1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Không biết a tỷ là nam chính - Nhất Khỏa Lục Thụ (update: Chương 32)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Meishou

      Meishou Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      35
      Chương 08 – Thích nữ nhân?

      Khương Văn cho rằng ý nàng là đến mỹ mạo, tiếng cười rất khinh thường, nhưng lại thể thừa nhận, dáng dấp của lão muội đằng này quả là vậy rất xinh đẹp. Bản thân lại là kẻ nhan khống, hết lần này tới lần khác còn sụt vào cái hố này.

      Khương Trầm Vũ có được thứ mà tuyệt đại đa số nữ nhân thế giới này đều muốn. khuôn mặt xinh đẹp, da lạnh thịt trắng, đầu tóc dài đen nhánh mềm mại, cùng đôi chân thon dài.

      Đúng vậy, mặc dù nàng mặc váy phủ lên, nhưng lấy khả năng soi mói của Khương Văn , cặp chân kia của mỹ nhân tỷ tỷ nhất định vừa thẳng lại vừa dài. Nếu như phải nàng tính khí quá kém, Khương Văn có thể nhịn nổi mà hô: Mỹ nhân tỷ tỷ ta có thể!

      Nàng đưa tay sờ sờ lên trán mình, rồi lại đưa tay lại gần mặt người đối diện lúc cơ hồ tay sắp dán lên, Khương Trầm Vũ liền tránh thoát tay của nàng, bàn tay khô ráo đẩy ra khuôn mặt của nàng, biểu mười phần lãnh đạm, "Cách ta xa chút, ta muốn đem ngươi đạp khỏi giường."

      Khương Văn há to miệng muốn mở miệng cãi, lại bất chợt hắt hơi cái, nước mắt đều chảy cả ra. Nàng cảm giác đúng, bản thân có triệu chứng mắc cảm mạo rất ràng.

      thể nào, mỹ nhân tỷ tỷ còn ngã bệnh, nàng thế nào lại có thể ngã bệnh trước?

      Nàng có chút lo lắng, trình độ y dược ở thời cổ đại lạc hậu, trận phong hàn nho cũng có thể gây tử vong. Cái mạng này là nhặt được, nàng càng là phá lệ trân quý.

      lúc suy nghĩ lung tung, Khương Trầm Vũ ở bên cạnh biểu lộ trầm xuống, giọng mang lửa giận, "Khương Oánh, ngươi muốn chết sao?"

      Khương Văn : " muốn." lão muội lại làm sao vậy?

      Khương Trầm Vũ ngồi dậy, đưa tay lau sạch nước bọt mặt, cả người đều cảm thấy ổn, căm ghét : "Ngươi bây giờ có thể lăn ra ngoài cho ta!"

      Thấy được động tác của nàng, Khương Văn mới nhận ra, mới rồi nàng nhảy mũi khiến nước miếng bắn lên người tỷ tỷ, khuôn mặt chợt như bốc hỏa, có chút thẹn thùng, " xin lỗi, ta phải cố ý."

      Ánh trăng ảm đạm, thấy biểu cảm của Khương Trầm Vũ, nhưng giọng lạnh lẽo tựa người chết, "Ra ngoài."

      Khương Văn : ". . ." Chết vì bệnh thích sạch .

      Nàng nằm ở giường, mắt trợn tròn : " mặt đất đều là nước, ta ra được."

      Khương Trầm Vũ nằm xuống, quay đầu nhìn nàng, "Vậy ngươi cút vào trong, cách ta xa chút." Phía trong tối đen như mực, ánh mắt ghét bỏ hướng Khương Văn cơ hồ lại có thể thấy mồn . Khương Văn nằm động, tuyệt đối chút sợ nàng, gọn gàng dứt khoát : ", ta sợ lạnh."

      tại lạnh như vậy, chờ đến sau nửa đêm, nhiệt độ còn có thể hạ xuống nữa, nàng có dấu hiệu cảm mạo, lại có gì đắp ngủ cả đêm, sáng ngày mai chắc chắn phát sốt.

      "Thời điểm ngươi bị thương, đều là ta tận tâm tận lực giúp ngươi hái thảo dược, tại ta sắp đông lạnh thành dạng này, ngươi cũng nên giúp ta chút ." Nàng cây ngay sợ chết đứng, lăn vào trong ngực Khương Trầm Vũ.

      Khương Trầm Vũ có phòng bị, hoặc đúng hơn là đoán chừng nàng dám, cho nên khi Khương Văn lăn đến trong ngực của mình, ôm lấy eo của mình, nàng thể kịp thời né tránh.

      đúng là như cảm nhận trước đó, người mỹ nhân tỷ tỷ chính là ấm áp, tựa như cái lò lửa lớn, ôm cực kỳ thoải mái, hề giống như bộ dạng thân thể yếu đuối bên ngoài. Khương Văn thoải mái mà thở dài tiếng, đem tay trái cóng đến lạnh buốt nhét vào trong nách tỷ tỷ.

      Dưới con mắt của nàng, vị mỹ nhân tỷ tỷ này tính cách rất giống con mèo , cao lãnh ngạo kiều còn cho người đụng, nếu như bị ép buộc, yếu đuối phản kháng mấy lần sau cũng chỉ có thể như nhân sinh còn luyến tiếc mà tiếp nhận thực. Vì lẽ đó Khương Văn sợ, ngược lại có chút chờ mong dáng vẻ xù lông của tỷ tỷ.

      Nàng đợi hồi lâu, cũng thấy phản ứng, thế là ngẩng đầu liếc trộm cái, mơ hồ nhìn thấy cái cằm trơn bóng như ngọc, cùng khóe miệng kéo căng. Ai? Mới vừa rồi còn làm điệu bộ như muốn nổi giận, muốn túm cổ áo của mình ném ra ngoài, làm sao giờ đột nhiên liền an tĩnh?

      Khương Văn khẽ giật giật, trong bóng tối bất kỳ thanh gì đều bị phóng đại, tiếng quần áo ma sát phát ra tiếng xột xoạt rất ràng. Cùng với việc nàng còn ôm Khương Trầm Vũ, nơi tứ chi hai người tiếp xúc nhàng ma sát, nhiệt ý nơi đó đều truyền tới.

      Khương Trầm Vũ bỗng nhiên cầm cổ tay của nàng, chậm rãi vuốt ve, tự dưng khiến Khương Văn cả người nổi da gà. Bàn tay của tỷ tỷ rất nóng, cũng rất có lực, phảng phất nhàng vừa dùng lực, liền có thể bẻ gãy cánh tay mảnh khảnh của nàng.

      Khương Văn có thể cảm giác được, ngón tay của mình từng chút từng chút bị người đẩy ra, trong đầu của nàng lên hàng loạt suy nghĩ lộn xộn, đột ngột câu: "Tỷ tỷ, eo của ngươi mảnh a."

      Khương Trầm Vũ động tác trì trệ, dùng sức giật tay của nàng ra, lại từ giường ngồi dậy. Nàng quay đầu liếc liếc người giường cái, đưa tay bắt đầu cởi quần áo.

      Khương Văn giật mình, trừng to mắt nhìn tỷ tỷ, lắp bắp : "Tỷ tỷ, mặc dù ta rất thích ngươi, nhưng là hai chúng ta đều là nữ hài tử, còn là tỷ muội ruột thịt, như này tốt!"

      Khương Trầm Vũ động tác dừng lại, tiếng khàn khàn, "Cái gì tốt?"

      Khương Văn uyển chuyển : "Kỳ , ta vẫn là thích nam nhân."

      Nàng thề với trời, chính mình đối với mỹ nhân tỷ tỷ chỉ có ý nghĩ thưởng thức, muốn cùng nàng ý tứ thiếp thiếp a! Đến cùng là nơi nào đúng, để mỹ nhân tỷ tỷ cao lãnh thanh quý, đột nhiên phát ra đói khát khó nhịn!

      Trong bóng tối, Khương Trầm Vũ lờ mờ cười, dáng tươi cười lạnh băng băng, thanh cũng lạnh, "Thế nhưng, ta là thích nữ nhân."

      Khương Văn thần sắc chính trực, "Tỷ tỷ, chúng ta như này là đúng."

      Khương Trầm Vũ cởi xuống áo ngoài, hướng Khương Văn ném tới, phủ lên đầu nàng, giọng càng phát lạnh, "Đắp lên, lăn vào trong."

      Cái gì —— cái quái gì?

      Khương Văn đem áo đầu lột xuống, ôm lấy cái áo lòng có chút mờ mịt, suy nghĩ lâu mới ý thức được, tỷ tỷ chỉ là đơn thuần cởi quần áo là bởi vì bản thân mình lạnh.

      "Đây là cho ta đắp?" Nàng ôm quần áo hỏi.

      Khương Trầm Vũ: "Ngươi còn muốn như thế nào nữa?"

      Khương Văn mặt viết đầy xấu hổ, cảm giác chính mình cả người đều muốn thiêu đốt, cũng may có đêm tối che khuất, mỹ nhân tỷ tỷ thấy nét mặt của mình.

      Thấy nàng trầm mặc trả lời, Khương Trầm Vũ ngoài cười mà trong cười : "Ngươi cho rằng ta muốn làm cái gì ngươi? Xuy, đầu óc ngươi bên trong đều là thứ tâm tư xấu xa gì?"

      Khương Văn xấu hổ, mỹ nhân tỷ tỷ đúng, đây chính là tỷ tỷ ruột của thân thể này a, chính mình sao có thể sinh ra ý nghĩ xấu xa như vậy, nàng thực là quá bẩn thỉu.

      " xin lỗi, ta nên suy nghĩ lung tung." Nàng hận tìm được cái lỗ để chui vào.

      Khương Trầm Vũ thâm trầm : "Biết sai, liền cút vào cho ta, lại để ta phát ngươi lại gần, ta liền cước đem ngươi đạp xuống dưới."

      Khương Văn : " có lần sau."

      Chỉ là mỹ nhân tỷ tỷ thân thể càng yếu, giờ đem quần áo cho mình, ban đêm tỷ tỷ lạnh làm sao bây giờ? Mặc dù cuốn lấy y phục của nàng rất ấm áp, nhưng lại lòng có bất an.

      "Ngươi đem quần áo cho ta, chính ngươi ban đêm làm sao bây giờ?" Khương Văn hỏi.

      Khương Trầm Vũ tựa hồ có chút bực bội, "Ta lạnh, ngươi bớt nhảm, tự che kín vào ."

      Khương Văn : "Nhưng là. . ."

      Khương Trầm Vũ đánh gãy nàng, " có nhưng là."

      Khương Văn thở dài, cuối cùng câu: "Nếu ngươi lạnh liền gọi ta dậy, ta đem quần áo trả lại cho ngươi."

      Khương Trầm Vũ lời nào, giống như là thèm để ý nàng.

      Khương Văn mắt nhìn thân ảnh chìm trong bóng đêm kia, ôm lấy quần áo thoảng thoảng mùi hương của Khương Trầm Vũ lăn hai vòng đến tận nơi xa nhất bên trong giường, nhắm mắt lại.

      Khương Trầm Vũ yên lặng nhìn về hướng cái bóng bên trong có chút mơ hồ, hơi có chút giống chú heo , sau hồi thu nét cười lạnh mặt, cúi đầu mắt nhìn xuống dưới thân thể của mình, biểu lộ có chút vi diệu, ánh mắt rất khó chịu.

      Dưới mái hiên từng giọt mưa tiếng lộp bộp, Khương Văn nhưng thấy buồn ngủ, nàng nhắm mắt lại, áo choàng đắp ở người động tản ra cỗ mùi hương nhàn nhạt lạnh, mùi thơm nặng, nhưng lại khiến người khó mà coi tồn tại của nó.

      Cỗ mùi hương lành lạnh rất dễ chịu, giống như là hỗn hợp mùi hương tuyết tùng và cỏ xanh, mát lạnh lãnh đạm, giống tuyết đọng mùa đông rơi từ nhánh cây xuống, lại hoặc như là thanh tuyền róc rách tuyết sơn.

      Khương Văn cảm thấy rất thần kỳ, từ khi Khương gia cửa nát nhà tan, hai tỷ muội nguyên chủ lưu lạc đến thôn Tiểu Hạnh, các nàng rất lâu rồi đổi y phục. Bản thân mình ngày ấy tỉnh lại, liền chú ý tới quần áo nguyên chủ rối bời, người cũng bẩn thỉu, nâng lên cánh tay lên có thể ngửi thấy chút mùi, chính mình cũng cảm thấy ghét bỏ.

      Mấy ngày nay nàng tự mình xử lý đơn giản, cũng còn bốc lên mùi hôi như lúc đầu nữa, nhưng cũng tuyệt đối có mùi thơm. Mỹ nhân tỷ tỷ cũng giống vậy, bản thân nhìn thấy nàng đổi quần áo, nhưng quần áo vậy mà bốc mùi, thậm chí có hương thơm lạnh nhàn nhạt!

      Khương Văn nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn là lòng hiếu kỳ chiếm thượng phong, mở miệng hỏi: "Tỷ tỷ, y phục của ngươi vì cái gì thơm như vậy?"

      Khương Trầm Vũ vừa nằm xuống nhắm mắt, còn chưa bình ổn lại liền kiên nhẫn, "Y phục của ta có mùi thơm."

      Khương Văn : "Chẳng lẽ là mùi thơm cơ thể ngươi?"

      Khương Trầm Vũ lạnh lùng : "Ngậm miệng ngủ."

      Khương Văn có chút thất vọng, nhưng có quá để ý. Mỗi nữ nhân đều có bí mật làm đẹp, chừng mùi thơm này là phương pháp độc nhất vô nhị của mỹ nhân tỷ tỷ, tiện lộ ra.

      Tỉnh dậy, Khương Văn đầu vương rơm rạ, mơ mơ màng màng từ giường đứng lên, phát đất nước ráo, mưa bên ngoài cũng ngớt chỉ còn mưa tí tách.

      Khương Trầm Vũ lẳng lặng đứng ở cửa sổ, biết đứng ở nơi đó bao lâu, nghe được động tĩnh nàng tỉnh lại, lạnh lùng xoay người : "Ta đói."

      Khương Văn : ". . . Biết, lập tức ngay."

      Nàng ngáp cái, đem quần áo người trả lại cho Khương Trầm Vũ, lên đôi giày bên giường, "Ngươi tối hôm qua đem quần áo cho ta, chính mình lạnh sao."

      Khương Trầm Vũ khôi phục vẻ cao lãnh ngạo mạn, bực bội giống tối hôm qua, ngắn gọn hữu lực : " lạnh."

      Thấy sắc mặt nàng bình thường, có bộ dạng ốm yếu bất thường, Khương Văn trong lòng thả lỏng, vượt qua tỷ tỷ chuẩn bị ra cửa rửa mặt.

      "Chờ chút." Khương Trầm Vũ gọi nàng lại.

      Khương Văn vặn eo bẻ cổ quay đầu, "Còn có chuyện gì?"

      Khương Trầm Vũ nhìn nàng hồi lâu, khóe miệng bỗng nhiên kéo ra nụ cười, miễn cưỡng giơ tay lên ngả về phía đầu nàng, lấy xuống hai sợi rơm từ phía , cảm thấy nàng có chướng mắt như vậy nữa mới thả tay xuống : "Tốt, ra ngoài ."

      Khương Văn câu cảm ơn, nhấc chân ra cửa rửa mặt. Sau phòng đầm nước biến thành cái hồ , nước trong đầm tràn ra, từ núi chảy xuống tạo thành thác nước .

      Nàng nhìn lát, lấy chút nước ở bên cạnh rửa mặt, lại dùng nhánh cây liễu gãy dùng làm bàn chải đánh răng sạch , cuối cùng trở về phòng vén mái tóc thành cái bím tóc, phòng bếp nấu cơm.

      Bởi vì nhớ tới việc phải rời , lúc nấu cơm cũng quá quan tâm, dứt khoát chỉ nấu lu cháo rau xanh. Ngoài dự định, hương vị còn tệ, Khương Trầm Vũ lúc ăn điểm tâm cũng có ghét bỏ.

      Ăn xong điểm tâm, Khương Văn nhìn phía bên ngoài mưa vẫn rơi xuống ngừng, nhíu mày do dự muốn hay đội mưa rời .

      khi hai nam nhân ngày hôm qua trở về, mang theo huynh đệ người thân thích của mình đến, nàng cùng mỹ nhân tỷ tỷ căn bản là bất lực thể phản kháng. Bản thân mặc dù có chút công phu, nhưng vào lúc người đông thế lớn, chắc chắn ăn thiệt thòi. Bên cạnh còn có tỷ tỷ yếu đuối, càng khiến chân tay co cóng.

      Nhưng nếu như bây giờ đội mưa rời , còn biết tình huống núi như thế nào, vạn nhất tìm thấy chỗ tránh mưa, hai người gặp mưa trúng phong hàn, cũng nguy hiểm như vậy.

      Suy tính hồi lâu, Khương Văn vẫn quyết định rời .

      Nàng đứng lên, thái độ kiên định : "Chúng ta bây giờ liền ."

      Khương Trầm Vũ nhíu mày, lo lắng : " vội, đợi mưa tạnh lại ."

      Khương Văn : " được, mưa tạnh được."

      Khương Trầm Vũ dùng ngón tay gõ bàn cái , " có việc gì, hai người kia chết."

      Khương Văn giật nảy cả mình, ngẩng đầu nhìn nàng, " chết?"

      Khương Trầm Vũ liếc mắt lườm nàng cái, " nên nhìn ta, phải ta giết."

      Đương nhiên thể nào là tỷ tỷ giết, là thân thể nàng yếu đuối, tay trói gà chặt. Hai là hôm qua sau khi trở về, chính mình vẫn nhìn chằm chằm tỷ tỷ, có thấy nàng ra khỏi cửa.

      Khương Văn hiếu kì, "Làm sao ngươi biết bọn chết rồi?"

      Khương Trầm Vũ lười biếng : "Hôm qua ở chỗ đó, riêng gì hai người chúng ta, còn có nữ nhân."

      "Ta làm sao nhìn thấy có nữ nhân?" Khương Văn hỏi.

      Khương Trầm Vũ lại quét mắt liếc nàng cái, giọng rất muốn ăn đòn, "So ánh mắt của ngươi kia cùng người mù lòa cũng sai biệt lắm, có thể nhìn thấy mới kì quái."

      Khương Văn : ". . ." Ngứa tay, nàng muốn đánh người.

    2. Meishou

      Meishou Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      35
      Chương 09 – Rời

      Khương Trầm Vũ bỗng nhiên quay đầu lại, thấy được biểu lộ của nàng, đôi mắt đen trắng ràng nhìn nàng chằm chằm, "Ngươi tính động thủ với ta?"

      "Ta khuyên ngươi bỏ tâm tư này , nếu ta sợ bẻ gãy tay của ngươi." Nàng ngoài cười mà trong cười .

      Khương Văn : ". . . đến cùng ngươi cũng nên vậy thôi." ràng là loại yếu như gà, lời lại nhả ra lại hung ác.

      Khương Trầm Vũ dáng tươi cười dừng lại, biểu mặt đột nhiên trầm xuống, tựa như là có người thiếu nàng mấy vạn lượng bạc, ánh mắt lạnh băng băng, "Về sau ta cho ngươi biết ta đến tột cùng có làm được hay ."

      Làn da tỷ tỷ trắng lạnh, có thể trông thấy mạch máu xanh xanh dưới làn da mặt mỏng mịn, mặc dù dáng người cao gầy, nhưng cho người ta cảm giác vô cùng mảnh mai. Lời hung ác buông xuống, lại giống như là con mèo xù lông, khiến tay Khương Văn ngứa ngáy nhịn được muốn lột lông.

      Nàng buồn cười : "Được được được, ta sợ."

      Khương Trầm Vũ sắc mặt càng thêm trầm, nhưng lại biết nghĩ đến cái gì, biểu lộ bỗng nhiên thoải mái, đứng lên liếc xéo nàng, "Ngươi có muốn biết hay , hôm qua về sau chuyện gì xảy ra?"

      Khương Văn đúng là muốn biết, nhưng lại cảm thấy nàng tự dưng hảo tâm cứ vậy mà với mình, biểu lộ liền có chút do dự.

      Khương Trầm Vũ lộ ra mặt cười cười ý vị thâm trường, "Ngươi tới bụi cỏ trước cửa nhìn xem, liền biết."

      Khương Văn : Chẳng biết tại sao, nàng luôn có cảm giác tỷ tỷ có ý gì tốt.

      Nàng chần chờ lát, ngước mắt nhìn thoáng qua Khương Trầm Vũ, thấy nàng bộ dáng tươi cười có chút quỷ dị, cũng đoán được bên ngoài có cái gì. Do dự hồi lâu, rốt cục lòng hiếu kỳ chiến thắng tính cảnh giác, nghi ngờ ra ngoài.

      Khương Trầm Vũ ung dung cùng theo sau lưng nàng, thấy nàng từng bước tới gần bụi cỏ, mặt vẻ tươi cười càng nở rộng.

      Bên ngoài còn mưa rơi lác đác, trong khí hơi nước mờ mịt, xung quanh bao phủ sương mù mênh mông, bụi cỏ trước căn nhà rất tươi tốt, cao khoảng chừng tới đầu gối Khương Văn . Bãi cỏ bị nước mưa gột qua nổi lên sắc xanh biếc, từng giọt nước đọng phiến lá nhấp nhô, cuối cùng rơi vào trong đất bùn.

      Khương Văn đội mưa , vừa tới đến trước bụi cỏ, trong lúc vội vàng kịp chuẩn bị nhìn thấy cái thủ cấp máu thịt be bét. Máu thịt be bét là bởi vì ngũ quan bị thứ gì gặm nát, đẫm máu, nhìn mười phần khủng bố.

      "Ọe —— "

      Nàng che miệng, cảm giác động trong dạ dày dời sông lấp biển, đồ ăn buổi sáng vọt tới tận yết hầu, chỉ cần hé miệng liền nôn ra.

      Khương Trầm Vũ thấy phản ứng của nàng liền rất hài lòng, thần sắc vui vẻ : "Hôm qua sau khi ngươi và ta rời , có người đến chặt mất đầu hai huynh đệ kia, vứt để chó hoang ăn, trong đó cái đầu người bị tha đến nơi này."

      Khó trách sáng nay nàng trong lúc mơ mơ màng màng, nghe thấy phía bên ngoài tiếng chó sủa ngừng, lúc buổi sáng nấu cơm, còn chứng kiến có con chó hoang cúi đầu ăn đồ ăn trong bụi cỏ.

      Vừa nghĩ tới kia là cái đầu người, Khương Văn trong dạ dày liền lại lật dâng lên, hết lần này tới lần khác Khương Trầm Vũ thấy được nàng sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ vội vàng chạy rất thú vị, lại cùng theo.

      "Có gì mà sợ hãi, nhát như chuột. . ." Thấy khuôn mặt nàng biến sắc, Khương Trầm Vũ ngồi ở bên cạnh châm chọc.

      Khương Văn thề, cái này lão muội này tuyệt đối là cố ý dọa mình! Nàng cũng phải sợ hãi, thuần túy là bị buồn nôn. Vừa rồi cái đầu người kia, thịt mặt đều bị gặm qua, lộ ra xương trắng u, huyết hồng huyết hồng.

      thể nghĩ, tưởng tượng ra liền muốn nôn.

      Khương Văn nhịn lại nhịn, "Oa" phun ra chút.

      Nôn có chút gay mũi, Khương Trầm Vũ nhíu mày hướng bên cạnh lui lại mấy bước, căm ghét : "Cách ta xa chút."

      Khương Văn đem bữa cơm đêm qua đều phun ra, khóe mắt có chút nước mắt, trông thấy nét mặt của tỷ tỷ, hung hăng nhíu mày : "Ngươi quá mức!"

      Khương Trầm Vũ: "Quá mức?"

      Khương Văn nhịn xuống cảm giác khó chịu, "Ngươi là cố ý."

      Nàng có chút hiểu người tỷ tỷ này, nhìn kiều kiều yếu ớt, nhưng nhìn thấy những thứ máu me tanh tưởi này lại có thể mặt đổi sắc, còn có nhàn tâm trêu cợt mình.

      Khương Trầm Vũ liếc nàng cái, chắp tay cất bước trở về phòng, "Là chính ngươi quản được lòng hiếu kỳ, ta có bức ngươi xem."

      Khương Văn : ". . ." Tốt a, là nàng nên hiếu kì.

      Nhìn xem bóng lưng tỷ tỷ trở về phòng, Khương Văn lại liếc qua chỗ mảng bụi cỏ ướt át xanh tươi bên kia, vội vàng dùng nước súc miệng, từ phía sau vào phòng.

      "Ngươi làm sao tuyệt nhiên sợ?" Sau khi vào nhà nàng hỏi.

      Khương Trầm Vũ ngồi giường, ngước mắt nhìn nàng, " có gì đáng sợ, những thứ này ta thấy nhiều."

      Khương Văn : "Thấy nhiều?" Tỷ tỷ là nương khuê các, từ nơi nào có thể thấy được cái loại vật này?

      Khương Trầm Vũ biết nhớ ra cái gì, lộ ra nụ cười lạnh, "Lúc đó Lục thị bị Triệu Trinh tru di cửu tộc, hình đài chợ Tây máu chảy ba ngày, đầu con cháu Lục thị lăn mặt đất, bị chó hoang chờ ở bên gặm tha ăn, cảnh tượng đó thế nhưng là rất nhiều người nhìn thấy."

      Triệu Trinh là Hoàng đế Chu quốc, lúc tuổi còn trẻ triều chính bị người ngoài nắm giữ, là loại hoàng đế bù nhìn nhu nhược vô năng. Về sau cưới Lục hoàng hậu, có Lục gia giúp đỡ đoạt lại chính quyền, danh chính ngôn thuận thực trở thành Hoàng đế Chu quốc.

      kiện khiến bị người lên án nhất là để củng cố chính quyền, dựng cho Thái tử tội danh mưu phản, tự tay tru sát Lục hoàng hậu cùng Thái tử, diệt cửu tộc Lục gia.

      Năm đó, Thái tử mới gần chín tuổi.

      Có lẽ là việc trái với lương tâm làm nhiều, đến tuổi già, Triệu Trinh bắt đầu nghi thần nghi quỷ. Bởi vì tin vào câu của lão đạo sĩ, liền muốn tính mạng của mấy chục miệng nam đinh từ xuống dưới nhà họ Khương.

      Khương Văn : Ọe —— được, lại muốn nôn.

      Khương Trầm Vũ thỏa mãn nhìn nét mặt của nàng, "Ta từng tận mắt nhìn thấy cái đầu bị chó hoang gặm ăn đến còn mảnh thịt vụn. Ai có thể nghĩ tới, Lục gia Tam lang danh tiếng Trường An, cuối cùng rơi vào kết quả như vậy. . ."

      Khương Văn đánh gãy nàng, "thời điểm Lục gia diệt môn, ngươi mới hai tuổi. . ."

      Là ai phát rồ, mang theo tiểu nương hai tuổi pháp trường, còn chứng kiến màn máu tanh như vậy, khó trách nàng luôn cảm thấy mỹ nhân tỷ tỷ tính cách cổ quái, có chút hơi biến thái, hóa ra là khi còn bé có lưu lại bóng ma tâm lý.

      "Ta gặp là quên được." Khương Trầm Vũ liếc nàng cái, có chút vui.

      Khương Văn : ". . . Vậy ngươi lợi hại."

      Khương Trầm Vũ thận trọng gật đầu, nhận lấy lời ca ngợi của nàng, " cần ghen tị, người ngu cũng có ưu điểm của người ngu."

      "Ưu điểm gì?" Khương Văn nghiêm mặt hỏi, cần hoài nghi, trong miệng tỷ tỷ người ngu khẳng định là mình.

      Khương Trầm Vũ ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Khiến ta cao hứng a."

      Khương Văn : ". . ." Lão muội ngươi có phải là thiếu đòn.

      Trong lúc nàng cân nhắc, muốn hay giúp lão muội này mở mang kiến thức chút về quả đấm của nàng, ngoài cửa vang lên tràng tiếng gõ cửa.

      Vì trời mưa, thôn Tiểu Hạnh rất yên tĩnh, mái hiên nước mưa rơi xuống trong khe nước tí tách. loạt tiếng đập cửa vang lên kia liền có cảm giác rất đột ngột. Khương Văn thần sắc xiết chặt, liếc mắt nhìn Khương Trầm Vũ cái, im lặng : “Ngươi trước trốn , ta xem chút.”

      Mưa , giờ này lại có người đến gõ cửa, rất có thể là thôn dân thôn Tiểu Hạnh. Nàng có chút năng lực tự vệ nên sợ, nhưng mỹ nhân tỷ tỷ tay trói gà chặt, trước tiên nên tránh .

      Khương Trầm Vũ hề động đậy, lẳng lặng mà ngồi tại bên giường.

      Khương Văn trừng nàng liếc mắt cái, thấy nàng vẫn có ý định trốn , phía ngoài tiếng đập cửa lại vang lên, nàng đành phải trước tiên ghé vào khe cửa liếc mắt nhìn ra phía ngoài.

      Là nữ nhân, còn là phụ nhân hôm qua nhắc nhở nàng, nàng ta đến làm cái gì?

      Khương Văn mở cửa, bởi vì nàng ta giúp mình, vì lẽ đó giọng tương đối hiền lành, "Ngươi có chuyện gì ?"

      Nữ nhân vẫn như cũ mặt hề cảm xúc, ánh mắt mấy phần chết lặng, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn về phía Khương Văn , trong mắt có tia ánh sáng, nàng nhìn thẳng vào Khương Văn , ngay vào điểm chính: "Các ngươi có phải hay muốn rời khỏi thôn Tiểu Hạnh?"

      Khương Văn bất ngờ, nhưng có thừa nhận, "Ngươi có chuyện gì sao?"

      Nữ nhân : "Ta biết các ngươi muốn , nhưng rời khỏi thôn Tiểu Hạnh dễ dàng như vậy, cửa thôn mỗi ngày đều có nam nhân canh giữ, các ngươi còn chưa tới cửa thôn, toàn thôn nhân đều biết."

      Cho nên bọn họ định từ cửa thôn rời , nhưng chuyện này liền cần cho nữ nhân trước mắt.

      "Ta có biện pháp rời , nhưng là các ngươi phải mang ta cùng ."

      " cần." Khương Văn còn chưa chuyện, liền thấy Khương Trầm Vũ từ trong nhà tới, lạnh lùng cự tuyệt.

      Nữ nhân nghĩ tới mình bị cự tuyệt, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, "Các ngươi sợ ta cho người trong thôn?"

      Khương Trầm Vũ miễn cưỡng tựa ở cửa, lắm để ý : "Người chết, liền ra."

      Nữ nhân ngốc trệ, thể tin nhìn nàng.

      Thấy người bị hù dọa, Khương Văn vội vàng kéo ống tay áo Khương Trầm Vũ, hướng về phía phụ nhân kia : "Nàng đùa, ngươi đừng coi là . Còn chuyện ngươi muốn chúng ta cùng nhau mang theo ngươi cùng , rất xin lỗi, tỷ muội chúng ta cũng là tự thân khó đảm bảo, chớ chi là mang theo ngươi."

      Thôn Tiểu Hạnh có rất nhiều nữ nhân đáng thương, nàng rất thông cảm với các nàng. Nhưng bản thân nàng cùng mỹ nhân tỷ tỷ vốn là bản thân cũng khó đảm bảo, căn bản có năng lực trợ giúp những người khác. Khương Văn trong lòng thoải mái, nhưng lý trí vẫn còn tồn tại, biết bây giờ phải là lúc muốn làm hùng.

      Nữ nhân trong mắt ánh sáng biến mất, khôi phục biểu lộ đờ đẫn, lời quay người rời .

      "Lòng dạ đàn bà." Khương Trầm Vũ cười lạnh tiếng, quay người vào nhà.

      Khương Văn cúi đầu, giọng : "Ngươi cũng là nữ nhân a."

      Khương Trầm Vũ bước chân dừng lại, quay đầu nhìn nàng cái, "Ta và ngươi giống."

      Khương Văn : "Chỗ nào giống?"

      Chỗ nào đều giống.

      Sau khi phụ nhân rời , mưa liền ngừng. Mặt trời từ trong tầng mây lộ ra, thôn xóm bị sương mù bao phủ, ánh sáng xuyên thấu qua từng tầng hơi nước trải lên bìa rừng ra cảnh sắc vàng rực. Đường mòn trước cửa ướt sũng, bên đường lác đác thảm hoa tím nho .

      Khương Văn đứng ngẩn người ở cửa ra vào, vẫn còn nghĩ đến tình vừa rồi.

      Khương Trầm Vũ từ trong nhà ra, "Mang theo hành lý, chúng ta bây giờ xuất phát."

      Khương Văn quay đầu, ném ngọn cỏ đuôi chó trong tay, kỳ quái hỏi: "Làm sao đột nhiên muốn , ngươi phải ngại đường núi nước mưa còn đọng, làm ướt váy của ngươi sao?"

      Đúng vậy, mỹ nhân tỷ tỷ chính là loại rùa lông này.

      Khương Trầm Vũ biểu lộ tốt, "Nếu phải ngươi vừa rồi thả phụ nhân kia rời , vì sao chúng ta cần sớm rời ?"

      Khương Văn : ". . ."

      Các nàng có gì hành lý gì có thể mang theo, trừ ít đồ ăn đáng thương, chỉ có chút dược thảo, liền còn cái gì. Hành lý sớm thu thập xong, Khương Văn vào nhà lấy ra, hai người liền có thể trực tiếp rời .

      "Chúng ta muốn đâu?"

      Khương Trầm Vũ đủng đỉnh mà bước ra, chỉ vào hướng núi đối diện : "Qua bên kia."

      Nơi đó so với cửa thôn hoàn toàn là hướng ngược lại, hướng về rừng sâu núi thẳm, trừ các thợ săn kinh nghiệm già dặn, thôn dân thôn Tiểu Hạnh cũng dám vào, tại các nàng muốn đường này?

      Thấy được ánh mắt hoài nghi của nàng, Khương Trầm Vũ cũng giải thích, giẫm lên bàn đá xanh ướt sũng tiến lên phía trước, bộ nhàn nhã.

      Khương Văn xách theo đồ vật đuổi theo, giống như nàng tiểu nha hoàn.

      vài bước, chợt nghe vị phụ nhân hô to, "Chủ nhà mau tới, hai xú nha đầu kia muốn chạy!"

      Khương Văn sững sờ, nhìn thấy đằng xa có hai người đứng, dẫn đầu chính là phụ nhân muốn mua mỹ nhân tỷ tỷ mà nàng gặp ngày ấy vừa tỉnh lại.

      "Làm sao? có xinh đẹp như ngươi sao?" Phía sau là gã nam nhân mặt có vết đao chém, lưng hùm vai gấu, thanh thô cát.

      "Đằng kia, đừng để bọn chúng chạy!"

      Gã mặt sẹo nhìn lại, khắc lúc nhìn thấy Khương Trầm Vũ, thể tin mà dụi dụi con mắt, miệng lẩm bẩm : "Ai da, nữ nhân này đúng là con mẹ nó đẹp mắt. Ta xuống núi mua mấy cái nữ nhân trở về mà trong thôn làm sao lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy?"

      Vợ chồng bọn họ là làm nghề buôn người, phần lớn đều là từ bên ngoài mua được nữ nhân, bán cho nam nhân trong thôn làm vợ. Nhưng nếu như gặp phải trong thôn có nương xinh đẹp, cũng có thể mua về, lại chuyển tay bán cho phú hộ dưới chân núi, kiếm được số tiền lớn.

      Phụ nhân vỗ vào đầu nam nhân kia cái, "Ngươi còn nhìn nữa ta đem mắt ngươi khoét ra, nhanh đem các nàng bắt trở về. Mấy ngày trước ta mời người đến mua người, con bé này lại lừa gạt ta, lần này cần khách khí với các nàng."

      Khương Văn có chút xấu hổ, quay đầu liếc mắt nhìn mỹ nhân tỷ tỷ cái, thấy nàng có chút hăng hái mà nhìn lại mình, khỏi chột dạ : "Nàng ta mò."

      Khương Trầm Vũ: "Ta thấy nàng đều là ."

      Khương Văn : ". . . Bây giờ phải là lúc những việc này, chúng ta nên chạy trước ."

      Khương Trầm Vũ nghiêng đầu, "Ngươi phải cảm thấy mình có thể đấu được sao?"

      Khương Văn : "Ta cảm thấy ta có khả năng đấu lại ." Nam nhân kia nhìn qua thấy chính là loại có luyện võ, hai vợ chồng đều to con như hai ngọn núi, thân thể này lại còn yếu như gà, chống lại hai kẻ đó chắc chắn có phần thắng.

      Khương Trầm Vũ: "A, vô dụng."
      Phuongphuong57500 thích bài này.

    3. Meishou

      Meishou Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      35
      Chương 10 – cần giữ nữa

      Giờ phải là lúc đấu võ mồm, Khương Văn mắt nhìn hai vợ chồng mặt sẹo chạy về hướng các nàng, quăng hết đồ vật trong tay, giữ chặt tay Khương Trầm Vũ co cẳng bỏ chạy.

      Vợ chồng mặt sẹo đuổi theo phía sau, vừa chạy vừa mắng: "Xú nha đầu ngươi đừng chạy, chờ ta đuổi kịp ngươi, ngươi biết tay!"

      Khương Văn : ". . ." Chẳng phải như vậy, chạy là đồ ngốc sao?

      Mưa to suốt ngày trời, con đường hướng lên núi nhão nhoét đầy bùn, sơ ý chút liền có thể thụt chân vào đó, nhiều chỗ còn mọc ra rêu xanh, lại rất trơn, Khương Văn chậm rãi từng bước kéo lấy Khương Trầm Vũ, có để ý đạp phải, dưới chân trượt cái liền té nhào về phía trước.

      Ngay lúc nàng nhắm mắt lại, chờ mặt mình cùng sườn núi tiếp xúc thân mật, Khương Trầm Vũ tay níu cánh tay của nàng lại, nhíu mày nhìn nàng : "Ta hối hận."

      Khương Văn trong lòng lướt qua dự cảm tốt, "Hối hận cái gì?"

      Khương Trầm Vũ nhíu mày nhìn bùn đất váy cùng chân mình, sắc mặt tình bất định, "Ta trở về giết. . ." hai người kia.

      Lời còn chưa dứt, Khương Văn vội ôm lấy cánh tay của nàng, " được, ta đánh lại bọn !" Nàng biết cái lão muội này mắc bệnh thích sạch , chừng được cái gì còn hại vào thân.

      "Tổ tông tỷ tỷ của ta a, ngươi trước nhịn chút, đợi lát nữa ta tìm nơi giặt giày cho ngươi, chúng ta bây giờ quay về, phải tự chui đầu vào rọ sao?"

      Khương Trầm Vũ biểu lộ căm ghét, "Ta nhịn được." Chân đạp vào trong mặt đất bùn, vừa ướt vừa nhão cảm giác là buồn nôn, nàng chịu được.

      Bất quá là hai kẻ phế vật, Khương Oánh đánh lại, với cái công phu mèo quào làm sao còn khiến chính mình ngã xuống đất?

      Mắt thấy vợ chồng mặt sẹo sắp đuổi kịp, mà nàng còn đứng tại chỗ động đậy, Khương Văn xuất tâm hung ác, bốc bùn đêm dán lên người Khương Trầm Vũ, "Nếu ngươi , ta liền đem ngươi nhấn lên mặt đất bùn."

      Khương Trầm Vũ sắc mặt biến đổi, dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm nàng.

      Theo lý thuyết, vị lão muội mảnh mai như liễu, kể cả khi tròng mắt nàng có trợn cả ra ngoài, Khương Văn cũng có bất kỳ cảm giác gì. Nhưng chính là tà môn như vậy, đối mặt với ánh mắt băng lãnh của tỷ tỷ nhìn chăm chú, nàng vậy mà cảm thấy cổ lạnh băng băng, người nổi đầy da gà.

      Ngay lúc này, sau lưng thanh phù phù vang lên, phụ nhân chạy ở phía sau lòng bàn chân bị trượt, níu tay vào gã mặt sẹo trước mặt, kéo theo nam nhân cùng lăn từ bờ ruộng xuống dưới.

      Khương Văn nhịn được, "Phì."

      "Xú nha đầu, lão nương đánh chết ngươi." Hai vợ chồng kia thẹn quá hoá giận, đứng lên từ mặt đất, biểu lộ dữ tợn đánh tới.

      Chỉ là dưới chân bọn mới bị trượt qua, bị nước mưa pha thành cái vũng bùn, mới vừa hai bước, chân liền bị hút lại bên trong bùn đất kéo ra được, hai người thân hình bất ổn lại ngã vào.

      Hai vợ chồng mặt sẹo bộ dáng chật vật, thành công chọc cười Khương Văn , nàng nhịn cười quay đầu nhìn lại, mỹ nhân tỷ tỷ vẫn còn là bộ mặt muốn giết người, liền giơ hai tay dính đầy bùn, chân thành : "Tỷ tỷ là tự mình , hay là để ta tiếp tục bôi bùn cho ngươi?"

      Khương Trầm Vũ lạnh lùng liếc mắt nàng cái, cau mày lên phía trước, "Cách ta xa chút."

      Khương Văn : ". . ." Quả nhiên để đối phó với kẻ mắc bệnh sạch , phương pháp tốt nhất chính là làm nàng buồn nôn.

      Nàng cúi đầu nhìn hai bàn tay nhuốm bùn của mình, trong lòng giác ngộ liền theo từ phía sau, từ đầu tới cuối duy trì khoảng cách xa ba bước chân.

      "Có ai , có nữ nhân muốn bỏ chạy!" Vợ chồng mặt sẹo vất vả mới có thể từ trong bùn leo ra, nhìn thấy bóng lưng hai người xa, tức hổn hển hướng trong thôn hô vài tiếng, liền thấy mấy gã nam nhân cầm cuốc, dắt chó chạy ra.

      "Có nữ nhân chạy, mau ra đây bắt người!"

      truyền mười mười truyền trăm, thôn dân thôn Tiểu Hạnh đều biết hai tỷ muội ở căn nhà cuối thôn kia bỏ trốn. Hai tỷ muội mới vừa tới chân núi, liền nghe được sau lưng truyền đến tiếng chó sủa, xa xa thấy đám người dẫn chó đuổi theo, Khương Văn quá sợ hãi, vội vàng bước nhanh hơn.

      Khương Trầm Vũ từ đầu tới cuối vẫn có chút gì hoang mang, nhìn đám người đuổi theo phía sau, gương mặt lặng yên như nước cuối cùng xuất chút dao động, biểu cảm lãnh túc.

      Thôn dân thôn Tiểu Hạnh rất quen thuộc ngọn núi phụ cận này, lại quen làm việc nhà nông, thể chất rất tốt, rất nhanh liền đuổi kịp, cách các nàng càng ngày càng gần. Khương Văn mệt thở hồng hộc, bắp chân run lên, rất nhanh liền thể được nữa.

      Ngẩng đầu nhìn phía mỹ nhân tỷ tỷ, hô hấp của nàng còn rất đều, bộ pháp vững vàng, chậm như vậy tựa hồ là vì chờ mình.

      Khương Văn thở : "Tỷ tỷ trước , cần chờ ta."

      Khương Trầm Vũ quay đầu, thấy nàng bộ dạng mệt mỏi đến co quắp, dừng lại giọng lạnh như băng: "Ta quay lại."

      Khương Văn nửa chết nửa sống hỏi: "Quay lại chịu chết sao?"

      Khương Trầm Vũ: "Đương nhiên là giết bọn ." Lần này tỷ tỷ cuối cùng cũng hết câu.

      Khương Văn : "Lúc này rồi ngươi cũng đừng giỡn nữa." Cái tự tin sợ trời sợ đất này là ở đâu ra?

      Tỷ tỷ chịu , Khương Văn mệt như chó, cũng còn khí lực để tóm nàng , hữu khí vô lực nâng lên hai tay của mình lên, chìa hai tay đầy bùn về phía trước. Vị lão muội đột nhiên biến sắc, quay người tiến lên phía trước, dây dưa dài dòng.

      Nhưng hai cái đùi chạy nổi bốn chân, đầy khắc, mấy chó săn gầy như que củi đuổi theo tới nơi, hướng về phía các nàng sủa loạn vài tiếng.

      Khương Trầm Vũ nhúc nhích, quay đầu liếc mắt nhìn Khương Văn cái, tựa hồ suy nghĩ cái gì.

      Khương Văn nhìn thấy, trong mắt chỉ có chó hướng mình nhào tới! Cứu mạng, nàng sợ chó! Nàng quá sợ hãi, lập tức chân cũng còn mềm nhũn, vén váy quay người hoảng hốt chạy bừa lên núi.

      Trong rừng cây có nhiều khóm bụi gai, mặt đất còn có tầng rêu xanh rất dày, nàng mới chạy được mấy bước, dưới chân đột nhiên bị trượt, hướng tới tảng đá đầy rêu xanh, cái ót bỗng nhiên đau đớn, đầu óc nổ đóm choáng váng.

      Lúc này, nàng nghe được tiếng thở dài.

      Khương Trầm Vũ tới, uốn gối ngồi xuống trước mặt nàng, đưa tay nhàng xoa lên cái gáy của nàng, vuốt mấy lần, biểu lộ quái dị : " đúng là đần."

      ". . ." Khương Văn mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

      Trước lúc mất ý thức, trong đầu của nàng xẹt qua suy nghĩ đúng lúc: Mỹ nhân tỷ tỷ hình như có hầu kết?

      Mắt nhìn người ngất , Khương Trầm Vũ thu tay lại, giọng đạm mạc : "Vừa vặn đỡ ta lại phải động thủ."

      Nàng đứng lên, nhìn lướt qua mấy con chó nhào lên, vân đạm phong khinh nhấc chân, liền thấy con chó ở bên chân trực tiếp bị đạp bay ra ngoài.

      "Ô ô ô."

      Mấy con chó còn lại nhìn chằm chằm nữ nhân đầy khí thế đáng sợ trước mắt, móng vuốt bới bới mấy lần mặt đất, bên trong mõm phát ra thanh uy hiếp, sau đó cùng nhau nhào tới.

      Khương Trầm Vũ khẽ xì tiếng, thả người vọt lên, thân hình giống như quỷ mị, trong chớp mắt, đám chó cũng bay ra ngoài, nằm mặt đất nức nở dậy nổi.

      Khi thôn dân thôn Tiểu Hạnh đuổi lên đến nơi, tình cảnh nhìn thấy chính là hình ảnh như vậy, nữ nhân thân hình cao gầy tựa vào thân cây, mặt đất mấy con chó săn miệng phun máu tươi, tứ chi ngừng co giật.

      Trong núi còn mờ hơi nước, sương mù mênh mông. Gió núi thổi qua mái tóc đen của nữ nhân, mi mắt thon dài, gương mặt trắng lạnh tới quá mức giống như phát sáng, ra loại tiên khí mờ mịt, lại giống như là thần tiên phi tử lẳng lặng đứng sừng sững ở trong núi.

      "Ngươi làm gì?" Các thôn dân cảnh giác nhìn nữ nhân kia.

      Khương Trầm Vũ nở nụ cười trầm thấp, ngước mắt nhìn về phía bọn , để ý : "Các ngươi tại chạy vẫn còn kịp."

      " cần cùng ả ta nhảm, bắt lấy ả!"

      Phụ nhân đầu tiên phát nhóm người Khương Văn chạy trốn thét lên. Ả cùng gã mặt thẹo toàn thân là bùn, tức hổn hển mà nhìn phía Khương Trầm Vũ, đẩy mặt thẹo cái, thúc giục các nam nhân khác nhanh bắt người. Mặt thẹo cũng thấy phiền, mang theo mấy thôn dân liền vọt lên, đưa tay định bắt lấy cánh tay Khương Trầm Vũ, trong ánh mắt mang theo vẻ dâm tà, thậm chí còn có tâm tư muốn sờ lồng ngực của nàng.

      Khương Trầm Vũ mắt lộ ra vẻ chán ghét, chuẩn xác hung ác kềm ở cổ tay của , siết cái, nam nhân liền kêu thảm, bàn tay biến ra bộ dạng quỷ dị. Các thôn dân khác kinh ngạc nhìn nàng, chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên hoa lên, ngay sau đó cổ mát lạnh.

      Hết thảy phát sinh quá nhanh, phụ nhân thậm chí còn thấy chuyện gì xảy ra, thấy mấy người đột nhiên đứng yên cứng đờ quỷ dị, chửi ầm lên: "Đều là người chết sao? Nhìn thấy nha đầu này dung mạo xinh đẹp liền nhấc chân nổi. . ."

      Chưa dứt lời, mấy gã thẳng tắp ngã chồng lên đến mặt đất, cổ lộ ra đường màu đỏ, sau đó máu tươi tranh nhau trào ra. Phụ nhân thanh im bặt, hoảng sợ nhìn thi thể đất, đột nhiên liền câu cũng nên lời.

      " tại, đến phiên các ngươi." Khương Trầm Vũ trong tay xoay xoay thanh chủy thủ tinh xảo xinh xắn, ánh mắt dừng lại ở người phụ nhân cùng thôn dân sau lưng ả.

      ". . ." Phụ nhân dọa đến run chân, răng run đánh lập cập, cỗ mùi nước tiểu khai đột nhiên tràn ngập ra, thôn dân còn lại chạy tứ tán.

      Khương Trầm Vũ lại lộ ra vẻ căm ghét, đứng phía sau lưng đám thôn dân, trong tay biết lúc nào nắm ít quả dại, ung dung nhàng phất tay bắn ra, những cái kia quả dại liền chính xác đập trúng đầu gối thôn dân, cái cũng trượt.

      đến trước mặt người đàn ông, nàng cúi đầu : "Thích mua nữ nhân đến thế, vậy cái thứ đồ chơi nối dõi tông đường này các ngươi cũng đừng mong giữ lại." xong, nàng lộ ra nụ cười tàn nhẫn, nhấc chân nặng nề mà giẫm vào phần hông nam nhân.

      Trong rừng cây liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết, cùng tiếng cánh chim bay chấn kinh phịch phịch, phụ nhân nhìn nữ nhân từng bước hướng mình tới, vạn phần hoảng sợ : " quái! quái!"

      Khương Trầm Vũ cười lạnh tiếng, nhấc tay, cắt đứt yết hầu phụ nhân. . .

      Khương Văn cho là lúc mình tỉnh lại, nhất định cùng mỹ nhân tỷ tỷ bị bắt trở về chỗ. Cho nên khi nàng mở mắt ra, trông thấy tán cây rậm rạp đỉnh đầu, cùng ánh mặt trời chói mắt, biểu lộ cực kỳ ngoài ý muốn.

      Hai tay sờ lên cái đầu mới chìm vào hôn mê nàng ngồi xuống ánh mắt dò xét bốn phía, chỗ nàng ở cùng với nơi trước khi hôn mê hoàn toàn khác biệt. Cánh rừng cây này càng tươi tốt hơn nơi trước, xuyên thấu qua khe hở lùm cây, có thể nhìn thấy chung quanh là núi xanh trùng điệp dứt, còn nhìn thấy thôn Tiểu Hạnh.

      Khương Văn cúi đầu xuống, phát mỹ nhân tỷ tỷ nằm bên cạnh mình, chỉ bất quá tình trạng của tỷ tỷ rất thích hợp, sắc mặt trắng bệch, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, giống như là mới vớt từ trong nước ra.

      Khương Văn giật nảy cả mình, đỡ người nâng từ dưới đất lên, hô hai tiếng thử thăm dò, "Tỷ tỷ, ngươi thế nào?"

      Ban đầu tưởng rằng tỷ tỷ có phản ứng, nghĩ tới lại nhìn thấy Khương Trầm Vũ mở mắt, con ngươi đen nhánh tĩnh mịch, thanh khàn khàn : "Ngươi chán ghét ta sao?"

      Khương Văn khẽ giật mình, lắc đầu : " ghét."

      Nàng vóc người đẹp mắt, trừ có chút ác miệng, còn lại có thói xấu gì lớn, bản thân còn thích người tỷ tỷ này.

      Khương Trầm Vũ bỗng nhiên cười, "Ta biết ngươi hạ dược ta, là chỉ muốn thoát khỏi ta. tại ta suy yếu, chính là cơ hội cho ngươi rời , ngươi ."

      ________________________
      Mei: tranh thủ up 3 chaps, cuối tuần này lại công tác đến tuần sau mới về r :'(
      Phuongphuong57500Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Đọc kịp tốc độ post của lun á

    5. Meishou

      Meishou Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      35
      @Tiểu Ly 1111 trộm vía bộ này cũng quá khó nhằn, tranh thủ lúc nào có thời gian edit kẻo mấy năm mới xong mới đọc lại 1 lượt được cũng thấy hơi xa :))))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :