1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Không gian nơi tay - Hậu Tình (4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ly sắc

      ly sắc Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      78
      Hay quá mất. Thanks chủ hố nhiều.

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      ☆ Chương 10: Bỏ vào gian

      Edit: NguyetNhi

      “Xin lỗi, ngại quá, chiều này tôi gọi lại cho các , khoảng chừng ba bốn giờ , các yên tâm, đảm bảo làm chậm trễ thời gian tan tầm của mọi người.” Nghe điện thoại, Lâm Băng vẫn luôn cùng đối phương xác nhận thời gian, đối phương nghe được câu trả lời cụ thể lúc này hai bên mới chịu tắt điện thoại.

      Lâm Băng tìm người môi giới bất động sản gần nhất, có tiền dễ làm việc, coi trọng ba cái kho hàng rất lớn, là kho hàng nhưng ra là nhà xưởng tư nhân đóng cửa, chiếm diện tích rất lớn, chủ của nhà xưởng là người địa phương, xung quanh địa phương đó là ngôi làng, chính phủ cho phá bỏ và di dời người dân nơi khác, bọn họ đều chuyển gần hết, nên có rất ít người qua lại, là địa phương tồi.

      Chỗ này bởi vì ba tháng sau phải chuyển toàn bộ, nên người môi giới vốn tính giới thiệu chỗ này cho , nhưng cuối cùng chịu nổi Lâm Băng hỏi và đưa ra nhiều tiền nên mới . ra chủ nhà xưởng này cho thuê gian phòng ở, nhưng ở lúc hai người chuyện, chủ cho thuê nhà vô tình qua cái nhà xưởng này, cũng bị người môi giới như để ý.

      Lâm Băng đưa tiền thuê hai tháng, lại trả giá cao, làm cho vốn vui vẻ gì lập tức chạy làm thủ tục cho thuê, người môi giới cũng cao hứng, phí môi giới là nửa tháng tiền thuê, nếu tiền thuê cao, bọn họ cũng lấy được nhiều tiền hơn.

      Hai giờ chiều đưa tiền, xong hai bên liền ký hợp đồng.

      “Kho hàng này có gì chứ?” Lâm Băng vừa lòng thu hồi hợp đồng và chìa khóa kho hàng, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của nhà xưởng, là người phụ nữ mập mạp hơn bốn mươi tuổi , mặt tròn, mắt mày rậm, thân hình to lớn, khi cười lộ ra răng nanh trắng tinh.

      “Tuyệt đối có gì.” Người phụ nữ đó nở nụ cười, đặc biệt rất vừa lòng khi di động gửi tin nhắn tới. Còn nhiều lời câu:“Kho hàng tuyệt đối sạch , mấy hôm trước còn quét dọn qua.”

      Kho hàng sạch , Lâm Băng càng thích, thuận tiện, mang mấy phòng ở của mình gần trường học đưa cho người môi giới rao bán, năng lực làm việc của họ cũng rất tốt, liền đưa thử cho họ làm vậy.

      Lâm Băng ở mạng tìm địa chỉ cụ thể của kho hàng, sau khi tìm được liền nhờ người môi giới giúp in ra giấy. Cầm bản đồ được in xong, Lâm Băng lái xe đến thẳng kho hàng. Lúc bản đồ được in ra, Lâm Băng nghĩ đến vấn đề, đến lúc tang thi bùng nổ, rất nhiều đường cao tốc đều bị hư hại thể qua được, đến lúc đó chắc chắn phải đường vòng, cho nên phải đem đường quốc lộ trong nước toàn bộ in ra, đúng rồi, còn có bản đồ các tỉnh thành phố nữa, càng chi tiết càng tốt. Sau khi mạt thế bùng nổ, cây cỏ tươi tốt hơn trước, cỏ dại mọc tràn lan, có nơi hoa cỏ còn phát triển cao bằng con người, đất đai bị ô nhiễm nghiêm trọng, mấy thứ này giống nhau đều bị ô nhiễm, mang theo độc tố rất .

      Sức sống của thực vật rất mạnh, rất nhiều thành thị ở ngoài quốc lộ đều bị thực vật chiếm lĩnh, nếu có la bàn, căn bản thể phân đông tây nam bắc.

      Đúng rồi, còn có la bàn, cũng phải chuẩn bị vài cái.

      là, như thế nào lại có thể quên những thứ quan trọng đó, nhất định phải làm quyển sổ ghi lại mới được.

      Lâm Băng quyết định về nhà liền chuẩn bị quyển sổ.

      *

      Thời điểm Lâm Băng tìm được nhà xưởng là ba giờ mười lăm phút, cửa lớn được khóa bởi ổ khóa bằng sắt có hơi rỉ sét, Lâm Băng tra chìa khóa vào ổ, rất nhanh cửa liền mở ra , Lâm Băng lái xe vào, ở bên trong tùy tiện tìm chỗ đậu xe. Sau đó gọi điện thoại cho người phụ trách của siêu thị, báo cho đối phương có thể đưa hàng hóa tới. Thuận tiện, lại gọi luôn cho người phụ trách cửa hàng điện tử, giống nhau đều là báo đối phương đưa hàng qua, đồng thời gửi địa chỉ kho hàng cho họ.

      Sau khi thông báo xong, Lâm Băng cũng có rảnh rỗi, mà là vòng quanh nhà xưởng. Phòng ở nhà xưởng đều cũ, thuộc loại nhà trệt, vẫn là quét vôi màu đỏ, khắp nơi đều ẩm ướt, thậm chí cửa vào cùng liên tiếp mấy kho hàng đều có nước, chỗ khác cũng là bùn đất, kho hàng đặc biệt lớn, có hai cái, cái mới được tân trang lại, có thể là mấy năm trước mới được xây, còn có cái kho hàng chuyên để đồ, phòng ở theo hình cái tháp, trong góc còn phủ cả rêu xanh.

      Nửa tiếng sau, siêu thị và cửa hàng điện tử đều qua năm chiếc xe tải chở đồ lớn, bên trong tràn đầy tất cả đồ dùng hàng ngày cùng đồ điện Lâm Băng cần, mọi thứ rất nhiều, mười mấy người giao hàng mệt đến đổ mồ hôi đầy người, Lâm Băng có chút băn khoăn, muốn hỏi tài khoản ngân hàng của họ, sau đó trực tiếp chuyển cho mỗi người năm trăm ngàn phí dịch vụ, bởi vì trời nóng mà còn bắt họ chuyển nhiều như vậy ngại quá.

      Cũng may bọn họ đều là người chịu khó, đến lát, mọi thứ đều chuyển xong.

      Có hơn năm trăm ngàn phí dịch vụ thêm vào, bọn họ thực vui vẻ, chuyển xong mọi thứ vẫn luôn cảm ơn Lâm Băng mãi, sau đó mới chịu rời khỏi đó.

      Nhìn thấy bọn họ xa, Lâm Băng khóa trái cửa nhà xưởng lại, rồi mới chậm rãi đến kho hàng chuyển đồ đạc vào trong gian, hoàn hảo chỉ cần lòng bàn tay chạm vào đồ đạc liền tự động xuất trong gian, hơn nữa, Lâm Băng phát kho hàng bên trong có thể tự động phân loại đồ, chỉ cần bỏ đồ vào kho hàng, mọi thứ tự động phân loại rồi sắp xếp gọn gàng.

      Sau hai mươi phút, toàn bộ đồ được chuyển hết vào trong gian, mọi thứ quá nhiều, từng bước từng bước chạm vào đều có chút mất sức. Lâm Băng ngồi dưới đất há mồm thở phì phò.

      Nhìn thời gian, hơn bốn giờ, Lâm Băng lại đứng lên, tại có thời gian nghỉ ngơi. Bây giờ là tháng bảy, ánh mặt trời rất nóng, mặc dù hơn bốn giờ nhưng mặt trời vẫn còn ở đầu, mang đến cái nóng lợi hại. mặt Lâm Băng tất cả đều là mồ hôi, trước ngực cùng sau lưng quần áo đều ẩm ướt, đều nhanh chóng dính tại người, có chút chịu nổi, liền trực tiếp chui vào trong xe mở điều hòa.

      Lúc này mới đột nhiên nhớ ra, quên gọi điện thoại cho cửa hàng xăng dầu, xăng đặt vẫn còn chưa có giao hàng, vội vàng gọi điện hối họ mang xăng tới. Dù sao cũng hơn bốn giờ rồi, năm sáu giờ bọn họ tan tầm, nếu nhanh lại phải để tới ngày mai, rất phiền phức.

      Lúc xe giao hàng tới nơi là bốn giờ bốn mươi phút, xem như nhanh, thời điểm Lâm Băng nghe được tiếng xe cũng tới cửa nhà xưởng, liền mở cửa. Liền thấy chiếc xe, tuy bằng mấy chiếc xe vận tải vừa rồi, bất quá bên trong xe bình xăng lại cao hơn phân nửa người, rất nặng, vài người hợp lực mới nâng xuống được, đến hơn năm giờ mọi người mới nâng được toàn bộ vào trong kho hàng.

      Lúc này đây, Lâm Băng cũng cho bọn họ ít phí dịch vụ.

      Người đưa xăng rồi, Lâm Băng liền đem xăng cất vào trong gian, nhìn bốn phía trong kho hàng của gian tràn đầy xăng cùng vật tư, trong lòng Lâm Băng rốt cuộc bớt được điểm lo lắng.

      Xăng giao xong, Lâm Băng lái xe rời khỏi nhà xưởng, tất nhiên, đem cửa nhà xưởng khóa lại.

      Đồ leo núi cùng giày du lịch, ba lô, đèn pin, lều trại...... Đợi chút, ít vật phẩm tùy thân còn chưa có chuẩn bị. Lúc này Lâm Băng trực tiếp lái xe cửa hàng chuyên bán đồ dã ngoại leo núi, ghi lại số đo của , rồi trực tiếp đặt hàng, ngày mai giao hàng tận nơi, họ đưa đến kho hàng nữa, mà là trực tiếp đưa đến phòng trọ của , phải còn chưa bán được nó sao, bỏ quần áo ở đấy chắc đủ.

      Làm xong mọi việc là sáu giờ đúng, Lâm Băng là mệt đến động cũng muốn động, ngày lái xe chạy tới chạy lui, cũng có ngừng lại, đúng rồi, ngày hôm qua có bỏ vào kho hàng khay thức ăn chay, còn có ly nước ấm chưa lấy ra, đều bị Lâm Băng lặng lẽ ăn luôn trong thời gian chờ nhân viên giao hàng tới, tại lại thấy đói bụng rồi.

      Vẫn là nên về nhà thôi.

      Vì thế, về nhà, tắm rửa, chạy hai mươi vòng, lại tắm rửa, ăn cơm!

      Gia gia của Lâm Băng từ bên ngoài trở về, thời điểm Lâm Băng chạy bộ ở công viên mọi người trong nhà ăn cơm, bởi vì để di động trong phòng nên biết, mọi người cũng có đợi liền ăn trước. Trưởng bối của Lâm gia rất nhiều, em họ hàng cũng ít, nếu Lâm gia gia có ở Lâm gia, mấy người họ hàng này đều đến đây ăn cơm, bọn họ cũng ở gần đây, ngay tại biệt thự xung quanh. Bất quá thế hệ này Lâm gia gia là gia chủ, nên những người khác tất cả đều phải ra ở riêng, gia chủ của Lâm gia tự nhiên tất cả đều dòng chính kế thừa.

      Quyền thừa kế Lâm gia luôn được ưu tiên cho dòng chính, nếu dòng chính có người có khả năng đảm nhận, ở chi thứ chọn ra người ưu tú nhất để bồi dưỡng. Cuộc tranh giành của các chi rất gay gắt, thế hệ trẻ bọn cũng có rất nhiều người, đấu tranh lợi hại. Đương nhiên, con có quyền thừa kế, mặc kệ là dòng chính hay chi thứ cũng như nhau.

      Thím Chu có để lại cơm cho Lâm Băng, thời điểm về nhà thấy rất nhiều người ngồi ở đại sảnh, gia gia của , nhị gia gia, cùng tứ gia gia ngồi ở vị trí rất dễ thấy, chuyện vui vẻ, các lão nhân đều có tuổi, nên khó tránh khỏi đều thích yên tĩnh. Trừ bỏ lão nhân ở ngoài, bọn người bác cả cùng nhóm tiểu bối bọn họ chuyện thanh rất , sợ quấy rầy trưởng bối chuyện.

      Kỳ quái là, cha của Lâm Băng cũng ở nhà, Lâm gia gia rất coi trọng người con này, đương nhiên, gia chủ đời tiếp theo của Lâm gia sớm được chọn, là bác cả của Lâm Băng, theo trong nhà bác cả còn có người con trai lớn đặc biệt ưu tú, tính tình trầm ổn, ánh mắt nhìn xa trong rộng, lại là cháu đích tôn, là trưởng tôn luôn luôn được mấy vị gia gia trong nhà xem trọng.

      Đương nhiên, cha của Lâm Băng cũng ưu tú nhưng lại có con trai để kế thừa nghiệp của ông, Lâm gia gia cho dù có thích đứa con này đến đâu chăng nữa cũng thể để ông lên làm gia chủ.

      Lâm gia gia cũng rất thương Lâm Băng, thời điểm Lâm Băng nhìn thấy Lâm gia gia, cũng là kích động, nước mắt thiếu chút nữa liền rơi xuống. hoàn toàn bỏ qua mọi quy củ, liền chạy đến ôm gia gia cùng nãi nãi, bởi vì nãi nãi giọng an ủi, cuối cùng cũng nhịn được mà gào khóc.

      Hơn ba năm có gặp lại gia gia và nãi nãi, nhìn thấy bọn họ còn sống, tốt.

      Lâm gia gia tuy có chút trọng nam khinh nữ, nhưng lại là kiểu người ai cả đường lối về, đối đãi với Lâm Băng luôn luôn vô cùng tốt. Thấy cháu bảo bối khóc, trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng là đàn ông, coi trọng thể diện, cũng tiện ở trước mặt mọi người dỗ dành cháu mình. Lâm nãi nãi là người hiền lành, nên nhàng vỗ lưng Lâm Băng, cuối cùng lôi kéo Lâm Băng đến ban công lầu , bên ngoài nhiều người, Lâm Băng khóc lâu khỏi làm cho người ta chê cười.

      Lâm nãi nãi nhàng giúp Lâm Băng lau khô nước mắt, lại gọi thím Chu mang đồ ăn tới.

      Thím Chu rất nhanh liền bưng đồ ăn lên.

      Ngửi thấy mùi đồ ăn, tiếng khóc của Lâm Băng dần, bệnh cũ tái phát a, chỉ cần vừa nhìn thấy đồ ăn mắt liền tỏa sáng, quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa.

      Lâm nãi nãi cũng nở nụ cười:“Con mèo này chắc là đói bụng lắm , nhanh ăn , mẹ ngươi còn ngươi giảm béo, ta cũng tin con mèo tham ăn như ngươi chịu được.” Hồi Lâm Băng đặc biệt thích ăn đồ ăn vặt, lúc còn học tiểu học phát triển thành mập mạp, bạn học đều thích . Có đoạn thời gian Lâm nãi nãi luôn mang theo , bà vẫn nhớ ràng cháu nhà mình là người chịu được miệng lưỡi thế gian.

      Sau này Lâm Băng lớn hơn ít, tuổi của Lâm nãi nãi cũng lớn, tránh khỏi có nhiều lúc mệt nhọc, nên để cho mẹ Lâm dẫn theo Lâm Băng, có đoạn thời gian mẹ Lâm cũng rất muốn mang thai, nhưng đáng tiếc vẫn luôn luôn có hoài thai đứa bé, nên sau này bà cũng dần hết hy vọng vào việc đó.

      Thời điểm Lâm nãi nãi mang Lâm Băng đến ban công, cha của Lâm Băng trở lại, thời điểm vào cửa tay ông còn ôm pho tượng phật bằng ngọc, óng ánh trong suốt, điêu khắc tinh xảo, vừa nhìn biết đây tuyệt đối phải vật phàm.

      Càng khó có là, mặt cha Lâm thế nhưng lại mang theo tươi cười, cả người dưới đều lộ ra loại vui sướng. Xem ra tượng ngọc phật trong tay cha Lâm chính là cái mà Lâm Băng nhắc tới! thể , năng lực làm việc của cha Lâm rất mạnh, tin tức linh hoạt, hiệu suất làm việc nhanh chóng, là làm cho người ta thán phục.

      Lâm gia gia cũng có chút kinh sợ cùng nghi ngờ, ông rất ít khi nhìn thấy đứa con trai thứ hai để lộ cảm xúc che giấu chút nào như thế.
      ly sắc, thuytlunalovegood thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 11: Lâm gia gia gia

      Edit: NguyetNhi


      Cha Lâm nhìn thấy phòng đầy người cũng là bị dọa sợ chút, ba có là mấy ngày nữa mới trở về, nhưng lại nghĩ tới là hôm nay. Chú hai cùng chú tư đều ở đây, còn có vài người em họ cũng tới, cha Lâm cúi đầu nhìn thoáng qua tượng ngọc phật trong tay, trong lòng đưa ra quyết định. Hôm nay mọi người tới rất nhiều, tiện gì thêm, đợi họ hàng thân thích rồi ông lại tìm ba thương lượng chuyện tượng ngọc phật vậy.

      “Nho Chính, tượng ngọc phật này tỉ lệ rất tốt, con biết đó, chú luôn rất thích mấy thứ này, có thể hay mang nó tặng cho chú?” Lời này là do chú tư của cha Lâm , năm nay năm mươi tuổi, khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt, so với Lâm gia gia hơn mười tuổi, năm đó cũng con trai út trong nhà, nên khi chuyện luôn là tùy. Trong miệng , Nho Chính cha Lâm, ông tên là Lâm Nho Chính, là cha của Lâm Băng.

      “Chú tư, Như Hân mang thai, tượng ngọc phật này là cháu cố ý tìm để mong đứa được bình an khỏe mạnh.” Cha Lâm mỉm cười , cũng thể ra mặt cự tuyệt được, nhưng lại biết, mình vừa ra lời này, chú tư chắc chắn còn đánh chủ ý lên tượng ngọc phật.

      Cha Lâm vừa mới dứt lời, ông nội Lâm liền mừng như điên, còn mở miệng hỏi lại:“Con trai, những gì con đều là , con dâu mang thai?” Cháu dâu thứ hai của ông vẫn luôn thấy mang thai lại, cái này có thể là nỗi buồn phiền bấy lâu nay của ông nội Lâm, thời gian qua ngay cả người hiền lành như bà nội Lâm đều có thái độ lạnh nhạt đối với đứa con dâu thứ hai này.

      “Vâng, bệnh viện kiểm tra rồi, ấy mang thai được hai tháng.” Khóe mắt cha Lâm mang theo tươi cười đáp.

      Ông nội Lâm mừng rỡ liên tiếp vài chữ tốt, ánh mắt khi nhìn về phía tượng ngọc phật cũng ôn hòa hơn nhiều, trong lòng ông nhận định tượng ngọc phật này có tác dụng bảo vệ đứa trẻ bình an, liền thúc giục cha Lâm mang nó đưa cho mẹ Lâm.

      Sau khi cha Lâm cùng mọi người chào hỏi xong, liền tạm biệt mọi người trở về phòng, bởi vì phòng ngủ của ông cùng vợ ở lầu hai nên ông trực tiếp về thẳng phòng mình. Lầu hai và lầu ba còn có mặt tầng lầu, mỗi tầng có mấy cái thư phòng, riêng phòng ngủ có mười mấy phòng, có thể thấy được nhà chính của Lâm gia chiếm diện tích rất lớn.

      Cha Lâm luôn luôn gắt gao ôm chặt tượng ngọc phật trong tay mình, ngay cả thím Chu muốn cầm giúp ông cũng được, nếu mạt thế thực đến, tượng ngọc phật trong tay ông là vật quan trọng, ông thử qua, có thể bỏ mọi thứ vào trong, ông biết gian này bên trong lớn cỡ nào, bởi vì con người thể vào trong tượng ngọc phật được, chỉ có người, mà còn có tất cả vật sống đều thể bỏ vào được.

      Cách dùng tượng ngọc phật rất đơn giản, chỉ cần thân thể tiếp xúc với tượng ngọc phật, sau đó lại dùng tay tiếp xúc với vật muốn cất vào gian, trong lòng nghĩ cất vào, đến giây, này nọ ở bên ngoài biến mất, và xuất bên trong tượng ngọc phật, thời điểm muốn lấy ra cũng như vậy, mặc kệ là tay hay bộ phận khác của cơ thể, đều nhất định phải chạm vào tượng ngọc phật.

      Bất quá, ngày chỉ có thể đưa đồ ra bên ngoài ba lần.

      Đây cũng là kết quả thử nghiệm của cha Lâm.

      Thời điểm ông mua được tượng ngọc phật này cũng qua tay mấy người rồi, nhưng có ai phát gian bên trong nó, bởi vì gian bên trong tượng ngọc phật muốn mở ra còn cần có bí mật rất lớn, dưới điều kiện đặc biệt mới có thể bắt đầu sử dụng, đương nhiên, cha Lâm cũng biết chuyện này, bất quá tại thời điểm cha Lâm mua được tượng ngọc phật, đánh bậy đánh bạ vô ý đụng phải người tượng ngọc phật cái......lúc này ông mới có thể sử dụng.

      Thời điểm cha Lâm trở lại phòng ngủ của mình, thấy mẹ Lâm thay xong quần áo chuẩn bị mở cửa xuống lầu, bà tựa hồ nghe thấy tiếng khóc của con . Hai người đúng lúc chạm mặt nhau ở cửa, cha Lâm nhìn mẹ Lâm ý bảo bà yên lặng, sau đó ông bình tĩnh xoay người đóng cửa lại, tiện thể khóa trái cửa luôn.

      “Ba trở về, trước đó bà xuống sao?” Bên cạnh cha Lâm vừa hỏi vừa cầm tượng ngọc phật trong tay cẩn thận bỏ vào trong kết sắt, lại thay đổi cái mật mã khác. Ông biết cha mẹ mình đối với vợ ông có chút ý kiến, nếu vợ ông hiếu thuận chỉ sợ về sau càng khó có thể chung sống, mặc kệ như thế nào, cho dù trong lòng ông vui vẻ gì khi nghe dạy bảo, nhưng cũng thể biểu ra ngoài.

      “Mới cùng nhau ăn cơm, em cũng vừa lên đây thôi.” Mẹ Lâm giọng giải thích.

      “Chú hai cùng chú tư đều ở dưới, xuống cùng bọn họ chuyện lúc, em cũng muốn xuống sao?” Cha Lâm là người hòa đồng, đạo lí đối nhân xử thế luôn làm rất tốt, nên tự nhiên ông xuống dưới cùng các trưởng bối chuyện lát.

      Bà ấy có thai, nên lúc này bọn họ hẳn là làm khó bà, tính toán như trước kia.

      “Em mới nghĩ tới cùng các cố ấy trò chuyện, nhưng là em vừa vặn nghe được tiếng khóc của Băng Băng, em muốn xuống nhìn chút có chuyện gì xảy, là ai bắt nạt con bé?” Mẹ Lâm nhăn lại đôi mi thanh tú, lo lắng .

      Đối với đứa con duy nhất này, mẹ Lâm vẫn luôn cưng chiều hết mực.

      Lúc hai người chuyện, lại nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài.

      Mẹ Lâm ra mở cửa, lại thấy người đứng bên ngoài là Lâm Băng.

      Mẹ Lâm thấy con có việc gì, cũng bỏ qua ý nghĩ xuống dưới, Lâm Băng cùng cha Lâm chào hỏi, thấy ông gật đầu xuống lầu, quan hệ của Lâm Băng cùng ông rất bình thường, nóng cũng lạnh.

      Sau khi cha Lâm rời khỏi phòng, mẹ Lâm liền đứng lên đóng cửa, sau đó lôi kéo Lâm Băng vào phòng khách bên trong.

      Toàn bộ căn phòng đều lấy màu tối làm chủ đạo, điệu thấp nhưng lại xa hoa, thời điểm thiết kế căn phòng này, hiển nhiên kiến trúc sư cực kỳ dụng tâm vào nó, mặc dù là màu sắc tối, nhưng trải qua tay của người thiết kế nó trở thành căn phòng ấm áp.

      “Băng Băng, có phải con vừa mới khóc đúng ?” Mẹ Lâm vừa ngồi xuống liền mở miệng hỏi, nhìn thấy khóe mắt con đỏ bừng, bà rất là lo lắng.

      có việc gì đâu mẹ, con chỉ là quá nhớ gia gia nãi nãi thôi, mới vừa rồi con nhịn được, nước mắt liền chảy xuống.” Lâm Băng cười , “Con vừa cùng nãi nãi người mang thai, thế nhưng bà cũng chưa biết, mẹ, thời điểm nãi nãi về nhà chẳng lẽ người cùng bà qua chuyện này sao?”

      phải, tại mẹ quên mất thôi.” Mẹ Lâm có chút xấu hổ cười , thời điểm mấy người Lâm nãi nãi về nhà cha Lâm vẫn chưa cầm được tượng ngọc phật về, nên bà vẫn chưa muốn , ai biết đứa bé trong bụng có thể giữ lại được hay phải, nếu chuyện tượng ngọc phật đáng tin, đứa bé thể giữ lại, bằng , để tránh làm cho hai người họ đau lòng.

      “Đúng rồi, mẹ, thời điểm giữa trưa con quên cho người cách sử dụng dị năng như thế nào, tại con tới là muốn cẩn thận cho người cách sử dụng.”

      “Ngay cả cái này mà trong mộng cũng có qua sao?”

      “Có qua, nhưng lại nhắc đến nhiều lắm.” Lâm Băng có chút chột dạ , thủy hệ dị năng cùng băng hệ dị năng tuy rằng có giống nhau, nhưng vẫn là có khác biệt , bất quá cách sử dụng cũng khác nhau là mấy. Ở trong mạt thế ba năm, luôn có loại cảm giác mơ hồ, cảm thấy Thư Tuyết giống như có thủy hệ dị năng. Trước mặc kệ cái này , bây giờ phải những chuyện liên quan đến thủy hệ dị năng cói cho bà biết.

      “Thủy hệ dị năng có thể tạo ra nước, giống như lúc trước mẹ làm ở trong xe đó. Thời điểm thủy hệ dị năng ở gần nguồn nước phát huy được sức mạnh lớn nhất, nhất định là phải ở bên dòng suối, bên hồ, bờ biển, lúc đó người có thể khống chế nước bên trong biến thành mũi tên nước, các loại súng bắn nước tấn công tang thi, khuyết điểm của tang thi là đầu, chỉ có công kích vào đầu mới có tác dụng. Còn có thể khống chế nước ấm, đem chúng biến thành sương mù, dùng để che che giấu bản thân. Cuối cùng dùng nước bao quanh đầu kẻ địch, làm cho họ thể hô hấp, hít thở được mà chết, đương nhiên, cái này đối với tang thi có tác dụng, tang thi cần hô hấp. Trong mộng chỉ xuất có nhiêu đó, còn có việc rất trọng yếu, đó là công kích mạnh hay yếu cùng lực khống chế tinh thần lực có liên quan, còn cùng cấp bậc dị năng có liên quan...... Ở thời điểm mạt thế con người còn có thể sử dụng dị năng để đánh nhau.”

      Câu cuối cùng Lâm Băng cố ý cho bà nghe, cuộc sống của mẹ Lâm vốn rất đơn giản, bà cảm thấy người thế giới đa phần là người lương thiện, người xấu chỉ có bộ phận , cũng còn có đầy người bỏ ác theo thiện.

      Mẹ Lâm chỉ nhìn qua hành động của đối phương liền rất dễ dàng tin tưởng.

      “...... Trong lời của con có thủy, hẳn cũng có hỏa .” Trong tay mẹ Lâm cầm chặt ly trà lạnh, rất lâu sau mới ngẩng đầu hỏi Lâm Băng.

      Lâm Băng gật gật đầu, lại tiếp tục nhắc nhở bà:“Mẹ, muốn thăng cấp dị năng chỉ có thể dựa vào chính mình, người khác thể giúp được mẹ, nên người phải cố gắng lên!”

      Mẹ Lâm ngồi sofa ngây người lúc.

      Những gì cần đều cả rồi, bây giờ bà ấy rất cần thời gian để để tiếp thu mọi việc, nên cũng muốn quấy rầy bà nữa, vì thế đứng lên, chậm rãi đến cạnh cửa, lúc muốn mở cửa ra, lại đột nhiên nhớ tới còn có chuyện quan trọng chưa với bà, đó là cách thăng cấp dị năng, vì thế quay đầu lại với mẹ Lâm:“Mẹ, trong đầu tang thi còn có tinh hạch, cái đó có thể giúp mẹ thăng cấp dị năng.”

      Sau khi xong Lâm Băng liền mở cửa lên lầu, trở về phòng của mình, sau đó còn phải vào gian xem cái.

      Mẹ Lâm nhìn qua cánh cửa đóng, trong lòng lại có chỗ khó hiểu: Chuyện trong mộng thế nhưng Băng Băng nhớ được ràng, còn để ý như thế, giống như nó tự mình trải qua vậy, chẳng lẽ nó gặp qua tang thi, còn có dị năng?

      Mẹ Lâm bị suy nghĩ của mình làm cho buồn cười, vỗ vỗ đầu, trong lòng suy xét, có lẽ Băng Băng xem quá nhiều sinh hóa nguy cơ (chỗ này mình hiểu là gì cả), còn có bộ phim truyền hình của nước Mỹ gọi là cái gì ấy nhỉ, hình như là cái xác hồn, dường như cũng về đề tài tận thế, tang thi.

      *

      Buổi tối, 9 giờ rưỡi.

      Cha Lâm gõ cửa phòng Lâm gia gia, sau đó hai người cùng thư phòng chuyện.

      Trong thư phòng loáng thoáng truyền ra ít thanh .

      --“ có mạt thế? Vợ của con sở hữu dị năng, gian cũng là ?”

      --“Mạt thế đến hay con biết, nhưng là Như Hân ấy quả có thủy hệ dị năng, tối hôm qua ấy mới cho con biết chuyện này, hôm nay con tìm mua tượng ngọc phật thấy có thể chứa đồ này nọ, hôm nay ở Bắc phố bên kia có đám ngọc thạch mới nhập về, có lẽ là hai xe, toàn bộ đều từ bên ngoài mang về. Tượng ngọc phật tại ở trong két sắt của con, ba có muốn xem thử ?”

      --“, phòng ngủ của con.”
      Hale205, ly sắcthuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 12: bị đánh

      Edit: NguyetNhi


      Trở lại trong phòng, Lâm Băng liền lấy từ trong ngăn kéo ra quyển sổ cùng cây bút, nhân lúc mình còn nhớ được viết tất cả những gì cần mua xuống để có thể chuẩn bị tốt.

      Lâm Băng đặt quyển sổ bàn học, vùi đầu ở trong trí nhớ cảm thấy nên chuẩn bị cái gì cần thiết đều viết hết ra, ba năm sống ở mạt thế thấy được nhiều nhất chính là ánh sáng mặt trời, mạt thế đến trong lúc đó thời gian chạy trốn cũng dài, mà chỗ ở cũng cách xa căn cứ H, chỉ cần lái xe khoảng ba giờ là có thể tới nơi.

      Còn có phải chuẩn bị cái gì nữa đây?

      Lâm Băng cảm thấy chính mình nhớ được gì đều viết xuống, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chưa đủ, đau khổ cắn đầu bút. suy nghĩ nửa ngày, nhưng là vẫn nghĩ ra vật gì còn thiếu, vì thế liền mở máy tính, nhiều người nghĩ khả năng tìm được rất lớn, ở mạng có thể tìm được nhiều ý kiến tốt, tuy rằng nhất định có tác dụng.

      Tận thế đến cần chuẩn bị những gì?

      Loại tin tức này có ít, Lâm Băng từng bước từng bước tìm kiếm, cẩn thận nhìn lên.Shit! thế nào lại quên mua vũ khí cơ chứ, mạt thế đến nếu mà có vũ khí chả khác gì bị tang thi làm thịt!

      Trong nước chỉ có hạn chế súng ống, cũng có cấm sử dụng đao. Được rồi, phải chuẩn bị mấy thanh đao, trường thương cũng tệ lắm, cũng biết có bị bắt hay khi sử dụng mấy thứ đó.

      Lâm Băng nghĩ đến trọng lượng cơ thể của chính mình liền cảm thấy có chút đau đầu, quá gầy rồi. được, tối nay trước tiên ngủ, sau đó ngày mai lên lầu 4 huấn luyện thân thể, đó là nơi bọn họ của rèn luyện thân thể, cả nửa tầng lầu đều là máy tập thể hình, Lâm Băng từng cảm thấy rèn luyện thân thể rất vất vả, nên chưa qua đó lần nào.

      Lâm Băng yên lặng ở quyển sổ ghi thêm. Hai giờ: tập thể hình

      Nhìn thấy có người ở thông báo bình luận, tang thi đến trốn vào trong núi. Lâm Băng cũng là cười cười lắc đầu, đáng sợ ở núi đều có thể so sánh được với thành thị, đến ở đó có tang thi thực vật biến dị cấp ba cấp bốn, chỉ cần là động vật biến dị cũng làm cho người ta chịu nổi rồi, ngươi gặp qua con mèo biến dị cao năm mét thậm chí mười mét chưa? Loại mèo này vẫn được nuôi trong nhà, nhưng núi cũng chỉ có mỗi mèo, mà còn có hổ, báo, mà ai hay biết? Rắn nhất định có.

      Ở mạt thế Lâm Băng có gặp qua con rắn biến dị cấp hai, màu xanh lá cây, đôi mắt màu vàng dựng thẳng đứng to bằng bàn tay con người, đây vẫn chỉ là con mắt, ba cái dị năng giả cấp ba và mười mấy cái dị năng giả cấp hai cùng nhau bao vây tấn công nó cũng phải mất hơn hai giờ, lúc đó mới có thể giết chết con rắn biến dị kia, bất quá còn phải chết dị năng giả cấp ba cùng vài dị năng giả cấp hai, mà đó chỉ là rắn biến dị cấp hai.

      mạng loanh quanh vòng, cảm thấy còn tin tức hữu dụng nào nữa, Lâm Băng liền rời khỏi máy tính. Nhìn xem quyển sổ chi chít số 12345......n, toàn là những thứ cần chuẩn bị, Lâm Băng trong lòng cuối cùng vẫn là có chút ít lo lắng.

      lo lắng nhìn thoáng qua cánh cửa phòng, suy nghĩ vẫn là ra khóa trái cửa phòng lại. Bây giờ muốn vào gian, ngộ nhỡ có người tiến vào tốt lắm. Lâm Băng vào phòng tắm, mở vòi nước ra, bắt đầu xả nước vào trong bồn tắm lớn, suy nghĩ hồi lâu, Lâm Băng vẫn là quyết định tắm rửa cái, thay đổi đồ ngủ sau đó mới tiến vào gian. Như vậy mới ổn thỏa, nếu có người gõ cửa, là mình tắm có nghe thấy, phải tiến vào gian dọn dẹp và kiểm tra lại vật tư, bất quá, mười phút sau phải ra ngoài lần, để xem có người tới gõ cửa hay .

      cảm thấy nếu mẹ đem việc cho ba biết, có thể ông ấy sang tìm chuyện, điểm này có thể đoán ra được, nên phải cẩn thận chút, trực giác cho biết là thể bại lộ gian, theo thời gian mạt thế tiến đến càng ngày càng gần, loại trực giác này càng mãnh liệt hơn. Có cỗ sức mạnh kỳ lạ bên trong bóng tối cho biết: chết.

      Lâm Băng mang theo quyển sổ cùng cây bút vào gian, mỗi lần tiến vào gian đều xuất ở cùng vị trí, xem ra đây là vị trí cố định. Rất nhanh Lâm Băng liền đến kho hàng dưới lòng đất, những thứ cần thiết nếu là mua rồi, liền gạch bỏ , nếu vẫn đủ, liền ở mặt sau ghi chú: Muốn tiếp tục mua. Bên quyển sổ chỉ còn lại những thứ mà chưa chuẩn bị, còn lại đều chuẩn bị thỏa đáng. Mười phút sau, Lâm Băng ra ngoài gian, mở ra cửa phòng tắm, nhìn gian phòng bên ngoài của mình, có người gõ cửa.

      Lâm Băng lại vào, như thế tới lui ba lần, lúc này mới kiểm kê hết đồ vật bên trong.

      Ra khỏi gian sau liền thay đổi đôi giày, lúc tiến vào gian đôi giày kia dính đất, phòng ngủ là sàn gỗ, năm đó đầu bị nước vào mới chọn loại sàn nhà màu trắng này, sàn nhà khi bị bẩn rất ràng.

      Lâm Băng đổ hết nước trong bồn tắm , sau đó đóng cửa tắt đèn phòng tắm.

      Quyển sổ trong tay gần như ghi gần hết, Lâm Băng lại lấy thêm quyển sổ nữa, đem những thứ còn thiếu đều ghi quyển sổ mới này, mỗi lần còn đánh dấu ngày, ví dụ như: ngày 16 tháng 7 chuẩn bị những thứ còn thiếu ở mục 16, mục 17 chuẩn bị theo những gì vừa thấy mạng, tất cả đều viết cẩn thận (chỗ này ta chém)

      Đợi đến khi hết bận, tiếng sau.

      Lâm Băng đóng quyển sổ lại, xoa cổ tay mỏi nhừ, mặt là nụ cười thỏa mãn. Tất cả mọi thứ nên chuẩn bị đều ở bên trong , chỉ cần chuẩn bị tốt cần sợ mạt thế nữa.

      Lâm Băng còn lấy điện thoại ra, đối với mỗi trang đều chụp ảnh lại, thời điểm ra ngoài còn thuận tay cầm luôn điện thoại theo, có hai chỗ lưu giữ, làm có chút tươi cười đắc ý.

      tại mới hơn chín giờ, vào phòng tập thể hình huấn luyện. Lâm Băng thay đổi thân quần áo vận động, biểu cảm hùng hồn hy sinh đến phòng tập thể hình, khẳng định thân thể bé của mình rất mệt a, nhưng là, vì mạng sau này, phải liều mạng thôi!

      *

      Vừa qua 10 giờ 5 phút.

      Lâm Băng nằm ở sàn nhà phòng tập thể hình, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, toàn thân ướt đẫm, quần áo thể thao người tất cả đều là mồ hôi, nằm ở mặt đất, sàn nhà phần lớn là nước đọng lại.

      được, thể tiếp tục rèn luyện được, đều chỉnh cường độ xuống nhất, nhưng là vẫn chống đỡ quá nửa giờ, đều chọn hai loại đơn giản nhất, ngờ thể chất lại kém như vậy, Lâm Băng cảm thấy chính mình đều rất xấu hổ.

      nằm nghỉ, lại cảm thấy bên ngoài có cái gì đó rất sáng.

      Lâm Băng khó khăn đưa đầu ra ngoài, nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ phòng tập thể hình rất lớn, có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài. Hơn nữa, bên ngoài phòng tập thể hình còn có cái ban công lớn, bên trong còn trồng ít các loại hoa cỏ, còn có ghế sofa, bàn trà cùng TV, là địa phương nghỉ ngơi, đương nhiên, là ban công bằng đó là cái gác lửng, bên nóc nhà tất cả đều là thủy tinh công nghiệp, vô cùng cứng rắn.

      Có sao băng!

      vệt lại vệt xẹt qua bầu trời, phần đuôi sao băng còn mang theo vệt lửa đỏ dài, nhìn qua đặc biệt xinh đẹp.

      Lâm Băng biết lấy khí lực ở đâu ra, từ mặt đất đứng lên đến ban công bên ngoài, tay chống lên ghế sofa làm điểm tựa, đứng thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

      Bầu trời tối đen bây giờ được thay thế bởi những vệt mưa sao băng.

      Mưa sao băng, khó mới thấy được mưa sao băng!

      Lâm Băng vui vẻ nhắm mắt lại, hai tay đan vào nhau, trong lòng thầm cầu nguyện cho chính mình. Nhiều sao băng như vậy, cơ hội thực nguyện vọng có khả năng thừa lấy n lần , ha ha.

      Sau khi cầu nguyện xong Lâm Băng liền cười ngây ngô.

      Thời điểm bản thân hưng phấn, bả vai lại bị người vỗ cái, Lâm Băng vừa quay đầu lại, thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông nội cùng cha, trong lòng Lâm Băng thoáng lộp bộp cái, ông nội cũng biết chuyện này rồi sao.

      *

      nơi khác của thành phố H.

      Hàn Lập đuổi theo phạm nhân vượt ngục, phạm nhân hung ác giảo hoạt bị Hàn Lập ép phải chạy vào núi trốn, Hàn Lập cũng đuổi theo vào núi, phạm nhân vốn định trốn vào chỗ có nhiều người để dễ dàng bắt người uy hiếp cảnh sát thả , nề hà Hàn Lập cắn chặt, ra tay lại tàn nhẫn, hoàn toàn trở tay kịp, đành phải giống như chó nhà có tang trốn vào sâu trong núi, vốn nghĩ rằng trong núi rừng cây rậm rạp, là địa phương dễ dàng chạy trốn. Lại ngờ đến, cây cối nơi này quá rậm rạp, liền ngay cả người qua đường cũng có, chỉ có như thế, trong núi còn nổi lên ít sương trắng, đường phía trước cũng là có chút thấy .

      Phạm nhân nghiến răng nghiến lợi chạy trốn.

      Trái ngược với phạm nhân chật vật, Hàn Lập nhàn nhã hơn nhiều, xuất thân từ gia đình quân nhân, nếu phải lần này đến thành phố H nghỉ phép, cũng thuận tiện đáp ứng đàn bận bịu nhiều việc bắt cái phạm nhân này, đối với bắt được phạm nhân này cũng quá dễ dàng rồi.

      Hai người chạy đuổi, đào phạm thuận lợi bị Hàn Lập bắt được, liền trúng mấy quyền của Hàn Lập, sau gáy cũng bất hạnh trúng quyền, vì thế triệt để hôn mê bất tỉnh, Hàn Lập đưa hai cánh tay của khóa lại với nhau, kéo quần áo phía sau lưng phạm nhân, trực tiếp lôi xuống núi.

      Hàn Lập kiểm tra tình huống của phạm nhân chút, có vẻ như 15 phút nữa ta cũng tỉnh lại được.

      Hàn Lập cũng nóng nảy, trực tiếp gọi điện thoại cho đàn làm cảnh sát kia...., cho vị trí của mình, sau đó chậm rì rì mang theo đào phạm từ trong rừng về phía đường quốc lộ, trong rừng cây cỏ dại mọc tràn lan, đột nhiên Hàn Lập đứng lại, sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn cỏ dại dưới chân, lá cây răng cưa thế nhưng cắt qua ống quần của , nhớ trước kia mình có gặp qua loại cây này, nó có cứng rắn như vậy a.

      Hàn Lập nhổ mấy cây cỏ khác nhau, nhét vào trong túi quần, thể , này cây cỏ này rất cứng rắn, ngón tay của đều bị nó cứa chảy ra máu.
      Vừa đứng lên, thấy bầu trời phía phát ra ánh sáng, Hàn Lập kinh ngạc ngẩng đầu, hóa ra là mưa sao băng a, Hàn Lập chỉ nhìn thoáng qua liền nhìn lại nữa, bắt đầu dẫn theo phạm nhân chậm rãi hướng đường quốc lộ đến.

      Đối với cái gọi là mưa sao băng này, quả nhìn ra có cái gì đẹp mắt, cũng chỉ có như vậy mà thôi.

      viên đá sao băng mang theo ánh lửa đỏ thế nhưng từ trung rơi xuống, hướng về phía Hàn Lập đứng mà rơi xuống, Hàn Lập cả kinh, định ném phạm nhân trong tay rồi chuẩn bị né tránh, nhưng lại nghĩ tới tốc độ của sao băng quá nhanh, Hàn Lập kịp né tránh, vì thế quyết định tránh nữa, mà trực tiếp lấy tay chuẩn bị đỡ cái kia sau đó hất nó ra.

      Đó là viên đá màu đen rất , bên còn ra ánh sáng lạnh.

      Viên đá vừa vặn bị tay Hàn Lập ngăn trở, đúng lúc thời điểm tinh thần buông lỏng, viên đá lớn hơn nữa vẫn hướng chỗ đứng rơi xuống, vì thế, hôn mê bất tỉnh.

      biết, viên đá phát ra ánh sáng lạnh màu đen kia, dính ở ngón tay chảy máu của khi vừa bị cây cỏ kia cứa vào, chậm rãi, chậm rãi ...... Biến mất.
      ly sắcthuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 13: bị thiêu đốt

      Edit: NguyetNhi


      Ngay lúc ngọn lửa dần dần tách ra viên đá sao băng hóa thành thiên thạch rơi xuống, chẳng qua là viên đá nho màu đen phát ra ánh sáng lạnh. Mà lớn hơn nữa là viên đá sao băng hoá thành thiên thạch có phần đuôi lấp lánh mà nóng rực, từ rất xa có thể cảm giác được nhiệt độ cực nóng mà nó tỏa ra.

      Trong nháy mắt thiên thạch rơi xuống chỗ Hàn Lập đứng, phần đuôi nóng rực giống như tụ họp lại sau đó bao trùm thân thể Hàn Lập, ở người xuất ngọn lửa bùng cháy, đến phút, ngọn lửa bùng cháy to hơn, từ xa nhìn lại, cả người Hàn Lập nằm mặt đất giống như quả cầu lửa.

      Nóng, nóng, đau quá, cảm giác mỗi chỗ thân thể đều giống như bị xé rách.

      Hàn Lập bị đau tỉnh lại, mở mắt ra, lại phát chính mình ở trong biển lửa, hoảng sợ, nghĩ muốn đứng lên chạy trốn, lại phát thân thể động đậy được, lúc sau, phát chuyện càng làm cho hoảng sợ hơn, phải nằm ở trong biển lửa, mà là thân thể bị đốt cháy, mỗi chỗ da thịt đều bị ngọn lửa bao trùm, ngay cả tóc cũng ngoại lệ.

      Tại sao lại có thể như vậy?

      phải chết sao, mờ mịt suy nghĩ.

      Ngón tay bị lá cây cỏ dại làm chảy máu xuất ánh sắng màu trắng, Hàn Lập cũng biết. Tại lúc ánh sáng màu trắng kia xuất , ánh lửa màu vàng cũng dần dần nhạt hơn, cũng chút, đến lúc sau, ngọn lửa lại biến thành màu vàng xanh, theo đó càng cháy dữ dội hơn, lên lên xuống xuống nhiều lần, lại có dấu hiệu ngừng lại.

      Hàn Lập cũng biết, thân thể của ở trong biển lửa trở nên cháy đen, đến giây sau, làn da cháy đen bắt đầu bong ra từng mảng, lộ ra da thịt màu trắng, thay thế cho tầng da bị cháy đen bên ngoài. Lặp lặp lại nhiều lần như thế, thời gian da thịt mới bị đốt cháy càng ngày càng dài, thời gian bị đốt cháy đen cũng càng ngày càng lâu, mà da thịt mềm mại phát triển càng ngày càng chậm.

      Mà ở bên trong thân thể, các tế bào ngừng trao đổi chất, máu lấy tốc độ cực nhanh ở trong mỗi bộ phận thân thể chạy qua, tuần hoàn, nơi nào máu chảy qua, đều được ngọn lửa bên trong tế bào tái tạo lại. Mỗi lần máu chảy qua ngón tay phải, đều gặp tia sáng nho màu trắng hoặc màu đen, sau đó dung hợp cùng máu, rồi chậm rãi bị hấp thu.

      Như thế tới lui nhiều lần, màu sắc của ngọn lửa luôn luôn biến hóa, cuối cùng, ở thời điểm da thịt mới của Hàn Lập ngừng đốt cháy, ánh lửa lại biến thành màu trắng, chậm rãi tiến vào trong thân thể của Hàn Lập.

      Ngọn lửa biến mất, thân thể lại khôi phục như lúc ban đầu, Hàn Lập phát chính mình có thể cử động được, nhưng mà cái này cũng thể làm cho vui mừng chút nào, vừa nãy ngọn lửa kỳ lạ kia lại có đốt cháy , mặc dù cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng chuyện này cũng quan trọng, quan trọng là, quần áo của toàn, bộ, bị, thiêu!

      Ngay cả quần lót cũng thừa lại, tại người kiện quần áo, hoàn toàn trống trơn ngồi ở trong rừng. Đất dưới thân còn có cỏ dại đều bị cháy còn mảnh, đất đai cũng trở nên tối đen.

      Đồng hồ ở cổ tay cũng thể may mắn thoát khỏi, liền ngay cả cặn bã cũng thừa, ngọn lửa này rất kỳ quái.

      Lúc này, đột nhiên từ xa truyền đến ánh sáng, là ánh sáng của đèn pin, tiếng bước chân, còn có tiếng la hét. Hàn Lập vừa nghe liền biết ngay là thanh của đàn , còn có đội ngũ cảnh sát cấp dưới của ta, Hàn Lập cúi đầu xuống nhìn chính mình, sắc mặt càng ngày càng đen, khỏi phân trần đến bên người đào phạm, lột quần áo của cùng với quần dài, chỉ để lại cho đào phạm cái quần cộc lớn.

      Sau khi mặc xong quần áo tử tế, Hàn Lập cẩn thận kiểm tra chút thân thể của mình, phát người có xuất vết thương, liền ngay cả vết sẹo cũ trước kia cùng với vừa rồi lúc nhổ lá cây cự xỉ bị thương cũng lưu lại dấu vết gì, ngược lại màu sắc da thịt của có nhiều thay đổi, bất quá cũng chỉ so với trước kia cứng rắn hơn ít.

      Ví dụ như, chân đất đứng ở cỏ, còn tới lui, lại cẩn thận chạm vào tảng đá, tảng đá sắc nhọn cũng có làm bàn chân bị thương, chút cũng cảm thấy đau.

      Cây cỏ lúc trước ở trong túi quần của bị cháy toàn bộ, Hàn Lập lại cách đó xa nhổ lại đám, lần này vô cùng thoải mái, đem cây cỏ đều bỏ vào trong túi.

      bầu trời, mưa sao băng vẫn còn tiếp tục rơi.

      Năm phút sau, đàn của Hàn Lập mang theo cấp dưới tìm được Hàn Lập. Rất xa, liền nhìn thấy quần áo Hàn Lập mặc ràng ngắn hơn lúc trước, cũng giày, còn rất thoải mái ngẩng đầu nhìn bầu trời có mưa sao băng.

      Đàn tới, vỗ vỗ bả vai Hàn Lập, mở miệng :“Ngươi tiểu tử này thế nào lại nhận điện thoại, vừa rồi ta gọi cho ngươi mười mấy lần, tất cả đều kết nối được. Còn có, tại sao ngươi lại ăn mặc thành như vậy, giày đâu, thế nhưng còn chân đất, chẳng lẽ thời điểm lùng bắt đào phạm làm rớt?”

      Đàn mang vẻ mặt đùa giỡn nhìn Hàn Lập.

      “Đàn , ngươi xem này.” Hàn Lập để ý đến đàn nhảm vô nghĩa, trực tiếp từ trong túi quần lấy ra mấy cây cỏ vừa rồi, sau đó lấy ra cây cỏ cứng rắn nhất, ở ngón tay của đàn nhàng lướt qua, trong nháy mắt, liền có giọt máu rơi ra.“Đây là cây cỏ phát triển ở gần đây, nó giống cây cỏ bình thường, ta xem qua thấy nó rất kỳ lạ.”

      Đàn nhìn chằm chằm cây cỏ kia, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn, cũng giỡn nữa, quay qua phân phó cấp dưới:“Mấy người các ngươi, toàn bộ đều thu thập ít, mặt khác lại xung quanh nhìn xem mấy cái cây khác, tất cả đều thu thập ít, sau đó mang về cục cảnh sát để cho bọn họ làm xét nghiệm.”

      Những người khác hai người nhóm, chia nhau ra thu thập mẫu xét nghiệm.

      Rất nhanh, Hàn Lập liền phát cơ thể của chính mình khác thường. Trong bóng đêm, tập trung tinh thần, liền có thể nghe thấy ràng tiếng chuyện cùng thảo luận của mọi người trong vòng bán kính 100m, nếu là tập trung tinh thần nhìn, có thể nhìn thấy ràng trong vòng bán kính 50m, hoàn toàn bị ảnh hưởng gì. Còn nếu nhìn kỹ, trong vòng bán kính 500m đều có thể mơ hồ cảm giác được.

      Mười phút sau, toàn bộ thành viên trở về vị trí, mang theo đào phạm cùng mẫu vật mà họ thu thập được, mọi người liền rời khỏi nơi này.

      “A Lập, ngươi cứ như vậy chân đất trở về sao? Đây chính là trong rừng, đất đá mặt đất đâm vào chân vẫn là bị đau đó.”

      “Cảnh sát các ngươi phải lái xe tới đây sao, chỉ là đoạn đường ngắn thôi, quan trọng.”

      “Bộ quần áo người ngươi cũng xấu, lúc nữa ngươi về nhà còn phải đều xuống xe, cũng phải bộ, ngươi sợ người khác nhìn thấy sao?” Dọc theo đường , đàn này ngừng giễu cợt Hàn Lập.

      “......”

      Hàn Lập cảm thấy đàn còn việc gì để nên mới lôi chuyện này ra suốt, càng về sau Hàn Lập liền mặc kệ . Bất quá, sau khi bị sao băng rơi xuống đầu, vẻ mặt Hàn Lập vẫn luôn luôn lạnh lùng, thời điểm về đến nhà mặt vẫn có biểu cảm gì.

      Đương nhiên, thời điểm cùng đàn trở về cục cảnh sát liền mượn bộ quần áo để thay, nhưng thời điểm vào cục cảnh sát, nhân viên trực ban nhìn thấy ‘Hình tượng’của , trong ánh mắt đều mang theo ý cười, nếu phải vẻ mặt của Hàn Lập rất đáng sợ, chỉ sợ những người đó trực tiếp lôi điện thoại di động ra chụp ảnh làm kỷ niệm.

      Trong lòng Hàn Lập thầm nghĩ: Cũng may hôm nay nhìn thấy bộ dạng của đều phải là đám cấp dưới vô lại kia, nếu cả đời đều bị họ cười nhạo.

      Đáng thương cho đào phạm sau khi tỉnh lại phát chính mình bị người ta lột sạch, chỉ còn lại có cái quần cộc, là khóc ra nước mắt mà. Ở trong nhà tù, hung hăng dùng ánh mắt quét qua những người khác, mấy tên hỗn đản kia mà nhìn thấy như vậy chắc chắn đùa cợt phen! May mắn là kịp thời tỉnh lại!

      *

      Gừng càng già càng cay.

      Lâm Băng hôm nay xem như triệt để cảm nhận được những lời này, chủ yếu là phụ thân ở bên , còn gia gia chỉ là ngồi ở bên yên lặng nghe, bất chợt lại vài câu nhàng bâng quơ, nhưng những câu hỏi đó đều toàn nhằm vào điểm quan trọng nhất, thiếu chút nữa Lâm Băng trả lời được.

      Tất cả những gì liên quan đến mạt thế đều bị hỏi ra hết, lúc sau Lâm Băng mới phát mình quá nhiều, nhưng muốn ngừng lại cũng kịp nữa rồi, bởi vì là người thân, cho nên trong lòng có phòng bị gì, bởi vậy ngay từ đầu hoàn toàn quản được miệng mình.

      Sau khi xong Lâm Băng muốn bóp chết chính mình.

      Gia gia, chúng ta còn có thể thể thượng cùng nhau khoái trá chơi đùa !

      ......

      “Cháu nhìn thấy mạt thế đến có bao nhiêu căn cứ lớn? Quy tắc như thế nào?”-- đây là lời của gia gia cùng phụ thân hỏi.

      “...... Hình như có bốn căn cứ lớn nhất, còn có ít căn cứ , còn cụ thể ra sao cháu nhớ .”-- đây là lời của Lâm Băng.

      ......

      “Dị năng chủ yếu có mấy loại lớn, phân biệt như thế nào và sử dụng ra sao?”

      “Phân biệt là dị năng tự nhiên, dị năng khống chế, động vật và thực vật cũng có dị năng...... Cháu chỉ nhìn thấy vài loại này, cũng biết phải sử dụng như thế nào a, hình như là tinh thần lực càng cao, việc khống chế dị năng lại càng mạnh, độ chuẩn xác cũng cao." -- Lâm Băng ngừng đổ mồ hôi .

      ......

      “Tang thi có những đặc điểm gì, ở trong mộng có kỹ càng chút ?”

      “Tang thi cũng thăng cấp, trong đầu tang thi giống như có tinh hạch, tang thi cấp 1 có tinh hạch cấp 1, từ đó có thể suy ra cấp 2 cấp 3, dị năng giả có thể dùng tinh hạch trong đầu tang thi để thăng cấp, bất quá tinh hạch của tang thi cũng được chia làm nhiều loại khác nhau, con người có thể sử dụng được, cũng có thể sử dụng được, nếu con người dùng xong mà thể sử dụng được năng lượng của tinh hạch, dị năng giả biến thành tang thi. Đúng rồi! Trong đầu dị năng giả còn có năng lượng hạch, màu sắc của năng lượng hạch tuỳ thuộc vào dị năng mà dị năng giả đó sở hữu,...... Cháu ở trong mộng còn nhìn thấy dị năng giả có thể sử dụng năng lượng hạch để thăng cấp.”-- cái này Lâm Băng rất tỉ mỉ.

      ......

      “......”

      “......”

      ......

      Ba người ngừng trò chuyện, thời gian bất tri bất giác liền trôi qua lâu.

      Cuối cùng, khi hai mí mắt Lâm Băng đánh nhau, ngáp cái rồi với phụ thân cùng gia gia:”Gia gia, ba, chuyện trong mộng con như thế nào vẫn còn nhớ được ràng như vậy, hai người cũng đừng hỏi lại con nữa, là càng nghĩ càng mơ hồ.” xong, còn sờ soạng mặt mình.

      Ngoài cửa sổ bầu trời tối đen mảnh, mưa sao băng sớm kết thúc.

      Có lẽ Lâm gia gia cùng cha Lâm cũng cảm thấy thời gian còn sớm, lúc này mới buông tha cho Lâm Băng.

      Ba người ra khỏi phòng tập thể hình.

      Lâm Băng ở lầu 3, Lâm gia gia cùng cha Lâm ở lầu hai, thời điểm Lâm Băng muốn trở về phòng đột nhiên nghĩ đến chuyện, cũng quan tâm bản thân mệt mỏi, trực tiếp xoay người kéo tay áo của gia gia lại, :“Gia gia, người rất lợi hại đúng , người có thể giúp con tìm huấn luyện viên , để có thể đề cao thể chất của con.” xong, Lâm Băng nhìn nhìn bốn phía, phát có người nào khác, lúc này mới giọng tiến đến bên tai gia gia làm nũng :“Nếu như mạt thế đến, thân thể của con lại có chuẩn bị cho tốt, học chút võ phòng thân lúc đó làm sao mà chạy trốn a.”

      Lâm gia gia điểm cái trán Lâm Băng cái, tức giận đến mức râu đều dựng ngược lên, trừng mắt nhìn cháu :“Ngươi cái con bé này, còn sợ lão già ta chỉ còn có bộ xương này bảo vệ được ngươi sao?!”

      Lâm Băng rụt lại thân thể thầm:“Cháu đương nhiên biết người Lâm gia ở cùng nhau an toàn, nhưng cái này là để ngừa vạn nhất thôi!” xong, còn dùng đôi mắt tràn ngập khát vọng nhìn Lâm gia gia.

      biết biết!” Lâm gia gia cẩn thận suy nghĩ lại lời của Lâm Băng, ông cũng cảm thấy có lý, vì vậy cuối cùng vẫn là đồng ý. Ở tận đáy lòng ông đối với thế hệ con cháu có đôi khi giống như đứa trẻ lớn đầu.

      Lúc này Lâm Băng mới cảm thấy thỏa mãn trở về phòng ngủ.

      Khó có được lần này tranh cãi với họ, nên quyết định tặng cho gia gia cùng phụ thân mỗi người nụ hôn ở má trước khi ngủ.

      *

      “Lão nhị, ngươi trước về nghỉ ngơi , có chuyện gì ngày mai lại .” Ánh mắt Lâm gia gia sắc sảo nhìn cha Lâm, suy nghĩ của ông về chuyện này còn xa hơn cha Lâm, chuyện gia tộc, chuyện của bọn tiểu bối và cả chuyện sinh sống sau này.

      “Vâng, phụ thân.” Sau khi cùng Lâm Băng chuyện, trong lòng cha Lâm dấy lên rất nhiều dao động, tuy rằng Băng nhi chỉ trả lời vài câu đơn giản, nhưng trong đó lại bao hàm rất nhiều tin tức hữu dụng. Trong lời , ở mạt thế, con người ngoại trừ kẻ địch là tang thi còn có tất cả các loài sinh vật, liền ngay cả con người cũng vậy, hôm nay có thể là bạn, là đồng đội cùng nhau chiến đấu nhưng ngày mai cũng có thể là kẻ địch của nhau.

      ......

      Bên trong mật thất phòng tập thể thao.

      Trong bóng đêm, bóng người từ bên trong ra, mãi cho đến khi đèn của lầu 3 và lầu 2 tắt toàn bộ, lúc này mới dám ra, nhưng dám bật đèn, tay chân nhàng trong đêm tối trở về phòng.
      Hale205, ly sắcthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :