Lúc Lệ Minh Thần chạy tới bên ngoài Từ Á Uy lôi kéo bả vai Ôn Hân. Thiếu tá nổi giận, bả vai của vợ tao mà tao còn chưa từng khoác, mày là thằng quái nào!
Từ Á Uy định càn quấy cho Ôn Hân biết tay, ngờ đột nhiên có sức lực vặn ngược tay mình trói ra đằng sau lưng, "Ai nha má ơi, buông tay, mau buông tay, cũng nhìn thử xem tôi là ai!"
tay Lệ Minh Thần lại dùng lực, "Tôi thả, cũng nhìn ra cậu là ai."
Tay đau chết được, Từ Á Uy cũng dám trổ tài hùng, vội mở miệng: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tay sắp gãy mất...."
Nhận được tin tức, Lý Bá Ngôn ngay cả ly cũng quên đặt xuống vội vàng chạy ra, dán vào bên tai Lệ Minh Thần, giọng : "Cậu còn mặc quân trang, chú ý ảnh hưởng tới quần chúng."
Lực tay nới lỏng, Từ Á Uy ngẩng đầu xoa cổ tay, mới phát “bóng” sau lưng là quân nhân cao to, hình như là tìm được cái gì đó để dựa vào, Từ Á Uy chửi ầm lên: "Ôn Hân, cho dù có lính làm chỗ dựa cho tôi cũng sợ, quân nhân thể đánh nhau với nhân dân, những chuyện kia của nhà đều là ông cụ các người gây nghiệt, còn cho phép chúng tôi ...."
Trong đại sảnh người đến người , nhưng đụng phải đám màu ô-liu ở đây, ai dám dừng lại quá lâu.
Từ Á Uy vẫn tiếp tục , vết sẹo trong lòng Ôn Hân bị xé rách lần nữa: nếu như biết dưới tình trạng chỉ có chiếc giường nằm, nếu như bảo ba ưu tiên cứu người khác từ bỏ cứu trai trước, mà người khác đó chính là Ngụy Dược, làm sao cũng ở bên cạnh ta.
Lòng rỉ máu....
Từ Á Uy vui, lúc này lại đột nhiên im bặt.
Bịch tiếng, Từ Á Uy bay ra xa nửa mét, té xuống đất.
Lệ Minh Thần xoa xoa quả đấm, "Quân nhân cũng có cảm xúc ."
Bả vai được Lệ Minh Thần ôm tự nhiên, Ôn Hân vẫn chưa lấy lại tinh thần dường như nghe được câu từ trong bàn tay ấm áp của ....quân nhân cũng có quyền bảo vệ phụ nữ của mình.
Lệ Minh Thần, rất khác.
Tố chất của quân nhân, chỉ có biểu ở trường, dưới loại tình huống đột phát cũng phải biểu giống vậy.
Hầu như đều trao đổi miệng gì cả, tự nhiên có người làm xong các loại công việc giải quyết tốt hậu quả: ví dụ như Từ Á Uy bị đánh quyền ngã xuống đất dậy nổi, lại ví dụ như dọa Chu Giai Di sợ đến phát ngốc.
Lệ Minh Thần ôm Ôn Hân, đối với câu “trở về chịu phạt” của Lý Bá Ngôn chỉ cười cợt nhả, sau khi đáp lại câu “được”, liền lôi kéo Ôn Hân trở về tiếp tục lung tung.
Bao lì xì của là siêu nặng, trở lại ăn chút sao được.
Ôn Hân hiểu quân
Quy, ít nhất thời kỳ cách mạng cũng từng nghe quy củ làm lính lấy cây kim sợi chỉ của dân, huống chi là đánh dân phát, mặc dù đó là tên dân ác.
“ bị phạt à?” cúi đầu cự tuyệt lồng ngực của Lệ Minh Thần, giọng hỏi.
“ sao hết, những hình phạt của thủ trưởng tôi sơm luyện tập như trò chơi ý mà.” Lúc đơn độc ở cạnh nhau Lệ Minh Thần mới phát mình lại ôm Ôn Hân, trai già sắp ba mươi tuổi rồi mà mặt lại hơi đỏ, nhưng nở buông tay.
Đúng lúc được tự nhiên buổi tiệc gan như kết thúc, phần linh hoạt duy nhất trong đám cưới của quân nhân bắt đầu... dâu ném hoa cưới.
Ôn Hân nhìn dâu toàn thân là quân trang cầm bó hoa, dù sao muốn người ta cười cũng hơi dở dở ương ương, bỗng nhiên có người ở bên cạnh và Lệ Minh Thần lấy tay bụm thành chiếc micro, hét lên như cách “rất xa”: “Chị dâu, chị cũng , cướp được lần sau chúng tôi được uống rượu mừng của Tam rồi.”
Mặt của Ôn Hân và Lệ Minh Thần đều đỏ như nhau.
Đối với việc này, người trong cuộc có quyền lên tiếng, cho nên Ngũ Minh dứt khoát ra mặt thay Lệ Minh Thần, kéo Ôn Hân trực tiếp nhét vào trong đám các , sau đó thông báo là người của quân đội, ta dứt khoát tranh micro của người chủ trì : “Hôm nay xác định xem Lão Tam của chúng ta có số phận hay ha.”
Trong đám người, trong toàn bộ hôn lễ vẫn ai biết đến Dương Khiết, vẫn luôn là nhân vật vây xem hạnh phúc của người khác, tới giành hoa cũng chỉ là đúng lúc thôi, dù sao người xem trọng cũng xem trọng .
Nhưng tạo háo trêu người, hoa bay lên rất vô tư rơi vào trong ngực , Ngũ Minh thổn thức, các chiến hữu của Lệ Minh Thần cũng thổn thức, người duy nhất vui mừng thay là chị Tưởng và doanh trưởng Cao lại tới, cho nên ngay cả lúc xấu hổ cũng có ai bên cạnh .
Ngũ Minh ho khan hai tiếng: “Xem ra con đường phía trước của Tam vẫn thông thuận cho lắm... nhỉ?”
nhìn chằm chằm Dương Khiết chậm rãi tới phía Ôn Hân, có chút hiểu.
“Bó hoa này, phải là của và đại đội trưởng Lệ...” Dương Khiết cười rất rộng rãi, nhìn ra sau lưng hào phóng đó là nụ cười chua xót.
“Đợi !” Lệ Minh Thần vẫn lên tiếng đột nhiên xông lên phía trước, cẩn bó hoa của Dương Khiết lại “Đây là của mà.” tới Lệ Minh Thần, xuyên qua đám người giống như vượn và khỉ, chạy vội tới đài, đem bó hoa khổng lồ đặt bàn của người chủ trì trược tiếp ôm xuống dâng lên trước mặt Ôn Hân, “Chúng tôi có hoa của mình.”
Ôn Hân nhìn chằm chằm bó hoa sắp che kín cả người Lệ Minh Thần, dở khóc dở cười, xem ra hôm nay thu hoạch duy nhất từ đám cưới lần này chính là mình từ cái bia trong bóng tối biến thành bia mục tiêu ở ngoài sáng rồi....
Đây là đám cưới lâu nhất Ôn Hân tham gia, từ khi mặt trời nhô lên cao đến tận lúc sao đầy trời.
Sau khi náo động phòng tân hôn xong, Lệ Minh Thần lái xe đưa Ôn Hân về nhà. Vừa rời khỏi khách sạn tham mưu trưởng nhìn bằng ánh mắt kỳ quái, Lệ Minh Thần biết, lần này cấm bế nhất định là tránh khỏi.
Cho nên khi đối mặt với ít nhất là tuần phải xa cách sắp tơi, đại dội trưởng Lệ đột nhiên có chút luyến tiếc, đứng ở cửa nhà Ôn Hân .
Hôm nay Ôn Hân cũng đặc biệt có cảm xúc, đứng lát, đột nhiên ngẩng mặt lên câu cảm ơn với Lệ Minh Thần.
“Lệ Minh Thần hôm nay rất cảm ơn , những chuyện trong nhà tôi, bản thân tôi cũng được...”
Gió đêm thổi tới, làm vương mấy canh hoa quế đung đưa giữa tốc Ôn Hân, trường hợp làm ham muốn mơ màng say mê.
Cái ót đột nhiên bị giữ chặt, Lệ Minh Thần hôn vừa bá đạo lại vừa cường thế, giày vò làm đau nổi, giống như phải ăn sạch .
Trước kia, lúc lãnh đạo quân khu biểu dương , đều Lệ Minh Thần là người lính dũng mãnh nhất, nhưng cho đến khi hôn lên môi Ôn Hân, Lệ Minh Thần mới biết chuyện làm tại mới là dũng mãnh nhất.
Trăng sáng sao thưa, dưới cây hoa quế, người đẹp trong ngực, tât cả rượu hôm nay đại đội trưởng Lệ uống lúc này vọt lên đầu.
biết mình làm sao, lúc Ôn Hân đỏ mặt ngẩng đầu cảm ơn với mình, máu toàn thân dâng lên kích động làm như vậy.
Rất lâu sau, Lệ Minh Thần buông ra, đột nhiên cảm thấy vừa rồi minh quá lỗ màng, gãi gãi đầu: “Tôi hôn em, em có tức giận chứ?”
Hồi lâu, Ôn Hân giương mắt lên chợt trừng Lệ Minh Thần, “Giận chứ! biết chút à.”
Trong đầu Lệ Minh Thần loé lên tia sáng, mượn dốc xuống lừa, “Nghiệp vụ vẫn chưa thuần thục, lần sau bảo đảm chú ý!”
Khoảnh khắc đó, Ôn Hân biết dung túng cho trái tim là đúng, hay là sai....
Last edited by a moderator: 6/3/15
Trâu và xkhang thích bài này.