1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không nghe lời, vậy mời xuống giường! - Ngô Đồng Tư Ngữ (Full 58c+2PN +eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14: Cánh tay rắn chắc

      Lấy lối tư duy Lệ Minh Thần được huấn luyện nhiều năm trong quân đội ra mà , bản đồ địa hình của các dạng núi phức tạp, bất luận là kiểu đầm lầy khó vào hay là kiểu đồng bằng dễ bại lộ nữa, chỉ cần bản đồ tác chiến đặt tại trước mắt mấy phút, trong đầu thiếu tá tiên sinh cũng có thể chuyển ra kế hoạch tác chiến chính xác ràng.

      Hôm nay lại bình thường! Đầu Lệ Minh Thần sưng thành bao cát rồi mà có nghĩ đến rách cả đầu cũng phân tích ra, Ôn Hân trả lời ba chữ “ trêu chọc”, coi như là đồng ý, hay là đồng ý đây....

      xe từ nhà Ôn Hân quay về, tay phải Tả Dữu chống cằm, đầu ngón tay trái gõ gõ cánh tay Lệ Minh Thần: " Đồng chí Thiếu tá, còn mau tổ chức thổ lộ tình cảm!"

      Lệ Minh Thần nghĩ thông nên có tâm trạng đối phó với em , lấy tay ngăn lại, "Con nít mà dám làm ra vẻ ủy viên chính trị với , muốn bị đánh!"

      "Hừ." Từ bị đại ca vừa tròn năm tuổi của coi như tiểu binh mà huấn luyện, Tả Dữu phục, "Chỉ có mới hiểu phong tình, theo đuổi ai đó đồng ý à?"

      Vốn Tả Dữu muốn cho số điện thoại của Ôn Hân, mượn cơ hội tìm kế sách mở mang đầu óc cho tên đầu gỗ, bây giờ thái độ mông lạnh thế kia, vậy chỉ có tất, cả, miễn, !

      Tả Dữu ném câu là tên bài nghiên cứu mới cho thiếu tá Lệ....phong tình là cái gì?

      Vì vậy trong mấy ngày kế tiếp, sau giờ nghỉ ngơi buổi trưa trong phòng máy tính của sư đoàn, trang Baidu màn hình máy tính của Lệ Minh Thần thường dừng lại ở những chữ như “phong tình”, “hiểu phong tình”, “nâng cao hiểu biết sức chiến đấu phong tình” đại loại vậy.

      ngày nọ, Lý Bá Ngôn tình cờ thấy từ sau chỗ ngồi của Lệ Minh Thần, thiếu chút nữa phun ra ngụm trà vừa mới uống.

      Xem ra phải tìm đồng chí thiếu tá chuyện chút, nếu đợi cậu ta dùng toàn bộ sức lực cho đối phương, Ôn Hân bị “sức chiến đấu” dũng mãnh của cậu ta hù chạy mất rồi. Lý Bá Ngôn nới lỏng cổ áo, nín cười lặng lẽ rời .

      Lệ Minh Thần thổ lộ “ có kết quả” trải qua được tốt, Ôn Hân bị thổ lộ cũng thấy tốt chỗ nào. Giống như mặt hồ yên ả bị quăng xuống hòn đá , ảnh hưởng mà Lệ Minh Thần gây ra cho cuộc sống của có hiệu quả nhanh chóng, nhưng lại dần có xu hướng ràng.

      Vạn Cương phê duyệt cho nghỉ tuần tiến vào ngày thứ ba, chân bị thương của Ôn Hân cũng đỡ hơn rất nhiều.

      Ngày thứ tư, Ôn Hân dậy sớm nấu canh, chạy đến bệnh viện thăm Quý Mai trước buổi trưa.

      Tắc xi dừng ở cửa chính của bệnh viện Lục Quân, xuống xe, xách theo canh về phía khu nội trú ở phía sau bệnh viện.

      Mấy ngày nay, vẫn luôn duy trì liên lạc với Lưu Đông, biết được tình hình Quý Mai ổn định, sớm vui vẻ lại rồi. Nhưng chưa lên lầu mà vào hành lang, đứng ở cửa chính tai nghe được thanh của ấy, tin nổi là Quý Mai lại khôi phục nhanh như thế, hơn nữa nhanh như vậy muốn chen chân can dự vào chuyện chung thân đại của mình rồi.

      Ôn Hân đứng ở cửa, ôm nồi canh vào trong ngực, cũng muốn nghe thử xem con bé Quý Mai này rốt cuộc bán sạch bao nhiêu tiền cân.

      Động tác của Ôn Hân rất , cho nên Quý Mai ở bên trong chuyện với y tá căn bản phát tình hình quân địch, vẫn làm “tổng điều tra nhân khẩu” của .

      " ta bình thường ngoài huấn luyện ra có sở thích khác gì à?"

      "Cái này hẳn là có, rể tôi Đại đội trưởng Lệ ngoài thích huấn luyện binh lính ra chính là thích huấn luyện bản thân, kể đến thể năng tốt, nghe cơ bụng của ta là tám múi cơ đấy." Nghe giọng điệu rể rể này, Ôn Hân cũng biết là em vợ của vị thủ trưởng mấy ngày trước kia.

      Vốn là chỉ là tán dóc, nhưng tất cả vì lời phía dưới của Quý Mai mà thay đổi mùi vị.

      "Ừ, xem ra Ôn Hân nhà chúng tôi sau này phúc lợi tốt lắm đây, cũng biết ấy sống cùng với đại đội trưởng Lệ, cơ thể bé có chịu nổi đây….”

      Mặt Ôn Hân giống như rót chén ớt nóng, nổ bắn tung tóe.

      "Khụ khụ...." ho khan hai tiếng, kết thúc chủ đề có lợi với việc dưỡng thai này.

      "Ôn Hân tới rồi, mang cho mình cái gì ăn à? Ở xa mà mình ngửi thấy mùi rồi." Lúc Ôn Hân vào cửa Quý Mai ngồi giường cười đùa tí tửng với .

      Ở xa cậu ngửi thấy mùi vậy sao cần ở xa trêu chọc mình! Sắc mặt Ôn Hân hơi chuyển thành trắng, hướng về phía y tá Từ gật đầu tạm biệt.

      Y tá Từ nhìn sắc mặt của Ôn Hân, cười trộm ra ngoài, nhiệm vụ lần này nếu như có thể hoàn thành đúng hạn, rể đồng ý tặng BELIE coi như khoản tiền cuối mùa.

      Mà về phần số tiền này cuối cùng xuất từ rể hay là Lệ Minh Thần, là con dê nào trong hai con dê này quan tâm. Dê quan trọng, chỉ cần có lông dê.

      Nhìn dáng điệu của bạn kia, đoán chừng lông dê là chuyện sớm hay muộn.

      Quý Mai nhận lấy nồi canh, mở ra nắp ngửi cái, "Kỹ thuật nấu canh của Hân nha đầu càng ngày càng tốt, công tác bảo mật cũng càng làm càng chặt ha...."

      " bậy bạ cái gì đấy?" Nếu như phải đề tài vừa rồi của bọn họ quá ba chấm, Ôn Hân mới muốn xuất đấy.

      "Mình bậy bạ? Hừ!" Quý Mai cầm muỗng uống ngụm canh, "Canh nhạt, lần sau thêm chút muối , con mình ăn mặn." Uống vài ngụm canh xong, Quý Mai cầm chén để sang bên, "Ôn Hân, trán mình có phải viết mấy chữ phụ nữ có thai rất ngu muội ? Trong quân đội có điều lệ bảo mật mình biết sao? Y tá người ta sớm đem chuyện đại đội trưởng Lệ ngày từ dậy sớm đến ngủ, trừ thời gian toilet ra đều báo cáo hết lượt rồi! Mình bậy! Hừ.... Hơn nữa, vị đại đội trưởng Lệ này đúng là giống quý trăm năm khó gặp, dáng người tốt khỏi đến, nghe người ta còn là lần đầu tiên động lòng, thanh thuần giống như cỏ gấu. Mình cho cậu biết, chú giải phóng quân của tổ quốc cậu phải bảo vệ tốt cho mình, nếu cẩn thận mình đánh cả cậu!"

      Ôn Hân nhìn Quý Mai giơ cái muỗng, muốn Lệ Minh Thần phải cỏ gấu, là củ hành tây ngay cả thổ lộ cũng hống hách.

      Đêm đó, chính cũng phải muốn, nhưng....

      "Ngụy Dược quay lại rồi...."

      Ngụy Dược về ròi, lòng của rối loạn.

      Quý Mai ở giường di chuyển thân thể, tiến tới trước mặt Ôn Hân, "Nha đầu...."

      "Mình biết bọn mình là thể nào, nhưng mình biết mình chuẩn bị tốt để mà buông xuống đoạn tình cảm kia chưa, Quý Mai, mình...." Ôn Hân xong, thân thể từ từ gục xuống đầu gối Quý Mai.

      giây trước Quý Mai còn cười đùa nổi giận mắng lúc này lại được gì, nhất thời biết nên khuyên như thế nào, "ục ục" bụng vừa uống canh xong lại kêu lên đúng lúc, nhưng lại hợp thời giải vòng vây cho Quý Mai.

      "Nha đầu, mình đói rồi, đỡ mình đến phòng ăn tìm đồ lót dạ ." Mô hình nuôi nhốt phụ nữ có thai cũng có chỗ tốt, tùy thời có thể lấy danh nghĩa ăn để lôi bạn bè từ trong tâm tình kém ra.

      Giờ cơm trưa, phòng ăn có rất nhiều người, phần lớn là nhân viên bệnh viện. Quý Mai ngồi ở chỗ chờ Ôn Hân mua cơm.

      Ngồi bên cạnh chính là hai bác sĩ nữ tuổi tác tương đương nhau, nhàn rỗi mà nhàm chán, Quý Mai nghe bọn họ vừa ăn vừa , ai ngờ vừa nghe lại nghe được chuyện lớn.

      trong hai bác sĩ nữ, chính là Dương Khiết từng xem mắt với Lệ Minh Thần, ta bị hỏi câu, ràng tâm tình tốt lắm.

      "Người ta coi trọng tôi...dù cho tôi có vừa ý người ta cũng có thể thế nào chứ?"

      Đồng nghiệp nữ ngồi đối diện Dương Khiết như nghe được chuyện mất hứng: "Mắt của Lệ Minh Thần chắc là để sau gáy, điều kiện của tốt như thế, muốn gia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo, còn dám vừa ý, nếu bảo chị Tưởng gây áp lực cho ta, hoặc là có cơ hội tự tạo cơ hội cho mình.... Tôi nghe mùng ba tháng sau...."

      Ôn Hân vừa mới mua đượcmột phần cá cà-ri mà Quý Mai thích ăn nhất, định trở về, bị Quý Mai vội vàng chạy tới kéo ra khỏi nhà ăn."Chuyện gì thế?"

      "Mùng ba tháng sau, rể của y tá Từ tổ chức hôn lễ, cậu phải tham gia, ở bên cạnh ta!" Từ lúc Quý Mai xem ảnh mấy người Lệ Minh Thần và Lý Bá Ngôn chụp chung trong điện thoại của y tá Từ, liếc mắt cái nhận ra thiếu tá Lệ có tư chất quân nhân chính trực hiên ngang.

      " ngờ còn rất hiểu đạo lý, biết Ôn Hân của chúng ta khó tiến công, nên đánh tan rã tôi trước, trẻ dễ dạy a...." Quý Mai chịu ảnh hưởng rất nặng từ tập tục làm mai dẫn mối của bác Cư Ủy nên đối với đoạn nhân duyên này cảm thấy là tình thế bắt buộc.

      Theo tình dày công tu luyện của bản thân Lệ Minh Thần mà , hề ccó giác ngộ cao như vậy, biết tới “lấy lòng” Quý Mai.

      ngày trước, vẫn chưa có loại giác ngộ này.

      Lý Bá Ngôn khái quát loại phản ứng này của Lệ Minh Thần thành: Khuyến điểm chng của các binh sĩ ngu si.... biết làm người .

      Gặp phải kẻ địch bổ nhào về phía trước phải biểu chắc chắn, gặp phải người lại càng thể nhân nhượng.

      "Biết lúc trước tôi làm thế nào để theo đuổi chị dâu của cậu ?" Tối quan trước khi tắt đèn Tham mưu Lý tuyên truyền và giáo dục con người bằng hành động gương mẫu, xách tai lên giáo dục: "Muốn đánh bại người phụ nữ, phải đánh bại đám phụ nữ sau lưng ta trước! Biết vì sao mà ủy viên chính trị luôn kết hôn sớm hơn đội trưởng ? Bởi vì bọn họ am hiểu công tác tư tưởng, vì vậy nên coi thường áp lực dư luận.”

      " như trước khi đánh hạ chị dâu đánh hạ em vợ của trước?" Thiếu tá tiên sinh qua phần chỉ bảo nhịn được cắt ngang, bắt đầu biểu đứng đắn.

      "Có thể như vậy.... " Tham mưu Lý sau khi mới phát mình bị thòng lọng rồi, phục vụ bay lên. “Khốn nạn...."

      Vậy mà, coi như có mắng nữa, cũng chịu nổi thông suốt của thiếu tá ——"Dượng út" nhiều nhất chỉ có thể giúp "Chính danh", mà người ở trong bệnh viện kia mới có thể giúp "Chính thân".(chính danh là danh phận chính thức, còn chính thân là có thân phận chính thức)

      Nhưng Lệ Minh Thần làm sao cũng ngờ, hiệu quả lại nhanh như vậy.

      "Thiếu tá Lệ đúng , ‘ thời gian nghỉ kết hôn ’ mùng ba tôi cho phép rồi, nhưng có điều, nếu Ôn Hân theo , phải trả cậu ấy về nguyên vẹn cho tôi." Nhận trái cây Lệ Minh Thần đưa tới, Quý Mai sau mấy giây nhìn lên nhìn xuống đánh giá, .

      "Quý Mai, cậu bậy gì đấy?" Ôn Hân vừa túng quẫn vừa nôn nóng.

      "A...." Quý Mai để ý tới Ôn Hân, che miệng ngáp cái, "Xin lỗi thiếu tá tiên sinh, tại tôi hơi mệt, để Ôn Hân tiễn ra ngoài trước , dù sao tôi muốn về sau chúng ta vẫn còn có cơ hội gặp mặt."

      xong, Quý Mai dứt khoát trực tiếp cởi giày lên giường, kéo cái mền nhắm mắt.... Ngủ!

      thế giới này, có thể ép Ôn Hân nhíu liên tục chỉ có hai hai người.

      là Quý Mai tồn tại trong cuộc sống của rất nhiều năm, Ôn Hân gọi là bạn xấu.

      là Lệ Minh Thần sắp hoàn toàn xâm lấn vào cuộc sống của , là người nửa đời sau thà chết vẫn Ôn Hân.

      Ôn Hân điều chỉnh lại biểu cảm trong mắt, xoay người đứng ở trước mặt Lệ Minh Thần đem ngăn cách với Quý Mai, "Tôi tiễn an ra ngoài...."

      Lần đầu tiên hai người chung mà yên lặng như vậy, lúc sắp đến của bệnh viện Ôn Hân dừng bước, "Ngày mùng ba đến nhà tôi đón tôi nhé...."

      nhìn nét mặt Lệ Minh Thần kinh ngạc, đỏ mặt giải thích: "Tôi chỉ là vì thay mặt Quý Mai cảm ơn thủ trưởng Lý, đừng hiểu lầm...."

      Lý Bá Ngôn cho biết, phụ nữ là động vật ăn ở hai lòng. Cho nên thiếu tá Lệ rất tự nhiên xếp lời của Ôn Hân vào loại xuất phát từ trong lòng.

      cần khống chế tên tiểu nhân nhảy quá mãnh liệt trong lòng mình nữa, đột nhiên hai chân giậm tại chỗ, “bụp” hành lễ với Ôn Hân, sau hai lời, xoay người bước nhanh chân.... Rời .

      Ôn Hân nhìn tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, suy nghĩ đến ý nghĩa trong cái chào kia của là “cảm ơn tín nhiệm của ” hay là loại nào khác, Lệ Minh Thần rời được mấy bước lại vòng quay lại.

      đưa tay đứng ở trước mặt Ôn Hân, "Cho tôi mượn điện thoại di động dùng chút."

      Lúc đưa điện thoại ra cho đến lúc lấy lại Ôn Hân mới biết Lệ Minh Thần làm gì.

      "Số ở trong điện thoại của em, để mau lẹ cứ ấn phím số 1 là được." Lệ Minh Thần xong, tay vốn nên rút về lại đột nhiên dừng bên tay Ôn Hân, giống như muốn làm cái gì đó.

      Khoảng cách gần như thế, Ôn Hân hơi lúng túng.

      Cũng may cuối cùng Lệ Minh Thần vẫn ngoan ngoãn thu tay lại, cọ cọ móng vuốt ở hai bên li quần của quân trang, sau đó rời .

      Ở chung chỗ với , ra cũng khó khăn như vậy.... Đưa mắt nhìn người đàn ông rời , Ôn Hân nghĩ mà cười.

      Ngày mùng 3 tháng 9 tới rất nhanh, ngày đại hỉ của Lý Bá Ngôn tới đúng hạn.

      Cả sư đoàn ngoài những người cần phải ở đơn vị trực ra, phần lớn đều tham gia hôn lễ.

      Trong ký túc xá của Lệ Minh Thần đương nhiên cũng bóng người, chẳng qua trường hôn lễ....

      mui xe việt dã, mấy cánh hoa quế rơi xuống nhàn hạ mà lười biếng, giống như nét mặt của người đứng ở trước xe chờ đợi.

      Hoa quế đường Hoa Quế nở quá mùa, thỉnh thoảng nhàng bay xuống theo chiều gió mấy bông, cũng chỉ mang theo mùi thơm nhàn nhạt, hề nồng nặc khiến Lệ Minh Thần ghét.

      Mà khi Ôn Hân mặc bộ váy liền thân màu vàng nhạt óng ánh bước ta từ siêu thị Ôn Noãn với mùi hương thoang thoảng, đứng trước mặt trái tim của con người rắn rỏi cứng như sắt thép liền giống như bị người ta bóp vào tử huyệt, đột nhiên toàn thân mềm nhũn.

      Từ nhỏLệ Minh Thần lớn lên trong quân doanh, lúc này trong đầu lại xuất câu thơ nhớ nhất trong đời ——

      Hoa rơi ở trong mộng, hoa nở ở trong lòng.

      tìm được giấc mộng đánh mất của bản thân, hoàn toàn bổ sung vào trong trái tim.

      Mắt Ôn Hân vốn rất lớn, hôm nay vì phối hợp với váy, bỏ xuống mắt kính vuông, đôi mắt lấp lánh trắng đen ràng, làm dao động trái tim thiếu tá.

      Rất lâu rồi Ôn Hân ăn mặc như vậy, giờ bị Lệ Minh Thần nhìn sững sờ, cúi đầu kéo làn váy xuống, hỏi, "Mặc như vậy được ?"

      Sắc mặt Đại đội trưởng Lệ hơi khác thường, gãi gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu mới : "Được, nhưng váy dài hơn tý nữa càng tốt."

      Chân vợ vừa trắng vừa dài, muốn lát nữa bị đám tiểu tử thối kia nhìn thấy.

      Rất nhiều năm về sau, khi Ôn Hân lại muốn thiếu tá bình luận về cách ăn mặc của , luôn lấy bộ dạng ngay ngô hồi đó cười nhạo phen.

      Nhưng có lẽ là động lòng lúc ban đầu mới nảy sinh tình cảm mộc mạc trong đó.

      Tiệc cưới tổ chức tại khách sạn kiểu Trung Quốc nổi tiếng nhất thành phố C, ngoài cửa lớn thiết kế theo phong cách cổ xưa, phần lớn cửa ra vào đều là màu ô-liu.

      Lệ Minh Thần đống sao gạch lấp lóe trước mắt, cười nhạo Lý Bá Ngôn, "Nhìn tư thế này, sợ ngày nào đó chị dâu cần nữa đấy, được rồi, đây là tiền thủ trưởng cho làm bằng chứng."

      Lý Bá Ngôn và Lệ Minh Thần những thủ đoạn theo đuổi bà xã, đừng nhìn náo nhiệt, đều là được rèn luyện dưới máu của chị dâu mà tìm tòi tổng kết ra.

      Đối với nỗi khổ Lý Bá Ngôn phải chịu, Lệ Minh Thần chỉ có thể ói bằng giọng chẳng hiền hậu gìn: cảm tạ tiền bối đặt mình vào nơi nguy hiểm, đểi ại cho bọn họ những kinh nghiệm cách mạng quý báu.

      "Chúng ta vào thôi." Ôn Hân giống như hoa cúc vàng tồn tại trong mảng lớn màu xanh thu hút ít ánh mắt, thậm chí có người lên vỗ vai Lệ Minh Thần, " giọng" : "Lão Tam, tác chiến lực tệ, dáng dấp hăng hái."

      Mặt Ôn Hân đỏ lên, nhấc chân trước vào cửa chính.

      "Ngũ Minh cậu muốn ăn đòn có phải !" Lệ Minh Thần vươn tay muốn cho bạt tay, để mời Ôn Hân tới đây tiêu tốn biết bao nhiêu tiền vốn cho nhân lực vật lực, đôi giày của y tá Từ xài của nửa tháng tiền lương, vậy nếu như bị Ngũ Minh chọc chạy mất.... Lệ Minh Thần muốn nổi đóa.

      Nhưng nhìn thấy Ôn Hân mất bóng, lại thu tay về, "Hôm nào xem tôi đến trong đội huấn luyện cậu tốt!" xong, xoải mấy bước lớn, đuổi theo vào trong cửa.

      Vốn tưởng rằng phải mất hơi sức mới tìm được Ôn Hân, nhưng ngờ Ôn Hân ở ngay dưới mí mắt của , đứng ở chính giữa đại sảnh, hướng về phía hành lang ở đối diện ngẩn người.

      "Làm sao vậy?" Lệ Minh Thần hỏi.

      "Là Chu Giai Di...." Ôn Hân nhìn chằm chằm vào hành lang tại bóng người lẩm bẩm.

      "Chu Giai Di? Ai vậy?" Đầu óc của thiếu tá hơi trì độn.

      Lệ Minh Thần biết: Chu Giai Di, vợ Ôn Lĩnh, chị dâu Ôn Hân, mẹ Ôn Noãn.

      Dĩ nhiên điều kiện để thành lập tất cả thân phận này là trước kia ta rời bỏ nhà họ Ôn.
      Trâu, xkhangsanone2112 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Cánh tay rắn chắc (2)

      Cách rất xa, Lý Bá Ngôn nhìn thấy Ôn Hân và Lệ Minh Thần đứng trong đại sảnh, nghĩ thầm Lệ tiểu tử dẫn được Ôn Hân tới có phải mừng đến điên rồi , sao lại để cho người ta đứng ở bên ngoài, cũng biết mời vào bên trong.

      "Lệ Minh Thần, làm cọc gỗ hả, định đứng gác hay là làm gì? Hôm nay có khủng bố tập kích, cần cậu ở đây bảo vệ quốc gia!" Làm chú rể mà Lý Bá Ngôn vẫn mặc quân trang đẹp trai như cũ, đưa tay đấm vào đầu vai Lệ Minh Thần, "Còn mau dẫn Ôn Hân vào, Khâu Dịch Thành giữ chỗ cho cậu rồi đấy!"

      Lệ Minh Thần cảm thấy Ôn Hân ổn vừa lúc mượn lý do này, hướng về phía chú rể cúi chào, "Dạ, quan tân lang."

      xong, kéo tay Ôn Hân vào cửa.

      giây trước Ôn Hân còn mải suy nghĩ chuyện của Chu Giai Di, nhưng giây sau toàn bộ lực chú ý đều chuyển đến tay: tại sao ta lại kéo tay mình giống như vào cửa nhà mình thế nhỉ, coi mình là người ngoài à.

      Tiểu Bạch Thỏ chống cự rất lâu, trước khi vào cửa cuối cùng tự do của thân thể tạm thời vẫn giữ được.

      Nhưng Ôn Hân biết, vào ngày hôm nay nửa đời tự do sau này của chính thức tử trận rơi vào trong tay thiếu tá Lệ.

      Hôn lễ của những quân giân khác người thường là mấy, trừ dâu chú rể đều mặc quân trang ra, điểm giống lớn nhất đại khái là đám khách khứa trong quân doanh bắt đầu giữ mồm giữ miệng.

      Chỉ là, lần này đối tượng bọn họ bàn tán chỉ giới hạn trong phạm vi dâu chú rể, mà còn có thêm Ôn Hân và thiếu tá Lệ.

      Sao gạch quân hàm của vợ Lý Bá Ngôn còn nhiều hơn cả ta, Ôn Hân nhìn đôi vợ chồng mới cưới rất lâu, vẫn tò mò sao mà Lý Bá Ngôn có thể theo đuổi được bà xã sĩ quan lớn hơn cả ta.

      "Chị dâu tốt nghiệp tiến sĩ, ra trường cao hơn Lão Lý hai bậc, cho nên dù Lão Lỹ sợ mình thua kém nên phải hành động trước nữa cũng được bao xa." Lệ Minh Thần nghiêng mặt lại gần Ôn Hân, giọng .

      Tối nay nếu phải vừa vào cảnh cáo đám tiểu tử thối ngồi cùng bàn phen, chừng trêu chọc hai người ra trò rồi. sao cả, đại lão gia, mặt đủ dày, nhưng chỉ
      Ôn Hân, giống như sợ hãi gì đó.


      “Sợ gặp tôi thế à, yên tâm, chân của ấy như vậy, thể nào cố ý chạy tới đây làm chướng mắt .” Ôn Hân hiếm khi chế giễu Chu Giai Di.


      “Mẹ, con muốn về nha tại sao ba vẫn chưa ra...” Nếu phải thanh non nớt này đột nhiên xen vào, Ôn Hân vẫn chú ý tới, bên cạnh Chu Giai Di còn dẫn theo , mặt trắng nõn nà lộ ra chút kiên nhẫn, đôi tay bé nắm lấy mép váy liền thân màu lam của ta.


      “Người bạn , cháu tên là gì, mấy tuổi rồi?” Ôn Hân ngồi chồm hổm xuống bên chân đứa , lời hỏi Mao Mao.


      nhìn lầm, bàn tay Chu Giai Di kéo con ta bắt đầu run lên.


      “Con tên là Mao Mao, năm nay con ba tuổi rưỡi...” Đột nhiên gặp người xa lạ, nhưng bé con tuyệt đối sợ lạ, bé cứ ngây thơ cho Ôn Hân câu trả lời tàn nhẫn nhất.


      Ba qua đời bốn năm trước, sau đó lâu Chu Giai Di cũng rời khỏi nhà họ Ôn, mà đứa bé sắp bốn tuổi rồi, chỉ có thể ...


      “Ôn Lĩnh ấy có khoẻ ?” Chu Giai Di suy nghĩ hồi lâu, lựa chọn chủ đề thích hợp nhất.


      có tư cách gì hỏi chuyện của tôi!”


      Từ trước đến nay Ôn Hân phải người sắc bén, sau khi cha qua đời, gánh nặng cả gia đình đều đè lên người sinh viên mới tốt nghiệp đại học, người chị dâu duy nhất có thể giúp mình cũng buông tay bỏ vào lúc ấy, bây giờ biết được chân tướng, hơn nữa ta xứng với trai.


      Hai người giương cung bạt kiếm thu hút chú ý của người. Hôm nay Từ Á Uy tới đây bàn chuyện làm ăn, vốn định sau khi bàn xong cùng với khách hàng ra ngoài tìm hai em vui vẻ, nhưng ai nghĩ được Chu Giai Di, người phụ nữ biết thức thời kia lại dẫn theo con tìm tới.


      Hết cách rồi, thể diện luôn phải giữ, tiệc rượu kết thúc, và khách hàng hàn huyên mấy câu rồi để lại cục diện cho phụ tá, còn mình xoay người đón hai mẹ con Chu Giai Di.


      Nhưng vừa vào cửa, nhìn thấy Chu Giai Di đứng chuyện với trẻ. “Người phụ nữ này đúng là hiểu phép tắc, cũng biết ra ngoài làm mất mặt tôi.” Từ Á Uy xong, ưỡn bụng tức giận hò hét tới.


      Cho đến khi tới gần ta mới nghe được vấn đề chính, đến Ôn Lĩnh ư, đó phải tiền nghiệm của , chồng trước của Chu Giai Di sao?


      “Ai ai ai, lúc nãy phải vội vã kéo tôi sao, bây giờ lại rảnh rỗi ở đây lôi thôi cái quái gì với đám người thối nát đó!” Từ Á Uy ghết nhất là Chu Giai Di dây dưa với nhà chồng trước đó của ta, lúc đại học theo đuổi Chu Giai Di, người ta chịu, chờ nhà họ Ôn nghèo túng, Chu Giai Di thành của mình, trong lòng dù sao vẫn luôn vướng mắc cảm thấy là đồ người ta từng dùng.


      “Chao ôi, đây phải là Ôn Hân sao? Thế nào rồi, cơ thể vẫn tốt chứ?”


      Ôn Hân căn bản ngờ, sống cùng chị dâu chính là bạn đại học của trai, nhìn chằm chằm vào động tác Từ Á Uy nắm bả vai Chu Giai Di, mặt Ôn Hân trắng bệch, câu: “Hai người làm tôi ghê tớm...”


      xong, Ôn Hân cũng muốn nhiều cùng bọn họ, xoay người muốn . Đột nhiên sau lưng có sức kéo túm lảo đảo quay lại.


      Từ Á Uy xỉ vả liếc xéo Ôn Hân: “ cho ràng, ai ghê tởm? Nhà các người cao thượng, con trai và con rể cùng nhau gặp tai nạn xe cộ, ông cụ gạt con trai mình ra nịnh bợ con rể có tiền, làm hại con trai tàn tật cả đời. Nhưng cuối cùng thế nào, con rể phải vẫn bay mất, ông cụ cũng...”


      Bốp!


      Cái tát này của Ôn Hân cơ hồ là dùng toàn lực.


      Cha và trai phải là chuyện để người ta có thể tuỳ tiện nghị luận.


      Từ Á Uy lăn lộn thương trường ở thành phố C vài năm nay, dù thế nào cũng coi như có chút mặt mũi, hôm nay dưới con mắt mọi người bị người phụ nữ bạt tai, mặt trong hay mặt ngoài ta đều cho phép mình phản ứng lại.


      Chỉ là loại phản ứng này của suýt nữa làm mất cái mạng của mình.


      Lệ Minh Thần che chở cho Ôn Hân bản thân phải hầu rượu liên tiếp đám người khốn kiếp kia họ thay nhau mời , tiếp cho đến khi họ phải chạy bỏ mạng, nhưng uống chưa được bao lâu, Ngũ Minh trốn xả nước lại chạy quay về, “Lão Tam, chị dâu hình như ầm ĩ vui với người ta, xem chút , ở bên cạnh cửa trước hành lang.”


      Ngũ Minh nhìn Lệ Minh Thần giây trước còn quá xa, sau khi nghe lời ta, nhảy khỏi chỗ ngồi, chạy vội ra ngoài, đâu còn dnags vẻ uống rượu say.


      “Mẹ nó, việc quân cơ nề dối trá, sớm biết vậy chuốc cho nương tay.”
      Last edited by a moderator: 6/3/15
      Trâu, xkhangtrạch nữ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Lúc Lệ Minh Thần chạy tới bên ngoài Từ Á Uy lôi kéo bả vai Ôn Hân. Thiếu tá nổi giận, bả vai của vợ tao mà tao còn chưa từng khoác, mày là thằng quái nào!

      Từ Á Uy định càn quấy cho Ôn Hân biết tay, ngờ đột nhiên có sức lực vặn ngược tay mình trói ra đằng sau lưng, "Ai nha má ơi, buông tay, mau buông tay, cũng nhìn thử xem tôi là ai!"

      tay Lệ Minh Thần lại dùng lực, "Tôi thả, cũng nhìn ra cậu là ai."

      Tay đau chết được, Từ Á Uy cũng dám trổ tài hùng, vội mở miệng: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tay sắp gãy mất...."

      Nhận được tin tức, Lý Bá Ngôn ngay cả ly cũng quên đặt xuống vội vàng chạy ra, dán vào bên tai Lệ Minh Thần, giọng : "Cậu còn mặc quân trang, chú ý ảnh hưởng tới quần chúng."

      Lực tay nới lỏng, Từ Á Uy ngẩng đầu xoa cổ tay, mới phát “bóng” sau lưng quân nhân cao to, hình như là tìm được cái gì đó để dựa vào, Từ Á Uy chửi ầm lên: "Ôn Hân, cho dù có lính làm chỗ dựa cho tôi cũng sợ, quân nhân thể đánh nhau với nhân dân, những chuyện kia của nhà đều là ông cụ các người gây nghiệt, còn cho phép chúng tôi ...."

      Trong đại sảnh người đến người , nhưng đụng phải đám màu ô-liu ở đây, ai dám dừng lại quá lâu.

      Từ Á Uy vẫn tiếp tục , vết sẹo trong lòng Ôn Hân bị xé rách lần nữa: nếu như biết dưới tình trạng chỉ có chiếc giường nằm, nếu như bảo ba ưu tiên cứu người khác từ bỏ cứu trai trước, mà người khác đó chính là Ngụy Dược, làm sao cũng ở bên cạnh ta.

      Lòng rỉ máu....

      Từ Á Uy vui, lúc này lại đột nhiên im bặt.

      Bịch tiếng, Từ Á Uy bay ra xa nửa mét, té xuống đất.

      Lệ Minh Thần xoa xoa quả đấm, "Quân nhân cũng có cảm xúc ."

      Bả vai được Lệ Minh Thần ôm tự nhiên, Ôn Hân vẫn chưa lấy lại tinh thần dường như nghe được câu từ trong bàn tay ấm áp của ....quân nhân cũng có quyền bảo vệ phụ nữ của mình.

      Lệ Minh Thần, rất khác.

      Tố chất của quân nhân, chỉ có biểu trường, dưới loại tình huống đột phát cũng phải biểu giống vậy.

      Hầu như đều trao đổi miệng gì cả, tự nhiên có người làm xong các loại công việc giải quyết tốt hậu quả: ví dụ như Từ Á Uy bị đánh quyền ngã xuống đất dậy nổi, lại ví dụ như dọa Chu Giai Di sợ đến phát ngốc.

      Lệ Minh Thần ôm Ôn Hân, đối với câu “trở về chịu phạt” của Lý Bá Ngôn chỉ cười cợt nhả, sau khi đáp lại câu “được”, liền lôi kéo Ôn Hân trở về tiếp tục lung tung.

      Bao lì xì của là siêu nặng, trở lại ăn chút sao được.

      Ôn Hân hiểu quân

      Quy, ít nhất thời kỳ cách mạng cũng từng nghe quy củ làm lính lấy cây kim sợi chỉ của dân, huống chi là đánh dân phát, mặc dù đó là tên dân ác.


      bị phạt à?” cúi đầu cự tuyệt lồng ngực của Lệ Minh Thần, giọng hỏi.


      sao hết, những hình phạt của thủ trưởng tôi sơm luyện tập như trò chơi ý mà.” Lúc đơn độc ở cạnh nhau Lệ Minh Thần mới phát mình lại ôm Ôn Hân, trai già sắp ba mươi tuổi rồi mà mặt lại hơi đỏ, nhưng nở buông tay.


      Đúng lúc được tự nhiên buổi tiệc gan như kết thúc, phần linh hoạt duy nhất trong đám cưới của quân nhân bắt đầu... dâu ném hoa cưới.


      Ôn Hân nhìn dâu toàn thân là quân trang cầm bó hoa, dù sao muốn người ta cười cũng hơi dở dở ương ương, bỗng nhiên có người ở bên cạnh và Lệ Minh Thần lấy tay bụm thành chiếc micro, hét lên như cách “rất xa”: “Chị dâu, chị cũng , cướp được lần sau chúng tôi được uống rượu mừng của Tam rồi.”


      Mặt của Ôn Hân và Lệ Minh Thần đều đỏ như nhau.


      Đối với việc này, người trong cuộc có quyền lên tiếng, cho nên Ngũ Minh dứt khoát ra mặt thay Lệ Minh Thần, kéo Ôn Hân trực tiếp nhét vào trong đám các , sau đó thông báo là người của quân đội, ta dứt khoát tranh micro của người chủ trì : “Hôm nay xác định xem Lão Tam của chúng ta có số phận hay ha.”


      Trong đám người, trong toàn bộ hôn lễ vẫn ai biết đến Dương Khiết, vẫn luôn là nhân vật vây xem hạnh phúc của người khác, tới giành hoa cũng chỉ là đúng lúc thôi, dù sao người xem trọng cũng xem trọng .


      Nhưng tạo háo trêu người, hoa bay lên rất vô tư rơi vào trong ngực , Ngũ Minh thổn thức, các chiến hữu của Lệ Minh Thần cũng thổn thức, người duy nhất vui mừng thay là chị Tưởng và doanh trưởng Cao lại tới, cho nên ngay cả lúc xấu hổ cũng có ai bên cạnh .


      Ngũ Minh ho khan hai tiếng: “Xem ra con đường phía trước của Tam vẫn thông thuận cho lắm... nhỉ?”


      nhìn chằm chằm Dương Khiết chậm rãi tới phía Ôn Hân, có chút hiểu.


      “Bó hoa này, phải là của và đại đội trưởng Lệ...” Dương Khiết cười rất rộng rãi, nhìn ra sau lưng hào phóng đó là nụ cười chua xót.


      “Đợi !” Lệ Minh Thần vẫn lên tiếng đột nhiên xông lên phía trước, cẩn bó hoa của Dương Khiết lại “Đây là của mà.” tới Lệ Minh Thần, xuyên qua đám người giống như vượn và khỉ, chạy vội tới đài, đem bó hoa khổng lồ đặt bàn của người chủ trì trược tiếp ôm xuống dâng lên trước mặt Ôn Hân, “Chúng tôi có hoa của mình.”


      Ôn Hân nhìn chằm chằm bó hoa sắp che kín cả người Lệ Minh Thần, dở khóc dở cười, xem ra hôm nay thu hoạch duy nhất từ đám cưới lần này chính là mình từ cái bia trong bóng tối biến thành bia mục tiêu ở ngoài sáng rồi....


      Đây là đám cưới lâu nhất Ôn Hân tham gia, từ khi mặt trời nhô lên cao đến tận lúc sao đầy trời.


      Sau khi náo động phòng tân hôn xong, Lệ Minh Thần lái xe đưa Ôn Hân về nhà. Vừa rời khỏi khách sạn tham mưu trưởng nhìn bằng ánh mắt kỳ quái, Lệ Minh Thần biết, lần này cấm bế nhất định là tránh khỏi.


      Cho nên khi đối mặt với ít nhất là tuần phải xa cách sắp tơi, đại dội trưởng Lệ đột nhiên có chút luyến tiếc, đứng ở cửa nhà Ôn Hân .


      Hôm nay Ôn Hân cũng đặc biệt có cảm xúc, đứng lát, đột nhiên ngẩng mặt lên câu cảm ơn với Lệ Minh Thần.


      “Lệ Minh Thần hôm nay rất cảm ơn , những chuyện trong nhà tôi, bản thân tôi cũng được...”


      Gió đêm thổi tới, làm vương mấy canh hoa quế đung đưa giữa tốc Ôn Hân, trường hợp làm ham muốn mơ màng say mê.


      Cái ót đột nhiên bị giữ chặt, Lệ Minh Thần hôn vừa bá đạo lại vừa cường thế, giày vò làm đau nổi, giống như phải ăn sạch .


      Trước kia, lúc lãnh đạo quân khu biểu dương , đều Lệ Minh Thần là người lính dũng mãnh nhất, nhưng cho đến khi hôn lên môi Ôn Hân, Lệ Minh Thần mới biết chuyện làm tại mới là dũng mãnh nhất.


      Trăng sáng sao thưa, dưới cây hoa quế, người đẹp trong ngực, tât cả rượu hôm nay đại đội trưởng Lệ uống lúc này vọt lên đầu.


      biết mình làm sao, lúc Ôn Hân đỏ mặt ngẩng đầu cảm ơn với mình, máu toàn thân dâng lên kích động làm như vậy.


      Rất lâu sau, Lệ Minh Thần buông ra, đột nhiên cảm thấy vừa rồi minh quá lỗ màng, gãi gãi đầu: “Tôi hôn em, em có tức giận chứ?”


      Hồi lâu, Ôn Hân giương mắt lên chợt trừng Lệ Minh Thần, “Giận chứ! biết chút à.”


      Trong đầu Lệ Minh Thần loé lên tia sáng, mượn dốc xuống lừa, “Nghiệp vụ vẫn chưa thuần thục, lần sau bảo đảm chú ý!”


      Khoảnh khắc đó, Ôn Hân biết dung túng cho trái tim là đúng, hay là sai....
      Last edited by a moderator: 6/3/15
      Trâuxkhang thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: có quan hệ huyết thống

      Buổi tối hôm hôn lễ của Lý Bá Ngôn, Ôn Hân nhận được tin nhắn: " bị giam giữ tuần, vợ đợi .(╯3╰)"

      Có thể vô lại đến mức này ngoài Lệ Minh Thần ra có người thứ hai.

      Nhìn biểu cảm dẩu môi, Ôn Hân đỏ mặt trả lời đại đội trưởng Lệ câu: Ai là vợ của !

      Nhưng tin nhắn này, cho dù Lệ Minh Thần muốn xem cũng phải đợi tuần sau khi máy truyền tin trở về tay mới xem được.

      Tình đến bất ngờ, hề để Ôn Hân chuẩn bị sưởi ấm trái tim mất rồi.

      Câu "quân nhân cũng có cảm xúc" hoàn toàn đập tan điểm kiên trì cuối cùng trong lòng .

      Hạnh phúc mất phương hướng từ lâu, có lẽ nên quay về nhà rồi.

      Kỳ nghỉ dài cũng có ngày phải kết thúc, sau đám cưới Ôn Hân lại tiếp tục nghỉ tuần, trước khi Ôn Noãn khai giảng ngày nhận được thông điệp cuối cùng của Vạn Cương: nếu tới công ty, ông ta đến nhà xách tới.

      "Lãnh đạo, ông thể dịu dàng chút sao?" mãi cũng phải cúp máy, điện thoại trong tay Ôn Hân nóng cả lên, chuyện nên đối mặt dù sao cũng phải đối mặt.

      Ôn Hân thở dài, hướng về phía ngoài sân kêu to: "Noãn Noãn, ngủ thôi, mai nhập học đó."

      ", con và Tiểu Tiền chơi bi, thêm chút nữa, chút xíu thôi...." Người bạn Ôn Noãn giỏi nhất là làm nũng.

      Chơi bi với Tiểu Tiền? Ôn Hân lắc đầu, trải mền.

      Hậu quả của ham chơi chính là hôm sau Ôn Noãn vểnh cái mông , vùi đầu vào trong gối sống chết chịu rời giường. ", cứ ngủ thêm lát , lát nữa.... a, mèo Tiểu Tiền!" Bàn chân của Ôn Noãn trực tiếp bị Tiểu Tiền "sờ" vuốt, bé lập tức nhảy cao dậy.

      Về chuyện gọi Noãn Noãn dậy, Tiểu Tiền có tác dụng mạnh hơn tất cả đồng hồ báo thức. Ôn Hân rán bánh trứng trong phòng bếp, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở phòng ngủ, chỉ cười.

      Nửa giờ sau, ở trước của siêu thị, nhóc béo Ôn Noãn quần áo nón mũ chỉnh tề vung tay mập mạp chào tạm biệt ba, "Tiểu Tiền, đợi tối tao về xử lý mi." Tay đổi thành quả đấm, thị uy với Tiểu Tiền.

      Chú mèo Tiểu Tiền rất bình tĩnh, phe phẩy đuôi chạy qua đón đồng xu Ôn Hân ném, quay đầu luổn lên nóc nhà.

      ", tiền vốn riêng của Tiểu Tiền đoán chừng còn nhiều hơn con...." Ôn Noãn lắc đầu vừa vừa với .

      "Noãn Noãn có tiền vốn riêng từ lúc nào thế?" Ôn Hân mỉm cười nhìn cháu .

      "A!" Ôn Noãn lỡ miệng vội vàng che miệng lắc đầu.

      Đưa Ôn Noãn xong, Ôn Hân trực tiếp đến đơn vị, vốn định vào cách khiêm tốn, hủy bỏ đơn xin nghỉ làm việc như thường là được, nhưng ngờ, ngay cả cửa công ty còn chưa vào, từ xa nhìn thấy người muốn gặp.

      phải Ngụy Dược, là Bạch Lộc.

      Nếu như Ôn Hân và Ngụy Dược hoàn toàn là đôi tình nhân bị số phận trêu đùa, và Bạch Lộc chính là tương khắc bẩm sinh cần bàn cãi.

      Bạch Lộc thích Ôn Hân, từ ngày đầu tiên vào đại học thích.

      Hôm nay ta vẫn mặc màu trắng thành thục, chẳng qua là phối hợp cùng với chiếc váy Bohemian mang phong cách thục nữ thoải mái với vòng phục cổ lớn làm tạo hình, cả người nhìn qua ít chút tự nhiên, nhiều hơn chút gò bó.

      Bạch Lộc ràng cũng nhìn thấy Ôn Hân, bởi vì ta trực tiếp nghênh đón, về phía .

      "Ôn Hân, tôi ngờ quay lại !" Mặt Bạch Lộc do phẫn nộ mà hơi vặn vẹo, nhìn đẹp như trước. " biết Vạn Bác bị Ngụy Dược thu mua, nhưng vẫn quay lại, có phải là muốn quyến rũ Ngụy Dược!"

      Trước khi trông thấy Bạch Lộc, Ôn Hân còn do dự thời cơ từ chức, nhưng bây giờ gặp rồi, ý nghĩ từ chức của Ôn Hân bị

      Cắt đứt triệt để, “Tôi là nhân viên cũ của Vạn Bác, chưa từng phạm sai lầm, tại sao phải từ chức; hơn nữa, trước kia các người biết tôi ở Vạn Bác, còn khăng khăng thu mua, là ai vẫn giữ tâm tư, cần tôi phải ?”


      Mặct Bạch Lộc hoàn toàn méo xệch, giơ tay muốn dánh, lần này bị Ôn Hân ngăn lại, mỉm cười nhìn Bạch Lộc: “Bạch tiểu thư, cái tát lần trước đê cho đánh là vì trả nợ trước kia, coi như trả xong. tưởng tôi lúc nào cũng giơ mặt ra cho đánh chắc?”


      mình chống đỡ nhà họ Ôn nhiều năm như vậy, tính cách Ôn Hân sớm còn dịu dàng như ban đầu, biết lúc nào cần với kẻ địch: .


      Bạch Lộc cố chấp Ôn Hân cũng yếu thế, thanh chen vào, “Quản lý Bạch, làm gì thế?”


      Nguỵ Dược mặc bộ vét màu gỉ sét lên tiếng, từ bậc thang vội vàng xuống, Bạch Lộc nhìn ánh mắt kia của , trong lòng đau xót, hất tay Ôn Hân chạy .


      ta gây phiền toái cho em à?” Đối vị hôn thê mà mẹ chọn này, Nguỵ Dược có mâu thuẫn trời sinh, giống như trước giờ gọi Bạch Lộc chỉ gọi tên, hoặc là quản lý Bạch, mà gọi Ôn Hân ...


      có, ấy tới chỉ muốn tôi ở lại Vạn Bác, cần từ chức mà thôi.” Ôn Hân nhìn hướng Bạch Lộc rời , tươi cười tự đắc.


      Nguỵ Dược nhìn nụ cười của , vẻ mặt hoảng hốt, “Hân Hân...”


      Nghe được thanh của , mặt Ôn Hân cứng lại, từ từ che giấu nụ cười, “Nguỵ tiên sinh, có việc gì tôi vào làm việc.”


      “Đợi . Tối nay Thiên Hoà Vạn Bác có bữa tiệc, về CASE, Vạn Cương có ở đây, em hãy cùng với .”


      Lúc nào thi, suy bại đến mức phải lấy công việc làm cớ để mình và người trong lòng ở cạnh nhau, ngoài chuốc khổ, Nguỵ Dược còn mong đợi nhìn Ôn Hân, dường như chỉ sợ cự tuyệt.


      Ôn Hân quả thực hơi bài xích, nhưng chỉ nhíu nhíu mày, đồng ý, “Vì công ty, thể từ chối.”


      Ôn Hân biết, bữa tiệc tối này đem lại bước ngoặt trong cuộc đời sau này của như thế nào.


      Ôn Hân mới vừa vào phòng làm việc ngồi được lát, Tả Dữu liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào.


      “Chị dâu cuối cùng chị cũng tới làm!” tiếng chị dâu của Tả Dữu làm chút phiền muộn Nguỵ Dược vừa đem tới đuổi sạch còn mống, Ôn Hân đứng lên, sau khi đóng cửa lại mới quay đầu trừng Tả Dữu, “kêu bậy gì vậy?”


      Tả Dữu cầm cây bút lông dùng làm đồ trang trí bàn Ôn Hân, khơi cằm Ôn Hân : “Đừng có mà muốn chối cãi, em là người cùng chiến tuyến với chị.”


      Ôn Hân lui về phía sau bước, tránh khỏi Tả Dữu biết lớn : “Lệ Minh Thần bậy với đó, chúng tôi chẳng có gì cả.”


      ? có vậy Ngũ em theo dõi suốt dọc đường , nhìn thấy hai người ở cửa siêu thị chơi trò hôn hít là ai đấy?”


      Quân nhân nhàm chán, tham gia hôn lễ của người khác, lại còn bà tám chạy tới theo dõi người ta, Ôn Hân đột nhiên cảm thấy có quan hệ dính líu với Lệ Minh Thần, ngọn núi áp lực rất lớn.


      “Có việc gì , nếu có chuyện làm đem bản tổng hợp công việc tuần trước tới cho tôi xem.” Ôn Hân xấu hổ hạ lệnh đuổi khách.


      “Chị dâu, em có chuyện, em thất tình...” giây trước Tả Dữu còn cười bỉ ổi, mà giây sau ngay lập tức ra vẻ suy sụp.


      Tình của người trẻ giống như sóng thần, lúc sóng to gió lớn tới hận thể cuốn mình và đối phương vào với nhau, chết sống lại như tình đầu, Tả Dữu hận thể dính vào bên cạnh Vương Binh ngày 24h đồng hồ, khi thấy ta là người thế nào tình cũng theo đó rút lui trở lại.


      “Chị dâu, lúc bắt đầu em cho rằng ta là người dũng cảm có nghĩa khí, thư sinh yếu đuối lại dám đẩy em ra khi xe đâm tới. Sau này mới biết đo căn bản là hiểu lầm. Hôm trước chẳng qua chỉ muốn ta đưa em về nhà lần, ánh mắt của thằng cha đó liền thẳng tắp, tôi đó ta gửi tin nhắn thổ lộ cho em, tình cảm trước kia của em bị người ta xem là củi lửa có đầu óc, là đại tiểu thư hấp tấp...”


      Tả tiểu thư càng càng như đưa đám, tình cảm lần đầu tiên trong đời chết yểu ngay trước mắt, khong dễ chịu là bình thường.


      Ôn Hân vỗ vỗ vai của , “Bây giờ nhìn dù sao cũng tốt hơn là sau này mới , qua thời gian nữa là tốt thôi.”


      “Chị dâu, tối em muốn về nhà, mấy ngày nay ta tan ca, tan ca xong lại đến cửa nhà chặn em lại... em có thể đến nhà chị ở tạm hai ngày được ?” Tả Dữu mong đợi nhìn Ôn Hân.


      Ôn Hân: ....


      Tả Dữu lau nước mắt, cũng mặc kệ bên miệng vẫn đầy nước miếng, nước mắt và nước mũi dù sao cũng là nước, nâng mặt Ôn Hân lên thơm cái, “Cứ quyết định vậy ! Chị dâu tốt!”


      Tiếp tục sau “bị chị dâu”, Ôn Hân lần nữa “bị tá túc” rồi





      Ngày đầu tiên quay lại làm việc, bận rộn lại phong phú. Trước khi tan việc, Ôn Hân chép tên trường của Ôn Noãn cho Tả Dữu, nhờ ấy đón cháu . Tả Dữu dùng tay ra hiệu ok, sau khi “trở về sớm chút”, khoác túi vào hai vai rồi nhảy chân sáo xuống lầu.

      Lúc đó, Ôn Hân nhìn Tả Dữu cực tốt, cảm thấy ấy thất tình là giả, có mục đích đánh vào nhà .

      Vậy mà, Ôn Hân vẫn đến bữa tiệc đúng giờ, vừa ra đến cửa, công ty hợp tác nước ngoài đột nhiên gọi điện thoại tới có bản fax muốn gửi, nội dung rất quan trọng. Sau khi chần chờ, Ôn Hân lấy điện thoại di động ra gọi cho Ngụy Dược.

      ".... Vậy chuẩn bị xong rồi tới." Nghe Ôn Hân giải thích, rất lâu Ngụy Dược mới .

      Chẳng ai nghĩ tới, giữa đường máy móc xảy ra cố nên năm mươi tờ fax đến được, làm Ôn Hân tốn gần 40’ mới cất xong.

      Vừa giơ tay nhìn thời gian, Ôn Hân chui vào trong xe tắc xi.

      Cộng thêm đường kẹt xe, lúc xe của Ôn Hân vào đoạn đường hỏng, muộn hơn nửa giờ so với thời gian hẹn.

      Đứng trước cửa phòng bao, Ôn Hân do dự biết nên vào hay trực tiếp về.

      lúc này, quản lý quan hệ xã hội Lý Mật của Vạn Bác từ góc cua của hành lang tới, nhìn ấy vẫn còn nắm khăn giấy trong tay liền biết nhất định là vừa mới đến toilet ói.

      "Rất khó đối phó sao?" Ôn Hân kéo hỏi.

      Lúc này, ánh mắt của Lý tiểu thư nhìn , ấy phải nhìn rất lâu mới nhận ra Ôn Hân: "Ôn tổng, lão tổng của đối phương quá độc ác, người ta có lời, bảo rằng nếu hôm nay uống thoải mái với ta, hợp đồng này ký...." Lý Mật càng sắc mặt càng tốt.

      "Rốt cuộc...." Ôn Hân vẫn tiếp tục hỏi, ngờ điện thoại trong túi xách vang lên , vừa nghe điện thoại, vừa hỏi Lý Mật: "Đối phương là ai?"

      "Này, chị, còn bao lâu nữa mới được ăn ngon đây?" "Là thiếu gia của tập đoàn Hằng Vũ."

      thanh của Lý Mật và Tả Dữu đồng thời vang lên.

      "Tả Dữu, tôi còn phải ở chỗ này lát, mọi người cứ ăn trước rồi cho Noãn Noãn ngủ là được, và Noãn Noãn ngủ ở phòng tôi...."

      Nhưng đợi Ôn Hân dặn dò xong, Tả Dữu liền vội vàng hỏi, "Chị, các người ăn ở đâu thế?"

      "Hỏi làm gì? Còn muốn tới đón tôi à? , cúp máy trước...."

      "Chị...." Trước cửa siêu thị tiện lợi Ôn Noãn, Tả Dữu nhìn chằm chằm điện thoại báo thanh máy bận, trong lòng thầm kêu: lần này hỏng rồi.

      Tình hình trong phòng bao xác thực có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung.

      Nhìn Ôn Hân đẩy cửa tiến vào, Ngụy Dược hối hận vì hôm nay gọi tới , vốn chỉ nghĩ muốn tăng thêm chút cơ hội gặp mặt. Cũng thấy ánh mắt của Tuấn thiếu gia bắt đầu thay đổi, trong lòng Ngụy Dược ngừng hồi hộp.

      "Tuấn tổng, để tỏ lòng mong đợi đối với thành công của lần hợp tác này, tôi mời ly." Ngụy Dược xong, cầm lấy chai rượu ngũ lương(1) rót đầy ly."Tôi cạn trước...."

      Bốn chữ cạn trước vì kính còn chưa hết, ly trong
      Tay Nguỵ Dược bị bàn tay ngăn cản, “Kính có thể, phải , là ấy.”


      Người đàn ông chuyện hơi mở cổ áo sơ mi đen, cổ trắng trắng lộ ra bên ngoài, vấn đề khía cạnh ánh sáng có vẻ còn hấp dẫn hơn thực tế mấy phần, mắt phượng của ta hơi nghiêng về phía Ôn Hân nháy nháy.


      Đầu Ôn Hân và Nguỵ Dược gần như đồng thời ong lên tiếng.


      Tuấn thiếu gia của tập đoàn Hằng Vũ, là trong những công tủ nổi tiếng háo sắc, thích con , nhưng chơi bừa, khẩu vị nặng lại xoi mói, hôm nay ràng là coi trọng Ôn Hân.


      Trong lòng Nguỵ Dược chuẩn bị tâm lý chuyện thành cho lần hợp đồng này.


      Trong lòng Ôn Hân lại nghĩ hướng khác, hít sâu, mỉm cười thong dong vòng đến vị trí bên cạnh Nguỵ Dược: “Nguỵ tổng, hôm nay tôi tới muộn, ly ruọu này tôi nên uống...”


      Từ trong tay Nguỵ Dược cố chấp gần như phải dùng “giành” để lấy ly rượu qua, Ôn Hân nhìn chằm chằm chất lỏng trong suốt, ngửa đầu uống hơi cạn sạch.


      Nóng hừng hừng dọc theo khoang miệng xuyên qua yết hầu truyền độ nóng xuống dạ dày, Ôn Hân vẫn chưa ăn cơm nhất thời dạ dày có chút rút lại.


      Động tác nhíu mày của khó tránh được con mắt của Nguỵ Dược, biết đau bụng rồi.


      Bàn tay đặt dưới bàn nắm thành quyền, chờ Ôn Hân uống cạn ly, lúc mắt của Tuấn thiếu gia nhìn chai rượu ngũ lương còn lại nửa chai, Nguỵ Dược dứt khoát đứng dậy ấn vào chỗ ngồi.


      “Tuấn thiếu gia, rượu phải uống từ từ mới có mùi vị, làm ăn cũng từ từ mới dễ dàng khép lại được, đúng ?”


      Thiên Hoà cũng phải công ty có địa vị xã hội thấp, cần thiết vì chuyện làm ăn mà để người phụ nữ của “mình” tiếp rượu!


      Ánh mắt của người đàn ông dừng ở giữa Nguỵ Dược và Ôn Hân, chần chừ lát, đột nhiên cười, tay cũng bưng lên lần đầu tiên trong hôm nay, “Làm ăn tôi để ý nhiều, dù sao cũng chỉ là nét bút, nhưng gặp được người có thể uống rượu tốt, là hiếm có...”


      ta thừa nhận Ôn Hân xinh đẹp là dụ hoặc, nhưng gợi lên hứng thú của người đàn ông là giữa Nguỵ Dược và người phụ nữ này có luồng khí đặc biệt, đối với phụ nữ có “cá tính”, ta càng thích hơn.

      Tửu lượng của Nguỵ Dược tệ, nhưng bình thường uống cực ít... mà hôm nay người phụ nữ này làm như thể là lấy được bản hợp đồng bỏ qua làm rất đau đầu, thỉnh thoảng chịu thua chút được sao? ký bản hợp đồng này có nghĩa là Vạn Bác nguy!


      Lúc Nguỵ Dược đỡ thay Ôn Hân ly rượu thứ N, Ôn Hân cầm lên ly thứ N+1....


      Trong vòng giờ từ lúc Ôn Hân vào đến bây giờ, biết uống bao nhiêu rượu, cảm thấy mình giống như chuộc tội, hình như lúc nào vực được Vạn Bác dạy, mới có thể giải thoát.


      Uống uống, biết có phải say, rồi nghe nhầm , bên tai Ôn Hân đột nhiên truyền đến bịch tiếng, ngay sau đó ly rượu trong tay liền bay ra ngoài, gương mặt phóng đại vọt tới trước mặt rống: “Ôn Hân! Tôi cho em số điện thoại là để em coi là vật trang trí hả! phải có chuyện gì gọi cho tôi sao!”


      “Lệ Minh Thần, giọng chút.... đau lỗ tai.” xong, quan tâm tới mi đại đội trưởng Lẹ dựng thẳng hưng phấn, xoa xoa lỗ tai mình, “ phải bế quan rồi sao? Tôi chuyện hợp đồng, đây là hợp đồng đầu tiên sau khi công ty tôi bán mình, tôi phải bàn nó tiếp, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy tôi bàn được lần hợp đồng này?” Ôn Hân thừa nhận say , nếu sao mặc kệ trán mình dựa vào ngực Lệ Minh Thần để tìm kiếm ấm áp chứ.


      phải chỉ là hợp đồng cứt chó thôi sao? Tôi xem ai dám ký cho em!”


      Ánh mắt Ôn Hân mê mang, nhìn mặt Lệ Minh Thần nổi giận đưa tay vỗ vỗ, “Bạch bạch” hai tiếng vang lên, “ ký liền ký, định đoạt chắc?”


      “Tôi được, ‘’ tôi định đoạt!” Đối với ‘ trai’ chiếm tiện nghi của vợ mình rất lâu, Lệ Minh Thần lưu manh cũng buông tha cho từng kẻ có cơ hội chiếm tiện nghi.


      Ôn Hân nghiêng đầu kỳ quái hỏi: “ của là ai vậy?”


      “Tả Tuấn, tổng giám đốc tập đoàn Hằng Vũ, trai về mặt luật pháp của thiếu tá Lệ. ‘em trai’, lâu rồi gặp, vừa trở lại giao nhiệm vụ cho ...” Ánh mắt nhìn Lệ Minh Thần của Tả Tuấn ràng giống như với ánh mắt lười biếng lúc nãy... nhìn ‘em trai’ khác cha khác mẹ, trả lời thay Lệ Minh Thần.


      *Ngũ Lương Dịch Tửu: được chưng cất từ năm loại ngũ cốc: cao lương đỏ, gạo, nếp, lúa mì và ngô. Loại rượu này được ca tụng là “ba chén tràn hứng khởi, giọt cũng lưu hương”. Rượu có lịch sử 600 năm bắt đầu từ thời nhà Minh. Loại ngũ lương dịch tửu thượng hạng được sản xuất và ủ trong các bình đất sét 10 năm.
      Last edited: 9/3/15
      Trâusanone2112 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: có quan hệ huyết thống (2)

      "Tửu lượng của em tốt đến thế sao? Cả đám đấng mày râu của công ty chỉ để người con như em uống thành như vậy!" Đỡ thân thể càng ngày càng mềm của Ôn Hân, Lệ Minh Thần vừa ôm vào trong ngực, vừa liếc đám Tả Tuấn vẫn nghiêng người ngồi ghế tựa , "Chưa tới nhiệm vụ hay nhiệm vụ gì, em chỉ có câu, đây là vợ em, Tả Tuấn!"

      Vợ , đừng có chủ ý động vào, thiếu tá Lệ chọn làm nghĩa với Tả Tuấn
      trước.” giải thích rời tiệc trước, thậm chí ngay cả nhìn lại bọn họ cái cũng có. Lệ Minh Thần trực tiếp nhấc Ôn Hân lên, ra cửa rời .

      Ngoài cửa mơ hồ truyền đến thanh Ôn Hân thầm “hợp đồng”, sắc mặt Tả Tuấn như thường, thậm chí còn thêm nụ cười, điều này làm cho nhân viên Hằng Vũ cùng thở phào nhõm. “Tuấn thiếu gia, vậy hôm nay vẫn…”

      phải bên Hồ tổng còn có ván cờ nữa sao, thời gian vẫn còn sớm, qua nhìn chút.” Tả Tuấn động cánh tay, mắt phượng liếc nhìn sắc mặt Ngụy Dược sớm tái nhợt, nhìn ra được, ta thích người phụ nữ kia, hơn nữa chuyện xưa giữa hai người khẳng định ít.

      Tả Tuấn đứng dậy, vẫn là bộ dạng lười biếng như cũ, “Ngụy tổng, làm ăn giống như là theo đuổi phụ nữ, chỉ ánh mắt phải chính xác, xuống tay cũng phải độc ác, người tới sau , Thiên Hòa và Hằng Vũ có thể hợp tác…” ta nhún vai, lời phía trước chưa , cất bước ra cửa.

      “Tuấn thiếu gia!” giây trước khi Tả Tuấn sắp ra cửa, sắc mặt Ngụy Dược vẫn tốt đột nhiên lên tiếng. “ sai, rất đúng. Nhưng còn có điểm quan trọng nhất mà quên, lúc theo đuổi người mình thích thái độ ít nhất phải nghiêm túc chút…” Lúc đầu Ngụy Dược còn ở trong phòng, vậy mà biết từ khi nào đến bên cạnh Tả Tuấn, sau khi đánh giá cách ăn mặc của ta, dẫn đầu mất.

      Tả Tuấn híp mắt, nhìn bóng lưng Ngụy Dược rời , đột nhiên cười: thú vị!

      Ra khỏi cửa phòng bao, Lệ Minh Thần nửa ôm nửa đỡ mang theo Ôn Hân, sau khi xa được mấy mét vào thang máy, rượu của Ôn Hân hoàn toàn xông lên đầu, đừng đến tự mình đứng, dựa vào Lệ Minh Thần, mà người cũng mềm như sợi mì trượt thẳng xuống mặt đất.

      Lệ Minh Thần nhìn chằm chằm người phụ nữ say bất tỉnh nhân , muốn nổi giận cũng giận nổi: “Người phụ nữ ngốc nghếch.” mím môi, ôm ngang Ôn Hân vào trong ngực.

      Lệ Minh Thần biết rằng… nhất là người như Tả Tuấn, phàm là thứ ta hứng thú, tìm cách thu vào tay là thể bỏ qua.

      Nghĩ tới đây, tay thiếu tá nắm chặt lại, giống như chỉ hơi buông, quẳng mất thứ gì đó.

      Khả năng của Lệ Minh Thần dĩ nhiên cần phải là có thể tưởng tượng, vậy mà để mang được Ôn Hân bắt đầu say rượu làm càn vào trong xe việt dã còn tốn rất nhiều sức.

      uống thêm chút nữa rồi em bị mang đến giường nào cũng biết đâu! Đần độn.” Thiếu tá đưa tay đẩy say bất tỉnh nhân vào chỗ ngồi, có muốn nảy sinh độc ác cũng có sức làm gì.

      Thời gian là bảy giờ ba mươi hai phút tối, xem việt dã của Lệ Minh Thần chạy từ đoạn đường hỏng đến nhà Ôn Hân cũng được hai phần ba rồi, cũng trong khoảng thời gian này, Lệ Minh Thần lần đầu tiên hiểu được phụ nữ say rượu nổi điên là như thế nào.

      Đàn ông trong bộ đội, tửu lượng cần phải , đừng bảo là nửa chai rượu ngũ lương, dù ném cả người vào trong vại rượu ngũ lương, lúc ra vẫn hô vang khẩu lệnh như thường, cho nên đối đãi với “nữ đồng chí” mượn rượu làm càn này, dù chút xíu kinh nghiệm Lệ Minh Thần cũng có.

      Đặc biệt là dâu vẫn luôn tay quơ múa nhảm.

      “Ôn Hân!” tay Lệ Minh Thần giữ tay lái, tay khác hơi buồn bực bắt tay đốt lửa khắp nơi, “Gây nữa, gây nữa, tôi dùng sức mạnh quân trấn áp đấy!”

      Quân lệnh với người say rượu, hữu hiệu mới là lạ. Dù thanh uy hiếp của Lệ Minh Thần có lớn hơn nữa, cũng ngăn được Ôn tiểu thư đánh vào quả đào: “Ngụy Dược, tên khốn kiếp, thể cách xa tôi chút sao! Tại sao phải dồn ép tôi! Tôi thích , thích , thích …”

      Quả đấm của Ôn Hân lợi hại, lực độ lại vừa đúng lúc đốt lên ngọn lửa nào đó người thiếu tá. Lúc tay Lệ Minh Thần bắt được , theo bản năng của mình cũng rên lên tiếng.

      Tay đốt lửa người , trong miệng kêu tên người đàn ông khác. Ôn tiểu thư rất càn rỡ, thiếu tá rất giận.

      Két… tiếng thắng xe vang lên, chiếc xe việt dã dừng ở bên đường.

      Bởi vì theo quán tính, cơ thể Ôn Hân lắc lư, mơ mơ màng màng nhìn bốn phía, cánh tay lại đẩy ngực Lệ Minh Thần, “Sao lại dừng, mau, mau lái xe, cách xa ta chút, xa… Ô ô…”

      Môi đầy mùi rượu cứ vậy mà bị Lệ Minh Thần bá đạo chặn lại.

      Nếu như nụ hôn lần trước là tình cảm đến cách tự nhiên, vậy bây giờ cơ hồ đem tất cả sức lực đối kháng đều đặt môi. Thiếu tá Lệ còn dồn sức áp dụng dải đất… nơi này là của tôi, nơi này cũng là của tôi, tất cả của Ôn Hân đều là của tôi.

      Trước khi bế quan, Lý Bá Ngôn cố ý gọi điện thoại tặng 12 chữ phương châm: dễ phòng thủ, khó tấn công, nhắm ngay thời cơ, để giành chiếm trước.
      Lệ Minh Thần thuộc người thạo trong chuyện tình , chuyện ập lên đầu tất cả chính sách phương châm Lý Bá Ngôn giao phó gì gì đó đều nghĩ tới, chỉ dựa vào phản ứng bản năng, muốn khắc dấu chạm trổ lên người Ôn Hân.... tất cả là của Lệ Minh Thần.

      Lệ Minh Thần ráng sức hôn, Ôn Hân cũng phải là hề phản ứng. chỉnh người bị Lệ Minh Thần ôm vào trong ngực hôn thắm thiết, gần như mỗi kẽ răng cũng đều được đại đội trưởng Lệ dò xét hết lượt, tránh được, hơi cong người lên.

      Thừa dịp cái đầu kia khép miệng lại để thở phì phò, Ôn Hân trực tiếp tránh khỏi gông cùm xiềng xích, xoay người nhào tới người đối phương.

      Ngay sau đó là hai tiếng "Cộp! Hí....".

      Cộp, là thanh Lệ Minh Thần nhào ngã, đầu đụng vào cửa xe .

      Hí.... Ôn Hân cắn Lệ Minh Thần, mùi máu....

      "Ai bảo cắn tôi!" Ôn Hân hung ác vừa cắn vừa nghĩ. Dứt khoát nghênh chiến với thiếu tá Lệ vốn chưa hôn đủ....

      Nhiệt độ trong xe càng ngày càng cao, cao đến mức có thể thiêu rụi tất cả lý trí của Lệ Minh Thần.

      giây trước khi mất tất cả khống chế, Ôn Hân nằm ở trong ngực lại đột nhiên hoạt động. Lệ Minh Thần dừng lại, đợi trong chốc lát, lại nghe được thanh Ôn Hân chép miệng.

      Ôn tiểu thư vô cùng lợi hại, đốt toàn bộ lửa trong người thiếu tá tiên sinh lên, lại ngủ.

      Thiếu tá hít thở rất lâu, mới làm hơi thở đều đặn hơn chút. chỉnh lại quần áo cho Ôn Hân, sau khi đỡ ngồi lại vị trí bên cạnh tay lái, nhìn vẻ mặt an tĩnh ngủ của hồi lâu, vẫn nhịn được hôn thêm vào môi cái, nhưng lần này là nụ hôn nhàng.

      "Ngụy Dược...." tiếng nhàng, hoàn toàn phá vỡ giây phút màng danh lợi này, thiếu tá cứng ngắc như cái cọc gỗ, trong lòng giống như bị cái gì đó gõ ra khe hở, sắc mặt Lệ Minh Thần tốt từ từ lui về vị trí, đạp chân ga, lái xe....

      Tiếng động cơ ù ù, căn bản thể nào nghe được giọng nỉ non bên dưới câu kia của Ôn Hân: Lệ Minh Thần tôi muốn gặp Ngụy Dược, muốn gặp.

      Hậu quả của say rượu là dùng đêm phóng túng đối lấy ngày đau đầu, sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại Ôn Hân có tràn đầy cảm xúc với câu này.

      Đập vào mắt là vật trang trí xung quanh phòng ngủ nhà mình, bên tai vang lên tiếng kêu líu ríu của Ôn Noãn, Ôn Hân day day huyệt thái dương, nhớ nổi tại sao mình về nhà được.

      Trong phòng bếp leng keng giống như có người đập nồi bán sắt, thỉnh thoảng còn truyền đến hai tiếng của Ôn Lĩnh, thanh hỗn độn lớn quá, nghe trai cái gì. Ôn Hân xoa cánh tay vừa đau vừa căng, xuống giường đeo giày.

      Lần đầu tiên phòng bếp nhà họ Ôn lại náo nhiệt như thế, Tả Dữu tay cầm muôi, Ôn Lĩnh ở bên cạnh trợ giúp, cộng thêm Noãn Noãn ôm Tiểu Tiền làm giám sát quân đội.

      Tiểu Tiền thích bị Noãn Noãn ôm, giùng giằng muốn nhảy xuống, nhưng Ôn Noãn chỉ huy vui đâu chịu buông tay, lúc Ôn Hân đến, tay Ôn Noãn kẹp

      Hai chân trước của Tiểu Tiền cho nó trốn, tay khác hướng về phía Tả Dữu, chỉ: “Chị, chị, đầu nóng, phải thả trứng gà!”

      “Soạt” tiếng, quả trứng còn dính chút vỏ được đánh vào trong muỗng lớn, Tả Dữu thấy vậy quýnh lên, muốn cho tay xuống nhặt, may là được Ôn Lĩnh kéo lại.

      Ôn Lĩnh nhận lấy xẻng từ trong tay , lật lật lại trong nồi. “Bữa sáng ăn trứng chiên dinh dưỡng là được rồi, cần dùng dầu chiên móng heo thịnh soạn như vậy.” (móng heo là tay của TD)

      Dầu chiên móng heo? Đầu óc Tả tiểu thư trước giờ vẫn luôn đơn giản, nghĩ nửa ngày mới biết Ôn Lĩnh cái gì. Mặt đỏ lên, liếc mắt thấy Noãn Noãn cười gập cả bụng, “Lần đầu tiên tôi vào bếp!”

      Ôn Noãn che miệng mà vẫn hở, còn muốn cười cái gì, vừa quay đầu lại thấy Ôn Hân. Ôn Noãn biết, mình lại “ tuân theo quyết định”… mình cười nhạo người khác.

      Hai tay bé theo bản năng để ở bên hông, Tiểu Tiền ở trong lòng kêu meo meo vì được thả, “, con cười chị nấu cơm đần đâu.” Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn đột nhiên : “, miệng bị muỗi chích hả? Sưng vù rồi này. Muỗi năm nay là đáng sợ…”

      xong, thừa dịp Ôn Hân phân tâm, Ôn Noãn bé che miệng trốn vào trong phòng nhanh như chớp.

      Tâm tình Ôn Lĩnh hôm nay trông có vẻ rất tốt, vừa xào trứng vừa cười nhìn em , nụ cười này nhìn sao cứ có cảm giác “nhà có con mới lớn”. Hơn nữa, chỉ trai, ngay cả Tả Dữu cũng cười quỷ dị.

      Ôn Hân thấy cảm giác ở môi đúng lắm, lập tức lộn trở lại phòng.

      Nhìn chằm chằm trong gương hai làn môi vừa sưng vừa đỏ, mặt của Ôn Hân cũng theo đó mà đỏ lên, trí nhớ chỉ có thể ngược dòng đến lúc Lệ Minh Thần vào phòng bao, trí nhớ sau đó bắt đầu mơ hồ , nhưng cho dù như thế, là ai làm chuyện tốt này, cần Ôn Hân suy nghĩ nhiều.

      “Chị dâu, chị đừng tức giận, tình trạng của em chỉ có thê thảm hơn chị chứ hơn chị đâu, chị thấy lúc hôm qua ấy đưa chị vào cửa, miệng ấy còn có vệt máu rất chân , haizz, hai người nào đó đúng là lãng mạn xứng với tên…” Tả Dữu theo vào phòng ngủ, tựa vào khung cửa, trêu ghẹo Ôn Hân.

      Lời Tả Dữu làm vết đỏ môi Ôn Hân trực tiếp lan rộng đến mặt, “ mò gì đấy.” luống cuống tay chân tìm cây son dưỡng môi màu bàn .

      Tả Dữu đột nhiên thu hồi vẻ hài hước mặt, tới đưa cây son môi cho Ôn Hân, “Nhưng em thấy hình như hôm qua trai vui, đặt người chị xuống xong là luôn, cái gì mà trước khi gác cổng phải chạy về trong quân đội, có trời mới biết trong mắt thiếu tá Lệ có lúc nào có quân kỷ đâu, giống như hôm nay, vừa mới kết thúc giam cầm, biết chị có chuyện còn phải là trực tiếp chạy tới…” Tả Dữu xong, đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Chị dâu, hôm nay em đến công ty, xin phép giúp em…”

      Ôn Hân vẫn còn suy nghĩ lời ban nãy của Tả Dữu, đồng ý với ấy xong lại tiếp tục suy nghĩ… người nọ mất hứng?

      Bữa sáng bàn cơm, người bạn Ôn Noãn dù sáng dù tối luôn ám chỉ với là cặp sách của mình cũ nhiều rồi, nhưng hôm nay Ôn Hân có nhiều tinh lực để giảng giải đạo lý với Noãn Noãn bé , vì vậy Ôn Noãn có răng cửa cũng mất tâm trạng tốt lúc sáng sớm hôm nay, chỉ là tâm trạng tốt của ngờ trở lại rất nhanh, hơn nữa còn rất nhiều.

      Ở trước cửa siêu thị còn bất đắc dĩ kéo tiểu nha đầu Ôn Noãn vểnh môi, tạm biệt Ôn Hân, Tả Dữu liền lên chiếctaxi, báo địa chỉ, Tả Dữu bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

      Hôm qua hai cả định làm khó dễ Vạn Bác, hợp đồng có lẽ ký được.

      Nhưng trước đó ràng ba đồng ý với cho Vạn Bác chuyện làm ăn này coi như đáp lễ để vào công ty, cho nên hôm qua nghe trong điện thoại của Ôn Hân là bọn họ bàn hợp đồng với Hằng Vũ, Tả Dữu biết nhất định là cả làm.

      Đại tiểu thư tức giận, tính khí rất lớn. Cho nên Tả Dữu vừa bước chân trước vào cửa biệt thự nhà họ Tả, giọng buông ra chút nể nang, kêu to: “Cha, cả ức hiếp con!”

      “Ông cụ ở nhà, em nghe thử xem, ức hiếp em như thế nào?”

      Tả Dữu ngờ, Tả Tuấn rất ít khi ở nhà vậy mà sáng sớm tinh mơ lại phá lệ ngồi ghế sofa uống cà phê, đọc báo.

      Đáng trách là vào cửa nhưng xem xét địa hình trước.

      Tiểu thư Tiểu Quả sợ trời, sợ đất, chỉ sợ cả Tả Tuấn, hơi mất bình tĩnh.
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :