Chương 61.1
Editor: Lost In Love
Tháng năm ở thành phố J, ở kỳ nghỉ của tuần lễ vàng khắp nơi đều đông đúc. Hàn Niệm thích những chỗ nhiều người, cho nên đều ở nhà muốn ra cửa. Đường Diệc Thiên mới xuất viện, cũng cần ở nhà nghỉ ngơi.
Lúc bắt đầu kỳ nghỉ Diệu Linh cần dậy sớm nên vô cùng vui vẻ, nhưng ba ngày trôi qua, ở nhà buồn cũng thích. Con nít sao chịu ở nhà mãi được?
Nhưng thằng bé ngầm cảm giác được ba mẹ đều, rất, lười! Ví dụ như mẹ, ban đầu sáng nào cũng rời giường làm đồ ăn sáng cho nó. Gần đây, Diệu Linh ăn xong đồ ăn sáng mà mẹ còn chưa dậy!
Còn ba nữa, ban đầu ba luôn dạy Diệu Linh phải làm người đàn ông kiên cường và dũng cảm, nhưng ba đó, gần đây việc gì cũng dựa vào mẹ, làm nũng giống như con nít, biết xấu hổ mà!
Diệu Linh chợt nhớ tới chú Hạ! Bởi vì gần đây chú ấy rất rảnh rỗi, bất cứ lúc nào cũng có thể chơi với mình. Nhưng gần đây ba sắp xếp cho chú ấy rất nhiều việc, chú Hạ bận quá trời, lâu mua pizza cho Diệu Linh ăn.
Tuy Diệu Linh biết ba rất lợi hại, nhưng ba lợi hại cũng lâu dẫn nó ăn gà chiên rồi! Diệu Linh bắt đầu nghi ngờ, ba có lợi hại thiệt nữa! Còn là hiệp khách sâu bọ, bản thân cũng có lợi hại lắm đâu?
* * *
Thừa lúc mẹ và bà Trần bận nấu cơm, Diệu Linh chạy đến phòng sách của ba. Thằng bé khập khiễng sờ lên chuôi cửa, cẩn thận mở ra khe , tỉ mỉ nhìn vào trong từ cái khe hở đó, ba dựa vào ghế sofa đọc sách.
Diệu Linh đẩy cửa vào, gọi ba, "Ba!"
Đường Diệc Thiên thấy con trai đến tìm mình, gì lập tức để tài liệu trong tay xuống, đưa tay ôm lấy Diệu Linh, đặt ngồi lên đầu gối của mình, "Sao vậy?"
"Con có câu muốn hỏi." Tiểu Diệu Linh nghiêm túc với ba.
"Sao? Hỏi gì?" Đường Diệc Thiên cau mày, có câu hỏi biết tìm ba giải thích, xem ra trong mắt Diệu Linh, mình cũng rất có quyền uy! Đường tiên sinh im lặng tán thưởng mình.
Diệu Linh nghễnh cằm lên, đâu ra đấy hỏi, "Ba, bắt đầu của truyện con vịt xấu xí là gì ạ?"
"À...Vịt mẹ dẫn cả đám vịt con lội nước." Đường Diệc Thiên tự khoe nắm chắc tiết tấu của con, nhưng thiếu chút nữa bị câu hỏi của Diệu Linh làm khó, "Phải vậy ?"
"Vậy Tôn Ngộ sao?" Diệu Linh lại hỏi.
"À...Ra từ trong tảng đá, đến Thuỷ Liêm Đông?" Đường Diệc Thiên vừa trả lời, vừa suy nghĩ tại sao Diệu Linh muốn hỏi những điều này, nhưng trước mắt vẫn chưa thành công nắm được lối suy nghĩ của con, chẳng lẽ đây là trò chơi khảo nghiệm trí nhớ?
"Vậy còn ba con heo con?" Diệu Linh dịch chuyển người , ngoẹo đầu đợi ba trả lời.
"Heo mẹ để bọn họ rời khỏi nhà, xây nhà của mình." Cuối cùng Đường Diệc Thiên cũng rơi vào trong sương mù (ý chỉ hiểu gì hết), "Diệu Linh, rốt cuộc con muốn hỏi điều gì?"
Nhìn thấy ba ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của mình, Diệu Linh nắm bàn tay cao giọng chất vấn ba, "Ba! Vậy tại sao con lại ở nhà?"
"Khụ khụ khụ..." Đường Diệc Thiên ngẩn người, mỉm cười, "Diệu Linh, con muốn ba dẫn con chơi phải ?"
Tiểu Diệu Linh giải thích ý nghĩa của từ ngữ, " phải con muốn, mà là tất cả mọi người đều ra ngoài, cho nên con cũng phải ra ngoài!"
Thực ra Đường Diệc Thiên cũng rất thích dẫn Diệu Linh chơi.
Nhưng...Gần đây Hàn Niệm luôn trực đêm ở bệnh viện chăm sóc cho Hàn Phục Chu, sáng mới về nhà ngủ, trưa còn phải hầm canh đưa đến bệnh viện, buổi chiều trở về nghỉ bù cho buổi trưa. Đường Diệc Thiên biết rất mệt mỏi, nhưng cũng ngăn cản .
Dù sao, đối với mà , thời gian làm bạn với Hàn Phục Chu, cũng chỉ có tháng. Đời người có rất nhiều chuyện, từ lâu có cách nào suy xét đúng hay sai, đôi khi có thể làm, chỉ là thẹn với lương tâm.
Kêu Hàn Niệm bỏ chút thời gian dẫn con ra ngoài chơi, đừng chịu nổi, Đường Diệc Thiên nhất định cũng rất đau lòng. Nhưng kêu dẫn Diệu Linh ra ngoài mình, cũng rất lo lắng. Dù sao miệng vết thương của mình vẫn còn trong thời kỳ hồi phục, sợ mình bị thương, mà chỉ sợ miệng vết thương của mình đột nhiên xảy ra vấn đề gì đó, con nít như Diệu Linh phải làm sao đây?
Càng nghĩ, Đường Diệc Thiên càng cảm thấy, ngày nghỉ mồng tháng năm dẫn con ra ngoài chơi là phải, ngoài ra, còn phải có người với mình. Chẳng hạn như...Hạ Đông Ngôn.
* * *
"Tôi hiểu nổi." Hạ Đông Ngôn tiếp tục lái, cha con Đường Diệc Thiên và Diệu Linh ngồi phía sau xe, "Tại sao dẫn con trai chơi lại do tôi lái xe! Thư ký Lâm đâu?"
"Thư ký Lâm nghỉ phép về nhà rồi." Đường Diệc Thiên thản nhiên trả lời nửa câu sau của , làm lơ nửa câu trước.
"Chẳng lẽ đường đường là công ty Thịnh Thế, lại có lấy người tài xế?" Hạ Đông Ngôn vì bị làm ngơ mà sang chuyện khác, từ trước đến nay luôn thích tự vạch áo cho người ta xem lưng, "Sao tôi phải chung với các người hả!"
"Cậu cũng biết mà." Đường Diệc Thiên nhìn , "Người khác tôi lo lắng, tôi biết gốc gác của cậu" Đường tiên sinh ý ở ngoài lời, Hạ Đông Ngôn cậu có làm chuyện gì xấu tôi còn biết số khu phố của nhà cậu!
(Ý ở ngoài lời: chỉ những điều hàm ý, ra trực tiếp, người nghe phải tự suy ra mà hiểu lấy.)
"Cho nên đây là lý luận kẻ bắt cóc chó má của sao?" Hạ Đông Ngôn tức giận , " có tin tôi phân thân trói cả hai cha con lại hả!"
Hiển nhiên Hạ Đông Ngôn đe dọa Đường Diệc Thiên giống như thiếu niên kiêu ngạo giận dỗi. Cho nên Đường Diệc Thiên lườm , mang hình thức dỗ con nít ra, "Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn lái xe ."
Giọng nhàng buồn nôn đến mức khiến cả người Hạ Đông Ngôn nổi đầy da gà, "Đường Diệc Thiên! Sao dạo này chuyện buồn nôn quá vậy!"
"Thứ nhất là cậu có vợ, thứ hai là có con, sao hiểu được?" Đường tiên sinh xong câu đáng đánh đòn ấy, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, có lẽ thực nên tìm Hạ Đông Ngôn làm tài xế. nên tìm Cố Nhất Minh! Vừa hay báo thù năm đó cậu ta cười nhạo mình có vợ! Cho dù Cố Nhất Minh là em họ của , cũng, , được!
Đường tổng của Thịnh Thế, luôn luôn khoan dung độ lượng nhất trong nghề, nhưng tình trường, có thù tất báo!
Xe ngừng lại ở cửa tiệm pizza Diệu Linh muốn ăn, Đường Diệc Thiên mở cửa ôm Diệu Linh xuống xe, Hạ Đông Ngôn đậu xe xong, đẩy cửa vào với bọn họ.
Bởi vì Diệu Linh thích phong cảnh ngoài cửa sổ, cho nên Đường Diệc Thiên chọn vị trí gần cửa sổ. Ngoài cửa sổ là đường cái nhộn nhịp, đối diện là bách hoá "Bách Liên". Ngày nghỉ mà thời tiết lại tốt, du khách đường rất nhiều.
Chương 61.2
Editor: Lost In Love
"Sao trước đây tôi biết tiệm pizza này?" Nơi này cách cao ốc của Thịnh Thế xa, Đường Diệc Thiên thường ngang qua, nhưng lần đầu tiên vào tiệm này.
"Loại người như , vừa nhìn là biết người cuồng công việc, phải xã giao cũng là bữa ăn công việc, nếu khoe phong độ của mình, ăn gan ngỗng tùng lộ, uống ngân châm Phổ Nhị, chán thấy mồ! Đồ ăn tốt cho sức khỏe mới là thức ăn tinh thần của con người!" Hạ Đông Ngôn thông thạo mở thực đơn ra, bắt đầu lưu loát chọn món.
Nhân viên phục vụ ghi lại món của Hạ Đông Ngôn rồi liếc sang hỏi Đường Diệc Thiên, "Vậy còn vị tiên sinh này?"
Tuy Đường Diệc Thiên rất muốn bắt bẻ lại Hạ Đông Ngôn là lúc mình ở Châu Phi ăn gió nằm sương, biết Hạ đại thiếu gia ăn chơi đàng điếm ở đâu. Nhưng nghĩ lại nên thôi, hơn nữa thực biết tiệm ăn này, Đường Diệc Thiên cười đưa quyền gọi món của mình cho Hạ Đông Ngôn, "Cậu ta giúp tôi gọi món." Có lẽ là có Diệu Linh ở đây, Đường Diệc Thiên muốn tạo tấm gương tốt kén ăn và lịch , nhàng , " ta ăn gì tôi ăn đó."
Nghe ba vậy, Diệu Linh cũng theo phong trào ngay, "Dạ! Con ăn giống ba! Cái gì con cũng ăn hết!"
"Chậc chậc..." Hạ Đông Ngôn nhìn hai cha con đồng thanh nhất trí này, cười mỉa, nhưng có cặp mắt đào hoa từ lúc sinh ra, dáng vẻ tức giận cũng rất kiêu ngạo, "Vậy tôi chọn, chút nữa ăn, lột da các người."
Trong khoảnh khắc, Đường Diệc Thiên cảm thấy người phục vụ nhìn mình rất nhiều lần, hơn nữa cái nhìn đó, đảo qua đảo lại, ý nghĩa sâu xa, suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ ra ý của ánh mắt này.
Hạ Đông Ngôn chọn xong, kiêu ngạo khép thực đơn lại đưa cho người phục vụ, khá ân cần thêm câu, "Đồ uống của con nít phải lấy bớt phân nửa đường và đá. Còn món điểm tâm ngọt cuối cùng, đổi chocolate phía bánh ngọt thành hạt dẻ, con nít ăn chocolate nhiều tốt."
Người phục vụ xoay người rời , Đường Diệc Thiên nhịn được khen , "Đúng là nhìn ra, cậu biết nhiều chuyện về con nít như vậy."
"Điều này là đương nhiên, nhiều năm rồi mà. Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy theo chạy!" Hạ Đông Ngôn buông lỏng tay, "Đúng rồi, Diệu Linh thích ngồi chơi đồ chơi, hay qua phía tôi ngồi . Đừng ảnh hưởng đến thằng bé chơi!"
"Được." Tuy giọng điệu của Hạ Đông Ngôn tốt, nhưng vì con trai của mình, Đường Diệc Thiên nghe lời đứng dậy, từ chỗ Diệu Linh sang chỗ bên cạnh Hạ Đông Ngôn ngồi, duỗi chân dài ra theo thói quen, vô cùng ngang ngược.
Diệu Linh tập trung chơi xe tải lớn của thằng bé và chờ pizza, Đường Diệc Thiên thả lỏng tâm trạng, tuy mặt cười, nhưng giống như chứa nụ cười. Còn Hạ Đông Ngôn, từ trước đến nay luôn để nụ cười bất cần đời mặt, chút đứng đắn.
Hai người đàn ông đẹp trai, người chững chạc trưởng thành, người hồn nhiên trong sáng, ngồi đường phố phồn hoa nhất của thành phố J, ngồi sát bên cửa sổ, dẫn theo bé trai ăn pizza. Hai người đều cười, người kín đáo, người cởi mở, người khí khái bức người, người ân cần hoà nhã.
Quá! Chuẩn! Rồi!
Lúc đầu Đường Diệc Thiên vẫn chưa để ý có vấn đề, chỉ cảm thấy mọi người ngang qua cửa sổ đều liếc nhìn bọn họ, nhưng từ đến lớn Đường tiên sinh đều sống trong tâm điểm của mọi người, nên cũng cảm thấy lạ. Còn Hạ Đông Ngôn, từ trước đến nay đều giống như chim công, cho dù có con qua đường cầm điện thoại chụp hình , cũng cảm thấy chắc chắn là mình quá đẹp trai!
Pizza nóng hổi ăn ngon hơn khi nguội, hai lớn mở lớn miệng cắn ăn, ăn vô cùng vui vẻ.
Lúc tính tiền, Đường tiên sinh tương đối dũng cảm bỏ tiền ra bao, mà Hạ Đông Ngôn cảm thấy ăn của Đường Diệc Thiên là đúng nghĩa, cho nên cả việc giả bộ đòi tính tiền cũng làm, mà giống như hiểu ngầm tế nhị.
Nữ phục vụ nhận lấy thẻ tín dụng Đường Diệc Thiên đưa tới, nhìn nhà ba miệng hạnh phúc đầm ấm, do dự chút mở miệng , "Hai vị tiên sinh, tại tiệm chúng tôi có hoạt động, nếu tình nhân hôn môi chụp hình, là có thể giảm 50 nguyên." ta xong đưa tay chỉ vào vách ngăn chụp hình phía sau quầy thu ngân, tường dán đầy hình những cặp tình nhân hôn môi.
(50 nguyên [Yuan]= 172,587.01 Vietnamese Dong)
"Ừ." Đường Diệc Thiên biết, hoạt động kinh doanh có nghĩa vụ giải thích cho khách hàng biết, nhưng người phục vụ này cũng hiểu biết lắm, thực thi từng bước phải nhìn tình huống chứ, "Chúng tôi thể..."
Nhưng lời từ chối của Đường Diệc Thiên, đối với người phục vụ giống như nghi ngờ và chất vấn tiệm của bọn họ! Chẳng lẽ tiệm hiểu cho nhà ba người của bọn họ? Bây giờ là thế kỷ 21, thể có thành kiến với tình đồng tính! ", tiên sinh, tiệm chúng tôi rất cởi mở. Tình nhân, giới hạng trong nam và nữ! Nam và nam...Cũng có thể!"
"Ưu đãi 50 là độ rất lớn! Hôn chút, cũng là thái độ tự do!" Thấy Đường Diệc Thiên còn do dự, người phục vụ nhịn được cổ vũ, vừa rồi ông chủ , nếu soái ca này chịu chụp hình, nhất định phải phóng to ra, hiệu quả nhất định rất tốt! Sắc đẹp thay cơm áo chính là bọn họ!Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
"Đợi chút..." Cuối cùng Đường Diệc Thiên cũng hiểu ra, vươn tay chỉ vào ta, " ...Tôi..." xong chỉ sang Hạ Đông Ngôn còn cười ngây ngô, "...Và cậu ta, là người ?"
"Khụ khụ khụ!" Nghe thấy những lời này của Đường Diệc Thiên, Hạ Đông Ngôn mới phản ứng kịp, thiếu chút nữa nhấc bàn lên, lại cảm thấy tình hình ngày càng đúng, "Tôi và ta là người ! Mẹ nó! Có phải cảm thấy ta là công, tôi là thụ !"
Đường Diệc Thiên lườm , "Cảm thấy vấn đề này thế nào? Nhìn thế nào tôi cũng đều là công!"
"Dựa vào chiều cao của sao?" Hạ Đông Ngôn cãi lại, "Chuyện này mà dựa vào cao thấp à?"
"Nếu sao!" Đường tiên sinh nhanh chóng rút cặp chân dài của mình lại, đứng dậy, lập tức cao hơn Hạ Đông Ngôn đứng bên cạnh khúc, "Chẳng lẽ cậu còn muốn phản công?"
" tin thử xem!" Hạ Đông Ngôn xem thường nhất là hành vi khoe chân dài này! Nó rất trơ trẽn!
"Tiên sinh...Hai vị tiên sinh..." Phục vụ kiềm được ngắt ngang rồi vào trọng điểm, "Vậy, cuối cùng các người có phải người ?"
Đường Diệc Thiên và Hạ Đông Ngôn đưa mắt nhìn nhau, Diệu Linh ở bên cạnh bẹp cái ăn hết miếng pizza cuối cùng vào miệng, "Ba! Nhanh ! Chúng ta còn phải xem phim đó! Những cuộc phiêu lưu của Rio!"
Hạ Đông Ngôn khóc ra nước mắt, "Đường Diệc Thiên! phải tăng tiền lương gấp ba cho tôi!"
Last edited by a moderator: 28/1/16