1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không nhớ, không quên - Trừu Phong Mạc Hề (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 47.2

      Editor: Lost In Love

      Phục vụ đẩy gà chiên của Diệu Linh ra, đủ loại còn "Chiên rất nhiều". Đầy mũi đều là mùi gà chiên, Hàn Niệm hơi cau mày, lại ngửi thấy mùi đặc biệt trong mùi nồng nặc này.

      Mùi thơm đặc biệt của dầu ớt, vừa ngửi thoáng qua cũng phân được khác biệt. Lúc này Đường tiên sinh nhoẻn miệng cười, phục vụ bưng hai chén hoành thánh nấu với lửa ra, "Đường tiên sinh, đây hoành thánh với dầu ớt ngài đặt trước đó."Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Dầu ớt trong nước tỏa ra, mặt có rải tôm khô và tỏi hoa, hoành thánh cũng mỏng, giống ngày xưa như đúc! Lúc này Hàn Niệm dè dặt nữa, cầm muỗng múc miếng, "Trời ạ! Là mùi vị này!"

      ăn được món ăn ngon, cặp mắt vẫn sáng lên như trước đây, giọng cũng trở nên vui sướng và trong trẻo, Đường Diệc Thiên thu nụ cười của vào mắt, lưu giữ lại.

      Hàn Niệm mở lớn mệng cắn ăn, "Sao biết cách làm vậy? tìm đầu bếp làm hoành thánh ở đâu?"

      Đường Diệc Thiên từ tốn húp miếng, ừ, mùi vị thực vẫn giống như trước kia. Sau khi đánh giá lần, đặt muỗng xuống, tuy thể ra thái độ tự hào, nhưng hất cằm để lộ tự hào trong lòng, " tìm vợ chồng già kia, sau đó mời bọn họ tới đây, chuyên làm hoành thánh. Vậy lúc nào cũng có thể ăn!"

      Đường Diệc Thiên xong lại nếm thêm miếng, "Hương vị vẫn vậy đúng ?"

      "Ừ ừ..." Dầu ớt bọc lấy cục hoành thánh nóng hổi, vừa cay vừa nóng, Hàn Niệm chuyện cũng , "Ngon, ăn rất ngon..."

      Đường tiên sinh vỗ tay. Hàn Niệm nhịn được có chút tò mò, còn bí mật gì khác sao?

      Ba bốn người phục vụ lần lượt bưng đủ thứ lên bàn, ngay cả Diệu Linh tập trung cắn gà cũng thể ngạc nhiên há hốc miệng, "Wow! nhiều món!"

      "Trước kia em ăn bánh xoài ngọt, mặt là quả mâm xôi xanh! Còn có chao nữa, thối như vậy biết sao em ăn hết được. Đây là bánh hẹ ở trước cổng trường đại học J, lát nữa ăn xong đừng chuyện với . Em ăn cháo củ sen với đường này trước , mua về có hơi lạnh..." Đường Diệc Thiên để đủ thứ trước mặt , mỗi món đều đầy kỷ niệm từng có của bọn họ, hơn nữa còn nhớ hết tất cả, thậm chí nhớ hơn .

      Hương vị chân mộc mạc, đậm đặc mùi tinh khiết, còn có chàng trai vào mùa đông dậy sớm hơn mua cháo sen với đường cho ...

      Hồi ức giống như nước suối ở khe núi chảy xuống từ từ, trong vắt, trong suốt, gội rửa đau khổ, tuyệt vọng, quá khứ khủng khiếp, tốt đẹp đến mức làm người ta muốn khóc.


      Hình như có gì đó trào từ trong hốc mắt ra, sau đó lướt qua gò má, hơi ngứa, Hàn Niệm vừa nâng tay sờ, lại đụng phải dầu ớt dính tay, vành mắt nhói nhói, ướt át càng trào ra nhiều hơn.

      "Đường Diệc Thiên.." che mặt gọi .

      "Sao?"

      " tiết kiệm tiền ..."

      mỉm cười, kéo nấm hương khóc bù lù bù loa vào lòng giống như dỗ dành con nít, nhàng vỗ về. nhiều năm như vậy rồi, vẫn học được cách khóc đẹp mắt hơn, khóc lên vẫn khó coi như cũ, "Ư, ra em nghe kết hôn càng tiết kiệm tiền hơn, chỉ cần chín khối..."

      Vùi ở trong ngực ngượng ngùng muốn con trai nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của mình, đầu gần như muốn chui vào trong quần áo của , cách áo trong, Đường Diệc Thiên cảm nhận được ẩm ướt lạnh lẽo. có chút hèn hạ , "Em khóc khó coi như vậy, ngày mai sợ chụp hình được, hay là, ngày mốt rồi kết nhé?"

      Người trong lòng khóc dữ hơn, vừa khóc vừa véo , may là ở chỗ này có người ngoài, Đường tiên sinh bị véo nín được cười phá lên, "Được rồi...ha ha, Tiểu Niệm...ha ha...đừng véo..."

      Nấm hương ngẩng đầu lên, lau sạch nước mắt nước mũi mặt, kiêu ngạo hừ tiếng, "Sao có thể gả cho dễ thế chứ! Nhẫn cầu hôn đâu!"

      Dường như Đường tiên sinh sớm đoán được muốn gì, giống như biến ma pháp lấy hộp nhẫn màu tím từ trong ngực ra, đắc ý , "Ý em là có nhẫn gả đúng ?" Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      cho cơ hội phản bác, từ từ mở cái hộp ra, chiếc nhẫn đính kim cương màu hồng phấn lấp lánh giống như viên "Tưởng niệm" nằm trong hộp nhung màu tối, óng ánh rực rỡ.

      Người đàn ông cao lớn rắn rỏi quỳ gối xuống, nhìn tất cả bằng cao ngạo, lạnh lùng ít , nhưng chỉ có ở trước mặt người phụ nữ này là có thể cúi đầu, có thể tình cảm và dịu dàng, thậm chí ngây thơ giống như thiếu niên liều lĩnh.

      đưa nhẫn ra, nâng tay lên, nhưng vội đeo vào, mà cẩn thận, chân thành hỏi nguyện vọng của . Tuy cố đè nén, nhưng vẫn vì xúc động mà giọng khàn khàn, so với giọng trầm thấp thường ngày của , khàn khàn đầy tình cảm lại bùi tai hơn.

      "Tiểu Niệm..." Chỉ hai chữ, cũng nghẹn ngào. Tuy tất cả đều làm cho bất ngờ, cũng sớm chuẩn bị kế hoạch, nhưng đến giờ phút này, thậm chí còn kích động hơn vừa rồi.

      Bọn họ quen nhau ở thời thiếu niên, tình cảm mười năm từ ngây thơ rồi đến thắm thiết nồng nhiệt. Vì thù hận mà bọn họ xa nhau, ba năm nhớ nhung từ hận tới tận xương tuỷ cho đến nhớ nhau điên cuồng. phải chưa từng nghĩ có lẽ mất cả đời, nhưng biết mang theo tình sống với quãng đời còn lại, bởi vì nếu phải , tuyệt đối cũng có bất cứ ai.

      cười mà vui vẻ, vì khóc mà đau lòng, tình hoà vào máu thịt, lấy nó ra chết!

      13 năm, thời gian trôi mau, vẫn là nấm hương khóc và thổi bong bóng nước mũi giống như năm đó, vẫn là chàng thiếu niên rạng ngời sáng chói trong mắt .

      , "Let's go back..."

      Để chúng ta quay về quá khứ, bắt đầu lại lần nữa. từng làm bạn với em ở tuổi thanh xuân, sau này muốn làm bạn với em suốt quãng đời còn lại, biết, em có bằng lòng ? Tặng hạt đậu đỏ, tóc bạc vẫn bên nhau.

      Với , là người phụ nữ đến tận xương tuỷ, còn đối với , sớm là máu thịt của .

      nặng nề gật đầu, nước mắt rơi xuống nhẫn, tiếng giống như kim rơi, nước mắt vỡ oà, ướt cả viên trái tim tưởng niệm.

      Trông suốt, sáng bóng, giống như quá khứ.

      lấy nhẫn ra, cẩn thận đeo vào cho , ngón áp út của , chỉ có thể đeo nhẫn của .

      Cả đời cả kiếp, chỉ mình người này.

      * * *

      "Ba!" Diệu Linh gọi , hai bàn tay bé đầy dầu xua tay với , "Ba diễn hay! tivi đều là, em có bằng lòng ?"

      Phì tiếng Hàn Niệm nín khóc cười lên, Đường tiên sinh bị con trai ruột phá làm xấu hổ, cứng đầu cố chống, " phải ý của ba vừa chính là em có bằng lòng sao?"

      " phải!" Từ Diệu Linh lớn lên ở nước ngoài, đương nhiên là nghe hiểu những lời này! "Ba , chúng ta quay về! Quay về đâu? Về nhà sao? Về nhà gì chứ?"

      Đường tiên sinh vô cùng tức giận, "Về nhà ăn tươi mẹ con!"

      Diệu Linh trừng đôi mắt , " ra ba đúng là bà ngoại sói!"
      Last edited: 25/11/15
      Phong nguyet, thư hồheo điên thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 48.1

      Trong truyện cổ tích bà Trong truyện cổ tích bà ngoại sói ăn bé quàng khăn đỏ vào bụng, sau đó thợ săn dũng cứu bé quàng khăn đỏ ra, nhét tảng đá vào bụng của bà ngoại sói.

      Trong thực bà ngoại sói há to miệng, nấm hương hất tắm vào mặt , tiểu Diệu Linh dũng cởi truồng xông tới, nhét đống bọt xà bông vào trong miệng bà ngoại sói.

      Chuyện xưa mở đầu thế này, Đường tiên sinh tự xưng là lãng mạn nên định ra chủ đề cho ngày kỷ niệm tròn năm năm là "Hồi tưởng". Cho nên ăn uống no nê xong trở về nhà, với Hàn Niệm, "Em còn nhớ ? Đêm kết hôn tắm cho em, hôm nay chúng ta tắm chung !"

      Ngày đó kết hôn Đường tiên sinh còn tuổi trẻ điên cuồng, phiền phức và cố chấp, bây giờ bao giờ ngây thơ như vậy nữa! tắm cho , sao tắm uyên ương luôn?

      Dường như Hàn Niệm bị chén hoành thánh đó làm cảm động ít, vậy nên có bác bỏ cầu xấu của , có thể thấy phụ nữ đều là sinh vật cảm tính, giống như đàn ông đều dùng nửa người dưới để quyết định nửa người .

      Đường tiên sinh thừa nhận mình là người đàn ông như vậy, nhưng cũng thể phủ nhận đôi khi đầu óc cũng cần có thời gian để nghỉ ngơi, có thể cho nửa người dưới lên lớp thế.

      Nhưng chứng minh, Hàn Niệm phải là sinh vật cảm tính, mà nửa người dưới của Đường tiên sinh ràng đủ tư cách để lên lớp.

      Bởi vì lúc Đường tiên sinh xả nước ấm đầy bồn, rục rịch ngóc đầu dậy, chờ đợi được, dằn nổi nữa, cửa phòng tắm mở ra, tái ràng lại lần nữa, tất cả đều giống đêm tân hôn đó, người đẹp can đảm
      trần truồng về phía ...

      "Ba! Mẹ ba muốn tắm với con!"


      "Loảng xoảng..." tiếng những kỷ niệm tốt đẹp của Đường tiên sinh rơi từ trong trung xuống, tan tành, vỡ vô cùng thê thảm.

      Hàn Niệm theo phía sau Diệu Linh, mặc quần ngắn bó sát người. vung tay lên, Diệu Linh nghe lời nhảy tũm tiếng vào bồn tắm lớn, bọt nước bắn tung toé vào mặt của Đường tiên sinh, sau đó bọt xà bông với hình hoạt hình ném lên mặt , "Ba! Chà lưng cho con !"

      Hàn Niệm làm bộ cười ngây thơ, mặt mày cong cong, xinh đẹp và quyến rũ, " phải tắm chung sao?"

      Lau nước mặt, Đường Diệc Thiên bắt đầu hối hận, hối hận lúc trước dạy nấm hương ngốc ngếch, ngây thơ thành thông minh, xảo quyệt, nếu vẫn là bé lùn lùn đen đen lúc trước...

      tuyệt đối dám ăn mặc hấp dẫn như vậy! Đai lưng vừa thấp vừa ngắn, đường cong cơ thể duyên dáng và hấp dẫn, màu đỏ kiều diễm tôn lên làn da trắng nõn của , hơi nóng trong phòng tắm bốc lên làm đỏ hai má . Diệu Linh nghịch ngợm hất nước qua, nước chảy quanh co từ cổ của xuống, chảy qua xương đòn lung linh, trượt vào trong rãnh sâu tính là khoa trương nhưng vẫn mê người đó, quần áo ướt ít. đưa tay vén quần áo lên, bụng bằng phẳng bóng loáng trắng nõn, giống như vừa bóp là có thể mềm mại ngả vào lòng .

      ngồi khom người bên cạnh bồn tắm tắm cho Diệu Linh, quần góc bẹt sít sao phác hoạ cái mông tròn trĩnh vểnh cao, mỗi lần xoay người đều tụt xuống chút.

      Đường Diệc Thiên nắm chặt tay, mặt mày vì đè nén quá mức mà có vẻ vô cùng dữ tợn, Diệu Linh ở trong bồn tắm bị mẹ gãi cười khanh khách, quay đầu thấy sắc mặt tối sầm của ba, sợ hãi co vào trong lòng mẹ, "Mẹ...mẹ nhìn ba kìa..."

      "Hả?" Hàn Niệm xoa bọt xà bông gội đầu đầy tay lên cho Diệu Linh, thể quay đầu nhìn, "Ba thế nào?"

      Diệu Linh bắt đầu công tác chọn lọc từ ngữ, tìm từ tương đối chính xác để hình dung, "Giống như lúc Diệu Linh kéo bánh ra..."

      Đường tiên sinh khẳng định lại lần nữa...sao ban đầu mình lại muốn đoạt vật này từ nhà họ Hạ về chứ!

      * * *

      Tắm cho Diệu Linh xong, phân nửa người của Hàn Niệm cũng ướt, dứt khoát cọ rửa đại chút. Lúc hai mẹ con ra khỏi phòng tắm, Đường Diệc Thiên ngồi giường...xem...tin...tức!

      "Ba! Bọn con tắm xong rồi!" Trong tay Diệu Linh còn cầm con vịt con chơi lúc tắm, vô cùng vui vẻ.

      Đường Diệc Thiên liếc nhìn con trai, kiêu ngạo để ý tới. Chủ đề "Hồi tưởng" gì chứ, cả mình cũng bị đuổi ra khỏi phòng tắm giống như tiết mục năm đó! có chút ý nghĩa nào hết!

      Đợi Hàn Niệm dỗ Diệu Linh ngủ xong, vừa về phòng, bị Đường Diệc Thiên kéo đến phòng tắm, dường như rất tức giận, kiểm soát được sức ở tay, sức lực lớn giống như muốn bóp nát xương cổ tay của .Tính khí của Hàn Niệm trước giờ cũng tốt lắm, nhấc chân phải lên đá , nhưng đá của đá lên cơ bắp rắn chắn của giống như đá lên bông vải, Đường Diệc Thiên có chút cảm giác.

      "Đường Diệc Thiên! muốn làm gì! Đau chết mất!"

      ", muốn, tắm, rửa!" Đường tiên sinh lại tuyên bố cầu của mình.
      Last edited: 29/11/15
      Phong nguyetthư hồ thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 48.2

      " phát điên gì vậy!" Hàn Niệm dùng sức hất tay, "Hồi nảy em tắm rồi!" Đường Diệc Thiên quay đầu, đôi mắt tối tăm vô cùng đáng sợ, vươn tay xách còn mặc quần áo ném vào trong bồn tắm, bọt nước văng khắp nơi. Hàn Niệm hoảng sợ la to, nhấc chân bước vào, nắm lấy bàn tay đập loạn trong nước của , tay đỡ ót hôn mạnh xuống, cho có cơ hội chống cự và tranh luận.

      Năm năm trước ngoan ngoan thế kia để mình ăn hết, năm năm sau...cũng phải giống vậy!

      Lúc bắt đầu nụ hôn mất hồn vô cùng điên cuồng và vội vã, sau đó dần dịu dàng và tỉ mỉ, đầu lưỡi thưởng thức hương vị của . Quần áo của hai người sớm ướt sũng nước ấm, Đường Diệc Thiên kéo đai lưng ướt nhẹp loạn xạ, Hàn Niệm co lại lui về phía sau, lại bị kéo mạnh vào trong ngực của , cơ thể nóng hổi đụng vào nhau, giống như muốn phun ra lửa.

      Giọng của khàn vì dục vọng mãnh liệt, “Tiểu Niệm, năm năm vui vẻ…”

      “Ừ…” dựa vào người , nước cũng nóng, cũng nóng, nóng đến mức gần như ra lời.

      khẽ cắn vào vành tai của ,” em.”

      ***

      chỉ lần Hàn Niệm nghĩ về vấn đề của quá khứ, tại và tương lai, nơi đó có tình đối với , cũng có căm hận đối với , có nên quá khứ với , bây giờ có nên trả thù , tương lai có nên rời khỏi .

      Buồn cười nhất là, tất cả mọi thứ đều xuay quanh .

      Giống như và hận của cuộc đời này, quên hay nhớ, tra tấn lẫn nhau hay quên nhau, đều chỉ liên quan đến người đàn ông này.

      Lúc bọn họ nhau có lần cãi vã. Khi ấy Hạ Đông Ngôn giống như dũng sĩ sợ chết, liên tục làm bức tường thịt chắn ngang trước mặt Hàn Niệm. Hàn Niệm giận dỗi : “ Đường Diệc Thiên, nghĩ em được sao! Hạ Đông Ngôn cũng thua gì đâu!”

      Đường Diệc Thiên vốn định dỗ dành , giống như từ trước đến nay hay làm, nhưng ý của là…muốn chia tay? hiểu vì sao lập tức bốc lửa. Theo , dù giữa bọn họ ầm ĩ thế nào, cãi nhau ra sao, cũng nên chia tay. Cho nên cũng tức giận, “Tốt, vậy em đổi thử xem!”

      Hnà Niệm tức giận hất tay bỏ .

      Hạ đại thiếu gia tận dụng triệt để, vui vẻ hẹn Hà Niệm ăn cơm. Cả bàn đều là món cay Tứ Xuyên và Hồ Nam mà Hàn Niệm thích, bên tai có Đường Diệc Thiên lải nhải…”Đừng ăn cay như vậy!” “Ăn chút rau cải !” “Uống chút trà hoa cúc !” Khẩu vị của tăng nhiều hơn, quét sạch hết các món ăn cách thoải mái.

      Đến tối trở về ký túc xá, bao tử như bị lửa đót, sau đó đau thắt khiến chảy nước mắt. lấy điện thoại di động ra gọi cho hạ Đông Ngôn, nửa đêm hai ba giờ, Hạ đại thiếu gia sớm tắt máy ngủ. Lâm vào đường cùng phải gọi điện thoại cho Đường Diệc Thiên, chỉ muốn hỏi , trước kia đau bao tử mua thuốc bao tử gì cho uống, trước kia chưa bao giờ nhớ tới việc này, bị bệnh đều là mua thuốc.

      Diễn biến kế tiếp giống như mấy chuyện tình ngày xưa, đêm khuya có xe taxi, cõng chạy đến bệnh viện. Lúc đó mất tất cả, chỉ có là bờ vai của , đứng phía sau .

      nhớ đêm đó trăng rất tỏ, chiếu vào người giống như luồng sáng. Hoàng tử mất chói lóa, nhưng vẫn là kỵ sĩ, giẫm lên trăng mà đến.

      Thực ra phải Hàn Niệm cảm động việc cõng mình lưng chạy như điên, lúc ở bên cạnh mình hoàn toàn tỉnh ngộ, những thứ nhặt để ý, vậy mà sớm xâm nhập vào trong cuộc sống của .

      Rời khỏi , còn chỗ dựa nữa.

      Lúc đó Hàn Niệm nằm lưng , được cõng chạy càng đau hơn, mồ hôi chảy xuống từng giọt. dỗ dành , “ Em đừng để ý tới, đừng nghĩ đến đau, em đếm nhịp tim của , đến bệnh viện nhanh thôi.” ngoan ngoãn dán vào lưng , đếm tiếng tim đập dồn dập của , “, hai, ba…”

      đột nhiên ,” Tiểu Niệm, xin lỗi. nên cãi nhau với em.” tức giận, nhưng đau lòng cho hơn. Thương chịu oan ức hơn mình.

      Sauk hi vô nước biển ở bệnh viện, hỏi , “ Đường Diệc Thiên, sao lại đối xử tốt với em như vậy...”

      thế giới này, chắc chắn có người hiểu chuyện hơn , dịu dàng hơn , có tư cách nhận được tình của hơn ,

      thổi cháo còn nóng cho , cúi đầu, lông mi đẹp phản chiếu trong mắt , vừa giận vừa , “ Có lẽ là kiếp trước giết em, kiếp này phải trả…”

      Lúc này Đường Diệc Thiên ngủ say bên cạnh , nằm trước ngực lắng nghe nhịp tim vững vàng. Lại đêm mất ngủ, dùng đêm dài để từ từ nhớ về quá khứ, vô cùng ngọt ngào.

      Nếu kiếp trước thực giết , vậy còn ? Chắc cũng vậy, chắc chắn kiếp trước bọn họ là kẻ thù, hủy diệt nhau, đến chết linh hồn cũng dây dưa cùng chỗ, đợi đến kiếp này, nhau giết nhau.

      Nghĩ đến đây hơi bối rối, dán sát vào ngủ thiếp .

      Nhưng giấc ngủ của cũng rất cạn, sáng sớm tỉnh. Đường Diệc Thiên ở bên cạnh ngâm nga giống như đứa trẻ, tiếp tục ngủ say.

      Hàn Niệm lặng lẽ đứng dậy, động bên cạnh khẽ rung, tin nhắn sáng sớm phải là chào hàng cũng là lừa bịp, Hàn Niệm cầm di động vào toilet.

      Mở khóa, lại là tin nhắn của luật sư Trường gửi đến, Hàn Niệm hơi nhỏm dậy, tin nhắn dài, nhưng chữ nào cũng vô cùng đáng sợ.

      “Ba được chuẩn đoán mắc chứng phình mạch.”
      Last edited: 23/11/15
      Phong nguyetthư hồ thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 49

      Editor: Lost In Love


      Phình mạch xảy ra trong não, đặc điểm chính là vỡ bất thình lình, làm cho động mạch trong noãn vỡ ra mà chết. Thường xảy ra ở những người già ngoài năm mươi, hay kèm theo huyết áp cao, và bệnh động mạch vành.

      Hàn Niệm biết ba có cao huyết áp, nhưng nghiêm trọng lắm, mấy năm qua cơ thể ông luôn khỏe mạnh, dù ba năm sống trong lao tù, nhưng ông đều với có bệnh gì nặng, trước đó Hàn Niệm đến thăm sắc mặt của ông vẫn tốt.

      Bây giờ nghĩ lại Hàn Phục Chu thường hay nhức đầu , nhưng lúc ấy, ông làm việc bận rộn chú ý tới, cúi đầu làm việc thời gian dài, cổ tê cứng cũng là chuyện thường.

      Sau này trong lúc thẩm tra, ông chợt nhức đầu dữ dội, cũng chỉ cho là giận dữ tích tụ gây ra. tại luật sư Trương cho Hàn Niệm biết, mấy ngày trước thị lực của Hàn Phục Chu đột ngột mất cảm giác, cơ mắt tê liệt, sau khi bệnh viện trong tù làm CT cộng thêm kiểm tra Doppler màu xác nhận mắc chứng phình động mạch.

      Toà tuyên phán những tội phạm bị bệnh ở tù chung thân ở tù bảy năm trở lên được tạm tha. Hàn Phục Chu mới chịu hình phát có ba năm, hiển nhiên phù hợp cầu. Lúc trước Hàn Niệm nghĩ mọi cánh để ba mình giảm hình phạt rồi sau đó lấy lý do cơ thể khỏe để được phóng thích.

      Sau khi bị Đường Diệc Thiên cản trở hết hi vọng giảm hình phạt, cũng quyết định tôn trọng giới hạn cuối cùng của , nhưng tuyệt đối thể ngờ, kế hoạch để trốn tránh hình phạt trước đó thực xảy ra.

      thực trớ trêu lại lần nữa cho biết, số phận trêu đùa con người thực chút nào, vô tình, vô cảm, chừa lối thoát.

      Với tội phạm ở tù chung thân nhưng ở đủ bảy năm, cơ thể bị bệnh nghiêm trọng, có thể chết trong thời gian ngắn, cũng cần chịu bảy năm trói buộc. Nhưng bệnh phình động mạch của Hàn Phục Chu chỉ cần vỡ, có nguy hiểm gì đến tính mạng, lấy thuốc uống để kiểm soát khối u lớn là có thể bình an vượt qua quãng đời còn lại. Có thể sống mười năm, hai mươi năm, thậm chí lâu hơn, nhưng cũng có thể sống qua ngày mai.

      Phình động mạch trong sọ giống như trái bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào, ai biết ngày nào, đột nhiên nhận phải kích thích, hoặc đột nhiên tăng huyết áp, làm động mạnh vỡ ra. Mà tỉ lệ tử vong lúc vỡ ra là 100%, thậm chí để lại chút thương xót, 1% bé để Hàn Niệm tin tưởng vào kỳ tích.

      Nó quá ngẫu nhiên, giống như dùng sinh mạng làm tiền đặt cược, mỗi phút mỗi giây đều có thể rơi khỏi ranh giới sống và chết.

      Câu cuối cùng của luật sư Trương là, "Bây giờ việc bị phình động mạch có phù hợp được phóng thích hay vẫn chưa biết, nhưng Hàn tiểu thư phải biết, có tình huống cho phép phóng thích là....phạm tội nghiêm trọng, phẫn nộ của người rất lớn."

      Hàn Niệm từ từ ngồi xổm người xuống sân thượng, cuối cùng ngồi xuống đất, sáng sớm gió rất lạnh, xuyên qua áo ngủ mỏng của , thổi vào trong xương cốt, rất lạnh, nhưng có chỗ để dựa vào.

      Trong thế giới lớn như vậy, có góc nào để khóc, chỉ vì người khóc là ba của , người bị mọi người trong thành phố J này chửi bới là tham quan. có tư cách khóc, nước mắt của có người đồng tình, giống như tất cả đau khổ, mắng nhiếc và hành hạ nhận được, đều cần có.

      Ai bảo là con của Hàn Phục Chu, đáng đời.

      * * *

      Chủ nhật luôn là ngày tốt để ngủ nướng, Diệu Linh lại dậy sớm, nhưng luôn trốn trong chăn chơi Iron Man. Hàn Niệm xốc chăn lên, thằng bé nhảy bịch tiếng xuống giường, để chân trần chạy ra ngoài, chạy về phía phòng ngủ của ba mẹ.

      Thấy ba còn ngủ, Diệu Linh chui vào trong chăn. Đường Diệc Thiên mơ màng đụng vào thứ gì đó trơn bóng, nóng hổi, trong lòng nóng lên, giữ chặt lấy, cảm giác mềm mại, mịn màng, bom Q, thực khiến người ta muốn thôi mà được.

      “Tiểu Niệm…” mơ màng lẩm bẩm, ôm chặt khối mềm mại đó thêm chút, ừ, nấm hương vẫn trắng mịn như trước kia! Nhưng hình như lùn hơn trước… Nhìn chân này xem, chỉ tới eo của !

      “Ba!” Diệu Linh bị ba sờ ngừng cười khanh khách, ôm Đường Diệc Thiên cắn cái, “Sao ba bóp mông con!”

      Đường tiên sinh lập tức tỉnh dậy hoàn toàn!

      Khối mềm mại bóp trong tay, bom QQ, trắng mịn gì đó… quả nhiên là cái mông của Diệu Linh!

      “Sao con mặc quần lót!” Đường Diệc Thiên bỗng nhiên ngồi dậy, tức giận chỉ vào Diệu Linh cởi truồng chui trong chăn của ! Diệu Linh chớp cặp mắt vô tội, “Ba, từ trước đến giờ con ngủ có mặc quần lót!”

      xong, thằng bé mắc cỡ chui vào chăn, muốn che cái mông của mình, nhưng chui vào chăn nhìn thấy đột nhiên nhảy lên, hét, “Ba! Ba cũng có mặc quần lót!”

      “…” Đường tiên sinh khóc ra nước mắt, thích ngủ trần mà!

      Hàn Niệm nhìn hai cha con chơi đùa giường cười khẽ, nụ cười ấm áp giống như thường ngày. Đường Diệc Thiên xa gần nhìn , nhìn nấm hương của dựa vào cửa, lúc này vô cùng bình yên, nhẫn kim cương ngón áp út của hơi chớp chớp. , “Hôm nay ở nhà với Diệu Linh , Lâm Trăn hẹn em ra ngoài uống trà.”

      “Vậy…” Đường Diệc Thiên gọi lại, “Thứ hai cục dân chính được ?”

      hơi ngẩn người, hé miệng cười cười. Mái tóc dài đen như mực rũ vai, tôn lên khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ của , ngũ quan xinh xắn giống như trăng mùa thu, ửng đỏ quyến rũ, im lặng đứng ở đó vô cùng động lòng người.

      nhìn nhau, cười ăn ý.


      ***


      Luật sư Trương dặn dò Hàn Niệm, hãy suy nghĩ cho tâm lý của Hàn Phục Chu, chuyện phình động mạch trong sọ, Hàn Phục Chu vẫn chưa biết. Hàn Niệm hiểu điều này, nhưng dường như vẫn giống như bị thôi miên, ràng tháng trước mới gặp ba, lại cảm thấy ba tiều tụy và già .

      Hàn Niệm ra sức đè nén đau khổ trong chỗ sâu nhất, giống như sáng nay sau khi chuyện với luật sư Trương ở ban công, phải giữ nụ cười khi đối mặt với Đường Diệc Thiên như trước. phải làm được, Hàn Niệm ép mình phải làm được.

      “Luật sư Trương mấy ngày trước ba bị nhức đầu, bây giờ có đỡ hơn chưa ba?” Hàn Niệm nghe thấy giọng của mình hơi run rẩy, may mà trò chuyện với ba cách ống , run rẩy của , căng thẳng và bất an có thể che giấu được.

      Thực là mấy ngày nay Hàn Phục Chu bị nhức đầu chưa ngủ ngon được lần nào, mặt cũng lộ ra vẻ khá mệt mỏi, “Bây giờ đỡ rồi, có lẽ là mấy ngày trước đọc sách lâu, cổ có chút vấn đề thôi.”

      “Vậy ba phải chú ý nhiều chút.” Hàn Niệm giữ giọng bình tĩnh cách khó khăn, “Ở trong đây, mình ba, còn phải… nhất định phải chăm sóc tốt cho mình, khó chịu ở đâu, nhất định phải ngay cho con biết.”

      Hàn Phục Chu có thể bay vút tầng mây quan trường ngoại trừ chiến tích bên ngoài, quan trọng là phải xem sắc mặt mà chuyện, trong câu dùng hai lần “Nhất định”, ông lập tức cảm thấy có gì đó ổn, “Tư Tư, kết quả kiểm tra của ba thế nào, con xem chưa? Luật sư Trương vẫn chưa với ba.”

      “À, con xem rồi.” May mắn trước khi tới Hàn Niệm nghĩ ra lý do giải thích tốt cho mình. Tay phải nắm chặt bấu sâu vào trong thịt, ở chỗ Hàn Phục Chu nhìn thấy, gần như muốn bấm ra máu, “Chỉ là hệ thần kinh bị căng thẳng, có gì đáng lo, có lẽ là áp lực tinh thần quá lớn gây ra. Nghe gần đây ba hút thuốc nhiều hơn, nghe ngày nhiều nhất năm điếu, có phải ba hút nhiều lắm phải ?”

      hỏi qua luật sư Trương, cơ thể của ba khi ở trong tù luôn ở trạng thái rất bình ổn, chỉ có điều nghiện hút thuốc lá hơn, cuộc sống trong song sắt lâu dài và đơn, ông hút thuốc giải buồn cũng bình thường.

      “Lúc trước ba đồng ý với con là cai thuốc đó!” dùng giọng điệu nhàng và quở trách chuyện với ông, Hàn Phục Chu còn nghi ngờ nữa.

      Ông thấy hôm nay chỉ đến mình, hỏi, “Sao hôm nay dẫn thằng bé đến?”

      Đối với Hàn Phục Chu, con mình có con với người đưa mình vào tù, muốn ông thản nhiên, có chút giận dữ, là thể. Hàn Niệm hiểu được ông, cũng luôn tin ba của mình là người hiền từ.

      Cho dù cả thế giới đều ông là người xấu, nhưng với Hàn Niệm, ông vẫn là ba của .

      Hàn Phục Chu cười cười, dù ông vẫn giữ tâm trạng tốt, tinh thần cũng thấy uể oải và sa sút, nhưng dù sao ông cũng sáu mươi tuổi. Ông già rồi, thời gian trôi qua người ông, ai có thể tránh được việc già , tóc mai của ông bạc, cười lộ ra nếp nhăn, giọng bắt đầu khàn khàn, mặt mày còn ác liệt nữa… Điều này ràng cho Hàn Niệm biết, ba già rồi. Sinh mạng của ông bắt đầu về điểm cuối, thậm chí tử thần theo phía sau ông, biết khi nào im lặng giơ dao lên.

      Có lẽ có thể nhìn thấy, hoặc có thể nhìn thấy, thời gian ngắn nữa ba rời khỏi cuộc đời , còn cơ hội gặp lại.

      Ông , “Tư Tư, lần sau dẫn Diệu Linh đến gặp ba , đừng để sau này ba ra ngoài, thằng bé sợ ba.”

      Nước mắt cuồn cuộn lên trong đáy mắt, chỉ cần bất cẩn trào ra dữ dội, cắn chặt răng gật đầu, dám mở miệng.

      Mở miệng gì đây? Xin lỗi, ba, con có cách nào cứu ba ngoài. Xin lỗi ba, quãng đời còn lại của ba phải trải qua ở đây. Xin lỗi ba, con gạt ba ư…

      Thấy gật đầu, mặt mày của Hàn Phục Chu cũng giãn ra, ông vươn tay, ông già rồi, khớp xương nổi lên tay, nhàng dán lên thủy tinh ngăn cách giữa bọn họ, Hàn Phục Chu thấy vết chai trong lòng bàn tay của ông.

      Đôi bàn tay này, từng ôm , từng nâng lên cao, từng cắt giấy cho làm bài tập tiết thủ công. Sờ vào đầu , nắm mũi , cũng giả vờ tức giận nắm lấy lỗ tai của , vết chai ở lòng bàn tay thô ráp, nhưng rất ấm áp.

      đưa tay dán lên, thủy tinh rất lạnh, để gần như vậy nhưng cảm giác được chút độ ấm nào. Ba của , người ba nuôi nấng nhiều năm, gần nhau trong gang tấc nhưng cách nhưng biển trời cách mặt. Thậm chí ở tương lai xa, biết lúc nào, đột nhiên sinh li tử biệt, dương cách nhau.


      ***


      Lúc ra khỏi nhà tù, luật sư Trương ở chỗ hẹn chờ , báo cáo kiểm tra và tình hình của Hàn Phục Chu cho nghe.

      Vì khối u của Hàn Phục Chu nằm gần động mạch trong não, bác sĩ ở thành phố Iđều chắc chắn phẫu thuật tốt, chỉ có khả năng duy nhất là mời đoàn chuyên gia ở nước ngoài đến nghiên cứu và thảo luận chung. Bỏ có nguy hiểm, bỏ chính là trái bom. Dù cách nào, cũng chỉ là những cách cấp bách trước mắt.

      Hàn Niệm tuyệt đối thể trơ mắt nhìn ba mình chết, cho dù trong giới hạn cuối cùng của Đường Diệc Thiên, ông cũng có thể sống. Sống thế giới này, dù có ai ở bên cạnh , thỉnh thoảng cũng có thể gặp ông, để biết, thế giới này, còn có ba.


      Đường Diệc Thiên đồng ý với , để Hàn Phục Chu sống, phải sao?
      Last edited: 25/11/15
      Phong nguyet, thư hồheo điên thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 50

      Editor: Lost In Love


      Từ nhà tù Bắc Giao trở về, đột nhiên nổi lên gió lớn. Cây ngô đồng lâu năm từ thời Pháp của thành phố J, tháng tư hằng năm cây ngô đồng đều bay lả tả ra ngoài lề, rơi đầy đất.

      Gặp phải ngày gió lớn, càng khiến người ta muốn trốn cũng trốn thoát, Hàn Niệm vô cùng dị ứng với chíp bông như lông tơ bay phấp phơ này. Ra cửa chuyến, khuya về cả mặt đều nổi mụn đỏ, vừa ngứa vừa đau.

      Trước kia cứ đến mùa này hằng năm đều bị dị ứng nên tập mãi thành thói quen, bây giờ cách mấy năm, sức đề kháng còn cao, dị ứng nghiệm trọng hơn trước! Da đầy mụn , càng ngày càng to ra.

      Bởi vì chuyện này mà dự tính hôm sau đến cục dân chính cũng lùi lại, mặt sưng lên giống như đầu heo, chụp ảnh cưới rất đáng sợ. Tuy Đường Diệc Thiên tỏ vẻ vẫn bằng lòng cưới đầu heo, nhưng bị Hàn Niệm phỉ nhổ trận.

      Bởi vì cầu lớn Tinh Giang mới xây, gần đây Đường Diệc Thiện bận rộn khó có thể phân thân, Hàn Niệm kêu đến bệnh viện với mình, đeo cái khẩu trang lớn, sáng đưa Diệu Linh nhà trẻ, rồi tự đến bệnh viện.

      * * *

      Chi nhánh của bệnh viện tư nhân An Nhân ở thành phố J, dưới giới thiệu của Cam Nguyện, Hàn Niệm lại gặp người nhà họ Lộ lần nữa. An Nhân là bảng hiệu của Lộ Chấn ba chồng của Đường Diệc Nhu, nổi danh là cây dao của khoa ngoại u bướu cả trong nước lẫn ngoài nước. Ngoại trừ ông đến, đặc biệt đến thành phố J còn có hoàng tử dao vàng của An Nhân Lộ Hàn Phi. Hơn nữa còn có mấy vị chuyên gia khoa giải phẩu thần kinh, cùng hội chẩn chứng phình động mạch của Hàn Phục Chu.

      Giống như báo cáo hiển thị, chỗ động mạch bị phình quả thực rất gần động mạch của não, tách ra quá nguy hiểm. Lộ Chấn , "Trước mắt xem ra thực chỉ có thể chọn cách duy trì điều trị."

      Cái gọi là duy trì điều trị, chính là uống thuốc kiểm soát to ra, phòng ngừa khối u bị vỡ. Kết quả này làm Hàn Niệm biết phải làm sao, thể làm phẩu thuật, nghĩa là mãi mãi gắn liền với trái bomb, cũng có nghĩa ba có tư cách được phóng thích.

      Cho dù cơ thể bị bệnh nặng, ông cũng thể bình yên trải qua quãng đời còn lại, chỉ có để bị đau ốm hành hạ trong song sắt, mạng sống kiệt quệ. Hàn Niệm biết, ba mình phải nhận lấy trừng phạt, nhưng đối với , nếu Hàn Phục Chu từ từ già , lặng lẽ trông chừng, đợi ngày nào đó đến, dù buồn đau cũng đủ thời gian để chuẩn bị tâm lý.

      Nhưng bây giờ mọi thứ khác, chờ già , chờ chết cũng thành việc xa xỉ.

      Điều thực khiến Hàn Niệm sợ hãi là, bất cứ lúc nào khối u cũng có thể vỡ ra, khiến bỏ lỡ lần cuối cùng nhìn mặt ba. từng bỏ lỡ từng cuối cùng nhìn mặt mẹ Phạm Tâm Trúc, biết lúc nào người thân rời khỏi bạn, lúc bạn chạy đến, chỉ còn lại cái xác lạnh lẽo.

      có lần gặp mặt cuối cùng, có câu cuối cùng, thậm chí có hơi ấm cuối cùng. Cảm giác này rất đáng sợ, rất tuyệt vọng, rất thê lương. cách nhiều năm, nhưng lúc nhớ lại, vẫn run rẩy.

      Biết đau và đáng sợ hơn biết.

      kiên cường, hay đủ mạnh mẽ để nhận lấy nỗi đau đớn đó lần nữa. Cho dù biết tốt xấu, phân biệt trắng đen, cố tình gây , coi trời bằng vung, ích kỷ, tất cả mọi người đều có lòng tham, rất nhiều người cho là gánh nặng, rất nhiều người biết quý trọng hạnh phúc.

      Dõi theo ba mẹ mình, nhìn bọn họ già, làm cho bọn họ yên ổn tuổi già, sau đó tiễn bọn họ .

      phải có lòng tham đáy, mà chỉ là con người. cũng muốn làm chuyện đó, chỉ thế thôi.

      * * *

      Đường Diệc Thiên có biết nỗi đau của ? biết, Hàn Niệm tin, mình. Thế giới này có rất nhiều thứ thể tin, cũng nên tin, nhưng có số chuyện, phải tin, cũng nên tin.

      Chẳng hạn như tình của Đường Diệc Thiên, chẳng hạn như thương của ba. Bọn họ thương mình, để vật lộn trong dòng nước lũ, bọn họ cho hạnh phúc, nhìn đau khổ. Hàn Niệm hiểu , nếu Đường Diệc Thiên đồng ý chuyện của ba, tạo ra xôn xao của dư luận, tạo ra áp lực nhiều mặt, ba tuyệt đối thể được phóng thích.

      Mặc dù biết rốt cuộc tư liệu Đường Diệc Thiên lấy được từ trong tay của Tô Hải Mai là gì, nhưng biết ngoài cầu lớn Tinh Giang, trong tay của Đường Diệc Thiên còn có mấy thứ nữa, đủ để ba phù hợp với "Hành vi phạm tội nghiêm trọng, lòng căm phẫn của người dân rất lớn."

      Lúc ép quay về bên cạnh , từng bày ra rất ràng cho xem, có thể làm Hàn Phục Chu chết có chỗ chôn. Nhưng đồng thời Hàn Niệm cũng hiểu , nếu Đường Diệc Thiên đồng ý, tất cả mọi thứ đều có thể. Phóng thích, trị liệu ở nước ngoài, yên ổn tuổi già...
      , nên có lòng tham, chỉ xin cho ba ra khỏi nhà tù những ngày cuối cùng từ biệt với cuộc đời, ít nhất để mình có thể trông chừng bên cạnh ông.
      sợ hãi suy nghĩ ở trong lòng, nghĩ đến tình của , còn có chút hy vọng . Sau khi hội chẩn kết thúc, Đường Hàn Phi tới an ủi , "Thực ra bệnh viện bọn em từng
      thu nhận ít bệnh nhân mắc chứng phình động mạch, rất nhiều người đều tự nguyện giải phẫu, chỉ cần giữ tâm trạng tốt, có tình huống bất ngờ, có thể sống vui vẻ thoải mái cả đời."

      "Nếu vỡ sao?" Hàn Niệm hỏi thử.

      mặt Lộ Hàn Phi lộ ra vẻ khó xử, hơi do dự, "Việc này.....chỉ là chuyện của mấy phút."

      Hàn Niệm luôn biết, đó là chuyện trong phút chốc, có câu trả lời thứ hai. Thấy sắc mặt của trắng bệch, Lộ Hàn Phi biết nhưng chuyện này thường xảy ra trong mắt bác sĩ, nhìn thấy bệnh tật quen rồi, người nhà và bệnh nhân đều khó có thể nhận được thản nhiên. từng thấy có rất nhiều sinh mạng rời , người thôi có thể khiến cả nhà đều đau khổ.

      "Khụ.." ta ho khẽ rồi chuyển đề tài, "À đúng rồi! Em nhớ lúc trước em từng xem ra phim chụp X-Quang và tài liệu, Đường Diệc Thiên cũng từng hỏi lần, giờ tới chị hỏi lần nữa, ấy tình hình lúc đó cho chị biết sao? Hay ấy tin phán đoán của em?"

      Hàn Niệm đột nhiên ngây người, câu của Lộ Hàn Phi, giống như lấy hết ấm áp người , quang minh chính đại lấy ra từng chút, thừa lại gì.

      "Đường Diệc Thiên... Biết?"

      "Đúng." Đường Hàn Phi hay tuỳ tiện, rất ít khi nhìn sắc mặt mà chuyện, ngoại trừ ngẫu nhiên lộ ra phong độ, ngay cả chỉ số IQ cũng đều là ngẫu nhiên, "Chỉ mới tuần trước thôi, ấy gửi email cho em, với năng lực bẩm sinh trời cho của em, lúc ấy em lập tức cho ấy biết phình động mạch được phẫu thuật. Em nhớ rất ràng, hình dáng, lớn , vị trí, em đc xem quên được! Em cho chị biết, chị cho em xem mặt người ta em nhất định nhớ được, nhưng chị cho em xem phình động mạch người ấy, em tuyệt đối có thể chiếu theo số vào đúng chỗ, đảm bảo sai. Có đôi khi em cảm thấy mình là Chelsea siêu đẳng, trời sinh có sở trường dao thuật..."

      "Ơ kìa! Hàn Niệm, chị đâu vậy?" Lời của Lộ Hàn Phi còn chưa dứt, Hàn Niệm hấp tấp bỏ , gạt bỏ hoàng tử dao vàng cầu chú ý qua bên. Nhưng từ trước đến nay lòng luôn rất rộng lòng, cũng cảm thấy cấu hổ, ngược lại vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho vợ Lộ Nhã Nam báo cáo tình hình.

      "Tiểu Nhã Nam! Chồng của em rất giỏi phải ? Tuần trước với Đường Diệc Thiên phình động mạch mổ được, nhưng ấy vẫn tin , hôm nay bọn họ mời bác cả đến, kết quả hội chẩn nhiều mặt cũng giống như phán đoán của ! Em xem có phải rất giỏi hả!"

      *******

      Thậm chí Hàn Niệm biết mình về nhà thế nào, cái nhà đó, cái nhà mà cho rằng có thể tựa vào, giờ phút này khiến cảm thấy sợ hãi.

      Đường Diệc Thiên còn biết bệnh của ba mình sớm hơn mình? ấy biết! Thậm chí ấy còn có cả báo cáo của căn bệnh còn trưng cầu ý kiến của Lộ Hàn Phi. ấy biết khối u phình động mạch trong não ba mình có thể vỡ bất kì lúc nào, nhưng ấy lại, , , cho, Hàn, Niệm, biết!

      Tại sao ấy ? Sợ mình biết sao? Sợ biết van xin , mà giấu diếm của trả lời thay . hoàn toàn thể vì mà thả Hàn Phục Chu ra.

      Có lẽ lúc biết được tin này, rất vui vẻ, bởi vì từng đồng ý với để Hàn Phục Chu sống. Nếu Hàn Phục Chu chết như vậy, vừa vi phạm lời hứa mà còn được toại nguyện.

      Hàn Niệm có thể hiểu được an ủi của , nhưng hiểu được tại sao lại với mình. cho tình , tính là gì? Là bố thí sao? Nhìn hôm nay, mất tất cả, cuối cùng ngay cả ba cũng ra bất ngờ, đáng thương đúng ?

      Vậy mà còn mơ mộng hão huyền, nếu Đường Diệc Thiên biết tất cả, nhất định để đau khổ. Nhưng bây giờ thực tàn nhẫn đánh tỉnh, biết tất cả, nhưng vẫn thờ ơ và trơ mắt nhìn đau khổ.

      kêu đừng lo lắng, kêu đừng hỏi tới, thực im lặng quan tâm. Bây giờ nghĩ lại, từ đầu tới cuối chỉ là con ngốc.

      Bệnh của Hàn Phục Chu ép đến đường cùng, mà giấu diếm của Đường Diệc Thiên hoàn toàn đẩy vào vực thẳm! Có phải nếu mình cố ý muốn cứu ba, đưa tư liệu của Phương Lượng ra, lập tức bức chết Hàn Phục Chu?

      Hàn Niệm quyết định huỷ diệt phần tư liệu kia, bởi vì nó giống như chứng phình động mạch. Là trái banh có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Lời Đường Diệc Thiên , bao giờ tin nữa!

      ******
      Lúc đẩy của lớn vào, thay bằng nụ cười tươi tắn, Đường Diệc Thiên tới, dang hai tay ra ôm , cúi đầu hôn cái lên khuôn mặt đầy mụn đỏ của , "Bác sĩ thế nào? Có nghiêm trọng ?"

      Nụ hôn của vô cùng dịu dàng, dịu dàng giống như thế giới này, chỉ dịu dàng với mình , chỉ có , còn ai khác, ngoại trừ ra, đều vô tình tàn nhẫn.

      Ánh mắt của hơi tránh né, lấy thuốc mỡ chống dị ứng từ trong túi ra, " sao hết, thoa chút thuốc là được rồi...."

      cầm lấy thuốc mỡ, cười : "Vậy mau thoa nhanh , tốt lên là có thể chụp hình!"

      Hàn Niệm cười, ngón tay của khẽ run, nhưng vẫn ép mình cười tươi hơn, giống như tất cả đều xuất phát từ đáy lòng. ngắm nghía thuốc mỡ với hàm ý sâu xa, "May mà chỉ có mặt bị dị ứng, tắt đèn cũng khác lắm."

      "Hả?" nhướng mày.

      đáp trả bằng cặp mắt khiêu khích, "Chẳng lẽ ghét bỏ em?"

      Đường tiên sinh ôm lấy chiếc eo của , "Sao có thể thế được! Nếu lúc mặt em sưng mà em chủ động, vậy sưng mãi cũng tốt..."

      "Này..."
      Last edited: 29/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :