1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không cẩn thận, họa lớn rồi! - Tùy Vũ Nhi An 56 chương

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [KCT, HLR] Chương 24: Việc xấu trong nhà thể khoe ra.
      Posted on September 22, 2012 by Mèo hen
      Nghe hỏi như vậy, ra tôi thấy rất xót xa, tim nhói cái.

      Tôi hỏi . “Tần Chinh, ghen sao?”

      Vẫn như trước, qua ba giây mới trả lời: “Phải”

      Tôi : “Cố Thiệu là người bạn rất quan trọng của em, ba ấy với ba em chơi với nhau từ đến lớn, ấy cũng chăm sóc em như cả vậy. Lúc em 8 tuổi biết ấy, lúc đó em vừa học lớp 2, thành tích tốt, ba em để ấy tới kèm em học. Bọn em cùng học trong trường tiểu học, cùng học, cùng tan lớp, ấy hay tới nhà em, rất thân thiết với mọi người trong nhà, em cũng coi ấy như người nhà. Lúc em lên lớp 11, ấy ra nước ngoài, sau chúng em cũng ít liên lạc, thỉnh thoảng ấy gửi bưu thiếp về cho em, năm trước mới về nước. Chu Duy Cẩn cố ý lừa trong điện thoại, Cố Thiệu là muốn lấy em.” Tôi dừng chút, lại tiếp, “Nhưng phải là em có ai để ý.”

      Tôi cảm thấy mình có thể đỗ đại học X, công của Cố Thiệu hề . Học trò tư chất ngu dốt như tôi, nề hà vẫn giải thích, phân tích ví dụ mẫu cho tôi nghe nghe lại, tuy vậy thành tích của tôi cũng chả tốt lên tí nào, khiến mẹ tôi suốt ngày đấm ngực dậm chân thở ngắn than dài, làm cũng phải nghi ngờ trình độ giảng bài của mình, thậm chí định bỏ cả ý định tốt đẹp là làm kỹ sư tâm hồn này, may mắn tôi là tích dày mà phát mỏng, cuối cùng bạo phát vào lúc thi đại học, mới khiến lấy lại chút lòng tin. , tôi phải Ngốc, là Quách Tĩnh, vậy nhất định là Mã Ngọc (*).

      (*) Nhân vật trong bộ Thần điêu đại hiệp của Kim Dung, mình chưa đọc bộ này, phim cũng xem lõm bõm vài tập nên hiểu lắm :p

      Cố Thiệu hơn tôi ba tuổi, tôi hơn Chu Duy Cẩn ba tuổi, như cả của tôi và Chu Duy Cẩn, Chu Duy Cẩn cố ý như vậy trong điện thoại để lừa Tần Chinh, vì nó coi Cố Thiệu là người ngoài, lúc đùa giỡn cũng kiêng kỵ gì.

      Tay phải Tần Chinh lướt qua cầm lấy tay trái tôi, nhàng nắm trong tay, ngón cái vuốt ve lòng bàn tay tôi. từng , thích nắm tay tôi, cảm giác rất mềm mại, như là có thể nhập vào trong lòng bàn tay vậy. Mẹ tôi cũng , tay mềm là người có quý khí, đến chỗ nào cũng có người thương, ông trời cũng thương kẻ ngốc, cho nên đầu tiên tôi gặp được Cố Thiệu, sau lại gặp được Thẩm Phong và Tần Chinh. Cho tới giờ, tôi vẫn cảm thấy, gặp được Tần Chinh là may mắn của tôi.

      Tần Chinh : “Tiểu Kỳ, em hiểu đàn ông, cũng như … Có lẽ cũng hiểu phụ nữ.”

      “Vấn đề cụ thể mới cụ thể phân tích được, đàn ông cụ thể cũng mới phân tích cụ thể được. Có lẽ chỉ là em hiểu .”

      Tần Chinh cãi lại, sang chuyện khác: “Vừa rồi đường tới đây, nghĩ rất nhiều.”

      Tôi cũng ôm kỳ vọng gì với kết luận đưa ra sau hai giờ suy xét của , dù sao suy nghĩ cả đêm cũng chỉ là muốn ép tôi đăng ký, nhưng muốn , tôi cũng nghe chút.

      . “Xin lỗi em.”

      Tôi ừ tiếng, miễn cưỡng nhận ba chữ này.

      “Em bỗng dưng chạy , người lại mang theo di động, tìm thấy em, rất lo sợ.”

      Tôi tiếp tục uhm, để cho tiếp tục .

      “Hôm đó đột nhiên trở về, báo trước cho em, gọi cho em ngay lập tức, khiến em cũng lo lắng như vậy, là phải.”

      Tôi biết muốn lung lạc tôi, muốn cho tôi biết, lo cho tôi cũng như tôi lo cho , trọng tâm của là ở câu “khiến em cũng lo lắng như vậy”.

      Tôi tiếp tục giữ im lặng.

      “Tiểu Kỳ” nhéo nhéo lòng bàn tay tôi, giọng như tiếng thở dài, “Về nhà với nhé.”

      Tôi rút tay mình khỏi tay , bắt đầu giả bộ ngủ, thấy tôi đáp lại, cũng im lặng, im lặng khiến tôi từ giả vờ ngủ thành ngủ .

      Đợi tới lúc tôi tỉnh lại, sắc trời cũng tối dần, mây đỏ đầy trời. Tôi trở mình, mới phát ra tay mình bị nhét vào áo vest tự bao giờ.

      Cả hàng xe nối đuôi nhau, nhìn hướng đông thấy đầu, ngó hướng tây thấy đuôi, chúng tôi bị kẹt ở giữa đường. Khuỷu tay trái Tần Chinh chống cửa kính xe, tay phải nắm tay lái.

      Tôi dụi dụi mắt, ngồi dậy, quay đầu nhìn tôi, ánh sáng nhạt làm cho nét mặt dịu nhiều.

      “Tỉnh rồi? vừa gọi điện với mẹ, phố trung tâm bị kẹt xe, chúng ta ăn cơm bên ngoài rồi mới về, tối muốn ăn gì nào?”

      Tôi chờ đến khi đầu óc tỉnh táo lại chút mới hỏi: “Mẹ hay mẹ em?”

      . “Mẹ chúng ta.”

      vô sỉ .

      “Em muốn ăn đồ Thượng Hải.”

      “Được.” mở chai nước đưa cho tôi, “Uống nước thông cổ họng.”

      Uống xong nước rồi, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo, xe bò chậm chạm theo tốc độ quy định trong nội thành, đợi tới khi đến khách sạn, mặt trời xuống núi rồi.

      Tần Chinh gọi mấy món tôi thích, sau đấy báo tin: “Thẩm Phong và Chu Duy Cẩn gọi điện tới cho em.”

      Tôi đoán rằng lỗ tai Tần Chinh lại bị hai người này dùng súng máy bắn phá rồi.

      em ngủ trưa, em muốn gọi điện lại cho họ ?”

      Nếu tôi gọi, cũng bị bắn phá.

      chứng minh, tôi gọi, cũng chỉ là bị bắn phá trước mà thôi.

      Chu Duy Cẩn : “ chẳng có tiền đồ, ta đến là bà theo luôn hả? ta muốn đưa bà đăng ký sao bà luôn ? Cái gì, Cố Thiệu khuyên bà?” Giọng , với người bên cạnh, “Lão đại, có nhầm ! đưa dê vào miệng cọp rồi…”

      Thẩm Phong : “ chẳng có tiền đồ, cậu ta ép là mày theo luôn hả? Mày muốn trốn sao còn theo? Gì, tao ngủ? Tao ngủ mày biết đường gọi dậy à! Vậy mày có đăng ký … Khỉ, cái này cũng có thể dùng hàng nhái, tao phục mày rồi…”

      Tôi cúp điện thoại trả lại cho Tần Chinh, day day mi tâm.

      “Em vừa mới … giấy đăng ký kết hôn giả?” Khóe mắt Tần Chinh giật giật.

      Tôi đưa tờ đăng ký kết hôn giả 10 đồng ra cho xem, vẻ mặt nhất thời trở nên vô cùng phấn khích.

      “Trước khi em nghĩ thông có muốn đăng ký với , cứ dùng tờ giấy này đối phó với mẹ .”

      Tần Chinh : “ vừa với mẹ, hôm nay người ở cục dân chính quá đông, em đứng lâu bị mệt, nên đưa em tới bệnh viện kiểm tra rồi.”

      Aizz …. Thế là đơn giản hơn được chuyện a, tôi còn lãng phí 10 đồng của Cố Thiệu, ngẫm lại cũng thấy đau lòng …

      Tôi thở dài, lấy lại tờ đăng ký giả cho vào trong túi, : “Sau này chưa biết chừng lại hữu dụng, trước cứ để đây .”

      Tần Chinh im lặng nhìn tôi lúc lâu, mới hỏi: “Tiểu Kỳ, chuyện giữa và Vệ Dực, em muốn biết ư?”

      Tôi muốn , cũng phải đồng chí, em quan tâm tới chuyện giữa và Vệ Dực làm gì!

      Nhưng nhìn bộ dạng muốn cho tôi biết của Tần Chinh, tôi cảm thấy có già mồm cũng chẳng có nghĩa gì, vì thế im lặng ngồi nghe. bình thường nhiều, hai ngày nay coi như bị tôi ép thành ra thế này.

      Tần Chinh : “ ra, cũng là chuyện gì lắm.”

      Tôi bình tĩnh uống ngụm nước ấm, nghĩ rằng: bịp ai a!

      “Năm tốt nghiệp cấp 3, Vệ Dực bỗng dưng xuất trong nhà , vẫn biết tại sao cậu ta lại có vẻ thù hằn cả nhà như vậy. Sau khi cậu ta , ba mẹ cãi nhau trận, mẹ bỏ nhà , khi đó với ba khắp nơi tìm mẹ …”

      Tôi bỗng nhớ ra, lần trao giải ấy, Tần Chinh . “Có phải vì nguyên nhân ấy mà lần phát học bổng cuối tới nhận?” Tôi hỏi.

      Tần Chinh suy nghĩ rồi, gật gật đầu: “Khi đó thể lờ cậu ta được nữa. tìm Vệ Dực, hỏi cậu ta lý do, nhưng cậu ta chịu , chỉ quẳng ra mấy câu dữ tợn, nhà nợ cậu ta, cậu ta nhất định giành lại. Khi đó vốn định tới đại học HongKong, nhưng vì lo sợ cậu ta làm ra chuyện gì tổn hại tới người nhà mình, nên bỏ. Nghe cậu ta chọn đại học X, cũng sửa nguyện vọng, tới đại học X.”

      “Nhưng mà …” Tôi cảm thấy như mình xem phim truyền hình lúc 8h, hơi rắc rối, “Cậu ta cũng chưa làm ra chuyện gì tổn hại tới nhà …”

      Tần Chinh cười lạnh tiếng, “Là vì cho cậu ta cơ hội. Tiểu Kỳ, lúc trước cậu ta cố ý theo đuổi em, em cho là vì sao?”

      “Vì em thông minh xinh đẹp?” :))

      Tần Chinh im lặng lát, : “Ờm … Em cứ tạm thời cho là vậy …” Sau đó gắp cho tôi gắp thức ăn, “Ăn cơm trước.”

      Thực ra tôi chưa đói lắm.

      Tôi từ từ nhai, vừa nhai nuốt vừa nghĩ, dùng sức tưởng tượng đầy máu chó của tôi biên soạn ra bộ phim truyền hình 8h, sau đó nuốt thức ăn xuống, hỏi Tần Chinh: “Chẳng lẽ Vệ Dực là em cùng cha khác mẹ với ? Ba bỏ mẹ cậu ta lấy mẹ ? Cho nên cậu ta ôm hận trong lòng, muốn trả thù xã hội …”

      Tần Chinh mặt thay đổi : “ phải có khả năng này. Dù thế nào nữa, nghe , sau này cách xa cậu ta chút.”

      “Uhm…” Tôi ủ rũ gật đầu.

      Nếu như là như vậy, là chuyện xấu trong nhà, chuyện xấu trong nhà thể khoe ra, cũng khó trách ba mẹ Tần Chinh cho , cũng chịu cho tôi biết, rốt cuộc cùng là ân oán thế hệ trước. Chỉ là thể nghĩ ra Tần ba – quân tử nho nhã lịch thiệp như thế, mà cũng có thời phong lưu như vậy.

      Vậy Bạch Vi lại là chuyện gì?

      Tôi còn muốn hỏi, di động Tần Chinh đổ chuông, nhìn màn hình, nhíu mi nhận điện thoại.

      “Chuyện gì?”

      Bên kia huyên thuyên hồi, vẻ mặt Tần Chinh dần nghiêm lại, trong con ngươi đen láy dấy lên đám lửa giận, giọng lạnh như băng: “Các cậu cứ dừng lại, làm gì cả, đợi tôi tới rồi tính tiếp.”

      Đợi Tần Chinh cúp điện thoại, tôi mới giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

      Tần Chinh mỉm cười trấn an tôi. “Chuyện công ty, yên tâm , có vấn đề gì lớn. Mai phải về thành phố X chuyến.”

      “Bao giờ quay lại?” Tôi hỏi.

      Tần Chinh nghe thấy câu hỏi của tôi, khóe miệng hơi cong lên, như là tâm trạng bỗng nhiên tốt lên hẳn. “ về nhanh thôi, em cứ chịu khó ở nhà, bụng lớn rồi, đừng chạy loạn khắp nơi, trị an thành phố A cũng tốt lắm.”

      Tôi uhm tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

      Tần Chinh dường như là lúc nào cũng nhìn tôi, gần như động đũa, tôi ngẩng đầu nhìn , hỏi: “ đói à, sao ăn cơm?”

      Mắt khẽ chớp, dừng chút, : “Có thể cho ôm em lúc ?”

      Tôi nghẹn chút, cắn đũa nhìn , bộ dạng dè dặt như vậy, khiến tôi đành lòng, đành gắng gượng mà gật gật đầu.

      May là ở trong phòng, có người khác vây lại xem.

      tới bên cạnh tôi, cúi người ôm lấy vai tôi, cằm dụi lên đỉnh đầu, tôi ngửi thấy mùi hương quen thuộc người , là mùi hương thoang thoảng thơm mát khiến người ta yên lòng.

      Tôi chỉ đồng ý cho ôm cái, nhưng lại được đằng chân lân đằng đầu, nắm lấy cằm tôi nâng lên, cánh môi áp sát, đầu lưỡi liếm nước tương còn dính khóe môi tôi, nhàng mút, cắn.

      Tôi hơi choáng váng nắm chặt lấy cổ tay áo sơ mi của , muốn đẩy ra, đờ người chút, lại ôm tôi càng chặt, kéo mở môi tôi làm sâu hơn nụ hôn này.

      Tiếng tim đập thình thịch, thình thịch, như là ngay cả bụng cũng nhảy lên vậy, tay Tần Chinh men theo vạt áo lần vào, lòng bàn tay dán lên cái bụng tròn vo của tôi chẳng chút trở ngại, nhàng vuốt.

      Tôi giọng hừ hừ, cảm thấy vuốt ve với hôn khẽ như vậy rất thoải mái, cũng đẩy ra nữa.

      Lúc lâu sau, mới dừng hôn, nhéo mí mắt tôi, khàn giọng : “ được trốn.”

      Tôi miễn cưỡng ừ tiếng.

      Cuối cùng ôm chặt tôi chút, : “Rất nhớ em, muốn đưa em cùng về thành phố X …”

      “Mẹ cho đâu.” Tôi

      “Ngồi máy bay quá mệt mỏi, lại có thời gian chăm sóc em.” hôn lên tóc tôi, “Chờ , nhanh thôi là ổn rồi.”

      Aizz ….

      Còn thế nào được nữa, tôi cũng quen mất rồi.

      ==========================================================================================

      Bạn TomoyoDouji (@kites.vn) có giải thích về Ngốc, Quách Tĩnh và Mã Ngọc như sau:

      Ngốc là nhân vật trong hùng xạ điêu và Thần điêu đại hiệp. Mẹ Ngốc khi mang thai gặp phải chấn động gì đó, nên đầu óc Ngốc được bình thường.

      Quách Tĩnh cũng là nhân vật trong 2 truyện . Con người Quách Tĩnh thà, chất phác, siêng năng, cần cù. Mỗi tội Quách Tĩnh học gì cũng tiếp thu rất lâu. Người ta chỉ cần học 1 ngày hiểu, Quách Tĩnh có khi cần đến 10 ngày.

      Mã Ngọc là người dạy cách luyện nội công cho Quách Tĩnh. Phương pháp dạy của Mã Ngọc rất cao minh. Ông cũng bao giờ hối thúc học trò mình. Thế nên Quách Tĩnh cảm thấy rất thoải mái, tiếp thu bài học rất tốt.

      Như vậy, ý của Cố Thiệu trong câu , tôi phải Ngốc, là Quách Tĩnh, vậy nhất định là Mã Ngọc là: Tiểu Kỳ đến nỗi ngốc nghếch, chỉ là chậm tiếp thu thôi. Còn là vị gia sư tốt, phương pháp truyền đạt dễ hiểu nên Tiểu Kỳ cuối cùng cũng nhồi được kiến thức vào đầu =D

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [KCT, HLR] Chương 25: Phải chết mọi người cùng chết!
      Posted on September 24, 2012 by Mèo hen
      Tần Chinh đưa tôi về nhà, trong túi còn tờ đăng ký giả, tay còn mang đồ ăn khua, ấn chuông cửa loạn xạ, vẫn chả có ai ra mở cửa. Đúng lúc tôi chuẩn bị vòng lại nhà Tần Chinh xin ở nhờ, cửa cuối cùng cũng cạch cái, mở ra.

      Cửa vừa mở ra, người mở cửa giống như vận động viên nhận được gậy xoay người bỏ chạy, khóe miệng tôi giật giật, tự giác vào nhà, đóng cửa. (nhận gậy trong môn chạy tiếp sức ấy mà)

      Mẹ già réo to trong phòng khách: “Tiểu Phong Phong mau lên, sắp chết, sắp chết rồi!”

      Chắc là vừa rồi bận chơi game còn dứt ra được mà mở cửa cho tôi, nhìn Thẩm Phong chạy nhanh như vậy còn thèm liếc mắt nhìn tôi cái, có lẽ nếu có trộm cướp vào nhà cũng chả ai hay biết.

      Tôi mang đồ ăn khuya vào bếp, lại quay lại phòng khách, hai người còn mang bộ mặt dữ tợn hăng hái chiến đấu. Mẹ già là càng sống càng trẻ trung phơi phới …

      “Này, con về rồi.” Tôi tìm lại cảm giác mình tồn tại.

      “Bên trái, bên trái! Bắn bên trái!”

      “Bác Chu, bác cản cháu rồi!”

      Tôi: “…”

      Im lặng lát, tôi xoay người lặng lẽ về phòng, cầm lấy di động bên đầu giường khởi động lại.

      Màn hình vừa lóe lên, có người gọi tới, ngoài dự kiến, là Tần Chinh.

      “Mới vào nhà à? Vừa gọi điện qua nhà em, sao lại có ai nhận vậy?”

      Tôi nhìn bên ngoài chút, đừng là gọi đến, có khi cháy lớn hai người này cũng nhích mông, “Mẹ và Thẩm Phong bận, em vừa vào nhà. về tới nhà rồi hả?”

      “Uhm” Tần Chinh lên tiếng, “ đặt vé chuyến đêm về thành phố X, chờ chút nữa phải ra sân bay. Lần này về từ chức, sau khi bàn giao xong mọi việc về. Tiểu Kỳ, biết em vẫn muốn về thành phố A, chúng ta cùng về thành phố A nhé.”

      Tôi sững sờ, lúc trước cũng chưa từng nghe về kế hoạch này. “Như vậy được sao? Nhưng vất vả lắm mới tìm được chỗ đứng trong công ty chứng khoán, lại phất a.”

      Tần Chinh cười khẽ tiếng: “Có bỏ mới có được, kia chỉ là bước đệm.”

      Tôi ngửa đầu nhìn đèn treo tường trần nhà, im lặng lát mới hỏi: “Bạch Vi sao?”

      Tôi dường như có thể nhìn thấy Tần Chinh nhíu mày trước mặt tôi. “Bạch Vi làm sao?”

      Bên kia điện thoại loáng thoáng truyền lại tiếng gọi của mẹ Tần, Tần Chinh đáp lại tiếng, lại với tôi: “ phải rồi, bay tới thành phố X chắc cũng mất 4-5 giờ, trưa mai gọi điện cho em.”

      có việc cứ làm , cần vội gọi cho em làm gì.”

      Tần Chinh dịu dàng : “ đồng ý với em, để em lo lắng.”

      Tôi nhàng đáp lại câu: “Được, em chờ điện thoại của .”

      Ngủ thẳng cẳng đến trưa mới dậy, Thẩm Phong cùng mẹ tôi chiến đấu hăng hái đến nửa đêm, lúc nó vào phòng, tôi vẫn còn tỉnh, có thể giấc ngủ xe kia quá sâu.

      “Lại đây, cho tao xem giấy đăng ký của chúng mày!” Thẩm Phong quỳ gối giường .

      Tôi lấy tờ đăng ký ở chỗ sâu nhất trong ngăn túi ra ném cho , nó cẩn thận cầm lấy, tỏ vẻ: “Chu Tiểu Kỳ, mày cho là mẹ mày ngốc ư?”

      Tôi trừng mắt nhìn.

      “Mày bây giờ ràng là già hơn nhiều so với trong ảnh!”

      Lời này đả kích người ta, tôi chỉ có thể : “Ảnh chụp là P hồi trẻ.”

      Thẩm Phong trợn mắt: “Mày lừa đứa ngốc à!”

      Tôi còn nghiêm túc : “Mẹ tao tin!” Chỉ cần với bà câu “Đây là công nghệ cao, mẹ cũng biết”, bà sùng bái mù quáng tin là . Bà được quán triệt sâu sắc phương châm “Đọc sách nhiều, cần xin giải thích “, giờ sắp thăng cấp thành “ đọc sách, cũng cần giải thích”, đàn ông cũng có thể mang thai, loài người cũng có thể lên tới mặt trăng, Lý Ninh , tất cả đều có thể.

      Lý Ninh là cựu vận động viên thể dục và doanh nhân Trung Quốc. Ông là trong những vận động viên xuất sắc nhất của thể dục Trung Quốc với 3 huy chương vàng tại Thế vận hội Mùa hè 1984. Lý Ninh cũng là người sáng lập và là chủ tịch của tập đoàn sản xuất dụng cụ thể thao hàng đầu Trung Quốc Li-Ning Company Limited. (Nguồn: wikipedia)

      “Tao với Tần Chinh ký kết hiệp ức đình chiến, tạm thời ngừng chiến, ấy cắt đất đền tiền, chẳng qua mới chỉ trả được đoạn đầu, vẫn còn đoạn đuôi, ấy có việc phải về thành phố X, cho nên chúng tao tính sổ sau.” Tôi báo cáo với Thẩm Phong về tình hình chiến đấu.

      Thẩm Phong uể oải dựa vào thành giường, “ ta hết chân tướng cho mày rồi? Tao vợ chồng cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường mà, chẳng qua cậu ta cũng quá bận , hôm qua mới về, hôm nay phải . Cậu ta gì với mày?”

      Tôi cảm thấy việc này dính dáng nghiêm trọng đến chyện riêng tư, hơn nữa lại là chuyện riêng của người khác, cho nên chỉ có thể với Thẩm Phong như vầy: “Chuyện này đả động đến lợi ích và riêng tư của bên thứ ba, trước khi điều tra chân tướng, tao có quyền giữ im lặng, sau khi điều tra chân tướng, tao vẫn có quyền tiếp tục giữ im lặng.”

      Thẩm Phong im lặng ba giây, véo véo hai má tôi, : “Chuyện của mày, mày nắm tốt ! Cẩn thận khỏi bị lừa tài lừa sắc là được rồi!” Sau đó đứng dậy tới phòng tắm tắm rửa.

      Đến bụng cũng bị lừa cho to ra rồi, còn có thể lừa đến cái gì nữa. Cũng chỉ có Thẩm Phong mới tôi bị Tần Chinh lừa tài lừa sắc, người khác đều cảm thấy là Tần Chinh bị tôi lừa tài lừa sắc có, xong rồi lại còn bị “bác sĩ bảo cưới”, hoàn toàn đâm đầu nhảy xuống mồ. Đối với kiểu này, tôi từng hỏi quan điểm của đương , đương đẩy kính mắt, cũng thèm liếc tôi cái, rất chi là thờ ơ : “Uhm, như câu vừa rồi em .”

      Tôi vừa rồi rất nhiều, như vậy làm tôi cúi đầu cố gắng nhớ lại, thế nào cũng nhớ ra mình rốt cuộc cái gì, cuối cùng vẫn phải hỏi lại , nhân tiện cũng khiếp sợ người họ Tần nào đó nhìn như hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, thèm nhìn tôi thế nhưng còn nhớ lời tôi hơn cả bản thân tôi nữa.

      Tôi là: Phải chết mọi người cùng chết.

      Nấm mồ hôn nhân này, có người chôn cùng tôi, cũng đến nỗi nào.

      Sống cùng người như Tần Chinh quả thực quá tổn thương tế bào não, lời thủ thỉ của cũng giống như mã Morse, mà tôi chỉ đoán được nếu đầu óc đột nhiên thay đổi, nếu như có thể cho tôi chút chỉ số thông minh, cuộc sống tình cảm của chúng tôi nhất định càng hòa hợp.

      Tìm hiểu về mã Morse ở đây

      11h55’ trưa ngày hôm sau, Tần Chinh quả nhiên đúng giờ gọi điện cho tôi, lúc đấy tôi ngồi sofa đọc sách, chuẩn bị dưỡng thai cho phù hợp với quan điểm khoa học về phát triển, nhưng phía trước hai người phụ nữ chả giống ai kia mang bộ mặt dữ tợn đắm chìm vào các loại game bạo lực; thế nên tôi cầm sách, chuẩn bị vào thư phòng của Chu Duy Cẩn, sau đó lại nhìn thấy các tấm poster minh tinh gợi cảm với đủ loại Anime máu me, tôi đành phải ra ban công phơi nắng. Aizz, tôi cũng phân biệt nổi ai là Asakawa Ran, Sora Aoi hay Maria Ozawa (*); cũng cách nào hiểu được loại tinh thần kháng Nhật AQ vẹo vọ như Chu Duy Cẩn đây; phim cấp 3, tôi cũng chưa từng xem, chỉ có tự mình thực hành với người đàn ông gọi điện đây thôi.

      (*) Tên các ngôi sao phim cấp 3 của Nhật Bản.

      “Chuyện công ty có khó giải quyết ?” Tôi hiền hòa hỏi.

      sao, giải quyết nhanh thôi. Em ở nhà hả?” Chắc là giờ cơm trưa, mới rảnh mà gọi điện cho tôi, nghe tiếng bên kia, chắc là ở nhà ăn.

      “Đúng vậy, em bắt đầu dưỡng thai.”

      Tần Chinh dường như có chút hứng thú, mỉm cười hỏi: “Dưỡng thai như thế nào?”

      “Xem ít tạp chí và sách phù hợp với phát triển theo khoa học, có lợi cho trưởng thành của thai nhi.”

      Tần Chinh nghĩ ngợi, đưa ra đáp án thăm dò khó có thể phù hợp với cá tính của tôi: “Đọc điều lệ Đảng?”

      ra đề nghị này cũng tồi, dù sao Đảng phải dạy từ thưở còn thơ, chẳng qua …

      “Cái đấy em đọc hiểu …” Tôi ngửa đầu nhìn từng đám mây trắng bay bay, , “Uhm… biết , em xem ảnh Vương Lực Hoành …”

      Tiếng hít thở của Tần Chinh rất từ tính, nhưng mà có vẻ hơi sâu, hơi dài.

      Tôi cảm thấy có lẽ chìm sâu vào suy nghĩ, xem giữa Vương Lực Hoành và dưỡng thai có quan hệ nội tại gì với nhau, tôi lương thiện hiểu ý giải thích: “ ra em muốn nhìn ảnh của , dù sao cũng rất giống Vương Lực Hoành.”

      “Rất giống?” Tần Chinh nghi ngờ hỏi.

      Cái giống này, là giống trừu tượng, thể chỉ hiểu nông cạn, bề ngoài được.

      “Tài như này, còn cần đẹp làm gì nữa. Đẹp như này, còn cần tài năng làm gì nữa.” Tôi trích dẫn đánh giá của giang hồ với Vương Lực Hoành, rồi sau đó tổng kết: “Từ bụng mẹ được hun đúc như thế này rồi, sau này con cũng có tài có mạo. Chỉ tiếc có ảnh chân dung của , chỉ có thể ngắm Vương Lực Hoành. chắc để ý sau này con lớn lên giống người khác chứ?”

      Tiếng hít thở của Tần Chinh lại bắt đầu sâu hơn.

      Tuy rằng gì thêm, nhưng tối đó ba mẹ Tần đến nhà tôi ăn cơm, có mang theo tất cả ảnh chụp của Tần Chinh từ tới lớn.

      Aizz, còn vòng vo như vậy cho khổ? thẳng ra là để ý là được chứ gì.

      ra bộ dạng Tần Chinh và Vương Lực Hoành tuyệt đối giống. Chế lại câu trong “Anna Karenina”: Phàm nhân giống nhau, nhưng mỹ nhân lại có nét đẹp riêng.

      Câu trong Anna Karennina là: Mọi gia đình sung sướng đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại khổ sở theo cách riêng.

      Tính tình như Tần Chinh cũng phải người thích chụp ảnh, tất cả ảnh chụp cũng chỉ trong quyển, trong đó còn các loại ảnh chụp chung của cả gia đình, nhìn đống ảnh này, tôi rút ra câu – vài chục năm vẫn như ngày.

      Tần Chinh mới ít cười làm sao, nhất là lúc đối diện ống kính, lúc tất cả mọi người “Quả cà” (*), chỉ có vẫn mím môi như trước, chẳng thèm cười gì cả. Ảnh cười nhiều nhất là lúc trước ba tuổi, đôi mắt phượng thành hình, mắt trẻ con vừa đen vừa lớn, ánh mắt vừa tròn lại ngây thơ. Trong bức ảnh đen trắng, còn hơi cau mày, cái miệng vẫn mím, ánh mắt tập trung vào ống kính, mà ngước lên 45 độ biết là nhìn nơi nào, bày ra vẻ mặt buồn bực cau có như thể chiến sĩ cách mạng ở giữa vòng vây quân địch.

      (*) Tương tự như người “cheese” hay người Hàn “Kim chi” ấy, phát “quả cà” [qié zi] cũng phải nhe răng =D

      Thẩm Phong : “Mẹ cậu ta cho bú sữa nên mới cau có .”

      Tôi bối rối : “Cũng có thể là bú no rồi.”

      Sau đó ảnh bắt đầu có màu sắc rực rỡ, khuôn mặt phúng phính của , đôi mắt đen láy to tròn hơi cong lên, sáng lấp lánh, mặc quần áo nghệ thuật, khoanh chân ngồi giữa cả rừng sách, tay cầm quyển truyện tranh “Thủy Hử”, vẫn ngửa đầu 45 độ nhìn về nơi nào đó, nhếch môi cười xán lạn chìa ra mấy chiếc răng như mấy viên ngọc trai .

      Thẩm Phong : “Mày đẻ con trai …”

      Tôi sờ sờ khuôn mặt bụ bẫm ảnh khia, tim đập rộn ràng, bản năng làm mẹ trỗi dậy, nhịn được hôn lên cái.

      Thẩm Phong hừ hừ giả khóc, vươn tay sờ bụng tôi, thầm thầm: “Lớn lên nhất định phải giống ba, lớn lên nhất định phải giống ba …”

      Tôi đẩy nó ra : “ phải mày vừa mắt ba nó sao?”

      “Tuy là tao vẫn cảm thấy mày bị cậu ta lừa tài lừa sắc, nhưng cách nghĩ này ràng nhiễm sắc thái chủ quan.” Thẩm Phong chầm chậm , “ thể phủ nhận là, tới vẻ ngoài, vẫn là giống Tần Chinh tốt hơn.” Trước khi tôi rơi lệ đầm đìa, nó lại chêm câu, “Đương nhiên, tính cách giống mày tốt hơn. Rối loạn nhân cách là loại bệnh ,trị được.”

      “Aizz…” Tôi cũng thở dài, “Lúc cười đáng như vậy, làm sao lớn lên lại thích cười nhỉ? Tao thể để con tao cũng giống ấy được.”

      “Có khi lại bị ám ảnh tâm lý từ thuở bé, như là Giang Trực Thụ trong Thơ ngây ấy, bị mẹ bắt phải mặc đồ con !” Thẩm Phong nháy mắt phát sáng, kéo tay tôi , “Mau tìm xem!”

      Tôi vừa lật trang vừa : “Cái loại ảnh này dù có chắc chắn cũng bị tiêu hủy từ sớm rồi, huống chi mẹ Tần cũng phải người như vậy.”

      Ảnh chụp Tần Chinh sau tiểu học cũng nhiều, lại càng ngày càng ít, đa phần là ảnh chụp các cuộc thi, ảnh chụp chung của các tuyển thủ đoạt giải, vẫn là nhận huy chương vàng, xếp thứ nhất, mặt lạnh tanh nhận giấy khen và cúp nhìn ống kính, giữa đám người cười như hoa lại thành tương phản.

      Cái nhìn của Thẩm Phong với Tần Chinh về sau lại nhất trí cao độ với Chu Duy Cẩn, nó bĩu môi : “Vờ vịt”

      Tôi cảm thấy Tần Chinh lĩnh thưởng nhiều đến tê liệt cảm xúc rồi.

      Tận tới khi nhìn đến tấm ảnh, cảm thấy quen vô cùng.

      Đó là ảnh chụp chung những người đoạt giải trong cuộc thi “Nhà phát minh nhí”, trong còn có mười mấy tuyển thủ đoạt giải, người dự thi đều là học sinh từ cấp II trở xuống, nhưng người đạt giải phần đông là học sinh trung học, Tần Chinh còn là bé trai lớp năm mới ở giai đoạn đầu dậy , đứng ở giữa bầy vai u thịt bắp trông như gà trong bầy hạc, nhưng mà nhắn tuấn tú, đặc sắc mới là tinh hoa. Người duy nhất còn hơn , là người ở hàng thứ hai, đứng thứ ba từ trái sang; nhìn ngây ngô, ra vẫn là nữ sinh khù khờ.

      Thẩm Phong chỉ vào bé ngốc ngếch, ngây ngô kia : “Con bé này nhìn quen quá.”

      Tôi quay đầu nhìn nó, hỏi: “giống tao ?”

      Nó nhìn tôi lúc lâu, lại cúi đầu nhìn ảnh, : “Giống.”

      Tôi : “ đúng là tao.”

      Thẩm Phong im lặng trong chốc lát mới : “ biết nên lúc tiểu học mày giống obasan hay là mày bây giờ giống học sinh tiểu học.”

      Tôi cảm thấy nó hoàn toàn túm được trọng điểm.

      Trọng điểm là – hóa ra tôi và Tần Chinh quen biết sớm như vậy!

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [KCT, HLR] Chương 26: Muốn đánh ngoài, trước phải dẹp trong.
      Posted on September 26, 2012 by Mèo hen
      Trí nhớ của con người như tôi đây có điểm thiếu sót rất lớn, đọc sách nghe giảng bình thường nhớ nổi, nhưng những mối thù cỏn con, vặt vãnh như lông gà vỏ tỏi gặp qua là quên được.

      Cái giải thưởng trong cuộc thi “Nhà phát minh nhí” kia là giải thưởng duy nhất trong cuộc đời chả đạt được mấy thành tích của tôi, so với mấy cái giải thưởng “Kim ô nha” (Tianya), “Kim cúc hoa” (*) cũng coi như là danh giá hơn chút, nhìn tấm ảnh chung này Tần Chinh cũng tham gia và còn giành được giải; nhưng ra lúc ấy tác phẩm tôi dự thi gần như là được Cố Thiệu chỉ đạo hoàn toàn, rồi sau đó tôi căn cứ vào trình độ thực của bản thân để hoàn thành, cho nên cái thứ đoạt giải phát minh kia rốt cuộc là cái gì, tôi cũng thân quen với nó lắm.

      (*) Giải Kim ô nha – quạ đen vàng: là cuộc bầu chọn diễn đàn Tianya (Thiên Nhai) , bình chọn nghệ sĩ buồn nôn nhất năm, tương tự với giải mâm xôi vàng ở Hollywood.
      Giải Kim cúc hoa – hoa cúc vàng: cũng là cuộc bình chọn bỏ phiếu các diễn đàn cho nghệ sĩ đáng ghét nhất năm.

      Chỉ nhớ là học kỳ cuối năm lớp 5 tiểu học, khi đó vẫn chưa thi tốt nghiệp, Tần Chinh tuy giành được vô số giải thưởng, nhưng vẫn chưa trở thành người biến thái thứ hai của thành phố chinh phục được cả kỳ thi tốt nghiệp và lên cấp với số điểm trọn vẹn để mà tiếng tăm lừng lẫy; cho nên khi đó, tôi nào biết là đứa quái nào!

      Nhưng mà tôi nghĩ tới giúp đỡ mọi người là việc thiện, kệ cho cái mặt cứ lạnh như băng ra vẻ khó gần, nhưng chúng tôi là hai người tuổi nhất trong đám thí sinh dự thi, đương nhiên là phải quý lẫn nhau, cùng nhau hợp lực chống lại những chị cấp II cao lớn. Tôi bị xếp cuối cùng nên chả xi nhê gì, lại vượt qua tất cả các chị cấp II để giành giải cao nhất nên có lẽ áp lực rất lớn, ra tôi cũng ngại chia sẻ chút áp lực với , cho nên chủ động lân la bày tỏ.

      “Chào cậu, tớ là Chu Tiểu Kỳ”. Tôi nheo mắt rướn người về phía trước, “Cậu tên là gì?”

      Có trách chỉ trách khi trước lúc trao giải tôi ngủ gật, chú ý nghe người ta gọi tên những người phía trước, lại cất giấy khen rồi.

      Khi đó, vẻ mặt Tần Chinh cũng giống như tấm ảnh bây giờ vậy, hai mắt hẹp dài, khóe mắt hơi nhíu lại, nhìn người khinh khỉnh; quan hệ với người xung quanh chắc chắn chả đâu vào đâu, cũng chỉ có thầy mới thích đứa trẻ con như vậy. Da mặt tôi dày, khả năng chịu đả kích mạnh mẽ, nếu như lực sát thương từ lạnh nhạt của tương đương với đại đội tăng cường, lực phòng ngự của tôi đây chính là vô số lão A. [ trong game Binh lính đột kích]

      Lão A là nhân vật hư cấu trong game, là bộ đội đặc chủng, là đội quân thuộc phòng tuyến cuối cùng, cũng là mạnh mẽ, hung bạo nhất. Có ai biết game này ? :-s

      Khi ấy, ban tổ chức cuộc thi mời chúng tôi tới khách sạn ăn trưa, những người khác cười cười, chỉ có mình bị gạt ra ngoài, mấy chị cấp II còn để ý đến tôi chút; tôi thấy mình lẻ loi, lại nhớ tới lời mẹ tôi từng “Mao chủ tịch quyết cho phép bất kể ai rơi vào tình cảnh đơn độc”, nhất thời chí khí hào hùng tới bên cạnh lôi kéo người bị bỏ mặc, quang quác nhiệt tình, định làm khí sôi nổi lên chút, cứ cách mỗi ba đoạn lại đáp trả tôi chữ “uhm”.

      Lúc ăn cơm, tôi cũng ngồi cạnh , đây phải do tôi chọn nhé, mà là theo thứ tự trước sau mà ngồi xuống, thứ nhất, tôi cuối cùng, đúng vòng, vừa vặn ngồi ngay cạnh . Có lẽ là thấy tôi thôi hồi, miệng khô lưỡi khô, tìm đồ uống giải khát khắp nơi, lương tâm liền trỗi dậy, đẩy Coca của mình sang cho tôi. Lúc ấy tôi cảm động đến rưng rưng nước mắt, nghĩ là tấm chân tình khiến vàng đá cũng phải mở lòng, kết quả coca vừa vào miệng, tôi phụt cái phun hết lên áo sơmi trắng của .

      Trong cốc coca kia, biết có kẻ trời đánh nào đổ vào phải đến quá nửa loại chất lỏng nguồn gốc. Vị xông thẳng lên óc, làm hai mắt tôi hoa lên, cứ thế đổ rầm về phía sau.

      Hồi lâu sau, khi tôi hồi phục tinh thần, kẻ gây họa bỏ trốn mất dạng …

      Cuối cùng cốc Coca kia là cố ý hại tôi, hay là người khác hại mà kết quả nhầm lẫn, tình cờ tôi lại phải chịu thay, đến giờ vẫn còn là cái án chưa được giải quyết.

      Mặc dù tôi mang thù, lại nghĩ tới chuyện báo thù, cho nên cũng chưa giải quyết được việc gì, cho tới giờ nhìn thấy tấm ảnh này, tôi mới khỏi bùi ngùi mối ràng buộc giữa tôi và Tần Chinh hóa ra sâu sắc mà có lịch sử lâu dài đến vậy.

      Nghe xong câu chuyện cũ của tôi, Thẩm Phong gãi gãi cằm : “Chẳng lẽ hồi đầu cấp 3, lúc cậu ta nhận ly nước mày mời, là bởi vì lòng mang áy náy với mày sao?”

      Tôi ngạc nhiên : “ ấy còn nhớ được tao ư?”

      “Đừng quên, bộ dạng mày vài chục năm vẫn như ngày …” Thẩm Phong vỗ vỗ bả vai tôi, “Cậu ta liếc mắt cái nhận ra mày chắc cũng chả phải chuyện gì khó khăn. Có điều, cậu ta chắc cho rằng nhận ly nước mày mới là trả hết nợ với mày rồi chứ.”

      “Chuyện này, đâu cần thiết phải trả …”

      “Tất nhiên phải trả!” Thẩm Phong dữ tợn, “Làm tổn thương tâm hồn mỏng manh, nhạy cảm của bé con, để lại cho nó ám ảnh tâm lý, làm sao lại trả cho được?”

      Tôi ngửa đầu ngẫm nghĩ, lại : “Vậy lúc ở đại học, ấy tránh tao như rắn rết, có phải là cho rằng tao tìm ấy đòi nợ , cảm thấy nợ tao trả xong rồi, tao cứ bám riết tha đòi nợ như vậy làm ấy thấy phiền?”

      Thẩm Phong trầm ngâm như vị quân sư quạt mo, : “Nhưng sau đó mày đòi nợ nữa, phải cậu ta lại càng phiền muộn sao?” Tôi biết nó chỉ lần tôi cắm trại dã ngoại, kết quả khiến Tần Chinh lục tung cả thế giới lên tìm tôi. Đối với việc này, nó vẫn cảm thấy là minh chứng sâu sắc cho ba chữ “thiếu tự trọng”.

      “Rối loạn, quả nhiên là căn bệnh, hại mình hại người.” Thẩm Phong thở dài, “Mày xem trang sau xem, còn cái nào khác nữa .”

      Tôi với Thẩm Phong cùng nhau làm Sherlock Holmes và bác sĩ Watson, định tìm chút vết tích trong quá khứ của Tần Chinh, kết quả là chả phát được gì cả

      “Cậu ta với Bạch Vi sao lại chỉ có tấm ảnh chụp chung lúc tốt nghiệp?” Thẩm Phong lật lật lại, cau mày , “Sao lại có những bức khác? Hay là bị cậu ta giấu rồi?”

      “Ai mà biết …” Tôi cảm thấy, chắc đến nỗi ấy .

      “Bình thường mà , đồ vật của người cũ đều bị thu gọn lại sau đó tìm chỗ kín đáo giấu hết vào mà.” Thẩm Phong lại máu chó, “Cậu ta dám đem thứ này đến cho mày, chắc chắn là có chuẩn bị rồi. Đúng rồi!” Hai mắt Thẩm Phong sáng lên, “Tần Chinh quay về rồi, Bạch Vi về chưa nhỉ?”

      Tôi ngây người lúc, bấy giờ mới nhớ ra vấn đề quan trọng này.

      Tôi vốn rầu rĩ biết nên làm thế nào để xác thực, kết quả là lâu sau, đáp án tự mình đưa đến cửa.

      Ngày hôm sau, Bạch Vi gọi điện thoại tới : “Chu Tiểu Kỳ, có thời gian , ra ngoài chuyện chút.”

      Sau đó hẹn tôi 6h tối ra quán café ở khu Tây.

      Điện thoại cúp chưa được 2 giờ đồng hồ, lại có người gọi đến.

      Vệ Dực : “Chu Tiểu Kỳ, có thời gian , ra ngoài chuyện chút.”

      Sau đó hẹn tôi 6h tối ở tiệm ăn khu Đông, nhân tiện từ chối khéo Thẩm Phong.

      Tôi : “Hai vợ chồng nhà cậu có thể thống nhất quan điểm, thống nhất chiến tuyến chút ; hẹn tớ như thế cũng chơi khó nhau a, các cậu cho tớ là superwoman hay là Naruto hả?”

      Vệ Dực ngẩn người, hỏi: “Cậu có ý gì?”

      Tôi vừa ăn táo vừa : “Bạch Vi cũng hẹn tớ, 6h tối tới quán cafe khu Tây, cậu cứ gọi điện thống nhất quan điểm với ấy trước , quyết định cuối cùng là phu xướng phụ tùy hay phụ xướng phu tùy rồi hãy gọi lại cho tớ.”

      Sau đó tôi rất quyết đoán cúp điện thoại.

      Thẩm Phong rất hiền thảo mà gọt táo, giương mắt nhìn tôi, “Sao rồi?”

      “Bạch Vi và Vệ Dực còn chưa quay lại, còn hẹn tao đàm phán nữa này.” Táo khó ăn, vì sao phụ nữ có thai lại cứ phải ăn mấy thứ này nhỉ. Tôi cố mà nhai, : “Thẩm Phong, hay là chúng ta đổi thành uống nước ép táo .”

      phải chuyện của tao, đây là Tần Chinh dặn mày ăn, có lẽ là để thay đổi gen của thế hệ sau. Đừng có chuyển hướng câu chuyện, chuyện chính, hẹn thế nào? Mày có ?”

      “Còn chưa quyết định. Họ mỗi người hẹn chỗ, tao cũng biết thuật phân thân, quỷ mới có thể tới được a!”

      Tôi rất tò mò, rốt cuộc Vệ Dực có biết Bạch Vi vụng trộm sau lưng cậu ta , nếu như mẹ Tần Chinh cướp mất ba của Vệ Dực, Tần Chinh lại cướp bạn của Vệ Dực, vậy vật hy sinh là vợ cũ tôi đây phải dứt khoát thu dọn hành lý cùng với hoàng tử bi kịch Vệ Dực kết thành đôi đòi bồi thường rồi.

      Thời gian cứ giây giây phút phút trôi qua, di động của tôi vẫn chưa vang lên, có lẽ bên kia rơi vào nội chiến, cái gọi là “muốn đánh ngoài trước phải dẹp trong” tôi có thể hiểu, bọn họ bây giờ nhất thiết phải giải quyết nội loạn trước, rảnh mà quan tâm đến tôi.

      Chờ tôi ăn xong hai quả táo, dưỡng thai xong, tản bộ vòng, về nhà qua 6h, cơm chiều nấu xong dọn ra, mẹ già trong phòng bếp vung muôi : “Chu Tiểu Kỳ, lại ăn canh!”

      Tôi cảm thấy mình nên hiếu kính mẹ già tốt, năm đó lúc bà có tôi nhất định cũng uống ít thứ cực kỳ vô nhân đạo, bây giờ là 10 năm từ con dâu thành mẹ chồng rồi.

      (Nghĩa đen câu này là chỉ lúc trước là con dâu phải răm rắp nghe lời mẹ chồng, khúm núm, khép nép, có địa vị; sống lâu năm, được rèn luyện nhiều rồi con dâu cũng thành mẹ chồng, có quyền hành, tiếng trong nhà; nghĩa bóng là người khi trước bỏ ra rất nhiều sức lực, tình cảm, chịu uất ức, cuối cùng cũng đạt được thành quả)

      Tôi bê canh đến phòng khách, vừa bật TV vừa gọi điện cho Vệ Dực, đợi lúc lâu mới có người nhận.

      “Vệ Dực, phải tớ cậu, việc này các cậu phải, dù các cậu thương lượng có kết quả ít ra cũng nhắn cái tin cho tớ là 6h tối cần tới nơi hẹn nữa, nếu phải tớ thông minh, giờ bị các cậu cho leo cây rồi. Chuyện này của các cậu khiến tớ tổn thương, phải xem tin tức phát thanh ba ngày mới có thể khỏi được.”

      Tin tức phát thanh quả là súp gà cho tâm hồn của tôi, thanh niên tốt đảng, dân, tam nhiệt ái như tôi đây, chỉ có nghe thấy tình hình đất nước nơi nơi đều tốt, cuộc sống nhân dân mỗi ngày đều được cải thiện, GDP lại đạt kỷ lục mới, mới có thể quên hết đau xót mà ân oán cá nhân mang lại.

      Nổ quá bạn Kỳ ạ :-ss

      Vệ Dực im lặng lát, mới : “Xin lỗi cậu.”

      Đằng sau, Thẩm Phong và mẹ đều ở trong bếp, tôi liếc cái, hơi đè thấp giọng : “Tần Chinh về thành phố X, việc này là cậu hạ độc thủ phải . Vệ Dực, khi trước vì sao cậu xuất ngoại, bây giờ lại vì cái gì mà trở về?”

      “Tần Chinh đều cho cậu rồi?” Giọng Vệ Dực nghe có hơi kinh ngạc, lập tức cười giễu cợt tiếng, “Vậy cậu cảm thấy có thể là vì cái gì?”

      Cậu ta trả lời như vậy cứ như là tự thừa nhận mình là kẻ đáng phải cẩn thận đề phòng.

      “Còn Bạch Vi sao? Các cậu là đôi , hay là vì chung mục tiêu cách mạng mà ở bên nhau? (vì nhân dân phục vụ) “

      Vẫn là khoảng lặng dài như trước, khiến người ta chờ cũng sốt ruột, tôi đơn giản là bưng bát canh lên uống ừng ực, Thẩm Phong ở bên kia lại thúc giục tôi ăn cơm.

      Uống xong canh, tôi xoa xoa miệng, ợ cái, : “Cho cậu thời gian đủ dài rồi, nghĩ chưa, cậu và Bạch Vi rốt cuộc là có cảm tình , hay là chỉ để tăng thêm lợi ích?”

      Lần này, cậu ta cuối cùng cũng trả lời, chẳng qua câu trả lời này cũng vẫn là câu hỏi lại như trước.

      Những người này sao lại thích dùng câu hỏi lại thế chứ, hỏi cái đầu cậu ấy!

      “Chu Tiểu Kỳ, cậu biết là, Bạch Vi và cậu rất giống nhau sao?”

      Giống cái đầu cậu ấy!

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [KCT, HLR] Chương 27: nắm đấm, mở ra ngày ~!
      Posted on September 28, 2012 by Mèo hen
      Căn cứ vào lời khai của đương sau này, vẻ mặt tôi lúc ấy, có nỗi phẫn uất tên lại thêm tủi thân nữa, khiến tự chủ được mà phải bỏ ý muốn cự tuyệt ban đầu, giơ tay lên cụng chén.

      Với phản ứng của Tần Chinh, ra tôi có thể hiểu. Mẹ tôi từng , bộ dạng tôi thà chất phác, vì khoảng cách giữa hai lông mày khá lớn, nhìn qua hơi giống trẻ vị thành niên ngơ ngơ, lúc cười rộ lên hay òa khóc, có rất ít người nỡ lòng làm khó tôi. Đến cả Tần Chinh – được xưng tụng là núi băng mẫu mực như thế cũng phải sinh lòng thương cảm với tôi, có thể thấy được, chỉ cần mỗi người góp chút tình thương, thế giới này biến thành nơi tốt đẹp chừng nào.

      Tôi lặng lẽ thở phào hơi, lại : “Thương hại cũng còn tốt hơn thay đổi tình cảm, em còn tưởng là vì liên quan tới Bạch Vi mới đối xử khác với em.”

      “Bạch Vi?” Tần Chinh nghi hoặc dừng lại chút, giọng hơi cao lên, “ ấy làm sao? Liên quan gì đến ấy?”

      “Chẳng lẽ phải vì dáng vẻ em và Bạch Vi giống nhau, mới ai cả đường sao …” giọng tôi dần thấp xuống, ra nguyên nhân này, ngay cả tôi cũng tin được.

      Tần Chinh cười thầm tiếng: “Lớp 11 mới biết ấy, đầu cấp III làm sao biết ấy có bộ dạng gì. Em có phải lại ở nhà nhàn nhã có việc gì làm nên cả ngày nghĩ ngợi linh tinh hả.”

      Xem , xem !

      Vệ Dực khốn kiếp! Cố ý đến ly gián tình cảm vợ chồng của chúng tôi, tuyệt đối thể để gian kế của địch được thực !

      “Em đâu có nghĩ ngợi linh tinh, xem, phải cả ngày đều nhớ sao?” Tôi nịnh nọt.

      “Được rồi…” Tần Chinh cười, thở dài, hơi bất đắc dĩ, “ nữa trời cũng sáng rồi, mai em còn phải chụp ảnh, sợ thâm mắt sao?”

      Tôi còn định trang điểm mắt khói kìa, thế này khỏi cần cầu kỳ bôi trát luôn.

      Đùa giỡn Tần Chinh thêm hai câu, tôi cảm thấy thỏa mãn về phòng lên giường, ôm cánh tay Thẩm Phong : “Tao cho mày biết: liên quan gì tới Bạch Vi đâu nhé…”

      Thẩm Phong giật mình, lầu bầu trong mộng: “Chu Tiểu Kỳ, con tiện nhân này, nửa đêm ngủ, phát sốt gì chứ …”

      Tôi lén đá cho nó cái, trở mình tiếp tục ngủ.

      Ngày hôm sau, ngủ tận tới khi mặt trời lên cao, mới bị Thẩm Phong trả thù, lôi từ giường dậy, nó cấu nhéo mặt tôi, nghiến răng nghiến lợi : “Tối qua mày ăn nhầm thuốc gì mà hưng phấn thế, bây giờ còn chưa dậy được! hẹn 2h chiều chụp ảnh! Mày dậy ngay cho bà!”

      Tôi ngáp cái, uể oải đánh răng rửa mặt, thay quần áo, sau đó mẹ già và Thẩm Phong trái phải hộ tống tôi lên xe, thẳng tiến hướng tiệm chụp ảnh.

      “Mẹ, mẹ cũng à?” Tôi kinh ngạc nhìn bà ăn vận lộng lẫy.

      “Tiểu Phong có thể chụp ảnh nghệ thuật cá nhân.” Mẹ nhà sờ sờ mặt, hơi phấn khích : “ biết bây giờ chụp có phải quá muộn rồi .”

      muộn!” Thẩm Phong đè nén lương tâm , “Bác Chu với Tiểu Kỳ nhìn qua cũng chỉ như hai chị em thôi!”

      Tôi sờ sờ ngực nó, bị nó đẩy ra, trừng mắt : “Ban ngày ban mặt, mày dám giở trò lưu manh a?”

      Tôi đờ đẫn : “Ngực phẳng như thế rồi mà còn đỡ nổi lương tâm, mày sợ nó lõm xuống sao?”

      Thẩm Phong khoan thai nghịch làn tóc xoăn dài, “Đầu năm nay, kiểu ngực phẳng như Lữ Yến (1) này mốt, ngực đỡ phải đeo nặng.”

      Tôi quyết định đếm xỉa đến nó nữa, nhìn nó cứ như bản sao vô sỉ khác của mình, áp lực quá lớn.

      Tôi quay đầu với mẹ: “Nếu mẹ định chụp ảnh nghệ thuật cá nhân, bằng gọi ba với Chu Duy Cẩn, chúng ta cùng chụp ảnh gia đình.”

      vậy, tôi mới nhớ lại, nhà chúng tôi mới chụp mỗi bức ảnh gia đình hồi tôi 8 tuổi, tính ra cũng là việc mười mấy năm trước, bức ảnh kia treo ở phòng khách nhà tôi, khách đến đều : “Ôi chao, trai nhìn tuấn tú!” Chu Duy Cẩn cười ha ha : “Là chị ạ.” Người khách xấu hổ : “Em cũng rất xinh.” Tôi ha ha cười : “Đáng đời!”

      Tôi cảm thấy, dù thế nào cũng nên trưng ra bức ảnh có thể thể giới tính .

      Mẹ tôi sau khi nghiêm túc nghĩ ngợi cả nghìn lần trong nháy mắt, vỗ đùi : “Cứ quyết định như vậy !”

      Chuyện nhà tôi, mẹ quyết định rồi cơ bản là xong rồi. Bà vừa quay đầu liền gọi điện thoại gọi ông già và ông trẻ nhà tôi tới.

      Ba: “Gì chứ? Chiều? Tôi còn phải họp … Được, bà chút … Tôi đợi qua chút, 4 rưỡi đến nhá, quá muộn ư? Được…. Tôi cố gắng đến lúc 3h …”

      Chu Duy Cẩn: “Gì chứ? Mẹ già, mẹ có lầm ! Con mẹ chân còn bị thương đây này, ai u! Mẹ thể đợi khi khác đợi con khôi phục lại tư thế oai hùng hiên ngang ư? Mẹ mẹ mẹ … chẳng có cách nào với mẹ … Ít nhất đợi Tiểu Kỳ ra đời , hay là chúng ta chụp X quang nhé?”

      Thẩm Phong ở bên cạnh xem thế cũng đủ, giơ ngón tay cái lên, với tôi: “Chu Tiểu Kỳ, mày chỉ cần có nửa khí thế mạnh mẽ của mẹ mày, Tần Chinh trước mặt mày phải cúi đầu xưng thần.”

      Tôi cảm thấy bản thân là bi kịch di truyền điển hình , được di truyền chỉ số thông minh của mẹ, lại được truyền lại khí chất của ba …

      Mẹ già ôm cái túi da to, dẫn tôi và Thẩm Phong hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang vào tiệm chụp ảnh nghe là tốt nhất thành phố, được người khác hẹn trước hộ, lập tức có trẻ trung,giỏi giang, tươi cười ngọt ngào lên tiếp đón.

      Tôi nhìn kia mà sững sờ, đúng ra, là nhìn người phía sau ta mà sững sờ.

      Thành phố A, cũng khỏi quá a…

      Bạch Vi nở nụ cười chuyên nghiệp, bước lên 2 bước : “Chu Tiểu Kỳ, khéo .”

      ta cầm quyển lịch hẹn trước tay, cho nên trùng hợp cũng hẳn, ít nhất, ta nhìn thấy tôi cũng sửng sốt như tôi thấy ta.

      Mẹ già nhìn nhìn ta, lại nhìn nhìn tôi, : “Hai đứa biết nhau à?”

      Tôi vâng tiếng, : “Bạn học của Tần Chinh.”

      Mẹ già nheo mắt đánh giá Bạch Vi, sau đó mới cười tủm tỉm lên tiếng chào hỏi với Bạch Vi: “Hóa ra là bạn học của Tiểu Tần a, bác mà, sao mà lại có mùi văn hóa của phần tử trí thức như vậy chứ.”

      Mẹ già bỏ qua chuyện tôi cùng là bạn học của Tần Chinh khiến tôi hơi khó chịu, khí chất tôi chỉ là giống cặn bã được như bọn họ thôi.

      “Bác Chu, chào bác.” Bạch Vi chào hỏi mẹ tôi rất tự nhiên, chả có chút chột dạ nào của kẻ cướp con rể nhà người ta cả. Đối với khí chất vương bát như “Của ta chính là của ta, phải đồ của ta cướp về chính là của ta”, tôi luôn vô cùng khâm phục, nhưng đến khi biến thành người bị hại, tôi được khoan dung độ lượng như vậy.

      Vương bát: (1) chỉ rùa đen hoặc ba ba, (2) để chỉ người vợ chung thủy, trộm chồng của người khác, ý chửi người vô lại.

      “Tiệm chụp ảnh này là do nhà mở?” Tôi hơi ngạc nhiên hỏi.

      “Phải” Bạch Vi mỉm cười gật gật đầu, quay đầu với tôi, “Mở nhiều năm, sáng nay tôi đến kiểm tra xem xét, nhìn sổ lịch hẹn trước có tên , lúc đầu còn tưởng là cùng tên thôi, nghĩ là lại khéo như vậy.”

      khéo sao thành chuyện được, ta ngang qua tôi làm sao có thể lấy ta làm bia đỡ đạn.

      Tôi nhìn Bạch Vi “thân thiện” như vậy, nhân viên tiệm ảnh quan tâm đầy đủ, chăm sóc chu đáo cả ba người nhà chúng tôi, Bạch Vi còn đặc biệt dặn dò giảm giá, giảm giá, giảm giá cho chúng tôi đến lỗ thôi, tôi muốn với ta câu: “Chị thiếu tiền, cứ tính cho chị 130% !”

      Thẩm Phong cực kỳ ăn ý với tôi. Nó lạnh mặt nhìn Bạch Vi ra vẻ “địa chủ có tiền”, khinh thường : “Giả 13 (vờ vịt) gì chứ.”

      “Đúng thế…” Tôi thấp giọng phụ họa, “giả 13 gì chứ, chữ B cũng quá mở !” (2)

      Thẩm Phong phụt ra ngụm nước, trước ánh mắt hoảng sợ của nhân viên cửa hàng, ra vẻ bình tĩnh lau khóe miệng, : “Chu Tiểu Kỳ, mày muốn đổi tiệm chụp ảnh ?”

      cần.” Tôi nhìn mẹ già nhảy nhót hăng say bên kia, với Thẩm Phong, “Bây giờ mà đổi, mẹ tao nhất định nghi ngờ, sau đó truy hỏi nguyên nhân, làm to chuyện lên. phải khách hàng là thượng đế sao, tao tốt xấu cũng được làm thượng đế của ta lúc.”

      “Mày là nữ AQ.” Thẩm Phong lắc lắc đầu với tôi, “ ra mẹ mày sớm cảm thấy có gì thích hợp, hai ngày nay bác ấy bóng gió với tao về chuyện của mày với Tần Chinh.”

      Tôi nhất thời rung chuông cảnh báo, quay đầu trừng mắt Thẩm Phong: “Mẹ tao hỏi như nào, mày trả lời như nào?”

      “Bác ấy hỏi gì, tao cũng chẳng gì.” Thẩm Phong trải tay ra, “Mày biết là thái độ của mẹ mày với Bạch Vi hơi lãnh đạm sao?”

      Mẹ tôi với Thẩm Phong thân thiết như tìm được con thất lạc nhiều năm, nếu so sánh ra, có vẻ hơi khách sáo với Bạch Vi. Mẹ tôi là người nhiệt tình như lửa, với ai cũng dốc lòng như với bạn cũ, tuy rằng là lần đầu gặp Bạch Vi, nhưng hình như vẫn giữ khoảng cách quan sát ta.

      Thẩm Phong : “Mẹ mày quá khủng.” Nó bổ sung câu, “Chơi game tao cũng chưa từng thắng bà.”

      Dùng câu mẹ tôi từng , người bà từng gặp còn nhiều hơn gạo tôi từng ăn, đọc sách tuy nhận mặt được mấy chữ, nhưng nhìn người lại khá chuẩn, người nào chân thành, người nào giả dối, mắt thần của bà mở ra cái là biết đâu là quái. nghiệp của ba tôi sau khi thành đạt rồi, phụ nữ muốn ở bên ông cũng thiếu, từ sinh viên đến giáo viên trẻ, nữ thư ký đến đối tác, thập diện mai phục, bốn bề đều có đe dọa, mẹ tôi chính là con ngựa Xích Thố kia, chở Bá Vương cắm đầu chạy, mở đường máu ra khỏi vòng vây. Lúc trước Hạng Vũ tự vẫn bên bờ Ô Giang là vì ngựa Xích Thố biết bơi, mẹ tôi đừng bơi lội, núi đao vạc dầu đều qua được hết.

      ra tôi vẫn thấy khó hiểu, dù sao ba tôi cũng coi là đẹp trai, bụng tướng quân Địa Trung Hải rồi, còn hơi có tuổi nữa. Mẹ tôi tỏ vẻ khinh thường trước cách nghĩ của tôi. “Mày quá là ngây thơ, khù khờ mà trông mặt đặt tên, bây giờ rất nhiều đứa con đều nhận tiền chứ nhận người, đừng ba mày có dáng vẻ như Phạm Vĩ, dù ba mày giống Triệu Bản Sơn (3) chăng nữa, chỉ cần thiếu tiền, là có cả đám con muốn dính lấy!” Ba bốn mươi tuổi là vừa tốt, năm mươi tuổi cũng thành vấn đề, tám mươi tuổi chân bước vào quan tài lại càng tốt! Đường Tam Tạng tới Tây Thiên lấy kinh, cả đám tinh nhe nanh vuốt ma quỷ ra là muốn hút lấy tinh khí, may mắn mẹ mày tao đây blablabla….”

      Lịch sử chiến trận của bà mà viết xuống, đủ để thành “binh pháp chiến thắng trong hôn nhân” cho tất cả phụ nữ kết hôn. Nhưng phải tất cả phụ nữ đều như mẹ tôi, tiểu tam cụ thể mới có thể cụ thể phân tích, đối phó với Bạch Vi tôi phải dùng cách khác.

      Trong khi đợi mẹ tôi lựa chọn mẫu ảnh gia đình, tôi chụp ảnh chân dung của mình trước.

      Người trang điểm đưa tôi tới góc, ngồi xuống trước bàn trang điểm, tôi nhắm mặt lại để ấy bắt đầu khởi công mặt, làn hương bay tới.

      Là Dior Pure Poison, chọn tốt.

      Ngửi mùi nhận ra người.

      Tôi mở mắt nhìn về phía gương.

      Bạch Vi lấy kem và phấn phủ từ bàn trang điểm để trang điểm cho tôi.

      “Hôm qua lỡ hẹn, ngại quá.” Bạch Vi mỉm cười .

      Tôi cũng mỉm cười trả lời: “ sao, tôi cũng tới.”

      Bạch Vi giúp tôi thoa kem, ngón tay khẽ xoa xoa lại mặt tôi. “Đối với Tần Chinh, tôi thấy có lỗi.”

      Tôi nhìn ánh mắt của ta, còn nghiêm túc : “Người nên thấy có lỗi, là Vệ Dực. Chuyện của liên quan đến cậu ta, chứ chẳng quan hệ gì với Tần Chinh.” Từ góc độ của tôi, ta chỉ là kẻ vô tình ngang qua giữa tôi và Tần Chinh, từ góc độ của ta, tôi cũng có lỗi, bỗng dưng lại xuất vai hài trong vở bi kịch của ta.

      “Chu Tiểu Kỳ, tình cảm chỉ cần chân thành, tha thiết, phân đúng sai, có lẽ cách nhìn nhận tình của hai chúng ta giống nhau, tôi cũng định thuyết phục điều gì, chỉ muốn cho , là hai bên ngang hàng, dựa nền tảng hiểu biết lẫn nhau. Các người hiểu nhau sao, giữa hai người ngang hàng sao? Con cũng phải tất cả, nền tảng quá yếu ớt, cũng thể giữ cuộc hôn nhân lâu dài được. So với việc thế nào sau này cũng chia tay, kết thúc trước khi bắt đầu còn hơn.”

      Tôi im lặng lúc lâu, sau đó cau mày nhìn ta, nghi hoặc hỏi: “Nhà tư bản chủ nghĩa truyền cho cái tư tưởng này sao? Tôi vẫn nghĩ chồng là tài sản riêng thần thánh bất khả xâm phạm, sao lại còn có thể muốn chung chạ tài sản với tôi nhỉ, còn bày ra tư thế hào hùng, khí phách hiên ngang như muốn giải phóng toàn Trung Quốc, là tôi quá lạc hậu, hay là thế giới này quá điên cuồng?”

      =============================================================================

      (1) Lữ Yến: Người mẫu, mắt híp, mũi gãy, môi dày nhưng lại sở hữu thân hình lý tưởng với làn da nâu mượt.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [KCT, HLR] Chương 28: Xin trả “lợi hại” lại cho trâu (1)
      Posted on September 30, 2012 by Mèo hen
      Bạch Vi dùng mắt ra lệnh, cho người trang điểm tránh .

      “Thế nào rồi.” Tôi , “ với Vệ Dực chia tay trong hòa bình rồi sao?”

      Bạch Vi cười : “Có thể là vì, chúng tôi là hai người quá giống nhau, hiểu về nhau quá , ngược lại lại có cảm giác phù hợp, tôi biết ơn, ấy có thể hiểu cho tôi.”

      Tôi thường xuyên thấy trong tiểu thuyết và TV con lai giữa người Sao Hỏa và người Trái Đất, những kẻ này nhìn bề ngoài rất giống chúng ta, nhưng tư duy hoàn toàn cùng thứ nguyên (2), từng chữ họ tôi đều biết nhưng hợp lại chẳng thể nào hiểu nổi. Tôi vốn tưởng cái loại con lai này chỉ tồn tại trong gian 2D, đột nhiên lại nhảy ra trước mặt, có vẻ trong thời gian ngắn tôi thể tiêu hóa nổi.

      Chỉ có thể đưa ra kết luận: Vệ Dực mẹ nó là phiên bản Ninja rùa hòa nhã.

      “George Bernard Shaw , bất kể bạn tiến về hướng nào, thế giới này cứ 20000 người lại có người đợi bạn. Tuy rằng thể kiểm chứng rằng con số này có tính khoa học hay , nhưng Bạch à, tôi lòng khuyên nên treo cổ ở mỗi gốc cây, lại càng đừng treo cổ trước cửa nhà tôi.” Tôi nghiêm túc, dừng chút, lại hơi nhíu mày, “Cái cây kia nhà chúng tôi cũng đâu có thò cành nào ra khỏi tường để quyến rũ chứ.”

      George Bernard Shaw (1856 – 1950) là nhà soạn kịch người gốc Ireland đoạt giải Nobel Văn học năm 1925. (theo Wikipedia)

      “Ha ha …” Bạch Vi nhếch nhếch khóe môi, ý cười nhưng tới được đáy mắt, “ hài hước, có lẽ chỉ mỗi điểm này, chúng ta giống nhau lắm.” ta đổi hộp phấn má hồng, nhàng quét mặt tôi. “Tần Chinh là người rất lãnh đạm, đối với ai cũng như nhau. Sau khi phân ban lớp 11, tôi và ấy ngồi bàn trước bàn sau, thường xuyên cùng nhau tổ chức họp lớp và các hoạt động khác. Khi đó tôi còn , ngây thơ, háo thắng, cái gì cũng muốn vượt qua ấy, bất kể là trận đấu nào, ấy cũng mãi xếp thứ nhất, tôi chỉ có thể đứng thứ hai. Tôi vốn tưởng rằng, chỉ cần tôi đứng đủ cao, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy tôi, cho nên nơi nào có , cũng có tôi. Dần dần, đối với tôi cũng khác những người khác, ít nhất người chưa bao giờ mỉm cười với người khác như Tần Chinh, nhưng thấy tôi mặt cũng giãn ra.”

      ấy cười với ?” Tôi quả hơi bị dọa nha, nhưng suy nghĩ đầu tiên là cười lạnh hoặc là cười nhạo thôi, bởi vì có vẻ sở trường của là hai kiểu cười này.

      Bạch Vi dường như chìm vào suy tưởng, hoàn toàn để ý đến lời tôi. “Chúng tôi đều là người quá kiêu ngạo, vẫn chịu cúi đầu, để phí hoài thời gian … Sau khi thi đại học, tôi mới quyết tâm hẹn ra ngoài, nhưng tới …” Bạch Vi cúi đầu, cười khổ, “Sau này tôi mới biết được, trong nhà xảy ra chuyện, lá thư ấy, căn bản chưa xem, cũng nhận được. Nếu như lúc ấy nhận được, có lẽ bây giờ tất cả đều khác.”

      Tôi thừa nhận, nghe xong những câu này, có chút thoải mái, nhưng cũng hẳn là chịu đả kích gì lớn, chuyện này chỉ là lời phía từ ta, thời gian làm cho hồi ức trở nên đẹp đẽ, tôi vẫn tin tưởng vững chắc, cái gọi là Tam tiếu điểm Thu Hương (3), ra chỉ là cười lạnh, cười nhạo với cười nhạo.

      Tại cái tiệm chụp ảnh này, thế mà lại phát bản tình ca bi thương rất đúng lúc, tôi cảm thấy nếu có liên quan cũng là kỳ tích.

      Mãi tới sau này,em mới học được cách làm thế nào để người , … tiếc thay, tan biến trong biển người mênh mông…

      Mãi tới sau này, em mới hiểu trong nước mắt muộn màng, rằng có những người bỏ lỡ thể nào tìm lại nữa …

      Đây là 2 câu trong bài Sau này của Lưu Nhược … quá quen thuộc rồi nhỉ ;))

      Người hát bài hát này, bản thân cũng đến kinh nghiệm đầy mình.

      Tôi : “ Bạch, bài hát này cũng , bỏ lỡ rồi liền mất luôn, tuy rằng tôi cảm thấy cũng chả phải bỏ lỡ cái gì, chỉ là hiểu lầm gì đó mà thôi, nhưng cho rằng là bỏ lỡ cứ coi là bỏ lỡ , bây giờ Tần Chinh là thân cây có chủ rồi, thân cây có chủ thể động vào, đây là phẩm chất đạo đức cơ bản nhất của công dân. Tôi bây giờ mang bầu nên muốn tích chút đức, so đo nhiều với .”

      Tôi trước giờ vẫn cho rằng bạo lực có thể giải quyết mọi vấn đề, nhưng cũng cho rằng bạo lực giải quyết được vấn đề gì, chẳng qua là lương dân vì hài hòa xã hội, tôi vẫn giữ nguyên tắc làm người cơ bản của mình, đó chính là đánh người quyết tự mình ra tay, nếu như cho ta hai cái tát có thể làm ta tỉnh táo lại, tôi ngại gọi Thẩm Phong làm hộ.

      Bạch Vi trang điểm giúp tôi xong, đặt hết hộp trang điểm lên bàn, cười nhìn tôi. “ giống với tưởng tượng ban đầu của tôi, bây giờ coi là gì? Vợ cả lên mặt sao?”

      Tôi cũng cười, hiền lành : “ , sai lầm rồi, tôi cũng bắt làm vợ lẽ, chủ hộ Tần gia chúng tôi đây chính là tôi, tuy rằng coi là người qua đường, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là khách nghỉ chân mà thôi, với loại người này nếu như thiếp mời đám cưới của chúng tôi thừa ra vài chục cái cũng cân nhắc gửi cho , tránh lãng phí thiếp mời.”

      Sắc mặt Bạch Vi khẽ biến, cái loại cặn bã cao cấp như ta có lẽ cũng hơn mấy mụ đàn bà chanh chua xuất thân chợ búa như chúng tôi, chỉ có thể gắng gượng bày ra khuôn mặt tươi cười : “Tần Chinh để làm thế thân, cũng để ý sao?”

      Nếu như ta những lời này sớm hơn vài ngày, tôi có lẽ còn có thể ôm ngực lùi lại ba bước phun cho ta đầy mặt máu chó, nhưng bây giờ tôi được tiêm thuốc trợ tim, đối với kiểu công kích bổ não này của ta miễn dịch đến 80% rồi.

      cảm thấy tôi giống ư? cảm thấy Vệ Dực lấy làm thế thân của tôi nên cho rằng Tần Chinh cũng lấy tôi làm thế thân của sao?” Tôi thấy được đáp án là khẳng định trong mắt ta, “Tần Chinh phải Vệ Dực, tôi cũng phải . Nhìn vẻ mặt của như là cảm thấy tôi tự an ủi mình, chứ ra trong tim sớm bị làm tổn thương đến nát bấy, nhưng đáng tiếc phải cho , cái nghề tiểu tam này ràng hợp với , ngay cả thử việc cũng qua nổi.”

      Tôi đứng lên, nhìn mình trong gương, Bạch Vi nhân cơ hội mà trả thù mặt tôi, tôi cảm thấy ta coi như còn cứu được.

      “Tôi nghĩ là mình có thể bắt đầu chụp ảnh rồi.”

      ta gặp nhầm người rồi, Chu Tiểu Kỳ tôi là loại người nào ta cũng hỏi thăm nghe ngóng trước chút! Lên được phòng khách, vào được nhà bếp, phá được tường, lật được giường, tư tưởng của nữ lưu manh, lối sống của tốt, ngoại hình Lolita trong sáng, thuần khiết, tâm lý Transformers, ta ăn xí muội biến thành siêu nhân (*) dựa vào cái gì mà đấu với tôi!

      (*) Đây là dựa tình tiết trong truyện tranh Dr.Slump của Nhật, mình chưa đọc truyện này nên cũng ko lắm, cơ mà lại liên tưởng tới thủy thủ Popeye ăn rau chân vịt =D

      địa vị ngang hàng gì gì với tôi chứ, vớ vẩn! Con mắt nào của ta nhìn thấy nhà chúng tôi bất bình đẳng? Tôi quản lý tài sản, Tần Chinh kiếm tiền, tôi trang trí, Tần Chinh mua nhà, tôi mua đồ ăn, Tần Chinh trả tiền, tôi nấu cơm, Tần Chinh rửa bát, tôi quét nhà, Tần Chinh lau nhà, hàng tháng tôi còn có dì cả đến thăm được nghỉ bảy ngày dù luật bất định, Tần Chinh cả năm còn chẳng được nghỉ, hàng tháng còn phải tăng ca bảy ngày tôi nghỉ kia, tính toán cẩn thận ra … ờm, có chồng dì cả đến thăm cũng có hơi bất bình đẳng. Có điều, Chu Duy Cẩn nhà tôi cũng , nam nữ ngang hàng vốn cũng là loại bất bình đẳng rồi, phụ nữ chúng tôi lại càng cần nhiều che chở, ở tiểu Tần gia nhà chúng tôi, Tần Chinh cũng chưa bao giờ được bình đẳng với tôi!

      Có ai biết dì cả đến thăm là gì ? ;;)

      hiểu Tần Chinh hơn tôi, vớ vẩn! ta với ấy mới chỉ là ngồi bàn trước bàn sau được hai năm, nhưng tôi với đầu gối tay ấp mấy năm rồi, tôi biết đường quen nắm tay trái tôi, bởi vì bên trái có xe đến xe , lo tôi đường bất cẩn bị xe đụng vào; lén bỏ thuốc, vì biết tôi bị viêm mũi dị ứng. thích nằm ngủ nghiêng, mùa đông thích ôm tôi sưởi ấm, mùa hè hay đá chăn có khi còn đá phải tôi; ăn cơm thích để thừa lại miếng, trước kia dùng bữa nhất định phải uống canh trước, canh xương nấu với ngô nhất định uống thêm bát; xưa nay cũng biết dầu gội và dầu xả có gì khác nhau, biết sữa tắm cũng có loại của nam, của nữ riêng biệt; tuy rằng ra miệng nhưng tôi biết thích sữa tắm hương hoa hồng và nội y màu trắng, bởi vì mỗi lần tôi dùng loại sữa tắm ấy rồi mặc nội y màu trắng đều ôm tôi lăn lộn giường. cũng biết BVS có loại ban ngày, loại ban đêm, loại mặt bông, loại mặt lưới, mỗi lần tôi bị đau đớn do dì cả đến thăm , bỏ ngoài tai áp lực lớn từ dư luận tới siêu thị mua BVS giúp tôi, vì biết có gì khác nhau, lấy mỗi loại gói, đứng trước quầy thu ngân bị quây lại xem cực kỳ vô nhân đạo đến tận 10 phút, hơn nữa còn trở thành đề tài bàn tán cho cả khu phố tận quý liền …

      Mất mặt như vậy, lại còn là đàn ông dám để mất mặt như vậy, tự tôi vui lòng nhận là được rồi, vấn đề nội bộ, phiền người ngoài quan tâm, tôi làm sao có thể bởi vì mấy câu của loại người ngoài như Bạch Vi mà chia tay với Tần Chinh được, giống như kệ người Nhật Bản thế nào nữa, đảo Điếu Ngư vẫn là bộ phận thể tách rời thuộc lãnh thổ Trung Quốc, chính phủ làm sao có thể vì người ngoài mấy câu với uy hiếp vũ lực liền dễ dàng buông xuôi.

      Tôi dựa vào quyết tâm bảo vệ đảo Điếu Ngư mà chụp ảnh chịu chút áp lực nào, yên tâm thoải mái sai khiến Bạch Vi, thực quyền thượng đế.

      Nhiếp ảnh gia còn chưa biết tôi và Bạch Vi có chiến tranh ngầm, vẫn đối xử với tôi ân cần, đầy đủ như đãi khách quý, tôi đứng trước đèn chiếu bày ra đủ các loại tư thế ngớ ngẩn lựa theo cái khiếu thẩm mĩ quỷ quái của ta. Lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, tôi nhìn kỹ mình trong gương. Mang thai hơn 4 tháng, cái bụng chỉ hơi lộ ra, nhưng những chỗ khác ràng bắt đầu béo lên, tôi sờ sờ eo mình, cảm thấy chụp ảnh quả là tự phơi nhược điểm.

      Thẩm Phong nhìn ngực tôi chằm chằm, nhíu mày : “Phụ nữ bây giờ còn nâng ngực làm gì, mang thai cái phải lớn ra rồi sao.”

      Tôi vuốt vuốt cái bụng, uể oải : “Mày là ghen tị hay là hâm mộ đấy?”

      Thẩm Phong khinh bỉ cười phụt tiếng: “Ngực lớn não.”

      Tôi : “Chí ít tao còn có cái, vẫn tốt hơn nhiều so với kẻ ngực lại não.”

      “Đừng tưởng là có con nuôi tao làm chỗ dựa mà tao dám đánh mày.” Thẩm Phong kéo lỗ tai tôi, chút nhân từ mà nương tay, tôi đau đến bụng cũng nảy lên.

      Tôi tủi thân xoa tai : “Thẩm Phong, mày đừng đánh tao, con tao đau lòng rồi.”

      Thẩm Phong kinh ngạc dán lỗ tai vào. “Nó đạp?”

      “Vừa rồi nó hình như là tay đấm chân đá tao …” Cái bụng bỗng nảy cái, hơn 4 tháng rồi, bắt đầu chán cảnh đơn muốn lên sàn diễn rồi sao?

      “Nó cũng thấy mày đáng đánh đòn , ôi chao …” Thẩm Phong dán hai bàn tay lên bụng tôi, “Ôi chao … Còn hơn 5 tháng nữa nó mới ra …” Thẩm Phong vừa mong đợi vừa có vẻ mất mát.

      Thế nào mà ràng là con tôi, nó còn có vẻ căng thẳng hơn tôi vậy, nếu như phải biết nó xem phim Nhật đều là xem nam nữ kết hợp, tôi còn tưởng là ra nó thầm mến tôi rất nhiều năm.

      Nhiếp ảnh gia bên kia chuẩn bị xong, bảo tôi qua chụp ảnh nốt, bên ngoài vọng tới tiếng Chu Duy Cẩn, “Mẹ, mẹ, mẹ! Lần này là trật chân đấy! Mẹ đừng vặn nữa!”

      Tôi ló đầu ra, nhìn thấy mẹ tôi cầm cái chân của Chu Duy Cẩn, loay hoay biết làm sao để tháo băng ra được, Cố Thiệu cười tủm tỉm đứng bên cạnh cũng ngăn lại, đón được ánh mắt tôi, quay đầu cười gật gật đầu với tôi.

      Tôi đẩy Thẩm Phong ra ngoài, : “ cứu Chu Duy Cẩn .”

      Chu Duy Cẩn đáng đời, ai bảo nó từ bé đến lớn luôn vờ vịt đủ các loại ốm đau để xin phép, khiến thầy giáo còn tưởng là nó đa sầu, nhiều bệnh, lắm tai nạn dính vào người, nhịn được gọi điện về nhà ân cần thăm hỏi, tỏ vẻ Chu Duy Cẩn từng trong học kỳ mà đau dạ dày lần, hai lần cắt ruột thừa, đau đầu ba lượt, đau bụng bốn lần, năm lần bị tai nạn xe, sáu lần đau mắt cá chân, còn các loại bệnh lây qua đường sinh dục vô số kể, 6 năm tiểu học và 6 năm trung học nó dùng đủ các loại đau đớn, đủ chứng bệnh trừ mỗi đau bụng kinh.

      Cho nên trách được mẹ tôi nghi ngờ nó quen vờ bệnh tật rồi, nên mình cũng thành thói tự kiểm tra chút, nhưng làm chị ruột của nó, tôi đành lòng nhìn mẹ tôi mưu sát con ruột.

      Chu Duy Cẩn giống loài chó to xác, vẫy đuôi tỏ vẻ biết ơn trước hành vi trượng nghĩa của Thẩm Phong, tôi thấy bên đó hòa thuận vui vẻ rồi mới chụp nốt mấy kiểu cuối cùng, chờ đến khi tôi ra, Chu Duy Cẩn được chỉnh trang nhìn rất đẹp trai, lại bày ra cái cạnh mặt u buồn thâm trầm của nó, tự thương xót chính mình trước gương, à , là tự kỷ trước gương.

      Nó kéo kéo áo, bỗng nhiên quay đầu với tôi: “Đại Kỳ, chắc là bà cảm thấy may mắn.”

      Tôi ngẩn người, hỏi: “Vì sao?”

      Nó nhìn chính mình trong gương, nghiêm túc : “Bà có đứa em đẹp trai như vậy.”

      May mà chỉ có mình tôi nghe được câu đấy, phạm vi sát thương hữu hạn. “Mày đẹp hay liên quan gì đến tao.”

      “Người ta đều cháu trai giống cậu.” Chu Duy Cẩn , “Con bà lớn lên giống tôi chính là vô cùng may mắn.”

      Tôi đáp lại tiếng, cảm thấy giống Tần Chinh cũng kém, giống tôi cũng tồi, phối hợp với cách dưỡng thai của tôi, chỉ cần bị biến dị, ngoại hình tuyệt đối xuất chúng.

      Cố Thiệu chuyện cùng mẹ tôi, mẹ tôi cũng coi là người ngoài, thân thiết hỏi ý kiến , cầm cốc nước lọc dùng vẻ mặt vô cùng chuyên nghiệp để cho ra ý kiến kẻ nghiệp dư cũng có thể .

      Người có chỉ số thông minh rất cao, tuyệt đối mặt nào đó cực yếu, EQ của Tần Chinh gần như là giá trị , mà thẩm mỹ quan của Cố Thiệu là thảm họa, vì sao luôn mặc áo trắng, trong tủ quần áo cũng vĩnh viễn chỉ có xám, trắng, đen ba màu phối hợp, mặc bộ mua ba bộ dự bị để tắm rửa, bởi vì dù cho là thích mua quần áo, mặc ra ngoài quả làm lóa mắt người qua đường, ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố, sắc bén hơn cả của sắc bén, còn quạnh hơn cả của quạnh. Ngay mẹ tôi – người đặc biệt thích quần áo in hoa to bản cũng nhận ra thẩm mỹ quan như người sao Hỏa của chẳng những thể ở cách ăn vận, mà ngay cả chọn ảnh, nhìn người cũng cùng mặt bằng trình độ, vì thế sau khi hỏi vài câu bà liền lặng lẽ lảng sang chuyện khác.

      “Tiểu Cố à, giờ lúc nào rồi cháu cũng nên lập gia đình , trai lớn dựng vợ, lớn gả chồng, có phải có đối tượng hay , muốn dì giúp cháu để ý chút ?”

      Cố Thiệu mỉm cười khéo léo từ chối: “Dì à, cháu còn chịu tang, vội.” Ba qua đời còn chưa được ba năm.

      Cố Thiệu thấy tôi qua, nhường chỗ ngồi cho tôi. Mẹ tôi bám riết tha : “Trước cứ chọn , nếu phù hợp, đợi hết kỳ chịu tang rồi kết hôn. Cháu thích con như thế nào?”

      Cố Thiệu lại cười .

      Lúc này Bạch Vi tới, tôi nhận ra khóe mắt ta luôn lướt qua lướt lại mặt Cố Thiệu, mi tâm hơi nhíu, đến trước mặt tôi mới cười hỏi: “Chụp xong rồi sao? Có vừa lòng ?”

      Tôi : “Cái này phải đợi có ảnh mới biết được.”

      Bạch Vi rất nhanh lảng sang chuyện khác, nhìn Cố Thiệu hỏi: “Vị này là …”

      Ngay từ đầu, tôi nghĩ ta có ý gì với Cố Thiệu, trong lòng vừa khinh bỉ vừa vui sướng khi thấy người ta gặp họa, bây giờ tôi cảm thấy ta nhìn thế nào cũng giống kẻ gian dâm.

      “Bạn tôi, Cố Thiệu.” Tôi tùy ý giới thiệu chút, “Bạn học của Tần Chinh, Bạch Vi”

      Cố Thiệu nhíu mi, như là hiểu ra cái gì, gật gật đầu với ấy.

      “Cố Thiệu..” Bạch Vi thầm nhẩm lại tên hai lần, lại đánh giá lần nữa, đột nhiên mở to mắt nhìn, dám tin nhìn Cố Thiệu, “ là Cố Thiệu ấy ư!”

      Cố Thiệu sờ sờ mũi, cười đến hơi bất đắc dĩ: “ người nào?”

      “Năm trước diễn thuyết ở Wharton, em cũng có nghe!” Ánh mắt Bạch Vi đong đưa giữa tôi và Cố Thiệu, cảm giác giống như là nhìn thấy Chi-bi Maruko và Shin Chan cùng xuất trong tấm ảnh, à , phải là thám tử Conan và cậu bé Hồ Lô

      Cậu bé Hồ Lô là nhân vật trong bộ phim hoạt hình “Hồ lô huynh đệ” của TQ

      Cố Thiệu ngẫm nghĩ, gật gật đầu, mỉm cười : “ Chắc là người đấy.”

      Tay Bạch Vi hơi run, vẻ mặt là quanh quẩn giữa kích động và bối rối, cuối cùng mới khó khăn giơ tay : “Rất vui được biết …”

      Cố Thiệu nhìn tay ta cái, nắm qua cái cực nhanh.

      Bạch Vi cười có chút mất tự nhiên, “ nghĩ ra là hai người quen nhau.”

      Tôi thấy có vẻ trong lòng ta nghĩ, thế giới này quả là thú vị, bạn có thể lợi hại hơn người khác trong khoảng thời gian, có lẽ có thể luôn luôn lợi hại hơn người nào đó, nhưng bạn mãi mãi thể luôn luôn lợi hại hơn tất cả mọi người. thực xã hội chính là người có tiền có thể lấy tiền ném chết bạn, người có quyền có thể dùng quyền đùa chết bạn, người có học vấn có thể dùng học vấn lừa dối bạn, người tiền, quyền , học vấn như tôi đây còn có thể có người bạn có tiền, có quyền, lại có cả học vấn.

      So về độ cặn bã, tôi còn chưa thấy ai cặn bã hơn Cố Thiệu.

      Bạch Vi trước việc kẻ thất học như tôi đây có thể có người bạn cặn bã như vậy tỏ vẻ bị đả kích nặng nẽ, hơn nữa cái người cặn bã ấy lại là thần tượng của ta, ta lặng lẽ lẩn mất.

      Nhìn bóng lưng ta, tôi bỗng nhiên có chút xúc động, vì thể chọc chọc tay Cố Thiệu hỏi: “ cảm thấy ấy thế nào?”
      Cố Thiệu liếc mắt cái, nhíu nhíu mày : “Chẳng thế nào cả.”

      Tôi biết nên vui vẻ hay nên mất mát đây, để kiểm tra thẩm mỹ quan của Cố Thiệu còn cứu được hay , tôi lại hỏi:
      “Vậy cảm thấy chị Phượng (4) thế nào?”

      Cố Thiệu ngẫm nghĩ, : “Xinh đẹp.”

      Vì thế tôi hơi mất mát …

      Sau đó tùy tiện hỏi câu: “Em sao?”

      Cố Thiệu cười tủm tỉm : “Rất đẹp.”

      Đả kích phụ nữ có thai như vậy, là tàn nhẫn đến mức nào a…

      =============================================================================

      (1) Ngưu bức: (bức trong đây nghĩa là dồn ép, bức bách, đe dọa) là từ lóng hay được netizen TQ sử dụng theo nghĩa “lợi hại”, nguyên văn tên chương này là “Xin trả ngưu bức lại cho ngưu” =D

      (2) Thứ nguyên:

      – (Vật lý) Biểu thức thể mối quan hệ giữa đại lượng vật lý thông thường với số đại lượng vật lý cơ bản.
      – (Hình học phân hình) Số biểu diễn độ trải rộng của gian.
      (Nguồn wikipedia)

      Mình thấy người ta hay hiểu đơn giản thứ nguyên là đơn vị.

      (3) Tam tiếu điểm Thu Hương: truyện kể rằng a hoàn Thu Hương theo lão phu nhân lên chùa cúng bái, Đường Bá Hổ tình cờ thấy nàng, nhìn nàng mỉm cười 3 cái mà chàng ngất ngây luôn nên sau đó, dò la tin tức, tới xin làm nô bộc trong phủ để được gần gũi nàng. Aizz, nhớ láng máng là thế, có bạn nào biết hơn về điển tích này , tớ xin được chỉ giáo ^^

      (4) Chị Phượng: tên là La Ngọc Phượng nổi đình nổi đám internet riêng và dư luận Trung Quốc chung nhờ scandal “ xấu mà chảnh” hồi cuối năm 2009.

      Ngọc Phượng sinh năm 1985 tại Trùng Khánh. Năm 2008 tới thành phố Thượng Hải năm 2008 tìm bạn trai nhưng thành công vì nhan sắc kém thu hút, Ngọc Phượng liền nghĩ ra cách để gây chú ý là… phát truyền đơn giữa phố tìm bạn trai.

      Ai muốn làm chồng phải có đủ các tiêu chuẩn như tốt nghiệp trường đại học Bắc Kinh, học ngành kinh tế, thông minh xuất chúng và nhất là phải đẹp trai như Lưu Đức Hoa. Thậm chí trong phát biểu với báo giới sau đó, nàng chảnh chọe này còn tuyên bố kể cả Lưu Đức Hoa cũng thèm vì già quá.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :