1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không làm người đàn ông phụ tình - Lâm Phỉ(10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9.1
      Edit: Nhật Nguyệt Nhi

      Beta: Phi Phi




      phải với em, lúc ấy vì muốn em rời cho nên mới những lời như vậy!” Sắc mặt Đổng Hoài Sướng thay đổi, biết mình năm đó rất nhiều điều nên .

      phải! Lúc ấy vốn dĩ là muốn như vậy!” La Thanh Nhạc kiên quyết phủ định.

      “Cho nên em chưa bao giờ tin tưởng rằng em, đúng ?”

      Đây mới là vấn đề mấu chốt.

      cho rằng tất cả những gì làm năm đó đều chỉ là đùa giỡn tình cảm của , cho nên La Thanh Nhạc thể chấp nhận. Cho dù có làm cái gì, đều cảm thấy đó phải là lòng. có thể tin , nhưng năm đó có tình cảm với !

      “Đó là , quan hệ tôi có tin hay

      “Sao em có thể như vậy? Hận thù phải chăng che mắt em rồi? Em cảm thấy em, mà còn có thể cưới em sao? Em quên chúng ta cũng từng có khoảng thời gian hạnh phúc sao? phải kẻ xấu xa như vậy, , cần trở thành kẻ phụ tình trong lòng em! muốn chính là cơ hội mà thôi, muốn lại làm em tổn thương thêm lần nữa!”

      “Tôi rồi, tôi đối với còn thù hận. với tôi mà chỉ là người ngoài, khoảng thời gian kia sớm còn giá trị với tôi nữa”

      “Tại sao em cứ muốn trốn tránh vậy?”

      Đổng Hoài Sướng cầm tay , lúc này thể lại để xem như mình tồn tại.

      “Em vì muốn trốn nên mới chịu để ý đến Tuyết Luân. Mỗi lần ba người chúng ta ở bên nhau em lại muốn trốn tránh, rốt cuộc em muốn trốn cái gì? , lại tổn thương em, vĩnh viễn cũng lại làm cho em thương tâm! Vì sao em thể tin tưởng ?”

      “Tôi vì cái gì mà phải tin tưởng ? cũng phải là gì của tôi cả!” cố gắng muốn tránh thoát khỏi tay , nhưng thể.

      Đổng Hoài Sướng để ý giãy dụa của , ra sức ôm vào trong ngực. để ý phản đối của , cúi đầu hôn lên môi của , cho tiếp.

      cần nghe những lời đả thương người của La Thanh Nhạc nữa. Bọn họ ràng vẫn còn nhau, vì saoluôn phải tổn thương nhau như vậy?

      vẫn nhớ mỗi nụ cười của La Thanh Nhạc, mỗi lần , mỗi lần khóc biết nên làm gì khi gặp mẹ của , còn có muốn đối mặt với , cho biết muốn lời chia tay!

      Tất cả vẫn đều ghi tạc trong lòng, nhưng giờ phút này trong lồng ngực của đó lại thể đối mặt với những tình cảm đó, ngay cả cũng đều muốn trả giá.

      Nếu tất cả đều là do tay tạo thành, vậy nguyện ý bù lại!

      Nụ hôn của dọa La Thanh Nhạc!

      Bọn họ xa cách nhau rất lâu, thích hợp làm ra động tác thân mật như vậy. Thế nhưng khi Đổng Hoài Sướng hôn , lòng của thế nhưng lại giống trước đây, vì mà xao động.

      “Vì sao mà phải là gì của em? Vì sao lại phải? Vì sao phải chịu thống khổ cả đời khi biết quay đầu lại? Chẳng lẽ chúng ta thể trở lại như trước sao? Chúng ta phải cùng nhau sống chung với những đau khổ rồi sao?Vì sao chúng ta thể có cơ hội để bắt đầu lần nữa? Em cho biết vì sao !

      Em muốn chúng ta phải sống như vậy cả đời sao? Chúng ta bây giờ đều tốt hơn so với trước kia rất nhiều,hơn mấy nghìn mấy vạn lần, em lại lòng cố chấp ghi nhớ chuyện cũ. Em nghĩ rằng phải theo em cùng nhau chịu khổ mới là nghiêm túc sao? Em nghĩ rằng lúc em rời , đau lòng sao?

      Em cảm thấy được người chồng nuôi nổi vợ mình có cảm giác gì? Vì sao em vẫn chịu nghĩ giúp ? Vì sao cứ muốn dùng nhữngchuyện này mà tra tấn mọi người xung quanh? Toàn bộ người thế giới này đều biết em bị tổn thương, đều biết em đau lòng, nhưng em lại giữ chặt nó trong lòng, như vậy có gì tốt?”

      ôm chặt trong lòng, rất sợ khi buông lỏng ra La Thanh Nhạc rời xa .

      “Cho nên? muốn biện minh vì chính minh mà thôi! vĩnh viễn đều làm đúng, người khác giống như những kẻ ngốc luôn làm những điều thừa thãi, cần thiết! Vì sao tôi thể chấp nhất những chuyên qua? Vì sao tôi chịu tha thứ? Đó là bởi vì lúc nào tôi cũng khắc khắc nhắc nhở chính mình rằng, được phạm phải sai lầm cũ, cho dù mất tất cả tôi cũng hối tiếc, vì dù sao những gì tôi có thể mất cũng mất rồi”

      “Em còn có , hơn nữa em ràng cũng Tuyết Luân mà!”

      ?” La ThanhNhạc châm chọc lặp lại “, chính là cần thiết cho mọi người hạnh phúc. Đây là điều mà tôi học được từ !”

      Lúc trước cũng chỉ vì tình của mang đến bất hạnh. Sở dĩ trở nên cực đoan, muốn tin tưởng bất kỳ kẻ nào, toàn bộ đều chỉ vì bảo vệ chính mình mà thôi.

      “Bây giờ chẳng lẽ còn thể cho em hạnh phúc sao? vì em mà thay đổi nhiều như vậy, hề có quan hệ với những người phụ nữ khác, thậm chí phân chia ranh giới cùng Vân Tú. cố gắng làm việc, hy vọng có thể mang lại năng lực kinh tế, để cho em cùng con được hưởng cuộc sống tốt nhất.

      đón Tuyết Luân về Đài Loan, cho em gặp nó. Cho dù em luôn những lời lạnh nhạt với , đều ở đây chờ em. Như vậy vẫn thể mang lại hạnh phúc cho em sao?” Đổng Hoài Sướng gằn từng tiếng, buông tha dễ dàng như vậy.

      Nhưng phải biết rằng La Thanh Nhạc cần cái gì, chỉ cần cho còn có cái gì đủ, cũng có thể cố gắng sửa đổi khuyết điểm, cho đến khi chấp nhận mới thôi.
      “Hạnh phúc của tôi do tôi nắm giữ, chút tôi cũng muốn lấy được thứ gì từ !” La Thanh Nhạc đáp lại cách lạnh lùng. Cho dù Đổng Hoài Sướng có ôm , dùng những lời ngọt ngào để lên tình cảm của vẫn dành cho , cũng đều muốn tin tưởng.

      cùng Tuyết Luân luôn luôn ở đây chờ em”

      Đổng Hoài Sướng rốt cuộc cũng nhượng bộ, biết La Thanh Nhạc dễ dàng bị thuyết phục, mà cũng muốn bức bách . Bọn họ xác là cần thời gian.

      “Cha con chờ em, cho đến khi em nguyện ý đón nhận bọn an mới thôi. Nhưng hy vọng cho dù em chịu đón nhận , cũng đừng buông tha con bé. Nó có cha mẹ nhiều năm. Tuy rằng thể lập tức cho nó gia đình hoàn hảo, nhưng em thể bởi vì tồn tại của mà làm cho nó thiếu tình thương ấm áp của mẹ”

      “Con bé cần tôi, chẳng lẽ nghe nó gì sao?” La Thanh Nhạc vừa nhớ tới những lời Tuyết Luân , hốc mắt lại phiếm hồng.

      rồi, em có thể tranh giành tình cảm mà! Em có thể cho nó biết, em phải là cần nó. Em phải mới vừa đáp ứng dành nhiều thời gian chơi với nó sao? Con bé chỉ là đứa , có đôi khi chính là mà thôi”

      Đổng Hoài Sướng vươn tay vỗ về mặt của , nhìn khóc mà đau lòng.

      La Thanh Nhạc miệng cứng rắn, kỳ lòng của đều yếu ớt hơn so với bất luận cái gì. Thân thể của vì bị con cự tuyệt mà phát run, lời của Tuyết Luân tổn thương .

      “Ngày mai là ngày nghỉ, ngày mai chúng ta đưa con bé ra ngoài chơi, cả ngày đều chơi cùng với nó, nó nhất định rất kinh ngạc, có lẽ nó tin rằng em

      “Cả ngày?” La Thanh Nhạc có chút dao động.

      “Đúng, cả ngày. Tối nay em ở lại đây, ngủ cùng với con.Nếu con bé biết đêm nay em ở đây nhất định rất vui. Con bé khá giống em, đôi khi lòng nghĩ đằng miệng lại nỏi nẻo. chuyện với nó trước, sau đó vào cùng nó, như vậy được ?”

      Đổng Hoài Sướng nghĩ ra biện pháp lấy lòng, tay vẫn đặt ở hông , tay lau nước mắt cho , đáy mắt còn mang theo chờ mong cùng đau lòng.

      La Thanh Nhạc nhìn những động tác liên tiếp của , thế nhưng lại chần chờ, phải vẫn hận sao?

      Vì sao trong lòng vẫn là hy vọng có thể có người ôm , bảo vệ

      được! thể yếu ớt như vậy, La Thanh Nhạc, mày phải kiên cường! Hít Hít mũi, cố nhịn nước mắt rơi xuống, mà Đổng Hoài Sướng cũng buông ra, cúi đầu giọng với .

      “Bây giờ với con bé, hai người đều là phụ nữ, em nhất định có cách khiến nó hết giận em. Con bé dù sao cũng chỉ là đứa , tức giận mấy câu, xong lại quên thôi”

      Đổng Hoài Sướng xoay người vào phòng Tuyết Luân, để lại mình đứng đó.

      La Thanh Nhạc chỉ cảm thấy nơi vừa được ôm vẫn duy trì độ ấm, mà đoạn trí nhớ bị quên kia cũng dần trở lại…

      Share this:

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9.2
      Edit: Nhật Nguyệt Nhi

      Beta: Phi Phi




      Tuyết Luân vẫn còn giận La Thanh Nhạc, đêm nay ở lại trong phòng Đổng Hoài Sướng. lâu rồi chưa từng ngủ cùng ai.

      La Thanh Nhạc thậm chí mặc quần áo ngủ của Đổng Hoài Sướng, vốn dĩ ngủ được, muốn về nhà. Bởi vì nghĩ Tuyết Luân chán ghét , bị con xa lánh sừ rất đau lòng, nhưng là vẫn kiên trì ở lại.

      hiểu nếu Tuyết Luân biết qua đêm ở đây, nhất định cũng có phản ứng, nhưngcô vẫn cứ ở đây.

      Nằm giường lăn lộn đêm, ngoại trừ chuyện của Tuyết Luân, Đổng Hoài Sướng cũng là trong những nguyên nhân khiến mất ngủ.

      Những thứ này khiến cảm thấy rất bất an.

      Người kia vẫn luôn tìm cách né tránh, nhưng bây giờ lại là chính tìm tới , thậm chí còn ở trong phòng ngủ đêm, cảm giác này rất khó .

      Trước kia cũng từng ảo tưởng ngày có thể ở chung phòng cùng Đổng Hoài Sướng, cho dù phòng lớn, chỉ cần là nhà của bọn họ, bọn họ nhất định có thể sống hạnh phúc.

      Nhưng chuyện trôi qua quá nhiều năm. cũng có nhà, nhưng khi ở trong căn phòng này, trong lòng lại hoàn toàn cảm thấy hai chữ “hạnh phúc”.

      đêm này là giới hạn của . Mở to mắt, La Thanh Nhạc quả nhiên nhìn thấy Tuyết Luân đứng ở trước giường như giật mình nhìn mình.

      “Mẹ… Có phải sau này mẹ đều ở đây hay ?”

      Trái tim đứa con nít quả mềm mại. Vừa nhìn thấy mẹ trong phòng, toàn bộ kiên trì tối hôm qua của Tuyết Luân đều biến mất.

      “Đêm qua phải mẹ với con, sau này bù đắp cho con nhiều sao?” La Thanh Nhạc , nhưng lại cho Tuyết Luân lời khẳng định mà con bé muốn.

      “Hôm nay chúng ta có thể cùng chơi sao?”

      “Có thể” Nhìn nụ cười xuất mặt Tuyết Luân, lúc này La Thanh Nhạc mới khẳng định tối hôm qua ở lại đây là quyết định sang suốt.

      “Cha chờ mẹ chuẩn bị xong là có thể . Con vốn muốn gọi mẹ dậy, nhưng cha lại thể gọi mẹ”

      “Được rồi, mẹ rửa mặt”

      La Thanh Nhạc đứng lên, sửa sang lại chút mới ra khỏi phòng. Sau đó liền nhìn thấy Đổng Hoài Sướng giúp Phật Liệt Khắc đeo vòng cổ.

      Phật Liệt Khắc như biết được ra ngoài chơi, an phận nằm trong lồng ngực , ngửa đầu vẫy đuôi. Mà cái vòng cổ kia chưa từng thấy…

      “Đó là vòng cổ mới?” La Thanh Nhạc mở miệng hỏi.

      “Đúng, con dạo phố với cha, cha mua nó đó” Tuyết Luân vui vẻ “Cha còn mua rất nhiều thứ, còn có giường mới của Phật Liệt Khắc, quần áo mới… cái gì cũng đều có, như vậy Phật Liệt Khắc mới có thể cảm thấy nơi này là gia đình”

      Nghe con như vậy, Đổng Hoài Sướng chạy nhanh tới câu “ chỉ là hy vọng lần sau nó tới nơi này thấy tự nhiên”

      thôi!” La Thanh Nhạc tỏ thái độ gì, chỉlà thản nhiên “Nếu phải ra ngoài chơi, chúng ta nên xuất phát bây giờ!”

      muốn bất cứ cái gì phá hủy giờ phút này. Có lẽ trong lòng, cũng muốn có cuộc vui chơi đúng nghĩa.

      Điều này cũng từng là giấc mộng của , chỉ cần lần là được rồi. Trong lòng, cũng muốn có gia đình đầy đủ.

      Bọn họ đến vườn ô mai, hái rất nhiều ô mai về nhà, còn ăn cơm, cuối cùng mang theo Tuyết Luân đến vườn bách thú chuyến.

      đường, Tuyết Luân mệt mỏi ôm Phật Liệt Khắc ngủ ở ghế sau. Thỉnh thoảng La Thanh Nhạc quay đầu lại nhìn hai đứa, mặt cũng mang theo vui mừng.

      “Nó thoạt nhìn vui vẻ, nghĩ đêm nay nó nhất định ngủ rất ngon, hẳn là lại bắt kể chuyện cổ tích”

      khoe nó đối xử tốt với sao?”

      Biểu của con với Đổng Hoài Sướng chưa bao giờ thể người , cho dù cái gì, Tuyết Luân cũng luôn nghe theo, thoạt nhìn như đứa con rất ngoan ngoan. Thế nhưng La Thanh Nhạc cũng từng nghi ngờ, con có chút sợ mẹ nó.

      Đổng Hoài Sướng quay đầu lại nhìn con bé cái, nhíu mày, nhưng mặt có ý cười. bắt đầu điều chỉnh tâm tính, hiểu La Thanh Nhạc những lời này cũng chỉ muốn bảo vệ mình mà thôi, hoàn toàn là muốn công kích .

      “Cũng phải, nó chỉ nghĩ rằnganh cự tuyệt nó cái gì”

      “Mà mẹ nó luôn cự tuyệt nó!”

      Đúng vậy! quả thường xuyên cự tuyệt cầu của Tuyết Luân, thừa nhận.

      “Nó chỉ cần chút thời gian, hơn nữa nó làm như vậy cũng có sai. Có lẽ là muốn bồi thường cho nó, cho nên có đôi khi ngay cả lời cự tuyệt đều nên lời” Đổng Hoài Sướng khẳng định: “Ngoại trừ con bé, cũng muốn bồi thường cho em…”

      “Tôi cần bồi thường. đúng, cuộc sống của chúng ta bây giờ xác thực tốt hơn rất nhiều so với năm đó, tôi thậm chí còn hiểu được phải vì mình mà sống, mà phải chấp nhất chuyện tình cảm, cố gắng muốn bắt giữ hư ảo gì đó”

      qua nhiều năm, qua cái thời muốn mua cái gì đó nhưng thể. Cuộc sống của lúc đó đều là vì tình cảm, bởi vậy mới mất chính minh. Bây giờ có rất nhiều lựa chọn, có thể lựa chọn cho mình cuộc sống tốt.

      thường nghĩ, em quả có lý do giận . biết đoạn thời gian kia em sống như thế nào, thậm chí biết quãng thời gian em mang thai ra sao. biết khi đó em chỉ có mình, mình ở nước ngoài, cũng có bạn bè, cha mẹ có thể sắp xếp cho em ở nơi nào đó, sau đó…”

      “Tất cả cũng bi thảm như nghi. ra tôi lại rất hoài niệm những ngày đó, ai làm phiền tôi, cũng có ai hỏi lung tung. Có lẽ là từ khi đó tôi mới bắt đầu phát ra mình thích hợp với cuộc sống độc thân, hơn nữa cuộc sống đó là tự tại”

      rakhổ sở năm đó của mình. Thực tế lúc đó vốn dĩ cự tuyệt thân cận cùng bất luận kẻ nào, ra nước ngoài chờ sanh con, vẫn đều chỉ có mình.

      Tiếng của tiến bộ thần tốc, bởi vì lâu lâu Đổng gia mới sai người đến đưa đến bệnh viện kiểm tra, xác định đứa bé trong bụng của khỏe mạnh. Phần còn lại đều mình làm. Có đôi khi nhớ lại, cũng biếtlúc trước vì sao mình lại có thể đơn mình tại nơi đất khách quê người, ngôn ngữ cũng tốt mà vẫn có thể sống sót.

      Nhưng tất cả những điều đó đối với , có lẽ còn có thể trải qua.

      “Người của … bọn họ có để ý em ?”

      Nếu đứa bé trong bụng của là của Đổng gia, vậy bọn họ có khả năng hoàn toàn trông nom, đúng ?

      “Bọn họ cho tôi tiền, với tôi thế là đủ rồi!”

      ở Mĩ chỉ gặp qua bà Đổng lần,về sau cho đến khi tốt nghiệp họ mới lại gửi cho bức thư. chưa gặp qua ai trong Đổng gia, ngay cả khi sanh ra đứa , cũng chỉ liên lạc qua điện thoại với bà Đổng.

      “Bọn họ… ai ở bệnh viện cùng em có phải hay ?”

      có cần trách móc bọn họ nặng nề như vậy ? Đấy cũng phải trách nhiệm của bọn họ. Cho tới bây giờ bọn họ đều có nghĩa vụ phải để ý đến tôi, bọn họ thậm chí cần phải… làm cho tôi bất kỳ chuyện gì!”

      “Bọn họ ít nhất có thể cho biết, có thể vì em mà làm những chuyện đó!” Đổng Hoài Sướng vẫn thể chấp nhận mình lại bỏ qua đoạn thời gian kia.

      Nhưng La Thanh Nhạc nghe xong lời của , chỉ là quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. cũng muốn đáp lại .

      Share this:

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9.3
      Edit: Nhật Nguyệt Nhi

      Beta: Phi Phi




      “Thanh Nhạc… Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ phải làm thằng đàn ông bội bạc” nhắc lại nhiều lần, muốn La Thanh Nhạc hận .

      Lời của làmcho La Thanh Nhạc lắc lắc đầu, cộng thêm tiếng thở dài.

      “Bây giờ cái này cũng còn cần thiết!”

      “Nhưng quả phụ em!”

      “Vậy như thế nào? Tôi còn sống, tôi lại có tự tử. đối với tôi mà , cũng có quan trọng như vậy”

      “Nhưng hy vọng em biết, em đối rất quan trọng”

      “Tôi làm như chưa nghe thấy câu này” La Thanh Nhạc gì nữa, ngày vui vẻ, cũng muốn gì hơn nữa.

      Mối quan hệ bây giờ giữa bọn họ cũng chỉ vì Tuyết Luân, ngoại trừ Tuyết Luân, hề để ý đến những thứ khác. chỉ tận lực khiến mình chán ghét người này, nhưng cũng có nghĩa là phải chấp nhận Đổng Hoài Sướng, đó là hai việc hoàn toàn khác nhau.

      Thế nhưng Đổng Hoài Sướng cũng có ý khiến cho khoảng cách giũa hai người lại thêm xa cách. bắt đầu thường xuyên xuất bên cạnh La Thanh Nhạc.

      nhà ba người bọn họ luôn cùng nhau ăn cơm, La Thanh Nhạc thậm chí nhận ra ba người ở cùng chỗ dường như càng lúc càng tự nhiên.Đổng Hoài Sướng như người chồng, xử lý hết tất cả mọi chuyện. Đôi khi bình tĩnh lại, còn phát ra mình nắm tay Đổng Hoài Sướng, mà động tác kia tự nhiên đến mức khiến dường như cũng để ý đến. Càng miễn bàn đến ánh mắt của nhìn , giống như nhìn thứ mà mến. Ánh mắt kia khiến hoảng hốt, nhưng lại muốn thừa nhận mình muốn ở bên cạnh .

      Cho dù có ai xuất , cũng thường điện thoại tới lui. La Thanh Nhạc thử quan tâm đến điện thoại của , nhưng lại lo lắng có phải có chuyện quan trọngphải với minh hay

      muốn nghe thanh của , muốn nhiều chút, nhưng luôn thuyết phục mình phải tránh xa. chỉ là sợ Đổng Hoài Sướng có việc gấp muốn với mình, hơn nữa lại có liên quan đến Tuyết Luân. phải làm sao bây giờ?

      Nghĩ vậy, liền nhận điện thoại của .

      Nhưng hôm nay quyết định có chút thay đổi…

      “Tối nay nấu cơm, em muốn ăn cái gì?”

      Đổng Hoài Sướng gần như trở thành đầu bếp chuyên nghiệp. Chiều nào cũng đưa Tuyết Luân siêu thị, sau đó về nhà nấu cơm, rồi gọi điện thoại cho La Thanh Nhạc qua ăn cơm.

      “Tôi… Tối nay tôi có chút việc”

      “Có chuyện gì sao? Chờ em xong việc ăn cũng được, ăn muộn chút cũng sao”

      “Tôi có hẹn ăn tối”

      “Cùng Robert sao?”

      “Đúng”

      La Thanh Nhạc thừa nhận mình đúng là phải ăn cơm cùng Robert, mà đáp ứng Robert chỉ là muốn tự chứng minh rằng mình cũng có thể có cuộc sống của riêng mình, cần mỗi ngày phải ở chung cùng bọn họ.

      Đầu bên kia điện thoại, Đổng Hoài Sướng trầm mặc hồi. biết bản thân có tư cách để ghen tuông, hơn nữa cũng muốn vì Robert mà gây chuyện cùng La Thanh Nhạc.

      “Khi nào em về?”

      “Tôi biết” biết”Có thể là đến khuya”

      “Vậy…” Đổng Hoài Sướng biết mình còn có thể cái gì.

      nghi La Thanh Nhạc cắt đứt liên lạc cùng Robert. Thời gian này LaThanh Nhạc vẫn luôn ở cùng bọn họ, còn nghĩ rằng mình có hy vọng. Tại sao lại thành như thế này?

      “Tôi phả iđi họp, gặp lại sau”

      đợi Đổng Hoài Sướng thêm điều gì, La Thanh Nhạc cúp điện thoại. Thế nhưng làm như vậy cũng khiến cho cảm thấy thắng lợi, ngược lại còn có chút áy náy. lại học theo , làm tổn thương , lại còn làm như đây là chuyện đương nhiên. Thế nhưng khi làm như vậy, lại có cảm giác vui vẻ thỏa mãn.

      La Thanh Nhạc ôm tâm trạng lung lay ăn cơm cùng Robert. vẫn nghi nếu đêm nay tới chỗ Đổng Hoài Sướng dùng cơm, có phải cuộc sống sau này của bọn họ cũng thay đổi hay ? Cảm giác này đều được viết mặt .

      Ngay cả Robert cũng nhận ra, còn cười rằng ràng là muốn ở bên cạnh gia đình mình, nhưng lại có chết cũng thừa nhận.

      Mà La Thanh Nhạc cũng chỉ mạnh miệng phản bác bọn họ phải người nhà, cuối cùng còn cố ý kéo dài thời gian, muốn trở về quá sớm, chỉ sợ chính mình về nhà sớm tất cả đúng như những gì nghĩ tới. lại bị Đổng Hoài Sướng làm cho đau đầu.

      Nhưng mà khi về tới nhà, mới nhận ra có chuyện ổn…

      Bình thường chỉ cần vừa mở cửa ra, Phật Liệt Khắc nhất định nhào ra nghênh đón . Thế nhưng đêm nay lại thấy bóng dáng của Phật Liệt Khắc.

      nghĩ thầm rằng có thể Phật Liệt Khắc ngủ rất say, cho nên mới nhận thấy được mình về đến nhà. vào trong tìm Phật Liệt Khắc, giọng gọi thế nhưng đều nghe thấy đáp lại, tới chỗ vệ sinh của Phật Liệt Khắc, mới phát Phật Liệt Khắc như bị tiêu chảy…

      ” Phật Liệt Khắc?”

      Rửa sạch nhà vệ sinh, trở về phòng tiếp tục tìm con chó, cuối cùng thấy nó nằm cuộn tròn dưới góc bàn, đôi mắt suy yếu mở ra nhìn , bộ dáng hề nhúc nhích làm cho tim La Thanh Nhạc đập nhanh.

      chạy nhanh đến ôm lấy Phật Liệt Khắc vao trong lòng, chú chó còn hoạt bát hiếu động như trước, chỉ suy yếu thở dàinhư với khỏe, đây quả làm cho La Thanh Nhạc sợ hãi!

      Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, hy vọng đây là Đổng Hoài Sướng gọi tới. Thế nhưng lại hy vọng có thể giúp mình.

      “Xin chào?”

      “Em về” đúng là gọi tới!

      Đổng Hoài Sướng yên tâm cùng Robert ra ngoài ăn cơm, cho nên cố cưỡng ép mình được gọi cho . Dằn vặt vất vả lắm bây giờ mới dám bấm điện thoại.

      cũng khôngmuốn gì với La Thanh Nhạc, chỉ là muốn xác định về đến nhà hay chưa, như vậy tối nay mới có thể ngủ ngon giấc.

      Nhưng điện thoại vừa được bắt, cảm thấy thanh của La Thanh Nhạc như phát run, giọng điệu ràng là bình thường.

      “Có chuyện gì sao?”

      “Phật Liệt Khắc hình như xảy ra chuyện…” Mới vừa mở miệng, nước mắt của La Thanh Nhạc liền rơi xuống, thanh cũng bắt đầu nghẹn ngào.

      “Em mang nó xuống dưới nhà, lập tức qua đó”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10.1
      Edit: Nhật Nguyệt Nhi

      Beta: Phi Phi




      Vừa nhìn thấy Đổng Hoài Sướng, La Thanh Nhạc quả như nhìn thấy cứu tinh. vừa khóc vừa kể lại tình huống của Phật Liệt Khắc. rất muốn nín khóc, cũng hiểu được chính mình kích động dọa đến Tuyết Luân, nhưng tình huống của Phật Liệt Khắc bây giờ, nhịn được.

      Đổng Hoài Sướng nhìn ra chú chó trong ngực Thanh Nhạc rất yếu. Trước kia mỗi lần nhìn thấy Phật Liệt Khắc, nó luôn rất vui vẻ ngừng vẫy đuôi với . Bây giờ nó ràng ổn, hơn nữa La Thanh Nhạc vừa lên xe, Phật Liệt Khắc liền ói ra.

      Tình huống này khiến cả Thanh Nhạc và Tuyết Luân sợ hãi hét lên, hại thiếu chút nữa nhảy ra khỏi xe, chỉ có thể ngừng an ủi hai người.

      sao đâu, hai người bình tĩnh nào. Thanh Nhạc, giúp tìm xem bệnh viện nào mở cửa 24h trong ngày?”

      Bởi vì lúc này muộn, muốn vào giờ này đến bệnh viện thú y cũng chỉ sợ gặp được bác sĩ.

      La Thanh Nhạc nghe thấy , mở to hai mắt nhìn cuốn sổ trong tay, nhìn thấy đó ghi phòng khám thú ý khám đêm gần Đài Bắc.

      Tại sao lại lại có cái này? Cho dù có tìm ngay lập tức cũng có khả năng nhanh như vậy! Hiển nhiên Đổng Hoài Sướng vốn có mục đích.

      “Bởi vì Tuyết Luân phải ở cùng , cho nên tìm kiếm các bệnh viện và các bác sĩ chuyên khoa nhi khám chữa cả ban đêm, khi đó Phật Liệt Khắc đúng lúc nằm dưới chân cho nên cũng tiện thể tìm luôn cho Phật Liệt Khắc, để tránh đến lúc cần lại tìm thấy bệnh viện. Chỉ là nghĩ đến phải dùng tới nó”

      Đổng Hoài Sướng đợi hỏi giải đáp thắc mắc cho .

      Lời của làm cho La Thanh Nhạc rất cảm động, những cái này trước đây chưa bao giờ nghĩ tới.

      Nhìn Phật Liệt Khắc bị cơn nôn mửa hành hạ, vốn dĩ là chú chó lúc nào cũng mạnh khỏe bây giờ lại trở nên ốm yếu như vậy, ngoại trừ sợ đến phat khóc căn bản cũng biết mình nên làm cái gì? Nếu Đổng Hoài Sướng có gọi điện thoại đến, nhất định lúng túng, chỉ sợ dù có đưa Phật Liệt Khắc ra ngoài cũng tìm thấy bệnh viện.

      Tìm ra nhà bác sĩ ở gần đây, muốn đến đó nhanh.

      nuôi Phật Liệt Khắc lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp phải chuyện này. Mỗi kì đều dẫn nó tiêm ngừa, mỗi tháng tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, chưa lần bỏ qua. Thế nhưng bây giờ Phật Liệt Khắc lại bị nặng như thế, quả lo lắng.

      Đổng Hoài Sướng tức tốc lái xe đến chỗ bác sĩ gần nhất.

      Sắc mặt La Thanh Nhạc trắng bệch ôm lấy Phật Liệt Khắc, cả người cứng ngắc , thậm chí ngay cả lúc bác sĩ hỏi chuyện, cũng dại ra, hoàn toàn có phản ứng.

      Cũng may còn có Đổng Hoài Sướng, kể sơ qua tình huống lần. Nhìn con chó suy yếu ngay cả đứng cũng vững, Đổng Hoài Sướng mặc dù lo lắng cũng còn cách nào, chỉ có thể trở thành trụ cột cho La Thanh Nhạc, tạo cho chút sức lực để duy trì.

      biết Phật Liệt Khắc đối với La Thanh Nhạc quan trọng như thế nào, cho nên bằng mọi giá cũng phải cứu cho được Phật Liệt Khắc.

      Bác sĩ Phật Liệt Khắc bị thổ tả, có thể là do viêm ruột phải tới bệnh viện kiểm tra.

      Vừa nghe bác sĩ như vậy, mặt La Thanh Nhạc liền tái nhợt. bịt chặt miệng chỉ sợ mình khóc ra tiếng, nhưng cho dù bịt miệng, tiếng khóc rất vẫn khiến người ta nghe thấy.

      Đổng Hoài Sướng chỉ có thể vỗ vai giúp ổn định cảm xúc.

      sao, chỉ là vào bệnh viện chuyến thôi mà. Nơi này cách nhà xa, bác sĩ cho nó truyền nước biển, sáng ngày mai chúng ta lại đến xem nó, nó khỏe thôi” ngừng an ủi La Thanh Nhạc, tay nắm tay con , tay giữ lấy bả vai La Thanh Nhạc, lúc này đúng là cây cột trụ cho cả hai người.

      La Thanh Nhạc miễn cưỡng gật đầu, nhưng tâm tình lại rất kém.

      Sau khi về nước, chỉ có Phật Liệt Khắc làm bạn. Nếu Phật Liệt Khắc xảy ra chuyện gì, phải làm sao đây?

      Trong lòng , Phật Liệt Khắc giống như sinh mệnh của . Đổng Hoài Sướng rời , Tuyết Luân cũng rời , nhưng Phật Liệt Khắc vẫn luôn tươi cười, vĩnh viễn ở bên cạnh . Nếu nó có chuyện gì, vậy…

      đôi tay ấm áp ôm lấy , Đổng Hoài Sướng như muốn cho quan tâm.

      Thanh Nhạc ngẩng đầu nhìn cái, nhìn ánh mắt lo lắng của , câu cũng được, nhưng hiển nhiên phòng bị của với được giải trừ.

      “Chúng ta để Phật Liệt Khắc ở tại chỗ này, nếu có chuyện gì tới. Trễ thế này đểTuyết Luân theo là vì ở nhà có mình nó, bây giờ mọi chuyện cũng ổn rồi, muộn rồi tối nay em có thể trông con bé hộ ?”

      là phải trông Tuyết Luân, ra Đổng Hoài Sướng yên tâm về nhà mình. Nếu ở trong nhà , có thể chăm sóc cho .

      Bây giờ nếu tới nhà , biết làm thế nào bây giờ? La Thanh Nhạc biết mình về nhà như thế nào? chỉ nhớ Đổng Hoài Sướng vẫn nắm tay , vào lúc cần nhất, vẫn luôn xuất kịp thời!

      Về nhà của Đổng Hoài Sướng, cùng Tuyết Luân ngủ chung chiếc giường. Con ôm , cho ít an ủi.

      Đổng Hoài Sướng giúp lấy áo ngủ, lấy chăn, trở thành người được chăm sóc, nhưng cũng chỉ lo lắng cho Phật Liệt Khắc.

      Điều này với bọn họ rất bất công, nhất là với Tuyết Luân…

      Lúc này hẳn phải kiên cường, nhưng lại chính là người khóc. hoàn toàn thể tưởng tượng nổi nếu như Đổng Hoài Sướng đến giúp , và Phật Liệt Khắc như thế nào?

      Đêm nay hoàn toàn mất ngủ, nhưng lại sợ nếu trở mình đánh thức Tuyết Luân. Thậm chí còn nhớ mình thiếp như thế nào, chỉ biết khi tỉnh dậy, người bên cạnh lại là Đổng Hoài Sướng, nhìn với ánh mắt tràn đầy quan tâm.

      “Em tỉnh? bảo Tuyết Luân gọi em. Buổi sáng gọi điện thoại đến bệnh viện, bác sĩ bảo nó qua cơn nguy kịch, nhưng phải đợi ổn định lại chúng ta mới có thể đem nó về” Đổng Hoài Sướng đem tình huống của Phật Liệt Khắc lại với .

      La Thanh Nhạc nhìn , chỉ cảm thấy ngay cả mở mắt cũng hao hết sức lực của mình. biết hai mắt sưng lên vì khóc cả đêm qua. Dẫu biết với đôi mắt sưng húp này, hôm nay nhất định thể gặp người khác, nhưng lúc này còn quan tâm nữa.

      “Em muốn đến bệnh viện chuyến” vừa tỉnh muốn đến gặp Phật Liệt Khắc.

      “Ăn cơm trước , chuẩn bị chút rồi chúng ta cùng

      cần, em mình được rồi”

      Bây giờ có chút hối hận vì tối hôm qua qua đêm ở chỗ này. vốn dĩ thể chăm sóc cho Tuyết Luân, ngược lại còn khiếncon bé phải lo lắng cho minh.

      “Cùng ! Tuyết Luân thức dậy từ rất sớm, nó là em phải mang Phật Liệt Khắc về, nó nghĩ là nó hại Phật Liệt Khắc sinh bệnh. Bởi vì hôm trước ăn cơm xong, nó mang Phật Liệt Khắc ra ngoài tản bộ, có thể lúc đó Phật Liệt Khắc ăn bậy cái gì đó mới có thể sinh bệnh. Để Tuyết Luân với chúng ta, con bé có lẽ tốt hơn chút”

      “Nhưng mà bác sĩ … chó nhiễm loại bệnh này, rất có thể chết… Nếu con bé thấy Phật Liệt Khắc…”

      Hơn nữa Phật Liệt Khắc yếu ớt như vậy, nhớ lại bộ dáng ngày hôm qua của Phật Liệt Khắc, La Thanh Nhạc lại nhịn được muốn khóc.

      Đổng Hoài Sướng rút khăn lau nước mắt cho , ngồi bên người ôm lấy an ủi: “Bác sĩ hôm nay nó khỏe rồi, nghĩ có chuyện gì đâu”

      “Hôm qua em về nhà thấy nó, bình thường nó đều chờ em ở cửa, em phải tìm rất lâu mới thấy nó dưới gầm bàn. Ngày hôm qua, lúc ra cửa em có phát nó có gì khác thường , nó vẫn luôn rất ngoan, rất khỏe mạnh”

      Tự trách cùng áy náy tra tấn La Thanh Nhạc, luôn cảm thấy mình có thể chăm sóc cho Phật Liệt Khắc, nhưng bây giờ Phật Liệt Khắc lại đổ bệnh.

      “Em thể chăm sóc cho ai được cả” tự trách.

      “Phật Liệt Khắc chỉ là bị viêm ruột, huống chi mấy giống chó đều chơi mặt đất, cẩn thận liếm phải thứ gì đó dơ bẩn đều có thể nhiễm khuẩn, điều này cũng rất khó lòng phòng bị được. Hơn nữa em đều có đưa Phật Liệt Khắc kiểm tra hàng tháng, sức đề kháng của nó cũng tăng lên rất nhiều, em hoàn thành trách nhiệm của mình rồi”

      “Nếu Phật Liệt Khắc chết…” Nước mắt của lại bắt đầu rơi.

      “Em còn có bọn mà! với Tuyết Luân luôn ở bên em” Đổng Hoài Sướng nhàng .

      Lời này nghe uất ức, nhưng La Thanh Nhạc chỉ lau nước mắt, thử giữ vững tâm trạng muốn trả lời . Tuy rằng có thể cảm nhận được quan tâm của , nhưng bây giờ trong lòng chỉ có Phật Liệt Khắc.

      “Ăn chút gì trước . Mặc dù là nấu nhưng Tuyết Luân cũng giúp,chút nữa em khen con bé câu, nó nhất định rất vui” Đổng Hoài Sướng .

      Kết quả, Đổng Hoài Sướng trở thành người đàn ông thời đại mới hoàn hảo, còn trở thành người phụ nữ thất bại.

      La Thanh Nhạc chỉ có thể gật gật đầu, theo xuống dưới. Hình ảnh người mẹ trong mắt con của hoàn toàn bị hủy hoại, người mẹ kém cỏi.

      “Tuyết Luân cũng rất lo lắng cho em. Nó biết em rất Phật Liệt Khắc, em cũng đừng khóc nữa, đừng làm con bé thêm lo lắng” Đổng Hoài Sướng an ủi dỗ dành .

      Khi bọn họ còn trẻ, Đổng Hoài Sướng chính là đứa trẻ lớn xác. Cho dù quan tâm , cũng chỉ dùng những lời hung ác để biểu dạt, chưa bao giờ giống như bây giờ, chuyện cùng .

      Thế nhưng khi nghe như vậy, La Thanh Nhạc cũng lau khô nước mắt, hít hít mũi, cố ổn định cảm xúc. Khi bọn họ bước vào phòng, mới phát dọc theo đường , Đổng Hoài Sướng đều nắm tay mình.

      theo Đổng Hoài Sướng đến phòng bếp, nhìn thấy Tuyết Luân ngồi bàn ăn.

      “Mẹ, mẹ yên tâm, chờ Phật Liệt Khắc khỏe lại, con nhất định chăm sóc nó tốt, đưa nó ra ngoài ăn bậy. Cha chờ nó khỏe lại, mua căn nhà khác có sân vườn rộng cho Phật Liệt Khắc ở đó chơi đùa ăn uống” Tuyết Luân .

      La Thanh Nhạc quay đầu lại nhìn Đổng Hoài Sướng, chỉ thấy mỉm cười gật đầu “ nghĩ Phật Liệt Khắc xứng đáng được hưởng những thứ này…”

      “Phật Liệt Khắc thích chơi cỏ!”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10.2
      Edit: Nhật Nguyệt Nhi

      Beta: Phi Phi




      “Phật Liệt Khắc thích chơi cỏ!” La Thanh Nhạc nhịn được phải nhắc nhở , đó là điều cổ quái duy nhất của Phật Liệt Khắc.

      “Chúng ta có thể mua căn nhà lớn hơn chút, cho nó chạy ở trong nhà cho nghiền” Đổng Hoài Sướng tuyệt để ý nhà của có thể bị con chó phá hư hay .

      nhìn thấy khóc lại có cách nào dỗ dành , chỉ có thể tìm cách làm thế nào khiến cho những chuyện này thể lại xảy ra lần nữa.

      Mà điều thứ nhất nghĩ tới chính là mua căn nhà mới có vườn hoa, sau này muốn tản bộ cũng có thể ở nhà tản bộ, như vậy có lẽ có thể giảm bớt những chuyện may. Thế nhưng lại quên mất Phật Liệt Khắc thích cỏ.

      “Nó chỉ là con chó mà thôi, nơi này lớn như vậy đủ với nó rồi. Chỉ cần về sau chúng ta mang nó ra ngoài chơi nhớ cẩn thận chút, đừng để cho nó ăn cái gì mặt đất, có lẽ xảy ra chuyện nữa” Chuyện cho tới bây giờ, La Thanh Nhạc chỉ có thể như vậy.

      Con cùng cha liếc mắt nhìn nhau cái.

      “Được rồi!” mặt con còn lo lắng, ít nhấthôm nay mẹ còn giống như tối hôm qua, như vậy Tuyết Luân cũng an tâm ít. bé vội vàng thúc giục : “Mẹ,mẹ nhanh ngồi xuống ăn , sau đó chúng ta cùng thăm Phật Liệt Khắc”

      La Thanh Nhạc ngồi xuống, cầm lấy cái bát Đổng Hoài Sướng đưa tới, nhìn dĩa mì xào bàn, tuy rằng đơn giản, nhưng nhìn rất ngon.

      ra tay nghề của cũng được tốt lắm, nhưng vẫn có chút tiến bộ, cũng bởi vì hay xuống bếp, cho nên La Thanh Nhạc chưa từng ghét bỏ tay nghề của , chỉ là..

      khó ăn, nhưng đều phê bình tay nghề của . hiểu sao biết lúc này đây, lại lời.

      muốn hắt bát nước lạnh cho Đổng Hoài Sướng. Mỗi lần đối xử tốt với , luôn đáp lại. Bây giờ Phật Liệt Khắc lại gặp chuyện may, vừa gọi điện thoại, đến năm phút Đổng Hoài Sướng đưa Tuyết Luân đến dưới lầu nhà , giúp xử lý mọi chuyện.

      biết Đổng Hoài Sướng thay đổi, mà La Thanh Nhạc cũng chưa từng nghĩ đến chuyện có ngày mình ngồi trong nhà Đổng Hoài Sướng. Ngay lúc khó khăn nhất, bối rối nhất, hai người bọn họ luôn ở bên , hơn nữa giống như bọn họ vốn nên như thế, tất cả đều là tự nhiên.

      Cảm giác này rất quái lạ, La Thanh Nhạc muốn giả bộ nhưng trong lòng lại hiểu rất rằng quan hệ giữa ba người có chút thay đổi, chỉ sợ thể tiếp tục bộ dáng trước đây mà thôi.

      muốn có người bầu bạn, quả hy vọng con của có thể mình. Thế nhưng kiên cường do cố gắng tạo ra bị phá hủy hoàn toàn.

      Ăn cơm xong, bọn họ cùng nhau đến bác sỹ thú y thăm Phật Liệt Khắc.

      Phật Liệt Khắc nằm úp sấp ở trong lồng, ánh mắt nhìn chút sức lực.

      Bác sĩ có có chuyển biến, lúc này La Thanh Nhạcmới yên lòng. Bác sĩ vốn còn muốn để cho Phật Liệt Khắc ở lại thêm ngày, nhưng bởi vì Phật Liệt Khắc có thể tự ăn cơm cho nên bác sĩ cho phép bọn họ mang nó về nhà.

      Đổng Hoài Sướng đề nghị mang nóvề nhà , như vậy ba người có thể cùng nhau chăm sóc. Sở dĩ La Thanh Nhạc đồng ý là bởi vì sợ hãi Phật Liệt Khắc lại xảy ra chuyện, mình có cách nào xử lý.

      Bây giờ Đổng Hoài Sướng dường như có chút đáng tin, mà nếu Tuyết Luân ở bên cạnh , có lẽ chút bình tinh. Cho nên sau khi mua chút đồ cho chú chó , ba người bọn họ cùng nhau mang theo Phật Liệt Khắc về nhà Đổng Hoài Sướng.

      Đổng Hoài Sướng tự mình sửa sang lại chiếc giường , khiến cho chú chó ngày xưa luôn nằm sàn nhà có chỗ chơi mới. Động tác của vẫn ôn nhu như vậy, giống như Phật Liệt Khắc là đứa con khác của . Cẩn thận cho nó uống nước, uống thuốc, bộ dáng ôm nó như trước đây luôn ôm nó.

      Mà hai người phụ nữ dựa sát vào nhau ngồi bên cạnh , giọng chuyện liên quan đến Phật Liệt Khắc, thoạt nhìn giống như người cha…

      Đột nhiên, như là nhớ ra cái gì đó liền quay đầu lại nhìn La Thanh Nhạc. thả con chó xuống, để Tuyết Luân chăm sóc, sau đó cầm khăn mặt và lấy chút đá trong tủ lạnh, rồi đến chỗ La Thanh Nhạc ngồi.

      “Em xem, mắt cũng sưng lên rồi…” cầm khăn chườm đá, nhàng đắp lên mí mắt “Có lạnh ?”

      La Thanh Nhạc lắc lắc đầu. Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt của , nhưng mọi chuyện cũng rất kỳ lạ…

      “Bác sĩ , Phật Liệt Khắc chỉ cần uống đủ thuốc, mấy ngày nữa nhất định khỏe lại. Tuy nhiên mấy ngày này phải chăm sóc nó cẩn thận hơn. nghĩ được về nhà, nó nhất định cụng rất vui, ở trong bệnh viện cũng có cảm giác gia đình, thấy người mình quan tâm. Về nhà, tinh thần của nó tốt hơn nhiều, em cảm thấy ?”

      La Thanh Nhạc chỉ thở dài, biết mình còn có thể cái gì khác.

      ra nơi này cũng xem như là nhàcủa Phật Liệt Khắc. Thế nhưng Đổng Hoài Sướng lại mua mọi thứ cho nó, khiến cho nó cảm giác như ở nhà. Mà cũng gì, chỉ sợ mình gì đó khó nghe lại phá hủy mọi chuyện.

      “Tối nay em muốn ăn cái gì? mua”

      “Em muốn về nhà chuyến, em còn chưa thay đồ” Tối hôm qua bởi vì quá độ lo lắng cho nên cũng mang theo cái gì. chỉ muốn trở về tắm rửa cái cùng với thay quần áo.

      đưa em về”

      cần, em cũng ở gần đây mà”

      thể để cho em trở về như vậy. Nếu để người ta nhìn thấy bộ dáng này của em, nhất định nghĩ em bị khi dễ” đùa giỡn, lại thương chườm đá lên hai mắt sưng đỏ của .

      “Ít nhất… trước kia đúng là như vậy”

      “Nhưng bây giờ chúng ta cũng biết đây phải là , phải sao?” Đổng Hoài Sướng thả chiếc khăn chườm đá trong tay xuống, sau đó nắm lấy tay , nhìn cách chăm chú “Bây giờ có đủ năng lực để chăm sóc cho em, thậm chí cả Phật Liệt Khắc, hai người cũng có thể trở thành trách nhiệm của , muốn lại buông tha cho cơ hội này. nghi, cho dù em còn cũng đều có vấn đề gì. chỉ cần có thể nhìn thấy em, có thể trò chuyện cùng em, những điều khác cũng mong gì hết”

      “Tất cả cũng giống như những gì

      “Bởi vì thay đổi!” Đổng Hoài Sướng cười cười, ngay cả ánh mắt cũng đều trở nên nhu hòa hơn rất nhiều” có thể vì em mà trở thành người em mong muốn”

      “Làm sao biết em mong muốn người như thế nào?”

      “Em muốn người thương em giống như

      La Thanh Nhạc gì nữa, bởi vì nhắc tới chữ“”. Lúc trước khinh thường nhất là tinh , bây giờ lại chủ động nhắc tới điều này.

      luôn nghĩ… cuộc sống kỳ diệu. Lúc trước nghĩ chia tay mới là lựa chọn tốt nhất với chúng ta, nhưng như thế nào cũng chưa từng nghĩ kết quả lại như thế. Chúng ta đung đều tốt hơn nhiều so với năm đó, chỉ là chúng ta cũng đều vui vẻ, nhìn như muốn có được những thứ cơ bản, lại ngay cả chút thương cũng chiếm được…

      xuất của Tuyết Luân khiến thay đổi rất nhiều. nhận ra mình thích làm cha của nó, thích cảm giác được nó ỷ lại, nó khiến cho nhớ đến những biểu cảm của em năm đó mỗi khi chăm sóc cho em, thậm chí em cũng có lúc ôm giống như nó. Có thể chăm sóc hai người, khiến cho cảm thấy thỏa mãn”

      “Em nhớ năm đó muốn chăm sóc người khác” Năm đó mới là người thích “bị” chăm sóc.

      “Bởi vì năng lực của lúc đó và bây giờ hoàn toan khác nhau. Năm đó cho dù muốn chăm sóc cho em cũng ‘lực bất tòng tâm’. Bây giờ hoàn toàn giống, em thể cho cơ hội sao? Để cho chăm sóc em, vĩnh viễn đều xuất ở nơi em cần nhất, thậm chí là khi em cần , vẫn ở cùng em”

      “Nếu chỉ là muốn bù đắp… em cảm thấy cần phải…”

      “Tại sao em lại cho rằng đây là loại bù đắp? Cũng bởi vì thiếu em nhiều lắm sao? Cho nên làm hết thảy cũng chỉ là bồi thường sao?”

      Đổng Hoài Sướng chậm rãi tới gần bên , đem ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên mặt .

      “Chúng ta vốn nên ở cùng chỗ, cho dù xảy ra chuyện gì chúng ta đều phải ởbên cạnh nhau. Chẳng lẽ em nghĩ rằng có thể giao em cho người khác sao? Tại sao thể ở bên cạnh em? Chỉ có mới có thể bảo hộ em, chỉ có mới có thể em, vì sao em chịu cho cơ hội, để chứng minh cho em biết rằng là người em nhất thế giới này?”

      “Bởi vì em cần ai thương hại” La Thanh Nhạc nhìn , giọng điệu tuy rằng còn nóng nảy như lúc trước nhưng thái độ của lại khiến cho người ta cảm thấy chút hy vọng.

      “Em đương nhiên cần, em giốnganh, chúng ta đều cần”

      phải chúng ta đều thay đổi rồi sao?”

      La Thanh Nhạc lấy khăn chườm đá trong tay đắp lên hai mắt của mình, giống như muốn tránh ánh mắt của .

      “Em trở về lấy quần áo. Em có thể ở đây vài ngày, chúng ta thay phiên nhau chăm sóc cho Phật Liệt Khắc, nhưng sau khi Phật Liệt Khắc khỏe lại, chúng ta trở về cuộc sống bình thường như trước”

      Nhìn thấy Phật Liệt Khắc tốt hơn nhiều, nó ăn được cũng trở nên khỏe mạnh hơn, chỉ là bởi vì bệnh nặng hồi nên gầy hơn so với lúc trước.

      Ban đêm, La Thanh Nhạc ngủ được lặng lẽ đứng lên, tới phòng khách nhìn nó. Phật Liệt Khắc nghe thấy thanh liền ngẩng đầu nhìn chút, sau đó lại đến bên chiếc giường ấm áp của mình ngủ.

      Nhìn ra Phật Liệt Khắc thích nơi này. Nó vốn chính là con chó mà, bình thường ở nhà ngày nó cũng chỉ nhìn thấyminh vài tiếng. Ở đây, chỉ cần Tuyết Luân hết giờ học, Phật Liệt Khắc liền có bạn cùng chơi, hơn nữa còn có Đổng Hoài Sướng, ba người so với người liền náo nhiệt hơn.

      Đổng Hoài Sướng thậm chí còn có thể mua đồ chơi cho nó, xem ra Phật Liệt Khắc thích . Vài lần Đổng Hoài Sướng ra ngoài mua đồ, sau khi trở về Phật Liệt Khắc đều ngoắc đuôi mừng. Dường như có địa vị tồn tại tương đương với trong long Phật Liệt Khắc.

      Mà những điều này thay đổi khi Phật Liệt Khắc khỏe lại. muốn đưa Phật Liệt Khắc trở lại ngôi nhà chỉ có hai người kia, sau đó sống cuộc sống bình thản như trước đây.

      “Sao em còn chưa ngủ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :