1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không làm người đàn ông phụ tình - Lâm Phỉ(10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5.3
      Edit: Nhật Nguyệt Nhi

      Beta: Phi Phi




      “Đó phải là rất tốt sao? Mỗi người đều phải nếm trãi thất vọng, có thể dạy con bé điều đó từ !”

      muốn nhìn Đổng Hoài Sướng dù chỉ cái, chỉ sợ nếumình nhìn nhiều hơn cái nhớ bộ dáng của . Mặc dù trong lòng từ lâu khắc ghi hình dáng , nhưng cũng cho phép chính mình có cơ hội khiến cho ấn tượng kia sâu sắc hơn.

      “Thanh Nhạc, em nhất định cứ phải chuyện gay gắt với như vậy sao?” trước kia phải như thế, cho dù điều gì vừa ý, vĩnh viễn đều chỉ mỉm cười.

      “Thực tế, tôi vốn dĩ muốn chuyện với !” La Thanh Nhạc đem lời cho hết sau đó liền xoay người vào phòng bếp.

      nghe thấy tiếng bước chân theo của Đổng Hoài Sướng, còn nắm cổ tay , muốn muốn giữ chặt , muốn nghe hết những lời muốn .

      thừa nhận trước kia là thằng khốn nạn, có rất nhiều việc xác thực vì em mà cố gắng. Thế nhưng bây giờ chỉ cần có thể làm được, vì em mà làm. Thứ muốn chính là cơ hội mà thôi”

      Đổng Hoài Sướng buông bỏ tất cả Từ khi phát tồn tại của Tuyết Luân, biết mình nhất định phải thay đổi, nếu cùng La Thanh Nhạc vĩnh viễn cũng có cơ hội quay đầu.

      “Cơ hội gì?” La Thanh Nhạc xoay người lại trừng mắt nhìn , mặt chỉ viết hai chữ‘bất mãn’, hoàn toàn cự tuyệt bộ mặt thành khẩn của .

      trước kia từng bị mê hoặc bởi người đàn ông này, vì mà làm tất cả. Bây giờ thanh tỉnh, thể lại rơi vào vũng lầy đó lần nữa. Mặc dù người đàn ông này chưa bao giờ hết hấp dẫn, nhưng con dễ dàng bị thôi miên như xưa.

      đột nhiên đem đứa bé đến nhà của tôi, sau đó còn đòi cơ hội gì nữa? có cho tôi cơ hội từ chối sao? Từ lúc sinh ra con bé, tôi chưa từng gặp nó, có nghĩ đến việc tôi phải nhận áp lực như thế nào ?”

      “Em thể nào hoàn toàn muốn gặp lại con bé”

      cũng phải là tôi, làm sao biết tôi nghĩ như thế nào?”

      mở tủ lạnh, lấy chai nước ra, tránh ánh mắt của là chuyện duy nhất có thể làm. Cho dù có quyết tâm nhìn lâu vào đôi mắt kia, vẫn có thể mất khả năng chuyện của mình.

      còn nhớ khi mới biết Đổng Hoài Sướng, chưa có lần có thể năng lưu loát. Mỗi lần đứng trước mặt , lại tựa như người câm, ngoại trừ ngây ngô cười.Mà luôn dùng bộ dáng mỉm cười đó nhìn , toàn bộ thế giới như tươi đẹp như nụ cười đó. Thế nhưng tại đều hoàn toàn khác biệt, mặt hai người bọn họ đều hề tươi cười.

      “Chúng ta từng kết hôn, đương nhiên biết em nghĩ gì!”

      hiểu La Thanh Nhạc, là người thiện lương nhất mà từng gặp, hề có tâm cơ, trời sinh tính tình tốt, làm sao có thể có tình đối với con của mình chứ? là vì La Thanh Nhạc mới để ý phản đối của cha mẹ, dám đưa Tuyết Luân về Đài Loan. làm như vậy toàn bộ là vì !

      “Kết hôn đối với là cái gì?” La Thanh Nhạc quay đầu lại, khinh thường nhìn cái. Sau đó cầm ly nước rời khỏi phòng bếp, xuống bên cạnh con , đưa ly nước cho nó “Con uống

      “Mẹ, chó con tên gọi là gì vậy?” Tuyết Luân tuyệt sợ người lạ, gọi mẹ cách tự nhiên giống như trước kia con bé đều gọi như vậy.

      “Nó gọi Phật Liệt Khắc”

      Phật Liệt Khắc… Đứng ở phía sau, Đổng Hoài Sướng hoàn toàn bị xem thường, nữa ngày La Thanh Nhạc vẫn chỉ quan tâm đến con chó.

      “Phật Liệt Khắc…” Tuyết Luân mỉm cười, vuốt ve bộ long người con chó ”Cha, con có thể thường xuyên đến chơi với Phật Liệt Khắc ?”

      “Về sau cứ đến tìm mẹ là còn có thể thường xuyên chơi với Phật Liệt Khắc” Đổng Hoài Sướng đáp.

      cũng mong Tuyết Luân tiếp xúc nhiều với mẹ của con bé, như vậyxung đột giữa cùng La Thanh Nhạc có thể được giải quyết. cũng muốn vĩnh viễn duy trì mối quan hệ như tại với La Thanh Nhạc, bọn họ từng là người quan trọngnhất trong sinh mệnh của nhau, bây giờ nên biến thành như thế.

      “Mẹ, con có thể thường tới nơi này chơi cùng với Phật Liệt Khắc ?” Tuyết Luân ngẩng đầu lên, dùng biểu tình cầu xin nhìn La Thanh Nhạc.

      “Nếu mẹ có ở nhà, con có thể tới chơi” La Thanh Nhạc bắt đầu phát huy công năng của bộ não.

      “Mẹ bận rộn nhiều việc lắm sao?”

      chỉ có thể tận lực tạo cho họ cơ hội “Công việc của mẹ rất nhiều, cho nên đôi khi cũng rất bận rộn, con…” La Thanh Nhạc muốn mở miệng gọi tên con bé, lại biết con mình tên là gì.

      La Thanh Nhạc ngay cả con của mình tên là gì cũng biết, việc này đả kích đến !

      nhếch miệng, chỉ cảm thấy mình như thể hô hấp. lập tức cắn môi, ép buộc để cho người khác nhìn thấy yếu ớt của mình, nhất là Đổng Hoài Sướng, phải kiên cường hơn năm xưa mới được!

      Đổng Hoài Sướng nhìn thấu chần chờ của , liền : “Con bé tên là Sharon, tiếng Trung là Đổng Tuyết Luân”

      Bộ dáng của La Thanh Nhạc lúc này giống như bị đanh mạnh quyền. muốn mở miệng gọi con của mình, nhưng lại lúng túng, mặt của có mờ mịt cùng tan nát cõi lòng, tựa như năm đó…

      Nhưng lần này thể trốn, chỉ có thể đứng tại chỗ cố gắng nhẫn nhịn thương tâm. Đổng Hoài Sướng muốn tiến đến ôm lấy , với rằngmọi chuyện ổn, sau này cố gắng bù lại mọi thứ. Thế nhưng biết La Thanh Nhạc nhất định cự tuyệt đụng chạm của , cho nên chỉ có thể đứng bên thay giải vây.

      “Mẹ biết tên của con sao?” Tuyết Luân ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi.

      phải… mẹ chỉ là suy nghĩ phải gọi con như thế nào thôi” Đổng Hoài Sướng thay La Thanh Nhạc tìm cớ.

      nhìn về phai La Thanh Nhạc, bắt gặp cố gắngthu hồi lại đơn mặt.

      hoàn toàn biết chút gì về Tuyết Luân cả, thể tưởng tượng được mấy năm nay La Thanh Nhạc sống như thế nào. hoàn toàn liên lạc với con mình, thậm chí chưa từng lần ôm lấy Tuyết Luân. Bây giờ lại mang theo sợ hãi cùng chờ mong, Đổng Hoài Sướng hoàn toàn có thể biết do dự.

      “Mẹ có thể gọi con là bảo bối giống như Khải Hoàng” Tuyết Luân .

      “Khải Hoàng là bạn thân của con bé, hai đứa học chung lớp” Đổng Hoài Sướng cũng mới bắt đầu tìm hiểu về Tuyết Luân, những đứa bạn thân của con bè đều bắt đầu quen biết “Con bé là cao thủ trong xã giao. Tháng trước ba của bạn nó có làm chiếc bánh sinh nhật, đến tham dự có rất nhiều nhân vật lớn, tất cả đều là bạn bè của con bé”

      “Hiển nhiên điểm ấy phải di truyền từ tôi” La Thanh Nhạc lạnh lùng .

      Đổng Hoài Sướng trước kia chính là như thế. Khi đến Đài Loan, cho dù có tiền vẫn có thể vui vẻ sống được. Ai cũng đều thích ở bên cạnh hắn, ở giữa đám người luôn đặc biệt chói mắt. Tất cả mọi người đều hy vọng có thể làm bạn với .

      Bạn bè của phân biệt nam nữ, mỗi người với đều là như thế, cho nên luôn rời nhà, vừa chính là vài ngày. lo lắng ở bên ngoài có tiền ăn cơm, có chỗ ngủ, dù sao luôn khắp mọi nơi, chỉ có … làm sao có thể , ngay cả người bạn cũng có.

      Nhìn con gái, La Thanh Nhạc cảm thấy xa lạ. biết nên ở chung với con bé như thế nào. Mỗi khi nghe thấy con bé gọi mẹ tự nhiên như vậy, cũng biết phải nên dùng giọng điệugì để đáp lại nó.

      “Mẹ, con có điều này muốn nói, mẹ có thể trở về với con ? Con muốn dẫn mẹ đến gặp Khải Hoàng, để cho bạn ấy biết mẹ của con có chết”

      Chết? La Thanh Nhạc kinh hãi.

      “Đó là trước kia cha mẹ lừa con bé” Đổng Hoài Sướng , có chút xấu hổ”Bọn họ với con bé rằng mẹ của nó chết”

      “Vậy vạch trần lời dối này để làm gì?” La Thanh Nhạc chỉ cảm thấy lòng co rút đau đớn.

      “Bởi vì hợp lý! Nếu em còn sống, em cùng Tuyết Luân hẳn là đều rất muốn gặp nhau, mà phải tiếp tục lãng phí thời gian, vờ như tồn tại của nhau” Đổng Hoài Sướng chân thành .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6.1
      Edit: Nhật Nguyệt Nhi

      Beta: Phi Phi




      sai lầm trong tám năm, thậm chí có mặt lúc con bé ra đời. biết loại cảm giác này như thế nào, muốn em lại sống trong thống khổ, bởi vì emđã nhìn thấy con bé, lại càng thể nào vờ như quen biết con bé. Loại thống khổ này hoàn toàn giống với cảm giác của tại”

      “Thống khổ? biết cái gì là thống khổ sao?” La Thanh Nhạc hừ lạnh, khinh thường .

      “Thanh Nhạc…” Đổng Hoài Sướng biết toàn bộ đều là lỗi của hắn. nợ La Thanh Nhạc có thể cả đời cũng còn trả nổi. Thế nhưng muốn bù lại mọi thứ, hẳn là có thể hiểu được!

      “Mẹ?” Như là phát hai người chuyện đúng lắm, Đổng Tuyết Luân ngẩng đầu nhìn cha mẹ của mình.

      có chuyện gì, mẹ giúp con mở nước trái cây” La Thanh Nhạc đến chỗ con bé, cầm lên chai nước mở ra, cắm ống hút lại rồi đưa đến cho con bé.

      biết mình học được động tác này từ đâu, chỉ là cứ làm…

      “Chúng ta có thể cùng ăn kem ?” Tuyết Luân chờ mong nhìn mẹ mình, hỏi “Cha nếu con gặp được mẹ, chúng ta có thể cùng ăn kem”

      Nhìn con năn nỉ, La Thanh Nhạc càng thêm quyết tâm.

      “Hôm nay mẹ có việc, hôm nào khác nhé?”

      “Hôm nay là ngày nghỉ, em có việc gì? Còn có việc gì quan trọnghơn so với lần đầu tiên gặp mặt con ?” Đổng Hoài Sướng nhịn được .

      tám năm tôi chưa gặp nó. Tháng trước là sinh nhật của nó phải ? có biết tám năm này xảy ra rất nhiều chuyện còn quan trọng hơn cả việc ăn kem ? dựa vào cái gì mang theo con bé vào cuộc sống của tôi, lại còn nghĩ rằng các người là quan trọng nhất?” La Thanh Nhạc nghiêm túc , mang mặt vẻ chịu thỏa hiệp.

      Đổng Hoài Sướng tự biết mình đuối lý, nhưng trong lòng vẫn chờ mong, hy vọng La Thanh Nhạc nhìn thấy Tuyết Luân chút thay đổi. Dù sao con nít đều vô tội, vẫn là mẹ của Tuyết Luân, vì đứa có thể giận dữ nữa.

      “Em muốn làm như thế nào? mang con đến trước mặt em, em nên trước mặt con bé em muốn làm mẹ của nó” Đổng Hoài Sướng đến bên người , lần thứ hai đè thấp thanh .

      “Tùy với con bé ra sao cũng được. Hoặc là có thể tôi chết rồi, tôi ngại” La Thanh Nhạc nắm chặt tay, nghiêm mặt .

      “Thanh Nhạc, sao em có thể vô tình như thế chứ? Em là mẹ con bé, em nhìn mặt của nó xem, nếu em thể tha thứ cho , nguyện ý nhận hết tức giận của em. Thế nhưng xin em đừng đem tức giận phát tiết ở người con bé, nó vô tội, nó chỉ muốn gặp mẹ của mình mà thôi”

      La Thanh Nhạc nâng mắt, nhìn lắc lắc đầu, châm chọc : “Lời khiến người ta cảm động…”

      Biểu tình của khiến Đổng Hoài Sướng thể tin. nắm chặt cổ tay La Thanh Nhạc, lực đạo tố cáo giận dữ của .

      “Em biết muốn nhận quả đắng, em biết cảm giác đau khổ của hề ít hơn so với em. phải chỉ vì chinh bản thânminh, làm vậy còn là vì em”

      “Tôi cũng còn là La Thanh Nhạc mười tám tuổi, tôi đối với chút hứng thú cũng có, xin buông ra

      “Cho dù cả đời này em cũng còn tin tưởng nữa, em cũng phải tự cho mình cơ hội nhận thức con gái, đừng để cuộc sống của nó có mẹ bên cạnh, cho dù em chỉ dành cho nó phần tình cảm cũng được!”

      La Thanh Nhạc có thể đối xử tốt với chú chó con kia như vậy, chút thương dành cho con của mình rất khó khăn với sao? Đổng Hoài Sướng hao hết tâm tư mới thuyết phục được cha mẹ để đưa Tuyết Luân đến Đài Loan gặp . Nếu như La Thanh Nhạc chịu nhận Tuyết Luân, tâm huyết của phải tất cả đều uổng phí sao?

      “Nếu muốn cho con bé tình thương của mẹ, cũng có thể tái hôn, tìm cho con bé người mẹ khác thương nó, cho nó tình của mẹ, đáng ngàn dặm xa xôi đem nó mang về Đài Loan làm gì. Đừng nghĩ rằng tôi biết nghĩ gì. nghi rằng đưa con bé đến trước mặt tôi, là có thể gợi lên cảm giác tội lỗi của tôi sao? Muốn tôi dùng quãng đời còn lại đến chuộc tội có phải ?” dùng ánh mắt thuyết minh kiên định của mình, đồng thời lắc đầu với Đổng Hoài Sướng “ muốn nghĩ cũng đừng nghĩ!”

      Đổng Hoài Sướng có cơ hội tái hôn, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ cắt đứt con đường trăng hoa phong nhã của mình, phải sao? cũng muốn quan tâm đến những tin tức như thế, nhưng lại luôn có mặt các trang báo, khiến cho muốn thấy cũng được. Mỗi lần xem đều khiến cảm thấy đau lòng, vậy còn có quyền gì mà cầu sắm vai người mẹ tốt chứ? ràng có thể dễ dàng tìm được đống phụ nữ có thể làm mẹ cho con mình.

      trách em nghĩ xấu về , quả làm rất nhiều điều khiến em tổn thương, nhưng em có đứng ở lập trường của mà thay suy nghĩ chưa? Năm đó… tất cả đều rất hỗn loạn, có cách nào đưa ra quyết định tốt nhất… Năm đó còn trẻ, đủ thành thục, đem tất cả bất mãn đều đổ lên đầu em, thậm chí còn thừa nhận tình cảm của em, đem em trở thành loại gánh nặng. Thế nhưng cũng từng hối hận, sau khi em rời , phải là hoàn toàn nghĩ tới em, chì là… …” Đổng Hoài Sướng đột nhiên ra lời.

      muốn ra hết tình cảm của minh với La Thanh Nhạc, nhưng qua khoảng thời gian lâu như vậy mới , giống như cũng còn cái gì cần thiết nữa.

      Năm đó tên khốn, chẳng những chưa từng cho La Thanh Nhạc ngày bình thường, thậm chí cuối cùng còn dùng phương thức đó bức rời . có thể tưởng tượng được, lúc ấy La Thanh Nhạc có bao nhiêu khổ sở.

      còn nhớ lúc La Thanh Nhạc vào trong phòng, nhìn thấy và Vân Tú nằm cùng cái giường. lấy tay che miệng, bộ dạng bị kinh hoảng lớn, sau đó lại như con thú bị thương chạy ra ngoài, từ đó về sau cũng còn nhìn thấy .

      Bây giờ còn có thể làm như thế nào? Ngoại trừ thu hồi thái độ bất cần kia, nhận sai với , cũng cực lực bồi thường cho , cũng biết mình có thể làm những gì khác? Ở trước mặt La Thanh Nhạc, hoàn toàn bị đánh quay về nguyên hình, bất cứ hành động gì cũng dùng được.

      “Mẹ, khi nào con có thể lại đến gặp mẹ cùng Phật Liệt Khắc?”

      Thanh nhạc quay người lại, nhìn con ôm chú chó , lòng của cũng run rẩy. Thế nhưng hình dung được bộ dáng của mẹ cùng con nên có, bởi vì chưa từng trải qua cảm thụ làm người mặc dù đứa bé này là do mình sinh ra.

      Bọn họ xa cách lâu lắm rồi, tám năm chưa gặp qua lần. Cho dù biết thân phận đối phương, La Thanh Nhạc cũng có cách nào trong nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi có thể biến thành người mẹ hoàn hảo, dùng giọng mềm mại để những lời mà người mẹ nên với Tuyết Luân.

      “Mẹ… mẹ cố gắng dành thời gian cho con”

      “Hôm nay mẹ cùng bọn con ăn kem sao?” Biểu tình của Tuyết Luân giống như có chút thất vọng.

      “Mẹ để Phật Liệt Khắc với con được ?”

      “Dạ được!” Cuối cùng mặt con bé cũng xuất nụ cười.

      “Con phải chăm sóc nó cẩn thận nhé, đừng để lạc mất nó, nếu mẹ rất thương tâm! Để mẹ chuẩn bị mọi thứ cho con, cho dù con tới chỗ nào cũng đều phải mang theo nó, thể buông nó ra đó!”

      “Dạ” Con bé chân thành gật đầu.

      La Thanh Nhạc nhàng thở ra, khá yên tâm để Tuyết Luân chơi cùng Phật Liệt Khắc. Phật Liệt Khắc rất ngoan, cắn người khác, mà có nó theo con … bản thân cũng giống như có chút trách nhiệm.

      “Con chơi cùng Phật Liệt Khắc chút, mẹ giúp nó chuẩn bị ít đồ” La Thanh Nhạc xoay người tìm chút đồ cho Phật Liệt Khắc ra ngoài, nhưng cho dù đến chỗ nào cũng thoát Đổng Hoài Sướng luôn lẽo đẽo theo sau.

      “Em thà rằng để cho con chó của mình chơi cùng con , cũng muốn bớt chút thời giờ cùng nó sao?”

      nghĩ đưa con bé đến gặp , ít nhất La Thanh Nhạc cũng mềm lòng ít, nhưng lại nghĩ tới dùng chiêu này. Đây phải là điều dự đoán, cho nên tiếp tục dùng thanh mà con nghe được tranh luận cùng La Thanh Nhạc, hy vọng có thể vì con mà lôi kéo theo bạn, mà phải chỉ dựa vào con chó đến thay .

      “Ngài Đổng, xin cho ràng. Tôi cùng con bé cũng chỉ là gặp mặt đến tiếng đồng hồ, có lẽ chúng ta thể chối bỏ huyết thống, nhưng trong cuộc sống của tôi hay trong cuộc sống của con bé từ trước đến giờ đều chưa từng xuất đối phương. Tôi có khả năng chỉ nhìn đối phương vài lần, vài mấy câu liền trở thành thân tình thể vãn hồi. Vì sao cứ phải miễn cưỡng bắt tôi diễn xuất màn mẹ con tình cảm dạt dào? Tôi cần thiết phải phối hợp với . Tôi giống làm những chuyện vượt quá giới hạn cho phép như vậy”

      “Em phải là người vô tình như vậy”

      bị tivi nhiễm độc rất nghiêm trọng rồi đó. nghĩ rằng giữa cha mẹ cùng con cái dù ra sao cũng phải biểu bộ dáng ngọt ngào hài hòa sao? Như vậy mới có thể thỏa mãn sao? Tôi cùngcon bé bất quá chỉ là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi”

      “Em mang thai nó 10 tháng, khoảng thời gian con bé nằm trong bụng emđâu rồi?”

      “Khoảng thời gian kia tôi đối với tôi mà , chỉ tràn ngập hận ý. muốn nghe đáp án của tôi sao?” La Thanh Nhạc lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt, gằn từng tiếng rành mạch: “Nếu như tôi có thể, lúc ấy tôi lựa chọn vứt bỏ con bé mà phải là lưu lại nó”

      Share this:

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6.2
      Edit: Nhật Nguyệt Nhi

      Beta: Phi Phi

      [​IMG]


      thương đứa này sao?

      Đổng Hoài Sướng ngồi bên giường con , nhìn khuôn mặt say ngủ của nó. Khuôn mặt này cực kỳ giống với La Thanh Nhạc, nhưng nó lại nhận được tình cảm của người mẹ. Nó làm sao có thể tiếp nhận điều này đây?

      Con chó nằm ngủ ở dưới sàn, cảm thấy được diện của Đổng Hoài Sướng liền theo tới chân của .

      Đổng Hoài Sướng thở dài, đưa tay sờ đỉnh đầu của nó. thể thừa nhận chú chó này rất được người thích, mà nó cũng thay La Thanh Nhạc mang đến cho Tuyết Luân ít niềm vui. Ít nhất Tuyết Luân cũng thích chú chó này.

      ôm lấy con chó, Phật Liệt Khắc chỉ ngẩng đầu nhìn , an tâm rúc vào trong lòng ngực của . Động tác này khiến cho Đổng Hoài Sướng cảm thấy an ủi chút. Có lẽ đúng như La Thanh Nhạc, tại sao có thể cầu người phải biểu thân thiệu trong lần đầu tiên gặp mặt chứ?

      Huống chi La Thanh Nhạc hề có chuẩn bị tâm lý. Thời điểm gặp Tuyết Luân, mặt đầy xác định, căn bản biết phải đối mặt với con bé như thế nào. Thế mà lại kiên quyết đưa con bé đến trước mặt , bắt nhận, cũng khó trách có phản ứng như vậy.

      Thế nhưng rốt cuộc nên làm như thế nào mới phải? mang theo Tuyết Luân đến gặp La Thanh Nhạc, chỉ là hy vọng Tuyết Luân có thể gặp được mẹ minh, mà cũng hy vọng La Thanh Nhạc nghĩ đến chuyện Đổng gia muốn gặp con của mình.

      sống mình nhất định cũng từng nghĩ tới con bé, có khả năng đúng như biểu vô tình của . Ít nhất trong ấn tượng của , La Thanh Nhạc cũng phải loại người như vậy, chỉ là… chịu tin tưởng lần nữa mà thôi.

      Thời điểm nhìn , trong ánh mắt của luôn mang theo tin tưởng. Đổng Hoài Sướng có lẽ từng bị người khác chán ghét, có khả năng gặp người người thích, nhưng người La Thanh Nhạc xuất địch ý cùng cừu hận lại khiến cho cảm thấy thống khổ vạn phần.

      ràng có thể cần lên ý kiến của mình, dù sao bọn họ đều ly hôn lâu như vậy. Cho dù có thể khiến cho La Thanh Nhạc tha thứ cho chính mình sao? Với tính cách của , thậm chí có thể mặc kệ, cũng phải lần đầu làm người như thế, vốn dĩ cách nàosuy nghĩ vì người khác.

      Thế nhưng gần đây mỗi khi nghĩ tới La Thanh Nhạc, tim của lại ân đau, bắt đầu có loại cảm giác thở nổi.

      Còn hơn những áp lực năm đó, bây giờ La Thanh Nhạc còn thương . Lúc đó, bị những áp lực kia khiến cho có chỗ trốn, giống như làm cái gì cũng đúng, làm cái gì cũng thể mang đến cho La Thanh Nhạc sống khá giả hơn chút.

      Cảm giác bây giờ của cùng năm đó rất giống nhau, cho dù hôm nay còn là công tử nhà giàu nhưng sống trong nghèo khổ nữa, phải là người người chồng thể chăm lo cho vợ. Thế nhưng hoàn cảnh lại còn như thế, cho dù mang đến cho La Thanh Nhạc cái gì, cũng đều muốn.

      Nhớ lại năm đó, khóc hết nước mắt cầu xin đừng rời bỏ . La Thanh Nhạc giống như hoàn toàn thay đổi, nhưng như vậy lại càng làm thể buông tay…

      Chỉ là nghĩ đến cảnh La Thanh Nhạc mình đến Mĩ sinh con, sau đó phải rời , những ngày đó trôi qua như thế nào? nhất định rất nhớ thương con của mình, nhưng phải cố gắng kiềm nén, cho nên mới tạo thành cục diện hôm nay. Khi mà nhìn thấy con mình, ngay cả động tác tiến lên ôm lấy Tuyết Luân cũng đều có.

      Đổng Hoài Sướng nhìn ra được La Thanh Nhạc lãng tránh đụng chạm với Tuyết Luân. Tuy rằng đến mức lãnh đạm đến hờ hững, nhưng cũng cách nào thân thiết quan tâm.

      hy vọng thời gian xóa nhòa những vết thương của năm đó, đáng sợ chính là những thương tổn này lại do chính tạo thanh. Cho tới bây giờ chưa từng muốn phụ lòng . Xem ra muốn kéo ai đó trở về, cũng phải có thể hoàn thành trong sớm chiều.

      Mang đôi mắt cả đêm ngủ đến công ty, La Thanh Nhạc cảm thấy mệt mỏi. tự với mình, đó là bởi vì lần đầu tiên Phật Liệt Khắc ở nhà cùng mình, lo lắng bé kia chăm sóc tốt cho chú chó của mình, chỉ có như vậy mà thôi, cũng phải vì nhìn thấy con của mình mà mất ngủ.

      “Tổng giám đốc đâu? Tôi có chút chuyện muốn chuyện cùng ta”

      “Tổng giám đốc còn chưa tới văn phòng ạ!” Thư ký đáp.

      “Chờ ta tới rồi với tôi tiếng” Bước chân vào phòng của mình, La Thanh Nhạc quay đầu lại phân phó tiếng “Giúp tôi pha cốc cà phê được ?”

      “Dạ được”

      Ngồi vào bàn làm việc, La Thanh Nhạc cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng có chút bình tĩnh, ít nhất công việccũng khiến có cảm giác an toàn, tinh thần tiếp tục bị chi phối.

      Điện thoại bàn vang lên, thư ký vòng vo vợ tổng giám đốc gọi đến.

      “Là phó tổng La sao?”

      “Đúng vậy, chủ tịch”

      “Tôi gọi điện thoại đến để tổng giám đốc hôm nay đến công ty”

      “Vậy sao? Nhưng tôi có cái chuyện muốn bàn cùng ta, ta…” Tại sao lại phải xin phép? La Thanh Nhạc khỏi nhíu mi.

      “Tôi tin tưởng có thể đem xử lý mọi chuyện, tôi vẫn rất tin tưởng năng lực làm việc của ” Giọng điệu vợ của tổng giám đốc cũng chính là vị chủ tịch trong truyền thuyết trở nên thong thả trầm trọng.

      “Chủ tịch, tổng giám đốc khi nào trở về?”

      ta trở về, sáng sớm hôm nay… ta thức dậy rất sớm, tôi nghe tiếng liền ra ngoài xem, chỉ nhìn đến ta té ngã mặt đất. Dù tôi đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng có hiệu quả. Bác sĩ vừa mới thông báo, ta sắp rồi”

      Đầu La Thanh Nhạc trống rỗng. ngờ vị tổng giám đốc có thân hình mập mạp luôn ôn hòa lại đột nhiên ra quá nhanh.

      “Tôi luôn bảo ta đừng ăn nhiều thịt, bảo ta coi chừng trong máu chứa nhiều cholesterol, cẩn thận cao huyết áp, cẩn thận cái này, cẩn thận cái kia… Miệng tôi luôn với ta rằng sao, sau lưng lại chưa bao giờ chịu nghe lời tôi” Thanh của chủ tịch xuất nghẹn ngào.

      Mà La Thanh Nhạc bị tin tức này làm cho khiếp sợ, câu cũng nên lời.

      “Tôi biết thay ta giấu diếm tôi cái gì. Lần trước tôi cũng nghe thấy chuyện điện thoại cùng ta, Thanh Nhạc… tốt, muốn tránh cho tôi bị tổn thương, đáng tiếc chồng tôi là người ra gì, làm ra được bộ dáng của vị tổng giám đốc, ngay cả sinh hoạt cá nhân cũng đều bị nhân viên chế giễu.

      Năm mươi mấy tuổi rồi mà còn chuyện đương cái gì chứ? Béo như vậy mà còn muốn làm bạch mã hoàng tử, ta còn nghĩ rằng mình có thể có được công chúa hay sao? Ha hả, là buồn cười chết người! ta còn tưởng tôi biết sao?”

      Chủ tịch cố ổn định cảm xúc, dùng thanh run rẩy với .

      “Thanh Nhạc, sau này công ty giao cho . Người khác tôi tin được, cho nên nhất định phải giúp tôi vượt qua đoạn đường này, nếu … tôi biết nên làm cái gì bây giờ…”

      “Được, tôi tiếp tục duy trì hoạt động của công ty, chị cũng phải bảo trọng, cần tôi qua giúp chị ?”

      cần đâu, chờ việc này qua tôi tìm tâm . Bây giờ nếu gặp , trong lòng tôi cũng chịu nổi. Tôi cần chút thời gian, chờ tôi sắp xếp mọi thứ rồi sau”

      “Tôi hiểu”

      Share this:

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6.3
      Edit: Nhật Nguyệt Nhi

      Beta: Phi Phi




      “Tôi có thời gian”

      Lại lần nữa nhận được điện thoại của Đổng Hoài Sướng, La Thanh Nhạc bây giờ có lý do chính đáng đến gặp mặt con được.

      “Em muốn bận rộn ba ngày liên tục, thứ hai tới Tuyết Luân phải trở về rồi”

      “Nó có cuộc sống của có, tôi cũng có cuộc sống của tôi”

      Sau khi tổng giám đốc qua đời, La Thanh Nhạc trở thành tổng giám đốc tân nhậm. Tuy rằng công việc trong công ty hơn phân nửa đều phải qua tay , nhưng công ty có thay đổi lớn như vậy, trong lòng mọi người đều khổ sở. Điều có thể làm chính là ổn định lòng quân, tiếp tục duy trì hoạt động trong công ty. Bây giờ là rất bận.

      “Thanh Nhạc, em… Lần này con bé đến, đáp ứng cho nó ăn cơm cùng với mẹ, kết quả em luôn có thời gian” Đổng Hoài Sướng dịu giọng, hy vọng La Thanh Nhạc có thể hiểu chuyện này rất quan trọng với Tuyết Luân.

      chỉ với mỗi Tuyết Luân, với cũng rất quan trọng. cũng muốn gặp La Thanh Nhạc lần.

      “Đó là đáp ứng, phải tôi đáp ứng. Nếu làm được nên tùy tiện đáp ứng người khác bất cứ chuyện gì… À! Thiếu chút nữa là tôi quên, đây phải là thói quen của sao? luôn có thói quen cho người khác hứa hẹn nhưng lại làm được. Chừng ấy tuổi đầu rồi mà vẫn còn cái phong cách buồn cười này. Vĩnh viễn cũng muốn thay đổi đúng ?”

      “Có lẽ những hứa hẹn năm đó với em, cũng chưa làm được, nhưng chẳng lẽ chúng ta thể buông tha thành kiến mà cho Tuyết Luân kỷ niệm hoàn mỹ sao? Em có thể cho nó kỷ niệm đáng nhớ mà, cùng ăn bữa cơm, tâm ngày, cho dù em thể biểu ra bộ dáng của người mẹ, ít nhất có thể coi nó như người bạn, thân mật với nó chút”

      “Lời của chính là ám chỉ tôi tàn nhẫn sao? Có như vậy, nghĩ có thể thuyết phục tôi đến đóng vai người mẹ tốt sao?”

      “Cho dù thuyết phục được em, cũng làm như vậy. Thanh Nhạc, em sợ cái gì? Em sợ nếu bây giờ thân thiết với con quá, sau này có cơ hội gặp nó nữa sao? có thể cam đoan với em, ngăn cản mẹ con hai người. Em muốn gặp con lúc nào cũng được, có người ngăn cản em, nếu có người dám ngăn cản, em có thể xử lý .

      tin rằng em cũng từng muốn bù đắp tình cho Tuyết Luân… Nó từ có ba mẹ bên cạnh.Lúc biết muốn đưa nó về Đài Loan gặp em, nó vui vẻ đến cả đêm thể ngủ yên. Nó luôn hỏi , mẹ là người như thế nào, nó thậm chí còn lo lắng em có thích nó hay … Buổi sáng hôm nay nó hỏi , em có phải thích nó hay , biết phải trả lời con bé như thế nào”

      phải luôn tán thành thẳng thắn hay sao? Sao trực tiếp cho nó, tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng tinh đến chuyện phải làm mẹ, hơn nữa tôi cũng phải là người mẹ tốt, cùng lắm tái hôn rồi mang về cho nó người mẹ tốt với nó là được”

      “Thanh Nhạc, tái hôn với những người khác! Em nghe thấy lời của chưa? muốn làm người chồng mà em oán hận, mà cũng có muốn giải quyết chuyện này. Chúng ta có thể lần nữa quay lại, em cần luôn giống như…” Đổng Hoài Sướng rốt cuộc cũng ra những điều trong trái tim.

      “Giống như cái gì?” La Thanh Nhạc chỉ cảm thấy tay của mình run lên nhè . Đổng Hoài Sướng phải là muốn cho biết, qua nhiều năm như vậy, vẫn còn muốn tái hôn với đó chứ?

      “Ngoại trừ em, muốn tái hôn với bất kỳ ai khác”

      “Lời này rất quen thuộc, giống như trước đây tôi cũng nghe như vậy. Thế nhưng bây giờ nghe lại thấy châm chọc, phải sao?” để ý đến những cơn sóng cuộn trào trong lòng, lạnh lùng đáp.

      biết lúc này chuyện đó với em là thích hợp, nhưng Tuyết Luân chỉ là đứa , đừng đem oán hận với phát tiết ở người con bé. Để cho nó ăn cơm với em , nó cũng chỉ muốn thuận tiện đem Phật Liệt Khắc trả lại cho em thôi”

      có thể gọi người mang đến cho tôi là được”

      “Chút nữa gọi người đưa con bé qua, nó có thể ở cùng em trong phòng làm việc” Đổng Hoài Sướng quyết định cách quyết đoán.

      Ngày đó La Thanh Nhạc cho bọn họ vào nhà , là bởi vì thể từ chối trước mặt đứa . Trực tiếp đưa con bé qua, thế lấy cớ khác từ chối đúng ?

      “Đổng Hoài Sướng…” La Thanh Nhạc còn chưa kịp chuyện, Đổng Hoài Sướng liền cúp điện thọai trước.

      Mà La Thanh Nhạc vốn dĩ biết số điện thoại của , cũng có cách nào hỏi lại số. chỉ biết đành phải tiếp tục với tâm trạng bất an, chờ đứa bé xuất trong phòng làm việc của mình.

      Sau cuộc họp, trở lại văn phòng, bên ngoài vây quanh đống người nhìn ngó bên trong.

      “Phó tổng La, con gái của chị đáng . Con bé chỉ biết tiếng thôi sao?”

      “Nó vẫn luôn ở Mĩ à?”

      bé giống chị đó!”

      Mọi người vừa nhìn thấy La Thanh Nhạc liền bắt đầu phát biểu cảm nghĩ với . Xem ra tất cả mọi người đều bị cọ bé kia thu phục, mà La Thanh Nhạc đối mặt với mọi người cũng chỉ là im lặng.

      Mở cửa, chỉ thấy con bé nằm ngủ ghế sopha, Phật Liệt Khắc nằm bên chân. Khi nhìn thấy chủ nhân, con chó liền vui vẻ nghênh đón, chiếc đuôi ngừng lay động.

      La Thanh Nhạc nhàng đến bên cạnh Tuyết Luân, cầm áo khoác của mình đắp lên người con bé. Nhìn con gái ngủ say, dường như có thể nhìn thấy chính mình.

      Tuyết Luân rất ngoan, nói với con bé rằng mình phải họp, để bé ở trong phòng làm việc. Con bé cũng chạy loạn đến nơi khác, chỉ là ngồi ở bên trong chờ mẹ trở về, vừa khóc lại cũng nháo. Khuôn mặt xinh đẹp nhắn vừa xuất đã thu hút được sự mến của mọi người.

      Cửa bị gõ hai cái, La Thanh Nhạc vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lý Thịnh Hoa mặc bộ áo đen đứng bên ngoài.

      “Chủ tịch, sao chị lại đến đây?”

      “Tôi đến xem công ty chút, dù sao cũng có nơi nào để . Nhà vẫn thường xuyên có người đến viếng, tôi lại muốn đối mặt với khí đó cho nên quyết định đến công ty chút, thuận tiện nhìn xem phòng làm việc còn cần sắp xếp cái gì ” Chủ tịch vừa , ánh mắt liền nhìn thấy bé nằm ngủ say ghế “Thanh Nhạc, khó cho . Tôi biết con gái đến Đài Loan gặp mẹ, còn khiến cho bận rộn như vậy”

      sao” La Thanh Nhạc mỉm cười, đối với những chuyện ngoài ý muốn cũng muốn giải thích “Chuyện của tổng giám đốc … còn cần tôi giúp gì ?”

      giúp tôi đủ nhiều rồi, hơn nữa tôi dựa vào quy định của công ty mà xử lý, mọi việc đều được sắp xếp thỏa đáng. Thế nhưng… ra cũng cần phải làm rình rang làm gì, sắp xếp gọn gang, ổn định là được rồi”

      “Chủ tịch, chị sao chứ?” La Thanh Nhạc nhìn ấy, chỉ cảm thấy vị chủ tịch luôn có phong cách ăn mặc chỉnh chu xinh đẹp giờ như già mười tuổi.

      “Tôi sao. Lúc nãy cũng có đùa cùng con gái chút, con bé́ đáng ! Có đứa ra vẫn có cái lợi, ít nhất còn có người bạn”

      “Nuôi chó cũng có hiệu quả đó!” Tay duỗi ra, Phật Liệt Khắc lập tức chạy về phía chủ nhân.

      đó, cho dù con cái hay cho con đều chăm sóc tốt” Chủ tịch lộ ra nụ cười khó có được.

      bình thường đều chỉ cócon chó này ở cùng tôi”

      “Tôi biết, Tuyết Luân cũng vừa với tôi, đây là lần đầu tiên con bévề Đài Loan gặp . Có số việc tôi cũng hỏi nhiều, chồng tôi cũng từng ly hôn”

      “Dù sao cũng phải chuyện tốt gì, cho nên tôi rất ít nhắc tới” Biểu tình của La Thanh Nhạc xuất chút mất tự nhiên.

      “Tôi biết, nhưng có con liền cảm thấy giống phải sao? Con nít cũng giống như quan hệ vợ chồng, cho dù có như thế nào khi nghĩ đến con cái thấy bình ổn tâm tình. Tôi nghĩ có lẽ chính là lúc trước bụng tôi quá vô dụng, nếu tôi ấy mà để lại đứa con, ấy có lẽ ra ngoài ngoại tình”

      “Nếu ta thương chị, có con có ích lợi gì chứ? Nếu như quả là như vậy, hôm nay tôi cũng ly hôn”

      Chủ tịch nhìn La Thanh Nhạc, an ủi vỗ vỗ bả vai của .

      “Thanh Nhạc, dành nhiều thời gian chơi cùng con gái . Con bé có về Mỹ, cứ giao công việc cho người khác. cũng nên có cuộc sống của riêng mình”



      Share this:

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7.1
      Edit: Nhật Nguyệt Nhi

      Beta: Phi Phi




      Chủ tịch đã như vậy có nghĩa làcố ý cho tan ca sớm, La Thanh Nhạc đành phải mang con rời khỏi công ty.

      Đây là lần đầu mang theo con ra ngoài ăn cơm. Đầu tiên là cùng Tuyết Luân đưa Phật Liệt Khắc về nhà, sau đó nắm tay con bé cùng bé tản bộ đến nhà hàng gần đó ăn cơm.

      Nắm tay bé mềm nhũn, lòng của như là được dòng nước ấm đổ vào. Nhìn con mỉm cười ngọt ngào, giống như những ký ức hay ho trước kia cũng đều bị gió biển cuốn trôi mất.

      Đoạn ký ức tan nát cõi lòng kia dường như còn đầy đủ,ít nhất bên người con bé cũng xem như là bằng chứng của hạnh phúc.

      “Mẹ, chúng ta gọi điện thoại cho cha đến cùng ăn cơm được ?”

      “Con thích ở cùng với cha sao?”

      “Đúng vậy,bà nội trước kia bà rất ít ôm cha, cho nên sau khi cha lớn lên mới nghe lời của bà, lại thường xuyên khiến bà đau lòng. Cho nên bây giờ con phải thường thường ôm ôm cha cái, như vậy về sau cha con, làm con thương tâm”

      “Ông bà nội con vẫn tha thứ cho cha con sao?” La Thanh Nhạc cẩn thận hỏi.

      “Cha cãi nhau với ông bà nội. Cha còn ông bà nội bắt nạt mẹ”

      “Vậy sao?” La Thanh Nhạc thu hồi nghi vấn mặt, bắt đầu muốn tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân trong đó nữa.

      Đổng Hoài Sướng nhiều lắm cũng chỉ biết thay tranh giành quyền lợi, làm sao có thể băn khoăn đến đây? Huống chi lúc trước đưa ra quyết định như vậy, chẳng lẽ có sai sao?

      “Mẹ, ông bà nội có bắt nạt mẹ sao?”

      có” La Thanh Nhạc lắc đầu. là nên cảm ơn bọn họ, dù sao Đổng gia nuôi dưỡng Tuyết Luân tốt như vậy, còn có thể cái gì chứ?

      Lúc trước bọn họ cầu mình phải giữ khoảng cách với con bé, vận có thể thông cảm. qua lâu như vậy rồi, cũng muốn truy cứu.

      “Con lén hỏi bà nội, bà nội là cha bắt nạt mẹ, mẹ mới có ở bên cạnh con, bọn họ nói giống nhau chút nào”

      “Mẹ biết phải trả lời con như thế nào” Cho dù có chịu ủy khuất, cũng muốn ra trước mặt con gái, đúng là mở miệng được.

      sao, con có hỏi cha rồi” Tuyết Luân vừa ăn vừa “Cha trước kia cha hiểu chuyện, làm sai rất nhiều khiến cho mẹ thương tâm, cho nên mẹ muốn ở cùng chỗ với cha. Nhưng con rất ngoan, con làm sai khiến cho mẹ khổ sở, cho nên mẹ ở cùng chỗ, đúng hay ?”

      La Thanh Nhạc miễn cưỡng gật đầu, nói: “Con về sau phải chăm sóc ông bà nội cẩn thận đó. Ông bà đều lớn tuổi rồi, con càng phải ngoan ngoãn nghe lời bọn họ biết ?”

      “Dạ, nhưng mà… mẹ có phải vẫn thích cha hay ?”

      “Sao con lại nghĩ như vậy?”

      “Bởi vì hai người đều lén lút chuyện, biểu tình đều rất tức giận.Cha muốn gọi điện thoại cho mẹ, chỉ là suy nghĩ rất lâu. Con hỏi chacó phải sợ mẹ mắng hay , cha phải, nhưng là con cảm thấy như vậy”

      Con nít cũng trưởng thành sớm quá !La Thanh Nhạc nghe thấy, mặt đều tái rồi.

      phải như vậy, cha con có thể chỉ là sợ gọi điện thoại lúc mẹ bận thôi”

      “Mẹ, tại sao lúc nào mẹ cũng bận vậy? Hôm nay có dì mẹ làm việc rất vất vả, con đem tiền mừng tuổi cho mẹ, mẹ có tiền là có thể chơi với con phải ?”

      thể như vậy, phải chính mẹ kiếm ra tiền mới có ý nghĩa!”

      “Nhưng mà nếu có thể chơi với con, điều này cũng rất có ý nghĩa mà!”

      “Con biết có ý nghĩa là như thế nào sao?”

      “Cha với con, cha con nhất định phải tới Đài Loan gặp mẹ, như vậy mẹ sinh ra con mới có ý nghĩa, nếu mẹ rất nhớ con…” Tuyết Luân đến đây lại giọng hỏi : “Mẹ có phải rất nhớ con hay ?”

      “Đương nhiên” Tâm La Thanh Nhạc sớm con bé hòa tan.

      “Con cũng rất nhớ mẹ! Nếu mẹ cùng cha ở chung chỗ, con quay về Đài Loan là có thể mỗi ngày gặp hai người rồi, còn có Phật Liệt Khắc. Cha cũng thích Phật Liệt Khắc, hơn nữa ngày hôm qua cha còn giúp nó trải tã, buổi tối còn chuyện cùng Phật Liệt Khắc”

      “Làm sao con biết?”

      “Con nằm ở giường, cha nghĩ con ngủ nên ngồibên cạnh chuyện cùng Phật Liệt Khắc”

      “Con có nghe được cha ?”

      “Có nha, cha cha mẹ. Mẹ, mẹ có cha ?”

      Vấn đề này thích hợp để với trẻ con. La Thanh Nhạc mỉm cười, cho con bé cái đáp án tốt nhất “Mẹ yêuPhật Liệt Khắc”

      Con về nhà truyền đạt lời của mẹ cho cha nghe. Nghe xong, Đổng Hoài Sướng chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ thoải mái.

      “Mẹ mẹ chỉ Phật Liệt Khắc sao?” có việc gì chó để làm cái gì?

      “Đúng vậy, mẹ bởi vì Phật Liệt Khắc rất nghe lời, hơn nữa rất hiểu mẹ. Nếu mẹ cảm thấy đơn Phật Liệt Khắc ở cùng với mẹ”

      “Mẹ con … mẹ cảm thấy đơn?”

      “Chắc là rồi, bây giờ có Phật Liệt Khắc ở bên cạnh, mẹ đơn đâu”

      Phải ? Đổng Hoài Sướng nghĩ tới mình ngay cả con cún cũng bằng… cũng có thể ở bên cạnh nha!

      Bây giờ dân Đài Loan, ngẫu nhiên cùng nhau ăn bữa cơm, hoặc là uống chén trà là cũng có thể chứ? Thế nhưng ngay cả thời gian gặp mặt La Thanh Nhạc cũng nguyện ý cho , thậm chí mỗi lần gặp mặt luôn muốn nhìn thẳng vào , giống như tồn tại của với phiền phức.

      ấy có ấy đến Mĩ thăm con ?”

      Tuyết Luân lắc lắc đầu “Mẹ mẹ phải làm việc, nhưng mẹ sau này cha giúp con tìm người mẹ mới”

      “Cái gì mới?” Đổng Hoài Sướng đột nhiên cảm thấy mặt tối đen. như vậy với coi như xong , làm sao có thể những lời như thế với đứa trẻ chứ?

      cũng có ý định kết hôn, ngoại trừ La Thanh Nhạc, đời này muốn tái hôn với bất kỳ người phụ nữ nào khác.

      “Là người mẹ mới đó. Mẹ cha tìm bạn mới, sau đó người đến chăm sóc cho con”

      ấy làm sao biết cha tìm bạn mới?”

      “Bởi vì cha có rất nhiều bạn mà!”

      “Sao mẹ con lại như vậy?”

      phải mỗi mẹ , là con cùng mẹ

      “Con…” Đổng Hoài Sướng giật mình. Kết quả,kẻ đào góc tường nhà cư nhiên là con ruột của ”Sao con lại như vậy?”

      “Bởi vì con có xem qua những tấm hình cha mang những cáicô khác chơi. Cha đều ôm mấy đó, mà mỗi lần lại là mỗi khác nhau…”

      “Ai cho con xem những tấm ảnh đó?” Đổng Hoài Sướng đột nhiên cảm thấy choáng váng.

      “Cha… cha vui sao?” mặt con bé đầy lo lắng.

      Đổng Hoài Sướng làm sao có thể với con rằng xấu hổ đây? Chỉ có thể uyển chuyển : “Cha vui… Con như vậy với mẹ, mẹ càng chán ghét cha!”

      “Vì sao mẹ thích cha? Cha giống với cha của Kate sao? Ngủ cùng với nào đó đó?”

      “Kate chuyện về cha bạn ấy cho con biết sao?” Bây giờ loại chuyện này cũng có thể công khai thảo luận giữa những đứa sao? biết bọn nhóc là trưởng thành sớm, hay là nghĩ loại chuyện này có thể tùy tiện thảo luận cùng người khác đây?

      “Đúng vậy!” Tuyết Luân gật gật đầu.

      “Cha tìm những người mẹ khác cho con” Đổng Hoài Sướng khẳng định với con “Con chỉ có người mẹ. Sau này phải nhớ với mẹ như vậy, nếu mẹ nghĩ rằng cha có những khác, mẹ để ý đến cha nữa”

      phải giáo dục con tốt, để con bé có thể giúp đỡ mình mới được.

      “Như vậy sao? Vậy con cũng chỉ có người cha sao? Bà nội sau này mẹ tái hôn, con có những người cha khác nữa”

      “Mẹ cũng như vậy sao?”

      “Mẹ nhất định đâu. Nếu có người đối xử tốt với mẹ, có lẽ mẹ táihôn. Nhưng mà mẹ có hứa rồi, cha mới nhất định rất thương con, bảo con cần lo lắng”

      Đổng Hoài Sướng bắt đầu có cảm giác có nguy cơ nghiêm trọng. Từ khi Tuyết Luân với La Thanh Nhạc có thể tái hôn, cả mấy ngày liền có cách nào tĩnh tâm. Vất vả lắm mới đến thứ bảy, định mang theo Tuyết Luân hẹn La Thanh Nhạc tụ họp gia đình, kết quả Tuyết Luân thế nhưng lại cho biết.

      “Hôm nay mẹ đưa con gặp bạn của mẹ”

      Hơn nữa người kia lại là Robert!

      Điều này sao được chứ? cần cái tên kia biến thành cha mới của Tuyết Luân, Tuyết Luân chỉ có thể có người cha, chỉ có mới có thể làm cha Tuyết Luân! Nhất là khi Tuyết Luân về đến nhà, kể về người cha mới vừa nhận thức gì đó với con bé, lòng đố kị đốt cháy tim .

      “Em định tái hôn sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :