1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không cẩn thận, họa lớn rồi! - Tùy Vũ Nhi An 56 chương

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [KCT, HLR] Chương 14: Tin vịt qua nổi bệnh trĩ
      Posted on August 31, 2012 by Mèo hen
      Ra khỏi quán trà sữa, Thẩm Phong :

      “Chu Tiểu Kỳ, mày phải bình tĩnh.”

      Tôi sờ sờ mặt, “Bà chị à, mày thấy tao có chỗ nào bình tĩnh?”

      Thẩm Phong im lặng lát, : “Mày bình tĩnh đến nỗi giống như là bình tĩnh vậy.”

      Tôi cười ha ha, vỗ nó cái. “Được rồi, mày chắc xem là chứ!”

      Thẩm Phong mờ mịt nhìn tôi, tôi vừa bẻ ngón tay vừa giải thích cho nó: “Tin vịt qua nổi bệnh trĩ.”

      “Ranh con, thần kinh mày còn thô hơn cả cột điện, tao cảm thấy so với lo lắng, nghĩ ngợi linh tinh bằng ngày mai xuất phát mua vé máy bay …” Thẩm Phong tiếp, thở dài, “Tần Chinh lừa mày như thế, mày vẫn chịu được sao?”

      “Hơ? Phong Phong, mày phải là tin lời ông chú kia là chứ?” Tôi kinh ngạc nhìn nó, “Mày giống người cả tin như vậy a?”

      “Ít nhất, quan hệ giữa Tần Chinh và Bạch Vi có đơn giản như lời ta .” Thẩm Phong đau đầu day thái dương, “Tao vốn định khuyên mày bình tĩnh lại, trấn an mày, để mày nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp tí, làm sao mà kết quả lại thành mày thuyết phục tao vậy …”

      Tôi ngăn chiếc taxi lại, nhét Thẩm Phong vào trong xe, địa chỉ.

      “Chu Tiểu Kỳ, mày mà thành Phật là trời có mắt …” Thẩm Phong bất lực dựa người vào kính cửa sổ.

      Tôi cười hì hì, “Loại chuyện này, tao gặp nhiều rồi, tin vịt thể tin hoàn toàn được. Ông chủ quán trà sữa bên ngoài trường Ngũ Trung bọn tao còn đồn tao được đại gia bao kìa.”

      Thẩm Phong mở to hai mắt nhìn, dám tin : “Vậy phải giàu đến chừng nào mới bao nổi cái loại như mày a …”

      “Aizz, chính là vì ba tao lái Hummer đến đón lúc tan học, kết quả là bị đồn ra thành như vậy …” Tôi qua quýt cho xong chuyện, “Tóm lại mấy lời đồn thổi hồi trung học, cũng thể tin hết được. Ai mà có chứ, hồi trẻ ai mà chẳng có mấy vụ đồn thổi bạn trai, bạn chứ, mày chắc chắn cũng có!”

      Từ tiểu học cho tới cấp 3, mấy chuyện ghép đôi bừa bãi là vô số, thậm chí còn có thể từ đó mà thành đôi , tuy rằng hai bên đương chẳng hề có mờ ám gì, người ngoài vẫn cứ đồn thổi họ là cặp, có lẽ là vì nhìn xứng lứa vừa đôi.

      Tôi cảm thấy Tần Chinh cũng chỉ là người bị hại của những lời đồn đãi buôn chuyện này thôi.

      “Lời đồn tuy là thể tin hết, nhưng cũng thể tin.” Thẩm Phong còn xoắn hơn cả tôi, “Sao mày tìm vị kia nhà mày hỏi cho chút?”

      Tôi hơi ngạc nhiên nhìn nó chằm chằm: “Nghe phụ nữ có thai đều đa nghi, mẫn cảm bộp chộp, Phong Phong, rốt cuộc là mày mang thai hay là tao a?”

      Nó còn nghiêm túc cốc đầu tôi, : “Cút!”

      Tôi xoa xoa đầu, cười : “Được rồi, buổi tối tao gọi điện hỏi , như vậy mày yên tâm rồi chứ gì. Chẳng qua, trước khi làm chuyện đó, tao phải gặp bố mẹ chồng tương lai trước .”

      Ba mẹ Tần Chinh đều là giáo sư đại học, lúc trước nghỉ phép thăm thú non nước cùng đoàn du lịch, hai ngày trước mới về. Hai bên hẹn trước tối nay tới nhà họ ăn cơm, ba mẹ tôi vì thể tấm lòng coi trọng với gia đình thông gia tương lai, còn cả tôn trọng phần tử trí thức, để tôi tới trước nửa giờ chào hỏi.

      Trước khi , tôi trịnh trọng giao phó Thẩm Phong cho Chu Duy Cẩn, “Bà chị này hơi xấu tính tí, tự mày nên cẩn thận chút …”

      Nhà Tần Chinh ở trong tiểu khu thuộc phạm vi trường đại học, gần đó là Ngũ Trung – trường cũ của tôi. Lúc ấy vì tiện đến chăm sóc tôi, ba tôi mua thêm căn hộ trong tiểu khu, mẹ tôi thỉnh thoảng qua đấy ở cùng tôi. Đối với bà mà , thú vui lớn nhất là mỗi ngày được buôn chuyện với phần tử trí thức, hay chợ cò kè mặc cả với các , các thím; bà quen với ba mẹ Tần Chinh chính bằng cách đó, Chẳng qua bà nhiệt tình xởi lởi, mà phần tử trí thức lại hơi thanh cao dè dặt, cho nên cũng hợp ý nhau, cũng tính là thân thiết, tận đến khi tôi và Tần Chinh ở bên nhau, lúc hai gia đình gặp mặt, mới bừng tỉnh – hóa ra là người quen cũ.

      Lúc vào tới thang máy rồi, mẹ tôi vẫn còn dặn dò tôi, tí nữa phải nên như thế nào, làm như thế nào mới thất lễ, cứ như lần đầu tới nhà thăm hỏi vậy …

      Cửa thang máy “ting” tiếng mở ra, tôi muốn ra, ngẩng đầu vừa nhìn, nhất thời sửng sốt.

      Dáng vẻ người này nhìn là quen.

      “Vệ Dực?” Tôi chớp chớp mắt, người vẫn biến mất, “Vệ Dực?” Tôi ngạc nhiên kêu lên tiếng, “Cậu sao lại ở đây?”

      Sắc mặt Vệ Dực dễ nhìn, nhìn thấy tôi cũng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh giấu cảm xúc, nhè gật đầu, miễn cưỡng cười : “ khéo a Chu Tiểu Kỳ, tớ đến thăm hỏi vị trưởng bối.”

      Tầng này chỉ có hai hộ gia đình, trưởng bối mà cậu ta tới thăm hỏi chẳng lẽ là ba mẹ Tần Chinh?

      “Tiểu Kỳ, cậu đây là?” Mẹ tôi nghi hoặc nhìn Vệ Dực.

      “Ba mẹ, đây là bạn học đại học với con, Vệ Dực.” Tôi giới thiệu hai bên, Vệ Dực thoải mái chào hỏi ba mẹ tôi, xong lại quay đầu với tôi: “Tớ còn có việc, trước bước, hôm khác chuyện tiếp nhé.”

      Tôi ngẩn ngơ gật đầu cười cười, tận đến khi cửa thang máy đóng lại, tôi mới mờ mịt hồi phục tinh thần.

      “Cậu thanh niên đó nhìn qua cũng tồi a.” Mẹ tôi , “Nhìn có vẻ giông giống Tần Chinh, biết có phải họ hàng của Tần gia . Tiểu Kỳ, con có biết hay ?”

      “A? Giống ư?” Tôi nghi hoặc nghĩ lại dáng vẻ Vệ Dực, cảm thấy hai người giống nhau. Con mắt nhìn người của mấy người già này là rất kỳ quặc, tôi nghi ngờ cái mà bọn họ bảo giống chính là cái gáy giống nhau. “Con chưa từng nghe Tần Chinh bảo Vệ Dực là họ hàng với ấy.”

      “Vậy sao.” Mẹ già cũng là đơn thuần tin rồi, “Có lẽ tinh lớn lên đều giống nhau .”

      Đối với câu này, tôi chỉ biết đáp lại bằng im lặng.

      biết có phải do ảo giác của tôi , khí nhà họ Tần cũng có chút kỳ quái. Vẻ mặt ba Tần xấu hổ, nét cười của mẹ Tần cứng ngắc, đến người thần kinh thô như tôi cũng cảm nhận được, chuyện này chứng minh tình huống nhất định rất nghiêm trọng. May mắn là có người thần kinh còn thô hơn là mẹ già nhà tôi, làm bầu khí náo nhiệt, nên bàn cơm mới quá mức lạnh lẽo.

      “Bà thông gia, các vị chuyện kết hôn này nên làm thế nào mới tốt?” Mẹ già hăng hái hỏi.

      “Chuyện này chúng tôi cũng lắm, ông bà cảm thấy thế nào?” Mẹ Tần mỉm cười hỏi lại.

      “Đương nhiên là càng náo nhiệt càng tốt!” Mẹ già lấy tinh thần Olympic ra để làm tiệc cưới cho tôi, tôi cảm thấy áp lực quá lớn, dưới bàn len lén kéo áo bà, ý bảo bà có chừng mực. Bà nhận được tín hiệu của tôi, giương nanh múa vuốt bày ra tổng kế hoạch của bà. “Đầu tiên cho xe sang dọn đường, bày tiệc ba ngày ba đêm, pháo mừng phải bắn chín chín tám mốt phát, quan khách phải mời đủ cả …”

      Tôi bất lực rên rỉ, “Mẹ, con cảm thấy lãnh đạo rất đúng, muốn xây dựng khuôn mẫu xã hội tiết kiệm, thể phô trương lãng phí …”

      Mẹ già kéo áo về, khinh bỉ liếc tôi cái: “Con biết cái gì, mẹ gọi cái này là đẩy mạnh tiêu thụ hàng trong nước!”

      Bà làm như vậy, áp lực lên ba mẹ Tần có lẽ còn lớn hơn cả tôi. Tần Chinh gì mà cưới tôi dễ, đến giờ phút này tôi cuối cùng cũng hiểu …

      Tôi lấy cớ thân thể thoải mái, vội vã chuồn . Mẹ Tần đưa tôi vào trong phòng Tần Chinh, để trưởng bối bọn họ tự thương lượng chi tiết việc cưới xin. Tôi nằm giường Tần Chinh, nghe được giọng mẹ tôi bàn chuyện trời dưới bể truyền từ bên ngoài vào, bất lực, bất lực …

      Đây là lần thứ hai tôi đến nhà Tần Chinh, cũng là lần thứ hai vào phòng Tần Chinh. Phòng ràng là thường xuyên được quét dọn, tuy rằng lâu có người ở, nhưng vẫn rất sạch . Giá sách của và của tôi khác biệt, giá của tôi là đủ loại truyện tranh, tiểu thuyết, cái loại có nội hàm nhất cũng chỉ là sách giáo khoa môn chính trị cấp III, giá sách của vừa nhìn thấy khiến người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, loại có nội hàm nhất cũng sâu sắc hơn sách giáo khoa chính trị cấp III.

      Lúc đến lần trước, tôi còn vờ vịt cầm quyển dở ra xem, đọc chưa đến trang thứ ba, mí mắt bắt đầu đánh nhau. Giữa tôi và Tần Chinh khác biệt quá lớn a, lực sát thương của những môn như tài chính kế toán với tôi là quá kinh khủng. Hồi năm ba đại học, tôi thường xuyên theo Tần Chinh tới lớp môn chuyên ngành của , lên lớp chưa đầy 3 phút tôi bắt đầu ngủ gật. Tần Chinh mấy lần khuyên tôi về ký túc xá mà ngủ, tôi vì muốn tỏ vẻ “Vợ chồng vốn như chim trong cùng khu rừng”, thà chết chứ chịu khuất phục mà ngủ như chết bên cạnh .

      Nhưng mà lại có ông thầy cực kỳ biến thái, lên lớp là cho sinh viên nằm bò lên bàn mà ngủ, tôi bất đắc dĩ đành lui xuống bàn cuối lớp, xếp hàng ghế, đầu gối lên đùi Tần Chinh, ngủ chảy nước miếng ròng ròng, để lại bãi nước dãi vô cùng mờ ám ở nơi vô cùng mờ ám. Sau khi tan học, tôi vừa lau nước miếng, vừa lau quần cho , năng lộn xộn mà nhận lỗi: “Tần Chinh, em, em biết sai rồi! Lần sau em ngủ gật nữa, nếu có ngủ cũng chảy nước miếng nữa, nếu chảy nước miếng cũng lưu lại ở chỗ này nữa, em giúp lau khô nhá!”

      đen mặt giữ tay tôi lại, thở dài : “Thôi …”

      Tôi sợ hãi nhìn : “Vậy làm sao giờ?”

      nghiến răng: “Để gió thổi khô.”

      Vì thế, chúng tôi biến phòng học thành phòng tự học, ngồi lâu lâu …

      Có thể , lòng dạ Tần Chinh, là bị tôi từng chút từng chút như vậy kéo mở ra, thường xoa đầu tôi : “Chuyện này còn chịu được, còn chuyện gì thể chịu đựng …”

      Như cái dạng tôi đây còn có thể nhịn được, còn có chuyện gì là chịu được nữa.

      Ngủ giường , bỗng thấy nhớ vô cùng a …

      Tôi vừa lần mò trong phòng , vừa gọi điện cho .

      Đúng vào giờ cơm chiều, hẳn là cũng về tới nhà, điện thoại reo ba hồi là nhận.

      “Tần Chinh, đoán xem giờ em ở đâu?”

      “Trong phòng .” Tần Chinh lập tức trả lời.

      Tôi bị dọa đến rùng mình, quay trái ngó phải, “Làm sao biết?”

      “Em bây giờ có phải hết nhìn đông lại nhìn tây ?” Tần Chinh cười tiếng:

      Tôi nuốt ực nước miếng, “Được rồi, đoán đúng rồi … Em cho là tối nay tới nhà ăn cơm khi nào a?”

      “Em chưa , mẹ . Sao em lại chạy trốn vào trong phòng thế?”

      thông minh như vậy, đoán tiếp .” Tôi vừa lần mò giá sách , vừa trêu chọc .

      “Ờm … Em ngăn nổi hỏa lực của mẹ vợ đúng ?”

      Hai chữ “mẹ vợ” của Tần Chinh nháy mắt làm tôi lại đầy máu sống lại, còn khiến người ta rộn ràng hơn cả 81 phát pháo hoa chúc mừng a …

      “Đúng thế. Tần Chinh, chúng ta là con người thế hệ mới, hẳn là nên xây dựng khuôn mẫu xã hội tiết kiệm, nên phô trương lãng phí, đúng ? Tiền nhiều khó kiếm a, tiền lương của em mới hơn 3000 …”

      “Tính giác ngộ của em càng ngày càng cao, đáng khen ngợi. Có điều chuyện như kết hôn này, cả đời chỉ có lần, vui là được rồi.” Bên kia truyền tới “ting” tiếng, hình như là tiếng lò vi sóng.

      Mấy lời Tần Chinh trong lúc lơ đãng lại luôn có thể dễ dàng dỗ dành cho tôi vui lên.

      Tôi cười tủm tỉm : “Em sợ chịu áp lực lớn a. có em ở nhà, chỉ có thể ăn đồ nấu bằng lò vi sóng, lại nhớ vợ hiền này .”

      “Uhm, nhớ rồi. là tự do nhàn nhã.” câu khiến tôi vui, câu lại làm tôi lo a …

      “Tần Chinh … nét mực phai màu chưa?” Tôi cười có hảo ý. “Phai màu phải nhớ tự tô lên nghe chưa.”

      Tần Chinh khẽ thở dài: “Em quả nhiên là rảnh quá ha … mấy ngày nay chạy loạn khắp nơi chứ?”

      có …” Tôi kéo dài cuối, “Chỉ là đưa Thẩm Phong thăm thú thành phố A, chiều này còn tới Thất Trung. Tần Chinh, từng ăn uống ở quán trà sữa ngoài trường ấy ư? Ông chủ ở đấy là fan trung thành của đấy!”

      có ấn tượng.”

      “Chú ấy còn , và Bạch Vi là đôi kim đồng ngọc nữ, là quan xứng của Thất Trung.”

      “Quan xứng là cái gì?” Tần Chinh nghi hoặc hỏi câu.

      “Chính là cặp đôi được quần chúng công nhận rộng rãi … Tần Chinh, hồi cấp III và Bạch Vi từng qua lại sao?” Tôi hỏi cẩn thận.

      “Chu Tiểu Kỳ…” Giọng Tần Chinh hơi trầm xuống, “Sách viết đúng, phụ nữ có thai thích suy nghĩ linh tinh.”

      Tôi lặng lẽ rơi lệ. “ bậy, ràng là Thẩm Phong suy nghĩ linh tinh, em đối với Tần đại nhân ngài mở miệng là tin ngay. xem loại sách lậu gì thế!”

      “Sách em mua về đấy.” Tần Chinh dừng chút, “Hình như chính em cũng chưa đọc qua nhỉ?”

      “Đấy phải chuyện quan trọng …” Tôi ngăn lại đề tài, “Quan trọng là em tuyệt đối tin tưởng vào trong sạch của được chưa?”

      “Rất tốt. thân với Bạch Vi, ngưới khác thế nào kệ họ. Em tuy rằng ngây ngô khờ dại, nhưng hình như cũng phải loại dễ lừa như vậy ?”

      “Đấy là đương nhiên!” Tôi đắc ý ưỡn ngực, “Tần tổng tư lệnh, cuối cùng em báo cho ngài kiện!”

      Tần Chinh khẽ cười ra tiếng, “Uhm, .”

      “Em vừa mới gặp Vệ Dực ở trước cửa nhà !”

      Bên kia điện thoài im lặng lúc lâu, tới tận khi tôi tưởng là mình cẩn thận cúp điện thoại rồi, mới truyền tới giọng lạnh như băng của Tần Chinh.

      “Cậu ta tới làm cái gì?”

      ============================================================================

      (*) Câu này vốn là “流言止于智者” nghĩa là lời có căn cứ mà truyền tới tai người có đầu óc suy xét thể lưu truyền tiếp nữa, ý là lời đồn qua nổi suy nghĩ, phân tích. (cre: zhidao.baidu.com)
      Nhưng mà qua miệng bạn Kỳ, nó thành “谣言止于痔者”, bởi “智” (trí) và “痔” (trĩ) có cách phát giống nhau. Để ý thấy tác giả rất thích chơi đồng

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [KCT, HLR] Chương 15: Hà phương dâm khiếu thả từ hành (*)
      Posted on September 11, 2012 by Mèo hen
      Câu hỏi này lại làm khó tôi.

      a … Có điều vẻ mặt bác trai bác có vẻ là lạ. Tần Chinh, cũng cho em biết quan hệ giữa và Vệ Dực cũng phải bình thường nhá!” Tôi nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của ba người, thấp thỏm hỏi câu, “Nhà nợ tiền nhà cậu ta sao?”

      Trong đầu tôi nghĩ, chắc là ba Tần mua lục hợp thái (*), tìm tới nhà Vệ Dực vay nặng lãi khoản tiền lớn, kết quả là bị Vệ Dực tìm tới cửa, cho nên vẻ mặt ba Tần xấu hổ, nụ cười của mẹ Tần cứng ngắc … Như vậy hình như cũng tìm được lý do cho việc Tần Chinh cố gắng kiếm tiền , lại còn quan hệ tốt giữa Tần Chinh và Vệ Dực, với cả nguyên nhân tại sao Tần Chinh muốn tôi và Vệ Dực quá thân thiết …

      (*) hình thức cờ bạc.

      Tần Chinh im lặng lát, khẽ thở dài, “Tiểu Kỳ, đừng suy nghĩ lung tung nhiều như thế, chuyện này liên quan tới em, cứ chịu khó ở nhà , sắp về rồi.”

      Tôi rầu rĩ đáp lời: “Uhm”

      “Còn nữa, nhớ kỹ, được qua lại với Vệ Dực!” Giọng Tần Chinh nghe có vẻ vô cùng nghiêm túc, tôi phải thể thái độ quyết tâm vững chí, còn nghiêm túc hơn cả khi tuyên thệ gia nhập đội thiếu niên tiền phong nữa.

      Có điều cũng lại, tôi với Vệ Dực thân, qua lại với cậu ta làm cái gì? Lần trước, xe cậu ta mấy lời đó có lẽ là vô tâm thôi, dù sao tôi những là có chồng mà bụng còn lớn thế này rồi. Ai lại cảm thấy có hứng thú với phụ nữ lớn bụng lại phải là mang con của mình?

      Tôi chỉ có thể , Tần Chinh là vì tự thấy tôi tốt, coi tôi như cái bánh thơm ngon, cứ tưởng người khác ai cũng thèm rỏ dãi tôi giống như – thở dài, làm người quả nhiên thể quá xuất sắc!

      Nhìn thấy mấy người lớn bên ngoài chuyện cũng sắp xong rồi, tôi căn đúng thời gian hỏi Tần Chinh vấn đề cuối cùng: “Tần Chinh, có để ý chuyện sinh con trai hay con ?”

      Tần Chinh sững người chút, “Em để ý à?”

      “Bây giờ kế hoạch hóa gia đình mà, lại là con , ba mẹ cầu nhất định phải sinh con trai …” Giọng tôi càng ngày càng . phải tôi suy nghĩ nhiều, mà là gặp nhiều rồi, mấy bạn mang thai vừa đến tháng thứ 3 cái là siêu , kết quả là con liền trực tiếp phá thai luôn. Nếu như nhà Tần Chinh cũng đòi hỏi như vậy …

      Tần Chinh cười cười, “Chuyện như thế này làm sao có thể đòi hỏi được? Con trai con đều như nhau, ba mẹ phải người phong kiến như vậy.”

      Lời này cuối cùng cũng khiến tôi thở phào hơi, may mắn cuộc đời Chu Tiểu Kỳ tôi bởi thế mà biến thành phiên bản của người mẹ trong Đường Sơn đại địa chấn – bà mẹ trọng nam khinh nữ vứt bỏ đứa con gần chết của mình; trong ngực lại thấy ấm áp lan tỏa …

      Buổi tối tôi vốn định theo ba mẹ về Nhà Trắng, Chu Duy Cẩn biết đưa Thẩm Phong thăm thú nơi nào về, trực tiếp đưa nó về tiểu khu, tôi với Thẩm Phong, hai người cùng nghỉ lại ở căn phòng trong tiểu khu.

      Thẩm Phong thở dài : “Thứ dân hèn mọn như tao đây, ở cái Nhà Trắng nguy nga lộng lẫy nhà mày kia là áp lực, vẫn là ở nhà dân là có cảm giác quen thuộc thôi …”

      Tôi và nó nằm song song ở giường, bỗng nhiên thấy hoài niệm thời ở ký túc xá trong đại học, bốn người phòng, bên là giường, bên dưới là bàn học và tủ quần áo, mỗi bên hai cái giường, ở giữa là lối . Vừa qua học kỳ đầu năm nhất, tôi và Thẩm Phong cùng đạt tới trình độ lão làng, từ thuở đầu là thỉnh thoảng mới trốn học cho tới sau là thỉnh thoảng mới trốn học, mỗi ngày thi nhau xem ai thức dậy muộn hơn, ước chừng khoảng 12h trưa là hé mắt ra tí nhìn sang phía đối diện, trước sau kiên trì địch bất động ta bất động, nghe tỏa ra đại khí phách như ngủ mạch đến ngày tận thế, trời hoang đất tàn. Oanh liệt nhất là lần ngủ thẳng cẳng tới tận 7h tối, hai đứa đói đến nỗi ngực dán vào lưng dìu nhau tới canteen ăn cơm, kết quả là canteen dọn bàn, chỉ có thể ra ngoài trường kiếm ăn, ăn hơi ba cái bánh rán Sơn Đông, nồi lớn lẩu cay, sau đó kễnh bụng dìu nhau về ký túc xá.

      Tôi vẫn cho rằng, loại như chúng tôi đây sống như đống bùn nhão, chết rồi cũng chỉ là bùn tiện dân mà thôi, đại diện cho phẩm chất tiêu biểu của quảng đại quần chúng.

      “Phong Phong bé , hôm nay tao gặp Vệ Dực.”

      “Thế à.” Bộ dạng Thẩm Phong cực kỳ mệt mỏi, nhắm mắt lại uể oải đáp lại tôi câu, lúc lâu sau, mở to mắt, nghi hoặc kêu tiếng, “A?”

      “Gặp cậu ta ở nhà Tần Chinh. Mày có vẻ nhanh nhạy các loại buôn chuyện trong trường, có biết quan hệ giữa Vệ Dực và Tần Chinh ?” Tần Chinh bảo tôi đừng suy nghĩ linh tinh, tôi suy nghĩ linh tinh, Đảng rồi, mạnh dạn suy đoán, cẩn thận chứng thực, tôi suy đoán xong rồi, bây giờ là giai đoạn chứng thực.

      Thẩm Phong từ giường xoay người ngồi dậy, cúi đầu suy nghĩ chốc lát, cau mày : “Chưa từng nghe … Vệ Dực cũng cùng tỉnh với bọn mày. Tao vốn chỉ nghe thấy quan hệ giữa hai người được tốt, mối quan hệ với những người xung quanh của Vệ Dực tốt hơn Tần Chinh, chủ yếu là vì tính cách cậu ta khá hiền hòa, xử khéo léo; Tần Chinh khiến người ta có cảm giác thanh cao cậy tài khinh người, hai người này chướng mắt nhau, mà hết lần này tới lần khác bị phân tới ở cùng phòng. Nếu mà xem xét nghiêm túc, tranh chấp lớn nhất giữa hai người đó chính là mày.” Thẩm Phong liếc xéo tôi, nhìn ngang liếc dọc hồi mới , “Tuy rằng cái thứ để tranh chấp này nhìn qua chẳng có tí sức thuyết phục nào. Đúng rồi, khi đó Tần Chinh biết gia thế của mày rồi ?”

      “Biết.” Cho nên vẻ mặt mới chán ghét như thế, cái vẻ đó phải chỉ là như nhìn cục phân chuột làm hỏng nồi cháo mà quả thực giống như là nhìn thấy cả nồi phân chuột…

      “Biết mà ta còn lạnh nhạt với mày như vậy á?” Thẩm Phong sửng sốt, “ ta vẫn thanh cao a? Vậy Vệ Dực biết ?”

      “Chắc là biết …” Cậu ta là người tỉnh ngoài, chả có lý gì mà cũng biết đại danh của ba tôi như sấm đánh bên tai, mặc dù có nghe rồi, cũng nhiều khả năng biết Chu Dịch có con tên là Chu Tiểu Kỳ, dù có biết Chu Tiểu Kỳ, chắc là cũng tưởng tượng được tôi chính là Chu Tiểu Kỳ đó .

      “Tao còn tưởng là, Vệ Dực vì biết mày là con nhà giàu, cho nên theo đuổi muốn tóm được mày, lừa tài lừa sắc để đỡ phải phấn đấu thêm 20 năm.”

      “Thô bỉ, quá thô bỉ!” Tôi khinh bỉ liếc nó cái, “Tiền có thể so với tất cả sao? Mày có hiểu được cái gì gọi là tình ?”

      “Tình giống như ma quỷ ấy, người về nó nhiều, người gặp được ít.” Thẩm Phong biết trộm được danh ngôn của vị ẩm ương nào.

      “Bạn thân mến à, chúc mày sớm ngày gặp quỷ nhá!”

      Tôi chúc nó ngủ ngon bằng câu này.

      Sóng điện não của hai đứa chúng tôi mãi mãi cùng kênh được, tôi đầu óc nó là bị tiêm nhiễm các thể loại chuyện máu chó của “cổ hội”, “tri ” (*) mà thành, nó đầu óc tôi tràn ngập các câu chuyện êm ái của cổ tích Grimm, cổ tích Andersen …

      (*) có lẽ là hai web này:

      http://www.zhiyin.cn/
      http://www.storychina.cn/

      Tôi vẫn cảm thấy vẻ mặt ba mẹ Tần Chinh nhìn qua giống như trả được nợ bị người ta đe dọa hắt nước sơn. Vẻ mặt như này rất quen thuộc, hồi tôi còn bé từng thấy mặt ba tôi, đến sau là người khác …

      Nhưng ngẫm lại thái độ của Tần Chinh với Vệ Dực, nếu như Vệ Dực là chủ nợ của Tần gia, vậy người mượn tiền như Tần Chinh đây cũng quá là khệnh khạng rồi!

      Aizz ….

      Có lẽ Tần Chinh và Thẩm Phong đúng: Chu Tiểu Kỳ, mày thích hợp với việc suy xét. Tuy rằng trực giác của mày thường là đúng, nhưng kết quả suy xét thường là sai.

      Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý, cả chân lý được kiểm nghiệm.

      Tuy rằng Tần Chinh lại thêm lần dặn tôi được qua lại với Vệ Dực, nhưng mà bạn học cũ gặp nạn, tôi dù sao cũng đến mức thấy chết mà cứu.

      Đó là vài ngày sau, tôi nhận được tin nhắn mà cả hình thức lẫn nội dung đều rất giống tin nhắn lừa đảo — tớ đụng trúng người ở giữa đường Hòa Bình, bây giờ ở cục XX, phiền cậu mang theo 5000 tới hòa giải.

      Ngoại trừ kí tên là Vệ Dực ra.

      Lúc ấy tôi đưa cho Thẩm Phong xem, phản ứng của Thẩm Phong là: “Aha? Tên lừa đảo này cũng tên là Vệ Dực ư?”

      Thẩm Phong như vậy là có nguyên nhân, dựa vào thu nhập của Vệ Dực, đến mức thể chi ra 5000 NDT . Có điều nếu như là kẻ lừa đảo, cũng tuyệt đối dám để tôi tới cục cảnh sát.

      Cuối cùng Thẩm Phong cùng với tôi. Thực ra tôi sợ, tôi bên có người, Lưu đại gia làm 30 năm trong phân cục XX kia và tôi khá thân quen.

      Lúc tới phân cục, Vệ Dực cao quý kia mệt mỏi tựa lưng ghế hút thuốc, bên cạnh là bà bác vừa dắt tay đứa bé vừa gào khóc đến nỗi trần nhà cũng sắp lật tung lên rồi, đứa bé liếm kẹo que, bà bác khàn họng : “Các vị lúc ấy nhìn thấy a! ta chạy xe nhanh cỡ nào, nếu phải con tôi tránh kịp, sớm mất mạnh rồi, còn có thể tới đây ăn kẹo que sao? Ôi chao, mày đừng cố ăn nữa, khóc hai tiếng xem nào!”

      “Oa oa oa oa …” Đứa bé rất là hợp thời gào lên hai tiếng.

      Vệ Dực rủ mí mắt, vẻ mặt muốn chết.

      Thẩm Phong thán phục thôi trước kỹ xảo biểu diễn đến là chuyên nghiệp của hai mẹ con nghiệp dư này, chẳng qua nét mặt của khán giả chả có vẻ gì là bị thuyết phục, tình huống như này gặp nhiều rồi, còn thú vị bằng xem giả ngã.

      “Vệ Dực!” Tôi đến trước mặt cậu ta gọi tiếng, cậu ta mới phát ra, dụi thuốc lá, cố nặn ra vẻ mặt tươi cười. Cậu ta có vẻ như ngủ đủ, cằm râu mọc lởm chởm, quầng mắt thâm đen, mắt đỏ au, bộ dạng như sắp đổ gục tới nơi.

      “Người bị cậu đụng phải?” Tôi chỉ chỉ vào hai mẹ con nhà kia.

      Cậu ta nhắm mắt lại, ủ rũ gật đầu, “Tớ ở thành phố A còn người bạn nào khác, chỉ có thể phiền cậu thôi.”

      sao, sao, dễ giải quyết ấy mà.” Tôi liếc mắt đánh giá cậu ta cái, “Cậu phải là còn bị cướp giật nữa đấy chứ?”

      Cậu ta thở dài, nét mặt biết là khóc hay cười, tôi nghĩ có lẽ là dở khóc dở cười hoặc là cười khổ: “Thành phố A ấy à … là kỳ diệu …”

      Thẩm Phong phúc hậu cười phụt tiếng, lập tức quay mặt làm bộ nhìn nơi khác.

      Cái loại tư sản chuyên cướp bóc của giai cấp vô sản như Vệ Dực đây, có ngày bị giai cấp vô sản cướp bóc lại là đáng đời!

      Có điều câu thiếu khoa học, bát tự của Vệ Dực và thành phố A hợp. Cái nơi như giữa đường Hòa Bình, lính mới dám , người nơi khác dám tới, vì kẻ giả bị đụng xe còn nhiều hơn kẻ vờ ngã; nhiều kẻ vô cùng chuyên nghiệp, còn như hai kẻ nghiệp dư này còn là hiếm thấy, cũng chỉ có thể lừa bịp tống tiền cái loại công tử bột như Vệ Dực đây thôi. Ai bảo mấy thứ gắn người cậu ta tùy ý thôi nhìn qua cũng tính ra giá trị năm con số. Việc này ràng chứng minh, bộ dạng có tài có thể là loại hài kịch, bộ dạng có tiền quá nửa là bi kịch. kẻ lúc trước bị người ta móc ví, lúc sau lại bị giả đụng xe ăn vạ, đây là thảm kịch nhân gian đến cỡ nào a!

      Hai mẹ con kia nhìn thấy chúng tôi ở bên này, lập tức mở miệng đòi tiền, chỉ vào đứa con nghe bị đụng đến hỏng đầu óc muốn 3000 đồng tiền hòa giải.

      Thẩm Phong nhìn đứa trẻ miệng đầy dớt dãi cười ngây ngô, lại nhìn bà bác đanh đá, hùng hổ kia, nhíu mày ” “Bà có chứng cớ gì chứng minh con bà là bị ta đụng phải đến hỏng não, mà phải đầu óc vốn hỏng từ trước rồi?”

      Giọng bà bác kia lại còn lớn hơn. “Được! Chúng ta tới bệnh viện kiểm tra! Tới lúc đó, có phí tổn gì các người phải trả! Các người xem còn có lý trời hay a, đâm phải người ta rồi còn đòi chứng cớ!”

      Nhìn nét mặt kia của Vệ Dực, nếu có sợi dây thừng, cậu ta nếu tự treo cổ mình, chính là treo cổ bà bác đối diện. Cậu ta ủ rũ khoát tay : “Đưa cho bà ta …”

      Tôi đưa 5000 cho Vệ Dực, bà bác kia vừa thấy tiền cái là mắt dính chặt, đầu lưỡi nhất thời thắt lại, “Đợi, đợi chút! Ba, ba ngàn đồng là tiền chữa bệnh, còn có, có phí tổn thất tinh thần, phí nghỉ làm, phí đó, phí đó …”

      Tôi cười cười. “Bác , bạn cháu là người tỉnh ngoài, nhưng cháu là người địa phương. Tính tình cậu ấy tốt, chứ tính cháu chẳng tốt chút nào. Người trong giới các bác kẻ chân trần sợ người giầy, kẻ cần mặt mũi sợ kẻ muốn sống nữa, nhưng mà cháu cho bác, người trong cục cảnh sát này cháu quen thân đến nửa, bạn cháu coi như tiền trừ họa, chứ cháu muốn tống cổ ôn thần, bác nếu muốn xài công phu sư tử ngoạm, để bạn cháu trước, cháu chơi cùng bác! Bác xem cháu vỗ tay cái có bao nhiêu người hưởng ứng! Bác nếu muốn sống, để cháu giúp bác! Khuất phục trước kẻ ác phải tính cách của cháu, cháu chưa náo loạn giang hồ nhiều năm rồi, bác đừng ép cháu ra tay a!”

      Tôi vỗ vỗ tay, lập tức có bảy người buông bài poker, di động, máy chơi game, tiểu thuyết trong tay xuống, đứng dậy.

      Bà bác kia vừa nhìn thấy, lập tức đờ người.

      Thẩm Phong và Vệ Dực đều quay đầu đến trợn mắt nhìn tôi, vẻ mặt rất là khiếp hãi.

      “Vậy … Vậy 3000.” Bà bác xong liền vươn tay muốn giật tiền, tôi lại rút lại tiền từ trong tay Vệ Dực, cười tủm tỉm , “Bây giờ phải giá đấy nữa!”

      Tôi từ từ rút ra ba tờ 100, đưa lại cho bà ta. “300 đồng, bác trả lại cho cháu 50 đồng. 250 đồng, coi như là phí diễn xuất của bác.”

      Thẩm Phong co vai lại.

      Lưu đại gia trong cục trực tiếp lấy ra 250 đồng từ ván bài đánh dở bàn. “Tiểu Kỳ, có lẽ bà ta có tiền lẻ, lấy ở đây .”

      Khóe mắt và khóe miệng Vệ Dực cùng giật giật.

      Cuối cùng bà bác kia dẫn con cầm 250 đồng chạy té khói.

      Cho nên so với lớn tiếng mà vô dụng, càng nhiều người sức mạnh càng lớn, đoàn kết chính là sức mạnh.

      Tôi cùng chào hỏi mấy người bạn trong cục cảnh sát, lấy 15 tờ trong xấp 5000 đưa cho mọi người mua trà nước, cười vài câu liền dẫn Vệ Dực khỏi.

      May mà cậu ta phải điều khiển xe sau khi uống rượu, nếu dễ giải quyết như vậy.

      “Chu Tiểu Kỳ… Kỹ xảo biểu diễn của mày còn lão luyện hơn bà bác kia nữa …” Thẩm Phong thán phục vỗ vỗ vai tôi, “có thế lực mạnh như vậy, lúc đầu sao còn để Vệ Dực coi 3000 kia như rác làm gì?”

      “chuyện này mày biết phép tắc rồi, bà bác kia muốn phí diễn xuất, bạn bè tao làm diễn viên quần chúng chả nhẽ cần a? phép tắc trong giới là phần, để bọn họ nhúng tay cũng tốt lắm. Dù sao Vệ Dực nhiều tiền như vậy, tao coi như cướp của người giàu chia cho người nghèo.” Tôi trước sau vẫn coi Vệ Dực là kẻ cho vay nặng lãi. Những người này ra cũng biết ba tôi là Chu Dịch, chẳng qua “ ba tôi là Chu Dịch” xem ra còn bằng “trong tay tôi có nhân dân tệ”, cho dù bọn họ bằng lòng làm diễn viên khách mời vì tình nghĩa, tôi cũng ngại để cho bọn họ làm công. Bảy người vừa đứng lên trong đó là mất 1500, lại vừa đưa 250 nữa, rẻ nha!

      Thẩm Phong phụt tiếng, “Đồ hèn”

      Tôi đưa chỗ tiền còn lại cho Vệ Dực, xe cậu ta đỗ ở bên ngoài, nhìn qua có vấn đề gì. “Hay là cậu tìm khách sạn nghỉ giấc trước ? Tỉnh táo lại chút rồi tính tiếp.”

      Tôi đoán cả đời Vệ Dực cũng chưa từng khốn khổ như vậy.

      Vệ Dực gật gật đầu, cười cười với tôi. “Mấy hôm sau gọi cho cậu, tiền khi khác tớ trả.”

      vội vội, hòa thượng chạy được chứ miếu chạy được.” Tôi cười tủm tỉm . Lúc này tôi cũng ngại hỏi cậu ta sao tìm ba Tần giúp đỡ.

      =========================================================================

      “Hà phương ngâm khiếu thả từ hành” (何妨吟嘯且徐行) là câu thơ trong bài Định phong ba của Tô Thức, có nghĩa là vừa ngâm nga vừa cất bước (lên hỏi HĐT, may mắn được ss Schan dịch giúp, chân thành cám ơn ss =D)

      Có thể đọc cả bài thơ và phần dịch tại đây

      Nhưng 吟 (ngâm) và 淫 (dâm) đồng , cho nên bạn tác giả lại chế ra câu: 何妨淫啸且徐行–> Hà phương dâm khiếu thả từ hành, hiểu câu này như thế nào tùy theo suy luận của mỗi người thôi





      Thành xin lỗi vì thời gian vừa rồi mình có việc bận nên vắng nhà mấy hôm, đọc được cmt đt mà ko gõ được TV nên thể trả lời. Mấy hôm tới vẫn phải lại lại nên dám đảm bảo post truyện ổn định, làm xong được chương nào tung hàng luôn thôi :p.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [KCT, HLR] Chương 16: Chu Tiểu Kỳ, em thắng!
      Posted on September 12, 2012 by Mèo hen
      đường về nhà, Thẩm Phong cứ nhìn chằm chằm tôi, cũng may da mặt tôi đủ dày, cũng nhờ vào sức dẻo dai được tôi luyện do ở cùng phòng với nó suốt 4 năm, địch bất động, ta bất động … về nhà rồi mới động.

      “Chu Tiểu Kỳ, trước giờ tao vẫn nghĩ chuyện, mày là hai hay giả hai ( ngu hay vờ ngu) ” Thẩm Phong vuốt vuốt cái lông mày nhíu lại nhìn tôi chăm chú.

      “Mày quá coi thường tao rồi.” Tôi nghiêm túc , “Mày còn thiếu của tao 248 đơn vị!”

      Câu bạn Phong là :你是真二,还是装二, và bên dưới bạn Kỳ bảo là : 你少算了我二百四十八, đây là do 2 hay 250 đều là tiếng lóng chỉ người ngốc ngếch, đần độn. Xoắn hết cả não mới tra ra và hiểu được được ý nghĩa của đoạn hội thoại này [​IMG]

      “Herb True , tự giễu là cảnh giới hài hước cao nhất, tao vẫn đinh ninh rằng năng lực tự đả kích và tự tìm đả kích của mày đủ để khiến người sống sờ sờ cười đến nỗi lăn ra chết.” Thẩm Phong nắm cằm tôi quay trái quay phải nhìn, “Tao chỉ nhớ lại, Tần Chinh – đóa hoa đỉnh núi kia bị mày bẻ xuống như thế nào, hóa ra là đóng giả heo để ăn thịt hổ, xuống tay ác độc tàn phá đời hoa.”

      Nghe lời này mà thấy đau lòng, Thẩm Phong và tôi đều là sinh ra và lớn lên dưới ngọn cờ đỏ, mà nó lại vẫn thiếu trái tim ấm áp, khỏe mạnh. Là tri kỷ thân thiết nhất của tôi, người khác biết thôi, kể cả nó cũng tin là ngay từ đầu tôi tuyệt ôm bụng dạ muốn độc chiếm Tần Chinh, mà tôi cảm thấy ngay cả nó cũng tin, vậy Tần Chinh chắc chắn lại càng tin.

      Cho nên lần đầu hôn tôi, Tần Chinh : “Chu Tiểu Kỳ, em thắng rồi.”

      Lúc ấy tôi bị sắc làm mê muội, kịp ngẫm nghĩ tử tế hàm nghĩa trong lời ấy, sau qua hồi phân tích cẩn thận và suy xét lý trí, cảm thấy ý của chắc là: Chu Tiểu Kỳ, em cuối cùng chiếm được trái tim của bản công tử ta rồi.

      Lời này nghe sao, giống như là tôi cưỡng gian vậy, mà là ngược lại …

      Tôi từng tỏ thái độ rất ràng với : “Tần Chinh, em cảm thấy chắc là phải lòng em trước.”

      vừa nhìn bảng báo cáo vừa đáp lại tôi câu chả nghiêm túc tí nào: “Ờm.”

      Tôi ôm lấy từ sau lưng, bất mãn vì câu trả lời qua quýt của , cắn cắn vành tai : “Mọi người cũng ai tin, đều là em kết từ cái nhìn đầu tiên, cố sống cố chết theo đuổi, bị em cưỡng gian, bức lương dân làm chồng, vì con mà ép cưới. Có phải cũng nghĩ thế .”

      nhàng đẩy mặt tôi ra, xoa xoa vành tai ửng đỏ vì bị tôi cắn, quay đầu lại nhìn tôi, hạ mắt kính, trong đôi mắt đen láy ánh lên chút ý cười bất đắc dĩ: “ phải rồi sao, đồng ý với quan điểm của em.”

      lúc nào?” Tôi ngây người.

      “Vừa xong”

      “Cái tiếng “ờm” qua quýt kia ý hả?” Tôi dùng trán húc húc vào vai , “Tần Chinh, chắc chắn là trả lời em, chắc chắn là nghe lời em chứ?”

      đưa tay xoa xoa hai má tôi, cười dịu dàng, “Nghe rồi, là phải lòng trước.”

      Tôi ngẩng phắt đầu, vô cùng kinh hãi lại cực kỳ sung sướng nhìn chằm chằm . “ thừa nhận rồi nhá!”

      “Chưa từng phủ nhận.”

      Người đàn ông này bên ngoài bị người ta coi là hoa đỉnh Everest, khí loãng, chỗ nào cũng khiến người ta thấy lạnh như băng, nhưng ở trước mặt tôi lại như hoa nở xuân về, khiến cho tâm tình người ta rạo rực …

      Tôi nuốt nuốt nước miếng, : “Vậy hồi trước lúc cưỡng hôn em, tại sao lại , “Chu Tiểu Kỳ, em thắng”.”

      Sóng mắt Tần Chinh khẽ động, như là nghĩ ngợi chút, mới hiểu ra tôi gì, rồi mới khẽ cười tiếng, cũng có ý sửa lại cái chữ “cưỡng hôn” kia. “ sai. phải có câu , người thua cuộc, luôn là người trước sao.”

      Câu ấy, bấy giờ tôi mới hiểu.

      Nếu như về gảy đàn nhị, Tần Chinh chắc chắn là danh thủ quốc gia, còn tôi chắc chắn là con trâu mặt đờ đẫn kia. câu của ý tại ngôn ngoại, tôi nghe rồi vài năm cũng hiểu, còn phải để giải thích tỉ mỉ cho tôi nghe. Nhưng mà tôi làm sao mà dự đoán được đàn ông chân chính như mà lại có thể đàn hát “18 điệu sờ” được cơ chứ …

      Thập bát mô: mình đọc xong bài này mà đỏ mặt tía tai, dạng này mình liệt vào dâm thơ :”>, bạn nào có hứng thú có thể vào đây để đọc 18 điệu sờ

      Tôi rất muốn giải thích tỉ mỉ lại cho Thẩm Phong, biết làm sao mà lúc trước nó kiên quyết cho là là Tần Chinh bẫy tôi, bây giờ chuyển chút, tiếp tục kiên quyết cho là tôi bẫy Tần Chinh.

      Nó đây là quá coi trọng tôi a, vẫn quá coi trọng tôi a …

      Thực ra, những người khác hiểu Tần Chinh, tôi cũng chẳng giận chút nào, kể cả Thẩm Phong cũng vậy, người bình thường làm sao biết được Tần Chinh – con người mặc vest, giày da, bộ dạng nghiêm cẩn lạnh lùng tỏa mùi cấm dục như thế lại giấu trái tim rạo rực tới vậy. Người khác đều cảm thấy tôi chưa đủ, đó là vì bọn họ được nhìn thấy lúc tốt với tôi, mỗi lần vào mạng dâm dâm nhìn thấy những chủ đề khiến người ta khó chịu, lệ rơi đầy mặt như kiểu “gặp được người đàn ông như vậy, hãy lấy ấy …” Tôi đều nhịn được muốn lôi Tần Chinh tới nhà thờ.

      Mạng dâm dâm: theo ngu ý của mình nó là renren.com bị tác giả đọc lái thôi.

      Dù có như thế, nhưng chuyện áo mưa rởm này, phải tôi cố ý mua mà!

      Thẩm Phong : “Mày với Tần Chinh gì nghe nấy, chuyện với Vệ Dực lần này, có cần viết bản tấu chương thông báo chút ?”

      Đây là dội chậu nước lạnh ư.

      “Mày thấy cần thiết ư?” Tôi hỏi ý kiến bạn thân tí.

      Thẩm Phong bắt chéo hai tay, “Mày là hổ già, tự mày quyết định.”

      Tôi nếu là hổ, cũng chỉ là hổ nhái trong bức ảnh hổ Hoa Nam của Chu Chính Long thôi!


      Đây là vụ nông dân tên Chu Chính Long ở TQ làm giả bức ảnh hổ Hoa Nam (loài hổ cực hiếm của nước này) lừa dối công luận để được lĩnh tiền thưởng.


      Tôi do dự, cảm thấy việc này sớm muộn gì Tần Chinh cũng biết, tôi nên thẳng thắn để được khoan hồng vẫn hơn, dù sao chữ lý vẫn ở bên phía tôi.

      Nhưng mà gọi điện vài lần, bên kia đều có người nhận, lúc đầu tôi nghĩ tăng ca, chờ đến sau giờ ăn cơm tối mới gọi lại vài lần, kết quả là vẫn có người nhận.

      Tôi nhíu mày nhìn di động, gọi điện thoại có người nhận, mà lại còn tắt máy. Việc như thế này vẫn là lần đầu tiên xảy ra.

      Chẳng lẽ …

      Di động của bị móc mất?

      là khủng hoảng kinh tế a, ở đây Vệ Dực vừa bị người ta móc ví, ở đó lại bị móc di động.

      “Gọi tới công ty ta hỏi thử xem.” Thẩm Phong :

      Tôi nhìn thời gian, : “ 10h tối rồi, công ty chắc chắn chả còn ai.”

      “Nếu tăng ca có. Hay là mày gọi cho đồng nghiệp của ta thử xem.” Thẩm Phong vừa xong, lại tự nhíu mày, “ Bạch Vi kia, cũng là đồng nghiệp của ta nhỉ.”

      Số của Bạch Vi, tôi ra có lưu, lần trước gặp ấy ở siêu thị trao đổi số điện thoại.

      Đồng nghiệp của Tần Chinh tôi cũng thân lắm, Bạch Vi coi như là quen hơn chút, tôi nghe lời Thẩm Phong gọi điện cho Bạch Vi.

      “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tắt máy …”

      Tôi bỏ di động xuống, trợn mắt nhìn về phía Thẩm Phong. “Cũng tắt máy.”

      Khủng hoảng kinh tế, đến mức khiến trật tự trị an tồi đến mức này rồi

      “Lại gọi cho đồng nghiệp khác của ta xem, đến nỗi cả công ty bọn họ rủ nhau tắt máy !” Nét mặt Thẩm Phong nghiêm lại.

      Tôi tìm trong danh bạ lúc lâu, mới tìm thấy cái tên có chút ấn tượng, gọi rồi rất nhanh có người nhận.

      “Xin chào, mình là bạn Tần Chinh, mình xin hỏi chút, Tần Chinh hôm nay có làm ?”

      “Tần Chinh? , hôm qua cậu ấy xin nghỉ rồi, hình như là nghỉ ba ngày.”

      Chuyện này, Tần Chinh lại cho tôi biết.

      Thẩm Phong ở bên cạnh nháy mắt với tôi, thấy tôi phản ứng gì, bèn giật di động qua tự mình hỏi. “Vậy Bạch Vi sao?”

      Vì mở loa ngoài nên tôi nghe được rất .

      “Bạch Vi à, cũng xin nghỉ rồi.”

      Thẩm Phong liếc tôi cái cực nhanh, lại hỏi: “Có là xin nghỉ vì việc gì hay ?”

      “Việc này , rất vội, các case trong tay đều gác lại.”

      Tính cách Tần Chinh hơi quái gở, phải người giỏi giao tiếp với người khác, người xung quanh biết cũng nhiều, người có thể hỏi được có lẽ cũng chẳng còn ai.

      Thẩm Phong cúp máy, quay đầu hỏi tôi: “Hay là muộn chút nữa mày lại gọi vào số cố định xem? Thế nào ta cũng phải về nhà ngủ chứ.”

      Tôi ậm ừ tiếng, có chút yên lòng.

      Bình thường toàn là dưới 11h ngủ, đêm nay hơn 12h vẫn còn trợn trừng mắt. Tôi trở mình sang nhìn Thẩm Phong, “Phong Phong, mày xem bây giờ tao gọi ấy về chưa?”

      Thẩm Phong lấy di động đưa cho tôi. “Gọi biết.”

      Tôi nhận lấy di động, vuốt vuốt lại mấy lần, do dự chút, vẫn gọi .

      “Tút — tút — tút —“

      Thẩm Phong nhìn tôi chằm chằm, tận đến khi tiếng mạch đập cũng biến thành tiếng “tút tút tút tút” dồn dập.

      “Di động sao?” Thẩm Phong nó, “Lại gọi vào số di động xem.”

      Tôi thử lại lần, vẫn là tắt máy.

      “Phong Phong, mày xem ấy sao lại nghỉ phép nhỉ?” Tôi giương mắt nhìn nó.

      Lúc trước có đọc mẩu truyện cười. Người đàn ông khuya rồi còn chưa về, người phụ nữ lo lắng hỏi mẹ mình, hỏi ta chắc ngoại tình . Bà mẹ , ngốc ạ, đừng nghĩ tới chuyện xấu như vậy, có lẽ là bị xe tông thôi.

      ta là tự xin phép, chắc là có chuyện gì ngoài ý muốn, có thể là có chuyện gấp gì trong công việc. Nghe gấp, chắc là khi quên mang sạc, di động hết pin nên tắt thôi. Mày đừng lo vội.” Thẩm Phong vỗ vỗ vai an ủi tôi.

      Tôi biết bây giờ nguy rồi …

      Con người như Thẩm Phong này, lúc bạn vui vẻ nó hắt cho gáo nước lạnh, nhưng lúc bạn ngã sấp xuống đỡ bạn đứng dậy, bây giờ dáng vẻ của nó là muốn đỡ tôi dậy, chẳng nhẽ giờ là tôi ngã úp sấp rồi sao?

      “Bây giờ cũng khá muộn rồi, sáng mai mày dậy rồi gọi điện thoại cho ba mẹ ta hỏi chút, có lẽ họ biết chuyện gì sao.” Thẩm Phong lấy lại điện thoại của tôi, “Bây giờ khuya rồi, ngủ , phụ nữ có thai thể thức đêm.”

      Tôi uhm tiếng, lại trở mình nhìn trần nhà.

      Lát sau, lại trở mình nhìn Thẩm Phong.

      “Vậy mày xem, tại sao Bạch Vi cũng xin nghỉ nhỉ?”

      Thẩm Phong thèm nghĩ ngợi : “Có lẽ nhà có người chết, vội về chịu tang.”

      “Phụt …” Bỗng dưng, tôi bị chọc cười rồi.

      Thế này làm sao tôi có thể thích ghét ràng này chứ …

      Tôi nghe xong Thẩm Phong, ngủ cũng chẳng thấy yên ổn chút nào, vốn định sáng hôm sau gọi điện thoại cho ba mẹ Tần Chinh, kết quả là trường học khai giảng, bọn họ phải dự tọa đàm, liên lạc được.

      “Chẳng có chuyện gì là tốt cả.” Tôi chán nản ném điện thoại, “Lâu rồi cúng bái.”

      Thẩm Phong đứng ở cửa sổ bên cạnh gọi điện thoại, tôi quay đầu lại nhìn, nghe nó chuyện.

      “Phải, là địa chỉ này, giúp tớ kiểm tra xem có người , rời khi nào, đâu, cùng ai. Mau chóng cho tớ câu trả lời thuyết phục nhá.”

      Nhìn Thẩm Phong cúp máy, tôi mới hỏi: “Mày gọi cho ai?”

      người bạn, tao bảo cậu ta tới nhà mày xem xem, hỏi thăm tung tích Tần Chinh. ít nhất bảo vệ tầng dưới nhà bọn mày cũng biết ta ra khỏi nhà khi nào.” Thẩm Phong vỗ vỗ đầu tôi, “May lo cũng vô dụng, khấn bái cũng vô dụng, ăn lót dạ có vẻ thực tế hơn.”

      “Chị em à, vẫn là mày tốt …” Tôi thở dài, chả có bụng dạ nào mà phản đối, hai người bèn xuống dưới lầu ăn cháo.

      Tôi với ba mẹ là ở trong nội thành bệnh viện kiểm tra tiện hơn, nên quay về Nhà Trắng nữa. Hai người cũng phản đối, nhưng nghe mẹ già nhà tôi chuẩn bị thu xếp hành lý tới quấy rầy tôi và Thẩm Phong, bà và Thẩm Phong làm bạn vong niên.

      Vừa ăn sáng xong chuẩn bị trả tiền, di động đột nhiên reo, tay tôi run lên, chưa kịp nhìn tên màn hình nhận.

      “Alo?”

      “Chu Tiểu Kỳ hả?”

      “Phải, là tôi!” Trong nháy mắt ấy, tim tôi đập mạnh, trong đầu đột nhiên lên hình ảnh hay xuất trong phim truyền hình — XX à? Bạn bị xe đụng phải nhập viện, chúng tôi nhìn thấy số trong di động của ấy, mời mau tới bệnh viện XX …

      Đầu bên kia điện thoại im lặng chút, “Chu Tiểu Kỳ … Tớ Vệ Dực đây.”

      Tim tôi lại chùng xuống, thở phào hơi lại có chút mất mát. “Uhm, chuyện gì thế?”

      “Cậu sao vậy? Giọng nghe là lạ, có chuyện gì à?”

      sao, sao. Mà cậu ấy, gọi điện cho tớ có việc gì?” Tôi ha ha cười gượng.

      “Trả nợ.” Vệ Dực cũng cười tiếng, “Nhân tiện mời cậu ăn sáng.”

      Tôi nhìn giờ, “giờ này rồi, cậu mời cơm trưa .” Sáng sớm gọi mấy cuộc điện thoại mà cũng sắp 10h rồi.

      “Được, vậy cơm trưa. Tớ quen thuộc thành phố A lắm, cậu chọn chỗ nhé.”

      phụ nữ truyền thống tam tòng tứ đức, phu xướng phụ tùy, bạn bè gặp nạn phải giúp, nhưng lời Tần Chinh cũng phải nghe theo, tôi chỉ có thể khéo léo từ chối thịnh tình của cậu ta, “ cần đâu, việc dễ ấy mà, huống hồ bây giờ cậu vẫn dùng tiền của tớ.”

      Vệ Dực cười thầm tiếng: “ phải tớ trả nợ ư? Giải quyết xong vấn đề về tiền rồi, chỉ có chứng minh thư với thẻ tín dụng là hơi phiền phức thôi, lần trước cậu cũng mời tớ rồi, lần này là đáp lễ.”

      “Chuyện này cần ….” Tôi hơi oải.

      Thẩm Phong trả tiền xong quay về, hỏi tôi: “Ai vậy?”

      Tôi che điện thoại : “Vệ Dực!”

      Thẩm Phong nhíu mi, lập tức giật mình, : “Hỏi cậu ta về Bạch Vi.”

      Tôi giật mình tỉnh ngộ, muốn hỏi, chợt nghe Vệ Dực : “Tớ vừa nghe giới thiệu, khách sạn Kim Mã nghe tồi, 12h gặp trước cửa nhé, tớ ở ngân hàng, còn có việc, trước cứ quyết định như vậy .”

      Sau đó cúp máy …

      Tôi đần mặt ngẩng đầu nhìn Thẩm Phong.

      Thẩm Phong hai tay chống nạnh, thở dài. “Cậu ta sao?”

      “Cậu ta bảo 12h mời tao ăn cơm trưa ở Kim Mã.” Đấy là cái khách sạn mà đồ ăn như làm từ vàng ấy, có người sẵn lòng mời, tôi đương nhiên là hoan hỉ mà tới rồi, nhưng mà đây là lúc bình thường, người mời cũng bình thường nốt …

      , tao với mày.” Thẩm Phong xong nhíu mày, “Vệ Dực này là phiền phức.”

      Tôi sợ hãi hỏi câu: “Phong Phong, mày xem có phải cậu ta còn chưa dứt tình với tao ?”

      Thẩm Phong liếc tôi xem thường: “Phải, cậu ta là đồ biến thái, thèm vợ người khác, thèm cả phụ nữ có thai!”

      P/S: Hy vọng phải edit thêm chương nào hại não như này nữa

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [KCT, HLR] Chương 17: Kẻ ngốc nhiều tiền đây, mau tới!
      Posted on September 13, 2012 by Mèo hen
      Đối với Vệ Dực, cảm giác của tôi trước giờ vẫn rất đơn thuần.

      Ba tôi là người lăn lộn thương trường, gặp cáo còn nhiều hơn gặp người, ông có với tôi, có số người có vẻ dễ chung sống, dễ tiếp cận, nhưng khi ở bên nhau rồi rất lòng, có số kẻ nhìn có vẻ hiền hòa, khéo léo, bạn bè tuy nhiều, nhưng mà muốn bày tỏ tình cảm chân thành với ta dễ.

      Ở đại học X, Vệ Dực và Tần Chinh vốn là hai loại người vừa giống lại vừa hoàn toàn khác nhau. So với Tần Chinh, Vệ Dực lại càng giống người bình thường, thành tích dù tốt, nhưng đến mức khác người như vậy, phát triển toàn diện, thích hoạt động đoàn thể, quan hệ với người khác cũng tốt – ngoại trừ Tần Chinh. Cho nên tuy rằng thành tích và đánh giá của Tần Chinh đều hơn hẳn Vệ Dực, nhưng chuyện xã giao bằng cậu ta. Thậm chí là đối với nữ sinh, người theo đuổi Vệ Dực cũng nhiều hơn Tần Chinh. Cũng bởi nguyên nhân này mới khiến hai người được xưng tụng là song bích của học viện kinh tế, hai viên minh châu.

      Người như Vệ Dực tôi gặp rất nhiều, cũng có cảm giác đặc biệt gì với cậu ta, cảm thấy cậu ta đối với ai cũng tốt, nhưng luôn bày ra vẻ xã giao thôi, ba tôi người như vậy dễ dàng lừa gạt lòng người, nhưng tình cảm của bản thân lại để lộ. Giao dịch có lời như vậy, tôi dễ dàng loại bỏ. Cho nên khi đấy đối với loại người này, tôi vẫn là kính nhi viễn chi(tôn kính nhưng dám tới gần).

      Bây giờ vẫn vậy

      Nhưng mà lần này cậu ta chu đáo hơi quá.

      11h55 tôi và Thẩm Phong tới Kim Mã, cậu ta đến muộn hơn chúng tôi chút, lúc nhìn thấy Thẩm Phong hơi ngạc nhiên, lập tức cười lên tiếng chào hỏi, thêm gì bèn dẫn chúng tôi lên lầu.

      Cậu ta chọn phòng, lại để tôi gọi món. Đến đây rồi, cũng ngại ngùng, tôi đưa thực đơn cho Thẩm Phong để nó gọi, nỗi thù hận giàu sang của nó cũng quá sâu sắc, tất cả những món gọi ra đều là giá 4 con số.

      Hôm nay Vệ Dực quần áo gọn gàng, tinh thần sáng láng, lại là công tử phong độ nho nhã, nghe Thẩm Phong gọi bàn đồ ăn mặt cũng đổi sắc, tôi cảm thấy thế nào cũng phải hơn 5 chữ số.

      “Hôm qua phiền cậu … các cậu …” Vệ Dực mỉm cười , “ tưởng được là trị an thành phố A kém như vậy.”

      Tôi nhịn được phụt ra: “Dáng vẻ của cậu khá là mời gọi trộm cướp.”

      Vệ Dực run run, sờ sờ mặt. “Là sao?”

      Thẩm Phong thèm khách sáo hộ tôi: “Kẻ ngốc nhiều tiền đây, mau tới.”

      Tôi cúi đầu, cắn môi nhịn cười, tay kéo kéo Thẩm Phong.

      Nó đá lại tôi cái, cười như hoa với Vệ Dực: “Cậu cũng coi là rất thông minh, biết tìm tới Tiểu Kỳ. Phải rồi, cậu làm sao biết được Tiểu Kỳ ở thành phố A?”

      “Cậu ấy với Tần Chinh là đồng hương.”

      Thẩm Phong tỏ vẻ ngạc nhiên: “Cậu cũng biết quê Tần Chinh là thành phố A sao?”

      Vệ Dực quay đầu nhìn Thẩm Phong, cười đầy ý. “Đại danh Tần Chinh vang như sấm, thành phố A địa linh nhân kiệt, sao có thể biết được?”

      “Phải rồi, mấy hôm trước tớ còn gặp cậu ở nhà Tần Chinh.” Tôi thấy đề tài dẫn tới đây cũng ngấp nghé rồi, giờ mới mở miệng. “Cậu và Tần Chinh hóa ra có thân quen sao?”

      coi là thân, có gặp vài lần, quen.” Vệ Dực thản nhiên cười .

      Tôi : “Tớ còn tưởng là hai người là người thân nữa.”

      Vệ Dực nở nụ cười: “Làm sao trèo cao được tới chứ.”

      Tôi thấy lời này là lạ, có chút phải. Vừa lúc mang đồ ăn lên cắt ngang cuộc chuyện, tôi nháy mắt với Thẩm Phong, hỏi nó có nên mở miệng hỏi chuyện Bạch Vi .

      Thẩm Phong trừng mắt liếc tôi cái, quay đầu nhìn Vệ Dực, giả cười : “Câu vừa rồi là tớ hỏi thừa rồi, ra Bạch Vi cũng là người thành phố A, cậu làm sao có thể biết được chứ.”

      như thế, tôi cảm thấy càng lạ …

      Vừa rồi Thẩm Phong hỏi Vệ Dực, sao mà biết tôi là người thành phố A.

      Vệ Dực trả lời, tôi và Tần Chinh là đồng hương.

      Dựa vào quan hệ thân sơ mà , phải nên trả lời là vì tôi với Bạch Vi là đồng hương sao?

      Thế nào mà Bạch Vi lại bị đẩy tới cuối cùng?

      Cảm giác hình như chỉ Tần Chinh có địch ý với Vệ Dực, Vệ Dực với Tần Chinh cũng chẳng thân mật chút nào. Thẩm Phong và Vệ Dực giương thương múa kiếm lời qua tiếng lại sắc bén, tôi nghĩ đến đau cả đầu, quyết định — ăn cơm trước!

      Qủa nhiên tôi thích hợp suy xét.

      “Vệ Dực, hai hôm nay cậu có liên lạc với Bạch Vi ?” Thẩm Phong rốt cuộc cũng hỏi tới vấn đề chính.

      Vệ Dực nhấp ngụm rượu, nhếch khóe miêng: “Có, sao vậy? Cậu có việc tìm ấy à?”

      có gì, hôm qua nghe bảo ấy làm, nên nhân tiện hỏi thăm chút. Sao mà cậu chả quan tâm tới bạn mình gì thế?” Thẩm Phong mỉm cười, đây là lười bao biện — tôi tỏ vẻ vô cùng tán thưởng trước dối trá đến là thành của nó.

      Vệ Dực định trả lời, di động liền vang lên, nhìn xuống màn hình điện thoại, nở nụ cười có lỗi với chúng tôi rồi bước ra bên ngoài nhận điện thoại.

      Thẩm Phong oán hận : “Tên Vệ Dực này, vẫn là lúc cậu ta thê thảm túng quẫn còn thấy dễ ưa.”

      “Việc này có thể giải thích, mày có lòng thương cảm, lại có lòng hận thù giàu sang?” Tôi chẳng có hứng thú gì nhìn đám thức ăn bàn, cảm thấy ánh vàng lấp lánh đầy bàn. “Chính mày cũng là vị phú bà.”

      “Tao chưa từng cảm thấy mình là phú bà, hơn nữa hoàn cảnh gia đình cũng so nổi với gia đình mày.”

      “Nhưng sao vẫn cảm thấy mày lòng quý tao nhỉ?”

      “Nhà mày có tiền là chuyện nhà mày, mày nhìn có vẻ khiến tao động lòng thương cảm, thế là đủ rồi.” Cái vẻ khinh bỉ chút che giấu này của nó cũng khiến tôi bất lực a …

      Vệ Dực nhận xong điện thoại bước vào, : “Ngại quá, để các cậu đợi lâu rồi.”

      Thẩm Phong tiếp tục thử: “ chuyện lâu như vậy, là Bạch Vi gọi tới ư?”

      Vệ Dực liếc nó cái, “ phải, khách hàng.”

      Lúc này, cửa đột nhiên mở ra, giọng lạnh băng truyền từ xa lại. “Sao tôi lại biết, tôi từ lúc nào thành khách hàng của cậu?”

      Tôi và Thẩm Phong sửng sốt, reo lên: “Tần Chinh?”

      Tần Chinh quay đầu liếc tôi cái, hình như cũng hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ trong tích tắc, rất nhanh : “Tiểu Kỳ, lại đây.”

      Nhiều năm tập thành thói quen khiến tôi lập tức đứng dậy, tới bên cạnh Tần Chinh, cầm tay hỏi: “Sao lại đột ngột trở về? Di động lại tắt máy, em gọi thế nào cũng được.”

      Tần Chinh nắm chặt tay tôi, trả lời câu hỏi của tôi mà nhìn chằm chằm Vệ Dực, vẻ mặt lạnh băng.

      Vệ Dực cũng khoan thai đứng dậy, hai tay đút túi, nhìn thẳng lại , như cười như .

      Bầu khí giữa hai người kỳ quái, vô cùng kỳ quái, tôi lại chẳng nhìn ra manh mối gì. Thẩm Phong bình chân như vại cứ thế ngồi xuống, khoan thai dùng bữa, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt cái, đối với bình tĩnh và tấm lòng quý trọng lương thực của nó,tôi cũng phải tán thưởng.

      Tay tôi bị Tần Chinh nắm hơi đau, tránh ra chút, lại hình như phát ra, ngón tay của bàn tay nắm tôi kia hơi trắng bệch, giống như cố gắng kiềm nén cái gì.

      “Vệ Dực, những lời vừa tôi lần thứ hai, tự giải quyết cho tốt.” Tần Chinh lạnh giọng , lập tức kéo tay tôi rời khỏi đó, tôi đột nhiên nhớ ra việc, dừng chân : “Đợi chút!”

      Tần Chinh quay đầu nhìn tôi, tôi quay đầu nhìn Vệ Dực, : “5000 đồng, cậu còn chưa trả tớ.”

      Nụ cười của Vệ Dực nhất thời cứng đờ ở khóe miệng.

      Tôi cầm lấy 5000 đồng theo Tần Chinh ra khỏi khách sạn, Thẩm Phong tỏ vẻ lãng phí thức ăn bị trời đánh, cố ở lại đợi đồ ăn mang lên hết , nét bối rối của Vệ Dực trong nháy mắt lại tăng thêm theo cấp lũy thừa.

      Tần Chinh nắm chặt tay tôi, lặng lẽ gọi taxi, địa chỉ Tần gia.

      Tôi cúi đầu nhìn hai bàn tay nắm chặt, lại ngẩng đầu nhìn cạnh mặt . Tần Chinh cụp mắt xuống, chắc là cảm giác được cái nhìn chăm chú của tôi, nghiêng đầu nhìn tôi.

      “Sao lại về đột ngột thế nào, phải quốc khánh mới về sao?”

      “Có chút việc nên về sớm chút.” Tần Chinh nhếch khóe môi, nở nụ cười yếu ớt trấn an tôi, “Quyết định vội vã, chưa kịp cho em, sáng hôm nay vừa xuống máy bay.”

      Tôi xòe ngón tay mình ra, đếm đếm, : “Em gọi cho tổng cộng 12 lần.”

      Tần Chinh lại nắm lại ngón tay tôi, mười ngón đan vào nhau, nhàng vuốt ve mu bàn tay tôi, dịu dàng ” “Lần này đúng, để em lo lắng rồi.”

      Tôi cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi bất đắc dĩ của Tần Chinh ngày xưa, người lúc phạm lỗi nếu như nhận lỗi quá nhanh, ngược lại khiến cả bụng tức của người kia phun ra nổi cũng nuốt trôi, cứ như triệu chứng của bệnh viêm họng mãn tính vậy …

      “Cho nên về là đến tìm Vệ Dực?” Tôi hỏi cẩn thận.

      Ánh mắt Tần Chinh lóe sáng chút, : “Cũng hoàn toàn.”

      Giữa vợ chồng, thẳng thắn thành khẩn và lòng tin quan trọng, hay là riêng tư và gian quan trọng hơn, đó là vấn đề. Tôi còn suy xét hồi, cảm thấy trước mắt quan hệ của chúng tôi vẫn dừng ở giai đoạn sơ cấp hữu thực vô danh, tuy rằng sức sản xuất sắp vượt qua đuổi kịp Mỹ, nhưng về chế độ xã hội lại ngang hàng, muốn hủy bỏ chế độ bất bình đẳng và bóc lột, vẫn chỉ có thể dựa vào tự giác. ràng ở phương diện này, tính giác ngộ của Tần Chinh còn chưa cao bằng giai cấp vô sản như tôi đây.

      “Vệ Dực bị người ta cướp ví, lại bị người giả đụng xe ăn vạ, tìm em xin giúp đỡ, em mượn 5000 đồng cho cậu ta, hôm nay cậu ta trả tiền.” Tôi ủ rũ thành khẩn báo cáo để được nương tay.

      biết.” Tần Chinh xoa xoa đầu tôi, mỉm cười . “Trước theo về nhà .”

      Đây là nhà phải nhà tôi.

      Nhà Tần Chinh có ai ở nhà, hai người lớn cả ngày đều ở trường, Tần Chinh để tôi ở trong phòng nghỉ ngơi, tự mình vào nhà tắm tắm gội.

      Bấy giờ tôi mới phát , lần này về chẳng mang chút hành lý nào, quả nhiên là vội quyết định trở về.

      Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước ào ào, tôi nghĩ chắc cũng chưa kịp ăn cơm, bèn vào phòng bếp tìm chút nguyên liệu dùng được nấu cho chút mì.

      Lúc chờ nước sôi, tôi cực kỳ thương nhớ cả bàn yến tiệc thịnh soạn ở khách sạn Kim Mã kia, Vệ Dực xem ra chẳng thể nuốt trôi, Thẩm Phong ăn từ đầu đến cuối, bạn nếu Vệ Dực có chút lương tâm đưa tiền thức ăn kia cho tôi làm tiền lãi tốt rồi, còn giờ chỉ Thẩm Phong vớ bở, ngẫm lại khó chịu, cố nhịn xuống gọi điện cho Thẩm Phong bảo nó ăn hết gói mang về …

      “Lúc đầu là mày cắn rách, rách rồi cho rách luôn …”

      Tiếng nhạc chuông cài đặt riêng cho Thẩm Phong khiến tôi giật mình cái, tôi run run nhận điện thoại. “Phong Phong bé bỏng …”

      “Chu Tiểu Kỳ, bà đây giúp mày gói đồ ăn thừa lại, lại còn gọi thêm 3 món mày thích nhất, thừa lúc còn nóng, mày với gian phu nhà mày ở chỗ nào, tao đưa đến cho, tiền xe mày trả.”

      Ây da mẹ ruột a …

      Chị em này của tôi với tôi là cùng mặt hàng, lòng mề tương thông đến nhân thần đều phải phẫn nộ! Tôi rưng rưng nước mắt : “Tao ở nhà Tần Chinh, nấu nước mì, mày mau mang tới đây, tiền xe để tao bao, mày xe bus, số 18 tới tiểu khu nhà chúng ta, nhà Tần Chinh ở tòa A3 nhà 419.”

      “Chu Tiểu Kỳ, mày quá bủn xỉn! Đồ ăn giá trị hơn vạn mà mày bảo tao xe bus mang tới!” Thẩm Phong hung dữ lý .

      Tôi hít hơi khí lạnh. “Thẩm Phong, giai cấp vô sản như mày khi đắc thế, bóc lột nhà tư bản còn dữ dội hơn cả ma cà rồng hút máu người ta! Hơn 1 vạn, mày ra tay cũng ác độc, thế mà mày cũng nuốt trôi được … Mày có biết cái tính trả đũa vì thù hận giai cấp này là chướng ngại vật lớn nhất chặn đường tiến bộ của lịch sử nhân loại hả!”

      “Cút! Bà đây là thúc đẩy tiêu thụ hàng trong nước!” Thẩm Phong hoàn toàn bị mẹ tôi tẩy não, kiên quyết cho rằng tất cả lãng phí đều là chi phi, tất cả chi phí đều là thúc đẩy sức tiêu thụ của nền kinh tế quốc dân, vì thế tận lực tận sức để cống hiến cho phát triển của nền kinh tế. Khác nhau là mẹ tôi phẩm chất cao thượng tiêu tiền của mình, còn Thẩm Phong là kẻ vô lương tâm vung tiền của người khác.

      Tôi tắt bếp, bỏ luôn món mì bình dân, chuẩn bị chờ đợi bữa tiệc 1 vạn ba, nghĩ đến vụ cho Vệ Dực vay 5000 này là vụ làm ăn có lời nhất của tôi, vay nặng lãi cũng chả có được món lãi kếch xù như vậy. Khoản thu nhập thêm ấy cũng có thể tạm thời an ủi tâm hồn bé bỏng của tôi vì Tần Chinh mà gày mòn, héo hon.

      Cái này gọi là “tiểu phú do kiệm, đại phú do thiên, cự phú do quỵt tiền” (*), tôi thế nhưng còn kiên quyết bao Thẩm Phong hai đồng vé xe bus, chuyện này chứng minh tôi là người có lương tri, cũng chứng minh tôi vẫn dừng ở giai đoạn thứ nhất “tiểu phú từ kiệm” mà thôi, cách cự phú còn đoạn rất dài, rất dài.

      (*) giàu do tiết kiệm, giàu lớn là trời cho, quỵt tiền mới thành tỷ phú.

      Dựa vào tình bạn năm năm giữa tôi và Thẩm Phong, mức độ thù hận giàu sang của nó nhất định hơn tôi, lúc trước khi tôi và Tần Chinh ở bên nhau, nó còn miễn cưỡng coi tôi như đồng chí cùng chiến tuyến, sau khi tôi ở bên Tần Chinh, Tần Chinh lại dần dần có của cải để tích lũy, nó từ chỗ coi tôi là người nhà dần dần đến thèm coi tôi là người nữa. Dùng cách của nó, Tần Chinh là của tôi, bóc lột tôi cũng là bóc lột Tần Chinh, bóc lột Tần Chinh cũng chính là đào tường chủ nghĩa tư bản, đào tường chủ nghĩa tư bản cũng chính là góp được 1 viên gạch cho nghiệp của chủ nghĩa xã hội khoa học, lợi trước kéo lợi sau, cuối cùng là cả xã hội cùng phồn vinh – tôi cảm thấy Thẩm Phong có thể coi tất cả hành vi của mình thăng lên thành vì chủ nghĩa nước, đây cũng thứ bản lĩnh kinh người.

      phải chỉ là đục lỗ thôi sao …

      Tần Chinh sấy tóc trong nhà tắm, tiếng chuông cửa và tiếng chuông điện thoại cùng reo lên, tôi vừa nắm lấy di động vừa mở cửa.

      Trong cái tích tắc kia, tôi ấn nút nghe mới phát ra là tin nhắn …

      Thẩm Phong xuất lộng lẫy, tay trái tay phải đều xách túi to, mỗi túi lại có 5 hộp đồ ăn, chia đều mà mỗi hộp giá cả ngàn đồng…

      Đầu năm nay, giá cả hàng hóa quá kinh khủng …

      “Tay bà đây muốn gãy cả ra rồi, đây là tai nạn lao động …” Thẩm Phong đưa đồ ăn vào trong bếp, đặt mông ngồi ghế thở phì phò, giữa trưa tháng 9, trời cực nóng, nó đầu đầy mồ hôi tìm điều khiển điều hòa.

      “Chu Tiểu Kỳ, bật điều hòa.” Thẩm Phong nằm úp sấp bản uể oải muốn chết, quay đầu liếc tôi cái, bất mãn nhíu mày,
      di động có hình khiêu dâm sao, nhìn nhập tâm như thế?”

      “A?” Tôi ngẩng đầu nhìn nó cái, hơi khó chịu : “Thẩm Phong, mày đừng có mà mở miệng quạ đen …”

      Tin nhắn mở ra rồi, là thể khép lại lần nữa được, Tần Chinh thế nào cũng biết tôi xem tin nhắn của .

      ra cũng phải cái gì quan trọng, bí mật, chẳng qua là hai câu từ Bạch Vi.

      “Em tin rằng tình có sai lầm, chỉ có bỏ lỡ. Nếu như năm ấy nhận được lá thư này, liệu có tới hay ?”

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [KCT, HLR] Chương 18: Phòng cháy, phòng trộm, phòng đồng hương.
      Posted on September 14, 2012 by Mèo hen
      Những lời này tôi vẫn cảm thấy kiểu cách, hoàn toàn là bày trò chơi chữ để đùa bỡn đám người IQ thấp, tôi tin chắc Tần Chinh là tinh IQ cao như vậy, tuyệt bị thứ này lừa gạt.

      Tôi với Thẩm Phong: “Điều khiển điều hòa trong ngăn tủ, tự lấy , tao gọi điện thoại .”

      Chiều tháng 9, ánh mặt trời rực rỡ, lòng tôi ngổn ngang như đám lá vàng bị gió cuốn, tâm tình phức tạp cầm di động của Tần Chinh, pin chắc là vừa thay, vạch đầy ắp; trong lịch sử cuộc gọi, gần đây nhất là Vệ Dực, người thứ hai từ dưới lên là Bạch Vi.

      Tần Chinh cũng từng mua cho tôi cái di động giống y như đúc, giá phải hơn hai tháng tiền lương của tôi, kết quả là làm chưa được mấy hôm bị móc mất.

      Tôi lặng lẽ mua cái điện thoại nhái, duy trì sản phẩm trong nước.

      Điện thoại nhái có hai cái tốt, kích cỡ lớn có thể phòng thân, giá tiền rẻ có thể phòng trộm, trong hoàn cảnh khủng hoảng kinh tế như nay, cần phải thủ sẵn phòng thân.

      Tần Chinh là thứ xa xỉ phẩm duy nhất tôi dùng, quả nhiên, quá xa xỉ cũng được, bị người ta nhòm ngó.

      Tôi dùng điện thoại của , gọi lại cho Bạch Vi.

      Chuông vừa vang có người nhận, giọng Bạch Vi có chút mệt mỏi:

      “Tần Chinh?”

      Tôi hít sâu hơi, : “Tôi là Chu Tiểu Kỳ.”

      Bên kia im lặng 3 giây.

      Tôi tiếp tục : “ cẩn thận đọc được tin nhắn gửi cho Tần Chinh, xem tôi có nên xóa , vẫn là nên xóa nhỉ?”

      Bạch Vi cười tiếng. “Xóa . Có thời gian , ra ngoài chuyện nhé.”

      có thời gian.” Ngón trỏ của tôi khẽ móc lấy tay vịn ban công, “ ra lần trước cũng rất ràng rồi, tôi cũng hứng thú nghe tiếp lần thứ hai.” Những lời ý vị sâu xa của ta kia, tôi vốn ngại thừa nhận rằng nghe hiểu.

      “Chuyện giữa tôi và Tần Chinh, hiếu kỳ sao?”

      “Nếu tò mò, tự tôi hỏi ấy.”

      Bạch Vi mỉm cười : “Chu Tiểu Kỳ, bây giờ tôi bắt đầu hoài nghi, là ngốc hay là giả ngốc, biết Tần Chinh giấu chuyện quá khứ, lại vẫn có thể thản nhiên như vậy.”

      “Tôi cũng giấu ấy rất nhiều chuyện, tôi cho ấy chuyện ngày hôm qua làm mất 100 đồng, hôm kia ăn đồ nướng ở ven đường, cho người ăn xin 5 đồng.” Tôi thoải mái , “Chuyện đó liên quan, tôi với ấy làm gì. Có lẽ ấy cảm thấy thứ mà gọi là “chuyện quá khứ” cũng chỉ nhoi, râu ria như lông gà vỏ tỏi. Chuyện quan trọng, ấy thể cho tôi biết, nếu cho tôi, ràng là chuyện quan trọng.”

      “Vậy còn chuyện giữa ấy và Vệ Dực sao?”

      “Chuyện này dù có quan trọng, cũng liên quan gì đến tôi. Nhân tiện cho lời khuyên, Vệ Dực tuy rằng cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, cũng đừng cắm sừng lên đầu cậu ta.”

      “Chu Tiểu Kỳ, sống quá đơn giản, chuyện giữa chúng tôi, thể hiểu được.”

      ‘Bà chị à, đừng coi chuyện quá khứ là cái gì to tát.” Tôi sâu sắc khuyên ta câu, “Tôi tự tin vào ánh mắt nhìn người của mình, ít nhất là tin Tần Chinh coi là vấn đề gì lớn.”

      Bạch Vi im lặng chút, : “Trước ngày hôm nay, tôi cũng nghĩ như vậy. Dù thế nào nữa, Tần Chinh được tin tưởng như vậy, là may mắn của ấy. Cảm ơn ở bên ấy mấy năm nay.”

      cần khách sáo, chuyện này liên quan gì đến , tôi ở bên ấy cả đời.”

      Cúp điện thoại xong, tay vẫn còn hơi run, hít sâu, xóa cái tin nhắn kia, lại xóa sạch lịch sử trò chuyện, sau đó mới về phòng.
      Tần Chinh còn chưa ra, tôi với Thẩm Phong. “Ăn cơm thôi.”

      Thẩm Phong ợ cái, tay trái chống cằm, : “Tao no lắm rồi, mày ăn .” Lại lả lướt ra bên ngoài, chắc chắn là Tần Chinh ở quanh, mới đè giọng hỏi: “Mày vừa gọi điện cho ai, Tần Chinh có chịu thẳng thắn nhận khoan hồng ?”

      Tôi múc canh, lắc đầu : “Chưa”

      “Hôm nay lúc ta tới khách sạn, là gọi điện cho Vệ Dực . Thế nào mà xuống máy bay lại gọi cho mày trước?”

      Tôi gật đầu : “Câu hỏi tốt, có điều khó trả lời.”

      “Còn có … tao hỏi Vệ Dực giúp mày.” Thẩm Phong nhíu nhíu mày, “Bạch Vi cũng về, phải vộ trở về chịu tang, mà là về giúp Vệ Dực.” Nó nhìn có vẻ hơi thất vọng.

      Tôi cười cười, “Chả trách Vệ Dực sáng nay có tiền trả tao, hóa ra là Bạch Vi về cứu trợ. Tao còn tưởng Vệ Dực bị định vị toàn cầu nữa cơ, Tần Chinh sao biết cậu ta ở khách sạn Kim Mã, chắc là Bạch Vi cho ấy biết.”

      Cho nên trong lịch sử cuộc gọi đếm ngược người thứ hai là Bạch Vi.

      Thẩm Phong nghiến răng cái, : “Gói lại! Chúng ta về nhà ăn! cho ta ăn!”

      “Bụng phụ nữ có thai có thể chèo thuyền.” Tôi bối rối, thở dài , “Tao chẳng những lớn bụng, lại còn rất rộng lượng. Phong Phong, chuyện này để tự tao xử lý.”

      Thẩm Phong nghi ngờ đánh giá tôi, “Mày có thể làm nên cơm cháo gì sao?”

      Tôi gật đầu cái rụp: “Yên tâm , tao có con tin!”

      Tần Chinh chắc cũng nghe thấy tiếng chuông cửa trong nhà tắm, lúc ra nhìn thấy Thẩm Phong cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, gật đầu, mặt chút thay đổi qua bên lấy cốc nước.

      Thẩm Phong thức thời đứng dậy, đến phòng khách xem TV, để phòng bếp làm cấm địa cho tôi và Tần Chinh, trước khi còn giọng bên tai tôi: “Nếu có biến động khác thường, đập cốc làm báo hiệu, nếu muốn giết người chuyển xác, có tao ở đây.”

      Con kiểu gì chứ, quá hung tàn, quá bạo lực …

      Chuyện giữa tôi và Tần Chinh, dù thế nào cũng là chuyện gia đình, quan hệ giữa tôi và Thẩm Phong dù tốt cũng tiện chen miệng vào, làm thanh niên nước với mức độ giác ngộ chính trị rất cao, nó cuối cùng cũng hiểu được cái gọi là: “Tuyệt đối can thiệp việc nội bộ nước khác, nhưng thỉnh thoảng tỏ vẻ lên án gay gắt.”

      Tôi chống cằm ngẩng đầu nhìn Tần Chinh, cầm cốc nước, như có hơi suy nghĩ dựa vào bên, lúc lâu mới nhận ra cái nhìn chăm chú của tôi.

      Tôi dịch ghế dựa, ngồi ở phía dối diện với , ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ mặt dịu lại rất nhiều, “Sao vậy?”

      Tôi khẽ thở dài, cảm thấy là phụ nữ có thai, phụ nữ có thai cần nhiều thương và ấm áp, Tần Chinh đối với tôi, vẫn là thiếu quan tâm của chủ nghĩa nhân đạo.

      “Bạch Vi cũng trở về cùng nhỉ.” Tôi hỏi .

      “Uhm.” Tần Chinh phủ nhận, nhưng mi tâm khẽ nhíu chút, “Em hỏi về ấy làm gì?”

      “Thẳng thắn để được khoan hồng , đồng chí Tần Chinh, đừng thử thách thần kinh nhạy cảm mà yếu ớt của bà bầu chứ.” Lòng tôi nặng trĩu , “Có số việc, em hy vọng nghe được từ miệng người khác.”

      Tôi nghĩ lại câu Vệ Dực từng hỏi, nếu có người giấu tôi, lừa tôi, tôi làm gì.

      Tôi với Tần Chinh, tôi tin tưởng người tôi lừa tôi. Mẹ tôi , Chu Tiểu Kỳ mày ngốc như vậy, làm sao người ta nỡ lừa mày được. Chu Duy Cẩn với Tần Chinh, cái gì chị tôi cũng đều tin, nếu dám lừa chị tôi …

      Sau đó nó gì tôi cũng nghe nhưng có lẽ cũng giống như hồi trung học biểu diễn côn nhị khúc và lấy ngực đập đá …

      Tới giờ tôi vẫn tin tưởng Tần Chinh, kể cả tại, tôi cũng tin cho tôi giải thích hợp lý.

      Chỉ là ngực vẫn run rẩy kịch liệt, chuyện giấu tôi rất nhiều, cho dù hệ thống phòng ngự tự động của tôi mạnh tương đương cả trăm lần tường lửa Kaspersky, có thể ngăn tất cả virus và trojan, nhưng cũng chịu nổi chưởng dời núi lấp bể của

      Tần Chinh hơi ngẩn người, “Em muốn hỏi điều gì?”

      Tôi nghĩ là mình tỏ vẻ rất ràng, thế mà vẫn phải thở dài lặp lại lần. “Bạch Vi.”

      “Hỏi gì về ấy?” Tần Chinh nhíu mày, vẫn hơi nghi hoặc.

      “Giữa ấy, rốt cuộc là quan hệ gì?” Tôi cảm thấy ngực hơi khó chịu, chưa từng nghĩ rằng mình và có ngày đến những chuyện như thế này, lúc trước trong điện thoại ra vẻ chẳng hề để ý, nhưng vẫn là có khúc mắc trong lòng.

      Vẻ mặt Tần Chinh dần nghiêm lại, môi hơi mím. “ với em rồi, là bạn học trung học.”

      “Chỉ là bạn học trung học?” Lòng tôi dần chìm xuống: “Em để ý trong quá khứ ấy có chuyện gì, quá khứ rồi cũng là quá khứ rồi, cũng cần lo em suy nghĩ linh tinh, chỉ cần cho em biết thôi.”

      Tần Chinh day day thái dương, thở dài, giương mắt nhìn tôi, cười tiếng. “Khi em những lời này, cũng nhận định đáp án, tin rồi. , ấy là bạn học. Tiểu Kỳ, mệt lắm rồi, em đừng quấy nữa được .”

      Tần Chinh, em cũng mệt mỏi lắm rồi …

      Tôi đặt điện thoại lên mặt bàn, “Vừa rồi Bạch Vi gửi tin nhắn đến, em xem rồi, cũng gọi điện cho ấy rồi.”

      Sắc mặt Tần Chinh khẽ biến.

      đoán xem, tin nhắn của ấy viết gì?” Tôi dừng mắt ở vẻ mặt của , giọng hỏi.

      “Chu Tiểu Kỳ, nghĩ được là em lại đọc tin nhắn của .” Tần Chinh lạnh lùng nhìn tôi, “Em thay đổi rồi.”

      Tôi cắn chặt răng, ngày thường quen cười ngây ngô, bây giờ nhếch miệng nổi.

      “Em cũng muốn làm ầm ĩ với , muốn lời khó như vậy sao? Em tin có gì mờ ám với ấy, nhưng ấy đối với lại chỉ đơn thuần như vậy. Lá thư ấy gửi cho , là viết cái gì?”

      Tần Chinh im lặng nhìn tôi chăm chú lúc lâu, bất giác nắm chặt tay, giọng đông cứng. “ ấy gì với em?”

      ấy chả gì cả.” Tôi trả lời lại rất nhanh, “Em chờ đến cho em biết, ấy , nếu như năm đó nhận được lá thư này, tất cả đều khác …. Cho nên lá thư đó rốt cuộc là viết cái gì?”

      “Nếu nhận được, làm sao biết nó viết cái gì!” Tần Chinh hít sâu, nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở ra, nhìn tôi giọng : “Tiểu Kỳ, nếu như tin , đừng hỏi lại, an thai cho tốt, đừng nghĩ lung tung. Dạo này bận nhiều việc, giải quyết xong xuôi, em muốn biết điều gì, đều hết cho em, được ?”

      Giọng như dỗ dành lừa gạt trẻ con này, tôi ít khi nghe được từ miệng Tần Chinh, nhưng nghe được bình thường chả có chuyện gì tốt.

      Tôi nhếch miệng, nếu muốn , lại ép nữa, chắc cũng chỉ có cãi nhau, mà tôi lại muốn cãi nhau với .

      Tôi đứng lên, : “Được rồi, em hỏi nữa, ăn cơm rồi nghỉ ngơi , em với Thẩm Phong về nhà trước.” xong xoay người muốn . Tần Chinh tiến lên, giữ chặt cổ tay tôi, “Tiểu Kỳ, em đây là có ý gì?”

      Tôi quay đầu nhìn , hơi nghi hoặc nhíu mày: “ hỏi vậy là có ý gì?”

      mím chặt môi, sa sầm giọng : “ được dỗi, được cố tình gây .”

      Tôi muốn đáp trả câu: mới cay nghiệt, mới vô tình, mới cố tình gây ! Cả nhà cố tình gây !

      Tôi vùng khỏi tay , “ trả lời, em hỏi nữa. đói, em để ăn cơm. mệt, em để nghỉ ngơi. muốn yên lặng, em về nhà trước. Em an phận làm con cháu đến mức độ này rồi, còn muốn em làm chắt nữa sao?”

      Tần Chinh kiềm nén lửa giận, tay phải túm được cánh tay tôi, tôi nghiêng người tránh , cẩn thận đụng đến cốc nước mặt bàn, tiếng choang, vỡ tan tành.

      Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng bếp gần như bị đá tung, Thẩm Phong nhìn trận giằng co lạnh giữa tôi và Tần Chinh, với tôi: “Tiểu Kỳ, cần trợ giúp ?”

      Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, : “Thẩm Phong chúng ta về nhà trước .”

      Tần Chinh còn muốn giữ tôi lại, lại bị Thẩm Phong ngăn cản. “Tần Chinh, nếu phải Tiểu Kỳ che chở cho cậu, tôi muốn đánh cậu từ lâu rồi. Nó mang thai, đưa nó làm là tôi, ăn cơm trưa với nó là tôi, đưa nó tới bệnh viện kiểm tra là tôi, đến về nhà dưỡng thai cũng là tôi ở cùng nó, cậu mất tích cả đêm, nó lo lắng cho cậu cả buổi tối, cậu về rồi cũng gọi cho nó trước. Cũng chỉ có người như Tiểu Kỳ mới có thể chịu đựng cậu lâu như vậy, nếu là tôi cậu sớm chết trẻ rồi!”

      Tần Chinh tránh nó, quay đầu nhìn tôi, giọng : “Tiểu Kỳ, muốn chuyện với em.”

      “Chờ nghĩ cho kỹ rồi sau.” Tôi vốn tưởng rằng mình rất hạnh phúc, vừa rồi bị Thẩm Phong như vậy, mới thấy như mình thê thảm vô cùng, mũi cũng cay cay. Tôi chớp chớp mắt, hít sâu, với Thẩm Phong: “Thẩm Phong, chúng ta thôi.”

      Tôi ra khỏi nhà, quay đầu lại, cùng với Thẩm Phong vào thang máy.

      “Về đâu đây?” Thẩm Phong ấn tầng 1, quay đầu hỏi tôi.

      Phòng của tôi trong tiểu khu, cách nhà Tần Chinh chỉ có vài bước, có lẽ Thẩm Phong cho rằng tôi về Nhà Trắng, tôi lắc đầu : “ thể về được, mẹ tao tin tức nhanh nhạy, rất nhanh biết Tần Chinh về, nếu như bây giờ tao về nhà, bà nhất định nghi, vẫn đừng nên để bà lo lắng.”

      Thẩm Phong thở dài, ra khỏi thang máy. “Mày vừa rồi có phải còn chưa ăn cơm .”

      “Ăn canh.”

      “Sớm biết thế mang về để ta vớ bở. , chị đưa mày ăn cơm, đừng để con nuôi tao bị đói!”

      Tôi rầu rĩ ừ tiếng.

      Thẩm Phong xa xỉ mời tôi tới tiệm ăn, tôi vừa ăn mì, vừa lã chã rơi nước mắt. Thẩm Phong nhìn thấy, nét mặt bối rối, đưa khăn tay cho tôi, : “Lau nước mũi …”

      Tôi tủi thân nhận lấy lau lau.

      “Sách , mùa hè mang thai là vất vả nhất, thời tiết oi bức khiến người ta phiền chán bất an, mày cứ coi như mình là phụ nữ có thai bị tổng hợp tất cả các chứng bệnh …” Thẩm Phong uống ngụm nước ô mai đá, “tiếp theo mày có tính toán gì ?”

      “Chưa tính.” Tôi ủ rũ cúi đầu nhìn mặt bàn, “Thẩm Phong, mày tao với Tần Chinh, có phải là đến cái dớp 7 năm (*) rồi ?”

      Ở bên nhau tới năm thứ 7 rồi, mất cảm giác mới mẻ, tình mất vị lãng mạn, chỉ còn lại là củi gạo dầu muối tầm thường, cho nên bắt đầu có những mâu thuẫn khó có thể điều hòa.

      “Ngứa tí thôi là qua ngay ấy mà, trước cần hoảng. Tần Chinh kia, rốt cuộc là vừa nãy gì với mày?”

      (*) Thất niên chi dương: nghĩa đen là cái ngứa bảy năm ;))

      ấy chả gì cả.” Tay trái tôi chống cằm, ỉu xìu , “ ấy chẳng gì cả, lại cho tao đoán, tư tưởng người ta là dựa vào ý chí mà dời được. Tao cảm thấy mình thể phối hợp với ấy được nữa. Phong Phong, mày xem tao nên làm gì bây giờ?”

      “Ăn ngon ngủ tốt chơi vui sống khỏe.” Thẩm Phong cho cái đáp án chẳng dựa vào mẫu nào hết.

      Tôi : “Tìm đến đứa chả có tí kinh nghiệm đương nào như mày là phá hỏng cuộc hôn nhân của tao.”

      Thẩm Phong trừng mắt liếc tôi cái: “Mày bớt chê bai .”

      “Nhưng mà mày đúng, quan hê giữa Bạch Vi và Tần Chinh, đơn thuần như lời ấy vậy. Bạch Vi gửi tin nhắn cho Tần Chinh, bị tao đọc được, hôm nay ở ban công là tao gọi điện cho ta.” Tôi thuật lại lần nội dung cuộc chuyện, Thẩm Phong phẫn nộ đập bàn, “Tao khinh! ả này có đáng ghê tởm a! Lời như này mà cũng ra miệng được!”

      Tôi vỗ vỗ tay nó, trấn an nó. Người xung quanh đều quay đầu nhìn lại.

      Thẩm Phong nhếch mi hỏi. “Tần Chinh có phủ nhận tí nào ?”

      Nghĩ đến phản ứng của Tần Chinh, tim tôi lại nhói lên từng hồi, thần kinh tôi dù có thô hơn cột điện, cũng chống chịu nổi gió lốc ập lại. muốn tôi tin điều kiện, vì sao lại thể thẳng thắn vô điều kiện chứ?

      Có lẽ Thẩm Phong đúng, trong quan hệ đương này, địa vị của chúng tôi chưa bao giờ ngang hàng.

      ra tao vẫn tin ấy, tao tin và Bạch Vi có mờ ám, chỉ là chịu nổi chuyện gì ấy cũng giấu tao … Hay là tao biến thành người đa nghi nhỉ…”

      câu “Chu Tiểu Kỳ, em thay đổi rồi”, làm tim tôi nhói cái.

      “Đứa con bình thường nào gặp phải chuyện này cũng thể bình tĩnh được, có bình tĩnh chẳng qua là làm bộ cao quý, lạnh lùng thôi… như mày là hiền hòa lắm rồi. Chúng ta về nhà trước , bước nào tính bước đấy, xem Tần Chinh đến khi nào tới chịu đòn nhận tội!”

      “Tao quyết định …” Tôi cắn môi dưới, oán hận , “Lúc này đây quyết đầu hàng thỏa hiệp, làm con cháu nhiều năm như vậy rồi, thế nào cũng thể làm cả đời!”

      ==============================================================================

      Thất niên chi dương: có lẽ cụm từ này có nguồn gốc từ bộ phim Mỹ The Seven Year Itch sản xuất năm 1955 (có tham gia của Marilyn Monroe, thấy bảo “The seven year itch” là thành ngữ Mỹ về tình trạng những ông chồng sau khi lập gia đình được 7 năm bắt đầu ngứa ngáy, thèm … ăn phở). Dù có nguồn gốc nước ngoài nhưng giờ đây cụm “Thất niên chi dương” trở nên vô cùng quen thuộc, và được dùng nhiều trong Trung văn. Cũng phải thêm rằng, truyện này ngoài tên “ cẩn thận, họa lớn rồi” còn tên khác là “Thất niên chi dương dương dương” – Sau bảy năm là ngứa ngáy ngứa ngáy ^^.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :