1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không có Lai Sinh - Phong Ca (67C)(Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 19: Ràng

      Hoàng đế thích thần tử là kẻ “quần là áo lượt’. Thiết Hàn nghe chuyện, mấy mừng vui vì chức quan từ trời rơi trúng đầu mình và năm mươi lượng vàng được thưởng. thản nhiên với các huynh đệ trong đám thị vệ của mình:

      -Năm mươi lượng chia cho mỗi người ít uống rượu !

      -Thiết đại ca -Thị vệ Trương Tấn Giang vội chạy theo Thiết Hàn khi định rời khỏi lều- Huynh đem tiền chia cho mọi người hết, để lại ít sao?

      -Mỗi tháng đều có tiền lương mà. Cũng đâu cần dùng gì.

      Thiết Hàn thân thích, cũng có quê cha đất tổ. Người rồi cũng về với đất, tiền bạc là vật ngoài thân, có cũng được, có cũng sao cả. Dù sao làm thị vệ cũng được nuôi ăn mặc, đến nỗi đói khát mà gục chết ven đường.

      Công danh cũng vậy. Như dòng nước chảy. Lương vương là chủ tử, cho ăn mặc, giờ còn lấy cho vị trí quan ngũ phẩm. Sau này có chết cũng có mảnh đất đàng hoàng an táng, bia mộ cũng có danh là mệnh quan của triều đình.

      So với trước là rất tốt. Tốt lắm rồi.

      -Thiết đại ca….

      thị vệ khác lại mang đến hai bộ y phục mới. Mấy hôm nay đoàn thị vệ đều cùng vương gia săn thú, y phục rách ít. Thiết Hàn cũng chỉ còn hai bộ nguyên vẹn mà thôi.

      -Mỗi người đều có thêm bộ. Thiết đại ca được hai bộ. Huynh được làm quan ngũ phẩm nên đãi ngộ cũng tốt hơn.

      Thiết Hàn đón lấy hai bộ y phục mới. Trương Tấn Giang chợt buột miệng:

      -Y phục của huynh hình như mỏng hơn chúng ta phải. Lần trước bao tay cũng đẹp hơn.

      đến đây, các thị vệ khác cũng khỏi tò mò, săm soi hai bộ quần áo. Kiểu dáng khác nhưng chất liệu vải của Thiết Hàn mềm mịn hơn hẳn, thấm hút mồ hôi tốt. Trong lớp áo trong lại được thêu chữ Thiết bằng hoa văn tinh mỹ. Đám thị vệ ăn ngủ cùng chỗ, quần áo thay ra cũng vứt loạn, nhờ mấy chữ này mà Thiết Hàn lúc nào cũng nhận đúng y phục của mình.

      -Hèn gì huynh bị lạc trang phục. Có chữ thêu này…

      -Chúng ta có.

      -Sao lại có chuyện như vậy? Sao phòng thêu thùa lại ưu ái Thiết huynh vậy? thể nào.

      -Ta phải cáo trạng. Phòng thêu thùa….

      -Các ngươi điên à -Trương Tấn Giang quát lên- Phòng thêu thùa trước đây cung cấp y phục nhưng người thêu hoa văn này là phu nhân. Giờ các ngươi cáo trạng, vương gia nghĩ sao? Vương gia vì phu nhân, Tấn vương cũng dám đắc tội đó.

      Vương gia bụng dạ hẹp hòi. Chỉ cần nghi ngờ Thiết Hàn ắt chuốc rắc rối to.

      Đám thị vệ cũng hiểu ra nên đều dám bàn tán nữa. Trương Tấn Giang vỗ vai Thiết Hàn:

      -Huynh yên tâm, bọn họ đều rất kính trọng huynh nên lung tung đâu. Nhưng mà chuyện này….

      Thiết Hàn cũng khá lúng túng. Phu nhân là người của chủ tử, từ khi nàng trở thành thiếp của Lương vương, cũng coi nàng như người mà đối đãi. Giờ phát ra nàng lại có ý quan tâm đến , Thiết Hàn cũng chẳng biết làm sao.

      Mì nấu riêng khi ra ngoài vót tên.

      Chanh đào pha mật ong, thỉnh thoảng lại có vài chén nước mát khi cùng các huynh đệ canh gác ngoài trời nắng nóng. Áo dày hơn, thêu thùa tỉ mỉ, dụng tâm hơn.

      chữ Thiết như rồng bay phượng múa trong lớp áo trong càng khiến Thiết Hàn bận tâm suy nghĩ. Liên tưởng đến vẻ chuyên chú của nàng khi thêu chữ cái đó, đáy lòng phẳng lặng chợt có chút sóng ngầm chợt dâng lên.

      Có người vì mà tỉ mỉ thêu con chữ . Chai chanh đào mật ong, nước mát – có phải vì mà có hay ?

      -Huynh cũng nên nghĩ nhiều đó nha -Tấn Giang nhắc nhở người bạn thân thiết khi thấy có dấu hiệu thất thần- Đó là thiếp của vương gia đó.

      -Đệ cũng đừng nghĩ lung tung nữa. Tối nay đệ trực đêm . Ta mệt rồi.

      Thiết Hàn quay vào lều dành cho mình. Hình ảnh Thanh Liên ra nét hơn.

      Cũng từng có ấn tượng. Chiếc áo được thêu chữ Thiết…Thiết Hàn máng nó lên vách, mắt khép lại nhưng ngủ được dù đêm dần tàn.

      Chương 20:

      Trong lều dành riêng cho mình, Lương vương hưởng thụ cảm giác được Thanh Liên hầu hạ. Gần đây cứ buộc nàng phải bóp vai, đấm lưng cho . Tay Thanh Liên lực lớn nhưng cảm giác mang lại thực thoải mái khiến Thẩm Hành Vân muốn rời giường.

      -Nàng mệt rồi à?

      Lực tay dần giảm, sức lực Thanh Liên làm sao so được với mấy gã sai vặt thường hầu hạ Lương vương chuyện này. Nhưng nàng vẫn ngưng tay, vẫn nhàng:

      -Nếu vương gia còn mỏi, Thanh Liên vẫn hầu hạ người.

      -Được rồi….Bao nhiêu đó là đủ -Lương vương ngồi dậy, khoác lại áo. Gương mặt trắng nõn của Thanh Liên hồng lên, dám nhìn vào thân thể . Lúc nãy khi bóp vai, động tác cũng thoáng cỏ vẻ e dè.

      Trước mặt , nàng ngượng ngùng của nữ tử. Vậy là cũng có chút chú ý, hẳn chán ghét phải ?

      -Chuyện lúc nãy ở yến tiệc, khi đó ta…..

      Thanh Liên cúi mặt. Nhưng bàn tay giấu dưới lớp tay áo dày run lên.

      Lương vương dự đoán được vài tình huống khi đến dự tiệc. Tấn vương muốn thử . Nhưng lúc ta đề nghị đổi Thanh Liên, Thẩm Hành Vân cũng cảm thấy giận dữ. Cái giận khiến lồng ngực nhói lên.

      Bất chợt tiến đến, giằng lấy bàn tay nàng giấu dưới lớp áo, tay nâng mặt Thanh Liên nhìn thẳng vào mình.

      -Ta chỉ có đóng kịch. Ta thực thích nàng. Ta bao giờ đổi nàng cho ai cả. Dù hoàng thượng cũng vậy, ta cũng đổi nàng.

      Lòng Thanh Liên cũng bắt đầu bấn loạn. Kiếp này hoàn toàn giống kiếp trước. Lương vương kiếp trước…Lương vương kiếp này lại muốn che chở nàng. lòng…Nhưng là kẻ phản loạn. Thanh Liên quay lại thế gian này phải vì . Nàng muốn đền đáp lại Thiết Hàn. Song bây giờ đền ơn chưa được mà lại bị cuốn vào vòng lẩn quẩn khác. Rồi nàng ra sao? Lương vương, Thiết Hàn nữa….Họ thế nào?

      -Chúng ta về Đông đô. Sau hội săn này chúng ta về Đông đô. Về tới đó, ta giải tán hết đám thiếp thất, trắc phi đó. Trong mắt họ ta là kẻ mê muội vì nhan sắc. Thanh Liên, vậy cũng được….Nàng coi như cùng ta diễn kịch. Hết cả đời, diễn vở kịch của chúng ta.

      Lời ngon tiếng ngọt. Năm thê tứ thiếp. Thanh Liên phải biết, nam nhân càng có địa vị càng có chuyện “nhất thế đôi người”. Nhưng nàng ước mơ vô cùng đơn giản. Tướng công tương lai là người nhà nông cũng được. Vợ chồng tôn kính, thương nhau, có mảnh ruộng , nuôi gà, sống an ổn cho đến cuối đời.

      -Lương vương….

      -Thanh Liên…

      hôn nàng, thực hôn nàng. Thanh Liên hoảng hốt, cố gắng đẩy Thẩm Hành Vân ra.

      Nàng thể mềm lòng như vậy. Thân phận cách biệt. Hơn nữa, nàng trọng sinh. Trời cho nàng cơ hội chỉ vì nàng muốn đền đáp ân tình của người khác, phải để cùng Lương vương chuyện đương…

      -Thanh Liên!

      Thẩm Hành Vân giữ nàng rất chặt. Cuối cùng cũng hiểu, tại sao ngày đó lại khăng khăng như vậy, Bỏ cả ngôi hoàng đế, muốn quay lại quá khứ. chỉ bị ám ảnh bởi Thanh Liên tự sát mà còn bởi có lòng lưu luyến, muốn quên, muốn có nàng cam tâm tình nguyện ở mãi cạnh mình.

      -Vương gia…Ngài hứa. Ngày chạm vào Thanh Liên. Thanh Liên chưa nguyện ý…Thanh Liên…

      Nàng sợ hãi. Y phục bị lôi kéo. Ở kiếp trước, dù giả vờ là tiểu thư nàng cũng chưa đến gần như vậy. Nàng ghê tởm và khinh bỉ .Nhưng kiếp này, ngoài lo lắng, vòng tay làm Thanh Liên phản cảm. Chỉ có lo sợ và cảm giác chưa sẵn sàng.

      -Nhưng nàng ghét ta, nàng ghét ta phải ?

      cúi gần, chóp mũi cao chạm khẽ vào mũi Thanh Liên. Nàng lùi hơn vài bước nữa, cố gắng trấn tĩnh:

      -Vương gia quá lời….Nô tỳ dám ghét ngài. Nô tỳ….

      -Nàng về nghỉ ngơi !….- nựng cằm nàng, giọng nhàng như hơi thở- Ta chạm vào nàng. Nhưng nàng cũng được chạm vào ai cả, có biết ?

      Đêm nay, nếu Thanh Liên còn ở cạnh, cũng chưa biết mình làm ra chuyện gì. Có khi cưỡng ép nàng. Dục tốc bất đạt. Nàng phản kháng yếu ớt như vậy, có lẽ phần nào cảm thấy yếu lòng. Nàng động lòng.

      -Ta ơn vương gia….

      Thanh Liên khuất bóng, gương mặt phơi phới niềm vui của Lương vương mới khôi phục lại vẻ trấn tĩnh. cần đè nén cảm giác của mình, thẳng thắn ra tốt. ” Quần là áo lượt”, cả đời phụ vương phải đè nén, biến mình thành kẻ vô dụng, còn biến mẫu thân dịu dàng hiểu chuyện làm thành hình tượng đố phụ chanh chua, ghen tuông khắp kinh thành. Đè nén như vậy nhưng cuối cùng đại ca vẫn gặp họa. Đại ca văn tài, võ lược, nếu hoàng đế biết nhìn người khoảng vài năm sau có thể là trụ cột triều đình. Lương vương phủ nợ nần hoàng thượng, còn phải vì muốn tránh hoàng thượng mà đè nén, làm trò cười cho bọn vương công quý tộc. Kiếp này Lương vương nhịn nữa. vì an ổn mà nhịn nữa. để câu chuyện kiếp trước lập lại. Nhất định !

      -Trịnh Hải!

      -Hồi vương gia , Trịnh Khải nhận mệnh- thiếu niên bước ra từ bóng tối, ánh mắt như sao, phục tùng chờ mệnh. Lương vương khẽ nhếch môi:

      -Sáng mai triệu Thiết Hàn đến lều của ta gấp. là ta có chuyện muốn bàn. Đưa cái này cho .

      bao thư màu đó. Thiết Khải hỏi, chỉ lặng lặng cúi đầu, dõng dạc thưa:

      -Thuộc hạ cáo biệt….

      Lương vương quay lại kháng gỗ. Mùi hương của nàng đâu đây còn vương vấn. Kiếp trước duyên nợ. Kiếp này nàng phải trả cho . Lương vương muốn đòi cả vốn lẫn lời.
      Thuyphuong0404, Chris_Luu, Nhi Huỳnh6 others thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 21: Với Ta

      -Nàng thích ta, có phải ?

      Thanh Liên vừa về đến lều của mình đột ngột có tiếng người cất lên. Trong ánh sáng mờ mờ của ngọn nến, Thiết Hàn đứng bên trong.

      -Thiết thị vệ….

      Ánh mắt đó, nhìn thẳng vào Thanh Liên. Nếu như là kiếp trước hay chỉ thời gian mới quay lại đây thôi, nàng gật đầu thừa nhận. Nhưng Lương vương lại….Cảm giác của Thanh Liên còn như lúc ban đầu:

      -Nàng có thích ta ? Nếu thích ta đến gặp vương gia. Người có nhiều thê thiếp, ta bán mạng vì ngài. Nếu ngài tặng nàng cho ta, chứng tỏ nàng quan trọng với ngài. Ta dẫn nàng !

      ngừng lời đôi chút. Đôi mắt lạnh như băng lại đối diện với Thanh Liên:

      -Còn nếu thích…Nàng cứ , đừng để tình cảm của ta lớn dần thêm nữa. Thà kết thúc khi nó mới bắt đầu.

      Nàng là thiếp của Vương gia, quan trọng chuyện đó. Cũng là dạng người hầu hạ. Thiết Hàn bảo vệ an toàn cho Thẩm Hành Vân, nàng đáp ứng nhu cầu đàn ông cho . Chỉ cần khi nàng là người của Thiết Hàn rồi, lòng chung thủy – vậy là tốt rồi.

      -Thiết thị vệ…Tôi…

      -Thích hay thích? hay ?

      Thiết Hàn kiếp trước cũng lạnh lùng như vậy. Kiếp này….

      Trái tim Thanh Liên đơn thuần như trước nữa. Lương vương đối với nàng cũng có vài phần chân . Nếu như có đêm nay ….

      -Thiết thị vệ! Người có thích tôi sao?

      Nàng hỏi lại. Thiết Hàn trốn tránh, cũng thẳng thắn với nàng:

      -Có cảm tình. Nàng đối với ta đặc biệt hơn người khác, ta phải nghĩ khác !

      Đối khác? phát ra rồi. Nhưng Thanh Liên cũng thể thẳng lý do của những hành động đó là mình muốn trả ơn. Kiếp này cùng nàng chẳng khác gì người lạ. Tái sinh – người nghe có thấy là nó quá hoang đường?

      -Người giống đại ca của tôi ở nhà. Tôi mới đối tốt với người hơn người khác chút. Người đừng….

      Thiết Hàn là thị vệ dưới quyền Lương vương. may ta cho rằng Thiết Hàn vô lễ đối với người bất lợi. Kiếp này dù chưa có cảm tình nam nữ, ân tình kiếp trước vẫn còn đó, Thanh Liên muốn Thiết Hàn bị thiệt thòi, ảnh hưởng tới tương lai.

      -Đại ca?

      -Vâng!

      Đại ca và muội muội. Từ Thiết Hàn chỉ có mình, thân thích. chưa bao giờ có ai thương cũng chưa hề thương ai.

      -Vậy cũng được. Đại ca cũng được. Cứ coi ta như đại ca cũng được. Ta cũng coi muội như em ruột. Ta thương muội, chăm lo cho muội. Đừng lo!

      Tay Thiết Hàn vuốt mái tóc óng ả. Cả hai đứng yên lặng trong lều.

      Tình cảm vô cùng phức tạp. Thanh Liên nghe tim mình đập thình thịch. Thiết Hàn cũng . Nhưng lại biết đến cảm giác khác hẳn. Huynh muội? Tình thân. Cũng tệ. Có muội muội còn hơn độc đời mình. Chẳng ai thương mình. Mình cũng chẳng thương ai.

      -Vậy muội càng phải với ta. Lương vương chỉ có tiểu thiếp là muội. Vương phủ phức tạp, muội sống thoải mái được đâu.

      nắm tay nàng, dường như muốn kéo Thanh Liên .

      -Thiết đại ca….Tôi….

      - coi ta như ca ca cứ như vậy. Ta chăm lo cho muội. Sau này kiếm gia đình tốt mà gả muội. Muội sinh ra con cái, đều là cháu của ta.

      -Nhưng mà….

      Thiết Hàn khựng lại. Thái độ ngập ngừng của Thanh Liên như vậy. Chẳng lẽ nào….

      -Muội thích vương gia à?

      - có….Muội….

      -Muội có thích, cũng chẳng thể nào sống tốt với muội hơn được. Nhưng nếu muội rời được , ta cũng để muội thiệt thòi được. với ta!

      Bàn tay Thiết Hàn như sắt thép, nắm chặt lấy tay Thanh Liên:

      -Thiết đại ca….Huynh dẫn muội đâu vậy? Thiết đại ca…

      -Cứ theo ta là được. Tối nay phải cho ta câu trả lời hợp lý, để ta coi có nên để muội muội của mình ở lại chỗ ?

      Trọng sinh thay đổi nhiều thứ. Thanh Liên thấy được mặt khác ở Thiết Hàn. Lạnh lùng nhưng cũng vô cùng bá đạo. Đó mới là bộ mặt của sao?

      Thần sinh ra là nô lệ, vốn cũng chẳng có nhà.

      có họ, nối dõi tông đường có nghĩa gì đâu

      Thiết Hàn kiếp trước là danh tướng lên từ tay trắng, máu nhuộm sa trường, dưới chân là bao nhiêu sinh mạng. Cả đời độc, chỉ có mảnh chân tình ôm ấp đến khi nhắm mắt. Kiếp này gặp lại nàng, bao nhiêu ký ức đều có, nhưng nếu nàng tâm dạ coi như tình thân, Thiết Hàn cũng toàn tâm toàn ý che chở, để Thanh Liên được sống vui vẻ đến cuối cuộc đời.

      Chương 22: Chỗ Dựa
      Lều của Lương vương luôn được canh gác kỹ, cả thị vệ lẫn người của hoàng đế. Vậy mà Thiết Hàn mang người vào trong ai biết. Thẩm Hành Vân khẽ nhếch môi:

      - giấu tài nữa sao?

      Nếu kiếp trước tận mắt chứng kiến, Thẩm Hành Vân cũng nghi ngờ Thiết Hàn kiếp này phải là Thiết diện tướng quân ngày trước. làm tròn nhiệm vụ nhưng biểu vượt trội, chẳng để ý đến phong thưởng. Người như vậy, tương lai sau này cũng khó kích thích nỗ lực chiến trường.

      Ngay cả khi bắn con mồi cũng thể được hết khả năng có. Vậy mà bây giờ đêm hôm khuya khoắt, lại bí mật vào lều của Lương vương, còn dẫn theo Thanh Liên.

      Tay hai người nắm lại. Lương vương khẽ cắn môi:

      - đêm ngươi dẫn ái thiếp của ta đến lều, có ý gì?

      phãi là muốn dẫn nàng theo chứ? Thẩm Hành Vân thoáng rùng mình:

      -Vương gia, bây giờ Thanh Liên là muội muội của ta. Ta muốn hỏi ngài, nàng ấy có vị trí nào ở vương phủ?

      Huynh muội? Thẩm Hành Vân kinh ngạc…. Trước đây hề có chuyện này.

      -Ý ngươi là gì?

      -Làm thiếp nhà quan bằng làm thê nhà nghèo- Thiết Hàn giọng- Ta biết, trắc phi, thiếp thất của vương gia đa số là tử sĩ mình để giúp người che mắt. Nhưng muội muội của ta hoàn toàn có bản lĩnh đó. Nàng có võ nghệ, có thân thế, càng sánh bằng bản lĩnh của các tiểu thư khác có thể trợ giúp cho ngài. Vì lẽ đó ta muốn biết, vương gia định cho nàng vào vị trí nào của phủ ngài?

      Câu hỏi khiến Thẩm Hành Vân sững lại. thích Thanh Liên, có thể là mến mộ, thương nàng. Nhưng cũng chỉ định mang Thanh Liên về Đông đô. Thẩm Hành Vân hề để ý đến ý nguyện của nàng là có muốn ?

      -Ta….

      -Nha hoàn thông phòng thấp kém, thiếp thất có danh phận, trắc phi là trèo cao. Nên Vương gia để chúng ta ! Ta lo được cho muội muội, tìm người phù hợp, thương nàng lòng.

      -Ngươi….

      Thẩm Hành Vân chần chừ quyết. Vậy Thiết Hàn cũng khách sáo nữa. kéo tay Thanh Liên, muốn bước khỏi lều:

      -Thiết Hàn, ngươi đứng lại. Ngươi thể dẫn nàng !

      - nhiều…

      Nhanh như chớp, Thiết Hàn chộp đúng mạch môn của Lương vương. Giọng lạnh như băng:

      -Vương gia, ta muốn rời khỏi nơi này có gì khó cả. Nếu thể cho muội muội danh phận đừng làm khó nàng ấy nữa. Thiếu nữ có được mấy thời gian vui vẻ, người đừng làm lỡ đời nàng.

      -Người dẫn nàng ấy , Thanh Liên mang tiếng là theo người bỏ trốn. lẽ cuộc đời này ngươi định để nàng trốn chui trốn nhủi cùng ngươi mãi? Thanh Liên…

      -Vậy giờ ngài thu muội muội của ta với danh phận gì? Làm thiếp tuyệt đối được.

      được tiếng đắm mê nhan sắc, coi Thanh Liên như nguyên nhân khiến mình mê muội cũng tốt. Điều hoàng thượng muốn thấy, phải là con cháu của Lương vương tác tệ đến thế sao?

      -Ngày mai ta đến gặp Hoàng bá bá, nhờ người tứ hôn. Ta muốn cưới nhị trắc phi.

      Thẩm Hành Vân nhìn vào mắt Thiết Hàn, trầm giọng:

      -Còn Thiết thị vệ, ngươi nhanh chóng trở về Đông đô, sắp đặt chút chuyện cho Huệ nhi lui vào trong. Khi ta trở về, chỉ có trắc phi là Thanh Liên. Những người khác cần phải vội, từ từ “biến mất” vì Thanh Liên giống mẹ ta, muốn làm đố phụ. Ta say mê nhan sắc của nàng, gì ta cũng nghe.

      Thanh Liên đứng sững lại, nhìn . Mọi chuyện như giấc mơ.

      muốn lấy nàng trắc phi? Trắc phi của Lương vương, trong khi Thanh Liên chỉ là nha hoàn?

      -Thiết thị vệ, ngươi cũng có muội muội để bảo vệ. Ta muốn nhịn hoàng đế nữa. Đông đô của chúng ta cũng đến lúc rồi.

      Kiếp trước, vì muốn báo thù mà Lương vương khởi loạn. Lực lượng chưa đầy đủ, trong tay chỉ có hai vạn quân và năm ngàn tử sĩ. Kiếp này ham mê ngôi vị, chỉ muốn giữ bình an cho gia tộc, cho phụ vương, mẫu phi mình. Đột ngột Thiết Hàn lại trở thành ca ca của Thanh Liên, tuy là việc ngờ đến nhưng tạo cho Lương vương cơ hội. khởi loạn nhưng phải vì muốn tranh giành thiên hạ. Lương vương chỉ muốn tách vùng đất Đông đô thành của riêng mình, tự mình cai trị, phụ thuộc vào ai.

      Thiết Hàn -Lãnh diện tướng quân của kiếp trước. Tài điều binh khiển tướng đứng đầu thiên hạ. tại dù có kinh nghiệm nhưng quăng vào quân ngũ từ từ rèn luyện, có lẽ hiệu quả thể dự đoán…Vùng Đông đô còn nằm trong cai trị của triều đình.

      Thiết Hàn ngay từ buổi đầu gặp mặt biết Lương vương có tham vọng. Nhưng chỉ có màng đến những thất bại của Thiết Hàn khi làm nhiệm vụ mà thu nhận . Muội muội dịu dàng khả ái. Muốn bảo vệ được nàng, Thiết Hàn cũng thể chỉ làm thị vệ nhoi được. chẳng những phải được Lương vương coi trọng mà còn phải trở thành người thể thay thế trong đội quân của . Cuộc đời của kẻ chỉ quen chinh chiến, lấy máu sa trường rửa kiếm, bao năm nay quá quen thuộc với Thiết Hàn rồi.

      Vạn kiếp nắm quyền sinh sát, cũng là kẻ vạn kiếp đơn độc. Thiết Hàn vỗ đầu Thanh Liên như an ủi rồi lại quay mình, mất hút trong đêm lạnh ướt sương đêm.
      Thuyphuong0404, Chris_Luu, Nhi Huỳnh6 others thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 23: Trắc Phi

      Ngài cuối cùng của hội săn, Tấn vương thúc ngựa đến bên cạnh Thẩm Hành Vân:

      -Tên thị vệ của Vương điệt đâu rồi?

      - được chức quan ngũ phẩm, dĩ nhiên là vui mừng đến phát khóc. Ta cho về nhà để ăn mừng với người nhà rồi.

      biến mất hay còn của tên thị vệ đương nhiên quan trọng. Nhưng Tấn vương lại mơ hồ cảm thấy biến mất này có bí ….Tuy nhiên đủ người theo dõi, đến khi biết tin Thiết Hàn rời lều săn rồi.

      -Mỹ nhân kia….Cháu…

      -Vương thúc đừng phiền quá. Để ta săn…

      Lương vương thúc ngựa. Đoàn thị vệ cũng phóng theo chủ. Từ ngày Lương vương ra mặt tố khổ với hoàng thượng, còn ai dám đến trêu chọc . Ban ngày phóng ngựa cùng đoàn săn, nhưng trời chưa chiều quay lại lều. Có khi trời vừa tối lều tắt đèn, bên trong vang lên tiếng thở gấp, có lúc vang đến quá nửa đêm.

      Mỹ nhân của Lương vương ngày càng đẹp, môi mọng đỏ, lại thêm trang sức lụa là, mĩ miều như đóa trà mi.

      Vẻ đẹp thanh khiết lại thêm phong tình quyến rũ. Lương vương say mê nàng như điếu đổ. Hôm nay là ngày săn cuối, mang hai con mồi đến chỗ hoàng thượng. Hoàng đế rất hài lòng, muốn ban thưởng. Bỗng nhiên Lương vương quỳ mọp dưới trước long giá, tâu lên:

      -Muôn tâu hoàng bá bá, điệt nhi cần phong thưởng. Điệt nhi chỉ mong hoàng bá bá thành toàn cho điệt nhi chuyện.

      -Chuyện gì?

      -Hồi hoàng bá bá, mong bá bá ban chỉ, phong cho Liên nhi làm trắc phi của điệt nhi.

      lần nữa, lời của Lương vương khiến mọi người kinh ngạc. Say mê nữ sắc nhưng đến nỗi ban phong làm trắc phi là chuyện chẳng ai ngờ. Đó lại là nha hoàn.

      -Vương điệt có biết, trắc phi của vương gia phải có thân phận gì ? Tại sao lại….

      -Điệt nhi biết chứ -Lương vương bặm môi, càng thêm cương quyết- Liên nhi chỉ là nha hoàn, nếu hoàng bá bá ban chỉ, đời nào phụ vương cháu đồng ý cho nàng ngôi vị trắc phi. Nhưng hoàng bá bá cũng biết, điệt nhi sắp về Đông đô, Liên nhi theo Hành Vân về đó bị khi dễ…Trước đây điệt nhi biết Hạ Lam lại hung dữ như vậy, giờ điệt nhi mang thiếp thất từ kinh thành về tự nhiên tìm cách khinh dễ Liên nhi….Điệt nhi van hoàng bá bá, cho Hành Vân hoàn thành tâm nguyện. Điệt nhi chỉ thích Liên nhi, điệt nhi muốn nàng khổ sợ. Cầu hoàng bá bá thành toàn.

      Lời lẽ thống thiết, nửa van cầu nửa như đòi hỏi của đứa cháu với hoàng bá phụ. Các hoàng tử quanh Long giá đều cười Lương vương ngốc, chỉ có Lục hoàng tử thầm nghĩ đến người.

      Nha hoàn Thanh Liên là nha hoàn đêm hoa đăng Nhâm Uyển tặng cho Lương vương. Có lẽ nàng ta có chút tác dụng nếu biết cách dùng.

      -Cháu là….Là thân vương mà lại muốn nâng nha hoàn làm trắc phi. Cháu…nếu ta ban chỉ chỉ làm trò cười cho người ở Đông đô. Phụ vương và mẫu phi cháu trách ta sao? Thế nào cũng oán trách ta…

      -Bá bá là hoàng đế, ai dám trách tội người chứ -Lương vương uất ức -Bá bá, Thanh Liên rất đáng thương. Hạ trắc phi của điệt nhi vô cùng hung dữ, nếu có chiếu chỉ của hoàng bá bá, nàng ta ức hiếp Thanh Liên nhiều hơn nữa. Điệt nhi van bá bá thành toàn, thành toàn cho cháu…..

      -Phụ vương. Hài nhi có lời muốn .

      Lục hoàng tử đột ngột lên tiếng. Hoàng đế nhìn , đáp lời:

      -Hoàng nhi có ý gì?

      -Lương vương cũng phải là có lý. Chuyện của trắc vương phi cũng phải là khó giải quyết. Chúng ta cho nàng ta danh phận rồi gả cho Lương vương là được. Phụ vương có phải ?

      Lương vương có ấn tượng sâu đậm với Lục hoàng tử. ta hẳn là kẻ hùng tài vĩ lược. Kiếp trước nếu nhờ Thiết Hàn, Lục hoàng tử cũng chưa chắc thắng được trong trận. Kiếp này sống lại, Lục hoàng tử cũng chưa hề đối địch với Thẩm Hành Vân.

      Tuy nhiên giữa cả hai vẫn tồn tại mối hận. Kiếp này Lương vương nghĩ, muốn mình cõi ở Đông đô, chuyện tranh giành quyền lực trong triều đình bận tâm làm gì nữa. từng muốn buông tha mối thâm thù với Cảnh Khiêm. Dù sao kiếp trước Lục hoàng tữ cũng là vong hồn dưới tay , nợ nần gì cũng trả rồi.

      Song, hình như Cảnh Khiêm lại muốn giở trò với . Được rồi, cứ chờ ván bài mới thế nào.

      -Ý hoàng nhi là gì?

      -Cơ thiếp kia từng là nha hoàn của Thừa tướng phủ. Thừa tướng đại nhân chịu thiệt chút, nhận nàng ta làm nghĩa nữ, gả cho Vương gia làm trắc phi. Tiểu thư phủ thừa tướng, dù chỉ là dưỡng nữ cũng làm mất mặt Lương vương, hổ thẹn hoàng gia.

      Cách rất tốt. Hoàng thượng chau mày:

      -Cách của hoàng nhi cũng tệ. Nhưng mà như thế thiệt thòi cho Nhâm ái khanh quá. Ta…

      -Hồi hoàng thượng, lão thần vui còn hết, làm sao có thiệt thòi gì -Nhâm thừa tướng lên tiếng- Nha hoàn đó đúng là có duyên với phủ của thần. Có được thêm dưỡng nữ và hiền tế, đối với lão thần là vạn hạnh ngàn năm.

      -Được rồi, khanh thế cứ như vậy mà thành toàn cho Vương điệt vậy. Cho người đưa cơ thiếp đó vào phủ Thừa tướng, chọn ngày rước dâu. Trẫm nhanh chóng ban hôn.

      Kế hoạch thay đổi nhưng Lương vương vẫn nao núng. cúi đầu vái lạy hoàng đế lia lịa, giọng hồ hởi:

      -Điệt nhi đa tạ hoàng bá bá thương cháu. Mong hoàng bá bá sớm ban chiếu. Ngày rước dâu.

      -Đừng có được voi đòi tiên nữa. -Hoàng thượng cười ha hả- Phải biết kiên nhẫn chút. Cháu yên tâm, nàng ta chỉ vào phủ thừa tướng ở tạm ba ngày, sau đó tổ chức đón dâu. Phụ hoàng và mẫu phi của cháu có nghe tin cũng thể nào đến kinh thành kịp thời đâu.

      -Dạ….Đa tạ hoàng bá bá. Đa tạ….

      Lục hoàng tử. Nhâm thừa tướng. Ta chờ coi các ngươi giở trò gì trong lễ rước dâu của bản vương đây.

      Nơi Đông đô vắng lặng, Thiết Hàn về đến nơi. Trong phòng, trắc phi Hạ Lam trang điểm. Nghe tiếng động, nàng ta phản ứng rất nhanh.

      -Ai?

      -Huệ nhi, vương gia có chỉ, Hạ Lam trắc phi cũng nên biến mất rồi.

      -Tuân lệnh vương gia.

      năm trước, Lương vương cưới con của Trần tướng quân Đông bắc Hạ Mẫn làm trắc phi. Hạ Lam là con võ tướng, đương nhiên cam chịu lấy người “quần là áo lượt” ăn chơi nổi tiếng vùng Đông đô. Nhưng lệnh vua khó cãi, nàng đành phải đồng ý. Trong đêm tân hôn cương quyết cho Lương vương vào phòng. nổi giận bỏ sang phòng thiếp thất. Hai người sau đó náo loạn, gà chó trong vương phủ yên.

      Hạ Lam sau đó thành đố phụ, nổi tiếng ở Đông đô, cả năm cho Thẩm Hành Vân bước chân vào phòng tiểu thiếp. cũng lạnh nhạt nàng, thường uống rượu hoa thay cho việc vào phòng trắc phi.

      Bề ngoài là vậy. Bên trong Hạ Lam cũng là con của tướng quân Hạ Mẫn. Nhưng từ được huấn luyện làm tử sĩ, ở bên chủ nhân hầu hạ, gọi là Lập Huệ. Tổ tiên Lương vương thời lừng lẫy ngờ kiếp này lại bị quân vương áp chế dồn vào đường phải giả ngây giả dại. Hạ Mẫn tướng quân cũng để che mắt triều đình, giữ gìn lại quân lực phòng thân cho Lương vương phải giả vờ vì con mà trở mặt, cùng Lương vương thường gây hấn, nhiều lần tỏ ý bất bình muốn rút khỏi Đông đô.

      Nay muốn trắc phi Hạ Lam biến mất, chủ nhân cũng đến ngày muốn quật khởi rồi sao?

      Chương 24: Tiểu Thư Của Thừa Tướng Phủ

      Nhâm Thanh Liên là tiểu thư thất lạc của phủ Thừa tướng, bây giờ được đưa trở lại phủ, chờ vài ngày chính thức gả làm trắc phi cho Lương vương.

      Trở thành nhà mẹ đẻ của Thanh Liên, phủ Thừa tướng tất bật hẳn lên chuẩn bị cho hôn . Thừa tướng và phu nhân nhận trà kính của Thanh Liên, sau đó đưa cho nàng phong bao đỏ, tươi cười mà với Nhâm Uyển:

      -Uyển nhi và Liên nhi trước đây cũng thân thiết, giờ con tạm thời ở lại viện của Uyên nhi. Tỷ tỷ thay phụ thân sắp đặt chu toàn cho con.

      -Đa tạ…phụ thân, mẫu thân….

      Từ nha hoàn lại trở thành tiểu thư nhà quan, sắp gả làm trắc phi vương gia, dưới mắt nhiều người Thanh Liên là tốt số. Nhưng người trong cuộc mới hiểu, nha hoàn có cái khổ của nha hoàn, tiểu thư nhà quan, thê tử nhà quyền quý cũng có cái khó của họ.

      -Chuẩn bị Thanh Liên nhiều đồ tốt, dù sao cũng là mệnh lệnh của hoàng thượng.

      -Dạ, phụ thân.

      Thanh Liên lui về viện, chỉ có hai cha con Nhâm Uyển. Nàng khẽ thở dài:

      -Lục hoàng tử muốn lôi kéo Lương vương về phía mình sao?

      - chỉ như vậy, còn có chúng ta nữa -Nhâm thừa tướng thu lại vẻ hiền hậu, từ ái, ánh mắt sắc bén - Để Thanh Liên trở thành con của thừa tướng phủ, lại thực như lúc đầu là công khai danh phận dưỡng nữ, tuyên ra bên ngoài nàng ấy là tiểu thư thất lạc của Thừa tướng phủ. Cũng là chủ ý hay!

      -Phụ thân, người định thế nào?

      - là người của phủ Thừa tướng ta, dù sao con bé cũng là người đáng thương. Đấu đá trong triều đình, ta cũng muốn dây vào. Nhưng thân phận lại thế, đành thiệt thòi cho các con thôi.

      Nhâm thừa tướng, tuổi hơn năm mươi, cả đời trong quan trường bôn ba. Thời trẻ từng có giao tình cùng Lương vương Thẩm Biệt, thời gian như nước, người là quan đầu triều, chỉ là vương gia nhàn tản ở Đông đô.

      Bây giờ lại làm thông gia bất đắc dĩ. Nhâm thừa tướng khẽ mỉm cười:

      -Con cũng nên dạy con bé số chuyện đến trong nhà vương tộc, cách quản lý hạ nhân, sổ sách. Chỉ là trắc phi cũng đến nỗi, nhưng coi cách tên tiểu tử đó thể có thể….sau này Thanh Liên còn có vị trí hơn nữa. Dạy con bé biết càng nhiều càng tốt, quan trọng nhất là đừng để người ta lung lạc,lợi dụng. Làm nha hoàn khổ, làm phi cho vương giả càng khổ nhiều hơn.

      Nhâm Uyển ôn nhu hiểu ý. Thanh Liên mới rời nàng chưa được bao lâu như vậy, sắp trở thành trắc phi của Lương vương.

      Kiếp trước em thay ta bồi . Kiếp này em và lại dây dưa.

      Kiếp trước là ta mù quáng. Kiếp này ta muốn chết trong uất ức. Ta lánh cái bẫy trong vương tộc, em lại dây vào.

      Nhâm Uyển thở dài, quay về Thính Vũ lâu.

      -Đại tiểu thư…

      -Gọi tỷ tỷ. giờ ta là tỷ tỷ của muội.

      Thanh Liên bới tóc. Suối tóc mượt mà thiếu nữ buông dài đến thắt lưng.

      Vóc dáng yểu điệu, dung nhan tuyệt mĩ. Lương vương kiếp trước, sau này trở thành chủ nhân thiên hạ. Thanh Liên giờ là trắc phi cho , sau này là gì trong đám cung tần mỹ nữ kia?

      Kiếp trước như giấc ngủ dài của Nhâm Uyển. Tưởng là được người thương sâu sắc, ai ngờ lại chỉ là nạn nhân cho mưu toan chính trị. Nếu phải vì nàng là Đại tiểu thư của Thừa tướng phủ, nếu phải bởi đằng sau là ủng hộ của Thừa tướng, người đó có khi nào để ý đến nàng?

      Cái chết của Thanh Liên là vô ích. Thủ đoạn của Nhâm Uyển đời trước cũng là vô ích. Người nhẫn tâm để bảo vệ bản thân mình là kẻ thất bại. Nhưng kẻ nhẫn tâm đến vậy, bản thân mình cũng bảo vệ được, còn thất bại đến dường nào/

      Đời này nhiều chuyện thay đổi. Cái bẫy Lục hoàng tử đặt ra trong đêm hoa đăng vì có mặt của Lương vương mà thay đổi. Giờ lại đến Thanh Liên thành tiểu thư của Thừa tướng phủ, nhất định phải lôi kéo phụ thân nàng vào mưu của ta sao?

      ngu khờ kiếp, kiếp này còn lại mù quáng vậy sao?

      -Liên nhi này…

      -Dạ, tiểu thư….

      -Lại là tiểu thư rồi.

      -Dạ, tỷ tỷ….

      -Người của Tô gia muội, từ khi muội còn bán muội . Cha muội là tú tài nhưng vẫn cam tâm bỏ con . Ông ta sợ….sợ nuôi nổi muội. ra là ông ta hèn yếu vô dụng. Mẹ muội cũng dám phản kháng. Bà ta thương gì muội cả. Năm ngoái họ mới bán Tam muội của muội vào thanh lâu.

      -Tỷ tỷ…

      Thanh Liên khỏi chấn động. Dù lâu lắm rồi cùng Tô gia liên lạc, nhưng đó cũng là thân thích của nàng, cũng từng là gia đình của nàng. Làm sao khỏi bần thần.

      -Từ bây giờ muội còn là người của Tô gia nữa. Muội là Nhâm Thanh Liên của Thừa tướng phủ. Phụ thân của muội là Thừa tướng, tỷ tỷ của muội là ta. Nhà chúng ta có bao nhiêu kẻ muốn tính kế. Nhưng muội cần bận tâm gì cả. Gả đến chỗ Lương vương, ai muốn muội làm bất cứ chuyện gì cho cũng được. Chỉ cần ngoan ngoãn làm trắc phi cho Lương vương thôi. đối tệ bạc với muội, bỏ là được. Ta và phụ thân chuẩn bị cho muội ít của hồi môn, muội giữ lấy. lúc mê say muội, cứ đòi những thứ quý giá, tích cóp trong tay mà phòng. leo càng cao, muội càng khổ sở. Nếu được cứ ở bên khuyên nhủ. Khuyên đừng chen vào chuyện triều đình.

      Cảnh Khiêm- con người ôn hòa như nước. đối với Nhâm Uyển ngàn vạn sủng ái, dần dần tước những chiếc gai phòng vệ của nàng. Với Thái tử, trung thành cẩn cẩn, là người em đáng tin. Với thuộc hạ, là vương gia gần gũi, sẵn lòng đồng sinh cộng tử. Nhưng cuối cùng sao? Cha nàng – vị thừa tướng cả đời trung thành cùng quốc gia sinh mạng bị ngậm nhấm từng ngày giường bệnh, còn phải đích thân giả mạo di chiếu của Tiên đế để cứu con . Nhưng rồi cũng có cứu được đâu.
      Thuyphuong0404, Chris, Chris_Luu7 others thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 25: Nổi Sóng Ở Đông Đô

      Tại thôn trang, Lão vương gia Thẩm Biệt nhận được thư từ kinh thành truyền đến. Gương mặt bỗng chốc trầm ngâm làm Thẩm vương phi may áo khỏi ngừng tay:

      Có chuyện gì?

      -Hoàng đế ban hôn cho Vân nhi.

      -Ban hôn? Cưới vương phi sao?

      - phải. Là trắc phi thôi.

      -Trắc phi sao phải ban hôn? Phủ ta phải trắc phi là Lam nhi rồi sao?

      -Trắc phi lần này là nha hoàn. Là Vân nhi cầu hoàng thượng ban hôn.

      -Vân nhi?

      Thẩm vương phi bỏ chiếc áo may dở bàn. Đôi mày liễu chau lại. Bà lo lắng hỏi phu quân:

      -Có là ý của Vân nhi ? Nó có thư về cho chàng chưa?

      -Chưa thấy. Nhưng có tin từ kinh thành truyền ra, nha hoàn đó là tiểu thư thất lạc của Thừa tướng phủ. Sau khi ban hôn, ba ngày sau ngay lập tức rước dâu.

      -Ba ngày? Sao mà gấp vậy?

      -Ta cũng . Nhưng như vậy chúng ta có muốn đến kinh thành cũng kịp. Đành đợi Vân nhi đưa con dâu về Đông đô thôi.

      Vương phi cũng lên tiếng. Đứa con này cũng giống như cha nó, phải sống dưới lớp ăn chơi, “quần là áo lượt”, chịu bao lời đàm tiếu từ người khác. Nhưng muốn yên ổn, đành phải thế thôi.

      Thẩm vương gia mở tiếp bức thư thứ hai. Mới đọc qua nội dung, ông giật mình:

      -Vân nhi muốn Hạ Lam “biến mất”.

      -Biến mất?

      đến lúc rồi sao? Khi con trai lớn gặp chuyện, bà và phụ thân từng nghĩ đến chuyện đó. nửa giang sơn này từng do Thẩm gia giúp Tiên hoàng khai quốc giành về. Tiên hoàng và Thẩm lão vương gia là tri kỉ. Nhưng chỉ có tiên hoàng mới đủ sức áp chế Thẩm gia. Tiên hoàng mất, kẻ kế vị được như ngài. Nhà họ Thẩm là vương gia khác họ, công cao lấn chủ, cha chồng của bà dùng vạn quân trấn thủ biên giới suốt mười năm. Tướng công của bà cũng là người có tài năng nổi trội nhưng sinh ra may mắn, hoàng đế lúc ấy lại có tính đa nghi, lúc nào cũng lo lắng Thẩm gia làm phản. Thẩm gia và Hải gia lại là bằng hữu. Để giữ an toàn cho nhi tử, tránh mọi hiềm nghi, cha chồng đành phải nuôi dạy con trai thành “quần là áo lượt”, bị bao thế gia trong kinh thành coi thường. Bà trở thành đố phụ. Thời cuộc thay đổi, giờ con trai muốn sống như cha nó nữa. Mảnh đất Đông đô bé này liệu có chịu nổi chiến loạn hay ?

      -Nàng nghĩ sao?

      -Tướng công và con có trù tính cứ vậy mà làm. Lam nhi biến mất cũng là cái hay. Con bé khổ vì chúng ta nhiều rồi. Chỉ là biết, nếu hoàn thành kế hoạch rồi con bé có thể làm lại từ đầu ?

      Trong Lương vương phủ, nha hoàn thông phòng, tiểu thiếp và trắc phi đều là người của con trai, nếu có thu thêm người do người khác tặng đều được giám sát chặt chẽ. Vùng Đông đô bé, tin tức ít được truyền , Thẩm gia cố gắng thu mình song cái gì cũng có giá của nó. Vân nhi cũng thể giả điên giả dại suốt đời.

      -Vậy nàng vào chuẩn bị ít lễ cho con dâu mới. Dù sao danh nghĩa cũng là thứ nữ của phủ thừa tướng, chúng ta thể bạc đãi nàng ta được.

      -Dạ, tướng công yên tâm.

      Bầu trời Đông đô nhiều sao sáng. Con hổ dù dồn vào đường cùng cũng thể trở thành mèo mãi được. Từ khi sinh ra, Thẩm Hành Vân phải là đứa an phận. Ông muốn Thẩm gia mang tiếng là kẻ phản loạn nhưng nếu cứ sống trong cái lốt hoàn khố mãi con cháu làm sao dám nhìn mặt tổ tiên.

      -Vua sợ thần tử giỏi, vua làm sao có thể ở ngôi vua?

      Phương Lễ cầm lá thư truyền về từ kinh đô, trao lại cho Thượng tướng quân Hạ Mẫn. Nhìn thấy hai chữ ” Hạ Lam biến mất”, tay Hạ tướng quân cũng run run.

      -Vương gia muốn đợi nữa rồi.

      -Đúng là đợi được nữa.-Phương Lễ nhếch môi- Nhưng chúng ta chỉ là Đông đô bé. Vì thế phải làm phiền Hạ tướng quân.

      -Lão phu dám. Ân tình của lão vương gia, Hạ gia có hy sinh đôi chút là gì.

      -Vãn sinh cáo từ. Tướng quân bình an.

      Phương Lễ băng mình trong sương lạnh. Hạ tướng quân cũng nhanh chóng hạ lệnh đến toàn quân.

      -Điểm quân chờ lệnh. Ngay khi ta có lệnh, toàn quân lực Ngọc Hồ thành vây lấy Đông đô.

      Trong đêm nay Hạ Lam biến mất. Chỉ còn lại Lập Huệ- Huệ nhi.

      gốc cây cổ thụ lớn ở Đông đô, bóng Thiết Hàn độc nổi bật nền trời đêm lạnh lẽo. Kiếp sống lang bạt yên ngựa tiếp nối bởi những tháng năm chinh chiến liên miên. Nhưng hối hận. Thiết Hàn hối hận. Thà chết vì mảnh tình thân vừa tìm thấy còn hơn là kéo dài những tháng năm vô ích để rồi nhắm mắt với cõi lòng trống rỗng, ai, cũng chẳng lưu luyến ai.

      Chương 26: Nở Rộ

      Phủ thừa tướng, ngày lành tháng tốt, Thanh Liên đổi từ họ Tô sang họ Nhâm, đầu đội mũ phượng, khăn voan đỏ, xuất giá từ phủ Thừa tướng.

      Lương vương áo đỏ tân lang, dù trịnh trọng như khi cưới chính phi nhưng cũng đón dâu, hạ kiệu, cùng khách mời cạn chén trước khi đưa vào động phòng.

      Phòng tân hôn toàn màu đỏ, giường có để mấy hạt đậu phộng theo phong tục “đậu lành kết trái” Thanh Liên lại ngẩn người.

      Tân hôn…Nàng thực có buổi tân hôn, lên kiệu hoa, chính thức gả cho người.

      Đó lại là Lương vương – người kiếp trước khiến nàng phải tự vẫn để bảo vệ trong sạch của mình.

      Kiếp này là tướng công của nàng, là bầu trời của Thanh Liên.

      -Khuyên Lương vương an phận. Sống yên ổn cùng đến cuối đời.

      Lương vương tạo phản? Kết cuộc có như kiếp trước ?

      -Nương tử, nương tử…

      Có tiếng đá cửa phòng, tiếng Thẩm Hành Vân quát đuổi đám vương hầu quý tộc. Lòng Thanh Liên thắt lại. Lo lắng, bất an…

      Cho đến khi vén khăn voan, lộ ra gương mặt như hoa đào vừa hé nở. Môi mọng, da trắng nõn. Trước hôm cưới, thừa tướng phu nhân còn cho mời ma ma trong cung đến, xoa thuốc, dạy cho Thanh Liên số cách dưỡng nhan của gia đình quyền quý. Nàng vốn đẹp, được chăm chút lại càng thêm kiều mị động lòng người.

      Con mười lăm trăng tròn hoa nhường nguyệt thẹn, Thẩm Hành Vân đứng yên ngây ngốc. biết nàng đẹp nhưng ngờ lại có thể đẹp đến dường này. Hơn cả lần đầu tiên gặp mặt ở kiếp trước. Khi đó ánh mắt nàng lạnh lùng như nước, còn tràn đầy phẫn hận….Thẩm Hành Vân cũng đau đớn kém khi nghĩ đến chuyện qua.

      Bây giờ, nàng trước mắt lại là dâu mới. bông hoa diễm lệ, có quyền chạm đến, có quyền thương nàng suốt cuộc đời này.

      -Liên nhi, nàng đẹp lắm.Rất đẹp…

      -Vương gia…

      Mùi rượu, mùi mồ hôi đàn ông thoang thoảng. Thanh Liên hoảng hốt né người, tránh được nụ hôn:

      -Người mệt rồi…Nên nghỉ sớm. Thanh Liên…

      -Trước đây tính. Giờ ta cưới nàng, nàng là nương tử của ta.

      vẫn cúi xuống. Đôi môi chạm đến môi nàng.

      Mặn chát.

      Thanh Liên khóc. Nàng cũng hiểu vì sao mình lại khóc. Chỉ biết trong lòng trống rỗng. Sống lại với cuộc đời mới hoàn toàn giống trước. Những kiện hoàn toàn lạ lẫm. Ký ức kiếp trước càng làm Thanh Liên hoang mang hơn nữa. Nàng biết mình sống lại để làm gì? Có ý nghĩa gì?

      -Liên nhi!

      Sống cách vui vẻ, sống trong hạnh phúc. Sống để thương, cho người khác thương.

      Phụ hoàng là quân chủ kiếp trước. Người với mẫu hậu chỉ là tình cảm hời hợt của hai kẻ cần nhau để củng cố quyền lực. Thái tử vinh sang tột đỉnh nhưng từ được bú sữa mẹ, đến khi biết chuyện chỉ có thể gặp hoàng hậu trong những dịp lễ, lớn lên chút thỉnh an theo lễ. Hoàn toàn thương, được lần sống trong vòng tay của mẹ hiền.

      Nếu nàng là mẹ con, con là gì cũng được. Mẹ con đều thương con.

      đánh cuộc. Có thể là ra đời, có thể phải bỏ qua kiếp. Nhưng biết làm sao được, đôi khi con người đầy đủ quá, người ta muốn những thứ mình chưa hề có trong tầm tay.

      Thiên sát tinh. Sinh ra đơn độc, khi chết chỉ có mình. Quyền lực trong tay, nhìn tháng năm trôi.

      Phía dưới giường, Thanh Liên như đóa hoa sen vừa nở rộ. Lương vương áp sát vào nàng, dịu dàng, tỉ mẩn. Đôi tay còn vài vết chai bám lấy nệm giường. Nàng định cắn môi chặt ngậm lấy môi nàng, đầu lưỡi đưa đẩy, giọng như ru:

      -Ngoan….Thả lỏng. Ta thích nàng. Liên nhi, ta nàng. Tin tưởng ta, Liên nhi….Tin tưởng ta !

      Người Thanh Liên bị nâng lên đột ngột. lót dưới người nàng lớp đệm mỏng. Thân thể mảnh mai cũng chợt lạnh .

      Tiếng y phục bị tháo bỏ, từng lớp áo đỏ rơi xuống mặt đất. Thẩm Hành Vân phủ phục tấm thân ngọc ngà mình khao khát. Bây giờ muốn nín nhịn nữa. nàng, tất cả của nàng.

      Đóa hoa sen nở rộ giữa kinh thành tháng ba. Khác hẳn với Đông đô quanh năm lạnh lẽo, mùa đông tuyết rơi dày đặc, kinh thành rất ấm áp. Cái đau rát khiến Thanh Liên như ngộp thở. Thân thể tráng kiện của Lương vương đầy mồ hôi áp chặt. Tay châm lửa, đau lắm….Thanh Liên muốn ngất !

      -Liên nhi…Liên nhi….

      Trong cơn mê đắm chập chờn, nàng mơ hồ cảm nhận phía thân dưới khô khốc của mình nóng rực. Trước mắt bỗng hiển lên bóng hình ai đó…Vừa quen nhưng cũng lạ. Có tiếng ai len lỏi gọi nàng là….

      -Mẫu thân, con chờ người….

      Con đường mở rộng trước mắt. Lam Mặc mỉm cười, chiếc áo choàng đen phất phới, tiễn chân kẻ mới bước qua ranh giới của đá Tam sinh.

      Thỏa thuận. có vài thỏa thuận được kí. trở lại nào cũng có giá của nó. Trọng sinh phải là lợi thế để thay đổi kiếp trước. Trọng sinh là lựa chọn, nhưng số phận con người đâu ở yên chỗ. Ngươi thay đổi bước, số phận được đoạn dài rồi.
      Chris_Luu, Nhi Huỳnh, Nhược Vân7 others thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 27: Trở Về Nơi Của Chúng Ta

      Sáng sớm trời đẹp, Thanh Liên tỉnh dậy. Cả người đau như dần.

      Nàng thu người trong vòng tay Thẩm Hành Vân. áp sát cằm vào má nàng, nhồn nhột.

      phải mơ, hoàn toàn phải mơ.

      -Vương gia. Trời sáng rồi.

      Có tiếng của ma ma bên ngoài. Gò má Thanh Liên đỏ bừng. Nàng còn chưa mặc gì.

      -Làm phiền quá! cả !

      Lương vương nổi giận. Các nha hoàn, ma ma vội vã tránh khỏi tân phòng. Bên trong chồm dậy, còn hôn lên má Thanh Liên:

      -Dậy thôi, chắc bọn họ đem đồ rửa mặt vào rồi. Nàng rửa mặt, súc miệng rồi gọi bọn nha hoàn vào hầu hạ.

      Mặt Thanh Liên chỉ đỏ bừng mà còn nóng như lửa khi nhìn thấy….Lương vương nhìn theo ánh mắt nàng, thoáng cười khi nhìn phía dưới tấm nệm giường lót đêm qua.

      vết máu đỏ thẫm, lan dần như cánh hoa.

      đưa tay thu dọn, như giải thích với Thanh Liên:

      - thể để ai biết chuyện nàng còn là xử nữ được. Đành phải để nó phía dưới, ủy khuất nàng thôi.

      Lương vương “quần là áo lượt” làm sao có thể để thiếp của mình vắng vẻ lâu thế được. Huống gì đêm nào cũng diễn màn kịch đắm mê nữ sắc. Kiếp này, Lương vương vẫn là lần đầu tiên trải qua chuyện phong nguyệt với người con mình .

      sai. nàng. Thực nàng.

      Thanh Liên gì, cuống quýt thu dọn trước ánh mắt nhìn chăm chú của người đàn ông.

      -Vương gia, người thay áo sao?

      -Nàng thay cho ta !

      Kiếp trước, có hoàng hậu. Nàng cũng rất đẹp. Nhưng nàng và chỉ là mối quan hệ hai bên cùng có lợi. Sau khi cùng phòng, sáng tỉnh lại, có nội thị hầu hạ, nàng cũng vậy, chẳng có liên hệ, chăm sóc của những người tha thiết nhau.

      Tên khốn Phương Lễ là người may mắn nhất trong đám triều thần. có nương tử thương . Thỉnh thoảng say rượu nhắc đến phu nhân buổi sáng tiễn mình ra khỏi cửa thế nào, về nhà chuẩn bị nước ấm, khi ta bệnh chăm sóc ta ra sao.

      Ganh tỵ, đúng là ganh tỵ. Kiếp này dù chưa là lưỡng tình tương duyệt như tên Phương Lễ đó, nàng cũng là nương tử của . Nhìn Thanh Liên nhu thuận giúp mặc áo, cảm thấy rất hạnh phúc. Ngôi vị kiếp trước cũng cần nuối tiếc gì.

      -Nàng còn mệt , cứ ngủ tiếp !

      -Nô….thiếp mệt….Thiếp…..

      -Cũng nên nghỉ ngơi cho thoải mái. Có lẽ chúng ta sắp phải về Đông đô rồi.

      “Lam nhi biến mất”. Vùng Đông đô vài ngày nữa yên ổn. Hoàng đế càng lớn tuổi càng đa nghi, ngay lúc này cũng nên mau chóng trở về.

      -Nghỉ ngơi rồi nàng thu thập thêm số thứ, chuẩn bị sẵn sàng, khi nào hoàng thượng cho chúng ta , chúng ta về Đông đô.

      -Dạ….

      Tiếng của Thanh Liên êm dịu, Lương vương càng ngắm càng lưu luyến. say tình, say ngây ngất. nỡ rời nàng, lúc nào cũng muốn đặt trước mắt mình để thương.

      Chấp niệm kiếp trước, tình kiếp này, có lý do gì mà che giấu, trốn tránh được rồi.

      Trương ma ma sau khi ra ngoài mới cùng nha hoàn do phủ thừa tướng mang đến tiến vào hầu hạ. Da thịt như hoa như ngọc của Thanh Liên đầy những dấu vết mê người. Gương mặt nàng dưới làn nước nóng càng đỏ ửng kiều diễm. Ngay cả nữ tử cũng thấy thích, gì là lòng của nam nhân.

      Búi búi tóc gọn gàng, cài thêm chiếc trâm ngọc, Thanh Liên theo Trương ma ma ra ngoài.

      Phủ thừa tướng cho nàng tám nha hoàn, bốn hầu trong phòng, bốn ở ngoài. Đều là những người dung nhan dễ nhìn, có khả năng hầu hạ. Trương ma ma trở thành người quản lý hậu viện cho nàng.

      Trước đây Thanh Liên cũng giúp tiểu thư quản số chuyện trong viện của vương phủ kiếp trước nên cũng quá lạ lẫm với chuyện quản lý sổ sách. Tạm thời chỗ này chỉ có nàng là trắc phi Lương vương, địa vị cao nhất. Khi trở về Đông đô còn có Lam trắc phi, nàng để nàng ấy quản lý chuyện nhà.

      Ở cạnh Lương vương, khuyên an phận. Khuyên

      Lời tiểu thư lại văng vẳng bên tai. Nàng cũng mong muốn cuộc sống yên ổn. Nhưng nam nhi chí tại tứ phương…Lương vương là người có tham vọng, nhi nữ như nàng làm sao ngăn cản được tâm trí của con chim nhạn muốn bay xa?

      Đến lượt Thanh Liên thở dài. Càng biết ngày mai thế nào!

      Bên ngoài phủ Lương vương ngồi trong kiệu. Trong đầu chỉ toàn là hình ảnh kiều diễm đêm qua. Thanh Liên nằm dưới thân . Tấm thân nõn nà đẹp như bức tranh.

      nếm được lần ngon ngọt, vô thức muốn được lần sau, muốn nhấm nháp suốt đời.

      Trước kiệu có người chắn lại. Đoàn người dừng bước. Lương vương từ tốn vén rèm:

      -Có chuyện gì?

      -Điện hạ….Có người từ Đông đô tới, là muốn gặp điện hạ ngay….

      -Vậy à? Là ai nào?

      -Điện hạ….

      tiếng kêu thảm thiết. Lương vương giật cả mình:

      -Vu Dương, là ngươi rồi? Sao lại đến kinh thành?Sao mà đến nông nổi này.

      Người khô lực kiệt. Sắc mặt vàng vọt, môi khô. Mới nhìn thấy Lương vương mếu máo ngay:

      -Điện hạ….nguy rồi…điện hạ. Trắc phi nương nương….

      -Lam trắc phi lại…..-Khuôn mặt Lương vương từ từ trắng bệch khiến dân chúng bị ngăn lại phía trước chứng kiến cảnh khỏi tò mò- Lại có chuyện gì?

      -Trắc phi nương nương nghe người cưới người khác nên nổi giận, đêm ra tay đánh bọn nha hoàn, còn đòi bỏ về nhà mẹ đẻ. Giằng co thế nào mà….

      -Mà sao?

      Miệng gã sai vặt cũng trở nên méo mó, giọng run rẩy, cố gắng lắm mới hết câu:

      -Trắc phi nương nương làm đổ đèn lồng. Lửa bén nhanh…Nương nương bị lửa táp. Mặt bị hủy dung.

      -Cái gì?

      Lương vương gần như chồm đến phía tên sai vặt. ta sợ đến nỗi quỳ mọp dưới đất, lời như than:

      -Sau đó trắc phi nương nương chịu được việc dung nhan bị hủy, đêm uống thuốc độc. Chết rồi….

      -Cái gì?

      Lương vương thực sợ hãi. buông tay tên sai vặt, ngồi thụp dưới đất, như hóa đá lúc lâu:

      -Nhưng chỉ có vậy đâu ạ….-Gã sai vặt lại run rẩy tiếp -Sau khi nương nương chết lão gia bên kia đùng đùng nổi giận. Lão vương gia viết thư liên tục mà toàn bị trả về. Khi nô tài , quân của tướng quân vây lấy Đông đô, đông như kiến cỏ, nhất định đòi…

      -Đòi cái gì?

      -Đòi vương gia ra nộp mạng, trả công bằng lại cho trắc phi nương nương.

      -Cái gì?

      Lương vương gần như bật người hẳn ra sao. Tay run run trong tay áo. Bộ dạng có nửa phần của Lương vương mấy đời trước khi bước vào chốn kinh đô.

      -Cọp sinh ra mèo. Mèo nhát, sợ cả chuột.

      Lương vương hồi lâu cũng chưa thể lên kiệu. Gã sai vặt đành phải cúi đỡ :

      Bên tai Lương vương có mật hiệu. Giọng tên sai vặt thoảng qua:

      -Vương gia yên tâm. Lần này Phương đại nhân cũng đến, vào cung yết kiến hoàng thượng, chuyện ở Đông đô rồi.

      Đông đô nguy cấp. Thân là Lương vương cai trị, phải trở về.

      Đương nhiên với điều kiện, hoàng đế phải tin . Lương vương là kẻ vô dụng, mảnh đất Đông đô yên phận dưới bảo hộ của “quân vương”.

      Chương 28:

      Điện hạ ơi!
      đôi chủ tớ khiến người ta khỏi buồn cười. Phương Lễ mặt mày hốc hác, thấy Lương vương là vội vã chậm nước mắt. Gương mặt của Thẩm Hành Vân cũng tái nhợt, bần thần:

      -Hoàng bá bá, chuyện này….

      -Vương điệt bình tĩnh. Thôi khanh gia lập tức đến thành Đông bắc, truyền ý chỉ của trẫm triệu hồi Hạ tướng quân về. thể để làm càn như vậy được.

      Tổ tiên của Hạ Mẫn và thành Tấn Đông bắc vốn thuộc về Bắc phiên, do thuần phục tiền Lương vương mà mới đầu hàng triều đình. Danh tiếng Lương vương phủ càng ngày càng giảm, Hạ gia càng tỏ ra thuần phục. Trước đây hoàng đế ban hôn Hạ Lam con Hạ Mẫn cho Thẩm Hành Vân – còn là vị trí trắc phi phần cũng muốn thăm dò ý của ông ta, chỉ cần Hạ Mẫn có hành động chống đối cho triệu hồi về triều. Biết điều đó nên Hạ gia đành đưa con làm trắc phi cho kẻ toàn mang tiếng ăn chơi là Thẩm Hành Vân. Bây giờ con ông ta lại chết vì , e là….

      -Hoàng thượng, tình hình rất nguy cấp. Ngày nào quân Hạ gia cũng hét tên của Vương gia, đòi người phải chờ câu trả lời thích đáng cho họ. Lão vương gia rất lo lắng, khi thần vào chỗ lão tướng quân còn suýt bị lão đánh chết. Lão bảo thần phải đến kinh thành, mau chóng đưa Vương gia về. Nếu ….

      -Nếu sao….

      -Thần…thần cũng biết ạ. Nhưng Đông đô binh lực quá mỏng, nếu có chuyện gì chắc chống nổi vài ngày. Hoàng thượng thánh minh, mong người thương hại Đông đô bé, cho chúng thần trấn an. Thần thay mặt dân chúng Đông đô, van cầu hoàng thượng. Van cầu Vương gia mau mau trở về.

      Hoàng thượng mặc long ỷ, điện trầm ngâm. Bá quan văn võ cũng nhìn nhau,vài người phía sau còn bàn tán. Hoàng đế hướng về phía Nhâm thừa tướng, trầm giọng:

      -Khanh thấy thế nào?

      Nhâm Uyển từng , Lương vương là nhân vật như bề ngoài. Nhâm thừa tướng hiểu ý con . Nhưng nay danh nghĩa đó cũng là hiền tế của ông, ông cũng thể quá lời cảnh báo, đành giọng:

      -Lương vương cũng nên về gặp lão tướng quân để cho chuyện. Nhưng thần e Hạ tướng quân cố chấp đau lòng vì cái chết con làm tổn thương đến Vương gia thôi.

      -Đúng đúng đấy ạ!- Phương Lễ cúi đầu, tiếp lời- Tâu hoàng thượng, Đông đô dù bé nhưng cũng là phần máu thịt của Đại Cảnh quốc chúng ta. Lão tướng quân giận dữ vì con là chuyện , nếu Vương gia trở về e là chịu ít thiệt thòi. Dân chúng Đông đô, thậm chí là mạng sống của Vương gia hay của chúng thần chỉ là chuyện . Thần chỉ lo là….

      Trong phút chốc, Hoàng đế hiểu Phương Lễ có ám chỉ gì.

      -Ý khanh là….có thể đây chỉ là cái cớ sao?

      -Thần dám -Phương Lễ quỳ sụp dưới điện- Binh lực Đông đô quá mỏng, Hạ tướng quân lại nắm trong tay mười vạn quân và vùng thành trấn Đông bắc rộng lớn. Nếu có chuyện gì, thần chỉ e Đại Cảnh quốc của chúng ta bị thiệt hại nặng nề thôi. Đông đô…

      Đó phải là vùng trù phú nhưng nếu mất cũng ảnh hưởng lớn đến uy tín Đại Cảnh. Trong lúc này các quốc gia vẫn lăm le lẫn nhau, nội loạn là chuyện vô cùng bất lợi. Đại Cảnh đế đương nhiên chẳng mong muốn chuyện đó rồi.

      Tay Lương vương ướt đẫm mồ hôi. quỳ mọp dưới điện, mặt còn giọt máu, thẫn thờ:

      -Hoàng bá bá, điệt nhi quả nghĩ hậu quả lại như vậy. Hoàng bá bá thương cháu, người giúp điệt nhi với. Nhạc lão gia của điệt nhi rất nóng tính, con ông ta chết, ông ta chắc chắc khăng khăng là do điệt nhi làm, muốn giết điệt nhi tạ tội. Điệt nhi chết tiếc, nhưng chưa có con cái. Gia phụ phải làm sao, Lương vương phủ phải làm sao bây giờ?

      Lương vương rơi lệ. Phương Lễ cũng che mặt khóc rống theo.

      Nhâm thừa tướng nhìn hai chủ tớ với đôi mắt đầy hiềm nghi. Như thế nào cũng giống kẻ có tham vọng mà Uyển nhi từng . Con cháu Lương vương lừng danh thiên hạ lẽ nào lại đến nỗi này sao?

      -Hoàng bá bá!

      -Được rồi….Dù thế nào Vương điệt cũng phải về để làm cho chuyện.- Cảnh đế lên giọng- Ta điều thêm năm vạn quân đến ngay Đông đô và hạ chiếu cho Hạ tướng quân. Dù thế nào cũng để điệt nhi gặp bất trắc. Cứ yên tâm!

      Hơn tất cả, mảnh đất Đông đô vẫn còn giá trị với Cảnh đế. Năm vạn quân đưa đến Đông đô cũng phải là con số . Phương Lễ thầm tính toán. Ánh mắt Lương vương cũng thoáng nét cười…
      Thuyphuong0404, Chris_Luu, Nhi Huỳnh6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :