1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không nhớ, không quên - Trừu Phong Mạc Hề (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66.1

      Editor: Lost In Love



      Lúc lần đầu tiên Hạ Đông Ngôn nhìn thấy Hạ Bồng Bồng, cả người đều có thịt màu đỏ rất ghê...đúng, cục thịt, vừa sinh ra cục thịt.

      Hạ Đông Ngôn hoàn toàn tin nổi, cục thịt này lại là em .

      Bởi vì dáng dấp rất đẹp trai, sao lại có em xấu như vậy chứ? Điều này hề khoa học, còn rất ngược với loài người nữa.

      Nhưng ba của Hạ Quan Đào với , "Đông Ngôn, đây là em con, tên con bé là Bồng Bồng, con thấy nghe hay ?"

      Hạ Đông Ngôn tám tuổi nhớ tới heo rừng trong phim hoạt hình《Bành Bành và Minh Mãn》, cũng giống như cục thịt vừa ngắn vừa tròn thế này, "Dạ...Em ấy là Bành Bành."

      (Bồng Bồng: 芃芃, Bành Bàng:彭彭 nhưng đều đọc đồng là: Péng Péng, cho mới nghĩ đến heo rừng và vậy)

      Tô Hải Mai mẹ ruột của Hạ Bồng Bồng là mẹ kế của Hạ Đông Ngôn, tái hôn cũng có gì lạ, lạ là bà gả vào nhà họ Hạ chưa đến nửa năm sinh con . Tuy Hạ Đông Ngôn mới tám tuổi, nhưng cũng biết từ mang thai mười tháng.

      Cho nên sau nửa tháng Hạ Bồng Bồng sinh ra, ngày hôm đó từ bệnh viện về, Hạ Đông Ngôn hỏi ba, "Ba, có phải ba và dì Tô lên xe trước rồi sau đó mua vé ?"

      Xem , thực ra Hạ Đông Ngôn luôn là đứa trẻ thông minh, thông minh mà lại học dốt, có lẽ thế này hợp với hình tượng con nhà giàu của hơn.

      Là con trai độc nhất của nhà Hạ, trong ba gia tộc lớn nhất thành phố J, Hạ Đông Ngôn luôn cảm thấy ông trời cho thân phận của phú ông đời thứ hai, nên cẩn thận, làm tốt cái gối thêu hoa tiêu chuẩn, để người khác biết thể trái số trời.

      Bởi vì bản thân Hạ Đông Ngôn từng thể hội được, cái gì gọi là thể trái số trời, cái gì gọi là trúng mục tiêu.

      Năm mười lăm tuổi, danh tiếng của Hạ Đông Ngôn rất vang dội trong việc xã giao của thành phố J, người khắp nơi gọi là hoàng tử kim cương, số gọi là công tử thối nát, thích gọi là chim khổng tước.

      Hạ Đông Ngôn mười lăm tuổi, Hạ Bồng Bồng bảy tuổi, hoàng tử kim cương chơi bời ở đâu cũng phải dẫn theo cái đuôi , thực rất khó chịu! chỉ thế, ngay cả lúc ở nhà, cái đuôi này còn có đủ loại vấn đề.

      Ví dụ như...

      "...Vừa...Vừa...đặt câu thế nào ạ?" Vừa mới bắt đầu học đặt câu, giáo cầu các bạn đặt năm câu hợp nghĩa với nhau. Hạ Bồng Bồng vắt hết óc chỉ nghĩ được bốn, thực nghĩ ra được có cái gì có thể dùng vừa...vừa. Hơn nữa ba , chỉ cần bài học có câu hỏi gì hiểu, hỏi hai!

      "Em vừa ỉa vừa ăn cơm!" Hạ Đông Ngôn nằm sofa xem tạp chí, hạ bút thành văn câu.

      "...Như thế có đúng ?" Tuy giọng của hai rất quyết đoán và chắc chắn, nhưng Hạ Bồng Bồng vẫn cảm thấy có chút ổn.

      tới nguỵ biện, thực là tư chất bẩm sinh của Hạ Đông Ngôn, "Có gì đúng, hồi em mặc tã, có phải lúc ăn cũng xì xì ?"

      "Dạ..." Tuy mắc cỡ, nhưng Hạ Bồng Bồng vẫn cúi đầu thừa nhận. Nhưng giải quyết được vấn đề này, lại có mấy vấn đề khác! ", em biết chữ từ 'Cứt'".

      Hạ Đông Ngôn liếc sang, rụt rè đứng bên cạnh xin giúp đỡ, gò má trắng nõn giống như quả đào mật, giống như bấm vào đều là nước, mái tóc đen dài chải thành hai bím, đúng chuẩn dáng dấp xinh xắn, hoàn toàn giống cục thịt đỏ hồi chút nào. Nhưng vẫn thích đứa em này, con này xuất từ đâu biết? Còn có thể xông vào cuộc sống của như vậy nữa?

      Lúc bọc tã, từng thay tả cho , vẽ lên người rất nhiều địa đồ, lớn hơn chút, răng dài, biết tại sao lại chuyên môn cắn Hạ Đông Ngôn, xuống miệng còn rất độc ác, thường cắn đến chảy máu, sau đó nhà trẻ, từ đó về sau, làm mặt nạ gì đó, cắt giấy, những thứ này cũng rơi lên đầu Hạ Đông Ngôn.

      Ai bảo trai chứ!
      Last edited by a moderator: 10/2/16
      Phong nguyet, thư hồtrangtrongnuoc thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66.2

      Editor: Lost In Love



      Cho nên Hạ Đông Ngôn thích đứa em này chút nào, bởi vì chỉ phiền phức, mà những phiền phức này còn biến thành trách nhiệm của ! là ai chứ! Hạ đại thiếu gia! phải được những ngày ngợp trong vàng son, xa hoa dâm đãng! Chứ phải ở nhà dạy dỗ con bé...Viết chữ "cứt" thế nào!

      "Lấy sách bài tập của em ra đây." xoay người ngồi dậy, chỉ huy cái đuôi .

      Cái đuôi vô cùng ngoan ngoãn đưa sách bài tập của mình lên. Mấy chữ viết nằm ngay ngắn ô vuông có cách dòng, trật tự và đẹp đẽ, câu thứ nhất là..."Em vừa xem tivi vừa ăn trái cây."

      "Câu này hay." Hạ Đông Ngôn lắc đầu, "Vừa xem tivi, vừa ăn trái cây, câu này hợp! Hạ Bồng Bồng, em nghĩ xem, xem tivi phải nhìn, em ăn trái cây cũng phải nhìn, nhìn em ăn vào lỗ mũi mất."

      "Nhưng tối lúc em xem tivi mẹ thực cắt trái cây cho em." Hạ Bồng Bồng đưa ra ví dụ của cuộc sống.

      Hạ Đông Ngôn chậc chậc miệng, "Em nghĩ lại , lúc em ăn có nhìn ? Lúc xiên trái cây, chắc chắn phải cúi đầu nhìn, cho nên hai việc này làm thay phiên nhau, phải làm cùng lúc! Vừa...Vừa...Nghĩa là đồng thời!"

      Nghĩ đúng là vậy, Hạ Bồng Bồng giống như mới tỉnh từ trong mơ lại, "Vậy làm sao đây hả hai?"



      Dù sao Hạ Đông Ngôn cũng là học sinh trung học, trong mắt Hạ Bồng Bồng học tiểu học, hai là những người có IQ cao! "Em đổi lại là, em vừa xem tivi vừa đánh rắm là được! Bởi vì lúc em đánh rắm, vẫn xem tivi như thường!"

      "À! Đúng rồi ha!" Hạ Bồng Bồng gật đầu, "Vậy mau xem dùm em mấy câu khác luôn !"

      Hạ đại thiếu gia có tài văn chương nổi bật, còn có lòng thương em , thành thạo đặt tốt lại mấy câu Hạ Bồng Bồng đặt!

      "Ngạc nhiên...sau khi gà trống đẻ trứng, gà mái rất ngạc nhiên!"

      "Thực ...ba đánh rắm, thực rất thối."

      "Cùng nhau...em và ba mẹ cùng nhau kết hôn!"

      Đúng rồi, quên , lý do thứ nhất Hạ Đông Ngôn thích con này là vì phiền phức, lý do thứ hai là... thích mách lẽo!

      "Hu hu hu, ba...Là hai dạy con đặt câu! hai dạy con! hai còn dạy con viết từ "cứt" thế nào nữa!"



      Nhưng mà, làm thằng công tử quần lụa, bị ba mắng, cũng giống như là loại tu hành cần thiết?

      * * *

      Cùng cha khác mẹ, còn sinh ra ở gia đình quyền quý, Hạ Đông Ngôn cảm thấy mình và Hạ Bồng Bồng chắc xảy ra trận gió tanh mưa máu, giống như những trận đấu ác liệt của thời dân quốc. Bản thân là đại thiếu gia học chả vào đâu, em đại tiểu thư hồn nhiên và hiền lành. trai ở bên ngoài cưỡng ép chiếm đoạt con nhà lành, em ở nhà tận tình khuyên bảo, trai phát em thích gia đình nhà nghèo, cho nên trai gả em cho bạn nhậu của mình để đập tan uyên ương...

      Chuyện xưa nghe ra có vẻ rất thú vị!

      Thế nên Hạ Đông Ngôn thi được vào đại học J, nhất thiết đừng nghi ngờ, thực là tự mình thi được, bắt đầu thực lộ trình của công tử đào hoa.

      Nhìn xung quanh đại học J, thiên kim Hàn Niệm của sảnh trưởng Hàn là mục tiêu tốt nhất! Hơn nữa Hàn Niệm còn có bạn trai! Chuyện buồn chán này lại có thêm phần thú vị, phù hợp với theo đuổi của biết mấy. Chỉ tiếc là, trai học dốt bắt đầu nghiệp buồn chán của mình, em cũng đủ hồn nhiên và hiền lành, nhưng tuổi còn quá !

      Hạ Đông Ngôn theo đuổi Hàn Niệm cách rầm rộ, chủ nhật vừa về nhà, Hạ Bồng Bồng hỏi, " hai, chứng minh góc vuông này thế nào ạ?"

      tức giận , "Dùng thước đo góc !"

      Mình làm bài tập đủ rồi, con bé này còn quá cũng đành chịu! Hạ Đông Ngôn thua bởi Đường Diệc Thiên, càng muốn bởi thú vị nhoi của mình, mà thua bởi việc thể nào vượt qua thời gian!

      Hạ Đông Ngôn mười tám tuổi nắm Hạ Bồng Bồng mười tuổi lên hỏi, "Sao em lớn nhanh chút vậy hả!"

      Hạ Bồng Bồng chớp đôi mắt to hỏi , "Lớn làm gì ạ?"

      Hạ Đông Ngôn được thừa hưởng từ ba, sinh ra có cặp mắt phong lưu đào hoa, mà Hạ Bồng Bồng lại giống người nhà họ Hạ chút nào, đôi mắt hạnh tròn, nhìn ngốc hết biết! "Lớn là có thể để bắt nạt!"

      "Bắt nạt là gì?" Hạ Bồng Bồng chuyện với trai, luôn mở đầu bằng câu hỏi.

      Hạ Đông Ngôn suy nghĩ, Hạ Bồng Bồng phải là Hàn Niệm, ngay cả khi muốn quấy rối cũng có chỗ xuống tay, ai bảo là em của chứ! Cùng cha khác mẹ cũng là em , hơn nữa cũng có luyến đồng! Cho nên chỉ có thể áp chế Hạ Bồng Bồng!

      (Luyến đồng: Là trẻ con)

      Vì thế Hạ Đông Ngôn kiên nhẫn chờ, chờ con bé này lớn lên, để mình làm trai xấu hoàn toàn!

      "Bắt nạt đủ thứ!"
      Last edited by a moderator: 10/2/16
      Phong nguyet, thư hồheo điên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67.1

      Editor: Lost In Love



      Hạ Đông Ngôn nhìn trăng nhìn sao, trông mong Hạ Bồng Bồng lớn nhanh chút. Ngay cả Tô Hải Mai cũng cảm thấy, Hạ Đông Ngôn còn mong mỏi hơn người mẹ kế như bà. Lúc Hạ Bồng Bồng mới 1m3, mua đồ cỡ 1m5 cho , hoặc cho mang đôi giày số hai lớn, còn mặc đồ lớn mới lớn nhanh.

      Mỗi ngày trước khi Hạ Bồng Bồng rời giường, Hạ Đông Ngôn đều rót ly sữa, ước gì có thể nhanh chút đến mức muốn hỏng việc.

      Hạ Bồng Bồng vừa lên cấp hai, Hạ Đông Ngôn nghiêm túc với , "Bồng Bồng, từ hôm nay trở em chính là người lớn!"

      Lúc đó quả thực Hạ Bồng Bồng cũng trong tuổi mong đợi lớn lên, " hai, lớn lên có thể làm gì?"

      Hạ Đông Ngôn là người từng trải, có thể ra những chỗ tốt của tuổi trưởng thành cho nghe, nhưng chỉ ngắn gọn, đó là..."Muốn làm gì làm!"

      "Vậy hai cảm thấy em làm gì được?" Lớn lên từ với hai, tuy chưa dạy mình làm chuyện gì tốt, nhưng trong tiềm thức của Hạ Bồng Bồng luôn có thói quen "Nghe theo hai."

      Mà điều Hạ Đông Ngôn hy vọng nhất là Hạ Bồng Bồng nghe theo mình, hai em thân thiết, chỉ nghĩ thôi cảm thấy đáng sợ! "Để chứng minh em trưởng thành, em phải tạo phản!"

      "À..." Hạ Bồng Bồng nghiêng đầu suy nghĩ, "Nhưng em cảm thấy tốt lắm rồi, em tạo phản làm gì ạ?"

      "Nhìn vừa mắt!" Hạ Đông Ngôn làm gương, "Chẳng hạn như, em nhìn , em nhìn hai có vừa mắt ? Trước kia đối với em thế nào, có phải em khó chịu rất lâu rồi ?"

      Hạ Đông Ngôn sinh ra có bộ dạng đứng đắn, bây giờ chỉ đứng đắn, còn hơi điên nữa, trong lòng Hạ Bồng Bồng vô cùng hồi hộp, kiềm được lùi vào góc tường phía sau mấy bước. hai cao hơn mình khúc lớn, cơ thể nhìn rất cường tráng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xách mình lên...Đánh trận!

      Tuy Hạ Bồng Bồng chưa từng bị Hạ Đông Ngôn đánh, nhưng trong ấn tượng của , hai làm ra chuyện gì, cũng cảm thấy bất ngờ. Cho nên mới biết mình phải tạo phản cái gì, hoàn toàn quen với vẻ thần kinh của Hạ Đông Ngôn, có gì khó chịu cũng có gì thích ứng được.

      " hai...Em quen rồi!" nghiêm túc , "Em quen với việc như vậy rồi!"

      "..." Hạ Đông Ngôn lập tức hoá đá, "Em quen rồi hả?"

      Lúc này tóc của Hạ Bồng Bồng dài đến eo, tuy nhìn mắt to tròn rất ngây thơ và hồn nhiên, nhưng dù sao cũng mười ba tuổi, chuyện đầu óc hai quá bình thường, cũng đủ khả năng để thừa nhận rồi!

      "Cả ngày hai đều làm việc đàng hoàng phải ?" Hạ Đông Ngôn hỏi.Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      "Em cảm thấy hai thích học có lẽ là vì thích cái khác." Hạ Bồng Bồng ngẩng đầu nhìn , cặp mắt vừa đen vừa sáng, "Đúng ? hai?"

      "Đúng vậy, hai thích phá hoại tình cảm của người khác, chuyên theo đuổi nữ sinh có bạn trai!" Hạ Đông Ngôn cẩn trọng như vậy, phải là muốn Hạ Bồng Bồng ra sức cắt đứt với mình sao!

      Cuối cùng Hạ Bồng Bồng thở dài, nhưng rất đúng, " hai, trong lòng nhất định rất đau khổ..."

      "..." Hạ Đông Ngôn phát , mình đủ hư rồi, Hạ Bồng Bồng cũng đủ hồn nhiên rồi, nhưng lối suy nghĩ của hai người vẫn chung dòng suy nghĩ!

      Thực ra mặc dù Hạ Bồng Bồng quen thuộc với người trai này, nhưng muốn giải thích , vẫn chưa làm được. Hoàn toàn biết trong đầu hai nghĩ gì! " hai, tạo phản rất vui sao? Tại sao luôn nghe lời?"

      Hạ Đông Ngôn trầm mặt, đôi mắt đào hoa luôn mang theo nụ cười lúc này vô cùng nham hiểm, "Rất vui!"

      * * *

      tạo phản... làm gì chứ? Chẳng lẽ vâng lời? Đây là vấn đề mà Hạ Đông Ngôn thường hay suy nghĩ. còn nhớ, mẹ ruột của , là người ngoan ngoãn.

      Bà thích uống rượu, thích hút thuốc, lúc bà ôm Hạ Đông Ngôn, cả người đều là mùi rượu và mùi thuốc lá. Ba cãi nhau với bà, bọn họ ầm ĩ ở đó, Hạ Đông Ngôn đứng bên cạnh nhìn, nhìn bọn họ đấu nhau, quen.

      Đôi khi bà cũng quan tâm chút ít đến cuộc sống của Hạ Đông Ngôn, xem sách bài tập của , xem bàn học có ngăn nắp , và với , "Đông Ngôn, con đúng là đứa bé nghe lời."



      Cuối cùng họ vẫn ly hôn, người phụ nữ thích hút thuốc uống rượu và đánh bài kia, ba hay gọi bà như vậy, cuối cùng cũng rời khỏi cuộc sống của Hạ Đông Ngôn.

      Hạ Đông Ngôn ngoan ngoãn nhìn bà ra , khóc, cũng ầm ĩ, bởi vì biết, là số trời định. Có số việc, phải cố gắng là có thể thay đổi, cũng phải ngoan ngoãn là hữu dụng.

      Cho nên, biết lời của Hạ Bồng Bồng, y như con ngốc, quá buồn chán.
      Last edited by a moderator: 10/2/16
      Phong nguyet, heo điêntrangtrongnuoc thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 67.2

      Editor: Lost In Love



      * * *

      Hạ Bồng Bồng biết, hai ghét mình, lý do.

      Nhưng cũng có thể đoán được mấy phần, có lẽ bởi vì bọn họ cùng mẹ? Bởi vì luôn gọi mẹ là dì Tô. Hạ Bồng Bồng biết, sau này mẹ mình mới gả đến nhà họ Hạ, nhưng phải bọn họ cũng là em sao? Hạ Bồng Bồng muốn trình diễn tiết mục giành giật tài sản dữ dội, cho nên luôn rất nghe lời hai.

      Nhưng hai vẫn thích mình, Hạ Bồng Bồng cũng bắt đầu tin rằng, có lẽ thích là thích, là định trước.



      Năm tốt nghiệp trung học, hai vào công ty NSJ. Hạ Bồng Bồng còn nhớ lần đầu tiên hai luôn đứng đắn mặc đồ vest thẳng thớm. Màu xám bạc, là màu hợp với nhất, tối như màu đen. Hạ Bồng Bồng lén ghé vào nhìn qua khe cửa, dám ra giáp mặt.

      Hiếm khi hôm đó Hạ Đông Ngôn nghiêm túc, Hạ Bồng Bồng ở phía xa nhìn khuôn mặt khí khái của , tim tự chủ được đập rộn lên, thực ra...Nếu hai ghét mình tốt biết mấy, rất thích hai.

      Sau khi lên cấp ba, các học sinh nữ đều bàn luận về mấy học sinh nam đẹp trai, mấy học sinh nam chơi bóng giỏi. Hạ Bồng Bồng nhìn xung quanh, kiềm được so sánh mấy người đó với hai.

      Cho dù trước kia Hạ Đông Ngôn ăn hiếp , gạt đặt câu "Cứt rồi đánh rắm rồi nước tiểu", nhớ lại cũng tức giận, mà cảm thấy mắc cười. Ít nhất cảm thấy hai rất hài hước!

      Nhưng mình và hai lớn lên từng ngày, hai lại càng xa cách mình hơn. Các bạn học thường hay hâm mộ Hạ Bồng Bồng có trai, với bọn họ, hai đều bảo vệ em . hai của Hạ Bồng Bồng giống vậy, hai của ...Từng muốn bắt nạt .

      Hôm đó Hạ Đông Ngôn được cõng về nhà, ba và mẹ đều nước ngoài, trong nhà chỉ có mình Hạ Bồng Bồng. Là Đường Diệc Thiên gõ cửa, Hạ Bồng Bồng biết , người thành lập doanh nghiệp Thịnh Thế mới nổi, doanh nhân trẻ. Đứng bên cạnh nữ sinh rất xinh đẹp, Hạ Bồng Bồng vẫn nhớ được ấy, ấy tên là Hàn Niệm, hồi lần mình bị té ấy đỡ mình.

      " ấy uống say..." Hàn Niệm lo lắng với Hạ Bồng Bồng," Em có thể giải quyết được ?"

      "Có gì giải quyết được chứ?" Đường Diệc Thiên ném Hạ Đông Ngôn lên giường, với Hạ Bồng Bồng, "Em khỏi phải lo cho cậu ta, cậu ta ngủ giấc là được, chết đâu."

      Lúc đưa bọn họ đến cửa, Hạ Bồng Bồng vẫn hỏi , "Sao hai em lại uống nhiều như vậy?"

      Đường Diệc Thiên cười, "Bởi vì hôm nay là sinh nhật của cậu ta."

      Hạ Đông Ngôn bao giờ làm sinh nhật, bởi vì ngày ba mẹ ly hôn, chính là sinh nhật của . Chỉ tiếc người phụ nữ đó quên từ sớm, bà ta vẫy tay tạm biệt , với là phải tiếp tục làm đứa trẻ ngoan, bà ta rất chân thành, giống như người mẹ vậy, nhưng lại quên hôm đó là ngày sinh nhật của con trai mình.

      * * *

      Sáng sớm Hạ Đông Ngôn mơ màng tỉnh dậy, Hạ Bồng Bồng ghé vào bên cạnh giường của , trong phòng đều bị lây nhiễm mùi rượu, ngay cả cũng chịu nổi. Hạ đại thiếu gia rất để ý đến hình tượng! Đặc biệt là vệ sinh cá nhân!

      quan tâm đến Hạ Bồng Bồng ngủ say, xốc chăn muốn bước xuống giường, lúc này mới phát cả người trần truồng chỉ mặc cái quần lót!

      "!!!" tức giận trừng mắt nhìn nhóc đó, lá gan , còn cởi hết quần áo của mình nữa chứ! coi mình như trai, cảm thấy xấu hổ! Hạ Đông Ngôn hơi tức, cũng hơi mắc cười. Nếu phải mình vô tình nghe được cuộc chuyện của ba và dì Tô, có lẽ cũng biết Hạ Bồng Bồng phải là em ruột của mình.

      Cuối cùng bí mật này được che giấu rất kỹ, giống như bọn họ thực em ruột vậy. Ba , đây là vấn đề mặt mũi của nhà họ Hạ, Hạ Đông Ngôn biết, giống như cũng biết mẹ khiến nhà họ Hạ xấu hổ, cho nên sau này mọi tồn tại của người phụ nữ đó đều bị xóa .

      Phát con bé này phải là em ruột của mình, Hạ Đông Ngôn có chút hào hứng nào. có người tạo phản với mình, cũng có người đối chọi với mình, con bé này có chút quan hệ gì đến nhà họ Hạ.



      Hạ Đông Ngôn xoay người xuống giường, vào phòng tắm. Lúc ra tinh thần vô cùng thoải mái, nhỉn đồng hồ báo thức trong phòng, bảy giờ rưỡi.

      vừa lau khô tóc vừa từ từ tới đá Hạ Bồng Bồng cái, "Này, em muộn giờ đến trường rồi đó."

      * * *

      Hạ Bồng Bồng đột nhiên nhảy dựng lên, Hạ Đông Ngôn vui vẻ thưởng thức vẻ mặt ngừng thay đổi của , ngạc nhiên, tin, giống như sấm sét giữa trời quang...

      mặc áo ngủ bằng nhung màu vàng nhạt, bởi vì ở nhà nên hình như mặt đồ lót, ban đầu có lẽ sao, nhưng có động tác mạnh liên tiếp nên phập phồng lên xuống dữ dội. Hạ Đông Ngôn phát , giờ đây bé này đúng là trưởng thành rồi.

      Mình cần nôn nóng, cũng trưởng thành. Vóc dáng cao cao gầy gầy, tóc dài và thẳng, khuôn mặt mang theo trẻ con nhưng vẫn xinh đẹp, nhất là cặp mắt tròn vo đó, lúc vội đến mức muốn khóc thực khiến người ta đau lòng.

      " hai! đưa em đến trường !" Hạ Bồng Bồng thay đồng phục xong, buộc tóc đuôi ngựa, nôn nóng đến ngấn nước mắt chạy đến trước mặt , "Em bị trễ rồi!"

      Đến trễ có gì đâu? Lúc Hạ Đông Ngôn học, ngày nào cũng đến trễ, đến trễ mới có thú vị.

      Nhưng Hạ Bồng Bồng giống vậy, đứa trẻ vô cùng nghe lời, học sinh ngoan.

      Trong lòng của Hạ Đông Ngôn No, nhưng hiểu sao ngoài miệng , "Được rồi."
      Phong nguyetthư hồ thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 68

      Editor: Lost In Love


      Áo sơ mi màu xanh nhạt, rất hợp với làn da trắng nõn của Hạ Đông Ngôn, cộng thêm ngũ quan tuấn tú, Hạ Bồng Bồng ngồi bên ghế phụ lén nhìn qua, cảm thấy...

      "Nhìn gì vậy." Hạ Đông Ngôn nghiêng qua nhìn , "Nhìn trai em rồi nghĩ đen tối à?"

      Hạ Bồng Bồng thu tầm mắt lại, bĩu môi , "Nhìn mặc đồ giống như bán bảo hiểm!"

      "Bán bảo hiểm?" Hạ Đông Ngôn tự cao hất đầu, " mà bán bảo hiểm, chừng người mua bảo hiểm xếp hàng đến phía tây thành phố luôn..."

      "Nếu đẹp trai như vậy, tìm cho em người chị dâu ." Tuy Hạ Bồng Bồng rất ngoan, nhưng dù sao cũng ở tuổi mười sáu, tuổi dậy cũng được, thời kỳ tạo phản cũng vậy, chắc để mình quá mệt mỏi.

      " phải tối qua Hàn tiểu thư đưa về à..." Hạ Đông Ngôn đắc ý , "Thế nào? Có phải đẹp hơn rất nhiều người ? Làm chị dâu của em thế nào?"

      "Khụ khụ..." Hạ Bồng Bồng vẫn chưa kịp ăn sáng, cầm hộp sữa tươi lên xe uống, nghe vậy thiếu chút nữa sặc chết rồi. Dù vẫn còn chưa đến tuổi trưởng thành, dù còn đọc sách, nhưng ai mà biết Hàn Niệm và Đường Diệc Thiên là cặp gắn bó keo sơn nhất! "Vậy ann nên có tính toán khác , họ Đường đẹp trai hơn , hai có cơ hội đâu..."

      Đánh tay lái gấp, bánh xe ma sát dữ dội mặt đường, phát ra tiếng chói tai, mặt của Hạ Đông Ngôn tối sầm chợt ngừng xe ở ven đường, "Xuống xe!"

      "Vẫn chưa đến trường mà!" Hạ Bồng Bồng , "Còn hai con đường nữa!"

      "Em mau cút xuống cho ." Hạ Đông Ngôn tức giận , trẻ con giống như dáng vẻ ở nhà.

      " hai! trẻ con!" Dù Hạ Bồng Bồng trẻ con, Hạ Đông Ngôn cũng quan tâm, cởi dây an toàn của ra, với tay mở cửa xe, Hạ Bồng Bồng nắm chặt tay nắm ở cửa xe buông, "Em xuống xe đâu!"

      Hạ Đông Ngôn ôm hai tay trước ngực dựa vào ghế, "Vậy em xuống chạy."

      " chạy vậy cũng khỏi làm!" Hạ Bồng Bồng nôn nóng, nhìn thấy thời gian ngày càng đến gần, nếu bây giờ chạy đến trường, chừng muộn lắm!


      Hạ Đông Ngôn nhếch môi, cười bỉ ổi, "Hạ Bồng Bồng, hai dạy em mấy năm nay. Bây giờ em biết tranh cãi rồi à? Còn dám tạo phản nữa? Hừ...chỉ bằng em mà muốn đấu với ? làm làm, có gì phải sợ!"

      "..." Hạ Bồng Bồng tỉnh ngộ, ở đây tranh chấp với Hạ Đông Ngôn, so với trai biết xấu hổ, sao thắng được đây!

      "...Em sai rồi..."

      "Sai ở đâu?"

      " hai... đẹp trai nhất!"

      "Miêu tả cụ thể chút, ấn tượng chút!"

      "Haizz...Nếu phải trai của em, em gả cho rồi!"

      "Khụ khụ..."

      * * *

      Trường trung học J là trường Hạ Đông Ngôn từng học, lúc ở đó Hạ Đông Ngôn dựng nên thần thoại. Xe ngừng lại ở cổng trường, cổng vừa mới đóng, Hạ Bồng Bồng ngồi ghế phụ buồn rười rượi mở cửa xuống xe, chuẩn bị bị ghi tên.Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Hạ Đông Ngôn liếc nhìn , cũng mở cửa xuống xe theo. Vóc dáng của cao hơn Hạ Bồng Bồng, đương nhiên chân cũng dài hơn , ba chân bốn cẳng vượt qua mặt , gõ cửa bảo vệ trước.

      Vẫn là người trông cửa lúc Hạ Đông Ngôn còn học trung học, thấy Hạ Đông Ngôn lập tức sững sờ, nhưng đến giây gọi ra tên của ! "Hạ Đông Ngôn!" Ba năm trung học, ngày nào đến muộn! Trèo tường sớm thành cơm bữa!

      "Đây là em cháu..." Hạ Đông Ngôn đưa tay kéo Hạ Bồng Bồng qua, "Có thể cho nó vào ?"

      "Đây là em cháu?" Hiển nhiên bảo vệ rất ngạc nhiên, "Nhìn khuôn mặt này, nó chưa từng đến trễ phải..."

      "Dạ." Hạ Đông Ngôn gật đầu, "Đúng, vẫn chưa trễ lắm, chưa từng đến trễ, có phải giống cháu !"

      Bác bảo vệ gật đầu tán thành, nhìn mặt mũi của người quen cũ, vung bàn tay to lên, phát giấy thông hành cho Hạ Bồng Bồng. Hạ Bồng Bồng đeo cặp chạy nhanh vào trong, chạy được mười bước, đột nhiên ngừng lại, xoay người.

      Ngoài cổng trường, Hạ Đông Ngôn còn đứng đó, chưa rời , cũng có xoay người, chỉ im lặng nhìn chạy vào trong, trong giây phút đó, Hạ Bồng Bồng cảm thấy từ trước đến nay hai hề thân thiết với , nhưng cũng có mấy phần dịu dàng.

      cong khóe môi cười khẽ, vẫy tay với , sau đó nhanh chân chạy vào trong.

      Hạ Đông Ngôn chỉ đứng ở cổng trường nhìn lát, lại thấy Hạ Bồng Bồng ngoái đầu lại cười. Nụ cười đó..Nửa ngày sau Hạ Đông Ngôn mới tìm được từ để hình dung, cười như vậy đứng đắn gì cả!Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      * * *

      Lúc Hạ Đông Ngôn nhận được quà sinh nhật của Hạ Bồng Bồng, cảm thấy này càng ngày càng đứng đắn, dám chủ động tặng quà cho đàn ông!

      Nhưng trong mắt Hàn Niệm quà tặng lại rất bình thường, " ấy là em của mà! Em tặng quà cho trai có gì lạ."

      Ngày đám cưới của Hàn đại tiểu thư đến gần, cùng Hạ Đông Ngôn kiểm tra lại các quy trình của đám cưới, là " trai kết nghĩa" cõng dâu ra khỏi nhà mẹ ruột, Hạ Đông Ngôn lại chút sức lực, than thở, "Bởi vì con bé cũng giống như em...Đều là em giả..."

      "Hả?" Hàn Niệm vô cùng ngạc nhiên, "Em giả?"

      Tuy ngoài miệng Hạ Đông Ngôn luôn hi hi ha ha, nhìn vô cùng thoải mái, thực tế cũng dễ ở chung. Trong bốn năm đại học, quen biết, kết bạn, còn có thể ra chút bí mật , chỉ có mình Hàn Niệm. Là hồng nhan tri kỷ duy nhất, lại bị Đường Diệc Thiên cướp ! Sao Hạ Đông Ngôn khó chịu cho được! vậy Hạ Bồng Bồng còn dám Đường Diệc Thiên đẹp trai hơn ! phải chỉ cao hơn mình chút thôi sao! dám nếu là tính năng liều lĩnh, Đường Diệc Thiên chưa chắc thắng được đâu!

      "Em giả em giả..." Hàn Niệm nghe xong chuyện cũ cũng ngạc nhiên, "Dù sao cũng nhiều năm rồi, mọi người đều cho là , vậy là cũng tốt."

      "Vậy được!" Hạ Đông Ngôn nghĩ lại hơi tức, nếu phải là em mình, dựa vào đâu phải thay tả cho rồi còn bị cắn nữa, phải chiếm lời lại mới được.


      "Chẳng lẽ xem tiền tài như mạng, sợ Hạ Bồng Bồng chia tài sản nên muốn đuổi ấy ra cửa!" Hàn Niệm trừng mắt nhìn , "Vậy keo quá rồi!"

      "Từ trước đến nay đều coi tiền bạc như rác rưởi!" Hạ Đông Ngôn biện bạch, "Người xem tiền như mạng là Đường Diệc Thiên nhà em đó, mới ngày nào cũng liều mạng kiếm tiền, kiếm bao nhiêu cũng thấy đủ..."

      Hàn Niệm cười tự hào, "Sao, ấy kiếm tiền cho em xài mà, em là sinh mạng của ấy! Còn , xem tiền bạc như rác rưởi, tiền bạc cũng coi như cặn bã, nên cả đời hai người mới qua lại với nhau!"

      Kiếm tiền mà thôi, Hạ Đông Ngôn khinh, cũng đại biểu cho cái gì.

      Chẳng qua là người gửi kỳ vọng vào thực ít đến đáng thương! Ngay cả trong thiệp chúc mừng của Hạ Bồng Bồng cũng chỉ viết, "Chúc hai ngày nào cũng vui vẻ!"

      cho cùng chỉ vui vẻ cách mù quáng! Viết câu làm việc suông sẻ, bước lên mây, khó, lắm, sao!

      * * *

      khoảng thời gian rất dài, Hạ Đông Ngôn quan tâm gì tới Hạ Bồng Bồng, nhất là sau khi làm, giống như hoàn toàn hoà vào thế giới của người lớn, đếm xỉa gì tới con nhóc như Hạ Bồng Bồng. Nhưng gần đây, Hạ Bồng Bồng cảm thấy hai lại để ý tới mình.

      Nhưng hình như...Càng thân thiện hơn!

      "Hạ Bồng Bồng, giúp đánh tài liệu này vào hồ sơ điện tử ."

      "Bồng Bồng, giúp treo áo khoác này lên ."

      "Bồng Bồng, dắt chó dạo ."

      "..." Hạ Bồng Bồng biết mình mích lòng ở chỗ nào. Tuy lúc hai để ý tới mình, trong lòng rất khó chịu, nhưng thường xuyên "Để ý" giống vậy, Hạ Bồng Bồng cảm thấy thực ra để ý cũng tốt.

      "Đây là việc em nên làm." Hạ Đông Ngôn cách hợp tình hợp lý, "Ai bảo em là em của !" Người lớn của nhà họ Hạ thường có ở nhà, đa số thời gian, trong nhà chỉ có hai em bọn họ. Hạ Quan Đào rất bận, Hạ Đông Ngôn còn nhớ, lúc người phụ nữ kia uống rượu từng lên án, lên án chồng của mình ngày nào cũng ở bên ngoài, hoàn toàn nhìn tới mình.

      "Vậy phải hai nên chăm sóc em sao ạ!" Hạ Bồng Bồng trề môi phản bác, "Sao lại ngược lại!"

      "Đúng vậy, lúc em còn chăm sóc cho em đó!" Hạ Đông Ngôn nêu ra ví dụ, " thay tả cho em, tắm rửa cho em, bây giờ em nên đáp trả à!"

      Dù sao cũng là mười sáu tuổi, Hạ Bồng Bồng đỏ mặt, ", có thể đừng tới chuyện thay tả cho em được ?"

      Hạ Đông Ngôn rồi cười vô cùng gian xảo, từng bước về phía trước, "Sao? Mắc cỡ à? Tiếc là hai nhìn thấy dáng vẻ trần truồng của em rồi, bây giờ em mới ngại ngùng, phản xạ lại quá muộn rồi!"

      "Em là em của !" Hạ Bồng Bồng giậm chân.

      nhếch miệng, về phía trước thêm bước, Hạ Bộng Bồng lảo đảo lùi vào góc tường, Hạ Đông Ngôn chống hai cánh tay dài, đặt tường phía đỉnh đầu của , ép vào khoảng tối. Ngược lưng với ánh sáng, đôi mắt sáng rực vào sâu thẳm, "Hạ Bồng Bồng, em nên cảm thấy may mắn khi làm em của , nếu ... làm công cho em đâu."
      Last edited by a moderator: 15/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :