1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không nhớ, không quên - Trừu Phong Mạc Hề (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4. 2

      Editor: Lost In Love

      Sau mấy tiếng vang lớn cầu Tinh Giang ầm ầm sụp đổ, cuộn lên bụi bặm đầy trời, khói bụi dày đặc cuộn lên lâu tiêu tan, mặt sông trở nên mơ hồ.

      Bên bờ sông có tiệm cà phê gọi là "Gió ", cách toà soạn làm việc trước kia rất gần. Tiệm cà phê lớn lắm, mùi vị tệ, nhưng bởi vì địa hình xấu nên kinh doanh tốt, lúc Hàn Niệm đến cả tiệm chỉ có mình là khách. Ở cửa sổ lầu hai xuyên qua khoảng cách của hai toà cao ốc, có thể nhìn thấy mặt sông và cầu Tinh Giang.

      Cầu xảy ra cố là vào năm kết hôn. Sau khi cưới rất thích ngủ, ngày nào cũng vô cùng lười biếng, giống như những chuyện của đời người nên làm làm xong, nên hạnh phúc đều nắm trong tay. còn nghỉ việc ở toà soạn, ngày nào cũng ngủ đến trưa, sau đó hẹn Khuê Mật ăn cơm dạo phố, rồi đến Paradise.

      để điện thoại bàn, vui vẻ đợi xem hai người đàn ông quan trọng nhất của đời mình ai gọi điện thoại đến hẹn ăn cơm trước.

      Nhưng di động lại gửi đến tin cầu Tinh Giang bị sụp. Trước đó, ba từng với , những sai lầm đó vốn phải là vấn đề lớn. Giây phút nhìn thấy tin tức, hiểu sao có dự cảm rất xấu, gọi điện thoại cho Đường Diệc Thiên, đó là lần đầu tiên dùng giọng điệu lạnh lùng chuyện với , , "Cầu xảy ra cố, chắc em cũng ngạc nhiên."

      Đúng vậy, e rằng người của cả thành phố đều tin vào ngạc nhiên của , là con của tên chỉ huy công trình cặn bã, hẳn là có phản ứng là làm sao để khéo léo đẩy trách nhiệm, làm sao để bình tĩnh đáp lại chất vấn ở khắp nơi, mà phải trố mắt đứng nhìn.

      Nhưng đáng tiếc, rất ngạc nhiên, mà càng ngạc nhiên hơn đối với bình tĩnh của chồng .

      ly cà phê. ” Ghế đối diện bị kéo ra, thu tầm mắt nhìn ra cửa sổ về, hơi giật mình. Thấy lại nhìn ra làn khói bụi mù mịt phía xa ngoài cửa sổ.

      “ Kết thúc nhanh vậy sao? ” Hàn Niệm nhếch miệng cười theo thói quen, nụ cười xã giao thế này hiểu sao khiến cho Đường Diệc Thiên cảm thấy thoải mái.

      thích cười tùy tiện như vậy.

      Lần hai của tiệm cà phê là gác lửng, hơi thấp, khoảng cách của ghế ngồi cũng hơi hẹp, duỗi chân ra được, chỉ có thể ngồi nghiêng người. Có lẽ bởi vì tham dự nghi thức, cho nên mặc bộ âu phục, bên ngoài khoác chiếc áo khoác. Vào tiệm cà phê hơi ấm, cởi áo khoác vắt cánh tay.

      “ Lần trước em thấy cũng mặc âu phục, còn có lúc chúng ta kết hôn nữa. ” tiếp tục mỉm cười .

      Đôi mắt của tối xuống mấy phần, “ Sao em đến trường? ”

      quên em thích chỗ đông người sao? ” nghiêng đầu chống cằm nhìn , “ Hơn nữa, sao lần này lại là theo dõi em? ”

      Từ đầu đến cuối đều giữ nguyên nụ cười, từ buổi tối bắt đầu gặp lại, mỗi ánh mắt của , mỗi nụ cười, mỗi câu bâng quơ, đều kéo vào hồi tưởng.

      hiểu sao có chút phiền chán hay mất kiên nhẫn, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, Hàn Niệm nhìn động tác của lại nhớ đến quá khứ đẹp đẽ, giọng điệu cũng hơi cao lên, “ Đường Diệc Thiên, chúng ta bắt đầu lần nữa . ”

      đợi trả lời tiếp: “ Đừng muốn, cũng đừng quên em. nên nhớ nhung em dù chỉ chút, chỉ cần có, thua. ”

      Trong lúc do dự, đến gần, vòng tay qua cổ , ngã vào lòng , đầu ngón tay điểm kích thích yết hầu của , nóng càng thêm nóng.

      nâng tay nắm lấy cổ tay mảnh mai của , khuôn mặt u ám sắc bén khiến người ta vô cùng sợ hãi, “ Dựa vào đâu em nghĩ là tôi có. ”

      cười khanh khách, lôi áo khoác cánh tay , kéo cổ tay ra ngoài, sau đó chọc chọc vào ngực trái phập phồng lên xuống của , nheo mắt nhìn lên, nở nụ cười dịu dàng nhìn .

      Đường Diệc Thiên giơ tay nắm lấy cái cằm xinh đẹp của , vén những sợi tóc gần cằm ra sau tai, vành tai mịn màng có nốt ruồi chu sa , tăng thêm lực ở tay và , “ Từng là Đệ Nhất Danh Viện của thành phố J, lúc này người đàn ông nào nhìn thấy em tiện bán rẻ nụ cười cũng đều có phản ứng, huống chi em còn từng là của tôi. ”

      “ Vậy sao? Trước đó em biết, ra em có sức hấp dẫn lớn như vậy. Em nên đến tìm . ” Ngón tay trắng nõn của quấn lấy cravat của , “ Em tìm đại ai đó, có lẽ cũng có thể khiến em toại nguyện. ”

      đột nhiên đẩy ngã xuống bàn gỗ, rồi ép người xuống, “ Em dám. ”

      chịu đựng đau đớn ở sau lưng giữ nguyên nụ cười thản nhiên, “ Dựa vào đâu em dám, bây giờ em cũng phải là của . ”

      Đáy mắt đột nhiên đỏ lên, chút do dự ép xuống ra sức hôn . Nụ hôn vô cùng thô bạo, gần như muốn cắn nát môi , đây là kết quả Hàn Niệm muốn, nhưng vẫn bị thô bạo của hù dọa, cách nào kiềm chế được mà run rẩy.

      áp sát cho có cơ hội thở dốc, tay để ở sau lưng , ngón tay gần như muốn xâm nhập vào bên trong bả vai của , kéo về phía mình, ma sát cơ thể rắn chắc như sắt của , đè áp. Mùi máu tươi từ đôi môi bị cắn rỉ ra hòa vào bên trong nụ hôn dài điên cuồng.

      muốn đưa tay ôm lấy cổ , nhưng chút sức lực để thực cũng có, lại giống như có sức lực dồi dào, dường như muốn mang hết nỗi hận mấy năm nay đẩy ra ngoài, , có lẽ đây chỉ là mới bắt đầu.

      “ Cà phê của ngài ... a... ” Phục vụ bưng cà phê lên lầu, Đường Diệc Thiên nhanh chóng tách ra, liếc nhìn đôi môi sưng đỏ của người phụ nữ dưới thân, sửa cravat bị méo của mình lại tốt, bình tĩnh nhận lấy cà phê, uống hớp rồi đặt bên cạnh Hàn Niệm.

      cất bước xuống lầu, ném cho câu, “ Xuống đây, tôi phát quả thực có chút nhớ em ... ”

      hơi dừng bước, giống như cố tình để người phục vụ nghe thấy, cố tình khiến cho mặc quần áo chỉnh tề xấu hổ, “ ... Cơ thể của em. ”

      Hàn Niệm đứng thẳng lên, trước mắt người phục vụ cài từng cúc áo lại cho tốt. Làm cho xấu hổ sao? Nhưng biết sớm vô cảm với xấu hổ, đúng là tuyệt tình.
      Last edited: 26/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5.1

      Editor: Lost In Love



      Hàn Niệm qua loa thu dọn mấy bộ quần áo, Hạ Đông Ngôn dựa vào cửa phòng , hết sức oán giận, "Ngoại trừ bán rẻ cơ thể ra còn con đường nào khác sao?”

      Hàn Niệm ngừng lại động tác tay, “Quay đầu lại đoán chừng người của toàn thành phố đều cũng em như vậy, cho nên có thể thay đổi ý kiến ?”

      Hạ Đông Ngôn bĩu môi, “Vậy Diệu Linh phải làm sao đây?”

      “Cũng phải là chưa từng ở mình với thằng bé.” xong đôi mắt có chút ảm đạm, “Thằng bé ở chung với quen rồi.” xong chuyển sang đề tài khác, “Đúng rồi, ba gọi về sao?”

      “Em xong về.” Hạ Đông Ngôn xách giùm cái túi gần như có chút trọng lượng, “ dẫn theo Diệu Linh trở về, để bọn họ nhìn cháu trai!”

      Hàn Niệm kiễng chân qua người , người Hạ Đông Ngôn có mùi bạc hà nhàn nhạt, trong mắt đột nhiên có chút chua xót, trong phút chốc đè nén lại, “Chăm sóc tốt cho con của em đó! Nếu thiếu cọng tóc em khônh để yên cho đâu.”

      Hạ Đông Ngôn nhân cơ hội thơm cái lên má , “Dù sao số mệnh của cũng là người đàn ông đứng phía sau.” xong vịn vai , giả bộ tươi cười. , “Hàn Niệm, đồng ý với , đừng để ta chạm vào em.”

      Giờ Hàn Niệm mới phát dáng vẻ lúc nghiêm túc tỏa ra khí khái hơn người, lần trước đó như vậy chính là lúc dẫn .

      Bắt đầu kìm được nhớ lại quá khứ, thậm chí nhớ từng chi tiết. Hàn Niệm suy nghĩ, năm nay hai mươi tám tuổi, còn là trẻ tự cho là trưởng thành thực ra lại rất ngây thơ, chưa bao giờ nghĩ có ngày này, hận Đường Diệc Thiên, hận đến trong máu thịt, mỗi lần nhớ đến , đều đau đến tận xương.

      Mà cuộc sống khiến cho người trưởng thành bằng cách dùng vô số chuyện khó có thể tưởng tượng được làm người ta trở tay kịp.

      **************

      đường Bình Hải ở Bắc Kinh dài bảy cây số, đường ở Bắc Kinh sâu vào luôn có phần đất thuộc sở hữu của nhà họ Đường. Mà chỉ có nhà họ Đường có phần trong năm phần đất đai giữa trung tâm thành phố I, mười hai năm trước tất cả những mảnh đất và nhà máy ở đây đều bị bán đổ bán tháo.

      Thời gian trôi qua, lúc Đường Diệc Thiên muốn thu lại cũng chỉ còn có chỗ ở đường Bình Hải này. Mặc dù sản nghiệp của nhà họ Đường vượt xa trước kia gấp mấy lần, nhưng số nơi hay kiến trúc công cộng của thành phố, hay đường tàu điện ngầm, lsớm biến đổi rất lớn.

      Bây giờ dọc theo đường Bình Hải, có khách sạn quốc tế của Cố thị, có công ty bách hóa, còn có khu chung cư cao cấp của Thịnh Thế. Chung cư được liên kết theo dãy biệt thự và hoa viên lớn, cuối cùng là ở ven sông có chừa ra mảnh đất trống, tòa biệt thự độc lập đứng sừng sững ở đó. Phong thủy rất tốt, là phòng tân hôn của Hàn Niệm.

      Lúc đó Đường Diệc Thiên đặc biệt mời thầy phong thủy đến, chỉnh sửa toàn bộ căn nhà cho tới từng cửa sổ ở bên trong có chỗ nào nghiên cứu qua, thậm chí cả những đồ trang trí cũng là tự mình mua. Khi ấy cười mê tín, vô cùng nghiêm túc giải thích cho nghe, “Thầy , ở nhà này vợ chồng hòa thuận, con cháu đầy đàn!”

      Hàn Niệm nghĩ, tại vẫn có thể cười nhạo .

      Bên ngoài biệt thự thay đổi rất nhiều, chính là sân trước hoàn toàn thay đổi. Trước kia thích kiểu khu vườn theo phong cách Trung Quốc, trong sân làm những dây chuyền nước cong cong, còn vận chuyển hơn mấy chục cây trúc mai rùa loại trồng ở sân sau.

      “Hoa của em đâu?” Hàn Niệm có ý kiến gì với biến mất của những loài hoa khác, chỉ riêng với hoa hồ điệp mình chăm sóc hàng ngày là nhớ mãi quên.

      Đường Diệc Thiên đẩy cổng ra, với , “Nếu em muốn bắt đầu lại lần nữa, tốt nhất là mãi mãi đừng nhắc tới quá khứ.”

      Hàn Niệm bĩu môi, “ giống như em nhắc tới có thể quên vậy....” đợi đen mặt, bước vào bước, giày cao gót lộp cộp với phong thái duyên dáng, để mình Đường Diệc Thiên đứng ở trước cửa.

      Đồ trang trí trong phòng vẫn thay đổi, Hàn Niệm xách túi về phía phòng ngủ.

      Nghe thấy có người về, bà Trần quản gia trong nhà ra. Tuy qua bảy mươi tuổi nhưng xương cốt vẫn khỏe mạnh giống như trước, làm việc từ thời ông nội Đường Diệc Thiên cho đến bây giờ.

      “Phu nhân....” Bà Trần ngẩn người, nhưng hỏi câu nào, vội vàng gọi người đến xách túi giúp.

      Đường Diệc Thiên bước vào, gọi bọn họ lại, “Chờ chút, xách những đồ này đến phòng dành cho khách.”

      Hàn Niệm và bà Trần đều xoay người lại, Đường Diệc Thiên với mọi người, “ tại ấy chỉ là khách trọ.”

      Hàn Niệm cười cười, ném túi xách , “Vậy đến phòng dành cho khách , ở đâu phải là ăn nhờ ở đậu chứ.”
      Last edited by a moderator: 25/5/15
      Phong nguyet, thư hồsanone2112 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.2:


      Bữa tối bàn ăn, phổi miếng phu thê, gà xào cay, đậu hủ Ma Bà hoa bầu dục (món ăn làm bằng thận của dê, lợn) chấm tương ớt, ngay cả canh cũng có vị chua cay.

      Hàn Niệm phải người của thành phố J, từ lớn lên ở Vân Nam, thích căn cay. Bà Trần xem như là nhìn bọn họ lớn lên, hiển nhiên biết khẩu vị của .

      Đường Diệc Thiên là người thành phố J, khẩu vị , ít ăn cay, nhất là tiêu, ăn vào ho. Từ trong phòng sách ra nghe thấy mùi cay nồng đầy nhà, lập tức nhíu mày.

      Bà Trần mở miệng trước , "Tôi nghe thời tiết truyền hình, đêm nay nhiệt độ xuống, thích hợp ăn cay để ấm người."

      Vì vậy bữa cơm ước chừng Hàn Niệm ăn thêm ba bát cơm trắng, ăn đến mặt mày đỏ bừng, đôi môi đầy đặn xinh xắn bị cay vừa đỏ vừa swung, còn uống liên tiếp hai chến canh lớn.

      Ngược lại khẩu vị của Đường Diệc Thiên tốt như vậy, chỉ ăn mấy miếng măng tây lót dưới nước của hoa bầu dục, trúng phải tiêu trong đó, ho đến mức phải uống hai ly nước lọc rồi rời khỏi bàn.

      Bà Trần nhìn ăn ngấu nghiến, cũng vui vẻ theo, " lâu thấy người khác ăn cơm ngon như vậy, cả tôi nhìn cũng đói bụng." Hàn Niệm vội vàng kéo ghế dựa bên cạnh ra, lôi bà Trần vào ăn chung.

      già trẻ, quét sạch thức ăn cay tê tái bàn, từ đầu đến cuối bà Trần đều hỏi tới chuyện trở về. thế giới này, có rất nhiều chuyện thể hiểu được, chỉ nhìn qua, người từng trải hiểu cũng hỏi.

      Dù ăn nhiều đồ cay, nóng đến cả người đổ đầy mồ hôi, nhưng vào nửa đêm mùa đông nhiệt xuống vẫn khiến Hàn Niệm lạnh đến khó có thể vào giấc ngủ.

      Trong trí nhớ của Hàn Niệm là phòng dành cho khách chưa từng có khách đến ở. Đương nhiên, cũng đảm bảo lúc mình có đây có hay , nhưng có thể khẳng định, cho dù có, cũng thường xuyên. Bởi vì ở phòng này dù có máy điều hòa khí cũng khó mà giữ ấm, phòng lâu ngày có người ở, luôn có cảm giác lạnh lẽo.

      Hàn Niệm lạnh cuộn mình trong chăn, sớm đoán trước được thái độ của Đường Diệc Thiên, nhưng từ lúc trở về đến giờ, lần đầu tiên lạnh đến muốn khóc giống như hôm nay.

      nhớ Diệu Linh.

      ******

      Bạo phá cầu Tinh Giang kết thúc, nhưng sau đó thu dọn công trình vẫn rất nặng nề. Giám đốc công trình gọi điện thoại cho Đường Diệc Thiên, thời gian cuối năm sắp tới, gần nửa công nhân bắt đầu nghỉ phép.

      "Tôi biết rồi, ừ…" Đường Diệc Thiên tay cầm điện thoại từ trong phòng ngủ ra phòng ngoài, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa. đưa tay mở cửa, nhìn thấy Hàn Niệm.

      mặc bộ đồ ngủ san hô nhưng dài màu hồng, tôn lên làn da trắng nõn của . Cổ tròn rộng rãi giắt vai của , xương đòn mảnh mai liền với bả vai, khuôn mặt xinh đẹp sạch nhuốm chút bụi trần.

      Đường Diệc Thiên có thể tưởng tượng được sờ lên cảm giác rất trơn truột và mịn màng. ho tiếng, cũng như trả lời người bên kia điện thoại, cũng như trả người gõ cửa nửa đêm trước mắt.

      Nhưng người bên kia điện thoại dễ qua loa lấy lệ, người trước mắt lại dễ đuổi . sụt sịt mũi, có thể nhìn thấy đầu hai vai run lẩy bẩy, xem chừng dáng vẻ này là lạnh?

      cầm cái bóp kẹp trong ngực ra, rút xấp tiền dày từ bên trong ra, lúc ánh mắt còn lưu luyến bả vai nhét vào tay , Hàn Niệm hất tóc dài, thẳng về phía phòng ngủ, "Tiền phòng… phòng ngủ, đêm."

      Đường Diệc Thiên vội vàng cúp điện thoại, vào phòng ngủ nhìn thấy, người phụ nữ bé tự tin kia ngủ ở giường với hình chữ đại.. tư thế ngủ đúng chất Hàn Niệm.
      Chương 5.3

      Editor: Lost In Love


      Ngày trước luôn cười , “Em ngủ như vậy, sau này sinh con phải đá đứa xuống giường sao.”

      Đường Diệc Thiên nâng tay bóp mi tâm, xua tan những thứ vốn nên quên, Hàn Niệm giường dĩ nhiên chìm vào giấc ngủ, tiếng hít thở nho trong đêm vô cùng ràng.

      khỏi cười khổ, ra vẫn nhớ mãi quên, mà sớm quên sạch hết.

      và Hàn Niệm cứ giả vờ như tất cả đều chưa từng xảy ra, có phải có thể bắt đầu lại lần nữa ? Đường Diệc Thiên tin.

      Đưa tay xốc gốc chăn lên, Hàn Niệm đột nhiên tỉnh lại, hoảng hốt ngồi dậy, cơn lạnh từ mũi chân lan lên , giống như kiến bò, “… làm gì vậy?”

      Đường Diệc Thiên ném chăn , tầm mắt từ bàn chân trắng nõn của di chuyển đến mắt cá, bắp chân, đầu gối… “Trí nhớ em có kém cũng nên nhớ tại sao em bước vào nhà tôi.” xong đưa tay ra kéo, nắm chặt mắt cá chân của đến cuối giường, đứng cúi đầu xuống nhìn .

      phải bởi vì tôi cảm thấy cơ thể của em còn chút sức quyến rũ sao?” xong di chuyển bàn tay, tỉ mỉ thưởng thức khuôn mặt có vài phần sợ hãi của .

      Tay của rất lạnh, sờ lên đùi giống như bị khăn lông ướt lau qua, cắn răng muốn mình bình tĩnh, nhưng lỗ chân lông toàn thân dựng đứng lên, ngay cả nụ cười cũng có chút cứng ngắc. cảm nhận được xúc cảm vốn mịt mờ trở nên gai góc và sần sùi, nhếch miệng cười. “Căng thẳng lắm phải , nghĩ tới dáng vẻ trước kia…”

      Hàn Niệm cắn răng, mặc dù là cười nhưng còn khó coi hơn so với khóc, mà vẫn giữ nụ cười: “Chỉ hơi lạnh thôi.”

      “Vậy tốt, bắt đầu lại lần nữa giống như trước kia, suy cho cùng đối với những món đồ chơi qua, tôi có hứng thú lắm.” xong vén váy ngủ dài của từ mắt cá chân lên đến bắp đùi, đôi mắt tối tăm giống như vực sâu.

      Hàn Niệm ngồi thẳng người, giơ tay kéo cổ áo ngủ của , cười lẳng lơ và quyến rũ. “Điều đó là tất nhiên, Đường tiên sinh bỏ tiền, em bỏ sắc, mau bán công bằng.”

      siết chặt tay, trong phúc chốc đùi của lên mảng xanh trắng, đợi có động tác tiếp theo, nâng bắp đùi của lên, lực tay càng ngày càng mạnh, gần như muốn bóp nát mắt cá chân nhắn của , “Em mua bán bao nhiêu lần rồi?”

      Hàn Niệm định trả lời, đột nhiên di động đầu giường đúng lúc vang lên, Đường Diệc Thiên bước tới đoạt lấy điện thoại trước , màn hình tên Hạ Đông Ngôn vô cùng ràng. dùng tay ném vào giường, tay nhấc điện thoại, câu nào.

      Ở đầu bên kia Hạ Đông Ngôn chuyện, “Hu hu, Hàn Niệm, vẫn cảm thấy em đến nhà họ Đường nhất định bị tên Đường Diệc Thiên khốn kiếp kia ăn sạch! chính là súc vật, bằng cầm thú, em như là đưa dê vào miệng cọp! Em ngủ mình sao? Nửa đêm phải biết tốt xấu đến gõ cửa chứ? Dù có gõ cửa em cũng đừng mở, là bà ngoại sói!”

      (Bà ngoại sói: là chỉ con sói giả làm bà ngoại trong truyện bé quàng khăn đỏ, ý chỉ những người xấu mà giả bộ tốt.)

      “Khụ…” Đường Diệc Thiên nặng nề ho tiếng, đầu bên kia điện thoại lập tức hét toáng lên, “ là ai?”

      “Bà ngoại sói.” Sau khi xong ném điện thoại , nằm vùi lên giường, đè Hàn Niệm ở bên cạnh dưới cánh tay rắn chắc. “Đêm nay được nghe điện thoại.”
      Last edited: 3/6/15
      Phong nguyet, thư hồsanone2112 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      nhớ

      Chương 6.1


      Editor: Lost In Love


      Bị cánh tay của đè cả đêm, mặc dù Hàn Niệm thoải mái nhưng cũng rất ấm áp, mơ mơ màng màng rồi ngủ thiếp . Sáng hôm sau, là bà Trần gõ cửa đánh thức .

      “Thư ký Lâm đến.”

      “Bảo ta chờ 2 phút.” Đường Diệc Thiên sớm ra khỏi giường rửa mặt, cởi đồ ngủ thay quần áo nhanh. Ánh mặt trời buổi sáng theo khe hở của màn cửa chiếu vào, Hàn Niệm dụi mắt, nhìn thấy bắp thịt lưng của mang ánh sáng màu vàng hình chữ V, ánh sáng cắt ra hình dáng của bắp thịt ràng.

      Hàn Niệm nhịn được huýt sáo, Đường Diệc Thiên xoay người lại, áo sơ mi màu xám nhạt còn chưa cài nút, lộ ra hàng cơ bụng đều đặn, chút cảm giác quá mức khoa trương, đường cong bình ổn và thoải mái.

      “Chậc chậc…” Hàn Niệm ngồi dậy, hề che giấu cặp mắt thẳng thắn trần trụi, “Giữ thân hình rất tốt…”

      Đường Diệc Thiên nhanh chóng cài nút áo, thu cơ thể sôi máu sùng sục vào trong màu xám nhạt nhẽo, mặc dù như thế, đường cong của vai rộng eo hẹp vẫn như trước.

      “Em cũng dậy .” mặc áo khoác và .

      Hàn Niệm ngã người xuống giường, nghiêng đầu nhìn . Mái tóc dài đen nhánh rũ vai… áo ngủ trượt xuống góc, sau đêm ngủ ấm áp, hai má đỏ ửng, giọng cũng êm dịu nhàng, “Em cũng phải xuống dưới gặp khách sao?”

      Đường Diệc Thiên thắt chặt cravat màu đen, nở nụ cười mỉa, “Phải mua máy sưởi ấm đặt vào phòng mình.”

      Hàn Niệm càu nhàu lật người, quan tâm hay trả lời lại mà thẳng ra cửa. đưa tay vén tóc xõa trước trán ra sau đầu, cả phòng đều là hơi thở quen thuộc, đắp chăn hít sâu hơi, xoay người xuống giường.

      Nhà vệ sinh trong phòng ngủ vô cùng sạch , bàn chải đánh răng và chiếc dao cạo râu, khăn lông vẫn ướt. Hàn Niệm đứng trước gương, nhìn khuôn mặt tươi cười trong gương, khóe miệng cong lên, má lúm đồng tiền nhạt, mặt mày ngoằn nghèo.

      Có nhiều lúc cũng biết tại sao lại cười, giống như tại, biết có gì đáng cười, người bên cạnh cũng cần duy trì nụ cười, nhưng nụ cười vẫn ngừng được mà tràn ra.

      chính là người đó.

      Rửa mặt xong tỉnh táo lại mấy phần, Hàn Niệm mới nhớ tới chiếc điện thoại di động bị Đường Diệc Thiên ném hôm qua, cầm lên thấy, Hạ Đông Ngôn gọi cho đến mức điện thoại cũng tự động tắt nguồn luôn.

      Nạp điện thoại lát, khởi động máy rồi bắt điện thoại, giọng của Hạ Đông Ngôn ở đầu bên kia có lực gần bằng với thiên lý truyền .

      “Hàn… Niệm…! Tại sao ta lại nhận điện thoại của em! ta đụng vào em sao? Em ngủ với ta chưa? ta có chiếm lợi của em ?”

      Hàn Niệm quấn tóc suy nghĩ, hôn cũng chưa hôn tính là chiếm được lợi, thêm vào sáng nay là mình ham muốn cơ thể , hẳn là bị thiệt thòi, “ có.”

      Xác nhận xong câu trả lời phủ định, Hạ Đông Ngôn lập tức thở ra hơi dài, nhanh chóng thay đổi tiêu đề, bắt đầu đợt công kích cơ thể người thứ hai, “Em xem có phải Đường Diệc Thiên là con cáo già . Tối qua mắng câu dài như vậy, khốn nạn, bằng cầm thú, biết xấu hổ… Cuối cùng hỏi ta là ai, ta chọn câu dễ nghe nhất là bà ngoại sói! Vài giây ngắn ngủi, phản ứng nhanh như vậy, bụng đầy ý nghĩ xấu xa!”

      Hàn Niệm cười khanh khách, “Bà ngoại sói cũng coi là dễ nghe sao?”

      “Ít nhất là bà ngoại! Là người!” Hạ Đông Ngôn tức giận lên án, “Sao ta mình bằng cầm thú chứ!”

      Lên án xong bắt đầu tìm kiếm an ủi, “Tiểu Niệm, cả đêm ngủ, gọi điện thoại luôn nhắc, sau đó còn tắt máy. Trời vừa sáng liền lái xe đến nhà họ Đường, nhưng bị bảo an khu chung cư đuổi …”

      Hàn Niệm có thể tưởng tượng được cảnh Hạ Đông Ngôn điên cuồng đập cổng, tiếc là tối qua ngủ quá sâu, nghe thấy chút tiếng động gì. Nghĩ tới người nào đó hôm nay thức sớm hơn mình, biết có phải bị đánh thức ?

      “Được rồi, với nữa. Em muốn ra ngoài mua đồ đạc.” Trước khi tắt điện thoại, Hàn Niệm vẫn quên hỏi câu, “Diệu Linh ổn chứ?”

      “Rất ổn. Chỉ là lúc cắt giấy cũng làm hư luôn váy của Hạ Bồng Bồng…” Hạ Đông Ngôn hời hợt , đợi Hàn Niệm kêu dạy dỗ Diệu Linh, nhanh chóng bổ sung, “Dù sao Hạ Bồng Bồng mặc cái gì cũng giống nhau.” Cưng chiều thằng bé hết chỗ .

      Dù sao Hàn Niệm ở bên cạnh, nhiều với Hạ Đông Ngôn, cũng chấp hành, bằng nên lãng phí lời .
      Last edited: 4/6/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6.2

      Editor: Lost In Love

      “ Bách Liên” là công ty bách hóa lâu đời có uy tín ở thành phố T, tuy bây giờ mall shopping kiểu mới nhiều vô kể, nhưng Hàn Niệm vẫn tới nơi này theo thói quen. Vì để đuổi kịp đòi hỏi của khách hàng, năm ngoái Bách Liên hoàn toàn đổi mới, bố cục cũng thay đổi rất lớn. Hàn Niệm hai vòng mới tìm được chỗ bán đồ gia dụng.

      Mua máy sưởi xong, Hàn Niem viết địa chỉ cho người ta giao hàng tận nơi. Thời gian còn sớm, đoán chừng Đường Diệc Thiên chưa về nhà, muốn dạo trong trung tâm chút. Vẫn là mùa đông, nhưng trong khu mua sắm lớn vô cùng ấm áp cũng trưng bày quần áo mùa xuân tươi tắn, ngay cả giàu gót rỗng cũng được trưng lên quầy,

      biết tại sao Hàn Niệm lại nhớ tới đôi giày màu hồng hôm đó Thẩm Du mang, đôi giày cao gót đầu tiên của cũng là màu đỏ, Rene Caovilla, khi ấy ở thành phố T có cửa hàng chuyên doanh nên Đường Diệc Thiên mua cho ở Luân Đôn.

      Lúc đó gia đình sa sút, số tiền đầu tiên kiếm được trong đời, 1000 bảng , dồn hết vào đôi giày cao gót này.

      Cho đến hôm nay Hàn Niệm vẫn tin điều, nếu như người đàn ông bạn, ta làm tất cả để khiến người phụ nữ của mình hạnh phúc. Có thể ta thể mời bạn ăn bữa tiệc Pháp lớn, thể làm cho cả người bạn đều là hàng hiệu, nhưng ta tuyệt đối lừa bạn là đồ ăn này ăn ngon, hàng hiệu kia hợp với bạn.

      là cho dù cả người chỉ có 10 đồng tiền cũng muốn dắt tay bạn cầm chiếc bánh kẹp thịt, dù nhịn đói làm thêm để kiếm tiền cũng muốn dẫn bạn ăn bữa lớn.

      Còn những người la lớn là bạn lại nỡ bỏ tiền ra, 89% chỉ muốn bạn chấp nhận. thế giới này có quá nhiều chấp nhận, nhưng người, ta bạn phải chấp nhận, mà ta cũng nỡ để cho bạn chấp nhận.

      ****

      RC bây giờ cũng tiến vào thị trường trong nước, Hàn Niệm quyết định dùng thẻ của đưa mình mua đôi giày cao gót.

      Mũi giày bằng nhung màu đỏ, giày và dây buộc màu đen, phong cách đơn giản và trang nhã. Trước kia rất tệ hại, mang giày kiều hẹp luôn rất buồn cười. Bây giờ cân nặng , khuôn mặt và tay có thịt làm bớt tệ hại, mang giày lên, ngược lại vô cùng dễ coi.

      “ Được, lấy đôi này, quẹt thẻ .” Hàn Niệm cười gật đầu với nhân viên bán hàng. Cởi đôi giày mới xuống, mang đôi giày Hạ Đông Ngôn mua cho vào, ánh mắt của người này....Viền tơ cùng với vằn báo, theo đây là nguyên tố gợi cảm 1+1.

      nhịn được cười khúc khích, lúc xoay người lại nụ cười lập tức cứng dờ.

      Thẩm Du dắt của Đường Diệc Thiên Đường Lỵ, hai người vô cùng thân thiết vào cửa hàng. riêng gì , nụ cười của Đường Lỵ cũng hóa đá mặt.

      Lần trước ở Paradise Thẩm Du chiếm được lợi gì, sau đó nghe Hàn Niệm lên xe của Đường Diệc Thiên. Vì thế hôm nay kiềm nén lại mấy phần, nhưng bên cạnh có của Đường Diệc Thiên, ta nhịn được muốn khoe khoang chút.

      “ Hàn tiểu thư, dạo phố mình sao?”

      “ Đúng vậy.” Hàn Niêm nở nụ cười lần nữa, lễ phép chào Đường Lỵ, “ Chào .”


      Chương 6.3

      Editor: Lost In Love

      Sắc mặt Đường Lỵ hơi tối xuống, “ Đừng gọi tôi là . Hay là gọi Cố phu nhân .”

      “ Nhưng con ở chung lại với Diệc Thiên, gọi sao?” Hàn Niệm trước mặt Đường Lỵ, cũng là cho Thẩm Du nghe. Dù sao hất ly trà, cho dù cam chịu, cũng phải ghi lại nợ.

      Nghe thấy những lời này, quả thực Thẩm Du nhảy lên, “ gì?”

      “ Tôi về ở lại.” Hàn Niệm cười bổ sung, “ Quả đúng như câu châm ngôn kia, tiểu biệt thắng tân hôn!”

      Đường Lỵ cười lạnh, “ Hàn Niệm, ngược lại tôi rất coi thường . Lúc trước tôi còn cảm thấy biết gì, bây giờ xem ra, và ba vốn là cùng giuộc.”

      từng nhận lợi ích của người, ra những lời này phù hợp sao?” Hàn Niệm khẽ nhướng mi, giống như trẻ con tò mò hỏi lại, “ Người, có thể phẫn nộ trước những việc làm trái đạo nghĩ, nhưng tốt nhất nên giậu đổ bìm leo. Nếu đôi tay từng thông qua nhà họ Hàn đạt được lợi ích, bị bỏng.”

      gật đầu tạm biệt, đằng sau nghe thấy ràng Đường Lỵ với Thẩm Du, “ Đừng sợ, thể nào. Diệc Thiên tuyệt đối có khả năng ở chung lại với ta.”

      Đường Lỵ mấy lời này Hàn Niệm tức giận cũng thấy lại, thậm chí chính cũng tin bọn họ có thể tiếp tục ở cùng nhau.

      “ Tối nay ta gọi Diệc Thiên tới nhà ta ăn cơm, con cũng tới .”

      Hàn Niệm mỉm cười mà bước chân cũng chưa từng dừng lại, vô cùng dứt khoát linh hoạt.

      ***

      Lúc Đường Diệc Thiên về nhà là mười giờ.

      Bị gọi đến nhà ăn cơm, còn phải chịu trách nhiệm đưa Thẩm Du về nhà, mặc dù Đường Diệc Thiên thích cũng có cách nào khác. Đường Lỵ là người thân duy nhất của , lại là bề , thể ngỗ nghịch, cũng muốn vì việc như vậ mà ngỗ nghịch với bà.

      Nhưng Thẩm Du rất ồn ào, bị ầm ĩ đến đau đầu. Đường Diệc Thiên vốn phải người thích yên tĩnh, đôi khi phải thích yên tĩnh, mà là thích tranh cãi om sòm với người khác.

      “ Diệc Thiên, em nghe Hà Niệm trở về? thể nào đâu phải ?” Thẩm Du cẩn thận quan sát nét mặt của , mặt mày curaanh nhìn rất bình thản thoạt nhìn tâm trạng cũng tệ, cuối cùng hỏi ra câu hỏi muốn hỏi.

      “ Ừ.” ừ từng tiếng , xem như lịch trả lời Thẩm Du.

      “ Ừ là ý gì? Là thể nào, hay ấy trở về?”

      “ Ừ.”

      Thẩm Du im lặng lúc, dường như cảm nhận được lơ đãng của . Cắn môi dưới, ta tiếp tục , “ biết Hàn Niệm trở về là có mục đích sao? còn tin tưởng ta sao? Hàn Phụ Chu...”

      Cuối cùng Đường Diệc Thiên cũng mở miệng, những lời nhiều nhất đêm nay, “ Đến nhà em rồi, xuống xe .”

      đường về đột nhiên có tuyết rơi, bông tuyết mỏng và , mù mịt trời đất. Sao biết tại sao Đường Diệc Thiên nhớ tới lẩu. Nóng sôi ùng ục, nửa nước trắng nửa nước đỏ ( nước trụng và nước lẩu), các loại nguyên liêu cuồn cuộn trong nòi.

      Có người từng với , “ Trời có tuyết rơi nhất định phải ăn lẩu!” Do mùa đông ở thành phố T rơi rất nhiều tuyết, sớm nhớ tuyết rơi bao nhiêu trận, mà cũng chưa ăn lẩu lần nào.

      Bởi vì người kia còn , “ Ăn lẩu nhất định phải có người ăn cùng, ăn lẩu mình rất buồn.”

      Đẩy cửa nhà ra, phòng khách còn để đèn, bà Trần ngủ từ sớm, căn phòng vô cùng yên tĩnh, dù rất ấm, cái lạnh của mùa đông ở khu vực phía đong nam vẫn ngấm vào xương tủy.

      thay giày, đột nhiên có tiếng động vang lên, người giống như con chim vui vẻ từ trong nhà bếp nhào ra trước mặt , “ Chúng ta ăn lẩu !”

      hai bước tới nhìn, bàn ăn cái nồi hình uyên ương, các loại nguyên liệu bày trật tự trong mâm. Thịt đỏ,bắp vàng, rau xnah, pha với căn phòng có tông màu xám vô cùng bất đồng.

      kiễng chân cởi áo khoác giúp , đôi tay nhắn ấm áp vô tình cọ qua cổ , gật đầu, “ Được.”
      Last edited by a moderator: 13/6/15
      Phong nguyet, thư hồsanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :