút."

      Ngọn đèn màu ấm chiếu xuống mui xe, đường nét bên gò má của càng sâu hơn, Hàn Niệm hơi nheo mắt, nhìn điếu thuốc biến từ chàng trai đầy liều lĩnh trở nên trưởng thành và kín đáo, nhưng lại có ác cảm với việc hút thuốc.

      Thấy vẫn im lặng, hạ điếu thuốc xuống dập tắt, bỏ lại vào trong hộp, "Thôi, hút nữa."

      Hàn Niệm muốn mở miệng với sao, lời đến miệng nhưng ra. Nhìn người bên cạnh vì chiều theo ý mình mà kìm nén, còn cảm giác nào tốt hơn, ngồi thẳng người nhưng ngủ, thức trọn đêm với .

      Thời gian quả đúng như , mười giờ rưỡi khuya, bọn họ mới tới thành phố T. Lấy phòng trong khách sạn của Cố thị, sáng mai ra nghĩa trang.

      Vì là khách hàng VIP nên trong phòng chuẩn bị đầy đủ các thứ, Hàn Niệm quét vòng, kéo quần áo mình oán trách với , "Nếu sớm là xa, em tắm rửa thay quần áo."

      "Mai mua cũng được." Đường Diệc Thiên bó tay, đàn ông mãi mãi hiểu tại sao lúc phụ nữ ra ngoài du lịch muốn mang theo nhiều đồ này kia, theo ý của , nhiều nhất lần này cũng chỉ mang theo quần lót thôi, với lại trong nhà vệ sinh có cung cấp quần lót, cho nên hẳn là thiếu thứ gì mới phải!

      Hàn Niệm tức giận vào phòng tắm, đóng của cách nặng nề rồi khoá trái.

      * * *

      Ngồi xe hơn bảy tiếng, tuy Hàn Niệm làm gì, nhưng vẫn mệt đến eo và lưng cũng mỏi, gặp giường ngủ mất. Đến nửa đêm khát nước, mới phát Đường Diệc Thiên ngồi dựa lưng vào giường ngủ. Ánh sáng yếu ớt của di động phát ra, chiếu vào mặt , đôi mắt vô cùng nặng nề.

      nghiêng đầu thấy, màn hình di động của là hình cưới của Đường Diệc Nhu, trong ảnh đầu che lụa trắng mỏng, nụ cười tươi rói, tất cả đều dừng ở giây phút hạnh phúc đó.

      Hàn Niệm đưa tay ôm , khẽ dựa vào người , với giọng khàn khàn, "Lúc con bé sắp sinh, gọi điện thoại với , đặt xong tên của đứa bé..."

      nhàng gật đầu, nghe kể.

      "Đứa bé tên là Chính Tắc, là con trai." Giọng của càng ngày càng thấp, Hàn Niệm nâng tay lên xoa mặt cách vô thức, đầu ngón tay gặp phải chất lỏng lạnh lẽo, Hàn Niệm biết, khóc.

      Lúc trời tối đen, cũng là lúc yếu đuối nhất của Đường Diệc Thiên.

      "Em biết." trả lời lại tiếng, vừa ngẩng đầu nhìn bị dùng sức ôm vào trong ngực, giống như muốn hoà vào cơ thể mình, để nhìn thấy mình khóc.

      "Đừng rời khỏi ..." .

      Hàn Niệm biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể dựa vào lòng .

      * * *

      Lúc từ nghĩa trang ra, em rễ Lộ Phi của Đường Diệc Thiên dẫn theo cháu trai Chính Tắc đến đón bọn họ. Chính Tắc hơn Diệu Linh nửa năm, ngọt ngào gọi bọn họ, "Cậu, mợ."

      Hàn Niệm biết mình có được tính là mợ , nên biết đáp lại thằng bé thế nào, đành phải mỉm cười ôm nó vào lòng.

      "Sáng nay em mới nhìn thấy tin nhắn của , vội vã xin phép nghỉ. Trong nhà biết hai người đến đây, chuẩn bị cơm trưa." Lộ Phi .

      Lần đầu tiên Hàn Niệm gặp ta, nhìn thấy ta trong đầu lên câu , quân tử như ngọc, tao nhã lịch .

      Nhà họ Lộ là gia đình có danh tiếng lừng lẫy ở thành phố T, có bốn thế hệ gia đình, rất nhộn nhịp. giống với người khác, nhìn lại mình, Hàn Niệm và Đường Diệc Thiên trách khỏi có chút hâm mộ. Bề và con cháu nhà họ Lộ đều làm việc ở bệnh viện An Nhân, hôm nay phải là chủ nhật, cho nên trong nhà chỉ có Lộ Phi và Lộ Hàn Phi xin nghỉ.

      Lộ Hàn Phi có tính tình ngay thẳng, thấy Hàn Niệm lập tức khen ngợi cách phô trương, thậm chí còn biểu đạt hâm mộ với Đường Diệc Thiên, "Thiên! Hàn tiểu thư có dáng dấp xinh! Chao ôi, đúng, em phải đổi từ lại, chao ôi chao ôi, nghĩ ra, bây giờ cả đầu đều là từ xinh đẹp! Hèn chi nghe Nhã Nam nhà em và Lâm Trăn đều về chị, Đường ca, chị dâu xinh! có phúc!"

      Hàn Niệm hơi lúng túng, muốn giải thích lại bị Đường Diệc Thiên kéo vào trong ngực, ra vẻ ân ái ngọt ngài, đành chịu thôi.

      Lộ Phi nhịn được nhắc nhở em trai, " thấy hôm nay Nhã Nam làm có ở nhà, em mới nhiều như vậy phải ."

      "Nhã Nam ở nhà! Em cũng thế! Làm người phải thành ! Uy vũ khuất phục!" Lộ Hàn Phi làm ra vẻ kiên cường chính trực, xong vỗ vào Chính Tắc ở bên cạnh, " lát nữa thím con về được nghe chưa!"

      Lộ lão phu nhân vì quá đau buồn cho qua đời của cháu dâu Đường Diệc Nhu, xương cốt cũng còn khỏe như trước, nhưng cuối năm ngoái trong nhà có thêm đôi Long Phụng, tinh thần của bà mới tốt lên chút.

      "Nhà họ Lộ bọn ta có lỗi với nhà họ Đường các người, con gả vào nhà bọn ta, là bọn ta chăm sóc tốt cho nó, mới xảy ra chuyện như vậy." qua hơn hai năm, vừa nhắc tới, bà vẫn nhịn được mà rơi nước mắt.

      "Chuyện ngoài ý muốn này, thể trách ai được ạ." Đường Diệc Thiên khóc ở ban đêm, ban ngày mới có đủ kiên cường.

      "Vị này chính là Hàn tiểu thư mà Diệc Nhu lúc trước phải ." Bà đưa tay kéo Hàn Niệm qua, kéo vào nhà, "Hai đứa có con chưa?"

      Hàn Niệm vừa úp úp mở mở, Đường Diệc Thiên trả lời thay , "Bà nội, có đứa, năm nay thằng bé ba tuổi rồi ạ!"

      "Ai , tốt quá tốt quá..." Bà cười vui vẻ, "Có hình cho bà xem thử ?"

      Hàn Niệm lại sững sờ, Đường Diệc Thiên lấy điện thoại của từ trong ngực ra, mở album photo ra cho bà xem. Hàn Niệm thò đầu xem thấy, là hình chụp lúc trước đến nhà trẻ tìm Diệu Linh, nghĩ chắc lúc đó vẫn chưa biết là con của ...

      "Dáng dấp thằng bé rất được." Bà lão liên tục khen ngợi, Đường tiên sinh vô cùng tự hào, "Đúng, còn rất thông minh! Lớn lên giống mẹ!"

      "Con trai đều giống mẹ." Bà , "Con nhìn Chính Tắc xem, rất giống Diệc Nhu, đẹp như nhau!"

      Hàn Niệm đứng bên cạnh, nhìn khom người chuyện với lão phu nhân, lật từng tấm hình cho người khác nhìn con của , nụ cười tự hào chợt làm cảm thấy xót xa.

      Đến tối, các bác sĩ nhà họ Lộ đều về, đại gia đình vô cùng vui vẻ, cả bàn dài cũng đủ ngồi. Đường Diệc Thiên luôn duy trì nụ cười, giống như bù lại những nụ cười và hạnh phúc mất mấy năm nay.



      Hàn Niệm thấy mặt mày giãn ra, cũng kiềm được cười theo. lâu bọn họ cươi như vậy, cười, còn giả vờ cười.

      Buổi tối ngủ lại nhà họ Lộ, phòng giành cho khách gọn gàng và sạch , Lộ Phi cũng đưa vật dụng hàng ngày đến cho bọn họ, chăm sóc chu đáo và ân cần. Chỉ có điều hoàn mỹ đó là giường hai người trong phòng chỉ rộng khoảng 1m5.

      Lẽ ra kích cỡ cũng chật lắm, nhưng đối với Hàn Niệm, 1m5 cơ bản đều là lãnh thổ của mình . Đường Diệc Thiên tự biết tình hình, dứt khoát cuốn tắm chăn giường qua sô pha dài, nhường giường lại cho mình Hàn Niệm.

      Hàn Niệm nhớ lúc còn học đại học, trở về từ Châu Phi, kéo leo núi cắm trại dã ngoại xem mặt trời mọc.

      Lều hai người cũng rộng khoảng 1m5, ôm cam đoan mình cũng ngoan. Chờ nửa đêm tỉnh dậy toilet, mới phát trong lều chỉ còn mình , ra thấy, dựa vào dưới tàng cây lớn ngủ, biết rốt cuộc mình làm gì , dữ dằn tới mức đuổi ra ngoài.

      Sáng hôm sau tỉnh lại, Đường Diệc Thiên thế này, "Phổi đều bị em đá muốn vỡ."

      Bây giờ trong lòng vẫn còn sợ, nên tự động ngủ sofa. Tắt đèn, mảng đen thui, Hàn Niệm nằm giường lăn qua lăn lại, cuối cùng nhịn được gọi , "Nè, hay là lên đây ngủ ."

      Đường Diệc Thiên trở mình, hình như hơi do dự, cuối cùng vẫn đứng dậy ôm chăn leo lên. Cơ thể vừa ấm vừa thoải mái, Hàn Niệm nhàng ôm , "Thực ra, quay về trước kia, cũng tệ..."

      ừ khẽ, tay lại ôm chặt hơn.

      Sáng hôm sau, quả thực Đường Diệc Thiên bị nội thương, xanh mặt đánh răng trong toilet. nín cười cố tình qua hỏi, "Tối qua ngủ ngon ?"

      Đường Diệc Thiên nhìn , "Rất ngon."

      Hàn Niệm bóp kem đánh răng đứng đánh bên cạnh , trong gương hai người cao thấp đứng kề vai, đột nhiên Đường Diệc Thiên nâng tay xoa tóc , miệng đầy bọt gọi tiếng lắm, "Nấm hương ."

      * * *

      Vì bệnh viện An Nhân có quan hệ hợp tác với Cố thị, sáng sớm Đường Diệc Thiên và Hàn Niệm đến bệnh viện tham quan vòng. Tới giữa trưa quay lại nhà họ Lộ ăn cơm.

      Hôm nay bệnh viện tương đối bận bịu, trong nhà chỉ còn lại Lộ lão phu nhân và hai cháu dâu. Để Đường Diệc Thiên và Hàn Niệm ngồi buồn chán, lão phu nhân niềm nở kêu bọn họ xem kho tàng của nhà họ Lộ.

      là kho tàng, thực ra là ghi chép lại những việc qua nhiều năm của nhà họ Lộ, dụng cụ dùng chữa bệnh trong thời kỳ kháng chiến, những bộ quần áo của quân y của tổ tiên nhà họ Lộ, còn có bản hiệu đầu tiên "Tiệm thuốc tây Y An Nhân".

      mấy kệ trong kho còn cất giữ những món đồ cổ lúc ông cụ Lộ còn sống sưu tập, có bát đĩa vô giá của thời Minh và Thanh, cũng có những đồ vật cao cấp cũng thời Tống, còn có con dấu Kê Huyết Thạch của thời Minh.

      Lão phu nhân cầm con dấu lên cho bọn họ xem, "Lúc ông tụi nó còn sống thích nhất là con dấu hình vuông này, lúc ông ấy theo quân đội Triều Tiên tình cờ có được!"

      Kê Huyết Thạch rộng bằng hai ngón tay, tảng đá nhưng có trọng lượng, Hàn Niệm đưa tay đón lấy, nặng giống như nghìn cân. Đường Diệc Thiên thấy sắc mặt bình thường, vội vàng trả con dấu trở về, nhanh chóng ra khỏi kho.

      nắm tay , cảm thấy từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay đều lạnh ngắt, nắm chặt, cho đến khi nó dần nóng lên, lòng của Đường Diệc Thiên mới thoáng thả lỏng.

      Ăn cơm trưa xong, lão phu nhân lôi kéo bọn họ ở lại mấy ngày, nhưng Đường Diệc Thiên lấy lý do là công ty có việc nhàng từ chối. đường lái xe trở về, lộ trình mấy tiếng đồng hồ, Hàn Niệm câu nào, Đường Diệc Thiên cũng hỏi nhiều.

      * * *

      Lúc trở lại tiểu viện đêm khuya. Khi Đường Diệc Thiên tắm xong ra, Hàn Niệm ngồi giường suy nghĩ chuyện gì đó đến mất hồn. qua, khẽ cúi người hôn , Hàn Niệm chớp mắt, quay mặt tránh né nụ hôn dịu dàng của .

      Đường Diệc Thiên đưa tay nắm lấy cằm , tiếp tục hôn xuống, môi của nóng hổi, đầu lưỡi cậy răng của ra tham lam vào, giống như con rắn linh hoạt gợi lên dây thần kinh nhạy cảm của toàn thân . vừa hôn vừa tham lam đưa tay dò vào trong áo ngủ rộng rãi của , vuốt ve làn da trắng như bông bưởi của . Lòng bàn tay có vết chai mỏng nhàng vuốt ve da thịt mẩn cảm, xoa lên khối mềm mại, nụ hôn cũng trượt qua vành tai , vừa ngừng mút cắn, vừa cúi đầu khẽ , "Tiểu Niệm, chúng ta sinh thêm đứa nữa ..."

      "Ư..." Hàn Niệm rên tiếng, biết là nghe hiểu, hay trả lời .

      Cởi áo ngủ của ra, đè cơ thể trơn bóng của dưới thân, giọng của Đường Diệc Thiên khàn khàn , "Sinh thêm đứa con nữa, lớn lên giống , được ...Con luôn thân thiết với ba."

      "Em xem chơi đùa với cặp song sinh của nhà họ Lộ rất vui." cảm khái tự đáy lòng , "Cho Diệu Linh thêm đứa em ."

      Hàn Niệm ở dưới thân đột nhiên giật thót mình, cả người đều run rẩy, hai mắt mơ màng trợn to. Đẩy người nằm người mình xuống.

      Đường Diệc Thiên bị đẩy nghiêng người qua, khó hiểu nhìn , "Sao vậy?"

      Hàn Niệm kéo loạn xạ áo ngủ của mình lại, co lại bên giường, "Đừng..."

      "Tiểu Niệm?" gọi , "Em sao vậy?"

      nhìn , máu mặt lập tức rút , trắng đến doạ người, "Đường Diệc Thiên, em thể."

      "Hả?"

      "Em thể chìm đắm trong hạnh phúc thế này." cười đau khổ, "Em biết những điều đó rất hạnh phúc, cũng rất tốt đẹp. Em và cùng rời giường, cùng ăn điểm tâm, chúng ta dạo trong trường đại học, cùng vui vẻ với người khác về con của mình. Nhưng quá hạnh phúc, có biết ? Hạnh phúc như vậy, em xứng có được."

      "Tiểu Niệm..." đưa tay muốn ôm lấy , lại bị , nhảy xuống giường, cách cái giường, giọng của hơi run rẩy, "Đường Diệc Thiên, đừng tới gần em. Em thử, em thực thử quên , nhưng em làm được. Bởi vì em hoàn toàn quên được. Có lẽ em có thể quên việc em hận , có thể quên những chuyện làm với em, nhưng em quên được việc ba em còn ở trong lao tù."

      Đường Diệc Thiên hiểu, tốt đẹp như thế sao lại tan biến trong phút chốc, giống như là giấc mơ, có điềm báo, tỉnh là tỉnh, bất luận người ta làm gì, đều khó có thể quay lại trong giấc mộng đó.

      " đừng gạt bản thân nữa. Em khó có thể quên, cũng thể gạt bản thân mình." Hàn Niệm tiếp, " thế giới này có rất nhiều chuyện, chúng ta trốn thoát, cũng quên được. Chúng ta có thể quay lại như quá khứ sao? Diệu Linh phải làm sao đây? Em phải với nó là nó có người ba thế nào, hay vẫn cho nó biết? Ba em làm sao đây? Em phải trơ mắt nhìn ông ấy gặp nguy hiểm, sau đó hạnh phúc mình sao?"

      Đường Diệc Thiên trả lời được, Hàn Niệm khổ sở đứng đó nhìn , "Xem , cũng có cách nào cả. Đường Diệc Thiên, và em đều xứng có được hạnh phúc ấy, lúc trước khi chọn đẩy ba em vào vực sâu, nên biết, mình có được hạnh phúc ở nơi em nữa. Cách duy nhất có thể có được hạnh phúc, chính là quên em."

      Từ ngày trở về, Đường Diệc Thiên luôn chờ bỏ xuống lạnh lùng và kiên cường đáng chết kia, quay lại làm Hàn Niệm yếu đuối từng ỷ lại vào . Giờ khắc này, thực mềm yếu và bất lực như thế, nhưng lại từ biệt .



      "Tiểu Niệm, em rời khỏi ." Đường Diệc Thiên vươn tay đến gần , Hàn Niệm lùi về sau hai bước, lắc đầu, "Đừng ngây thơ nữa, chúng ta hoàn toàn thể giống như năm đó, chỉ cần sâu sắc lẫn nhau là có thể thiên trường địa cửu."

      từ chối cách dứt khoát, dao chặt đứt tất cả lưu luyến giữa bọn họ, giống như hùng, đến chuyện tình trai . là kiếm khách vô tình, nhưng vẫn dây dưa rời?

      "Cuộc sống hoàn toàn cho phép em quên, nó luôn nhắc nhở em chuyện gì xảy ra." nhìn , Đường Diệc Thiên trong mắt vẫn giống như năm đó, sâu đậm, vì để ở cùng bằng lòng làm tất cả, khờ khạo và đơn giản.

      nhiều năm qua , còn đơn giản và thuần khiết nữa, nhưng vẫn vậy, liếc mắt là người ta có thể nhìn thấu tim của .

      Giấc mộng vỡ, giống như thuỷ tinh, giống như ngọc lưu ly, giống như tất cả những thứ tốt đẹp bọn họ từng có với nhau, vỡ có cách nào trở về như ban đầu. Đường Diệc thể tỉnh lại, "Hàn Niệm, cho nên em lưu luyến chút nào phải ?"

      gật đầu thừa nhận khiến lòng đau nhói, giống như con dao sắt đâm vào thêm ba phần, còn để tận mắt nhìn thấy mình đau thế nào, tổn thương thế nào, chảy máu ra sao, "Đúng. Em lưu luyến, cũng thể lưu luyến."

      Đường Diệc Thiên rút dao sắt cắm vào tim ra, nhưng có giọt máu nào, "Được, vậy em , ngay , rời khỏi tầm mắt của tôi! Dẫn theo con của em, trông nom ba em! Tôi làm giúp em chuyện gì nữa, em cũng đừng trông cậy tôi giúp em làm gì khác, thế giới này, phải chỉ có mình em có ý chí sắt đá."



      đau, cũng quan tâm nữa.
      Last edited: 7/10/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 30.1

      Editor: Lost In Love



      Lúc Hàn Niệm đến xem như là bị áp giải tới, cho nên có hành lý gì, đến mặc quần áo thế nào mặc quần áo thế nấy.

      Đường Diệc Thiên nhìn mặc từng cái quần cái áo vào, hận thể xong lên xé nát hết quần áo của , chỉ là muốn thôi.

      Cuối cùng mặc xong tất cả, chìa tay về phía , "Đưa điện thoại cho tôi."

      Đường Diệc Thiên đưa điện thoại ra, ngoài cửa sổ tối đen, chỗ này xa như vậy, lại trễ thế này, nghĩ có thể được.

      Hàn Niệm nhận điện thoại rồi mở máy, sau đó bấm dãy số, điện thoại kết nối được, tránh né, chuyện trước mặt Đường Diệc Thiên, "Hạ Đông Ngôn, đến đón em ."

      Cúp điện thoại, Hàn Niệm nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh lẽo của Đường Diệc Thiên , " cần lo lắng tôi thế nào, đây cũng phải lần đầu tiên đuổi tôi trong đêm khuya."

      cột mái tóc dài lên, sau đó búi gọn ở sau ót, cả người thoải mái và gọn gàng, "Được rồi, Đường tiên sinh có thể nghĩ ngơi rồi, tôi xuống lầu chờ xe."

      * * *

      Hơn nửa đêm, Hạ Đông Ngôn ngủ từ sớm, bị cuộc điện thoại của đánh thức, dụi mắt xoay người xuống giường. Tiếng động của hơi lớn, Diệu Linh ngủ bên cạnh bị đánh thức.

      "Chú làm gì vậy?" Tiểu Diệu Linh dụi mắt, ngủ mơ màng, giọng cũng lơ mơ.

      " đón mẹ con." Hạ Đông Ngôn trả lời, vội vàng lấy quần mặc vào, "Con ngoan ngoãn ngủ ."

      Vừa nghe mẹ trở về, tinh thần của Diệu Linh lập tức tỉnh táo, ngồi dậy, "Mẹ về sao ạ!"

      "Đúng vậy." Hạ Đông Ngôn khoác thêm áo khoác vào, "Con mau ngủ , đừng tới lui, bị cảm đó."

      "Dạ!" Diệu Linh gật đầu, trong đôi mắt đen bóng đầy chờ mong, có chút mệt mỏi.

      Lúc Hạ Đông Ngôn chạy đến ngoại ô thành phố, hoàn toàn là nửa đêm. Khi Hàn Niệm ra, Đường Diệc Thiên có đưa ra, mở cửa xe ngồi vào.

      Hạ Đông Ngôn nhìn ra cửa sổ thăm dò, tắc lưỡi , "Ở đây trước có thôn xóm sau có nhà trọ, đến buổi tối chắc rất đánh sợ."

      Tầm mắt của Hàn Niệm cũng nhìn ra cửa sổ, muốn nhìn lầu phía chút, xem Đường Diệc Thiên có đứng cạnh cửa sổ nhìn theo , tiếc là cửa sổ xe có hạn, chỉ có thể nhìn thấy ban công lầu hai. Nghĩ lại cảm thấy có chút mỉa mai, là mình bỏ rơi , rồi lại hy vọng níu giữ mình. cười lạnh tự giễu, thu tầm mắt lại.

      Lúc kiêu căng và nhanh chóng, rồi lên xe, cảm giác đau đớn bị ra sức ép xuống lại tràn ra, đầu tiên giống như con kiến cắn đến ê ẩm, trong giây lát trở thành đau đến tan lòng nát dạ.

      trần truồng chạy ra cửa tìm , mặt đồ thể thao dạo trong sân trường đại học với , gắp trứng ốp lếp vào trong tô của , kích động kéo đến thành phố khác, đêm khuya mình rơi nước mắt...

      tốt đẹp ngắn ngủi mà vội vàng giống như tấm lưới mịn mà sắc nhọn, quấn chặt tấm lưới, buộc lại, sợi tơ giống như lưỡi dao sắc bén cắt vào da , ghìm vào trong xương, thấy máu, lại khiến người ta khổ sở.

      Đường Diệc Thiên, chỉ mình đâu, phải là người đau nhất, số phận giống như hai lưỡi dao, em hay nắm lấy, đều chảy máu.

      * * *

      Xe chạy lên đường lớn, tiểu viện yên tĩnh dưới chân núi trong kính chiếu hầu dần tuột xa hơn, Hạ Đông Ngôn chợt hỏi , "Thái độ của Đường Diệc Thiên kiên quyết như vậy, em thực chút nghi ngờ bộ trưởng Hàn sao?"

      Hàn Niệm chống tay lên trán, cố ép mình nở nụ cười, "Nhưng thế giới này, em chỉ tin ông ấy, cũng chỉ mình em tin ông ấy thôi phải sao?"

      "Chuyện này..." Hạ Đông Ngôn ngẫm nghĩ, biết nên trả lời thế nào.

      Hàn Niệm nửa đùa nửa , "Nhưng lần trước em gặp ông ấy, ông ấy là người tốt."

      "Vậy em phải tin ba vợ đại nhân!" Hạ Đông Ngôn do dự lập tức giống như chú chó, "Những lời ba vợ đại nhân , đều là , đều đúng!"

      Hàn Niệm phì cười, lướt mắt nhìn qua, thấy dây nịt quần dài của vẫn chưa thắt. Hạ đại thiếu gia được người khắp nơi gọi là hoàng tử vàng kim, số gọi là công tử thất bại, bình thường chú trọng nhiều nhất là dung mạo. Hàn Niệm có thể tưởng tượng được dáng vẻ sau khi bị mình đánh thức rồi vội vàng mặc quần áo vào chạy ra cửa.

      "Hạ Đông Ngôn..." nhịn được cảm thán, "Có phải kiếp trước giết em , nếu sao đời này lại giúp em như vậy, giống như phải trả nợ cho em."

      Hạ Đông Ngôn hơi sửng sờ, tiếp theo lời của , "Đúng vậy, cũng cảm thấy thế! Cho nên, nếu em trả cho , kiếp sau đổi ngược lại là em trả nợ cho ."

      Hàn Niệm nghiêng đầu cười, "Vậy kiếp sau em trả."

      "Trời!" Hạ Đông Ngôn cảm khái tự đáy lòng, "Những người trẻ bây giờ là vậy, kéo dài tới cuối đời! Hôm nay rồi tới ngày mai, kiếp này kéo dài tới kiếp sau!"



      Hàn Niệm trả lời , điều chỉnh ghế hạ xuống, dựa vào nhắm nghiền mắt, giống như con thú bị thương co lại thành cục, lẳng lặng lẫn trốn.

      * * *

      Chưa tới 24 tiếng, Đường Diệc Thiên bắt đầu hối hận vì mình thả Hàn Niệm như vậy. ghét thái độ kiêu kỳ cầu xin người khác kia của , còn có dáng vẻ chút lưu luyến của , trước kia phải như thế...

      Nhưng chợt nhớ tới từng cầu xin mình, mình vẫn buông tay, quyến luyến tình sâu nặng của bọn họ, là chính tay chặt đứt hết mọi nhớ nhung của , phải sao? Từ đầu đến cuối Đường Diệc Thiên tìm thấy lý do để hận , lần nào cũng dễ dàng thuyết phục bản thân mình, gỡ tội cho .

      lạnh lùng của , dứt khoát của , chỉ là bất đắc dĩ.

      Lúc Lâm Thư Văn đưa tài liệu tới hỏi , "Lúc trước tạm bỏ qua chuyện của Phương Lượng, bây giờ ngài có muốn làm lại ?"

      Đường Diệc Thiên trầm mặt, lạnh lùng , "Về sau chuyện này liên quan gì đến tôi nữa."

      "Vâng." Lâm Thư Văn gật đầu, lấy cuốn sổ và cây bút mang theo bên người ra hỏi, "Vậy chuyện của đứa bé sao? Cũng muốn bỏ qua sao?"

      Đường Diệc Thiên lạnh mặt trả lời, Lâm Thư Văn khép cuốn sổ lại, "Sáng nay thằng bé được đưa đến bệnh viện nhi đồng."

      Đường Diệc Thiên dừng bút, "Sao?"

      "Hình như là cảm cúm chuyển sang viêm phổi, tôi cũng chỉ vừa nhận được điện thoại." Mặc dù thằng bé ở nhà họ Hạ, nhưng chi cần có chút biến động , bọn họ nhận được tin tức đầu tiên.

      "Bốp!" tiếng, bút máy màu bạc đập vào bàn làm việc bằng gỗ, chấn động tới mức lòng bàn tay cũng tê rần, "Sao lại như vậy?"

      "Chắc là ăn mặc theo thời tiết mát, bị cảm để ý, làm tình hình nghiêm trọng hơn." Lâm Thư Văn trả lời, "Bây giờ nằm điều trị ở bệnh viện, tại biết tình hình gì khác."

      Đường Diệc Thiên đột nhiên đứng lên, lại ngồi trở về, đầu ngón tay mất kiên nhẫn gỗ vào mặt bàn, cuối cùng hít sâu vào hơi để bình tĩnh lại, với Lâm Thư Văn, "Tiếp tục đừng để nhà họ Hạ thoải mái sống qua ngày."

      Lần cuối cùng nhìn thấy thằng bé, Diệu Linh vẫn rất mạnh khỏe, bị Hạ Đông Ngôn dẫn chưa được bao lâu, sinh bệnh! Còn là viêm phổi! Nằm viện! Đường Diệc Thiên thực có muôn ngàn lý do để bóp chết Hạ Đông Ngôn!

      * * *

      "Hắt xì..." Hạ Đông Ngôn hắt hơi cái, xoa xoa mũi, tiếp tục quỳ xuống xin nữ hoàng tha thứ, " thực vô tội! Trước đó thằng bé chỉ cảm chút, tưởng sơ sơ, nên bệnh viện tránh để tên khốn khiếp Đường Diệc Thiên phát , kết quả tối qua đón em, ai biết thằng bé lại hưng phấn như vậy, ngủ mà chui ra khỏi chăn chờ em, vậy là biến thành viêm phổi..."


      Chương 30.2

      Editor: Lost In Love

      Tiểu Diệu Linh ủ rủ nằm giường bệnh, trán dán miếng hạ sốt, đôi mắt vốn sáng long lanh lúc này trống rỗng lại khép hờ cách vô thần. Vào ban đêm thằng bé ho vô cùng dữ dội, mỗi tiếng đều khiến lòng Hạ Đông Ngôn lo sợ.

      Hàn Niệm rất tức giận, nhưng phải giận Hạ Đông Ngôn, mà giận bản thân mình nhiều hơn, nhưng im lặng chuyện, hù Hạ Đông Ngôn sợ muốn chết.

      "Chín giờ rồi, về trước , sáng mai kêu chị Dương tới thay cho em là được." Hàn Niệm lấy nước ấm đến bên giường lau chân cho Diệu Linh, đuổi Hạ Đông Ngôn về.

      Nữ hoàng cho sắc mặt tốt, Hạ Đông Ngôn xúc động đến rơi nước mắt, tiếp chỉ cút .

      Chín giờ tối, bên trong khu phòng bệnh của khoa hô hấp gần như đều nghỉ ngơi, chỉ có mấy đứa bé khóc lên hai tiếng. Hàn Niệm đóng cửa phòng bệnh lại, kéo ghế bố ra, mở ra ba đoạn thành chiếc giường , lấy chăn ra, cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.

      Tiểu Diệu Linh vươn bàn tay bé nắm lấy mẹ, giọng khàn khàn khiến người khác vô cùng đau lòng, "Mẹ, mẹ ngủ chung với Diệu Linh ."

      Nhìn con điềm đạm đáng , Hàn Niệm nỡ từ chối, "Được." ôm chăn ghế bố lên, chen lên giường, nhàng ôm lấy con, "Mẹ ngủ chung với Diệu Linh."

      Nghe thấy hơi thở của mẹ cảm thấy yên tâm và hạnh phúc, Diệu Linh vùi sâu vào lòng Hàn Niệm thêm chút. Con nít bị bệnh còn tinh thần dồi dào như ngày thường nữa, lộ vẻ vô cùng ngoan ngoãn và tội nghiệp. "Mẹ, con thích ngủ chung với mẹ, con thích ngủ chung với Hạ Đông Ngôn...khụ khụ khụ... người chú ấy có mùi thơm, rất thối!"

      Hàn Niệm cười dịu dàng xoa mái tóc mềm mại của thằng bé, "Bây giờ Diệu Linh còn khó chịu ?"

      Thằng bé gật đầu, hỏi, "Mẹ, hồi mẹ cũng bị bệnh phải ạ?"

      "Dĩ nhiên có bị bệnh." Hàn Niệm dỗ dành thằng bé, "Bạn nào cũng đều bị bệnh, bệnh đẩy những đồ dơ trong người ra ngoài, chờ đến khi hết bệnh, cao lớn hơn!"

      "Vậy mẹ cũng ngoan ngoãn tiêm thuốc, ngoan ngoãn uống thuốc như Diệu Linh sao? Diệu Linh đưa hai tay ôm lấy cổ mẹ, bị bệnh vẫn quên tìm kiếm lời khen ngợi.

      "Mẹ ngoan như Diệu Linh đâu!" Hàn Niệm , "Lúc mẹ còn , khi ấy lớn hơn Diệu Linh chút, có lần cũng bị bệnh, nhưng mẹ nghe lời, chịu chích, cũng chịu ăn, kết quả bị bệnh rất lâu, khi tỉnh lại nhớ gì hết, ngay cả mẹ mình cũng
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 7/10/15
      Phong nguyet, thư hồsanone2112 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33

      Editor: Lost In Love



      Cuối cùng Diệu Linh cũng bình phục và xuất viện, sáng sớm Hạ Đông Ngôn đến giúp thu dọn này kia, thay vì đến giúp đỡ, bằng bắt buộc phải đến. bị đuổi ra khỏi nhà chỉ có thể ăn nhờ ở đậu trong nhà trọ của Hàn Niệm.

      Hộp Lego to mà Đường Diệc Thiên mang đến, bị Hàn Niệm để ở góc cửa, Hạ Đông Ngôn xách lên hỏi , "Cần nữa ?

      Diệu Linh dám lên tiếng, lén nhìn hộp Lego, trong mắt đầy tiếc nuối. Hàn Niệm mềm lòng, vẫy tay , "Mang về , cần lãng phí."

      Mắt của tiểu Diệu Linh sáng lên trong tít tắc, giống như ngọn nến đốt lên sáng ngời trong đêm. Nhưng thằng bé dám vui quá mức, chỉ dám cười lén. Hàn Niệm muốn làm con sợ, sờ đầu của nó, giọng dỗ dàng, "Về nhà kêu chú Hạ ghép với con được ?"

      Diệu Linh còn chưa gật đầu, Hạ Đông Ngôn ở bên cạnh khóc lóc, "Nữ hoàng! Tha cho ! thực biết! Từ đến giờ chỉ biết chơi game! biết chơi mấy mô hình cơ giới này đau! Thành tích học tập cũng vậy! đạt tiêu chuẩn học sinh cặn bã...!"

      Hàn Niệm liếc xéo cái, "Vì học!"

      Hạ Đông Ngôn tiếp tục kêu rên, "Có học cũng vậy thôi!

      * * *

      Con nít hết bệnh, có tinh thần, lập tức nhớ đến chuyện vui chơi. Diệu Linh cũng vậy, từ lúc mẹ đưa thằng bé đến nhà Hạ Đông Ngôn, thằng bé được đến nhà trẻ nữa, sau đó lại bị bệnh, thằng bé vô cùng nhớ cầu trượt trơn ở nhà trẻ, bập bênh, còn có tiểu Lạc ở lớp quả đào bên cạnh nữa!

      Ngày thứ hai sau khi trở về nhà, thằng bé quấn quít lấy mẹ đòi đến nhà trẻ. Hàn Niệm nghĩ sau ngày đó ở bệnh viện, chắc Đường Diệc Thiên hiểu , cho dù cướp thằng bé cũng giải quyết được gì, lập tức đồng ý với Diệu Linh là hôm sau đưa nó nhà trẻ.

      Thực ra Diệu Linh muốn nhà trẻ, Hàn Niệm cũng rất vui, gần đây gánh vác nhiều thứ nên cạn kiệt sức khỏe, cả người đều bên bờ sụp đổ, sáng sớm đưa Diệu Linh , quay về nhà nằm xuống là ngủ ngay, cả cơm cũng ăn, ngủ quên trời quên đất.

      Diệu Linh trở lại nhà trẻ, vui vẻ tự do giống như con cá về với hồ nước. Tài ăn của thằng bé luôn rất tốt, lúc nghỉ trưa giáo vừa , thằng bé lập tức tuộr xuống giường, chuyện mình bị bệnh nằm ở bệnh viện cho các bạn xung quanh nghe.

      "Mẹ tớ , nếu bị bệnh uống thuốc, chích, quên hết tất cả đó!"

      "Là trở thành thằng ngốc sao?" Tiểu Bàn lớp quả táo hỏi.

      "Đúng vậy!" Diệu Linh với vẻ thông thạo, "Cả cậu là tiểu Bàn cũng biết, là đứa ngốc thiệt ngốc!"

      " quên ăn cơm luôn hả?" Tiểu Bàn tiếp tục hỏi.

      Hoa Hoa lớp quả dâu cũng tụ lại, " quên cộng bằng hai luôn hả?"

      Diệu Linh đưa hai bàn tay ra khoa tay múa chân, "Tất cả! Quên hết tất cả! nhớ gì luôn!"

      "A..." Mấy đứa trẻ sợ đến xanh mặt, " đáng sợ!"

      Diệu Linh dọa người ta xong bắt đầu làm bé ngoan, "Các cậu đừng sợ, sau này ngoan ngoãn chích thuốc, sao!"

      Tiểu Lạc ở lớp quả đào lập tức nảy sinh cảm giác sùng bái với Diệu Linh, "Hàn Diệu Linh, cậu biết nhiều đó!"

      Diệu Linh đắc ý ngẩng đầu lên, tiếp tục tự mãn , "Tớ còn biết rất nhiều thứ nữa! Các cậu biết ? Nòng nọc có ba! Cho nên chỉ tìm mẹ! Mẹ sinh cục cưng, cũng là mẹ đút cục cưng ăn cho nên ba rất vô dụng!"

      Nhưng lúc này, mọi người đều đồng ý với lời của thằng bé. Tiểu Lạc là người đầu tiên bĩu môi phản bác, "Ba có vô dụng! Ba dẫn tớ công viên thả diều, mẹ có!"

      "Đúng vậy đúng vậy!" Hoa Hoa cũng đong đưa hai bím tóc , "Ba dẫn tớ chơi xe điện đụng! Ba chạy rất giỏi! Đụng người khác ầm ầm! Chơi rất vui!"

      "Ba tớ cho tớ cưỡi vai ba, cao hơn mọi người!"

      "Ba tớ dám đạp chết con gián! Ba tới còn dám đánh chuột nữa!"

      "Ba tớ ghép xe tải cho tớ! Còn lắp ráp xe lửa nữa!"

      Các bạn mở miệng như máy hát, liên tục liệt kê ra bản lĩnh của ba mình. Diệu Linh lập tức choáng váng, chỉ có thể mở to mắt nghe bọn họ "Bản lĩnh" của "Ba".

      Thằng bé nhép miệng muốn gì đó, lại ra. Kỳ thực...Nó cũng có ba, ba mua đồ chơi cho nó, dẫn nó ăn gà chiên và coke, dùng tay của ông ấy cũng có thể ôm nó, ông ấy còn mua cần cẩu lớn cho mình.

      Nhưng nó thể , bởi vì mẹ , đó phải là ba của nó, nó có ba.

      "Hàn Diệu Linh!" Tiểu Lạc bên cạnh đưa tay kéo Diệu Linh mất hồn, "Chú cao cao lần trước tới tìm cậu kìa!"

      Diệu Linh nhìn theo hướng của ngón tay, biết sao Đường Diệc Thiên lại đến nhà trẻ nữa, đứng thẳng tắp ngoài cửa sổ. Khi gặp phải ánh mắt của Diệu Linh, cười dịu dàng, vẫy tay với Diệu Linh.

      Là ba! Diệu Linh vô cùng ngạc nhiên, nhưng lại vội vàng rút bàn tay bé vừa vươn ra về, lần trước ba đến bệnh viện, mẹ rất tức giận! Diệu Linh là bé ngoan, muốn chọc mẹ giận!

      Thằng bé dám vẫy tay lại với Đường Diệc Thiên, nhưng những bạn khác đều giơ bàn tay bé lên chào hỏi. Lần trước chú cao cao này đến nhà trẻ, cho bọn chúng ăn rất nhiều thứ ngon! . Hoa Hoa đẩy Diệu Linh đứng ngẩn người ở đó cái, "Diệu Linh, sao cậu chào chú ấy, lễ phép!"

      "Tớ..." Lúc Diệu Linh nghẹn lời, tiểu Bàn dùng cánh tay chọc vào thằng bé, "Cậu mau chào chú ấy , chú có dáng người cao lớn đó mua đồ cho chúng ta ăn! Bánh ngọt lần trước, ăn rất ngon..."

      Bị các bạn hối thúc còn cách nào khác, Diệu Linh đành phải giơ bàn tay bé lên, vẫy vẫy với . May thay đây là nhà trẻ, có mẹ. Ừ...Nếu mẹ biết, mình có thể lén chơi với ba ?

      Tuy nó sợ mẹ tức giận, nhưng nó thực rất thích người ba này.

      * * *

      Qua hai giờ chiều, Đường Diệc Thiên ra về, vì sợ gặp phải Hàn Niệm. muốn cãi nhau với trước mặt con, cũng muốn tranh cãi với . Lúc tức giận, mất lý trí mà tổn thương đối phương, cho dù sau này có thể hiểu và bỏ qua, nhưng miệng vết thương khó mà lành.

      Đường Diệc Thiên muốn làm tổn thương , biết, Hàn Niệm rất mệt mỏi.

      Lúc hỏi Diệu Linh, "Ngày mai con muốn chơi gì?"

      "Ngày mai chú đến


      [​IMG]
      Chương 34.1

      Editor: Lost In Love


      phải mình, cũng phải nhà họ Hạ, Đường Diệc Thiên rất tò mò, rốt cuộc Hàn Niệm tìm ai giúp đỡ. phải tự kiêu là mình có thể tay che trời, nhưng nghĩ ra ngoài Hạ Đông Ngôn, nay còn ai vì Hàn Niệm mà đối nghịch với mình.

      Đường Diệc Thiên muốn vợ mình ra ngoài cầu xin người khác. kiêu ngạo trước mặt mình, lại hạ mình ở chỗ người khác, người nâng niu như công chúa, lại cúi đầu với người khác, chuyện này làm cảm thấy thoải mái.

      Đường Diệc Thiên thà rằng người giúp đỡ Hàn Niệm là Hạ Đông Ngôn, ít nhất ở chỗ Hạ Đông Ngôn Hàn Niệm cần hạ mình, mà Hạ Đông Ngôn cũng lấy điểm yếu ra chiếm lợi của Hàn Niệm.

      Tiếc là Hạ Đông Ngôn có khả năng đó, cho nên Đường Diệc Thiên chỉ có thể buồn phiền.

      Thực rất bực, ngay cả Diệu Linh cũng thể gặp.

      Lâm Thư Văn gõ lên cửa mấy cái, ngắt ngang suy nghĩ của .

      " điều tra qua Phương Lượng, tư liệu trong tay ông ta về trận thảm họa sạt lỡ đất lớn ở phía tây nam 424 hai mươi năm trước. Lúc đó Phương Lượng làm việc ở huyện chỗ tai nạn, huyện trưởng là Hàn Phục Chu. Sau đó vì Hàn Phục Chu mở hoạt động cứu tế bà con, lên chức thị trưởng của thành phố M."

      Thành phố M là thành phố mà Hàn Niệm lớn lên, ở phía tây nam Vân Nam giáp với Miến Điện. Đường Diệc Thiên từng nghe Hàn Niệm về rất nhiều chuyện thú vị ở đó, ớt ở đó ngon đến cỡ nào, khí nơi đó mát mẻ đến
      [​IMG]
      Phong nguyetthư hồ thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 34.2

      Editor: Lost In Love


      Chân của Đường Diệc Thiên đạp thắng lại, mở cửa bắt lấy cổ tay , "Tiểu Niệm, tôi nhất định muốn ông ta chết, nhưng em thể kêu tôi quên hết và đồng ý cứu ông ta ra, chẳng lẽ em thể hiểu cho tôi dù chỉ chút sao?"

      "Nhưng tôi nhất định phải cứu ông ấy ra, chẳng lẽ hiểu cho tôi dù chỉ chút sao?" Hàn Niệm hỏi lại thiếu chữ, Đường Diệc Thiên im lặng.

      "Tiểu Niệm." thể buông cổ tay ra, lòng bàn tay dường như còn lưu lại cảm giác ấm áp của cổ tay , đứng dưới ánh mặt trời chói lọi của buổi chiều, ảm đạm giống như mây đen che kín bầu trời, , "Nếu có ngày, em phát tất cả những điều em tin tưởng đều là giả dối, mọi kiên trì của em đều là sai lầm, em làm gì?"

      Đường Diệc Thiên từng muốn Hàn Niệm tin tưởng , hy vọng biết , nhưng cố chấp hôm nay của lại khiến sợ hãi, sợ tất cả lòng tin của đều sụp đổ trong đêm, giống như từng trải qua. Cái cảm giác đó, biết Hàn Niệm có chịu đựng được hay .Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      "Tôi vì sai lầm của mình mà trả giá." trả lời gọn gànf dứt khoát, "Giống như nên nhận lấy trừng phạt này,"

      cười khổ, "Được, nếu em kiên trì, vậy kiên trì , nhưng nếu có ngày, em phát mình sai, em cần xin lỗi tôi, bởi vì tôi tha thứ cho em."

      "Cảm ơn rộng lượng của ." lạnh lùng mỉa mai câu, "Tiếc là con người tôi bụng dạ hẹp hòi, nên sai lầm của , tôi thể tha thứ."

      "Tôi biết tôi có lỗi." , "Lỗi lớn nhất của tôi là bảo vệ tốt cho em, ở thời điểm đó, ở giây phút em đau khổ nhất, tôi thể bảo vệ cho em. Em nhận lấy tổn thương quá lớn. Tiểu Niệm, tôi cần em tha
      [​IMG]

      Chương 35

      Editor: Lost In Love


      Bình thuỷ tinh màu đen cổ ngắn vai tròn rơi xuống đất, cái Absolut 100 thấy đáy, ngũ tạng lục phủ của Đường Diệc Thiên giống như bị nướng cháy, cười lạnh lùng.

      Lúc vừa trở về, tốn bao nhiêu suy tính để đến gần , quyến rũ bằng mọi cách chỉ vì muốn tìm được Phương Lượng thông qua mình. Sau đó đứa bé bị phát , chịu dùng con để làm giao dịch, thà rằng rời khỏi mình. Giờ đây, sau khi bị mình từ chối tìm người khác, thái độ giống như sau khi mọi chuyện thành công thoải mái rời .

      Từ lúc vừa bắt đầu, đến vì Hàn Phục Chu, từ đầu tới cuối, có chút liên quan đến Đường Diệc Thiên . phải vì lưu luyến mà quay về, cũng vì còn thương mà do dự, lại càng mà ở lại.

      Mỗi bước của đều có mục đích, thậm chí Đường Diệc Thiên có chút nghi ngờ, ngay cả khi động tình trong lòng mình, cũng là giả vờ.

      , lại trúng chiêu cách ngu ngốc, lúc đầu còn giữ được chút lý trí, sau đó cả lý trí cũng đều bị đập tan, cuối cùng bản thân còn chút tôn nghiêm, bị nắm mũi dắt , đến gần, vui sướng, bỏ , đau khổ.

      Buồn cười nhất là, chờ hiểu ra, nghĩ thông suốt, chỉ có thể dùng rượu để làm tê liệt mình. Đường Diệc Thiên đỡ sofa đứng lên, nên đau khổ mình, phải tìm đau cùng.

      Bọn họ từng cùng có được thiên đường, cùng rơi vào địa ngục, từng hứa hẹn phải đồng cam cộng khổ, vậy nên thực lời hứa.

      * * *

      Trong nhà có trẻ con, thời gian nghỉ ngơi cũng tương đối sớm, lúc chín giờ rưỡi, Hàn Niệm sắp ngủ. Ngày mai là sinh nhật sáu mươi của Hàn Phục Chu, Hàn Niệm hẹn giờ mang đồ đến thăm tù từ sớm. Nhưng luôn phân vân, biết có nên dẫn Diệu Linh theo .

      Tuy lúc trước mình gạt ba giữ lại thằng bé, nhưng tiếc bất cứ giá nào để cứu ba ra, sau này nhất định phải sống chung với nhau, chuyện này thể giấu cả đời được. Chỉ có điều nghe gần đây tình hình sức khỏe của ba tốt lắm, Hàn Niệm do dự, tuỳ tiện dẫn thằng bé theo biết có kích thích đến ba ?

      Diệu Linh yên ổn ngủ trong ngực , khuôn mặt nhắn điềm tĩnh khiến người ta thích. Tuy nhìn sơ thằng bé rất giống Hàn Niệm, nhưng thực ra cũng rất giống Đường Diệc Thiên, chỉ có điều thằng bé trắng nõn, xinh xắn dễ thương, cho nên làm người ta cảm thấy giống mẹ hơn.

      Chẳng hạn như lông mày của thằng bé có cong cong tinh tế như mình, mà đen đậm như kiếm giống Đường Diệc Thiên, nhưng bây giờ còn , đợi sau này lớn lên, nhất định càng giống hơn. Còn có miệng nữa, mỏng và có đường nét, chỉ là miệng của con nít có lúc nào nghỉ ngơi, cho nên nhìn thấy đường cong kín kẽ và thành thục của Đường Diệc Thiên.

      Ngoại trừ diện mạo bên ngoài, vẻ mặt lơ đãng, động tác đáng , còn có thói quen trời sinh, đều tương đương nhau. Ví dụ như tướng ngủ yên tĩnh, giống Đường Diệc Thiên như đúc.

      Đột nhiên ý thức được cả đầu mình đều nghĩ tới Đường Diệc Thiên, Hàn Niệm dùng sức véo mình cái, chắc là theo thời tiết thay đổi theo mùa quá lớn, cơ thể thích ứng được nên làm suy nghĩ cũng rối loại.

      Lặng lẽ xốc chăn lên, Hàn Niệm xuống giường rót nước uống.

      Đầu mùa xuân, nhiệt độ chênh lệnh giữa ngày và đêm cũng rất lớn, nhưng Hàn Niệm vẫn dứt khoát quyết định rót ly nước lạnh cho mình, nuốt ngụm chỉ tỉnh táo lại suy nghĩ, ngay cả bối rối trước đó cũng tiêu tan. có linh cảm có lẽ tối nay mình lại mất ngủ.

      Mẹ Phạm Tâm Trúc mất khiến lần đầu tiên mắc chứng mất ngủ, sau này có Đường Diệc Thiên chăm sóc mới từ từ có chuyển biến tốt, nhưng lâu sau đó, lại trải qua đả kích lần thứ hai. Bây giờ giấc ngủ của giống như quà tặng ngẫu nhiên, đôi khi ngủ được, đôi khi ngủ rất ngon.

      Vừa ra khỏi nhà bếp, đột nhiên có hai tiếng đập cửa nặng nề truyền đến, Hàn Niệm hơi ngạc nhiên. May mà lúc này chỉ hơn mười giờ, nếu nửa đêm, chắc chắn bị hù nhảy dựng.

      Mở đèn phòng khách lên, xung quanh vẫn sáng, lòng cũng bình tĩnh lại trong phút chốc. Người gõ cửa có nhấn chuông, từ lỗ nhìn ra, dưới ánh đèn hành lang lờ mờ chỉ có thể nhìn thấy cái bóng màu đen. Mặc dù có người đàn ông lớn là Hạ Đông Ngôn ngủ trong phòng Diệu Linh, nhưng Hàn Niệm vẫn cảm thấy hồi hộp.

      Lại cọc cọc hai tiếng, chấn động đến mức làm run cánh cửa chống trộm vừa dày vừa nặng, lần này ngược lại Hàn Niệm cảm thấy yên lòng, đoán chừng là đụng phải tên bệnh thần kinh. Dù sao trộm cướp cũng thể có kỹ thuật như vậy!

      tức giận kéo cánh cửa thông gió ra hét lên, "Tìm ai?"

      Cách lưới thông gió, mùi rượu nồng nặc truyền tới, dưới ánh đèn u ám, ngũ quan ràng lắm, nhưng mày kiếm mắt sáng, vẫn khiến Hàn Niệm nhận ra là ai.

      mở cửa ra, đẩy Đường Diệc Thiên say mèm dựa vào cửa ra, " phát điên gì vậy hả!" Tối mà uống nhiều rượu như vậy, cả người giống như được xách ra từ trong bình rượu! Uống thành thế này thôi , dù sao cũng liên quan đến , uống say uống say, đến chỗ phát điên làm gì!

      Đường Diệc Thiên mơ màng tập trung nhìn kỹ, nhìn! sai, là nấm hương của ! Dáng vẻ hung dữ của ... đẹp mắt! Khoang , đúng, mình phải đến để khen ấy đẹp, là tới để tìm ấy tính sổ!

      Hàn Niệm còn chưa kịp tiếp tục, bị đưa tay kéo vào trong lòng. Mùi
      [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 36.1

      Editor: Lost In Love

      Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      đường từ nhà tù Bắc Giao về nhà, đường xá xa xôi và dài đằng đẵng, Diệu Linh dựa vào lòng Hàn Niệm. Dọc đường cảnh xuân tươi đẹp, Hàn Niệm tựa vào cửa sổ ngắm phong cảnh, có chút khó chịu. rất thích khí hậu của mùa xuân, mùa thoải mái nhất trong năm của thành phố J đến. Tuy ngắn ngủi vội vàng, nhưng lại khiến người ta say mê.

      Thành phố trong trí nhớ của Hàn Niệm, bốn mùa đều giống như mùa xuân, giống như tặng món quà dễ chịu mà tiếc bất cứ thứ gì. Hàn Niệm còn nhớ lúc mình bị bệnh nặng tỉnh lại cũng là mùa xuân, mùa xuân tháng năm. Khí hậu ở thành phố rất ôn hoà, nhiệt độ khí tháng năm thoải mái giống như tháng ba ở thành phố J.

      Sau mấy ngày sốt cao, người đầu tiên nhìn thấy khi tỉnh lại là Hàn Phục Chu, là chú nhìn rất dịu dàng, ngoài ba mươi tuổi, văn vẻ lịch , nhưng sắc mặt vô cùng mệt mỏi, xem ra rất mệt. Chú ấy với , "Cuối cùng con cũng tỉnh rồi!"

      Lúc đó trong đầu óc trống rỗng của , chợt lên đoạn phim ngắn, nhưng rời rạc lộn xộn, có chút ấn tượng, lại hơi mơ hồ. Người trước mắt này, hình như gặp qua ở đâu rồi, nhưng nhận ra.

      "Tư Tư, ba là ba của con!" Chú ấy vậy, Hàn Niệm nhìn chú ấy rồi bừng hiểu ra, ra là ba, tên Tư Tư.

      Bởi vì tên Tư Tư này, có chút ấn tượng! Có lẽ ở chỗ sâu nhất trong đầu bắt được những ký ức rời rạc, nở nụ cười mừng rỡ, giống như đứa trẻ lạc đường, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng gia đình.

      "Ba." Hàn Niệm khẽ gọi, Hàn Phục Chu xúc động đến rơi nước mắt.

      Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Sau đó từ trong miệng ông mà Hàn Niệm biết được, tên Hàn Niệm, nhũ danh là Tư Tư. Chỗ ở là thành phố cả nhà bọn họ mới chuyển đến lâu. Ba vừa chuyển công tác đến đây, cũng chuyển trường đến đây, nhưng chưa đến trường bị bệnh nặng, hôn mê nửa tháng, tỉnh lại quên rất nhiều người, nhiều việc.

      Hơn hết chỉ mới tám tuổi, cũng có nhiều hồi ức của cuộc đời, chuyện và người có thể nhớ được nhiều, quên hết những điều vụn vặt, cũng còn thừa bao nhiêu.

      Cho nên thầy và bạn học mới ngược lại khiến Hàn Niệm cảm thấy thoải mái hơn, bắt buộc mình nhớ lại điều gì cả.

      Lúc thích ba hơn mẹ, phải mẹ Phạm Tâm Trúc tốt với , mà là mẹ quá thuỳ mị tao nhã, hiểu sao lại cảm thấy có khoảng cách. Ba Hàn Phục Chu giống vậy, ông luôn dẫn Hàn Niệm ra ngoài dã ngoại, leo núi bắt sâu, câu cá bơi lội.

      Năm lớp bốn,
      [​IMG]

      Chương 36.2

      Editor: Lost In Love

      "Hàn Niệm, em tàn nhẫn!" Ánh mắt của Đường Diệc Thiên sắc bén như dao, hung ác ép về phía , "Là tôi quá dịu dàng với em phải ? Để em cảm thấy bất cứ lúc nào em cũng có thể rời khỏi tôi, cảm thấy tôi có giá trị gì phải hả?"

      " dịu dàng của giống như tôi cho cái mền sao?" Hàn Niệm cười khẽ, giống như nghe được câu buồn cười, " thèm quan tâm đến tôi, sau đó lại bố thí cho tôi những thứ nghĩ là dịu dàng?"

      vùng vẫy cổ tay, càng nắm chặt hơn, mi tâm giãn ra, nở nụ cười lạnh, "Hoá ra, đây là cách dịu dàng của ?"

      "Em còn chưa trả lời tôi câu hỏi tối qua." Đường Diệc Thiên siết chặt tay, kéo buông.

      Hàn Niệm dùng tay kia giật chìa khóa ra bỏ vào trong túi xách, tới gần hai bước, " có. Đường Diệc Thiên, tôi từng , nhưng bây giờ , tôi từng thương, từng do dự, nhưng trước khi tôi cho câu trả lời, cho tôi câu trả lời trước rồi. quan tâm đến tôi, nên tôi cũng thể . Cho dù bây giờ tôi hai bàn tay trắng, tôi cũng quay về bên cạnh , bởi vì tôi biết, cho tôi được thứ gì. cho được, đừng chơi trò chơi ngây thơ nữa."

      Nụ cười của lạnh như băng, trong vắt đẹp đẽ, nhưng cũng giống như lưỡi dao sắc bén có thể cắm vào trái tim, "Trò chơi hay quá buồn cười, chúng ta còn mười tám tuổi như năm đó sao? Có nhiều thứ, bỏ lỡ thể tìm trở về được."

      Hàn Niệm nhớ những lời mà sáng nay ba với , là hy vọng duy nhất của Hàn Phục Chu. lãng mạn đó, tình điên cuồng đó, bọc đường bên ngoài tình đó, lột ra chính là thù hận đẫm máu, chỉ có những chàng trai hồn nhiên chưa biết đến đau khổ mới cảm thấy xúc động và kích thích. sớm thể quay lại thời thanh xuân, cũng hồn nhiên được nữa.

      Tình dũng cảm quên mình, , người nghe thể ngăn cản. Ở còn có ba, ở dưới còn có con trai, hoàn toàn có tư cách hưởng thụ.

      Khi phát trái tim cứng rắn của mình tê dại, lúc cảm giác được, Hàn Niệm rất nóng nảy, rất lo lắng. phải dùng con dao, dứt khoát chặt đứt hết mọi ràng buộc giữa và Đường Diệc Thiên, trở về thế nào, phải như vậy, mang theo thù hận mà
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 16/10/15
      Phong nguyetthư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :