1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không có Lai Sinh - Phong Ca (67C)(Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 49: Van Xin (1)

      So với mấy tháng trước, bây giờ gặp lại, suýt chút nữa Thanh Liên nhận ra Nhâm Uyển rồi.

      Đại tiểu thư của phủ thừa tướng, thanh nhã, dịu dàng, giờ đầy vẻ tiều tụy, mệt mỏi. Khuôn mặt nhợt nhạt, vừa thấy Thanh Liên nàng ấy nấc lên:

      -Liên nhi, cứu cha…Ta van muội, tìm cách cứu cha !

      danh nghĩa, Thanh Liên là con của Nhâm thừa tướng. Nhâm phủ gặp nạn, nàng cũng thể kiềm được nỗi xót xa:

      -Tỷ tỷ…

      -Hoàng thượng lòng nghi ngờ quá nặng, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện phủ chúng ta liên kết với Lương vương phản loạn. Thừa tướng phủ bị tịch biên gia sản, cha và ca ca, đệ đệ đều bị lưu đày. Giữa đường còn bị người truy sát. cha nấp vào Cốc Hồ Túy, muội, ta van xin muội tìm cách giúp. Chỉ có Lương vương mới giúp được chúng ta thôi.

      Thanh Liên phải hiểu tình thế cấp bách. Nhưng nàng chỉ là nữ tử, làm sao có thể can thiệp vào chuyện của Lương vương.

      -Ta giấu muội, thực sư ta chạy thoát đến đây là do hoàng thượng muốn ta đến. Ông ta muốn Lương vương đến kinh thành để đàm phán. là phụ thân, thúc bá, thân thích nhà ta đều bị bắt. Họ cho ta ba mươi ngày, chỉ có ba mươi ngày thôi.

      Nhâm Uyển nức nở. Vị tiểu thư đẹp như hoa như ngọc ấy bây giờ lại rơi lệ, cầu xin nô tỳ.

      Nhưng….Thanh Liên có thể làm gì được.Chuyện này là việc quan trọng của Đông đô, đương nhiên thể để phụ nữ nhúng tay vào.

      -Tỷ tỷ à, ta….

      -Muội làm được. Chỉ cần muội thuyết phục được Lương vương thôi. cũng nhẫn tâm đến vậy. nay hoàng thượng cũng làm gì được . Đông đô có biến gì các nước lân bang thừa cơ xâm phạm. Ta van muội, vì tình cảm của chúng ta mà suy nghĩ lần, có được ?

      Thuyết phục Lương vương đến kinh thành đàm phán, hoàng thượng thực muốn đàm phán với sao?

      Thanh Liên lắm diễn biến triều chính của đời trước. Kiếp này mọi thứ đều thay đổi. Tiểu thư còn là Vương phi của Lục hoàng tử nữa. Người cần vì phò trợ phu quân mà mưu tính điều gì.

      Thuyết phục Lương vương…

      -Ta đích thân với ngài ấy. Chỉ cần muội có thêm vài lời. Muội cũng thể là người vong ân phụ nghĩa được đúng ? Liên nhi, giúp ta, giúp phủ thừa tướng lần. Hoàng thượng hứa, chỉ cần Lương vương vào kinh phóng thích cha ngay lập tức. Muội muội, người tuổi già sức yếu, chịu nổi lâu hơn nữa đâu.

      Nhâm Uyển nức nở. Thanh Liên thờ thẩn ngồi xuống nệm giường.

      -Nương nương….

      Hạ Phương Nghi nhanh chóng bước vào viện. Thấy Thanh Liên ngồi ở giường, nàng mới thở phào nhõm, ánh mắt lướt qua Nhâm Uyển cũng ở bên trong:

      -Khách từ xa mới đến, sao các người lại thất lễ vậy? Mời nương ra phòng khách, Đại công tử trở về rồi.

      Đại công tử? Lương vương chỉ còn có Thẩm Hành Vân. Đại công tử là….

      -Đại công tử cho mời Nhâm tiểu thư.

      Nhâm Uyển đành bước ra ngoài. Phương Nghi khỏi trầm ngâm. Vừa đến Đông đô, muốn gặp ngay nương nương, chỉ có thể là vì chuyện nhà. Nhưng lại chọn đúng thời điểm Lương vương đến Đông Bắc, Thái vương phi và lão vương gia cứ nghĩ Nhâm Uyển là thân thích của trắc phi nên để hai bên tiếp xúc. Cả hai chuyện gì trong thời gian ngắn này đây?

      -Hạ tỷ tỷ….

      -Nương nương cứ nghỉ ngơi cho khỏe -Hạ Phương Nghi nghiêng mình thi lễ- Nô tỳ ra ngoài sắc cho người thang thuốc bổ.

      Nàng bước ra ngoài, giọng dặn dò Trương ma ma:

      -Từ nay tìm cách để nương nương gặp gỡ Đại tiểu thư nữa. Nếu nàng ấy đến cứ viện cớ sức khỏe trắc phi tốt rồi báo cho ta.

      -Vâng, Hạ nương….

      Bên trong Thanh Liên vẫn ngồi yên bất động. Nàng cũng biết tại sao tiểu thư lại chọn thời điểm này mà đến. Lương vương đến thành Đông Bắc, cha mẹ chàng vốn sống dật, cứ nghĩ tiểu thư là thân thích của nàng dễ dàng để hai bên tiếp xúc với nhau hơn.

      lẽ chỉ có vậy, tiểu thư chỉ muốn có vậy thôi sao?

      Bên ngoài Lương vương phủ, Thẩm Hành Vân cũng mới trở về. Con chiến mã đến cửa là khuỵu cả gối, thở hồng hộc. chỉ kịp vỗ vào lưng nó rồi bước vào trong.

      Bên trong, có tiếng Thẩm Hành phẫn nộ hét lên:

      -Người đâu, bắt nàng ta lại. Phải buộc nàng ta khai ra, nàng ta dùng loại thuốc gì!

      Chân bỗng nhiên run rẩy. Nhâm Uyển bị khống chế, gương mặt lạnh lùng. Thẩm Hành - thời gian gặp. Gương mặt tuấn tú của đại ca tái xanh.

      -Chuyện gì? Có chuyện gì?

      Trương ma ma quỳ dưới đất, đôi mắt đỏ hoe. Thấy Lương vương vào, bà càng khóc to hơn.

      -Chuyện gì? Ta hỏi chuyện gì? mau, là chuyện gì?

      -Đệ bình tĩnh -Ánh mắt Thẩm Hành như muốn giết người, hướng thẳng về phía Nhâm Uyển, gằn từng tiếng- Nàng ta đến gặp em dâu, sau đó em dâu đột nhiên ngất xỉu. Bụng dưới chảy máu, đại phu chuẩn đoán rằng….

      -Chuẩn đoán gì?

      Thẩm Hành khựng lại đôi chút rồi mới tiếp, giọng hơi lạc :

      -Có người cố tình dùng xạ hương với em dâu. Còn có loại độc màu vị, cố tình đẩy độc tính của xạ hương lên cao, có thể gây chảy máu tức thời, thúc thai nhi ra ngoài. Tạm thời biết đó là độc gì, đại phu cố hết sức bảo toàn thai cho em dâu.

      -Rầm!

      Mặt bàn bị đập vỡ. Thẩm Hành Vân vội vã chạy vào trong.

      Thẩm Hành ngăn cản. thực hiểu. Nhâm Uyển cất công đến đây, dùng chính thân mình hạ độc Thanh Liên. Mục đích chỉ là loại trừ cái thai trong bụng nàng ấy, cho Lương vương có đời sau sao?

      Đơn giản và ngu xuẩn vậy sao? Nàng ta tiếc mạng, chỉ muốn làm như thế sao?

      -Người đâu!

      -Dạ!

      -Giam nàng ta lại, chuẩn bị hình cụ. Ta đích thân thẩm vấn Nhâm đại tiểu thư….

      Thẩm Hành Vân vừa chạy đến cửa thấy trước cửa phòng Thanh Liên đầy người đứng đợi. Phụ vương, mẫu phi khuôn mặt cũng tái hẳn .

      Cửa bật mở. Hạ Phương Nghi bưng ra chậu nước. Nước đỏ tươi.

      -Liên nhi, Liên nhi sao rồi? Nàng sao rồi?

      -Hồi vương gia- Hạ Phương Nghi khỏi nhíu mày đau đớn khi tay Lương vương bấu lấy nàng rất chặt nhưng vẫn trình bày rành rọt -Trắc phi nương nương trúng độc, đại phu nỗ lực giữ thai. Nhưng mà…

      -Nhưng mà thế nào?

      -Thai nhi mới hơn bốn tháng, tử cung nương nương bong tróc, sợ giữ được. Nương nương lại hôn mê nên…

      -Vương gia….

      Thẩm Hành Vân như cơn gió, chạy thẳng vào phòng, ai ngăn được .

      Hứa đại phu đứng cạnh giường. Thanh Liên nằm bất động, gương mặt nhợt nhạt. Thấy , đại phu cúi đầu thi lễ nhưng ánh mắt vẫn hướng về bệnh nhân, lo lắng khôn cùng:

      -Bái kiến vương thượng.

      -Nàng sao rồi? Sao rồi?

      dám hỏi đến đứa bé. Chậu máu đỏ tươi, máu dưới thân nàng vẫn rỉ ra. Chỉ cần người lớn bình an là đủ, đứa trẻ….coi như hữu duyên vô phận. Cha xin lỗi, cha bảo vệ được con, để cho con được chào đời thuận lợi. Là lỗi của cha….

      Chương 50: Van Xin (2)

      Thanh Liên nhìn thấy trong giấc mơ, thỉnh thoảng có dáng hình bé, cứ nắm lấy tay nàng thầm gọi: “Mẫu thân”.

      Mầm sống lớn dần trong bụng, giờ lại như muốn rời khỏi nàng. Thanh Liên cảm giác được, tiếng gọi yếu ớt của nó sát bên tai:

      -Đau quá, con đau quá, mẫu thân ơi, con đau….

      -Đừng mà….Đừng rời xa mẫu thân. Van con, đừng….

      Kiếp này, Thanh Liên lần đầu làm mẹ. Đứa trẻ hằng ngày cử động, chào hỏi nàng dưới những kẽ tay.

      -Mẫu thân ơi, con đau…

      Đứa trẻ quằn quại trong đau đớn. Nó cong người, nó bị ai giật mạnh khỏi vị trí quen thuộc nơi ổ bụng. Con của nàng.

      Nó rất đau. giây tồn tại cũng đau.

      Thanh Liên bật khóc nức nở. Nàng nỡ nhìn con đau đớn, nhìn con quằn quại dưới mắt mình.

      Nàng buông tay…Đành phải buông tay.

      -Con ơi, đau nữa. Con đau nữa. Mẫu thân….

      Con chỉ mới là thiên thần trong bụng. Con có tội lỗi gì thế gian này cả. Con được lên thiên đàng. Ở đó mưu quỷ kế, ai muốn tước mạng sống bé của bào thai mới tượng hình.

      Nhưng mà….

      -Vương thượng, vương thượng!

      Hạ Phương Nghi từ ngoài hớt hải chạy vào, theo sau là người cao lớn, mái tóc dài hờ hững sau lưng. khoác chiếc áo choàng đen thẫm, gương mặt trắng trẻo. Thấy Thẩm Hành Vân, vội quỳ sụp xuống, tung hô:

      -Thảo dân Khanh Mạc, bái kiến Vương thượng….

      -Vương thượng, người này là đại phu của Đông đô, tháng trước từng giúp con ngựa giữ được thai sắp sảy. ….

      - nương à, ngựa như người -Khang Mạc nhăn nhó- Đây là người phải ? muốn ta chữa cho người à? Ta biết đâu…

      -Ngươi thử !- Hạ Phương Nghi quỳ xuống trước mặt Lương vương, giọng muốn lạc – Vương thượng, nương nương rất thương đứa bé trong bụng, nếu có bất trắc gì nương nương e là chịu được. là thầy thuốc chữa bệnh cho vật nuôi nhưng chưa hề thất bại khi giữ thai cho con vật nào. Dù thế nào xin người hãy thử, cho nương nương hy vọng .

      Thẩm Hành Vân nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Thanh Liên mà lòng đau thắt. Nàng và đứa , đương nhiên chọn nàng. Nhưng nàng đứa đến vậy. Nó mất rồi, Thanh Liên ân hận, đau lòng cả đời:-Các vị đại phu, các người có ai giữ lại được thai cho nương nương ?

      Tình huống này, thai tuột gần như khỏi tử cung người mẹ, ai dám mạo hiểm. Vinh hoa có đấy, nhưng mạng có đủ để hưởng hay ?

      -Còn ngươi? Ngươi giữ được thai cho nương nương chứ?

      -Nếu xem người như con vật có lẽ -Khang Mạc xắn tay áo- Tôi từng giúp con khỉ mẹ giữ thai, coi nương nương như con khỉ bị thương, cũng là vấn đề…

      Khang Mạc đặt tay lên bụng Thanh Liên.

      Đứa bé tuột ra khỏi bụng mẹ. Nhưng nó muốn, vẫn cố hết sức bám lại vào thành tử cung. Nó muốn lìa xa người mẹ này. Người mẹ cho nó nghe những lời thầm , những câu hát ngọt ngào trước khi ngủ. Nó….

      thầm tính toán. Thỏa thuận trước đây, nếu đứa trẻ ra đời, có thể bị lùi lại thời gian ngắn. Khang Mạc có quá nhiều thỏa thuận cần hoàn thành, mà đôi khi thỏa thuận của người này lại cần khách hàng khác giúp đỡ mới có thể thành toàn được.

      luôn phải đảm bảo mọi điều kiện để khách hàng hoàn thành thỏa thuận. Tiểu thư Thanh Liên đổi cuộc sống sung sướng ở kiếp sau cùng chiến thần Nhan Triệt…. Nhan Triệt là khách hàng lớn, muốn người vợ kiếp sau của mình là hóa thân của linh hồn khác. muốn người cận kề mình trong những lần lịch kiếp chỉ có người.

      Lam Mặc nhận mọi hợp đồng cần . Giá Nhan Triệt trả rất cao, phù hợp với cầu khác từ khách hàng vì thỏa thuận này mà đợi ngàn năm.

      kiếp sống thay đổi, mang theo nhiều biến chuyển. Thanh Liên muốn trả ơn cho Thiết Hàn, nhưng biết Thiết Hàn vốn chẳng cần nàng trả ơn. giữ lấy chiếc hoa tai chẳng qua là muốn tìm cho mình lý do tồn tại. ngã bệnh, cho Lương vương cơ hội trở mình ở kiếp trước là vì mệt mỏi. Sau đó lại giúp Lương vương đời trước thành hoàng đế là bởi Thiết Hàn muốn tiếp tục bị cuốn vào mưu tranh giành quyền vị của hai hoàng tử. muốn mau chóng được nghỉ ngơi.

      Đời này, ngoài Thanh Liên còn có Thẩm Hành Vân, Thái tử Thẩm kiếp trước là khách hàng của . Mỗi người đều có cầu riêng, có giao ước…Vất vả lắm mới có thể để những vị khách này có liên hệ gia đình, bây giờ vì biến cố bất ngờ mà khách hàng bị lui lại thời gian chào đời đáng. Lam Mặc thỉnh thoảng ra tay để thúc đẩy việc hoàn thành đơn hàng khách đặt. Đương nhiên là trong phạm vi cho phép và khách hàng phải tiếp tục tốn thêm ít thời gian.

      xoa bụng Thanh Liên được hai vòng, bàn tay ấm áp. Phía dưới của nàng vẫn rỉ máu nhưng còn tuôn mạnh ra nữa….. Lần này có nên thu thêm phí giúp đỡ vượt qua bất trắc hay ?

      ý tưởng vụt ra trong đầu Lam Mặc (Khang Mạc). dừng tay lại, cúi gập người:

      -Thần có thể dùng thuốc ổn định, sau đó gắn kết thai vị cho nương nương lại thời gian nữa. Công tử hay tiểu thư có thêm ít thời gian trong bụng mẹ, đảm bảo chào đời. Tuy nhiên….

      -Tuy nhiên thế nào?

      -Thần đảm bảo tiểu thư hay công tử khỏe mạnh đến khi trưởng thành. Có thể trở thành con ma bệnh, sống hằng ngày bằng thuốc. Vương thượng là người quyền quý, người chấp nhận được đứa con thừa kế thế này ?

      -…..

      -À, thần cũng luôn chuyện này. Tử cung nương nương bị tổn thương, giờ thần lại dùng thuốc và thủ thuật gắn kết thai vị, tất nhiên tránh khỏi chuyện làm cho màng bám tử cung bị ảnh hưởng, từ sau này nương nương cần hạn chế, thậm chí nên mang thai nữa. Tiểu thư hay công tử lại là con ma bệnh, vương thượng có đồng ý ?

      Cả Lam Mặc cũng chẳng biết, đùa cợt người khác có phải là truyền thống của gia tộc? Từ gia gia, gia phụ đến bản thân đều thích việc trêu đùa người khác, dồn họ vào tột cùng đau khổ. Tuy nhiên nhân đạo hơn nhiều so với tổ tiên, thường mở cho đối tượng của mình con đường thoát, quan trọng là….những kẻ đó có nhìn thấy và muốn !
      Thuyphuong0404, Chris_Luu, Anhdva8 others thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 51: Thủ Đoạn

      Bên trong đại lao, Thẩm Hành nhìn người con bị tra khảo trước mặt. Nàng ta lời từ lúc bước vào đại lao, dù phải liên tiếp nhận đòn roi.

      Nhâm Uyển tẩm xạ hương vào y phục. Liều lượng rất cao, nhất là khi tiếp xúc trực diện cùng Thanh Liên. Nàng ta muốn loại đứa con trong bụng mẹ, vì sao?

      -Nhâm nương, ta cũng phải là kẻ biết thương hương tiếc ngọc. Thanh Liên thù oán với nàng, vì sao nàng lại muốn hại chết đứa bé?

      Nhâm Uyển phải là kẻ ngu ngốc, tình thế của Nhâm gia cũng như nằm đống lửa, nàng ta mạo hiểm như vậy, nhằm mục đích gì?

      Đáng lẽ để Thanh Liên thuyết phục Thẩm Hành Vân vào kinh vẫn hơn chứ. Có thể lập công cùng Cảnh đế, xóa tan mọi nghi ngờ cho Nhâm gia.

      Hay là….

      -Nhâm nương, đừng để ta đoán đúng. Nàng tẩm xạ hương vào y phục, mục tiêu chỉ là người thừa kế của Lương vương phủ bọn ta. Mục tiêu của nàng là gây nên bất hòa giữa chúng ta và Cảnh quốc. Vương đệ thương Thanh Liên như vậy, nếu nàng ấy có mệnh hệ gì, nó lập tức tấn công Cảnh quốc, trả thù cho hai mẹ con.

      Phản ứng của Nhâm Uyển cho Thẩm Hành thấy, có thể đoán đúng. Khuấy động can qua giữa hai bên, ai là người có lợi nhất đây?

      Nhất định phải là Nhâm gia hay Cảnh đế. Giờ ông ta dù vừa mắt Thẩm gia chăng nữa cũng phải nghĩ đến nguy hại nếu hai bên xung đột. Cảnh quốc binh lực cũng phải là hùng mạnh, đấu với Đông đô chỉ làm suy yếu sức lực. Huống gì còn có Thiết Hàn, vốn trận thành danh.

      -Người đâu, truyền tin đến cho Cảnh đế, Nhâm Uyển đại tiểu thư của phủ thừa tướng đến Đông đô gây chuyện, làm hại trắc phi suýt sảy thai. Đông đô trêu chọc Cảnh quốc, mong hoàng thượng cho chúng ta câu trả lời.

      nâng gương mặt xinh đẹp của Nhâm Uyển lên, đối diện với chính mình.

      -Nhâm đại tiểu thư tội lỗi tày trời, cố tình gây chuyện, ta cử người đưa nàng về Cảnh quốc, để cho hoàng thượng tự tay xử lý nàng.

      Theo hiệu lệnh của , hình cụ được dẹp . Người đều rút ra ngoài cả, chỉ còn Nhâm Uyển trong ngục. Ánh mắt nàng ta thoáng dại .

      Thẩm Hành đúng. Nhưng chỉ đúng có phần.Nhâm Uyển kiếp trước là con người thất bại. Phút cuối đời mới biết, mọi tình cảm mình có được. Phu quân ái, đều là trò lường gạt mà thôi.

      Kiếp này, Cảnh đế vì chuyện Thanh Liên gả cho Lương vương mà bắt đầu nghi ngờ phụ thân. ra ông ta cũng chỉ tìm cái cớ. Ông ta lo sợ Cảnh quốc suy yếu, sức lực của mình đủ khống chế các công thần.

      Ông ta muốn phụ thân chứng minh trung thành, muốn phụ thân lấy thân phận nhạc phụ danh nghĩa để dụ Lương vương vào Cảnh quốc. Chỉ cần có Lương vương làm con tin, sợ gì Đông đô yên phận, giống như trước đây – Cảnh quốc tiếp tục nằm trong khống chế của ông ta.

      Nhưng, Lương vương còn là Thẩm Hành Vân ngày trước và hoàng thượng lên ngôi bao nhiêu năm sao vẫn còn ngây thơ như thế. Phụ thân cũng nhìn thấy chuyện đó. hoàng đế như vậy xứng đáng tiếp tục đứng đầu Cảnh quốc. Sớm muộn gì dân chúng Cảnh quốc cũng bị ông ta lôi vào cảnh lầm than.

      Phải thay đổi, phải cố gắng thay đổi. Lý tưởng của phụ thân vô cùng to lớn. Hoàng đế còn đủ minh mẫn. Thái tử tính tình cương quyết, có đủ tài khống chế Lương vương. Chỉ có Lục hoàng tử Cảnh Khiêm đủ khả năng giữ gìn giang sơn. Tuy vậy, ta lại là con thứ, thể lên ngôi.

      Kiếp trước, vì lẽ này mà người hết lòng trợ giúp Lục hoàng tử. Để rồi cuối cùng Nhâm gia cũng tan nát dưới tay kẻ mình đặt hết lòng tin.

      Kiếp này Lương vương muốn tách khỏi Đông đô, yên ổn góc trời…Chỉ có có khả năng khuấy động Cảnh quốc lúc này. Phụ thân muốn nhằm vào , muốn từ tạo can qua.

      Thanh Liên nhắm mắt lại. Nàng cũng hiểu, hành động lần này là tự tìm vào chỗ chết. Nhưng có gì quan trọng, dù sao lòng nàng từ khi trọng sinh chết. Nàng chỉ có thù hận, chỉ muốn lôi kẻ khiến cuộc đời mình mờ mịt trong kiếp trước đến kết cuộc thê thảm nhất. Cảnh đế chỉ tin vào kẻ chết. Ông ta nghĩ, Nhâm Uyển dám mang sống chết của mình làm công cụ phục thù.

      Phụ thân, mong mỏi của người Uyển nhi hoàn thành được. Lòng của con rất , con chỉ là phụ nữ. Mà khi phụ nữ điên cuồng thù hận, mạng sống, danh vị, gia tộc cũng chẳng là gì.

      Cảnh đế chắc chắn tra hỏi, vì sao Nhâm Uyển làm trái lời , dẫn dụ Lương vương về kinh thành. Nàng tiếp tục im lặng, thậm chí lấy cái chết để đảm bảo bí mật. Nhưng rồi từ cái chết đó, Cảnh đế phát ra mối liên hệ giữa Nhâm gia và Cảnh Khiêm…

      Khi đứa con lăm le tước vị, tình cảm cha con cũng chẳng là gì.

      Nhâm Uyển phải là Lục vương phi kiếp trước. Nàng thể dùng dao đâm vào lồng ngực Cảnh Khiêm. Song, mang mạng ra đổi lấy nghi ngờ trong lòng phụ hoàng chắc là có thể. Với người như Cảnh đế, nghi ngờ là liều thuốc độc, thúc giục ông ta mau mau tìm thuốc giải. Cảnh Khiêm chết, cũng chẳng có thể hoàn thành được điều mình muốn. Chôn cả đời trong vùng lẩn quẩn quyền lực, chẳng có lối ra.

      Chỉ có….chỉ có Thanh Liên là vô tội. Nhưng nàng lại là điểm mềm yếu nhất trong lòng của Lương vương. Có trách, chỉ trách nàng ta sao kiếp này lại được quá nhiều tình cảm, được quá nhiều kẻ thương.

      Chương 52: Cái Giá

      Khi Thanh Liên tỉnh lại, bụng nàng vẫn còn đau.

      Nhưng cảm giác nhớp nhúa phía dưới còn nữa. còn thấy bụng mình có cái gì đó trượt ra.

      Nàng bất giác đưa tay sờ lên bụng. có động tĩnh. Lẽ nào….

      -Nương nương, đừng cử động. Đại phu dặn người phải nằm yên.

      Hạ Phương Nghi bưng chén thuốc bước vào, vội vã ngăn Thanh Liên ngồi dậy.

      -Nghi tỷ, còn…còn con của ta? Con ta sao rồi?

      -Vẫn bình an, nương nương yên tâm.

      - sao?

      Thanh Liên cảm thấy mọi đau đớn đều còn đáng giá. Chỉ cần giữ được con, chỉ cần giữ được con.

      -Nương nương uống thuốc !

      Thuốc rất đắng nhưng đắng nào Thanh Liên cũng chịu. Miễn là giữ được con, giữ được con thôi.

      -Uống thuốc xong nương nương phải ăn cháo. Liên tục 7 ngày, nương nương được vận động mạnh. Cần gì cứ gọi nô tỳ

      Thanh Liên ngoan ngoãn với mọi cầu. Nàng chỉ cần con vẫn còn nằm trong bụng, chỉ cần như vậy thôi.

      Khang Mạc dặn dò rất kỹ trước khi bảo Lương vương theo về nhận thuốc. nay Thanh Liên mới mang thai gần năm tháng, đứa bé chưa phát triển đầy đủ. giữ được cái thai trong bụng, song nó cần phải ra đời càng nhanh càng tốt. Dự định khi hơn sáu tháng, Khang Mặc dùng thủ thuật để nó chào đời.

      -Cảm ơn Hạ tỷ tỷ….

      Thanh Liên chợt lên tiếng. Hạ Phương Nghi khẽ cúi đầu:

      -Nô tỳ dám. Nô tỳ chỉ làm đúng bổn phận của mình thôi.

      Nàng nhìn xung quanh, như tìm kiếm. Hạ Phương Nghi hiểu ý ngay:

      -Vương thượng ra ngoài cùng Khang đại phu rồi. Nương nương có cầu gì cứ ra.

      -Ta…. có gì….

      Nàng chỉ muốn cảm ơn . Khi nàng khuỵu xuống, vẫn thấy như có bàn tay hướng về mình. Thẩm Hành Vân chưa bao giờ muốn xa Thanh Liên cả. Và nàng giờ cũng quen với cưng chiều của . Giờ đột nhiên thấy, lòng cũng hơi có cảm giác bùi ngùi.

      -Nhắn với Vương thượng, cần thức xem tấu chương khuya quá, nên ăn uống tùy tiện, làm khó ngự thiện phòng.

      Cảm giác ấm áp lan khắp lòng Lương vương. trở về vừa kịp nghe những câu này.

      -Ta nghe lời nàng. Ta biết điều độ mà. Nàng đừng lo…

      Khuôn mặt Thanh Liên đỏ nhừ. muốn bật cười nhưng lại im lặng, đỡ nàng đến phía giường:

      -Thai nhi chưa ổn định. Nàng cũng muốn con bị bất trắc thêm gì mà.

      -Dạ….

      Niềm vui giữ được thai làm Thanh Liên tạm thời quên hết mọi chuyện. Cả cái lý do khiến nàng phải nằm đây, con trẻ suýt có cơ hội chào đời.

      -Liên nhi à!

      -Dạ?

      Nàng lên tiếng ngọt ngào. Nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt nhưng dịu dàng, thuần khiết đó, Lương vương nỡ phá tan những hình ảnh đẹp trong lòng nàng. vuốt tóc Thanh Liên, gỡ giùm nàng búi tóc rối, hôn lên vầng trán cao cao vẫn còn vết sẹo mà nàng bướng, thèm dán hoa điền..

      -Ngoan ngoãn nằm nghỉ. Con của chúng ta đều rất mong ngày có cả cha lẫn mẹ mà.

      -Vâng ạ…

      lại chỉnh chăn cho nàng. Thanh Liên cũng quá mệt mỏi. Nàng co người trong chiếc gường lớn, khóe môi còn nụ cười.

      Hạnh phúc của nàng rất đơn giản.Chỉ tiếc là có nhiều người muốn đơn giản như nàng thôi.

      -Vương thượng….

      bước ra ngoài. Phương Nghi đứng sẵn ở cửa như đợi chờ.

      -Nô tỳ bái kiến vương thượng.

      -Ngươi vào phòng giúp Thanh Liên ! Ta biết phải làm thế nào!

      Là do sơ xuất, tạo cơ hội cho những kẻ muốn mưu đồ nhân cơ hội mà trà trộn. Khang Mạc cứu vợ con , còn chưa có dịp cảm ơn..

      -Hồi vương thượng, nô tỳ có chuyện muốn .

      Thân thế Hạ uyển Nghi đặc biệt. Lương vương cũng phải nể tình. phất tay:

      -Được rồi, ngươi sang thư phòng vậy. Để nàng nghỉ ngơi….

      ….Trong thư phòng, Lương vương trầm ngâm trước lời Hạ Phương Nghi . Để khơi lên nội loạn, Nhâm Uyển ám hại Thanh Liên, tính toán chỉ dừng ở đó sao?

      -Đại ca ta vẫn còn ở đại lao?

      - ạ, công tử ở chỗ lão vương gia, Thái phi.

      Lương vương mới nhớ ra, đại ca và người nhà để che mắt hoàng đế chia cắt ít năm. từ hôm trở về Đông đô xảy ra chuyện, còn tâm trí gặp gỡ Thẩm Hành.

      -Ta sang đó ngay….- dừng lại chút rồi mới tiếp- Nguyên nhân suýt sảy thai cũng nên cho Thanh Liên biết. Chuyện của Nhâm Uyển, từ từ chúng ta sau.

      -Dạ…

      Vứt bỏ những mưu, quỷ kế, kiếp này Lương vương đánh đổi để quay lại muộn. có người nhà, có thê tử, còn sắp có con cái. Trả bằng ngai vàng kiếp khác, cái giá này đắt, đắt chút nào.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 53: Động Lực Của Mỗi Người

      Nghi nhi thân mến, ta rất nhớ nàng. Thực rất nhớ nàng.

      Hạ Phương Nghi đọc câu cuối thư với vẻ mặt bất đắc dĩ. Cái gã này….Tìm cớ chiếm tiện nghi , dạo này càng ngày càng táo bạo. Dường như muốn cả Đông đô này đều biết, nàng là đươc để ý hay sao?

      Trước đây, Hạ Phương Nghi cũng muốn báo thù. Nhưng báo thù hoàng đế phải là chuyện là có thể làm được. Mà dù có làm cũng phải dùng ít thủ đoạn. Phụ mẫu chỉ muốn tỷ đệ nàng được sống. Chỉ cần sống thôi là được rồi.

      Thời gian qua, nàng chỉ mong tìm được đệ đệ. Hai tỷ đệ sống nương tựa vào nhau. Rồi theo tin tức, Hạ Phương Nghi biết được vài thông tin về Thiết Hàn. Nhưng giống đệ đệ của nàng chút nào cả. Con người đó tỏa ra cảm giác từng trải, độc của kẻ trải qua bao nhiêu thứ. Còn đệ đệ của nàng, Phương Nghi có linh cảm may mắn. Trực giác nhiều lần phủ nhận, tin kẻ được xưng là chiến thần của Đông đô lại là em trai thất lạc của mình.

      …..Đông Bắc thành, ngày mồng năm tháng sáu.

      Các tướng lĩnh của Đông Bắc đều có mặt đầy đủ. Phương Lễ ngồi vào vị trí bên trái chủ vị, đối diện là Hạ lão tướng quân. Chủ vị là….Thiết Hàn. Người có mặt khỏi nhìn nhau như dò hỏi. Phương Lễ đứng thẳng người, dõng dạc giới thiệu:

      -Các vị, đây là Thiết tướng quân, là người thay mặt cho Vương thượng. Người có việc quan trọng, thể đến đây ngay được. Ước chừng vài ngày sau…

      Có tiếng người “hừ” lớn. Đó là Mạch Chỉ Thành – trong những người đứng đầu của vùng Hoa Bắc, theo Hoa lão tướng quân đến Đông Bắc thành. Đối với Lương vương cũng hẳn là phục tùng hoàn toàn. Ngẫm lại cũng dễ hiểu, họ vốn sinh sống tại Hoa Bắc, đột ngột phải vì trốn tránh triều đình mà đến đây. Dù biết bản thân đủ lực để chống trả với triều đình song dù sao Lương vương cũng là cháu ngoại của Hoa lão tướng quân, coi như kế thừa của ngoại tổ. Còn gã Thiết tướng quân này, so địa vị, thân phận cũng chỉ là tướng dưới trướng, sao lại ngồi chủ vị để bọn họ phải tung hô?

      Thiết Hàn mấy quan tâm đến chuyện đó. ngồi xuống vị trí chủ vị, nhận lấy số báo cáo về quân tình từ tay Phương Lễ. Người này giống như đệ đệ năm đó, dùng chu sa đánh dấu ràng những điểm quan trọng. Thiết Hàn mới liếc mắt nắm chắc tình hình ngay:

      -Hạ tướng quân quen thuộc tình hình, phiền tiếp tục cùng Hoa lão tướng quân trấn thủ Đông Bắc. Trong thời gian tới đây, chúng ta phải tra xét kỹ lưỡng người ra vào thành, nhưng cũng thường xuyên pha trộn số thông tin giả có lợi cho chúng ta. Chuyện cụ thể người và Phương huynh đệ cùng nhau bàn bạc, ta xen vào.

      -Vâng….

      Hoa lão tướng quân cũng có thời gian tiếp xúc với Thiết Hàn cũng thoáng ngẩn người. Cậu trai trẻ này chỉ là người chỉ biết cầm gươm lên ngựa. Khả năng nhìn người cũng phải tầm thường.

      -Việc tổ chức trong thành chặt chẽ nhưng cũng nên quá nghiêm khắc, khiến dân chúng thoải mái. Vương thượng , duy trì cuộc sống bình thường mới là tốt nhất. Thời gian sắp đến, cũng nhất thiết phải bế thành.

      -Tướng quân!

      người bước ra khỏi hàng. Nhìn kỹ lại đó là Mạt Lam,đại đội trưởng quân trấn Bắc thành. Thiết Hàn nhìn đến ta, thản nhiên:

      -Kéo ra, đánh trăm hèo.-Tướng quân…

      Mạt Lam cũng phải là kẻ vô danh tiểu tốt. Thời gian qua lập khá nhiều công trạng, là người đứng đầu của bộ phận quan trọng của Bắc thành, xưa nay cũng chưa ai trừng phạt . Hơn nữa lại là phạt nặng thế này.

      -Tướng quân.

      -Quân ngũ, quân lệnh như núi. tại ta thay mặt Vương thượng, là Đại tướng quân. Ngươi tôn kính, tùy tiện cắt lời, xử phạt trăm hèo .

      Lời của phản bác vào đâu được. Đứng đầu đội quân trấn Đông thành là Đinh Tường vội vã bước ra:

      -Xin tướng quân bớt giận. Chẳng qua là Mạt Lam có điều chưa hiểu với ngài nên mới vô lễ. Mong tướng quân….

      -Ra chiến trường giết giặc, có chữ “Chẳng qua”. Phạm quân lệnh là phải phạt.

      -Ta phục….

      Mạt Lam bỗng hét lên. trăm hèo có khác nào đòi mạng. Bao năm trấn thủ Đông Bắc, giờ lại bị tên thiếu niên khoảng hai mươi phạt nặng trước mặt ba quân, đó là sỉ nhục nặng nề….Thiết Hàn vẫn nhìn , vẫn lạnh nhạt phất tay:

      - phục vẫn phải phạt. Mang !

      Quân lính ở Đông Bắc xa lạ gì với Mạt Lam, có hơi chần chừ trước mệnh lệnh. Hạ tướng quân nhận ra ánh mắt dò hỏi của họ, cũng chẳng gì. Mạt Lam kiêu ngạo thành tính, đối với Thiết Hàn có lòng phục vì trước đây có nhiều công trạng, đột ngột lại thăng chức đứng đầu quân nhân Đông đô. Trước đây còn có ít thông tin truyền ra những chiến công của Thiết Hàn chẳng qua chỉ nhờ may mắn và bản thân là huynh trưởng của trắc phi nương nương nên Vương thượng cũng phải nể mặt. Giờ cũng nên để chứng tỏ lần…

      ….-Nàng biết , chứng tỏ của chính là ai phạm lỗi phạt, huấn luyện vô cùng nghiêm khắc. Nhưng Vương thượng có thể yên tâm, xử lý thỏa đáng. Khi có người khiêu chiến, còn dùng thuộc hạ cho kẻ đó bài học, rất oai phong.

      Phương Lễ tường thuật việc khúc chiết ràng. luôn nghĩ Thiết Hàn là em ruột của Hạ Phương Nghi, mua lòng em vợ vẫn là chuyện nên làm. nhiều tin của ta hơn cho nàng nàng vui hơn.

      Hạ Phương Nghi thở dài, lấy nước, sau đó lại tiếp tục vào phòng Thanh Liên chăm sóc nàng.

      Tấm lòng Vương thượng với Thanh Liên, Hạ Phương Nghi nhìn thấy rất . Trắc phi nương nương là điểm yếu của Thẩm Hành Vân, điểm yếu rất lớn. Nhưng con người ai có khuyết điểm, Hạ Phương Nghi tin khi người mẹ muốn bảo vệ đứa con ruột thịt, người đó trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Thanh Liên khi mạnh mẽ trợ giúp rất lớn cho Lương vương, cho động lực giữ gìn Đông đô.

      Chương 54: Cuộc Chiến Của Nữ Nhi

      Trong những ngày sau đó, có đến nửa tháng Nhâm Uyển vẫn bị giam trong ngục. ai đến tra tấn nàng ta nữa, cũng chẳng ai buồn hỏi đến nàng ta.

      Nhâm Uyển thu mình trong góc, khuôn mặt thất thần. biết nàng ta nghĩ gì.

      Hôm nay bỗng nhiên đám người cai ngục nhâm nhi vài chén rượu bỗng xôn xao. Quản ngục cúi chào người mới đến rất cung kính:

      -Trắc phi nương nương….

      Nhâm Uyển giật mình. Ký ức kiếp trước vẫn còn đó. Người nàng ta cảm thấy có lỗi chính là Thanh Liên. Ban đầu nàng cũng định bù đắp cho Thanh Liên, mong nàng hạnh phúc. Song rồi mọi chuyện giống như kiếp trước. Thanh Liên gả cho Lương vương, được sủng ái. Lương vương là kẻ địch của triều đình.

      Nhâm Uyển muốn hại Thanh Liên, song biết làm sao được. Có những phương pháp buộc người ta phải dùng thủ đoạn. Mà khi dùng thủ đoạn bất chấp tất cả. Bản thân còn bỏ mặc, gì đến nha hoàn.

      -Tiểu thư….

      Nhâm Uyển gì đó với theo. Nàng ta phân vân rồi cũng bước ra ngoài, mang theo rất nhiều người.

      -Em muốn hỏi ta, tại sao lại làm vậy hả? Tại sao lại muốn hại chết con của em, có đúng ?

      Thanh Liên nhìn người trước mặt. Đại tiểu thư cao cao tại thượng, Vương phi của kiếp trước.

      -Tiểu thư làm như vậy, đại nhân ở Cảnh quốc thế nào? Người

      Phụ thân? Khi trọng sinh, Nhâm Uyển từng nghĩ, cố hết sức giữ gìn an toàn cho gia tộc. Chỉ cần Nhâm gia thoát ra khỏi vòng tranh đấu, yên ổn là tốt rồi.

      Nhưng sau bao nhiêu chuyện, nàng mới nhận ra mình thực rất ngây thơ. Bản thân trọng sinh sao chứ. Mọi ký ức kiếp trước mồn . Nàng ta thể quên được những ám ảnh kiếp trước. thể quên những thủ đoạn người đàn ông đó sử dụng. Là con người, có ai muốn mình là công cụ cho người khác lợi dụng. Nhâm Uyển cố gắng kháng cự, cố gắng dùng thủ đoạn để phản công. Nhưng bản thân mình chỉ là tiểu thư khuê các. Nàng đủ năng lực làm thay đổi cục diện. Phụ thân cũng vậy. Người muốn ở ngoài vùng tranh chấp của các hoàng tử nhưng cũng đủ bản lĩnh để thoát khỏi vòng lẩn quẩn của chốn quan trường.

      Nhâm Uyển bất lực. thể thừa nhận là nàng ta bất lực. bình thản lúc đầu biến mất. Nhâm Uyển muốn Cảnh Khiêm chết hay ít ra cũng thân bại danh liệt, ngoài cách này, thực nàng nghĩ ra điều gì khác nữa. Phụ thân bị Cảnh đế khống chế, khó lòng thoát được. Dù Nhâm Uyển có đưa được Lương vương về kinh thành sao chứ? Phụ thân rồi bị hại. bằng…Dứt khoát lần, nàng vốn cũng chẳng muốn sống nữa. Chết mà kéo theo được Cảnh Khiêm, vậy là tốt quá rồi.

      -Tiểu thư, người !

      -Em gì?

      Thanh Liên bỗng nhiên lên tiếng. Trong tay nàng là chìa khóa, nàng tra vào ổ ngay:

      -Tiểu thư có ơn cứu mạng, có người nô tỳ sống đến giờ. Người . Về kinh thành mới có thể cứu lão gia. tiểu thư….

      -Em….

      Nhâm Uyển nhìn sững vào Thanh Liên, lúc sau mới lên tiếng:

      -Em…em biết chuyện ta tẩm xạ hương….

      -Nô tỳ biết…Lương vương cũng rất tốt với muội. Nhưng muội cũng nghe về tình huống của lão gia. Nô tỳ biết….Tiểu thư là bất đắc dĩ. Tiểu thư cứu nô tỳ, lão gia cũng chê cho nô tỳ thân phận….Con nô tỳ vẫn an toàn. Nô tỳ trách người… Giờ nô tỳ muốn đền đáp hai người.

      Thanh Liên bật khóc. Nhâm Uyển thẫn thờ.

      Đền ơn người muốn hại nàng. Thanh Liên ngốc nghếch. Kiếp trước, cũng chỉ vài giọt nước mắt khiến nàng ta cam tâm tình nguyện giả trang thành Nhâm Uyển. Kiếp này….

      Ta thực muốn hại nàng. Ta cứu nàng, mang nàng về phủ, cũng muốn tìm cho nàng mối lương duyên, cho nàng sống yên ổn. Nhưng chuyện cứ rời xa tầm kiểm soát, Thanh Liên trở thành trắc phi của Lương vương.

      Bây giờ…

      -Người giả vờ khống chế nô tỳ -Thanh Liên đưa cho nàng cây trủy thủ.-Nô tỳ có thai, thai cũng mới ổn nên họ dám làm hại tiểu thư.- Thanh Liên nhét vào tay Nhâm Uyển bức thư- Nô tỳ tìm được thứ này trong phòng của Lương vương. Chàng và Lục hoàng tử có cấu kết. Tiểu thư mang tin tức này về, đưa cho hoàng thượng, ông ta tin. Lão gia có thể được cứu. Tiểu thư….

      Người Nhâm Uyển nóng ran. Cái tên Cảnh Khiêm cứ ra trước mắt. liên kết với Lương vương, có lẽ là muốn hoàn toàn lật đổ Thái tử. Mang chứng cứ về, hơn hẳn việc chỉ gieo lên ngọn lửa hoài nghi.

      Nhưng mà….thư này, có ?

      -Tiểu thư, nhanh . Lương vương sắp về rồi.

      Mà dù thư có giả cũng sao hết. Lục hoàng tử tạo phản, cái giá phải trả chỉ là cái chết dễ dàng.

      -Trắc phi nương nương….

      Hạ Phương Nghi thét lên hoảng loạn khi Nhâm Uyển kề dao vào cổ Thanh Liên. Những tên lính từ bên ngoài cũng dám xông vào. Nương nương là thiếp của Vương thượng, lại mang thai. Ai dám động đến Nhâm Uyển đây.

      -Đem đến xe ngựa. Để ta trở về Cảnh quốc. Nhanh!

      Tay cầm dao của Nhâm Uyển càng chặt. Hạ Phương Nghi vội vã ra hiệu người lui xuống. Tin cũng nhanh chóng báo đến Lương vương.

      Mồ hôi nàng rịn ra như tắm. Tình huống của nương nương vô cùng nguy hiểm. thể….

      -Nàng ta dám…Mau…. mau thắng ngựa. cần ngươi thắng. Để ta!

      Thẩm Hành Vân tay chân lạnh toát, vội vàng lao ra. Cùng lúc đó, Hạ Phương Nghi cũng hạ lệnh:

      -Xe ngựa đến. Nhâm tiểu thư bình tĩnh, người thả nương nương ra. Người được an toàn, trở về Đông đô. Mong người…

      Chiếc xe ngựa được đem đến. Nhâm Uyển kéo Thanh Liên lên xe. Người đánh xe cũng hoảng hốt, nhanh chóng đánh mạnh vào con ngựa khiến nó lồng lên.

      -Nhâm tiểu thư!

      Hạ Phương Nghi hét lên. tay nàng ta là còi điều khiển ngựa. Tín hiệu vang lên khiến con ngựa quay trở lại dù người lái ra sức thúc giục vẫn :

      -Nhâm tiểu thư, trắc phi nương nương mang thai. Nàng để người ở lại, ta thay người.

      -Ngươi…

      - nương yên tâm -Hạ Phương Nghi bình thản- Ta là hôn thê của Phương công tử, vốn là tham mưu của Vương thượng. Đệ đệ của ta là Thiết tướng quân. Người ở Đông đô cũng dám bỏ mặc an nguy của ta đâu.

      Thanh Liên sững sờ nhìn Hạ Phương Nghi. Nàng ấy sao lại xưng là tỷ tỷ của Thiết Hàn? Có ?

      -Nương nương có thai, di chuyển khó khăn, nương cũng gặp bất lợi. Ta cam tâm theo nương thay cho nàng ấy. nương cứ an tâm…

      Nhâm Uyển thoáng suy nghĩ. Rồi lưỡi dao cũng nới lỏng hơn.

      Hạ Phương Nghi thở phào nhõm. Nàng bước lên xe ngựa, ra hiệu.

      -Vứt cái còi !

      Nhâm Uyển hất hàm, ra lệnh. Hạ Phương Nghi cầm chiếc còi lệnh, quăng xuống đất.

      Xe ngựa lao . Nhâm Uyển lại kề dao vào cổ nàng.

      Cuộc chiến này chỉ là của nam tử. Bắt được điểm yếu của nữ giới, chỉ có nữ nhân thôi.

      *Nhầm nhân vật. Bà chị bá đạo là bà này, phải Nhâm Uyển.Xin lỗi nha.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 55: Cái Giá Của Vương Giả

      -Ngươi có cho là ta đáng ghét lắm ?

      xe ngựa, Hạ Phương Nghi nhắm mắt dưỡng thần, trong khi Nhâm Uyển vẫn còn ngẩn người.

      Đáng ghét? Mỗi người đều có lý do riêng mà hành động. Hạ Phương Nghi khẽ nhếch môi:

      - nương đề cao ta quá. Việc nương làm, nương cho là đúng cứ làm. việc gì phải quan tâm đến cái nhìn của người khác.

      Thanh Liên cũng hỏi Hạ Phương Nghi: “Làm vậy có được ?”.

      -Nương nương thấy là đúng cứ làm.

      Khi người khác tính kế ai đó, họ cũng đâu cần xem việc mình tính toán ảnh hưởng thế nào đến ai nữa. Tính kế và thực được như kế hoạch, đó là khoảng cách rất xa.

      Đông đô lớn lắm, hơn canh giờ đến vùng ngăn cách với Cảnh quốc. Hạ Phương Nghi cúi người:

      - nương, đến đây xong. Mời nương…

      -Ta…

      - nương, đến đây nô tỳ cũng thể nào đưa hơn được. Nô tỳ là người của Đông đô, nô tỳ thể vào vùng của Cảnh quốc. nương đến nơi, cứ theo dự định mà làm.

      Con dấu hết sức quen thuộc với Nhâm Uyển. Con dấu của Lục hoàng tử. quả muốn cùng liên kết với Lương vương.

      Đem chuyện tố giác lên hoàng thượng, để phải chết trong đau đớn. Đó là điều Nhâm Uyển muốn sao?

      Kiếp trước là phụ nàng.

      Kiếp này….

      - nương, xin mời!

      Nhâm Uyển bước xuống xe ngựa. Trái tim nàng trống rỗng. sắp trả được hận, sao lòng nàng lại cảm thấy quá nặng nề.

      Lúc này, trong vòng tay Thẩm Hành Vân, Thanh Liên vẫn còn run rẩy. Nàng kiềm được, nước mắt cứ lã chã rơi.

      -Thiếp….thiếp làm vậy là đúng phải ?

      Thẩm Hành Vân ôm nàng trong vòng tay, lòng cũng xót xa vô hạn. hoàn toàn muốn nàng xen vào chuyện đấu tranh giành quyền đoạt vị. muốn nàng sống trong hạnh phúc, sinh đứa bé, vui vẻ cùng nhau trong đại gia đình.

      Nhưng đây là thời loạn. muốn sống mình cõi, tự mình quyết định số phận. Song muốn vậy phải nắm trong tay quyền lực. có quyền lực, hạnh phúc cũng bị đe dọa, trở nên mong manh.

      -Là nàng ta muốn lợi dụng nàng trước. Nàng nợ gì Nhâm tiểu thư cả. Họ vốn cũng chẳng xem nàng là người thân. phải bận tâm.

      Thanh Liên biết vậy. Song nàng sống lại là để trả nợ ân tình. Tiểu thư đời trước đối với Thanh Liên rất tốt. Nàng đâu ngờ, nàng ấy cũng chỉ lợi dụng Thanh Liên.

      Cái chết của nàng hoàn toàn có ý nghĩa. Thanh Liên cũng chỉ là vật thế thân.

      Đời này, tiểu thư cứu Thanh Liên là , nhưng nàng ấy cũng vì muốn hoàn thành kế hoạch, bất chấp cả sinh mạng bé con chưa được chào đời.

      -Thiếp mệt lắm…-Thanh Liên nhắm mắt- Sau khi xong việc, Vương thượng đừng về Đông quốc. Nếu thiếp sinh con trai, người còn thích thiếp nữa, người cứ bỏ mặc mẹ con thiếp. Đừng mang thiếp về. Thiếp muốn tranh giành với ai cả. Thiếp xin người….

      Nàng khựng lại, rồi lại cất giọng, chua chát:

      -Nếu thiếp sinh con , người cũng đừng mang con gả hòa thân hay hứa hôn cho ai khi con còn . Con phận bạc, còn bị lợi dụng, tội nghiệp con lắm tướng công ơi!

      Lương vương cũng thấy mắt cay cay. Sinh ra từ gia đình quyền quý, cũng hiểu, cái giá của đứa trẻ “ngậm thìa vàng” trong gia tộc Vương giả là gì.

      - sao hết. Con chúng ta được tất cả những điều tốt lành nhất. Nàng đừng lo. Đừng lo….

      đại điện Cảnh quốc, Lục hoàng tử Cảnh Khiêm phủ phục dưới chân Cảnh đế, chịu đựng cơn thịnh nộ bất ngờ:

      -Đồ khốn kiếp….Ngay cả Lương vương ngươi cũng cấu kết. Ngươi muốn gì? Muốn ta chết, muốn rước voi về giày mã tổ có phải ?

      -Phụ hoàng bớt giận -Cảnh Khiêm nhặt bức mật hàm, tay run lên- Nhi thần dám. có chuyện nhi thần liên kết cùng Lương vương. Nhi thần là bị hãm hại….

      -Hoàng đệ tuổi trẻ nông nổi. Xin phụ hoàng bớt giận.

      Thái tử cũng quỳ xuống. Cảnh Khiêm nắm chặt tay:

      -Hoàng huynh cần giả mù sa mưa nữa. Thần đệ chưa bị phụ hoàng kết tội, bị hoàng huynh mang ra cho thiên hạ phỉ nhổ rồi. Huynh vậy khác gì muốn đệ thừa nhận liên kết cùng kẻ địch, bán rẻ giang sơn.

      -Đệ….

      -Im !- Cảnh đế hét lớn- Giam Lục hoàng tử vào ngục. Trẫm từ từ tra xét sau…

      trận ho dữ dội. Cảnh đế ôm ngực. Thái tử vội đến chỗ phụ hoàng, lời khuyên can:

      -Phụ hoàng bớt giận…Chuyện đâu còn có đó, cứ để Mật viện tra xét ạ. Phụ hoàng…

      -Bãi triều….Bãi triều….

      Cảnh đế cảm thấy rất mệt mỏi. Hai đứa con xuất sắc nhất cứ mãi đấu đá như thế, bây giờ còn liên kết với kẻ địch. Ngai vàng này đúng là có sức quyến rũ, khiến huynh đệ tương tàn, xâu xé lẫn nhau sao?

      Chương 56: Cái Giá Của Vương Giả (2)

      Trong ngục tối, Nhâm Uyển bước từng bước đến cạnh nơi giam giữ Lục hoàng tử Cảnh Khiêm.

      Nàng rất quen thuộc những đường nét khuôn mặt tuấn tú đó. Hai người ít kỉ niệm. Sau khi cưới cũng từng có thời gian hạnh phúc nồng nàn mật ngọt tân hôn.

      Để giúp tranh giành quyền lực, nàng làm rất nhiều chuyện. Biến đổi cả bản thân vì . Hại chết những người liên quan cũng vì .

      Kiếp này, Nhâm Uyển cố gắng tiếp xúc với Cảnh Khiêm. Nàng tưởng lòng mình bình thản. Song được tin đính thân, sắp thành hôn lại thấy lòng trống rỗng. Cảnh Khiêm hạnh phúc. có nàng.

      Giờ đây, trong tình thế chật vật nhất. Trong mắt Nhâm Uyển chỉ toàn thấy Cảnh Khiêm lúc huy hoàng. Chưa bao giờ bị dồn vào đường cùng thế này. Chưa bao giờ…

      -Lục hoàng tử…

      Đôi mắt từng nhìn nàng rất ấm áp, nhưng giờ chỉ là tia nhìn lạnh như băng.

      -Nhâm đại tiểu thư.

      vẫn đáp lễ. Phong thái nhàng, cao quý của hoàng tử quen sống trong nhung lụa. Dù phải sống vô cùng chật vật trong ngục tù.

      -Nghe Thừa tướng đại nhân được phụ hoàng phóng thích?

      -Vâng.

      Chỉ cho người cướp đôi mắt của ông. Giờ đây ông lão mù lòa cũng làm gì được. Cảnh đế cho người hộ tống Nhâm thừa tướng và gia quyến ra vùng lãnh địa phương Bắc lạnh lẽo để “an hưởng tuổi già”. Đại ca vẫn còn ít binh lực, có thể bảo vệ an toàn cho gia quyến Nhâm gia.

      -Còn đại tiểu thư, sao cùng gia quyến? Sao lại đến đây gặp ta làm gì?

      Để chứng kiến Cảnh Khiêm thân bại danh liệt. Để nhìn vẫy vùng trong tuyệt vọng ở phút sau cùng.

      Kiếp trước, Nhâm Uyển chết trong uất ức. Nàng bị phản bội. Còn kiếp này, nếu có thể nàng muốn là người đưa tiễn, nhìn Cảnh Khiêm xuống suối vàng.

      -Lục hoàng tử xin bảo trọng. Tiện nữ xin phép cáo lui.

      Cảnh Khiêm đáp. tập trung tinh thần ở nơi nào đó. Nhâm Uyển bước chân ra khỏi ngục, bỗng nhiên…

      -Uyển nhi!

      lên tiếng. Nhâm Uyển giật nẩy mình.

      Uyển Nhi? Kiếp trước, chỉ có gọi nàng bằng tên đó. Lục hoàng tử. phải -khi đó Cảnh Khiêm được phong vương.

      Kiếp này cả hai có nhiều liên hệ. Cũng chưa thân thiết đến nỗi gọi nàng bằng hai tiếng “Uyển nhi”.

      -Đáng lẽ nàng nên mới đúng. Phụ hoàng cho nàng cơ hội, sao nàng lại khỏi Cảnh quốc? Tại sao lại ở lại? lẽ nàng chỉ muốn nhìn Cảnh Khiêm ta chết thế nào sao?

      Giọng của lạnh như băng.

      Kiếp trước….

      -Ta xin lỗi, Uyển nhi. Ta xin lỗi….Nhưng ta nàng được nữa. Nàng ! Xuống đó chờ ta, ta tạ lỗi với nàng.

      -Người….

      Nhâm Uyển nhìn người trước mắt. cũng như nàng, là kẻ sống lại từ cõi chết sao?-Sau khi nàng chết, ta chôn nàng tại hoàng lăng, hạ táng nàng như ước nguyện của nàng. Nàng luôn muốn làm hoàng hậu. Phụ thân nàng muốn làm quốc trượng, muốn lợi dụng ta hoàn thành ước nguyện của ông ấy….Rồi ta cưới vợ khác. Nàng ấy cũng là đại tiểu thư như nàng, cũng có tham vọng nhưng ngốc như nàng.

      Nhâm Uyển rơi lệ. Nàng ngốc sao? , hết lòng vì , đó là ngốc nghếch sao?

      -Cha nàng giả mạo di chiếu của Tiên đế, phải để cứu nàng. Ông ta chỉ muốn giết ta, muốn loại trừ mối nguy hiểm cho Cảnh quốc. Hoàng huynh là người rất tốt trong mắt ông ấy. Nhưng cũng chính huynh ấy làm mất Cảnh quốc vào tay Lương vương.

      Nhâm Uyển vẫn bất động. Cảnh Khiêm đưa tay vén bớt vài sợi tóc rối tung trán, mỉm cười:

      -Dù thế nào, ta vẫn là người có lỗi với nàng kiếp trước. Kiếp này, nàng muốn dây dưa cùng ta nữa. Nếu vậy, ta buông tha cho nàng, để Thừa tướng phủ được yên ổn rồi.

      bước đến, vóc dáng cao lớn bị che khuất bởi song sắt mà dường như càng tôn thêm vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt của hơn.

      -Nhưng nàng vẫn hận ta như vậy. Nàng muốn ta thân bại danh liệt. Nàng muốn nhìn ta chết. Uyển nhi à, ta cũng muốn sống. Lai sinh còn trong thân xác này nữa. Đành phải phụ lòng nàng….

      Bên ngoài có tiếng lao xao. Tiếng người tháo chạy. Tiếng gươm giáo. Rồi cửa phòng giam bị đẩy mạnh ra.

      đám người mặc giáp trụ ùa vào. Thấy Cảnh Khiêm, cả bọn vội vàng quỳ xuống tung hô:

      -Lục hoàng tử tha tội, chúng thuộc hạ đến chậm, khiến người phải chịu khổ.

      -Ừ- Cảnh Khiêm cúi người ra khỏi ngục trước Nhâm Uyển hóa đá vì kinh ngạc. nhìn tên thủ hạ quỳ dưới đất, nhàng:

      -Tình hình sao rồi?

      -Tâu hoàng tử, Mật viện hoàn tất việc tra xét. Thái tử vì muốn loại trừ ngài cho người giả mạo thư tín, giả nét chữ của ngài viết thư cho Lương vương. Đại tiểu thư hoặc là đánh cắp mật thư mang về dâng hoàng thượng để chuộc tội cho Nhâm phủ - ta dừng lại đôi chút, nhìn Nhâm Uyển-Hoặc là nàng ấy và Lương vương cấu kết, muốn hãm hại Lục hoàng tử trả thù hoàng thượng đối xử tệ với Thừa tướng phủ của nàng.

      -Được rồi…

      Cảnh Khiêm lại cười. Nụ cười ấm áp tựa gió xuân.

      -Nàng thấy đó, ngay cả mưu kế nhoi như vậy nàng cũng đủ tỉnh táo để nhìn thấu, trách sao kiếp trước lại bị cha và chồng xem là công cụ như thế. Nếu nàng cùng với Nhâm thừa tướng, có lẽ thoát rồi.

      dừng lại, nhanh như chớp tuốt gươm chĩa vào ngực Nhâm Uyển, thản nhiên:

      -Truyền lệnh xuống. Ta- Lục hoàng tử Cảnh Khiêm đau lòng vì bị huynh đệ hãm hại, có ý định buông xuôi. Nhưng Bát hoàng tử vì muốn cướp ngai vàng hãm hại Thái tử, đầu độc hoàng thượng. Cảnh Khiêm ta đành phải “vì nghĩa diệt thân”, cứu rỗi hoàng tộc. Nhâm tiểu thư cấu kết Thái tử, muốn hại chết ta. Nhưng nể tình Nhâm thừa tướng, ta tha cho nàng tội chết, chỉ phải chịu biệt giam suốt đời.

      nghiêng đầu, nhìn Nhâm Uyển, lưỡi kiếm vờn qua chiếc cổ thon dài của nàng, chất thép lạnh như băng:

      -Nàng hiểu đâu Uyển nhi. Hoàng gia chúng ta sinh ra là tranh đấu. Kiếp trước ta thắng. Kiếp này cũng vậy thôi.

      rời khỏi ngục tối. Ánh mặt trời bên ngoài chói sáng. Cảnh Khiêm dừng lại, hít hơi dài.

      -Hồi Lục hoàng tử….Thái tử lùi đến Bình thành.

      -Bát hoàng tử thua ở Sa Giang.

      -Hồi Lục hoàng tử, phía Tây thành vừa xuất đạo quân. Là người của Lương vương điện hạ đến cứu viện triều đình. san bằng Thủy Châu quan.

      -Lui !

      Cảnh Khiêm nhảy lên con ngựa mới được dắt đến. có kẻ thù vĩnh viễn. Kiếp trước chết dưới tay Lương vương sao chứ? Kiếp này có thể liên kết được, mỗi người vì mục đích riêng của mình cũng được, chỉ cần chung lợi ích cuối cùng đều có thể tạm thời hợp tác cùng nhau.
      Thuyphuong0404, Chris_Luu, lêthanh90095 others thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 57: Bàn Đàm Phán

      Từ mạn Bắc, Thiết Hàn kéo quân về hợp cùng đội quân của Lục vương gia, đánh an mưu đồ nổi loạn của Bát hoàng tử ở Sa Giang.

      Thái ử ở Bình thành bị Bát hoàng tử sai người hãm hại. Hoàng thượng ở kinh thành cũng bị Mai phi vì muốn tranh giành quyền lực mà dùng Ngũ thạch tán lâu ngày, sức khỏe càng ngày càng giảm sút. Tạm thời Cảnh Khiêm đảm nhận vai trò Nhiếp chính, cùng các đại thần giám quốc.

      -Phụ hoàng, thần nhi cho mời Lương vương đến vùng Hạ Giang để thương lượng.-Cảnh Khiêm giọng-Nơi đó vừa nằm trong tầm quan sát của Cảnh quốc, vừa quá xa Đông đô. Phụ hoàng cứ yên tâm.

      Cảnh đế gần như còn khả năng nhận thức, cứ nằm yên giường bệnh.

      Cảnh Khiêm thở dài.

      ghét phụ hoàng, nhưng cũng cảm thấy mình bất hiếu. Thái tử đời trước minh quân, nhưng chỉ được thời gian đầu. cũng từng nghe lời phụ hoàng, hết lòng phò tá hoàng huynh.

      Chuyện cũ- muốn nhớ đến nữa. Đời này, Cảnh Khiêm sống cuộc sống hoàn toàn mới. Những ưu phiền ngày trước, ân ân oán oán, cứ để trôi theo dòng nước. Chỉ có điều kiếp này phụ hoàng vẫn vậy. Phụ hoàng vẫn tin vào lời phán của Quốc sư về thiên sát tinh.

      Thiên sát tinh, giết cha đoạt vị. Nhưng người khiến phụ hoàng trở nên như vậy, đâu phải là – Cảnh Khiêm.

      Chuyện cũ, cũng cần lập lại, cũng cần nhớ đến. Cảnh Khiêm , làm lại con đường mới. Chẳng có lai sinh, chỉ đường tới trước mà thôi.

      -Chỉ cần phụ hoàng chết, Thần nhi mãi mãi chỉ là Nhiếp chính. Đại hoàng huynh, Bát hoàng đệ có thế nào nữa, cũng là do tham vọng của họ thôi.

      đến Hạ Giang, cùng đàm phán với Lương vương.

      -Nhiếp chính vương điện hạ.

      -Lương vương điện hạ.

      Hai bên cùng thi lễ. Bầu khí hòa hoãn hơn trước rất nhiều.

      Phương Lễ ngồi ở vị trí giữa, bắt đầu mở văn bản. Cuộc đàm phán bắt đầu.

      -Nhiếp chính vương điện hạ, chúng thần tử hỗ trợ trong việc dẹp yên nội loạn trong triều chính. có tám vạn quân của Thiết tướng quân cùng hỗ trợ đánh tan thế lực của Bát hoàng tử. Thái tử cũng bị bắt giữ. nay Cảnh quốc ổn định tình hình. Nhiếp chính vương hoàn toàn khống chế được triều chính. Thỏa thuận trước đây của chúng ta cũng nên thực .

      -Ta đồng ý….Chỉ cần Cảnh Khiêm ta vẫn đảm nhận vai trò Nhiếp chính vương, ta bao giờ xâm phạm Đông đô. Ta cũng trả vùng Hoa Bắc lại cho các người, hằng năm giúp Đông đô huấn luyện quân lính, cấp cho Đông đô vạn bao giống, thông thương buôn bán. Đổi lại…đương nhiên là các vị phải ra sức hỗ trợ ta giữ gìn địa vị. Ta yên ổn, Đông đô cũng yên ổn.

      -Vâng…Cảnh Khiêm luôn là con cáo. Kiếp trước, Cáo bị khống chế, bị cắt đôi chân bởi những người nhất mà luôn tôn trọng. Thẩm Hành Vân là người kết thúc đời , nhưng người giết Cảnh Khiêm thực lại là kẻ khác. Kiếp này, có Nhâm Uyển bên cạnh song lại từ từ lộ ra móng vuốt, là kẻ địch thể chẳng dè chừng.

      -Nhiếp chính vương vẫn để hoàng thượng sống, thực là vì tình máu mủ, hay là còn cần quân cờ?

      Cảnh Khiêm trả lời, chỉ đưa rượu lên môi. Lên ngôi cũng hẳn là chuyện tốt, làm Nhiếp chính vương nhưng thu trọn quyền lực, lại cần phải chịu đựng áp lực của ngôi báu vẫn hơn chứ. Phụ hoàng bất động giường bệnh song vẫn còn sống, Cảnh Khiêm giúp người Nhiếp chính vừa được tiếng là hiếu tử lại bị người phỉ nhổ vì hại cha, hại huynh đệ mà đoạt vị. Sau này muốn lên ngôi cũng dễ dàng hơn.

      Quan hệ của Đông đô và Cảnh quốc tại chỉ cần Thẩm Hành Vân và Cảnh Khiêm còn nắm quyền trở nên khắng khít. Ta thể phản bội ngươi, ngươi cũng chẳng thể hại ta nếu muốn lưỡng bại câu thương.

      -Trắc phi của ta danh nghĩa cũng là người của phủ Thừa tướng nên ta muốn làm nàng khó xử. Chuyện của Nhâm thừa tướng….

      -Ta hiểu- Cảnh Khiêm cười - ra ta vẫn luôn cảm phục Lương vương, có thể khiến nha hoàn hết lòng hộ chủ như vậy trợ giúp ngài đưa Nhâm đại tiểu thư và phụ hoàng ta vào bẫy. Nàng ấy từ nay toàn tâm toàn ý với Lương vương, phủ Thừa tướng hoàn toàn thể tác động đến nàng nữa. Chúc mừng Lương vương…

      Thẩm Hành Vân nâng khẽ chung rượu. Để cho Hạ Phương Nghi thuyết phục Thanh Liên phối hợp diễn vở tuồng như vậy. Thư phản loạn của Cảnh Khiêm là thư , do chính tay Lục hoàng tử viết. Chỉ là hoàng đế vốn có lòng nghi ngờ trùng điệp, đương nhiên luôn nghĩ đến khả năng các con của mình “nồi da xáo thịt”. Cảnh Khiêm bị bắt giam, sau đó là những tin tức liên tiếp về quân đội mà Thái tử và Bát hoàng tử giấu riêng bị lộ. Hoàng đế càng ngày càng bị chìm vào trong ảo giác mất giang sơn xã tắc, càng trở nên hồ đồ. Cảnh Khiêm quá hiểu phụ hoàng . Đó cũng là hình ảnh của Thẩm Hành Vân kiếp trước. Hoàng đế đơn độc, chẳng tin ai, cũng chẳng được ai tin.

      Cảnh Khiêm thành công thoát ra khỏi những nghi ngờ dấy binh làm loạn, cuối cùng là kẻ duy nhất trong hoàng tộc được xưng là hiếu tử. Lương vương cũng nhân cơ hội “làm thần tử tốt”, cho người tiến công dẹp Bát hoàng tử, lập đại công, từ nay hoàn toàn làm chủ Đông đô, còn tạo ra thế “nương nhau mà sống” với Cảnh quốc. Chí hướng đời này rất , chỉ mong muốn yên ổn cùng Thanh Liên và Lương vương phủ sống vui vẻ. Đông đô an toàn, Cảnh quốc cũng an toàn.

      Vất vả lắm mới đến được bước này. Thủ đoạn gì cũng quan trọng. Kết quả tốt đẹp là được rồi.

      -Mời hai vị điện hạ kí vào hiệp nghị. Từ nay Đông đô và Cảnh quốc là bằng hữu, ai xâm phạm ai, toàn tâm toàn ý hỗ trợ cho nhau.

      Cảnh Khiêm và Thẩm Hành Vân xem lại bản hiệp ước, sau đó ký tên vào, đóng con dấu đỏ chót vào giữa. Hiệp ước thành.

      Phương Lễ lẳng lặng ra ngoài sau khi kí xong Hiệp ước. Bên ngoài có người chờ sẵn. Là tử sĩ của Đông đô.

      -Hạ lệnh cho người trong cung, hạ liều dược mạnh hơn cho Hoàng thượng. Ba ngày nữa,trước khi Nhiếp chính vương về Cảnh quốc, hoàng thượng cũng nên phải băng hà.

      -Dạ….

      -Thông tri cho Thiết tướng quân, Bình thành có người của ta ở đó, sau khi hoàng thượng băng hà, Nhiếp chính vương đau lòng quá độ vì Thái tử nhẫn tâm, quyết định khởi binh tấn công Bình thành. Còn đại công tử, thầm dẫn vạn tinh binh đợi sẵn ở Đông quan, khi Thiết tướng quân thắng trận ngay lập tức dẫn đường mượn cớ truy đuổi tấn công Đồng Bình ngay.

      -Dạ….

      Thời đại nào cũng vậy, muốn hòa bình phải dùng chiến tranh trấn áp. Phương Lễ chỉ cần Đông đô yên ổn, còn những vùng đất khác dù có chiến tranh, nội loạn, dân chúng lầm than nữa cũng phải là điều bận tâm.

      Chương 58: Đằng Sau Những Mưu Toan

      Trong căn phòng của Thanh Liên tại Đông đô, Hạ Phương Nghi bước vào phòng, cúi đầu:

      -Mời nương nương dùng bữa sáng.

      -Vâng….

      Thanh Liên phải trải qua thời gian nghén như nhiều thai phụ khác. Nàng mũm mĩm hơn trước, làn da mịn màng như mỡ đông. Bàn tay nhắn mải mê luồn kim, xe chỉ may cho xong bộ đồ cho trẻ con.

      -Nương nương cũng nên nghỉ ngơi . Đừng bắt đôi mắt làm việc nhiều quá!

      -Ta biết rồi….

      Thanh Liên ngừng tay, sờ lên bụng mình.

      Nàng gạt tiểu thư. phụ tiểu thư. Bởi vì tiểu thư phụ nàng?

      phải, Thanh Liên trách Nhâm Uyển. Nàng ấy có trách nhiệm của mình. Thanh Liên cũng từng như vậy. Nàng cứ nghĩ mình trở lại là có thể thay đổi được nhiều thứ. Bù đắp cho Thiết Hàn.

      Nhưng nàng cũng chỉ là sinh linh bé. Trọng sinh sao? Số phận luôn xoay chiều, đứng yên chỗ cho những kẻ biết về nó thỏa sức làm theo ý mình.

      -Nương nương dùng bữa !

      Hạ Phương Nghi bưng lên vài món điểm tâm thích hợp cho thai phụ. Thanh Liên cảm kích ngẩng lên:

      -Cảm ơn Phương Nghi tỷ.

      -Nô tỳ dám.

      Thanh Liên vốn tưởng tượng được, người nghiêm túc, lúc nào cũng lạnh nhạt, gặp chuyện cũng loạn như Phương Nghi tại sao lại là đôi với Phương Lễ được? Cuộc sống của hai người sau này chắc rất đặc sắc đây?

      Khẩu vị cũng nhạt thếch như trước nữa, Thanh Liên ngon miệng hơn, ăn được nhiều hơn.

      -Phương Nghi tỷ…

      cái bóng thấp thoáng trước phòng, trang phục đen tuyền. Phương Nghi hiểu ý, cúi người:

      -Nương nương cứ dùng bữa, nô tỳ xuống khố phòng xem việc may y phục cho phủ xong chưa?

      -Tỷ ! Ta dùng hết bữa mà.

      Hạ Phương Nghi cũng từng tham gia tử sĩ. Tuy nhiên, nàng học võ nghệ. Sư phụ từng , người như Phương Nghi thích hợp làm gián điệp hơn. gián điệp xinh đẹp, có cốt cách của vương giả trời sinh.

      Vương giả gì chứ? Cũng chỉ muốn sống sót thôi.

      -Chuyện gì?

      -Tin từ kinh thành truyền đến. Lục hoàng tử bị người ta vu oan, minh oan, trở thành nhiếp chính vương. Vương thượng và Thiết tướng quân trợ giúp Nhiếp chính vương giám quốc, diệt Thái tử, diệt Bát hoàng tử nổi loạn. Đông đô được chính thức tách thành vùng tự trị. Lục hoàng tử còn hỗ trợ hạt giống cho chúng ta.

      -Phương đại nhân có thư về ?

      -Đại nhân có thư cho tỷ.

      Phương Lễ gửi thư cho nàng, thư có bìa màu trắng là công vụ, thư có bìa màu hồng thường bày tỏ nhớ nhung.

      Nhớ nhung?

      -Phương Nghi tỷ….

      Lập Huệ dường như thấy đôi má Phương Nghi đỏ lên. Băng sơn mỹ nhân cũng biết đỏ mặt sao?

      Hạ Phương Nghi nhận bức thư màu trắng, để lá thư màu hồng phấn vào trong lồng ngực. Tim nàng đập mạnh hơn vài nhịp. Chỉ vài nhịp thôi.

      -Nghi nhi, lương thực sắp đưa đến Đông đô. Đợt đầu nàng cùng Đại công tử nhận lấy, tiến hành gieo trồng ngay trước khi mùa lạnh tới. Sau khi chúng ta tấn công Đồng Bình, những chuyến hàng sau kiểm tra kỹ lưỡng chút.

      Phương Lễ muốn đánh Đồng Bình? Trước đây, chỉ cần hòa bình là được. Nhưng giờ có hòa bình cùng Cảnh quốc phải nhanh chóng củng cố thế lực. Chiến thắng Đồng Bình củng cố vững chắc nền hòa bình lâu hơn. Trận này vốn phải đánh ngay trong lúc Đông đô vẫn còn danh nghĩa liên kết cùng Cảnh quốc. Đồng Bình phản kháng cũng được khiến Cảnh quốc vất vả thời gian dài, lo kế đối phó. phản kháng thừa cơ chiếm vài tiện nghi, thể sức mạnh của Đông đô.

      -Hạ nương!

      Thẩm Hành bước ra. tay cũng có bức mật hàm.

      -Đại công tử….

      -Ngày mai Cảnh quốc đưa giống đến. Ta mới nhận được thư của đệ đệ.

      -Vâng…Phương tham mưu cũng mới có thư cho nô tỳ. Đợt đầu chúng ta cần kiểm tra giống, cứ trồng theo hướng dẫn thôi.

      -Ừ.

      Trong quá trình ra ngoài trong lớp vỏ thương buôn cùng Phương gia, Thẩm Hành học được ít. Tại tiểu quốc kia, đột nhiên nhận được trợ giúp của nước láng giềng. Đó là loại hạt giống có năng suất cao. Tiểu quốc trồng loại hạt giống kia, bội thu, còn bán ra ngoài. Nhưng từ đó họ gần như phụ thuộc vào quốc gia kia, chờ được cung cấp hạt giống. Rồi có năm nhận được hạt giống tốt, mùa màng thất bát. Từ đó, tiểu quốc kia biến mất, trở thành phần của Đại quốc kia.

      Có lẽ Phương Lễ cũng nghĩ đến khả năng này rồi.

      -Đợi hạt giống đến, chúng ta cứ như lời Phương tham mưu dặn dò. Đợi đệ đệ về rồi tính tiếp.

      -Tuân lệnh.

      Thẩm Hành nhìn vào bên trong Lương vương phủ. mưu và toan tính. Mệt mỏi thực mệt mỏi lắm rồi.

      - nương cũng đừng quá để tâm đến chuyện của bọn đàn ông chúng tôi. Khi Phương tham mưu về, ta với đệ đệ, cho hai người nhanh chóng thành hôn.

      -Vâng….

      Hạ Phương Nghi lại cúi người tạ lễ. Thẩm Hành gì nữa, từ tốn bước vào trong.

      ít người rót vào tai , chuyện Thẩm Hành là Đại công tử của Lương vương phủ. Đáng lẽ phải là người thay thế phụ vương, đảm nhận vị trí Lương vương, trị vì Đông đô.

      Người bao năm sống trong bóng tối. Vì ai Thẩm Hành phải cố sức hiển lộ tài năng, đánh lạc hướng chú ý của người vào mình, để người khác nhớ đến Lương vương phủ còn có vị công tử khác chỉ biết ăn chơi!

      Phụ vương, mẫu phi từ khi Thẩm Hành còn dặn phải chiếu cố đệ đệ. chỉ có đệ đệ duy nhất, kẻ mà khi mới chào đời có “hào quang bao quanh Lương vương phủ”. Là kẻ tài năng vượt bậc, ngàn năm có của phủ Lương vương theo dự đoán của đại bốc sư đại tài.

      Đệ đệ còn quá , chỉ mới là đứa trẻ còn bú sữa, Thẩm Hành là huynh trưởng, càng phải cố gắng bảo bọc che chở em mình. Dù cả đời sống trong bóng tối cũng sao.

      -Đại ca….

      -Ngốc tử.

      Đứa trẻ luôn bị dự đoán là tài năng vượt bậc, uy hiếp hoàng gia đấy trong mắt Thẩm Hành cũng chỉ là đứa nhóc. Gào khóc hoảng loạn, cố gắng cứu đại ca, nguyền rủa những kẻ muốn hại đại ca mình.

      Ngốc tử, muôn đời là ngốc tử mà.

      -Đại ca…

      Giọng trong trẻo của Thanh Liên cất lên. Thẩm Hành bảo nàng gọi mình như vậy. Rất có khí gia đình.

      -Đệ muội đa lễ, sáng dạo à?

      -Dạ, đại ca!

      Tên đệ đệ xíu ngày nào lẽo đẽo theo sau đại ca là giờ sắp làm cha. Đứa trẻ lớn lên mong đại ca tốt, giống như Thẩm Hành che chở, thương Thẩm Hành Vân suốt đời thơ ấu.

      - lát rồi về nhé. Nắng sớm có lợi cho sức khỏe, nhưng nắng buổi trưa đâu.

      -Dạ…

      Thẩm Hành cười , bước về phòng.

      Gần như mọi yếu tố cần thiết đều đủ. Đệ muội dịu dàng, đệ đệ thương nương tử, vì nàng bỏ cả giang sơn.

      Trong căn phòng dành riêng cho Thẩm Hành, có ai đó ngồi. Chiếc áo xanh thẫm, mái tóc dài đen óng thả sau lưng.

      -Cuối cùng ngài chờ được. Chúc mừng ngài…

      -Cảm ơn ngài…

      Thẩm Hành nghiêng người. gặp ít kẻ buôn bán, nhưng kẻ này là kẻ duy nhất kiên trì với khách hàng của mình như vậy, đợi đến nghìn năm cho thỏa thuận chẳng biết mang đến lợi ích gì cho ta.

      -Thai vị ổn định. Số phận thai nhi cũng được nghịch chuyển, sinh ra trong gia đình hoàng tộc nữa. Dù là thiên sát tinh nhưng bản thân cũng có người cha mang mạng số đó, lại còn dám nghịch thiên chuyển mệnh, trọng sinh làm lại cuộc đời. Mẹ cũng thế, bỏ cả mấy mươi năm dương thọ, quay lại trả ơn. Đây là đôi cha mẹ chịu chi phối của vận mệnh, đều trọng sinh lần, rất lý tưởng.

      -Vâng…

      -Thai nhi sinh ra mệnh cứng, có thể hóa giải nhiều kiếp số. Nương theo , cả đời an ổn. Thêm phụ mẫu che chở, điều kiện quá lý tưởng rồi.

      -Đúng vậy…

      -Ta cũng từng thỏa thuận với . Ngài yên tâm. Ta hoàn toàn có thể khiến cam tâm tình nguyện. Muôn ngàn năm chịu khổ, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.

      -Cảm ơn ngài…

      Thẩm Hành cúi đầu lần nữa để cảm tạ. Ngàn năm đúng là uổng. Cố nhân cũng sắp giải thoát khỏi mệnh số trắc trở, cần làm chiến quỷ, lúc nào cũng vùi mình trong máu tanh.

      -Thỏa thuận của chúng ta mong ngài nhớ. Nếu ta khiến Chiến quỷ đại nhân siêu sinh tịnh độ, lai sinh kiếp, ngài trả cho ta đúng giá mà chúng ta trước kia.

      -Ta nhớ, đương nhiên nhớ -Thẩm Hành phất tay áo – Dù lâu lắm ta còn làm việc ấy, vẫn vì ngài bỏ cả ngàn năm chờ đợi mà hoàn thành ước nguyện. Rất cảm ơn ngài. Cảm ơn ngài….

      Những sợi tóc đen của Lam Mặc bồng bềnh theo gió. cũng đeo đuổi giấc mơ này cả ngàn năm, cuối cùng cũng sắp hoàn thành, sắp sửa hoàn thành rồi.
      Thuyphuong0404, Chris_Luu, Nhi Huỳnh8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :