1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không có Lai Sinh - Phong Ca (67C)(Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 9: Tiền Đồ

      Nàng mặc áo đỏ, như đóa hoa lửa nở rộ giữa đêm đen.

      có bao nhiêu dự định. Nàng vừa bước vào đại điện, bắt nàng hầu hạ. Cởi giày, trước mặt bao người tầm hoan hưởng lạc. Đại tiểu thư Thừa tướng phủ, Vương phi của Cảnh Khiêm cũng chỉ đến vậy thôi.

      Nhưng nàng vừa bước vào. Đôi mắt vướng bận ưu phiền trần tục, thong dong tĩnh tại. Nàng màng đến những tràng cười trêu chọc, chỉ bước lên, làm theo lời, giúp cởi giày.

      Sắc đẹp như hoa lửa, khí chất lại tựa hoa lan.

      bỗng nhiên chán ghét những ánh mắt phàm tục của lũ đàn ông nhìn nàng như sói đói. đuổi bọn chúng ra khỏi đại điện. Ý định lăng nhục nàng, để nàng làm phần thưởng cho đám thuộc hạ cũng còn.

      hiểu, vì sao Lục hoàng tử Cảnh Khiêm nàng như vậy….Bỗng ganh tị vì ta có nàng trong thời gian dài như thế. Nàng….

      Nàng cầm cây trủy thủ. Thà chết chịu nhục.

      Nàng nằm dưới đất. Máu như những tia lửa đỏ, nhuộm lên áo . ôm nàng. Nàng lại né ….

      Nàng chết cũng muốn thuộc về . Nàng vẫn nhớ đến phu quân nàng.

      Lòng như bừng cháy. cũng muốn phu quân nàng đau nỗi đau nhìn nương tử phơi thây trường thành mà làm được gì.

      hạ lệnh mang thi thể nàng lên trường thành.

      Chưa đến ba canh giờ cho người mang chôn cất. nỡ, nỡ nhìn khuôn mặt thanh khiết ấy bị phơi bày cho thiên hạ gièm pha.

      Sau này, mới biết. ra nàng phải là Lục vương phi . Nàng chỉ là thế thân của nàng ấy.

      thế thân cần . phải nàng muốn thay thế vương phi cầm chân ? Tại sao lại kết liễu cuộc đời mình?

      hiểu….Cả đời vẫn hiểu.

      bại trận, bị lưu đày ngoài biên ải. Tân hoàng dám công khai giết . Chỉ cần chết, bí mật của triều đình nhanh chóng truyền ra ngoài. Tân hoàng cần ổn định lòng dân.

      Là dịp để con mãnh hổ mình mài nanh múa vuốt.

      Mười năm sau quay lại, bước lên ngôi cửu ngũ, bước qua thi thể của bao người.

      Trong đó có nàng…..

      Hậu cung ba ngàn giai lệ. Ai cũng có ánh mắt giống nàng.

      bị ám ảnh. Ma quỷ khiến cứ nhắm mắt là nhớ đến ánh mắt nàng đêm ấy. Trong lòng cứ chập chờn câu hỏi: Vì sao nàng lại hủy mình?

      Nàng khinh thường , nàng là….

      nha hoàn.

      mỉa mai.

      Lương vương cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹn. Cảm giác uất ức đè nặng. Tiểu thư nàng quý đó, người nàng hy sinh cuộc đời để bảo vệ đó, chẳng qua cũng chỉ coi nàng như món hàng.

      thầm nghĩ, mang nàng về buộc nàng hầu hạ. Buộc nàng thị tẩm. Buộc nàng dù muốn nhưng cũng phải phủ phục dưới thân mình, như kĩ nữ mạt hạng.

      Nhưng mà….

      -Nô tỳ bái kiến vương gia.

      Nàng đứng trước mặt , nhu thuận, ngoan ngoãn. Chỉ có điều sắc mặt tái nhợt, đôi mắt giấu được nỗi đau thương.

      lát đây làm nàng khóc. Nàng có thể lần nữa hủy mình ?

      -Ngươi tên gì?

      -Nô tỳ tên Thanh Liên.

      Đóa sen thanh khiết, gần bùn vướng mùi bùn.

      Rất giống nàng.

      -Tên hay gì cả. Hay ta gọi ngươi là Ca nhi . Cho ngưoi vào Oanh ca phường học tập, sau này phục vụ ta.

      Tay vừa định chạm, nàng lách mình qua. Khuôn mặt nhắn đỏ bừng.

      Cam chịu nhưng cam phận. nhếch môi:

      -Người nhà của ngươi họ Tô cũng phải là có tiền đồ. Ta tuy chỉ là Lương vương có thực quyền nhưng muốn làm cho gia đình nhà nông gặp chút biến cố, cũng phải là chuyện khó khăn gì.

      Kiếp trước biết thân phận thực nên mới để cho nàng chết. Kiếp này đừng hòng, để nàng chết trước khi mục đích của mình hoàn thành. Nàng…

      Sắc mặt Thanh Liên trắng nhợt. Những người quyền quý….Gia đình nàng cũng chỉ là hạt cát, là con kiến để họ giẫm dưới chân.

      -Ca nhi dám. Tất cả để chủ nhân định đoạt. Mong vương gia thương hại cho gia đình nô tỳ.

      Lòng lại khó chịu. Nàng phục tùng quỳ dưới gối. Nhưng chỉ là hư tình giả ý. Chẳng qua vì quyền lực, vì là Lương vương, còn nàng chỉ là nha hoàn.

      -Ngươi cũng đủ bản lĩnh làm ca kỹ cho bản vương vui vẻ.Quên cái tên Ca nhi . Lui vào trong phòng bếp, Trương ma ma sắp đặt công việc cho ngươi.

      có thị tẩm, cũng có sỉ nhục. Nàng ngơ ngẩn ngước lên nhìn . phất tay áo, bước vào trong.

      Tranh giành nha hoàn với Đại tiểu thư phủ thừa tướng, cũng chỉ để vào trong phòng bếp. Bản thân cũng cảm thấy người có tiền đồ có phải chính hay ?

      Chương 10: Cuộc Sống Mới

      Thông thường các vương gia được triệu vào triều ở lại cho hết tháng Giêng, nhưng năm nay hoàng đế còn tổ chức hội săn, dự định kéo dài tới hết tháng ba.

      Lương vương trước đây cũng có tòa vương phủ, tuy là tráng lệ nhưng cũng phù hợp với thân phận. Nay nơi cũ còn, đoàn người được hoàng đế ban cho tòa dịch quán. Vì hội săn sắp đến kéo dài, cuối cùng hoàng đế ban lệnh, cho Lương vương và đoàn tùy tùng đến ở trong trang viện cạnh phủ quận chúa Sính Đình.

      Trương ma ma từ theo Lương vương, là vú nuôi tâm phúc, chuyên hầu hạ việc ăn ở cho . Thấy người mới đến là nương trẻ tuổi, dung mạo lại mĩ miều, bà khỏi ngạc nhiên:

      -Đây là….

      -Ma ma giúp đỡ. Nô tỳ là Thanh Liên, mới được đến hầu hạ vương gia.

      -À….

      Lần này kinh thành, Lương vương mang theo nha hoàn hầu hạ. Kinh thành nhiều giai lệ, mọi người đều ngạc nhiên, cứ nghĩ muốn tìm hương vị lạ chốn kinh kỳ. Chỉ có Trương ma ma biết ….Chủ tử ghét người khác chạm vào mình. Ngoài tiền vương phi là mẹ ruột, chưa chân chính chạm vào ai dù trong vương phủ luôn có hàng chục mỹ nhân phơi phới sắc hương.

      Nay lại mang về nha hoàn dung mạo vượt trội, bà khỏi mỉm cười.

      -Ma ma….

      -Vương gia cũng kén trong việc ăn uống. Ngài thích ăn thịt nhưng lão vương phi ở nhà thường nhắc nhở chúng ta chuẩn bị bữa ăn cân bằng rau, củ, thịt cho ngài. Hôm nay ta định làm món canh măng. nương có biết làm ?

      -Dạ, có biết chút ạ!

      Thanh Liên đón lấy nguyên liệu từ tay Trương ma ma, chuyên chú làm bếp. Đứng bên cạnh giám sát, gương mặt già nua của Trương ma ma càng lúc càng tươi hơn.

      mĩ nữ hầu hạ vẫn tốt hơn bà già mấy chục tuổi này.

      Lên món, chuẩn bị đầy đủ, Trương ma ma ra hiệu, Thanh Liên bưng mâm đồ ăn theo bà lên phòng của Lương vương.

      uống rượu. mình. Cạnh bên là Thiết Hàn.

      So với người trong trí nhớ, Thiết Hàn trẻ hơn hẳn. Chàng thanh niên dạn dày sương gió, tóc buộc gọn, ăn mặc theo lối nhà võ, gươm giắt bên hông.

      nay chưa có gì vương vấn. Thanh Liên chợt nghĩ….Nàng phải là nha hoàn hồi môn của Vương phi như kiếp trước. Vương phi trước đây rất tin tưởng nàng, trong phủ cũng có thể coi là có chút vị trí. Các thị vệ đều dám chọc ghẹo các nàng. Vương gia thương nương tử, có ý định khác. Thanh Liên chẳng phải lo lắng gì nhiều.

      Kiếp này, nàng là nha hoàn của Lương vương. hoàn toàn có thể gọi nàng thị tẩm. Người nhà nàng trong tay . Có muốn, Thanh Liên cũng thể như kiếp trước, tuẫn tiết để giữ tấm thân trong sạch.

      Nàng….nếu mất thân trong sạch còn gì nữa.. Ân tình của Thiết Hàn kiếp trước, đời này chỉ có thể….

      -Đây là món gì?

      Trương ma ma cũng giật mình trước câu hỏi đột ngột của chủ tử. Món canh măng này chủ tử rất thích ăn mà.

      -Hồi chủ tử, là món canh măng hầm thịt.

      - phải do bà nấy à?

      -Dạ ….-Trương ma ma có chút lúng túng- Hôm nay có người mới đến, lão nô hướng dẫn cho nàng làm. Gia vị đều theo như lúc trước.

      Giống nhưng cũng giống. Món canh đậm đà hơn. thể thừa nhận là sau khi nếm qua lại cứ muốn ăn mãi. Ăn hoài.

      Thói quen hình thành từ từ theo năm tháng. Và nó nguy hiểm. Nguy hiểm vô cùng.

      -Lần sau cho nàng ta nấu nữa. Nàng ta chuyển vào chỗ làm y phục, ngoài ta ra, mọi y phục của thị vệ đều do nàng ta làm.

      Thị vệ theo Lương vương có đến hàng trăm. nương làm sao làm hết. ràng là muốn ức hiếp Thanh Liên.

      Nhưng nàng thà bị ức hiếp như thế, miễn ở gần bên là được rồi.

      Tiếng thở phào rất khẽ khiến Lương vương càng thêm giận. Cơn giận ỉ như ngọn núi. biết mình như đứa trẻ dỗi hờn người lớn. Nhưng lại nén được nỗi niềm như hờn giận. vừa muốn đẩy nàng khuất, lại vừa tức tối khi nhận ra nàng càng muốn rời khỏi mình hơn.

      -Dọn dẹp ! Ta cần ai hầu hạ. Cút hết !

      Thiết Hàn cũng cúi chào, sau Trương ma ma ra khỏi viện. Thanh Liên thu dọn cơm canh bàn, cũng bước ra ngoài.

      nổi giận. ngờ lại có lúc nhìn thấy bộ dáng người như vậy. Đúng như lứa tuổi mười tám thiếu niên. Bên cạnh người vào tim mình năm ấy, đôi lúc Lương vương quên rằng mình vẫn còn ký ức của đế vương.

      - thôi nào. Rồi chuyện cũng được an bày.

      -Ta muốn ở lại bên cạnh hai người thêm chút nữa. Phụ hoàng… ngờ lại có lúc như thế này.

      Kiếp trước, Lương vương lên ngôi cửu ngũ, lấy hoàng hậu cũng là con của công thần, sinh ra Thái tử. Cuộc đời bình lặng như nước chảy. Từ Thái tử được nuôi lớn trong cung cấm. Phụ hoàng gặp rất ít, chưa hề gần gũi, lúc nào cũng lạnh như băng.

      Ngay cả hoàng mẫu cũng vậy. thương chăm sóc, mọi thứ đều có nhũ mẫu. Hoàng hậu chỉ lo con mình bị mất địa vị. Nếu được phụ hoàng khen ngợi, hoàng mẫu chau mày, bảo lần sau phải cố hơn.

      Người biết, vì muốn phụ hoàng tán thưởng, đêm nào cũng phải tập viết đến tận khuya.

      Vì muốn phụ hoàng cho thêm ánh mắt, phi nhanh lên ngựa, té ngã hàng chục lần vẫn cố đứng lên.

      Vai đau lắm, lưng cũng mới bị thương.

      Chỉ đến năm bảy tuổi, Quốc sư quan sát Thiên tượng bỗng vào cung bẩm báo. Triều đình bất hạnh, Thiên sát tinh giáng thế, từng bước trưởng thành trong hoàng cung.

      Tờ bổn mạng cho biết, Thái tử chính là Thiên sát tinh.

      Mệnh số cả đời độc, khắc chết phụ mẫu, thê nhi. Thành tựu vô cùng rực rỡ, nhưng bên cạnh chẳng còn ai.

      Hoàng hậu từng bị sẩy thai.

      Nhị hoàng tử bốn tuổi bệnh chết.

      Tam công chúa cũng bị đậu mùa, chết năm ba tuổi.

      Khi Thái tử ra đời, hoàng hậu khó sinh, nằm mê man suốt ba ngày.

      Hoàng thượng bị chứng bệnh mất ngủ, đau đầu hành hạ nhiều năm.

      Thiên sát tinh.

      Hoàng mẫu còn triệu vào Phượng Nghi điện. Các đại thần ngừng dâng tấu.

      Bỗng nhiên Phụ hoàng lại đến thăm . Thái tử viết chữ, mình.

      Nước mắt rơi.

      Phụ hoàng cao cao tại thượng chưa bao giờ gần gũi đến như vậy. Người lau nước mắt cho , rồi bỗng nhiên nhìn , ánh mắt tràn ngập ôn nhu:

      -Nếu nàng là mẹ con, nàng để ý. Con là gì cũng để ý. Ta nghĩ vậy….Nàng rất thương con.

      Nếu nàng là mẹ con….

      Nàng là mẹ con?

      ?

      -Hoàng thượng và ta có giao ước…Ta giúp người quay lại thời niên thiếu. Người trả cho ta cái giá. Có thể rất thấp. Cũng có thể rất cao.

      -Giá thế nào?

      -Thái tử có muốn cùng ta giao dịch ?

      -….

      -Ta giúp Thái tử hoàn thành điều người mong muốn. Giá của Thái tử trả cho ta cũng như hoàng thượng vậy. Có thể rất cao. Cũng có thể rất thấp.

      -Cao thế nào? Thấp ra sao?

      -Thành công, Thái tử mất gì cả. Ngài vẫn ra đời. Nhưng người mẹ của ngài phải là hoàng hậu. Ngài được thử cảm giác mẹ thương che chở, được biết lời hoàng thượng có đúng hay ?

      Dù con có là Thiên sát tinh nữa,. nàng cũng để ý. Nàng vẫn luôn là mẹ của con.

      -Thất bại thế nào?

      -Người mất kiếp. Quãng đường luân hồi dài thêm đoạn. Kiếp sau thể làm người.

      Làm người có gì vui?

      Cứ thử. Thay đổi mệnh Thiên sát tinh.

      -Đồng ý. Lam Mặc, bắt đầu !

      -Chiến thần Huyền Khải. Người lai lịch: Lam Mặc. Chính thức thành giao.
      Thuyphuong0404, Chris_Luu, Nhi Huỳnh6 others thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 11: May Áo

      Trong phòng dệt, Thanh Liên rất nghiêm túc làm việc. ra công việc của nàng cũng nhiều lắm. Y phục của Thị vệ đều do các tú nương ở Lương vương phủ Đông đô may sẵn, đến đây chỉ thêu thêm ít hoa văn lên trang phục. Tiền vương phi tính vốn cần kiệm, y phục bị rách giao cho phòng dệt sửa lại. Lần này đến kinh thành chỉ có Trương ma ma là nữ quyến, việc tu sửa trang phục hay thêu hoa văn đều giao cho bà làm chủ. Thường bà mang đến tiệm may ở kinh thành, thuê các tú nương về sửa sang.

      Thanh Liên khéo tay chẳng kém các tú nương. Nàng thêu hoa văn rất đẹp, đường kim mũi chỉ đều tăm tắp. Y phục rách vá lại cũng khéo, nhìn thấy dấu vết sửa ở đâu.

      -Thanh Liên nương, đây là y phục của ta, cẩn thận làm rách, phiền nương.

      Phòng dệt đông đúc hẳn. Thiết Hàn chợt phì cười.

      Ba năm trước, ám vệ được đào tạo trong Từ lâm viện. Trong lần làm nhiệm vụ bị người phá rối nên chuốc lấy thất bại. Người thất bại bị loại ra khỏi Từ lâm viện. Thiết Hàn thân thích, từ lớn lên trong đó, ngoài việc làm ám vệ, chẳng biết làm gì.

      Bỗng nhiên viện chủ gọi , bảo Lương vương ở Đông đô muốn tìm vài người bảo vệ. Nếu muốn, có thể cùng vài người khác đến Đông đô.

      đồng ý. Hoàng thượng cũng mấy quan tâm đến những kẻ thất bại. Năm người cùng đến Đông đô.

      Thế tử Lương vương Thẩm Hành Vân tính cách thất thường, vui buồn bất chợt. Nhưng đơn giản chỉ là kẻ “quần là áo lượt”. Thiết Hàn theo , lên từ vai trò thị vệ, sau đó trở thành người cận thân. Thẩm Hành Vân chưa bao giờ lời tin tưởng nhưng những nhiệm vụ quan trọng đều từ từ giao cho Thiết Hàn.

      Tiết trời tháng giêng ấm áp. Nhưng thời tiết ở kinh thành nóng hơn Đông đô khá nhiều. Là thị vệ cận thân của Thẩm Hành Vân, Thiết Hàn thường hay túc trực bên cạnh. Cả ngày đứng gác ngoài cửa là chuyện bình thường.

      -Thiết thống lĩnh.

      thị vệ chạy đến chỗ canh gác. tay cầm theo thứ gì đó.

      -Huynh uống .

      Chanh đào pha mật ong. Thiết Hàn thoáng ngạc nhiên:

      -Ở đâu vậy?

      -Hôm nay người gác nào cũng có bình. Là của Trương ma ma và nha hoàn mới của Vương gia chuẩn bị.

      -Ừ.

      -Huynh uống …. kiểm tra cả rồi. Yên tâm !

      Lương vương uy hiếp gì đến hoàng thượng, trong mắt mọi người vẫn chỉ là tên háo sắc. Nhưng hoàng gia lắm tai mắt. Hoàng thượng lại ở ngôi lâu như vậy, có khi cách thức che mắt của vương gia cũng qua được mắt người.

      Thanh Liên nhìn Thiết Hàn uống cạn rồi mới quay vào phòng dệt. Nàng chẳng thể làm gì cho . Kiếp này chỉ có thể dành những quan tâm nhoi như vậy. Chuyện sau này, vốn cũng biết về đâu.

      Hoàn thành trách nhiệm, làm tốt những việc phải làm. Chỉ cần Lương vương đụng đến nàng, dù trọn đời là nha hoàn phòng dệt hay nha hoàn thô sử cũng quan trọng. Chỉ cần ở cạnh Thiết Hàn, có thể đền đáp phần nào ân tình nợ ở kiếp trước thôi.

      Thiết Hàn là thị vệ cận thân của Lương vương, chắc cùng có mặt trong kì săn bắn sắp đến. Trong những bộ trang phục chuẩn bị ở phòng dệt, hình như có bộ nào thích hợp với việc săn.

      -Thưa ma ma….

      -Gì vậy Thanh Liên?

      -Vương gia tham gia kì săn bắn sắp đến. Người dẫn theo các thị vệ phải ạ?

      -Ừ. Con muốn chuẩn bị đồ cho họ ngay từ bây giờ à?

      -Dạ…Có được ạ?

      -Con chu đáo đấy. Y phục săn thường chọn chất liệu vải . Vương gia theo đội săn khoảng tháng. Cũng phải chuẩn bị ít nhất mười lăm bộ, thêm trung y và đồ lót bên trong nữa. Để ta vào kiểm tra coi đồ đạc chuẩn bị có những thứ này chưa?

      -Dạ….

      -Còn con, cũng chuẩn bị vải trước . Ngày mai ta hỏi thăm vài kiểu dáng. Phủ ta cũng thể thua kém quá nhiều được.

      -Vâng ạ!

      Lục hoàng tử cũng từng tham gia hội săn. Vương phi từng sai các nàng chuẩn bị y phục. Trang phục cho thị vệ, Thanh Liên cũng từng may.

      Trong đầu nàng hình dung số kiểu dáng. Ngày mai đợi Trương ma ma về, tham khảo kiểu dáng, chọn vải, có thể bắt đầu may áo được rồi.

      Chương 12:

      Còn khoảng năm ngày nữa đến hội săn y phục cho các tùy tùng của Lương vương đều hoàn thành.
      Y phục lấy màu đen làm chủ đạo, được may bằng chất liệu vải có thể co giãn, thấm hút mồ hôi tốt. Thanh Liên còn khâu cho mỗi người đôi bao tay hở ngón rất tiện lợi, vừa bảo vệ được bàn tay, lại vừa giảm tốc độ bắn tên.

      Tùy tùng theo Lương vương có ít người là thanh niên trẻ tuổi. Nhận được những thứ tốt từ thiếu nữ, lòng khỏi bâng khuâng. Có người đợi đến ngày săn mang vào tay trong khi làm nhiệm vụ.

      Trương ma ma mang y phục may riêng cho Lương vương đến cho . Trang phục cũng rất tiện lợi, vải mỏng, , là dùng tơ tốt để dệt. Nhưng Lương vương vẫn hờ hững, chẳng thèm liếc qua.

      -Để đó !

      -Lão nô cáo lui.

      -Sao lại là loại bao tay này?

      Trương ma ma cũng ngớ ra:

      -Hồi vương gia….Bao tay này là được phòng may vá chuẩn bị. Vải dệt đều là loại tốt nhất. Mang cũng rất thoải mái.

      Là loại tơ tằm mát rượi của quý tộc, thị vệ thường đương nhiên được dùng. Nhưng lại thích chúng. Đám thị vệ trẻ tuổi hay mang mấy chiếc bao tay ra so sánh, kẻ hả hê vì bao tay của mình đẹp hơn người bên cạnh. đám thanh niên sôi nổi đàm luận về nha hoàn.

      -Thanh Liên chỉ đẹp mà còn khéo tay nữa. biết….

      -Trương ma ma , nàng ấy mới có mười mấy tuổi thôi. Còn lắm!

      - có sao. Cùng lắm là đợi thêm năm nữa. Dù là nha hoàn cũng sao cả, người đẹp và khéo léo như vậy, mẹ ta nhất định rất thích. Có thể mang về làm thiếp cũng được.

      -Ngươi nghĩ đâu vậy. như vậy, chịu làm thiếp cho ngươi sao?

      -Nàng ta chỉ là nha hoàn thôi mà. Thị vệ như chúng ta lấy đại nha hoàn còn được. Huống gì….

      Cửa mở. Đám thị vệ chuyện trở nên câm lặng. Khuôn mặt lạnh lùng của Lương vương khiến họ rùng mình.

      Thân phận của nàng ta thấp kém, chỉ là nha hoàn phòng may vá. Sau này có về Đông đô còn bị khinh khi hơn.

      Ở đó, có tám tiểu thiếp, ba di nương, trắc phi. Thỉnh thoảng lại được tặng thêm vài người đẹp nữa. Nếu họ ngoan ngoãn, biết an phận có thể thu dụng, còn có thể làm quà tặng cho các quan viên, đôi khi là khâm sai đến Đông đô.

      Nàng đẹp như vậy, bọn thị vệ như sói như hổ. trường săn gần hai tháng. Nếu bọn chúng ở nhà làm bậy, nha hoàn hạ đẳng như nàng làm sao chống đỡ. gặp nhau ở kiếp này, có thể lạnh lùng để mặc nàng sao?

      Lương vương lại thở dài. Đám thị vệ theo hầu nín thở. Vương gia có thể thình lình nổi giận hay ?

      -Trương ma ma!

      Trương ma ma cũng dám thở mạnh, chờ nghe mệnh lệnh. Giọng nhàng hơn:

      -Bao tay cần quá quý giá như vậy. Bảo nha hoàn Thanh Liên ở phòng dệt làm cho ta cái giống hệt các thị vệ.

      -Lão nô biết rồi Vương gia….

      -Ma ma cũng lớn tuổi, cứ ở nhà trông chừng việc trong viện này. Bảo Thanh Liên theo ta.

      -Dạ, vương gia….

      Nàng khéo tay, lại có nhan sắc. nha hoàn như vậy, rất dễ thu hút con mắt của người khác. Địa vị của Lương vương ở triều đình vững. may có người để ý, muốn tặng nàng cho mình sao?

      có cự tuyệt cũng được. Họ nhìn ra điểm yếu của ngay.

      Lại phải tiếp tục diễn trò.

      -Bảo nha hoàn Thanh Liên đến phòng của ta ngay.

      -Dạ….

      Trương ma ma khuất bóng. Thẩm Hành Vân lặng lẽ trông theo.

      nắm trong tay bộ bao tay vừa được mang đến. Kiếp trước hay kiếp này cũng vậy. Thứ thích, toàn phải tự tay giành lấy. Cướp đoạt? Có lẽ đó là số phận của rồi chăng?

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 13: Chọn Lựa

      -Nô tỳ bái kiến Vương gia.

      Giọng rất dễ nghe, dịu dàng, thanh thoát. Gần tháng gặp, nàng như đóa hoa độ khoe sắc, dần dần phô hết hương vị nữ nhân.

      -Ở chỗ ta có thoải mái ?

      hỏi đột ngột. Thanh Liên thoáng giật mình:

      -Hồi vương gia, Thanh Liên cảm tạ người bạc đãi Thanh Liên.

      -Nghĩa là sống rất thoải mái?

      -Dạ….

      Thanh Liên thoáng do dự. Nhưng rồi cũng gật đầu:

      -Vâng ạ! Mọi người đều tốt với nô tỳ.

      -Ngươi cũng rất tốt với họ. Tay nghề may vá, nấu ăn đều rất khéo. Đúng là nha hoàn sinh ra để hầu hạ người khác.

      Giọng có chút châm biếm, nhưng chủ nhân là Trời. Châm biếm chút ít cũng chẳng có nghĩa gì. Đạo lý làm nha hoàn, Thanh Liên hiểu rất ràng.

      -Nô tỳ cảm tạ vương gia.

      Thẩm Hành Vân lại nhấp chung trà. bỗng hạ giọng, ánh mắt cũng còn lạnh như băng:

      -Ở Đông đô, ta có ít thiếp thất. Có người từ những nơi uống rượu hoa, ta đều mang về phủ. Cha mẹ ta cũng phản đối.

      Ý đồ của . Tay Thanh Liên bỗng run lên:

      -Trong chuyến săn tới, ta dẫn ngươi theo. Đám vương tôn đầy rẫy. Ngươi lại có chút nhan sắc. Nếu có ai để ý tới ngươi, thân phận Lương vương của ta chỉ sợ đủ che chở cho đứa nha hoàn. Nhưng thu ngươi làm thiếp lại khác, vừa giúp ngươi an toàn, lại làm được vài chuyện có lợi cho ta.

      Kiếp trước, là Lương vương, kế thừa tước vị từ phụ vương và huynh trưởng. thể có con cái. Sau này lên ngôi, cũng phải có người kế vị. Liên hôn chính trị, củng cố thế lực. Hư tình giả ý. Chẳng ai sẵn sàng chết vì , cũng ai dùng mạng sống của mình kháng cự lại như nàng.

      -Nếu để ngươi ở lại đây, ngươi chỉ là nha hoàn, có thể bị kẻ khác khinh bạc. Trương ma ma thể bảo vệ cho ngươi được nên ta đưa ngươi …Ngươi…

      giải thích với nàng. sợ nàng chán ghét mình.

      Thanh Liên cũng nhận ra điều đó. Lương vương muốn …. muốn che chở nàng, muốn nàng được an toàn.

      -Thanh Liên ngu dốt…Cảm tạ Vương gia có ý che chở.

      Miệng khô khốc, Thẩm Hành Vân cũng kiên nhẫn vòng vo với nàng nữa. muốn biết câu trả lời chân của nàng:

      -Ngươi nghĩ thế nào? Chấp nhập làm thiếp của ta sao?

      hoàn toàn cần hỏi. Có thể coi nàng như nô tỳ. Buộc nô tỳ hầu hạ, cũng đâu là chuyện gì quan trọng. Nha hoàn – thực chất cũng chỉ là công cụ giải khuây cho chủ nhân thôi.

      Làm thiếp của ? Nha hoàn làm thiếp? Thanh Liên muốn rời khỏi Vương phủ. Nhưng làm thiếp của Lương vương rồi, liệu có thể quay lại được ?

      -Tùy chủ nhân định đoạt. Thanh Liên dám cãi lời.

      Nàng cam tâm tình nguyện. Nhưng cũng thể kháng cự. nhìn thấy điều đó. Lòng nghẹn lại. Có vẻ vui.

      -Ta hỏi. Ngươi có muốn hay ?

      -Nô tỳ….

      Thanh Liên ngẩng lên. Ánh mắt sáng quắc. Hình bóng của Thiết Hàn thoáng qua.

      Kiếp trước, và nàng đều hầu hạ trong phủ Lục hoàng tử. Người lại hết lòng chung thủy với tiểu thư. Nha hoàn như nàng hề có lòng riêng với chủ. Nàng và Thiết Hàn có vài lần gặp gỡ. ra tình cảm cũng có gì sâu nặng. Nàng cũng biết thân phận nha hoàn như mình, muốn mơ tưởng thị vệ tam phẩm cũng chỉ là chuyện viển vông.

      Nàng muốn làm thiếp thất. Con cái sinh ra cũng có thân phận, cũng bị khinh thường.

      Làm thiếp thất của Vương gia cũng vậy. Con cũng chỉ là thứ nữ, con trai Thứ tử. Dù là danh gia vọng tộc cũng đều bị dòng chính khinh thường.

      Ước mơ kiếp trước của Thanh Liên rất đơn giản. Nàng mong muốn lấy người thương mình, giàu có cũng được, toàn tâm toàn ý với nàng. Con trai, con sinh ra cũng được ngẩng cao đầu.

      -Thanh Liên phận bạc… dám trèo cao.

      -Ngươi….

      Trong mắt có lửa, Thanh Liên quỳ mọp dưới chân, đầu cúi sát mặt đất, hề ngẩng lên.

      -Thực ra….ta vốn có nhiều thiếp thất. Nhưng họ….họ đều là người đáng tin cậy. Họ đều do đại ca, do phụ vương ta đào tạo. Họ thực chất là những tử sát, bảo vệ cho ta, giúp ta che mắt người khác…

      lại tiết lộ chuyện cơ mật cho nha hoàn. Thanh Liên ngẩn ngơ….

      -Ngươi…ta cũng ép ngươi phải làm chuyện ngươi muốn. Dù sao ngươi vẫn còn quá . Cứ ở bên ta thời gian vậy. Người ngoài nhìn vào nghĩ ta đam mê nữ sắc. Ta….

      ngừng lại. Hình như hít hơi thở sâu trước khi tiếp lời:

      -Ta chạm vào ngươi. Ta hứa, ta chạm vào ngươi.

      biết, mình thất bại. Quay lại quá khứ, gặp nàng… thua trận. Bây giờ hoàn toàn động tâm.

      Chương 14: Thiếp Thất

      Nha hoàn có thể nâng lên làm thông phòng nhưng nếu làm thiếp chỉ có thể bị Vương gia bỏ mới có thể rời khỏi phủ.

      Thông phòng có thể trao qua, tặng lại nhưng thiếp thất cũng coi như vợ lẽ, chẳng ai muốn cướp thiếp thất của người. Ngay cả hoàng thượng cũng .

      Thiếp thất khác thông phòng ở chỗ, nếu được vương gia coi trọng có thể vào cửa bằng chiếc kiệu . Cũng có chút danh phận, sinh con ra cũng được ghi vào gia phả.

      -Nhưng nếu muốn nạp nô tỳ làm thiếp, hà tất phải đưa nô tỳ cùng ở trường săn. Nô tỳ….

      Nàng là thiếp, có ở lại đây bọn thị vệ cũng dám động vào nàng. Theo đến trường săn làm gì cơ chứ?

      Lương vương hơi khựng lại. muốn giam nàng vào chiếc lồng định sẵn, vội vàng quá nên quên mất. chỉ thiếp thất mà ngay cả nha hoàn thông phòng của Vương gia, ai dám động vào?

      -Đừng tưởng ta thu ngươi làm thiếp vì nhan sắc của ngươi. Ta cần ngươi đóng kịch cùng ta, để mọi người nghĩ ta tham dâm háo sắc. Hiểu chứ?

      Kiếp trước lòng Lương vương sâu như bể. nhẫn lâu dài như vậy, sau đó nổi loạn. Binh lực rất mạnh, cả Lục hoàng tử, Thái tử cũng phải thua nhường thời gian.

      Giờ muốn nàng cùng đóng kịch. Cũng….rất hợp lý. hoàn toàn có lý do để gạt nàng. Lương vương là chủ tử. Danh tiết của nha hoàn vốn đâu có nghĩa gì đâu.

      -Nô tỳ tùy chủ nhân sai bảo. Chỉ cần Vương gia muốn, nô tỳ đều đáp ứng người. Chỉ mong người được lời, cũng giữ lấy lời. Cảm tạ Vương gia.

      Nàng luôn nhu thuận. Cảnh cáo người cũng nhu hòa đến thế này.

      Bộ dạng phục tùng, ngoan ngoãn. Nhưng lại khiến lần nữa nghẹn trong lòng.

      -Ta hứa….Nếu ngươi cam tâm tình nguyện, ta thề chạm vào ngươi.

      -Đa tạ Vương gia….

      Ngày hôm sau, tin Lương vương thu thiếp thất mới vốn là nha hoàn Đại tiểu thư phủ thừa tướng tặng cho khiến kinh thành nổi lên vài đợt sóng gió . Lương vương ham thích sắc đẹp, cùng tiểu thư tranh giành nha hoàn càng khiến nhiều người tò mò về dung mạo của người thiếp mới này.

      Vương gia còn cho người dùng cỗ kiệu đón nàng qua cửa. Sính lễ có, nhưng cũng coi như có chút mặt mũi cho nàng.

      Cưới thiếp thất cần bái thiên địa, có thể trực tiếp đưa vào phòng.

      Thanh Liên dịu dàng hầu hạ , cởi áo ngoài, dùng khăn ấm chà lau mặt mũi. Cử chỉ thập phần chu toàn. Khuôn mặt đẹp lung linh dưới ánh đèn.

      -Trước đây từng hầu hạ ai sao?

      điều tra lai lịch nàng rất kỹ. Trước khi trở thành nha hoàn của Nhâm Uyển, nàng từng là người hầu nơi khác thời gian.

      -Hầu Vương gia…Nô tỳ từng hầu hạ tiểu thư và phu nhân ở Kiều phủ.

      -Nghe , bà ta từng có ý định gả ngươi cho tên sai vặt? Đúng ý ngươi rồi. Tên sai vặt quyền thế, ngươi lại có chút nhan sắc, chắc chắn rất thích ngươi.

      -Hồi vương gia….Con người có đạo đức vẫn là hơn cả. Nô tỳ thân phận thấp kém, nhưng cũng muốn chọn người có nhân phẩm chút. Gả cao thể với nhưng nếu gả thấp phải coi người mình gả là ai.

      Nàng nhu hòa nhưng ngu ngốc. Nàng muốn đền ơn Thiết Hàn. Nhìn thấy mấy mươi năm khổ sở, nàng có chút thương hại. Nhưng mãi đến khi biết trong lòng có mình, đến giờ phút cuối vẫn có mình, mới rung động nhiều hơn chút. Thanh Liên phủ nhận, nàng muốn đền đáp Thiết Hàn, phần lớn cũng vì đời kiếp si tình, chỉ nhớ về nàng, khác cạnh bên.

      Lương vương- rồi trở thành kẻ phản loạn. Sau này, nàng biết về cuộc đời . Nhưng có nhiều nữ nhân như vậy, Thanh Liên chẳng qua nhờ chút nhan sắc mới thu hút chú ý, sau đó là giúp Lương vương đóng kịch. Nàng vì vài lời mà mơ mộng để ơn thể trả, lần sống lại này có thể sa vào cuộc sống bi thảm ở chốn cao sang.

      Thiết Hàn còn ở Vương phủ. Nàng ở lại. Giúp được cũng giúp. Lương vương phản loạn, theo có kết qủa tốt. Nếu khuyên được Thiết Hàn rời khỏi, cũng coi như trả được phần món nợ kiếp trước rồi.

      -Nàng hề ngu ngốc.

      -Vương gia, trời khuya rồi. Người cũng nghỉ ngơi !

      Thanh Liên giúp cởi lớp áo ngoài, lau mặt, rửa chân rồi đẩy Lương vương nằm ra giường. Bàn tay nhắn lướt nhanh vai , nhàng ma sát phần vai. Nàng làm việc rất tỉ mỉ, chăm chú. Đôi vai được bàn tay nhắn di chuyển qua lại, còn cảm thấy đau nhức. Người cũng nhàng !

      Khi nàng dừng lại, dường như cảm thấy lòng bàn tay nhắn có vết chai.

      -Làm nha hoàn ở Kiều phủ, nàng làm gì?

      -Nô tỳ ban đầu phụ việc ở phòng giặt, sau đó được học thêu thùa, lễ nghi và đưa vào phòng hầu hạ tiểu thư.

      Bàn tay chai-hẳn là vì làm việc lâu ngày ở phòng giặt. nhớ đến thời gian trước nàng làm công việc may vá, tay còn có những vết thương.

      Nhâm Uyển cứu nàng mạng, đưa nàng ra khỏi Kiều phủ, lại cho nàng làm nha hoàn cận thân. Có lẽ vì vậy mà nàng tiếc thân mình, trở thành thế thân cho nàng ta.

      Nhưng mà….

      Câu hỏi cũ lại ra trong đầu . Kiếp này nàng mới bắt đầu lại cuộc sống, lại cướp nàng khỏi Nhâm Uyển. Nàng bao giờ trả lời cho được: vì sao lại hủy mình trong kiếp khác kia?

      -Được rồi….Ngươi nghỉ !

      -Tạ ơn vương gia.

      Thanh Liên cúi đầu hành lễ. Nàng ôm bộ chăn gối trải kháng cạnh giường. Thẩm Hành Vân vui lắm. Nhưng nàng làm đúng những điều thiếp thất phải làm. Sau khi hầu hạ nằm lại cạnh chủ tử nếu chẳng được chủ động ra lệnh.

      vẫn còn khống chế được. Chưa đến nỗi màng thân phận. màng bất mãn trong lòng ra lệnh cho nàng đến cạnh bên.

      Đêm trôi qua lặng lẽ. Dù phải ai cũng đều say ngủ giấc ngon.

      *Hoàn thành chỉ tiêu. Ngày mai tùy thuộc lượng com.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 15: Cùng Mùi Vị

      Mỗi năm Hoàng đế đều cho mở hội săn với tham gia của các vương tôn quý tộc trong kinh thành.Trường săn năm nay rất lớn, số lượng thú thả vào lên tới hơn cả nghìn con.

      theo Hoàng thượng là lượng nhân lực phục vụ kém. Tạ quý phi được sủng ái trong cung cũng theo cùng. Về phần nữ quyến, số vương gia cũng mang theo chính phi và trắc phi. Số lượng nha hoàn hầu hạ họ cũng ít.

      Đoàn của Lương vương có hai mươi tám người. Thanh Liên là nữ quyến duy nhất. nàng có danh phận thiếp thất nên có thể ở yên trong lều trại. Lương vương cùng hai mươi thị vệ cùng đến chỗ hội họp với hoàng thượng.

      Cờ quạt tung trời. Còn có tiếng ngựa hí, tiếng còi ra hiệu đằng kia.

      Trong lều, Thanh Liên may giày. Lương vương cứ nhất định bắt nàng may cho . Tấm da thỏ trắng như tuyết may thành hài thích hợp trong dịp này. Nhưng màng tới lý do đó, cứ buộc nàng phải may.

      Các lều của vương thất nằm san sát, mỗi người đều được ban cho gian đủ để đảm bảo riêng tư. Sáu thị vệ Lương vương để lại thay phiên canh gác và nghỉ ngơi. Hoàng thượng thích săn bắn, hội săn diễn ra liên tục. Họ thay phiên nhau bảo vệ và giúp đỡ Vương gia săn bắn.

      Người lập được nhiều thành tích trong hội săn được hoàng thượng chú ý, có khi còn được phong quan chức. Nhưng họ đều là thị vệ của Vương phủ, có thành tích cũng được tính cho riêng mình. Nhiệm vụ chủ yếu là bảo vệ an toàn cho Thẩm Hành Vân.

      -Phu nhân dùng điểm tâm.

      thị vệ mang bình trà ngon và điểm tâm vào cho Thanh Liên. Nàng là nữ quyến duy nhất của Vương gia trong chuyến về kinh này. Hơn nữa khi còn là nha hoàn Thanh Liên rất chu đáo. Áo của cũng là do nàng may.

      -Cảm ơn.

      Phu nhân chỉ là cách gọi cho hoa mỹ. ra thiếp thất cũng chỉ là dạng người hầu hạ cho vương gia. Tuy phải lao động vất vả nhưng thân phận cũng chỉ là bèo bọt, an vui đều tùy vào sủng ái của chủ nhân.

      -Áo của ngươi rách rồi.

      Người thị vệ khoảng hai mươi mặt hơi đỏ lên khi nhận ra chiếc áo mình rách lỗ . Hôm qua khi săn chắc là vướng phải cành gai.

      - lát ngươi thay áo, ta vá giúp ngươi.

      - được đâu ạ…Phu nhân là người của vương gia, bọn chúng tôi có gan trời cũng dám…

      Thanh Liên cũng hiểu sắp đặt của Thẩm Hành Vân có ý đồ gì. là vương gia nhưng đến kinh thành lại chỉ mang theo có Trương ma ma lo chuyện ăn uống, phòng giặt, phòng may vá đều thuê người ở bên ngoài. Giờ trường săn mang theo nàng trong đoàn nam nhân. Mà nam nhân thường tỉ mỉ. săn khỏi tránh được chuyện trang phục bị hư hao.

      -Nhưng ngươi ăn mặc như vậy, người ta thấy được cũng cười vương gia.

      Lương vương tuy có quyền lực, trong kinh thành ít có ảnh hưởng nhưng vẫn là người được phong vương. Thủ hạ ăn mặc như vậy, thế nào cũng là trò cười cho thiên hạ. Thanh Liên giọng:

      - sao đâu, chúng ta mang theo nha hoàn hay người may vá nên giúp các ngươi chút, vương gia chắc cũng mắng đâu.

      Đến khi Thẩm Hành Vân về tới lều nghỉ, cơm nước được đưa đến. Thanh Liên dọn riêng cho lên bàn. Có bốn món mặn và món canh.

      - làm gì vậy?

      -Nô tỳ khâu áo. Có vài thị vệ y phục đủ, khi săn áo bị rách. Nếu để người khác thấy, gièm pha hay.

      Nàng sửa áo cho bọn chúng. Thẩm Hành Vân có chút hối hận. Sát ngày lên đường, phát trong đám tỳ nữ hầu hạ có nội gián nhưng có thời gian thẩm tra kỹ, hơn nữa có thể bứt dây động rừng nên đành giả vờ giận dỗi cùng Trắc phi, ghét bỏ nữ nhân, mang theo ma ma vào thành.

      Thanh Liên vẫn coi nàng là nha hoàn hầu hạ. lại thể cho nàng biết quá nhiều bí mật. Kiếp trước nàng trung thành cùng chủ nhân. Đại tiểu thư Thừa tướng phủ sau này lấy Lục hoàng tử Cảnh Khiêm.

      Sau này, sao nữa nhỉ? Khi quật khởi, trở về kinh thành Vương phi bên cạnh Cảnh Khiêm phải là Nhâm Uyển. cũng lười hỏi chuyện giữa bọn họ. Lòng khi đó chỉ nhớ đến nàng.

      Mãi năm thứ ba sau khi lên ngôi, mới cưới hoàng hậu và bắt đầu sủng hạnh các phi tần. Mục đích chỉ là có con cái nối dòng. Thái tử của rất ưu tú. hiểu sao nhìn nó lại nghĩ là nó giống nàng. Nếu nàng là mẹ nó, có lẽ ….

      -Vương gia…

      Thanh Liên rót trà cho . Nàng vừa mới thấy thất thần.

      -Hôm nay Thiết Hàn bắn trúng con chim trĩ cùng lúc với Tấn vương. Tấn vương kết tội ta vô lễ, còn định truy cứu. Ta đành phải phạt vót tên.

      Thanh Liên khựng lại. Nhưng rồi nàng bình tĩnh rất nhanh.

      -Nàng dặn bọn thị vệ chừa phần cơm cho . Đám người đó như sói như hổ, chỉ sợ ăn hết cơm.

      -Hoàng thượng có ban cho thực phẩm. Nô tỳ có thể làm chút gì đó cho Thiết thị vệ.

      Chỉ làm cho Thiết Hàn chứ có phần cho . Đũa tay Lương vương ngừng lại. Thanh Liên vẫn giúp chọn phần thịt trong con cá chép to.

      -Mấy thứ này khó ăn. Ta muốn ăn mì sợi. Mì sợi phải dài, phải thêm chút ít rau thơm.

      bỏ dở bữa cơm chỉ mới gắp vài muỗng. Thanh Liên ngẩn ra trong chốc lát rồi mới từ từ thu dọn. Bữa ăn của chủ tử dù còn dư hạ nhân cũng thể động đũa. Hôm nay Tiểu Hắc được món hời rồi.

      Nàng ra ngoài gì đó với mấy tên thị vệ. lát sau từ phòng bếp sát bên cạnh lều có khói bốc lên.

      Nàng làm mì cho . Nhưng phải chỉ cho mình . Cũng phần cho Thiết Hàn. Cùng mùi vị với tô mì mà ăn…

      Chương 16: Mối Nghi Ngờ Bâng Quơ

      Khi Thiết Hàn về chỗ nghỉ, lát sau có người bưng vào cho bát mì.

      -Thiết đại ca, là Vương gia cho Tô phu nhân nấu cho đại ca đó. Còn nóng, ăn đại ca.

      Đám thị vệ đều còn trẻ, đa số đều bất mãn thay cho Thiết Hàn vì chuyện phải vót tên do trót động chạm với Tấn vương. Có kẻ còn khinh thường Lương vương hèn nhát dám đối đầu cùng Tấn vương để giành con mồi vốn thuộc về mình.

      Thiết Hàn thoáng nhìn người mới thốt ra câu đó. Vị của mì sợi tan trong miệng.

      Rất thơm.

      -Tiếc là người đẹp như vậy mà lại theo Vương gia làm thiếp. Ta vốn định vài năm nữa có công danh, ra quân lấy nàng làm thê. Vậy mà….

      -Chỉ được cái mạnh miệng. Người đẹp như vậy, dù vương gia lấy làm thiếp cũng triệu nàng ta thị tẩm rồi. Mẹ ngươi chịu lấy làm dâu sao?

      Thiết Hàn ăn hết tô mì, thu dọn chén bát, định bước ra ngoài.

      -Thiết đại ca, đâu vậy?

      - rửa chén.

      Thiết Hàn cũng làm đàn ông, đương nhiên đối với Thanh Liên cũng từng chú ý. Nhưng giờ nàng là người của Vương gia, trong lòng sớm còn ý nghĩ chẳng an phận. Người đẹp như vậy phải được hưởng phú quý, Thiết Hàn cũng chỉ là thị vệ chẳng có tương lai.

      Mà sao lại nghĩ đến chuyện đó làm gì nhỉ? Thiết Hàn bắt đầu chuyên tâm rửa chén ở ngọn suối đầu gần chỗ họ đóng lều.

      lát sau mang chén sạch trở về, định mang vào trong thị vệ chạy tới, tay là túi vải, đưa cho Thiết Hàn:

      -Phu nhân , Vương gia đại ca vất vả, uống thêm ít nước chanh đào để hạ nhiệt trong người.

      Thiết Hàn cầm lấy túi vải. Tuy chỉ là chiếc túi đựng nước nhưng lại có hoa văn viền khá tinh mỹ. Vương gia có bao giờ dùng loại hoa văn như thế. Là phu nhân đưa cho sao?

      Nàng ấy là thiếp của Vương gia. Nhan sắc tuyệt mỹ nhưng Thiết Hàn chưa bao giờ có ý nghĩ an phận với nàng. Cũng có khinh bỉ nàng thân phận thấp. cũng chỉ là người hầu hạ. Thị vệ là chức danh, như lớp vỏ bọc khoác ở bên ngoài, đáng nhắc đến.

      -Đa tạ phu nhân.

      Trong phòng, Lương vương cũng ăn mì. phải là cao lương mĩ vị nhưng lại cảm thấy rất ngon.

      -Hồi vương gia, Thiết thị vệ đến.

      -Ừ.

      Thanh Liên vẫn hầu bên cạnh. Lương vương ngưng đũa, nàng tiến đến dọn dẹp ngay.

      -Cứ để đó. Ra ngoài !

      -Dạ….

      ngang Thiết Hàn, cả hai có ánh mắt nào trao đổi. Thanh Liên chỉ khẽ cúi thi lễ rồi lui ra cửa. Thẩm Hành Vân có lẽ nghĩ quá nhiều rồi.

      -Vót được bao nhiêu mũi tên?

      -Hồi vương gia, trăm chín mươi chín mũi.

      - đưa sang lều của Tấn vương hết chứ?

      -Thuộc hạ theo lời vương gia, mang hết qua lều của Tấn vương.

      -Ừ.

      Kiếp trước, trong hội săn này cũng có phần tham dự. Nhưng có thuộc hạ nào bắn được con mồi thay cho Thẩm Hành Vân cả. Thiết Hàn là đại tướng của quân địch kiếp trước, sau đó mười mấy năm tốn bao công sức mới có thể đánh bại. Vào kinh, Thiết Hàn cũng hàng, sau đó nhờ tên “khốn kiếp” Phương Lễ, chẳng biết dùng phương thức nào thuyết phục mà Thẩm Hành Vân có được tướng tài.

      Thiết Hàn cả đời độc, con vợ. Có khi quân thần gặp mặt, thỉnh thoảng cũng có hỏi thăm nhưng Thiết Hàn chỉ bảo, làm quân nhân như cũng nên cưới vợ. Phương Lễ Thiết Hàn cũng phải là tên . người mà ngay cả tên là gì cũng biết, nối dõi tông đường cũng có nghĩa gì đâu.

      ta từng theo hầu Lục hoàng tử Cảnh Khiêm, ở trong vương phủ. Nàng cũng là người ở đó, có khi nào….

      trùng hợp đến vậy chứ? nha hoàn lại có sức hút tới vậy sao?

      Lương vương từng cảm thấy ý nghĩ của mình rất hoang đường. Thiết Hàn khi đó là Thị vệ được tin tưởng, tiền đồ rực rỡ, sao lại có tình cảm với nha hoàn thấp kém. Nhưng sống chung với Thanh Liên thời gian, ý nghĩ hoang đường đó từ từ quay trở lại. Ngay cả người biết hết mọi chuyện như còn bị nàng thu hút. Thanh Liên trong vương phủ, gặp gỡ hàng ngày với Thiết Hàn, phải chẳng có khả năng….

      Nhưng đó là chuyện kiếp trước. Lương vương tự mình dẹp mớ suy nghĩ ngổn ngang đó. Bây giờ hai người họ chưa có tình cảm. cho họ tiếp cận hoặc định ngay từ đầu danh phận. có tình cảm dây dưa. Tuyệt đối .

      Mà nếu có sao?

      -Vương gia….

      Thiết Hàn gọi . Lương vương cũng nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường:

      -Chuyện gì?

      -Lời mời của Trang vương, ngài có định ?

      Trang vương Cảnh Kỳ là em ruột của đương kim hoàng đế. Lương vương, Thuận vương trước đây là công thần có công lớn với Tiên hoàng lập quốc nên được phong vương. Thuận vương có vùng đất phong Tuy thành tuy gần biên quan nhưng dân cư trù phú, còn Lương vương chỉ có vùng Đông đô thời tiết khắc nghiệt, ít khi mưa thuận gió hòa. Tổ tiên nhà họ Thẩm hùng tài vĩ lược, tài nghệ vượt qua nhiều đại thần trong triều. Hoàng đế Phượng Thành lập quốc năng lực cũng kém, văn võ toàn tài nên đối với thần tử, càng có tài càng được trọng dụng. Tiếc là từ đời Tiên hoàng trước, vua kém tài nên đối với khả năng của triều thần rất lo ngại người tài vượt trội đe dọa ngai vàng của . Tổ phụ vì thế phải nuôi dưỡng phụ vương thành “quần là áo lượt”, như kẻ vô dụng trong kinh thành.

      Nhưng phụ vương thể che giấu khả năng của huynh trưởng. Cái chết trong uất ức của Thẩm Hành có phần lớn góp sức của lão hoàng đế. Bản thân Lương vương cũng phải theo phụ vương, ngụy trang thành kẻ ăn chơi sa đọa. Song muốn như phụ vương, cả đời phải che giấu. muốn đường đường chính chính lấy lại ánh sáng của bản thân mình.

      - chứ. Chẳng những phải mà còn phải chuẩn bị nhiều thứ. Bọn họ muốn nhìn thấy bản vương vô dụng, bản vương cho chúng thấy đôi lúc người vô dụng có thể làm ra nhiều chuyện hoang đường mà chẳng phải ai cũng dám làm.
      Thuyphuong0404, Chris_Luu, Nhi Huỳnh7 others thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 17: Món Hàng
      Tấn vương mở tiệc trong trường săn cũng là dịp để những vương tôn quý tộc cùng với hoàng thượng có dịp giải khuây khác ngoài việc săn bắn. Đối với những người quen cuộc sống sung sướng nơi kinh thành, cơm dâng nước rót tận miệng việc bôn ba hàng tháng trời nơi thâm sơn cùng cốc, phóng ngựa săn thú làm họ thích thú bằng chuyện vui chơi hưởng lạc. Tấn vương là em trai ruột của hoàng thượng, tuy phải là người tài giỏi nhưng lại được thái hậu cưng chiều nên trong kinh thành cũng nổi tiếng là vị Vương gia tiêu tiền như nước, dùng ngân lượng mua nụ cười của mỹ nhân.

      Tấn vương tham dự hội săn, mang theo vài mỹ thiếp tuyệt đẹp, rượu đãi khách cũng là Hoa đào tửu vang danh kinh thành.

      Lương vương được phong vương khi tuổi đời còn rất trẻ,vừa có vóc dáng tuấn mỹ, phiêu dật như phụ thân vừa lại thừa hưởng khí thế của gia đình ngoại tổ phụ. Đôi mày đen rậm rất giống vị vương phi nổi tiếng là “đố phụ” kinh kỳ. Ngày trước, nếu Lương vương phi là nam tử, có thể thành tướng quân vang danh thiên hạ. Thẩm Hành tài năng chẳng song vì phút sai lầm mà buông bỏ cả tiền đồ.

      Thẩm Hành Vân trang phục trắng tinh, môi son, nụ cười phóng túng, bên cạnh lại là mỹ nhân khuynh thành. Cả hai chưa ngồi ấm chỗ, Lương vương kéo nàng ta vào lòng khiến ít người tiếc nuối. Lương vương phủ, có lẽ truyền đến đời Thẩm Hành Vân hoàn toàn mất hi vọng, sinh ra người thừa kế còn say mê nữ sắc hơn cả phụ thân.

      Tấn vương đối với hành động đó cũng để tâm, vui vẻ hướng về phía mọi người:

      - có mặt đông đủ. Cho vũ cơ trình diễn !

      Lương vương từ lúc bước vào tiệc đến giờ mắt đều rời người ngọc. hoàn toàn chú ý đến vũ cơ môi hồng, răng trắng, thân thể nõn nà. Tấn vương ra lệnh phong thưởng rồi mỉm cười hướng về phía Lương vương:

      -Ta nghe Lương vương mang đến kinh thành mỹ nhân nào cả. Nàng này là….

      -À -Lương vương bây giờ mới nới lỏng vòng tay khỏi phần eo nhắn của Thanh Liên, lười nhác đáp lời- Là thiếp ta mới nạp. Tấn vương thúc nhìn thấy có đẹp ?

      Thanh Liên trang điểm đậm, chỉ cài cây trâm bạch ngọc, y phục bằng lụa, màu vàng nhạt tôn thêm nước da trắng nõn. Phần ngực như măng non mới nhú mờ mờ qua lớp lụa mỏng. Nàng chải tóc che trán, chỉ dùng hoa điền hình hoa sen càng làm tăng vẻ kiều mị. So với những mỹ nhân Tấn vương có hẳn là vượt trội nhưng Thanh Liên lại có lợi thế từ tuổi trẻ. Đôi mắt đen láy, thanh khiết, càng nhìn càng cuốn hút. Quả là mỹ nhân hiếm thấy ở kinh thành:

      -Rất đẹp. Nàng này là….

      -Được đại tiểu thư của phủ thừa tướng tặng- Lương vương hướng về phía Thừa tướng, môi cong lên- Đa tạ thừa tướng phủ. Phiền ông về nhắn lại với tiểu thư. Ta rất thích món quà tặng của nàng.

      Bản thân Thanh Liên chỉ là món hàng cho -tặng. Nhâm Uyển cũng chỉ coi nàng như vậy mà thôi.

      Tay Thanh Liên run rẩy. Nhưng nàng lại tiếp tục rót rượu cho Lương vương. Vẻ mặt thấy được tình cảm, thản nhiên mà cũng lạnh lùng.

      Tấn vương phá lên cười:

      -Vậy phải cạn. Lương vương cạn để cảm ơn thừa tướng. Ta cạn vì phạt thừa tướng. Có người đẹp như vậy mà lại ưu ái khách lạ, mang đến tặng ta. Ông cũng biết, ta thích nhất là rượu ngon và người đẹp mà.

      Thanh Liên khó chịu. Nhưng nàng cũng chỉ là thân nô tỳ, là người hầu kẻ hạ. Nhíu mày cũng có thể bị coi là đắc tội với quý nhân.

      Tấn vương quan sát vẻ mặt của Thẩm Hành Vân thêm chút rồi đột ngột lên tiếng:

      -Ta bình sinh thích rượu ngon và đẹp. Nếu Lương vương phiền, ở đây ta có ba mỹ nhân diễm lệ kém gì thiếp thất của cháu. Ta mang ba nàng ấy đổi lấy nàng ta. Vương điệt thấy thế nào?

      Ly rượu đập mạnh dưới cạnh bàn. Ánh mắt Lương vương long lên. Thanh Liên cũng sững sờ.

      Thiếp thất vốn như vợ lẽ. tùy ý cướp đoạt thiếp thất của người khác nhưng trao đổi hay được mang làm quà tặng phải có. Tiên hoàng từng ban Tiệp dư của mình cho Đại tư mã Hoàng Hiên. Bản tính Thẩm Hành Vân ham thích cái đẹp. Ba mỹ nhân của Tấn vương so về nhan sắc cũng thua kém Thanh Liên mấy. Trong mắt vài người chuyện trao đổi này, Tấn vương còn có vẻ thiệt thòi.

      Tay Thanh Liên run lên dữ dội. Sắc mặt trắng nhợt. Bên cạnh nàng là Lương vương nhẫn. cũng chẳng muốn người ta sớm nhìn thấy dã tâm, chống đối của bản thân mình.

      đổi nàng…Đáy lòng Thanh Liên trống rỗng. chấp nhận thân phận thấp kém, nhưng sao vẫn nghẹn ngào, vẫn buồn rũ rượi thế này?

      Chương 18: Quần Là Áo Lượt

      Lương vương được coi là kẻ “quần là áo lượt” ăn chơi sa đọa. Những kẻ như vậy gây hại gì cho triều đình. Tốn chút tiền của bổng lộc hằng năm hoàng đế thiếu song nếu chỉ dùng lớp vỏ “quần là áo lượt” che giấu cho bản thân quá nguy hiểm. Huống gì kẻ đó lại là con cháu của Thẩm Lương vương.

      Chủ nhân đầu tiên của tước hiệu Lương vương từng được vạn dân kính ngưỡng. đêm, với năm trăm kị mã vẫn có thể tử thủ thành, chôn vùi hai vạn tinh binh của địch trong biển máu. Thúc công của Thẩm Hành Vân theo nghiệp võ của gia đình nhưng cũng có tài năng vượt bậc, làm đến chức Thái phó tiền triều. Nếu ngài vắn số, vị trí Tể tướng đầu triều cũng phải là ngoài tầm với của ngài.

      Tổ tiên như vậy, sinh ra con cái lại “quần là áo lượt”. Thẩm Hành Vân mới sinh có thầy bói bảo là có “quý khí”, tương lai rực rỡ. Sau đó bẵng vài năm bỗng nhiên truyền ra danh tiếng tốt của Nhị công tử Lương vương phủ. Nhưng ngoài tin đồn háo sắc, có nhiều thê thiếp, ăn chơi sa đọa, cũng chưa thấy Thẩm Hành Vân gây ra chuyện gì lớn. Toàn là những tin đồn.

      Tấn vương muốn thăm dò thử. Lương vương có máu mủ của hoàng tộc, hoàng đế cũng rất e ngại. Nếu có thể giúp hoàng huynh thăm dò được hư thực, vị trí càng cao.

      Hơn nữa, người bên cạnh Lương vương thực mỹ mạo. Người đẹp bên cạnh ông ta phải dùng tới hương phấn mới quyến rũ vậy, còn nàng môi tô vẫn thắm, trang điểm và trâm cài lược giắt vẫn như đóa hoa nở rộ, làm say đắm lòng người.

      Đổi! Lương vương đổi. Dù mỹ nhân trải qua “mưa móc” nhưng làm người chung gối vài đêm cũng đâu quan trọng. Đêm nay…

      -Choang….

      Tiếng ly bị vỡ khiến những người trong tiệc đều giật mình.

      Lương vương ném ly bạch ngọc, mắt phượng u:

      -Hoàng thúc cho hỏi. Người là Tấn vương, ta cũng là Lương vương. Vị trí cách mấy, nhưng giờ ta muốn đổi vị trí cho ngài, ngài có đồng ý đổi ?

      Tấn vương bất ngờ im bặt. Những người khác cũng biết gì. Lương vương kéo Thanh Liên vào lòng, lớn giọng, chẳng kiêng kị ai:

      -Người của ta, đụng chéo áo, ta còn khinh nàng ta bẩn. Nàng chung chăn, chung gối, ngủ bên cạnh ta hàng đêm. Đem đổi cho thúc, lấy ba mỹ nhân từng bị thúc chạm vào. Thúc coi ta là kẻ ngu ngốc, muốn sỉ nhục Lương vương ta là kẻ hèn hạ đến từ Đông đô có phải ?

      Giận dữ chỉ trích thẳng mặt, phản ứng của Lương vương khiến bao nhiêu người bất ngờ. Đến khi trấn tĩnh lại, Nhâm thừa tướng mới lên tiếng can ngăn:

      -Mong Lương vương bớt giận, Tấn vương điện hạ vốn có ý khinh thường ngài. Chỉ là….

      - đám người khốn kiếp – Lương vương nộ khí công tâm, còn trấn tĩnh, ánh mắt đỏ ngầu- Hôm nay ta nhịn bọn ngươi ở trường săn, bây giờ lại muốn đem thiếp của ta đổi. Ta phải gặp hoàng thượng. Những kẻ ức hiếp ta….Chờ ….Các ngươi hãy chờ !

      phất tay áo, kéo Thanh Liên thẳng ra lều của hoàng đế. Bàn tay của thực ấm áp. Từ lúc nhận thấy nàng run rẩy, Thẩm Hành Vân nắm lấy tay nàng. hề buông ra…

      từ chối đổi nàng cho Tấn vương. Dù muốn, Thanh Liên cũng có chút so sánh. Ngày đó tiểu thư tặng nàng , hề hỏi qua ý của nàng.

      -Đừng sợ….-Giọng như gió thoảng…. Bàn tay bé bị siết chặt hơn.

      Lương vương liếc nhìn nàng. Ánh nhìn ấm áp, cũng như bàn tay nắm chặt tay của Thanh Liên:

      -Tới chỗ hoàng đế cứ quỳ tại đó. Mọi chuyện có ta….

      Mọi chuyện có ta.

      Từ khi sinh ra, biết chuyện, trọng sinh, bên cạnh Thanh Liên chỉ có mình.

      Thiết Hàn và nàng có chút tình cảm. cũng thích nàng. Nhưng chưa bao giờ đến gần nàng. Chưa bao giờ hỏi thăm Thanh Liên câu nào ngoài khuôn khổ. Nàng vẫn chỉ là độc. kẻ ai để ý đến, sống lặng lẽ trong vương phủ. Cũng có lẽ do vậy, kiếp trước thấy tiểu thư coi mình như tỷ muội, nàng hề tiếc mạng sống, sẵn sàng hi sinh thay thế tiểu thư.

      Trong lều, hoàng đế chuẩn bị nghỉ ngơi. Thái giám trực đêm Quan công công vội ngăn cản Lương vương muốn vào.

      -Lương vương điện hạ….Hoàng thượng sắp nghỉ, người….

      -Ta muốn vào…Hôm nay nhất định ta phải gặp được hoàng thượng. Cho ta vào!

      làm ồn như vậy. Tội khi quân có thể phán. Nhưng Thẩm Hành Vân biết. So với chuyện hạ tội khi quân cho , hoàng đế muốn nhìn thấy thứ khác hơn.

      Kiếp trước, lộ mình quá sớm. Lộ mình vì chịu được trêu đùa của hoàng đế. Kiếp này hoàng đế….chúng ta cứ trêu đùa nhau vậy. Ai thắng ai?

      -Cho vào!

      Hoàng đế hạ chỉ. Đám người Tấn vương cũng tới, vội vã theo vào.

      -Hoàng thượng vạn vạn tuế….

      -Hoàng huynh vạn an….

      -Phụ hoàng muôn muôn tuổi….

      Thanh Liên quỳ cạnh , dám ngẩng đầu lên. Kiếp trước, nàng chưa bao giờ đến gần hoàng đế vậy. Thân phận đế vương khiến người đó tỏa ra vầng hào quang tràn ngập, quý khí ngút trời.

      -Miễn lễ….Các khanh bình thân.

      Hoàng đế hơn bốn mươi, vóc dáng tráng kiện…Ánh mắt sắc bén lướt qua những kẻ quỳ, vì câu bình thân của ông ta mà đứng lên.

      -Chuyện gì mà đêm hôm lại ồn ào gây chuyện? Lương vương, cuối cùng là có chuyện gì?

      -Hoàng thượng….-Lương vương ngẩng lên, lớn giọng, vẫn đầy uất ức- Người triệu kiến ta vào kinh thành lần này có phải là muốn trêu đùa, cười cợt ta thêm nữa? Nếu vậy, cứ hạ thẳng đạo thánh chỉ. Ta vào Oanh ca phường làm kẻ kể chuyện cười cũng được. Cho ta đạo chiếu chỉ !

      - lung tung gì đó? -Hoàng đế gắt lên- Ai muốn trêu đùa ngươi chứ? Có chuyện gì?

      -Hoàng thượng…Hôm nay chuyện ở trường săn chắc người cũng biết…. Tấn vương thúc và ta cùng nhìn trúng con mồi. Thị vệ của ta bắn con mồi, Tấn vương thúc phán vô lễ, phạt . Chuyện đó coi như ta kém dạy dỗ nên thuộc hạ có mắt nhìn người. Còn tối nay đến dự tiệc, ta chỉ có cơ thiếp nho , Tấn vương cũng muốn đổi với ta. Ba mỹ nhân của là gì chứ? Đổi lấy người của ta, để ta lại giày rách của thúc ấy? Các người phải khinh thường Lương vương phủ ở Đông đô bé, muốn bày trò trêu cợt ta sao? khinh thường ta là gì?…… Là gì chứ?

      -Hàm hồ -Hoàng đế mặt rồng tím lại, quát to -Ngươi….

      Ông nhìn sang Tấn vương cúi mặt. Lương vương rất giận dữ….Biểu này lại làm ông ta bỗng chốc thở phào:

      -Tấn vương, chuyện này thế nào?

      -Thần đệ có ý đó -Tấn vương vội vã biện minh- Con mồi đó là thần đệ nhìn thấy, chưa kịp buông tên. Còn chuyện cơ thiếp kia….Đệ cũng có ý đó. Nếu Lương vương hiền điệt vui, coi như ta chưa có gì cả. Ta tặng cho ngươi ba nương mỹ mạo, vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ. Hiền điệt…

      - cần -Lương vương ngẩng lên, giọng có chút mềm , như là trẻ con lúc tủi thân – Hoàng đế bá bá! Người phong ta là Lương vương cũng nên cho ta chút mặt mũi. Có cơ thiếp mà cũng bảo vệ được, người ta chê cười ta….Làm sao ta còn ở lại kinh thành này được chứ?…. Ta về Đông đô, ta phải về Đông đô….

      -Được rồi, được rồi – Hoàng đế khoát tay -Lương vương cứ đứng lên ….

      -Hoàng đế bá bá….

      -Được rồi…Tấn vương có chút vô lý, ta thay đền bồi cho ngươi vậy. Ban cho thị vệ của ngươi năm mươi lượng vàng, chức quan ngũ phẩm, khen thưởng bắn được con mồi tốt. Còn cơ thiếp của ngươi, từ nay ai mà dám đòi lấy, ngươi có quyền phạt bọn chúng. Là ai cũng vậy, ta cho phép đánh ba mươi trượng, sau đó vào cung bẩm báo sau…

      Lão hoàng đế như con cáo già lão luyện. Chỉ là Lương vương cũng ở vị trí đó mười mấy năm. Những thủ đoạn này tạm thời vẫn chưa gọi là gì.

      -Tạ ơn hoàng đế bá bá….Tạ ơn…

      -Còn Tấn vương -Hoàng đế hướng mắt về phía Tấn vương quỳ, hơi sẵng giọng- Cắt nửa năm bổng lộc, phải tạ lỗi với Lương vương.

      -Tuân lệnh….

      Lương vương đón lấy lời tạ lỗi mà mặt vẫn còn nguyên vẻ hằn học cũ. Hoàng đế rời mắt khỏi , sau đó mới ban lệnh nghỉ ngơi cho các thân vương, quan viên quay lại lều nghỉ của mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :