1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Không Gặp Không Nên Duyên - Độc Độc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chapter 46

      lấy hình em vẽ nguệch ngoạc hai ba nét xăm hả?” Tiêu Tiêu thể tin nổi, hỏi lại lần nữa, nhìn tỉ mỉ vào, lại còn có thể thấy được hai chấm tượng trưng cho lúm đồng tiền nữa.

      “Ừ.”

      Tiêu Tiêu sững sờ nhìn hình xăm nho vừa được liếm qua lại bắt đầu rướm máu, trong lòng bắt đầu lăn tăn dậy sóng. Trước đây, người có đến cái hình xăm, nhưng lại xăm hình mặt cười vẽ tượng trưng cho lên bàn tay, giấu trong lòng bàn tay…… bất kể là kiểu giải thích nào, đều làm cho trái tim của đập điên cuồng thôi.

      Đoạn Mặc Ngôn cũng nhìn chăm chú vào hình xăm còn chưa hoàn tất kia, sâu trong đáy mắt có chút gợn sóng.

      Tiêu Tiêu quay đầu qua, đến gần , hôn lên môi sâu.

      Đây là lần đầu tiên Tiêu Tiêu chủ động, Đoạn Mặc Ngôn hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh vô cùng phối hợp.

      Hôn cái rồi thôi, Tiêu Tiêu khẽ thở gấp, nhìn hồi lâu, lại ngốc nghếch hỏi: “Nếu như sau này chúng ta chia tay làm sao đây?”

      Nỗi xúc động trong lúc này quá lớn, ngược lại khiến tỉnh táo lại từ vòng xoáy tình cuồng nhiệt kia. Khoảng thời gian này, đối với , cứ như mải mê bay bổng thiên đường mà biết đường về, lại giống như người say, mê man mờ mịt nhìn xung quanh đều thấy toàn là ảo mộng. Bây giờ xem như rơi xuống rồi, nhưng phải là chậu nước lạnh, mà như vừa tắm hơi xong vậy, lúc nóng lúc lạnh. Cả người bẫng trở lại với mặt đất, mọi thứ xung quanh còn lung linh như trong mơ nữa, lúc này trong lòng bàn tay mang theo nhiệt độ ẩm ướt, ủi thẳng lên tim , thậm chí khiến thấy có chút cảm giác như bị bỏng vậy.

      “Em muốn chia tay với ?” Đoạn Mặc Ngôn nghiêng đầu qua, ngay vị trí gần trong gang tấc, thấp giọng hỏi. Đôi mắt đen nhìn chằm chằm cứ y như động đáy.

      “Lỡ như, chúng ta chia tay rồi, cái hình xăm này chẳng phải……?” thành trò cười sao. Bọn họ mới qua lại với nhau được bao lâu chứ? Sao lại ra quyết định như thế? Chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới sao?

      “Em muốn chia tay với ?” Đoạn Mặc Ngôn hỏi lại lần nữa.

      Tiêu Tiêu chăm chú nhìn rất lâu, “Chúng ta có tương lai ?” hỏi ra vấn đề mà mấy ngày nay cố tình bỏ quên. Vừa nghĩ đến cuối cùng giữa bọn họ có thể chỉ là giấc mơ huyền ảo, ……

      Bàn tay to buông xuống đặt lên eo của , “Chúng ta có tương lai ?” hỏi ngược lại.

      Đôi mày thanh tú nhíu lại, “Sao hỏi em?”

      Đoạn Mặc Ngôn nắm tay , khóe môi khẽ cong lên.

      Tiêu Tiêu kéo tay kề vào mặt , hơi dùng sức nhấn cái lên vết khắc mới của , “Đau ?”

      Đoạn Mặc Ngôn khẽ hít vào hơi, “Hơi hơi.”

      “Lúc nãy có chích thuốc tê ?”

      có.” Đoạn Mặc Ngôn khẽ dịch người, chậm rãi hôn mút xương quai xanh của . Bàn tay to đổi khách thành chủ vuốt ve gương mặt .

      “Vậy phải đau đến mức nào chứ?” Tiêu Tiêu mặc cho hôn , cúi đầu hỏi tiếp. Da lòng ban tay vốn mềm mại hơn những chỗ khác, tùy tiện bị chút gì thôi cũng xót đến tận tim.

      Đoạn Mặc Ngôn chậm rãi để lại dấu hôn cổ của , “Chẳng qua chỉ là đâm vài đường kim thôi mà.”

      Tiêu Tiêu cong môi, “Lúc để người ta xăm lên nghĩ gì thế?”

      “…… nghĩ gì cả.” Đoạn Mặc Ngôn tiếp tục mút .

      “Chẳng phải nên nghĩ đến em sao?”

      “Có thể vậy.”

      Tiêu Tiêu khẽ cười ra tiếng, nắm lấy tay , hôn lên hình xăm còn vương mùi tanh của máu kia.

      Ngón cái thô ráp đè lên bờ môi của , Đoạn Mặc Ngôn từ từ tiến vào trong , trở người nằm lên người .

      giọng rên lên tiếng, hai tay vòng qua cổ .

      Tình cảm của giống như trọng
      [​IMG]
      PhongVy, sanone2112, KisaragiYue3 others thích bài này.

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chapter 47

      “Buông ra!” Sao lại có người đàn ông như thế này chứ? Sao cứng đầu thêm chút nữa , tự mình quậy đủ rồi, xoay người lại đến xin lỗi, muốn sao đây hả?

      mật khẩu cho em biết.”

      Tiêu Tiêu : “Em đến đây nữa đâu.”

      “Cho em lập mật khẩu luôn được chưa, cho biết.”

      Tiêu Tiêu giận quá hóa cười, dù sao cũng chỉ là chuyện mật khẩu thôi phải ? giằng tay ra, mang giày rồi ra ngoài.

      đưa em .” Đoạn Mặc Ngôn bắt lại lần nữa.

      cần đưa!” Ra khỏi cửa, đúng lúc tháng máy ngừng ngay tầng , Tiêu Tiêu hất tay ra, nhấn nút rồi vào thang máy, cũng biết lấy sức từ đâu mà có thể đẩy Đoạn Mặc Ngôn đuổi theo ra ngoài.

      muốn chuyện với nữa! Tiêu Tiêu đứng giữa thang máy, siết chặt túi xách, tức chết , tức chết mà!

      Thang máy thẳng xuống chỉ ngừng lại chút ở tầng 9, hai vào nhấn tầng B2, trong số đó đeo kính mát tựa như ngôi sao nổi tiếng, Tiêu Tiêu còn tâm tư để tò mò nữa, chỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào những ô tròn chỉ số tầng chớp nháy di chuyển.

      Rất nhanh đến tầng , đợi thang máy ngừng hẳn lại, mở ra, muốn bước ra, bóng đen mang theo luồng hơi nóng ập vào mặt, chặn ngay đường ra của Tiêu Tiêu, đồng thời ngón tay dài nhấn xuống tầng B1.

      Tiêu Tiêu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lại thấy chính là Đoạn Mặc Ngôn, đầu đổ đầy mồ hôi, thở hồng hộc.

      Hai khác trong thang máy cũng khá kinh ngạc. Nhìn chàng đẹp trai đổ từng giọt từng giọt mồ hôi, lẽ nào vừa mới tập thể dục về? Nhưng cách ăn mặc đâu giống.

      Tiêu Tiêu thể tin nổi trừng , vậy mà lại chạy từ tầng ba mười mấy xuống đây?

      xin lỗi.” Đoạn Mặc Ngôn cúi đầu điều chỉnh hô hấp, kề sát vào Tiêu Tiêu như ở chốn người, hai mắt khóa chặt lại, mồ hôi trượt từ gò má chảy xuống thảm.

      ……” Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy cơn tức của mình lại đụng phải đống bông gòn, thể phát tác được.

      Hai khán giả đứng bên ngoài nhìn nhau cái.

      Rất nhanh thang máy đến tầng B1, Đoạn Mặc Ngôn nắm lấy tay Tiêu Tiêu ra ngoài, nghiêng người ra sau muốn ra, vòng qua eo của , nửa như ép buộc mang ra khỏi thang máy.

      “Người đàn ông này biết cúi đầu nịnh nọt đấy.” đeo kính mát cười khẽ. Dỗ người như thế, dỗ người chuẩn người nha.

      còn lại tỏ vẻ thần bí, : “Người đàn ông đó chính là Đoạn Mặc Ngôn.”

      đeo kính mát rất ngạc nhiên: “Chính là ta?”

      Đoạn Mặc Ngôn mạnh mẽ ôm lấy Tiêu Tiêu vào trong xe, vừa quay vô-lăng, vừa hỏi đâu.

      Tiêu Tiêu ưỡn thẳng lưng ngồi ghế phụ lái, giận dỗi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Nhưng từ cửa sổ vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Đoạn Mặc Ngôn chảy mồ hôi đầm đìa, đợi đến khi xe chạy ra khỏi bãi đậu xe, lại bực bội ném khăn giấy lên đùi , “Làm gì mà lau mồ hôi hả, thối chết được!” Đầu đầy mô hôi lại hứng gió máy lạnh, muốn bị cảm à?

      Đoạn Mặc Ngôn nhìn cái, nghe lời rút tờ khăn giấy, lau loạn xạ mặt, lại hỏi lần nữa, “Em đâu?”

      “…… thả em xuống trạm tàu điện ngầm, em tự .”

      “Haiz, chẳng phải xin lỗi rồi sao, đừng mọn vậy mà.” Đoạn Mặc Ngôn vươn tay đặt lên đùi .

      Tiêu Tiêu đẩy tay ra, “ làm em tức đến no luôn rồi, sau đó chỉ câu xin lỗi là xong chuyện hả?” Bây giờ cũng muốn câu thoại kinh điển kia rồi đấy.

      Nếu như xin lỗi có tác dụng, cần cảnh sát làm gì nữa!

      “Vậy em muốn phải làm sao? Mua cho em sợi dây chuyền làm quà đền bù? Hay kim cương?”

      Tiêu Tiêu nhắm mắt lại, nhịn xuống, rồi nhịn nổi nữa, quát to vào mặt , “Đồ khốn!”

      Tiếng hét giận dữ ghê gớm đến mức lỗ tai của Đoạn Mặc Ngôn cũng thấy đau, xoa xoa tai mình, nhíu mày nhìn sang Tiêu Tiêu càng thêm tức giận, “ lại sai chỗ nào nữa rồi à?”

      “Dừng xe, mau dừng xe!” Hôm nay muốn nhìn thấy mặt của nữa.

      Đoạn Mặc Ngôn dừng xe lại, nhưng thả .

      “Tiếu Tiếu.” Trong giọng của có mấy phần biết phải làm sao, “Trước giờ chưa từng gặp phải chuyện này, biết nên làm thế nào. Phải làm sao mới có thể làm cho em hết giận, em , làm theo là được rồi.”

      Tiêu Tiêu biết chân thành hay là vô cùng chân thành nữa, mấy
      [​IMG]
      sanone2112, ChrisMymy97 thích bài này.

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chapter 48

      Tiêu Tiêu vội tiếng với Tô Vi, cúp máy rồi chạy đến bên Liên Hoan Hoan, “Hoan Hoan, cậu sao thế?”

      “Bé Sáu, sao cậu lại về?” Vẻ mặt của Liên Hoan Hoan vô cùng quái lạ, níu lấy góc áo, miễn cưỡng cười hỏi. Chẳng phải hôm nay Tiêu Tiêu ở bên Đoạn thiếu hay sao?

      “Cậu còn có tâm trạng để quan tâm mình nữa hả, mau để mình xem vết thương của cậu nào.” Tiêu Tiêu lo lắng, “Chuyện gì thế này, sao lại thành ra như vậy? xảy ra chuyện gì?” Bị té ư? Nhưng vết thương từng đường dài sưng đỏ lên, giống như bị người ta đánh vậy.

      “Mình đâu có bị thương, cậu nhìn nhầm rồi.” Liên Hoan Hoan lùi lại bước, lưng dựa vào thành giường, khoát khoát tay.

      Tiêu Tiêu sửng sốt, “ bị thương?” Lẽ nào nhìn nhầm? “ đúng, ràng mình thấy lưng cậu có vết thương mà, bản thân cậu thể nào phát được chứ? Nhanh lên, mau cởi đồ ra để mình xem.”

      Chỉ là mặc cho thế nào nữa, Liên Hoan Hoan cứ y như là trong xã hội cũ vậy, sống chết chịu cởi đồ ra cho xem. Hai người kì kèo lúc, Tiêu Tiêu càng thấy kì lạ, “Hoan Hoan, cậu ngại gì chứ, chúng ta cũng từng tắm chung rồi mà?” ấy như vậy là giấu bệnh sợ thầy hay là có chuyện gì rồi?

      sao là sao mà……”

      Đột nhiên di động của Tiêu Tiêu vang lên, cắt đứt cuộc đối thoại giữa hai người, Liên Hoan Hoan ngay tức : “Cậu mau bắt máy !” Dứt lời liền nhân lúc phân tâm, ta cầm lấy đồ ngủ chui vào trong phòng tắm, hơn nửa còn khóa cửa từ bên trong.”

      “Chị năm!” Tiêu Tiêu bất đắc dĩ kêu tiếng, thấy cánh cửa gỗ đóng chặt, chỉ có thể xử lý cuộc gọi đến trước.

      màn hình hiển thị hình mặt cười tươi rói của và Đoạn Mặc Ngôn khi hai người chơi máy người lái, tải xuống hình ảnh và video từ trong thẻ nhớ, chỉ làm ảnh cho cuộc gọi đến của , mà còn là màn hình di động của nữa.

      vừa nhìn thấy tấm ảnh mềm lòng, nhìn cửa phòng tắm cái, lại nhìn sang di động, do dự lúc, mới bắt máy lên.

      Ai ngờ người đàn ông nào đó vừa mở miệng rất kích động, “Trễ vậy rồi còn chưa chuyện xong à?” Từ “ chuyện” kia đặc biệt nặng nề.

      Tiêu Tiêu muốn giận , nhưng dù sao cũng nhàm chán đến vậy, “Em về kí túc xá rồi.”

      “Sao gọi cho ?”

      muốn gọi.”

      đến đón em.”

      đừng đến, em muốn ngủ rồi.”

      “……Em vẫn chưa bình tĩnh xong hả?”

      Tiêu Tiêu hừ tiếng, “Có thể là như vậy.”

      Đối phương im lặng lúc, “Chụp tấm ảnh cho xem.”

      “Cái gì?”

      kêu em chụp tấm ảnh ở kí túc xá cho xem.”

      Hóa ra là tin tưởng à? Tiêu Tiêu tức đến bật cười, “Ý là sao?”

      Nếu như dám nghi ngờ xong với đâu.

      lo em vẫn ràng’ với người ta.”

      Tiêu Tiêu trực tiếp cúp máy. Người đàn ông này, nếu ghen cũng hơi quá rồi đó!

      Bên này còn chưa tức giận xong, Liên Hoan
      [​IMG]
      PhongVy, ChrisMymy97 thích bài này.

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chapter 49

      Tiêu Tiêu nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua, lập tức hiểu ra, mà sao sáng nay Đoạn Mặc Ngôn nhắc đến chút nào? Hôm qua gọi đến, giọng điệu của cũng tốt đẹp gì.

      có chút ngồi yên, muốn đến trước mặt , an ủi . Trong nhà mất trộm, dù là ai tâm trạng cũng tốt, uổng cho còn là bạn của , mà ngay cả chuyện này cũng phát .

      Tiêu, tôi hỏi lại lần nữa, rời khỏi khu chung cư vào lúc nào?”

      “À! Khoảng 5 giờ 45 phút, tôi và Đoạn Mặc Ngôn cùng rời khỏi, tôi cãi nhau với ấy, có thể lúc ra quên đóng cửa.”

      “Xin hỏi quan hệ giữa và người bị mất trộm là gì?”

      “Tôi với ấy, là người .”

      cảnh sát : “Mạo muội hỏi câu, người là ý mặt chữ hay là ý thực tế?”

      Tiêu Tiêu sửng sốt, ánh mắt của cảnh sát khiến thấy rất thoải mái, “Là loại mà xã hội giao ước công nhận.”

      Hai sĩ quan cảnh sát trao đổi ánh mắt với nhau, cảnh sát hỏi: “Xin hỏi lúc các rời khỏi có thấy nhân vật khả nghi nào ?”

      có……”

      “Trong gia đình Tiêu có khó khăn gì về kinh tế ?”

      Đột nhiên câu hỏi chút khách sáo làm cho Tiêu Tiêu ngồi thẳng người lên, “Các chị nghi ngờ tôi sao?”

      “Chúng tôi cũng hỏi theo trình tự mà thôi, nếu như có chỗ xúc phạm mong đừng để ý.”

      “Phải.”

      “Các người……”

      Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị mở ra, người đến chính là kẻ bị mất trộm.

      Lúc Đoạn Mặc Ngôn vào phòng họp, thấy trong mắt của bé Tiêu nhà dường như có ánh lửa, hai má hơi đỏ lên, bờ môi kiều mím chặt, ràng là tức giận.

      qua đó, thấy Tiêu Tiêu của kiềm nén cảm giác nhục nhã, đứng lên giơ tay đưa về phía .

      nắm lấy tay , cùng nhìn nhau, sau đó đứng bên cạnh .

      Thấy đến, cả người Tiêu Tiêu căng thẳng thoáng thả lỏng chút, “Hai chị này là cảnh sát Lưu và cảnh sát Tề, rằng hôm qua trong nhà bị mất trộm, đến lấy lời khai của em, có gặp qua hai chị này chưa?”

      “Chưa.”

      Hai cảnh sát đứng lên, bắt tay với .

      “Xin lỗi.” Tiêu Tiêu và Đoạn Mặc Ngôn cùng ngồi xuống, áy náy : “Đều là lỗi của em.” Nghe lúc bảo vệ tuần tra báo cảnh sát, cửa nhà trong tình trạng mở toang nửa. Nhất định là lúc đuổi theo ngay cả cửa cũng quên đóng lại. Phải chi đừng kích động giận dỗi như thế tốt rồi.

      “Em xin lỗi gì chứ.” Đoạn Mặc Ngôn nắm tay của , khó hiểu nghiêng đầu sang.

      Hai cảnh sát trao đổi ánh mắt với nhau.

      “Ngài Đoạn, nếu cũng ở đây……”

      “Sĩ quan cảnh sát, liên quan đến vấn đề mất trộm, hôm qua tôi trả lời rất ràng qua điện thoại rồi, hơn nữa chuyện này xảy ra sau khi bạn tôi rời khỏi, ấy hề biết chuyện này, xin đừng làm phiền ấy.”

      “Bọn họ vừa em bị tình nghi.” Tiêu Tiêu nghiêng đầu với Đoạn Mặc Ngôn. Trước lúc vừa bước vào, bọn họ ám chỉ điều này rồi, khiến cực kỳ tức giận.

      Trước khi đến, cảnh sát điều tra thân phận của Tiêu Tiêu, tự nhận định giữa hai người họ là quan hệ mua bán, với vẻ mặt giải quyết công việc: “Chúng tôi từng xử lý rất nhiều vụ án mất trộm thế này, 90% đều do người trong nội bộ gây ra, quả Tiêu có mối tình nghi trong chuyện này.” Nhỡ đâu có ý giả vờ như tức giận để tạo thành hoàn cảnh giả như bị người ngoài vào trộm cướp sao, cũng phải có khả năng đó.

      “Vậy lấy chứng cứ ra rồi hãy đến đây, nếu tôi thay ấy gửi thư luật sư đấy.” Đoạn Mặc Ngôn .

      ……” cảnh sát ngờ tới cậu ấm này lại xúc động như vậy.

      “Ngài Đoạn, chúng tôi dốc hết sức để phá án cho ……”

      “Nếu muốn phá án, dùng não nhiều chút , lãng phí thời gian người những người liên can làm gì, điều này làm cho tôi nghi ngờ hiệu suất phá án của các chị đấy.” Đoạn Mặc Ngôn lạnh lùng, hề nể mặt chút nào.

      Tiêu Tiêu lén nhéo cái. bực có bực, nhưng tốt xấu gì cũng còn phải nhờ người ta phá án mà.

      Hai sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi tức đến
      [​IMG]
      Mymy97Chris thích bài này.

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chapter 50

      Quả là được đằng chân lân đằng đầu mà! Xong chuyện Tiêu Tiêu muốn giết luôn cho rồi, đồ lót của mình bị ướt hết, căn bản thể mặc được. dễ dàng gì mới dùng khăn giấy lót đỡ, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, hai người trước sau ra phòng họp, cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn đều rất quái lạ, cứ sợ ngoài cái cổ được mái tóc che lại, ở chỗ nào đó còn dấu vết càn quấy của nữa, ngay cả bước cũng biết phải thế nào.

      dễ gì mới vào được phòng làm việc của , quay sang đá mua quần lót cho . Dù sao Đoạn Mặc Ngôn được như ý, gọi hai cuộc điện thoại bảo người mang quần lót nữ đến đây, đương nhiên, phải bí mật.

      Toàn thân Tiêu Tiêu đều khỏe, cả buổi chiều đều rúc trong phòng làm việc dám ra gặp mặt ai, Đoạn Mặc Ngôn họp cũng theo. biết cả tòa nhà nhất định tung tin đồn bay đầy trời. Vốn ra bọn họ chỉ suy đoán thôi, bây giờ có thể chắc chắn rồi, may mà qua hai ngày nữa kết thúc thực tập. chỉ cần mặt dày chống đỡ thêm hai ngày nữa là được.

      Vừa đến 6 giờ, Đoạn Mặc Ngôn gặp khách hàng còn chưa về, nhanh chóng trốn khỏi tòa cao ốc, căn bản muốn để ý đến bạn trai lên mặt kia.

      Vừa đến trạm tàu điện ngầm, muốn gọi cho Liên Hoan Hoan, cuộc gọi của Đoạn Mặc Ngôn tới.

      “Chạy đâu rồi?”

      cần lo.”

      Giọng của Đoạn Mặc Ngôn có vẻ khá vui, “Hôm nay Nghiêm Khác muốn mở buổi tụ tập chúc mừng bị trộm viếng, chơi với nhé?”

      lòng Tiêu Tiêu muốn quỳ luôn. Chủ nhà bị mất trộm như có phải hơi bị cởi mở quá đáng hả?

      đắc chí như vậy, bị cảnh sát biết được, còn tưởng đâu lừa tiền bảo hiểm đó.”

      “Đồng hồ mà cũng cho vào bảo hiểm, ăn no có việc làm hay sao?”

      Tiêu Tiêu khỏi cong môi lên. rất tán thường điệu bộ hào phóng coi tiền bạc như rác rưởi của thế này. Vừa vui lên, giọng của cũng dịu xuống, “Em đâu, mình chơi cho vui , có buồn bực gì trút hết lên người Nghiêm Khác ấy.” có thể nhìn ra, và Nghiêm Khác thuộc dạng em thương nhau lắm, cắn nhau đau, “Nhưng mà phải đuổi mấy múa thoát y gì đó hết đấy.”

      “Sao em ?”

      “Em phải tìm Hoan Hoan, em vẫn yên tâm về ấy.”

      “Lo chuyện bao đồng.”

      “Tùy thế nào .” Tiêu Tiêu đứng ở lối nhìn tuyến đường xe điện ngầm.

      “Tối chút đến đón em.”

      “Đừng đến, em ở lại kí túc xá, phải rồi, ngày mai, bạn thân của em - Đồng Dĩ Dịch qua đây, em muốn chơi với ấy mấy ngày.”

      “Ý gì thế?”

      “Ý là ngài tự chơi mình mấy ngày .” Bây giờ là giờ cao điểm tan tầm, Tiêu Tiêu hòa vào dòng người chút, dừng chút, di chuyển từ từ.

      Đối phương dừng lại lúc, rồi chậm rãi : “Cũng phải là được, nhưng có điều kiện.”

      “Điều kiện gì?”

      “Đợi người ta rồi, em dọn qua đây.”

      “Em muốn bị nhốt lại nữa đâu.” Tiêu Tiêu buột miệng .

      “Thù dai đấy, là cho em lập mật mã rồi mà.”

      Tiêu Tiêu hừ tiếng, rũ mi suy nghĩ, “Em muốn suy nghĩ .”

      “Có gì mà suy nghĩ chứ? Chẳng phải trước kia em cũng sống chung với Nhiễm Huy đó thôi, sao nào, đến được à?”

      Tiêu Tiêu nghẹn lời, “Dù sao đến đó hãy , em với nữa, em muốn gọi cho Hoan Hoan.”

      Nghe hừ tiếng, tiếng bye bye với , rồi cúp máy. Sau đó lập tức gọi vào số di động của Liên Hoan Hoan, hỏi ta ở đâu.

      Liên Hoan Hoan do dự hỏi có chuyện gì, Tiêu Tiêu muốn qua đó đón , ta vội vàng từ chối, “Mình tan ca ngay đây, chúng ta gặp nhau ở kí túc xá .”

      “Vậy chúng ta gặp nhau ở Thục Xuyên Viên , mình mời cậu ăn cơm.” Thục Xuyên Viên chính là quán cơm Tứ Xuyên lần trước dẫn Đoạn Mặc Ngôn .

      Liên Hoan Hoan dừng lại chút, rồi chữ được.

      Tiêu Tiêu cúp điện thoại, quẹt thẻ qua lối vào, bây giờ là giờ cao điểm, từ từ di chuyển theo dòng người phía trước, trong đầu vẫn suy nghĩ chuyện của Liên Hoan Hoan.

      Nếu như là những chuyện khác, cũng muốn hỏi tới hỏi lui như thế làm gì, nhưng ràng là cơ thể có vết thương, đó là bạo lực, ấy thể tự làm mình bị thương như vậy được, cứ nghĩ đến có người làm hại ấy, ấy lại ấp a ấp úng, cảm thấy thể nào bỏ mặc được.

      đến quán cay Tứ Xuyên trước, tìm chỗ ngồi cho hai người ở trong góc, đại khái đợi khoảng hơn mười phút, Liên Hoan Hoan mặc bộ áo tay dài, quần dài màu hồng phấn vào.

      Hai người gọi hai, ba món ăn, vờ như bình yên những đề tài an toàn, cười ăn hết bữa cơm. Lúc ra trời tối rồi, hai người từ từ về phía trường đại học.

      vào sân trường, Tiêu Tiêu nhịn được lại nhắc đến chuyện cũ, “Hoan Hoan, cho dù cậu trách mình nhiều chuyện cũng được, mình lo cho vết thương lưng của cậu, cậu kể với mình , được ?”

      Liên Hoan Hoan biết tính tình của Tiêu Tiêu, quan tâm ta mới dây dưa dứt thế này, trước kia ta ghét nhất là loại người tốt như vậy, cảm thấy mọi người cứ bo bo giữ mình, ai cần hỏi vậy là
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :