1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Không gian nơi tay - Hậu Tình (4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 14: Thần côn bán phù

      Edit: NguyetNhi


      Thời điểm Lâm Băng trở về phòng ngủ là hơn ba giờ sáng, nghĩ muốn đặt đồng hồ báo thức, nhưng thời điểm ngủ đột nhiên nhớ tới mình có hẹn cùng người của cửa hàng hôm nay giao đồ, tất cả đều đưa đến phòng trọ kia của , ít đồ dùng leo núi cùng với các loại giày thể thao.

      Khoảng chừng là chín giờ, còn phải dậy chạy bộ và ăn sáng nữa, vẫn là nên đặt đồng hồ báo thức lúc bảy giờ rưỡi , ai~, khổ mà.

      Nằm gối đầu, Lâm Băng nặng nề ngủ thiếp .

      Ngày hôm sau đồng hồ báo thức kêu hơn mười phút, Lâm Băng mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, tắt đồng hồ báo thức, thời điểm đứng lên vệ sinh cá nhân mắt vẫn nửa nhắm nửa mở, thiếu chút nữa là bàn chải đánh răng nhét vào trong mũi rồi, dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, lúc này mới tỉnh táo được chút.

      Thời điểm xuống lầu liền nghe thím Chu , gia gia phụ thân thúc thúc còn có các em họ thế nhưng đều ra bên ngoài, sáu giờ liền , bọn họ thức dậy cũng sớm, chỉ cần nghĩ sơ qua liền biết có chuyện gì. Vì Lâm Băng là con , cho nên những chuyện như vậy đều kêu , mẹ cùng với mấy bác hẳn là đều ở nhà, các cũng giống nhau.

      Lâm Băng cũng quen với việc này rồi.

      Chạy bộ, ăn bữa sáng, còn cố ý kêu thím Chu bảo phòng bếp làm nhiều đồ ăn, trực tiếp cầm lấy mấy túi lớn xách ra bên ngoài, đều suy nghĩ kỹ rồi, mỗi ngày mang theo ít, sau khi ra ngoài liền lén cất vào trong gian, tích tiểu thành đại, cũng có thể ở bên ngoài mua thêm ít, chung là càng nhiều càng tốt.

      Lâm Băng là vắt hết óc cũng muốn buông tha chút lương thực nào.

      “Tiểu thư a, ngài mang nhiều đồ ăn như vậy ra ngoài, bạn bè của ngài ăn hết sao?” Thím Chu lo lắng nhìn Lâm Băng hai tay cầm theo bốn túi lớn ra ngoài, đây là loại túi lớn nhất của siêu thị, rất rắn chắc. Nhìn cái, bàn tay non mềm đều bị làm cho đỏ lên, ai u, chỗ này phải đám người cùng nhau ăn mới hết a.

      “Thím yên tâm , ăn được hết mà!” Lâm Băng đặc biệt kiên định , khẳng định mình có thể ăn được hết chỗ này, nhất định vậy.

      tại trời nóng, mấy thứ này để tới giữa trưa đều bị hư hết, nếu bỏ trong tủ lạnh, đến lúc đó hương vị cũng còn ngon nữa.” Lâm Băng vừa mới bước qua cửa, thấy thím Chu lo lắng đuổi tới dặn dò câu.

      “Cháu chú ý.” Lâm Băng cho thím Chu khuôn mặt tười cười, sau đó mang theo bốn cái túi lớn đến gara.

      Rời khỏi khu nhà chính của Lâm gia rất xa, Lâm Băng liền thu hết mấy cái túi to vào trong gian, đườngthuận lợi tới phòng trọ của chính mình.

      Tám giờ bốn mươi, mới đến nơi, người giao hàng kia còn chưa có đến, cầm quyển sổ tối hôm qua chuẩn bị ra xem, bắt đầu lần xem việc của ngày hôm nay, vừa cẩn thận nhìn lần, thuận tiện, mở máy tính ra, để ngừa vạn nhất, lại ở mạng tìm xem có gì cần thiết để mua luôn lần, đến lúc đó bảo người ta giao hàng tận nơi, biết thời gian tới có thể kiếm thêm ít . chuẩn bị đủ gạo, chỉ có mấy chục túi, phải chợ nông nghiệp chuyến, nơi đó tích trữ hàng hóa tương đối nhiều.

      Lâm Băng trong lòng có chút phiền não, gạo muối linh tinh gì đó nếu lần mua quá nhiều rất dễ bị người khác chú ý. Nếu là gạo bằng nông trường thu mua, tại vừa mới qua vụ gặt lâu, trong nhà mấy hộ nông dân đúng lúc có dư lương thực, lại mua thêm ít ngũ cốc nữa. Đúng rồi, Lâm Băng cúi đầu ở quyển sổ ghi lại, máy xay bột, còn có máy xay lúa nữa.

      lúc ghi nhập thần, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa.

      Lâm Băng nhét quyển sổ vào trong ngăn tủ, ra ngoài mở cửa, đồ vật linh tinh rất nhiều, phòng trọ, phòng khách cơ hồ tràn ngập đồ, sau khi Lâm Băng ký nhận, nhân viên giao hàng rất nhanh liền rời , Lâm Băng muốn đóng cửa lại, thấy hàng xóm đối diện mình vừa vặn cũng mở cửa ra, liền nhìn thấy bên trong nhà tràn đầy hàng hóa cùng lâm sản, làm cho có chút kinh ngạc.

      Hàng xóm đối diện nhà nam nhân lịch khoảng ba mươi tuổi, đeo mắt kính, là bác sĩ cho bệnh viện gần trường học, họ Từ, tất cả mọi người đều gọi là bác sĩ Từ, Lâm Băng ở chỗ này vài năm, tự nhiên là nhận ra , tuần ra vào phòng trọ đều có thể đụng tới vài lần.

      “Bác sĩ Từ.” Lâm Băng mỉm cười chào hỏi, nhưng trong lòng lại hối hận, là sơ xuất mà, cho rằng hàng xóm đối diện hôm nay làm ở bệnh viện nhưng cũng có nghĩ tới thế nhưng lại ở nhà.“ hôm nay làm ở bệnh viện sao?”

      Bác sĩ Từ cũng nhìn thoáng qua phòng khách phía sau Lâm Băng chất đầy đồ, rất nhanh liền đem ánh mắt thu trở về, nghe được câu hỏi của Lâm Băng, bác sĩ Từ cười đáp:“Ta xin phép nghỉ mấy hôm, ngày hôm qua nửa đêm đầu bắt đầu đau, có thể là phát sốt, nên hôm nay muốn nghỉ ngơi chút.”

      bị bệnh, vậy phải nghỉ ngơi nhiều chút.” Lâm Băng thuận miệng , tình cảm hàng xóm của hai người cũng quá sâu, nếu quá quan tâm bệnh tình của như vậy mới kỳ quái .

      Hai người tùy ý hai câu liền kết thúc cuộc trò chuyện, bác sĩ Từ mở cửa đổ rác, Lâm Băng cũng đóng cửa lại.

      Lâm Băng nhìn thấy phòng khách đầy đồ, cuối cùng vẫn là có thu vào trong gian, chẳng qua là mang đồ đặt ở giữa phòng khách thu vào gian, cũng thể thu hết vào được, bỗng chốc cái gì cũng có như vậy rất kỳ lạ, làm người khác nghi ngờ, tốt nhất vẫn là để qua vài ngày nữa lại tới thu vào gian cũng như nhau thôi.

      Lâm Băng sợ lúc ra cửa lại gặp phải bác sĩ Từ, kéo cái ghế dựa ra đặt ở cửa, sau đó dựng thẳng tai lên nghe thanh ở đối diện, mãi đến khi nghe được tiếng đóng cửa của bác sĩ Từ, Lâm Băng lúc này mới mở cửa ra ngoài.

      Thời điểm Lâm Băng chờ thang máy đụng phải nam nhân nhảm, tuổi còn rất trẻ, bộ dạng cũng đến nỗi nào, bất quá là gầy giống như con khỉ vậy, mặt mày đều gầy đến biến đổi, nhìn rất khó coi, ta mặc cái áo sơ mi T-shirt màu vàng, cùng cái quần đùi dài tới đầu gối màu đen, còn có đôi dép lê cũ kỹ màu xanh, khi nhìn thấy Lâm Băng trước mặt đôi mắt liền sáng ngời, câu đầu tiên mà là:“Tiểu thư, ta nhìn thấy ấn đường của ngươi biến thành màu đen, ánh mắt có hồn, chắc chắn mấy ngày gần đây mọi việc được thuận lợi, gặp phải người quen, bằng để ta xem cho ngươi quẻ như thế nào, giúp ngươi tiêu tan tai họa, gia đình bình an......”

      “Ngươi phải là kẻ lừa đảo chứ, trước kia ta như thế nào có gặp qua ngươi ở lầu 8, còn muốn coi quẻ.” Lâm Băng nghiêng người liếc cái, bộ dạng lớn lên bỉ ổi đáng khinh, cho dù có tin tưởng mấy thứ đạo thuật, cũng tin tưởng người như vậy.

      cửa thang máy mở ra, Lâm Băng trực tiếp vào trong, người kia cũng lập tức chui vào, đứng ở bên cạnh Lâm Băng, hắc hắc cười.

      Chậc, khi cười còn bỉ ổi đáng khinh hơn nữa.

      “Chúng ta nếu gặp nhau chính là hữu duyên, ta tên là Trương Thư, biết quý danh của tiểu thư là gì?” vẫn còn tiếp tục lải nhải bên tai chịu ngừng.

      Lâm Băng quay đầu nhìn :“Ông à, có thể bình thường chút ?” Ở trong thang máy có camera giám sát, dùng ở hoàn cảnh này tồi, với lại Lâm Băng cũng lo lắng người này có thể làm chuyện xấu gì với mình.

      ra cũng thể như vậy, ngươi nhìn xem.” Trương Thư từ trong ngực lấy ra mấy trương giấy vàng, đưa tới trước mặt Lâm Băng :“Cái này cũng mắc lắm,100 đồng trương, là hoàng phù gia truyền của nhà ta, thế nào, ngươi xem thử , đây là dùng mực chu sa viết đấy, nhìn mấy kí tự này xem, còn có lực đạo viết phù nữa, nhìn màu sắc của nó mà xem, rất nhiều thứ a!” Giọng kia đặc biệt kích động lòng người, giống như bán hàng đa cấp vậy.

      Trương Thư híp mắt, hai mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm vào Lâm Băng.

      Bên dưới mặt đất lầu , Lâm Băng ra khỏi thang máy, ở dưới lầu là gara, xe Lâm Băng đậu ở nơi này. Trương Thư cũng theo phía sau Lâm Băng ra ngoài, trong miệng còn ngừng quảng cáo phù gia truyền của nhà mình.

      “100 đồng ngươi chê đắt có phải , cái kia 80, 50...... Này này, ngươi đừng a, đây đều là giá thấp nhất, 20, 20 còn được sao? Này này,10 đồng, là giá thấp nhất rồi, thể thấp hơn được nữa! Ngươi muốn mua có phải hay , nếu ngươi mua ta luôn luôn theo ngươi, ngươi vừa về nhà ta liền chắn trước cửa, mỗi ngày ta đều theo ngươi.”

      liên tục theo Lâm Băng, thời điểm Lâm Băng mở cửa xe chuẩn bị vào thậm chí còn lấy thân thể của chính mình chắn ở cửa xe của Băng, vừa vặn ngăn cho , còn dùng khuôn mặt tươi cười đưa tấm hoàng phù tới trước mặt Lâm Băng, trong miệng còn nhắc tới:“Ngươi xem, cuộc sống của ta cũng dễ dàng gì, tổ tiên ta chính là làm cái nghề này, tay nghề gia truyền nên có cách nào quăng bỏ được, tại cũng có mấy người tin lời ta , ngươi xem ta lợi hại như vậy, phải đều chỉ là ngoài miệng thôi sao, tay nghề đến nỗi nào, chỉ là có người tin, ngươi tin ta cũng phải, ta lại cùng ngươi ......”

      Lâm Băng suy nghĩ xem mình nên gọi cho bảo vệ ở đây hay là gọi cho cảnh sát tới.

      Người kia giống như biết được ý nghĩ của Lâm Băng lại thêm câu.

      phải ta khoe khoang, nhưng ta bói cho ngươi quẻ rồi, quẻ này tháng sau giữa tháng 8, ngươi nhất định gặp phải chuyện may, đây là việc lớn! trai của ta , phải, là ta......”

      trai? Người này còn tính toán muốn mang trai ra sao, xem ra trai nhà vẫn còn có chút bản lĩnh, thôi, coi như là mình cùng ta làm việc thiện . Lâm Băng từ trong túi lấy ra mấy tờ tiền đưa cho :“Phù tay người đều đưa cho ta , ta mua, bằng này tiền có đủ ?”

      Trương Thư vừa nghe thấy Lâm Băng muốn mua, ánh mắt liền lóe sáng, ngay lập tức lấy từ trong ngực ra mấy tấm hoàng phù đưa cho Lâm Băng, “Trong nhà ta vẫn còn, nếu buổi tối ngươi trở về ta liền đưa qua cho ngươi?”

      tay giao tiền tay giao phù, tốc độ Trương Thư lấy tiền từ trong tay Lâm Băng đặc biệt nhanh chóng, bên đếm tiền bên cười hắc hắc. Sau khi lấy được tiền, Trương Thư lập tức nhường chỗ cho Lâm Băng mở cửa xe, đếm tiền xong, còn đặc biệt bắt chước giống thân sĩ đưa tay ra làm cái ‘Mời lên xe’, ánh mắt nhìn Lâm Băng giống như là nhìn kim nguyên bảo.

      cần.” Lâm Băng ném mấy tấm hoàng phù vào chỗ ngồi sau xe, sau đó lên xe rồi đóng cửa, nhìn thấy Trương Thư ở bên cạnh xe lại muốn kiếm thêm tiền, liền nhàng ném ra câu:“Tổ tiên của ngươi đều là thần côn, ngươi có được học ? Hay là thất học?”

      “Ngươi đừng có bậy.” Trương Thư vừa nghe thấy lời của Lâm Băng liền dừng ngay động tác trong tay, trừng mắt nhìn Lâm Băng. “Ta là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, bằng tốt nghiệp cùng giấy chứng nhận học vị của ta vẫn còn đặt ở trong nhà, còn nóng hổi đây này, cho dù ngươi là khách hàng của ta cũng thể làm tổn hại thanh danh của ta như vậy a, ta là thần côn có tri thức có văn hóa đó, phi phi phi...... Thần côn cái gì, là đại sư mới đúng!”

      Thời điểm ra lời này, Lâm Băng sớm lái xe chạy xa rồi.

      Đến lúc còn nhìn thấy bóng xe của Lâm Băng, lúc này vẻ mặt của Trương Thư cười nham hiểm miệng khẽ ngâm nga ca khúc bước lên lầu.

      Hắc, thế nhưng lại đụng trúng kẻ ngu ngốc a, lá bùa kia được bán, thế nhưng là do tự tay viết, hắc hắc, giấy là dùng giấy để làm tiền vàng cho người chết tới vẽ phù, trực tiếp tìm nhà máy tư nhân mua, để lại dấu vết gì, lần họa liền có thể họa được đống, hay dùng bút lông để họa phù, mực viết cũng là loại rẻ nhất, loát loát loát, chỉ cần tiện tay tùy ý vung bút, hắc hắc, vậy là họa xong hoàng phù rồi!

      *

      đường.

      Lâm Băng trực tiếp ném hoàng phù vào trong gian, cũng thèm để ý, mấy cái văn tự ở bên viết sai biệt lắm, bất quá chất lượng của giấy đúng là......, dù sao trước cứ giữ lại , đến lúc đó rồi tính sau.

      Vừa tới chợ nông sản, Lâm Băng liền nhận được cuộc điện thoại gọi đến.

      “Này, ta là Lâm Băng, biết ngươi là?”

      “Xin chào, ta họ Lưu, ngươi chắc là Lâm Băng trong lời rồi, ta là huấn luyện viên mà Lâm gia mời tới dạy ngươi, khi nào ngươi rảnh, chúng ta gặp mặt chuyện.”

      “Được, bốn giờ chiều nay được , ngay tại nhà cũ của Lâm gia.”

      “Nhà cũ của Lâm gia chỉ sợ được rồi, Lâm lão gia qua, gần đây cấm người ngoài ra vào nhất Lâm gia, nếu ngươi tới võ quán của ta , bây giờ ta gửi địa chỉ qua cho ngươi.”

      “Được.”

      Cúp điện thoại, trong lòng Lâm Băng lại nghĩ đến, xem ra gia gia cũng bắt đầu hành động.
      Last edited: 17/7/16
      Hale205, ly sắcthuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 15: Hành động của Lâm gia

      Edit: NguyetNhi


      lát sau, Lâm Băng liền nhận được tin nhắn của huấn luyện viên Lưu, võ quán Lưu gia, chưa từng nghe qua, bất quá từ địa chỉ bên có thể biết được đại khái nó nằm ở nơi nào.

      Cất điện thoại vào trong túi, Lâm Băng dạo vòng quanh chợ nông sản, lại phát tất cả mọi thứ đều hết hàng, mua đồ nhiều như vậy, rốt cuộc là ai làm, là có người biết được tin tức, hay vẫn là......

      có khả năng là người Lâm gia làm, dấu vết bọn họ để lại như vậy.

      Lâm Băng chung quanh hỏi chủ tiệm chút, giữa lúc hỏi, người đàn ông lưng còng mũi thấp chen vào :“Là mua, tôi đưa hàng, ngày hôm qua liền đặt xong hàng, sáng sớm hôm nay còn gọi cho bọn tôi kêu giao hàng qua, đưa đến bên cạnh bến sông, kho hàng lớn kia đều chất đầy hàng hóa.” Người đàn ông này đặc biệt nhiều chuyện, còn vỗ ngực giống như vừa trải qua trận kinh hãi mà chưa kịp phục hồi lại tinh thần :“Wow, lúc đó mọi người về rồi, lúc đó tôi vốn cũng rồi, nhưng lại chợt nhớ tới mình để quên áo khoác ở đó, thế là liền quay đầu xe trở lại, wow, mọi người xem lúc đó tôi nhìn thấy cái gì!”

      chuyện này giống như chuyện ma quỷ vậy, rất có khuôn có dạng:“ kho hàng chất đầy đồ vậy, nhưng lại trong nháy mắt toàn bộ đều biến mất thấy! kia cũng biến mất thấy, lúc đó làm cho tôi rất sợ hãi, cũng có lấy lại áo khoác liền bỏ chạy! là hù chết tôi rồi, cũng may là đó chuyển tiền, bằng coi như có lấy được tiền cũng dám xài a, cũng biết tiền đó có phải có quỷ ám !”

      Mặt khác mọi người xung quanh cũng làm ra bộ dáng dám tin.

      Nghe như thế Lâm Băng cũng ngây ngẩn cả người, theo như những gì người đàn ông này , vậy hẳn là gian dị năng giả , đúng, còn gần tháng nữa mạt thế mới tới, trong TV tang thi còn chưa có hoàn toàn tiến hóa, theo lý thuyết, có khả năng dị năng giả xuất nhanh như vậy được, nhớ được, điều quan trọng để có được dị năng là nhờ trận mưa lúc mạt thế đến kia.

      Bất quá, gian kia cũng quá qua loa rồi, to gan cất đồ vật như vậy, sợ bị bại lộ sao?

      Mọi chuyện quá thông thuận, làm Lâm Băng có chút buồn bực.

      thấy vị đại thúc mũi tẹt kia còn cúi đầu nghịch điện thoại nửa ngày, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, thời điểm ta cười con mắt đều híp lại, giơ di động trong tay lên hưng phấn với mọi người:“Hắc, việc này là tôi cho mọi người nghe, nhìn xem thời gian lát, tôi liền tính mọi người mỗi người 100 thôi!”

      Bí mật ở chợ nông sản khó giữ được nếu có nhiều người biết, dễ dàng làm việc, hay là giả dạng làm người buôn lương thực, lại mời vài người, sau đó cùng nông thôn thu mua thóc, như vậy tương đối an toàn hơn.

      nghĩ ngợi, Lâm Băng lại đột nhiên nghe được lời của vị đại thúc kia, sợ tới mức cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, khoa học kỹ thuật bây giờ cũng phát triển quá nhanh rồi.

      Trong lòng hạ quyết tâm, nhất định phải đổi phương thức khác mới được, ngày hôm qua gia gia biết đến tồn tại của gian rồi, nếu ông cũng giống như suốt ngày ra bên ngoài, vậy sớm hay muộn cũng xảy ra vấn đề, nhất định bị người khác nghi ngờ. Chết tiệt, ngày hôm qua là lắm miệng mà, cũng nên cho mẫu thân biết chuyện gian sớm như vậy, ít nhất phải đợi đến khi mình mua đầy đủ vật tư mới đúng.

      Xem ra hôm nay phải cẩn thận chút, nếu mà lộ ra chút sơ hở nào, nhất định bị lão hồ ly gia gia phát , nghĩ lại, đúng là tự mua dây buộc mình.

      Việc này trở thành trở ngại lớn nhất trong việc thu thập vật tư của .

      Lời của người đàn ông kia để lại trong đầu Lâm Băng rất nhiều nghi vấn, nếu là gian dị năng giả xuất , vậy có nghĩa là dị năng giả trước tiên có được dị năng, nhưng là vì sao dị năng của có khôi phục, căn bản sử dụng dị năng được.

      Quên , nghĩ nữa.

      Hai ngày này làm việc quá nhanh, tại tình huống có biến, nên thể làm như vậy nữa. May mắn là trừ bỏ sử dụng thẻ của bản thân mua này nọ ở bên ngoài, cũng chỉ soát thẻ phụ của mẫu thân, tiền của mẫu thân luôn luôn cùng tiền của Lâm gia tách riêng, năm đó còn cảm thấy người nhà cần làm mấy điều thừa thãi đó, tại đúng là vô cùng may mắn. Tiền trong thẻ của đều là tiền tiêu vặt hàng ngày và tiền mừng tuổi, nên bị hoài nghi.

      Tạm thời thể tới phòng trọ được, mấy thứ đồ này nọ tạm thời cứ để ở đó , dù sao cũng thu hết nửa vào gian rồi nên bây giờ cần vội.

      Vật tư mà chuẩn bị trong gian còn chưa có đủ, riêng đồ của nữ giới cảm thấy chỉ đủ dùng trong vài năm, được, lương thực cũng hoàn toàn đủ, còn có chút đồ vật đều là đồ dùng ngắn hạn, đây cũng là vấn đè khó khăn, máy móc sử dụng năng lượng mặt trời tốt nhất phải chuẩn bị nhiều. Nếu là theo người Lâm gia cùng nhau rời khỏi, giống như trong quá khứ lại thức tỉnh băng hệ dị năng, hẳn là cần phải lo lắng vấn đề sinh tồn, nhưng mà, ngộ nhỡ có cùng người Lâm gia ở chung chỗ phải suy nghĩ biện pháp khác?

      Lâm Băng suy nghĩ miên man, cũng rời khỏi chợ nông sản.

      Trở lại trong xe, Lâm Băng làm ra quyết định, trong ánh mắt mang theo tia kiên định.

      phải bắt tay vào chuẩn bị mọi thứ, tuy rằng chỗ Lâm gia cần thiết phải tới quản, nhưng trong lòng cũng hạ quyết tâm, nhất định phải cùng người thân cùng nhau chạy trốn, nhưng còn phải làm thêm cái chuẩn bị nữa, phải làm thêm cái chứng minh thư nữa, còn có mua thêm vài bộ tóc giả cùng mấy bộ quần áo sạch bình thường nữa, đổi thân phận khác, như vậy có thể đảm bảo an toàn của bản thân.

      có thể tìm người đại diện thay mình làm, nếu như ngoài ý muốn có cùng người Lâm gia rời khỏi đây, khả năng này tự nhiên là rất , nhưng cũng thể loại bỏ. Đúng rồi, dùng chứng minh nhân dân giả để thuê vài cái tầng ngầm gara, hoặc là phòng ở có cửa sổ chống trộm chắc chắn, cho dù chắc chắn, tìm vài người tới cải tạo chút, biến thành vững chắc. Khắp mọi nơi đều giăng lưới, phải là nơi nấp an toàn dễ bị người phát , đây là cầu quan trọng nhất. Tất cả mọi chỗ đều phải chuẩn bị đầy đủ vật tư, sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ liền để cho công nhân rời , đổi ổ khóa, chìa khóa cầm ở tay, trong thời gian ngắn cũng thu, tạm thời cứ để ở đó. Nếu là cùng người Lâm gia an toàn rút lui khỏi đây, cũng coi như mấy thứ vật tư này là dư thừa, cũng cần phải rời khỏi họ. Nếu......

      Lâm Băng ánh mắt trầm trầm.

      Giống như có người theo dõi .

      --

      Bọn họ đều biết được, kia ngay tại vừa rồi, bị cảnh sát mặc thường phục mời đến cục cảnh sát uống trà, người đứng đầu vùng đó cũng phải là ngồi .

      tivi cảnh sát bắt được người nghiện thuốc phiện có đặc tính của tang thi, sớm bị sở nghiên cứu ở kinh đô mang ra cắt lát, chậm rãi nghiên cứu, cũng tiêm vào các loại thuốc, trong khoảng thời gian ngắn chết được. Những nhân viên nghiên cứu cuồng nhiệt kia phát điều, quả nhiên là tế bào xảy ra dị biến, máu đông lại, các bộ phận cơ thể chậm rãi thối rữa, trong đầu chậm rãi xảy ra biến hóa, ở giữa não bộ sản sinh ra vật bé giống với hạch gì đó, về phần này còn phải từ từ nghiên cứu tiếp.

      *

      Trong núi sương mù càng ngày càng dày đặc. Trải qua trận mưa sao băng, sương mù màu trắng trong trung chỉ xen lẫn màu đỏ, còn có như như ít màu vàng, chúng lan tràn ra khắp mọi nơi, bắt đầu từ vùng nông thôn xa xôi tràn ra tới thành phố.

      Bão táp, đến.

      Lâm gia hôm nay đặc biệt điệu thấp mở cuộc họp gia đình, tất cả đều là thành viên nòng cốt của Lâm gia, đại bộ phận đều là người lớn tuổi, còn có ít bộ phận là người trẻ tuổi, cuộc họp chỉ diễn ra trong nửa giờ nhưng nội dung lại rất ngắn gọn mà ràng.

      Tộc trưởng -- cũng chính là Lâm gia gia chuẩn bị mở cái siêu thị lớn nhất cả nước, cũng là siêu thị đầy đủ đồ nhất nước.

      Thành phố vừa hoàn thành hai tòa nhà khác nhau, đó là ký túc xá cùng với nhà trọ đợi ngày mai bắt đầu phiên giao dịch, toàn bộ đều là phòng mới xây, sáng sớm hôm nay, cha Lâm trực tiếp cùng người phụ trách tòa nhà gặp mặt, ông muốn mua toàn bộ hai tòa nhà này, giá cả thành vấn đề. Siêu thị lớn nhất cả nước chuẩn bị khai trương ở nơi đó, còn có trung tâm thương mại, bệnh viện, cùng nhà hàng xa hoa...... Do đó có loạt hạng mục cần được tiến hành, đương nhiên, động tác lớn như vậy đều dẫn tới chú ý của những người cấp cao, đãi ngộ phi thường phong phú, mới buổi sáng, nhân dân cả nước đều biết đến chuyện này, chỉ có trong nước, mà ngay cả ngoài nước cũng có người tới rồi, chuẩn bị buổi chiều phỏng vấn.

      Lâm gia thông báo tuyển dụng bảo toàn cầu còn có cái: Thân thủ tốt, là người thành , tốt nhất là chưa kết hôn, người mất cha mẹ được ưu tiên nhất.

      Bán lương thực, bán các loại thịt, bán trang phục, người đại diện công ty dược phẩm, cửa hàng rau dưa, còn có các loại đồ dùng cuộc sống...... Đợi chút, toàn bộ cùng tập đoàn Lâm thị bàn bạc, trao đổi hợp tác công việc kinh doanh, bởi vì Lâm thị là do cha Lâm phụ trách phát triển cùng kinh doanh, cho nên danh tiếng ở trong thương trường của ông cũng phi thường tốt, với lại cũng có nợ lại tiền mà là trả luôn, điều kiện hợp tác lúc này phi thường tốt, thế nên các cửa hàng cũng đặc biệt cạnh tranh kịch liệt.

      Vô số thương nhân nghĩ đủ mọi biện pháp để có thể bắt được mối làm ăn lớn lần này, có thể là hao hết khí lực.

      Trừ bỏ những người trẻ tuổi đặc biệt có khả năng ở lại Lâm gia, còn lại đều là chơi bời lêu lổng ở bên ngoài, đến trường học cũng đều dựa vào người lớn trong nhà, ngồi máy bay ra bên ngoài, khai trương chi nhánh siêu thị, những cửa hàng có cũng chuẩn bị cùng nhau khai trương, ở tất cả các địa phương thuê nhà, thu thập vật tư, những nơi nhận được tin tức người Lâm gia đến tỉnh thành của bọn họ đều như ruồi bọ ngửi được mùi thịt, toàn bộ người đều chạy tới sân bay, khách khí tiếp đón.

      Hành động của Lâm gia lớn như vậy, cũng làm cho những đối thủ cạnh tranh thương trường tài nào lý giải được.

      Bác cả của Lâm Băng là quan chức chính trị, buổi sáng bị Lâm gia gia gọi vào trong thư phòng, sau khi ra liền như ngựa ngừng nghỉ mà chạy ở bên ngoài, sau đó luôn luôn thấy bóng dáng, chỉ dùng điện thoại liên lạc cùng Lâm gia gia, điện thoại cũng bị mã hóa, thời điểm chuyện phiếm còn cố ý dùng sóng quấy nhiễu thiết bị hệ thống khác.

      Bác cả Lâm chuẩn bị vũ khí , cũng như, thương, đạn......

      “Ba, chúng ta làm phô trương như vậy rất dễ gây chú ý của người khác.” Cha Lâm giọng hỏi.

      “Nha, có người chú ý tới, nhưng phải xem có năng lực ?” Lâm gia gia ngồi ở ghế làm bằng gỗ lim, ánh mắt híp lại, tùy tiện uống trà trong chén, đây đều là thói quen buổi sáng của ông.

      Lâm gia gia đương nhiên là người từ giới chính trị lui về sau, bây giờ những lão bằng hữu ngày xưa còn sống cũng ít, những em từng ở trong quân cùng nhau cầm súng chiến đấu bây giờ vẫn còn người ở lại đó, mặc dù có lui xuống, nhưng lực ảnh hưởng vẫn còn, Lâm gia gia vẫn luôn sợ ma quỷ quái.

      Cha Lâm nghe vậy cũng thêm gì nữa, bình tĩnh lui xuống.

      Cha Lâm rồi, Lâm gia gia cũng uống xong trà, ông lấy từ trong giá sách ra tấm bản đồ cũ kỹ trong nước, mở ra đặt ở bàn, sắc mặt nghiêm túc dùng ngón tay chỉ vào vị trí thành phố bản đồ, từng cái từng cái nghiên cứu.Thành phố H phải địa phương đóng căn cứ tốt, bốn phía thông suốt, khó thủ dễ công, lại cách thủ đô quá xa, vòng bảo vệ chỗ mạnh chỗ yếu, nên chọn địa phương nào làm căn cứ đây, trong tay còn phải có thực lực, có nhân tài mới tốt......

      Việc này cần phải cẩn thận lên kế hoạch cụ thể.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: ra là a


      Edit: NguyetNhi




      [ số gợi ý về mạt thế: Dấu hiệu đầu tiên là sương mù, thứ hai là mưa sao băng. Sau khi sương trắng xuất tang thi tiến hóa khá nhiều, còn sau khi mưa sao băng xuất dị năng giả mới tiến hóa.]

      *

      Thế nhưng lại có người theo dõi .

      Nhìn xem đồng hồ còn chưa tới mười giờ, ánh mắt Lâm Băng từ kính chiếu hậu nhìn ra phía sau, nhưng lại có phát điều gì khả nghi, chỗ này xe ngựa có ít, nhưng xe ô tô lại có lấy vài cái, tất cả đều dừng lại ở ven đường, nhìn ra cái gì. Nhưng mà đặc biệt khẳng định mình bị người khác theo dõi, cảm giác như bị người khác nhìn chằm chằm, nếu là tinh thần lực càng giống.

      Lâm Băng khởi động xe, về phía đường phố náo nhiệt.

      Hôm nay "mua sắm" phải ngừng lại rồi, bốn giờ chiều có hẹn, tại có thể là rất rảnh rỗi, khi như vậy, nhìn xem là ai theo dõi mình,...... biết là người phương nào a.

      Lâm Băng dừng xe ở trung tâm rửa xe ô tô xa hoa, cửa hàng này rất quen thuộc, thậm chí còn là khách hàng vip ở nơi này. Sau khi đưa chìa khóa xe giao cho nhân viên phục vụ của trung tâm rửa xe, dặn dò bọn họ tẩy rửa sạch cho chiếc xe, khi nào xong gọi cho , tới lấy xe. Sau khi xong, Lâm Băng đến chỗ nghỉ ngơi của trung tâm rửa xe ô tô.

      Lâm Băng cùng chủ cửa hàng này có quen biết, quan hệ tệ lắm, thế nên trực tiếp tìm ông chủ ở đây, cùng trò chuyện vài câu, cuối cùng đến khi ông ta đồng ý từ giờ trở cho đến lúc quay lại trông chừng xe cho , thời kì ô tô mĩ dung trung tâm các nhiếp tướng đầu vị trí lục tượng mượn nàng vừa thấy.

      Sau khi liên tục cảm ơn ông chủ, Lâm Băng từ cửa sau lặng lẽ rời , nếu phải là khách quen, biết nơi này có hai cái cửa sau.

      Lúc mượn bộ đồng phục của nhân viên ở đây để thay, còn mượn thêm cái mũ, chất liệu vải jeans, đè thấp cái mũ xuống cho đến khi che khuất hoàn toàn nửa gương mặt.

      Bộ quần áo mặc lúc trước được gói bỏ vào trong túi xách tay, từ cửa sau ra bên ngoài, ở gần đó tìm được cửa hàng làm tóc, gội đầu, sau đó cắt mái tóc ngắn, chủ quán giúp cắt tóc liên tục tiếc nuối mái tóc thẳng dài đen nhánh của , ông ta cứ lải nhải ngừng, còn luôn dùng ánh mắt thương tiếc nhìn về phía Lâm Băng, ánh mắt như muốn 'Ngươi như thế nào lại có thể nhẫn tâm cắt bỏ mái tóc dài nuôi mấy năm trời này a, ngươi cảm thấy đau lòng cho mái tóc này sao?'

      Lâm Băng kéo cắt bỏ mái tóc dài, nhìn thấy vị chủ quán này thích mái tóc của như vậy liền tặng luôn cho ông chủ, Lâm Băng trực tiếp đem phát đầu đưa cho vị này sư phụ. Mạt thế Lý Trường phát là bi kịch được thân, nếu thời điểm chạy trốn bị mái tóc dài này kéo chân, đến lúc đó mạng của cũng khó mà giữ được.

      Tận thế đến gội đầu đối với cũng phải cái phiền toái, nhưng mà rất khó có được thời gian a, nhất là mùa đông, lạnh chết người. Sau khi mạt thế đến nhiệt độ khí vào mùa hè và mùa đông tăng giảm gấp hai lần bình thường, chung còn có thành phố vào mùa đông nhiệt độ đều xuống đến hơn mười độ C.

      Đúng rồi, thành phố H vào mùa đông nhiệt độ rất ít khi hạ xuống độ C, nhiều nhất cũng chỉ có vài ngày nhiệt độ dưới 5 độ C, thế nên quần áo giữ ấm ở nơi này cũng quá phổ biến, mùa đông ở mạt thế là vấn đề lớn, nhớ được mình có mua ở siêu thị cùng trung tâm thương mại rất nhiều chăn, thảm, mũ bao tay linh tinh tất cả đều có, phản có chút bảo ái vật , nhưng là lông còn chưa có mua đâu.

      tại là tháng 7, tháng 8 mạt thế bùng nổ, thời điểm tháng 11 cũng rất lạnh rồi, lông vũ các loại cũng ghi ở quyển sổ, nhưng chưa kịp mua, bất quá nghĩ lại, phương bắc là nơi lạnh nhất, mấy thứ như lông vũ ở bên đó chắc chắn đảm bảo chất lượng hơn bên này nhiều, nhưng làm thế nào để mua được cũng là vấn đề a.


      Cắt bỏ hết tóc, tìm cửa hàng làm đẹp mua mấy bộ tóc giả, đủ mọi màu sắc, dài ngắn giống nhau, toàn cho nàng trang thượng , mang .



      Tóc giả chuẩn bị tốt, còn có quần áo.


      Cửa hàng này cách trung tâm rửa xe cũng gần, nên tạm thời để tóc giả ở trong này, Lâm Băng thay bộ quần áo mặc người, ở đường lớn bắt chiếc taxi, trực tiếp trung tâm thương mại gần đó, mặc kệ giá cả, mua ít quần áo mà ngày thường mua, quần áo xấu đẹp, màu sắc u tối, quần áo của đàn ông cũng mua ít,...... Còn thiếu mỗi chứng minh thư giả nữa.



      Bây giờ phải kiểm tra xem là ai theo dõi .



      Bất tri bất giác, trong tay liền có hơn hai túi đồ lớn , Lâm Băng cảm thấy đủ, liền mang theo mấy túi đồ rời khỏi trung tâm thương mại, nhìn nhìn camera ở trung tâm thương mại, bình tĩnh rời khỏi đó.



      Nếu có thể thông qua camera để tìm người, người khác cũng có thể làm như vậy với .



      May mắn là, mặc kệ là ven đường, hay là bên trong khu thương mại, trừ phi người ta phạm tội, chứ bình thường dễ dàng để cho người ngoài quan sát camera.



      Mua này nọ xong, Lâm Băng liền bắt xe trở lại cửa hàng làm đẹp lúc trước, cầm mấy túi tóc giả lớn cùng với mấy gói đồ vừa mua cùng nhau trở lại trung tâm rửa xe ô tô.



      Tính toán chút thời gian, cũng mất hơn hai giờ.



      Hơn mười hai giờ.



      Lúc trở lại trung tâm rửa xe, ông chủ vẫn còn ở trong tiệm, buổi sáng đặc biệt nhiều việc, tại cũng đều làm việc, vẫn chưa kịp ăn cơm. Xe của Lâm Băng được rửa sạch , cầm mấy túi đồ trong tay để ở ghế sau xe.



      Sau đó theo ông chủ tới phòng quan sát.



      Sau khi yên lặng rời khỏi đây, qua hơn nửa giờ, có người ngũ quan đoan chính, khí chất đáng khinh lấm la lấm lét tiểu thanh niên tham đầu tham não xuất , còn cố ý tiến vào phòng nghỉ ngơi dạo vòng, cũng có bỏ qua bất kì phòng nào, cuối cùng, nhân vật bị tình nghi cũng xuất đầu lộ diện.



      ra là , cái tiểu thần côn lúc sáng?



      Lâm Băng cau mày, trầm tư lát, vẫn là có chút hiểu. Họ có xảy ra mâu thuẫn, cũng có tranh cãi lợi ích, bất quá cũng chỉ gặp qua nhau lần mà thôi, người nọ thế nào lại theo dõi ?



      Lâm Băng mải suy nghĩ, lại nhìn thấy ông chủ hết bận, bây giờ cũng là giữa trưa, vì thế liền mời ông chủ nhà hàng gần đây dùng cơm, còn cố ý cảm ơn. Cuối cùng, thời điểm Lâm Băng gọi mnó đặc biệt nhiều, còn cái nào cần mang lên bàn luôn, cái nào cần đóng gói mang về.



      Ăn cơm xong, tiễn chân ông chủ, Lâm Băng trở về nhà chính chuyến.



      Đồ ăn được đóng gói lúc trước được để ở đằng sau xe, đương nhiên, ở đường về nhà, ở chỗ có người đường, có camera theo dõi, cố ý đem toàn bộ đồ ăn thu vào gian, làm sạch nhanh gọn đến nỗi giọt nước cũng lọt.



      Lúc về nhà mới biết được hành động lớn của gia gia, là làm cho sợ ngây người, nghĩ tới bọn họ làm rầm rộ như vậy. Nghĩ đến cảnh tượng vật tư tràn đầy tự động đưa đến cửa, ánh mắt Lâm Băng nhìn đến đều thèm chảy nước miếng ra.



      Dòng chính cùng chi thứ Lâm gia toàn bộ xuất động, rất nhiều chú bác còn có bọn em họ, đều ở bên ngoài, việc cụ thể ra sao Lâm Băng cũng ràng, nhưng mà loại tình này, khả năng mọi người ai cũng như lòng bàn tay tay.



      Sau khi về nhà, đều hơn giờ, Lâm Băng cầm lấy mấy túi đồ trong tay ném vào trong phòng chính mình, lại tới lầu hai tìm mẹ Lâm, có việc cần tìm mẫu thân.



      *



      Trương Thư gấp đến độ chân đều muốn giơ lên, rất buồn bực a, thời điểm về nhà mới phát , hai tấm hoàng phù gia truyền của chính mình, tấm hoàng phù chân chính có công lớn được tổ truyền thế nhưng thấy!



      đem trong phòng đều lật tung hết rồi, nhưng có tìm thấy, nếu buổi tối đại ca trở về mà biết, còn phải giết !



      Ai ô ô, thời điểm lúc đó phát chuyện này, trái tim của bị dọa cho thiếu chút nữa ngừng đập!



      suy nghĩ nửa ngày, tìm thấy ở trong nhà mình, cái kia khẳng định là xen lẫn trong đám phù giả mà hôm nay bán rồi, thời điểm đêm qua vẽ bùa làm rất nhiều, lúc sau còn ngủ gật bàn, thời điểm nửa đêm tỉnh lại phát có tấm phù bị dính nước miếng, thế là liền đem mấy thứ bàn dọn dẹp lại chút, bởi vì kỹ thuật của tinh, đều là chiếu theo trong sách mà họa, giống đại ca , cần xem, cũng có thể lưu loắt liền mạch vẽ ra được phù chú.

      Khẳng định là thời điểm buổi sáng bán cho vị tiểu thư kia bị lẫn vào rồi!

      muốn lấy trở về!

      Vạn nhất nếu lấy trở về, như vậy chỉ có thiệt thòi cho a, đến cái này, còn bị đại ca đánh chết nữa!

      đưa chính là phù thân cùng phù định thân a!
      thuyt thích bài này.

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      ☆ Chương 17: Ở lại trong nhà

      Edit: NguyetNhi

      Mẹ Lâm cũng ở nhà, biết đâu rồi, đến điện thoại cũng nghe.

      Lâm Băng xuống lầu hỏi thím Chu, nhưng thím Chu lắc đầu biết, Lâm Băng đành phải gọi điện thoại cho cha Lâm.

      “Ba, mẹ đâu rồi, con gọi điện thoại mãi mà thấy bà ấy nghe máy.” Lâm Băng lo lắng hỏi.

      “Mẹ con qua bên nhà cậu con rồi, buổi sáng nay mới bay qua đó, bà ấy để cho ta với con, buổi sáng lúc ta ra ngoài vội quá, cho nên quên mất cho con.” Ở đầu dây bên kia của điện thoại, giọng của cha Lâm nhàng bâng quơ, suy nghĩ lát, ông lại bỏ thêm câu:“Hai tuần tới con cần phải ra ngoài đường nữa, ngoãn nhoãn ở lại trong nhà , bây giờ bên ngoài được an toàn.”

      Lâm Băng nghe được lời của phụ thân sửng sốt trong lòng, mẫu thân qua bên nhà cậu, còn cho biết? Nhưng rốt cuộc là người cậu nào, có ba người cậu, mẹ là con út của ông ngoại, nên ở trong nhà luôn luôn được mọi người sủng ái.

      Lâm Băng nghe phụ thân cần phải ra ngoài, trong lòng giật mình :“Ba, phải ông nội giúp con tìm vị huấn luyện viên sao, con còn phải tìm người ta nữa, phải con vẫn còn phải luyện tập sao?”

      “Cũng chỉ có được mấy ngày, con có thể học được cái gì?” Giọng của cha Lâm nghiêm khắc còn hàm chứa ít quan tâm, “Ta tìm cho con mấy người bảo vệ, là người đáng tin cậy có thể nhờ vả được, cần phải ra bên ngoài gây thêm phiền phức nữa. Còn có, con nên xử lý những thứ cần thiết , nên bán bán luôn , qua vài ngày nữa có thể chúng ta rời khỏi thành phố H, mấy ngày nay ta bề bộn nhiều việc, mẹ ngươi cũng ở đây, con phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, nghe chưa?”

      “Vâng.” Những lời bình thường của phụ thân hiểu sao lại làm cho Lâm Băng cảm thấy ấm áp.

      “Tốt lắm, cứ như vậy .” Cha Lâm bình tĩnh cúp điện thoại.

      Lâm Băng nhìn màn hình di động tắt, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, phụ thân dám để cho mẫu thân rời khỏi đây, như vậy chứng tỏ nơi mà mẫu thân tại tương đối an toàn, cách khác, nhà mấy cậu bắt đầu chuẩn bị rồi, xem ra, năm đó cố chấp ở lại trong phòng trọ bỏ lỡ rất nhiều việc.

      Năm đó khi mạt thế bùng nổ, mang theo mẫu thân, theo đám người, đoàn người đường chạy trốn chật vật, cuối cùng cũng đến căn cứ gần nhất, nhưng cũng hao binh tổn tướng ít, còn lại mấy người, sau đó liền mang theo mẫu thân ở nơi đó sinh sống, ngẩn ngơ lần chính là ba năm.

      mải suy nghĩ giọng cắt đứt dòng suy nghĩ của .

      “A Băng, tại sao buổi sáng lại thấy em, em ra bên ngoài sao?” giọng nam trong suốt mang theo tiếng cười gọi .

      Lâm Băng quay đầu liền nhìn thấy người vừa đến, ra là họ thứ hai của , Lâm Trạch Nam, là con lớn nhất của chú Ba, so với còn lớn hơn mấy tuổi, năm đó chú Ba là hoa hoa công tử, sớm có con cái, con riêng ở bên ngoài càng cần phải , thím Ba từng vì việc này mà làm cho gia đình gà bay chó sủa.

      “Vâng, nhìn nè, em mới cắt tóc ngắn xong, nhìn đẹp ? Cửa hàng kia đặc biệt nhiều khách hàng, còn phải xếp hàng nữa, bằng em cũng tới chỗ đó sớm như vậy. Bất quá, họ, sao trong nhà thấy người nào vậy, những người khác đâu rồi? Buổi sáng lúc em dậy cũng vậy, nhìn thấy ai.” Lâm Băng nhàng trả lời.

      Lâm Trạch Nam đem quyết định buổi sáng mà Lâm gia gia toàn bộ cho Lâm Băng nghe, bất động thanh sắc lén lút quan sát biểu cảm của Lâm Băng, cuối cùng còn chút để ý ra câu,“Thím Hai đâu, thế nào mà cũng thấy bà ấy.” Thím Hai trong miệng Lâm Trạch Nam là chỉ mẹ của Lâm Băng.

      “Mẹ em thăm mấy cậu rồi.” Lâm Băng cười ,“Bất quá, sao họ vẫn còn ở trong nhà, gia gia có giao việc gì cho sao, chuyện này có khả năng a.”

      “Ừ, là bề bộn nhiều việc, chỉ trở về lấy ít đồ thôi.” Lâm Trạch Nam giơ lên túi văn kiện trong tay cho Lâm Băng xem,“ tại phải rồi.”

      Lâm Trạch Nam xong liền về phía cửa lớn, nửa người vừa qua khỏi cửa, lại đột nhiên dừng bước, chậm rãi quay đầu lại đối với Lâm Băng câu:“A Băng, buổi chiều em muốn ra ngoài ‘Mua sắm’ sao?” Câu này nghe ra chút cảm xúc gì.

      Trong lòng Lâm Băng căng thẳng, nhưng thần sắc mặt lại thay đổi, giơ lên khóe môi, cười :“ ạ, buổi chiều em vốn tính toán võ quán Lưu gia, là gia gia giới thiệu cho, nhưng mà vừa rồi ba ba em gọi điện thoại tới em phải ở nhàkhông được ra ngoài nữa.”

      Lâm Trạch Nam giống như cười mà phải cười nhìn cái, ánh mắt như có gì, cuối cùng buông tay nhún vai, bộ dáng như có biện pháp gì,“Con rất hay gây phiền phức.” xong lời này, liền rời .

      Trong lời của Lâm Trạch Nam làm cho Lâm Băng có cảm giác nguy cơ rất nặng, trực giác cho biết, thể ra bên ngoài.

      Lâm Trạch Nam rồi, liền gọi điện cho huấn luyện viên của võ quán Lưu gia, buổi chiều mình thể qua đó được, còn trịnh trọng xin lỗi, còn hẹn lại lần sau nếu có thời gian thông báo trước cho ông.

      Vừa mới cúp điện thoại, bên tai huấn luyện viên Lưu liền vang lên thanh ,“Là điện thoại của ai vậy, như thế nào mà ông lại bày ra vẻ mặt này?”

      Thanh huấn luyện viên Lưu buồn bực :“Là cháu của lão thủ trưởng, vốn tưởng rằng có thể dạy con bé chút võ phòng thân, tại xã hội rất rối loạn, người xấu cũng nhiều, ông nội của con bé muốn nó học chút võ phòng thân, bất quá, ước hẹn là bốn giờ chiều, tại con bé gọi điện tới là có việc tới được, nghe giọng có vẻ là đứa có giáo dục.”

      “Nga.” Hàn Lập chút để ý lên tiếng, đối với đề tài trong miệng huấn luyện viên Lưu cũng cảm thấy hứng thú cho lắm, trong đầu bây giờ suy nghĩ làm thế nào để có thể bắt cóc được huấn luyện viên Lưu, tay đàn vụ án, tình huống có chút kỳ quái, mà phải lập tức rời khỏi thành phố H, cho nên mới hướng tới chỗ huấn luyện viên Lưu nhờ hỗ trợ.

      cùng huấn luyện viên Lưu quen biết trong quân đội, có thể là vừa gặp thân, tuy tuổi tác hơn kém nhau rất lớn, nhưng cũng có ảnh hưởng đến tình bạn của họ.

      Huấn luyện viên Lưu tham gia quân ngũ khi còn là bộ đội đặc chủng, để vợ ở lại trong nhà, ở trong quân đội là người rất liều mạng, nhưng cũng rất được thủ trưởng khen ngợi, sau này có lần làm xong nhiệm vụ lớn, thế là xin nghỉ mười ngày, nghĩ muốn cho vợ mình cái kinh hỉ, liền báo trước mà về. Vừa về đến nhà, liền thấy mình bị vợ đội nón xanh, nhận ra được tên gian phu này, lúc đó tuổi còn trẻ, tính tình cương trực, cho nên dưới phẫn nộ đem tên gian phu này đánh đến bị thương nặng phải vào bệnh viện. Sau đó bị tên gian phu này tố cáo, bị quân đội cưỡng chế xuất ngũ, từ đó liền mất hết tiền đồ.

      Sau này cùng vợ ly hôn, cũng có con cái, thân mình sống qua ngày, từng làm bảo vệ nhưng cuối cùng cũng thể chịu nổi tính tình của , sau này hồ đồ sống qua vài năm, lúc này mới bắt đầu mở võ quán, tự mình nuôi sống bản thân mình. Bởi vì chuyện trước đây của vợ, đối với phụ nữ luôn giữ khoảng cách nhất định.

      “Ta có vị đàn làm ở cục cảnh sát, gần đây mấy vụ án tay có chút khó giải quyết, lão Lưu ngươi kinh nghiệm phong phú, thân thủ cũng tốt, tối hôm nay ta phải ngồi máy bay trở về, ông nội của ta cứ thúc giục mãi, lập tức phải rồi, ông nếu như có rảnh rỗi, có thể nhìn xem cái.” Hàn Lập nhìn huấn luyện viên Lưu, chậm rãi mở miệng .

      Huấn luyện viên Lưu trầm mặc .

      Hàn Lập lại tiếp tục khuyên nhủ:“Ông vì chuyện cháu lão thủ trưởng nhà họ mà mấy ngày nay mở võ quán rồi, tôi nhớ được mấy bữa trước ông có là hai tuần lễ , ông xem bây giờ người ta cũng đến, ông cũng có chuyện gì làm, bằng nhìn xem cái, gần đây trong đám người xuất ít người bị hại.” Huấn luyện viên Lưu ở trong quân đội rất lâu, là người đàn ông có trách nhiệm rất cao, chuyện nhắc tới nhiều nhất trong lòng chính là vì người dân phục vụ.

      Đối với việc dân chúng bị hại, luôn luôn thể nhẫn nhịn, ngày thường cũng là thích giúp đỡ mọi người, vì thế, huấn luyện viên Lưu này rất hay bị người ta dựa vào đó để bắt đền bồi thường, nên trong nhà cho tới bây giờ đều có gửi gì ở ngân hàng.

      Hàn Lập nhìn ra được, ở thời điểm mình nhắc tới người bị hại, huấn luyện viên Lưu này có động tâm tư.

      Hàn Lập che lại ý cười trong mắt, thoải mái :“Lão Lưu, tới hai chiêu a, nhìn dáng vẻ của ông chắc cũng muốn lui bước.”

      Ban đêm, Hàn Lập ngồi máy bay rời khỏi thành phố H.

      *

      Về sau, Lâm Băng luôn luôn ở lại nhà chính của Lâm gia.

      Trương Thư quả nhiên bởi vì làm mất hai trương hoàng phù trọng yếu mà bị ông nhà mình hung hăng đánh trận, gào khóc thảm thiết, trong lòng thầm thề, nhất định phải làm cho người kia ‘Lừa gạt’ hoàng phù của tốt bồi thường cho a!

      Trước đây toàn là lừa gạt người khác chứ có chuyện người khác có thể lừa gạt được , nhưng lần này bị người lừa gạt quả thực là sỉ nhục sâu sắc với !

      Ngày thứ tư Lâm Băng ở nhà, liền nhận được điện thoại của công ty chuyển phát nhanh, là hàng hóa mua mạng được đưa đến, kêu ra ngoài ký nhận chút, này nọ chuyển đến trước cửa nhà rồi, vẫn còn chuyển tiếp lên.

      Lâm Băng do dự lát, rất nhanh liền để cho nhân viên giao hàng ấn chuông cửa nhà bác sĩ Từ. Bác sĩ Từ ở nhà, điều này làm cho Lâm Băng thở dài nhõm hơi, kêu nhân viên giao hàng đưa điện thoại cho bác sĩ Từ, sau khi bác sĩ Từ tiếp nhận điện thoại, Lâm Băng phát giọng của bác sĩ Từ rất khàn khàn, giống như bị cảm còn chưa có khỏi hẳn.

      “Bác sĩ Từ, ngại quá vì quấy rầy , mấy bữa nay tôi ở bên ngoài, biết có thể giúp tôi ký nhận chút đồ này nọ , mấy thứ này khả năng có chút nhiều, có thể để ở trong nhà của mấy hôm , qua vài ngày tôi trở về qua tìm lấy, có được ?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng khẩn khoản của Lâm Băng.

      Bác sĩ Từ vịn lấy cánh cửa, nhìn thấy cửa nhà Lâm Băng chất đầy đồ có chút đau đầu, mấy thứ này vẫn còn chuyển lên, cửa ra vào đều chất đầy đồ, từ từ lấp đầy cả hành lang an toàn, bác sĩ Từ cầm điện thoại có chút bất đắc dĩ hỏi:“Ngươi làm sao có thể mua nhiều đồ như vậy, ta nhớ được trong phòng khách nhà ngươi chất đầy đồ rồi mà.”

      “Đúng vậy.” Lâm Băng dứt khoát thừa nhận ,“Mấy ngày hôm trước ta có đụng phải thần côn họ Trương, có xem cho ta quẻ, quẻ này giống như được tốt lắm, phải chuẩn bị này nọ nhiều chút, bằng phải lo lắng tính mạng khó giữ, đầu ta lúc đó chắc bị nước vào mới tin lời tên thần côn kia, đến khi mấy thứ này giao tới mới có chút hối hận.” Đôi khi có chuyện cần dối vẫn phải dối. Hối hận? Đương nhiên .

      Bác sĩ Từ xoa xoa huyệt thái dương, thở dài :“Được rồi, mấy thứ này tạm thời chuyển vào trong nhà của ta , khi ngươi về lại kêu người tới chuyển thôi, mấy thứ trong thùng này có cái gì quan trọng hoặc dễ bể , có cái gì cần chú ý ?”

      có, đều là ít đồ chơi thôi. Bác sĩ Từ, là gây phiền phức cho rồi, cảm ơn, lần sau tôi nhất định mời ăn bữa cơm coi như cảm ơn.” Lâm Băng liên tục cảm ơn, “Đúng rồi, bác sĩ Từ, số điện thoại của là bao nhiêu, có thể cho tôi được , có gì lần sau chúng ta liên lạc.”

      Bác sĩ Từ đem số di động cùng trong nhà đều cho Lâm Băng, sau, hai người chuyện thêm vài câu liền cúp điện thoại.

      Nhìn thấy phòng khách còn có thư phòng tràn đầy thùng giấy, bác sĩ Từ cảm thấy đầu của mình càng ngày càng đau, mấy trẻ này là, bây giờ mà còn tin mấy thứ mê tín dị đoan đó nữa.

      Bất quá, thần côn họ Trương, giống như cũng gặp qua lần, là bán hoàng phù, tay nghề được truyền từ tổ tiên. Ngày đó ra ngoài đổ rác cũng mang theo tiền, mà tên đó lại tin, sau đó ta phẫn nộ rời , còn thầm là ‘Nghèo kiết xác’ hay cái gì đó, ràng là cách nhau hơn mười mét, nhưng lại nghe được ràng, sau đó nhìn thấy thần côn họ Trương kia lúc rời làm rớt mấy trương cái gọi là hoàng phù, chờ đến lúc hoàn hồn, vị thần côn họ Trương kia thấy, liền nhặt mấy lá bùa kia lên, chuẩn bị lần sau gặp trả lại cho người ta.

      Cai gọi là hoàng phù gia truyền, bên qua loa vẽ vài chữ, cũng nhận ra được là chữ gì. Bất quá trong đó có hai trương hoàng phù đặc biệt bất đồng với mấy cái còn lại, chữ viết hai trương hoàng phù kia mạnh mẽ hào hùng, giống như muốn xuyên thủng tờ giấy màu vàng vậy, hơn nữa, chỉ cần chạm qua hai trương phù này liền thấy chất liệu cùng với mấy trương khác bất đồng.

      đối với chữ được viết bằng bút lông của Trung Quốc đặc biệt thích.

      Hai trương hoàng phù kia, được cẩn thận cất , sau này, luôn luôn có gặp phải thần côn họ Trương kia, nên mấy trương hoàng phù đó vẫn ở tại chỗ của .

      *

      Thư Tuyết nhàm chán nghịch điện thoại, ở Microblogging thấy được số bức ảnh khiến cho Thư Tuyết chú ý.

      Người con này là...... Lâm Băng.

      Trước mắt ta sáng ngời, lần này có thể lấy được vòng tay rồi.
      Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      ☆ Chương 18: Ác nhân cáo trạng

      Edit: NguyetNhi

      Cái vòng tay kia, lần đầu tiên tình cờ nhìn thấy nó ở nhà Lâm Băng, ả loại dục vọng mãnh liệt với nó, nhất định phải lấy được nó! Cái vòng tay kia mặc dù kiểu dáng cũ kỹ, chất liệu cũng tốt, trong lòng ả cũng thích nó cho lắm, nhưng mà tối hôm đó ả lại qua đêm ở nhà Lâm Băng, lại kinh ngạc phát chính mình buổi tối ngủ say sưa, thế nhưng đêm có nằm mơ.

      Trong lòng ả rất là vui mừng, liền khẳng định là do công dụng của cái vòng tay kia.

      Từ khi ả bắt đầu hiểu chuyện, mỗi ngày vào buổi tối, chỉ cần vào giấc ngủ, ả gặp phải giấc mơ đó, giấc mơ đeo bám ả rất lâu rồi, ở trong mộng, có con quái vật đáng sợ từ trong thân thể của ả bò ra ngoài, từng miếng từng miếng ăn sạch máu thịt của ả, ở trong mộng ả thể động đậy, bộ dáng con quái vật kia ăn thịt luôn luôn lưu lại ở trong đầu ả.

      Ả thích bật đèn khi ngủ, cho dù có như vậy cũng thể ngăn cản cơn ác mộng đó xảy ra, nhưng đến khi tỉnh lại nhìn thấy ngọn đèn đó làm cho ả cảm thấy tâm an hơn.

      Thư Tuyết nghĩ đến, lúc nhìn thấy cái vòng tay kia cũng sắp tới sinh nhật của ả, cũng chỉ còn vài ngày nữa, lại nghĩ đến Lâm Băng tặng quà sinh nhật cho mình. Vì thế, ả luôn luôn ngoài sáng trong tối nhắc nhở Lâm Băng, muốn ta tặng cái vòng taykia làm quà sinh nhật cho ả.

      Nếu có gì bất ngờ xảy ra, Lâm Băng nhất định đưa cho nó cho ả.

      Lâm Băng luôn luôn hào phóng, đối với những vật ngoài thân cũng quá coi trọng, Thư Tuyết thường xuyên cùng người khác kết giao nên cũng học được mấy phần tư thái, lấy lòng người khác lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, cũng coi như quen biết Lâm Băng rất lâu, sớm nhận định đồ của Lâm Băng là của mình, dĩ nhiên trong lòng Thư Tuyết cũng khẳng định cái vòng tay kia là của ả, chẳng qua là, trước khi đến sinh nhật của ả nó tạm thời đặt ở chỗ của Lâm Băng thôi.

      Chỉ là sau này ả ngờ tới, trước đêm sinh nhật, ả cùng với Sở Phi hẹn hò lại đụng phải Lâm Băng. Lúc đó là dọa chết ả, Lâm Băng làm sao có thể đột nhiên ra ngoài cửa, lại vừa vặn đụng phải bọn họ hẹn hò? Chẳng lẽ ta nghe được tin đồn gì?......

      Thư Tuyết cũng nhận thấy mình cùng Sở Phi hẹn hò có gì sai, bọn họ nhưng là lưỡng tình tương duyệt, phải , trong tình của hai người mà có tình chỉ có mình tiểu tam thôi sao, đây là mẹ của Thư Tuyết cho ả nghe, ả luôn luôn khắc sâu trong lòng.

      Chỉ cần Sở Phi còn ả, ả liền buông tha cho Sở Phi, cho dù sau khi Sở Phi kết hôn cũng như vậy! Mẹ của ả chính là làm như vậy, tại còn phải cha ả mẹ của ả sao, Thư Tuyết nhìn thấy, bọn họ rất hạnh phúc.

      Ả chỉ là cần có người đàn ông có thể ả suốt đời mà thôi, như vậy có gì sai sao?

      Khi lần đầu tiên nhìn thấy Sở Phi, chính là ở tiệc đính hôn của Lâm Băng, lần đầu nhìn thấy người đàn ông kia, ả chỉ biết người đàn ông này tương lai là của ả! người đẹp trai ưu tú như vậy, học sâu hiểu rộng, xuất thân từ gia đình quyền thế, là quý công tử dịu dàng, nhưng tại sao lại phải là ả! Chỉ có ả mới có thể xứng đôi với người đàn ông như vậy.

      Vừa gặp , chính là như vậy .

      Lúc đó trong lòng Thư Tuyết nghĩ đến, mặc dù người đàn ông này là hoa có chủ nhưng điểm cũng ảnh hưởng gì đến tâm tình của Thư Tuyết. Ả thậm chí còn cảm thấy may mắn, may mắn đó là vị hôn phu của Lâm Băng, may mắn là ả cùng Lâm Băng là bạn tốt, bằng , ả còn tìm thấy cái cớ để quen biết Sở Phi đâu......

      Sau này......

      Ả chỉ biết là người đàn ông này cũng thích ả.

      Thời điểm ả thành công mời được người đàn ông này tiến vào phòng mình, Thư Tuyết liền biết, lúc đó trong lòng ả phi thường đắc ý. Lúc đó ả hận thể lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Băng để chia sẻ vui sướng này, may mắn là ả nhịn xuống. Ả cũng biết, bằng vào thân phận con riêng của ả ở Thư gia, làm sao có thể tranh được với Lâm Băng.

      Chỉ là từ đó về sau, ả đối với Lâm Băng càng ngày càng ân cần.

      --

      mạng ảnh chụp đánh chữ sex, nhưng là liếc mắt cái Thư Tuyết liền có thể nhận ra được ở trong đó có cái nữ nhân vật chính là Lâm Băng. Nhìn ra được ở đó là nhà hàng tệ, hai nữ nam đứng ở bên bàn ăn, hình như có tranh cãi. Tất cả vẻn vẹn có bảy tấm ảnh, tấm ảnh cuối cùng kia biểu cảnh Lâm Băng cùng người đàn ông kia tay trong tay rời , dáng vẻ thân mật.

      Thời điểm Thư Tuyết nhìn thấy tấm ảnh cuối cùng kia có chút kinh ngạc, ả chưa bao giờ gặp qua Lâm Băng đối với người đàn ông ân cần như vậy.

      Bất quá, Thư Tuyết nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh cuối cùng trong Microblogging máy tính, khóe miệng tự chủ được giơ lên, là quá tốt. Thư Tuyết chậm rãi vuốt ve gò má trắng bệch của chính mình, ánh mắt dần dần trở nên u ám, bạttay ngày hôm đó, ả nhưng là nhớ được ràng.

      Ả liên hệ với chủ nhân của Microblogging này, đem mấy tấm ảnh ràng mua xuống, có người nào động tâm với tiền cả. Có chứng cớ, ả có thể chuyện ngày đó là do Lâm Băng cố ý gây , bởi vì Lâm Băng cùng người khác qua lại, cho nên khắp nơi nhìn thấy Sở Phi đều vừa mắt, mới tìm đại cái cớ vu tội cho ả cùng Sở Phi, ra là nghĩ muỗn hủy hôn mà thôi, Lâm Băng muốn thanh danh của mình bị ảnh hưởng cho nên mới hắt nước bẩn lên người Sở Phi, phát trúng đích......

      Nghĩ đến những cái này, Thư Tuyết cười đến càng vui vẻ, cầm di động bấm dãy số của Sở Phi. Mấy ngày nay Sở Phi luôn luôn lo lắng Lâm Băng đem chuyện này cho trưởng bối, sau đó giải trừ hôn ước, cho nên mấy ngày nay Sở Phi đều có chủ động gọi điện thoại cho Thư Tuyết, Thư Tuyết luôn luôn muốn tìm , cái này, cuối cùng cũng có lý do.

      Mấy tấm ảnh chụp này là bằng chứng chính xác nhất, nếu cũng có thể làm thêm mấy tấm hình khác của Lâm Băng, khi ảnh chụp được tung lên mạng, mặc kệ cuối cùng điều tra ra như thế nào, thanh danh cũng xấu mất rồi, cho dù mọi người có biết đó là giả đối với Lâm Băng cũng tạo ra ít ảnh hưởng .

      Ưm, nếu cũng post ít lên mạng......

      Thuận tiện mang chuyện Lâm Băng đánh ả cũng miêu tả sinh động luôn, kết hợp với mấy tấm ảnh cũng rất tốt, nhưng mặt của Lâm Băng ả cũng dám lộ ra ngoài. Nghĩ lại, bé nhu nhược như ả bị người vóc dáng cao to ra tayđánh tàn nhẫn, là làm cho ả hít thở thông a. Ả chỉ muốn đưa mấy tấm ảnh này lên trang web riêng của trường học, mà còn phải ở mấy diễn đàn lớn dùng acc lén lút đăng lên, giống như mấy trang mạng xã hội cũng được, nghĩ đến cái cảnh Lâm Băng bị người khác hung hăng mắng, trong lòng ả liền càng vui vẻ.

      Chuyện này ả cho Sở Phi biết, dù sao cũng giấu tên, ai biết là ả làm.

      nghĩ tới, Sở Phi cũng là nhận được điện thoại.

      “Này, phải bảo em mấy ngày nay cần liên hệ với sao?” giọng điệu của Sở Phi có chút kiên nhẫn .

      “Em biết, bất quá em có mấy thứ thú vị muốn cho xem, lên mạng , em trực tiếp gửi qua cho xem, chờ chút.” Giọng Thư Tuyết mềm mại nhàng, thanh lại dễ nghe.

      “Được rồi.”

      nhận được chưa?” Ảnh chụp gửi được vài phút, tại sao Sở Phi vẫn chuyện? Thư Tuyết nhịn được mở miệng hỏi .

      “...... Tốt lắm, việc này em cần phải xen vào, em từ đâu mà có được mấy tấm ảnh này, có chứng cứ ràng , phải tìm Lâm gia chuyện mới được, bọn họ cũng khỏi khinh người quá đáng! Thế nhưng kết hôn liền dám để cho đội nón xanh!” Sở Phi khó thở , những lời này đều là nghiến răng nghiến lợi , xong, còn hung hăng cúp điện thoại.

      Thư Tuyết nhìn điện thoại đột nhiên bị cúp, trong ánh mắt ý cười càng ràng.

      Nếu Lâm Băng hướng ả xin lỗi, ưm, ả chỉ nhận cái vòng tay kia, bằng , ả cũng tha thứ cho Lâm Băng, hừ.

      *

      Việc này lại qua hai ngày, Sở Phi từ trong tay người chủ của Microblogging ra giá cao lấy được mấy tấm ảnh cực kỳ ràng, sau đó ta lại tới chỗ nhà hàng điều tra phen, cũng hướng nhà hàng tạo áp lực mới lấy được băng ghi hình ngày hôm đó, làm lại thêm phần, sau khi làm xong tất cả mọi thứ. Sở Phi trực tiếp đem chứng cứ đưa cho trưởng bối trong nhà, xin bọn họ chủ trì công đạo cho mình.

      Về phần chuyện của Sở Phi cùng Thư Tuyết, tất cả dấu vết bị tiêu hủy toàn bộ, ta với Thư Tuyết chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, bất quá chỉ có vài đêm tình cảm mà thôi, lại có chứng cớ, ai biết.

      Đàn ông ngoại tình cùng phụ nữ ngoại tình cũng giống nhau.

      Dù sao Lâm Băng cùng đàn ông cấu kết cũng phải chuyện gì tốt đẹp, vài ngày sau Sở gia gia cùng với cha mẹ của Sở Phi mới biết chuyện này, cũng thể bằng lời từ phía của Sở Phi liền kết luận lung tung được, họ còn phải điều tra phen.

      Sau khi mẹ Sở biết được việc này phong độ hoàn toàn biến mất, ở trước mặt Sở Phi dùng đủ các loại từ khó nghe nhục nhã Lâm Băng phen, đương nhiên, việc này bà chỉ dám ở trước mặt cha Sở cùng Sở Phi cho miệng mà thôi.

      Lại qua ba ngày nữa chứng cứ mới được giao cho trưởng bối Sở gia, Sở gia trực tiếp lấy điện thoại di dộng gọi cho Lâm gia, là hai cái tiểu bối kết hôn, lại xảy ra chuyện như vậy, thể diện của hai nhà đều mất hết, ít nhất cũng phải thu liễm chút .

      Mà giờ phút này, Lâm Băng ở nhà ngây người hai tuần lễ, trừ bỏ rèn luyện tất yếu, còn có thời điểm dùng cơm, thời gian còn lại đều là ở trong phòng của chính mình, thời điểm buổi tối ngủ còn kéo toàn bộ rèm cửa sổ xuống, cũng để lại ngọn đèn ngủ trong phòng mình, sau chín giờ, tiến vào gian, ở mảnh đất màu đen trong gian gieo trồng đồ ăn, có máy gieo hạt, gieo trồng rất mau, tuần lễ thứ nhất, liền đem tất cả đất trong gian toàn bộ đều gieo trồng. Hạt giống đều ở trong túi, bên ngoài cũng viết tên các loại, Lâm Băng cầm mấy cái túi ở mạng tìm kiếm hồi, đem ít điều cần chú ý cẩn thận ghi nhớ.

      Có rau dưa, cũng có hoa quả...... Bởi vì rất nhiều, cho nên Lâm Băng cũng nhớ được chỗ nào trồng cái gì, mọc ra biết, Lâm Băng còn cố ý tải xuống những video clip có liên quan đến việc gieo trồng, rất nhiều rất nhiều.

      Thời điểm Sở gia gọi điện thoại cho Lâm gia gia cáo trạng, Lâm Băng chỉ có đem tất cả hạt giống gieo trồng đất, mà còn từ trong con suối gần đó lấy nước tưới tiêu [ mua máy bơm, sai lầm lớn], tưới xong toàn bộ, cũng ở mạng tìm những thông tin có liên quan đến việc gieo trồng toàn bộ tải xuống máy tính của mình, lưu tại trong gian. Lúc này, khi rảnh Lâm Băng lại ở mạng dạo diễn đàn cũng xem mấy cái thông báo linh tinh, nghĩ tới nhiều ngàykhông có lên xem, thế là liền nhìn xem mấy thông báo gần đây nhất.

      Thông tin về tang thi cái cũng nhìn thấy, Lâm Băng nghĩ rằng, năng lực khống chế thông tin của họ cũng mạnh a.

      Đầu mấy trang thông tin này đều là chút chuyện bát quái của minh tinh hoặc tình cảm của họ, Lâm Băng cũng lười xem, cũngkhông có tâm tình mà xem, còn bằng nghỉ ngơi nhiều chút. muốn đóng trang web, điện thoại di động của lại kêu.

      Vừa mới tiếp nhận điện thoại, liền nghe thấy thanh đặc biệt nóng nảy từ đầu bên kia, cơ hồ là ở bên tai rống lên.

      “Lâm Băng, bạn xem thông báo diễn đàn của trường chưa, Thư Tuyết bạn ở sau lưng Sở Phi cùng người khác thông đồng, nghĩ muốn đạp Sở Phi, còn tìm lấy cái cớ vu tội hai người bọn họ có gian tình, ngày đó sinh nhật của Thư Tuyết bạn còn mượn đề tài đó để chuyện của họ, chỉ có đánh Thư Tuyết bạt tay, còn đánh cả Sở Phi, có việc này ? Đáng đời bọn họ, mặc dù ở mạng dùng là tên giả, nhưng là bạn vẫn bị người ta bới ra, bạn mau lên xem chút , còn có ảnh chụp đó, buổi tối hôm nay còn bùng nổ diễn đàn kìa!"



      ☆ Chương 19: Vậy hủy hôn a


      Edit: NguyetNhi


      Người gọi điện thoại cho Lâm Băng là Hứa Kiều, là bạn học ở đại học của Lâm Băng, quan hệ của hai người bình thường cũng rất tốt, là người nhiệt tình. Bất quá Lâm Băng nhớ được trước khi trùng sinh, ở ngày đầu tiên mạt thế đến Hứa Kiều chết ở trong bệnh viện, cha của Hứa Kiều bị cảm nhiễm, Hứa Kiều cũng biết nên đưa cha mình bệnh viện, mới đến bệnh viện, cha Hứa Kiều liền biến thành tang thi, mà ở gần ông ấy nhất lại là Hứa Kiều, chính vì vậy mà Hứa Kiều cũng trở thành người đầu tiên bị hại.

      “Diễn đàn trường học?” Lâm Băng thấp giọng suy nghĩ, bình tĩnh với Hứa Kiều ở đầu bên kia điện thoại:”Cảm ơn bạn, Hứa Kiều, đúng rồi, tốt nhất gần đây bạn đừng tới bệnh viện.”

      bệnh viện, tại sao bạn lại như vậy?” Hứa Kiều có chút kinh ngạc , nhà cũng có người bị bệnh a, tất nhiên là bệnh viện rồi.“Ờ, ôi trời ơi, Lâm Băng, mình cùng bạn chuyện nữa, tiếng đập cửa nhà mình có chút kỳ quái, mình phải nhìn xem sao! Chuyện mạng chính bạn lên xem rồi quyết định .” Nghe thanh này, giống như là có người dùng đầu đập ở cửa nhà vậy, đúng là gặp quỷ rồi.

      Hứa Kiều cúp điện thoại.

      Lâm Băng đặt di động ở bên, trực tiếp mở diễn đàn trong trường ra xem, tìm được cái trang web mà Hứa Kiều lúc nãy, ấn mở, bắt đầu nghiêm túc nhìn xem thông tin đó. nghĩ tới Thư Tuyết từ đến lớn ngữ văn được tốt lắm, thế nhưng lại viết được câu chuyện xưa rất hay, biên soạn cũng có khuôn có dạng a.

      Bên dưới bài viết là địa chỉ của đường link, là có bằng chứng chứng minh.

      Lâm Băng thuận tiện chọn tiến vào, cho đến khi chuyển tới diễn đàn, khéo, nhiệt độ thời tiết mấy ngày nay còn cực kỳ cao hơn bình thường. Bên trong là những tấm hình trải qua xử lý cắt ghép, chủ topic mặc chiếc áo ghi-lê. Còn có, chủ topic này cũng mạnh mẽ lên án hành vi của người trong tấm hình, còn rất nhiều về mấy “hình ảnh ướt át” trong diễn đàn.

      Thời điểm nhìn thấy hai chữ cuối cùng, Lâm Băng cũng chỉ là nở nụ cười, đúng là ngại quá, từ đến lớn, trong nhà quản lý nghiêm khắc, đúng là có chạm qua đàn ông đâu, còn về mấy thứ gọi là “hình ảnh ướt át” kia, như thế nào lạikhông biết có thứ này?

      Là ai làm, rất ràng.

      Lâm Băng trực tiếp gọi điện thoại cho Thư Tuyết, đối phương rất nhanh liền nghe máy.

      Ở trước mặt phụ nữ, giọng Thư Tuyết luôn luôn bình thường, nhưng ở trước mặt đàn ông, giọng của Thư Tuyết lại luôn luôn hờn dỗi, đây là vào thời điểm mạt thế diễn ra mà chính tai Lâm Băng nghe được, trước kia còn có phát ra Thư Tuyết lại có giọng như vậy.

      “Băng Băng, có việc gì sao?” Giọng Thư Tuyết mang theo ý cười hỏi, còn thân thiết hô Băng Băng, giống như cái tát ở cửa hàng nữ trang lúc trước có xảy ra vậy, a, còn thay đổi cả cách xưng hô nữa.

      tại tôi cũng muốn cùng lời vô nghĩa nữa, tôi có thời gian rảnh rỗi như vậy. Mấy cái tin phỉ báng tôi mạng là do gửi đúng , a, nghe buổi tối còn có nhiều hình ảnh ướt át hơn xảy ra nhỉ. ngay lập tức, xóa , sau đó đăng bài viết ‘Thiên kim nhà giàu ác độc’, lấy danh nghĩa của gửi , nhớ dùng từ cho cẩn thận, tôi cho thờigian giờ, nếu cứ ngồi chờ giấy gọi của tòa án .” Giọng điệu Lâm Băng bình thản, cũng muốn nhiều lời với ta.

      “Băng Băng, cậu hiểu lầm rồi, phải tớ làm a!” Nghe được lời của Lâm Băng, trong lòng Thư Tuyết chợt lạnh, ôm ngực bắt đầu phủ nhận.

      “Vậy sao, áo có thể mặc loạn, nhưng mà ID thể làm giả được a, có muốn hay ngày mai tôi mời cảnh sát tới nhà của kiểm tra khám xét?” Lâm Băng , lại phát sắc trời so với vừa rồi tối hơn chút, mới vừa rồi còn có ánh sáng mặt trời chiếu, thế nhưng bây giờ bầu trời lại phủ mây đen kịt, từ ghế đứng lên, đẩy cửa sổ ra, từng trận gió nóng từ bên ngoài thổi vào trong phòng.

      “......” Ở bên kia điện thoại, mặt Thư Tuyết bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh, ả nhất thời sinh khí mớinghĩ ra cách này hại Lâm Băng, nhưng bản thân lại quên mất gia thế chênh lệch giữa hai người, nhà ả có giống như Lâm gia Sở gia, mà ả lại càng phải con vợ cả sinh ra, người đàn bà kia luôn luôn mặc kệ ả, nếu như ả xảy ra chuyện gì, bà ta lại càng có cái cớ ở trước mặt cha ả hung hăng cáo trạng ả.

      “Vậy được rồi, phải mình làm, nếu như khẳng định như vậy, tại tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng mà nếu như ngày mai tôi tra ra được chứng cớ gì, lúc đó phải vào cục cảnh sát cũng đừng có trách tôi.” Lâm Băng chút để ý xong, tay lại vươn ra bên ngoài cửa sổ, gió nhàng thổi qua những ngón tay, có cảm giác cơn gió này chậm rãi lớn dần, giống như là muốn đổ mưa vậy.

      Mùa hè mưa rào có sấm chớp, luôn đặc biệt nhiều.

      !” Giọng Thư Tuyết nóng nảy, ở đầu bên kia kêu lên, thanh xuyên thấu qua điện thoại di động cực kì vang dội.“Băng...... Lâm Băng, cậu cần phải làm như vậy, là tớ sai rồi, tớ thực xin lỗi cậu, dựa vào phần tình bạn ngày xưa của chúng ta, cậu hãy bỏ qua cho tớ lần này , tớ cầu xin cậu đó!”

      “Tình bạn?” Lời cuối cùng của Thư Tuyết thành công dời lực chú ý của Lâm Băng, trong lòng Lâm Băng cười lạnh, tình bạn, ta có từng nghĩ đến mười mấy năm tình bạn của họ mà tha chết cho mạng chưa, trước khi chết, tôi tự hỏikhông biết cho tới bây giờ tôi từng làm qua chuyện gì có lỗi với sao. Tôi biết có quyền lực là đại gia, có đồ ăn nhiều cũng là đại gia, tôi sống ở mạt thế luôn luôn phải cẩn thận, tôi từng chọc qua sao? ta đến cùng có nghĩ tới hay , sau nhà ta chết người mẹ mang bệnh của ta phải làm cái gì bây giờ!

      “Cho dù là xem ở mặt mũi của Sở Phi được , cầu xin cậu mà, cậu cũng biết cuộc sống của mình ở Thư gia cũng rất khó khăn a, nếu như xảy ra chuyện xấu như vậy, vị Thư phu nhân kia nhất định bỏ đá xuống giếng, cậu biết bà ta ác độc như thế nào đâu!” Giọng Thư Tuyết gần như là khóc nức nở .

      thông đồng cùng Sở Phi ở chung chỗ phải là chuyện xấu sao? Hay vẫn là, cảm thấy Sở gia có thể bảo hộ , Thư phu nhân cũng dám làm gì ?” Còn đến mặt mũi của Sở Phi, tôi khinh. Thư phu nhân có ác độc hay biết, nhưng mà năm đó lại tận mắt nhìn thấy ả đẩy bà ta và con của bà ta vào giữa bầy tang thi, lúc đó Thư phu nhân bị đẩy vào trong miệng đàn tang thi dựa vào cỗ tín niệm lại vọt ra được bên ngoài, đập cửa xe, bên kêu cứu bên nghĩ muốn lên xe, lúc đó Thư Tuyết thừa dịp mọi người tập trung thanh lý tang thi mà có chú ý tới ả, hung hăng đạp Thư phu nhân mấy cái, đem hai mẹ con họ đạp trở lại trong miệng tang thi......

      Kết cục có thể nghĩ. Lúc đó Lâm Băng dám , thứ nhất là do trong tay Thư Tuyết có nhiều vật tư, thứ hai là hình tượng lúc ấy của ả ta rất tốt, ở trong lòng đàn ông tỏ ra mềm mại xinh đẹp như bạch liên hoa, sở sở động lòng người, giống như thiên sứ thiện lương vậy, cho dù Lâm Băng có bọn họ cũng tin.

      Dọc theo đường , khi gặp phải đàn tang thi, Lâm Băng đều cố gắng hết sức mang theo mẹ mình cách xa Thư Tuyết chút, bằng , Thư Tuyết xem và mẹ mình như cái khiên chắn thịt cho ả mất.

      “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi......” Thư Tuyết cố gắng hết sức làm cho tiếng khóc của mình trông có vẻ hơn, nhưng trong mắt lại tràn ngập hận ý, Lâm Băng, ngày nào đó ả muốn đem ta dẫm nát dưới chân, ta trừ bỏ gia thế tốt hơn ả chút, có điểm nào có thể so sánh với ả chứ! Bất quá chỉ là đầu thai tốt hơn thôi, có cái gì mà đắc ý chứ, ngày nào đó ả làm được, hừ!

      “Ba chữ này tôi nghe hiểu, gì cũng vô dụng.” Cửa sổ có đóng lại, tiếng mưa rơi đập vào cửa sổ thủy tinh làm cho trong lòng Lâm Băng lạnh vài phần, nghe tiếng nước rơi lạch tạch, tâm tình Lâm Băng mới trở nên tốt hơn chút.“Được rồi, nữa, giờ sau, tôi muốn nhìn thấy mấy cái đó nữa, mà tôi cũng có rất nhiều cách để chơi đùa với đó.”

      Lâm Băng dứt khoát cúp điện thoại.

      Bị Lâm Băng cúp điện thoại, Thư Tuyết hung hăng đập điện thoại di động vào trong lòng bàn tay, trong lòng thầm hận: Lâm Băng, ngươi trăm ngàn lần đừng để ta nắm được nhược điểm của ngươi, trăm ngàn đừng!

      bên oán hận nghĩ, bên ngồi xuống cạnh máy tính, đem nội dung của mấy tấm hình ướt át vừa mới chỉnh sửa xong toàn bộ xóa bỏ, lại xin xóa bỏ tin tức. Sau đó, lại tìm được trang mạng xã hội khác, nặng nề gõ mấy chữ ‘Hóa ra người bị hại là giả’, dùng chings giọng điệu của ả mà , Lâm Băng còn muốn giọng điệu bình thường thành khẩn, gõ bàn phím, có đôi khi ả còn hung hăng mắng chính mình vài câu, ả là chịu đủ rồi. Có lẽ tại thời điểm này ả cũng thể viết xuống được, đành phải nhắm mắt lại, chậm rãi bình ổn lại tâm tình, đè xuống ác khí trong lòng, lại đem thời gian chậm rãi gõ chữ......

      Chiêu này của Lâm Băng, cũng đủ độc ác a!

      *

      Vừa cùng Thư Tuyết ngắt điện thoại khoảng mười phút, Lâm Băng ngoài ý muốn tiếp nhận điện thoại của gia gia, giọng của gia gia nghe có vẻ mệt mỏi, đoán chừng là vài ngày nay bận việc nên mệt mỏi.

      “Băng Băng, gia gia ở thành phố D, căn cơ của Lâm gia ở thành phố H, mọi thứ chuẩn bị tương đối nhiều, sợ là còn phải mấy ngày nữa mới mang hết mấy thứ đó qua thành phố D được, còn phải kết thúc ít công việc nữa, chỉ sợ ba bốn ngày sau các con mới có thể qua đây được. Mấy ngày này cháu cũng giúp Trạch Nam chút ,nhân thủ ở thành phố H đủ, mấy nơi khác cũng vội vàng, thể phái người qua đó được, công việc cụ thể như thế nào ông bảo Trạch Nam sắp xếp cho cháu, phải nắm chắc thời gian.” Lâm gia gia đặc biệt dặn dặn lại Lâm Băng.

      Trong lòng ông cũng thoải mái hơn ít, mấy ngày nay ông thầm phái người nhìn chằm chằm vào Lâm Băng xem có động tĩnh gì , bây giờ xem ra Băng Băng cũng có tâm tư riêng, ở nhà cũng quy củ, xem ra cũng giống như là có tượng ngọc phật, như vậy liền tốt, nếu tâm tư của con bé đặt ở Lâm gia, chỉ lo cho bản thân mình, coi như là cháu ruột, ông cũng bỏ qua a, cuối cùng vẫn là Băng Băng thông hiểu lí lẽ, là đứa bé ngoan.

      Trong mắt Lâm gia gia mang theo ý cười.

      “Vâng ạ, biết tại họ ở đâu, cháu phải làm sao để tìm được ấy đây?” Lâm Băng chăm chú hỏi.

      “Cháu tại phải tìm nó, a, đúng rồi, còn có việc, chính là tiểu tử Sở gia kia, là người đính hôn cùng với cháu, như thế nào, tại cháu xem nó vừa mắt?” Giọng điệu của Lâm gia gia bình tĩnh, nghe ra vui buồn.

      ta cùng với con nuôi của Thư gia có quan hệ qua lại, bị cháu bắt gặp, sau này hai người đó thẹn quá hóa giận, có lẽ là cùng người trong nhà cáo trạng, vu tội cho cháu, hừ, nếu ta thực coi trọng người kia, cháu còn có thể cầu cưới cháu sao?” Lâm Băng hừ hừ , đem cảm nhận khó chịu của mình về Sở Phi ở trước mặt gia gia ràng.

      Trong lòng lại ở cảm khái, cảm giác trong nhà có núi dựa, là tốt a.

      “Được rồi, cháu cùng với Trạch Nam chuyến tới Sở gia, đem hôn ước này hủy bỏ . Ông ở đó, ba cháu cùng mấy vị chú bác cũng ở đó, chính mình đừng sợ, phải mạnh mẽ lên, dù sao ông cụ Sở gia cũng coi như là trưởng bối, cháu coi như là phần tâm ý, cái này là cấp mặt mũi cho trưởng bối xem, ông gọi cho lão nhân Sở gia kia, nếu chưa kết hôn mà đãkhông thoải mái, vậy thôi.” Giọng điệu Lâm gia gia thoải mái .

      “Vâng, gia gia.” Lúc này đây, Lâm Băng hoàn toàn yên tâm rồi, trong lòng cũng rất là vui mừng.

      Lâm gia gia còn nhiều việc phải làm, hai người đơn giản chuyện với nhau vài câu, liền cúp điện thoại, sau đó Lâm gia gia còn cố ý gọi điện cho Lâm Trạch Nam.

      “Gia gia, xảy ra chuyện gì, như thế nào lại gọi điện thoại cho cháu?” Lâm Trạch Nam chỉ huy nhân viên đem vật tư đóng gói tốt, cũng bố trí sắp xếp vật tư chuyển bằng đường hàng .

      “Tạm thời bỏ công việc tay lại , cháu theo em họ tới Sở gia chuyến, giúp con bé đem hôn ước hủy bỏ.” Giọng Lâm gia gia vừa chuyển, lại ngưng trọng lên:“Vật tư trong tay cháu còn thừa bao nhiêu, ở đường có bao nhiêu, nhớ tìm địa phương an toàn ở thành phố H để lại chút vật tư, sau này còn có đường lui.”

      “Gia gia, người cần phải lo lắng, trong lòng cháu đều biết, cháu làm việc ngài còn yên tâm sao?” Lâm Trạch Nam cười , lại hỏi câu:“ trong lúc mấu chốt như vậy, êm đẹp tại sao lại phải giải trừ hôn ước? Rất lãng phí thờigian nha.” Lâm Trạch Nam là dòng chính, cũng giống như Lâm Băng là người thừa kế dòng thứ hai, chuyện mạt thế đến Lâm gia gia có với ít, cũng để đề phòng.

      Ở trong điện thoại Lâm gia gia nhàng qua loa đem chuyện của Sở Phi Lâm Băng cùng Thư Tuyết lần, mặc kệ là hay giả, cũng có thời gian phái người tra xét, nếu được liền chia tay, nếu mạt thế đến, sống chết còn trước được đâu.

      “Vâng, cháu biết, buổi chiều cháu cùng với em họ cùng nhau qua đó.” Lâm Trạch Nam gật đầu đồng ý, giọng biến đổi nghiêm túc :“Gia gia, mấy ngày nay Lâm Băng có dị thường, luôn luôn ở trong nhà, cũng có tình huống ở mạng mua sắm. Bất quá ngược lại trước đó có mua ít vật tư lung tung, có thể là bị mộng dọa, lúc đó người nhà cũng biết, ngay cả vụng trộm cũng bị bắt gặp, lúc tới phòng trọ của nó, này nọ vẫn còn ở đó, nghe hàng xóm bên cạnh , còn có rất nhiều vật tư cũng được đặt ở trong bác sĩ bên cạnh, tại cũng chưa lấy trở về. Sau khi nó cho gia gia chuyện này liền có động tác gì nữa.”

      Lâm gia gia rất vừa lòng với đáp án mà Lâm Trạch Nam .

      A Nam có giấu giếm ông, chuyện ông giao cho nó làm được rất tốt, xem ra có bởi vì Lâm Băng là em họ liền làm việc thiên tư, tốt lắm.

      Hai người lại hàn huyên vài câu, liền kết thúc .

      Lâm Trạch Nam nhìn điện thoại trong tay, như có điều suy nghĩ.



      ☆ Chương 20: Sương mù mưa rơi


      Edit: NguyetNhi


      Mây đen dầy đặc, mưa to tầm tã.


      Mà giờ phút này, Lâm Băng ngồi ở trong xe của Lâm Trạch Nam, đường thẳng hướng đến Sở gia, xe mà Lâm Trạch Nam lái là loại xe Hummer cao, rắn chắc mà bền bỉ, còn trải qua cải trang, khuyết điểm duy nhất chính là quá hao xăng.


      Đây là trận mưa thứ hai của hôm nay, trận mưa đầu tiên mất hai tiếng rưỡi dừng lại, mà sau đó, bầu trời lại bắt đầu trong xanh, mây đen dần dần tản ra, , còn có thể nhìn thấy mặt trời từ sau đám mây nhô ra, bọn họ cho rằng trời tạnh mưa. Nhưng lại nghĩ tới, bầu trời thực tạnh mưa, thế nhưng mà hai mươi phút sau, hề có dấu hiệu báo trước nào, trận mưa thứ hai đến.

      Những hạt mưa lớn như hạt đậu đập vào cửa kính chắn gió phía trước xe, mưa càng rơi xuống càng lớn, chảy thành con sông phía cửa sổ xe, cần gạt nước hoàn toàn làm được việc, thể nhìn thấy đoạn đường phía trước.

      Ở giữa đường, xe đột nhiên tắt máy.

      “Có thể là hết xăng, ra đằng sau xem có xăng dự phòng , em cứ ngồi ở bên trong , đừng có ra ngoài.” Lâm Trạch Nam quay đầu ra đằng sau với Lâm Băng câu, sau đó liền mở cửa xe chui ra ngoài.

      Sau khi Lâm Băng gật đầu, liền thành ngồi ở ghế sau, trong đầu lại nghĩ phải làm như thế nào cùng Sở gia gia tốt chuyện giải trừ hôn ước, tình cảm qua lại giữa hai nhà tệ lắm, cũng muốn bởi vì chuyện này của mình mà làm cho quan hệ giữa hai nhà trở nên bế tắc.

      Năm phút trôi qua.

      Mười phút trôi qua.

      Hai mươi phút trôi qua......

      Lâm Băng thể ngồi yên xe được nữa, như thế nào mà họ còn chưa có trở về, bất quá chỉ là đổ xăng vào xe mà thôi, nếu đằng sau có xăng dự phòng, vậy hẳn là phải nhanh chóng trở lại chứ. Lâm Băng nhoài người lên ghế phía trước, lấy chìa khoá xe Hummer ra, cầm ở tay.

      Mới đẩy cửa xe ra, trận mưa to gió mạnh thổi tới, chỉ trong chốc lát, cả nửa người Lâm Băng đều bị nước mưa làm ướt, những giọt mưa lớn dày đặc, tích tụ thành vũng nước lớn đường, vẫn còn có xu thế gia tăng. Lâm Băng từ trong túi lấy ra ô che, mở ô ra xong, liền ra ngoài xe.

      Cốp xe bị mở ra, toàn thân Lâm Trạch Nam ướt đẫm té mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

      Lâm Băng nhanh chóng đến bên người Lâm Trạch Nam, ném ô trong tay , sau đó cố hết sức đỡ Lâm Trạch Nam đứng lên, vẫn có tỉnh lại, đành phải lấy tay Lâm Trạch Nam quàng qua vai mình, tay để ở sau lưng , mà tay còn lại của đỡ lấy thắt lưng của Lâm Trạch Nam, người Lâm Trạch Nam cao hơn 1m80, cho dù có gầy hơn nữa đối với Lâm Băng mà , cũng phải cố hết sức.

      Lâm Băng đỡ Lâm Trạch Nam ra ghế sau xe, giúp cài dây an toàn xong. Lúc này, Lâm Băng mới phát , toàn thân Lâm Trạch Nam nóng bỏng, giống như cái lò nướng vậy, hô hấp đều mang theo khí nóng, giống như bị đau ở đâu đó, khuôn mặt tuấn tú vẫn luôn luôn nhăn lại.

      Mà giờ phút này, Lâm Băng đứng ở bên cạnh cửa xe, toàn thân đều bị nước mưa làm ướt đẫm.

      Trong lòng nảy sinh loại cảm giác bất an nồng đậm, cảm giác đó càng ngày càng rệt.

      Những giọt mưa lớn đánh vào người , mạnh mẽ ngẩng đầu, những giọt nước liền thẳng tắp rơi vào trong mắt , nhưng cũng có ảnh hưởng đến tầm nhìn của , làm cho hoảng sợ phát là trong mưa sương mù lượn lờ, là loại sương mù màu trắng ở trong còn mang theo sương mù màu đỏ......

      Tim của đập cực nhanh, nhìn lên bầu trời, đôi mắt dần dần mở lớn.

      Chẳng lẽ mạt thế đến trước thời gian sao, nhưng mà điều đó có khả năng a, đây chính là đến trước cả hai tuần lễ a, hơn nữa, lúc mạt thế đến là buổi tối, nhưng tại là ban ngày, là nhìn lầm rồi sao?

      Tay của Lâm Băng run rẩy, lên tâm trạng của trong lúc này.

      bầu trời sương mù càng nồng đậm, chỉ có sương trắng ở trong mang theo màu đỏ, còn kèm theo màu vàng, ở trongkhông khí chậm rãi di khuếch tán.

      Trong lòng bàn tay phải của Lâm Băng nóng lên, nhưng lực chú ý của hoàn toàn tập trung ở hai mắt, kinh ngạc nhìn bầu trời, sương trắng, giọt mưa......, dần dần, giống như nhìn thấy bên trong mỗi giọt mưa đều mang theo sương mù, có màu trắng, có màu đỏ, còn có màu vàng, thậm chí bầu trời còn thể nhìn thấy được màu xanh.

      Lâm Băng xoa xoa ánh mắt, là bị hoa mắt sao?

      đột nhiên dừng lại động tác, tay của tự dưng nóng quá, đúng, là thân thể của nóng quá, cùng họ giống nhau, cũng phát sốt rồi. thế nhưng lại phát sốt, giống như năm đó khi mạt thế bùng nổ, nhớ được lần kia, bị sốt ba ngày ba đêm, hơn nữa còn hôn mê bất tỉnh.

      Bây giờ phải bình tĩnh, cũng phải trấn định lại.

      phải nhân lúc bản thân còn có thể tỉnh táo đưa họ và mình đến địa phương an toàn, bây giờ tuyệt đối thể ở đường cái được. Lâm Băng mở cửa xe phía trước ra, ngồi xuống điều vị trí tài xế, sốt cao làm cho thần trí của bắt đầu mơ hồ hỗn loạn, cố hết sức đóng cửa xe. Đem chìa khóa xe cắm vào ổ, muốn khởi động xe, lại phát tay chân dần dần vô lực, thể lái xe được.

      Trạng thái tại của thích hợp để lái xe, nhưng mà nếu làm, chỉ sợ đợi đến khi mạt thế tới, cùng với họ chắc chắn phải chết tại đây.

      Đây là nơi nào, cần phải tìm người hỗ trợ.

      Di động ở trong túi, may mắn là túi chống nước, Lâm Băng ở trong xe nhìn hướng dẫn liền thấy được vị trí tại của hai người họ, lại phát cách võ quán của Lưu sư phụ rất gần, bây giờ cũng chỉ có thể thử xem, cảm thấy cơ thể của mình giống như ngay sau đó ngã xuống.

      Tốn hết khí lực, cuối cùng điện thoại cũng có người nghe máy.

      “Xin chào, ngài là Lưu sư phụ phải , tôi là......” Lâm Băng ho nhiều, người cũng lệch khỏi chỗ ngồi.

      “Cháu là Lâm Băng đúng ?” Trí nhớ của Lưu sư phụ luôn luôn rất tốt, nhìn thấy dãy số, liền nghĩ tới. Bất quá, giọng này có chỗ thích hợp cho lắm.

      “......” Lâm Băng cảm thấy đầu lưỡi đều nóng rát, hít vào thở ra cũng khó khăn, cúp điện thoại, dùng chút sức lực còn lại đẩy cửa xe ra, cầm lấy di động tay ra ngoài, may mắn là cách đó mười mét có cửa hiệu xinh xắn, lấy điện thoại chụp hình lại, sau đó trực tiếp gửi cho Lưu sư phụ......

      Sau đó, Lâm Băng ngất , thân thể từ chỗ ngồi đổ xuống phía cửa xe, đúng lúc đầu chuẩn bị rớt xuống, bạch quang chợt lóe, Lâm Băng liền thấy đâu.

      *

      Sau khi Lưu sư phụ nhận được tin nhắn của Lâm Băng, chỉ biết vị trí đại khái, bên ngoài trời mưa to, ông cũng lấy ô, mà là trực tiếp mặc áo mưa cùng giày mưa, nước mưa đều ngập sâu đến chỗ mắt cá chân, nếu còn tiếp tục vài giờ như vậy nữa, đoán chừng lên tới quá đầu gối.

      Lưu sư phụ tìm được cửa hàng đó, cũng tìm được vị trí ảnh chụp. Nhưng là cũng có nhìn thấy bóng dáng của Lâm Băng, đây là chiếc xe rất mắc tiền, theo lý thuyết, con rất ít khi thích loại xe như vậy.

      bên cửa xe được mở ra, cốp xe bị cũng mở ra, chỉ có ở ghế sau xe là có cậu trai trẻ tuổi biết là hôn mê hay là ngủ.

      lúc Lưu sư phụ hoài nghi có phải hay mình tìm lầm địa phương, cũng chuẩn bị rời , lại phát ở bên dưới xe, chiếc điện thoại di động nằm trong vũng nước. Điện thoại thế nhưng còn chưa có bị hư, Lưu sư phụ thử gọi điện thoại cho Lâm Băng, quả nhiên điện thoại tay đổ chuông, vậy đây chắc là điện thoại của Lâm Băng rồi.

      Lưu sư phụ nhìn nam tử trẻ tuổi ở phía sau, vậy ta chắc là biết tình huống, Lưu sư phụ chuẩn bị đánh thức , hỏi chút tình huống. Vì thế liền vài bước, mở cửa sau xe ra, đẩy đẩy nam tử trẻ tuổi nằm ở sau xe. Nhưng vừa chạm vào thân thể của nam tử trẻ tuổi đó, Lưu sư phụ liền mạnh mẽ rút tay trở về, nóng quá!

      Lưu sư phụ xác định đưa tay lên sờ cái trán của nam tử trẻ tuổi.

      Quả nhiên người này phát sốt, còn là sốt cao, đặc biệt cao nữa chứ!

      Lâm Băng là cháu của lão thủ trưởng, tìm ông nhờ giúp đỡ, việc này ông vẫn biết ràng. Bất quá, trước tiên phải đưa người trước mắt vào bệnh viện rồi lại tiếp, mưa lớn như vậy, sương mù cũng nhiều, đường cũng thấy , gần đây cũngkhông có cái bệnh viện lớn nào. Lưu sư phụ nghĩ đến bên cạnh võ quán nhà mình còn có phòng khám , là phòng khám trung y tư nhân, y thuật rất tốt.

      Lưu sư phụ kéo người ra ngoài, đem toàn bộ cửa xe đóng lại, tắt máy, rút chìa khóa, sau đó đỡ người trong xe chậm rãi về hướng võ quán nhà mình.

      Tình huống của người này có vẻ đuọc ổn cho lắm, ông đỡ lưng của , có cảm giác lưng như muốn bỏng vậy, cũng nóng a. Ông phải nhanh hơn thôi, sốt cao như vậy rất dễ dàng cháy hỏng đầu óc.

      *

      [Dấu hiệu thứ ba khi mạt thế đến: Mưa. Mạt thế đến trời đổ mưa còn mang theo sương mù dày đặc......]

      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :