1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không nhớ, không quên - Trừu Phong Mạc Hề (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 44.2

      Editor: Lost In Love

      Quả nhiên, gặp bác sĩ, chỉ dựa vào việc nằm, ngày thứ ba bệnh của Hàn Niệm nặng hơn. Nhưng vẫn chịu bệnh viện, cũng chịu ăn. Đường Diệc Thiên bị chọc tức còn cách nào khác, hỏi , "Có phải ở trước mặt nên em làm vậy ?"

      cười gượng, hỏi lại, "Em biến thành người khác rồi sao?"

      Đường Diệc Thiên đưa tay véo cái lên khuôn mặt tươi cười trắng bệch của , " hẹn Tô Hải Mai, em nghỉ ngơi cho tốt , tìm bà ta là được rồi."

      Hàn Niệm nắm lấy tay phải của , khớp xương bàn tay ràng vừa đáng tin vừa có lực, "Diệc Thiên..." cảm thấy tim mình giống như bị người ta đục khoét, cắt từng miếng máu và thịt lẫn lộn, biết chuyện này rất tàn nhẫn, " vẫn cảm thấy...Ba bị ông ấy hại sao?"

      Nếu Đường Diệc Thiên kiên định, giống như mình, vậy với mình mà , cho dù giữ lại tính mạng của Hàn Phục Chu, chỉ sợ mình đau khổ và dày vò cũng có cách nào tha thứ.

      biết, mình dằn vặt bao nhiêu, dằn vặt hơn thế. Kéo chặt người tha, khiến và mình đều rơi vào địa ngục, đây là , hay là ích kỷ, hay bởi vì cũng là thứ ích kỷ?


      trở tay nhàng nắm lấy , " từng trả lời em rồi mà." thế giới này, chuyện đồng ý với em, chuyện nào cũng làm được.

      "Bang bang!" Hai tiếng đập cửa, tiểu Diệu Linh xông vào phòng như viên đạn bay ra khỏi nòng súng, "Mẹ! Con tan học rồi!"

      Vừa vào cửa thấy mẹ vội vàng lau nước mắt, thằng bé lập tức bò hai chân lên giường, "Mẹ, sao mẹ lại khóc? Ba đánh mẹ hả?"

      Đường Diệc Thiên xách nhóc con tinh nghịch này lên, đặt thằng bé ở cự ly an toàn cách thước, "Ba đánh mẹ con hồi nào? Là mẹ con chịu uống thuốc."

      Diệu Linh lại nhào qua người mẹ, nhưng Đường Diệc Thiên sợ thằng bé bị lây bệnh, nắm lấy cổ áo sau lưng nó, mặc cho hai bàn tay nhắn của nó quơ loạn xạ trong trung, giống như con rùa đạp nước.

      "Sao mẹ nghe lời? Có phải mẹ sợ thuốc đắng ? uống thuốc có bông hồng đâu!"

      Hàn Niệm nhíu mày trừng mắt nhìn Đường Diệc Thiên, trách lấy con đến ép mình. Bây giờ đành phải kiên trì xạo với Diệu Linh, " có, mẹ muốn chờ lát nữa uống tiếp, vì nước nóng..."

      Diệu Linh lập tức quay đầu nhìn ba, Đường Diệc Thiên buông tay nắm thằng bé ra, bưng ly lên ừng ực miệng lớn chứng minh độ ấm trong ly nước rất vừa.

      Hàn Niệm hết cách, oán hận cầm viên thuốc quăng vào trong miệng, phải chỉ muốn bệnh lề mề choáng váng mấy ngày để cần phiền não thôi sao?

      Thấy mẹ thuốc uống, Diệu Linh lập tức giơ ngón tay cái lên khen ngợi mẹ, "Mẹ, mẹ dũng cảm! Mẹ quên rồi sao, mẹ uống thuốc, quên hết mọi thứ!"

      Về chuyện hồi bị cơn bệnh nặng Đường Diệc Thiên cũng biết, nhận lấy ly trong tay , Đường Diệc Thiên đùa câu, "Nếu em quên cả , phải làm sao đây?"

      Diệu Linh gật đầu hùa theo, "Đúng! Còn có Diệu Linh nữa! thể quên được!"

      Hàn Niệm nhìn hai cha con này cái, nở nụ cười nhạt. thế giới này, thứ có mất tất cả cũng muốn quên, xác thực có bọn họ.

      * * *

      Đường Diệc Thiên hẹn gặp mặt Tô Hải Mai vào chiều chủ nhật. Hình như Tô Hải Mai cũng bất ngờ khi tìm tới mình. Từ trong lời của bà ta, Đường Diệc Thiên có thể cảm giác đươc, Tô Hải Mai nghĩ rằng muốn làm cuộc buôn bán với bà ta, nhưng chưa chuyện này cho Hàn Niệm biết.

      Lúc sáng sớm tỉnh dậy, Hàn Niệm vẫn chưa thức, gần đây bệnh mê man, nhưng ngủ ngon, tối hôm qua bác sĩ tăng thêm thuốc giúp ngủ được, mới ngủ sâu.Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Đường Diệc Thiên im lặng thức dậy xuống lầu, mở căn phòng bình thường luôn khóa ra. Tuần trước vừa mới quét dọn, mùa xuân khô ráo nhiều bụi bặm, trong phòng xuất lớp bụi mỏng. Ở đây đặt di vật và linh vị của Đường Khải ba của Đường Thiên Diệc, còn có em Đường Diệc Nhu.

      Kéo màn ra, những hạt bụi trong khí dưới ánh mặt trời biến thành màu vàng trong suốt.

      tiếng nặng nề vang lên, hai đầu gối khuỵ xuống đất.

      Đối diện với ánh sáng, những hạt bụi chấn động thổi lên rồi rơi xuống, cái bóng màu xám dài kéo ra sàn, cao và ràng.

      * * *

      Phòng họp tư nhân ở Paradise, cách tuyệt đối, an toàn, có bất kỳ ai có thể đến làm phiền.

      Lúc Tô Hải Mai đến, Đường Diệc Thiên pha trà.

      "Nghe tay của Đường tiên sinh bị thương?" Tô Hải Mai ngồi xuống, câu xã giao.

      Đường Diệc Thiên giơ tay trái lên di chuyển , "Chỉ là vết thương , hôm nay vừa băng xong."

      Tô Hải Mai mỉm cười, "Nghe hùng cứu mỹ nhân, còn chọc lão phu nhân nhà họ Cố tức giận ?"

      "Trước kia biết Hạ phu nhân lấy tin tức nhanh như vậy." Đường Diệc Thiên đưa ly trà qua, Tô Hải Mai lịch nhận lấy.

      "Đường tiên sinh bắt tin tức cũng kém tôi mà." Bà ta cười, ám chỉ chuyện biết mình lấy được tư liệu từ trong tay của Thẩm Du. Bởi vì Thẩm Du đảm bảo với bà ta, tuyệt đối cho bất kỳ ai biết.

      " biết chúng ta đều là những người bắt tin nhanh, đừng vòng vo nữa." Đường Diệc Thiên thẳng vào vấn đề, "Tôi muốn phần tư liệu đó, bà ra giá ."

      Tô Hải Mai hơi cau mày, quan sát bằng cặp mắt khó hiểu, "Đường tiên sinh yên tâm về tôi sao?"

      "Tôi hơn bà bậc, ở đây có người ngoài, Hạ phu nhân kêu tên tôi là được rồi, tôn kính quá tôi dám nhận." Đường Diệc Thiên khiêm nhường , "Ngoài ra, phải tôi lo lắng về bà, mà là mục đích của ba và tôi giống nhau."

      "Cậu muốn Hàn Phục Chu chết à?" Tô Hải Mai bưng lên đến bên miệng, lại đặt trở về, "Nhưng mà..."

      Đường Diệc Thiên thẳng thắn , "Nhưng phải tôi là người đưa ông ta vào tù sao? Đúng vậy, tôi hận ông ta, nhưng tôi muốn giữ lại mạng của ông ta."

      Tô Hải Mai hơi ngạc nhiên, nhanh chóng phản ứng lại, "Bởi vì Hàn Niệm."


      "Vậy còn Hạ phu nhân?" hỏi lại, "Theo tôi được biết, nhà họ Hạ và nhà họ Hàn cũng có liên quan gì, nhưng Hạ phu nhân lại căm hận Hàn Phục Chu như vậy, thậm chí tấm thẻ nhớ năm đó....Cũng là bà gửi cho tôi đúng ?"

      "..." Tô Hải Mai im lặng lúc lâu rồi , "Phải, cậu đoán được rồi à?"

      " thế giới này, chỉ cần chuyện từng làm, nhất định bị biết được, chưa hẳn dựa vào suy đoán." nâng tay làm động tác xin mời, "Ngân châm vừa pha rất ngon, Hạ phu nhân uống trước hớp , tiếp theo chúng ta có rất nhiều chuyện phải ."

      Tô Hải Mai uống hớp, nhưng có tâm trạng thưởng thức trà. Đường Diệc Thiên hỏi, "Hạ phu nhân bà, tại lại hận Hàn Phục Chu như vậy? Thậm chí còn muốn ông ta chết hơn tôi?"

      Tô Hải Mai đặt tách xuống, lúc này khuôn mặt động lòng người tối sầm, "Nếu cậu đến đòi văn kiện để bảo vệ Hàn Phục Chu, xin lỗi tôi thể trả, tôi cũng có gì để với cậu cả." thèm nhiều thêm nửa câu, xong bà ta xách túi ra cửa.

      "NSJ và Thịnh Thế còn có hợp tác, hơn nữa bà cũng biết nếu tôi liên thủ với Cố thị, nhà họ Hạ gần như thể thắng được." Đường Diệc Thiên cũng muốn dùng thủ đoạn như vậy để đối phó với Tô Hải Mai, thứ nhất, bà ta có quan hệ gì với mình những vẫn là bề , thứ hai, theo ý nghĩa nào đó mà , cách làm của bà ta đại diện cho công lý, nhưng bây giờ Đường Diệc Thiên phải.

      cảm thấy trớ trêu thay, cảm thấy mình vừa nực cười vừa đáng buồn, thậm chí bất trung bất hiếu, có tư cách gì đến hỏi Tô Hải Mai lấy phần tư liệu đó, nhưng thể làm.

      Tô Hải Mai cũng nhìn như thế.

      Bà ta đột nhiên xoay người, túi xách có kiểu dáng đẹp đẽ và tinh xảo đập tới, Đường Diệc Thiên né tránh, nhìn góc cạnh bén nhọn đó đập vào trán mình, chất lỏng nóng hổi trào ra chạy dọc xuống theo mặt, đường đỏ tươi.

      "Đường Diệc Thiên! Uỗng công lúc trước tôi thấy cậu ra sức khiến Hàn Phục Chu sụp đổ, còn cảm thấy cậu là người đàn ông chính trực! Hôm nay xem ra cậu cũng chỉ là đồ bỏ , làm những việc thừa thải vì người đàn bà! Cậu xứng đáng với ba cậu sao? Cậu còn muốn giữ lại mạng chó của Hàn Phục Chu à! Ông ta là người như vậy, chết trăm nghìn lần cũng đủ!"

      Đường Diệc Thiên đưa tay lau, mặc do chất lỏng chảy qua cằm vào trong cổ áo của , dinh dính, gỉ tanh.

      Tô Hải Mai tuyệt đối có tư cách mắng chửi mình, Đường Diệc Thiên biết. chỉ biết, tại sao Tô Hải Mai lại hận Hàn Phục Chu như thế.

      Sắc mặt của Tô Hải Mai trắng bệch, giống như thù hận cuồn cuộn chiếm lấy cả cơ thể bà ta, Đường Diệc Thiên nhận ra, Tô Hải Mai của lúc này, chính là của bốn năm trước.

      "Cậu có biết, trận sạt lỡ đất năm ấy... chết bao nhiêu người ?" Bà ta nhìn Đường Diệc Thiên, gằn từng chữ , "Cậu có biết, trận sạt lỡ đất đó, hoàn toàn phải thiên tai, mà do người tạo ra!"
      Last edited by a moderator: 16/11/15
      Phong nguyetthư hồ thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 45

      Editor: Lost In Love

      Trước ngày 24 tháng 4 năm 1994, có mấy ai biết huyện Bạch Mặc ở biên giới tây nam. Sở dĩ kêu tên dễ nghe là Bạch Mặc, là vì ở đây sản xuất rất nhiều mò thiếc.

      trong những tỉnh có nhiều mỏ thiếc nhất trong nước, số lượng mỏ thiếc trữ ở tỉnh Vân Nam chiếm 30% trong cả nước. Huyện Bạch Mặc chịu quản lý của thành phố M, cách Cá Cựu xa. Bởi vì ở biên giới, phát triển lạc hậu, lúc thập niên 90 nơi này là thị trấn hoang vu núi.

      (Cá Cựu: thuộc tỉnh Vân Nam, Trung Quốc )

      Năm 1983 Hàn Phục Chu tốt nghiệp đại học, hưởng ứng lời kêu gọi "Thanh niên trí thức trợ giúp biên cương" của quốc gia, tình nguyện hỗ trợ cho biên cương, được chính phủ phân đến làm việc tại huyện Bạch Mặc ở biên cương phía tây nam. Tuy là thị trấn, nhưng kinh tế...Có thể kinh tế hoàn toàn có gì đáng để , vô cùng lạc hậu. Mười lăm thị trấn chịu quản lý của huyệt đều sống bằng nông nghiệp, những cuộc tụ họp của hằng năm đều là trao đổi đồ vật.

      Điều này làm cho đám sinh viên đại học muốn thể sức mạnh hoàn toàn choáng váng, tri thức của tất cả bọn họ dưới hoàn cảnh như thế, thậm chí còn bằng cày ruộng bón phân còn có ích hơn.

      Năm đầu tất cả bọn họ đều ngừng kêu khổ, liên tục có người nhờ quan hệ mà được gọi về thành phố. Học sinh đại học ở lại chỉ có Hàn Phục Chu, còn có Phạm Tâm Trúc đến từ thành phố J.

      Mặc dù Hàn Phục Chu cũng từ thành phố đến nông thôn, nhưng trong này kém xa thành phố J thịnh vượng. Vào lúc đó, Phạm Tâm Trúc mặc chiếc váy đỏ thẫm vô cùng thời trang. Màu đỏ đó, trong thị trấn non xanh nước biếc, giống như đoá hoa hồng xinh đẹp động lòng người.

      Hàn Phục Chu là nhân tài kiệt xuất trong các học sinh đại học đến hỗ trợ cho biên cương, năm sau ông thăng chức lên làm huyện trưởng, kết hôn với Phạm Tâm Trúc cùng năm đó. Năm sau, bọn họ sinh ra con .

      Kinh tế nông nghiệp phát triển chậm vào khó khăn, Hàn Phục Chu nghĩ đến việc lợi dụng tài nguyên thiên nhiên, khai thác mỏ thiếc. Xin lên , từng cấp phê chuẩn, cuối cùng ở đầu thập niên 90, huyện Bạch Mặc dựng nhà máy khai thác quặng và nhà máy tinh luyện kim loại, dưới quản lý của chính phủ.

      Khai quật mỏ thiếc là dẫn đầu cho phát triển kinh tế của cả huyện, Hàn Phục Chu là huyện trưởng huyện Bạch Mặc, Phương Lượng là thư ký của ông.

      Cuối năm 1993, chồng của Tô Hải Mai là nhân viên kỹ thuật được mời đến huyện Bạch Mặc chỉ đạo làm việc. Tô Hải Mai cũng theo đến thị trấn từ từ giàu có lên này. Nhưng chỉ mới mấy tháng, đầu năm sau đó Tô Hải Mai phát mình mang thai, rời khỏi huyện Bạch Mặc về nhà dưỡng thai.

      Dù thế nào cũng ngờ, bà vừa mới tháng, huyện Bạch Mặc xảy ra chuyện.

      Điều làm cả nước chấn động là toàn bộ nhà cửa và ruộng đất của huyện dưới chân núi đều bị phá huỷ, 334 người gặp nạn, 121 người mất tích. Còn bao gồm luôn chồng của Tô Hải Mai làm việc ở núi.

      Sáu đó vì Hàn Phục Chu có công cứu tế và giải nguy, rời khỏi huyện Bạch Mặc, thành thị trưởng của thành phố M. Bảy năm sau, ông thăng chức đến thành phố J, từ đó bước lên mây, hoàn toàn từ biệt với chuyện cũ.

      số người có thể dễ dàng quên , nhưng với số người là chuyện cả đời khó quên, bởi vì nỗi đau này sống như cây đinh đâm vào xương, mỗi lần đụng đến đều bứt rứt thấu xương.

      "Tôi từng chính mắt nhìn thấy quặng mỏ bị khai thác có nhiều lỗ hỗng, trước lúc chồng tôi gặp chuyện từng nhắc nhở Hàn Phục Chu, khai phá quá mức có nguy hiểm rất lớn. Nhưng lúc ấy chỉ nghĩ đến hiệu quả và lợi ích, muốn chính tích, hoàn toàn tiếp nhận ý kiến của chồng tôi."

      (Chính tích: thành tích làm việc trong khi tại chức của quan trường)

      " chỉ như thế, núi còn có mấy chục hầm mỏ đều phải do chính phủ khai thác, thậm chí có giấy phép lấy quặng. Nên biết khoáng sản ở huyện Bạch Mặc đều do chính phủ quản lý, hoàn toàn cho phép kinh doanh tư nhân, hơn nữa còn khai thác phi pháp. Chuyện khai thác mỏ luôn ở dưới mắt của Hàn Phục Chu, thể nào biết."

      Tô Hải Mai hận đến mức gần như muốn cắn nát răng, "Trận sạt lỡ đất đó, vì khai thác quá mức mới làm núi sạt lỡ, gặp mưa to mấy ngày liên tiếp, từ lúc vừa bắt đầu, là tai nạn cho người tạo ra. Hàn Phục Chu và cấp cùng che giấu nguyên nhân của tai nạn, khai thác mỏ phi pháp, hoàn toàn là vì lợi ích riêng của bọn họ."

      " chết hơn ba trăm người, trong đó còn có hơn trăm những đứa trẻ vô tội, xác đào ra cũng được nửa..." Giọng của Tô Hải Mai ngày càng thấp, cuối cùng ôm mặt khóc nức nở.

      "Sau khi xảy ra tai nạn, bà đến huyện Bạch Mặc?" Đường Diệc Thiên hỏi.

      "Tôi có đến." Tô Hải Mai gật đầu, "Nhận được điện thoại ngay, nhưng lúc đó giao thông tắt nghẽn, đợi tôi vất vả đến được huyện Bạch Mặc, cố bị che đậy khuyết điểm thành thiên tai. Lúc xác của chồng tôi được mang ra, bên phải..." Hình ảnh đó thảm thiết đến mức gần như nhắm mắt lại là có thể thấy , xác chết đầy bùn phân dung mạo, bị núi đá lớn va đập đè ép tàn phá chịu nổi, nhân phẩm của con người mất hết.

      Bà gần như nghẹn ngào, nhưng vẫn hết cách khó khăn, "Tay phải...đùi phải...đều có...những xác chết đó được đặt dưới chân núi, chờ người nhận, giống như cậu tìm đôi giày cậu làm mất, người khác tìm quần áo họ làm mất...Giống như con người ta sống, phút trước họ còn có thể cười, di chuyển, còn có sinh mạng, phút sau lập tức dơ bẩn, lạnh như băng, giống như phế vật bị tàn phá vứt ở đó!"

      "Trong mắt, trong mũi, trong miệng, trong tai, đầy bùn...pha lẫn máu, đợi lúc được mang ra, xác chết đó hơi sưng phù lên, bắt đầu có mùi..." Từng giọt nước mắt từ trong hốc mắt của bà chảy xuống, "Cậu thể tưởng tượng được cái địa ngục đó thế nào đâu! Vợ mất chồng, con mất ba, cha mẹ già mất con trai..."

      "Trớ trêu thay, chúng tôi vẫn còn may mắn, bởi vì có rất nhiều người còn tìm được xác." Tô Hải Mai cười như mếu, nụ cười thê lương và khắc khoải, "Người thân rồi, ngay cả xác cũng tìm thấy, muốn lập ngôi mộ để linh hồn có thể yên nghỉ cũng thể!"

      Cả đời bà cũng khó quên được tình cảnh đó, chỉ cần nhớ đến vùng ra được cơn ác mộng, nước bùn cuồn cuộn mang theo cả đá lao từ núi xuống, đến chỗ nào, tất cả chỗ đó đều bị cắn nuốt, dơ bẩn ẩm ướt kèm theo tội ác của quặng mỏ đều bị vùi lấp dưới chân núi.

      "Trận mưa kia rơi rất lâu, núi còn liên tục sạt lỡ, trấn dưới chân núi di chuyển khẩn cấp, vô cùng hỗn loạn. ai để ý đến tôi, mà tôi cũng biết xử lý đám táng của chồng mình thế nào."Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      "Các thành phố khác đưa tới rất nhiều đội cứu hộ, còn có đội cứu hộ của công ty khai thác mỏ lớn NSJ, cũng đúng lúc đó tôi gặp Hạ Quan Đào." Tô Hải Mai cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, "Nhưng ai tin tưởng lời của tôi, tôi cũng có chứng cứ, chỉ có thể nhìn tên ác ma đó giẫm lên mạng sống của từng người mà thăng cấp, thậm chí thăng cấp nhanh! hoàn toàn là tên súc sinh! Thậm chí chút cảm giác hổ thẹn! Nhiều năm qua, quay về huyện Bạch Mặc lần nào! Giống như nơi đó có liên quan gì đến vậy!"

      "Tôi thề, ngày nào đó chắc chắn tôi phải đưa vào địa ngục! Mười tám tầng địa ngục! Cho nên trong lúc vô tình phát tấm thẻ nhớ trong phòng của Hạ Đông Ngôn, tôi cảm thấy ông trời thực giúp tôi! ! Là ông trời bỏ qua cho hạng người như vậy! Vì thế tôi nghĩ tới cậu, sức lực của mình tôi quá , muốn Hàn Phục Chu chết, nhất định phải có người giúp tôi!"

      Tô Hải Mai nhìn Đường Diệc Thiên, trong giọng đều đầy trả thù thoải mái, còn có cam tâm, "Lúc đó tôi thực làm thế, nhưng...chỉ thiếu chút nữa thôi! Thế mà để giữ được mạng! Để sống đến bây giờ! Nhiều người chết vì như vậy, có tư cách sống tiếp, có chết , trăm, , nghìn, , vạn, lần cũng đủ!"

      "Vậy sao lúc trước bà thẳng với tôi những điều này?" Đường Diệc Thiên hỏi bà ta.

      Tô Hải Mai hít sâu mấy hơi, để mình bình tĩnh lại, "Sau khi gả cho Hạ Quan Đào, tôi đổi tên là Tô Hải Mai, nên có ai biết chuyện lúc trước của tôi, bao gồm việc tôi gả cho Hạ Quan Đào lâu sinh ra đứa con, phải của Hạ Quan Đào. Đương nhiên, Hạ Quan Đào biết, nhưng ông ấy muốn công khai chuyện này ra ngoài."

      "Cho nên bà hy vọng mượn tay tôi trả thù dùm bà." Đường Diệc Thiên hoàn toàn hiểu ra, "Hạ phu nhân vẫn luôn là người thông minh."

      ", mục đích của chúng ta đều giống nhau, tôi mượn tay cậu, cũng để cậu làm chuyện cậu phải làm." Tô Hải Mai hỏi lại , "Chẳng lẽ đúng sao?"

      Đường Diệc Thiên gật đầu, vết máu màu tím đậm đông lại mặt , đáy mắt cũng hơi đỏ, nhưng giọng của vẫn lạnh lùng có chút dao động, "Nhưng dù thế nào, Hạ phu nhân, bà cũng phải đưa tư liệu cho tôi."

      Tô Hải Mai nhìn , gần như thể tin được những gì mình nghe thấy, "Đường Diệc Thiên! Cậu điên rồi sao? Lương tâm của cậu đâu rồi hả?" Bà cho rằng mình chuyện cũ cho biết, nhất định đứng bên mình, nhưng lại ngờ, thái độ của vẫn kiên định như trước!

      Đường Diệc Thiên biết, giờ phút này mình là kẻ mất đạo đức, có lương tâm, người điên có nhân tính! Tô Hải Mai sai chút nào, "Cho nên sau này hãy để tôi và Hàn Phục Chu cùng xuống địa ngục!"

      , "Địa ngục mà thôi, tôi chấp nhận." Báo ứng cũng được, đày đoạ cũng được, ngại gì nữa chứ?

      Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Tô Hải Mai nhịn được mỉm cười, "Điên rồi! Cậu điên rồi! Cậu cho là như vậy có thể cứu được Hàn Phục Chu sao?"

      Đường Diệc Thiên ngước mặt nhìn bà, Tô Hải Mai cắn đôi môi đỏ mọng, gằn từng chữ , ", sống, , lâu, đâu!"

      * * *

      Tư liệu về vụ sạt lỡ đất ở huyện Bạch Mặc được khoá trong két sắt.

      Lâm Thư Văn đứng chắp tay, "Thực ra phải cảm ơn Hạ phu nhân, để tôi biết được chuyện này."

      Đường Diệc Thiên xoay người nhìn ta, Lâm Thư Văn trả lời, "Quê nhà của tôi cũng ở huyện Bạch Mặc. May là, nhà tôi chỉ bị đổ vỡ nhà cửa và ruộng đất, cho nên năm đó sau khi tôi thi vào trường có học phí học đại học, mới nhận giúp đỡ của ba ."

      "Có lẽ ba tôi cũng biết chuyện này phải ?" Đường Diệc Thiên suy đoán.

      Lâm Thư Văn lắc đầu, "Có số việc thể , giống như định trước là đen tối. Ba của giúp đỡ tôi, tôi mới có cơ hội làm việc bên cạnh Hàn Phục Chu, cuối cùng tôi lại giúp đưa ông ta vào tù, ngờ chính tất cả những điểm cuối cùng lại là nguồn gốc. Ban đầu và sau cùng đều là trận sạt lỡ đất đó."

      "Bây giờ cũng xem như kết thúc." Đường Diệc Thiên thở dài, dặn dò Lâm Thư Văn, " được chuyện này cho Hàn Niệm biết."

      " định biến nó thành cát bụi lần nữa sao?" Lâm Thư Văn hơi khó hiểu.

      Lâm Thư Văn hiểu cũng có gì lạ, tuy Đường Diệc Thiên có thái độ cương quyết với Tô Hải Mai, nhưng thực tế rốt cuộc phải làm thế nào, vẫn do dự.

      "Đợi chút ..." Từ trước đến nay Đường Diệc Thiên làm việc , mạnh mẽ vang dội, giờ phút này cũng thể do dự.

      Lâm Thư Văn im lặng lên tiếng, Đường Diệc Thiên lại bổ sung thêm câu, "Đúng rồi, nhường 1% cho NSJ, xem như đền bù cho Tô Hải Mai."

      "Được." Lâm Thư Văn lui ra ngoài đúng lúc. Đường Diệc Thiên ở trong phòng sách, lặng lẽ im lặng.

      Nếu năm đó ba biết chuyện của huyện Bạch Mặc, lấy việc ông xếp Lâm Thư Văn vào bên cạnh Hàn Phục Chu ra , ông thể biết , cho dù có chứng cứ, cũng nghe . Nhưng ông vẫn vì lợi ích mà qua lại thân thiết với Hàn Phục Chu.

      Nhưng lúc trước tại sao NSJ lại chủ động trợ giúp huyện Bạch Mặc, thậm chí còn là Hạ Quan Đào đích thân dẫn đội. Có lẽ vì lợi ích mà giết người kia liên quan đến rất nhiều người, sớm thể ai trong sạch, ai dơ bẩn, ai vô tội, ai bị trừng phạt đúng tội.Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Nó chưa bao giờ biến mất, chỉ là kéo tiếp từ huyện Bạch Mặc đến thành phố J, cuối cùng Đường Khải cũng bị sợi dây xích đó ghìm chết.

      Sở dĩ Đường Diệc Thiên do dự là biết có nên công khai , ngoại trừ lời hứa với Hàn Niệm, ngoại trừ sợ có cách nào đối diện với tàn nhẫn này, càng lo lắng hơn là biết chuyện thay mặt cho công lý có sa vào thảm kịch tranh quyền trục lợi hay , vụ sạt lỡ đất đó liên quan rất rộng, ngoại trừ Hàn Phục Chu còn có ít người quyền cao chức trọng hôm nay.

      Bởi vì thế giới này quật ngã người xấu, nhất định là người tốt, giải quyết xong số người xấu, cũng chắc chắn có thêm nhiều người xấu.

      bao giờ có trắng đen, đúng và sai tuyệt đối, Đường Diệc Thiên luôn hiểu điểm này, điều duy nhất có thể làm, là giữ trong sạch để bảo vệ mình.

      Bảo vệ Hàn Niệm, bảo vệ Diệu Linh, bảo vệ những người có thể bảo vệ.

      * * *

      Uống thuốc vào, cơn sốt của Hàn Niệm lui rất nhanh, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

      Lễ Phục Sinh đến, nhà trẻ cầu các bạn chuẩn bị trứng màu ở nhà, còn phải trang điểm thành con thỏ và hoạt động với gia đình.

      Bà Trần nấu cho Diệu Linh nồi trứng gà, để lạnh rồi cho thằng bé vẽ lên đó.

      Đường Diệc Thiên từ phòng sách ra, nhìn thấy Diệu Linh cầm cây bút lông trong tay, vẽ lên quả trứng, ngược lại vẽ mình thành "Người màu ."

      "Ba! Ba!" Vừa thấy ba đến, vội vàng lảo đảo chạy qua, giơ "Tác phẩm" trong tay lên cầu được khen ngợi. Bàn tay đủ màu bắt lấy quần của Đường Diệc Thiên, in ra dấu tay sặc sỡ.

      "Trời ơi! Diệu Linh, nhìn tay đầy màu của con kìa, còn nắm lên quần của ba nữa." Hàn Niệm thấy vậy, chạy nhanh tới bắt lấy Diệu Linh.

      Đường Diệc Thiên bao che, muốn đưa tay ôm lấy con, Hàn Niệm vội vàng nhắc nhở, "Dùng tay phải!" Hai cha con này, để người ta bớt lo chút nào, nhịn được nhíu mày.

      Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Nhìn thấy ánh mắt quở trách của bà xã, Đường Diệc Thiên lại nở nụ cười, dùng tay phải ôm lấy Diệu Linh hỏi, "Hôm đó trưởng học có mở hoạt động à?"

      Diệu Linh nghiêng đầu suy nghĩ, nở nụ cười thẹn thùng, "Con nhớ nữa, hỏi mẹ ạ!"

      Hàn Niệm để trứng vẽ xong lên kệ cho khô, "Lễ Phục Sinh là chủ nhật, cho nên nhà trẻ mở hoạt động vào thứ sau."

      "Thứ sáu?" Đường Diệc Thiên cười, " trùng hợp."

      "Đúng vậy." Hàn Niệm suy nghĩ xong cũng mỉm cười, thứ sáu là ngày kỷ niệm năm năm kết hôn của hai người bọn họ.

      "Thứ sáu sao ạ?" Diệu Linh tò mò hỏi.

      Đường Diệc Thiên ôm thằng bé ngồi xuống, rút khăn giấy lau cặp "Ma trảo" của nó, cười dịu dàng, "Thứ sáu này là ngày ba mẹ cưới nhau năm năm trước."

      "Vậy còn Diệu Linh! Diệu Linh làm gì ạ?"

      "Ừ, chuyện này..." Đường Diệc Thiên bị làm khó, dùng hết IQ cao lúc oai phong trong kinh doanh, cuối cùng cũng nghĩ ra câu trả lời tự cảm thấy là hoàn hảo. cầm lấy quả trứng sạch bàn giải thích bằng giọng điệu sinh động và vui nhộn, "Lúc đó Diệu Linh ở trong trứng màu, còn ở nhà con thỏ . Sau khi ba cưới mẹ về, con thỏ đến gõ cửa, đưa trứng màu cho ba mẹ. Mẹ để trứng màu vào trong chăn, đợi đến sáng hôm sau, lúc mặt trời lên, Diệu Linh lập tức từ trong trứng màu ra!"

      Nghe xong điều sinh động và thú vị này, câu chuyện còn liên quan đến ngày lễ, Diệu Linh reo hò nhảy nhót như Đường Diệc Thiên nghĩ, mà bĩu môi, oa tiếng khóc lớn, "A... ra trong trứng gà có em bé! Vậy mỗi ngày Diệu Linh đều ăn trứng gà, nhiều ba mẹ có em bé phải làm sao đây? Oa..."

      "..." Đường Diệc Thiên há hốc mồm, Hàn Niệm phì cười.

      Vẫn là bà Trần đến cứu nguy, ôm Diệu Linh lên, kiên nhẫn dỗ dành thằng bé và , "Diệu Linh à, trong trứng gà có em bé, phải vẽ màu lên mới có! Bà và con cùng vẽ cục cưng lên trứng gà được ?"

      Diệu Linh nín khóc mỉm cười, Đường Diệc Thiên thở phào nhõm.

      Nắng chiều màu cam ấm áp xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên người Hàn Niệm, sau khi bệnh trận sắc mặt rất kém, giờ phút này bị nắng chiều nhuộm đỏ hai gò má, có thêm chút sức sống và tinh thần.

      Đưa tay kéo vào ngực, khẽ ngửi mùi hương thoang thoảng tóc , Đường Diệc Thiên giọng bên tai , " lấy được tư liệu rồi. Em yên tâm ."

      Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Hàn Niệm vừa nhúc nhích, lại siết chặt tay, để vùi sâu trong ngực mình, "Em đừng xem, giữ kỹ, ai lấy được đâu." rất , nhưng trong giọng lại có phần kiên định cho bác bỏ.

      Hàn Niệm gật đầu.
      --- ------ ----
      Last edited by a moderator: 16/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 46.1

      Editor: Lost In Love


      Vết bầm ở miệng vết thương bị Tô Hải Mai đập trán rất mờ, lúc đó Đường Diệc Thiên sợ Hàn Niệm lo lắng, chỉ rửa vết máu rồi tuỳ tiện dán miếng băng che giấu miệng vết thương. Kết quả ngày hôm sau, vết thương sưng lên tróc miếng dán ra.

      Cũng phải sợ đau, chỉ sợ thứ sáu lành, khó tránh ảnh hưởng đến hình tượng "Cao lớn sáng chói."

      "Sưng rất lớn..." Hàn Niệm lấy bông băng thấm cồn tẩy trùng miệng vết thương cho . Da bị toéc ra, lẫn lộn máu, nhìn thấy cũng khiến người ta sợ hãi, "Miệng vết thương sâu như vậy, lại với em chỉ bị xước da à?"

      Hôm đó Đường Diệc Thiên trở về thuận miệng lừa là bị xước da, bây giờ sưng lên, giấu cũng giấu được, trán vốn có nhiều thịt bảo vệ, Hàn Niệm cảm thấy miệng vết thương sâu gần như lờ mờ thấy được xương, "Nhiều máu quá..."

      Vì tay căng thẳng nên ngừng run rẩy, đụng tới đụng lui, ngược lại đâm miệng vết thương đau hơn. Đường Diệc Thiên hít hà, dứt khoát lấy bông băng lại, soi gương tìm vị trí, nặng nề đè lên chỗ ứ máu mang theo mũ.

      phải Hàn Niệm thấy máu là choáng váng, cũng phải nhát gan, nhưng đối mặt với miệng vết thương chảy máu khó tránh khỏi hơi sợ hãi. Có đôi khi cảm thấy bản thân mình bị thương còn tốt hơn, còn người khác, ngược lại ra tay được.

      Tấm kiếng tường bên cạnh giường phản chiếu ra dáng vẻ cau mày căng thẳng của , Đường Diệc Thiên nghĩ, biết đâu quyết định của mình lại đúng, sao có thể chịu đựng được đẫm máu như vậy.

      "Đau ?" Mặt mày của nhăn lại, muốn giúp lại thể, Đường Diệc Thiên thuận thế nghiêng đầu đến gần, "Lúc em dỗ Diệu Linh, đau thổi thổi...vù vù gì đó, cũng muốn..."

      Hàn Niệm quở trách vỗ cái, "Này! lớn rồi đó!"

      Đường Diệc Thiên hạ quyết tâm muốn làm nũng, kéo lấy chịu bỏ qua, "Nhanh , nếu đau đến chết đó..."

      "Đau chết thôi." Má của Hàn Niệm đỏ ửng, động lòng người giống như nhuộm sắc xuân, dùng sức đẩy ra.

      "Sắp chết rồi." xong nặng nề ngã xuống, đè lên giường. Chăn đệm mềm mại, cả người bị ép sâu xuống, dù thể động đậy, cũng đưa tay hung ác véo vào eo , "Hừ hừ hừ... có gì sao lại sắp chết!"

      Đường Diệc Thiên tóm lấy tay , đôi mắt sâu như biển sâu, "Sắp chết em có đau lòng ?"

      Hàn Niệm muốn nhổ cho ngụm, khuôn mặt chờ mong, kiên nghị của làm giống như bị thi ma pháp, ngẩn người nhìn , "Vâng...em đau lòng."

      Mắt của Đường Diệc Thiên sáng lên, cúi đầu nhàng hôn xuống, "Sắp chết mà có người đau lòng, là đủ rồi."

      Trong cuộc đời này, có người , mình, hận mình, nhớ nhung mình, đau lòng cho mình, tôi bằng lòng làm tất cả cho ấy.

      Môi lưỡi giao nhau lúc động tình, tiếng chân đùng đùng từ xa đến gần, sau đó phịch tiếng cửa phòng khép hờ mở ra. Tiếng vang trong phòng thực rất lớn, mắt Diệu Linh nhấp nháy, "Ba mẹ! Con tan học rồi!"

      Đường Diệc Thiên quyến luyến chống người dậy, nhìn bóng đèn phá hư chuyện tốt, hết cách nhíu mày, "Bây giờ có chút hối hận..."

      "Hả?" Hàn Niệm nhíu mày. Tiểu Diệu Linh chổng mông bò lên giường, chen vào giữa ba mẹ, cười khanh khách, "Chơi hôn sao ạ! Diệu Linh cũng muốn hôn !

      Đường Diệc Thiên bị tách ra bên, than thở, "Có lẽ nên ném nó ở nhà họ Hạ...đoạt về làm gì biết!" Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      * * *

      Ngày thứ sáu, Đường tiên sinh quả thực muốn mang vết thương ra trận. Buổi sáng trước khi xuất phát soi gương hết lần này đến lần khác để kiểm tra miếng dán miệng vết thương có bằng phẳng hay chưa. Hàn Niệm nhịn được liếc nhìn , "Sao hôm nay còn điệu đà hơn phụ nữ vậy?"

      " phải lần đầu tiên đến nhà trẻ sao..." Cuống quýt dán miệng vết thương lại, Đường tiên sinh bắt đầu bối rối xem ống tay áo sơ mi có ổn thoả hay chưa.

      "Lần đầu tiên sao?" Hàn Niệm tức giận , " lần đầu tiên sao?" Sau này vì để chứng minh mình là ba của Diệu Linh, đến rất nhiều lần!

      "Là đầu tiên đến nhà trẻ tham gia hoạt động gia đình!" Đường tiên sinh cách hợp tình hợp lý, "Có rất nhiều ba mẹ như vậy! Phải cho con giành được sĩ diện!" xong cuối người hỏi Diệu Linh ở bên cạnh, "Diệu Linh, ba con có đẹp trai ?"

      Diệu Linh rất nể mặt, giơ ngón tay cái lên khen, "Rất đẹp trai!"

      Đường tiên sinh còn chưa kịp đắc ý, nháy mắt lại rơi vào vực sâu, Diệu Linh tiếp, "Nhưng tất cả mọi người đều mẹ xinh đẹp! Ba của Tiểu Lạc nè, ba của Hoa Hoa nè, ba của Tiểu Bàn nè...đều mẹ con xinh đẹp!"

      " có ai ba đẹp trai sao?" có phần cam tâm hỏi, " giáo ấy? Có ?"

      "Có ạ!" Diệu Linh gật đầu. "Nhưng con với các , tuy ba con đẹp trai, nhưng lá gan rất , sợ nhất là mẹ con!"

      "..." Tay chỉnh caravat trượt mạnh qua, caravat thắt cổ họng, ghìm Đường tiên sinh được chữ nào.

      * * *

      Hoạt động buổi sáng ở nhà trẻ là ba mẹ ngồi ở hàng cuối của phòng học lắng nghe các bạn học. Các bạn vì muốn để ba mẹ nhìn thấy biểu tích cực của mình, giơ tay lên phát biểu mà hận thể giơ lên đến trần nhà.

      Lúc còn Hàn Niệm trông mong lớn lên, cảm thấy sau khi lớn lên cuộc sống chắc chắn muôn màu muôn vẻ, nhưng chờ đến khi lớn lên rồi mới hiểu, ở tuổi hiểu gì đơn thuần và tốt đẹp đến cỡ nào.
      Có người cho bạn biết, nên làm gì, nên làm gì, cần mình phải suy nghĩ cái gì đúng, cái gì sai, gì nghe nấy chưa chắc phải là lệ thuộc hạnh phúc.

      Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Ở tuổi đó, chỉ cần ăn cơm ngon, chỉ cần khóc ầm ĩ, chỉ cần đái ra quần, chính là đứa bé ngoan trong mắt ba mẹ và người lớn, đơn giản mà dễ khiến người ta hài lòng. Nhưng đến khi lớn lên, học hành, công việc, hôn nhân, do dù bạn có ăn cơm ngon, khóc ầm ĩ, cũng có cách nào khiến người ta vừa lòng trăm phần trăm.

      Hàn Niệm hơi sợ hãi, biết có phải đợi khi Diệu Linh lớn lên, mình cũng từ từ có bất mãn với thằng bé , biết nên, nhưng vẫn áp đặt đủ loại cầu lên vai nó. Đường Diệc Thiên luôn biết Hàn Niệm có suy nghĩ đó, trước kia lúc chưa có con, cứ lo trước tính sau như vậy.
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      Phong nguyet thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 46.2

      Editor: Lost In Love

      "Em suy nghĩ nhiều quá rồi, con cái nhất định vì cầu của ba mẹ mới vất vả cố gắng, áp lực tăng lên gấp bội..." giọng khuyên bảo , "Em xem em, phải trước kia vì mới học hành sao, nấm hương còn có thể biến thành thanh viện, huống chi là Diệu Linh nhà ta!"

      Con của vừa thông minh vừa dễ thương, sau này nhất định siêu giỏi! Trò giỏi hơn thầy mà!

      Hàn Niện bĩu môi phản bác, "Chẳng lẽ có à?"

      " có!" Đường Diệc Thiên rộng rãi thừa nhận, "Vì em mới phấn đấu lập nghiệp! Cho nên sau này Diệu Linh gặp người trong lòng, chạy còn nhanh hơn thỏ, hoàn toàn cần em châm dầu cho nó!"

      Diệu Linh mang mũ con thỏ ngồi hàng trước của phòng học, kề sát vào bạn nữ ngồi chung bên cạnh gì đó. Hàn Niệm khỏi đau lòng, "Nghĩ vậy thê thảm, mình nuôi con lớn lên, người khác lại quạt cho chuyển động, chạy với người ta..."

      "Cho nên với em đến cuối cùng, chắn chắc phải là con trai em." Đường Diệc Thiên xong ngồi thẳng lên, ban đầu là phụ huynh nổi bật nhất trong đám, thẳng lưng nữa, càng nổi bật hơn. cười đắc ý với vẻ mặt "Em hãy mau đến dựa vào " vô cùng đáng ghét.

      Hàn Niệm nheo mắt, im lặng quay đầu , nếu sau này Diệu Linh di chuyền từ ba nó, còn tìm được nửa kia sao? Dường như lại có thêm phiền não mới...

      * * *

      Sau bữa trưa, là thời gian chơi của gia đình. Nội dung của trò chơi đầu tiên rất phù hợp với lễ Phục Sinh là trò chơi tìm trứng màu, các bạn đều tự vẽ trứng màu rồi giấu ở sân thể dục và vườn hoa, sau khi giấu xong để ba tìm, ai trong mấy vị ba kia tìm được nhiều trứng nhất chiến thắng.

      Trò chơi còn chưa bắt đầu, Đường Diệc Thiên xoa tay.

      Các mẹ ở bên canh có gì làm bắt đầu chuyện phiếm, mẹ của Tiểu Lạc với Hàn Niệm, "Tiểu Lạc nhà chúng tôi ba con bé mẹ của Diệu Linh rất xinh, hôm nay nhìn thấy, thực rất xinh đẹp. Chỉ có điều ba của Diệu Linh cũng rất tuấn tú!"

      Nghe người khác khen mình, Đường tiên sinh ngoài mặt lạnh nhạt, ra vẻ thờ ơ quay đầu lại mỉm cười, "Diệu Linh nhà chúng tôi giống tôi, cũng rất tuấn tú, còn rất, tuyệt, vời nữa!"

      " phải Diệu Linh lớn lên giống mẹ sao?" Mẹ Tiểu Lạc quan sát hai vợ chồng bọn họ cách tỉ mỉ, "Mẹ nhìn rất xinh xắn."

      "! Sau này lớn lên giống tôi!" Đường tiên sinh bảo vệ quyền lợi của mình, "Thực ra nhìn kỹ lại, mắt và lông mày giống tôi!"

      "Ừ..." Mẹ của Tiểu Lạc còn do dự, Đường tiên sinh nghiêm túc ra dấu giải thích, "Hơn nữa xem đùi thằng bé rất dài, chứng tỏ sau này lớn rất cao! Với lại..."

      Người ngày thường ít còn lạnh lùng và thích giải thích nhiều như Đường tiên sinh, hiểu tại sao lại gia nhập với các phụ huynh. Trong phút chốc đổng trưởng của Thịnh Thế biến thành người cha vô cùng bình thường, thích khoe khoang con của mình, hy vọng người khác cũng khen con mình.

      Lúc phân tâm, trò chơi trứng màu bắt đầu. Mấy đứa thông thạo việc giấu đồ này nọ, cả đám trứng màu đều đặt ở chỗ vô cùng dễ thấy. Cho nên nán lại như vậy, các ba khác vượt lên trước bước, lượm cả rổ trứng thắng lợi trở về, Đường tiên sinh rớt lại phía sau nên hai tay trống trơn.

      Thấy ba trở về tay , Diệu Linh tức giận dẩu môi, "Ba! Ba là người đứng chót đó!"

      Đường Diệc Thiên muốn đến nhà trẻ giành sĩ diện cho con, ngờ lại đạt hạng nhất đếm ngược, xấu hổ phản bác được.

      Hàn Niệm kéo Diệu Linh dẩu cái miệng lại, "Diệu Linh, được phép chuyện với ba như vậy. Mỗi người đều có chuyện mình thông thạo và thông thạo, cho dù ba thua, cũng có nghĩa là sau này thắng!"


      "Dạ..." Diệu Linh ngoan ngoãn gật đầu, xin lỗi với Đường Diệc Thiên, "Ba, con xin lỗi."

      Đường Diệc Thiên vô cùng cảm động, Tiểu Niệm bảo vệ mình! Hàn Niệm lặng lẽ liếc sang , ho khẽ, "Em chỉ dạy con, ai là người đứng chót cũng được chê cười người ta."

      Cuối cùng thêm vào câu, "Nhưng đúng là người đứng chót."

      "..." Đường Diệc Thiên cắn răng giữ hình tượng lạnh nhạt và tự nhiên, lòng rỉ máu.

      * * *

      Trong trò chơi của mấy bà mẹ tiếp theo đó Hàn Niệm thể rất tốt, Diệu Linh vui vẻ vừa ôm mẹ vừa hôn. Đường Diệc Thiên bị lạnh nhạt vô cùng ghen tị, hận thể lập tức có cơ hội để hồi sinh.

      Kết thúc hoạt động, các giáo tuyên bố trò chơi cuối cùng là "Con khỉ con". Các bạn được ba cõng lưng, bọn ôm lấy cổ ba, hai đùi kẹp lấy eo ba, giống như khỉ mẹ cõng khỉ con, sau đó ba hít đất, ai làm được nhiều nhất, người đó thắng!

      Cuối cùng cũng có cơ hội trở mình, Đường Diệc Thiên lập tức nới lỏng caravat, cởi ống tay áo, vén ống tay áo lên cánh tay, cánh tay khỏe mạnh có đường cong căng đầy và đẹp đẽ. vốn cao lớn, lúc này mặc quần áo mỏng, càng lộ ra hấp dẫn, các mẹ nhịn được nảy lòng hâm mộ Hàn Niệm, "Mẹ Diệu Linh, chị hạnh phúc!"

      Nếu có lòng hư vinh phải, ngoài miệng Hàn Niệm gì, trong lòng cũng có cảm giác tự hào. Ừ, tên tự phụ tự mãn này, coi như có chút vốn liếng.

      Cũng may Đường Diệc Thiên biết thế giới nội tâm của , nếu biết được, nhất định phản bác, sao có thể tính là chút vốn liếng chứ! Lúc trước ràng nấm hương bị làm mê mệt, chắc chắn phải có rất nhiều vốn liếng!

      Lưu loát đặt Diệu Linh lên lưng, Đường Diệc Thiên làm liên tục bốn năm cái, tốn chút sức. giáo nhịn được nhắc nhở , "Ba Diệu Linh, trận đấu vẫn chưa bắt đầu, bây giờ làm tính đâu."

      Đường tổng của Thịnh Thế từ trước đến nay rộng lượng hào phóng thương giới, để ý đến chuyện vặt vãnh, vì thế thoải mái làm lại mấy cái nữa, " sao, làm trước nhường bọn họ mười cái."

      Diệu Linh nằm chặt lưng ba, ở phía sau tấm lưng rộng rãi và cường tráng của ba, lúc lên lúc xuống vô cùng vững vàng, "Ba lợi hại!"

      Được con trai cổ vũ, tăng thêm sức lực, Đường Diệc Thiên đảm bảo, "Chắc chắn ba lấy hạng nhất cho con!"

      Trận đấu bắt đầu, Đường Diệc Thiên lập tức dùng ưu thế mà dẫn đầu. Qua 20, hơn phân nữa phụ huynh ngã xuống. Qua bốn mươi cái, chỉ còn ít phụ huynh có sức khỏe cường tráng có thể miễn cưỡng đuổi kịp , qua 60, toàn hội trường chỉ còn lại mình Đường tiên sinh.

      Nhưng có ý ngừng lại, cánh tay trái bị thương còn chưa khỏi hẳn, gánh nặng quá lớn, vì thế Đường tiên sinh tự mãn rút tay trái vào, chỉ còn mình cánh tay phải tiếp tục cúi người theo tiết tấu.

      Các bạn và phụ huynh cả hội trường đều đếm số giúp , "81, 82... 93, 94... 99, 100!"

      "Wow!" " lợi hại!" "Tuyệt quá!"

      Trong tiếng reo hò của cả hội trường, Đường tiên sinh dừng lại với con số hoàn mỹ đó. Dưới ánh mặt trời mùa xuân, vận động kịch liệt như vậy, sớm đầy mồ hôi, vạt áo sơ mi phía trước và phía sau đều ướt mảng lớn, giống như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đầy mồ hôi như mưa, tuổi trẻ tuỳ tiện.

      ôm con trai mỉm cười về phía Hàn Niệm, nụ cười sáng chói của hai cha con dưới ánh mặt trời rực rỡ y chang nhau.
      kiêu ngạo với , "Nếu cõng Diệu Linh lưng, có thể làm 150 cái đó!"
      --- ------ ----
      Last edited: 21/11/15
      Phong nguyet thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 47.1

      Editor: Lost In Love

      Hoạt động của nhà trẻ kết thúc lúc gần tối, Diệu Linh chơi vui vẻ cả ngày, ham vui cũng ngủ trưa, bụng sớm đói meo.

      Ngồi cánh tay rắn chắc của ba, thằng bé ôm Đường Diệc Thiên hỏi, "Ba, hôm nay có thể ăn gà chiên ạ?" Gần đây biểu của nó đều rất tốt, được rất nhiều bông hồng bằng vải len sọc!

      Nhưng mọi chuyện đều giống như Diệu Linh từng , ba rất sợ mẹ! Cho nên quyền quyết định nằm tay Đường Diệc Thiên, chỉ có quyền đưa ra ý kiến, và vứt bỏ quyền đề nghị. Đường tiên sinh thử nhìn sang Hàn Niệm, "Hay là...Hôm nay ăn gà chiên ." Dù sao hôm nay cũng là ngày đặc biệt, là kỷ niệm năm năm ngày cưới của bọn họ, dù ăn gì cũng phải hỏi ý kiến của bà xã.

      Tuy mấy ngày trước Hàn Niệm ầm ĩ phải những người trẻ mười bảy mười tám tuổi làm chi mấy ngày kỷ niệm tầm phào đó, nhưng thực tế vẫn rất chờ mong ngày này bất ngờ đặc biệt nào đó. Tuy mấy ngày nay và Đường Diệc Thiên có sóng gió gì, nhưng ít chuyện vẫn ứ đọng lại trong đầu của , Đường Diệc Thiên hứa với chấm dứt mọi chuyện, cũng hy vọng có thể kết thúc.

      Ngày kỷ niệm tròn năm năm, có thể cho dấu chấm tròn lên tất cả ? Hàn Niệm chờ cái kết, để bắt đầu cái khác.

      "Sao cũng được." Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng Hàn Niệm vẫn lạnh nhạt. Đường Diệc Thiên quan sát nét mặt của , xác định tức giận, nâng Diệu Linh trong lòng lên, cõng vai mình, "Diệu Linh! Ba dẫn con ăn gà chiên!"

      "Còn có coke nữa!" Diệu Linh níu chặt lỗ tai ba bổ sung, vẫn quên cúi đầu với mẹ, "Mẹ cũng ăn gà chiên và coke!"

      Hàn Niệm liếc hai cha con cái, hừ khẽ. Tròn năm năm ăn gà chiên, thực cho rằng mình và là vợ chồng già à! Còn chưa lãnh hôn thú đó!

      Lúc xe ngang qua "Bách Liên" có dừng lại, Diệu Linh nằm sắp cửa sổ nhìn thấy tiệm Fastfood, nôn nóng đến mức đập lên kiếng, "Ba ba ba...Ở đó kìa!"

      Ba ba ba liên tiếp...Giòn tan giống như đậu rang, Đường Diệc Thiên quay đầu hỏi Hàn Niệm, "Có phải thằng bé cũng gọi Hạ Đông Ngôn như vậy ?"

      "Ừ, khác lắm..." Hàn Niệm gật đầu, lúc Diệu Linh vừa biết , chuyện đều là chuỗi dài như vậy.

      Đường tiên sinh vô cùng hài lòng, " rồi, chắc chắn gọi Hạ Đông Ngôn là bánh bánh bánh, phải ba!"

      (Bánh và ba bên tiếng trung đọc giống nhau nên Đường mới vậy.)

      Hàn Niệm bội phục đến giờ vẫn còn nhớ chuyện này, ngây thơ đến mức khiến người ta ngạc nhiên!

      Nhìn tiệm Fastfood xa dần, Diệu Linh truy hỏi ba, "Ba, ăn đâu gà chiên vậy ạ?"

      " ăn gà chiên ngon nhất!" Nụ cười của Đường Diệc Thiên lập tức lộ ra kế hoạch trước đó của , Hàn Niệm nheo mắt nhìn từ xuống dưới, để vẻ mặt kiên định là "Em có nhìn cũng ."

      Trẻ con! Hàn Niệm nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe lười phản ứng lại .

      * * *

      Hôm nay Paradise tạm ngừng kinh doanh.

      Thang máy thông suốt chạy thẳng đến tầng cao nhất, trong phòng ăn bóng người, Hàn Niệm lập tức biết tên đáng ghét nào đó sớm sắp xếp mà còn làm bộ làm tịch.

      Nhưng mà, cũng rất mong có sắp xếp ngạc nhiên này. Bị người ta chọc trúng tâm tư, cảm giác này có chút ngại ngùng cũng hơi xúc động, ngây thơ lại ngọt ngào, ràng còn là thiếu nữ ngây thơ, vẫn bị làm cảm động, thực ra tâm tư của phụ nữ rất đơn giản...bạn quan tâm họ, họ cũng quan tâm đến bạn, bất cứ lúc nào cũng cảm thấy ấm áp.

      Cảm xúc đè nặng trong lòng, Hàn Niệm kiêu ngạo , " có hoa tươi, pháo bông gì sao..." Trước kia lúc bọn họ nhau, làm ra chuyện ác tục đến mức tận cùng nhưng vẫn rất có phong cách."

      "Đương nhiên !" Đường tiên sinh tương đối thành thục và chững chạc phủ nhận ngây thơ lại nhàm chán của mình trong quá khứ, "Hoa lâu héo, pháo bông cũng chỉ rộn ràng nhất thời, bây giờ có con rồi, chúng ta phải tiết kiệm tiền!"

      "..." Hàn Niệm nhìn lướt qua nhà hàng vắng vẻ bóng người, hội sở cao cấp nhất thành phố J ngừng kinh doanh ngày, là tiết kiệm tiền sao?


      Vẫn ngồi ở chỗ đặc biệt gần cửa sổ, Diệu Linh ngồi ngoan ngoãn hỏi ba, "Ba, phải ăn cua ở đây sao? Sao có gà được ạ?"

      "Đương nhiên là có, còn rất ngon." Đường Diệc Thiên cởi áo khoác người thằng bé ra, chỉ vào bếp trưởng khoanh tay chờ ở bên cạnh với Diệu Linh, "Diệu Linh, con muốn ăn gì với chú này, chú này làm hết."

      "Con muốn ăn gà chiên! Chân gà chiên! Cánh gà chiên! Khoai tây chiên! Tôm chiên! Kem chiên! Rất nhiều đồ chiên!" Bụng của Diệu Linh sớm đói đến kêu xì xào, vội vàng đống đồ.

      Bếp trưởng cười ghi lại, liếc sang hỏi Đường Diệc Thiên, "Vậy còn tiên sinh và phu nhân? Vẫn như lúc đầu định?"

      "Ừ." Đường Diệc Thiên gật đầu, khẽ gõ đầu ngón tay, "Gà chiên cho thằng bé ăn, chúng tôi vẫn như lúc đầu định."

      Nhìn làm ra vẻ bí mật, Hàn Niệm cũng truy hỏi, tao nhã giũ khăn ăn ra, muốn xem, cái Đường tiên sinh gọi là "Tiết kiệm tiền" vào ngày kỷ niệm là thế nào.

      * * *

      Màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ có đèn noen nhiều màu sắc, Hàn Niệm bắt đầu hơi đói, hồi tưởng lại lúc học cấp ba, ngày nào cũng giờ này mới tan học. Đường Diệc Thiên và Đường Diệc Nhu đứng bên ngoài phòng học chờ , ba người cùng nhau về nhà.


      Lúc đó bọn họ đều ở thời kỳ trưởng thành, đến tiết cuối buổi chiều gần như là vô cùng đói. Sau khi tan học hoàn toàn kịp chờ về đến nhà nên phải ăn bữa lót dạ trước. Khi ấy thích ăn nhất là ở tiệm hoành thánh ở góc đường phía đông của trường, hoành thánh nấu với lửa , hoành thánh mỏng và , rắc tôm khô và tỏi hoa, hoà với mỡ heo, thơm nứt mũi.

      So với hoành thành, càng thích dầu ớt ở tiệm đó hơn, từ trước đến giờ luôn thích ăn cay, lần nào cũng bỏ mấy muỗng, húp ừng ực trước ánh mắt ngạc nhiên của Đường Diệc Thiên và Đường Diệc Nhu, cay đến mức nước mũi chảy ròng ròng.

      Có lần Đường Diệc Thiên đáng cược thua , bỏ vào chén mấy muỗng dầu ớt, muốn húp hết để trừng phạt, Đường Diệc Thiên lấy hết can đảm bưng chén lên uống gần phân nửa, bị sặc đến mặt đỏ bừng.

      Dáng vẻ đỏ mặt của rất đẹp, lúc đó Hàn Niệm nghĩ, sau này biết có bao giờ đỏ mặt với mình ? phải vì dầu ớt, mà vì ...

      Về sau đến tìm tiệm này, lại phát đóng cửa từ lâu. Tìm thấy mấy tiệm hoành thánh khác, nhưng tìm thấy hương vị quen thuộc đó. Áo mới là áo tốt, có người như xưa, có số thứ trong ký ức, càng lâu càng khiến người ta hoài niệm.
      Last edited: 21/11/15
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :