1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không cẩn thận, họa lớn rồi! - Tùy Vũ Nhi An 56 chương

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [KCT, HLR] Chương 19: Cái dớp bảy năm
      Posted on September 16, 2012 by Mèo hen
      Tuy rằng sớm đoán trước, nhưng lúc nhìn thấy Tần Chinh ở dưới lầu, tôi vẫn ngây người lát theo bản năng, rồi lập tức ngoảnh mặt, trốn sau lưng Thẩm Phong.

      Thẩm Phong vừa nhìn thấy Tần Chinh bước tới gần, lập tức hai tay chống nạnh, che trước người tôi như gà mẹ bảo vệ gà con trước diều hâu.

      Tần Chinh hình như đứng dưới lầu rất lâu, mặt trời tháng 9 vẫn rất gay gắt, cái tiểu khu này được xanh hóa cơ bản là dựa vào cỏ, cách khác, chẳng có chút bóng râm nào, Tần Chinh đứng dưới mặt trời biết bao lâu, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn bị phơi nắng mà ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi, thái dương cũng hơi ẩm ướt.

      Tôi thầm mắng mình: Chu Tiểu Kỳ, mày là thánh mẫu, vừa rồi còn nước mắt nước mũi tưng bừng, bây giờ nhìn thấy lại mủi lòng, đau lòng …

      Tần Chinh liếc nhìn Thẩm Phong cái, hơi nhíu mày, : “Tôi có chuyện muốn với Tiểu Kỳ, phiền cậu tránh ra chút.”

      Thẩm Phong cười lạnh, quay đầu nhìn tôi. “Nhóc con, mày có chuyện để với ta sao?”

      Tôi cụp mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình, im lặng lắc lắc đầu.

      Thẩm Phong thêm nữa, kéo tôi sang phía bên cạnh, rất tự nhiên che bên phía Tần Chinh, vừa còn vừa với Tần Chinh: “Họ Tần kia, tốt bụng khuyên cậu câu, đừng vờ vịt, cẩn thận bị sét đánh!”

      Sắc mặt Tần Chinh sa sầm lại, trầm giọng quát: “Chu Tiểu Kỳ! Em đứng lại!”

      Nhiều năm thành thói – tôi theo phản xạ có điều kiện, đứng lại.

      “Ai nha! Tiểu Tần? Tiểu Tần!” Xa xa truyền tới giọng oang oang quen thuộc, ba người chúng tôi đờ người. Tôi nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy mẹ già nhà tôi tay phải túi, tay trái túi bước như bay về phía tôi, người còn mặc váy lụa thêu hoa lớn, hai bên tay áo cánh dơi mỏng, sặc sỡ tung bay lên xuống theo chuyển động của tay bà – nhìn qua giống gà mái mẹ.

      Tôi tuyệt đối dám lời như vậy trước mặt mẹ.

      Mẹ già phăm phăm chạy tới, hai mắt sáng long lanh nhìn Tần Chinh, “Bác còn tưởng là Tiểu Kỳ nhà bác thừa dịp cháu ở nhà mà thông đồng với gã trai nhà nào, đến gần mới phát quả nhiên là cháu! Tiểu Tần à, phải bảo là mấy ngày nữa mới về sao? Sao lại về sớm thế?”

      Tôi và Thẩm Phong chỉ biết câm nín, Tần Chinh nở nụ cười nhã nhặn quyến rũ già trẻ, : “Việc bên kia xong xuôi rồi nên trở về sớm ạ.”

      “Sao lại trước để Tiểu Kỳ đón cháu. Vẫn nên …” Mẹ già quay đầu nhìn, trừng mắt, “Tiểu Kỳ, sao con cho mẹ biết!”

      Tôi bất lực : “Nào dám giấu mẹ a … Con cũng vừa mới biết …”

      Mẹ già ngờ vực nhíu mày, Tần Chinh rất tự nhiên đỡ lấy hai túi lớn đồ trong tay mẹ tôi, mỉm cười : “Mẹ tới thăm Tiểu Kỳ phải , để con mang đồ lên cho.”

      tiếng “mẹ” kia làm cho mẹ già nhà tôi lâng lâng, cười đến nỗi hai mắt híp lại thành hai đường thẳng, miệng khép lại được, gật gù : “Mẹ đến ở với nó! Bên ngoài nóng quá , mau lên lầu nào!” Vừa vừa kéo tay tôi, “Bà bầu thể chịu nóng, dễ bị cảm nắng!”

      Tôi và Thẩm Phong liếc nhau, giằng co lát, tới cửa rồi.

      — mẹ mày dẫn sói vào nhà!

      — tao cũng thể đuổi người trước mặt bà a ….

      — yên tâm, có tao ở đây!

      —- chị em tốt, cầu xin mày ….

      Tôi với Thẩm Phong vừa trao đổi bằng mắt vừa vào phòng.

      Nhà này là 4 phòng ở, hai phòng làm việc, lầu lầu dưới , lúc mới lên trung học, Chu Duy Cẩn với mẹ tôi cũng ở đây, ba phòng ngủ, thư phòng. Sau khi tôi và Chu Duy Cẩn đều lên đại học, nhà này liền bỏ trống, mỗi tuần lại có gọi người tới quét dọn. Sau khi Thẩm Phong tới, hai người bọn tôi ngủ cái giường kingsize của tôi, mỗi đêm đều buôn chuyện, ôn lại cuộc sống hạnh phúc thời đại học.

      Bây giờ, dù mẹ tôi tới ở cùng, cũng vẫn còn trống phòng ngủ nữa.

      Tần Chinh dưới chỉ đạo của mẹ tôi chuyển đồ vào phòng bếp, mẹ tôi lấy cái khăn mùi xoa xíu của bà ra lau mồ hôi, ngồi ghế thở hổn hển như trâu, cười tủm tỉm với Tần Chinh: “Tiểu Tần, trong tủ lạnh có nước ô mai, lấy ra giải khát.”

      Tần Chinh trước mặt tôi bày vẻ đại gia, trước mặt mẹ tôi lại giả bộ đáng thương, nghe lời mở tủ lạnh, lấy cốc, rót cho mẹ tôi và Thẩm Phong mỗi người cốc, Thẩm Phong hừ mũi cái, chống cằm trợn mắt quay mặt .

      Tôi cầm cái cốc , bối rối liếc cái. Tần Chinh lại rót cho tôi cốc nước ấm, : “Phụ nữ có thai nên uống đồ lạnh nhiều, tốt cho bản thân và thai nhi.”

      Mẹ tôi uống cạn cốc, khà hơi, nghe thấy câu này của Tần Chinh, cười tủm tỉm gật đầu : “Phải, phải, phải, vẫn là Tiểu Tần cẩn thận, Tiểu Kỳ về sau cũng đừng uống đồ lạnh nữa.”

      Tôi cúi đầu, cắn miệng cốc nhấp chút nước, : “Vâng”

      Tôi cảm nhận được Tần Chinh nhìn tôi, im lặng lát, bỏ ấm xuống, : “Mẹ, con về trước đây.”

      “Về á?” Giọng mẹ tôi oang oang, “Về sớm như vậy làm gì? Hôm nay trường học khai giảng, trong nhà con cũng chẳng có ai. Buổi sáng mẹ bảo lái xe về quê lấy mấy con gà thả vườn, còn có mấy con cá sạo còn sống nguyên, vốn là định bồi bổ cho Tiểu Kỳ, vừa dịp con cũng đến, mọi người ăn cùng cho vui!” Lại quay đầu với Thẩm Phong, “Cá sạo với gà mái giá trị dinh dưỡng rất cao, năm ấy lúc bác mang thai Tiểu Kỳ ăn ít, cháu xem nó …” Lại nhìn nhìn tôi, “Tuy rằng vẫn được tốt lắm, nhưng nếu ăn chừng còn tệ hơn. Cháu bây giờ còn chưa mang bầu, nhưng cũng nên bồi bổ chút.”

      Thẩm Phong ha ha cười gượng, nâng tay len lén lau mồ hôi.

      Tần Chinh vâng lời ở lại, mẹ tôi nhìn thời gian, muốn bắt đầu chuẩn bị sơ chế nguyên liệu nấu ăn, Tần Chinh tỏ vẻ muốn giúp, mẹ tôi đẩy Tần Chinh ra khỏi phòng bếp, mặt mày hớn hở : “Biết cháu hiếu thảo, nhưng phải có câu …. quân tử viễn bao trù ư? (Tôi giọng đế câu “là bào trù” (*)) phòng bếp máu me hôi tanh như vậy, người đọc sách như các cháu đừng tới gần làm gì. Cháu với Tiểu Kỳ lâu rồi gặp, cứ từ từ mà chuyện. Tiểu Phong!” Giọng mẹ tôi lại ngân lên, Thẩm Phong gần như là lông tóc dựng đứng, bắn người khỏi ghế. “Bác Chu!”

      Câu gốc là quân tử xa nhà bếp (bào trù) , còn bao trù trong câu của mẹ bạn Kỳ tớ thấy baike giải thích là hình thức bao tiêu trọn gói, nhà hàng giao tất cả các khâu cho đầu bếp lo, từ chọn nhân viên, chia công việc, cách thức trả lương …

      Mẹ tôi vẫy vẫy Thẩm Phong: “Nào, lại đây, cháu phải muốn biết tay nghề của bác sao? Hôm nay bác dạy cháu.”

      Tôi yếu ớt câu: “Mẹ, Thẩm Phong cũng là người đọc sách, mẹ thể kỳ thị …”

      Mẹ tôi trợn trừng tôi cái. “Phụ nữ và đàn ông có thể giống nhau sao?”

      Truyền thống trọng nam khinh nữ nhà tôi, thấy phần nào.

      Thẩm Phong mạnh mẽ như vậy, cũng phải khuất phục dưới dâm uy của mẹ tôi, nó vừa bất lực lại bất đắc dĩ quay đầu liếc tôi cái, sau đấy đầu cũng quay lại phải lủi thủi vào phòng bếp.

      Mẹ dựa lên cửa phòng bếp rống tôi câu: “Tiểu Kỳ, cất quần áo cho mẹ, mẹ ở lại đây!”

      “vâng…” Tôi bất lực ngân dài tiếng đáp lại.

      Vì thế, phòng khách lớn như vậy, chỉ còn lại tôi và Tần Chinh hai mặt nhìn nhau. Tôi nghĩ nghĩ, cúi đầu, lách qua người , lên trước, cúi mình, nhấc túi hành lý.

      Tần Chinh tới trước bước nhấc túi to lên, tôi kéo cái, buông tay, ngược lại giật lấy túi tôi cầm trong tay, giọng : “Hơi nặng, để .”

      Sau đó lôi tôi vào phòng ngủ.

      muốn làm con cháu, tôi tội gì phải từ chối?

      Tôi vùng khỏi tay , luôn vào phòng ngủ, chỉ chỉ chỗ, dùng ánh mắt : Để ở chỗ này.

      Tần Chinh nghe lời đặt hành lý ở chỗ chỉ định, tôi kéo khóa, xếp quần áo vào trong tủ, sửa sang cho gọn. Tần Chinh đứng phía sau tôi, qua gương tủ quần áo, tôi có thể thấy ánh mắt vẫn dõi theo tôi. đeo kính, ánh mắt dịu dàng, chỉ là đuôi lông mày, khóe mắt vẫn có chút mệt mỏi.

      Tôi bị nhìn đến run cả tay, ho khan hai tiếng, : “ ra ngoài ngồi .”

      Tôi nên câu này, vừa xong, liền bước tới, hai tay vòng qua, kéo tôi vào trong lòng, cằm nhàng dụi dụi vào làn tóc tôi, giọng : “ muốn chuyện với sao?”

      Lồng ngực khẽ rung động, qua làn áo mỏng manh, tim tôi nảy mạnh cái, ngẩng đầu nhìn hình ảnh tôi và ôm nhau tình cảm trong gương, nhất thời hơi bối rối.

      Trong tay tôi còn cầm chiếc bra in hoa cỡ siêu lớn của mẹ tôi …

      Vì thế tôi bình tĩnh đặt bra vào trong tủ quần áo, bình tĩnh ngẩng đầu đón ánh mắt Tần Chinh, cuối cùng bình tĩnh : “Tần Chinh, đúng, là em thay đổi.”

      Tần Chinh hơi run.

      “Lần này, âu yếm lăn lộn giường, cũng giải quyết được.”

      Tôi thoát khỏi vòng tay , dựa người lên cửa tủ quần áo, xoay người đối diện . “Em cảm thấy, giữa chúng ta có chút vấn đề.”

      “Vần đề gì?”

      Tần Chinh tiến từng bước, tôi lại lùi từng bước, sau lưng dán vào gương.

      “Em còn chưa nghĩ thông… cho em thời gian, cũng là cho mình thời gian, nghĩ cẩn thận xem, phải sống cùng nhau cả đời này như thế nào.”

      Tần Chinh ngạc nhiên nhìn tôi, “Tiểu Kỳ …”

      “Thẩm Phong , giữa chúng ta, vẫn là em luôn chiều ý . Nhưng ra em cảm thấy là nhường nhịn, rất tốt với em, họ đều nhìn thấy, chúng ta vốn là hai người hoàn toàn khác nhau, nếu nhường nhịn, cũng nhường ít hơn em. Chính là bởi vì thích, cho nên cảm thấy uất ức …”

      “Em bây giờ, cảm thấy uất ức?” Tần Chinh cắt lời tôi, giọng lại dần, như là thầm tự hỏi.

      “Em cảm thấy bản thân mình, rất dễ dàng thỏa mãn … Chỉ là lần này, tham lam chút, muốn được quan tâm nhiều hơn chút.” Tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân , khe khẽ thở dài, “Tần Chinh, xem … đứa bé này, có phải tới đúng lúc rồi ?”

      Ánh mặt trời chiếu xiên qua cửa sổ, tôi thấy bóng hơi chấn động, tay để bên người phút chốc nắm chặt, gần như có thể thấy gân xanh nổi lên.

      “Em muốn làm thế nào?” Tần Chinh im lặng lúc lâu, mới giọng hỏi.

      Tôi lắc lắc đầu. “Em cũng biết.” Cười gượng cái, “hoặc là, coi như em là người có đủ các chứng bệnh của phụ nữ có thai tổng hợp lại , cằn nhà cằn nhằn, đừng cho là …”

      “Em trách giấu em? Em muốn biết điều gì, đều cho em …”

      “Thôi .” Tôi cắt lời , “Em cũng cần nữa, cũng muốn ép trả lời. Em phải tin , chỉ là … có thể cũng tin em lần được ?”

      Phòng bếp vọng tới tiếng Thẩm Phong thét chói tai.

      “Bác Chu! Con cá này còn sống!”

      “Cá đương nhiên là còn sống mới tươi ngon được chứ! Cầm chắc cán dao!”

      “ Á á á á … Nó quẫy!”

      Phòng bếp truyền tới tràng tiếng lách cách, leng keng, tiếng thét chói tai của Thẩm Phong lẫn trong tiếng “úi úi” đầy kinh ngạc của mẹ tôi. “Cháu nhìn đằng đằng sát khí như vậy, sao mà chặt cá cũng quyết đoán được như Tiểu Kỳ nhà bác thế? Tiểu Kỳ nhà bác giơ tay chặt xuống là đứt luôn cái đầu!”

      Cửa phòng bếp mở ra, Thẩm Phong mặt trắng bệch, dựa tường nôn khan.

      Mẹ già liên tục lắc đầu: “ được, được rồi, người biết còn tưởng người mang thai nôn ọe là cháu nữa kìa!”
      Thẩm Phong ngồi xuống ghế vẫn nhúc nhích giả chết, mẹ già sát thủ ra, nhìn thấy tôi hơi ngạc nhiên, lại nhìn trái quay phải, hỏi: “Tiểu Tần đâu?”

      “Về rồi” Tôi liếc nhìn cửa chính, nhớ đến bóng ảm đạm, rũ mắt xuống , “Trong nhà gọi điện tới, bảo ấy về.”

      Mẹ tôi hơi tiếc nuối : “Tiểu Tần có lộc ăn, vậy để khi khác. Tiểu Kỳ, mau tới giúp mẹ tay!”

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [KCT, HLR] Chương 20: Phá tường, đánh gãy chân!
      Posted on September 17, 2012 by Mèo hen
      Nghe mẹ tôi thế, có lẽ Thẩm Phong cho rằng tay nghề của tôi rất cao, thực tế , tôi chỉ được cái đao pháp dứt khoát thôi. Thời trẻ, mẹ tôi từng dùng con dao phay tung hoành thiên hạ, cứng chặt xương mềm thái đậu phụ, cách hào hùng là đánh khắp chợ địch thủ, được xưng tụng là Tây Thi của chợ rau.

      Nhà tôi học ngọn nguồn, đao pháp cũng tầm thường, mặt lạnh tanh cầm dao chém điên cuồng trận, tay nghề điêu luyện.

      Giải quyết xong đám thịt thà rau dưa, tôi bình tĩnh lau tay, đưa đồ gia vị cho mẹ, Thẩm Phong xem thế cũng đủ rồi, : “Chu Tiểu Kỳ, hóa ra mày phải đứa con bình thường.”

      Tôi : “Bởi vì mẹ tao cũng phải obasan bình thường.”

      Obasan: trong tiếng Nhật nghĩa là , bác

      Mẹ tôi cầm cái muôi ngoại cỡ trong tay quay đầu giận dữ trừng mắt: “Mày ai là obasan!”

      Tôi vội nhận lỗi: “Mẹ, con sai rồi, mẹ mãi mãi trẻ trung xinh đẹp, năm nay 18 sang năm 17!” xong kéo Thẩm Phong chạy bay chạy biến.

      Cũng sắp làm bà ngoại rồi, còn nhận là già , nhiệt huyết còn dồi dào hơn đám thanh niên bọn tôi, có đủ các đặc tính kỳ quái nên cũng như nên có ở obasan rồi, mỗi khi nhìn bà bây giờ tôi lại nghĩ tới mình trong tương lai mà thấy tuyệt vọng, Tần Chinh vì thế mà vứt bỏ tôi, cũng coi là gu khá nặng rồi…

      “Tần Chinh sao mà ?” Thẩm Phong kéo tôi thấp giọng hỏi.

      Tôi nhớ lại bóng dáng đơn của lúc rời , bỗng dưng lòng thấy chua xót. trước giờ là người khí phách hiên ngang nhưng kín đáo, chứa chút kiêu ngạo, nhưng vừa rồi nhìn thấy đáy mắt chứa đầy hoang mang và thất bại, có lẽ là từ khi quen tới nay đây là lần đầu tiên.

      “Tao bảo ấy .” Tôi ngồi xuống sô pha, ngày có nhiều chuyện như vậy, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Dạo này vốn nghiện ngủ, tối hôm qua lại ngủ ngon, vừa ngồi xuống cái mà mí mắt bắt đầu đánh nhau. “Tao còn chưa biết phải tiếp tục mối quan hệ này ra sao nữa …”

      Thẩm Phong giật mình, quay phắt đầu lại nhìn tôi. “Nhóc con, mày phải nghĩ quẩn chứ, , mày cũng mang con của cậu ta trong bụng rồi!”

      Tôi sờ sờ cái bụng hơi nhô lên, hơn 4 tháng rồi, lộ . Vừa rồi tôi với , biết có phải đứa bé này tới đúng lúc, mặc dù ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt , nhưng có thể cảm thấy được sợ hãi và khổ sở…

      “Chu Tiểu Kỳ, mày chắc muốn giết trẻ vị thành niên đấy chứ?” Thẩm Phong sợ hãi nhìn tôi, “Tao vốn nghĩ là mày rất yếu ớt, nhưng nhìn lúc mày giết chóc cũng nương tay chút nào, cá tanh như thế mày là phụ nữ có thai mà cũng nôn ọe … phải người bình thường…”

      Tôi cảm thấy nó liên tưởng hơi xa rồi, có lẽ là lúc vừa rồi nhìn thấy tôi giết chóc khiến nó bị kinh hãi quá lớn, nhưng mẹ tôi lớn lên ở chợ, tôi cũng gần như thế, bà ngoại tôi lúc mang thai mẹ tôi vẫn mổ cá, mẹ tôi lúc có tôi cũng vẫn mổ cá, lúc tôi mang thai vẫn là mổ cá … Có lẽ cũng đều quen rồi …

      Có điều Thẩm Phong đột nhiên trở nên nhân từ như vậy tôi cũng rất ngạc nhiên.

      “Tao tưởng mày khuyên tao bỏ đứa bé, đá Tần Chinh rồi bắt đầu lại từ đầu”

      “Đừng …” Sắc mặt Thẩm Phong đột nhiên trở nên rất khó coi, hơi tái nhợt, “Cái loại đau này, rất đáng sợ … Hơn nữa lại quá hại tới cơ thể, lại còn có thể để lại nhiều di chứng. Chuyện với Bạch Vi còn chưa ràng, nếu mày mày tin Tần Chinh, vậy tao cũng tin mày lần, chỉ cần phải vấn đề với tiểu tam, những vấn đề khác cũng dễ bàn bạc thôi. Vợ chồng cãi nhau đầu giường làm lành cuối giường, cứ hết ra, vấn đề cũng có thể giải quyết nửa. nạo thai quá tổn thương tình cảm. Hơn nữa chuyện như này, cuối cùng phụ nữ vẫn chịu thiệt nhiều hơn.”

      Lời này rất là nâng cao tinh thần, nhất là lại được ra từ miệng Thẩm Phong.

      “Tao có người bạn làm thám tử tư, có muốn điều tra hộ mày chút ?”

      cần thiết.” Tôi lắc lắc đầu, “Nếu điều tra ấy, vậy còn lòng tin nữa, cũng thể tiếp tục nổi nữa. Chuyện gì tao cũng muốn nghĩ, thôi cứ ở nhà dưỡng thai, ấy muốn làm thế nào làm”

      Thẩm Phong khinh bỉ tôi, : “Mày đây là ngồi chờ chết, tiêu cực buông xuôi ư?”

      Tôi : “Đây là dĩ tĩnh chế động, dĩ bất biến ứng vạn biến. Trời muốn đổ mưa, thiếu nữ muốn lập gia đình, chồng nếu muốn vượt tường …”

      “Mày cũng mặc ta ư?” Thẩm Phong mở to mắt nhìn.

      Tôi khụt khịt mũi, thản nhiên : “Phá tường, đánh gãy chân.”

      Thẩm Phong tin tôi có thể tàn nhẫn như vậy, tôi chỉ có thể tỏ vẻ, đây là dùng biện pháp tu từ, nó cũng ăn miếng trả miếng, : “Người như mày ấy à, cho dù ta vượt tường, mày nhiều nhất cũng chỉ là sờ sờ mũi xoay người tránh . Đánh gãy chân, tao thấy cần thiết, cắt luôn cái chân thứ ba là được rồi.”

      Ai biết cái chân thứ 3 là gì PM tớ ;))

      Nếu về trình độ thô bỉ, Thẩm Phong chẳng kém tôi chút nào. Nhưng qua chuyện trong phòng bếp hôm nay, tôi biết nó cũng chỉ là giỏi thôi, miệng cọp gan thỏ, xì …

      Tối hôm đó mẹ tôi nấu bàn đầy đồ ăn, ba người phụ nữ chúng tôi ca hát tới hơn 9h, tôi chống đỡ nổi nữa ngủ trước, hai người bọn họ lại bắt đầu mân mê các loại máy chơi game mà Chu Duy Cẩn để lại.

      Vừa nằm giường lim dim mắt, di động reo, tôi bật đèn, vươn tay sờ sờ bàn, ấn nút nhận cuộc gọi.

      “Tiểu Kỳ”

      Tôi bỗng phát , giọng Tần Chinh cũng nâng cao tinh thần …

      “Chuyện gì?” Tôi trở mình, dụi dụi mắt, uể oải hỏi.

      “Em ngủ rồi?” Tần Chinh hơi kinh ngạc.

      “Ờm … có việc gì em cúp máy đây.” Vì ban ngày quá mệt mỏi, tôi ngủ sớm hơn bình thường chút, dưới lầu loáng thoáng truyền tới tiếng video game, tôi đoán chắc là khoảng hơn 10h.

      Tần Chinh im lặng lúc, “Mai có rảnh ?”

      Tôi cảnh giác nhíu mày, : “ rốt cuộc có chuyện gì?”

      Tần Chinh cười khổ. “Em đề phòng vậy sao?”

      Tôi nghĩ nghĩ, gật đầu : “Uhm. Em mệt lắm rồi, có chuyện gì mai .”

      “Được, vậy mai .” Tần Chinh bỗng nhiên trả lời rất vui vẻ, “10h sáng mai, tới dưới lầu đón em, quyết định như vậy nhá.”
      đợi tôi từ chối, cúp điện thoại, tôi sứng sỡ nghe tiếng bíp bíp.

      làm gì vậy? Chơi chủ nghĩa bá quyền ư? Đây là kết luận của sau khi úp mặt vào tường suy nghĩ ư? Ai IQ 150, bớt 100 !

      Tôi căm giận tắt điện thoại, chui vào trong chăn tiếp tục ngủ, quyết định coi cú điện thoại vừa nhận được là giấc mơ, tỉnh dậy rồi quên, quên …

      Đáng tiếc là, mình tôi quên hình như chả có tác dụng gì.

      Tôi tự thôi miên mình cũng coi như hiệu quả, cho nên 10h30 sáng hôm sau lúc Tần Chinh đứng trước cửa nhà tôi, tôi vẫn u u mê mê như cũ.

      đến làm gì?”

      “Em tắt di động.” Tần Chinh kể lại chuyện , lại hỏi, “Vì sao?”

      Tôi nghĩ nghĩ tử tế, bấy giờ mới nhớ ra cũ điện thoại đêm qua. Sau đó tôi vẫn quên chưa mở máy. Tần Chinh 10h sáng đợi tôi dưới lầu, bây giờ 10h30, có lẽ cũng gọi ít.

      Cũng như buổi tối tắt máy, tôi cũng ngừng gọi điện cho .

      Tôi nhếch nhếch khóe miệng, : “Sợ nhận phải điện thoại quấy rầy.”

      Mẹ tôi năm giác quan nhanh nhạy, cho dù ở tận ban công tầng hai cũng có thể nhận ra xuất của Tần Chinh, ầm ầm mấy bước chạy sang bên lan can, cúi xuống thăm dò, cười với Tần Chinh cái hiền hậu.

      “Tiểu Tần, đến tìm Tiểu Kỳ hả.”

      tiến lên, cầm tay tôi, ngẩng đầu mỉm cười với mẹ tôi: “Vâng ạ”

      “Tiểu Kỳ, còn để Tiểu Tần vào nhà? Đều là người nhà cả!”

      Tôi liếc Tần Chinh cái, lặng lẽ tránh khỏi tay , nhưng nắm chặt, 10 ngón đan vào nhau, nắm chặt lấy mu bàn tay tôi. Tôi thôi giãy dụa nữa, ngẩng đầu với mẹ: “Tần Chinh có việc, tí nữa là , vào ngồi nữa.”

      Mẹ ừ tiếng, hỏi: “Tiểu Tần à, con còn có việc gì nữa?”

      Tần Chinh mỉm cười trả lời: “Đưa Tiểu Kỳ tới cục dân chính đăng ký kết hôn.”

      Tôi ngây người, sau đó quay phắt đầu trừng , cười đến tự nhiên, chút chột dạ cũng thấy. Mẹ già mặt mày hớn hở : “Phải, phải, phải, mẹ suýt chút nữa quên mất.” xong biến sắc, nghiêm mặt nhìn tôi, “Tiểu Kỳ, con cầm hộ khẩu chưa?”

      Tôi chậm chạp trả lời: “Chưa …”

      Bà thuộc phái hành động, nghe tôi như vậy, lập tức chạy lấy hộ khẩu, lát sau dúi vào tay tôi, sau đó đẩy tôi ra ngoài cửa.

      Thời cơ này chưa tốt lắm.

      Thẩm Phong chơi điện tử với mẹ tôi cả đêm, sau đặt lưng lên giường nằm thẳng cẳng, tôi tứ cố vô thân, mẹ già và Tần Chinh ăn ý, tôi cứ như thế mà bị đẩy khỏi cửa.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [KCT, HLR] Chương 21: Giở trò lưu manh.
      Posted on September 18, 2012 by Mèo hen
      Vào thang máy rồi, tôi phải vờ vịt nữa, cố sức đẩy tay Tần Chinh ra.

      có ý gì?” Tôi ngẩng đầu giận dữ trừng mắt , “Đây là câu trả lời mất đêm suy nghĩ?”

      Tần Chinh hơi hoang mang nhíu mày. “Chẳng lẽ em muốn sao?”

      “Con mắt nào của nhìn thấy em đồng ý!” Cửa thang máy “ting” tiếng mở ra, tôi xoay người bước ra, Tần Chinh vội vàng đuổi theo, túm lấy cổ tay tôi.

      “Tiểu Kỳ” Tần Chinh vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng gọi tiếng, “Rốt cuộc em muốn làm thế nào…”

      Tần, xin hãy tự trọng, sáng như ban ngày, trước đông người, đừng tự tung tự tác.”

      Người ngang qua nhìn tôi với Tần Chinh bằng ánh mắt kỳ quái, người có lòng tốt nghỉ chân vây lại xem, bộ dạng như chờ đợi chuẩn bị xông lên cứu người.

      Tần Chinh hơi buông lỏng tay ra, cổ tay tôi bị nắm đến hồng cả lên, hơi đau, tôi nhíu nhíu mày, nhìn thấy chiếc taxi chạy qua, lập tức ngăn lại, lên xe lập tức đóng cửa xe, cũng địa chỉ, thúc giục tài xế mau chạy .

      Tần Chinh dùng sức đập cửa xe, tôi quay mặt sang bên kia. Thế mà lại lợi dụng mẹ tôi ép hôn, Tần Chinh, tôi khinh bỉ !
      Tài xế quay lại liếc qua, : “ dâu mới giận dỗi chồng hả?”

      phải ” Tôi , “Chồng trước dây dưa dứt, bác mau chạy .”

      Bác tài xế sửng sốt, lập tức nhấn ga, cho Tần Chinh rớt lại phía sau xe.

      “Người bây giờ ấy à, cứ phải mất rồi mới biết quý trọng.” Tài xế câu tang thương, “Có điều ngựa khôn quay đầu ăn cỏ cũ, chờ mình biết quý trọng rồi, ngựa cũng xa mất rồi. Cháu phải ?”

      Tần Chinh, Bạch Vi kia, bảo là phần tử trí thức bằng cấp cao gì chứ, độ giác ngộ còn bằng bác tài xế lái taxi, quả nhiên trí tuệ nhân dân là vô hạn.

      à, cháu muốn đâu?”

      Bác tài xế bỗng dưng hỏi vấn đề quan trọng, vấn đề quan trọng này khiến tôi bất giác sờ sờ túi tiền, sau đó phát vấn đề rất nghiêm trọng.

      Vừa rồi quá vội, trong túi cắc cũng có, di động cũng mang theo, thứ duy nhất mang theo, chính là sổ hộ khẩu ….

      Nên đâu bây giờ?

      Tôi trầm tư suy nghĩ.

      Về nhà ư, phải với mẹ như thế nào, Tần Chinh có lẽ vẫn còn đóng quân ở dưới lầu. Quay về Nhà Trắng? Bên đó trống , ba công tác.

      “Bác ơi, cho cháu tới đại học XX.” Tôi quyết định, tìm Chu Duy Cẩn!

      Bác lái xe sững người. “Đại học XX?”

      Tôi biết, phải là chỉ xa hơn chút thôi sao, mất hơn 2h xe chạy.

      “Đúng ạ” Tôi mặt đỏ, tim nảy dối, “Chồng cháu dạy học ở đại học XX.”

      Sư phụ biến sắc, lại bày vẻ kính trọng với tôi. “Hóa ra là giáo sư.”

      Ai bảo người Trung Quốc tôn trọng phần tử trí thức, kiểu sùng bái văn hóa cách mộc mạc này quen, tôi vốn vẫn nhìn thấy trong gương ….

      Nhưng chứng minh, văn hóa với phẩm chất con người là tương đương, đáng sợ nhất là lưu manh có văn hóa.

      Năm tư đại học, Tần Chinh giúp tôi làm luận văn tốt nghiệp, hai người chúng tôi cả ngày ngâm người trong thư viện, chứng kiến đôi chia tay. Lớp 12, năm cuối đại học là ngưỡng cửa, rất nhiều người qua được. Thẩm Phong , với những người đó, tình chỉ là đôi đũa dùng lần, dùng xong rồi ném, ai lại mang về nhà dùng dùng lại.

      Tôi nghe thấy yên lòng, bởi vì theo ý Thẩm Phong kia, hình như Tần Chinh cũng coi tôi là đũa dùng lần, dùng rồi quăng. Vì thế tôi cẩn thận bóng gió; góc yên ắng trong thư viện, Tần Chinh xem sách, tôi nhìn , nâng mắt, ánh nhìn dừng mặt tôi, khóe môi hơi nhếch: “Có chuyện gì?”

      Tôi cầm sách, nuốt nước miếng. “Đồng chí Tần Chinh … Mao chủ tịch , tất cả những chuyện đương lấy kết hôn làm mục đích đều là giở trò lưu manh. giở trò lưu manh với em sao?”

      Khóe mắt Tần Chinh giật giật, im lặng lúc, tay vỗ vỗ đầu tôi. “Những câu này phải Mao chủ tịch , Mao chủ tịch là, chưa điều tra chưa có quyền lên tiếng. Câu này là của Shakespeare.”

      Tôi còn chưa biết cái gì gọi là đỏ mặt, lúc ấy còn lanh lợi nhanh nhảu, thấy lảng sang chuyện khác, tiếp tục truy hỏi: “Cho nên rốt cuộc phải giở trò lưu manh với em phải ?”

      Lúc ấy liếm môi dưới, khóe môi hơi nhếch, ý cười lướt qua đáy mắt.

      “Chu Tiểu Kỳ, em cầu hôn ư?”

      Cách tư duy của phần tử trí thức quả nhiên người thường chúng tôi khó có thể hiểu, lúc ấy tôi ngây người. Xung quanh dường như có chó săn nấp, Tần Chinh dùng khóe mắt lạnh lùng liếc xung quanh cái, mấy cái đầu nhất thời chột dạ cúi xuống. Tôi thấy thế ổn, cũng ngậm miệng, vùi đầu đọc sách.

      Tận đến lúc lâu sau, Tần Chinh mới hai chữ: “ phải ”

      Lại lúc lâu sau, tôi mới giật mình hiểu ra, là vừa trả lời tôi câu hỏi lúc đầu.

      Dù sau đó trong trường lại lưu truyền tin đồn “Chu Tiểu Kỳ giở trò lưu manh trong thư viện, cầu hôn Tần Chinh trước mặt mọi người nhưng bị cự tuyệt”, nhưng cũng chả ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của tôi.

      Đáng tiếc cảnh còn người mất a …

      Tờ giấy đăng ký kết hôn kia, muốn cho, tôi cũng phải đắn đo cân nhắc rồi mới quyết định có muốn hay .

      Chu Duy Cẩn học ở đại học cũng coi như nổi tiếng trong tỉnh, ra khỏi tỉnh rồi cũng chả có tiếng tăm gì, nhưng cũng có những chuyên ngành vô cùng xuất sắc, ràng, ngành Chu Duy Cẩn học phải mấy ngành này.

      Chu Duy Cẩn nhà chúng tôi giống như Tán Tài đồng tử vậy, nhạn bay qua lưu lại tiếng, người qua để lại tên, nó kế thừa truyền thống tốt đẹp từ ba tôi, đến mỗi nơi đều lưu lại đống kiến trúc, hoặc là thư viện, hoặc là sân vận động, hoặc là tòa nhà dạy học …

      Theo phương diện này mà , tuy là thành tích Chu Duy Cẩn làm kéo lùi cả mặt bằng trình độ, nhưng mà lại có vật chất bồi thường, kiên quyết đóng góp viên gạch cho nghiệp giáo dục. Coi như có tiền bỏ tiền, có sức bỏ sức.

      Lúc gần tới trường, tôi mượn điện thoại của bác tài xế gọi cho Chu Duy Cẩn, nghe thấy là tôi, Chu Duy Cẩn sửng sốt nửa ngày, gì đó với người bên cạnh xong, mới quay lại với tôi: “Đại Kỳ, bà đợi ngoài cổng trường nhá.”

      “Ôi … Mang theo tiền xe nữa nha, tao ra khỏi nhà vội quá, quên mang ví tiền.”

      Chu Duy Cẩn cho tôi đánh giá đúng trọng tâm: “Đại Kỳ, bà cũng đủ hai.” (đủ ngu)

      Chu Duy Cẩn chỉ cần lời nào, có thể giả dạng thành nam thứ trong phim thần tượng Đài Loan, cái kiểu mỹ nam tinh tế u buồn như Hoa Trạch Loại ấy. Mở miệng ra cái, là biến thành nam chính luôn rồi.

      Có ai biết vai diễn của Châu Du Dân trong Vườn sao băng ;;)

      Tôi đợi ngoài cổng trường lát, bác tài xế ngừng huyên thuyên với tôi.

      “Chồng cháu dạy ngành gì?”

      “Ngành ngôn ngữ của động vật có xương sống.”

      “… Nghe có vẻ rất thâm ảo.”

      “Vâng”

      Tôi cứ ngó đông ngó tây, nhưng mãi vẫn thấy Chu Duy Cẩn, bác lái xe chỉ vào người bước tới từ xa hỏi: “Đó có phải chồng cháu ?”

      Tôi vừa quay đầu thấy, bỗng chốc sửng sốt.

      ra, tôi bây giờ cũng còn thấy rung động với phần tử trí thức cao cấp nữa, sớm thoát ly khỏi sùng bái mù quáng trước người có văn hóa rồi, nhưng mà đối với người trước mắt đây vẫn khỏi tôn kính.

      Cố Thiệu, hơn tôi 3 tuổi, nhưng bằng cấp bỏ xa tôi cả đoạn dài, giang hồ miêu tả là: “luôn luôn nhảy lớp, mãi dừng bước.”

      Lúc tôi học lớp 1, học lớp 4, lúc tôi học lớp 2, lên cấp II, lúc tôi tốt nghiệp cấp II, sắp tốt nghiệp đại học. Đợi đến bây giờ tôi tốt nghiệp đại học ….

      “Chồng là giáo sư rồi ư? Giáo sư trẻ tuổi vậy!” Bác lái xe vừa nhận tiền vừa kinh sợ than, “Tôi còn tưởng rằng thế nào cũng phải là người 4- 5 chục tuổi nữa.”

      Cố Thiệu tính ra, mới hai mươi bảy thôi …

      Trước khi quen , tôi vẫn nghĩ là kẻ vờ vịt, giả tạo, học giỏi học giỏi, cần gì phải nhảy lớp để thể ta đây tài trí hơn người . Sau biết rồi mới biết chuyện phải vậy. nhảy lớp, chỉ vì nhà nghèo khó, thể trả nổi học phí lớn mà thôi …

      Trước lời của bác tài xế, Cố Thiệu chỉ cười, trả lời ngay.

      “Nghe cậu dạy ngôn ngữ động vật có xương sống?” Bác tài xế tha kéo buôn chuyện, Cố Thiệu nhíu mày, ý cười càng sâu, gật đầu : “Phải”

      “Sao tôi chưa từng nghe thấy ngành học này nhỉ, có phải ngành này rất ít được quan tâm ?”

      Cố Thiệu trả lời ông đầy tính học thuật: “Tên khoa học là “Động vật có xương sống ngôn ngữ học”, ra cách gọi thông tục là “ưng ngữ”.”

      “Ưng ngữ” và “ ngữ” có cách phát giống nhau.

      Cũng chính là điểu ngữ …

      Với cách lý giải của Cố Thiệu, tôi tỏ vẻ vô cùng bội phục, quả nhiên phần tử trí thức đều có tư duy trừu tượng.

      Bác tài xế còn lưu luyến thôi mà phải lái xe rời , trước khi rời khỏi còn vỗ vỗ vai tôi : “Cháu à, đừng quay lại ăn cỏ cũ nhé”

      Tôi ngây người lúc, tận đến khi Cố Thiệu quay đầu lại nhìn tôi, mỉm cười, : “ về rồi.”

      Tôi liếc ngang liếc dọc đánh giá , : “ cũng về rồi.”

      Sau khi Cố Thiệu học xong thạc sĩ, lại lấy học bổng của ba tôi tiếp tục xuất ngoại đào tạo sâu hơn, tôi và gặp nhau đến 7 năm rồi …

      “Về lúc nào?” Hai chúng tôi mở miệng cùng lúc.

      Tôi dừng lại, : “Về được hơn nửa tháng.”

      “Vừa vừa chuyện , ngoài trời nóng quá.” Cố Thiệu cười cười, vẫn khiến người ta như được tắm trong gió xuân như trước. Tôi vốn tưởng rằng, người như – đứa trẻ trưởng thành trong gia cảnh như vậy nhất định quái gở sống khép mình, sau khi tiếp xúc mới phát hoàn toàn phải như vậy.

      Từng có người câu rất sâu sắc: Chỉ có người đố kỵ ấy, chứ chẳng có ai chán ghét cả.

      Ba mẹ Cố Thiệu ly hôn khi còn , mẹ kết hôn với người đàn ông khác, ba lại bị tàn tật do tai nạn lao động, trong nhà chỉ còn bà nội cao tuổi, hồi toàn dựa vào mấy đồng nhờ thu lượm giấy vụn, ve chai của bà nội mà nuôi sống gia đình. Trong ấn tượng của tôi vẫn nhớ Cố Thiệu năm 8 tuổi ấy, mặc áo sơ mi trắng bệch, mái tóc đen mềm mại dài quá thái dương, giản dị sạch , nhã nhặn thanh tú, mặt mỉm cười : “ là Cố Thiệu, sau này là gia sư của em.”

      Kết quả là bây giờ, là thầy giáo của Chu Duy Cẩn.

      “Chu Duy Cẩn sao lại tới?” Tôi hỏi.

      “Đánh bóng rổ, bị trật chân.” Cố Thiệu xong, thở dài lắc đầu bật cười, “Vừa rồi nó gọi điện cho , bảo tới cổng trường đón em.”

      nhận ra em?” Tôi hơi ngạc nhiên.

      “Nó bụng to…” Cố Thiệu quay đầu liếc tôi cái, cười , “Em cũng thay đổi gì.”

      Rất nhiều người đều tôi thay đổi gì, lời này có thể hiểu theo 2 cách, là tôi mãi mãi trẻ trung xinh đẹp, hai là tôi sinh ra giống obasan rồi. Tôi đề nghị mọi người nên hiểu theo cách 1.

      Cố Thiệu đưa tôi về ký túc xá của , Chu Duy Cẩn co chân ăn cơm, quay đầu lại, mặt thay đổi liếc tôi cái, : “Đại Kỳ à, bà nhớ đứa em trai đáng này rồi ư?”

      Tôi suýt chút phun cả ngụm máu vào mặt nó.

      ============================================================================

      Đọc chương này lại nhớ tới Mind your language, chị hs người TQ cứ mở miệng ra là Chairman Mao, Chairman Mao :))

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [KCT, HLR] Chương 22: Đóng cửa, thả cầm thú!
      Posted on September 19, 2012 by Mèo hen
      Tôi hỏi Cố Thiệu: “Chu Duy Cẩn chịu kích thích gì à?”

      “Qúa nhiều nữ sinh mang ấm áp đến cho nó, nên hơi phát sốt ấy mà.” Cố Thiệu lời hai nghĩa. (phát sốt, còn có từ đồng , ý nghĩa dân dã là động đực )

      Chu Duy Cẩn phiền não lắc đầu: “P, đám con này phiền muốn chết, cả ngày đưa cá vàng, rùa đen, bằng đưa phong bì còn thực tế hơn.”

      Có ai biết P này là gì , bạn chỉ nghĩ được đến pee thôi :”>

      “Em thấy nó khoe mẽ phải.” Tôi khinh bỉ .

      cũng thấy vậy.” Cố Thiệu đưa cho tôi chiếc ghế dựa, nhân tiện hùa theo.

      Chu Duy Cẩn bày vẻ cao ngạo “ban ngày biết cái tối của đêm”, đẩy phần cặp lồng cơm cho tôi. “Bà hơn 10h sáng ra khỏi nhà, giờ chắc còn chưa ăn trưa, ăn , đừng để cháu tôi nhịn đói.”

      Tôi lặng lẽ nhận cặp lồng cơm, hỏi: “Chu Duy Cẩn, mày sao lại tới quấy rầy Cố Thiệu?”

      “Ký túc xá quá ầm ĩ, vừa bẩn vừa loạn.” Chu Duy Cẩn chán ghét .

      Dựa vào hiểu biết của tôi với Chu Duy Cẩn, tôi : “Nhất định là mày làm bẩn, làm loạn, nhưng chịu thu dọn chứ gì.”

      Chu Duy Cẩn nghĩ đến bị sỉ vả mà lại lấy làm vinh dự: “Phải, có điều ở đây có đại ca thu nhận.”

      Cố Thiệu vẫn như đại ca của tôi và Chu Duy Cẩn, tuy rằng nhiều năm rồi chưa gặp, nhưng cảm giác cũng xa lạ, có lẽ vì mọi người vẫn thay đổi. Cố Thiệu về được hơn năm, lúc trước dạy bên ngoài, bây giờ làm giảng viên đại học, nửa năm trước ba qua đời, mua nhà ở gần trường, tiện chăm sóc bà nội.

      Cố Thiệu là người duy nhất Chu Duy Cẩn có vẻ chịu phục, có lẽ chính là “tứ lạng bạt thiên cân, lấy nhu thắng cương” trong truyền thuyết. Có điều cũng chẳng thay đổi được kẻ bất tài vực dậy nổi như nó. Dù Cố Thiệu có dạy thế nào nữa, thành tích của nó vẫn chỉ chết dí ở cuối bảng, cho Cố Thiệu chút thể diện nào.

      “Đại Kỳ, sao bà bỗng dưng lại tới đây, Tần Chinh đâu? Mẹ già tối qua lúc gọi điện cho tôi còn bảo ta về rồi.” Chu Duy Cẩn vừa ăn cơm vừa hỏi, bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, “ phải hai người cãi nhau chứ.”

      Đứa bé này, từ khi nào mà giác quan thứ sáu lại trở nên nhạy bén giống phụ nữ vậy.

      , phải tao bỗng dưng nhớ đứa em trai đáng này sao…” Tôi qua quýt.

      “Nghe thấy có vấn đề.” Chu Duy Cẩn bỏ đũa xuống, xoa xoa miệng, nghiêm túc nhìn tôi, “Đại Kỳ, có phải tên cầm thú kia bắt nạt bà ?”

      Khóe miệng tôi giật giật, “ có chuyện gì, tao với ấy có thể có chuyện gì chứ.”

      Chu Duy Cẩn nheo mắt, nhìn tôi lát, lấy luôn di động ra, ấn vài cái, tôi hoảng sợ nhìn nó: “Chu Duy Cẩn, mày làm gì!”

      Nó vừa trừng tôi, vừa : “Họ Tần kia, làm gì chị tôi vậy!”

      Tôi hít hơi lạnh, có cảm giác nhờ vả nhầm người, bị địch bao vây tứ phía.

      “Cút!” Chu Duy Cẩn mang gương mặt Rukawa , lại ra vẻ Sakuragi (*) , hung tợn , “ chuyện cho ràng, dù có đến cũng đừng hòng gặp được chị ấy!”

      (*) Nhân vật trong Slam Dunk.

      Tôi căng thẳng nhìn Chu Duy Cẩn chằm chằm, nghe được tiếng Tần Chinh trong điện thoại, trong lòng bất an.

      Tần Chinh phải người biết cách giải thích cho người khác, cứ nhìn lúc hai chúng tôi ở chung biết, cho nên với Chu Duy Cẩn, cũng hy vọng có thể bừa mấy câu mà gỡ rối được.

      Chu Duy Cẩn cười lạnh với điện thoai. “Họ Tần kia, cho rằng đăng ký kết hôn là cái trò gì? Đây là hợp đồng ràng buộc hai bên, vốn dĩ cái gọi là nam nữ ngang hàng đối với nữ giới là bất bình đẳng rồi, may là lần này chị tôi thông minh tùy tiện đăng ký với , nếu bị trói chặt rồi. Dù có sau khi kết hôn còn có thể ly hôn, phụ nữ ly hôn giảm giá còn nhanh hơn NDT; với phụ nữ mà chìa ra giấy đăng ký kết hôn còn bằng chìa ra giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản, muốn trói chặt chị tôi ư, sao lại cần xấp giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản nhỉ!”

      Tôi quay đầu nhìn Cố Thiệu. “ dạy nó?”

      Cố Thiệu bình tĩnh uống trà, nâng mí mắt, cười nhếch miệng: “Tự học thành tài.”

      Quẳng sạch .

      Kẻ sĩ gặp ba ngày phải rửa mắt mà xem, tôi tin rằng Chu Duy Cẩn những bị đại học làm hỏng, còn bị Cố Thiệu làm hỏng, so với lần trước tôi về gặp nó, trí tuệ và trình độ lưu manh nhảy cóc chỉ ba bậc, quả nhiên gần mực đen, phần tử trí thức từng uống mực của chủ nghĩa tư bản, bụng sao còn có thể trắng được nữa! Chu Duy Cẩn bị Cố Thiệu đào tạo năm, khí chất từ giai đoạn sơ cấp của chủ nghĩa xã hội mà vọt tới đuổi kịp Mỹ, vượt qua ; sau đêm đạt đến chủ nghĩa cộng sản rồi!

      “Hừ hừ … Tôi cho biết, ông đây nhìn lọt mắt từ lâu rồi, đừng bụng chị ấy mang con của , cho dù chị ấy sinh cho cả tá con, nhà chúng tôi cũng nuôi được hết, còn có đống người chờ lấy chị ấy!” Chu Duy Cẩn quay lại nhìn Cố Thiệu, “Cố Thiệu, có thể lấy nhỉ.” Sau đó cũng đợi Cố Thiệu trả lời, lập tức cúi đầu tiếp, “Nghe thấy , ấy lấy.”

      Tôi ở ngay đây mà hình như cũng đâu có nghe thấy …

      “Dù sao, chuyện này chắc chắn là sai, cho dù chị tôi sai cũng là do ngăn cản bà ấy phạm lỗi nên chị ấy mới có thể phạm sai, cho nên xét đến cũng cũng là sai. cần đến, chị ấy gặp . Bye bye!”

      Chu Duy Cẩn ung dung cúp điện thoại, tiếp tục cầm đũa ăn cơm.

      Tôi há miệng nhìn nó.

      Chu Duy Cẩn giương mắt liếc tôi cái, : “Nhìn gì, chưa thấy trai đẹp ăn cơm bao giờ à? Ngậm miệng ăn !”

      Tôi lặng lẽ ngậm miệng, nghĩ ngợi mông lung, trong bốn người nhà chúng tôi, tôi là người kém cỏi nhất … Lúc mẹ mang thai Chu Duy Cẩn, ăn bao nhiêu thuốc bổ, mới có thể khiến nó tài năng đầy mình mà bộc lộ muộn màng thế này. Tôi vẫn hoài niệm cậu bé Chu Duy Cẩn đáng thương ngốc ngếch chạy theo đuôi tôi, túm chặt góc váy tôi, mặc trộm váy mà nhìn còn giống loli hơn cả tôi , cũng thấy đau đớn trước cảnh nó đâm đầu chạy từ phái thần tượng lại lệch sang con đường lưu manh.

      Chu Duy Cẩn càn quét thức ăn xong cũng cảm thấy thỏa mãn lau miệng, lưng tựa ghế, tướng ngồi như ngồi nhìn tôi. “Đại Kỳ, thẳng thắn được nương tay, cầm thú rốt cuộc mắc phải lỗi lầm gì. Bà phải ta đến chết sống lại, bây giờ sao mà ngay cả đăng ký cũng muốn với ta.”

      Tôi từ từ nuốt ngụm nước ấm, : “Chuyện này hai ba câu rất khó giải thích ràng.”

      “Vậy bà nhiều thêm vài câu là được.”

      Tôi : “Tao muốn ngủ trưa giấc…”

      “Đừng hòng trốn tránh!” Chu Duy Cẩn hung trợn trừng mắt tôi, tôi cảm thấy nó với Thẩm Phong có vẻ giống chị em ruột hơn, nhất là ở thái độ với tôi và Tần Chinh, đều giống nhau là chỉ thấy khinh bỉ với thù hận. “Hay là chờ tí nữa tôi đóng cửa thả cầm thú!”

      Tôi bất lực ngửa đầu nhìn trần nhà, sắp xếp câu chữ chút, cúi đầu với Chu Duy Cẩn: “ ấy hình như có ngoại tình.”

      Chu Duy Cẩn sửng sốt, mặt lạnh te cầm cốc nước, ực ực vài hớp, rồi : “Khốn kiếp!”

      Tôi giận dữ : “Mày thể tục trước mặt tao được sao, nhiều tốt cho việc dưỡng thai. Sạch chút!”

      Cố Thiệu thở dài, rót thêm nước cho hai đứa bọn tôi, : “ đun nước nóng, hai đứa cứ từ từ chuyện.”

      Cố Thiệu đóng cửa ra ngoài, Chu Duy Cẩn nghiêm túc nhìn tôi chằm chằm. “Có chứng cớ ? Con ả nào?”

      “Chu Duy Cẩn, chuyện này mày đừng nhúng tay vào, tự tao có thể xử lý được.”

      “Có thể xử lý được mà tự bà giữa trưa lại chạy tới tìm tôi nương tựa?” Chu Duy Cẩn xì tiếng, “Bà , là đồng nghiệp hay là bạn học cũ của ta.”

      Tôi cúi đầu thở dài: “Đều là.”

      “Còn mẹ nó những hai người!”

      Lúc trước tôi quá cất nhắc chỉ số thông minh của Chu Duy Cẩn rồi. “ người.”

      Chu Duy Cẩn động não chút, cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận.

      Tôi : “Chuyện này, biểu diễn dùng ngực đập đá với côn nhị khúc cũng vô dụng.”

      Chu Duy Cẩn nghẹn họng : “ cho phép nhắc lại chuyện ấy nữa…”

      Chuyện đó ra cũng chả có gì mất mặt, chỉ là tôi đoán được mở đầu, lại đoán được kết cục kia. Cho tới bây giờ, tôi đều là bị chuyện xấu quấn vào thân, hơn nữa lời đồn và thường hoàn toàn trái ngược. Hồi học trung học, vô duyên vô cớ mà bị đồn dính dáng với mỹ nam nào đó trong trường, kết quả là đắc tội đàn chị là bạn của mỹ nam, trở thành đối tượng đả kích trọng điểm của bọn nữ sinh, cứ gặp cái là bị hãm hại cực kỳ vô nhân đạo, tận đến khi Chu Duy Cẩn phát ra áo khoác đồng phục của tôi bị vẩy mực, nó mang theo đám em cầm dao và đủ loại hung khí tới trường trung học của bọn tôi, tìm được đứa con cầm đầu gây , vây chúng nó trong góc.

      Tôi vẫn sợ xảy ra huyết án, ai biết là cuối cùng bọn nó là tự mình hại mình …

      đám shota bé tỏ vẻ hung hăng, cầm côn nhị khúc với thanh sắt biểu diễn, định khiến cho đối phương sợ hãi và tạo tâm lý bị đàn áp; kết quả là có bao nhiêu mình nhận hết, hơn nữa vì công phu còn chưa đâu vào đâu, lực đạo kiềm chế được, đám hung thần ác sát đau đến nhe răng trợn mắt – quả cũng là đám nữ sinh kia sợ hãi, khiến chúng nó dám tìm tôi gây phiền phức nữa. Vốn là tôi sống rất lặng lẽ, ai biết ba tôi là Chu Dịch, kết quả là vì Chu Duy Cẩn quá nổi tiếng, tiếng tăm của tôi lập tức vang vọng từ cấp 2 tới cấp 3, từ đó dù bị ai bắt nạt nữa, nhưng cũng dễ kết bạn như trước nữa. Thở dài, tôi lặng lẽ, chỉ bất cẩn chút thôi mà khiến cả thế giới đều biết rồi …

      Lần đó, ngực và lưng Chu Duy Cẩn bị chính tay mình dùng côn nhị khúc đánh phải, đọng lại mấy vết máu bầm, tôi giấu ba mẹ bôi rượu thuốc cho nó suốt hai tuần lễ.

      Với chuyện này, nó vẫn coi là nỗi nhục, muốn quên , nhưng vì tôi lại nhắc tới lần nữa mà hết đời cũng khó quên.

      Tôi còn nghiêm túc : “Tao , vấn đề lúc này khá nghiêm túc … ta, bản thân tao cũng chưa xác định được là vấn đề gì, dù sao … Tao thu phục! Tin tao, em trai à!”

      Chu Duy Cẩn rầu rĩ : “Tôi chưa từng thấy bà thực thu phục được cái gì …”

      Cố Thiệu mang theo ấm nước về, với Chu Duy Cẩn: “Chút nữa cậu còn phải lên lớp nữa đấy.”

      “Tam luận, đâu!” Chu Duy Cẩn :

      Tôi sợ hãi nhìn nó: “Chủ nghĩa Mác, lí luận Mao Trạch Đông, tư tưởng Đặng Tiểu Bình, ba lý luận quan trọng đại diện cho phát triển của tư tưởng khoa học – môn quan trọng như thế sao mày có thể , mày muốn kéo lùi bước tiến của chủ nghĩa xã hội ư?”

      Cố Thiệu bổ sung: “Phải điểm danh.”

      Ba chữ của Cố Thiệu phun ra ắt có kẻ chết, Chu Duy Cẩn vò đầu than tiếng: “Khỉ !”

      Chuyện đau khổ nhất ở đại học, là điểm danh mà lại , càng đau khổ hơn, là học mà lại điểm danh. Với các giáo viên mắt mờ chân chậm, bạn còn có thể để người khác đến điểm danh hộ, nhưng Chu Duy Cẩn là danh nhân của trường, là đối tượng quan sát trọng điểm của thầy , muốn lờ mờ mà cho qua, căn bản là thể.

      Môn như tam luận này, về cơ bản là kiểm tra nhân phẩm của học trò và sáng suốt của giáo viên. sáng suốt của giáo viên thể ở cách cho điểm, ví như bật quạt thổi bài thi, bay càng xa điểm càng cao, ví như rải bài thi đầy trời, rơi xuống rồi bài càng ở điểm càng cao. Nhân phẩm của học trò cũng được quyết định bởi cách thức cho điểm của giáo viên.

      Chỉ có thể , nhân phẩm của Chu Duy Cẩn, lúc sinh ra bị cắt xuống cùng với cuống rốn rồi, thành nỗi nhục thể thừa nhận trong đường đời.

      Đại học tĩnh mịch như tuyết, cuộc sống đại học của Chu Duy Cẩn tuyết lại sương. (tai họa liên tiếp ập tới)

      Tôi nhìn nó khập khiễng ra ngoài, trong lòng đau xót, vì thế quay đầu với Cố Thiệu: “Có thể gọi cho em suất cơm thịt bò tiêu đen , vẫn còn đói …”

      Cố Thiệu im lặng lúc, : “Bên ngoài trường có bán, qua trưa là có thể làm cơm tối rồi. đưa em ra ngoài ăn cơm.”

      qua giờ ăn cơm trưa, canteen trường học dọn bàn, Cố Thiệu đưa tôi ra ngoài trường chọn tiệm cơm khá vắng vẻ gọi cơm.

      Xem ra Cố Thiệu và bà chủ quán khá là quen thuộc, chủ quán kia liếc mắt đưa tình dữ dội, Cố Thiệu mặt vẫn lạnh tanh gọi mấy món ăn, rồi quay về ngồi xuống phía đối diện với tôi.

      “Chiều có lớp sao, làm bị muộn chứ?”

      Cố Thiệu cười lắc đầu: “ có. Em từ xa tới, phải tiếp đón chu đáo chứ.”

      “Sớm nên như thế.” Tôi bất mãn , “ về lâu như vậy rồi, sao lại cho em biết, Chu Duy Cẩn cũng thế, nó cũng cho em.”

      Cố Thiệu cười cười. “ ra cũng phải chuyện gì quan trọng, lúc trước em cũng ở thành phố A.”

      “Em còn tưởng rằng di dân, sau đó đón bà nội qua.”

      Cố Thiệu vô thức xoay cốc nước, cúi đầu nghĩ gì đó, sau đó mỉm cười : “Như em đấy, đền đáp tổ tiên, vì nhân dân phục vụ.”

      Đồ ăn rất nhanh được mang lên, tôi với câu được câu hàn huyên hơn nửa tiếng, ợ cái, vác bụng ra khỏi cửa.

      “Để đưa em về nhà.” Cố Thiệu , “Chỗ này hơi vắng vẻ, muốn về nhà em cũng phải chuyển vài lần xe bus, em bụng mang dạ chửa tiện, để lái xe đưa em về.”

      Tôi rầu rĩ. “Hôm nay, Tần Chinh với mẹ em là hai đứa đăng ký kết hôn, em mà tay trở về là xong đâu.”

      Cố Thiệu nhíu mày: “Cho nên em muốn làm gì bây giờ?”

      ra câu này là tôi muốn hỏi . Tôi đau đầu, tự động não mình chút, ” “Lừa bà là cục dân chính bị cháy?”

      “Bác ấy xem tin tức.”

      “Hay chạy tới cục dân chính châm lửa nhỉ?”

      “Phụ nữ có thai mà phạm pháp cũng cùng tội với dân thường.”

      Cố Thiệu cười lạnh , chút cũng chả thấy buồn cười!

      Cuối cùng, tôi bất ngờ tìm được quán chuyên làm giấy tờ phía ngoài trường học.

      =====================================================

      Đoán xem bạn Kỳ tới đấy làm gì ? ;;)

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [KCT, HLR] Chương 23: Điềm lành, xin miễn cho.
      Posted on September 20, 2012 by Mèo hen
      thế giới này, rốt cuộc có thứ gì là thể làm nhái?

      Bác làm giấy tờ cho tôi biết, tất cả đều có thể làm nhái.

      “Cháu muốn loại giấy tờ nào?” Bác ngậm điếu thuốc, bày ra đống giấy tờ giả, lợi hại như bán “Như Lai Thần Chưởng” vậy.

      “Giấy đăng ký kết hôn.”

      Bác sững người lúc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại. “ thành vấn đề, bọn bác làm đăng ký kết hôn cũng cực kỳ giống .” xong cho tôi xem hàng mẫu, tôi vốn nghĩ chắc là ghép đầu của mấy ngôi sao, kết quả lại ngoài sức tưởng tượng, lại là kết hợp giữa Shin Chan cậu bé bút chì và Chibi Maruko …

      Đến người làm sách lậu, cũng hiểu quyền được tôn trọng ảnh chân dung của người khác, đây là tinh thần tốt đẹp đến mức nào a!

      “Cho cháu tờ” Tôi quay đầu ý bảo Cố Thiệu trả tiền. Là kẻ nhà giàu mới nổi, xưa nay tôi dùng tiền của người khác chưa bao giờ nhân từ mà nương tay.

      “Hai người ư?” Bác dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi và Cố Thiệu, lại quét qua cái bụng hơi nhô lên của tôi, tôi ngờ là chỉ mai thôi, Cố Thiệu có thể vì tôi mà mang tiếng xấu rồi …

      Tôi tìm được bức ảnh chung của tôi và Tần Chinh chụp hồi năm tư đại học trong cái di động mà Chu Duy Cẩn đưa tôi dùng tạm, “Hai người này.”

      Bác trước là khen trai tài sắc, lương thiện hiểu ý mà nhìn đến cái chữ “ngờ ngệch” đầu tôi, và “vờ vịt” đầu Tần Chinh mà Chu Duy Cẩn thêm vào, cùng với cái tên file “ngu ngốc”. Trình độ văn hóa quỷ khóc thần sầu như Chu Duy Cẩn mà thi đại học môn văn chỉ được 89 (/150) điểm, điều này chứng minh rằng nền giáo dục dựa vào thi tuyển là bất lợi cho việc sàng lọc nhân tài chân chính.

      Sau khi trả tiền, tôi và Cố Thiệu bình tĩnh chờ đợi.

      Cố Thiệu rất thẳng thắn : “ cảm thấy em khó có thể tự lo liệu chuyện của mình.”

      Tôi bất lực thở dài. “Nhưng để cho người khác nhúng tay vào cũng hợp, rốt cuộc vẫn là việc gia đình, chuyện trong nhà mà.”

      “Từ từ mà chuyện với ta, đừng kéo dài dây dưa mãi” Cố Thiệu cười , “Bụng lớn rồi béo lên, mặc áo cưới xinh nữa.”

      Từ đầu tôi muốn chuyện, lại muốn, sau tôi rồi, mới đuổi theo, cảm giác hoàn toàn khác rồi.

      “Cùng lắm mặc áo cưới.” Tôi nghĩ thông .

      nhớ hồi em rất muốn được mặc áo cưới cơ mà.” Cố Thiệu mím môi cười , ” Quây màn làm áo cưới, ép Chu Duy Cẩn làm trẻ nâng váy cho em.” lại nhắc tới vai trò của mình trong chuyện đó.

      “Năm đó em còn dại …” Tôi muối mặt mà . Tôi vẫn cho rằng mỗi đều từng có giấc mộng đẹp về áo cưới trắng tinh khôi, hơn nữa cũng từng dùng cách dở khóc dở cười như vậy để thực hóa. Lúc “Tân Bạch nương tử truyền kỳ” làm mưa làm gió khắp cả nước, khi ấy váy dài mới coi là đẹp; tôi thể tư tưởng này trong thiết kế áo cưới, lấy màn quấn vòng lại thêm vòng người, kéo ra làn váy dài dài, cắm đầu đống “trâm cài tóc” lung tung, kết hợp văn hóa đông tây, nét đẹp cổ điển và đại cùng chiếu rọi, khiến cho gia sư của tôi lúc ấy là Cố Thiệu vừa mở cửa, trong nháy mắt bất giác giật lùi lại nửa bước, lộ ra vẻ mặt hơi sững sờ.

      Lúc ấy thần kinh tôi còn thô hơn bây giờ, làm ngơ trước vẻ bối rối của Cố Thiệu, còn hưng phấn chạy đến ngửa đầu với : “ Cố Thiệu Cố Thiệu, có thể giúp em việc được ?”

      “Em … … trước …” Đuôi lông mày, khóe mắt và khóe miệng đồng loạt run rẩy.

      Tôi ngượng ngùng cúi đầu : “ xem, em có trẻ nâng váy.” Chỉ chỉ Chu Duy Cẩn ngây thơ cầm làn váy, “Nhưng nếu là hôn lễ, hình như còn thiếu cái gì nữa …”

      Cố Thiệu ngẩn người, lập tức bên tai từ từ hồng lên, ấp a ấp úng : “Ờm … Thiếu cái gì …”

      “Cho nên.” Tôi nhìn chờ đợi, “ sắm vai nhân vật kia chút nhé!”

      Khuôn mặt trắng nõn của Cố Thiệu lại lên hai vệt đỏ ửng, bộ dạng còn ngượng ngùng hơn tôi, cứng ngắc : “Muốn làm như nào …”

      “Chính là đứng trước mặt em, sau đó hỏi cái gì mà sinh lão bệnh tử…”

      Cố Thiệu lại ngẩn người lúc lâu, phản ứng chậm hơn bình thường mấy chục lần, tận đến khi vệt đỏ mặt tan hết , khô khốc : “À, em là chủ hôn hả …”

      còn có thể là cái gì?

      Tôi nhìn chờ mong, Chu Duy Cẩn ở bên cạnh léo réo: “Chị, tay em mỏi lắm rồi …”

      Lúc ấy chúng tôi còn , trẻ con còn chưa biết thẹn thùng…

      Khóe mắt Cố Thiệu cong cong, cười : “Bây giờ tiến bộ được nửa rồi.”

      Có đôi khi tôi cũng hận mình quá mức thông minh, sao mà vừa nghe biết ý tại ngôn ngoại, đây ràng là vòng lại mỉa tôi tuy là tuổi cũng chả còn ít nữa mà vẫn chả hiểu biết gì …

      Cầm tờ đăng ký kết hôn giả trong tay, tôi ngậm ngùi khôn xiết – lần đầu tiên mua phải thứ hàng nhái mà còn đắt hơn cả hàng . Kết hôn chỉ tốn 9 đồng, cái tờ đăng ký giả này thế mà mất 10 đồng. Hố nặng a!

      Cố Thiệu dẫn tôi về trường vào bãi đỗ xe để lấy xe, chiếc Cayenne màu đen lướt qua người bọn tôi, tôi chỉ vào mông xe : “ loại xe này, với tốc độ này, phải trai bao chính là bà hai (nhân tình).”

      Kết quả là chiếc xe kia như nghe hiểu lời tôi, phúc chốc dừng lại, sau đó lập tức lùi về, dừng lại bên người tôi.

      Cửa xe mở ra, trai bao (*) Tần Chinh bước ra, khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt lướt qua Cố Thiệu, lại dừng lại mặt tôi.

      Tiểu bạch kiểm: có thể hiểu theo 2 nghĩa, thứ nhất là bộ dạng thư sinh, tuấn tú; thứ hai là đàn ông được phụ nữ bao nuôi.

      “Tiểu Kỳ, theo về nhà.” Giọng Tần Chinh khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

      Cố Thiệu mỉm cười giơ tay, “Xin chào, Tần Chinh phải , là Cố Thiệu.”

      Lúc Tần Chinh nghe tới hai chữ “Cố Thiệu”, đồng tử co rụt lại. Tôi bỗng nhớ tới lúc nãy Chu Duy Cẩn chuyện linh tinh qua điện thoại, cũng có nhắc tới Cố Thiệu.

      Tần Chinh cũng bắt tay Cố Thiệu theo lễ tiết, hình như có hơi dùng sức, ngón tay trắng bệch.

      “Ngưỡng mộ lâu.” Tần Chinh chả có vẻ gì là thân mật.

      Cố Thiệu lơ đễnh cười cười. “ cũng vậy.”

      chiếc Cayenne tinh tế, lớn bụng, hai người đàn ông đẹp trai ngang sức ngang tài giằng co trước cổng trường, tôi cảm thấy dễ dàng khiến người ta đồn đại mấy chuyện chả hay ho

      Điềm lành, xin miễn cho … Trước nay, người cùng với tôi đều chả được tiếng tăm gì tốt…

      Cố Thiệu cúi đầu nhìn tôi, hỏi: “Về với cậu ấy hay về với ?”

      Lời này cũng rất dễ khiến người ta hiểu lẩm, lúc Tần Chinh nghe thấy, sắc mặt càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

      Tôi vẫn còn hơi do dự, Cố Thiệu với Tần Chinh: “Ngại quá, có chút chuyện riêng muốn với Tiểu Kỳ.” Sau đó đợi Tần Chinh phản đối, liền vỗ vỗ vai tôi, trước mắt giết người của Tần Chinh mà dẫn tôi sang bên.

      “Về cùng cậu ấy .” Cố Thiệu liếc về phía Tần Chinh, cúi đầu với tôi, “Nhìn ra được, cậu ấy rất quan tâm đến em. Có lẽ em hiểu lầm cậu ấy chuyện gì cũng nên.”

      “Em tưởng cùng lập trường với Chu Duy Cẩn.”

      “Lập trường của cũng giống Chu Duy Cẩn.” Cố Thiệu cười cười, “Đều muốn tốt cho em, chẳng qua cách thức khác nhau.”

      “Trong lòng em hỗn loạn, biết nên đối mặt với ấy ra sao.” Cố Thiệu vẫn giống như hồi , giống như cả khiến người ta cảm thấy có thể dựa dẫm, có thể tin cậy.

      “Trốn tránh cũng giải quyết được chuyện gì, chỉ làm gia tăng mâu thuẫn thôi.” Cố Thiệu vỗ vỗ vai tôi , “Về

      Tôi hơi bối rối, “Về đăng ký với ấy ư? Vậy 10 đồng của em chẳng phải mất trắng ư?”

      Khóe miệng Cố Thiệu giật giật, “Ah… Em cũng nên để ý giờ giấc chút chứ, tờ đăng ký kia hôm nay vẫn phải dùng, ít ra cũng phải hoàn toàn uổng phí … Hơn nữa, tiền ra là trả, em cần tiếc hộ …”

      Tôi cảm thấy lời Cố Thiệu miễn cưỡng coi như có lý, nhất là câu cuối, cuối cùng cũng cho tôi chút động lực để đối mặt với Tần Chinh. Tuy là Tần Chinh trước mắt nhìn qua khá nguy hiểm, nhưng dù thế nào nữa cũng đến mức nguy hại tới thân thể tôi.

      Tôi quyết định nghe lời Cố Thiệu, lên xe Tần Chinh.

      Lúc Tần Chinh nghe thấy tôi “Em về cùng ”, ràng là thở phào hơi, tôi lại tiếp câu: “Em tới cục dân chính đăng ký đâu.”

      Ánh mắt Tần Chinh buồn bã, gắng gượng nhếch khóe môi, có lẽ là mỉm cười, dịu dàng : “Được, vậy hôm nay nữa.”

      Nửa câu sau của ràng là ám chỉ lần khác. Chuyện khi khác khi khác , bình thường tôi cũng chả tính toán tới chuyện của ba ngày sau làm gì.

      Tần Chinh rất nhanh mở cửa xe, đưa tôi lên xe.

      Cố Thiệu mỉm cười, vẫy tay tạm biệt tôi, : “Trừ 10 đồng tiền giấy đăng ký giả, vẫn còn 55 đồng tiền cơm, nhớ ghi vào sổ nợ nhé, số lẻ thôi bỏ, coi như mời.”

      Tôi lảo đảo hai bước về phía trước, lệ rơi đầy mặt ….

      Bỗng nhiên lúc đó, tôi hiểu được tâm trạng phức tạp và khóe miệng run rẩy của Vệ Dực. Thậm chí tôi còn nghi ngờ, Cố Thiệu khuyên tôi về cùng Tần Chinh, chỉ là vì tiếc tiền xăng xe. Các bạn cũng biết, ủy ban phát triển và cải cách lại mua máy bay rồi, giá xăng lại cứ thế mà leo …

      Tần Chinh nghi ngờ liếc ấy cái, giảm độ cảnh giác, nhưng vẫn còn địch ý, thản nhiên “tạm biệt”, đóng cửa xe, nghênh ngang mất.

      Nhìn vào kính chiếu hậu, thấy Cố Thiệu nhún vai, cười khổ sờ sờ mũi, xoay người rời .

      Tôi dùng khóe mắt liếc Tần Chinh vài lần, điều chỉnh ghế ngồi thấp xuống, chuẩn bị ngủ bù giấc trưa đường về nhà.

      Tần Chinh điều chỉnh hơi thở, hết sức dịu dàng : “Tiểu Kỳ, mệt rồi ư?”

      “Uhm” Sau khi ăn xong, tôi bắt đầu mệt rã rời.

      Điều hòa xe tỏa ra hơi lạnh, Tần Chinh lái xe chậm nhiều, rướn người điều chỉnh điều hòa lệch về phía tránh cho hơi lạnh thổi trực tiếp, lại lấy áo vest từ phía sau khoác lên người tôi, : “Cẩn thận kẻo cảm lạnh.”

      Tôi chịu nổi người khác đối tốt với tôi, dù rằng biết đối phương là xum xoe bợ đỡ.

      Tôi nằm nghiêng, đưa lưng về phía Tần Chinh, lim dim buồn ngủ.

      Lát sau, nghe Tần Chinh mở miệng: “Tiểu Kỳ, em ngủ chưa?”

      Tôi nhắm mắt lại, : “Mỗi lần em sắp ngủ đến nơi rồi lại bị đánh thức.”

      im lặng chút, sau đó hỏi: “Em quen Cố Thiệu à?”

      Tần Chinh cuối cùng cũng hỏi.

      ràng chúng em chỉ là quen biết. ấy là bạn học tiểu học, cấp 2 và cấp 3 của em.”

      biết.” Tần Chinh , “ ấy là danh nhân, thần đồng của thành phố A.”

      Nếu như Tần Chinh là truyền kỳ, vậy Cố Thiệu chính là thần thoại.

      ấy là thầy giáo riêng của gia đình em, tuy rằng chỉ hơn em ba tuổi, nhưng hiểu biết hơn em rất nhiều.” Tôi dừng chút, , “ rốt cuộc muốn hỏi điều gì, về Cố Thiệu, biết hỏi Google, bây giờ em buồn ngủ chống đỡ nổi rồi.”

      Phản ứng của Tần Chinh hình như chậm hơn bình thường rất nhiều, lúc tôi sắp ngủ, lại lần nữa mở miệng đánh thức tôi, tôi muốn phát điên!

      hỏi hơi chua xót: “Em tới đây, là để tìm Chu Duy Cẩn, hay là ấy?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :