1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không nghe lời, vậy mời xuống giường! - Ngô Đồng Tư Ngữ (Full 58c+2PN +eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56: Chiến trường tình (4)


      Nhớ nhung là gì?

      Nhớ nhung là chỉ mới qua N cái nháy mắt, lần thứ N+1 nhớ người kia đến nhếch môi cười.

      Nhớ nhung là gì?

      Nhớ nhung là trong khoảng khắc chỉ cần đưa nồi đồ ăn ra, tay lúc nào cũng vươn đến bên muốn ngăn cản từ lúc nào hay.

      Nhớ nhung là gì?

      Nhớ nhung chính là khi đôi bàn tay nhắn ôm lấy đầu óc lập tức trống rỗng xác định được Đông Tây...

      Ôn Lĩnh thể thừa nhận, nhớ , nhớ Tả Dữu.

      Ôn Lĩnh nhớ Tả Dữu.

      Trong lúc đứng xào rau, chân giả cấn vào thịt khiến đau đớn. Nhưng giờ phút này, toàn bộ giác quan của Ôn Lĩnh, bao gồm xúc giác, thính giác, khứu giác, thị giác đều đồng loạt ngừng hoạt động.

      Cái đĩa ‘keng’ tiếng rơi xuống bếp ga, thanh chói tai. Tay của Ôn Lĩnh để trong khoảng nâng lên hạ xuống, nâng lên lại hạ xuống, mấy lần trắc trở nhưng vẫn dám nắm lấy bàn tay vòng ngang hông mình.

      “Em nhớ , có nhớ em ?” Tả Dữu là tốt, mặc dù thích cảm giác mình luôn là phía chủ động, nhưng đối mặt với Ôn Lĩnh như vậy, nguyện ý tự mình bước thêm nhiều bước nữa.

      Bàn tay bé ấm áp bao quanh mình, đột nhiên Ôn Lĩnh tìm lại được cảm giác rung động vứt bỏ từ lâu. Chính mình cảm thấy như sắp sốt đến nơi, Ôn Lĩnh gật đầu, “Nhớ.”

      Cái ôm chợt trở nên chặt hơn, Tả Dữu khống chế được cảm xúc, vùi mặt sau lưng Ôn Lĩnh, “Em biết thể có cảm giác với em mà, em biết phải chỉ bên tình nguyện mà...”

      “Đơn phương” là hai chữ đơn giản mà Nghiêm Mỹ lặp lặp lại để khuyên nhủ , nghĩ vẫn chưa đủ Nghiêm Mỹ còn thêm câu: “Cái chủng loại kia mà cũng dám thích con sao, cậu ta xứng với con sao?”

      “Em mặc kệ người khác chúng ta xứng đôi, chân như thế nào cũng quan trọng, em thích ... cũng thích em! Hai người đều có người kia trong lòng hạnh phúc, cho nên dù bọn họ có chăng nữa, em cũng mặc kệ!”

      nhìn thấy thái độ của lúc chuyện, nhưng lời thề son sắt lại khiến người khác rung động.

      Quả Tả Dữu rất kiên định, nhưng lần kiên định này hoàn toàn đến từ bản thân , mẹ : “Con con thích cậu ta, thương cậu ta, nhưng cậu ta con sao! Nếu phải như vậy mọi chuyện chẳng đến đâu đâu!” Trước đây , biết Ôn Lĩnh có thích , nhưng bây giờ ôm , cuối cùng Tả Dữu cũng cảm nhận được mình ôm tình , ôm hạnh phúc.

      “Ôn Lĩnh, cả đời này em rời xa , mặc cho mẹ phản đối như thế nào, em cũng thay đổi!”

      kiên định của Tả Dữu đem lý trí lạc lối lâu của Ôn Lĩnh quay trở lại, đẩy tay Tả Dữu ra, hỏi: “ phải muốn ra nước ngoài học sao? Sao còn về đây?”

      Xác định được tâm ý của Ôn Lĩnh khiến Tả Dữu vui vẻ phát ra được khác thường của , liền buông lỏng tay: “Ai ya, thế nào bây giờ, ngồi máy bay lâu như vậy, trong bụng em chẳng còn chút gì rồi, hôm nay làm gì vậy? Ôi chao, là thịt kho tàu sao, em có lộc ăn rồi!” Nhìn Tả Dữu như đứa bé vui mừng xoa tay ra bàn ăn, Ôn Lĩnh muốn có người cho dũng khí, muốn mình hèn nhát, muốn mình dũng cảm vươn tay ôm lấy này —— tốt, Tả Dữu.

      Tả Dữu đặt cái đĩa xuống mới phát Ôn Lĩnh cùng, trở lại nhìn, phát chống tay bước từng bước ra ngoài.

      Lúc này Tả Dữu mới ý thức được, Ôn Lĩnh đeo chân giả bước .

      Hít hít mũi, Tả Dữu bước mấy bước đến bên cạnh để vịn: “Lúc trước hỏi bác sĩ, phải là từ từ rồi sao? mang cái này được bao lâu rồi?”

      “Từ lúc ngủ dậy cho đến bây giờ.” Ôn Lĩnh cười, nụ cười dịu dàng vô cùng, so với noãn ngọc càng khiến nội tâm Tả Dữu cảm thấy mềm mại hơn. tin chắc, nguyên nhân khiến Ôn Lĩnh từ lúc từ chối đeo chân giả cho đến bây giờ cắn răng kiên trì là vì... . Phát ra điều này khiến Tả Dữu thấp thỏm trong lòng đột nhiên như có pháo nổ, bùm bùm bùm. chỉ kém đẩy ngã Ôn Lĩnh mà thôi.

      Tả Dữu ho hai tiếng, che giấu khuôn mặt đỏ ửng, xoay mặt nhìn thức ăn bàn, “Sao hôm nay lại làm những món ăn khó như thế này, rán lại còn kho.... phải biết trước hôm nay em về mới làm cho em đấy chứ?” Tả tiểu thư tưởng tượng.

      “Ha ha.” Ôn Lĩnh cười khẽ, đưa tay ra sờ đầu , “Con nhóc Tiểu Ôn ngược đãi nó, cho nó ăn thịt nhiều ngày, cho nên...”

      đến Tiểu Ôn, Tả Dữu liền thả lỏng, “ cũng thế, con bé muốn ăn nên nấu cho nó ăn, con bé tuổi lớn mà.”

      có tâm trạng gì...” Tìm kiếm nguyên nhân có tâm trạng khiến Tả tiểu thư ngượng ngùng muốn tìm góc tường đào hố.

      Lần này về nước là đúng rồi.

      hơn mười hai giờ mà Tiểu Ôn chơi vẫn chưa về, Tả Dữu đói quá còn hơi sức, vào bếp bê cái đĩa ra đựng đồ ăn làm cho Tiểu Ôn, dù sao cũng làm nhiều, con ăn ít chút, ít phát triển chiều ngang càng khỏe mạnh.

      Bạn Tiểu Ôn đột nhiên chạy vào lúc ba giơ đũa ra, khuôn mặt dính đầy bùn đất đầy vẻ hoang mang rối loạn, “Ba, ba, ba mau xem , mau xem ...” Ngón tay mập mạp chỉ ra bên ngoài cửa, xem ra nhóc rất kích động.

      “Sao vậy Tiểu Ôn?” Tả Dữu ngồi trong góc đứng dậy.

      “( ⊙ o ⊙)! về rồi! cũng ra xem với con ! Nhanh, mau lên!”

      Chuyện gì khiến bạn Ôn Noãn gặp họa như cơm bữa lại sợ hãi đến vậy, hai người lớn liếc nhìn nhau rồi theo nhóc ra ngoài.

      Chờ đến khi ra khỏi cánh cửa siêu thị 24h Ôn Noãn, Ôn Lĩnh nhức đầu xoa thái dương, đầu tiên Tả Dữu sững sờ, sau đó cười đến ngửa tới ngửa lui: “Tiểu Tiền à, xem ra nó chỉ tham tiền, mà còn là ngự phu cừ khôi đấy, con mèo ra ngoài bộ vòng, chỉ mang ổ mèo con, mà cả mèo ba cũng đưa về luôn...” Bụng Tả Dữu bắt đầu bị nội thương.

      Tiểu Tiền giống như hiểu được lời của Tả Dữu, nghiêng đầu meo meo cúi xuống, sau đó giơ móng vuốt lên chụp loạn đám mèo đực xung quanh.

      biết Tiểu Tiền quyến rũ được con mèo Ba Tư đực ở đâu, nó lè lưỡi tựa như lấy lòng Tiểu Tiền, con khác giơ chân ra như muốn ngăn con mèo xảo quyệt kia lại.

      “Có phải Tiểu Tiền là do Hoàng Thế Nhân đầu thai xuống hay , vơ vét của cải còn , lại có thể trắng trợn cướp đoạn con nhà lạnh nữa!”

      Ôn Lĩnh đứng tiện, Tả Dữu xuống bậc thang cùng Tiểu Ôn đưa mấy con mèo con mới sinh được mấy ngày vào, nhìn mèo con mắt mở ra, vừa vừa chuyện với Ôn Lĩnh: “Có phải Tiểu Tiền sợ nhà chúng ta nuôi được cả nhà nó, cho nên mới tiền trảm hậu tấu.... Con mèo này đúng là gian...” Tả Dữu vừa cười, vừa nhìn vẻ mặt bó tay của Ôn Lĩnh, trong đầu chợt nhớ lại chuyện.

      Trong nhà đột nhiên có thêm hơn sáu thành viên mới, cuối cùng cũng có chuyện để Tiểu Ôn thoát khỏi cảm xúc chưa dứt bỏ được khi Mao Mao rời . Vừa đúng lúc Tả Dữu đứng tốt ở đây, con bé kéo thẳng Tả Dữu đến chợ bán thức ăn, mục tiêu chính là quán cá.

      Cho dù Ôn Lĩnh và Tả Dữu đều cố gắng giải thích cho Noãn Noãn nghe mèo uống sữa mẹ, hoàn toàn biết ăn cá, nhưng nhóc vẫn rất quật cường, nhất định đòi . thôi, cùng lắm mua về làm cho người ăn. Bị bàn tay mập mạp lôi kéo ra khỏi cửa, Tả Dữu liền ôm theo suy nghĩ này.

      Đến chợ bán thức ăn, Tiểu Ôn đầu rất ra dáng chọn cá: “Bơi chậm như vậy, nhìn là biết chết nhanh rồi...” lát lại kéo tay Tả Dữu chỉ chỏ, “ ơi, con muốn con kia, mập như vậy, vừa nhìn là biết ăn tăng trọng rồi...”

      Lời nhận xét của chị lớn nhà họ Ôn đủ khiến cho cả dãy hàng cá mặt mũi đen xì lại.

      Đến quán cuối cùng, Tiểu Ôn cũng chọn được con cá nào cả, nhóc rất uất ức, “ ơi, sao cá ở đây đều ngon vậy?” Mí mắt của Tả Dữu chỉ trực nhảy ra, bây giờ cá đều như vậy hết, chỉ là mắt chọn cá của nhóc quá cao thôi.

      Nhưng cũng dám thể ra mặt, cúi người xuống xoa xoa đầu Ôn Noãn: “Nếu hôm nay cứ cho chúng nó uống sữa trước , hôm nào chúng ta về đây mua cá sau, bơi phải nhanh, thân phải mảnh mai, được ?”

      Ôn Noãn uất ức chớp chớp mắt, suy nghĩ hồi đáp: “Vậy cũng được, nhưng nhớ là nhất định phải đưa Tiểu Ôn đấy, dượng út , nếu lúc sinh em ăn cá, dinh dưỡng cho em . Mèo con biết ăn cá, Tiểu Tiền ăn là được.”

      Logic của nhóc đúng là giống bình thường, cũng biết thế này thế kia rồi. Tả Dữu cười, tốt.

      đến chị dâu, Tả Dữu nhớ đến chuyện, “Noãn Noãn, chuyện về đây trước hết con đừng với dượng út, biết ?”

      “Tại sao ạ?” Ôn Noãn đứng trước cửa chung cư mân mê ngón tay hiểu, “Vậy với út được ?”

      “Cũng được.” cho chị dâu, trai biết mới là lạ đấy. Nhấn mạnh liên tục với Tiểu Ôn, cuối cùng Tả Dữu cũng đưa con bé về nhà.

      Đứa bé vốn thích ngủ sớm, cộng thêm bây giờ còn có thêm cả mèo con nhi nhi nha nha cả ngày, Tiểu Ôn sớm thay áo ngủ vẫn bò dậy mấy lần để nhìn trộm bọn chúng. Cuối cùng Tả Dữu cũng dỗ được con bé ngủ, nhưng mình ngủ được, lại qua nửa giờ, xác nhận tiếng ngáy của Tiểu Ôn đều rồi, Tả tiểu thư lặng lẽ bò xuống giường.

      muốn làm chuyện, suy nghĩ chút khẩn trương cũng được, nhưng nếu làm vậy, đoán chừng mẹ đồng ý chuyện của với Ôn Lĩnh, đứng trước cửa phòng ngủ của Ôn Lĩnh, hô hấp của hai lăm tuổi liền gấp gáp.

      Cửa phòng ngủ Ôn Lĩnh khóa, Tả Dữu chỉ đẩy cửa mở ra. Gần chút, ra người ngủ được phải chỉ có mình .

      Đèn ngủ đầu giường Ôn Lĩnh sáng , mang theo ánh đèn ấm áp, Ôn Lĩnh xem thứ gì đó. Nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn đỏ mặt bước vào.

      Nhìn Tả Dữu qua ánh đèn, ánh sáng chiếu lên người như sợi lông, tóc Tả Dữu buộc lại, buông xõa sau vai, xốc xếch nhưng lại mỹ lệ động lòng người, Ôn Lĩnh mất hồn trong nháy mắt, chờ đến khi lấy lại được tinh thần, Tả Dữu đến bên giường , nhìn chằm chằm.

      Ôn, em thích , em muốn ở đây cùng , em rất nghiêm túc...” Thấy sắc mặt Ôn Lĩnh thay đổi, Tả Dữu nhấn mạnh từ ‘rất’.

      Ôn Lĩnh vẫn lên tiếng.

      Tả Dữu có chút nhụt chí, cúi đầu, tóc dài rũ xuống, che hết mặt khiến Ôn Lĩnh thấy được nét mặt của , nhưng giọng của như đưa đám: “Em cảm thấy thích em, muốn ở cùng em, nhưng có phải em suy nghĩ quá nhiều rồi ?”

      Vì tình , phụ nữ có thể quan tâm dưới chân mình đạp bao nhiêu căn phòng; vì tình , phụ nữ có thể quan tâm mình ở góc xó xỉnh nào của thành phố, làm bà chủ siêu thị, mỗi ngày cả thể giúp chồng tàn tật xử lí chuyện cửa hàng, chăm sóc nhà cửa; vì tình , phụ nữ có thể đứng đối lập với ba mẹ, thậm chí cả gia đình mình.

      Tả Dữu vì tình , cái gì cũng chịu làm, nhưng chưa từng nghe đối phương thích em”, đối với trận chiến tình tự mình chiến đấu, cảm thấy mê mang.

      Đầu ngón tay bị nâng lên, cả người Tả Dữu run lên, ý nghĩ mơ hồ khiến phải xoa xoa lỗ tai của mình, xác nhận xem có phải mình nghe nhầm hay , Ôn Lĩnh : “Em là tốt, tốt đến mức muốn cũng được...”

      Thiếu chân chống đỡ, Ôn Lĩnh thổ lộ lời chậm rất nhiều, dù nghe , nhưng Tả Dữu biết, lời của hôm nay, nhất định là lòng.

      “Có ... Có !” Tả Dữu ngửa mặt lên, nhìn mắt ướt nước của , tâm tình rối rắm ngày của cuối cùng cũng có thể dẹp yên, thay vì đừng từ xa nhìn khó chịu, mình cũng khó chịu, bằng hai người cùng nhau đối mặt với những khó khăn kia. “Đừng khóc, đấy. thích ngốc tên là Tả Dữu, ràng ấy có nhiều lựa chọn tốt hơn, nhưng vẫn cố tình chọn người tàn phế thế này. tốt như vậy, sao có thể thích chứ.”

      Lời của Ôn Lĩnh khiến Tả Dữu cười rộ lập tức nhào vào lòng , “ hay lắm, cho ăn vạ, phải thích, phải em cả đời, nếu như đối ý...” Tả Dữu nằm trong ngực Ôn Lĩnh, cuối cùng nhìn chằm chằm, “Nếu như đổi ý, cẩn thận em cắn miệng thành hai miếng lạp xưởng đấy.”

      xong, Tả tiểu thư véo lên người Ôn Lĩnh.

      Ôn Lĩnh ở miệng dò xét, cùng mong đợi, đầu ngón tay hồng lên, “Miệng độc ác mà...” Có Tả Dữu trong cuộc sống này, Ôn Lĩnh biết cười trở lại.

      “Nếu độc ác có thể theo em ?” Tả tiểu thư bày ra bộ dạng thổ phỉ trắng trợn cướp đoạt nhíu mày với .

      “Nhưng còn bác ...” tốt lắm. Nếu quyết định đến việc ở cùng nhau, Ôn Lĩnh phải suy tính đến con đường tương lai của hai người.

      Tả Dữu đỏ mặt, “Em có cách...” hơi ngửa đầu, dán sát vào tai Ôn Lĩnh giọng câu.

      Lúc ban đầu Ôn Lĩnh còn chưa nghe , đợi đến lần thứ hai, nghe ràng, sắc mặt cũng thay đổi.

      được, phụ trách tất cả với em, ngủ lại !”

      Tốn khoảng thời gian để đuổi Tả Dữu ra khỏi phòng, Ôn Lĩnh nhìn chằm chằm tấm lịch cũ treo cửa, mặt từ đen dần chuyển sang đỏ, “Tiểu nha đầu này, có biết nấu cơm chín có nghĩa là gì vậy, lung tung...” lật người, trong lòng đột nhiên như có điều gì đó khuấy động mãi khiến tài nào ngủ được. Cả đêm mất ngủ.

      Hai người lớn giằng co cả đêm trong phòng ngủ, cho nên người bò dậy sớm nhất chơi với mèo con cũng chỉ có mình Tiểu Ôn.

      Mười giờ sáng, Tả Dữu mới miễn cưỡng kéo người rời khỏi giường, lúc đứng lên đầu óc choáng váng, ngoài cửa phòng, Tiểu Ôn chuyện với ai đó, Tả Dữu mơ mơ màng màng nghe được mấy câu, đầu óc liền lập tức tỉnh táo.

      “Noãn Noãn...” Đợi mang dép chạy ra ngoài kịp rồi.

      Bạn Ôn Noãn thà hồn nhiên, cho nên chuyện cần , nhưng hỏi cái gì cái đấy.

      Chuyện thứ nhất trong sáng sớm hôm nay, khi nhóc gọi điện cho Ôn Hân, báo tin tức tốt về đội ngũ được mở rộng của Tiểu Tiền, mặt mày hơn hở đột nhiên Ôn Hân dội cho nhóc gáo nước lạnh, “Ba phải chăm sóc con, làm gì còn tinh lực để mà nuôi bảy con mèo nữa, chờ thời gian nữa về đưa mèo con của con .” Ôn Hân nửa nửa giả câu khiến Tiểu Ôn cuống lên.

      đâu, Tả Dữu cũng ở đây giúp ba với con nuôi mèo con mà.”

      Đây chính là cuộc gọi điện thứ nhất buổi sáng hôm nay, thời gian là tám giờ sáng, người gọi... Ôn Noãn, người nghe.... Ôn Hân.

      Hai giờ trôi qua, nhóc hiểu vì sao lại có cuộc điện thoại này, hơn mười giờ sáng, người gọi... Nghiêm Mỹ, người nghe... nhóc Ôn Noãn.

      Noãn Noãn ồ tiếng, cúp điện thoại, uất ức nhìn xem Tả Dữu có nổi giận hay , “ ơi, phải con cố ý đâu, con được cho bà nội Nghiêm, cho dượng út cùng với , nhưng con cẩn thận cho biết. Vì sao bà nội Nghiêm biết, con biết, phải là con...” Tính tình Ôn Noãn tùy tiện, công phu bắt chước chỉ có hơn chứ có kém. Nhưng con bé vốn thông minh, hình như hôm nay mình gây họa cho Tả Dữu rồi, mà có vẻ như là họa nữa.

      “Có phải mẹ sắp đến đây ?” Dù có tức cũng mất trí đến mức phát hỏa người đứa bé, Tả Dữu hỏi Ôn Noãn.

      “Bà nội Nghiêm muốn con trông , được cho ...” Ôn Noãn kéo vạt áo, cúi đầu.

      “Vậy con sao?” Tả Dữu biết gì khi gặp mẹ mình cả, vẻ mặt đau khổ, vừa nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào, bên như vô ý hỏi Ôn Noãn, “Vậy con đáp sao?”

      “Con nhớ đến chuyện thể cho người khác biết chuyện ở đây, thế là con sợ quá, dập máy luôn.”

      Nhiều năm về sau, Ôn Noãn kể lại chuyện này cho và dượng Ôn Hân tự chủ mà nhìn thiếu tá cái, sâu xa : “Đây là cháu ruột của em sao, làm sao lại giống như cháu ruột của vậy, ngay cả hàng động dập điện thoại ngây thơ cũng di truyền.” Thiếu tá bị trúng đạn.

      Trước tiên đến những chuyện xảy ra sau này nữa, tại Tả Dữu chảy hết cả mồ hôi hột. sợ cái gì, chỉ sợ mẹ mình ngăn cản ở chung với Ôn Lĩnh, ngộ nhớ bà dọa cắt cổ tay và Ôn Lĩnh thực thể nào rồi.

      sao hết, lát nữa bác đến, chuyện.” biết Ôn Lĩnh đứng sau hai người bao nhiêu lâu lên tiếng.

      Tả Dữu mong đợi nhìn , giọng của Nghiêm Mỹ cùng với di hình huyền ảo giống như trong Harry Potter trắng xanh sáng chói ở phía sau lưng , “Cậu muốn gì với tôi? Cậu có thể gì đây? cậu cho Tả Dữu hạnh phúc sao? Cậu lấy cái gì để cho, cậu cho tôi biết . Cái cửa hàng này sao? Còn những thứ khác là gì?” Lúc Nghiêm Mỹ những lời này, mắt bà nhìn lướt qua đùi của Ôn Lĩnh.

      Có lúc, muốn tổn thương người, chỉ ánh mắt như vậy là đủ rồi.

      “Mẹ, mẹ quá đáng, con Ôn Lĩnh, ấy cũng con, hai người nhau có lỗi gì chứ? Bởi vì ấy có tiền, có chân, nên cũng có quyền hạnh phúc sao? Nhiều người tàn tật như vậy, nhưng cuộc sống của họ phải vẫn luôn hạnh phúc đấy sao!”

      Mặt của Thủy Quả đỏ lên, trong mắt đầy nước, nếu đổi lại người khác, cũng dễ dàng tha thứ cho người sỉ nhục người mình , cho dù là mẹ đẻ cũng được.

      “Người khác quản được, nhưng con là con của mẹ, mẹ quản con!” Nghiêm Mỹ ngoắc tay ra sau lưng, mấy người bảo vệ nhà họ Tả nối đuôi nhau bước vào, “Đưa chủ ra xe!”

      Nghiêm Mỹ xoay người với Ôn Lĩnh, “Nếu muốn chứng minh mình có thể cho con bé hạnh phúc, vậy chạy đến trước khi lên xe, tôi đồng ý với các người.” Chuyện của con giống Lệ Minh Thần, Ôn Lĩnh là người què, ly dị, còn có con, dù thế nào bà cũng thể tiếp nhận.

      Tả Dữu vừa đá vừa đạp rất nhanh bị mấy người đàn ông khỏe mạnh đưa ra, Nghiêm Mỹ xong câu này cũng xoay người theo.

      Ôn Noãn sớm bị dọa sợ đến chịu được mà òa khóc lên, con bé hiểu mọi chuyện, nhưng vẫn rất sợ, “Ba, bị đưa rồi.”

      Sắc mặt Ôn Lĩnh hơi trắng, cắn môi dưới, nửa giây sau liền với Tiểu Ôn câu, “Noãn Noãn ngoan ngoãn ở nhà nhé.” xong liền chống gậy ra ngoài.

      Ôn Lĩnh đến cửa siêu thị, hai chiếc xe màu đen dừng cách đó năm bước chân đóng sập cửa lại.

      Nhìn ba bậc thang ngắn ngủn dưới chân, Ôn Lĩnh tiếp tục cắn răng, bước xuống dưới.

      Chờ đến khi xuống bậc thang, xe được hơn mười mét.

      Ôn Noãn nhìn chiếc xe càng xa, bé gọi ba, “Ba cố gắng lên, sắp rồi!”

      Chuyện của người lớn nhóc hiểu, nhưng nhóc biết nếu Tả Dữu , ba vui.

      Ôn Lĩnh giống như nghe thấy, tiếp tục gian nan bước từng bước về phía trước.

      Thấy xe chỉ còn mấy mét nữa là ra khỏi khu trung cư, nhưng Ôn Lĩnh mới chỉ xa khỏi siêu thị mười mét.

      Tả Dữu nghe thấy, người đàn ông vừa cúi đầu giọng lẩm bẩm, “ em, Tả Dữu.”, vừa giống như chiến tranh với mình về phía trước.

      nhắm mắt muốn nhìn cảnh rời đột nhiên cửa chung cư chợt ồ ào hẳn lên.

      “Có người nhảy ra khỏi xe!”

      “Ôi chao!”

      Ôn Lĩnh mãnh liệt mở mắt ra, mặc dù đứng cách xa, nhưng biết, đó là Tả Dữu, là Dữu Tử của , là Thủy Quả của ... Là Dữu Tử lúc nào cũng đợi được mà ăn vụng thịt trong nồi, là Tả Dữu sợ béo nhưng lại sợ biết nên chỉ dám len lén bỏ mỡ , nhưng những điều đó thể che giấu được tình của với tốt ấy —— Dữu Tử.

      Chân Ôn Lĩnh mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất.

      Bên cạnh Ôn Lĩnh, có rất nhiều hàng xóm đứng nhìn, thấy ngã vội vàng lên đỡ. Ồn ào lộn xộn muốn đưa về nhà.

      Ôn Lĩnh chỉ câu, “Tôi muốn đến đó...”

      Đó... là chỗ có Tả Dữu.

      May mà ở trong khu chung cư nên tốc độ xe nhanh. Nhưng chờ đến khi Ôn Lĩnh đến bên cạnh, nhìn đầu gối cánh tay, thậm chí cả đầu cũng có máu của Tả Dữu khiến vẫn kìm được nước mắt.

      Tả Dữu vẫn có ý thức muốn Nghiêm Mỹ đụng vào mình, cách đám bảo vệ áo đen, Tả Dữu dùng hết sức, nâng tay lên về phía Ôn Lĩnh, “Em muốn mình tàn phế, như thế có ai cảm thấy chúng ta xứng đôi nữa. Chúng ta có thể ở chung chỗ.”

      “Em sao cũng đến với em, cho dù em thế nào, chúng ta cũng ở cùng nhau...”

      Ở chung chỗ, ở chung chỗ...


      Hoàn Chính Văn

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện 1: Quân dã chiến

      Trong khe núi nào đó cách trụ sở quân khu T 5km, theo dấu của viên đạn tín hiệu màu xanh biếc từ lúc bắn lên đến khi rơi xuống, Lệ Minh Thần cẩn trọng ngồi ở khu bí mật của sở chỉ huy, vừa điểm đầu ngón tay lên đầu gối vừa nghe tất cả báo cáo chiến đấu của tiểu binh.

      "...... Tỷ lệ chiến tổn thất là 5:1, bên ta thành công tiêu diệt bộ chỉ huy của đối phương, dùng thời gian ba ngày." Tiểu tử Thạch Lỗi công tác ba năm đứng ở bên cạnh đoàn trưởng Lệ cao giọng làm báo cáo. Lấy tư cách của thông tín viên hợp cách, cảm thấy cần phải xuất ra lượng nhất định để diễn tả tâm trạng vui sướng của mình đối với toàn thắng của đoàn bọn họ trong đợt diễn quân lần này .

      "Cảm thấy đoàn 502 chúng ta lợi hại sao?"

      "Vâng!" Thạch Lỗi tham gia quân ngũ mới ở những năm đầu ra sức gật đầu, từ năm ngoái khi Lệ Minh Thần được điều đến làm đoàn trưởng của bọn họ, lần diễn tập sát hạch nào đoàn 502 bọn họ cũng như vậy. Trong lòng Thạch Lỗi giơ ngón tay cái lên.

      "Binh lính dễ thấy thỏa mãn phải là người lính tốt, trở về với bọn họ, các doanh trại mở hội thảo luận, tổng kết kiểm điểm những mặt còn thiếu sót trong lần đối kháng này! Cánh bên của năm doanh kia bao giáp như thế nào, khi người ta làm lạp xưởng, là bánh mỳ sao (ý khi tập trung lại ở chính giữa, đội ngũ xếp ở giữa bị bao vây), bao vây là bao vây, có đầu óc gì cả!"

      Đối với tổn hại 5:1 trong trận chiến lần này, đoàn trưởng Lệ rất ràng là nổi giận.

      Da đầu Thạch Lỗi căng thẳng, con người của vị lão đại này cái gì cũng tốt, chỉ là soái lĩnh rất nghiêm, rất hung ác, chỉ cần là ta cấp cũng dám dây vào, đối với thành tích lần này của đoàn 502 có người nào có thể ra chữ , nhưng đoàn trưởng lại luôn hài lòng.

      Ông trời phù hộ lần này cho ai đó tới cứu , bằng lại biết lão đại chuẩn bị ra bao nhiêu tôn chỉ bắt truyền chỉ xuống dưới đâu.

      Nghĩ lại những cay đắng mà quân doanh lần này phải trải qua trong thời gian dài, Thạch Lỗi biết nên khóc hay nên cười nữa đây.

      Nếu phải đột nhiên có điện thoại tới, đoàn trưởng Lệ đúng là biết bản thân muốn tới khi nào nữa, khi diễn tập quân xanh xuất sai lầm cảm thấy hoàn toàn có thể tránh được này, cái đám người này!

      Lệ Minh Thần có thể chỉnh đốn binh lính của mình, nhưng người khác cũng có thể chỉnh đốn được .

      Nhìn thấy thủ lĩnh nghe xong điện thoại liền chạy vội ra ngoài, Thạch Lỗi thở phào nhõm, thầm phỏng đoán cái người lần này khiến đoàn trưởng lập tức tuân lệnh chạy ra ngoài có phải chính là chị dâu hay là Bốn Lượng đáng kia? Vừa nghĩ đến bé mới hơn năm tuổi chạy chạy nhảy nhảy hoạt bát tựa như bé trai khỏe mạnh, lại thông minh kia, Thạch Lỗi cười hắc hắc: Trong nhà có hai bảo bối lớn như vậy, hiếm khi lão đại vẫn còn tinh lực lớn như thế.

      Thạch Lỗi nghĩ đúng, nhưng được đầy đủ cho lắm, đối tượng lần này gọi 110 tới chính là chị dâu, nhưng gặp chuyện may lại là cục cưng Bốn Lượng.

      Cục cưng năm tuổi rời nhà bỏ trốn, chuyện này là sao?

      Do liên quan đến công việc của Ôn Hân, nên thể theo Lệ Minh Thần đến ở khu nhà cho quân nhân, trừ phi cuối tuần phải tăng ca, sắp xếp chút đồ cùng con tới thăm chồng ở quân khu.

      Tên của Bốn Lượng là Lệ Chi Chi, của bé là Tả Dữu nằm ở giường bệnh như thế này: " quả bưởi, quả vải (ý chỉ tên của hai người Dữu Tử - quả bưởi, Lệ Chi – quả vải), đều là hoa quả, Lệ Minh Thần thương con bé nhiều bao nhiêu, người cũng thương cháu càng nhiều hơn chứ ít hơn, mà những người khác cho con bé, Tả Dữu hi vọng cho Chi Chi được tất cả." Lúc ấy, sắc mặt Nghiêm Mỹ có thể hình dung là có phần khó coi, nhưng vẫn nhẫn nhịn gì.

      Từ khi bạn Lệ Chi Chi bắt đầu biết , tính tình của bé khiến Ôn Hân sợ hãi thôi, con bé là bản thu của Noãn Noãn cũng phải là sai đâu? béo, cũng gây tai họa, nhưng lại càng nghịch ngợm hơn.

      Ví dụ như lúc Ôn Noãn muốn chơi với chai nước hoa của mẹ, lại bị Chu Giai Di đặt ở trong ngăn tủ rất cao. Tiểu nha đầu kiên nhẫn cuối cùng cũng bò lên ngăn tủ, sau đó chẳng những ném vỡ chai nước hoa, ngay cả bản thân cũng thiếu chút nữa từ tủ ngã ngăn xuống dưới.

      Cùng với loại dũng cảm tiến tới như Ôn Noãn, so sánh với hình ảnh liều lĩnh sợ té ngã, Lệ Chi Chi so với con bé càng có đầu óc hơn.

      bé còn , nhưng đầu óc thông minh sớm biểu lộ ra ngoài. Cũng như muốn thứ gì đó, ba cho, mẹ lại càng khỏi phải , làm sao bây giờ? Chính miệng Sean : trai muốn phải có cho bằng được! Kéo kéo bàn tay của Ôn Noãn: Chị à, chị tốt nhất!

      Tiểu nha đầu chỉ ngọt, còn đặc biệt gây khó dễ cho đương , mấu chốt chính là tiểu Lệ Chi đáng có rất nhiều người cam tâm tình nguyện làm súng cho bé. Ngay cả Tả Tuấn bán rẻ nhan sắc cũng thu mua được trai Sean, đối với cầu của bé từ trước đến giờ chưa bao giờ cự tuyệt.

      Nếu phải có nhiều loại súng như vậy, Lệ Chi Chi sao có thể thực được ý tưởng " vào trong khe núi tìm ba" vô cùng thái quá này đây.

      "Đều tại , có việc gì lại cho con bé đọc nhà trẻ chiến khu gì đó, khiến cho tại tính tình khác gì dân thổ phỉ. biết đâu, tuần trước, con biết lấy súng giả ở đâu ra hù dọa con nhà hàng xóm, thấy đứa bé kia khóc thành cái dạng gì đâu...."

      Gần đây đoàn trưởng Lệ vẫn luôn bận chuyện quan diễn, ba tuần nhanh chóng trôi qua chưa được nhìn thấy bà xã với con rồi, nghe Ôn Hân như vậy, cười vô lại, "Được đấy, con là phải như vậy!" huýt sáo, hoạt động mệt nhọc liên tiếp như vậy liền vì chuyện của con mà biến mất toàn bộ, nhìn qua kính xe lái đến vị trí cụ thể ràng, Lệ Minh Thần lập tức phủ định lời của Ôn Hân: " Chi Chi là thổ phỉ sai rồi, em thấy con có đầu óc như vậy, có nhân duyên làm thổ phỉ . Muốn so sánh cũng phải so với nữ Gia Cát...."

      Sáng chủ nhật Ôn Hân phát thấy Chi Chi đâu tức giận trong bụng, giờ lại bị đoàn trưởng như vậy, trong lòng càng nổi lên trận lửa lớn, tức con của bướng bỉnh như vậy nhưng bản thân thể quản được, tức Lệ Minh Thần cũng quản con mình mà mặc kệ.

      Ôn Hân vô cùng tức giận, tay trực tiếp vặn cánh tay của đoàn trưởng, "Đều tại , chiều con chiều đến hư, mỗi lần bảo quản đều bỏ ngoài tai...." Nghĩ đến việc Lệ Chi Chi sai chị Ôn Tiểu Noãn của bé cầm bút viết mấy chữ xiêu vẹo "Dã chiến trước để thư lại" kia, Ôn Hân muốn khóc.

      Ngoài đứa hiền lành thà là con trai bốn tuổi của Tả Tuấn luôn ngây ngô ở nhà ra, còn lại bao gồm cả Sean, Ôn Noãn, Lệ Chi Chi cùng với con nhà Lưu Đông nhũ danh Miêu Miêu kia, từng bị rất nhiều người nghe tên tưởng là con , bộ dáng của đứa bé Lưu Đan Dương cũng coi là lịch , toàn bộ đều hướng về "Huấn luyện quân diễn của Lệ Minh Thần".

      "Được được, sao khóc rồi, yên tâm , tiểu tử Sean kia có để lại bản đồ cho , rất nhanh có thể tìm được bọn nhóc thôi, bảo bối ngoan, đừng khóc, đừng khóc...." Bị tiếng nức nở bất thình lình của Ôn Hân, Lệ Minh Thần lái xe đành phải dừng xe dạt sang bên cạnh kéo Ôn Hân vào trong ngực, dỗ dành chút. Xa vợ lâu như vậy, Lệ Minh Thần vừa ôm vợ, con sâu ngủ yên lâu ngày trong thân thể lại bắt đầu sống dậy. Thời gian địa điểm thích hợp, đoàn trưởng Lệ chỉ có thể ho khan vài tiếng cố nén dục vọng lại mà thôi.

      "Được rồi mà, đừng thấy Sean mới có mười tuổi trong lòng đều biết hết đấy, chúng ta chờ chút, chừng nhìn thấy bọn đó."

      Khóc trong chốc lát, dấu vết ràng lưu lại cánh tay đoàn trưởng, cơn giận cũng dịu vài phần, cuối cùng Ôn Hân xoa xoa mắt. "Biết Sean để lại bản đồ vậy mà cho em biết, hại em lo lắng...." xong vẫn chưa hết giận, Ôn Hân đấm quyền lên ngực đoàn trưởng Lệ.

      Nắm tay của bà xã có ba điều tốt, làm nũng, đập , gãi ngứa.

      Bị đấm cái như vậy, mặt Lệ Minh Thần rốt cuộc đen lại: "Bà xã à, có thể lo lắng đến lòng của ông xã làm hòa thượng gần tháng rồi được , lực nhẫn nại, lực thách thức cao...."

      Ôn Hân cũng hết giận, biết mỗi lần sau khi tạm xa nhau với đoàn trưởng, tên này liền "hung" tương tự với cái gì đó, người phụ nữ biết chuyển biến tốt, giơ ngón tay lên, "Vậy nhanh lên!"

      Suy nghĩ của mấy đứa trẻ về việc trốn đến đâu so với người lớn cách xa rất nhiều.

      Năm ngoái bốn luân khu động xe việt dã mới đổi ra khỏi thành phố lâu, cách cửa kính xe, Ôn Hân liếc mắt cái liền nhìn thấy trong lùm cây có đầu của bốn đứa trẻ tụ tập lại với nhau. Sean mặc quần áo thể dục màu trắng là thấy ràng nhất, rất xa thấy cậu bé ôm lấy Chi Chi lùi người về phía sau.

      "Dừng xe, dừng xe!" Ôn Hân vẫy tay để Lệ Minh Thần dừng xe, trong lúc này, Ôn Hân chợt nghe thấy con năm tuổi của hét lên với của mình: ", , , là rắn phải ? Chi Chi muốn xem rắn!"

      Ôn Hân vừa khống chế con mắt trở nên tối , vừa tăng tốc bước chân về phía trước: Nha đầu kia chính là muốn để cho mẹ nó buổi tối ngủ ngon đây mà, ngay cả rắn cũng dám chơi!

      Khẩn trương giảm bớt tốc độ chân, nếu phải Lệ Minh Thần dừng xe xong chạy tới đỡ lấy , thân thể phát run của Ôn Hân e rằng cũng thể lại như bình thường được.

      "Chi Chi, làm cái gì đó?" Lệ Minh Thần ràng cũng nghe thấy có chữ "rắn" mặt liền như hổ dữ lao đến chỗ con , khoảng cách cũng quá xa, thanh vừa vặn truyền vào tai của bạn Lệ Chi Chi.

      Tiểu nha đầu hề cùng trai tránh , vỗ vỗ tay Sean ý bảo thả bé xuống.

      Vì thế giây tiếp theo liền ra cảnh tiểu nha đầu thân hoa tàn buộc khăn bắt tay co giò chạy trốn đến ven đường.

      Trời xanh, mây trắng, cây cỏ xanh tươi, váy hoa tàn, nhà ba người chen cùng chỗ.

      màn vô cùng hài hòa ở bên cạnh, Sean vẫn tiếp tục phía trước Lưu Đan Dương cực kì hài lòng, mặt gỗ nghiêm túc giáo dục: " rất lâu rồi Chi Chi được nhìn thấy ba của em ấy." Lưu Đan Dương rất ủy khuất, "Em cũng rất lâu rồi được gặp cha nuôi."

      Ôn Noãn hơn Sean mấy tuổi ở bên nhàm chán nhặt hoa dại : "Cách bờ sông, cách tầng núi, ngang nhiên vô giúp vui làm cái gì...." Ôn Noãn học trung học, so với trước kia, tính tình thay đổi rất nhiều, tuyến đường "điên" nữa, Ôn Noãn bắt đầu con đường thâm trầm cùng Sean móc Lưu Đan Dương.

      Từ khi Sean đến nhà họ Tả, Ôn Noãn cảm thấy mình được người lớn xem trọng nữa. Sean vô cùng thông minh, Ôn Noãn thông minh bình thường; tính tình Sean trầm ổn, tính tình của Noãn Noãn điên khùng; tóm lại Sean tốt mọi mặt, còn Ôn Noãn cái gì cũng bằng cậu! Cái gì cũng đều xong!

      Đối với " trai" nửa đường này, Ôn Noãn tràn ngập địch ý.

      Trong khi Ôn Noãn lườm " trai thối", Lệ Minh Thần tay ôm Chi Chi, cùng Ôn Hân tới chỗ mấy đứa .

      Sean nhìn đồng hồ: " tồi, còn sớm hơn so với cháu nghĩ, cháu còn tưởng rằng phải dẫn chúng nó thêm lát nữa chứ."

      Khóe miệng Sean nhếch lên, nhưng tuyệt đối phải là cười, cậu bé vươn tay lôi kéo Chi Chi khoác lên tay ôm bé của Lệ Minh Thần, "Chi Chi chú từng đồng ý mang Chi Chi cắm trại dã ngoại, là phải giữ lời."

      "Vậy là dùng chiêu này buộc chú phải ra ngoài sao?" Đoàn trưởng khống chế bản thân xụ mặt, đối với tâm tư này của tụi cũng khác lắm với "cháu trai " mười tuổi của , Lệ Minh Thần ràng được thích hơn cha của cậu nhóc, nhưng vì tôn nghiêm của "trưởng bối", đoàn trưởng Lệ vẫn duy trì biểu tình nghiêm túc sắc mặt, câu "tiểu tử thối" rồi xoay người ôm con rời .

      Tóm lại khi ra tiếng với lữ đoàn, Lệ Minh Thần quyết định hôm nay quay về đội, hơn nữa chờ xe chạy đến địa điểm Sean chỉ huy, nhìn thấy Sean biết sai ai bố trí xong ba lều trại cùng với lò nướng, các loại đồ ăn ở đây, vị đoàn trưởng luôn luôn ở thế bị động hoàn toàn ngồi thành đống bờ cát cảm thán: Đây có còn là đứa trẻ mười tuổi hay ? Tính kế cho tới đúng là hoàn hảo.

      Qua cuộc sống tập thể bộ đội thắt chặt thao luyện, hiếm khi có được khoảng thời gian rảnh như hôm nay tụ tập cùng bọn trẻ thân thiết như nhà, xem như thiếu tá Lệ hoàn toàn làm người cha và người cha nuôi nhị thập tứ hiếu.

      Cái cổ đường đường là của đoàn trưởng lại bị Chi Chi cùng Lưu Đan Dương quấn lấy làm ngựa chừng giờ.

      Xem ra Sean vì thỏa mãn Chi Chi, trước đó làm cuộc điều tra đầy đủ, bốn phía của mảnh đất mà họ đứng ngốc chính là mảnh đất trống rộng lớn, thời tiết cùng ngày cũng vô cùng tốt, cho nên Lệ Minh Thần căn bản có lý do gì để từ chối cầu của con trực tiếp cắm trại trong khu vực đóng quân.

      Chơi cùng con ngày, Lệ Minh Thần vẫn có cơ hội trò chuyện với bà xã, sau khi khó khăn sắp xếp cho Chi Chi ngủ cùng với Noãn Noãn xong, lúc này mới trở về lều trại.

      Lúc này Ôn Hân trải chăn. Sean đúng là làm nhiều công ít mà, ngay cả chăn đệm cũng chuẩn bị thỏa đáng, thời tiết ở đây cũng khá tốt. Đến khi Lệ Minh Thần tiến vào, Ôn Hân ngẩng đầu nhìn rồi : "Em thấy, từ nay về sau trong nhà làm chuyên trách mặt đỏ (hẳn là làm vai phản diện la mắng con ý), cưng chiều con bé quá như vậy sao được?"

      Khoảng cách của mấy lều trại giống nhau, vị trí của Ôn Hân bị sắp xếp ở khá xa.

      Trích nguyên câu của Sean là: "Nhóm của người lớn phải ở xa, có thể canh gác."

      Lúc đó Ôn Hân còn chưa có phản ứng được ý của cậu bé, nhưng nhìn khuôn mặt vừa xanh vừa hồng của Lệ Minh Thần mà xem, lý trí còn sót lại trong lòng cho biết, mấy đứa trẻ vẫn còn ở bên cạnh đấy.

      "Nhìn cái gì? Mau ngủ , chơi ngày mệt chết rồi......" Lực chú ý tập trung lên đệm, mặt Ôn Hân đỏ bừng.

      "Bà xã à, nhớ em đến chết được, em nhớ sao?" Mặc kệ trong quân đội là đoàn trưởng, sư trưởng, quân trưởng, tướng quân gì đó, ở trong quân đội làm hòa thượng tháng, chỉ cần đến gần bà xã, trưởng gì đấy bọn họ đều mặc kệ, tại Lệ Minh Thần chỉ muốn là người đàn ông của Ôn Hân mà thôi.

      "Đừng làm loạn, nhìn xem đây là nơi nào, bọn còn ở cách vách đấy." Ôn Hân trực tiếp bị Lệ Minh Thần ôm ngã mặt đất giãy dụa.

      có cách nào hiểu được, vì sao ở phương diện kia, lúc đàn ông muốn nhất định thể, chỉ có rất ít thời gian để nghĩ đến.

      Lệ Minh Thần đọc được ý nghĩ trong ánh mắt của , vừa cởi vạt áo Ôn Hân ra, vừa kiềm chế thanh : "Nếu muốn, em rất phiền phức đấy!"

      Khi quần áo được cởi ra hô hấp của Ôn Hân và Lệ Minh Thần cũng dần trở nên nặng nề. Đoàn trưởng nhào nặn chuẩn bị tiến vào, ở bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động, Lệ Chi Chi cùng ngủ với Ôn Noãn ở cách vách , "Ba ơi, con ngủ được, muốn nghe kể chuyện."

      Hôm nay đột nhiên Chi Chi ngủ được muốn nghe kể chuyện xưa khiến ba bé trở tay kịp.

      Đoàn trưởng Lệ có chút khẩn trương cả người liền run lên, Ôn Hân ở trong lồng ngực cũng cười ngừng được: dạy con như vậy, tự làm tự chịu.

      Đoàn trưởng Lệ nhéo nhéo hông Ôn Hân, giọng cứng ngắc ngáp cái: "Chi Chi, giờ ba rất mệt, ngày mai .... ngày mai ba kể cho con nghe chuyện con thỏ."

      Ôn Hân nhìn chằm chằm vào cái người lừa dối con kia, đoàn trưởng Lệ trước mắt lúc nào cũng có thể xuất chữ sắc có con dao ở đầu, nhịn được mà cọ cọ người .

      Lửa chính là chỉ thiếu gió để thổi lớn mới có ý nghĩa, Ôn Hân biết, con nhà đơn giản như vậy thôi đâu.

      Quả nhiên, từ trước đến nay Lệ Minh Thần đối tốt với con lần này từ chối tiếp nhận, bên ngoài vang lên từng tiếng lẹt xẹt, mắt thấy tiểu nha đầu sắp tới đây rồi.

      Cơ hồ toàn bộ lửa trong mắt đoàn trưởng Lệ biết nên về phe nào, mặc quần áo vào sao? Hay là vẫn phòng thủ chiến tuyến?

      Lần này đối với Lệ Minh Thần mà đúng là vấn đề nan giải.

      Có phá rối có cứu giá, khi Chi Chi chui ra khỏi lều trại, hai tiểu đại nhân ở lều trại bên cạnh cũng chui ra theo, Sean ngăn Chi Chi lại.

      "Chú mệt cả ngày rồi, mang em trở về ngủ nhé."

      Lệ Minh Thần liền thấy kì quái, con của mình vì sao phải khuất phục tiểu tử thối kia, thực nghĩ ra.

      "Ngủ, ngủ....." Ôn Hân cọ cọ ngực , nhắm mắt lại.

      Thiếu tá cắn cái, "Có khó khăn càng phải lên."

      Đêm nay, cuối cùng Ôn Hân biết cái gì là muốn tìm bất mãn, muốn gọi thể kêu, người là người đàn ông dục hỏa đầy mình, dưới thân nằm ở gần sát độ ấm mặt đất, nhưng về điểm này là khó khăn.

      Đêm rất dài, đêm gian nan.....

      Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, Sean tỏ vẻ cậu chưa nghe thấy bất cứ cái gì hết.

      Về phần vì sao khi ngủ mà vẫn còn cười, ngày hôm sau nhìn thấy đôi mắt chú hai có chút thâm đen, nguyên nhân Sean vụng trộm cười sau lưng...... có lẽ nguyên nhân tháng trước nhờ câu nào đấy của chú mà ba Tả phải ngủ ở ghế phòng khách tuần lễ mới giải thích ràng được tình.

      Đến chính ba của mình còn thích, cũng thể để chú hai "tranh giành quyền lợi", đây là tiếng Trung còn chưa hoàn toàn thích ứng được của đại thiếu gia Sean, cũng chính là tổng kết động cơ ngày hôm nay.

      Tiểu quỷ đội lốt người lớn, tiểu Sean nổi nóng đáng sợ, Lệ Minh Thần suýt nữa bất lực rồi.

      Ngoại truyện 2: còn kịp thời gian nữa rồi

      Tại thị trấn nào đó ở phía Tây nước Mĩ.

      Vào buổi sớm mùa thu.

      trận gió thổi qua, cành sồi khẽ rung động, vài chiếc lá lặng lẽ rơi xuống.

      Chỉ mặc chiếc áo lót, Hausen quàng khăn lông chạy bộ sáng sớm. Lúc chạy qua băng ghế ven đường dừng lại.

      “Hey, Lin. Again?”

      Người được chào ngẩng đầu lên, đáp câu, “Morning!”

      “Mỗi ngày, , thư từ qua lại, ấy. Sao tìm vậy?” Hausen là người Mỹ chính gốc từ rất tò mò với những người phương Đông thần bí, mà người đàn ông phương Đông mới chuyển đến ngay cạnh nhà dĩ nhiên trở thành nhân vật thần bí mấu chốt của Hausen.

      Trong các cuốn sách, từ thức ăn Trung Quốc rất ngon, đến văn hóa Trung Quốc... có chỗ nào là khiến người Mỹ mê muội.

      Lúc này, ta vừa mới chạy bộ xong cả người từ chân tơ đến kẽ tóc đều cảm thấy tò mò, hình như rất muốn biết nguyên nhân vì sao mỗi ngày Lin đều gửi thư cho “ ấy” nhưng laị đến gặp ấy, cho nên cho dù vốn tiếng Trung vẫn vô cùng sứt sẹo, ta vẫn nhịn được lặp lặp lại vấn đề chưa từng được trả lời kia.

      “Khoảng cách tốt đẹp...” Người đàn ông ngẩng đầu lên, liếc nhìn mấy con chim bồ câu cố hết sức bay thấp xuống kia.

      Chim bồ câu ở nước Mĩ cũng giống như vóc người của nước Mĩ vậy, mập mạp nên đến bay cũng khó khăn. Người đàn ông gập laptop lại, thừa dịp Hausen suy nghĩ “Khoảng cách tốt đẹp” có liên quan gì , liền quay đầu về nhà.

      Ngày 12, tháng 7 năm 2012, chưa đến ba ngày nữa là đúng tròn ba năm Ôn Lĩnh đến nước Mỹ.

      1095 ngày, 26280 giờ, 1576800 phút, 9460800 giây.

      Những con số này chỉ có khoảng cách khắp Đại Tây Dương, mà nó còn là những email lưu đầy trong máy.

      Tả Dữu dùng sinh mạng để uy hiếp, cuối cùng ép Nghiêm Mỹ thể nhượng bô. Nhưng Nghiêm Mỹ lại đưa ra ranh giới cuối cùng: Tả Dữu thể nào lấy người đàn ông chỉ có thể ngồi nhìn . Nếu Ôn Lĩnh muốn ở chung với Tả Dữu, thậm chí là kết hôn, trước hết phải “ lại” được bình thường . Tả Dữu chuẩn bị ra viện nghe vậy liền bùng nổ, xem dáng điệu kia, nếu có vệ sĩ đứng canh, chừng lần này Tả Dữu nhảy thẳng ra khỏi cửa sổ rồi.

      Ngay lúc đó Ôn Lĩnh chỉ đến bên giường, đè xuống, “Bác , cháu đồng ý với bác!”

      câu đồng ý, Ôn Lĩnh liền bị Nghiêm Mỹ đưa thẳng đến nước Mĩ làm “trị liệu hồi phục.”

      Nghiêm Mỹ là người phụ nữ rất thông minh, mặc dù thái độ của Tả Dữu rất kiên quyết, nhưng bà vẫn thể buông tha khả năng cuối cùng này. Muốn vứt bỏ thứ rất dễ dàng, nhưng muốn tìm lại về hề dễ dàng như vậy. Chân Ôn Lĩnh tàn phế lâu, muốn đứng lên lại bình thường lần nữa, đến mấy năm căn bản có khả năng thực được.

      Thời gian mấy năm, đủ để thay đổi rất nhiều thứ. Ví dụ như bên cạnh Tả Dữu có thêm người đàn ông tên là Lam Bân.

      Về đến nhà, cả người mềm oặt ngã vào trong ghế salon, trong lòng Ôn Lĩnh đột nhiên có cảm giác trống trải. Có phải và Tả Dữu xa nhau quá lâu, lâu đến mức năm ngày trước trong thư Tả Dữu Lam Bân đưa ra ngoài chơi, trong vòng vài ngày mà email cũng có.

      Nhắm mắt lát, Ôn Lĩnh đứng dậy vào phòng ngủ thay quần áo khác.

      Cái thị trấn này cũng được coi là trung tâm buôn bán, Ôn Lĩnh qua mấy cửa hàng, sau khi lên tiếng chào hỏi chủ quá xong, vào phòng tập thể hình có tên là Wonder.

      Vừa vào cửa cậu thanh niên da đen khoảng mười tám tuổi tên Tom dọn dẹp, chuông gió ngoài cửa khẽ rung, cậu ta ngẩng đầu lên thấy Ôn Lĩnh, “Chào buổi sáng, ông chủ.” Giống như ngài Hausen, đứa trẻ nhi da đen mà Ôn Lĩnh giúp đỡ cũng rất thích văn hóa Trung Quốc, chỉ khác nhau là, người vĩnh viễn ở giai đoạn chập chững, còn người khác sớm có thể vận dụng thuần thục.

      “Chào buổi sáng, Ôn Địch đến chưa?” Cởi áo khoác ngoài treo lên mắc ngoài cửa, Ôn Lĩnh hỏi cậu về đối tác.

      Ôn Địch là người bản địa mà Nghiêm Mỹ sắp xếp cho lúc mới bắt đầu đến Mỹ, lần đầu tiên Ôn Lĩnh thấy câu đầu tiên tên tiểu tử da trắng này với chính là, “Tên của tôi phiên sang tiếng Trung là Ôn Địch, tôi là Ôn Địch, là Ôn Lĩnh, nếu như theo cách của người Trung Quốc các chính là năm trăm năm trước chúng ta là người nhà.”

      Ôn Địch từng sống ở Trung Quốc năm năm, cũng coi là nửa Trung Quốc, Ôn Lĩnh đến đây ngày thứ hai, Ôn Địch giúp liên lạc với bệnh viện địa phương.

      Việc trị liệu hồi phục khá là đơn điệu, nhưng càng thêm khổ sở. Cho dù Ôn Địch rất nhiệt tình, nhưng đau đớn đùi cũng chỉ có thể mình Ôn Lĩnh chịu đựng.

      Hành tung của Ôn Địch có chút thần bí, luôn là ta đến thăm lần, sau đó liền biến mất nhiều tuần lễ.

      Năm đầu tiên Ôn Lĩnh đến Mĩ, chân lại căn bản coi như là thành vấn đề. Bác sĩ đề nghị tham gia ít hoạt động xã hội, ngày đó vừa lúc Ôn Địch đến thăm nên Ôn Lĩnh ý tưởng công việc cho ta.

      Hai cái đầu Trung – Mĩ liền cùng nhau hoạt động, thế là phòng tập thể hình cho người tàn tật trị liệu cứ thế mà ra đời. Ôn Địch lo chuyện tài chính, Ôn Lĩnh chịu trách nhiệm lên ý tưởng kinh doanh, lúc học đại học có kinh nghiệm là trợ giảng cho thầy giáo thể dục, nên phòng tập thể hình buôn bán ổn định phát triển cho đến tận bây giờ.

      Ôn Lĩnh ở trong phòng làm việc sắp xếp lại đồ, Tom gõ cửa: “Ông chủ, ông chủ Ôn Địch đến. ấy bảo tôi gọi xuống.”

      Ôn Lĩnh cảm thấy rất kì lạ, hôm nay sao lại phô trương như vậy chứ, nhưng cũng suy nghĩ nhiều, dù sao đều là tạm biệt, tạm biệt ở nhà hay ở dưới cũng đều giống nhau cả thôi.

      Ôn Lĩnh quyết định về nước, mặc kệ mẹ Tả Dữu có đồng ý hay . Vừa nghĩ đến cái người tên là Lam Bân kia, cảm thấy sốt ruột rồi.

      xuống nhà, vậy mà Ôn Địch có ở đó, Ôn Lĩnh nhìn quanh, lại thấy ta đứng bên ngoài cửa.

      là, sao vào đây?” Ôn Lĩnh thầm trong lòng câu, rồi ra ngoài.

      “Ôn Địch, sao vào vậy?” Ra cửa, Ôn Lĩnh đứng cách xa Ôn Địch năm bước hỏi.

      Ôn Địch nhìn , để lộ ra hai hàm răng trắng bóng, “Lin, phải mời khách rồi!”

      Mời khách? Có ý gì vậy?

      Ôn Lĩnh hiểu tên nhóc kia gì, vừa định hỏi lại đột nhiên đằng sau có sức mạnh xông thẳng về phía .

      Vẫn là đôi bàn tay bé này, mềm mại dịu dàng.

      Vẫn là cái ôm kia, chặt chẽ như trước.

      Vẫn là đó, Tả Dữu của , đến Mĩ.

      “Ôn Lĩnh, là tên khốn kiếp, chân khỏi rồi mà về tìm em, muốn em thành bà thím sao...” Ba năm gặp, khí thế của tiểu thư Thủy Quả vẫn giảm chút nào, bỏ qua giọng run run, trong thời gian ba năm hầu như làm thay đổi thứ gì.

      Ít nhất, cảm giác từ cái ôm, tình của chỉ có tăng chứ có giảm.

      “Nha đầu, sao em lại đến đây?” Rời khỏi cái ôm vô cùng chặt của , Ôn Lĩnh kéo Tả Dữu ra trước mặt mình.

      Tóc dài rồi, tết thành đuôi sam, thả dài đằng sau gáy, còn là nha đầu tiên tóc ngắn ngang tai, mỗi ngày vụt cái từ nơi này bay đến nơi kia như trước nữa. Mặc dù có chút hợp với tính tình, nhưng Ôn Lĩnh vẫn nhịn được mà trong lòng đột nhiên có cảm giác “nhà có con mới lớn”.

      “Nếu về nước, em đến đây, mẹ em muốn em lấy người khác!” Tả Dữu bĩu môi, oán trách nhìn .

      Ôn Lĩnh sờ đầu Tả Dữu, muốn cho biết, muốn đến khi mình đạt tới trạng thái tốt nhất, lúc trở về thuận lợi vui vẻ lấy . cũng cho biết, năm ngày nhận được tin tức từ , chuẩn bị bỏ nơi này, về thẳng nước tìm . càng cho biết, cho dù chân của phải rất dễ dàng, nhưng cho dù là Lam Bân hay Hồng Bân nào chăng nữa, cũng quay về giành lại Tả Dữu.

      Thời gian ba năm, thời gian thể quay trở lại ấy khiến tình càng thêm sâu đậm.

      Lúc này, Ôn Lĩnh tìm được cách phát tiết trực tiếp vươn tay ra, ôm thặt chặt vào trong ngực, “ về, phải về, có người khác, hãy lấy ...”

      Ôn Lĩnh tính lạnh, hi vọng mấy câu bá đạo gì đó như “Chỉ có mới có thể cho em hạnh phúc, em thể lấy người khác” thế này . Tả Dữu cũng chưa từng mong những lời này.

      nhất chính là tính cách lạnh nhạt này của , tình cảm như dòng suối, bao giờ có thể cạn được, Ôn Lĩnh là người khi ôm chặt và “Gả cho !”.

      tháng nữa là Tả Dữu tròn hai mươi tám tuổi cuối cùng cũng nghe được câu ấy, mắt nhịn được mà ươn ướt.

      “Nhưng mà, nhưng mà, từ em hi vọng có thể nhận được lời cầu hôn lãng mạn... phải định cứ như vậy đấy chứ....” Tâm nguyện được đền bù, Tả Dữu lại bắt đầu giống như nữ sinh.

      Kiểu tính tình này còn hợp với hai tám tuổi nữa rồi, Tả Dữu cũng sớm nên thành thục, chính là người lúc nào cũng có thể nhõng nhẽo với như vậy.

      Tả Dữu vừa xong lại đột nhiên hình như mình sai điều gì. Đối với Ôn Lĩnh mà , hôm nay chẳng có cơ hội nào để chuẩn bị cả, mà cầu hôn phải phần lớn là người đàn ông quỳ chân dưới đất đeo nhẫn cho , khác nhau nhiều nhất chính là hoàn cảnh bất đồng với cả mức độ lời tình cảm thôi. Mà những thứ này đặt người Ôn Lĩnh, có thể hoàn toàn, gần như là có.

      Nhìn Ôn Lĩnh suy nghĩ gì, Tả Dữu vẫy vẫy tay, “ có việc gì, có việc gì, em chỉ vậy thôi, chỉ sợ lấy em, em lại muốn gả cho người khác, cuối cùng em lại trở thành hàng ế lớn tuổi, làm hại đến xã hội tốt.”

      Ôn Lĩnh nhìn Tả Dữu có việc gì, cảm giác trong lòng chỉ mình biết, kéo tay phải Tả Dữu, kéo đến trước băng ghế, ấn ngồi xuống.

      Làm xong những thứ này, Tả Dữu thấy quay người sang chỗ khác, loay hoay lấy gì đó cổ.

      “Ôn Lĩnh, làm gì thế, đừng giận, em chỉ bừa thôi!” Tả Dữu nỡ ngồi, chỉ sợ mình lỡ lời khiến Ôn Lĩnh tổn thương, vừa định đứng lên Ôn Lĩnh xoay người lại.

      vịn Tả Dữu ngồi bên mép ghế, từ từ... cong chân...

      Trời ạ! muốn quỳ chân đất, mặc dù chân giả ở Mĩ tốt hơn trong nước rất nhiều, nhưng nghĩ đến việc máu thịt phải nối thêm vật cứng như vậy, lại còn khom gối, đau đớn khó khăn như thế nào nghĩ cũng có thể biết.

      “Ôn Lĩnh, em chỉ bừa thôi, ...” Tả Dữu mau nước mắt thấy Ôn Lĩnh đột nhiên đưa thứ gì đó đến trước mặt nước mắt liền chảy ngừng, “ mua từ lúc nào vậy?”

      Đó là chiếc nhẫn kim cương , trong mắt người khác nó quá , nhưng trong mắt Tả Dữu nó còn sáng hơn cả ánh nắng mặt trời.

      “Ba năm trước, khi vừa đến Mĩ, dùng tiền tiết kiệm trong nhà để mua, đắt lắm, thậm chí còn cảm thấy nó xứng với em, nhưng lúc đó rất muốn, muốn em có thể đeo nó, gả cho , nếu được như vậy đúng là chuyện hạnh phúc.”

      Ba năm sau, sau bao nhiêu thời gian chờ đợi, Ôn Lĩnh cảm kích trời xanh có thể cho cơ hội này.

      “Ai xứng với em!” Lớp trang điểm mặt Tả Dữu thành mèo hoa, giành lấy chiếc nhẫn, giống như bảo bối đeo vào tay mình. “Đây là thứ xứng nhất, những thứ khác em đều muốn.”

      Ôn Lĩnh cười cười: “Tiểu thư Tả Dữu, vậy em có nguyện ý làm vợ của , làm mẹ của Ôn Noãn, là nữ chủ nhân của nhà chúng ta ?”

      “Vâng vâng vâng! Em nguyện ý!” Tả Dữu giống như nhân viên bán hàng cuối cùng cũng có thể bán được hết hàng tồn, vui mừng trực tiếp nhào lên người Ôn Lĩnh.

      Bổ nhào về phía trước, hỏng rồi!

      Tầm mắt mơ hồ khiến Tả Dữu căn bản phát ra, Ôn Lĩnh duy trì tư thế nửa quỳ nữa đứng tiêu chuẩn này, sau gáy sớm đầy mồ hôi hột rồi.

      Tả Dữu lau lau đất miệng, mở mắt ra, sợ hãi leo xuống khỏi người Ôn Lĩnh, “Ôn Lĩnh, em xin lỗi, em xin lỗi, nhìn khỏe quá khiến em quên mất chuyện chân của ...”

      Ôn Lĩnh bị đẩy nằm ngửa dưới đất, cố ý bỏ qua vết thương đùi, cười sờ đầu , “Vốn là muốn em quên mà.”

      cho Tả Dữu biết, vì luyện tập tư thế quỳ này mà chỗ gãy chân trầy mấy lớp da rồi.

      Những thứ dâu khác có, cũng muốn cho Tả Dữu, mặc dù còn hoàn mỹ.

      Ngày 12, tháng 8 năm 2012, hôn lễ của Ôn Lĩnh và Tả Dữu được cử hành ở thành phố C, Trung Quốc.

      đời này, có hạnh phúc nào là theo lẽ thường, mặc dù có lúc có thể khó khăn, có thể bị giam cầm, nhưng nó cũng thoát ra được.

      Hạnh phúc ở ngay trước mắt, chúng ta nên học được cách dũng cảm. Dũng cảm giữ chặt lấy nó, khiến nó dù có chắp cánh cũng khó thoát.


      --- ------oOo---- -----

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :