1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không cẩn thận, họa lớn rồi! - Tùy Vũ Nhi An 56 chương

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [KCT, HLR] Phiên ngoại: Bí mật thể – rating: PG-13
      Posted on November 19, 2012 by Mèo hen
      Tên phiên ngoại này giống y như tên bộ phim của Jay Chou :x

      nhau được hai năm, bây giờ ở chung, vẫn chưa quan hệ, có bình thường ?”

      Nếu thời gian có thể quay trở lại, người có thể sinh ra lần nữa, Chu Tiểu Kỳ thề tuyệt đối bao giờ lại đăng cái chuyên mục đó nữa.

      Đó là ngày nào đó năm 20XX, và Thẩm Phong thảo luận từ năng lực cho tới khả năng, tình dục của đàn ông, tới khi mà Chu Tiểu Kỳ cứng họng líu lưỡi cố quanh co, Thẩm Phong yên lặng đánh giá lát, sau đó hỏi: “Chẳng lẽ … mày vẫn chưa được bóc tem?”

      Những từ bị tách ra bởi dấu phẩy như này là do bạn tác giả cố ý nhấn mạnh nhé ;))

      Chu Tiểu Kỳ ha ha cười gượng.

      Vấn đề như này là làm tổn thương tình cảm, nếu như mấy năm trước, lúc ấy các còn tuổi, nếu có người còn zin nữa”, tự mình có thể cây ngay sợ chết đứng mà lớn giọng đáp lại “ mới còn zin, cả nhà còn zin”. Đến cái tuổi khó xử này rồi, nếu có người là xử nữ”, phải hung hãn đáp lại “ mới là xử nữ, cả nhà là xử nữ” …

      Hồi tớ mới sa chân vào ngôn tình, biết “xử nữ” là có ý đấy đâu :”>

      nhận mình già cũng được nữa rồi.

      “Tao và Tần Chinh trước giờ vẫn duy trì mối quan hệ nam nữ thuần khiết.” Chu Tiểu Kỳ rất chính đáng, đanh thép.

      Thẩm Phong cười nhạt. “Hoặc là cậu ta được, hoặc là cậu ta , chỉ có hai khả năng này thôi.” tới đó, dừng lại chút, nháy mắt, “Cũng chưa từng thấy cậu ta ở cùng nào khác, chẳng lẽ là GAY?”

      “Chuyện này sao có thể.” Chu Tiểu Kỳ cười gượng, “Cũng chưa từng thấy ấy ở cùng thằng con trai nào.”

      Thẩm Phong dựa vào thực tế đạo lý: “Kết quả điều tra cho thấy, tinh mẽ ngoài sáng sủa thường hay có bệnh tâm lý muốn để người khác biết, đồng tính luyến ái tuy phải loại bệnh tâm lý, nhưng bệnh này lại phổ biến ở đám người chỉ số thông minh cao, Tần Chinh, rất có khả năng …”

      phải, phải.” Chu Tiểu Kỳ liên tục xua tay, ánh mắt lấp lóe chớp chớp, “ ấy có cảm giác với tao …”

      “Hả?” Thẩm Phong ghé mặt lại gần, nhíu mày ép hỏi, “ cụ thể chút xem nào.”

      Chu Tiểu Kỳ đẩy mặt ra, “Muốn nghe kể chuyện đêm khuya tối về nhà kể, chỗ đông người thế này …”

      Thẩm Phong đảo mắt nhìn bốn phía vòng.

      Quán trà giữa 12 giờ trưa, ầm ĩ tiếng người.

      “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, ở chỗ như thế này ngược lại chẳng có ai để ý mày gì, lại đoán được mày có thể cái gì.” Thẩm Phong đe nẹt, dụ khị, dỗ dành, lừa gạt, “Ngoan ngoan, cho chị, chị giúp mày giải quyết vấn đề nan giải.”

      “À …” Chu Tiểu Kỳ ấp úng bị dỗ ra, “ là … Có tối tao tắm rửa xong ra, ấy ôm tao … Hôn hôn sờ sờ gì đó …. Sau đó ép ở giường …”

      Thẩm Phong tập trung tinh thần chăm chú lắng nghe, liên tiếp gật đầu, “ tồi, tồi, vẫn coi là bình thường, ai chủ động?”

      ấy chứ.” Chu Tiểu Kỳ đỏ mặt, “Nhưng mà chỉ như vậy thôi, sau đấy ấy cứ thế tắm …”

      Thẩm Phong sững người.

      “Cho nên, rốt cuộc là tình huống gì đây?” Chu Tiểu Kỳ chớp mắt nhìn , “Tao ngượng ngùng hỏi ấy, nếu như ấy có … Vậy phải là …”

      Tuy là lược bớt bộ phận quan trọng, nhưng mà cũng giống AV ấy, tuy là làm mờ mờ che rồi, người coi vẫn biết chỗ mờ mờ ấy là cái gì.

      “Cậu ta có phải là … dám bộc lộ điểm yếu hay ?”

      Chu Tiểu Kỳ giơ tay vỗ đầu cái: “Vớ vẩn, tao xác định, chắc chắn cùng khẳng định là thiết bị phần cứng vấn đề.”

      “Thế là phần mềm có vấn đề? Vấn đề về hệ thống? Vấn đề của CPU?” Thẩm Phong nghĩ, mình tuy là lý luận phong phú, nhưng mà thao tác thực tế vẫn là tay mơ thôi, đương nhiên là việc này thể để Chu Tiểu Kỳ biết, nếu sau này nó xem thường .

      “Hay là mày cứ trực tiếp dụ dỗ cậu ta, đẩy ngã cậu ta, xem cậu ta phản ứng như nào.” xong, Thẩm Phong lại hơi hối hận, “Vấn đề này là phức tạp, như thế, chúng mày còn chưa kết hôn OX, nếu về sau cậu ta chịu trách nhiệm phải làm sao? Mày khổ a. Nhưng nếu mày kiểm tra hàng hóa tí, đợi đến lúc kết hôn mới phát tính năng của cậu ta tốt, muốn rút lui ly hôn cậu ta lại chịu, vậy cũng thiệt …”

      Hai chị em thở dài tiếng: “Làm phụ nữ, khó …”

      Muốn kiểm tra hàng hóa chút ?

      Chu Tiểu Kỳ bói hoa, kết quả thể , mọi việc đại cát, bao gồm sắc, dụ.

      Vì thế buổi tối nào đó năm 20XX, mây che trăng, hoa tỏa bóng, Chu Tiểu Kỳ tắm rửa cho thơm ngào ngạt, làn da bị hấp hơi nóng biến thành màu phấn hồng, quấn mảnh khăn tắm …

      Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn
      Nữ lưu manh nhất khứ hề bất phục phản. (1)

      (Gió hắt hiu, sông Dịch lạnh,
      Nữ lưu manh trở về)


      Lúc đấy Tần đại thiếu vẫn còn chiến đấu với đám đường xanh xanh đỏ đỏ màn hình, bỗng ngửi thấy làn hương thơm, quay đầu vừa nhìn thấy, tay cầm chuột run lên, chút nữa là cẩn thận bán ra cả đống cổ phiếu.

      Chu Tiểu Kỳ tay trái giữ khăn tắm, tay phải choàng lên vai , hơi hơi cúi mình xuống : “Nước tắm pha xong rồi, tắm .”

      Ánh mắt Tần Chinh trượt từ đầu vai mềm mại của cho tới khe rãnh trước ngực, sau đó thản nhiên quay đầu nhìn màn hình, “Chút nữa , em nghỉ ngơi trước .”

      Thất, thất bại rồi …

      Chu Tiểu Kỳ thất bại uhm tiếng, cụp vai, xoay người trở về phòng. Lông mi Tần Chinh rung rung, hơi nghiêng đầu lại nhìn cái bóng dáng có lồi có lõm gợi cảm kia.

      Càng ngày càng khó sống, sớm biết thế này ở chung – trong lòng người họ Tần nào đó thở dài tiếng.

      Tắm rửa vất vả lắm mới khiến dục niệm an ổn lại được, vừa đẩy cửa vào phòng, cả người trong nháy mắt lại bị điện giật.

      Chu Tiểu Kỳ nằm giường , ôm gối của , cặp đùi thon dài trắng như tuyết nâng lên, chiếm tới 2/3 giường ngủ, áo sơmi lụa rộng thùng thình che được cảnh xuân phơi phới, xương quai xanh và chiếc quần chip cùng tôn vẻ gợi cảm a …

      Tần Chinh khó khăn bước tới, ngồi đầu giường vuốt ve má — vừa non vừa mịn, cảm giác ấm áp mềm mại, bị đụng vào, trong lúc ngủ miệng lại chóp chép, lông mi khẽ run.

      “Tiểu Kỳ?” cúi mình xuống, mặt kề mặt gần, cánh môi hồng nhạt hơi hơi mở ra được phủ làn hơi nước trong suốt – hôn chút cũng đáng ngại nhỉ.

      Vì thế cúi đầu, nhàng ngậm lại, mút vào.

      “Uhm …” Người bị quấy rầy phát ra vài tiếng nỉ non nghĩa, vô thức lè lưỡi liếm liếm môi dưới, bỗng cảm giác được người trầm xuống, khó thở, vì thế bấy giờ mới mở mắt ra, ngây ngây ngốc ngốc nhìn đôi môi mỏng từ từ ép xuống, lại theo phản xạ có điều kiện, hai tay bỏ luôn gối đầu quay ra ôm lấy cổ , hôn lại lên môi .

      Sau đó chóng mặt hoa mắt nghĩ — đây là làm gì nhỉ …

      Cái tay ấm áp kia vén vạt áo sơmi lên, vuốt ve nơi mềm mại trước ngực chẳng chút cách trở, tay phải như là vỗ về sau lưng , trượt tới tận xương cụt, nhè ấn cái, khiến trong nháy mắt rùng mình, muốn kêu lên tiếng, lại bị nuốt vào miệng rồi.

      Hơi thở và nhiệt độ cơ thể đều từ từ nóng rực lên, tay khéo léo vuốt ve dưới lớp áo, ngón tay gẩy cái, mở ra hai nút áo, nụ hôn ấm nóng ẩm ướt dọc từ cổ trượt tới ngực, ngậm lại, mút vào, khẽ cắn.

      khó mà chịu nổi giãy giụa vài cái, cong mình lên, đùi chui vào giữa hai chân , chạm phải nơi nào đó nóng rực.

      Sau đó, người đàn ông mình bỗng nhiên cứng đờ lại.

      Hít sâu, nâng mình dậy, hai tay chống bên tai , lại hít sâu vài cái, cuối cùng rời khỏi người .

      “Về phòng ngủ .” hôn lên vành tai , giọng lẫn chút khàn khàn gợi cảm.

      Thân thể bị âu yếm nóng đến đầu óc mơ màng, nào đó ngẩn ngẩn ngơ ngơ tiếng: “Uhm.” Sau đó lếch thếch xuống giường, quần áo hỗn độn, mặt ửng hồng, xỏ dép lê quay về phòng mình.

      Đến khi nằm giường rồi, chậm mất mấy chục nhịp mới nhớ ra mục đích hành động của mình — sắc, dụ a! Thế nào mà mình lại cứ thế ngủ mất!

      Vất vả lắm mới hôn hôn ôm ôm sờ sờ được tí, sao mà bị dỗ câu ra rồi!

      ————————————————————

      Thẩm Phong : “Tao khinh thường mày!”

      Chu Tiểu Kỳ : “Tao cũng khinh thường bản thân tao!”

      Vì thế, mới có chuyện mở ra chuyên mục như vậy.

      Lúc đó Chu Tiểu Kỳ làm việc, với kẻ ăn hại mà lúc làm với lúc tan tầm cũng chả khác nhau là mấy, cảm thấy rất tự hào. Buổi sáng 10 giờ đăng chuyên mục, 12 giờ ít trả lời, nhưng mà chả có tí tính khả thi nào. Buổi trưa ăn cơm với Thẩm Phong, bị nó khinh bỉ trận, lúc về ban biên tập, lập tức bị đám phụ nữ trung niên vây lấy.

      “Nghe chàng của được hả?” mặt này hiển vẻ tò mò và dâm, tà, ràng là coi lén lịch sử web của rồi …

      Bi kịch a!

      Dưới trận dồn ép bức bách của bầy sói xám, tiểu bạch thỏ khai hết , chỉ lược bớt ít nội dung có thể bị cua đồng. nơi gặp khó khăn tám phương tương trợ, đám bà tám biến buổi trà chiều thành tiết mục kể chuyện đêm khuya, gắng sức vì Chu Tiểu Kỳ mà sáng tạo đời sống tình dục cua đồng.

      Tới tận khi Tần Chinh đến đón Chu Tiểu Kỳ lúc tan tầm, bi kịch a!

      có đần, có chậm hơn nữa cũng có thể nhận ra điều kỳ lạ, cái ánh mắt vừa chứa thương hại và ý cười này, khiến cho gân xanh thái dương của giật thành chữ tỉnh (井)

      “Cho nên … Chuyện là như vậy …” bàn ăn, hai bên hội đàm, Tần Chinh – chủ tịch Tần gia hết cách đành day thái dương, gân xanh vẫn giật giật nhảy loạn xạ.

      Chu Tiểu Kỳ ngây ngô cười hai tiếng, quay người là chuồn mất.

      Nhìn cái bóng thô tục kia, Tần Chinh cảm thấy … Có phải mình quá nhân từ nương tay rồi hay ?

      Khổ nhịn vất vả như vậy, hóa ra cũng nhịn rất khổ sở. Có lẽ từ đầu nên chọn cách khác, giữ dưới người làm tới mệt chết thôi.

      Vì thế ở đêm chả lấy gì làm lãng mạn, lần đầu tiên Tần Chinh từ phái bồ câu (2) thành phái chủ chiến, từ phái lý luận tiến thân vào phái hành động, dùng lý luận chỉ đạo thực tiễn, dùng thực tiễn kiểm nghiệm chân lý, tận tới khi nàng Chu Tiểu Kỳ phải phủ phục dưới quần tây của , thừa nhận đồng chí Tần Chinh “thập phần có khả năng” …

      “Hu hu hu hu … Bây giờ muốn nữa ….”

      “Chân dạng ra, lưng ưỡn lên …”

      H phải muốn, muốn là có thể, muốn là muốn …

      “Ai … A! … em sai rồi … Phù phù … Chậm, chậm chút …”

      “Nóng quá, nhanh quá …”

      “Oa ~~~~~ Tần Chinh! cái đồ khốn kiếp này a …”

      ————————————————————————————————————————-

      (1) Câu này vốn được chế ra từ:

      Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn
      Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn
      (Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê
      Tráng sĩ trở về)

      Đây là hai câu thơ được Kinh Kha ứng tác bên bờ sông Dịch, trước khi lên đường ám sát Tần Thủy Hoàng. (Theo wikipedia)

      Liên tưởng hai cái tình huống này với nhau mà chết cười :))

      (2) Phái bồ câu: thường chỉ những người ôn hòa, muốn thương lượng để giải quyết vấn đề trong hòa bình.

      Phải qua chút, chương này có trong bản cv, nhưng hầu hết các trang post truyện onl bên Tàu mình hay vào để kiếm raw lại có, search chán chê mới thấy có nơi đăng, có điều mình băn khoăn là sao người ta lại bỏ qua chương này nhỉ, ừ nội dung nó có hơi hot tí :”>, nhưng rating cùng lắm cũng chỉ là PG-13 thôi, chưa đến mức R, mà đọc cũng ngộ ngộ [​IMG] .
      Tuy nhiên, nó cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan của mình thôi, mọi người đọc mà cảm thấy có vấn đề hay cần thiết nhớ feedback nhé, để mình cân nhắc xem có nên bỏ qua lúc làm ebook .

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [KCT, HLR] Phiên ngoại: Những năm tháng tình cảm mãnh liệt thiêu đốt
      Posted on November 21, 2012 by Mèo hen
      Trước khi gặp được Chu Tiểu Kỳ, Tần Chinh là Tần thiếu.

      Sau khi gặp được Chu Tiểu Kỳ, Tần Chinh biết đào ở đâu ra người , thành Tần nhị thiếu.

      Nhị này phải chỉ thứ bậc, mà là thuộc tính, phải thuộc tính, là virus, có thể lây lan.

      Tất cả những chữ “nhị” (= 2) trong chương này đều có ý mỉa mai, chỉ người ngốc ngếch nhé ;)

      loại bệnh gọi là “chứng mù mặt” (*) , biết có thể Google chút, dùng lời của Chu Tiểu Kỳ chính là “Xin lỗi a, Tần Chinh nhà chúng tôi nhận người tốt, qua khỏi tầm mắt là quên ngay”. Quay đầu lại liền thở dài, nhìn chán ghét, : “ xem , đến mặt mũi người ta cũng nhớ được, EQ lại thấp, chỉ được cái dáng vẻ dễ nhìn với IQ cao tí thôi. Mặt mũi em cũng tồi, IQ cũng tạm được, nếu phải em lấy chắc chắn là ở vậy cả đời!”

      (*) Có chứng bệnh này , ai quan tâm có thể search google cụm từ “prosopagnosia”

      Tần nhị thiếu cười mà , nhìn vợ nhà mình tự mãn năm nay tốt lành hơn năm trước, khẽ gật đầu phụ họa.

      Về vấn đề tại sao Tần nhị thiếu lại có thể thích Chu Đại Kỳ, đối với Chu Đại Kỳ mà trước giờ đều phải vấn đề, lên mặt với Thẩm Phong, cười hừ hừ : “Chị đây có gì tốt, ấy dựa vào cái gì mà thích tao?”

      Thẩm Phong tặng chữ: “Xí!

      Trong tất cả những món quà Thẩm Phong tặng , chữ “xí” này là có thời hạn bảo hành lâu nhất, nếu như muốn thêm vào kỳ hạn, chính là đời.

      Cũng cùng câu hỏi như thế, Tần nhị thiếu cũng cảm thấy có vấn đề gì. : “Tôi có ấn tượng sâu sắc với khuôn mặt của ấy …”

      Lần đầu tiên Tần Chinh gặp Chu Tiểu Kỳ, còn chưa nhị, nhị chỉ có mình Chu Tiểu Kỳ thôi. vẫn còn nhớ cái phát minh tả tơi rách nát của Chu Tiểu Kỳ, nữ tính tiểu tiện khí, chính là cái quần lót khoét cái lỗ ở bên trong rồi trùm lên cái phễu mềm. Lúc ấy ấy còn rất phấn khích kéo tay giải thích cách sử dụng của cái thứ kia, trong cuộc đời lần đầu tiên hận cái trí nhớ siêu khủng của mình, nhớ cái phát minh bát nháo kia cả đời. Sau này khi ngồi xem show “Khang Hi đến rồi” cùng vợ, lúc có ông chú giới thiệu cái phát minh nữ tính tiểu tiện khí của ông ta, nghe được giải thưởng quốc tế, vợ còn nhăn nhó mặt mày : “Tần Chinh, sao em cảm thấy cái thứ này nhìn quen quen nhỉ …”

      lặng lẽ gọt miếng táo nhét vào miệng . Có vài thứ, mình nhớ là được rồi, chỉ là ngờ rằng, hóa ra cái loại phát minh như này mà cũng có người tán thưởng … Loài người quả nhiên là loại sinh vật bất chấp lý lẽ, phụ nữ quả nhiên vẫn là giống người bất chấp lý lẽ nhất. (Nếu như biết cái thứ khỉ kia là được hoàn thành dưới chỉ đạo của Cố Thiệu, có lẽ cũng cảm thấy đàn ông là cái loài lý tính gì cho cam.)

      thực tế, vẫn cho rằng là ban giám khảo lúc đó nể mặt ba là Chu Dịch nên mới tùy tiện cho cái giải khuyến khích. Tiểu nương hoàn toàn cảm thấy như vậy, khuôn mặt tròn tròn hồng hồng, đôi mắt tròn tròn đen láy, nhìn qua giống quả đào mật cực lớn, bên lại gắn hai quả nho – đối với người mắc chứng mù mặt, nhận người kém như , Chu Nhị Kỳ nương chính là mang khuôn mặt như thế đấy. Thời kỳ đầu cải cách mở cửa, thiếu nam thiếu nữ vẫn còn kín đáo giữ lễ, cho dù có động lòng dữ dội với bạn học Tần Chinh nữa về cơ bản cũng chỉ dám thầm mến mà thôi. Bởi vậy tuy là Tần Chinh tướng mạo xuất chúng, nhưng vẫn tự ý thức được mình là soái ca, lần đầu gặp phải nương nhiệt tình như lửa – Chu Tiểu Kỳ, cảm thấy: phiền à …

      Lolita nhiệt tình: “Cậu cao đấy, bình thường thích ăn cái gì vậy?”

      Thiếu niên mặt than: “…”

      Lolita nhiệt tình: “Mẹ tớ luôn bắt tớ uống sữa, bảo là có thể tăng chiều cao, còn phải ăn đu đủ, uống sữa đậu nành để ngực lớn, cậu cũng uống sữa hả?”

      Thiếu niên mặt than: “… …”

      Lolita nhiệt tình: “ ra cao sớm quá cũng tốt nha, nghe con trai mà dậy sớm về sau lớn được nữa.”

      Thiếu niên mặt than: “… … …”

      Lolita nhiệt tình: “Sao cậu lại kén ăn như vậy nhỉ? Chả trách nhìn cậu trắng như vậy, hóa ra là rối loạn dinh dưỡng, mẹ tớ trẻ con được kén ăn, cậu nên ăn nhiều thịt, mặt mới xanh xao …”

      sợi dây bị kéo căng, đứt phựt tiếng ….

      Thiếu niên mặt than: “Cậu khát nước rồi nhỉ.”

      Lolita nhiệt tình: “Phải, cậu thấy Coca ở chỗ nào?”

      Thiếu niên mặt than lặng lẽ đưa coca của mình bàn cho , hy vọng chặn được cái miệng nhắn thích lải nhải kia.

      “Ôi, cậu người tốt!” “vui vẻ yên tâm” nhận lấy cốc nước, “Chúng ta bây giờ là bạn rồi ư?”

      đáp lời qua quýt, cảm thấy mấy cái dây thần kinh trong đầu sắp đứt phừn phựt đến nơi rồi.

      Lời của giống như vô số trojan oanh tạc dữ dội tường lửa của , mà ở thời khắc mấu chốt này, hệ thống phòng ngự của lại giống như tiểu sư tử Thụy Tinh (*), ngoài làm vật biểu tượng, tính năng gì cũng chả có.

      (*) Hình như là phần mềm diệt virus của TQ.

      Vì thế khi cái Chu Nhị Kỳ mặt quả đào mắt quả nho kia uống xong coca rồi ngã xuống với tư thế oai hùng, cùng với đó là vô số trojan thâm nhập sâu vào trong hệ thống của , chạy chương trình bảo vệ màn hình, khiến cho đầu óc của những lúc thả lỏng nghỉ ngơi lại thỉnh thoảng lên cái khuôn mặt kia – mặt mày đau khổ nhăn nhó, sắc mặt đổi rồi lại đổi, quả đào biến thành màu xanh lè, khóe mắt chảy ra mấy giọt nước trong suốt …

      Làm cho bỗng dưng cảm thấy, là vừa đáng thương lại đáng cười a …

      phải là người có tính tò mò mạnh, vì điều kiện bẩm sinh quá tốt, luôn có thể dễ dàng đạt được tất cả những thứ mình muốn hoặc muốn, thi đua cũng tốt, học tập cũng tốt, vị trí thứ nhất cho tới giờ dễ như trở bàn tay, chưa bao giờ thể nghiệm cái gọi là cảm giác thất bại, ngoại trừ sinh vật lạc loài tên là Chu Tiểu Kỳ kia.

      Tới khi mà lại xuất lần nữa, đầu óc lập tức reo chuông cảnh báo mãnh liệt, màn hình máy tính xanh ngòm, chỉ nhảy ra từ đơn – error. cầm chén rượu ai oán lại tủi thân nhìn , cằm nhọn chút, người cao hơn chút, ngực … đầy đặn hơn chút … Mắt quét qua cái, hệ thống tự động nhập số liệu, sau khi phân tích cho ra kết luận — có thay đổi gì quá lớn, đu đủ ăn phí công. :))

      hình như nhớ ra , nhiệt tình như hồi , tìm uống xong cốc nước quả là chuồn mất, quả nhiên là quân tử chi giao đạm như thủy. (Tình bằng hữu giữa những người quân tử trong sạch, thanh đạm như nước -Theo Lạc Việt, mình nghĩ là – nhạt, loãng như nước có)

      cũng để ý lắm, chả có nỗi xúc động gặp được người thân quen, cũng chả cảm thấy mất mát nhiều lắm.

      Sau đó lên đại học, họp đồng hương lại gặp được , cái hệ thống WINDOWS 98 của rốt cuộc chịu nổi giày vò của , sập hoàn toàn, sập triệt để rồi…

      ————————————————————————————————

      Dựa vào định luật bảo toàn XX, tổng số của tất cả là hằng số bất biến, cũng chính là khi thứ bị mang , nhất định cái gì đấy được mang tới để giữ vững hằng số này.

      Đấy cũng chính là lý do vì sao Chu Tiểu Kỳ vẫn cho rằng bồn cầu là nguồn suối linh cảm, bồn cầu mang nhiều XX như vậy a, chắc là có thể mang tới chút gì đó …

      “Lạy đại thần bồn cầu, mong linh cảm của con tuôn ra như dòng nước tiểu …” Chu Tiểu Kỳ ngồi bồn cầu đến 20 phút, Thẩm Phong ở bên ngoài đá cửa, “Chu Tiểu Kỳ, mày xong chưa vậy, mày chiếm bồn cầu mãi mà thải ra được à!”

      Chu Tiểu Kỳ chẳng còn hơi sức : “Cửa đóng …”

      Thẩm Phong mở cửa bước vào, lạnh lùng nhìn từ cao xuống, : “Chu Tiểu Kỳ, mày có bệnh.”

      Chu Tiểu Kỳ thán phục, ngưỡng mộ Thẩm Phong: “Phong Phong, mày là thần y, vọng văn vấn thiết, mày chỉ nhìn cái mà biết tao táo bón tuần rồi.”

      “Hoa cúc của mày cũng giống như cái đầu mày vậy, nhanh nhảu mà trống rỗng, chẳng thải ra cái gì được!” Thẩm Phong nhịn nổi nắm chặt tay, “Tao lần đầu tiên nhìn thấy có người quần còn chưa cởi ngồi bồn cầu, mày rốt cuộc là muốn làm gì hả!”

      Chu Tiểu Kỳ cười hắc hắc: “Tao định viết thư tình cho Tần Chinh …”

      Thẩm Phong khóe mắt giật giật, khóe miệng lại giật giật tiếp: “Thế à, là làm khó cho mày, sao mày thử chép thơ Tagore nhỉ? Tao tin là cái thứ phải bị ép ra trong bồn cầu nhất định lại càng tốt đẹp hơn.”

      “Vậy có phải có thành ý lắm ?” Chu Tiểu Kỳ ủ rũ , “Nếu như bị ấy phát tao phải làm sao?”

      “Cậu ta chắc đọc Tagore chứ?”

      biết nữa, ôi … ấy đọc Graham, Dodd, Buffet, Lynch, Lambert.”

      Nếu mình nhầm là Benjamin Graham, David Dodd, Warren Buffett, Peter Lynch, Eddie Lambert, toàn là các nhà kinh tế học, nhà đầu tư, phân tích tài chính nổi tiếng.

      “Aizz…”

      Chu Tiểu Kỳ nghiêm túc : “ biết, dù sao cũng nhất định rất lợi hại, vì tao đọc đều hiểu. Cái tên Tagore nghe cũng rất phong nhã, có lẽ ấy cũng đọc rồi.”

      Thẩm Phong đành chịu. “Vậy mày chép của Quỳnh Dao, chắc chắn cậu ta chưa đọc qua.”

      Chu Tiểu Kỳ sung sướng gật đầu: “Phong Phong, cái này chép được.”

      “Vậy sao mày còn thèm đứng dậy?” Thẩm Phong nhíu mi trừng .

      “Hắc hắc…” Chu Tiểu Kỳ , “Chân tao tê cứng rồi.”

      Thẩm Phong: “! @#¥%…”

      Đồng chí Chu Tiểu Kỳ vẫn cảm thấy đồng chí Tần Chinh cảm thấy, thư tình là thứ rất hình thức, đầu tư nhiều mà thu về thấp, có tính khả thi. Nhưng mà ngày nào đó, đồng chí Chu Tiểu Kỳ phát ra mong muốn năm mới của đồng chí Tần Chinh lại là “Nhận được thư tình”, kinh ngạc …

      Chỉ chớp mắt, họ tới năm tư rồi. Sản lượng đầu ra cuối cùng của có quan hệ trực tiếp với đầu vào, năm nhất mời Tần Chinh ăn bao nhiêu lẩu cay như vậy, đều trả lại gấp trăm ngàn lần, báo cáo tỉ suất là đạt tới 250%! Nghĩ đến những khi đưa ăn khuya, giúp viết khóa luận, cảm động tràn trề, viết xuống là ra phong thư tình rồi a!

      Nghĩ dễ, viết lại rất khó à … đấy …

      Lúc lên thư viện với Tần Chinh, vùi đầu vào ngực Graham, Dodd, Buffett, Lynch, Lambert , lấy cớ tìm sách trốn , nhào vào thế giới của bà nội Quỳnh Dao.

      —– Em vô tình, em ác nghiệt, em cố tình gây !

      ——- mới vô tình, mới ác nghiệt, mới cố tình gây

      Tưởng tượng và Tần Chinh cũng chuyện với nhau như vậy, bao nhiêu mỡ trong người đều chảy xuống hết … Vì thế lại lần nữa hoài nghi tính khả thi của việc học hỏi kinh nghiệm từ bà nội Quỳnh Dao.

      Nhưng mà tên căng dây rồi thể bắn … Ngày kia chính là nguyên đán rồi!

      Chu Tiểu Kỳ khẽ cắn môi, liều mạng, mang theo quyển Quỳnh Dao thánh kinh, lại cầm thêm mấy tác phẩm thâm sâu khó lường làm ngụy trang rồi trườn về.

      Tần Chinh tay trái chống cằm, lông mi dài rậm che khuất tầm mắt, cúi đầu đọc sách. Tận tới khi Chu Tiểu Kỳ ngồi xuống mới phát , Tần Chinh thế mà lại ngủ gật …

      Hơi thở nhè , mắt hơi khép, tay phải vẫn cầm bút nghiêng nghiêng, chóp mũi xẹt qua xẹt lại đứt quãng giấy trắng thành đường. ngạc nhiên như phát ra đại lục mới vậy, nín thở len lén áp sát, chóp mũi gần như dán lên mặt .

      Da Tần Chinh tốt vô cùng, khiến phải ghen tị, ăn lẩu cay bị mọc mụn, mà lại mọc mụn, có bớt, làn da mịn màng, sáng sủa, gần như là nhìn thấy lỗ chân lông. Màu môi rất nhạt, nhưng cũng giống sắc mặt, rất dễ ửng hồng, cắn cái, mút cái là đỏ ửng rồi.

      Suýt chút nữa là chạm phải môi rồi …

      bỗng dưng ngẩng đầu, cánh môi lướt qua má .

      Chu Tiểu Kỳ hoảng sợ, theo bản năng muốn vắt chân lên cổ chạy, lại bị Tần Chinh túm được gáy, nghe thấy giọng hơi khàn khàn, mỉm cười : “Bắt quả tang.”

      Chu Tiểu Kỳ đờ người quay sang nhìn , thở dài dài, sau đó ngẩng đầu cười xán lạn, hắc hắc : “Yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu.”

      bất đắc dĩ lắc đầu, : “Quay lại, ngồi xuống.”

      Chu Tiểu Kỳ ngoan ngoãn nằm bò ra bàn, dựa vào mấy quyển biết là sách gì để che giấu, len lén đọc Quỳnh Dao, ngoài miệng lại hỏi: “Sau học lại ngủ gật thế, tối qua ngủ sao?”

      Tần Chinh ừ tiếng, : “Phòng ngủ quá ầm ĩ.”

      Chu Tiểu Kỳ bỗng nhớ tới chuyện cặp đàn đàn chị chuyển ra ngoài ở chung, thuê phòng ngay ở khu nhà trọ ngoài trường, thế giới yên tĩnh chỉ có hai người, khiến người ta mơ tưởng a …

      “Tần Chinh, sau khi tốt nghiệp muốn làm gì …” Còn có nửa năm nữa là tốt nghiệp rồi, thực rầu lòng.

      làm.”

      là thừa lời …

      “Ý em là, ở lại thành phố X sao? quay về thành phố A à?”

      “Ờm” Tần Chinh , “Thành phố A là thành phố cấp III, gian phát triển quá , trước cứ ở thành phố X xây dựng nghiệp .”

      Vậy cũng muốn tìm việc ở thành phố X … ra rất muốn về thành phố A, trong xương tủy vốn là người mang quan niệm gia đình rất nặng, có thể thấy trước tương lai là bà chủ gia đình của rồi.

      Có điều rất nhiều người , năm tư là cái hố, cũng biết có thể bước qua được , có lẽ do hai người là đồng hương, hố có lẽ là cũng nông hơn người khác chút.

      Tâm hồn Chu Tiểu Kỳ lại bắt đầu treo ngược cành cây, tận tới khi Tần Chinh lấy bút gõ vào gáy cái, mới hồi phục tinh thần, hăng hái chiến đấu với cả biển những thứ buồn nôn, nổi da gà.

      ————————————————————————————————————————————

      Ngoài lề chút, biết mọi người ở đây có ai xem How I met your mother nhỉ? [​IMG]
      Mình theo series này được hơn năm nay rồi, giờ coi phần 8, hí hí, hôm nay xem tập 6 mà phấn khích quá cơ. Lâu rồi mới có những câu bày tỏ khiến tớ bị kích thích thế này, chắc cũng bởi lâu rồi ko xem phim tình cảm, toàn coi show với sitcom thôi :-<

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [KCT, HLR] Phiên ngoại: Những năm tháng JQ thiêu đốt.
      Posted on November 26, 2012 by Mèo hen
      JQ = JianQing = gian tình ;))

      Mùa đông năm ấy dường như đặc biệt lạnh, nhiệt độ khí thành phố X gần như bằng , nơi nào cũng lạnh cóng người, ngập trong tuyết đáng . Có điều đều là tuyết nhân tạo …

      Dãy cửa hàng bên ngoài trường học tuyết nhân tạo rơi lả tả, Chu Tiểu Kỳ run cầm cập đứng trong gió lạnh đợi lâu lắm, nhận được 7-8 tờ rơi, trà sữa cũng uống hết 2 cốc rồi, vẫn chưa thấy bóng dáng Tần thiếu đâu.

      chàng đẹp trai phát tờ rơi bên cạnh cũng thương hại . “Em cũng đợi đến 3 tiếng đồng hồ rồi còn gì.”

      Chu Tiểu Kỳ liếc xéo cậu ta, khụt khịt cái mũi lạnh cóng đến đỏ ửng cả lên.

      “Là đàn em ở khu phân hiệu hả, người em đợi có lẽ tới rồi. còn 15 phút nữa là tan ca, hay là mời em ăn tối nhé?” Gã trai dung tục bộ dạng có vẻ cua đồng hướng về phía bắt chuyện.

      Chu Tiểu Kỳ quét mắt liếc cậu ta cái, : “Chị năm tư rồi.”

      “Ôi chao?” Tên kia ngẩn người, lập tức nở nụ cười, “ nhìn ra là còn hơn tôi khóa, lừa người chứ gì, nhưng mà cũng chả sao cả, cùng uống cốc café nhé.”

      Chu Tiểu Kỳ quay mặt , “ có hứng.”

      Lòng nhen nhóm đám lửa, cháy bừng bừng, thư tình trong túi bị vo viên lại …

      là cùng nhau ăn tối, đợi thêm nữa thành ăn khuya luôn rồi … Di động chết tiệt mãi mà vẫn liên lạc được, tới lui vẫn thấy tín hiệu, cuối cùng đành bỏ cuộc. Đúng là quẻ xui, quyết định đợi thêm 15 phút, đợi thấy luôn!

      Gì mà quà năm mới chứ, làm người ta đau trứng …

      “Đàn chị, tôi tan ca rồi, thôi, ở đây lạnh lắm, vào trong uống cốc café .” Cậu em qua đường dù là thái độ có vẻ chả liên quan nhưng vẫn ăn khá chuyên nghiệp.

      Chu Tiểu Kỳ kéo khóa lên cao, nhét cả cằm và miệng vào trong cổ áo, chỉ lộ ra đôi mắt đen lóng lánh, kiên định : “ cần.”

      , tôi cũng tồi đâu. Cái loại đàn ông mà để phụ nữ phải chờ là chẳng đáng xu.” Cậu em tiếp tục xỉa mũi vào, “Tôi mới để bạn chờ lâu như thế, tôi tốt hơn ta nhiều.”

      Chu Tiểu Kỳ liếc mắt đánh giá cậu ta cái, thèm khách sáo : “Cậu cao bằng Diêu Minh, đẹp trai bằng Beckham, nhiều tiền bằng Tiger Wood, cũng chỉ có mụn trứng cá là nhiều hơn Lưu Tường thôi, cậu có chỗ nào tốt hả?”

      Mùa đông năm đó, với cậu mà đặc biệt lạnh, đứng dưới làn tuyết nhân tạo, càng nổi bật vẻ thê lương. Khu mua sắm vang tiếng chào đón trận tuyết đầu tiên của năm 2002, tới muộn hơn chút so với những năm trước ….

      chiếc taxi dừng lại trước mặt, cửa mở ra, tiếng động quá lớn, Chu Tiểu Kỳ quay đầu lại nhìn, mày nhíu chặt lại.

      “Tiểu Kỳ, xin lỗi em, đến muộn.” Tần Chinh thở hổn hển, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, “Khu phố trung tâm bị kẹt xe.”

      Chu Tiểu Kỳ hừ tiếng, : “Em phải rồi.”

      Tần Chinh nín thở, căng thẳng nhìn chằm chằm. “ biết em đợi rất lâu rồi …”

      Chu Tiểu Kỳ : “Phải, trà sữa cũng uống hai cốc rồi, nếu tới, em phải tìm chỗ toilet.” Sau đó tìm thấy , tưởng là thẳng về rồi, sau đó lại tới ký túc xá nữ tìm , tìm thấy lại đợi dưới lầu, mà toilet xong lại quay lại tiếp tục đợi … Nhiều máu chó, nhiều thương tâm a, Quỳnh Dao gì gì đó đứng qua bên! Chu Tiểu Kỳ khụt khịt mũi, tiếng còn nặng giọng mũi: “Em sắp tê cóng rồi…”

      Lòng bàn tay ấm áp, cầm tay nhét vào chỗ sâu nhất trong túi áo mình, : “Mời em ăn khuya.”

      Giữa đám tuyết lả tả, cậu em qua đường khóa dưới loáng thoáng nghe thấy đàn chị mặt chíp hôi kia thầm thầm : “ toilet trước …”

      Vốn đặt chỗ xong xuôi rồi, vì tới muộn mà tự động bị hủy.

      “Lúc này rồi còn chỗ nào có thể ăn được cơm nữa a…” Chu Tiểu Kỳ giậm chân, hà hơi cho ấm, sà vào lòng Tần Chinh tránh gió. Chu Tiểu Kỳ nhìn có vẻ tròn tròn, mịn mịn, ấm áp dào dạt, nhưng mà bản thân cũng rất sợ lạnh. Tần Chinh che ở nơi đầu gió, gọi vài cuộc điện thoại vẫn đặt được chỗ, Chu Tiểu Kỳ bỏ cuộc, : “Chúng ta gói lại rồi về ký túc xá ăn .”

      Quy tắc phổ biến trong cả nước đối với sinh viên: Nữ sinh có thể vào ký túc xá nam, nam sinh thể vào ký túc xá nữ. Nếu chót vào ký túc xá nữ, đầu và JJ – thứ phải ở lại.

      Có ai biết JJ là gì ? Mình cũng mới biết thôi :”>

      Cho nên nam nữ bình đẳng a, bao giờ chủ nghĩa cộng sản thành thực rồi cũng xa nữa.

      Kết quả của bữa tối tết nguyên đán, là Chu Tiểu Kỳ dẫn theo Tần Chinh quét sạch vòng ở ngoài trường học, thăm mấy tiệm ăn, mua thịt nướng, bánh rán Sơn Đông, bánh trẻo, gà rán, bỏng, thạch chè, oden, mực viên lại còn mousse trái cây và bia nữa …

      Tần Chinh nhíu mày : “Ăn như vậy sao chứ?”

      “Người Trung Quốc chúng ta ăn các loại độc tố mà lớn lên, khả năng miễn dịch kháng độc tốt nhất thế giới, có chút đồ như này, ăn chết được.” Chu Tiểu Kỳ vô cùng tin tưởng vào thể chất của mình.

      Ai bảo mình đến muộn chứ, đành liều mạng ăn cùng ấy vậy …

      Trong phòng ngủ có bốn cái giường, người chuyển ra ngoài, hai người khác ra ngoài chơi đùa thỏa thích rồi, còn chưa tới 9 giờ, họ thể về sớm như vậy được.

      Chu Tiểu Kỳ ngồi ghế của Tần Chinh, xuýt xoa thôi trước cả bàn đầy đồ ăn linh tinh, miếng thịt nướng, miếng bánh rán, miếng bánh trẻo ăn lượt …

      Tần Chinh hơi bối rối, nghe nữ sinh ở trước mặt nam sinh mình thích luôn khá là chú ý hình tượng, nhưng những lời này được kiểm chứng người Chu Tiểu Kỳ.

      đâu thế…” tranh thủ hỏi câu, “Sao lại chạy tới khu phố trung tâm.”

      Tần Chinh ậm ờ tiếng qua quýt, lấy từ trong túi ở mặt trong của áo gió hộp quà nho , vốn định đặt vào lòng bàn tay Chu Tiểu Kỳ, nhưng nhìn thấy bộ móng vuốt dính đấy dầu mỡ của , dừng chút, lại rút về.

      Ánh mắt Chu Tiểu Kỳ thẳng tắp, trơ mắt nhìn quà tới tay rồi lại bay về mất.

      Tần Chinh rút hai tờ giấy, kéo tay lại lau chùi tỉ mỉ, việc này khỏi khiến hoài nghi, có phải sắp tặng nhẫn cầu hôn hay .

      “Tần Chinh …” Chu Tiểu Kỳ , “Có phải có quà muốn tặng em ?”

      Tần Chinh nhếch nhếch khóe miệng, gì.

      Chu Tiểu Kỳ : “Em cũng có quà muốn tặng cho .”

      Tần Chinh ngừng lại chút, ngẩng đầu lên nhìn , con ngươi đen láy trong chớp mắt như lấp lánh hơn chút, khóe mắt hơi cong lên, chứa ý cười : “Cái gì?”

      tặng trước rồi em mới đưa.” Chu Tiểu Kỳ ngốc đâu.

      Tần Chinh cười khẽ tiếng, lau khô tay xong, mới lại lấy ra hộp quà được bọc tỉ mỉ, đặt vào trong tay .

      nín thở, run run bóc quà, vừa bóc vừa nghĩ: Sao lại cảm thấy là lạ nhỉ, có vụ cầu hôn nào lại để con tự mở nhẫn sao? Hơi thiếu thành ý a …

      Kết quả khiến có chút vui sướng lại có chút thất vọng.

      chiếc vòng tay.

      tháng trước lúc dạo phố với nhìn trúng nó, nhưng mà vì đắt quá, chỉ xem thôi chứ mua. Tuy là ba mẹ nhiều tiền, nhưng mà tiền tiêu vặt của cũng chẳng khác những người khác là bao, vòng tay giá hơn 4 số, tương đương với tiền cơm nước của trong 2-3 tháng – vẫn ăn khá là nhiều, cái thứ xa xỉ phẩm này, nhìn chút là được rồi.

      Đương nhiên nếu là nhẫn, lại là chuyện khác.

      Tần Chinh giúp đeo vòng tay, nhìn thấy mắt có vẻ tiu nghỉu, lấy làm lạ hỏi: “Em thích sao?”

      phải thế …” Chu Tiểu Kỳ cúi đầu, rũ mắt tay mân mê chiếc vòng, giọng , “Em cảm thấy ngón tay hình như cũng hơi trống …”

      Tần Chinh giật mình phản ứng lại, ý cười nổi lên đáy mắt, kín đáo mà sâu xa. “Em muốn kết hôn ư?”

      Chu Tiểu Kỳ đẩy vai Tần Chinh cái, đỏ mặt trừng mắt : “Có người cầu hôn như thế sao!”

      “Hả? đâu có cầu hôn, chỉ là thuận miệng hỏi chút thôi.”

      Chu Tiểu Kỳ: “…”

      Tay Tần Chinh biết từ bao giờ ở sau lưng , ôm trọn trong lồng ngực, “Đợi đến khi 30 tuổi.”

      “Sao lại là 30? 30, em cũng 30 rồi, tam thập nhi lập, còn em chỉ sợ tam thập nhi ly thôi …” Chu Tiểu Kỳ rầu rĩ bực bội.
      Tần Chinh chỉ cười nhạt , tì vào trán .

      Tam thập nhi lập: 30 tuổi có được thành tựu.

      “Thẩm Phong ở quê nhà nó mọi người đều đính hôn trước.” đỏ mặt nhắc khéo .

      Cánh môi dán lên , ấm áp mềm mại, tinh tế tỉ mỉ, nhàng ma sát, hơi thở mờ ám quanh quẩn bên môi, : “Cho nên?” xong ngậm lại môi dưới của , hai tay từ từ vòng chặt.

      “Hả …” Môi lưỡi ẩm ướt, ấm nóng khiến nên lời, mở miệng ra còn là “ân” (hả), mà lại biến thành “a” …

      cảm thấy vẫn chưa trưởng thành, vẫn giống y như lần đầu tiên gặp vậy, giống quả đào chín mọng, dụ dỗ người ta cắn miếng, vừa chạm vào răng là tỏa mùi thơm, ứa đầy nước miếng.

      Ngón tay lần theo vạt áo vào trong, cảm giác lành lạnh khiến run rẩy, nghẹn ngào tiếng, hơi mở mắt ra, đôi mắt đen láy ướt át nhìn , có chút tủi thân có chút u oán.

      nhất thời cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, bụng căng cứng, đẩy dựa tủ quần áo, tỉ mỉ hôn , tay phải vuốt ve sau lưng , lòng bàn tay cảm nhận mịn màng và ấm áp.

      “Tần … ưm …” Hai tay vô thức túm lấy vạt áo trước của , lại từ từ bám lên vai , từ bạo lực hợp tác cho đến tích cực hưởng ứng, thông đồng làm bậy …

      đẩy áo ngực của lên cao, lòng bàn tay phủ lên nơi mềm mại trước ngực chẳng chút cách trở — may thay, vẫn là người trưởng thành rồi …

      “Đêm hôm đó, em làm tổn thương tôi …” thanh chát chúa thô lỗ vang lên, làm gián đoạn cảnh đẹp trong phòng.

      Chu Tiểu Kỳ run lên, mở to hai mắt nhìn, vội đẩy Tần Chinh ra.

      Vẻ mặt tuy là thản nhiên nhìn ra cảm xúc, nhưng mà năm ngón tay từ từ nắm lại thể nỗi mất mát và trống vắng của

      “Alo …” Chu Tiểu Kỳ nhận điện thoại.

      “Bao giờ mày tan cuộc?” Thẩm Phong rống lên ở đầu bên kia điện thoại.

      Chu Tiểu Kỳ liếc nhanh về phía Tần Chinh cái, : “Tối nay …”

      Ánh mắt Tần Chinh nhìn về phía bỗng chốc sáng lên.

      “Bên này hát Karaoke, bảo mày tới đấy.”

      được rồi …” Chu Tiểu Kỳ .

      “Mất hứng! phải chỉ là thằng cha ra vẻ thôi sao! Thư tình của mày đưa rồi chứ?”

      “Vẫn chưa …”

      “Đưa sớm, sớm siêu sinh!” Thẩm Phong dứt lời liền cúp điện thoại.

      Chu Tiểu Kỳ cúp máy, cuối cùng cũng nhớ ra bức thư tình bị quên béng mất, dưới ánh mắt chờ mong của Tần Chinh, từ từ lấy ra bức thư tình màu hồng nhạt nhăn dúm dó từ trong túi, run rẩy đưa tới trước mặt Tần Chinh, : “Cho … Cho này…”

      phải là ngại, là xấu hổ muốn chết a …

      Tần Chinh nghi hoặc nhíu mi, nhận thư tình bóc ra, nhân cơ hội chỉnh lại áo ngực.

      Lần đầu tiên bị ăn đậu phụ triệt để như vậy, quả nhiên món hời thể tùy tiện cầm …

      Ăn đậu phụ: hiểu đơn giản là sờ mó, sàm sỡ; hiểu phức tạp là quấy rối tình dục >:)

      Bên kia, Tần Chinh mặt chút thay đổi xem xong thư tình.

      Chu Tiểu Kỳ vẫn có chút chờ mong nhìn , sợ sệt hỏi: “Thế nào …”

      “Uhm …” Tần Chinh cân nhắc , “ là như vậy …”

      thích ?”

      cũng như vậy …” Vẻ mặt Tần Chinh thản nhiên.

      Chu Tiểu Kỳ nổi giận, “Là năm mới muốn có thư tình em mới viết, em viết chẳng dễ dàng gì, động viên được chút sao!”

      Tần Chinh ngạc nhiên hỏi: “ muốn thư tình bao giờ?”

      Ngón tay Chu Tiểu Kỳ ra dấu: “Em nhìn thấy đám nguyện vọng năm mới ở sau cửa phòng của các !”

      đó có các loại “cầu phụ nữ” “cầu nhân dân tệ” “cầu hợp thể” “cầu qua tất cả các kỳ thi”, còn có “cầu tình thư” ràng là nét chữ của Tần Chinh …

      Hợp thể: nghe bảo là chỉ chuyện XXOO :”>

      Tần Chinh im lặng nghĩ ngợi lúc lâu, thong thả : “Ba chữ đó, phải đọc như vậy.”

      “Cái gì?”

      phải ‘Cầu, tình thư’, mà là ‘Cầu tình, thư’ …” Tần Chinh khó khăn giải thích, “Bạn cùng phòng đánh bóng rổ bị gãy xương tay phải, nhờ viết thư cầu xin được thi cuối kỳ cho giảng viên phụ trách môn học … Còn về phần ai cắt xuống dán lên, nhìn thấy, để ý, lắm …”

      Cầu tình ở đây là xin tha thứ, cầu xin thương tình.

      Chu Tiểu Kỳ khô khốc tiếng: “Thế sao, như vậy à.”

      Tần Chinh : “Uhm, là thế đấy.”

      “Vậy … Rốt cuộc có thích ?”

      Tần Chinh vẫn chỉ : “ như vậy đó …”

      là thích hả, vẫn là thích hả?” Mắt Chu Tiểu Kỳ sáng lấp lánh nhìn , Tần Chinh che giấu nổi, chỉ có thể : “Thích…”

      “Vậy đọc cho em nghe …” Chu Tiểu Kỳ nhìn chờ mong.

      Giọng Tần Chinh rất lôi cuốn, như giọng dẫn chương trình radio nửa đêm vậy, giọng trầm vờn quanh thanh nổi, trong trẻo, lạnh lùng mà thuần thấp.

      dùng cái chất giọng đó đọc thư tình của Chu Tiểu Kỳ cách khô khốc: “ có biết địa vị của trong lòng em là cao cả cỡ nào, tôn quý cỡ nào ? thế giới này có ai có thể khiến em ngửa mặt trông lên như thế! Trong lòng em tràn ngập sùng bái, thương tiếc, đau lòng và ảo tưởng với , những tình cảm này quả đem em kéo rách ra, đẩy xuống vực sâu vô tận. Lúc thấy được , việc em có thể làm, chỉ là nhớ , nhớ , nhớ . Lúc ở bên , tất cả những điều em nghĩ, chỉ là làm sao , , . Nhưng mà, đối với em tàn nhẫn, ích kỷ, cho dù là chút tình cảm cũng muốn bố thí cho em. Vì thế, em muốn trốn chạy, lại cũng cho em trốn. Đúng thế, chỉ dùng ánh mắt, khiến em cách nào thoát được, biết là rượu độc cũng cam tâm tình nguyện uống xuống. có biết , bây giờ em quá đau khổ, quá bất lực, quá khổ sở. Nhưng mà, em có cách nào khống chế bản thân, phải, em điên rồi, đó là vì, em rất ! Rất rất a!”

      Edit đoạn này mà da gà, da vịt lổn ngổn :-ss

      Đây là kết quả tìm kiếm ở Google mà ra, chép hết bỏ chữ nào, hơn nữa có thể chắc chắn Tần Chinh tuyệt đối xem loại văn cảm xúc dào dạt như này, chỉ là vẻ mặt nhăn nhó kia của là vì sao a, đọc uể oải như vậy lại là vì sao a …

      em …” đau buồn , “Em viết giàu tình cảm như vậy, đọc lại chả có cảm xúc gì.”

      “…”

      qua quýt với em, ràng là thích còn là thích, đúng là lừa gạt em.”

      “…”

      còn thèm nhìn em, dùng im lặng để đối phó với em, quả nhiên đối với em tàn nhẫn, ích kỷ, dù câu cũng muốn bố thí cho em … ưm ưm …”

      Qủa nhiên, trong các cách khiến ngậm miệng lại như này là trực tiếp nhất.

      cũng thích cái cách vừa mềm, vừa thơm, vừa ngọt như này.

      Tối đó, hai người giải quyết hết cả đám đồ ăn lổn nhổn mang phong cách hậu đại kia, sau đó trước lúc đám bạn cùng phòng của Tần Chinh về, đưa về ký túc xá nữ.

      Thẩm Phong uống say chuếnh choáng, nằm giường lẩm bẩm hát.

      Chu Tiểu Kỳ đau khổ ngồi bồn cầu lẩm bẩm, lớn tiếng kêu: “Thẩm Phong! Linh cảm đến rồi! Linh cảm đến rồi! Mau đem bút mực đến đây phục vụ! Tao muốn viết thư tình!”

      Thẩm Phong say bí tỉ hát: “Em là người tôi giống như đóa hoa hồng …”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Ăn chơi chè chén trở về, tại phòng ngủ 419.

      Bạn cùng phòng thô bỉ A: Tần lão đại nhìn qua có vẻ xuân phong đắc ý a?

      Bạn cùng phòng dâm tiện B: Sai! Là xuân tình phơi phới!

      Bạn cùng phòng thô bỉ A: Ăn thịt rồi.

      Bạn cùng phòng dâm tiện B: Chu nương rơi vào tròng rồi.

      Bạn cùng phòng thô bỉ A: Tần lão đại vùi hoa dập liễu.

      Tần Chinh: Thi cuối kỳ lần này các cậu tự xử nhé.

      Bạn cùng phòng thô bỉ, dâm tiện AB: Lão đại, chúng em biết sai rồi! Tha cho chúng tiểu nhân nhất thời rượu vào lỡ mồm, vô ý lời bất kính với đại tẩu, SM thế nào liên quan gì đến bọn em, trăm lần ngàn lần đừng xuống tay đợt thi cuối kỳ, nó mới chỉ là trẻ con thôi mà …

      Tần Chinh: Bình thân .

      Bạn cùng phòng thô bỉ A: Lão đại, rốt cuộc tặng cho đại tẩu cái gì vậy? Đợt trước làm thêm kiếm ít tiền nhỉ …

      Bạn cùng phòng dâm tiện B: Hóa ra là làm thêm! Sao em lại biết nhỉ, là bạn cùng phòng mày thế mà biết lại báo! Tao còn tưởng là mỗi tối lão đại về muộn như thế là vui vẻ với chị dâu, mỗi ngày tinh thần uể oải, thận hư người mệt ….

      Tần Chinh: Thi cuối kỳ …

      Bạn cùng phòng thô bỉ, dâm tiện AB: Lão đại, chúng em biết sai rồi! Tha cho chúng tiểu nhân nhất thời rượu vào lỡ mồm, vô ý lời bất kính với đại tẩu, SM thế nào liên quan gì đến bọn em, trăm lần ngàn lần đừng xuống tay đợt thi cuối kỳ, nó mới chỉ là trẻ con thôi mà …

      Tần Chinh: (Thở dài nghĩ — có vài kẻ luôn chẳng biết nghe lời … )

      ——————————————————————

      Về nguyên nhân tại sao lúc đầu Tần lão đại muốn gặp Chu Tiểu Kỳ …
      Hắc hắc… mọi người đoán a …

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [KCT, HLR] Chương 47: Đời này của ta cũng đáng.
      Posted on November 28, 2012 by Mèo hen
      thế giới này có việc khiến người ta nghĩ tới 4 chữ để hình dung —-

      đêm qua ….

      Đừng đánh vào mặt a!

      Tôi là đến 300 bàn tiệc vô cùng bá đạo kia a!

      Tôi vốn còn giễu cợt Tần Chinh mắc chứng mù mặt, kết quả phát mình cũng chẳng tốt hơn là bao, lần nhìn 3000 khuôn mặt, chợt quay đầu, tôi người cũng nhớ nổi.

      Tiệc cưới kết thúc là hơn 10 giờ, tôi tuy rằng danh nghĩa là mời rượu, nhưng thực tế là uống nước lọc, cái mỹ danh của hành động này là chủ nghĩa nhân đạo quan tâm tới phụ nữ có thai. Thứ Tần Chinh là rượu xái, pha cả nước lọc, kẻ liều mạng là đám phù rể Chu Duy Cẩn, giúp Tần Chinh ngăn cản đám ép rượu thiện chí lẫn thiện chí nhào tới từ năm sông bốn bể, Tần Chinh đứng dậy là ngàn vạn phù rể ngã xuống.

      Thẩm Phong bạo rượu hơn cả tửu lượng của nó, người khác nhìn nó hào khí ngút trời đều ngại ép nó uống nữa, chỉ có tôi biết nó nhìn có vẻ tỉnh táo nhưng thực ra bất tỉnh nhân rơi vào trạng thái cơ giới hóa, ai tới cũng cự tuyệt. Cố Thiệu nhìn ổn giúp nó ngăn lại chút, kết quả là hai người cùng xỉu luôn rồi.

      Sau khi khách khứa rời , tôi và Tần Chinh đứng ở giữa phòng, run rẩy nhìn bốn phía chung quanh, gần như là chẳng kiếm nổi người còn sống nào mà vẫn thẳng, đứng thẳng được cả …

      “Chúng ta … Nên trốn thôi … Vẫn nên trốn thôi …” Tôi kéo kéo tay áo .

      Đôi mắt Tần Chinh nhuộm men say chuếnh choáng, nhưng vẫn rất tỉnh táo ra quyết định khó khăn. “ thôi!”

      Chết đạo hữu chứ chết bần đạo, chuồn ra, cần chuẩn bị tâm lý bị đám bạn đâm cho hai nhát.

      Tần Chinh nắm chặt lấy tay tôi, tôi giao bản thân cho , giao đám Cố Thiệu cho mấy người phục vụ ở khách sạn.

      “Để lái xe đưa chúng ta về .” Tôi với , “ uống say rồi.”

      “Yên tâm, giả bộ thôi.” Mặt đỏ phừng phừng mà lại những lời này, khiến người ta tin được a, “ uống nhiều lắm.”

      “Tuy là pha nước, nhưng vẫn uống vào ít rượu a.”

      Người say đều mình say.

      phải pha nước.” mở cửa xe, để tôi ngồi ở ghế phụ, đeo dây an toàn, sau đó , “Là nước pha rượu.”

      Đây là vấn đề giữa 1:100 và 100:1 …

      “À …” Tôi , “ dâm tiện …”

      ngồi vào ghế lái, sau khi đóng cửa lại liền vươn tay giữ lấy gáy tôi, đôi môi nóng rực phủ lên tôi, nhàng vuốt ve, giọng khàn khàn, “Thích ?”

      Hai má tôi nóng lên, líu ríu tiếng: “Uhm …”

      Quấn quýt hồi, mới hít sâu buông ra, vững vàng đưa xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe.

      Mười phút sau.

      Cảnh sát giao thông: “Hà hơi!”

      Tần Chinh bất đắc dĩ : “Tôi say.”

      Cảnh sát giao thông: “ uống rượu. Điều 91 luật an toàn giao thông Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa quy định: Sau khi uống rượu mà điều khiển xe cơ giới, tạm giữ giấy phép điều khiển xe cơ giới từ tới ba tháng, phạt tiền từ 200 tới 500 nhân dân tệ, sau khi say rượu mà điều khiển xe cơ giới, bị cơ quan công an quản lý giao thông tạm giữ cho tới khi tỉnh rượu, tạm giam 15 ngày và tạm giữ giấy phép điều khiển xe cơ giới từ 3 tháng tới 6 tháng, phạt tiền từ 500 cho tới 2000 nhân dân tệ.”

      Tôi : “Đồng chí cảnh sát giao thông, phải tin, ấy chỉ dùng nước hoa và nước xịt thơm miệng hương rượu xái thôi.”

      Chú cảnh sát giao thông trừng mắt liếc tôi cái, tỏ vẻ ràng là: Coi ông đây là tên ngốc hả!

      Tôi và Tần Chinh liếc nhau …

      “Theo tôi về cục cảnh sát giao thông.” Thái độ cảnh sát cực kỳ nghiêm chỉnh, khiến người ta yên tâm mà lòng chua xót a …

      Tôi gục vào vai Tần Chinh khóc hưng hức. ngày quá là nhiều bi kịch, quá là nhiều kỷ niệm, tôi muốn qua đêm động phòng ở cục cảnh sát giao thông a …

      Tôi lau nước mắt, ngẩng đầu với cậu cảnh sát giao thông: “Đồng chí cảnh sát giao thông, cậu còn chưa kết hôn phải .”

      Cậu ta ngẩn người lát, gật gật đầu : “ sao?”

      Lòng tôi chua xót : “Cho nên cậu nhất định hiểu được tâm trạng bây giờ của chúng tôi. Kết hôn, là chuyện cả đời, chuyện cả đời mới có lần, cậu nhẫn tâm thấy đôi vợ chồng mới cưới chúng tôi phải lưu lại ám ảnh cả đời như thế sao?”

      Cậu ta hừ tiếng: “Có ám ảnh mới nhớ , lần sau đừng điều khiển xe sau khi uống rượu!”

      “Xe để cậu giữ, tiền để cậu phạt, còn người để chúng tôi nhé …”

      được, phải giữ lại cho tới khi tỉnh rượu.”

      ấy vốn say!”

      “Việc này phải kiểm tra mới biết được.”

      Cậu cảnh sát biết linh động a!

      Tôi ra chiêu sát thủ!

      “Tối nay chúng tôi mở tiệc đãi khách ở Kim Đế, trong đó có đội trưởng Hoàng của các cậu.”

      Cậu cảnh sát giao thông dừng lại chút, ngẩng đầu nhìn tôi.

      Tôi tiếp tục : “Còn có đội trưởng Trương, đội trưởng Lâm … ra, họ hình như cũng là uống rượu xong lại tự lái xe về nhà …”

      Cậu cảnh sát sau ba giây mới phản ứng lại, : “Ba là Chu Dịch?”

      ra, tôi rất muốn hợp tác với cậu cảnh sát giao thông a, tôi là công dân tốt, sống 25 năm chưa từng vượt đèn đỏ (bởi vì thể lái xe), cũng chưa từng khạc nhổ bừa bãi, nhưng mà đời này chỉ lần này thôi a … Đảng và nhân dân tha thứ cho tôi chứ?

      Ai lại nhẫn tâm nhìn phụ nữ có thai kiêm dâu mới phải chịu giày vò cực kỳ vô nhân đạo, vào đêm động phòng hoa chúc lại phải ngồi xem các bác, các chú ở cục cảnh sát giao thông chơi đấu địa chủ chứ …

      Cho nên tôi : “Ba tôi là Chu Dịch.”

      Cậu cảnh sát giao thông vô cùng kính cẩn: “Chính là đồng chí Chu Dịch – đệ nhất đại thiện nhân của thành phố chúng ta, quyên tiền cứu tế thiên tai kém ai bao giờ, lấy việc xây các tòa cao ốc thúc đẩy phát triển nền kinh tế thành phố ta làm nhiệm vụ đó ư?”

      Chính là vị Chu Dịch lấy việc “ đến đâu xây nhà đánh dấu đến đó” làm nhiệm vụ của mình đấy, sai đâu …

      ra chúng tôi cũng rất thông tình đạt lý.” Cậu cảnh sát giao thông , “Nhưng mà uống rượu vào lái xe quá nguy hiểm, với người với mình đều nguy hiểm, việc này cũng là suy nghĩ cho an toàn của các vị.”

      Tôi gật mạnh.

      “Cho nên…” Cậu cảnh sát nghĩ nghĩ, “Như thế này …”

      Cám ơn trời, cám ơn đất, cảm ơn Đảng và chính phủ, có cách mạng có cuộc sống mới này …

      Cảnh sát giao thông lái xe đưa chúng tôi về nhà a …

      Đây là tiểu phẩm của chương trình cuối năm nào ấy nhỉ, chị đây sao lại cảm thấy quen thế nhỉ …

      Tôi rơm rớm nước mắt: “Cậu là đồng chí tốt, nhất định tìm được vợ hiền thảo.”

      Cậu cảnh sát ngượng ngùng cười hì hì.

      Tần Chinh rơi vào trạng thái câm nín được thời gian dài rồi, đời này của , có lẽ rất hiếm khi trải qua những việc như vậy, tôi có thể cam đoan với , từ nay về sau, ít được đâu.

      Đến ngã tư đường, Tần Chinh chợt mở miệng : “Rẽ trái, cảm ơn.”

      Tôi ngẩn người lát, nhìn ra ngoài, lại quay đầu hỏi Tần Chinh: “ say rồi phải ? Đây phải hướng về nhà?”

      ra hiệu chớ có lên tiếng, rồi cười cười cách thần bí.

      Tôi dựa vào IQ 125 nhân hai của mình nhanh chóng nghĩ cái, mắt nhất thời sáng lên.

      Nhà mới … Nhà mới … Nhà mới …

      Chả trách muốn tự mình lái xe, hóa ra là muốn cho tôi niềm vui bất ngờ, kết quả lại bị cậu cảnh sát giao thông chặn lại.

      Nhưng mà xe lại dừng ở trước cửa cao ốc công ty.

      Tôi và Tần Chinh thể biết ơn tự đáy lòng với đồng chí cảnh sát giao thông, đồng chí cảnh sát tỏ vẻ, phục vụ nhân dân là niềm vinh dự của cậu ấy.

      Tuy là tôi vẫn cảm thấy nguyên nhân căn bản là do ba tôi là Chu Dịch – có điều tôi đề nghị mọi người nên quên chút xíu nhân tố thiếu hài hòa ấy, tin tưởng vững chắc xã hội là hài hòa, Đảng của tôi xưa nay vẫn là đại diện cho lợi ích căn bản nhất của quảng đại quần chúng nhân dân.

      Lòng tràn đầy cảm kích, tôi chào tạm biệt đồng chí cảnh sát giao thông, quay đầu hỏi Tần Chinh: “ dẫn em về công ty làm gì?”

      cười nhạt , vào thang máy ấn tầng 30.

      Tôi : “Công ty chúng ta ở tầng 20.”

      : “Nhưng nhà ở tầng 30.”

      Tôi : “Thế à … Hả?” Chớp mắt, “Sao sớm?”

      Nhà và công ty, chỉ cách có 10 tầng … ra chỉ để tiện cho mình làm, tan ca chứ gì!

      “Như vậy em muốn gặp cũng rất tiện.” Tần Chinh phản bác lại suy đoán trong lòng tôi.

      Cái gọi là, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, uổng công tôi thông minh cả đời, lại hồ đồ phút chốc, tất cả các tòa nhà trong thành phố đều lượn quanh vòng, đoán nhà mới có khả năng ở nơi nào, lại bỏ sót mất tòa nhà này!

      Cạch tiếng, cửa mở.

      Tôi cứ thế vào, cứ thế bật đèn, tận đến khi tất cả các bóng đèn trong phòng chẳng muốn đơn côi đều sáng hết lên rồi, sáng rực căn nhà rộng dưới 300 mét vuông.

      “Ây da, dung tục.” Tôi lau lau khóe mắt , “Treo ảnh kết hôn làm cái gì, chẳng có gu thưởng thức. Vốn béo, còn bị phóng to ra, cảm giác là vô biên vô hạn …”

      Tôi nhìn bức ảnh bị phóng to tường phòng ngủ kia, khỏi đau xót trong lòng.

      Tần Chinh ôm lấy tôi từ phía sau, chịu để bị lơ là cắn cắn vai tôi, bỏ qua mấy lời than vãn của tôi, khàn khàn gọi tiếng: “Tiểu Kỳ…”

      “Hả?” Cảm giác ẩm ướt, ấm nóng lướt qua lướt lại sau gáy, vừa tê vừa ngứa.

      Tần Chinh: “Vợ à …”

      Tôi: “Uhm …”

      Tôi giữ lại cái tay xấu tính của , : “Có muốn kéo rèm cửa sổ lên ?”

      Nguyên mặt của tầng 30 là cửa sổ sát đất, ánh đèn neon, cảnh sông lấp lánh, tôi nhìn thấy mà — áp lực rất lớn …
      .
      có người nhìn thấy được đâu.” lạnh nhạt bác bỏ.

      “Khỉ !” Tôi nghiến răng mắng câu, “Nhìn nhầm rồi, ngờ lại là người dâm tiện như vậy!”

      cắn phéc mơ tuya sau lưng tôi, kéo xoẹt cái là tới cùng.

      Tôi hơi run, kiên quyết muốn kéo rèm cửa sổ. giữ chặt tôi, kiên quyết thả người …

      Tôi kiên quyết bằng

      Đối với chuyện xảy ra sau đó, tôi cũng muốn bốn chữ — đêm qua ….

      Khốn kiếp! Đứa nào đánh mặt chị đứng ngay ra đây cho chị!

      Đợi … Đợi chị hồi phục tinh thần, sức khỏe rồi chị đánh chết mày …

      Hồng hộc, hồng hộc …

      Hồng hộc, hồng hộc …

      đêm hồng hộc hồng hộc như này khiến tôi sức cùng lực kiệt …

      Tận đến chiều hôm sau, tôi vẫn nằm giường dậy nổi, cho dù ánh mặt trời lúc 8-9 giờ sáng khiến cho tinh thần tôi hưng phấn, nhưng thân thể vẫn kêu gào mệt a, mệt a, đành phải đạp cho Tần Chinh cái, : “ kéo rèm cửa .”

      lần mò đầu giường, tìm được điều khiển, ấn ấn cái, sau đó quay về tiếp tục ôm tôi.

      Tôi tinh ý phát ra tâm trạng hơi sa sút, vì thế chọc chọc lưng , hỏi: “ sao vậy?”

      : “ có gì.”

      Tôi : “Vừa mới kiến quốc thôi, sao lại mang cái dáng vẻ hối hận rồi thế?”

      phải ” kéo kéo tôi chút, , “Em ngủ tiếp , gọi điện thoại.”

      Kết quả …

      Hóa ra là chuyện công ty …

      Làm sao mà chịu nổi a! Quân vương vẫn còn muốn lâm triều! Sức quyến rũ của bà đây vẫn chưa đủ a!

      Tần Chinh xong cúp điện thoại, lưng dựa vào đầu giường, vô thức nghịch điện thoại, vẻ mặt như vẫn suy nghĩ. Tôi ngẩng đầu thưởng thức sắc đẹp, vừa tỉnh lại có thể nhìn thấy mỹ nam tinh thân ở trần, ngập tràn xuân sắc, khuôn mặt nghiêm túc bàn việc công, là quá tốt đẹp a …

      Tôi chọc chọc , : “ rốt cuộc là sầu muộn gì thế? Chẳng nhẽ phụ nữ có chứng sợ hãi trước kết hôn, đàn ông lại có chứng sầu muộn sau khi kết hôn ư?”

      cúi đầu nhìn tôi, xoa xoa đầu, nén nổi cong khóe môi, : “ nghĩ việc.”

      “Ừ?” Tôi tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.

      vuốt ve má tôi, chầm chậm : “Còn phải cố gắng bao lâu, mới có thể khiến em ‘Chồng tôi là Tần Chinh’, mà phải ‘Ba tôi là Chu Dịch’.”

      Trong lòng tôi như có vạn con thảo nê mã (1) gào thét!

      Chinh gia! quá chí khí, quá lý tưởng!

      Tôi lau khóe mắt : “Về sau con ta cũng có thể ‘Ba tao là Tần Chinh’, đời này của ta (2) cũng đáng …”

      Cho nên …

      Đây coi là kết thúc rồi ư?

      Vớ vẩn!

      Chị còn phải sinh con, con còn sinh cháu, con con cháu cháu nhiều kể!

      Muốn kết thúc?

      Trừ khi tác giả xuyên !

      ——————————————————————————————————————————————————————

      (1) Thảo nê mã: cách đọc giống với câu chửi bậy (câu chửi thông dụng nhất có 3 tiết ấy, chính nó đấy >.<) – là loài động vật hư cấu trong thập đại thần thú do netizen TQ sáng tạo ra, được lưu truyền rộng rãi trong các chat room, forum trực tuyến; từ này được chế ra nhằm tránh bị hệ thống thẩm tra internet của TQ loại bỏ.
      Cũng giống ở các 4r của mình, nếu post có chứa từ tục tĩu bị biến thành *** hoặc bị xóa thẳng tay.
      Tạo hình của con này là dê đà hoặc lạc mã (lai giữa lạc đà với dê hoặc ngựa), google hình ảnh được em này:

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [KCT, HLR] Phiên ngoại: Ký đặt tên.
      Posted on November 30, 2012 by Mèo hen
      Ai cũng bảo chuyện đặt tên cho con là rất khó khăn, ngay cả đối với người học đại học ra cũng chẳng dễ dàng gì.

      Sau khi tiểu boss nhà họ Tần được sinh ra, Tần Chu thị chịu trách nhiệm ở cữ, Tần đại boss chịu trách nhiệm giở tự điển, lật cả biển từ để chọn cái tên thích hợp.

      Phải ngụ ý sâu sắc.

      Phải tao nhã cao quý.

      Phải tràn đầy khí thế.

      Phải có thương và ấm áp.

      Tần đại boss mỗi ngày nghĩ ra trăm cái tên, tự mình phủ quyết 50 cái, sau đó đưa 50 cái cho ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại phủ quyết, cơ bản chả có cái tên nào lọt tới cửa người mẹ mang nặng đẻ đau kia.

      Ở cữ 30 ngày, 3000 cái tên, Tần đại boss sắp phát điên đến nơi, lúc ký hợp đồng thường xuyên ký ra cái chả biết là tên ai.

      Tần Chu thị Tiểu Kỳ cũng nhàn rỗi, gọi điện cho tứ phương thu thập tên.

      khi chọn dùng, lập tức trả tiền nhuận bút.” Chu Tiểu Kỳ gõ bàn tính, “Có thể làm ba nuôi hoặc mẹ nuôi của bé con.”

      Thẩm Phong : “Được rồi, tao vốn mẹ nuôi của Tiểu Tần Thú rồi mà.”

      Chu Tiểu Kỳ căm uất thôi: “Mày chắc lại gọi nó là Tiểu Chu Chu chứ gì …”

      Thẩm Phong cười nhạt: “Đợi mày cho nó thêm đứa em gọi là Tiểu Chu Chu.”

      Cố Thiệu : “Làm cha nuôi của nó là vụ đầu tư dài hạn hạng nhất, trước khi nó có thể tự lực cánh sinh, hàng năm mừng hồng bao cho nó, đưa nó chơi sinh nhật, tặng quà cho nó, đến khi nó kết hôn xây dựng gia đình, còn mừng nó khoản kha khá. Sau đó mới có thể đợi nó đến hiếu kính . Chu kỳ này rất dài … Đương nhiên cũng là nếu làm cha nuôi cho nó hồng bao, chỉ là Thẩm Phong là mẹ nuôi đây làm cha nuôi cũng là hợp tình hợp lý nhỉ…”

      Chu Tiểu Kỳ đờ đẫn cúp điện thoại.

      Chu Duy Cẩn : “Gọi là Tần Nhất Nhất .”

      Chu Tiểu Kỳ rất ngạc nhiên: “Vì sao?”

      “Về sau viết tên nhanh hơn tí.” Tên Chu Duy Cẩn vẫn là vết sẹo trong lòng cậu, lúc bị phạt chép tên đến mức tay muốn đứt lìa luôn, cậu cảm thấy mình thể đổi tên, nhưng tên đứa bé nhất định phải ít nét thôi. Tên đứa bé mà quá nhiều nét bạn đau lòng kịp.

      (Tần Nhất Nhất = 秦一一) :))

      Chu Tiểu Kỳ biết cần phải qua hội đàm sáu bên có thể khẳng định cái tên này tuyệt đối bị bác bỏ ngay.

      đáng tin, các loại đáng tin a ….

      Tận đến khi làm xong đầy tháng, tên vẫn chưa nghĩ ra được.

      Ông nội gọi Tần tiểu boss là “Tiểu tôn tôn”, bà nội gọi là “Bảo bối”, ông bà ngoại đều gọi là “Cục cưng”, Thẩm Phong gọi là “Tiểu Tần Thú”, Cố Thiệu gọi là “Bé con”, Chu Duy Cẩn gọi là “Cháu trai tôi”, Tần Chinh gọi là “Con trai”, Chu Tiểu Kỳ gọi là “Chúa công”…

      tối nào đó, Tần Chinh trở về sau khi đọc xong tài liệu trong thư phòng, Chu Tiểu Kỳ cũng vừa dỗ chúa công ngủ xong.

      Ngọn đèn quả quýt mờ mờ tỏa ra bầu khí mờ ám. Tần Thú khổ lớn chịu cấm dục lâu đột nhiên đẩy ngã Chu Tiểu Kỳ, cắn cái lên cổ , hì hục phả hơi nóng bên cổ, thầm: “Sao lại gầy nhanh như vậy …”

      Gọi là Tần Thú khổ lớn để phân biệt với Tiểu Tần Thú, bạn Phong cũng dã man quá, cháu nó biết gì đâu mà gọi là Tiểu Thú =.=

      Khi câu này, hai cái tay xấu tính lần vào trong vạt áo , sờ mò khắp nơi.

      Chu Tiểu Kỳ rầm rì xoay tới xoay lui, muốn chống cự mà lại còn nghênh đón liếc mắt đưa tình: “Em béo quá, áp lực lên phải rất lớn ư, em là giảm cho đấy …”

      thích cảm giác đầy đặn mượt mà.” Mặt trời xuống núi, trăng tròn lên cao, sói cũng rời hang.

      Chu Tiểu Kỳ bị đè đến khó chịu, đẩy ra chút, hạ thấp giọng : “Đánh thức chúa công rồi mai đừng hòng nghĩ đến chuyện làm.”

      Tần Chinh rất bi kịch, hơn nữa loại bi kịch này giằng co cũng được khoảng thời gian khá dài rồi, Chu Tiểu Kỳ cũng bị tai bay vạ gió. Mỗi tối chúa công cứ múa may tưng bừng chịu ngủ, hai bố mẹ thải y ngu thân, chiêu gì cũng dùng hết rồi, cuối cùng dỗ được cu cậu ngủ, trời cũng sắp sáng.

      Thải y ngu thân: hiếu thảo với cha mẹ, chuyện kể rằng thời Xuân Thu, Lão Lai Tử rất hiếu thảo, 70 tuổi nhưng vẫn mặc áo màu mè sặc sỡ, giả làm con trẻ, khiến cha mẹ phải bật cười, cơ mà trường hợp này là ngược lại :))

      Làm mẹ còn có thể ngủ thêm mấy tiếng nữa, nhưng kẻ làm ba còn phải rời giường kiếm tiền mua sữa. Mỗi ngày mang cặp mắt thâm quầng làm, bị nhân viên dưới quyền len lén giễu cợt. : “Con quấy nửa đêm.”

      Từ đầu mọi người còn tin , dù sao boss nhìn cũng có vẻ nghiêm túc chính trực. Tận đến lần nào đó bị phu nhân để lại dâu tây người, vô ý lộ ra ngoài, chúa công ngủ – cái cớ này dùng được nữa.

      Có lẽ có bạn biết dâu tây là gì, thế này nhé, chọn chỗ da nào mềm mềm, mỏng mỏng ấy, dùng miệng mút mạnh lúc lâu, xem nó để lại cái gì ;;)

      Tần Chinh : “Con quấy ngủ.”

      Mọi người liền cách mờ ám: “Chúng tôi hiểu, chúng tôi hiểu …”

      Vừa quay đầu lại : “Tiểu chúa công đáng thương, còn như vậy bị lấy ra làm bia đỡ đạn cho cha mẹ hoang dâm.”

      Tần Chinh bó tay thôi.

      Trời muốn đổ mưa, muốn lấy chồng, theo ta thôi …

      Dù sao cũng chả có người tin, vậy dứt khoát để tội danh thành . giở quẻ bình mẻ cho mẻ thêm: “ muốn …”

      Chu Tiểu Kỳ dùng tinh thần nữ chiến sĩ kháng Nhật : “ muốn!”

      Tần Chinh đè chặt Chu Tiểu Kỳ lại, tự mình ra tay, cơm no áo ấm, giành giật đồ ăn, Chu Tiểu Kỳ bị cù ngứa ngáy thở hổn hển cười, vội vàng xin tha : “Để tự em!”

      Tần Chinh buông lỏng tay, bỗng nhiên : A! Em bỗng nhớ ra cái tên!”

      “Gì?” Tần Chinh nghiêm túc thuận miệng hỏi cái.

      “Á Châu!” Chu Tiểu Kỳ , “Á Châu a, tên này khí thế hào hùng cỡ nào, ngụ ý sâu xa cỡ nào a!”

      “Chả nghe ra ngụ ý sâu xa gì, chả thấy dễ nghe gì cả.” Tần Chinh lập tức phủ quyết.

      Chu Tiểu Kỳ : “ phải, nghĩ mà xem, Tần Á Châu, Tần Á Châu, Tần áp Chu…” (cách đọc giống nhau và áp ở đây nghĩa là đè :”>)

      Tần Chinh dừng lại chút, dứt khoát đẩy ngã Chu Tiểu Kỳ, trầm giọng : “Nếu đây là mong muốn của em, giúp em thực …”

      Cuối cùng tên này thực tế vẫn bị loại bỏ, may mà nó được chấp nhận, nếu tên này quả thực chính là bộ hài hòa đồ rồi. (Cứ liên tưởng đến xuân cung đồ nhé)

      Mà cuối cùng lật nát cả biển từ cũng tìm ra hai chữ có thể sáng mù mắt thế nhân, hội nghị đặt tên mở rộng vẫn phải khai mạc ở Tần công quán, mỗi người chọn vài cái tên, tiến hành bỏ phiếu cùng quyết định, thể đầy đủ tính ưu việt của dân chủ.

      Nhưng ngay trong khoảng khắc sắp quyết định kia, chúa công gào khóc, mấy vị bỏ phiếu mới đột nhiên phát ra chuyện vô cùng quan trọng.

      Ông nội : “Mấy người chúng ta đại diện như này cũng phải cách lựa chọn hiệu quả, có lẽ tiểu tôn tôn thích bị người khác thay mặt.”

      Hậu quả chuyện này rất nghiêm trọng, chúa công rất tức giận, các vị đại biểu thương lượng nhất trí, quyết định chuyện gọi tên này vẫn để cho đương tự mình quyết định.

      Vì chuyện đặt tên này là đại mang tính lịch sử, ngay tại lúc Tiểu Tần Thú khóc oa oa giơ tay chộp cái quyết định luôn.

      Bàn tay kia chụp trúng chữ.

      Hi.

      Ông nội gật đầu : “ [Nhĩ Nhã] , [Quốc Ngữ ] đều có , hi giả, quang minh dã, tên này tồi, cứ gọi là Tần Hi .”

      Hi giả, quang minh dã: đại khái là ý chỉ hi cũng có nghĩa là ánh sáng mặt trời.

      Ông bà ngoại : “Được đấy, được đấy, chính là mặt trời nha.”

      Mặt trời mút ngón tay, chớp chớp đôi mắt to còn ươn ướt, cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng ngủ thiếp .

      Từ này về sau, cậu bé còn là Tiểu Tần Thú, đây đúng chuyện hài hòa Trung Quốc.

      ———————————————————————————————————————–

      Chẹp, con trai của Bùi Tranh và Tương Tư cũng tên Hi, giờ con Tần Chinh – Tiểu Kỳ cũng tên này, tác giả lười quá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :