1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không làm người đàn ông phụ tình - Lâm Phỉ(10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2.2
      Edit: Nhật Nguyệt Nhi

      Beta: Dực

      [​IMG]


      “Công ty bận rộn như vậy, tôi còn có thời gian uống trà buổi chiều sao?” nhịn được, giọng điệu lại sâu hơn tầng.

      “Phó tổng giám đốc La à…” Hoàng Quốc Hùng làm vẻ mặt đáng thương, hi vọng có thể nghĩ ra lý do nào đócó thể ứng phó với bà xã của minh “Có thể nhàng chút được ?”

      La Thanh Nhạc lại trừng mắt liếc cái, sau đó từ trong lỗ mũi hừ hơi “ với ấy, thứ bảy này bà đây phải tập thể dục!”

      Hoàng Quốc Hùng quay đầu lại hướng về phía thư ký : “Nhớ bỏ từ “bà đây” , đây chẳng qua là phó tổng La ngoài miệng mà thôi, cũng đừng ghi lại hết như thế!”

      Thư ký gật đầu cái, tiếp tục đặt câu hỏi: “Phó tổng giám đốc, còn nữa…”

      “Còn nữa? Chưa xong sao? Chúng ta cùng lắm chỉ là họp có ba mươi phút, tại sao lại có nhiều người tìm tôi như vậy? Tôi còn phải chạy tới năm nhà xưởng nữa, có thời gian để ý những phế vật kia đâu!”

      Mấy ngày liên tiếp thiếu ngủ khiến càng ngày càng nóng tính, ngay cả hai câu cũng khiến miệng đắng lưỡi khô, liên tục ứng phó đám ngu ngốc khiến cảm giác trí não của mình đủ, hôm nay rốt cuộc có bao nhiêu việc phải làm vậy?

      “Còn có mà thôi…” Thư ký đáng thương .

      “Kẻ nào đáng chém vậy?” La Thanh Nhạc nhấn nút thang máy, quay đầu lại nhìn chằm chằm thư ký hỏi.

      “Chồng cũ của chị…”

      Lời này vừa ra, phòng làm việc vốn là khí bận rộn trong nháy mắt bất động, La Thanh Nhạc… có chồng cũ?

      Hoạt động của mọi người trong nháy mắt ngừng lại, ngay cả vẻ mặt cũng duy trì ở trạng thái kinh ngạc, hô hấp dường như cũng ngừng lại, tất cả đều chờ La Thanh Nhạc trả lời.

      “Chồng cũ của tôi?”

      “Vâng… người họ Đổng tìm, ta …”

      ta gì đều quan trọng” La Thanh Nhạc giơ tay lên, chặn thư ký lại, từng chữ từng câu ràng từ giữa kẽ răng phát ra “Nếu ta dám gọi điện thoại nữa, liền bảo ta chết !”

      Tất cả mọi người đều hít sâu hơi.

      Cửa thang máy vừa đúng lúc mở ra, La Thanh Nhạc giống như cơn gió cuốn vào trong thang máy. Thế nhưng chuyện từng kết hôn lại giống như là tiếng sét đánh trúng phòng làm việc, mọi người lâu cách nào phục hồi tinh thần lại.

      “Tổng giám đốc Hoàng, tổng giám đốc Hoàng! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Phó tổng La ly dị sao?”

      Hoàng Quốc Hùng vừa về tới công ty, lập tức bị mọi người bao vây, tất cả mọi người hy vọng có thể từ trong miệng lấy được chút thông tin, nhưng là Hoàng Quốc Hùng nào có khả năng đó?

      “Làm sao tôi biết được? Tôi mới rồi. Chỉ ba chữ “phó tổng La”, ấy lập tức ném qua qua liếc mắt. Tôi vốn cũng muốn hỏi, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt đó của ấy, tôi làm sao mà dám hỏi tiếp được?” Hoàng Quốc Hùng sợ hãi , đôi tay còn ôm ở trước ngực, bộ dáng sợ tới mức muốn chết.

      “Tổng giám đốc Hoàng, rất có cam đảm!” Ngay cả thư ký vừa rồi chuyện thận trọng, ở sau lưng La Thanh Nhạc cũng dám trực tiếp mắng Hoàng tổng có can đảm, tuyệt đối sợ cấp của mình, hoàn toàn có phân cấp bậc.

      “Đúng vậy, tổng giám đốc Hoàng tổng, là ông chủ, cũng có thể dùng cách thức quan tâm hỏi chút chứ?” Quản nhiệm Lâm lập tức tìm biện pháp, trừ tổng giám đốc Hoàng là có thể dùng chức vị ép phó tổng La ra những người khác căn bản là thể hỏi. Trọng trách này chỉ có tổng giám đốc Hoàng mới gánh chịu nổi.

      “Tôi dám, nếu ấy nổi nóng, tôi cũng chịu nổi. Mọi người cũng biết, tất cả nhược điểm của tôi đều nằm ở trong tay ấy” Hoàng Quốc Hùng chỉ có thể trách mình có tiền đồ, bước sa chân muôn đời ôm hận!

      Mà xem ra La Thanh Nhạc hận nhất chính là đàn ông trung thủy. Từ khi ấy phát Hoàng Quốc Hùng léng phéng với nhân viên ở sảnh, chẳng những lập tức dứt khoát đuổi việc nhân viên đó, còn ở trước mặt mọi người đe doạn ta “Khó chịu? có tiền bao nuôi ta! dám ở trong công ty làm loạn, tôi nhất định khiến sống bằng chết!”

      Lúc ấy La Thanh Nhạc ở ngay trước toàn bộ công ty với ta như vậy, quả làm cho bị dọa sợ.

      Đồng nghiệp bắt đầu thảo luận, lần trước phó tổng La còn dám nổi giận với tổng giám đốc Hoàng tổng cơ mà. Lúc này đột nhiên có người hỏi tới trọng điểm” từng kết hôn cũng còn quan trọng nữa rồi… Thư ký, quan trọng là sau đó ông chồng cũ kia có gọi lại nữa ?”

      Ánh mắt của mọi người trở lại người thư ký, thư ký ngập ngừng : “Có!”

      với ta câu đó ?”

      ta chết sao? Có, tôi liền phó tổng La bảo tôi như vậy”

      “Vậy ta thế nào?”

      ta bảo tối nay ta trở về địa ngục”

      Duỗi tấm lưng mỏi nhừ, Đổng Hoài Sướng cau mày tỉnh lại, xác định mình ở trong khách sạn, đây là chỗ ở tạm thời của . Miễn cưỡng đứng lên, trong phòng khách chuông điện thoại đứt quãng vang lên hồi lâu, nhịn được tới phòng khách nhận điện.

      Gọi tới là phụ tá Peter, nhắc nhở bây giờ là buổi trưa, mà có người còn chưa tới công ty.

      “Trước đó cậu có gọi điện thoại cho tôi ?” ràng cả buổi sáng điện thoại di động cũng vang ngừng.

      có” Phụ tá mới biết hôm nay rời giường trễ, bởi vì tối hôm qua cùng hạn bè ra ngoài hội họp, thông báo hôm nay tới trễ.

      Kết thúc cuộc chuyện, Đổng Hoài Sướng nhìn xuống điện thoại di động, phát ra là Vân Tú gọi tới. trực tiếp dập máy, nên tối hôm qua với ta lần nữa, cần biết Vân Tú nghĩ như thế nào, coi như ta căn bản thể tiếp nhận giải thích của mình cũng được, chỉ cần ràng với Vân Tú hai người là thể được, coi như hết hy vọng.

      ra đại khái có thể gì mặc cho ta lòng dạ chờ đợi mình, nhưng tám năm rồi, hiểu, tám năm trước cũng chưa bao giờ ta, ta tại sao cứ tiếp tục chờ tám năm? Huống chi vừa bắt đầu Vân Tú cũng biết ràng là Thanh Nhạc .

      Nào ngờ Vân Tú biết trở về Đài Loan,tự cho mình là bạn của , đến công ty đòi gặp , mà nhũng gì có thể vớ ta đều ràng, kế tiếp lại để ý tới bất cứ cầu gì của Vân Tú. Nếu Vân Tú chạy tìm Thanh Nhạc… Thanh Nhạc nghĩ như thế nào? Có phải tiếp tục hiểu nhầm mình và Vân Tú?

      Đổng Hoài Sướng lại hy vọng có thể là tức giận, nếu có thể có chút cam lòng, chứng tỏ còn nhớ tới , quên tất cả. Cho dù thể mang trở lại, Đổng Hoài Sướng vẫn còn ích kỷ hy vọng ở lại góc trong kí ức của .

      Có đôi khi cũng biết mình vì sao mà phải khiến người mình sâu đậm bị tổn thương, có thể là muốn kiểm nghiệm chăng? Hoặc là cũng muốn kiểm nghiệm chính mình?

      tin vì nhau mà mọi chuyện lại đến nông nỗi như thế này. Năm đó bọn họ quá trẻ tuổi, Thanh Nhạc nghĩ tất cả mọi chuyện có thể giải quyết với hai chữ “tình ”, nghĩ người lại có thể phản bội như vậy, nhưng lại giống . cuồng nhiệt tuổi trẻ, luôn luôn thích thay đổi, càng có nhiều ý tưởng chờ thực .

      dần dần cảm thấy Thanh Nhạc là gánh nặng đối với mình, nhất là của tình của . Ánh mắt , mỗi lần nhìn khiến chỉ cảm thấy bản thân phải ra lời xin lỗi, bởi vì có cách nào đáp trả lại cảm xúc đó, loại tình này thể cho được.

      Ban đầu cưới Thanh Nhạc là vì cái gì? Đổng Hoài Sướng có chút nhớ , hoặc là chỉ muốn mình là người đầu tiên lưu lại ký hiệu người Thanh Nhạc. Người đối với vật tốt đẹp luôn muốn chiếm thành của riêng mình, sợ Thanh Nhạc bị người khác cướp , cho nên cẩn thận suy tinh lại liền cưới .

      Nhưng quên mình đối với cuộc sống hôn nhân thể thích nghi, có thói quen về đến nhà có người chờ đợi mình, còn có… cũng có thói quen khi La Thanh Nhạc nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy thương.

      Tại sao nghĩ rằng thương ? Tại sao nghĩ rằng chỉ cần hai người kết hôn, cuộc sống sau này cũng chỉ có hạnh phúc? cần biết thế giới trong tưởng tượng đó là sai lầm, mà chỉ là dùng phương thức này để đánh thức thôi.

      Kết quả lần này gọi điện thoại thông báo cho về Đài Loan, La Thanh Nhạc cho duy nhất câu, bảo gọi chết !

      Như vậy cũng tốt… Ít nhất vẫn còn rất tức giận với mình.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2.3
      Edit: Nhật Nguyệt Nhi

      Beta: Dực

      [​IMG]


      Đổng Hoài Sướng soi gương,bất đắc dĩ cười cười. có nhân cách hoàn mĩ, càng hoàn thành sứ mệnh phương diện tình cảm. thừa nhận ban đầu kết hôn là quyết định sai lầm, nhưng hiểu được khi mình lập lời thề là lúc La Thanh Nhạc.

      đối với vẫn có sức ảnh hưởng, chẳng qua là muốn ảnh hưởng đó thúc đẩy , thậm chí có chút chán ghét việc luôn bị tồn tại của làm ảnh hưởng tới các quyết định của minh. cho là nếu như có thể thoát khỏi ảnh hưởng của , trở nên tốt hơn chút.

      ‘Nam nhi chí tại bốn phương’ phải sao? Tại sao có thể bị tâm tình phụ nữ ràng buộc?

      Lại vì Thanh Nhạc vứt bỏ tất cả, vì Thanh Nhạc mà bị người nhà đoạn tuyệt tới lui, từ đại thiếu gia nhà giàu biến thành kẻ vô dụng bần hàn, có năng lực kinh tế thể làm việc gì, thậm chí có cách để Thanh Nhạc sống tốt dù chỉ ngày, chỉ có thể thấy tình trong mắt , mỗi ngày bị cảm giác tội lỗi ăn mòn hầu như còn.

      Cái muốn cũng chỉ là cơ hội, trở lại có thể có lựa chọn lại, lựa chọn cuộc đời lần nữa. lần nữa nhìn kĩ cuộc sống của có thể tốt hơn hay , lần nữa phóng đãng kềm chế được, chứng minh mình bị tình cảm trói buộc, thuyết phục mọi người vô tình chẳng qua là loại kiên cường. tại cái gì cũng có mới phát ra tất cả thay đổi. Thanh Nhạc vẫn tồn tại trong lòng , chỉ là ánh mắt luôn tràn ngập tình của còn. Lúc nhìn , gương mặt che dấu được đau đớn, hình ảnh kia khắc sâu vào trong đầu , vài năm qua đều vẫn thể xóa bỏ.

      Công ty ở Đài Loan cử trợ lý Peter tới gặp lúc chạng vạng, có thể nhìn ra đó là người có lý tưởng cho tương lai, thái độ cung kính chuyện, phục vụ so với nhân viên trong khách sạn thậm chí còn chu đáo hơn.

      “Ngài Đổng, chúng tôi cho người đặt phòng giúp , khi nào muốn chuyển qua?”

      “Tối nay luôn

      “Vâng”

      “Là nơi tôi muốn ở sao?”

      “Đúng vậy, La ở phòng bên cạnh, chúng tôi điều tra tình hình rồi báo lại cho

      “Ngày mai giúp tôi lấy số điện thoại di động, tôi phải đổi số điện thoại rồi” cũng hy vọng trong lúc ở lại Đài Loan lại bị Vân Tú quấy rầy.

      “Vâng”

      Bên trong xe yên tĩnh…

      ấy… mỗi ngày đều trở về nơi này sao?”

      “Đúng vậy, La mỗi ngày đều về nhà, nhưng mà hôm nay ấy công tác, tôi nghĩ đại khái tuần sau mới có thể về Đài loan”

      “Mỗi ngày đều về nhà, biết điều như vậy?” quá cao hứng, La Thanh Nhạc trước kia cũng vậy.

      Mỗi người đều thay đổi, tại sao chỉ có còn kiên trì với tình cảm đó? còn trẻ, nên chơi cùng nhiều người mà phải mỗi ngày mình đơn về nhà. Cho dù muốn , cũng có thể tìm người đàn ông chăm sóc mình mới đúng.

      La có ham mê thứ gì tốt cả” Peter .

      “Thỉnh thoảng chơi chưa tính là ham mê tốt” Đổng Hoài Sướng nhịn được muốn .

      Phản ứng của khiến Peter có chút bất an, vội vàng giải thích: “Ý của tôi là, La là biết giữ mình trong sạch”

      “Từ minh mình có tác dụng gì!” Đổng Hoài Sướng là mình nên cao hứng hay là tức giận, nhưng quả có phần tức giận.

      Peter thức thời có phản ứng gì khác. Đối với ông chủ mới này, còn chưa nắm , tốt nhất đừng đem công việc của mình ra giỡn. chuyện nhặt thế này cùng ông chủ cũng rất nguy hiểm, sơ ý chút là có thể mất việc.

      Tiếp tục lái xe, Peter cẩn thận quan sát biểu tình của ông chủ từ gương chiếu hậu. Đổng Hoài Sướng cau mày, đôi môi cũng mím lại nghiêm túc. đại khái nhìn thấu cảm xúc trong long Đổng Hoài Sướng, sau này chuyện của La cũng phải xử lý cẩn thận gấp bội.

      La Thanh nhạc cảm giác tinh thần của mình hơi tệ, tạm thời xuất ngoại mấy ngày, trở lại lập tức cắm đầu vào công việc. Giờ nghỉ trưa nghỉ ngơi lúc, nhưng cho dù thân thể ngừng lại, đầu óc vẫn thể ngừng suy nghĩ, bởi thế cho dù có nghỉ ngơi cũng được gọi là nghỉ ngơi đúng cách.

      Buổi chiều họp xong, thư ký liền tiến lên đón, lại bắt đầu oanh tạc bằng miệng với cơ thể đầy mệt nhọc của .

      La Thanh Nhạc có lúc khỏi muốn hỏi, tại sao có chút chuyện vụn vặt mỗi người cũng nên biết làm thế nào, nhưng lại còn muốn hỏi ? Tổng giám đốc xế chiều nay cũng xuất ở hội nghị. Mặc dù tới cũng chỉ là ngồi ở bên cạnh mò mẫm nhưng ít ra cũng phải xuất , coi như là giao phó cho mọi người vài việc cũng được.

      “Phó tổng giám đốc, hôm nay ngài Robert lại gọi điện thoại tới”

      cần nhảm nhiều lời”

      ta hỏi chị có thích ta tặng hoa …”

      thư ký hiểu, ra điều kiện của ngài Robert này rất là khá. Phó tổng là phụ nữ ly hôn còn có người theo đuổi như vậy, có gì phải suy nghĩ. Lại Robert đuổi theo ấy đoạn thời gian, nếu ta chỉ là muốn tìm phó tổng vui đùa chút cũng cần lãng phí nhiều thời gian như vậy.

      “Vấn đề này thuộc về phạm vi nhảm đó!” La Thanh Nhạc quay đầu lại, dùng giọng cảnh cáo.

      Lần này công tác cùng lắm là đến Hong Kong trước rồi mới đến Malaysia. Ở Hong Kong có cùng Robert ăn bữa tối, thậm chí còn hoài nghi là thư ký của mình rao tin mình đến Hong Kong. Ngày đó vừa mới xuống máy bay liền nhìn thấy Robert đứng chờ ở sân bay rồi.

      Gặp mặt ba phần tình, hơn nữa, côcũng muốn cùng phái nam tiếp xúc nhiều chút, có lẽ là bị Đổng Hoài Sướng ảnh hưởng. Đột nhiên có tin tức của làm bất an cực kỳ, cho nên mới đáp ứng bữa ăn tối, nghĩchứng minh mình cũng có thể cùng những người đàn ông khác qua lại.

      Nào biết ăn bữa tối xong, Robert đột nhiên biểu ân cần, sau khi về Đài loan thậm chí bắt đầu ngày ngày tặng hoa đến công ty .

      “Vậy… còn chuyện khác, tám phần chị cũng cho rằng là nhảm” Thư ký còn chưa bắt đầu liền biết đại khái tin nhắn đó có kết quả gì.

      “Nếu như biết là nhảm cũng cần hỏi tôi nữa”

      “Nhưng… điều này em cũng có liên quan!”

      cũng có liên quan?” La Thanh Nhạc dừng bước chân, quay đầu lại nhìn thư ký cái.

      “Em là muốn hỏi chị chút chuyện cá nhân”

      “Chuyện cá nhân? muốn hỏi gì?”

      Trong công ty này từ xuống dưới người nào biết La Thanh Nhạc trong giờ làm việc thảo luận vấn đề riêng, trừ việc chó, lúc công tác làm phiền các đồng nghiệp thỉnh thoảng mang chó lên trung tâm, xem người ngược đãi chó của , La Thanh Nhạc căn bản là có chuyện riêng khác có thể thảo luận.

      “A, cái này em rất khó phân biệt được là có liên quan tới chị , nhưng là có liên quan tới em á!” Thư ký cũng kịp nghĩ cái khác, trực tiếp hỏi “Chị…trợ lý chồng cũ của chị… người đó như thế nào?”

      “Cái gì? Trợ lý của chồng cũ?”

      “Chính là người thường thay chồng cũ của chị gọi điện thoại tới… Em cảm thấy người này có vẻ tệ, hơn nữa ta chuyện rất khách khí, em…”

      nghe cho tôi!” La Thanh Nhạc lạnh mặt, tức giận trợn trừng mắt nhìn thư ký “ muốn chọn bạn trai thế nào liên quan đến tôi, nhưng là xin đừng kéo tôi vào. Tôi còn biết người là ai, mấy trăm năm tôi liên lạc với tên khốn kiếp kia rồi. Về sau đừng hỏi tôi vấn đề nhàm chán này!”

      Thư ký câm nín, nhìn phẫn nộ vào phòng làm việc.

      Những đồng nghiệp khác ở cửa cũng rối rít ló đầu ra, chỉ thấy thư ký xụ mặt xuống, buồn bã thở dài : “Bản thân mình , ngay cả tình của người khác cũng muốn dội chậu nước lạnh, là…”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3.1
      Edit: Nhật Nguyệt Nhi

      Beta: Phi Phi

      [​IMG]


      Ờ bên cạnh Đổng Hoài Sướng đều là cá mè lứa, nào có cái gì tốt? Dựa vào “nam sắc” (1) để thư ký của bà đây tốt cái gì?

      (1) “Nam sắc”: Sắc đẹp của đàn ông.

      bụng La Thanh Nhạc đầy tức tối. vọt vào trong phòng làm việc, đem giấy tờ hồ sơ ném lên bàn, hít sâu vài cái mới dần dần tỉnh táo lại. Sau đó nhìn thấy mail thông báo mới màn hình máy tinh.

      Người gửi là Robert, nội dung bên trong ngoài dự đoán, đúng là hỏi có vui khi nhận được hoa.

      cũng muốn cho người ta cơ hội, nhưng là Robert biết chỗ nào là đúng, có lẽ là giọng điệu chuyện của hao hao giống Đổng Hoài Sướng .

      Cho dù sợ hãi loại “lãng tử tình trường” (2) này nữa, thậm chí có khi cũng cảm thấy vui đùa chút với loại người này cũng sao, dù sao cũng còn lài cái gì “thanh thuần ngọc nữ” (3) nữa. Thế nhưng khi gặp Robert, trong lòng lại toát ra thanh bảo đừng lặp lại sai lầm lần nữa.

      (2) “Lãng tử tình trường”: Người đào hoa, biết cách lấy lòng các .

      (3) “Thanh thuần ngọc nữ”: thanh khiết, trong trắng.

      Nhưng… cho dù thể làm tình nhân làm bạn bè cũng tốt, đung ?

      thực tế, ăn cơm tối cùng với Robert, có loại cảm giác xa lạ. còn nhớ bao lâu mình chưa ăn cơm cùng người khác rồi. vẫn luôn trốn ở nhà minh ăn cơm, đôi lúc trò chuyện cùng ngẫu nhiên cùng Phật Liệt Khắc (4), tất cả cũng chỉ có như thế. Lần đầu tiên sau rất lâu rồi có người có thể đáp lại lời của , chuyên chú nhìn , cảm giác kia xuất sau biết bao nhiêu năm.

      (4) Phật Liệt Khắc là tên chú cún nữ chính nuôi trong nhà.

      Thở dài, cầm điện thoại gọi cho Robert…

      cần mang hoa đến công ty của em nữa đâu!” Câu mở đầu, trước hết là lập trường của mình.

      Robert ra là người có thể chuyện với nhau. Tiếp xúc nhiều lần với nhận ra rất ít người thanh tao như , mặc dù thủ đoạn theo đuổi người lại buồn nôn chịu nổi. Thế nhưng La Thanh Nhạc lại hiểu phải cái loại đàn ông nhà giàu mới nổi.

      Nếu có tìm người bạn khó như vậy cũng muốn cứ hủy diệt nó như vậy. Ngay lúc khó khăn trong cuộc sống, cần bàn tay.

      Mà lời của lại rước lấy tràng cười ha ha của .

      còn tưởng rằng em thích. Những bình thường đều hy vọng ngoại trừ phương tiện công việc chuyện tinh cảm cũng có thể phát triển đều đều, mà hoa mang đến văn phòng làm việc đương nhiên có giá thị trường rất tốt”

      “Cám ơn giúp em tăng giá thị trường giả dối của mình, nhưng có số thứ cần cũng rất khó mà có được” thực tế, cần người bạn, thậm chí lòng người bạn như Robert càng giúp ích cho nghiệp của .

      “Vài ngày nữa đến Đài Bắc, em nhớ để trống khoảng thời gian mời ăn cơm đó. Nếu là bạn, ăn bữa cơm chắc cũng có thể chứ?”

      “Đương nhiên là có thể rồi, chỉ cần sau này đừng có nhắn mấy loại tin buồn nôn đó nữa, hay đừng có gửi hoa đến phòng làm việc của em là tốt rồi”

      “Đương nhiên thành vấn đề!”

      Cắt điện thoại của Robert, nhàng thở ra hơi. Ít nhất Robert phải là loại quấn chặt lấy người khác nhả. Trong lúc nghiệp của chưa ổn định, muốn có người đến đây phá hư hình tượng của mình trong công ty. ‘Người chị dũng mãnh’ đương nhiên thể đạp đổ là đạp đổ được.

      La Thanh Nhạc tiếp tục cầm hồ sơ ra ngoài, định đến phòng họp nhìn thấy thư ký liền hỏi: “Tổng giám đốc đâu?”

      “Tổng giám đốc hôm nay có đến”

      La Thanh Nhạc dừng bước, phát có chuyện kỳ lạ.

      ta làm hai ngày nay, tại sao có thể như vậy? gọi điện thoại đến nhà chưa?”

      “Dạ có, tổng giám đốc thống báo có việc gì cần gọi điện thoại đến nhà ấy… bởi vì chuyện lần trước, ấy luôn rất cẩn thận”

      “Để tôi gọi!” La Thanh Nhạc cầm điện thoại nội bộ, cầu nối máy đến nhà riêng của tổng giám đốc.

      tán gẫu việc nhà với vị nữ chủ tịch kia hơn năm phút mới nghe thấy thanh trầm thấp đầy mũi của vị tổng giám đốc.

      “Tổng giám đốc, sao bệnh mà cũng gọi điện thoại tiếng?”

      “Tôi… Bà lớn cho tôi gọi điện thoại nha, ấy mới bảo quên xin phép giúp tôi rồi”

      Tổng giám đốc xấu hổ thừa nhận, có lẽ bà xã phát hành vi khác thường của nên tránh phát hỏa trước mặt nhân viên trong công ty của .

      Bà xã mạnh tay, ngoại trừ điện thoại của phó tổng La ra bất cứ cuộc điện thoại nào khác cũng đều cho bắt, thậm chí cho phép gọi điện thoại ra ngoài. lo lắng muốn liên lạc với tình nhân nhưng rồi vì bà xã mà làm gì được.

      “Ách…Phó tổng La này, em có thể giúp tôi liên lạc chút với Ngụy ?”

      Ngụy gì?” La Thanh Nhạc nhất thời kịp phản ứng.

      “Chính là Ngụy ở quầy tiếp tân ấy!”

      “Tổng giám đốc!” La Thanh Nhạc bây giờ mới hiểu được muốn giúp liên lạc với tình nhân “Làm sao có thể nhờ tôi làm chuyện này vậy? Chuyện của mình tự xử lý , tôi nhúng tay vào loại chuyện này”

      “Nhờ em đó, hai ngày tôi có gọi điện thoại cho ấy, ấy có thể nghĩ rằng …”

      “Tôi làm loại chuyện này!” La Thanh Nhạc quả quyết cự tuyệt “ có biết nếu chị chủ tịch biết được đau khổ như thế nào hay ? Nếu muốn khăng khăng duy trì mối quan hệ ngoại tình này cần phải có kỹ năng tự xử lý chuyện của mình! Tôi muốn khiến cho chị ấy bị tổn thương cho nên mới đề cập chuyện này với chị ấy chứ phải là bao che cho . Thế nhưng còn muốn tôi giúp mình liên lạc với tình nhân của , tham lam vừa thôi!”

      La Thanh Nhạc tiếp: “ có bao giờ đứng lập trường của chị chủ tịch mà suy nghĩ chưa? Chị ấy ở bên cạnh mười mấy hai mươi năm, nghĩ rằng chị ấy có trả giá sao? Chị ấy chăm sóc gia đình để cho chuyên tâm làm việc, cuối cùng lại… Dù sao muốn tôi làm chuyện này miễn bàn !”

      “Phó tổng giám đốc La à… em… họ cũng phải đều là tình nhân nha, tôi… năm đó là tôi cưới ấy là do mai mối. vất vả tôi mới tìm được mùa xuân chân chính của mình ở tuổi gần năm mươi này, tôi…” Tổng giám đốc đáng thương cầu khẩn.

      muốn theo đuổi mùa xuân của , vậy càng cần phải thẳng thắn cho vợ biết! Chẳng qua là chỉ muốn hưởng thụ ‘tề nhân chi phúc’ (5), cá với gấu bao giờ sống chung được, chỉ có thể chọn cũng đừng có tham lam lấy lòng cả hai bên”

      (5) “Tề nhân chi phúc”: Nhiều vợ nhiều hạnh phúc.

      “Tôi làm sao có thể cho ấy biết được? Em cũng biết… ấy mới là chủ tịch của công ty. Cái công ty này là lúc trước cha ấy giúp tôi thành lập, nếu chuyện này bị đưa ra ngoài ánh sáng tôi cái gì cũng còn! Khụ khụ khụ…” Tổng giám đốc xong còn mang vào vài tiếng ho khan, như là muốn chứng minh rằng bệnh cũng , cầu phiếu đồng tình của La Thanh Nhạc.

      “Tôi Ta nghĩ ra tại sao đàn ông các người cứ tin rằng có thể giấu diếm được loại chuyện này? Tóm lại, tôi mặc kệ, chuyện của tự xử lý . Tôi đến công ty đến quản lý chứ phải để lo mấy chuyện này cho

      “Coi như tôi xin em đó, chỉ cần em gọi điện thoại giúp tôi là được rồi…”

      “Tổng giám đốc, vấn đề của phải cuộc điện thoại là có thể giải quyết. Tôi vội, gặp lại sau!”

      La Thanh Nhạc cúp điện thoại. Cho dù thanh khàn khàn của tổng giám đốc khiến người ta thương hại, nhưng vừa nghĩ tới cũng chỉ là tên đàn ông bắt cá hai tay lại sợ ngã vào trong nước, liền tuyệt muốn tiếp tục thương hại .

      Đàn ông đều như vậy, rằng mình đành lòng chia tay nhưng ra còn phải là muốn hưởng cuộc sống ‘ tề nhân chi phúc’ sao? là đáng giận cực kỳ!

      Share this:

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3.2
      Edit: Nhật Nguyệt Nhi

      Beta: Phi Phi

      [​IMG]


      vào trong phòng hội nghị, La Thanh Nhạc quyết định mình nhất định phải biểu xuất sắc trong công việc so với bất luận kẻ nào khác, cần tình cảm cũng có thể sống!

      Vài ngày tăng ca điên cuồng cùng với hoàn thành hết những hợp đồng gấp, cuối cùng cũng chống đỡ đến lúc tan ca. Tan tầm hôm nay có cuộc hẹn với Robert, nhưng khi vừa ra khỏi công ty, liền nhìn thấy đứng đợi bên ngoài. Vừa thấy được La Thanh Nhạc, Robert liền nhịn được mà thở dài.

      “Sao em lại biến nhan sắc mình thành tiều tụy như vậy?”

      “Nhìn em tệ lắm à?”

      mặt em như được viết câu ‘mệt chết được’. May là đặt bàn ở nhà hàng, đợi lát nữa đút cho em no, sau đó dẫn em vào bar cho thư giãn chút. Bảo đảm em biết loài người làm cách nào thể hưởng thụ cuộc sống!”

      “Vậy phiền rồi, em rất cần bữa tối có áp lực công việc” là mệt muốn chết rồi.

      “Cứ để lo!”

      Mà Robert quả nhiên được làm được. ràng là người Hong Kong, vậy mà đối với mỹ thực của Đài Loan lại hiểu biết rất sâu. mang La Thanh Nhạc đến nhà hàng ăn khá ngon, biết có phải hay là do muốn thử mở rộng trái tim, cho nên mới có thể tìm đề tài để tán gẫu với Robert. Ra ngoài ăn cơm cùng người khác giới thế nhưng cũng có tệ như tưởng tượng.

      “Hôm nay thấy em mỉm cười rất nhiều lần nhá, em biết cơ hội này hiếm có cỡ nào đâu. Mặt em lúc nào cũng nghiêm túc như có tâm ấy”

      “Vậy sao?” khẽ động khóe miệng.

      biết mỗi người đều có tâm riêng, nhưng chính là người có thể là đối tượng tốt cho em thổ lộ. Có muốn chuyện với hay ?” xong, Robert lại lộ ra diện mạo chuyên tán tỉnh của mình.

      Lúc đầu khi nhìn thấy bộ dạng này của , cũng có chút chán ghét, nhưng sau khi quen thuộc rồi cũng thấy rất bình thường, thậm chí còn có hiệu quả giải trí cao nữa.

      cho em biết xem, có người nào tin vào bộ dạng này của chưa?”

      phải khoác lác đâu, con đều thích bộ dạng này đó” Robert cười cười, tiếp theo híp ánh mắt nhìn “Trừ ra, em có từng trêu chọc tên nào khác đó?”

      “Em?” La Thanh Nhạc nghi hoặc nhướng mày “ cảm thấy có thể dùng từ ‘trêu chọc’ đặt người em sao?”

      “Theo nghĩ là có đó. Phía sau em, có tên vẫn nhìn em say đắm nãy giờ”

      “Người ta mới chỉ nhìn em có vài lần mà vội kết luận như vậy à?”

      “Đương nhiên, lấy hiểu biết đàn ông của , ánh mắt mang theo sát khí như thế đương nhiên có chút bình thường… Khoan , người này thấy rất quen…”

      La Thanh Nhạc như đoán ra, nhưng vẻ mặt vẫn tỉnh bơ.

      “Là Đổng Hoài Sướng… em với quen nhau sao?” Robert liếc mắt cái liền nhận ra đối thủ.

      Thế lực Đổng gia ở Mĩ cũng , mà số lần Đổng Hoài Sướng có mặt tạp chí cũng ít hơn là bao. Thế nhưng nghĩ đến La Thanh Nhạc lại quen biết với Đổng Hoài Sướng.

      “Trước kia có từng tính là quen biết ?” Thậm chí cả đầu, cũng lần quay lại, chỉ tiếp tục chuyện cùng Robert như tuyệt để ý đến chuyện Đổng Hoài Sướng ở cùng gian với mình.

      “Cho nên vẫn là có quen biết?”

      “Rất nhiều năm trước, ta với em từng ly hôn”

      là chồng cũ của em?” mặt Robert xuất kinh ngạc.

      “Lúc ấy em còn trẻ” cười cười, trong mắt nhiều hơn chút cảm xúc “ xuất của ta quấy nhiễu chúng ta chứ?”

      “Đương nhiên, có ở đây, đương nhiên để cho em liếc mắt đến tên đàn ông khác, dù chỉ cái”

      “Yên tâm , cuộc hôn nhân đó thoải mái, cho nên em cũng để mắt đến , cho nên cần phải bảo vệ tôn nghiêm đàn ông của mình đúng hơn”

      Tóc ngắn hơn trước, thoạt nhìn như người phụ nữ nghiêm chỉnh trong công việc. Trang điểm cũng rất đơn giản nhưng lại hoàn mỹ, cho dù chỉ là cách ăn mặc cũng khiến người khác nhìn ra người phụ nữ kinh doanh. Biểu cảm gương mặt khác trước rất nhiều, như là người hoàn toàn khác. Thế nhưng…

      thế nhưng lại ăn cơm cùng cái tên nổi tiếng “thay bồ như thay áo” kia sao?

      Đổng Hoài Sướng chỉ cảm thấy mình như bị cho đội nón xanh (1). Cho dù bọn họ ly hôn tám trăm năm nay rồi, nhưng cảm giác khó chịu này vẫn xuất người .

      (1) Đội nón xanh: Bị phản bội. Khi vợ ngoại tình người ngoài ông chồng vị vợ cho “đội nón xanh” hoặc “cắm sừng”.

      Tốt xấu gì cũng phải tuyển mặt hàng tốt hơn chứ? La Thanh Nhạc cũng chỉ là ly hôn mà thôi, cũng phải bị mất chân, mất tay, đâu cần phải qua lại với tên khốn kiếp kia chứ?

      Cái tên Robert kia dính nước bọt miệng những người phụ nữ khác còn nhiều hơn cả , chẳng lẽ thích loại đàn ông “hoa tâm” (2) này sao?

      (2) Hoa tâm: Ý bảo người nhiều người, chung thủy.

      Càng làm Đổng Hoài Sướng khó chịu chính là La Thanh Nhạc thoạt nhìn rất vui vẻ. Tuy rằng nghe thấy cười ra tiếng nhưng nhìn diễn cảm mặt cũng nhận ra thay đổi rất lớn. Còn có ánh mắt nhìn Robert, thế nhưng chỉ nhìn mình ta!

      Tại sao quay sang bên cạnh hay đằng sau mà nhìn xem? Còn có người khác ở chỗ này mà, hai người bọn họ gặp nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ muốn liếc nhìn đến người khác dù chỉ lần sao?

      “Ngài Đổng” Vừa nhìn thấy Đổng Hoài Sướng đứng bật lên, Peter trợn mắt há hốc mồm hô.

      “Tôi đến đó chút”

      Quên ! nhịn được nữa. quay về Đài Loan lâu như vậy, thế mà ngay cả cơ hội gặp mặt vợ cũ cũng có. bây giờ lại ăn cơm cùng người đàn ông khác, chắc đến chào hỏi chút cũng sao chứ?

      tới trước bàn bọn họ, Robert ngẩng đầu lên như là chuẩn bị, tuyệt lo lắng khiêu khích.

      “Ngài Đổng, trùng hợp”

      “Đúng vậy! Robert, nghĩ tớisẽ gặp ngài ăn cơm tối cùng vợ cũ của tôi” Lúc chuyện, ánh mắt Đổng Hoài Sướng vẫn nhìn La Thanh Nhạc.

      Tuy rằng người vẫn là bộ quần áo công sở nhưng vẫn tỏa sáng bức người. Qua vài năm, nét trẻ con người La Thanh Nhạc còn, mà bây giờ người ngồi trước mặt mang theo nét nữ tính thành thục, cũng khó trách ngay cả Robert cũng phải khúm núm dưới váy .

      “Thanh Nhạc, khó lắm mới trở về Đài Loan chuyến, nhìn thấy em cũng gọi tiếng sao?”

      Nghe thấy Đổng Hoài Sướng gọi tên mình, thế nhưng chỉ cảm thấy xa lạ, giống như chỉ là có người lạ gọi ra tên mình mà thôi. cũng quên giọng khi gọi tên rồi…

      Vốn là lặng chút, mới ngẩng đầu lên nhìn , sau đó hỏi câu: “Tại sao?”

      Tại sao khi nhìn thấy Đổng Hoài Sướng, phải lên tiếng chào hỏi ? Chẳng lẽ quên lúc trước bọn họ ly hôn như thế nào sao? tận mắt nhìn thấy nằm giường bạn thân mình, người hai người bọn họ mặc bất cứ thứ gì, việc đến nước này còn muốn phải lên tiếng chào hỏi hay sao?

      Ánh mắt La Thanh Nhạc nhìn như nhìn người xa lạ, trong mắt chỉ có nghi hoặc cùng khó hiểu, có oán hận cũng có đau lòng, chỉ đơn thuần như đối mặt trước cầu vô lý.

      “Tại sao lại ?”

      Tại sao ngay cả chào hỏi cũng được? Đổng Hoài Sướng nghĩ rằng La Thanh Nhạc tuyệt tình đến như vậy. luôn rất dễ mềm lòng, hơn nữa mọi chuyện đều xử lý cách chu đáo, bao giờ tổn thương người khác. Thế nhưng biểu cảm hôm nay lại giống như là chính , cho nên cần lời giải thích ràng.

      La Thanh Nhạc thở dài, cái thở dài này đại biểu chính là kiên nhẫn của .

      Ngồi đối diện, Robert nhìn ra ý nghĩ của , thức thời mở miệng: “Ngài Đổng, nếu chào hỏi xong có thể đừng quấy rầy chúng tôi ăn cơm được chứ?”

      “Tôi nhớ hình như Thanh Nhạc luôn là người rất xem trọng lễ tiết” Đổng Hoài Sướng vẫn buông bỏ.

      Nhưng hết lời, Robert cũng chứng minh mình phải là ‘ngọn đèn cạn dầu’ (3) cách thần tốc.

      (3) phải là “ngọn đèn cạn dầu”: Ý bảo phải là tên vô dụng.

      “Tôi nghĩ trước mặt tôi, ấy cũng cần quan tâm đến ba cái thứ lễ tiết đó làm gì” Giọng điệu Robert tuy rằng mang theo ý cười nhưng thái độ cực kỳ ngang ngạnh.

      Hai người đàn ông nhìn nhau, giống như tùy lúc có thể lao đầu vào nhau.

      Kết quả lại là do La Thanh Nhạc mở miệng trước…

      “Robert, phải chúng ta còn muốn nơi khác sao?”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3.3
      Edit: Nhật Nguyệt Nhi

      Beta: Phi Phi

      [​IMG]


      “Robert, phải chúng ta còn muốn nơi khác sao?”

      “Được rồi! Dù sao khí ở đây cũng thích hợp nữa”

      Robert đứng lên, bộ ‘hộ hoa sứ giả’ (1), dám làm trò trước đổng hoài sướng đem la thanh nhạc mang , khẩu khí này phải đổng hoài sướng làm sao có thể nuốt xuống?

      (1) “Hộ hoa sứ giả”: Thiên sứ bảo vệ các loài hoa. Ý bảo là người có nghĩa vụ bảo vệ, chăm sóc và thương phụ nữ.

      “La Thanh Nhạc, em đối đãi với ân nhân như vậy hình như được tốt cho lắm nhỉ? nhớ năm đó mẹ còn tặng cho em số tiền du học ở nước ngoài. Bây giờ nhìn thấy lại ngay cả lên tiếng gọi cũng , đây chẳng phải là ‘qua sông đoạn cầu’ (2) sao?”

      (2) “Qua sông đoạn cầu”: Qua cầu rút ván. Phê phán những con người vô lương tâm, nhận được giúp đỡ rồi lại lật mặt và lại làm những điều ko tốt sau đó, đáp trả lại công sơn đó bằng những hành động trái ngươic hoàn toàn, những hành động xấu xa.

      Lời của chói tai, chỉ vì kích thích phản ứng của nhưng kết quả lại khiến chính được thành lời. chỉ có thể đó nhìn Robert đem móng vuốt sói vuốt vuốt lưng La Thanh Nhạc như an ủi, rồi lại còn vỗ vỗ vai . Sau đó, hai người bọn họ bình thản ra khỏi nhà hàng…

      Đổng Hoài Sướng cũng biết tại sao mình lại tức giận như vậy. cũng phải muốn nhục nhã La Thanh Nhạc. Lần này quay về Đài Loan, chỉ muốn tìm cơ hội chuyện cùng mà thôi, cũng có ý gì khác.

      Thế nhưng sau khi trở về, mỗi lần muốn gặp lại nếm mùi thất bại. cơ hội cũng cho mà thái độ càng làm cho lo âu. Bây giờ lại thêm chuyện này xảy ra, sợ rằng sau này quả càng sống tốt!

      thôi!”

      Lấy lại biểu cảm lạnh lùng của mình, Đổng Hoài Sướng quay lại nhìn Peter, đồng thời đón nhận ánh mắt thông cảm của tay trợ lý này…

      Ngay cả tên này cũng thương hại sao? Điều này càng là thất bại quá lớn với !

      Trở về phải suy nghĩ kỹ lại chút. tin sau khi ly hôn, đời này thể trò chuyện như những người bình thường cùng La Thanh Nhạc.

      Là ghen sao?

      Đổng Hoài Sướng cả đêm ngủ được, đầu óc đều là hình ảnh lúc La Thanh Nhạc ngẩng đầu nhìn mình. Ánh mắt của làm sao có thể dễ điều khiển như vậy? thế nhưng ngay cả chút khiếp sợ cũng có. phải bọn họ gặp nhau tám năm rồi sao?

      Khi vừa nhìn thấy , cho dù bề ngoài của thay đổi rất nhiều nhưng trong mắt Đổng Hoài Sướng La Thanh Nhạc vẫn có địa vị nhất định. lúc này vẫn có thể khiến cho tim của đập thình thịch, tựa như lần đầu tiên nhìn thấy . Giữa đám đông, vẫn luôn chói mắt như vậy, cơ hồ là tất cả phái nam đều có thể liếc mắt cái liền để ý đến .

      Tám năm… Cảm giác giống như chỉ là cái chớp mắt mà thôi.

      Đối với người gặp trong tám năm, bây giờ đột nhiên lại xuất trước mặt mình, thế nhưng chính là lẳng lặng ngồi đó, sau đó hỏi vì sao phải chào hỏi hắn.

      Có lẽ năm đó chính là tên khốn! Thế nhưng có nghĩ tới tên khốn này cứu hay ? Nếu có chuyện năm đó, nghĩ rằng mình có sống nổi qua những năm tháng nghèo khổ đói khát đó sao? có tiền, bọn họ chỉ dựa vào tình là có thể sống sao? Những hỗn loạn năm đó chẳng lẽ đều quên?

      Ngay từ lúc đầu, bọn họ nghĩ mọi chuyện đến quá dễ dàng, mà công nhận chính mình vốn dĩ thể làm người chồng tốt. Ngay cả cuộc sống cơ bản nhất cũng cung cấp nổi, tìm việc đều gặp trắc trở, khống chế cảm xúc cũng được. Mỗi lần phát giận với La Thanh Nhạc, cuối cùng khó nhất chịu cũng đều chinh là .

      bị La Thanh Nhạc ăn cắp mất trái tim. La Thanh Nhạc chỉ cần đời thế gần bên nhau, nhưng cầu này đối với người còn có tuổi trẻ cuồng nhiệt mà chính là quá mức trầm trọng. La Thanh Nhạc rời khỏi , cho nên liền tự nhận rằng mình có thể tổn thương , bức ép rời .

      Cuối cùng cũng rồi. Lúc La Thanh Nhạc mở cửa, dường như muốn buông bỏ tất cả để níu kéo. Từ sâu trong lòng, hề muốn tổn thương , nhưng vẫn cố nhịn, cố ý giả vờ lãnh đảm nhìn La Thanh Nhạc, nhìn khóc cách thương tâm. , với bàn tay, lấy giấc mộng của .

      bao lâu, người nhà của liền đến Đài Loan tìm , cũng muốn ký đơn ly hôn cùng La Thanh Nhạc. biết là La Thanh Nhạc đến tìm bọn họ, bởi vì so với ai khác đều hiểu rằng bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai, cho nên chủ động tìm người Đổng gia thay .

      “Các người làm sao với ấy?” Lúc ký tên, Đổng Hoài Sướng hỏi câu.

      “Cha ngài đã nói bạc đãi La”

      Đổng Hoài Sướng biếtcô trao đổi điều gì cùng gia tộc mình, nhưng hẳn cũng bất công. là người thừa kế duy nhất của Đổng gia, tất cả mọi người đều mong chờ quay về. Thế nhưng ai đến khuyên , mà chính cũng chịu xin tha thứ. Thế là La Thanh Nhạc chủ động giải quyết cho hắn.

      Đổng Hoài Sướng trở lại Mĩ, ai nhắc đến cái tên La Thanh Nhạc. chỉ biết sau đó La Thanh Nhạc cũng đến Mỹ du học, nhưng bọn họ lại chưa từng gặp mặt nhau. Câu chuyện cũ lúc tuổi trẻ kia giống như là giấc mộng, ngay cả ảnh chụp La Thanh Nhạc cũng lưu lại, tất cả đều xong rồi.

      Tắm qua, trễ giờ họp vài phút, vẻ mặt khó chịu của cha lên màn hình. Dù sao lão già kia cho tới bây giờ chưa từng lộ ra bàn mặt bình thường, cho dù biểu biểu như thế nào nữa lão già kia vĩnh viễn chỉ có bất mãn đối với đứa con của mình.

      “Mọi người đều đợi mày mười lăm phút!” Sau cuộc họp, tất cả mọi người đều rời khỏi phòng. Bên trong chỉ còn lại có cùng với lão già cách nửa vòng trái đất mắng .

      “Cũng chỉ mới mười lăm phút, ông có biết Đài Loan bây giờ là mấy giờ chưa?” Đài Loan khác múi giờ với nước Mĩ, bây giờ cũng là nửa đêm.

      “Làm việc phải có kỷ luật!”

      “Kỷ luật là cái gì? Tôi chỉ biết duy nhất điều chính là tôi mệt chết được đây”

      quay về Đài Loan mình, trong khi chi nhánh bên này lại thua lỗ. Mỗi ngày đến công ty lúc nào cũng vội, có đôi khi ngay cả uống ngụm trà cũng đủ thời gian. Ngoài ra lúc tan tầm còn phải nghitất cả biện pháp để có thể gặp La Thanh Nhạc, kết quả có chuyện gì khiến hài lòng.

      “Mới như vậy mà mày than mệt? Mày có biết lúc trước tao phải như thế nào mới có thể được như bây giờ ?”

      “Đừng mang chuyện quá khứ của ông ra so sánh với tôi. Tôi phải ông, lại càng phải mỗi việc ông từng làm tôi đều phải làm hơn ông mới đủ tư cách thay thế ông”

      “Thay thế tao? Chỉ bằng trình độ này của mày mà mày nghĩ rằng có thể thay thế được tao sao? Muốn tôi giao Đổng gia vào tay mày dễ dàng như vậy, tao làm sao có thể yên tâm chứ? Mà ngay cả…”

      Đầu kia màn hình đột nhiên truyền đến tiếng quát to non nớt. Đổng Hoài Sướngvốn dĩ vẫn quan tâm lắng tai nghe cha mình niệm chú, bỗng nhiên thanh lại bị cắt đứt.

      có nghe nhầm ?Dường như nghe thấy tiếng đứa gọi cha già của là ông nội.

      Đổng Hoài Sướng nhíu mi. Mặc kệ , mệt rồi! Ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm, lão già kia nếu muốn tiếp tục nghĩ rằng chính là cái ‘phá gia chi tử’ cũng được, lười phải cãi cọ với ông ta.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :