Chương 2.2
Editor: Lost In Love
Hàn Niệm vừa mình nhờ xe Đường Diệc Thiên về nhà, Hạ Đông Ngôn ăn được nửa đột nhiên buông đũa hấp tấp kéo xuống lầu, trong nháy mắt chạy chiếc xe Maybach đến trước mặt , vừa lưu manh vừa đắc ý, "Phong cách ? Có phải ngưỡng mộ đến Seberia rồi !"
Hàn Niệm quan sát lúc, hừ : "Tối qua về nhà à?"
đến việc này Hạ Đông Ngôn vô cùng tự hào, "Những chuyện bỏ nhà trốn này phải có kỹ xảo, ba ngày trở về khẳng định bị đánh gãy chân, ba năm, chậc chậc, nhìn thấy của đều cần chân bộ sao!"
"Tất nhiên, bốn chân so với hai đùi vững vàng hơn." Hàn Niệm trêu đùa.
"Ơ kìa! Hàn Niệm, sao trước kia phát ra em độc miệng như vậy! Quả thực càng lúc càng giống..." Lời của đột nhiên dừng lại, ngượng ngùng kết thúc, "Thôi, nghĩ ra giống ai..."
Hàn Niệm nở nụ cười, "Xem ra càng lúc càng giống Diệu Linh."
"Hả?"
Bạn đọc truyện tại ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
"Ngây thơ." Hàn Niệm mở cửa xe ngồi vào, tinh thần có vẻ rất tốt, " sai, chạy đến siêu thị mua hộp trứng gà, còn có khăn giấy ướt, khiêng luôn bao gạo , tránh cho chị Dương xách mệt."
"Sao? còn chưa ăn xong mà!" Hạ Đông Ngôn la lên, "Hơn nữa phải hẹn hóng gió sao? Tại sao lại là siêu thị!"
" em xuống xe."
"Này! siêu thị siêu thị! Vậy có thể chạy vòng ở đường Trường Giang ?"
*********
Thành phố J, tuy là phía nam nhưng khí hậu rất ràng, mùa đông trời lạnh vô cùng rệt. Hàn Niệm vốn sợ lạnh, có lẽ là ở chỗ ấm lâu lại đột nhiên trở về có chút thích ứng kịp.
Bạn đọc truyện tại ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
Có hôm Hàn Niệm hầm nồi canh gà có da rất béo, còn bỏ thêm hai cây nhân sâm và táo đỏ, Hạ Đông Ngôn uống xong chảy máu mũi giàn giụa.
“Đây là em làm phiên bản tiên tiến của ẩm thực đen tối, giấu sát khí!" Hạ Đông Ngôn nhét giấy vô mũi rồi ngửa đầu dựa vào xô pha, tiểu Diệu Linh vẽ bên cạnh ném bút màu , thở phì phò trèo lên xô pha, đưa tay rút ra, trong nháy mắt máu lại chảy tràn lan.
Hạ Đông Ngôn duỗi cánh tay dài kẹp thằng bé dưới nách, ném về bàn vẽ, "Cho dù mẹ con có xinh đẹp như hoa, cũng có nghĩa là con có thể làm xằng làm bậy!"
Hàn Niệm ở bên cạnh , " ra đàn ông có tình cảm đặc biệt với mối tình đầu, bất luận đó có kết hôn, già , sinh con, vẫn cung phụng như nữ thần."
"Chẳng lẽ Đường Diệc Thiên có?" Hạ Đông Ngôn nhét giấy trở về.
"Thoạt nhìn ấy có." Hàn Niệm lắc lắc điện thoại có cuộc gọi nào, "Nhưng em nhắn tin cho ấy rồi."
Ước chừng tuần, chờ được đến khi Đường Diệc Thiên gọi điện thoại, buổi tối hôm nọ có nhắn cho câu "Ngày mai có rảnh ?" bị nể tình phản bác lại, giống như lần nữa nhắc nhở ...Hàn Niệm, em nên tự tin như vậy.Bạn đọc truyện tại ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
Nếu có thể, cũng muốn bản thân mình cứng cỏi hơn, bao giờ trở về nữa, sống thoải mái hơn ngươi khác, thấy lạ khi mua "Tưởng niệm", bỏ qua suy nghĩ của , bất quá chỉ bị giày vò khổ sở, có thể chấp nhận, cũng có thể.
Nhưng hôm nay, thể ép bản thân mình tự tin lên. Tự tin cho thiên đường giống như từng xây dựng cho .
"Cho nên em nghĩ, ấy có, em có thể có." Hàn Niệm nhún vai: "Mối tình đầu của em rất sâu đậm."
Phút chốc khăn giấy ướt sũng máu mũi của Hạ Đông Ngôn: "Đúng là muốn tôi tức chết đây mà, trời ơi, được rồi, đầu tôi choáng quá."
Bạn đọc truyện tại ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
*******
Paradise. Hội sở cấp cao số của thành phố J, ngay cả phòng rửa mặt cũng trang hoàng vô cùng xa hoa, đặc biệt là gương dùng trang điểm có hiệu quả vô cùng sắc nét, Hàn Niệm nhìn khuôn mặt trang điểm khéo léo trong gương, nhìn thế nào cũng giống mình.
Cuối cùng lấy thỏi son màu vàng trong túi ra, loè loẹt của đôi môi càng khiến người trong gương trở nên xa lạ hơn.
Bàn thứ ba gần cửa sổ là vị trí Hàn Niệm thường ngồi, có thể nhìn thấy những toà cao ốc của thời đại hưng thịnh, có thể thấy văn phòng chính phủ. Hàn Niệm vén mái tóc dài lên, với người phục vụ bên cạnh, "Cho tôi bình Quân Sơn Ngân Châm."
(Quân Sơn ngân châm: ngân châm trà vùng Quân Sơn)
Nước 70 độ rót vào trong ly trà thuỷ tinh, mầm trà từ từ dựng lên, giống như tàn nhang hình lưỡi liềm, chìm nổi lềnh bềnh. Mở nắp ly thủy tinh ra, làn khói trắng từ trong ly bốc ra, bốn phía đều là hương trà.
Người phục vụ trẻ chắp tay đứng bên cạnh ngạc nhiên nhìn đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng giữa làn khói, chợt cảm thấy thất lễ, "Hàn, Hàn tiểu thư, lâu gặp, vẫn xinh đẹp như trước."
Hàn Niệm mỉm cười, " nhận ra tôi?"
"Hàn tiểu thư, sao có thể biết." Người phục vụ đỏ mặt. Hàn Niệm thoáng liếc mắt nhìn, ít người xung quanh cũng vội cùng thu tầm mắt, còn có người sơ ý làm đổ cốc nước, rơi xuống đất loảng xoảng, hết sức buồn cười.
Nhưng quen biết người nào.
Hàn Niệm ngồi từ hai giờ chiều đến đèn vừa lên, người xung quanh thay đổi mấy nhóm, nhưng tiếng thảo luận vụn vặt chưa bao giờ ngừng lại. thuỷ tinh lờ mờ phản chiếu dáng vẻ xinh đẹp của , tỉ mỉ miêu tả đôi lông mày hơi cao, mặt trái xoan, môi đỏ với hàm răng trắng tinh, nơi nào đó có chút giống Hàn tiểu thư của trước kia.
May mà bọn họ còn có thể nhận ra, may mắn nhiều năm bọn họ còn nhớ . Bọn họ cũng còn nhớ, hẳn là quên.
quên Hàn tiểu thư từng thích dựa vào lòng rồi ôm lấy cổ hỏi này nọ: "Tại sao lại đặt tên là Paradise, nghe giống như nơi đứng đắn..."
"Bởi vì có em ở đây." nhếch miệng cười: "My paradise is where you are."
(Paradise: thiên đường)
Chương 3.1
Editor: Lost In Love
Thẩm Du Thẩm tiểu thư là khách quen của Paradise, dĩ nhiên bởi vì đây là phần của tập đoàn Thịnh Thế cũng là hội sở Đường Diệc Thiên hay tới. Nhưng hôm nay ta vừa tới cảm thấy khí bình thường, đám người tụm năm tụm ba lại khẽ thảo luận gì đó, chờ lúc ta tới bên cạnh cửa sổ nhìn thấy, lập tức hiểu ra.
“ ra là Hàn tiểu thư tới.” Thẩm Du mang đôi giày màu hồng phiên bản Valentino số lượng có hạn tới gần, quan sát từ xuống dưới, ngay cả ngón tay của cũng bỏ qua, cuối cùng nở nụ cười, “Hóa ra Hàn tiểu thư cũng đến tham gia vũ hội của danh viện Klee, nhãn hiệu trang phục người này tôi chưa từng thấy qua, xin hỏi sản xuất từ đâu?”
Người cha Hàn Phục Chu vùi lấp ở trong tù, đương nhên Hàn Niệm cũng trở nên nghèo túng, nhưng dám trực tiếp khiêu khích, cũng chỉ có mình Thẩm Du.
Thẩm Du mói với vẻ giật mình: “A! Tôi nhớ ra rồi, Hàn tiểu thư vừa mới bán xâu chuỗi, nó ít tiền. Có lẽ loại trang phục cao cấp này tôi vốn biết đến.”
xong đưa tay kéo ghế ngồi xuống đối diện với , Hàn Niệm ngẩng lên: “Ngại quá, tôi muốn ngồi mình.”
Thẩm Du lưu loát ngồi xuống, tay chống hàm mỉm cười: “Người trà lạnh, khó lắm người bạn cũ như tôi đây mới có thể nhớ được là thiên kim của bộ trưởng Hàn tiền nhiệm, muốn trò chuyện với tôi sao?”
Hàn Niệm từng nổi tiếng bao nhiêu ở thành phố J, bây giờ có bấy nhiêu người chờ xem chuyện cười của . Thế giới này xưa nay vẫn vậy, thêu hoa gấm, hoặc, bỏ đá xuống giếng. Nhưng muốn xem chuyện cười , vé vào cửa rất đắt, nhưng hôm nay định biểu diễn để lấy lại tiền cứu trợ.
“Bạn cũ? Tôi nhớ ngày tôi kết hôn bốn năm trước có tới, phải vậy cũng tính là bạn chứ?”
Nụ cười của Thẩm Du cứng đờ, Hàn Niệm tao nhã nghiêng người, ánh đèn màu trắng chiếu vào nụ cười yếu ớt như vẽ: “Nghe Thẩm tiểu thư bị danh viện Klee hủy bỏ tư cách ra biểu diễn, cho dù phải bạn, tôi cũng rất ngạc nhiên, Thẩm tiểu thư làm chuyện kinh thiên động địa gì đến nỗi bị hủy bỏ tư cách, dụ dỗ chồng của người khác sao? A, đúng, hẳn là chưa thỏa mãn.”
“ tưởng Đường Diệc Thiên còn xem là vợ sao! còn mặt mũi trở về à!”
Hàn Niệm lại cười đến xúc động lòng người, tôn lên Thẩm Du giống như người đàn bà đanh đá chanh chua chửi đổng, ta dứt khoát cầm lấy ly trà lạnh bàn hất về phía Hàn Niệm, Hàn Niệm vẫn nhúc nhích, nước trà lạnh lẽo mang theo lá trà vẩy lên mặt .
Lần đầu tiên Hàn Niệm cảm nhận, hương trà Quân Sơn Ngân Châm lạnh lẽo ngấm vào ruột gan, khó trách thích như vậy.
Quản lý của Paradise lo lắng mời Thẩm Du ra ngoài, “Đường tiên sinh từng , bất kỳ người khách nào có hành động thất lễ ở Paradise đều mời bọn họ rời khỏi.”
Lúc Hàn Niệm sửa sang lại bản thân và từ trong phòng rửa mặt ra, vẫn chỉ có quản lý chờ ở cửa hỏi còn cần gì nữa như cũ, lắc đầu.
Thứ cần từ trước đến giờ phải an cũng có thể cho.
*********
Last edited by a moderator: 13/5/15