1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Không Gặp Không Nên Duyên - Độc Độc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá thanks editor

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chapter 51

      Năm người đến club nguy nga lộng lẫy, Đậu Tiểu Huyên khí phách lấy tấm thẻ của ba mình ra, lấy phòng bao , Tiêu Tiêu vui vẻ chào hỏi với người quen ở quầy tiếp tân, sau đó cùng vào nơi mà bình thường dám đến phung phí, Đậu Tiểu Huyên đánh giá từ trong ra ngoài lượt, cảm thấy trong đây cũng khác mấy với quán karaoke mấy trăm đồng ở bên ngoài, chỉ là dàn thanh tốt hơn chút thôi.

      Nhân viên phục vụ đến tặng rất nhiều trái cây, đồ ăn vặt miễn phí, còn hỏi các có muốn rượu bia gì , thông qua thái độ nhất trí, các gọi hai tá bia.

      Trong nhóm có ai thuộc kiểu hướng nội cả, điểm chung chính là đều biết Tiêu Tiêu, nhưng rất nhanh mọi người đều chơi với nhau rất vui vẻ, người ca hát ca hát, chơi xúc xắc chơi xúc xắc, ăn đồ cứ ăn.

      Đậu Thắng Lợi ghé qua xem chút, còn bị con kéo vào song ca bài rồi mới được .

      Chơi được nửa, người hát nữa đều chơi xúc xắc, Tiêu Tiêu chém giết bốn bề, Đoạn Mặc Ngôn gọi điện tới.

      cong môi lên, đậy nắp lon xúc xắc lại, tỏ ý với mọi người, rồi vào phòng vệ sinh nhận điện thoại.

      Vẻ mặt của mọi cười đều khác thường, trong đó biểu cảm của Lôi Tiểu Trúc là quái lạ nhất.

      Viên Kha ám chỉ với ta, rằng Tiêu Tiêu và Đoạn Mặc Ngôn ở bên nhau rồi, nhưng ta từ chối tin vào điều đó. Trừ khi ta nhìn thấy hai người họ có đôi có cặp xuất trước mặt mình, bằng ta tin.

      Chỉ là cuộc điện thoại đó là do Đoạn thiếu gọi đến ư? Trái tim Lôi Tiểu Trúc bỗng như bị kim đâm vào.

      bao lâu sau, Tiêu Tiêu ra, Đồng Dĩ Dịch trêu ghẹo: “Sao thế, kiểm tra tình hình à?”

      ấy chỉ tùy tiện hỏi thăm thôi.” Tiêu Tiêu ho khan tiếng.

      “Chị, sao kéo bạn trai mới của chị chơi chung?” Đậu Tiểu Huyên nhai khô mực nướng, năng ràng.

      “Ngày mai dạo mấy địa điểm du lịch với Nhất Nhất, ấy lái xe, em ?”

      , , đương nhiên là em rồi!” Đậu Tiểu Huyên giơ tay lên cao.

      “Tiếu Tiếu, bạn trai của cậu là ai thế, mình biết ?” Lôi Tiểu Trúc mở miệng hỏi, hai tay vô thức nắm lại thành đấm để đầu gối.

      Tiêu Tiêu gãi gãi mặt, cười cười : “Chính là Đoạn Mặc Ngôn đó.”

      Mặt của Lôi Tiểu Trúc cắt còn giọt máu, mất lúc lâu ta mới tìm về giọng của chính mình, “ ra là…… Mình còn tưởng rằng, những lời đó chỉ là tin đồn thôi chứ……”

      “Tụi mình xác định quan hệ cũng bao lâu, nên ngại ra.”

      “À……” Lôi Tiểu Trúc muốn cười, nhưng khóe môi hoàn toàn thể nhếch lên được. Trong đầu chỉ lặp lại hai chữ: Tại sao, tại sao?

      Đồng Dĩ Dịch liếc mắt sang, biết Lôi Tiểu Trúc là bạn mà Tiêu Tiêu quen biết trong công ty, tuy Đoạn Mặc Ngôn là ông chủ của công ty bọn họ, nhưng phản ứng thế này có phải quá kì lạ ?

      “Đoạn Mặc Ngôn là cao nhân phương nào vậy?” Đậu Tiểu Huyên tò mò chớp mắt.

      “Ngày mai em gặp thôi, đúng rồi, hôm nay em muốn đến kí túc xá của tụi chị ngủ luôn , sáng mai ấy có thể chở lượt luôn.”

      “Được chứ, được chứ.”

      Liên Hoan Hoan hát bài Cao nguyên Thanh Tạng đến đoạn cao trào, khiến mọi người rung động, Tiêu Tiêu và mọi người cầm lấy đạo cụ hò hét khen hay. Qua khúc nhạc đệm, mọi người lại tập trung vào trò chơi, chỉ có mình Lôi Tiểu Trúc chóng mặt muốn nghỉ ngơi chút.

      Bia uống cũng được kha khá rồi, giọng của mọi người cũng hơi khàn khàn, lúc cười đùa chia dưa hấu, bỗng dưng cửa bị đá mở ra, Đậu Tiểu Huyên ngồi gần cửa nhất giật nảy mình, chỉ thấy người đàn ông vạm vỡ chải kiểu tóc vuốt ngược, kéo theo người đàn ông áo đen cao to, đẹp trai ở bên cạnh, kề vai vào, đám đại thiếu gia quần áo lai láng ở phía sau, y như lưu manh vậy, làm cho các đều ngây ra.

      “Phải phòng này ?” Gã vạm vỡ dẫn đầu lớn giọng oang oang.

      Những tên theo
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chapter 52

      “Mẹ, thứ tư tuần sau hai người đến đây phải ?” Tống Hiếu Nhiên vừa gọi điện vừa về đến căn nhà trống trải bóng người, ném chìa khóa xuống, mệt mỏi ngồi vào ghế sô pha.

      “Ừ! Mẹ với ba con đều lấy được vé máy bay rồi, đồ đạc cũng chuẩn bị gần xong, con còn muốn đem gì nữa ?”

      “Con có gì cần đem lên hết…… À phải rồi, tiệm bánh quy thủ công kia cũng khá ngon, ngày trước khi mẹ đến đây mua hai gói nhé, cho Tiếu Tiếu ăn thử món mới.”

      “Được, thành vấn đề! Mẹ viết vào cuốn sổ, như vậy bị quên mất.”

      Tống Hiếu Nhiên cười khẽ, “Vậy hôm đó con đón hai người nhé.”

      “Con bận công việc khỏi phải đến, chỉ cần cho mẹ biết xe điện ngầm thế nào, mẹ với ba con tìm được đường thôi.”

      “Đến đó tính tiếp vậy.” Có cuộc điện thoại xen ngang, Tống Hiếu Nhiên ngồi thẳng lên, “Con còn có điện thoại, cúp máy trước nhé.”

      Sau khi cúp máy, nhìn vào số điện thoại xa lạ màn hình, hình như là số di động ở Hong Kong, ho khan tiếng, bắt điện thoại với giọng điệu trầm ổn, “Alo, xin chào?”

      “Xin hỏi có phải Dr. Tống ạ?” Đầu bên kia vang lên giọng con tinh tế, yếu ớt, là tiếng phổ thông tiêu chuẩn của Hong Kong .

      “Tôi là Tống Hiếu Nhiên, xin hỏi chị là ai?”

      “Tôi là ai quan trọng, tôi có chị em tốt, ấy…… có chút vấn đề tâm lý khó , biết Dr. Tống có thể giúp ấy ?”

      “Chữa bệnh tâm lý cho bệnh nhân là trách nhiệm của tôi, nếu như nằm trong khả năng, dĩ nhiên tôi từ chối.” Tống Hiếu Nhiên dừng lại chút, “Nhưng chị là người Hong Kong à? Hong Kong cũng có rất nhiều bác sĩ tâm lý ưu tú, sao lại tìm tôi?”

      “Tôi nghe người khác giới thiệu, nghe là học trò cũng của Dr. Trần, bản thân cũng rất xuất sắc, bác sĩ tâm lý ở Hong Kong giúp được ấy, chỉ có thể cho đống thuốc, nên tôi mới muốn tìm bác sĩ tâm lý càng ưu tú hơn.”

      Tống Hiếu Nhiên hỏi dồn, “Xin hỏi là ai giới thiệu thế?”

      người bạn làm ăn, trong bữa party ngẫu nhiên hỏi tới thôi, ta liền đưa danh thiếp của cho tôi.”

      Tống Hiếu Nhiên trầm mặc lúc, “Chiều ngày mốt tôi có hẹn, các chị có tiện ?”

      “Tiện, vậy chiều ngày mốt gặp nhé, Dr. Tống.”

      Cúp điện thoại xong, Tống Hiếu Nhiên lại ngã xuống sô pha, hồi lâu sau, bỗng dưng cười lên tiếng.

      Bây giờ nghiệp của ta mở ra con đường ngày tiến lên, nhưng vì sao ta thấy vui như trong tưởng tượng?

      Cùng lúc đó, trong phòng bao ở club Giang Sơn, đám Nghiêm Khác và Lạc Hạo rồi, chỉ còn lại mấy và Đoạn Mặc Ngôn với Đậu Thắng Lợi.

      Chờ cả đám người hết, Tiêu Tiêu nhìn Đoạn Mặc Ngôn, lại nhìn Đậu Thắng Lợi vẫn chưa rời , do dự lúc, vẫn giơ tay về phía Đoạn Mặc Ngôn, thẹn thùng giới thiệu, “Dượng, bây giờ con với Đoạn Mặc Ngôn là bạn trai bạn của nhau, Đoạn Mặc Ngôn, đây là dượng của em, lần sau đừng để dượng kêu ngài Đoạn này ngài Đoạn kia nữa.”

      Đậu Thắng Lợi kinh ngạc cắn chặt răng, sắc mặt mới đến
      [​IMG]


      Chapter 53

      biết.” Chân mày của Đoạn Mặc Ngôn hề nhúc nhích chút nào.

      Tiêu Tiêu nghe thế, cũng cảm thấy mình nghĩ nhiều quá rồi, “ ấy cũng khổ sở lắm, biết khi nào mới có thể vượt qua nỗi ám ảnh đó.”

      Đoạn Mặc Ngôn có hứng thú với chủ đề này, nên tiếp lời.

      “So ra , em quá may mắn rồi, gặp được .” Tiêu Tiêu ngoắc ngoắc ngón út của , ngẩng đầu lên mỉm cười, nhìn chăm chú.

      “Quá may mắn?” Đoạn Mặc Ngôn dừng bước, giam lại ngón trỏ móc nối với ngón út của , cúi đầu nhìn , thấp giọng hỏi.

      Tiêu Tiêu thấy nghiêm túc nhìn chằm chằm, có chút ngại ngùng, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt , kiên định gật đầu cái.

      Tuy có đôi lúc làm cho rất rối rắm, thậm chí tức giận, nhưng thời gian mang đến cho niềm vui sướng, hạnh phúc ngập tràn càng nhiều hơn.

      Trong đôi mắt đen sâu thấy đáy có dòng cảm xúc tên lướt qua, trong lòng Đoạn Mặc Ngôn chợt dâng lên chút hoảng hốt yên như có như .

      Sau khi gật đầu lại cảm thấy mình sến súa quá, Tiêu Tiêu ho khan tiếng, cúi đầu lấy đầu ngón tay nhàng khều khều lòng bàn tay to dày dạn của , “Vết xăm còn đau ?”

      đau.”

      “Nghiêm Khác vẫn chưa phát hình xăm này chứ?”

      “Ừ.”

      “Vậy chúng ta vẫn nên tránh ta chút hơn, ta mà nhìn thấy rồi biết cười nhạo chúng ta đến mức nào nữa.” Trong lòng Tiêu Tiêu vẫn còn khiếp sợ với màn diễn xuất ban nãy.

      sao mà.” mà còn phải sợ bị người ta nhìn thấy à?

      Mặc dù cảm thấy da mặt dày hơn chút rồi, nhưng thái độ thể thương chút kiêng kị thế này sao có thể làm cho con người ta động lòng được chứ? Trong lòng Tiêu Tiêu giống như được phết mật ong lên vậy, thoải mái thôi rồi.

      Đậu Thắng Lợi với bọn họ lên đến phòng bao Chí Tôn, Đoạn Mặc Ngôn cho người đón tiếp ông ngồi chút, uống hai ly rượu rồi mới rời .

      em của Đoạn Mặc Ngôn đợi lên tiếng, tự động đón tiếp bạn của Tiêu Tiêu tốt, mở miệng người đẹp này, người đẹp kia, đồ ăn đồ uống ngon lành đều dâng lên hết, ân cần đến mức giống như thằng nhóc sai vặt vậy.

      Tuy bình thường bọn họ đa số đều để phụ nữ phục vụ, nhưng dù sao cũng phải bị thiểu năng mà biết phân biệt nặng . Vốn ra bọn họ muốn chỗ khác, Đoạn Mặc Ngôn muốn tìm bạn , sống chết bảo cả đại đội đổi đường, hơn nữa còn vì này mà tổn thất hàng chục triệu cũng gì, có bao giờ bọn họ thấy vì đuổi theo người phụ nữ mà hoảng hốt đến thế? Nếu như phải có video làm chứng, có ra cũng đều là chuyện hoang đường.

      Mấy thiếu nữ, bạn , vợ chưa cưới trước kia của , ai được đối xử đặc biệt như vậy cả, còn nghe đâu vì theo đuổi bé này, mà lập tức đá vợ chưa cưới sắp kết hôn . Xem điệu bộ có vẻ như quyết tâm rồi. Nếu nghiêm túc, bọn họ cũng nể mặt! Nếu vẫn đàng hoàng như lúc bình thường, làm mất mặt của Đoạn Mặc Ngôn, quay đầu lại tính sổ với bọn họ mới lạ.

      Đêm nay, ngay cả Nghiêm Khác cũng khác thường rót ly nước trái cây cho Tiêu Tiêu, nhưng ngoài miệng vẫn buông tha ai, “Tự cầu nhiều phước , nhóc.”

      Mặc dù coi như Nghiêm Khác từng làm ra chuyện rất quá đáng với , nhưng Tiêu Tiêu ghét được. thế nào nhỉ, có lẽ là có thể làm bạn của Đoạn Mặc Ngôn, đều có chút quái lạ .

      Ai bảo bản thân cũng là tên quái nhân cơ chứ.

      Liên Hoan Hoan từng xuất trước đám người này với thân phận thú cưng, bất cứ ai cũng có thể trêu đùa người ta, bây giờ ta ăn mặc chỉn chu, được người ta ngoài cười trong cười rót rượu giúp, chỉ cảm thấy vô cùng mỉa mai.

      Lôi Tiểu Trúc phức tạp ngồi bên, thấy Tiêu Tiêu và Đoạn Mặc Ngôn vai kề vai ngồi với nhau, tay của Đoạn Mặc Ngôn cực kì tự nhiên khoác lên eo của , nương theo tay mà uống hớp trà, bức tranh tình cảm thân mật đó đâm vào tim ta đến máu chảy đầm đìa.

      Tại sao, tại sao chứ!

      Lôi Tiểu Trúc càng nghĩ càng thấy đau khổ, hề từ chối những người đến cạn ly.

      Đậu Tiểu Huyên nhận được tiếp đón nhiệt tình của Lạc Hạo, vui đến mức thiếu chút nữa ngất xỉu, chỉ là em ấy ngồi trong phòng bao được bao lâu, bị cuộc điện thoại của Đậu Thắng Lợi gọi ra ngoài.

      Có người ồn ào bảo Đoạn Mặc Ngôn và Tiêu Tiêu song ca bài, ràng là muốn
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chapter 54

      Quả là đêm nhiều, rồi cũng có ngày gặp ma. này vừa nhìn biết chính là kiểu mà Đoạn đại thiếu thích, ôi chao ôi, chuyện xấu bị lộ tẩy, thế này là xong rồi. đám đàn ông vuốt cằm hả hê vờ như cảm thông.

      Tiêu Tiêu rất muốn trực tiếp hỏi cho ra lẽ, rốt cuộc là Lôi Tiểu Trúc uống say nhận lầm người, hay là Đoạn Mặc Ngôn là tên bỉ ổi đùa bỡn con người ta, nhưng vẫn còn chút lí trí, biết rằng đây phải là nơi để chất vấn, nếu như chỉ là hiểu lầm, Đoạn Mặc Ngôn mất hết thể diện. miễn cưỡng bình tĩnh lại, : “Tiểu Trúc uống say rồi, chúng ta dìu cậu ấy xuống phòng bao ngồi chút .”

      Đồng Dĩ Dịch hoàn toàn biết vừa xảy ra chuyện gì, nhưng bạn thân mở miệng, ấy lập tức làm theo thôi. ấy và Liên Hoan Hoan người bên trái, người bên phải đỡ lấy Lôi Tiểu Trúc, Lôi Tiểu Trúc vẫn giãy giụa ngừng, miệng kêu Đoạn thiếu, Đoạn thiếu.

      “Còn dìu ta đâu ngồi nữa? Kêu taxi đưa , coi như hôm nay mở lòng từ bi.” Đoạn Mặc Ngôn tức giận , vừa liếc mắt với Lạc Hạo.

      Tiêu Tiêu nghe thế ngược lại thoáng thở phào hơi, hề có dáng vẻ như chột dạ chút nào, nhất định là có chỗ hiểu lầm rồi.

      “Em xem ấy thế nào.”

      “Em làm gì chứ, nghe ta bậy bạ à?” Đoạn Mặc Ngôn cho, “Ở lại đây, còn phải hầu hạ ta nữa sao?”

      Tiêu Tiêu kéo lên lầu hai, nhìn chằm chằm lúc lâu, giọng hỏi: “ với em , rốt cuộc với Lôi Tiểu Trúc có quá khứ với nhau ?” Sau khi hỏi rồi, trái tim liền bị treo lơ lửng lên. Nếu như đoạn quá khứ như thế, có nghĩa chính là tên cậu ấm chơi đùa ta. thể chịu nổi chuyện như vậy.

      Làm ơn đừng……

      có.” Đoạn Mặc Ngôn sang bên cầm gậy đánh bida lên, giọng có chút kiên nhẫn. Thiếu nữ phải là người để lên giường, nếu như phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng đụng vào Tiêu Tiêu.

      có?” Trước tiên Tiêu Tiêu thở phào hơi, giọng cũng còn căng như vậy nữa, “Vậy có phải từng mừng sinh nhật với ấy ?”

      Đôi mắt đen của Đoạn Mặc Ngôn khẽ nheo lại, đến trước bàn bida, khom người xuống, gọn gàng, dứt khoát phát banh, trái banh số 2 lọt vào lỗ.

      “Từng có lần.” Lúc đó, Lôi Tiểu Trúc cười đến cả đêm cũng khép miệng được, tươi vui như hoa vậy, đâu có điên điên khùng khùng giống bây giờ.

      Tiêu Tiêu cản lại bước chân muốn di chuyển để đánh banh của , “Ở đâu?”

      du thuyền.”

      ràng người đó chính là !” Sắc mặt của Tiêu Tiêu chợt thay đổi, bỗng cao giọng lên.

      “Là gì chứ? Nhiều nhất chỉ đụng vào tay của ta thôi, ngay cả thơm cũng chưa từng, chứ đừng là lên giường, chẳng lẽ như vậy gọi là có quá khứ à?” Đoạn Mặc Ngôn cảm thấy rất vô lý, vòng qua tiếp tục đánh banh.

      Tiêu Tiêu dùng sức ấn xuống gậy bida của , “Phải hôn nhau, lên giường mới gọi là có quá khứ hay sao?”

      Đoạn Mặc Ngôn buông gậy bida ra, nắm lấy cằm của , cậy mạnh chặn môi của lại.

      cho đánh banh, chúng ra chơi thứ khác vậy.” Vừa , vừa động tay.

      “Rốt cuộc có biết tính nghiêm trọng của vấn đề này hả!” Tiêu Tiêu đẩy ra.

      Đoạn Mặc Ngôn bất đắc dĩ, “Tổ tông ơi, rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào?” nhìn ra, chẳng phải chỉ là con nhóc điên thích khóc thôi sao?

      cũng thấy Tiểu Trúc khóc đến như vậy rồi đó!” hề thương cảm cho người ta chút xíu nào sao?

      ta hay khóc mà!” Khóc đến phiền muốn chết.

      “Có phải chơi đùa ấy xong rồi bỏ rơi ấy ?”

      “F*ck, mừng buổi sinh nhật với ta gọi là chơi đùa ta à? Ít nhiều gì cũng phải đánh thuốc mê, cưỡng hiếp mới có thể gánh nổi tội danh đó chứ? Mà khó bảo đảm được bây giờ ta vẫn còn trinh nữa ấy!”

      Tiêu Tiêu thấy mặt luôn thản nhiên, hề có vẻ hổ thẹn, bản thân cũng hoang mang, rốt cuộc, giữa và Lôi Tiểu Trúc, có chuyện gì với nhau?

      “Lúc đó thái độ của đối với ấy rất mờ ám phải ?”

      “Mờ ám cái mốc xì.” Đoạn Mặc Ngôn , “ có từng mờ ám với em chưa?” Lãng phí thời gian.

      Tiêu Tiêu nghẹn lời, qua lúc mới : “Chẳng phải quen thân với ấy à? Sao còn mừng sinh nhật với ấy?”

      Đừng để ấy phát ra gương mặt của . Lời của Tống Hiếu Nhiên đột nhiên nảy lên trong đầu,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :