1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không nhớ, không quên - Trừu Phong Mạc Hề (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2.2

      Editor: Lost In Love

      Hàn Niệm vừa mình nhờ xe Đường Diệc Thiên về nhà, Hạ Đông Ngôn ăn được nửa đột nhiên buông đũa hấp tấp kéo xuống lầu, trong nháy mắt chạy chiếc xe Maybach đến trước mặt , vừa lưu manh vừa đắc ý, "Phong cách ? Có phải ngưỡng mộ đến Seberia rồi !"

      Hàn Niệm quan sát lúc, hừ : "Tối qua về nhà à?"

      đến việc này Hạ Đông Ngôn vô cùng tự hào, "Những chuyện bỏ nhà trốn này phải có kỹ xảo, ba ngày trở về khẳng định bị đánh gãy chân, ba năm, chậc chậc, nhìn thấy của đều cần chân bộ sao!"

      "Tất nhiên, bốn chân so với hai đùi vững vàng hơn." Hàn Niệm trêu đùa.

      "Ơ kìa! Hàn Niệm, sao trước kia phát ra em độc miệng như vậy! Quả thực càng lúc càng giống..." Lời của đột nhiên dừng lại, ngượng ngùng kết thúc, "Thôi, nghĩ ra giống ai..."

      Hàn Niệm nở nụ cười, "Xem ra càng lúc càng giống Diệu Linh."

      "Hả?"

      "Ngây thơ." Hàn Niệm mở cửa xe ngồi vào, tinh thần có vẻ rất tốt, " sai, chạy đến siêu thị mua hộp trứng gà, còn có cả khăn giấy ướt, khiêng luôn bao gạo , tránh cho chị Dương xách mệt.”

      “Sao? còn chưa ăn xong mà!” Hạ Đông Ngôn la lên, “ Hơn nữa phải hẹn hóng gió sao? Tại sao lại là siêu thị!”

      em xuống xe.”

      “Này! siêu thị siêu thị! Vậy có thể chạy vòng ở đường Trường Giang ?”

      Thành phố J, tuy là phía nam nhưng khí hậu rất ràng, mùa đông rét lạnh vô cùng rệt. Hàn Niệm vốn sợ lạnh, có lẽ là ở chỗ ấm lâu lại đột nhiên trở về có chút thích ứng kịp.

      hôm Hàn Niệm hầm nồi canh gà có da rất béo, còn bỏ thêm hai cây nhân sâm và táo đỏ, Hạ Đông Ngôn uống xong chảy máu mũi giàn giụa.

      “Đây là em làm phiên bản tiên tiến của ẩm thực đen tối, giấu sát khí!” Hạ Đông Ngôn nhét giấy vô mũi rồi ngửa đầu dựa vào xô pha, tiểu Diệu Linh vẽ bên cạnh ném bút màu , thở phì phò trèo lên xô pha, đưa tay rút ra, trong nháy mắt máu lại chảy tràn lan.

      Hạ Ngôn Đông duỗi cánh tay dài kẹp thằng bé dưới nách, ném về bàn vẽ, “Cho dù mẹ con có xinh đẹp như hoa, cũng có nghĩa là con có thể làm xằng làm bậy!”

      Hàn Niệm ở bên cạnh , “ ra đàn ông thực có tình cảm đặc biệt với mối tình đầu, bất luận đó có kết hôn, già , sinh con, vẫn cung phụng như nữ thần.”

      “Chẳng lẽ Đường Diệc Thiên có?” Hạ Đông Ngôn nhét giấy trở về.

      Thoạt nhìn ấy thực có.” Hàn Niệm lắc lắc điện thoại có cuộc gọi nào, “Nhưng em nhắn tin cho ấy rồi.”

      Ước chừng tuần, chờ được đến khi Đường Diệc Thiên gọi điện thoại, buổi tối hôm nọ có nhắn cho câu “Ngày mai có rảnh ?” bị nể tình phản bác lại, giống như lần nữa nhắc nhở … Hàn Niệm, em nên tự tin như vậy.

      Nếu có thể, cũng muốn bản thân mình cứng cỏi hơn, bao giờ trở về nữa, sống thoải mái hơn người khác, thấy lạ khi mua “Tưởng niệm”, bỏ qua suy nghĩ của , bất quá chỉ bị giày vò khổ sở, có thể chấp nhận, cũng có thể.

      Nhưng hôm nay, thể ép bản thân mình tự tin lên. Tự tin cho thiên đường giống như xây dựng cho .

      “Cho nên em nghĩ, ấy có, em có thể có.” Hàn Niệm nhún vai: “Mối tình đầu của em rất sâu đậm.”

      Phút chốc khăn giấy ướt sũng máu mũi của Hạ Đông Ngôn: “Đúng là muốn tôi tức chết đây mà, trời ơi, được rồi, đầu tôi choáng quá.”

      *******

      Paradise. Hội sở cấp cao số của thành phố J, ngay cả phòng rửa mặt cũng trang hoàng vô cũng xa hoa, đặc biệt là gương dùng trang điểm có hiệu quả vô cùng sắc nét, Hàn Niệm nhìn khuôn mặt trang điểm khéo léo trong gương, nhìn thế nào cũng giống mình.

      Cuối cùng lấy thỏi son màu vàng trong túi ra, lòe loẹt của đôi môi càng khiến người trong gương trở nên xa lạ hơn.

      Bàn thứ ba gần cửa sổ là vị trí Hàn Niệm thường ngồi, có thể nhìn thấy những tòa cao ốc của thời đại hưng thịnh, có thể thấy văn phòng chính phủ. Hàn Niệm vén mái tóc dài lên, với người phục vụ bên cạnh, “Cho tôi bình Quân Sơn Ngân Châm.”

      (Quân Sơn ngân châm: ngân châm trà vùng Quân Sơn)

      Nước 70 độ rót vào trong ly trà thủy tinh, mầm trà từ từ dựng lên, giống như tàn nhang hình lưỡi liềm, chìm nổi lềnh bềnh. Mở nắp ly thủy tinh ra, làn khói trắng từ trong ly bốc ra, bốn phía đều là hương trà.

      Người phục vụ trẻ chắp tay đứng lên cạnh ngạc nhiên nhìn đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng giữa làn khói, chợt cảm thấy thất lễ, “Hàn, Hàn tiểu thư, lâu gặp, vẫn xinh đẹp như trước.”

      Hàn Niệm mỉm cười, “ nhận ra tôi?”

      “Hàn tiểu thư, sao có thể biết.” Người phục vụ đỏ mặt. Hàn Niệm thoáng liếc mắt nhìn, ít người xung quanh cũng vội cùng thu tầm mắt, còn có người sơ ý làm đổ cốc nước, rơi xuống đất loảng xoảng, hết sức buồn cười.

      Nhưng quen biết người nào.

      Hàn Niệm ngồi từ hai giờ chiều đến đèn vừa lên, người xung quanh thay đổi mấy nhóm, nhưng tiếng thảo luận vụn vặt chưa bao giờ ngừng lại. thủy tinh lờ mờ phản chiếu dáng vẻ xinh đẹp của , tỉ mỉ miêu tả đôi lông mày hơi cao, mặt trái xoan, môi đỏ với hàm răng trắng tinh, nơi nào đó có chút giống Hàn tiểu thư của trước kia.

      May mà bọn họ có thể nhận ra, may mắn nhiều năm bọn họ còn nhớ . Bọn họ cũng còn nhớ, hẳn là quên.

      quên Hàn tiểu thư từng thích dựa vào lòng rồi ôm lấy cổ hỏi này nọ: “Tại sao lại đặt tên là Paradise, nghe giống như nơi đứng đắn…”

      “Bởi vì có em ở đây.” nhếch miệng cười: “My Paradise is where you are.”

      (Paradise: thiên đường)
      Last edited by a moderator: 5/5/15
      Phong nguyet, hoadaoanh, thư hồ3 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.2

      Editor: Lost In Love


      Hàn Niệm vừa mình nhờ xe Đường Diệc Thiên về nhà, Hạ Đông Ngôn ăn được nửa đột nhiên buông đũa hấp tấp kéo xuống lầu, trong nháy mắt chạy chiếc xe Maybach đến trước mặt , vừa lưu manh vừa đắc ý, "Phong cách ? Có phải ngưỡng mộ đến Seberia rồi !"

      Hàn Niệm quan sát lúc, hừ : "Tối qua về nhà à?"

      đến việc này Hạ Đông Ngôn vô cùng tự hào, "Những chuyện bỏ nhà trốn này phải có kỹ xảo, ba ngày trở về khẳng định bị đánh gãy chân, ba năm, chậc chậc, nhìn thấy của đều cần chân bộ sao!"

      "Tất nhiên, bốn chân so với hai đùi vững vàng hơn." Hàn Niệm trêu đùa.

      "Ơ kìa! Hàn Niệm, sao trước kia phát ra em độc miệng như vậy! Quả thực càng lúc càng giống..." Lời của đột nhiên dừng lại, ngượng ngùng kết thúc, "Thôi, nghĩ ra giống ai..."

      Hàn Niệm nở nụ cười, "Xem ra càng lúc càng giống Diệu Linh."

      "Hả?"

      Bạn đọc truyện tại ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

      "Ngây thơ." Hàn Niệm mở cửa xe ngồi vào, tinh thần có vẻ rất tốt, " sai, chạy đến siêu thị mua hộp trứng gà, còn có khăn giấy ướt, khiêng luôn bao gạo , tránh cho chị Dương xách mệt."

      "Sao? còn chưa ăn xong mà!" Hạ Đông Ngôn la lên, "Hơn nữa phải hẹn hóng gió sao? Tại sao lại là siêu thị!"

      " em xuống xe."

      "Này! siêu thị siêu thị! Vậy có thể chạy vòng ở đường Trường Giang ?"

      *********

      Thành phố J, tuy là phía nam nhưng khí hậu rất ràng, mùa đông trời lạnh vô cùng rệt. Hàn Niệm vốn sợ lạnh, có lẽ là ở chỗ ấm lâu lại đột nhiên trở về có chút thích ứng kịp.

      Bạn đọc truyện tại ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

      hôm Hàn Niệm hầm nồi canh gà có da rất béo, còn bỏ thêm hai cây nhân sâm và táo đỏ, Hạ Đông Ngôn uống xong chảy máu mũi giàn giụa.

      “Đây là em làm phiên bản tiên tiến của ẩm thực đen tối, giấu sát khí!" Hạ Đông Ngôn nhét giấy vô mũi rồi ngửa đầu dựa vào xô pha, tiểu Diệu Linh vẽ bên cạnh ném bút màu , thở phì phò trèo lên xô pha, đưa tay rút ra, trong nháy mắt máu lại chảy tràn lan.

      Hạ Đông Ngôn duỗi cánh tay dài kẹp thằng bé dưới nách, ném về bàn vẽ, "Cho dù mẹ con có xinh đẹp như hoa, cũng có nghĩa là con có thể làm xằng làm bậy!"

      Hàn Niệm ở bên cạnh , " ra đàn ông có tình cảm đặc biệt với mối tình đầu, bất luận đó có kết hôn, già , sinh con, vẫn cung phụng như nữ thần."

      "Chẳng lẽ Đường Diệc Thiên có?" Hạ Đông Ngôn nhét giấy trở về.

      "Thoạt nhìn ấy có." Hàn Niệm lắc lắc điện thoại có cuộc gọi nào, "Nhưng em nhắn tin cho ấy rồi."

      Ước chừng tuần, chờ được đến khi Đường Diệc Thiên gọi điện thoại, buổi tối hôm nọ có nhắn cho câu "Ngày mai có rảnh ?" bị nể tình phản bác lại, giống như lần nữa nhắc nhở ...Hàn Niệm, em nên tự tin như vậy.Bạn đọc truyện tại ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

      Nếu có thể, cũng muốn bản thân mình cứng cỏi hơn, bao giờ trở về nữa, sống thoải mái hơn ngươi khác, thấy lạ khi mua "Tưởng niệm", bỏ qua suy nghĩ của , bất quá chỉ bị giày vò khổ sở, có thể chấp nhận, cũng có thể.

      Nhưng hôm nay, thể ép bản thân mình tự tin lên. Tự tin cho thiên đường giống như từng xây dựng cho .

      "Cho nên em nghĩ, ấy có, em có thể có." Hàn Niệm nhún vai: "Mối tình đầu của em rất sâu đậm."

      Phút chốc khăn giấy ướt sũng máu mũi của Hạ Đông Ngôn: "Đúng là muốn tôi tức chết đây mà, trời ơi, được rồi, đầu tôi choáng quá."

      Bạn đọc truyện tại ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

      *******

      Paradise. Hội sở cấp cao số của thành phố J, ngay cả phòng rửa mặt cũng trang hoàng vô cùng xa hoa, đặc biệt là gương dùng trang điểm có hiệu quả vô cùng sắc nét, Hàn Niệm nhìn khuôn mặt trang điểm khéo léo trong gương, nhìn thế nào cũng giống mình.

      Cuối cùng lấy thỏi son màu vàng trong túi ra, loè loẹt của đôi môi càng khiến người trong gương trở nên xa lạ hơn.

      Bàn thứ ba gần cửa sổ là vị trí Hàn Niệm thường ngồi, có thể nhìn thấy những toà cao ốc của thời đại hưng thịnh, có thể thấy văn phòng chính phủ. Hàn Niệm vén mái tóc dài lên, với người phục vụ bên cạnh, "Cho tôi bình Quân Sơn Ngân Châm."

      (Quân Sơn ngân châm: ngân châm trà vùng Quân Sơn)

      Nước 70 độ rót vào trong ly trà thuỷ tinh, mầm trà từ từ dựng lên, giống như tàn nhang hình lưỡi liềm, chìm nổi lềnh bềnh. Mở nắp ly thủy tinh ra, làn khói trắng từ trong ly bốc ra, bốn phía đều là hương trà.

      Người phục vụ trẻ chắp tay đứng bên cạnh ngạc nhiên nhìn đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng giữa làn khói, chợt cảm thấy thất lễ, "Hàn, Hàn tiểu thư, lâu gặp, vẫn xinh đẹp như trước."

      Hàn Niệm mỉm cười, " nhận ra tôi?"

      "Hàn tiểu thư, sao có thể biết." Người phục vụ đỏ mặt. Hàn Niệm thoáng liếc mắt nhìn, ít người xung quanh cũng vội cùng thu tầm mắt, còn có người sơ ý làm đổ cốc nước, rơi xuống đất loảng xoảng, hết sức buồn cười.

      Nhưng quen biết người nào.

      Hàn Niệm ngồi từ hai giờ chiều đến đèn vừa lên, người xung quanh thay đổi mấy nhóm, nhưng tiếng thảo luận vụn vặt chưa bao giờ ngừng lại. thuỷ tinh lờ mờ phản chiếu dáng vẻ xinh đẹp của , tỉ mỉ miêu tả đôi lông mày hơi cao, mặt trái xoan, môi đỏ với hàm răng trắng tinh, nơi nào đó có chút giống Hàn tiểu thư của trước kia.

      May mà bọn họ còn có thể nhận ra, may mắn nhiều năm bọn họ còn nhớ . Bọn họ cũng còn nhớ, hẳn là quên.

      quên Hàn tiểu thư từng thích dựa vào lòng rồi ôm lấy cổ hỏi này nọ: "Tại sao lại đặt tên là Paradise, nghe giống như nơi đứng đắn..."

      "Bởi vì có em ở đây." nhếch miệng cười: "My paradise is where you are."

      (Paradise: thiên đường)

      Chương 3.1

      Editor: Lost In Love


      Thẩm Du Thẩm tiểu thư là khách quen của Paradise, dĩ nhiên bởi vì đây là phần của tập đoàn Thịnh Thế cũng là hội sở Đường Diệc Thiên hay tới. Nhưng hôm nay ta vừa tới cảm thấy khí bình thường, đám người tụm năm tụm ba lại khẽ thảo luận gì đó, chờ lúc ta tới bên cạnh cửa sổ nhìn thấy, lập tức hiểu ra.

      ra là Hàn tiểu thư tới.” Thẩm Du mang đôi giày màu hồng phiên bản Valentino số lượng có hạn tới gần, quan sát từ xuống dưới, ngay cả ngón tay của cũng bỏ qua, cuối cùng nở nụ cười, “Hóa ra Hàn tiểu thư cũng đến tham gia vũ hội của danh viện Klee, nhãn hiệu trang phục người này tôi chưa từng thấy qua, xin hỏi sản xuất từ đâu?”

      Người cha Hàn Phục Chu vùi lấp ở trong tù, đương nhên Hàn Niệm cũng trở nên nghèo túng, nhưng dám trực tiếp khiêu khích, cũng chỉ có mình Thẩm Du.

      Thẩm Du mói với vẻ giật mình: “A! Tôi nhớ ra rồi, Hàn tiểu thư vừa mới bán xâu chuỗi, nó ít tiền. Có lẽ loại trang phục cao cấp này tôi vốn biết đến.”

      xong đưa tay kéo ghế ngồi xuống đối diện với , Hàn Niệm ngẩng lên: “Ngại quá, tôi muốn ngồi mình.”

      Thẩm Du lưu loát ngồi xuống, tay chống hàm mỉm cười: “Người trà lạnh, khó lắm người bạn cũ như tôi đây mới có thể nhớ được là thiên kim của bộ trưởng Hàn tiền nhiệm, muốn trò chuyện với tôi sao?”

      Hàn Niệm từng nổi tiếng bao nhiêu ở thành phố J, bây giờ có bấy nhiêu người chờ xem chuyện cười của . Thế giới này xưa nay vẫn vậy, thêu hoa gấm, hoặc, bỏ đá xuống giếng. Nhưng muốn xem chuyện cười , vé vào cửa rất đắt, nhưng hôm nay định biểu diễn để lấy lại tiền cứu trợ.

      “Bạn cũ? Tôi nhớ ngày tôi kết hôn bốn năm trước có tới, phải vậy cũng tính là bạn chứ?”

      Nụ cười của Thẩm Du cứng đờ, Hàn Niệm tao nhã nghiêng người, ánh đèn màu trắng chiếu vào nụ cười yếu ớt như vẽ: “Nghe Thẩm tiểu thư bị danh viện Klee hủy bỏ tư cách ra biểu diễn, cho dù phải bạn, tôi cũng rất ngạc nhiên, Thẩm tiểu thư làm chuyện kinh thiên động địa gì đến nỗi bị hủy bỏ tư cách, dụ dỗ chồng của người khác sao? A, đúng, hẳn là chưa thỏa mãn.”

      tưởng Đường Diệc Thiên còn xem là vợ sao! còn mặt mũi trở về à!”

      Hàn Niệm lại cười đến xúc động lòng người, tôn lên Thẩm Du giống như người đàn bà đanh đá chanh chua chửi đổng, ta dứt khoát cầm lấy ly trà lạnh bàn hất về phía Hàn Niệm, Hàn Niệm vẫn nhúc nhích, nước trà lạnh lẽo mang theo lá trà vẩy lên mặt .

      Lần đầu tiên Hàn Niệm cảm nhận, hương trà Quân Sơn Ngân Châm lạnh lẽo ngấm vào ruột gan, khó trách thích như vậy.

      Quản lý của Paradise lo lắng mời Thẩm Du ra ngoài, “Đường tiên sinh từng , bất kỳ người khách nào có hành động thất lễ ở Paradise đều mời bọn họ rời khỏi.”

      Lúc Hàn Niệm sửa sang lại bản thân và từ trong phòng rửa mặt ra, vẫn chỉ có quản lý chờ ở cửa hỏi còn cần gì nữa như cũ, lắc đầu.

      Thứ cần từ trước đến giờ phải an cũng có thể cho.

      *********
      Last edited by a moderator: 13/5/15
      Phong nguyet, hoadaoanhsanone2112 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3.2
      để bụng đói ra khỏi Paradise, gió lạnh thổi qua, Hàn Niệm càng đói hơn, có chút hối hận vì kêu Hạ Đông Đông đến đón . Đứng ở ven đường đón mấy chiếc taxi cũng được, dứt khoát tới trạm xe bus xem truyền hình.

      “ 2 lộ trình đến đường Trung Hoa… Còn một đoạn đưởng 37 xa hơn…” tự lẩm bẩm, đột nhiên bị một gái bên cạnh vỗ vào vai, vừa nhìn sang bên cạnh, thì thấy có một chiếc xe màu xám bạc lịch sự tao nhã đậu ở ven đường.

      Cửa sổ xeha5 xuống, là đường nét gò má của . Hàn Niệm hít mũi, hắt hơi một cái. Tài xế xuống xe mở cửa cho , quấn áo choàng lông de nhanh chóng ngồi vào.

      rút giấy lau mũi, đôi vai nhỏ hẹp co lại, rất giống năm mười lăm tuổi ngồi chồm hổm ở một hẻm nhỏ. Vểnh caomũi bị càh xát đỏ bừng, sau khi dùng sức thì hai mắt có chút ẩm ướt, vô cùng trong sáng.

      Khác biệt là khi đó ̣t tóc đuôi ngựa, mái tóc đen nhánh vừa thẳng lại sáng bóng. nhịn được nâng tay, đột nhiên dừng lại, sau đó rút một tấm thẻ từ trong túi ra đưa cho , trong giọng nói có chút độ ấm. “ Dù sao em vẫn là vợ của tôi.”

      “ Mất mặt sao?” Hàn Niệm nhận, mà cúi người nhìn bản thân, chế giễu nói, “ ngược lại em cảm thấy đã qune. Vốn đã nghèo, cần gì phải giả vờ.” suy nghĩ rồi nhìn hỏi.” Hay là, nhìn thấy em nhu vậy… cảm thấy áy náy?”

      Đường Diệc Thiên muốn thu hồi tầm mắt của mình, nhưng vẫn cùng bốn mắt nhìn nhau, “ có. phải tuần sau khoản tiến bán đấu giá mới gửi vào tài khoản sao?”

      “ Em vẫn chưa đến mức chết đói.” đẩy tấm thẻ trở về, lười biếng dựa vào ghế ngồi thoải mái, “ Hơn nữa, còn có Hạ Đông Đông ở đây, nhà ấy… cũng tồi.”

      Đôi mắt của Đường Diệc Thiên đột nhiên trở nên u ám: “Chúng ta vẫn chưa ly hôn.”

      “ Chúng ta vẫn chưa có giấy chứng nhận.” từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi, giọng điêu cũng có chút lười biếng, khóe miệng hơi nhếch cao, gợi nlên một đường cong, “ trừ khi cho em một lý do để nhận thẻ của , bây giờ chúng ta có quan hệ gì cả.”

      “ Nếu như em cảm thấy chúng ta có quan hệ, em có thể né tránh ly nước của Thẩm Du, tôi phải kẻ ngốc.” Giọng điệu nói chuyện với lúc lên lúc xuống, dường như tức giận.

      Hàn Niệm vẫn mở mắt, “ nếu đã sớm nhìn thấy, sao còn gặp em?”

      “ Tôi chỉ muốn biết em muốn làm gì thôi.” Giọng nói của từ đầu đến cuối đều quá cao, dáng vẻ vô cùng vững vàng cũng vô cùng lạnh nhạt

      Hàn Niệm mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào , vừa rời tẩy trang trong phòng rửa mặt, lúc đó khuôn mặt tươi tắn thuần khiết giống như một ly trà xanh, trong suốt thanh nhã. nghiêng người dựa vào ghế, sau đó chống ghế ngồi nghiêng về phía trước dò xét, chóp mũi xinh xắn đến gần mặt , đôi môi giống như cánh hoa mềm mại bật ra giọng nói nhẹ nhàng, “ quan tâm em vậy sao?”

      Tay đặt đùi xiết chặt nói gì.

      Tim của đập nhanh chút nào, Hàn Niệm hơi ngượng ngùng ngồi lại vị trí. Nhưng vẫn hé miệng cười như trước, má trái hiện lên má lúm đồng tiền nhàn nhạt, cười lên khiến mặt mũi ngoằn ngoèo, giống như tiểu hồ ly hoạt bát, “ trả lời nghỉa là ngầm thừa nhận rồi phải ?”

      Đường Diệc Thiên vẫn trả lời, sợ yên tĩnh và hơi thờ mang mùi hương cam quýt cùng thụy hương của tràn ra, hiểu sao khiến cho cảm thấy an tâm, mệt mỏi cả ngày nhân dịp này giảm xuống.

      Đợi tỉnh lại, xe đã dừng lại trước khu nhà trọ, Hàn Niệm muốn tìm đồng hồ trong xe để xem một chút, nhưng đã bị đuổi xuống xe.

      “ Tôi bận bịu rất nhiều việc, có thời gian để chậm trễ.”

      Xe hơi chạy mà còn nhanh hơn xe thể thao, chạy , tư thế tường như một cuộc chạy đua với thời gian, giống như từng phút đồng hồ đều có thể thây đổi GDP của thành phố J.

      Hàn Niệm rút điện thoại từ trong túi ra nhìn, hay là nên tự tin lên một chút.
      Last edited: 13/5/15
      Phong nguyet, thư hồ, sanone21122 others thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 3.3

      Editor: Lost In Love


      Tiểu Diệu Linh vô cùng bất mãn đối với hành động sớm về trễ của mẹ, mí mắt ràng khổ sở đánh vào nhau mà vẫn ở giường khóc lóc chịu ngủ.

      Hạ Đông Ngôn kể truyện cổ tích rồi tới làm hề, trò nào cũng đều xử dụng qua lần, cuối cùng vẫn nộp vũ khí đầu hàng, "Mẹ con còn chú ngây thơ giống con, chậc chậc, vậy sao con giống chú...”

      tin phổi, ăn ngon ngủ nhiều?” Hàn Niệm đứng ở cửa tiếp lời, nhìn người đàn ông cao lớn kiên nhẫn dỗ dành đứa trẻ, trong longd có chút cảm giác giải thích được nhưng mặt vẫn là dáng vẻ xem kịch vui.

      Hạ Đông Ngôn tức giận nâng tay cho xem đồng hồ, “Bây giờ mấy giờ rồi mới về!”

      Hàn Niệm vén tay áo lộ ra cách tay mượt mà, “Xin lỗi, có tiền mua đồ.”

      có thể mua cho em!” Hạ Đông Ngôn hào phóng vỗ ngực, “Em muốn nhãn hiệu gì?”

      Hàn Niệm cởi áo len cho tiểu Diệu Linh, dỗ thàng bé ngủ. Sau đó tức giận nhìn Hạ Đông Ngôn, “Tưởng ba mẹ đánh gãy chân dám kiêng nể gì à?” cẩn thận dịch lại chăn cho thằng bé, sau đó kéo Hạ Đông Ngôn ra cửa.

      “Tuần tới phòng đấu giá gửi tiền thuế vào thẻ của em, em trả tiền lại cho .” lấy cuốn sổ mang theo bên người từ trong túi ra, “Em nhớ tất cả những khoản nợ. tiền mướn luật sư Trương năm nay cũng do em tự mình bỏ ra.”

      Hạ Đông Ngôn thò đầu nhìn lướt qua trang giấy cuốn sổ, “Này sao em nhớ ngày đó siêu thị cuối cùng em mua nửa kg hạt điều! 30 khối 5 xu! còn nhớ rất kỹ đấy!”

      Hàn Niệm xì tiếng cười lên, nhiều năm qua, nếu có Hạ Đông Ngôn, phải sống như ngày bằng năm rồi.

      “Hey, em ghi nợ đúng phải làm sao đây.” Người nào đó khinh thường hét lên tiếng, ngáp cái, “Em vẫn nên đúng lý hợp tình đùng tiền của ta, đừng quên em trở về vì cái gì.”

      “Đây là mua bán công bằng, già trẻ gạt.” Hàn Niệm kiêu ngạo hất cằm , “Hơn nữa dùng của lẽ em đúng lý hợp tình.”

      “Ơ, nhìn em bây giờ già mà vẫn còn thướt tha thùy mị, em lấy thân báo đáp chừng miễn cưỡng xóa nợ cho em.” Ung dung thản nhiên mang mấu chốt của vấn dề vòng qua mối quan tâm của mình, Hạ Đông Ngôn cười vô cùng vui vẻ.

      “Haizz, trễ rồi, em ngủ đây.” Hàn Niệm xoay người bỏ , để lại Hạ Đông Ngôn oán hận vẽ vòng tròn, “Haizz, chẳng lẽ quá thẳng rồi sao? A, khẳng định là tư thế của quá mức khí thế, mắc cỡ...”

      *****

      Thành phố J là trung tâm kinh tế của mấy tỉnh phía đông nam, mấy xí nghiệp lớn chính là trụ cột phát triển kinh tế, trong đó lấy nhà họ Đường, Cố, Hạ làm đầu lĩnh.

      Nhưng trong đó chỉ có nhà họ Cố là nhiều người lớn, gia tộc phát triển mạnh, hai nhà Đường Hạ đều rất ít người lớn, nhất là nhà họ Đường mấy năm nay chỉ còn lại Đường Diệc Thiên và của là Đường Lỵ. Đường Lỵ là con dâu của nhà họ Cố, mẹ của cháu đích tôn nhà họ , Cố Nhất Minh, nhà họ Cố nhiều người nhiều chuyện hỗn tạp, cho nên là có thời gian chú ý đến nhà mẹ đẻ, trắng ra là, nhà họ Đường bay giờ chỉ có mình Đường Diệc Thiên chống đỡ.

      Hàn Niệm rảnh đồng cảm với , bởi vì phải nhà họ Hàn bây giờ cũng chỉ có mình thôi sao?

      Hơn nữa tốt hơn rất nhiều, tập đoàn Thịnh Thế cực kỳ hưng thịnh, còn phải vì chuyện nhà trẻ của con trai mà tự qua sát thực tế. muốn Diệu Linh xếp vào những lớp khai giảng ở tháng ba, sau nguyên đán phải báo danh.

      Xung quanh số nhà trẻ công lập đầy người, Hàn Niệm còn cách nào khác phải chọn nhà trẻ từ nhân ở xa, tuy là tư nhân nhưng cách dạy và hoàn cảnh của nhà trẻ cũng tệ.

      Sau khi Hàn Niệm và viện trưởng chuyện xong hẹn tuần sau dẫn đứa trẻ đến phòng vấn. nhà trẻ ở đường Hoài Hải, tới mấy bước là trường trùn học Văn Bác của thành phố K, chỗ Hàn Niệm học.

      Hôm nay là chủ nhật trong trường chỉ có học sinh cấp ba học bổ túc, sân thể dục bóng người. Bảo vệ ở cửa ước chừng ăn cơm, bước chân của Hàn Niệm hơi dừng lại, rồi vẫn cất bước vào.

      thích nhất là văn tự giữa cửa chính, bởi vì là trường học trăm năm cõ từ thời dân quốc, trước đây cổng chính hình vòm, nhiều năm qua cũng thay đổi nhiều. qua cây bạch quả khoảng chừng trăm mét là sân thể dục, tiếp đó là lớp học.

      Đằng sau lớp học là tòa lầu hành chính lâu đời nhất, cấu hình bằng gỗ, dây thường xuân leo đầy ngoài tường, ba tầng lầu độc nhất bị bao vây ở trong, giống như nhà gỗ trong đồng thoại. Lầu hành chính lúc học cũng bị bỏ hoang, thành phòng nghỉ của các học sinh bình thường. Lúc ghét tập thể dục theo phát thanh, vừa tới giờ xuống lầu tập thể dục, các bạn học khác chạy xuống sân thể dục, chạy ra phía sau, trốn vào chỗ lánh nạn.
      Last edited by a moderator: 20/5/15
      Phong nguyet, thư hồ, sanone21122 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.1

      Editor: Lost In Love



      Lúc này lầu hành chính càng có ai, nhưng Hàn Niệm vẫn thả bước chân, dù vậy sàn gỗ cũ kỹ vẫn bị giày cao gót giẫm vang lên tiếng lộp cộp, thậm chí yên lặng đến mức tiếng tim đập cũng có thể nghe thấy ràng. Mỗi bước của Hàn Niệm, đều cảm thấy tim đập nhanh hơn chút, lầu u ám, cầu thang chật hẹp, ánh mặt trời xuyên qua cây thường xuân héo khô ngoài cửa sổ chiếu vào, rải ngọc sáng đầy đất.

      Gió thổi qua, những đốm đó lung lay chớp động nhón chân cẩn thận tránh khỏi chúng, bên trái, bên phải, bên phải, bên trái…cho đến khi trước mắt xuất đôi giày kaki nam.

      ngẩng đầu, người kia đứng ngược chiều với ánh sáng, ánh sáng giống như những đốm rắc quanh người , bóng tối và ánh sáng hòa vào nhau, Hàn Niệm chỉ nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo sáng quắc.

      “Em có nghị lực.”

      Hàn Niệm nở nụ cười, tin đây là trùng hợp, cho nên ngẩng đầu lên :”Đúng, theo dõi cũng phải chuyện dễ dàng.”

      Đường Diệc Thiên nhíu màu, đại khái là suy nghĩ tại sao mình lại bị theo dõi. Hàn Niệm lui ra sau hai bước, để mình có gian hít thở,”Xem ra Đường tiên sinh giống với vẻ tuyệt tình ngoài mặt, vẫn tới đây để hồi tưởng lại kỷ niệm?”

      “Tôi đến có việc.” Đường Diệc Thiên trả lời.

      Hàn Niệm nhìn xung quanh cười nhạo ,”Sao em lại biết phòng hiệu trưởng được chuyển đến đây vậy? Hay là tốt nghiệp lâu quá rồi, lạc đường ở trường.”

      “Tôi chỉ tùy tiện chút nhìn chút.” chất bước tiếp tục cúi xuống, như có như cạ vào bên hông ,”Trong ký ức của tôi, chỉ có mình em.”

      “Nhưng trong ký ức của em, lại đều là .” thầm câu. Đường Diệc Thiên hơi ngừng lại, có chút phân những lời của Hàn Niệm, là hay là giả.

      xoay người nhìn , Hàn Niệm lại ngẩng đầu cười, đôi mắt chất chứa tình thầm kín, hiểu sao cảm thấy có chút mất mát, nhưng nghĩ lại cảm thấy buồn cười,” sao? Bởi vì giữa chúng ta chỉ có những ký ức đó à.”

      “Đường Diệc Thiên.” Hàn Niệm gọi tên ,”Em trở về bên cạnh , tin ?”

      tin ? Em trở về, giống như lúc trước đến bên cạnh em thế nào, sau này em mang tất cả những thứ làm cho em, trả hết lại cho .

      Đường Diệc Thiên tin, lo lắng chính là mình có thể dằn lòng được bao lâu, là mấy ngày nữa, hay lúc này?

      tiếp tục xuống,”Thứ tư tuần sau phá bỏ cầu Tinh Giang, em có đến xem ? Nhưng tôi nghĩ, em có thể đến chung, có lẽ biết lịch trình của tôi rồi chứ.”

      Hàn Niệm cắn chặt môi dưới, nhìn từng bước xa.

      Công trình phá cầu Tinh Giang ở thành phố J định vào buổi chiều của ngày chín tháng , áp dụng định hướng báo phá là đường lối cơ bản của tập đoàn Thịnh Thế. Sauk hi công trình kiến trúc này được xếp vào hàng thứ ba của cầu lớn nhất thế giới, bốn năm trước sau nửa tháng chính thức cho xe cộ qua lại bên ngoài trụ cầu đột nhiên rạn nứt, khe hở từ xuống dưới dài 6 mét, đủ thứ chất thải xây dựng từ trong khe hở rơi ra.

      Tiến thêm bước kiểm tra phát 387 viên ốc trong khe hở, có 19 viên căn bản cố định, 32 viên hàn lại.

      Cùng năm cầu xuất tượng đổ sụp, khiến xe cộ rơi xuống hơn mười người bị thương.

      Đây là công trình hạng nhất trong nhiệm kỳ cuối cùng của Hàn Phục Thu cũng trở thành chiếc cầu đưa ông vô tù. Mấy năm nay tu bổ nhiều lần, cuối cùng vẫn bị hạ lệnh phá bỏ. Sau đó xây dựng công trình đấu thầu thành công.

      Nghi thức cử hành vào hai giờ chiều. Sau buổi trưa mười hai giờ, Đường DIệc Thiên ở trong phòng làm việc nghe thư ký báo cáo tình hình với .

      “Chín giờ sáng thứ ba ra cửa chợ với người giúp việc, ba giờ chiều xuống sạp báo dưới lầu mua báo, là mình. Mười giờ sáng thứ ba…”

      Cố Song Thành đẩy cửa vào, ngón trỏ của Đường Diệc Thiên khẽ gõ hai cái xuống bàn làm việc bằng gỗ. Thư ký Lâm kịp thời dừng lại:” có tình huống gì cả.” Sau đó ra khỏi văn phòng.

      Cố nhị công tử nhìn vừa mắc viêc giấu đầu lòi đuôi kém cỏi đó,”Cậu trả tiền lương gấp đôi thư ký Lâm sao? ta còn kiêm luôn việc thám tử tư?”

      “Vậy còn cậu, vừa xuống máy bay chạy tới công ty, muốn tôi tăng lương cho cậu sao?” Đường Diệc Thiên lạnh nhạt hỏi lại ta.

      “Nếu cậu muốn biết ấy trở về vì điều gì, cậu nên để ấy đến gần cậu, trừ khi…” Cố Song Thành tự mình mở cái thùng ở bên cạnh ra, mới hết câu kia,”Trừ khi cậu sợ thừa nhận cậu chưa ngày ấy.”

      “Tôi cần phải thừa nhận.” Đường Diệc Thiên thuận tay mở văn kiện bên cạnh ra, ben trong kẹp bài diễn thuyết ngắn gọn chiều nay của , le que mấy hàng.

      Cố Song Thành hài lòng để bình sứ trở về, khẽ hừ tiếng:”Vậy cậu càng cần phải sợ hãi.”

      Đường Diệc Thiên mất kiên nhẫn đứng dậy,”Tôi đến trường đây.”
      Last edited by a moderator: 20/5/15
      Phong nguyet, hoadaoanh, thư hồ2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :