1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không nhớ, không quên - Trừu Phong Mạc Hề (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 69

      Editor: Lost In Love



      Lúc trước Hạ Đông Ngôn có 108 chiêu để theo đuổi Hàn Niệm, bây giờ Hàn Niệm gả làm vợ người ta, 108 chiêu tán của Hạ Đông Ngôn biến thành 108 chiêu ngược em .

      Hạ Bồng Bồng hiểu tại sao mình lại bị ghét như vậy. Hơn nữa nay còn dữ hơn hồi . Có lẽ là Hạ Đông Ngôn càng lớn tuổi, càng trưởng thành và chín chắn hơn! Hạ Bồng Bồng nghi ngờ, trẻ con của tăng theo tuổi.

      Ngay cả tắm rửa, Hạ Đông Ngôn cũng tha cho , từ lúc bắt đầu tắm đến lúc tắm xong, ngừng sai bảo, "Hạ Bồng Bồng, lấy áo ngủ cho !"

      " tự mặc được sao!" phút trước Hạ Bồng Bồng vừa đưa tinh dầu cho xong ra, tắm xong rồi à? Tắm nhanh vậy muốn tinh dầu làm gì! May mà trong nhà tắm có rèm che, nếu lúc nảy cũng sợ mắt mình bị nổi hột!

      Hạ Đông Ngôn cách cánh cửa nhớ lại quá khứ, "Haizz...Đúng là con lớn rồi dùng được. Nhớ ngày xưa em mới hơn tuổi, hai còn tắm cho em, lúc đó em cởi truồng, mông còn có cái bớt màu xanh, tắm cho em, vậy mà em còn ở trong bồn tắm..."

      "Đủ rồi!" Hạ Bồng Bồng tông cửa vào, mang áo ngủ vào, "Có thể đừng nhắc tới chuyện tắm cho em trước kia được !"

      Róc rách tiếng Hạ Đông Ngôn đứng từ trong bồn tắm lên, kéo rèm thò đầu từ khe hở ra ngoài, cười hì hì, "Vậy được, tính lại, hồi tắm cho em ít nhất bảy mươi lần, em phải bù lại, hơn nữa còn chưa kêu em đấm lưng cho đó, nhưng chỉ là chút quà tặng thêm thôi..."

      Hạ Bồng Bồng kêu lên tiếng sợ hãi, sợ vén rèm lên, ôm mặt chạy ra ngoài.

      Sau khi tốt nghiệp đại học xong Hạ Đông Ngôn cũng rất đơn, Hàn Niệm kết hôn, càng chán hơn, ngờ bây giờ tìm được Hạ Bồng Bồng để giết thời gian. ra là vậy, cảm thấy phải là em của mình có cách nào khuyến khích tạo phản với mình, cho nên hoàn toàn muốn quan tâm, bây giờ nghĩ lại, phải em ruột của mình tốt hơn nhiều, bắt nạt thế nào cũng sao!



      Hạ Đông Ngôn còn là người rất chí khí, bắt nạt chắc chắn phải bắt nạt người ngoài.

      Hạ Bồng Bồng trở thành người ngoài lúc nào tự biết. Nhưng lúc Hạ Đông Ngôn quấn khăn tắm ra, nhịn được cảm khái câu trong lòng, ngờ bình thường nhìn hai trắng trẻo mà vóc dáng lại khá như vậy. Nhưng ý nghĩ này lập tức tan thành mây khói, " kêu em lấy áo ngủ sao mặc!"

      * * *

      Nhưng Hạ Đông Ngôn bắt nạt liên miên, dù sao đánh cái tát cũng phải cho trái táo, cho nên từ trước đến giờ Hạ Đông Ngôn thường chia đôi! Ví dụ như mặt sai Hạ Bồng Bồng mua đồ ăn sáng cho mình, mặt nhân tiện đưa học, mặt bảo mua cho mình này kia, mặt khác cho chút tiền tiêu vặt.

      Lúc khen thưởng Hạ Bồng Bồng còn thích hơn, Hạ Đông Ngôn có cảm giác như nuôi con chó !

      Vì để có thể khen thưởng cho thường xuyên, Hạ Đông Ngôn làm việc nghiêm túc hơn. Có lần Hàn Niệm hẹn , Hạ Đông Ngôn mình tăng ca, giống hệt như CEO mới nhậm chức.

      Hôm đó Hạ Đông Ngôn bàn bạc về đợt hợp tác đầu tiên của mình, sau khi Hạ Đông Ngôn tan làm lái xe đến trường trung học J.

      Mấy ngày nay vừa mới khai giảng, trường học có rất nhiều việc, các thầy cũng vô cùng nghiêm khắc. Lúc Hạ Bồng Bồng tan học, trời tối. ra khỏi cổng trường với đám học sinh, nhìn thấy chiếc xe với phong cách mà chỉ có hai mới lái ngừng ở cổng trường.

      Thỉnh thoảng buổi sáng đưa mình đến trường, tỉ lệ gặp các bạn học cũng lớn. Lần này là tan học, bạn học cả lớp ra chung với nhau, Hạ Đông Ngôn đẹp trai mở cửa bước xuống xe, cười gian với Hạ Bồng Bồng.

      Trời tối, cổng trường có ánh sáng màu ấm của đèn đường, mặc áo sơ mi màu kem dưới ánh sáng màu da cam, cả người vô cùng ấm áp. Trong chốc lát Hạ Bồng Bồng nhìn đến choáng váng, nhưng lại biết mình và đều đứng dưới ánh đèn màu ấm. Trong bầu trời đêm, ánh sáng chiếu lên chiếc bóng đè lên nhau của bọn họ.

      Trong nháy mắt, Hạ Bồng Bồng cảm thấy mình thuộc loại thiếu nữ ảo tưởng, cũng chỉ có vậy thôi. Nếu như mở miệng gọi là " hai."

      "...Sao lại đến đón em?"

      Hiếm khi Hạ Đông Ngôn có tâm trạng tốt, lịch kéo cửa xe bên ghế phụ, "Dẫn em ăn mừng."

      "Ăn mừng dịp gì?" Hạ Bồng Bồng hiểu lắm.

      Hạ Đông Ngôn nhếch miệng cười, "Ăn mừng em khai giảng!"

      * * *

      Nửa năm sau Hạ Đông Ngôn phát tình hình ổn...mình bắt nạt Hạ Bồng Bồng đến nghiện luôn rồi.

      Hành vi bây giờ và hồi có mục đích giống nhau, hành vi bây giờ của Hạ Đông Ngôn có tính chất mục đích, nhưng có tính chất chủ động.

      Từ trước đến nay Hạ Đông Ngôn phải là người rụt rè giữa và hận, luôn thích rầm rộ, giống như lúc theo đuổi Hàn Niệm,tiết tấu (dáng điệu) kiểu tìm đường chết phải chết. Nhưng hôm nay, Hạ Đông Ngôn muốn che đậy, nhưng đối phương chẳng những là em danh nghĩa của , còn hơn mình tám tuổi, còn là học sinh trung học nữa, vị thành niên! Điều này rất khoa học!

      ràng là thưởng thức người như Hàn Niệm, xinh đẹp và cao quý, mà phải con nhóc như Hạ Bồng Bồng! Nhưng tại sao, lúc theo đuổi Hàn Niệm, Hạ Đông Ngôn cảm thấy càng bị đè ép càng hăng, đến Hạ Bồng Bồng, ngược lại cảm thấy lo lắng và bất an, biết sao ra tay được?



      Nhưng chuyện này Hạ Đông Ngôn dám bàn bạc với người khác, cũng với bất kỳ người nào. Thích Hạ Bồng Bồng, là chuyện duy nhất khiến Hạ Đông Ngôn có cách nào mở miệng.

      Có thể để con nhóc đó tự phát ta! Sau đó với mình, hai, em cũng rất thích ?

      * * *

      Mùa thu tháng mười, là sinh nhật của Hạ Bồng Bồng. Với kỹ năng tán từng có của Hạ Đông Ngôn, phụ nữ quan tâm nhất là mấy ngày ý nghĩa. Chẳng hạn như, sinh nhật, lễ tình nhân, ngày kỷ niệm nhau, 100 ngày gặp nhau, 30 ngày lần đầu tiên ăn mì...Tóm lại là đủ thứ, ngày gì cũng có.

      Nhưng ngày sinh nhật là quan trọng nhất. Hơn nữa còn là sinh nhật mười bảy tuổi, Hạ Đông Ngôn nhớ lại lúc mình mười bảy tuổi, khi ấy Hạ Bồng Bồng mới chín tuổi, hề có chút thú vị!

      Cho nên sinh nhật mười bảy tuổi của Hạ Bồng Bồng, Hạ Đông Ngôn chuẩn bị món quà lớn và đầy bất ngờ.

      Phải thế nào với con bé, con bé phải là em của mình sao? Hạ Đồng Ngôn chỉ tưởng tượng dáng vẻ ngạc nhiên của thôi, tưởng tượng ra hơn mười dáng vẻ.



      Chỉ tiếc, mười dáng vẻ đó, Hạ Đông Ngôn nhìn thấy được dáng vẻ nào. Bởi vì ngày trước sinh nhật của Hạ Bồng Bồng, ba Hạ Quan Đào đến tìm . Mấy năm qua, ông rất ít chuyện với Hạ Đông Ngôn, thậm chí lúc Hạ Đông Ngôn ngỗ ngược tạo phản, cũng mặc kệ. Lúc Hạ Đông Ngôn bắt đầu thay đổi có chút nghiêm túc, chững chạc, Hạ Quan Đào lại tìm tới chuyện với .

      Lời của ông rất ngắn gọn, trực tiếp, hoặc có thể chiêu chí mạng.

      Ông , "Hạ Đông Ngôn, Hạ Bồng Bồng là em của con, là mãi mãi. Nhà họ Hạ từng có quá khứ mất mặt, được xảy ra thêm chuyện gì ảnh hưởng đến thể diện của nhà họ Hạ nữa."

      Hạ Đông Ngôn biết, quá khứ mất mặt đó là mẹ tạo ra, bà đánh bài uống rượu, cuối cùng còn ở chung với tên mặt trắng xong bị phóng viên chụp được rồi lên trang đầu của báo. Khoảng thời gian đó, nhà họ Hạ mất hết mặt mũi.

      Đối với Hạ Quan Đào, vợ ầm ĩ ở nhà sao, chỉ cần chuyện xấu trong nhà lộ ra ngoài, ông đều có thể nhẫn nhịn. Hạ Đông Ngôn hiểu ba của mình, ông để ý mặt mũi hơn ai hết, còn nữa.

      Sinh nhật mười bảy tuổi của Hạ Bồng Bồng, Hạ Đông Ngôn có tham gia.

      Lúc nữa đêm, Hạ Bồng Bồng nằm xuống ngủ, mới nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vào cửa, rồi lên lầu. mở cửa phòng, nghe thấy mùi rượu nồng nặc, " hai, sao sinh nhật em lại uống rượu?"

      Trong lờ mờ, Hạ Đông Ngôn đẩy Hạ Bồng Bồng vào tường, sau đó làm chuyện dũng cảm và hoang đường nhất, cúi đầu xuống hôn , bất chấp tất cả hôn .

      Trong u ám nhìn thấy Hạ Bồng Bồng có mười dáng vẻ ngạc nhiên kia hay , chỉ biết đôi môi của giống hệt như trong tưởng tượng của , nhạt chút mùi, vô cùng sạch .

      Tuy nhìn thấy được vẻ mặt của , nhưng có thể nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp của ,, tim đập dữ dội, cơ thể còn run rẩy nữa. Hạ Đông Ngôn hít sâu vào hơi, sau đó say rượu , "Hàn Niệm..."

      * * *

      Sau ngày sinh nhật mười bảy tuổi của Hạ Bồng Bồng, Hạ Đông Ngôn chuyển ra ngoài ở. Nụ hôn tối hôm đó, trở thành ngoài ý muốn mà ai biết được.

      Nhưng thỉnh thoảng, Hạ Bồng Bồng nhớ tới, cảm thấy mình còn nụ hôn đầu, cũng hơi đau lòng. Nhưng chuyện này, cũng thể với người khác, bởi vì chẳng những đối phương là hai của , hơn nữa còn là chuyện ngoài ý muốn, dù sao khi hôn mình toàn kêu tên Hàn Niệm, phải sao.

      Chỉ có điều Hạ Bồng Bồng ngờ, Hạ Đông Ngôn lại thích Hàn Niệm đến vậy, còn dẫn bỏ trốn nữa!

      Lúc Đường Diệc Thiên chạy đến nhà họ Hạ đòi người, Hạ Bồng Bồng ngẩn ra, mấy năm qua, bất luận hai trẻ con cỡ nào, ăn hiếp cỡ nào, cũng ngờ hai làm ra chuyện đó.

      Hạ Bồng Bồng nhớ lại lúc Hạ Đông Ngôn đứng dưới ánh đèn, cũng dám tin. càng ngờ là từ biệt đến ba năm.
      --- ------ -------
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      Phong nguyetheo điên thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 70

      Editor: Lost In Love


      Gần đêm ba mươi, Hạ Bồng Bồng bị các bạn học kéo hát karaoke, cũng may hôm qua trường học cho nghỉ, cần lo lắng tối về ký túc xá được. Nhưng cũng thích hát lắm, cho nên cả đêm đều ngồi đó nghe người ta hát.

      biết tại sao, Hạ Bồng Bồng lại nhớ đến Hạ Đông Ngôn. Ngược lại rất thích hát, có nhiều lần tắm rửa bảo trông chừng ở bên ngoài, nghe vừa tắm vừa hát, tuy điệu hát bị tiếng nước róc rách làm rời rạc, nhưng Hạ Bồng Bồng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ca hát uốn éo của Hạ Đông Ngôn.

      Khoan ... tưởng tượng tới Hạ Đông Ngôn trần truồng tắm rửa sao? Hạ Bồng Bồng vội vàng lắc đầu, chắc chắn là trong KTV ồn ào quá, làm đầu óc rối loạn.

      Rạng sáng mọi người mới ra khỏi KTV, mùa đông ở thành phố J rất lạnh, gió đêm càng lạnh hơn, Hạ Bồng Bồng tạm biệt ấm áp ra khỏi cửa lớn hắc xì cái. Cái nhảy mũi này rất mạnh, đến nước mắt cũng rơi xuống, tầm mắt hơi mơ hồ, lúc mở mắt ra, lại thấy Hạ Đông Ngôn.

      Vẫn là khuôn mặt với nụ cười bất cần đời ngày xưa, vẫn là trời tối, vẫn dưới ánh đèn màu ấm. Thiếu chút nữa Hạ Bồng Bồng nghĩ rằng mình xuyên về ba năm trước. Người bạn bên cạnh vỗ cái, "Hạ Bồng Bồng, tìm cậu à?"

      quay đầy thấy người bên cạnh là bạn cùng học đại học chứ phải bạn trung học, tỉnh táo lại, ra Hạ Đông Ngôn thực quay về.

      hai của .

      , " trễ vậy rồi, sao chưa về nhà?"

      Hạ Bồng Bồng nhào qua ôm lấy , , bị ăn hiếp nhiều năm, Hạ Bồng Bồng chưa từng chủ động ôm , nhưng biết tại sao lúc này lại muốn ôm . Có lẽ, có lẽ đây là tình thân!

      * * *

      hai quay về, dẫn theo Hàn tiểu thư quay về, lần này còn thêm đứa bé.

      Hạ Đông Ngôn đó là con của , với lại muốn cưới Hàn Niệm. Lúc này trong nhà lập tức ầm ĩ lên, ba Hạ Quan Đào giận tái mặt, mẹ Tô Hải Mai im lặng gì, Hạ Bồng Bồng chỉ im lặng ngồi đó.

      Đối với những lời chất vấn và mắng chửi, từ đầu đến cuối Hạ Đông Ngôn lời nào, chẳng hề quan tâm, khăng khăng giữ nguyên ý kiến. Hạ Bồng Bồng biết, ba Hạ Quan Đào là người hai, trong nhà ai dám ngỗ ngược với ông, dù là hai trước kia, cũng dám làm chuyện thực khiến ba tức giận.

      Hạ Bồng Bồng hỏi , ", muốn kết hôn với Hàn tiểu thư sao?"



      Hạ Đông Ngôn cười đểu, "Có vấn đề gì à?"

      Nam chưa cưới, nữ chưa gã, còn có đứa con, nhìn cũng có vấn đề gì. Nhưng Hạ Bồng Bồng lại , ", em biết đứa bé phải là của , có phải làm sai chuyện gì ?"

      Hạ Đông Ngôn ngẩn người, lập tức hừ tiếng, "Em làm sai chuyện gì hả?"

      Hạ Bồng Bồng lắc đầu, chỉ im lặng nhìn . Tuy hai thích lắm, nhưng Hạ Bồng Bồng lại rất hiểu hai, luôn ăn hiếp người khác, nhưng làm chuyện xấu gì, mỗi lần bắt nạt mình xong, đều tự bồi thường ít mà người ta biết. Ngoài miệng , nhưng là người hay áy náy.

      Còn chuyện cướp đoạt, Hạ Bồng Bồng cho là thực làm vậy.

      Hạ Đông Ngôn tránh né ánh mắt đó, khẽ cười, "Hạ Bồng Bồng, đừng tưởng em lớn rồi chỉ tay năm ngón với hai, cho em biết, em mãi mãi chỉ là em thôi!"

      * * *

      Đương nhiên Hạ Bồng Bồng biết, mình thể phát biểu ý kiến đối với chuyện của hai, cho dù có Hạ Đông Ngôn cũng nghe, chỉ là đứa em thích mà thôi.

      Ngày ở tiệc mừng năm mới, Hạ Bồng Bồng gặp lại Hàn tiểu thư, ấy mặc bộ lễ phục màu tím, cao quý thanh lịch, đẹp đến nỗi khiến người ta ngâm nga. Lúc ấy kéo hai vào, khi đó, Hạ Bồng Bồng có chút xíu ghen tị.

      Ghen tị ấy có Đường Diệc Thiên, còn có hai của mình. Hai mươi tuổi, Hạ Bồng Bồng cũng mong chờ tình nửa kia của mình, thực ra cũng tham lam mà hy vọng có được người tài giỏi như Đường Diệc Thiên. chỉ muốn người thích mà người đó cũng thích , thỉnh thoảng bắt nạt , nhưng lại cho cưng chiều ngọt ngào nhất.

      Nhưng Hạ Bồng Bồng biết, ghen tị với người khác mãi mãi cũng thay đổi được gì, chỉ có thể im lặng hy vọng mình lớn nhanh chút, mau trưởng thành chút, mau có được tình thuộc về mình chút, có lẽ như vậy tim của đập rộn lên khi thấy hai mặc áo đuôi tôm, cũng đố kỵ và chua xót thế này.

      Nhưng Hạ Đông Ngôn ngờ, quá trình trưởng thành thường luôn hiểu ra đau đớn nhất.

      có hứng thú với tiệc mừng, Hạ Bồng Bồng ở mình trong gió ban công, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu thấy, bên kia ban công là màu tím quyến rũ.

      muốn lên tiếng gọi, nhưng hiểu sao lại có chút tự ti trốn vào trong bụi cây. còn nhớ dáng vẻ với làn váy tung bay lúc Hàn tiểu thư khiêu vũ với hai vừa rồi, vô cùng đẹp mắt.

      tiếng bước chân truyền tới, tiếp theo là tiếng chuyện của nam nữ, Hạ Bồng Bồng sợ hãi nhìn qua, cuối cùng nhìn thấy người đàn ông có thân hình cao lớn màu trắng ôm lấy Hàn Niệm, làn váy màu tím của ấy bay trong gió, lộ ra mắt cá chân trắng ngần.

      Hạ Bồng Bồng sợ hãi che miệng, dám để mình phát ra tiếng động.

      * * *

      Đợi bọn họ xa, Hạ Bồng Bồng vội vàng chạy tìm mẹ, "Mẹ, con nhìn thấy Hàn tiểu thư vẫn ở chung với Đường tiên sinh, sao hai lại muốn kết hôn với ấy chứ?"

      Tô Hải Mai , "Mẹ nhúng tay vào chuyện này được, mẹ những gì mẹ nên rồi."

      Hạ Bồng Bồng biết mẹ mình làm mẹ kế rất khó xử, nhưng giống, phải là em của Hạ Đông Ngôn sao? "Con phải với hai!"

      "Bồng Bồng, con cũng đừng xen vào chuyện này." Tô Hải Mai giữ chặt con .

      Hạ Bông Bồng vùng khỏi tay mẹ, "Con là em của ấy, sao thể xen vào chứ!"

      Tô Hải Mai có chút nóng nảy, buột miệng ra, "Con có quan hệ gì với nhà họ Hạ hết!"

      * * *

      Hạ Bồng Bồng vốn nghĩ rằng mình chỉ là đứa em được chào đón, bây giờ mới hiểu, ngay cả đứa em được chào đón mình cũng phải. đứa con riêng hoàn toàn có quan hệ gì với nhà họ Hạ.

      Chẳng trách hai thích mình..., có lẽ hai vẫn chưa biết, biết là em thích , nếu biết ngay cả em cũng phải...Hạ Bồng Bồng nghĩ, có lẽ thực để ý đến mình nữa.

      Bất luận thế nào, Hạ Bồng Bồng nghĩ tới người trai đến đón mình vào buổi tối hôm đó, dù dọc đường liên tục châm chọc mình, nhưng vẫn muốn mất bóng dáng dưới ánh đèn ấm áp kia.

      Đông xuân đến, tin Hàn Niệm hợp lại với Đường Diệc Thiên lại được đăng lên báo lá cải, Hạ Bồng Bồng biết, hai mình cũng thất tình hoàn toàn. Hạ Bồng Bồng muốn an ủi , nhưng biết sao mới được.

      Bất luận trước kia bị bắt nạt ra sao, cũng tự tin mình là em , bây giờ cả mở miệng chuyện với Hạ Đông Ngôn mà cũng thấy khó khăn. từng suy nghĩ về phần tình thân này, xúc động và đố kỵ, nhưng từ khi thân phận của thay đổi và biến chất, Hạ Bồng Bồng dám đối mặt với .

      * * *

      Giữa tháng năm, thành phố J nóng lên, Hạ Bồng Bồng mặt áo thun tay ngắn đến cổng trường nhận đồ. Thấy Hàn Niệm và Diệu Linh đứng dưới bóng râm trước cổng.

      hơi ngạc nhiên rồi tới đó, "Hàn tiểu thư?"

      Hàn Niệm mỉm cười, "Gọi tôi bằng chị là được rồi."

      "Chị..." Hạ Bồng Bồng cúi đầu gọi, thực ra Hàn Niệm quăng chuyện của hai mình qua bên, Hạ Bồng Bồng cũng có chút tức giận dùm hai! Cho nên muốn gọi là chị Hàn Niệm lắm.

      Diệu Linh biết Hạ Bồng Bồng, dì này thích mình! Cho nên thằng bé cũng muốn gọi là dì, "Chào dì."

      Đường Diệc Thiên cầm hai ly kem từ đường bên kia qua, đưa cho vợ ly, ly khác đưa cho con trai, ngượng ngùng với Hạ Bồng Bồng, "Ơ, quên mua cho em rồi!"

      Hạ Bồng Bồng khoát tay, " sao. Sao các người lại đến đây?"

      Diệu Linh liếm miếng kem, trả lời thay mẹ, "Bọn con đến dạo!"

      Hạ Bồng Bồng chợt nhớ tới đại học J cũng là trường cũ của bọn họ. Hàn Niệm giao con trai cho chồng, "Hai người chơi ." Trong trường đại học J có con đường dài và rộng, Đường Diệc Thiên dẫn con trai đến đó tập patin.

      Hạ Bồng Bồng biết tại sao Hàn Niệm lại đến tìm mình, lẽ ra với cuộc sống của bọn họ nên xuất cùng lúc mới phải. Chỉ có thể xuất chung với trai của , nhưng...bây giờ còn dính tới trai nữa sao?

      Chỉ có điều ngờ, bí mật này, Hàn Niệm cũng biết.

      "Hạ Bồng Bồng, thực ra em phải là em của Hạ Đông Ngôn, em biết ?"

      Hạ Bồng Bồng hơi choáng váng, chỉ cần thoáng ngẩn người, khiến Hàn Niệm hiểu được, "Đúng là, xem ra Hạ Đông Ngôn thực ngốc."

      " hai tôi..."

      Từ trước đến nay Hàn Niệm luôn chuyện trực tiếp và dứt khoát, "Hạ Đông Ngôn biết em phải là em của ấy, nhưng ấy nghĩ em biết, nên cũng dám với em."

      Hạ Bồng Bồng biết, hai biết bí mật này cũng dám ra, bởi vì đó là mặt mũi của nhà họ Hạ.

      Nhưng Hàn Niệm cho Hạ Bồng Bồng lý do khác, lý do này khiến choáng váng thêm lần nữa.

      " ấy thích em, em biết ?"

      * * *

      hai...thích mình? Hạ Bồng Bồng thực biết!

      hai thích mình? Tại sao? Thích thế nào? Bắt đầu từ lúc nào? Tại sao biết? Vậy có biết mình cũng thích ?

      Trong đầu của Hạ Bồng Bồng lên vô số câu hỏi, nhưng có mấu chốt nào, mấu chốt vấn đề cũng giống như Hàn Niệm , "Hạ Bồng Bồng, Hạ Đông Ngôn biết ấy thể thích em, chắc em cũng biết là thể, em có dám đến với ấy ?"

      Biết là thể, dám hay dám? Đây là vấn đề. Hạ Bồng Bồng nhớ hồi từng hỏi Hạ Đông Ngôn, " hai, chơi trò phản nghịch rất vui sao ạ?" Lúc đó Hạ Đông Ngôn , "Chơi rất vui!"

      Vậy... cảm thấy tạo phản là chuyện rất thú vị, tại sao biết phải là em của , lại thích , tại sao lần này lại nghe lời như vậy?

      Hạ Bồng Bồng bóp cổ tay, chẳng lẽ muốn tạo phản trước?

      * * *

      Gần đây vì chuyện hợp tác của NSJ và Thịnh Thế, Hạ Đông Ngôn bận đến sứt đầu mẻ trán, ngày nào cũng hận thể vẽ vòng tròn nguyền rủa Đường Diệc Thiên.

      Nhưng cũng may gần đây trong nhà có ai, cả Hạ Bồng Bồng cũng có, Hạ Đông Ngôn mệt mỏi cũng có đủ yên tĩnh, tệ lắm. vào toilet tắm rửa, trông chờ có người lấy áo ngủ cho mình, cả quấn khăn cũng lười, để cơ thể trần truồng ra ngoài, khiến các tế bào da thịt toàn thân của Hạ đại thiếu gia có thể hít thở thoải mái!

      "A...!!!!!!" tiếng hét chói tai vang lên trong phòng của Hạ Đông Ngôn, làm cả người Hạ đại thiếu gia sởn gai ốc, "Hạ Bồng Bồng! Em ở trong phòng làm gì!" Hoảng hốt chạy loạn, Hạ Đông Ngôn vội vàng nhào lên giường chui vào trong chăn.

      Hạ Bồng Bồng ngạc nhiên đưa hai tay ôm mặt, cả cổ cũng đỏ bừng, ", sao mặc quần áo!"

      "Ở trong phòng của sao phải mặc quần áo chứ!" Lỗ tai của Hạ Đông Ngôn cũng đỏ lên, nhưng việc này thể trách !

      "Chẳng lẽ trong nhà chỉ có mình à!" Hạ Bồng Bồng kháng nghị, "Ngộ nhỡ phải là em, là người khác phải làm sao đây!"

      " phải em là em của sao! Thấy thế nào!" Hạ Đông Ngôn tức giận phản bác lại , "Dù sao cũng từng nhìn thấy em trần truồng rồi, bây giờ huề nhau!"

      Hạ Bồng Bồng hạ tay xuống hét lớn, "Ai là em của chứ!"

      Hạ Đông Ngôn ngây người, "Em, em gì?"

      Hạ Bồng Bồng lấy hết can đảm, ngồi xuống bên giường, "Em biết em phải là em của rồi! Hơn nữa em còn biết thích em!"

      "..." Hạ Đồng Ngôn cảm thấy con nhóc này càng ngày càng đúng đắn! Lời đúng đắn như vậy cũng ra miệng được! "Ai, ai thích em chứ! Nè, nè Hạ Bồng Bồng, em phải là em của nên cảm thấy rất đắc ý phải hả! Em có biết, nếu phải mấy năm nay xem em là em nương tay đâu, nếu em còn có thể lớn lên đến bây giờ à?"

      Hạ Bồng Bồng hạ quyết tâm, bất quá tạo phản, ai dám! "Vậy sao! Bây giờ em phải là em của , làm gì được em?"

      nghểnh cằm, kiêu ngạo nhìn , mấy năm nay, cuối cùng Hạ Đông Ngôn cũng đợi được đến lúc con nhóc này tạo phản, thực ...rất dễ thương!

      Nhưng mà, em tạo phản, trai lại do dự, "Hạ Bồng Bồng, thực thể làm gì được em..."

      Hạ Đông Ngôn biết, thể. Dù Hạ Bồng Bồng bằng lòng, Hạ Đông Ngôn cũng vẫn do dự, bởi vì chuyện của Hàn Niệm khiến nảy sinh dao động với bản thân, trước kia chỉ cho rằng bất quá mình chỉ tạo phản mà thôi, nhưng bây giờ phấn khởi nhất thời của mình đưa đến hậu quả như vậy, Hạ Đông Ngôn hơi sợ, sợ vì mình mà làm tổn thương đến người khác.

      Nhất là Hạ Bồng Bồng. Hạ Đông Ngôn từng bắt nạt , nhưng lại muốn làm tổn thương thực .

      * * *

      Hạ Đông Ngôn tránh né, khiến Hạ Bồng Bồng vô cùng ngạc nhiên. Mặc dù từ đến lớn rất ít khi thắc mắc, nhưng lần này, khiến hiểu được. Thích người, dũng cảm quên mình, điều này chỉ thuộc về những người con mơ mộng và bốc đồng.

      Hạ Bồng Bồng bốc đồng như vậy, nhưng cũng tạo phản với người kia. Mấy năm qua đều hy vọng mình nghe lời, chờ đến khi nghe lời, lại nghe lời.

      Người trai mình thích, phải là hai của mình, mà cũng thích mình, chuyện làm người ta vui sướng này lại bị hất thao nước lạnh. Từ đầu đến chân của Hạ Bồng Bồng đều lạnh.

      Đừng là Hạ Bồng Bồng, ngay cả Hàn Niệm và Đường Diệc Thiên cũng nghĩ hoài ra.

      Lúc Đường Diệc Thiên hỏi Hạ Đông Ngôn, Hạ Đông Ngôn hỏi ngược lại câu, "Đường Diệc Thiên, nếu trước kia nhà họ Đường gượng dậy nổi, còn ở bên cạnh Hàn Niệm được sao?"

      Đường Diệc Thiên ngẩn người, Hạ Đông Ngôn đùa, "Tôi tốt vậy như."

      Sau đó Đường Diệc Thiên về với Hàn Niệm, "Hạ Đông Ngôn còn ngây thơ như lúc trước nữa."

      Hàn Niệm biết, đích thực Hạ Đông Ngôn còn ngây thơ như trước kia, trước kia coi trời bằng vung, bây giờ biết mình tốt. Bắt đầu hiểu bản thân, là bước trưởng thành đầu tiên, chỉ có điều lúc Hạ Đông Ngôn hai mươi tám tuổi mới bắt đầu trưởng thành.

      Cũng may Hạ Bồng Bồng còn trẻ, đợi được, phải sao?

      ***

      Nếu thời kỳ tạo phản là phần thể thiếu trong cuộc sống của con người, vậy cho dù Hạ Bồng Bồng hai mươi tuổi, vẫn phải nghênh đón thời kỳ tạo phản của .

      Hạ Đông Ngôn ở trong bồn tắm, thảnh thơi hát hò, xẹt tiếng, rèm bị kéo ra, Hạ Bồng Bồng tức giận cầm áo ngủ đứng cạnh bồn tắm, "Đứng lên mặt áo ngủ vào!"

      Hoặc là tảng sáng, Hạ Đông Ngôn ngủ say, đột nhiên chăn bị người ta kéo ra, Hạ Bồng Bồng cầm bịch sữa đậu nành đứng cạnh giường, "Đứng lên ăn sáng nè!"

      Còn hơn thế nữa là trực tiếp chặn ở cửa truy hỏi, "Hạ Đông Ngôn, tại sao thích em mà dám nhận!"

      Hạ Đông Ngôn hối hận đứt ruột, sao lúc trược lại dạy con bé này tạo phản chứ, để làm ngốc ngây ngô phải được rồi sao! Bây giờ có tính là lấy đá đập lên chân mình nè trời?

      "Hạ Bồng Bồng, sao em lại biết xấu hổ vậy hả! Có ai mà đuổi theo người khác muốn người ta thừa nhận chứ!"

      "Em còn mười bảy mười tám tuổi nữa, bây giờ em hai mươi rồi." Hạ Bồng Bồng cách hợp tình hợp lý, "Với lại, người đàn ông, thừa nhận khó lắm à!"

      "Được!" Hạ Đông Ngôn cho sảng khoái, " thừa nhận thích em. Nhưng nè Hạ Bồng Bồng, em và đều biết là thể mà. Chuyện này liên quan đến mặt mũi của nhà họ Hạ, bất luận là ba , hay mẹ em, đều đồng ý."

      Hạ Bồng Bồng biết, mấy năm nay ba luôn đối xử với giống như con ruột, chưa bao giờ bạc đãi , thậm chí sau này cũng coi như thiên kim tiểu như của nhà họ Hạ mà gả . Cho dù vì tình thân nhiều năm nay, cũng phải biết ơn.

      * * *

      Hạ Bồng Bồng bỏ nhà trốn , khiến mọi người mở rộng tầm mắt.

      Con trai bỏ nhà trốn ba năm, vừa về tới nửa năm, cũng bỏ nhà trốn , còn xin nghỉ bệnh ở trường nữa. Điều này làm Hạ Quan Đào tức đến ngất.

      Mặt của Hạ Đông Ngôn đen thui xem thư bỏ nhà của Hạ Bồng Bồng, nắm chặt tay, vò thư lại thành cục rồi , "Con tìm con bé!"

      là bỏ nhà , nhưng Hạ Bồng Bồng cũng dám xa, chỉ ở nhờ trong tiểu viện ngoài ngoại thành của Đường Diệc Thiên. Đợi hao đến tìm mình, sau đó dẫn mình phiêu bạt chân trời.

      Nhưng lúc Hạ Đông Ngôn gõ cửa ra mở cửa, Hạ Bồng Bồng nhìn thấy dáng vẻ kích động của hai như trong suy đoán, mà là tức giận, vô cùng tức giận. Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Hạ Bồng Bồng nhìn thấy tức giận như vậy, mặt có lấy nụ cười, ngũ quan đẹp đẽ lạnh như băng, "Hạ Bồng Bồng, em hồ đồ!"

      "Tôi chỉ muốn hù bọn họ..." Hạ Bồng Bồng vẫn chưa xong bị Hạ Đông Ngôn nắm lấy, kéo lên xe, "Hù ba mẹ của em? Em còn là con nít sao hả? Em có nghĩ đến cảm giác của người khác !"

      đường lái xe về nhà, Hạ Đông Ngôn tiếng nào, Hạ Bồng Bồng sợ ngây người, gọi mấy lần cũng quan tâm, cuối cùng bị cặp mắt hung ác và nham hiểm của dọa cho khóc, " hai, đừng giận mà, em sai rồi..."



      "Em bao giờ bỏ nhà nữa...Em bao giờ thích nữa..."

      Hạ Đông Ngôn đột nhiên giẫm ga thắng xe lại, thân xe loạng choạng, ngừng ở đường dưới chân núi. Ánh mặt trời mùa hạ chiếu lên bên ngoài xe có màu trắng vô cùng chói mắt, nhưng bên trong lại đen u ám. Hạ Đông Ngôn liếc nhìn sang , Hạ Bồng Bồng sợ hãi co về sau, đưa tay túm lấy , cắn xuống trong cơn giận dữ.

      cái vô cùng độc ác, gần như muốn cắn nát môi , Hạ Bồng Bồng rên lên tiếng, càng hôn càng ác hơn, cắn mút đầu lưỡi của , cái nào cũng chút thương tiếc, giống như có rất nhiều lửa giận cần phải trút ra.

      "Bồng Bồng, biết thể..." vừa nóng lòng cắn , vừa lầm bầm. Mỗi cái mút vào đều làm môi đau nhói, lần thứ hai Hạ Bồng Bồng hôn môi, giống với lần đầu, gọi tên .

      Hơi thở của , ngực của , nụ hôn của , thứ nào cũng làm say mê, ra được người trong lòng thích là cảm giác thế này, "..." quấn lấy cổ , vụng về đáp lại nụ hôn mạnh mẽ của .

      Hạ Đông Ngôn hung ác cắn cái, "Chờ ba năm nhé!"

      Hạ Bồng Bồng ngây người, Hạ Đông Ngôn nới miệng ra, đôi mắt trầm lặng, "Ba năm... trở thành người khác, cũng đủ tốt, đủ có thể chăm sóc cho em."

      Lúc đó, có thể độc đập, độc lập chèo chống gia đình, lúc đó, nhà họ Hạ có thể diện khác, Hạ Đông Ngôn tuyệt đối để xấu mặt tồn tại trong nhà họ Hạ.

      Hạ Bồng Bồng nhìn hai cách ngạc nhiên, vừa xa lạ, lại quen thuộc.

      Hạ Đông Ngôn bị nhìn như vậy, cả người cũng được tự nhiên, quay mặt sang chỗ khác, ngượng ngùng , " hai dạy em bao nhiêu năm rồi sao nghe lời, bây giờ em mới học bỏ nhà trốn ?"

      Hạ Bồng Bồng hoàn hồn rồi nở nụ cười, " hai bỏ nhà năm hai mươi lăm tuổi, em sớm hơn năm năm!"

      Lần đầu tiên Hạ Đông Ngôn muốn mắng , nhưng biết sao lại mỉm cười, "Ừ, tốt học, hư học rất nhanh."

      " hai, ba mẹ rất giận hả? Về nhà có đánh em ?"

      "Chắc là ."

      "Ba năm sau bọn họ còn giận ?"

      "Chắc là ."

      "Vậy còn kêu em chờ ba năm à?"



      Hạ Đông Ngôn cười trả lời, biết thể, nhưng muốn đánh trận vì em.

      --- ----- Hết truyện --- -------
      Last edited: 16/2/16

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      có eBook trang 1

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :